Chương 730: Qua cửa (1)
Phúc địa Vương Đình cứ cách mỗi tám dặm đều sẽ có một tháp lâu nhỏ. Thật ra, đây đều là một phần của lầu Chân Dương tám mươi tám góc.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc là tiên cổ phòng do Trường Mao lão tổ đích thân luyện chế, cao đến bát chuyển.
Về sau, trải qua một tay Cự Dương Tiên Tôn bố trí, tương ứng với toàn bộ Bắc Nguyên, bên trong phúc địa Vương Đình chỗ nào cũng có thể thấy được. Trong mỗi tháp lâu đều có hàng ngàn hàng vạn dã cổ, nhưng không ai dám chạm vào, vì ai chạm vào, người đó sẽ chết.
Nhưng hiện tại xem ra, cổ sư bố trí mô đất truyền thừa này không chỉ động vào tháp lâu mà còn thiết kế truyền thừa. Thủ đoạn như thế, tài tình như thế, năng lực như thế, lập tức khiến Phương Nguyên xác nhận cổ sư thần bí này cực kỳ không đơn giản.
“Không, nói là cổ sư, chi bằng nói là cổ tiên thì đúng hơn. Dù sao cũng đã trải qua tang thương tuế nguyệt, bố trí của Cự Dương Tiên Tôn cũng bị lỏng hơn, nhưng không phải phàm nhân có thể rung chuyển được. Chỉ có nhân vật cấp bậc cổ tiên mới có thể khuấy động một góc, thành lập nên bố cục như thế.” Tinh mang lấp lóe trong mắt Phương Nguyên.
Hắn ngoài ý muốn đạt được truyền thừa Địa Khâu, lại còn là một truyền thừa cổ tiên.
Ánh sáng trong đất cao đến vạn dặm, bách lý thiên du, vịnh mai tuyết hương. Mật ngữ này rốt cuộc nói đến cái gì?
Trong truyền thừa cổ tiên có được bảo tàng gì?
“Có con tiên cổ nào hay không?” Phương Nguyên lớn gan suy đoán.
Nếu như là tiên cổ, vậy thì có thể so sánh với một tầng của lầu Chân Dương. Cho dù là lầu Chân Dương tám mươi tám góc, mỗi một cửa ải cuối cùng của tầng cũng chưa chắc được ban thưởng tiên cổ.
“Cho dù không có tiên cổ, truyền thừa Địa Khâu được bố trí một cách nhọc tâm như thế, chỉ sợ cũng phải là bí phương tiên cổ.”
Không có tiên cổ, có bí phương tiên cổ cũng là thu hoạch cực lớn rồi. Bí phương tiên cổ hoàn chỉnh cũng không được mua bán bên trong Bảo Hoàng Thiên.
Các cổ tiên cùng lắm sẽ chỉ bán tàn phương, ngay cả là bí phương tiên cổ hoàn chỉnh, cũng phải chia nó ra, mạo xưng là vừa mới thể ngộ, khi đó mới có thể bán ra.
Bí phương tiên cổ hoàn chỉnh chỉ có trao đổi qua lại với nhau. Nhưng loại trao đổi này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay trong lịch sử.
Phương Nguyên cố gắng dẹp bỏ mơ màng, bắt đầu tỉnh táo suy nghĩ.
Đã có manh mối mấu chốt, suy nghĩ của hắn lập tức tăng mạnh.
Hắn kết hợp đủ loại manh mối, suy đoán ra thời gian bố trí truyền thừa Địa Khâu, hẳn là khá xưa rồi. Ít nhất là thời đại Nhạc Thổ Tiên Tô đã có ở chỗ này.
Nhưng càng suy nghĩ thì lại càng phát sinh nhiều bí ẩn.
Tạm gọi người bố cục truyền thừa này là cổ tiên Địa Khâu, như vậy rốt cuộc ông ta là ai? Vì sao lại muốn bố trí truyền thừa của mình ở đây? Thân là cổ tiên, người đó làm sao mà tiến vào? Quan trọng hơn, làm sao người đó biết được nơi này mà bố trí, làm sao hiểu được nguyên lý của lầu Chân Dương tám mươi tám góc?
Nếu như người đó cùng loại với Thái Bạch Vân Sinh, tấn thăng thành tiên bên trong phúc địa Vương Đình, hết thảy đều có thể giải thích.
Phương Nguyên nghĩ đến đau đầu, rốt cuộc không nghĩ thêm nữa.
Một con cổ truyền thư xẹt qua chân trời, bay về phía hắn.
Phương Nguyên tiếp nhận, mở ra xem, là thư thúc giục của Hắc Lâu Lan.
