Chương 738: Nguyên nhân tham sống sợ chết là gì?
Chỉ xét đến thành quả trước mắt của Phương Nguyên, muốn dựa vào vĩ lực của lầu Chân Dương tám mươi tám góc luyện thành tiên cổ thần bí, phải cần đến hai trăm con cổ trùng, trong đó cổ trùng tứ chuyển phải đến hai mươi tám con.
Nên biết rằng, đây là số lượng chỉ dành cho một lần thành công duy nhất.
Phương Nguyên muốn luyện cổ, ít nhất phải chuẩn bị gấp ba lần, để phòng ngừa trong quá trình luyện cổ phạm sai lầm, dẫn đến luyện cổ thất bại. Khi hắn thất bại, nhất định phải có cổ trùng dự bị.
Mười sáu ngày sau.
Trong đại điện, Hắc Lâu Lan hiển rõ phong phạm “Hắc bạo quân”, dữ tợn gào thét, tùy tiện phát tiết phẫn nộ trong lòng.
Bị Hắc Lâu Lan dạy cho không ngẩng đầu lên được, thậm chí quyền đấm cước đá đám gia lão, nhưng ai nấy đều câm như hến.
Sau khi Hắc Lâu Lan tiến vào phúc địa Vương Đình, tính tình ngày càng nóng nảy. Từ lúc lầu Chân Dương tám mươi tám góc mở ra đến nay, tính tình của gã lại càng thêm trầm trọng, chẳng khác nào một thùng thuốc nổ, động một chút là thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Cho đến bây giờ đã có ba gia lão bị gã đánh trọng thương, phải nằm trên giường bệnh.
“Tộc trưởng đại nhân, không phải chúng ta lười biếng, mà cửa bảy mươi tám này thật sự quá khó. Giữ cửa là kim bạch hổ, thực lực cường đại, lại còn có ba thành hoang thú. Chúng ta chỉ là xác phàm, dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể quấy rối, không có thủ đoạn công kích cường đại. Một khi kim bạch hổ phát động thế công, cổ sư bên ta ngăn cản vô cùng khó khăn.”
Là gia lão đứng đầu Hắc gia, đợi Hắc Lâu Lan phát tiết một trận xong, Hắc Phái mới cẩn thận nói.
Hắc Lâu Lan liếc nhìn ông, mắng to: “Ngươi chỉ toàn biết nói nhảm. Tuy thế công của kim bạch hổ mạnh, nhưng chỉ cần chúng ta trên dưới một lòng, bất kể hy sinh, nhất định có thể trước thời hạn chấm dứt nó.”
“Cả đám các ngươi sợ khó không tiến, thanh danh anh dũng của Hắc gia chúng ta đã bị các ngươi vứt sạch.”
Đám gia lão bị mắng, đầu rũ xuống, không dám lên tiếng.
Hắc Lâu Lan nói thật ra không phải không có lý.
Đối phó kim bạch hổ đã không phải lần đầu tiên.
Nếu thật sự bất kể hy sinh, chủ động có người làm pháo hôi, cho dù mất mạng dưới nanh vuốt của bạch hổ, cũng có thể tranh thủ thời gian cho người khác.
Mặc dù thế công của Hắc gia không mạnh, nhưng chỉ cần đủ thời gian, góp gió thành bão, tất nhiên có thể giống như đàn kiến đấu với con voi, phá tan kim bạch hổ.
Nhưng sự thật là, một khi kim bạch hổ phát động công kích, tất cả mọi người đều tham sống sợ chết, co vòi, dẫn đến Hắc Lâu Lan một mực kẹt ở cửa này, không cách nào tiến lên một bước được.
Trong đại điện quanh quẩn tiếng gầm của Hắc Lâu Lan.
Ở thời điểm này, không ai dám chọc giận vị Hắc bạo quân đang nổi giận kia.
Sau khi Hắc Lâu Lan phát tiết một trận, vẻ mặt âm trầm ngồi vào vị trí chủ vị.
Trong lòng của gã rất tức giận, nhất là nhìn đám gia lão đang giữ im lặng, lại càng tức hơn.
Nhưng ngoại trừ tức giận ra, những cái khác gã cũng đành chịu.
Trong cuộc chiến Vương Đình, gia lão Hắc gia đều đi đầu, dũng mãnh không sợ. Nhưng đã đến đây thì lại bó tay bó chân, dũng khí chạy mất tăm ở nơi nào.
