Chương 732: Cự Dương đại cục

“Đây quả thật giống như một tuồng kịch.”

“Thật là lợi hại. Chỉ dùng thời gian mười hô hấp, Lang Vương đã toàn thắng.”

“Như vậy đã qua cửa rồi.”

Đám gia lão Hắc gia vừa mừng vừa ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Phương Nguyên lại càng lộ ra sự kính sợ, thán phục và kiêng kỵ.

“Giỏi cho Lang Vương.” Hắc Lâu Lan vỗ tay cười to.

Phương Nguyên cũng cười sang sảng. Một khắc tàn sát đàn sư tử rắn nước xong, lập tức có tin tức truyền vào đầu hắn, đánh giá loại thượng.

Sau một khắc, thân hình Phương Nguyên bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đám người Hắc gia nhìn thấy, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

“Đúng là đã thông qua cửa loại thượng.” Chỉ có Hắc Lâu Lan là kinh hô từ tận đáy lòng.

Phương Nguyên đang ở bên trong một hành lang thủy tinh.

Dưới ánh sáng, bốn vách tường là những tấm thủy tinh trong suốt, có thể soi cả bóng người.

Ánh mắt Phương Nguyên hiện lên sự do dự. Phía sau, bên trái bên phải đều là vách tường, nói rõ chỉ có thể tiến lên phía trước.

“Rốt cuộc cũng đã đến Bí Tàng Các.” Khóe miệng Phương Nguyên nhếch lên, tiếp tục tiến lên phía trước.

Hành lang bằng thủy tinh dài và trong suốt. Đi chưa được năm bước, Phương Nguyên nhìn thấy bên trong vách tường thủy tinh trái phải xuất hiện từng con cổ trùng hoặc cổ phương.

Đây đều là kỳ trân dị bảo của Bí Tàng Các. Muốn có được chúng, phải mang vật có giá trị tương ứng đến đổi.

“Sao? Nơi này có một con Thiên Nguyên Bảo Vương Liên Mộc đạo?” Phương Nguyên dừng bước, phát hiện bên trong vách tường đang phong ấn một con cổ trùng quen thuộc.

Con cổ này là một đóa hoa sen màu trắng xanh, to bằng chậu rửa mặt, lai lịch phi phàm, do Nguyên Liên Tiên Tôn sáng tạo ra.

Chung một bộ, theo thứ tự là Thiên Nguyên Bảo Liên tam chuyển, Thiên Nguyên Bảo Quân Liên tứ chuyển, Thiên Nguyên Bảo Vương Liên ngũ chuyển và Thiên Nguyên Bảo Hoàng Liên lục chuyển.

Trong đó, Thiên Nguyên Bảo Hoàng Liên là cổ xếp thứ sáu trong thập đại cổ trùng, giá trị tương đương với Xuân Thu Thiền, hiện tại đang nằm trong tay địa linh Lang Gia.

Phương Nguyên đã từng dùng qua một con Thiên Nguyên Bảo Liên, có thể bù đắp thiếu hụt tư chất ở mức độ lớn nhất cho hắn, trợ giúp cho hắn rất nhiều. Chỉ là muốn tấn thăng loại cổ này, Phương Nguyên không những thiếu cổ phương, mà giá cả hợp luyện còn rất cao, phải cần lợi dụng một nguyên tuyền tự nhiên. Nguyên lực của nguyên tuyền này phải còn sung mãn, không phải là loại nguyên tuyền đã được sử dụng nhiều năm, nội tình không đủ. Sau khi thành công, nguyên tuyền này sẽ bị phế bỏ.

Nguyên liên tứ chuyển phải cần sử dụng bảy nguyên tuyền. Đến ngũ chuyển, lại cần chín nguyên tuyền. Đến lục chuyển là cần mười một nguyên tuyền.

Số liệu này là căn cứ vào nguyên tuyền các nơi ở Nam Cương. Nếu dùng nguyên tuyền ở Bắc Nguyên, nhất định phải gấp sáu lần.

Khi đó, Phương Nguyên muốn tấn thăng Thiên Nguyên Bảo Liên thật sự quá khó khăn. Huống hồ, tư chất của hắn cũng đã có sự cải thiện rất lớn, hắn liền bỏ qua cổ Thiên Nguyên Bảo Liên.