“Thôi, vẫn nên đến lầu Chân Dương trước thì hơn. Nơi này tạm thời buông xuống. Cổ tiên Địa Khâu có thể nói là đã lợi dụng lỗ thủng trong bố trí của Cự Dương Tiên Tôn. Sau khi ta tiến vào lầu Chân Dương, cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc, gián tiếp tìm ra bí mật của nơi này.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên liền truyền thư trở về.
Hắc Lâu Lan đã chủ động thúc giục, Phương Nguyên cũng không tiện làm cao mãi, quyết định quay về.
“Lần này còn phải nhờ lực của Lang Vương ngươi.” Sau khi nhìn thấy Phương Nguyên, Hắc Lâu Lan cười ha hả nói.
Thật ra trong lòng gã cực kỳ lo lắng.
Thời gian ở bên trong phúc địa dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ cần bão tuyết mười năm bên ngoài biến mất, phúc địa Vương Đình sẽ đóng lại, bọn họ sẽ phải rời khỏi phúc địa.
Trước đó, Hắc Lâu Lan không chỉ gánh vác nhiệm vụ cổ tiên bổn gia, quan trọng hơn còn phải tìm tiên cổ Lực đạo cho mình.
Lang Vương trở về, Hắc Lâu Lan không kịp chờ đợi, tổ chức lại đội ngũ.
Mọi người bước đến trước lầu. Hắc Lâu Lan đưa cho Phương Nguyên một tấm lệnh bài cổ xưa: “Đây là khách lệnh, Lang Vương ngươi không có huyết mạch của tiên tổ, đối với lầu Chân Dương mà nói chính là người ngoài. Muốn vào lầu, nhất định phải cần khách lệnh.”
Phương Nguyên nhận lấy khách lệnh, khẽ cười một tiếng: “Ta đang muốn tìm hiểu về lầu Chân Dương một phen đây.”
Sau đó, Hắc Lâu Lan cũng không mở một cánh cửa nào, trực tiếp đi thẳng vào cửa có chữ “Vào”.
Phương Nguyên theo sát đằng sau, cầm khách lệnh trong tay, bắt chước cách làm của Hắc Lâu Lan, tiến thẳng vào bên trong lầu Chân Dương.
Phương Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân xiết chặt. Trong nháy mắt tiến vào tháp lâu, một áp lực áp bách thể xác và tinh thần của hắn.
Nhưng rồi áp lực chợt biến mất.
Khi hắn hoàn toàn tiến vào lầu Chân Dương, trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Bầu trời xanh thẳm, nước hồ lóng lánh, chung quanh là núi xanh mông lung.
Khách lệnh hóa thành một vũng nước lạnh buốt, thuận theo khe hở ngón tay rơi xuống.
Khách lệnh chỉ có thể dùng một lần.
Phương Nguyên vẫy tay, vẫy cho nước thép khô hoàn toàn.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng trên một hòn đảo nhỏ. Đứng bên cạnh chỉ có một người, là Hắc Lâu Lan.
“Nơi này chính là cửa thứ năm mươi bốn.” Hắc Lâu Lan không nhìn Phương Nguyên mà nhìn thẳng phía trước: “Ngươi nhìn đi, đó chính là vấn đề khó khăn mà Sơn Âm lão đệ ngươi phải giải quyết.”
Phương Nguyên thuận theo ánh mắt của gã nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ khác.
Trên đảo nhỏ là một đàn sư tử rắn nước.
Những con sư tử rắn nước này có bộ lông màu lam, bóng loáng vô cùng. Tứ chi cũng không phải trảo mà là màng chân giống như ếch. Đuôi của bọn chúng rất độc, có con thì nằm cuộn tròn, có con thì dựng thẳng người, thè ra cái lưỡi đỏ bừng.
Không cần Hắc Lâu Lan giới thiệu, một tin tức từ cõi u minh đã trực tiếp rót vào đầu Phương Nguyên.
“Lợi dụng cá nhím trên đảo để xông phá phòng hộ sư tử rắn nước, chiếm lĩnh hòn đảo đối diện.”
Phương Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn mép hòn đảo mà mình đang đứng.
Bên trong làn nước biển màu xanh lam, hắn quả nhiên nhìn thấy cá nhím.
Lúc này, các gia lão Hắc gia lục tục kéo đến, đứng bên cạnh Hắc Lâu Lan.
“Mặc kệ là rắn nước hay là cá nhím, tất cả đều là loài vật hoang dã thời trung cổ. Bây giờ chỉ có sâu trong Đông Hải mới nhìn thấy.” Một vị gia lão cảm thán.