Thật ra, trong lòng Hắc Lâu Lan cũng hiểu.
Cuộc chiến Vương Đình, thưởng phạt công minh, người nào chiến đấu cũng vì danh lợi, vì cường đại, vì sinh tồn.
Đến lầu Chân Dương tám mươi tám góc, phần thưởng qua cửa đều thuộc về Tộc trưởng, tính tích cực của mọi người cũng thấp hơn rất nhiều.
Một trong những nguyên nhân quan trọng, cuộc chiến Vương Đình đã thắng, không còn nguy cơ sinh tồn, cho dù là truyền thừa bên ngoài thánh cung cũng có rất nhiều. Chỉ cần bình yên vượt qua khoảng thời gian này, sau khi rời khỏi phúc địa, chắc chắn sẽ có được tương lai sáng lạn.
Bỏ qua tính mạng bản thân, làm pháo hôi thành toàn cho người khác, chỉ có đồ ngốc mới làm chuyện này.
Đám gia lão Hắc gia, người nào cũng đều thành tinh.
Giữ được tính mạng là chuyện quan trọng nhất. Ngoài ra, cho dù bị Hắc Lâu Lan mắng xối máu đầu thì như thế nào? Có bị Hắc Lâu Lan đánh nằm bẹp trên giường, so với cái chết thì có đáng là bao chứ?
Hắc Lâu Lan hoàn toàn biết rõ lòng dạ tư tâm của đám gia lão.
“Cho dù ta là cường giả ngũ chuyển, nhưng cũng không khống chế được lòng người. Lòng người phân tán, cho dù bộ tộc có mạnh đến đâu cũng không làm gì được...”
Trong lòng Hắc Lâu Lan thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Đã như thế, vậy ta cũng đành mở lầu Chân Dương tám mươi tám góc, tập trung nhân lực để qua cửa.”
Nhờ người ngoài phải cần khách lệnh.
Bây giờ, bên trong phúc địa Vương Đình, ngoại trừ Hắc gia còn có các gia tộc hoàng kim khác như Da Luật gia, Mã gia...
Có thể suy ra, một khi Hắc Lâu Lan mở lầu Chân Dương tám mươi tám góc, những người này nhất định sẽ chạy theo như vịt. Từ đó có thể biến làm pháo hôi.
Đám gia lão nghe Hắc Lâu Lan nói như vậy, ánh mắt len lét nhìn nhau. Phương pháp này có thể giúp cho bọn họ lui ra khỏi vị trí hàng hai, nhưng bọn họ cũng không quá tình nguyện.
Hắc Phái bước ra khỏi hàng: “Tộc trưởng đại nhân, mặc dù kế này hay nhưng không thể không đề phòng. Cho dù trên người bọn họ chảy xuôi huyết dịch tiên tổ, nhưng lại không thuộc Hắc gia chúng ta. Một khi thông quan, thu được chỗ tốt, chỉ sợ sẽ không nhả ra.”
“Đúng vậy, đại nhân.” Gia lão Hắc Kỳ Thắng phụ họa: “Hắc gia chúng ta phải thiên tân vạn khổ mới có mặt ở Vương Đình. Toàn bộ lầu Chân Dương tám mươi tám góc đều là của chúng ta, cần chi phải để người ngoài chia chén canh chứ?”
“Tuy hành động này đã có tiền lệ, nhưng nhìn lại lịch sử, những bộ tộc nhỏ từ trước đến nay may mắn đắc thắng, bản thân không có năng lực thông quan, chỉ có thể phát động bộ tộc hoàng kim. Hắc gia nhà ta binh cường mã tráng, nhân tài đông đúc, tại sao có thể mượn tay của người khác chứ?”
“Hừ!” Hắc Lâu Lan cau mày: “Nếu đã là binh cường mã tráng, vì sao chỉ có một con hổ cũng không qua nổi? Đám chó má các ngươi chỉ biết tiếc mệnh, muốn người ngoài liều mạng cho mình nhưng lại sợ người ngoài giành được chỗ tốt. Thế gian này nào có chuyện tốt như vậy chứ?”
Khác với những gia lão này, trong lòng Hắc Lâu Lan đã sớm không có kiên nhẫn.
