Chương 727: Tuyết trảo bay múa, lầu Chân Dương hiển hóa (1)

Gia lão khác họ tam chuyển Thạch Võ quỳ rạp dưới đất: “Tộc trưởng đại nhân, thuộc hạ đến đây thỉnh tội.”

“Sao, Thạch Võ ngươi có tội gì chứ?” Man Đồ mỉm cười hỏi.

“Khởi bẩm tộc trưởng đại nhân, thuộc hạ phụ trách trông coi nguyên tuyền chữ Đinh, hôm qua đột nhiên đóng băng khô cạn, hoàn toàn hoang phế.” Thạch Võ cung kính trả lời.

“Haha, không sao.” Man Đồ nhẹ nhàng khoát tay. Trên thực tế, ông ta đã biết tin tức này.

“Gia lão Thạch Võ đứng lên đi. Bây giờ đang là đại tai mười năm, nguyên tuyền rất có khả năng sẽ bị đóng băng khô cạn. Đây không phải lỗi của ngươi.”

“Tộc trưởng đại nhân tha thứ, thuộc hạ cảm thấy hổ thẹn.” Thạch Võ cảm kích rơi nước mắt, trong lòng thở phào một hơi.

Ông ta họ Thạch, đối với Man gia mà nói chỉ là một nửa người ngoài. Mặc dù ông ta cưới vợ Man gia, nhưng tóm lại vẫn bị xa lánh.

Ông ta phụ trách trông coi nguyên tuyền. xảy ra vấn đề, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Cũng may, Tộc trưởng Man gia lại là minh quân, cũng không truy cứu.

“Chuyện của nguyên tuyền là đại sự của gia tộc. Man Đa, bây giờ tộc ta còn bao nhiêu nguyên tuyền?” Man Đồ cau mày hỏi.

Man Đa là con trai thứ ba của Man Đồ, hình dáng vừa gầy vừa nhỏ nhưng lại khôn khéo xảo trá, một mực phụ trợ Man Đồ xử lý chuyện trong gia tộc.

Gã lập tức đáp: “Phụ thân đại nhân, bây giờ Hồng Viêm cốc còn bảy nguyên tuyền Giáp Ất Bính Mậu Kỷ Canh Tân. Trong đó, hai nguyên tuyền Canh Tân vốn gần khô cạn, không chống đỡ nổi một tháng nữa.”

“Ừm.” Man Đồ gật đầu: “Nói cách khác, sau một tháng, chúng ta chỉ còn lại năm nguyên tuyền Giáp Ất Bính Mậu Kỷ. Chư vị gia lão thấy thế nào?”

“Tộc trưởng đại nhân, việc này cực kỳ khó làm. Đây là thiên tai, nhân lực khó mà xoay chuyển trời đất, không ngại giảm bớt cung cấp nguyên thạch cho các cổ sư.”

“Hồng Viêm cốc có tám nguyên tuyền, tộc ta vất vả tích lũy trong mười năm. Tình huống năm nay còn ác liệt hơn so với lịch sử của bổn tộc. Cũng may mà có tộc trưởng đại nhân anh minh lãnh đạo. Không cần lo lắng, tình huống của các tộc khác còn tệ hơn chúng ta nhiều.”

“Nhưng nếu nguyên tuyền khô cạn hết thì phải làm như thế nào? Chờ chúng ta qua được trận bão tuyết mười năm này, đến lúc đó khổ tận cam lai, nguyên tuyền mới sẽ liên tiếp xuất hiện.”

Các gia lão ngươi một lời ta một câu, nhao nhao phát biểu quan điểm của mình.

Man Đồ gật đầu, im lặng nghe xong những lời này, sau đó mới nói: “Nguyên tuyền rất quan trọng đối với cổ sư tu hành, không thể khinh thường. Không có nguyên thạch, tu vi cổ sư khó mà tăng lên. Bão tuyết vừa mới bắt đầu, không bao lâu sau, sẽ có quái vật tuyết ẩn hiện. Phòng ngự của Hồng Viêm cốc vẫn phải dựa vào cổ sư.”

Nói đến đây, ông ta ngừng lại một chút, trầm ngâm nói: “Như vậy đi, hãy mau trồng một con cổ Trứng Suối xuống. Nguyên tuyền mới sẽ thay thế cho nguyên tuyền chữ Đinh vừa mất đi.”