Nhưng bây giờ, đóa Thiên Nguyên Bảo Vương Liên ngũ chuyển này khiến cho hắn động tâm.

“Thiên Nguyên Bảo Liên được gọi là nguyên tuyền di động. Một khi luyện hóa, có thể tạo ra chân nguyên tự nhiên. Cổ Thiên Nguyên Bảo Liên tam chuyển ta đã sớm không dùng hợp. Nhưng Thiên Nguyên Bảo Vương Liên lại phù hợp với trạng thái hiện tại của ta.”

Nhưng nếu muốn lấy được Thiên Nguyên Bảo Vương Liên, dựa theo quy củ, Phương Nguyên phải dùng vật tương ứng để đổi.

“Vậy thì tạm thời đổi một cái đi.” Hiện tại Phương Nguyên có thể nói là tài đại khí thô, có được phúc địa giống như cổ tiên.

Muốn đổi lấy Thiên Nguyên Bảo Vương Liên, đối với người ngoài mà nói, vốn ban đầu phải rất lớn, nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, lại chỉ là vấn đề nhỏ nên chọn cái nào mà thôi.

“Nên lấy thứ gì đổi đây?”

Phương Nguyên rót tinh thần vào thăm dò bên trong hai Không Khiếu.

Cổ trùng Nô Lực hai đạo đương nhiên không thể đổi được. Cổ bổn mệnh Xuân Thu Thiền thứ nhất lại càng không bỏ ra nổi.

Nhưng ngoại trừ những thứ này ra, vẫn còn không ít cổ trùng thượng vàng hạ cám.

Giá trị của những cổ trùng này đương nhiên thấp hơn Thiên Nguyên Bảo Vương Liên, nhưng một cái đổi không được thì có thể dùng hai ba cái để đổi.

“Ồ, tại sao nơi này lại có mười tám cổ Trứng Suối nhỉ?”

Phương Nguyên kinh ngạc phát hiện bên trong Không Khiếu thứ nhất có một đống cổ ngũ chuyển quý giá.

Nhưng hắn rất nhanh nghĩ đến nguyên nhân: “Suýt chút nữa thì ta quên mất. Đây là phần thưởng mà ta thông qua được cửa thượng, được lầu Chân Dương trực tiếp đưa vào bên trong Không Khiếu.”

Theo lý, Không Khiếu cổ sư là nơi căn bản của tu hành, bí ẩn nhất trong số những bí ẩn. Nhưng lầu Chân Dương không hổ danh do Trường Mao lão tổ tạo nên, được Cự Dương Tiên Tôn bố trí, có được uy năng to lớn, có thể đưa thẳng cổ trùng vào bên trong Không Khiếu cổ sư.

Mặc dù cổ Trứng Suối không bằng Thiên Nguyên Bảo Vương Liên nhưng dù gì cũng là cổ ngũ chuyển.

Hình dáng của cổ Trứng Suối giống một quả trứng ngỗng màu trắng, do giết chết Trứng Nhân Hoàng mà đoạt được. Nếu chôn cổ Trứng Suối vào sâu trong lòng đất, có thể hình thành mắt nguyên tuyền nguyên thủy.

Nguyên tuyền là căn bản giúp cổ sư tu hành. Vì thế các gia tộc cỡ lớn sẽ thu thập cổ Trứng Suối để gia tăng nội tình, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Cho dù là cổ tiên cũng thường hay mua, hình thành nguyên tuyền bên trong phúc địa nhà mình để tưới nhuần vạn vật.

Phương Nguyên tiện tay lấy ra một con cổ Trứng Suối.

Phẩm chất của con cổ này không tốt, mặt ngoài vỏ trứng có vết rạn. Bên trong cổ có vết tích chân nguyên, hiển nhiên là đã từng được người sử dụng qua.

Tinh mang lóe lên trong mắt Phương Nguyên. Hắn cười lạnh: “Xem ra cổ này khi bị thôi động, đã bị bàn tay tuyết đánh cướp. Phần thưởng qua cửa trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc đều được lấy như vậy.”

Vì để thực hiện mộng đẹp độc chiếm thiên hạ, đồng thời mưu lợi cho hậu thế, Cự Dương Tiên Tôn đã nhọc lòng bố trí đại cục thiên cổ như vậy.