Gã là đại lực Chân Vũ Thể, nhất định phải đạt được một con tiên cổ lực đạo mới có thể tấn thăng cổ tiên.
Cũng chỉ có tấn thăng thành tiên mới giải quyết được lo lắng về tính mạng.
Nhưng lầu Chân Dương có tiên cổ lực đạo hay không? Rốt cuộc tiên cổ lực đạo là ở tầng nào? Đây đều là một ẩn số.
Hơn nữa, gã muốn phá lệ cũ, thúc đẩy bộ tộc hoàng kim hợp lực công quan. Gã muốn đả thông từng tầng. Có lệnh bài lâu chủ trong tay, thu hoạch của gã sẽ tăng lên, mới có thể dễ dàng tiếp tục công quan.
Mặc dù qua cửa có lúc thắng lúc bại, nhưng đối với Hắc Lâu Lan mà nói, đó lại là một cơ hội tốt.
Gã thừa cơ gầm rú lên lần nữa.
Tiếng gầm rú quanh quẩn bên trong đại điện, chấn động lỗ tai mọi người, khiến bọn họ có cảm giác vù vù.
Ngại uy thế và hung danh của Hắc Lâu Lan, đám gia lão đành phải thỏa hiệp.
Gia lão Hắc Phái lo lắng nói: “Mở lầu Chân Dương giống như trút một cơn hồng thủy. Một khi thế lớn, tất tổn thất nặng nề. Lão thần đề nghị phải cần ngăn chặn. Bài học của Lang Vương Thường Sơn Âm đã gần ngay trước mắt.”
Lời này nói ra, dẫn đến lời phụ họa của các gia lão.
Có người ganh tỵ: “Đúng vậy, Lang Vương quá vô lại, một mình độc chiếm chỗ tốt, bây giờ còn đang bế quan, sợ rằng đang cười trộm trong bóng tối.”
Có người khinh thường cười nhạo: “Lầu Chân Dương đều thuộc Hắc gia ta, cho hắn vượt quan là đã để mắt đến hắn. Kết quả hắn lại báo đáp chúng ta như thế. Hừ, cái gì là anh hùng Bắc Nguyên chó má. Xem ra, chỉ là cái thứ vong ân phụ nghĩa.”
Có người lạnh lùng nói: “Theo ta thấy, lần này mở ra lầu Chân Dương, cũng không cần nói cho Thường Sơn Âm biết, để cho hắn một bài học.”
Hắc Lâu Lan hừ lạnh một tiếng. Đối với biểu hiện của Phương Nguyên, gã đương nhiên cũng có bất mãn. Nếu đổi lại là người khác, gã đã sớm ra tay rồi.
Nhưng Thường Sơn Âm không tầm thường. Cuộc chiến Vương Đình đến nay vẫn còn khắc sâu trong ấn tượng của gã.
Chương 739: Phần truyền thừa thứ ba
Nói không kiêng kỵ chỉ là gạt người.
Nhưng bài xích Phương Nguyên cũng không ổn. Không chỉ mất đi khí độ, nếu chẳng may chọc giận hắn, cho dù Thường Sơn Âm không ra tay, nhưng hắn còn đàn sói Thiên Thanh.
“Gia lão Hắc Phái, nếu ngươi đã đưa ra đề nghị này, vậy thì nói rõ hơn một chút đi.” Hắc Lâu Lan nói.
Hắc Phái mỉm cười, chậm rãi nói: “Bắt đầu từ ngày mai, không ngại mở ra lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Nhưng trước khi tiến vào, bất kể là ai cũng phải giao nộp phí tổn. Mỗi ngày cũng chỉ có tám trăm danh ngạch tiến vào lầu mà thôi. Phí tổn giao nộp sẽ tăng lên theo trình tự. Đồng thời, chỉ cần vận dụng cổ Thề Độc, năm thành phần thưởng sẽ thuộc về Hắc gia chúng ta.”
Ngừng lại một chút, hắn lại nói: “Về phần người ngoài, muốn tiến vào bên trong, nhất định phải bỏ ra giá cao để mua khách lệnh của chúng ta.”
Nói xong, ánh mắt đám gia lão tỏa sáng, tán thành chủ ý tốt.
Ánh mắt Hắc Lâu Lan liếc nhìn một vòng, nửa thân trên dựa ra sau, chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Cũng tốt, việc này giao cho ngươi làm.”