“Ta thấy cửa ải này không công bằng chút nào. Sư tử rắn nước vốn rất mạnh. Một con sư tử rắn nước có thể đấu với năm sáu con cá nhím. Nhưng số lượng cá nhím chẳng qua chỉ nhiều gấp đôi số lượng sư tử rắn nước mà thôi.” Một vị gia lão Hắc gia nhìn chằm chằm đảo nhỏ đằng trước, nói rõ độ khó cho Phương Nguyên biết.
“Sơn Âm lão đệ không cần lo lắng. Lần này chỉ là thử mà thôi.”
Hắc Lâu Lan vỗ vai Phương Nguyên.
Dù sao Phương Nguyên khống chế chính là đàn sói. Còn lần này lại loại cá khá hiếm, vốn đã tuyệt tích ở Bắc Nguyên, cá nhím.
Hắc Kỳ Thắng đã thất bại, thành tích tốt nhất chỉ giết được ba thành rắn nước. Điều này khiến cho cổ sư Hắc gia khắc sâu được độ khó của cửa ải này.
Mặc dù Thường Sơn Âm là đại sư Nô đạo, nhưng đây lại là lầu Chân Dương do Cự Dương Tiên Tôn thiết lập nên.
Phương Nguyên nhìn một lát, cau mày thật chặt.
Hắn âm thầm tính toán, chỉ dựa vào thực lực của mình, muốn khống chế đàn cá nhím giết chết đàn rắn nước không khó, thậm chí có thể nói là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nhưng qua cửa nhìn thì như đơn giản, thật ra lại rất đặc biệt.
Lúc trước, Cự Dương Tiên Tôn thiết lập lầu Chân Dương tám mươi tám góc để lưu lại truyền thừa cho hậu đại, ban thưởng cho hậu bối tài hoa xuất chúng. Bởi vậy, phần thưởng tại mỗi cửa ải lầu Chân Dương đều có ba bậc thượng trung hạ.
Thông qua cửa loại hạ, thu hoạch được phần thưởng ít nhất, thẻ trực tiếp tiến vào cửa ải tiếp theo.
Chương 731: Qua cửa (2)
Thông qua cửa ải loại trung, thu hoạch được phần thưởng gấp hai lần cửa ải loại hạ, ngoài thẻ tiến vào cửa tiếp theo còn có tin tức nhắc nhở liên quan đến cửa đó.
Thông qua cửa loại thượng, không những tăng gấp đôi phần thưởng cửa ải loại trung, mà còn có thể đưa người qua cửa vào chỗ sâu trong lầu Chân Dương, gọi là Bí Tàng Các.
Bên trong Bí Tàng Các có vô số kỳ trân dị bảo, thậm chí còn có truyền thừa chân tiên của Cự Dương Tiên Tôn.
Nhưng những vật trong Bí Tàng Các không thể tiện tay lấy đi, mà cần người qua cửa trao đổi.
Có thể trao đổi cổ trùng, trao đổi cổ phương, thậm chí cho dù là kinh nghiệm thể ngộ trong quá trình tu hành cũng được xem là vật trao đổi.
Sau khi người qua cửa hoàn thành trao đổi, lúc này mới tiến vào cửa ải tiếp theo.
Hắc Lâu Lan chỉ cần qua cửa loại hạ, có thể tiến vào cửa thứ năm mươi lăm là đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng Phương Nguyên thì khác.
Hắn cần thông qua cửa loại thượng, tiến vào Bí Tàng Các. Chỉ có ở Bí Tàng Các, hắn mới vận dụng được thủ đoạn mà mình đã chuẩn bị xong, thu hoạch được lợi ích lớn nhất.
“Thông qua cửa loại hạ đối với ta dễ như trở bàn tay. Nhưng cửa loại trung và loại thượng có tiêu chuẩn gì, ta lại không biết. Bây giờ chỉ có thể cố gắng thử một lần.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên hít sâu một hơi, gật đầu với Hắc Lâu Lan, ra hiệu có thể bắt đầu.
Hắc Lâu Lan lấy ra một tấm lệnh bài, ném thẳng vào bầu trời.
Lệnh bài này khác với khách lệnh, là lệnh bài chủ lâu. Lần đầu tiên Hắc Lâu Lan tiến vào phúc địa Vương Đình đã có được lệnh bài này, đại diện cho thân phận tôn quý của gã.
Lệnh bài lâu chủ nhoáng lên, không trung gợn sóng, dần dần hiện ra một chục cổ ngự ngư, nhất nhị tam chuyển đều có.