Đầu tiên là cuộc chiến Vương Đình, mục đích làm suy yếu và diệt trừ các bộ tộc khác, sau đó lợi dụng bão tuyết mười năm, tập trung toàn bộ thiên tài địa bảo các nơi ở Bắc Nguyên vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc.

Nên biết rằng, cổ sư tu hành ỷ vào nguyên liệu rất nhiều.

Cự Dương Tiên Tôn thiết lập lầu Chân Dương tám mươi tám góc chính là rút củi dưới đáy nồi, cướp đoạt vật tư cho hậu duệ huyết mạch của mình, đập tan hy vọng quật khởi của các bộ tộc khác.

Năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên, khi cổ tiên Trung Châu công phá phúc địa Vương Đình, chính là lợi dụng đặc tính này của lầu Chân Dương.

Bọn họ điều quân cờ của mình trà trộn vào phúc địa Vương Đình, đồng thời cố ý tung ra cổ trùng của mình, mặc cho bàn tay tuyết cướp bóc, cuối cùng khiến nội bộ của lầu Chân Dương bị phá hư, tạo ra khe hở mang tính then chốt.

Sau khi cổ tiên Trung Châu hủy diệt phúc địa Vương Đình, đã trắng trợn công bố dụng tâm hiểm ác của Cự Dương Tiên Tôn, dẫn phát Bắc Nguyên chấn động, dân ý sôi trào mãnh liệt.

Nhưng chấn động thì chấn động, Bắc Nguyên vẫn có chiến lực đứng thứ hai gần với Trung Châu. Các thế lực đại siêu cấp, bộ tộc hoàng kim liên kết trấn áp, giúp cho Bắc Nguyên vững chắc.

Trải qua bộ tộc hoàng kim thống trị Bắc Nguyên nhiều năm, đã sớm thâm căn cố đế, tuyệt không phải dân ý sôi trào là có thể rung chuyển được.

Dân ý có lớn, nhưng không có võ lực chèo chống, cái rắm cũng không bằng.

Phương Nguyên cầm cổ Trứng Suối trong tay, đến gần vách tường thủy tinh, dựa sát vào Thiên Nguyên Bảo Vương Liên được phong ấn bên trong.

Vách tường gần đó bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ, tiếp theo sinh ra ánh sáng cam, sau ánh sáng cam là ánh sáng vàng.

Sau khi ba ánh sáng đỏ cam vàng hoàn quyện vào nhau, thì không còn động tĩnh nào khác.

Phương Nguyên lấy ra hai con cổ Trứng Suối, dán sát vào vách tường.

Lại có thêm một luồng ánh sáng màu xanh lóe lên, chỉ là ánh sáng màu xanh không thịnh, bị ánh sáng ba màu kia vượt mặt.

Phương Nguyên cười lạnh, lấy ra một con cổ Trứng Suối thứ tư, đồng loạt đưa vào vách tường thủy tinh.

Lần này, ánh sáng màu xanh hoàn toàn nở rộ, ngang bằng với ba màu ánh sáng kia.

Chương 733: Ý chí Tiên Tôn (1)

Vách tường thủy tinh từ thực hóa hư, hơi rung rinh. Thiên Nguyên Bảo Vương Liên từ bên trong bay ra, còn bốn quả Trứng Suối trong tay Phương Nguyên thì bay thẳng vào bên trong vách tường, thay thế cho Thiên Nguyên Bảo Vương Liên.

Thiên Nguyên Bảo Vương Liên rơi xuống tay Phương Nguyên, hắn lập tức dùng chân nguyên luyện hóa.

Uy năng của lầu Chân Dương tám mươi tám góc rất phi phàm, có thể giúp cho cổ sư trong nháy mắt luyện hóa phàm cổ.

“Đỏ cam vàng lục lam chàm tím đen... Bên trong Bí Tàng Các có tám loại tiêu chuẩn. Càng nhiều ánh sáng màu, nói rõ bảo vật càng thêm trân quý. Thiên Nguyên Bảo Vương Liên ngũ chuyển chỉ đạt đến ánh sáng xanh là có thể đổi lấy, thuộc hạng tầng trung bên trong tám loại tiêu chuẩn mà thôi. Xem ra, Bí Tàng Các quả nhiên không tầm thường, bảo tàng có rất nhiều.”

Phương Nguyên suy tính, lập tức khắc sâu nhận biết hơn về giá trị của Bí Tàng Các.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bức tường thủy tinh trước mắt.