“Tộc trưởng đại nhân, cổ Trứng Suối là cổ ngũ chuyển đấy.” Có gia lão đau lòng lên tiếng.

Man Đồ nhướng mày: “Cổ ngũ chuyển thì như thế nào? Các ngươi nên biết, có nguyên tuyền cung cấp thì cổ sư tộc ta mới không ngừng tiến bộ, giúp cho bọn họ bảo trì chiến lực, có thể bảo vệ được bản thân khi chống lại quái vật tuyết. Chỉ cần cổ sư tộc ta không giảm quá nhiều, nguyên khí của tộc có thể duy trì. Đợi đến khi bão tuyết qua đi, xuân về hoa nở, đó là lúc tộc ta đại triển hoành đồ.”

Đại triển hoành đồ...

Nghe xong, ánh mắt của các gia lão không khỏi lấp lóe.

Man Đồ rất quan tâm đến việc quản lý. Bộ tộc Man gia dưới sự lãnh đạo của ông, không ngừng lớn mạnh. Mấy năm gần đây đã chiếm đoạt không ít những bộ tộc nhỏ. Bây giờ Man gia đã có Hồng Viêm cốc, đã là chúa tể một phương.

Nhưng lúc này, mọi người nghe Man Đồ nói, vị Tộc trưởng gia tộc này còn muốn tiến thêm một bước. Man gia bây giờ còn chưa thỏa mãn được dã tâm của ông ta.

Gia lão vừa ý kiến mới nãy vội thỉnh tội: “Tộc trưởng đại nhân anh minh quyết đoán, thuộc hạ chỉ có thể cúi đầu nghe theo, quên mình phục vụ mệnh.”

“Vì tộc trưởng quên mình phục vụ.” Các gia lão còn lại cũng lên tiếng.

“Ta có chư vị, bá nghiệp khả đồ.” Man Đồ cười to, biểu hiện quyết tâm, hạ lệnh: “Nguyên tuyền chữ Đinh mới sẽ do gia lão Thạch Võ phụ trách.”

Mọi người không khỏi nhìn Thạch Võ với ánh mắt ghen tỵ.

Trông giữ nguyên tuyền là một công việc rất béo bở.

Thạch Võ cảm động vô cùng, hốc mắt phiếm hồng: “Thuộc hạ có thể được Tộc trưởng vừa ý như vậy, nhất định sẽ cạn kiệt tâm lực báo đáp ngài.”

Mọi người thương lượng một hồi mới rời đi.

Thạch Võ cũng không rời đi, mà theo Man Đa đến kho, nhận lấy cổ Trứng Suối.

“Đây là cổ Trứng Suối sao?” Thạch Võ hai tay cầm lấy, giọng nói run rẩy.

Rất nhanh, biểu hiện của ông ta bình ổn lại, hành lễ với Man Đa bên cạnh: “Còn xin Tam công tử chỉ giáo tại hạ, làm sao để thôi động con cổ trùng này?”

Man Đa thấy ông ta thức thời như vậy, cười to: “Chỉ giáo thì không dám nhận. Cổ Trứng Suối cao đến ngũ chuyển, hao tổn chân nguyên rất nhiều, ngay cả cổ sư ngũ chuyển trung giai cũng không thể thôi động một lần là thành. Tu vi Thạch Võ gia lão là tam chuyển, muốn thôi động nó còn phải phối hợp với cổ Bền Bỉ, cổ Hựu Tục, nhưng cũng phải mất nửa tháng mới có thể gieo xuống nguyên tuyền. Gia lão không cần lo lắng, trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở bên cạnh hiệp trợ ngươi.”

“Tại hạ đúng là cảm kích không hết.” Thạch Võ vội vàng đáp tạ.

Khu vực đặt nguyên tuyền đã được chọn lựa thỏa đáng.

Thạch Võ mang theo cổ Trứng Suối cùng với Man Đa đến khu vực được chọn. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, ông ta lập tức điều động chân nguyên. Đầu tiên là rót chân nguyên vào cổ Bền Bỉ và cổ Hựu Tục, sau đó gián tiếp rót vào cổ Trứng Suối.

Cổ Trứng Suối lơ lửng giữa không trung, không ngừng hấp thu chân nguyên, chầm chậm chìm nổi.

Như thế trôi qua mười bảy mười tám ngày, Thạch Võ mỗi ngày chỉ ngủ nửa canh giờ, ăn cơm đi nhà xí đều phải tranh thủ thời gian. Mặc dù vất vả nhưng hiệu quả có thể thấy được.