Khi Phương Nguyên tiếp nhận số cổ trùng này, nhẹ nhàng luyện hóa, những người còn lại đều bị một luồng sức mạnh vô hình cầm cố lại, không thể giúp đỡ được gì.
Chỉ có Hắc Lâu Lan là còn có thể nói chuyện. Gã nhắc nhở: “Sơn Âm lão đệ, ngươi nhất định phải chú ý thời gian. Ngươi chỉ có thời gian một chén trà mà thôi.”
Phương Nguyên gật đầu, tiện tay vẫy một cái, cổ ngự ngư trong tay biến thành mấy chục đạo kỳ quang bay ra.
Mọi người nhìn thấy Phương Nguyên tùy ý sử dụng như vậy, không khỏi kinh hô trong lòng.
Nếu đổi lại là Hắc Kỳ Thắng, gã phải thận trọng vô cùng. Khi gieo xuống cổ ngự cá, cổ sư nhất định phải chịu sự phản kháng của đàn cá. Chỉ cần không chú ý, ngự thú sẽ thất bại ngay. Thậm chí còn có khả năng dẫn đến hồn phách bị phản phệ.
“Phải chăng Lang Vương đã quá khinh thường rồi không?”
“Ta chưa bao giờ nhìn thấy kiểu ngự thú như thế.”
“Có khi hỏng việc rồi...”
Trong lòng mọi người đều nhấc lên con sóng.
Nhưng rồi hai mắt bọn họ phải mở to. Bọn họ nhìn thấy đàn cá sau khi bị gieo xuống cổ trùng, từ tĩnh chuyển sang động, vội vàng bơi ra khỏi đảo, giống như chỉ cần thuộc về Phương Nguyên, không có một tình huống ngự thú nào thất bại.
Đàn sư tử rắn nước cũng bị tình huống này kinh động, vội vàng nhấc thân hình lười biếng dậy, từ ngồi hoặc nằm biến thành đứng thẳng, đầu sư tử gầm nhẹ, đầu rắn thì lưỡi thè ra thụt vào.
Rất nhiều đàn sư tử rắn nước vội vàng nhảy xuống nước, thành lập phòng tuyến bên dưới.
Còn Phương Nguyên thì ngạo nghễ đứng thẳng, chắp hai tay sau lưng, không hề hoảng hốt, thể hiện nội tình hồn phách và tạo nghệ Nô đạo, khiến mọi người không khỏi thầm khen.
“Trời ơi, hắn có thể làm được.”
“Chỉ một cảnh tượng này cũng đủ cho ta mở rộng tầm mắt.”
“Lang Vương quả nhiên không hổ danh là Nô đạo đại sư, đúng là khác biệt với người bên ngoài.”
“Đại sư chính là đại sư. Lần này có thể nhất cử công thành hay không cũng khó mà nói được.”
Ánh mắt mọi người hiện lên vẻ chờ đợi, ngay cả Hắc Lâu Lan cũng có vẻ mặt chờ mong.
Nhưng đàn cá lại không như mọi người suy nghĩ, không lao thẳng đến đàn sư tử rắn nước đối diện, mà phân tán bốn phương tám hướng, không ngừng đảo qua đảo lại.
“Cái này... Lang Vương muốn làm gì?”
“Lang Vương tính tình ổn thỏa, xem ra hắn muốn làm quen với tập tính của đàn cá.”
Nhưng thời gian trôi qua, đàn cá vẫn cứ đảo qua đảo lại như cũ. Mọi người nhìn một hồi cũng không thấy đàn cá giao chiến với đàn sư tử rắn nước.
Hắc Lâu Lan bắt đầu nôn nóng, không khỏi thúc giục: “Sơn Âm lão đệ, mau tranh thủ thời gian đi.”
“Không vội.” Phương Nguyên bình thản, ung dung trả lời.
Đàn sư tử rắn nước thấy đàn cá mãi cũng không tấn công, một số sư tử rắn nước bò ra ngoài, leo lên trên đảo. Vì thế phòng tuyến đã trở nên lỏng lẻo hơn.
Một lúc lâu sau, Hắc Lâu Lan lại thúc giục: “Sơn Âm lão đệ, bây giờ đã qua nửa chén trà rồi đấy.”
“Cứ thong thả.” Phương Nguyên khoát tay, ánh mắt cụp xuống, giống như hơi buồn ngủ.
Lại càng có nhiều sư tử rắn nước leo lên bờ. Thậm chí sư vương già nua đang nằm trên mặt đất cũng nhắm mắt lại.
Mọi người thất vọng, không khỏi chửi mắng trong lòng.