Từ bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt. Bên trong vách tường là bốn cổ Trứng Suối mà Phương Nguyên vừa mới đổi.

Phương Nguyên thử điều động bọn chúng, nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì.

Trong lòng của hắn tán thưởng không thôi.

Nói một cách không cần khiêm tốn, trong thiên hạ từ trước đến nay, hiểu biết của Phương Nguyên về lầu Chân Dương có thể liệt vào ba người đứng đầu.

Tất cả đều là nhờ hắn nắm trong tay tin tức xác thực mà địa linh Lang Gia đã cho hắn.

Phương Nguyên càng hiểu biết nhiều về lầu Chân Dương, lại càng cảm thấy được công trình kỳ diệu của tòa lâu này.

Khỏi cần phải nói, chỉ nói vách tường thủy tinh trước mắt cũng đã có lai lịch rất lớn.

Vách tường thủy tinh này là do Trường Mao lão tổ róc xương lóc thịt của mấy vạn cổ sư, sử dụng bí pháp nào đó rút Không Khiếu của bọn họ ra, dùng vách tường Không Khiếu là chủ tài, kết hợp với cổ Huyền Băng, cổ Tường Băng, cổ Hoa Ngọc, cổ Hoãn Canh, cổ Sinh Cơ hợp luyện mà thành.

Vách tường thủy tinh này là nơi tuyệt hảo dùng để phong ấn cổ trùng. Cổ trùng bên trong sẽ chìm vào giấc ngủ say tự nhiên, có thể bảo tồn mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng không bị tổn hao.

Dựa theo ghi chép, khi vách tường thủy tinh vừa mới được luyện chế, nó đã lóe lên sóng nước ôn nhuận, người ở bên trong cứ như đi trong ảo mộng.

Đến bây giờ, mặc dù vách tường thủy tinh không còn phong thái như trước đó, nhưng vẫn long lanh như cũ.

Thời gian thấm thoát, nước chảy đá mòn.

Sức mạnh thời gian là một trong những vĩ lực mạnh nhất thiên địa.

Cho dù là chí tôn cửu chuyển cũng bị thời gian đánh bại. Tuy lầu Chân Dương là tiên cổ phòng, nhưng cứ cách mười năm lại bị thúc đẩy, cũng phải bị hao tổn.

Bằng không, kiếp trước của Phương Nguyên, lầu Chân Dương tám mươi tám góc cũng không bị cổ tiên Trung Châu công phá.

Bây giờ ánh sáng của vách tường thủy tinh không còn nhiều, thậm chí dưới góc tường còn có bột thủy tinh chất đống.

Phương Nguyên tiếp tục đi tới.

Bên trong vách tường thủy tinh phong ấn đủ loại cổ trùng, cổ phương, kỳ tài luyện cốt, càng nhiều hơn là tâm đắc tu luyện do cổ sư lịch đại lưu lại.

Những kinh nghiệm tâm đắc này vô cùng trân quý. Có thể đến được Bí Tàng các, tất cả đều là nhân kiệt qua được cửa thượng, vật mà bọn họ lưu lại hoàn toàn không thể kém được.

Sau khi đi được một khoảng cách, Phương Nguyên dừng bước.

Hành lang thủy tinh kéo dài rất xa, hoàn toàn không thấy được điểm cuối, nhưng một tấm bia đá đã chặn đường Phương Nguyên.

Bia đá vuông vức, chiều cao đến đầu gối Phương Nguyên, bên trên có ghi bốn chữ Bắc Nguyên, khách đến dừng bước.

Lầu Chân Dương tám mươi tám góc là do Cự Dương Tiên Tôn thiết lập, cân nhắc cho hậu thế của mình. Nhưng người tiến vào Bí Tàng Các chưa hẳn là người mang trong người huyết mạch Cự Dương Tiên Tôn.

Cự Dương Tiên Tôn cân nhắc đến điều này, cho nên mới bố trí những vật tư quý giá đằng sau bia đá, người ngoài như Thường Sơn Âm chỉ có thể nhìn mà tiếc nuối.

Nhưng Phương Nguyên không phải Thường Sơn Âm.

“Khách tới dừng bước? Hừ.” Phương Nguyên khinh thường cười lạnh.

Hắn thử bước qua bia đá, kết quả bị một bức tường vô hình ngăn lại.