Cổ Trứng Suối được chân nguyên rót vào, đã lóe lên một tầng bảo quang hoa lệ.

Man Đa nhiều lần đến thị sát, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi vui mừng: “Sắp được rồi. Ngươi nhìn cổ Trứng Suối này đi, bên trên đã xuất hiện vết rạn. Chờ đến khi nó hoàn toàn vỡ vụn, đó chính là lúc thành công. Gia lão Thạch Võ quả thật vất vả rồi.”

“Không vất vả, không vất vả.” Thạch Võ vừa luyện cổ vừa khiêm tốn nói.

Biểu hiện của ông ta mệt mỏi vô cùng, cơ thể gầy đi một vòng. Ông ta cưỡng ép thôi động cổ ngũ chuyển, vô cùng vất vả, nhưng sau khi làm xong, đó chính là công lao.

Man Đa lại nói: “Trong buổi nghị sự gia lão lần này, phụ thân đã cố ý chiếu cố. Sự vất vả của Thạch Võ đại nhân, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Nếu gia lão có cần gì, chúng ta sẽ tận lực thỏa mãn.”

Thạch Võ cảm kích đến rơi nước mắt: “Tại hạ hổ thẹn, làm phiền Tộc trưởng đại nhân chiếu cố như thế, sao có thể được một tấc lại một tiến một thước, có yêu cầu gì chứ. Chỉ là gần đây tại hạ có một nghi hoặc.”

“Ồ, ngươi cứ nói.”

“Man Đa thiếu gia, gần đây tại hạ cảm giác Hồng Viêm cốc càng lúc càng lạnh. Ta nhìn thấy hoa cỏ chim thú chung quanh đều bị đông cứng, chết không ít.”

Man Đa sầm mặt lại. Hồng Viêm cốc đúng là đã xảy ra vấn đề. Trong những lần nghị sự gần đây, vấn đề này được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Kết quả trinh sát báo về, dung nham bên dưới Hồng Viêm cốc chẳng biết tại sao lại giảm đi rất nhiều.

Điều này hoàn toàn không phù hợp với lịch sử.

Trong cuộc nghị sự vừa rồi, Man Đồ nổi trận lôi đình, yêu cầu mọi người nghĩ đối sách, đồng thời tận lực giấu diếm, phòng ngừa lòng người dao động.

“Thạch Võ gia lão đang trong thời khắc mấu chốt, ta không nên nói cho ông ta biết tin tức này, đề phòng ông ta suy nghĩ mà làm hỏng đại sự.”

Nghĩ đến đây, Man Đa liền nói dối vài câu, khiến cho Thạch Võ thoải mái tinh thần hơn.

Thạch Võ không nghi ngờ gì, đang định lên tiếng, bỗng nhiên biến sắc, hoảng sợ nói: “Hỏng rồi, đúng là bàn tay tuyết.”

Man Đa quay đầu nhìn lại, kinh hãi kêu lên: “Tại sao bên trong Hồng Viêm cốc lại có bàn tay tuyết.”

Chương 728: Tuyết trảo bay múa, lầu Chân Dương hiển hóa (2)

Bọn họ nhìn thấy trên bầu trời, gió mạnh đột nhiên nổi lên, từng mảnh bông tuyết hình giống như bàn tay mang theo khí tức cổ ngũ chuyển từ trời rơi xuống.

“Không ổn rồi, mau gọi người đến bảo vệ cổ Trứng Suối.” Man Đa quát to một tiếng, lập tức gọi cổ sư đến.

Nhưng uy thế của tuyết rất kinh người, gió cắt như đao, uy năng đảo ngược thiên địa. Mọi người chống cự được một lát thì không chống đỡ nổi nữa.

“Quái vật tuyết.”

“Có quái vật tuyết xuất hiện.”

Họa vô đơn chí, phong tuyết ngưng tụ hình thành một con quái vật tuyết cao đến hai trượng.

Phòng tuyến của các cổ sư nhanh chóng bị đột phá. Trên bầu trời, rất nhiều bàn tay tuyết ngưng kết thành một bàn tay khổng lồ. Dưới ánh mắt phẫn nộ không cam lòng nhưng không thể làm gì được của mọi người, bàn tay tuyết khổng lồ một phát bắt được cổ Suối Trứng giữa không trung, hung hăng nắm chặt.