“Lang Vương này đúng là sấm to mưa nhỏ, uổng công ta xem trọng hắn như vậy.”
“Đại sư thì thế nào, nơi này chính là lầu Chân Dương đấy.”
“Xem ra, lần này Thường Sơn Âm chủ yếu muốn làm quen với đàn cá, tích lũy kinh nghiệm, chờ lần sau toàn lực xung kích.”
Mắt thấy thời gian sắp hết, chút hy vọng còn lại của mọi người cũng sạch luôn.
“Đáng tiếc hao tổn một tấm khách lệnh.”
“Vẫn nên ngẫm lại hôm nay về nhà ăn gì thì hay hơn.”
“Lần này qua cửa thất bại, không biết Tộc trưởng đại nhân nên đối phó với Thường Sơn Âm như thế nào?”
Khi mọi người đang suy nghĩ lung tung, chỉ nghe Phương Nguyên cười một tiếng, đàn cá đột nhiên công kích, từ bốn phương tám hướng xông đến đàn sư tử rắn nước.
“Quả nhiên đến rồi.”Tinh mang bùng lên trong mắt Hắc Lâu Lan.
Trong lòng gã đã sớm có suy đoán: “Nếu Thường Sơn Âm muốn có động tác thật sự vào lần tiếp theo, như vậy cơ hội lần này hắn sẽ làm quen và huấn luyện đàn cá, nhất định phải thăm dò đàn sư tử rắn nước, để nhìn rõ hư thực và chiến lực của bọn chúng.”
Đàn cá bỗng nhiên công kích, quả nhiên đã đánh đàn sư tử rắn nước trở tay không kịp.
Đàn cá nhím giống như bầy cá mập đói khát, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, tiêu diệt một số sư tử rắn nước trong nước.
“Thì ra là thế. Trước đó Thường Sơn Âm vừa huấn luyện bầy cá, vừa làm tê liệt đàn sư tử rắn nước.”
“Lần này đột kích hiệu quả, tiêu diệt được ba thành đàn sư tử. Đại sư quả đúng là đại sư.”
“Tạo nghệ ngự thú nhìn mà than thở. Hắc Kỳ Thắng so với Thường Sơn Âm, chẳng khác nào đứa bé với người đàn ông trưởng thành.”
Mọi người không khỏi mở to mắt, cảm thấy kinh ngạc vì thành tích được sáng tạo ra trong khoảnh khắc của Phương Nguyên.
Rống.
Nhìn thấy binh sĩ của mình bị tàn sát, lão sư vương tức giận hét lớn, sau đó đích thân dẫn đàn sư tử rắn nước nhảy xuống nước, triển khai tàn sát đàn cá nhím để trả thù.
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ chính là, dưới sự khống chế của hắn, đàn cá đã lui lại.
Đàn sư tử rắn nước đuổi theo không bỏ. Khi tiến đến một chỗ nào đó, đột nhiên đội ngũ sinh ra hỗn loạn.
“Chuyện gì xảy ra?” Mọi người cảm thấy nghi hoặc.
“Thì ra nơi này có dòng nước xoáy ngầm.” Hắc Lâu Lan thấp giọng hô to.
Chợt, ánh mắt các gia lão sáng lên: “Ta biết rồi, xem ra Lang Vương đại nhân dàn trải đàn cá, không chỉ huấn luyện mà còn muốn điều tra địa hình.”
“Đúng vậy, thú chiến, hai quân giao phong, không những phải cần cân nhắc hai phe địch ta, mà còn phải chú ý đến địa hình địa lợi.” Rất nhiều cổ sư nhìn đến đây, suýt chút nữa thì vỗ đùi, há miệng kêu lên.
Đàn sư tử rắn nước bị cơn xoáy ngầm vây khốn, đàn cá lập tức đổi đầu thương nhào tới.
Hình thể đàn sư tử rắn nước quá to, mạch nước ngầm lại quá sâu, nhưng đàn cá hình thể nhỏ nhắn, ảnh hưởng của xoáy ngầm đối với chúng cực kỳ bé nhỏ.
Một trận chiến công phạt vô cùng tinh diệu trình diễn trước mặt mọi người.
Đàn sư tử rắn nước yếu ớt giống như giấy. Còn đàn cá dưới sự khống chế của Phương Nguyên, giống như một đội tinh binh bách chiến bách thắng, phối hợp ăn ý, tiến thoái có chừng, từng bước xâm chiếm.
Đàn cá khi thì đột nhiên tập trung tấn công mạnh, khi thì tản ra, khiến cho đàn sư tử rắn nước phản công vô ích.