“Đã nhiều năm như vậy, mặc dù lầu Chân Dương tám mươi tám góc có hao tổn, nhưng công dụng khách đến dừng bước vẫn còn, không thể cưỡng ép đột phá được.” Phương Nguyên thăm dò một phen, sau đó ngồi xếp bằng, đối diện với bia đá.

Hắn trù tính cho chuyến đi này thật lâu, tất nhiên đã có chuẩn bị đầy đủ.

Lúc này, hắn móc ra một con cổ trùng, bắn vào bia đá.

Bước đầu tiên luyện hóa lầu Chân Dương tám mươi tám góc đã mở ra.

Luyện hóa lầu Chân Dương tám mươi tám góc, nghe thì giống như ý nghĩ hão huyền, nhưng thật ra cũng không phải là vọng tưởng.

Trên thực tế, Phương Nguyên cũng không phải là người “đầu tiên” luyện hóa lầu Chân Dương tám mươi tám góc.

Năm trăm năm trước, cổ tiên Trung Châu công phá phúc địa Vương Đình, chính là đã điều động cổ sư lẻn vào Bí Tàng Các của lầu Chân Dương.

Sau khi chuyện thành công, bọn họ đem toàn bộ quá trình cùng với cổ trùng cất giữ, sau đó bố cáo thiên hạ.

Phúc địa Vương Đình chính là biểu tượng tinh thần của cổ sư Bắc Nguyên, ý nghĩa phi phàm, hình ảnh ghi chép công phá phúc địa Vương Đình lưu truyền năm vực không chỉ hiển lộ rõ ràng thực lực cua Trung Châu, mà còn có ý đồ đánh vào trụ cột tinh thần của cổ sư Bắc Nguyên.

Quan trọng hơn chính là, đoạn hình ảnh xác thực tỉ mỉ này đã chứng minh Cự Dương Tiên Tôn vơ vét cổ trùng Bắc Nguyên, là bằng chứng mưu lợi cho huyết mạch hậu duệ nhà mình.

Hình ảnh vừa được công bố, Bắc Nguyên chấn động, sự phẫn nộ của dân chúng vang trời.

Mặc dù cục diện đã được các bộ tộc hoàng kim trấn áp, không đạt đến trình độ nội loạn như cổ tiên Trung Châu mong muốn, nhưng đã ly gián được lòng người Bắc Nguyên.

Cổ tiên Trung Châu Tống Thả Hành sau khi xem qua hình ảnh này, đã nói trúng tim đen: “Một khi hình ảnh như vậy lưu truyền thiên hạ, tinh thần tự do của Bắc Nguyên đã được giải phóng khỏi lồng giam của Cự Dương Tiên Tôn.”

Phương Nguyên đối với đoạn hình ảnh đó ấn tượng rất sâu.

Sau khi hắn sống lại, lập tức ngộ ra được giá trị to lớn của đoạn hình ảnh.

Chuyến đi đến Bắc Nguyên lần này, mặc dù là để cứu núi Đãng Hồn, nhưng đó chỉ là một mục đích mà thôi.

Phương Nguyên tính tình cẩn thận, mọi thứ đều phải nghĩ bại trước rồi mới nghĩ thắng.

“Trên thế giới này, nào có chuyện gì đều là chuyện tốt cả. Nếu chẳng may không cứu được núi Đãng Hồn, ta còn có thể thu hoạch được những thứ khác để đền bù trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc.”

Hình ảnh cổ tiên Trung Châu công phá phúc địa Vương Đình có giá trị tham khảo cực kỳ lớn đối với Phương Nguyên.

Nhưng chỉ hình ảnh đó thôi còn chưa đủ.

Phương Nguyên chỉ có thể nhìn thấy được mặt ngoài của đồ vật trong hình ảnh, nhưng cũng may, hắn nhận được tin tình báo từ tay phúc địa Lang Gia.

Kể từ đó, lý luận liên hệ thực tiễn, mức độ nắm chắc luyện hóa được lầu Chân Dương tám mươi tám góc tăng lên nhiều hơn.

“Dựa vào tu vi của ta bây giờ, muốn hoàn toàn luyện hóa lầu Chân Dương tám mươi tám góc là không thể nào, nhưng ta có thể luyện hóa từng phần.”

Phương Nguyên hoàn toàn thấu triệt hiện thực trước mắt.