Hắc Phái vui mừng: “Tộc trưởng anh minh thần võ, cảm tạ Tộc trưởng đại nhân đã thưởng thức.”
Tin tức lầu Chân Dương mở ra, lập tức dẫn đến một trận sóng to gió lớn bên trong thánh cung.
Rất nhiều người vọt đến chỗ báo danh, vừa mắng to tâm địa tộc nhân Hắc gia đen tối, lại đưa ra cái giá tiến vào đắt đến như vậy nhưng lại vừa hăng hái nộp tiền, thậm chí chỉ vì tranh đoạt một danh ngạch tiến vào mà ra tay đánh nhau.
Bề ngoài Phương Nguyên vẫn thờ ơ, nhưng trong bụng lại mừng thầm.
Hiện tại đối với hắn mà nói, kế thừa truyền thừa mới là chuyện cấp bách.
Lần này, cho dù Hắc Lâu Lan chủ động mời hắn ra tay, hắn cũng chẳng vui vẻ mà làm. Bây giờ, người bên ngoài đang bị lầu Chân Dương tám mươi tám góc thu hút lực chú ý, đây chính là thời cơ tốt để đi lấy truyền thừa.
Bầu trời sao đêm phúc địa Vương đình chiếu sáng một mảng đất rộng lớn.
Một đám sói Thiên Thanh bay trên bầu trời đêm tự do, đuổi theo chim chóc trên bầu trời hoặc con mồi dưới mặt đất, cũng không phải vì săn thức ăn mà chỉ để vui chơi.
Phương Nguyên đứng trên đồi, chậm rãi mở hai mắt ra.
Mấy ngày qua, hắn không những chuẩn bị kỹ càng những loại cổ cần thiết, hơn nữa còn nạp thêm đàn sói.
Không chỉ có sói Thiên Thanh mà còn có sói hoang bình thường dưới đất, bao gồm sói Mai Rùa, sói Nước, sói Đêm, lên đến hơn hai mươi vạn.
“Đàn sói rải đều phạm vi trăm dặm, có thể tạo thành tác dụng cảnh cáo không nhỏ. Hơn nữa, đàn sói Thiên Thanh trên bầu trời đã là tiêu chí của Lang Vương ta. Nếu cổ sư nào mà thấy được, đều cho rằng Thường Sơn Âm đang đi săn, cũng sẽ chủ động nhượng bộ lui binh.”
Nếu không chủ động thối lui, nói rõ trong lòng có ác ý.
Một khi cổ sư đó bị đàn sói phát hiện, tất sẽ bị vây quét mãnh liệt.
Đương nhiên cũng có người vô tội xâm nhập vào, nhưng Phương Nguyên cũng không quản được nhiều như thế. Bị đàn sói giết, chỉ có thể trách người đó vận khí không tốt.
Phương Nguyên lại quăng ánh mắt về phía xa. Cho dù hắn cách thánh cung rất xa, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được cầu vồng xán lạn cuối chân trời.
Bên trong thánh cung, hào quang đầy trời. Đây là dấu hiệu lầu Chân Dương tám mươi tám góc muốn ngưng kết tầng thứ hai.
Đối với Phương Nguyên mà nói, điều này lại có một tầng hàm nghĩa khác.
Tháp lâu nhỏ lần lượt chìm xuống, hy sinh rất nhiều cổ trùng hoang dã bên trong, hình thành vĩ lực ngưng tụ tiên cổ phòng.
Luồng ánh sáng đủ màu tích lũy vĩ lực, dần dần đạt đến lượng biến chuyển sang chất biến.
Phương Nguyên muốn mở truyền thừa Địa Khâu, cũng nhất định phải mượn vĩ lực này để nó chảy trở về.
“Hắc Lâu Lan vì muốn qua cửa, cố ý mở lầu Chân Dương, khuấy động quần tình, khiến đám cổ sư chạy theo như vịt. Tin tức truyền ra, các cổ sư đang ở bên ngoài thánh cung cũng chạy vội đến. Lực chú ý của mọi người đều đang tập trung tại lầu Chân Dương. Đây chính là thời điểm tốt nhất để ta mở truyền thừa.”
Ánh mắt Phương Nguyên sáng lên, mỉm cười, không chút do dự trực tiếp ra tay.