Ầm.

Một tiếng vang nhỏ, bàn tay tuyết sụp đổ.

Bông tuyết bay lả tả xuống đất.

Cổ Trứng Suối ngũ chuyển đã không còn.

....

Bầu trời sao yên tĩnh, mông lung như một tấm màn mỏng, chiếu sáng phúc địa Vương Đình.

Grao.

Đàn sói Thiên Thanh chạy vội, hoặc dạo chơi trên bầu trời, hoặc lao xuống đại địa.

Mặc dù bên trong thánh cung có cổ sư đặc biệt nuôi dưỡng, nhưng đàn sói vẫn thích tự do, hướng đến thiên địa rộng lớn, chứ không phải chim hoàng yến thích ở bên trong lồng giam.

Thân là chủ nhân của bọn chúng, Phương Nguyên bỏ mặc không quan tâm. Hắn mở rộng đôi cánh chim ưng, chậm rãi xoay quanh không trung, quan sát bên dưới.

Dưới chân chính là truyền thừa Địa Khâu.

Phương Nguyên cứ mãi suy nghĩ về câu mật ngữ. Rốt cuộc là nó có ý nghĩa gì?

Mấy ngày qua, cứ cách mấy ngày hắn sẽ đến thăm dò hiện trường truyền thừa một lần.

Trực giác nói cho hắn biết, truyền thừa Địa Khâu này không đơn giản.

Về phần lý do để đi, chính là muốn lợi dụng huấn luyện đàn sói, dạy cho đàn sói kiến thức cơ bản nhất.

Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không thể lưu lại nơi này quá lâu.

Hiện tại Phương Nguyên quyền cao chức trọng, gần với đại nhân vật như Hắc Lâu Lan. Mọi cử động đều thu hút ánh mắt của mọi người, không giống như trước kia, qua loa một chút cũng được.

Lần này cũng không phát hiện được gì, để phòng ngừa người khác hoài nghi, Phương Nguyên chỉ có thể tạm thời rời khỏi nơi này.

Tuy nói, với thân phận của hắn bây giờ, hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa của mình để bao quanh nơi này lại.

Nhưng Phương Nguyên không làm như thế.

Nếu giá trị của truyền thừa này quá lớn, cho dù thực lực của hắn siêu quần, cũng sẽ có người tranh đoạt với hắn.

Dù sao hắn không có huyết mạch Cự Dương Tiên Tôn, muốn tiến vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc, phải cần khách lệnh của Hắc Lâu Lan.

Nhưng hắn vẫn luôn sai người giám sát nơi này.

Cùng một lý do được áp dụng với đàn sói Thiên Thanh của hắn.

Mỗi lần hắn suất lĩnh đàn sói Thiên Thanh ra ngoài đi săn, đều có một con đường. Trước khi xuất hành, hắn sẽ yêu cầu cổ sư trinh sát cho hắn, xem con đường nào nhiều mồi nhất thì đi con đường đó.

Hết thảy có năm sáu con đường được chọn, mặc kệ cái nào cũng sẽ đi ngang qua khu vực gần Địa Khâu.

Diễn trò xong, Phương Nguyên tiếp tục dẫn đàn sói Thiên Thanh dựa theo con đường quy định, tiếp tục đi săn.

Bên trong phúc địa Vương Đình, đàn thú rất nhiều, vật tư vô cùng phong phú. Nhất là gần tháp nhỏ, cổ trùng từng bầy nối tiếp từng bầy, dã cổ cũng không ít.

Chỉ có một số ít cổ sư có cơ hội tiến vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Phần lớn cổ sư sẽ ở trong phúc địa rộng lớn, không ngừng di chuyển, hoặc thu phục dã cổ, hoặc tìm truyền thừa.

Ven đường, Phương Nguyên gặp không ít cổ sư.

Về phần gần truyền thừa Địa Khu, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều cổ sư lần lượt đi qua.

Phương Nguyên ngược lại không lo lắng truyền thừa Địa Khu sẽ bị người hữu duyên lấy đi. Hắn còn có chút chờ mong. Nếu có người bất ngờ phá được truyền thừa, hắn sẽ nghe được phong thanh. Đến lúc đó ra tay cũng không muộn.

Dù sao, chuyện hắn lấy lớn hiếp nhỏ, cướp đoạt truyền thừa đã sớm lan truyền trên đỉnh Tinh Thứu.