Hắn chẳng qua chỉ là một cổ sư phàm nhân, muốn luyện hóa hoàn toàn cổ phòng, ít nhất phải có cấp độ cổ tiên bát chuyển.

Trong kế hoạch của Phương Nguyên, chỉ là luyện hóa một phần của lầu Chân Dương mà thôi.

Lầu Chân Dương trải qua tang thương tuế nguyệt, sớm có hao tổn, giống như một tấm vải bị thủng lỗ chỗ. Nó quá hùng vĩ, quá to lớn, chẳng khác nào một cái lồng gỗ cực lớn.

Đem Phương Nguyên so sánh với nó, hắn chỉ là một con mối.

Sức mạnh của một con mối thì không cách nào ăn hết toàn bộ lồng gỗ, nhưng lại có thể ăn mòn từng chút một. Độ khó của hai cái này cách nhau một trời một vực.

Tấm bia “khách đến dừng bước” bị bắn vào cổ trùng đặc biệt, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Phương Nguyên duỗi hai tay, điều động chân nguyên bên trong Không Khiếu rót vào.

Đồng thời, ý chí của hắn theo chân nguyên xâm lấn vào bên trong tấm bia.

Cổ sư luyện cổ, chính là đem ý chí của mình chiếm cứ cơ thể cổ trùng. Trong quá trình này, chân nguyên chính là vật dẫn.

Chương 734: Ý chí Tiên Tôn (2)

Phương Nguyên cau mày, tập trung toàn bộ tinh thần.

Tấm bia “khách đến dừng bước” chỉ là một bộ phận của lầu Chân Dương.

Lầu Chân Dương là tiên cổ bát chuyển, quá mức to lớn.

Ý chí của Phương Nguyên vừa tiến vào bên trong, giống như đặt mình vào một vùng tăm tối.

Trong bóng tối trải rộng vô ngần này có một mặt trời. Nó phát ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt, vầng sáng ba động có quy luật rõ ràng.

“Đây chính là ý chí của Cự Dương Tiên Tôn?” Trong lòng Phương Nguyên lập tức cảnh giác mười hai vạn phần.

Lầu Chân Dương tám mươi tám góc là vật của Cự Dương Tiên Tôn, đã được ông ta luyện hóa, bên trong tất nhiên tồn tại ý chí của Cự Dương Tiên Tôn.

Mặc dù bản thể của Cự Dương Tiên Tôn đã mất đi, nhưng ý chí của ông lại ký thác vào bên trong lầu, trường tồn mãi mãi.

“Ý chí này thật sự uyên bác, khiến cho ta có cảm giác giống như đối mặt với một mặt trời chân chính. Sức mạnh Tiên Tôn đúng là khó có thể tưởng tượng. Đây chỉ là một phần ý chí của Cự Dương Tiên Tôn, trải qua tuế nguyệt trường tồn mà lưu lại đến ngày nay.”

“Cũng may mà ý chí này đang ngủ say, động tác của ta lại rất nhỏ, hẳn sẽ không kinh động đến nó. Ngàn vạn lần không được để nó tỉnh lại. Nếu không, hình ảnh hai vị cổ tiên Trung Châu hồn phi phách tán sẽ là kết cục của ta.”

Không gian đen tối rộng lớn vô ngần đại diện cho lầu Chân Dương tám mươi tám góc.

Ý chí còn sót lại của Cự Dương Tiên Tôn to như mặt trời, trấn áp trung ương, lâm vào ngủ say, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Ý chí của Phương Nguyên so sánh với nó chỉ nhỏ như hạt vừng, cũng tản ra ánh sáng, tiềm phục tại một nơi cực kỳ hẻo lánh.

Phương Nguyên không ngừng rót chân nguyên của mình vào, vô cùng cẩn thận.

Sau khi xâm nhập vào được bên trong bia “khách đến dừng chân”, ý chí mà hắn rót vào lầu Chân Dương cũng ngày càng nhiều hơn.

Trong góc tối, biểu tượng ánh sáng của Phương Nguyên không ngừng bành trướng, thời gian dần trôi chiếm cứ một vùng tăm tối.

Thời gian từng phút một trôi qua.

Phương Nguyên cẩn thận từng chút một, trán bắt đầu chảy mồ hôi.