“Đi.” Hắn nhẹ nhàng vỗ bụng, trong nháy mắt từ trong Không Khiếu bay ra ba mươi sáu con cổ trùng.
Hình dáng của những con cổ trùng này rất lạ, có con bỏ được vào trong túi, có con chỉ bằng nửa cái móng tay, có con thì giống như ngôi sao năm cánh, tản ra ánh sáng trắng nhạt.
Đây đều là cổ Tiểu Quang nhất chuyển, là cổ trùng phụ trợ Quang đạo rất nổi tiếng.
Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, những con cổ trùng Tiểu Quang vội vàng bay vào trong mô đất, nhất thời xua tan màn đêm bên trong động.
Phương Nguyên lại điều ra mười ba con cổ Quang Cách.
Đây là cổ tam chuyển, cũng là cổ trùng Quang đạo. Một khi phát ra, có thể biến thành hàng rào, không cho mục tiêu bay đi.
Cổ Quang Sách bay vào bên trong mô đất, hòa cùng một chỗ với cổ Tiểu Quang trước đó, cũng không thấy bất kỳ dị biến nào.
Phương Nguyên mỉm cười, hất tay lên, ba con cổ Quang đạo ngũ chuyển lại bay ra.
Ba con cổ này lần lượt là cổ Tấn Điện Lưu Quang có tác dụng gia tăng tốc độ, cổ Xuân Quang Vô Hạn có tác dụng trị liệu và cổ Hỏa Quang Chúc Thiên có tác dụng công kích.
Cổ Tấn Điện Lưu Quang có ánh sáng màu xanh lam, lấp lóe điện mang, bay thẳng vào trong mô đất.
Mô đất vốn không có động tĩnh, rốt cuộc lúc này đã phát sinh dị biến.
Giống như cơ quan được mở ra, thổ nhưỡng chung quanh mô đất bắt đầu kéo dài, sau đó khép kín.
Điện quang màu lam đánh tan cổ Tiểu Quang trước đó, hình thành một vầng sáng màu lam nhạt mang theo xu thế mãnh liệt trào ra ngoài.
Nhưng cùng lúc đó, cổ Quang Sách nối tiếp cùng một chỗ, hình thành hàng rào ánh sáng, bao phủ ánh sáng màu lam nhạt lại.
Hào quang dâng lên, lúc này cổ Xuân Quang Vô Hạn bay đến, tách ra hào quang xanh biếc, ôn nhu như nước, ngăn ánh sáng màu lam hoa lại.
Cuối cùng, cổ Hỏa Quang Chúc Thiên bay vào trong động, hình thành một luồng ánh sáng màu đỏ, xuyên qua tầng mây xanh, đâm thẳng qua ánh sáng màu lam hoa, chìm vào chỗ sâu trong động.
Bên trong âm thanh ù ù, cửa hang mô đất hoàn toàn khép lại. Từ sâu trong lòng đất, ba luồng ánh sáng tương hỗ lẫn nhau, phát sinh biến hóa kỳ diệu mà Phương Nguyên cũng không thể nói rõ.
Phương Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thờ phào một hơi, biết hắn không hiểu sai. Đây chính là “ánh sáng trong lòng đất.”
Mặc dù trong lòng của hắn có đến tám thành nắm chắc, nhưng dù sao cũng lo lắng đến việc phạm phải sai lầm. Hắn nắm giữ cũng chỉ là nửa đoạn sau của truyền thừa mà thôi. Còn nửa đoạn trước thì nằm trong tay cổ tiên Trung Châu.
Nhưng manh mối nửa đoạn sau lại đặc biệt miêu tả làm cách nào mở ra truyền thừa này.
Phương Nguyên dựa vào nội tình đại sư Luyện đạo, kết hợp với tin tức tìm hiểu được về lầu Chân Dương, cưỡng ép hiểu thấu mật ngữ, nửa đường ra tay, mạnh mẽ nắm lấy khả năng có được truyền thừa.
Ước chừng qua nửa canh giờ, âm thanh ù ù trong lòng đất càng lúc càng nhỏ.
Nhưng mặt đất lại rất nóng. Cho dù Phương Nguyên mặc áo da hươu của Bắc Nguyên, cũng không thể ngăn cách luồng nhiệt này.
Cửa hang trên mặt đất từ từ mở ra, ánh sáng bên trong không còn, chỉ là một mảnh đen ngòm.