Tiếng vang đột nhiên vang lên từ mặt đất.

Phương Nguyên cưỡi vạn lang vương Thiên Thanh từ trên cao nhìn xuống, thấy một tháp lâu nhỏ lóe ra ánh sáng chói mắt đang chậm rãi chìm vào mặt đất.

Phương Nguyên cũng không quá kinh ngạc.

Trong quá trình lầu Chân Dương tám mươi tám góc ngưng tụ, cứ cách tám dặm bên trong phúc địa Vương Đình sẽ có một tháp lâu nhỏ lần lượt chìm vào lòng đất.

Tháp lâu này giống như tổ ong, bên trong chất đầy dã cổ tích lũy trong mười năm qua.

Rất nhiều người suy đoán, dã cổ trong những tháp lâu nhỏ này đã ngưng tụ sức mạnh của lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Xét từ một ý nghĩa nào đó, vô số tháp lâu nhỏ này có lẽ là một bộ phận của lầu Chân Dương tám mươi tám góc.

Suy đoán này vẫn chưa được chứng thực.

Cổ tiên có thể chứng thực được điều này thì không thể tiến vào bên trong phúc địa Vương đình. Phàm nhân có thể tiến vào phúc địa Vương Đình, chênh lệch với Cự Dương Tiên Tôn còn xa hơn chênh lệch giữa trời và đất, hoàn toàn không có năng lực thăm dò.

Nhưng Phương Nguyên là một ngoại lệ.

“Lầu Chân Dương tám mươi tám góc cấu tạo rất kỳ lạ. Những tháp lâu nhỏ này đích thật là một phần của lầu Chân Dương.” Phương Nguyên hoàn toàn hiểu rõ điều này, bởi vì trong tay hắn đang nắm tin tức toàn diện của lầu Chân Dương tám mươi tám góc.

Nơi phát ra tin tức này chính là địa linh Lang Gia. Tiền thân của địa linh chính là cổ tiên bát chuyển phụ trách luyện chế lầu Chân Dương Trường Mao Lão Tổ.

“Khoan, chờ chút.” Thân hình Phương Nguyên hơi chấn động, một linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn, giống như luồng sấm sét phá vỡ mê vụ.

Lúc này, ánh mắt hắn chợt phát hiện một nơi không được bình thường. Gần Địa Khâu không có tháp lâu.

“Không sai, đích thật như vậy.” Tinh mang bùng lên trong mắt Phương Nguyên. Hắn nhiều lần mang theo đàn sói Thiên Thanh ra ngoài, cho dù không leo lên gò núi, cũng sẽ đứng trên mặt đất nhìn lên.

Bây giờ hắn nhớ lại, lập tức phát hiện được chỗ quái lạ.

“Theo lý, cứ cách tám dặm sẽ có một tháp lâu nhỏ. Thật ra, mỗi tháp lâu đều chiếu ứng theo phạm vi tương ứng ở Bắc Nguyên. Nhưng gần gò núi Địa Khâu thì lại không có vật gì.”

Nghĩ đến đây, tâm trạng Phương Nguyên không khỏi phấn chấn.

Đây là một phát hiện mang tính đột phá.

Dựa theo manh mối này, hắn có thể giải khai được huyền bí của truyền thừa Địa Khâu.

Nhưng Phương Nguyên cũng không quay lại.

Bỗng nhiên hứng thú bừng bừng quay lại, rất dễ bị hoài nghi.

Hắn kềm chế tâm trạng kích động, dựa theo lộ tuyến trước đó mà tiếp tục đi tới. Đàn sói Thiên Thanh xuất phát từ thánh cung, lượn quanh một vòng lớn, sau đó quay trở lại thánh cung.

Thánh cung giống như một ngọn núi, lầu Chân Dương tám mươi tám góc vẫn còn đang thai nghén trên mái vòm. Nó phát ra ánh sáng bảy màu, hoàn toàn bao phủ thánh cung. Vốn thánh cung tráng lệ bây giờ đã được phủ lên một hình ảnh cấm tú hùng vĩ.

Phương Nguyên cứ cách sáu bảy ngày đều sẽ ra ngoài một chuyến, mang theo đàn sói Thiên Thanh đi săn.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi. Ba ngày sau, ánh sáng bảy màu đầy trời đột nhiên thu lại, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình.