“Nghĩ không ra luyện hóa tấm bia này không dễ. Hai Không Khiếu ngũ chuyển đỉnh phong, hai chân nguyên chín thành mà cũng có vẻ như không đủ. Nếu không phải ta vừa có được Thiên Nguyên Bảo Vương Liên, chỉ sợ sẽ phải phí công một phen rồi.”

Ròng rã hai canh giờ, lúc này Phương Nguyên mới thở ra một hơi, thu hồi hai tay đang dán lên tấm bia.

Toàn thân hắn mệt mỏi không chịu nổi, chủ yếu là do áp lực tâm lý, còn mạo hiểm hơn cả đi dây trên vách đá.

“Cuối cùng cũng thành công rồi.”

Phương Nguyên quan sát tấm bia trước mặt. Một luồng ý chí thân thiết từ tấm bia truyền thẳng đến chỗ sâu trong nội tâm của hắn.

Nhưng sự vui mừng khi thành công đã nhanh chóng tiêu tán. Phương Nguyên cau mày càng chặt hơn.

“Hình ảnh kiếp trước quả nhiên có quá nhiều cắt giảm. Ta nỗ lực rót nhiều chân nguyên như thế, còn cổ sư trong hình ảnh chẳng qua chỉ mới là ngũ chuyển trung giai, nửa đường không có nghỉ ngơi, chỉ luyện hóa trong nửa canh giờ ngắn ngủi.”

Có lẽ bên trong Không Khiếu của cổ sư đó có chứa cổ trùng phụ trợ, nhưng Phương Nguyên lại càng tin tưởng hình ảnh đã bị cắt giảm quá nhiều.

Cổ tiên Trung Châu truyền bá hình ảnh, mục đích là muốn đả kích thế lực hoàng kim Bắc Nguyên, giải phóng tinh thần tự do của các bộ tộc khác của Bắc Nguyên.

Xâm nhập vào lầu Chân Dương, nhất định không thể để lộ thu hoạch, hoặc không muốn người khác nhìn ra được thủ đoạn của mình.

Đồng thời, để cho hình ảnh sinh động hơn, cắt giảm những chỗ không thú vị hoặc dài dòng cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng điều này đối với Phương Nguyên lại là một tin tức rất xấu.

Luyện hóa lầu Chân Dương vốn là một hành động mạo hiểm, nguy cơ tứ phía. Nếu chẳng may bị hình ảnh kiếp trước đánh lừa, chỉ còn thiếu một bậc nữa thôi là sẽ thua cuộc ngay.

“Lầu Chân Dương tám mươi tám góc quả nhiên không tầm thường. Ta vất vả cả nửa ngày như thế, chỉ sợ nửa phần trình độ cũng không luyện hóa hết.”

Phương Nguyên cảm khái trong lòng, vỗ vào tấm bia “khách đến dừng chân”, sau đó đứng lên.

Nếu chia lầu Chân Dương thành mười thành, như vậy ý chí của Cự Dương Tiên Tôn lưu lại chiếm cứ ba thành.

Một thành có mười phần, Phương Nguyên luyện hóa tấm bia, ngay cả nửa phần cũng chưa đến.

“Nhưng cho dù là vậy...” Khóe miệng Phương Nguyên nhếch lên.

Hắn khoan thai quay người, bước mấy bước, tùy ý đến trước một bảo vật được phong ấn bên trong vách tường thủy tinh.

Ánh mắt của hắn ngưng lại, vươn tay tìm kiếm bên trong vách tường.

Nếu là lúc trước, vách tường thủy tinh nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng bây giờ, ánh sáng tấm bia “khách đến dừng chân” lóe lên, vách tường thủy tinh có sự thay đổi, từ thực hóa hư.

Phương Nguyên giống như thò tay vào trong nước, thuận lợi thăm dò, thành công lấy bảo vật ra ngoài.

Một khi đã luyện hóa được tấm bia “khách đến dừng chân”, bất cứ bảo vật gì bên trong vách tường thủy tinh đều có thể tùy ý lấy ra, mà không cần trao đổi thứ gì.

“Ồ, đây là Bôn Lôi Thạch...”

Nhìn vật trong tay, Phương Nguyên cẩn thận phân biệt, lúc này mới xác nhận.