Phương Nguyên nhìn thấy, trong lòng chẳng những không sợ mà còn lấy làm mừng.
“Sau ánh sáng trong lòng đất” chính là “cao vạn trượng.” Điều này giải thích một cách đơn thuần chính là đi một nghìn dặm.
Mật ngữ này chính là một khảo nghiệm phải chăng cổ sư có tạo nghệ Luyện đạo hay không.
Mật ngữ liên quan đến Luyện đạo. “Ánh sáng cao vạn trượng” cũng không phải chỉ đơn thuần miêu tả cảnh tượng, mà còn miêu tả trình tự luyện cổ sau này thế nào.
Phương Nguyên không chút hoang mang, theo tứ tự lấy ra hai con cổ trùng phòng ngự Đứng Ngồi Không Yên ngũ chuyển, ba con cổ trinh sát Nhìn Xa Trông Rộng, một con cổ công kích Vạn Tiễn Xuyên Tâm, và chín con cổ phụ trợ Nổi Trận Lôi Đình.
Hắn nhìn thấy bụi mù vàng xám bốc lên cuồn cuộn trong động, nhưng không tràn ra ngoài. Tiếng rít như mũi tên bay nhanh, xuyên qua không khí mơ hồ truyền ra từ trong sương khói.
Lần này dị tượng kéo dài chừng nửa nén nhang, lại bị bóng tối che giấu.
Chương 740: Vĩ lực ngược dòng thánh cung (1)
Mặt đất khép lại lần nữa, hang động biến mất không thấy gì.
Lần này mô đất không phát nhiệt, ngược lại tràn ra hơi lạnh, khiến cho hai chân Phương Nguyên muốn đông cứng.
Phương Nguyên thở ra một hơi, chuyển ánh mắt về phía thánh cung.
“Nếu ta đoán không sai, tiếp theo hẳn thánh cung sẽ rất loạn.”
Lúc này, thánh cung.
Tại thiên điện, một cánh cửa ngầm được bóng cây che khuất đang lặng yên mở ra.
Một lão giả tóc bạc trắng như tuyết và một vị cổ sư trung niên lần lượt xuất hiện.
“Lão tiên sinh, ngài đi thong thả.” Hắc Phái đưa Thái Bạch Vân Sinh ra cửa ngầm, sau đó vỗ ngực đảm bảo: “Ngài yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo ngài sẽ có một tấm khách lệnh.”
Thái Bạch Vân Sinh cười ha hả: “Đã có gia lão Hắc Phái cam đoan, đó chính là việc chắc chắn. Lão phu tất nhiên là yên tâm rồi. Không cần tiễn nữa, xin cáo từ.”
“Cáo từ.” Gia lão Hắc Phải đặt tay lên ngực, thi lễ một cái, nhìn Thái Bạch Vân Sinh đi khuất dưới tàn cây, sau đó biến mất trong tầm mắt của mình.
“Lực hấp dẫn của truyền thừa Tiên Tôn thật sự quá lớn, nghĩ không ra ngay cả Thái Bạch Vân Sinh cũng đến hối lộ ta.” Trong lòng Hắc Phái vô cùng cảm khái.
Sau khi Hắc Lâu Lan mở ra lầu Chân Dương, gia lão Hắc Phái chủ trì việc này trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng. Ngày nào cũng có đủ loại nhân vật đến ngầm hỏi. Người lôi kéo tình cảm cũng có, người làm thân cũng có, người hối lộ cũng có, thậm chí có người dùng sắc để dụ dỗ.
Nhưng Thái Bạch Vân Sinh lại khiến cho Hắc Phái âm thầm kinh hãi.
Thái Bạch Vân Sinh đức trong vọng trọng, là đệ nhất cổ sư trị liệu Bắc Nguyên hiện nay, cứu người vô số, phẩm hạnh quang minh chính đại, lực ảnh hưởng cực lớn.
Hắc Phái vạn lần không ngờ đến, chuyện hối lộ lại phát sinh trên người Thái Bạch Vân Sinh.
“Nói cho cùng, Thái Bạch lão tiên sinh cũng là người mà thôi. Khách đến liên tục, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ đã sớm ngồi không yên.” Hắc Phái cười đắc ý, vô thức ngẩng đầu nhìn theo hướng đỉnh thánh cung.