Tầng thứ nhất của lầu Chân Dương tám mươi tám góc đã hiển thị ra ngoài.

Tin tức này khiến người ta vui vẻ, dẫn phát một cơn chấn động trên dưới thánh cung. Nhất thời, mọi người trong bữa ăn hay uống trà đều bàn tán về chủ đề này.

Đương nhiên, đại đa số cổ sư chỉ có thể quan sát.

Hắc Lâu Lan không kịp chờ đợi. Mấy canh giờ sau, gã mang theo một thân thương thế, chật vật không chịu nổi ra ngoài.

Thương thế của gã không nhẹ, nhưng trên gương mặt khó mà che giấu được sự sợ hãi và thán phục.

Lần thứ hai xuất phát, gã mang theo rất nhiều cổ sư Hắc gia bên cạnh.

Tộc nhân Hắc gia chảy xuôi huyết thống của Cự Dương Tiên Tôn, có thể tự do ra vào lầu Chân Dương, hoàn toàn không chịu ước thúc.

Lúc này, vẫn là tộc nhân đáng tin cậy hơn. Thứ mà mình có thể nuốt một mình, tại sao lại chia sẻ cho người ngoài chứ?

Khi Hắc Lâu Lan trở ra lần nữa, gương mặt hoàn toàn mệt mỏi, cổ sư mang vào cũng chỉ có sáu thành thành công trở về.

Chương 729: Đúng là truyền thừa cổ tiên

Sau đó, các loại tin tức ngầm được truyền ra, tất cả đều liên quan đến lầu Chân Dương.

Có người nói lầu Chân Dương quỷ phủ thần công, nhìn mà than thở. Có người nói xông vào lầu rất khó khăn, cũng có người nói thu hoạch tương đối khá, kích động lòng người...

Nhất thời, lòng người dao động.

Ầm!

Hắc Lâu Lan giơ chân, đá thẳng Hắc Kỳ Thắng ngã lăn sang một bên.

“Đồ cái thứ vô năng.” Hắc Lâu Lan lớn tiếng chửi mắng, sắc mặt dữ tợn, ánh mắt hung tàn bạo ngược.

Trong hành lang câm như hến, cổ sư Hắc gia không dám lên tiếng.

Hắc Lâu Lan được xưng là Hắc bạo quân, tính tình bạo ngược tàn khốc có tiếng. Nhất là gã bị cửa thứ năm mươi bốn cản trở sáu lần, tính tình lại càng giống như cái thùng thuốc nổ bị nhóm lửa.

“Tộc trưởng đại nhân, là thuộc hạ vô năng, thuộc hạ đáng chết.” Hắc Kỳ Thắng nằm sấp trên mặt đất, đầu rạp xuống đất, lớn tiếng xin tha.

“Ngu xuẩn, tại sao Hắc gia chúng ta lại có cái thứ vô năng ngu xuẩn như ngươi chứ?” Hắc Lâu Lan nghiến rắng, đạp cho Hắc Kỳ Thắng vô số cái. Thấy gã bị mình đá đến thổ huyết, lửa giận trong lòng Hắc Lâu Lan mới lắng lại một chút.

Các gia lão chung quanh đều im lặng, không dám nói lời nào.

Lần trước, đã có gia lão cầu tình cho Hắc Kỳ Thắng, kết quả bị Hắc Lâu Lan đánh trọng thương ngay tại chỗ, hiện tại còn nằm trên giường bệnh.

Tính tình của Hắc Lâu Lan vốn được thu liễm lại trong cuộc chiến Vương Đình, nhưng sau khi tiến vào phúc địa, tính tình tàn khốc của gã đã thể hiện ra ngoài không sót chút nào.

“Các ngươi cũng đều là một đám ngu xuẩn, phế vật vô năng. Còn đứng ngơ ngác ra đây làm gì? Nói, nói cho ta biết phương pháp có thể xông qua cửa thứ năm mươi bốn. Nếu không nghĩ ra được, ta phạt các ngươi làm nô lệ. Tộc ta không nuôi người rảnh rỗi. Ta cho các ngươi nguyên thạch, cho các ngươi vinh hoa phú quý, đề bạt các ngươi, vun trồng các ngươi là để làm gì. Bây giờ chính là lúc các ngươi biểu hiện.” Hắc Lâu Lan rống to lên, âm thanh kích đãng khiến khung cửa sổ cũng phải chấn động.