Bôn Lôi Thạch là nguyên liệu luyện cổ khá thưa thớt. Bây giờ hầu như đã tuyệt tích. Bên trong Bảo Hoàng Thiên, ngẫu nhiên mới có người bán.

Tảng đá này là khi cửu thiên lôi đình oanh tạc, từ đó hình thành lôi đình chân tinh.

Nhưng từ thời Thái Cổ, cửu thiên chỉ còn bảy ngày, ban ngày và ban đêm. Tỷ lệ oanh tạc của lôi đình trở nên thưa thớt. Bởi vậy, sau thời Thái Cổ, việc sản xuất Bôn Lôi Thạch đã giảm đi rất nhiều.

Khi Lôi đạo thịnh hành, rất nhiều Bôn Lôi Thạch được sử dụng để luyện cổ.

Bởi vậy, số lượng Bôi Lôn Thạch tồn tại đến bây giờ cực kỳ ít.

“Thiên địa thay đổi, thương hải tang điền. Lôi đạo cũng đã thay đổi, không còn cần Bôi Lôi Thạch nữa. Chỉ có cổ sư, cổ tiên muốn nghiên cứu cổ trùng Lôi đạo mới cảm thấy hứng thú với Bôn Lôi Thạch mà thôi.”

Giá trị của Bí Tàng Các phi phàm, Phương Nguyên tiện tay lấy ra một bảo vật, chính là một viên Bôn Lôi Thạch.

Nhưng sau đó, hắn đặt viên Bôn Lôi Thạch này vào trong vách tường thủy tinh.

Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu.

Bởi vì phải dùng vật đổi vật, số lượng bảo vật bên trong vách tường thủy tinh phải cố định.

Mỗi một thứ đều được các thế lực đại siêu cấp, thậm chí là bộ tộc hoàng kim cỡ lớn ghi chép lại.

Nếu sau này có người khác đến, có được chiến tích qua cửa thượng, phát hiện chỗ này thiếu mất bảo vật, sẽ hoài nghi đến cỡ nào.

Phương Nguyên chỉ thí nghiệm một phen, sau đó lại đi sâu vào bên trong hành lang.

Khi đến trước tấm bia “khách đến dừng chân”, tốc độ của hắn hơi chậm lại.

Mấy canh giờ trước, bức tường vô hình ngăn cản hắn đã tiêu tán, điều này cũng đại diện cho việc hắn có thể bình yên tiến vào bên trong.

Lầu Chân Dương tám mươi tám góc là do Trường Mao Lão Tổ luyện chế, tất nhiên còn có thủ đoạn khác để phân biệt.

Nhưng Phương Nguyên đã sớm có chuẩn bị.

Tâm niệm hắn vừa động, nhất thời năm sáu con cổ trùng hình dáng kỳ lạ từ trong Không Khiếu bay ra, hóa thành làn khói, bao quanh toàn thân hắn lại.

Phương Nguyên kiểm tra một lần nữa, xác nhận đã bao phủ hoàn toàn, lúc này mới vượt qua tấm bia.

Làn khói lập tức sôi trào, hình thành một luồng huyết quang, tràn ngập xung quanh.

Phương Nguyên nhìn quanh, phát hiện bảo vật bên trong vách tường thủy tinh quả nhiên tốt hơn trước một cấp bậc.

“Sao, đây là...”

Bỗng dưng, ánh mắt Phương Nguyên hơi ngưng lại, nhìn thấy một con cổ trùng Lực đạo ngũ chuyển đang được phong ấn bên trong vách tường.

Phương Nguyên vừa mới bước qua tấm bia “khách đến dừng chân” đã có phát hiện đáng kinh ngạc.

Một con cổ Tá Lực xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Cổ trùng Lực đạo ngũ chuyển này đã sớm tuyệt tích, so với cổ Toàn Lực Ứng Phó còn muốn trân quý hơn. Nó không thể sử dụng một mình, mà phải phối hợp với cổ trùng khác.

Phối hợp với cổ Thiên Lực, có thể giúp cho cổ sư mượn được sức mạnh của thiên khung. Nếu phối hợp với cổ Độ Phì Của Đất, cổ sư có thể mượn được sức mạnh của đại địa. Phối hợp với cổ Hỏa Lực, cổ sư có thể có được sức mạnh từ trong ngọn lửa. Phối hợp với cổ Thủy Lực, cổ sư có thể hấp thu sức mạnh từ bên trong dòng nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play