Ở nơi đó, hào quang xán lạn đang tích tụ thành sương mù.
Trong sương mù, tầng thứ hai của lầu Chân Dương đã được ngưng tụ, mơ hồ có thể thấy được.
“Không bao lâu nữa, tầng thứ hai sẽ được ngưng hiện.” Cách đó không xa, Thái Bạch Vân Sinh nhìn chăm chú.
Hào quang nhiều màu chiếu rọi lên mái tóc bạc trắng như tuyết của ông, hiện rõ những nếp nhăn đầy trên mặt.
Vẻ mặt Thái Bạch Vân Sinh hốt hoảng, một hình ảnh từ sâu trong ký ức hiện lên.
Đó là một buổi chiều chạng vạng, ráng chiều như lửa, cẩm tú tuyệt luân.
Thái Bạch Vân Sinh mười bốn tuổi đã gặp được lão ăn mày thay đổi cả cuộc đời của ông.
“Cậu thiếu niên, hãy cho ta một bát nước, xem như cứu sống lão ăn mày này. Ngươi muốn cái gì, cứ nói, lão ăn mày ta sẽ toàn lực thỏa mãn cho ngươi.” Lão ăn mày có mái tóc màu đỏ tím rối bời, khi thì hôn mê, khi thì điên loạn, nhưng những lúc ông tỉnh, ánh mắt tang thương như biển, cả người tản ra một luồng khí độ thâm thúy khiến cho người ta khó mà quên được.
“Con muốn trở thành cổ sư.” Thái Bạch Vân Sinh thời niên thiếu đã thốt ra như vậy.
“Vậy ngươi muốn trở thành cổ sư gì? Haha, chỗ này của ta vừa lúc có ba phần truyền thừa hoàn chỉnh. Truyền thừa thứ nhất có thể giúp cho ngươi dục hỏa đạp diễm, bễ nghễ phàm trần. Truyền thừa thứ hai có thể giúp cho chưởng phong của ngươi lơ lửng, tiêu dao thiên hạ. Phần truyền thừa thứ ba sẽ xuyên qua sinh tử, trợ giúp thương sinh.” Lão ăn mày mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè.
Thái Bạch Vân Sinh cau mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng lựa chọn phần truyền thừa thứ ba.
Ánh mắt mơ hồ dần dần tiêu tán, giật mình tỉnh lại từ trong hồi ức, Thái Bạch Vân Sinh cười khổ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nói cho cùng, ta chung quy cũng chỉ là người tham sống sợ chết.”
Khi còn trẻ, ông không cảm nhận được, thậm chí vì thấy nhiều người chết, cho nên sinh ra cảm giác vô cảm đối với cái chết.
Nhưng khi Thái Bạch Vân Sinh dần dần già nua, cơ thể khỏe mạnh tràn ngập sức sống trước đây trở nên mục nát không chịu nổi, ông lại càng lưu luyến vẻ đẹp của tuổi trẻ.
Nhiều khi, tư tưởng của người ta theo tình trạng mà thay đổi.
Trên trái đất, không ai có thể vượt qua được sinh tử, không thể không coi nhẹ. Nhưng ở đây, chỉ cần có một chút hy vọng sống, ai nấy cũng sẽ giãy dụa.
Chỉ có lâm vào kỳ cảnh, Thái Bạch Vân Sinh mới cảm nhận được từ trong cái chết ngày càng gần có một luồng sức mạnh khủng bố đến cỡ nào.
Chính vì nguyên nhân như thế, ông âm thầm khảo sát, kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng mới nhìn rõ thời cuộc, tham gia vào cuộc chiến Vương Đình, tiến thẳng vào phúc địa Vương Đình.
“Nếu như ta có thể thu hoạch được cổ Thọ bên trong lầu Chân Dương, ta có thể gia tăng tuổi thọ của mình. Mặc dù cổ Thọ khó tìm, càng khó mua được, nhưng tin rằng lầu Chân Dương sẽ có. Nếu cuối cùng ta không cách nào thu hoạch được cổ Thọ, ta đành phải nếm thử việc tấn thăng cổ tiên.” Thái Bạch Vân Sinh âm thầm suy nghĩ.
Truyền thừa mà lão ăn mày cho ông không phải tầm thường, chính là trọn bộ truyền thừa lục chuyển.