Các gia lão âm thầm kêu khổ. Người nào cũng giống như quả cà phơi sương, cúi đầu, len lén dùng ánh mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám đứng ra phát biểu ý kiến.

Hắc Lâu Lan trừng mắt hổ, liếc nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người gia lão Hắc Phái.

Là gia lão có tư cách già nhất, lúc này Hắc Phái chỉ có thể kiên trì bước ra khỏi hàng, cung kính thi lễ một cái: “Đại nhân, thuộc hạ xem ra, cửa thứ năm mươi bốn chính là Nô đạo, độ khó cực lớn, nếu không phải cấp đại sư thì không thể thông qua. Mặc dù gia lão Hắc Kỳ Thắng là cổ sư Nô đạo do tộc ta bồi dường, nhưng gã cũng không phải đại sư. Chúng ta muốn thông qua cửa ải này, chỉ sợ phải nhờ đến sức mạnh của Lang Vương đại nhân.”

“Hừ, ngươi bảo ta đi nhờ người ngoài? Ngươi muốn để người ngoài chế giễu, cho rằng Hắc gia chúng ta vô năng sao?” Hung mang trong mắt Hắc Lâu Lan càng bùng cháy hơn, hung tợn quát.

Hắc Phái run rẩy trong lòng, thi lễ thật sâu, vội vàng nói: “Tộc trưởng đại nhân anh minh thần võ, lãnh tụ bầy luân, là chủ của Vương Đình. Có đại nhân ngài tọa trấn, người nào nói Hắc gia vô năng, người đó chính là đệ nhất ngu xuẩn trong thiên hạ. Cái gọi là người ngoài, vậy thì chưa nói đến. Lang Vương Thường Sơn Âm vốn đã gia nhập minh quân, là thuộc hạ của đại nhân. Điều động hắn trợ trận, vốn là điều phải làm. Ta nghĩ Thường Sơn Âm nhất định rất cảm kích đại nhân. Dù sao, là một người ngoài, có thể vào lầu Chân Dương chính là vinh dự lớn lao của hắn.”

Hắc Lâu Lan nghe xong, sắc mặt giận dữ rốt cuộc hóa giải được mấy phần.

Các gia lão nhìn mặt mà nói chuyện, trong lòng thầm khen Hắc Phái ăn nói cao minh, có thể trở thành đại gia lão, quả nhiên có chút tài năng.

Hắc Lâu Lan chậm rãi dạo bước. Gã không cam tâm.

Trước mắt, trong tay gã có hai tấm khách lệnh, chính là phần thưởng nhận được khi qua được cửa mười hai và bốn mươi sáu.

Gã không phải không nỡ dùng khách lệnh, mà là một khi mời Lang Vương tiến vào, phần thưởng thông qua cửa năm mươi bốn sẽ lọt vào tay Thường Sơn Âm.

Nếu là tộc nhân của mình, Hắc Lâu Lan có thể dựa vào quyền uy tộc trưởng, thu hết đồ tốt vào tay, nhưng theo quy củ truyền thống, phần thưởng này sẽ thuộc về người ngoài.

Phần thưởng trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc đều không tầm thường, ngay cả Hắc Lâu Lan cũng tâm động không thôi.

Mặc kệ cổ phương, cổ trùng hay là cái gì khác, mỗi một phần thưởng đều có thể giúp cho cổ sư bình thường quật khởi.

Hắc Lâu Lan bước đi năm sáu bước, thở dài nhè nhẹ.

Gã biết, có bức Hắc Kỳ Thắng cũng vô dụng. Hắc gia nuôi dưỡng ba cổ sư Nô đạo, một người đã chết trong cuộc chiến Vương Đình. Hắc Kỳ Thắng đã là người mạnh nhất.

Nhưng gã không phải cổ sư Nô đạo. Bất kỳ đại sư nào cũng cần phải đủ nội tình, không phải chỉ dựa vào bồi dưỡng là có thể bối dưỡng ra được.

Hắc Lâu Lan dừng bước: “Hắc Thư đâu?”

“Có thuộc hạ.” Hắc Thư đứng ngoài cửa. Hắn ta là tùy tùng thiếp thân của Hắc Lâu Lan, nghe Hắc Lâu Lan gọi, lập tức tiến vào.

“Ngươi đi mời Lang Vương đến đây.” Hắc Lâu Lan dặn dò.

Nghe được câu này, tất cả các gia lão bên trong điện đều thở phào một hơi, ngay cả Hắc Kỳ Thắng đang nằm dưới đất, toàn thân bỗng dưng buông lỏng, rốt cuộc đã được giải thoát.

“Vâng, tộc trưởng đại nhân.” Hắc Thư lĩnh mệnh rời đi.

Bịch.

Hắc Lâu Lan lại hung hăng đá Hắc Kỳ Thắng một cú: “Tên phế vật này còn nằm đây làm gì? Đợi lát nữa Thường Sơn Âm đến, ngươi muốn cho hắn thấy Hắc gia vô năng sao?”

“Đại... đại nhân, ta sai rồi.” Hắc Kỳ Thắng không ngừng xin lỗi.

“Cút xuống dưỡng thương cho ta.” Hắc Lâu Lan quát.

“Vâng... vâng đại nhân.” Hắc Kỳ Thắng chật vật đứng dậy, lảo đảo rời đi.

Không bao lâu sau, Hắc Thư một mình trở về: “Tộc trưởng đại nhân, Lang Vương không có ở thánh cung, mà ra ngoài chăn thả đàn sói rồi.”

“Cái gì?” Hắc Lâu Lan cao giọng hỏi, lông mày cau lại, gương mặt vừa mới bình tĩnh một lần nữa nổi giận.

Các gia lão run lên trong lòng. Gia lão Hắc Phái chỉ trích Hắc Thư: “Tên nhóc này, đúng là không biết làm việc gì cả. Lang Vương không có ở đây, chẳng lẽ ngươi về tay không sao? Chẳng lẽ ngươi không thể truyền tin nói rõ ý đồ. Lang Vương còn không mau chóng chạy về sao?”

“Đại nhân, không phải thuộc hạ không biết làm việc.” Hắc Thư ủy khuất kêu lên: “Thuộc hạ đã truyền tin, Lang Vương cũng đã nhận được tin, nói mình suất lĩnh đàn sói đi săn đã thành thói quen, không muốn gián đoạn, bảo chúng ta chờ. Nếu như chờ không kịp thì gọi đám người Đường Diệu Minh nhập lâu.”

Nhất thời, mọi người đều kinh ngạc.

Đại gia lão Hắc Phái trừng mắt, không thể tin nổi: “Lại có người lạnh nhạt như thế sao? Hắn thật sự nói như vậy à?”

“Chứng cứ vô cùng xác thực. Tộc trưởng đại nhân, đây là cổ truyền thư của Lang Vương Thường Sơn Âm.” Hắc Thư nói, sau đó đưa cho Hắc Lâu Lan một con cổ truyền thư.

Đây là cổ trùng Tinh đạo, cao đến tứ chuyển, truyền tin nhanh nhất. Chỉ là khi bay, quang mang lấp lánh, thanh thế cực lớn, rất dễ bị địch nhân bắt giữ.

Nhưng ở phúc địa Vương Đình thì không lo.

Tinh thần Hắc Lâu Lan đưa vào thăm dò cổ truyền thư, sau đó liên tục cười lạnh: “Tính tình Lang Vương nóng nảy, vậy mà lại duy trì được sự bình thản như thế.”

“Đại nhân, Lang Vương cao ngạo, thế nhân đều biết. Thuộc hạ xem ra, Lang Vương đã sớm cười thầm không thôi, nhưng vẫn còn làm giá.” Một gia lão Hắc gia đoán chừng, khiến các gia lão khác đều gật đầu.

“Hừ, hắn kênh kiệu cũng phải thôi. Hắn là đại sư Nô đạo, còn là đại sư phi hành. Nếu các ngươi cũng là đại sư, ta cần chi phải cầu người ngoài?” Hắc Lâu Lan giận dữ gầm lên, khiến các gia lão phải im lặng, đầu cũng rủ xuống thấp hơn.

Lúc này, Phương Nguyên thật sự không chú tâm đến lầu Chân Dương.

Hắn quan sát Địa Khâu dưới chân, trong lòng tràn ngập chấn động: “Nơi này quả nhiên không có tháp lâu. Dựa theo so sánh của những tháp lâu xung quanh, thật ra nơi này đã từng tọa lạc một tháp lâu, ngay trên gò núi. Nhưng bây giờ chỉ còn một miệng hang đen ngòm... Lợi hại, cổ sư bố trí truyền thừa này thật sự lợi hại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play