Nội dung truyền thừa có miêu tả kỹ càng cách giúp phàm nhân tấn thăng cổ tiên.
Vì thế Thái Bạch Vân Sinh vô cùng rõ ràng phong hiểm to lớn trong việc tấn thăng cổ tiên như thế nào.
Quá trình tấn thăng cổ tiên cần thiên khí, địa khí và nhân khí thống nhất với nhau. Chỉ cần thiếu một trong ba phương diện, hồn phi phách tán là kết quả cuối cùng.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Thái Bạch Vân Sinh không muốn tấn thăng cổ tiên. Bởi vì, cho dù có thành công tấn thăng cổ tiên, cũng không thể gia tăng tuổi thọ.
Nhưng trong truyền thừa đã để lại cho ông một hy vọng.
Chỉ là hy vọng này quá hà khắc, cần ông phải thành công tấn thăng cổ tiên thì mới có thể đạt thành.
Mấy năm qua, Thái Bạch Vân Sinh vẫn luôn đau khổ tìm kiếm cổ Thọ. Nhưng cổ Thọ là do thiên địa tạo ra, tung tích mơ hồ, lại khó bắt giữ. Đến nay Thái Bạch Vân Sinh vẫn chưa có được thu hoạch.
“Bên trong lầu Chân Dương hẳn sẽ có cổ Thọ. Ta nhất định phải vào trong tìm kiếm.” Thái Bạch Vân Sinh nhìn hư ảnh lầu Chân Dương, âm thầm động viên bản thân.
Nhưng sau một khắc, đôi mắt của ông mở to, nhìn thấy một cảnh tượng mà không thể tưởng tượng nổi.
Toàn bộ thánh cung chìm vào kinh ngạc và sợ hãi.
Một lát sau, những tiếng xôn xao vang lên.
“Cái này... đây là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì xảy ra thế? Vì sao sương mù lại giảm bớt?”
Cảnh tượng chưa bao giờ có phát sinh trước mắt mọi người.
Vốn tầng thứ hai của lầu Chân Dương đang cô đọng chậm rãi nhạt dần. Sương mù đủ màu sắc bằng mắt thường có thể thấy được đang thu nhỏ lại.
“Chuyện gì thế?” Hắc Lâu Lan cau mày, duỗi cánh tay thô to nắm lấy cổ áo gia lão Hắc Phái kéo đến trước mặt gã.
Biểu hiện của gã vặn vẹo, trợn mắt, gầm nhẹ: “Điều tra cho ta. Ta muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Hắc Lâu Lan là một trong thập tuyệt thể Đại Lực Chân Vũ, chỉ có tấn thăng thành tiên mới có thể tránh được áp lực tử vong.
Nhưng thập tuyệt thể muốn tấn thăng thành tiên, chỉ cần có tiên cổ hiệp trợ là được.
Hắc Lâu Lan gửi hy vọng vào việc tìm kiếm cơ hội giúp cho gã thành tiên bên trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc, tiên cổ Lực đạo, làm sao cho phép lầu Chân Dương xảy ra chuyện chứ?
Gia lão Hắc Phái bị dọa đến toàn thân run rẩy. Hắc Lâu Lan bảo ông ta tra, ông ta chỉ là một phàm nhân, làm sao mà tra? Có thể tra ra được thứ gì chứ? Hắc Phái nức nở đáp: “Thuộc hạ thật sự không biết, bên trong sách sử không có ghi chép.”
“Nhạt rồi, càng lúc càng nhạt.” Có người chỉ vào lầu Chân Dương, quát lớn.
Màu sắc càng ít, hào quang nồng đậm lại càng ảm đạm.
Rất nhiều cổ sư ngơ ngác nhìn, cảm xúc khủng hoàng nhanh chóng truyền ra.
“Chẳng lẽ lầu Chân Dương tám mươi tám góc sắp tiêu rồi sao?”
“Đây là lầu do chính tay Tiên Tôn lão tổ chúng ta bố trí mà.”
“Chẳng lẽ lầu Chân Dương cũng khó mà ngăn được dòng sông thời gian sao?”
Sắc mặt mọi người trắng bệch, có người ôm trán, ánh mắt tràn ngập sự thất kinh.
“Loạn hết rồi.” Từ đằng xa, khóe miệng Phương Nguyên nhếch lên.