Chương 512: Phượng Cửu Ca

Phượng Kim Hoàng không ngừng gào thét. Phẫn nộ trong lòng đã làm nàng ta mất lý trí.

Ở một nơi xa cách đó vài trăm dặm, một ngôi nhà tranh trên một ngọn núi.

Xuyên qua cửa sổ ngôi nhà, một đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng đang lẳng lặng nhìn Phượng Kim Hoàng.

"Haiz! Tiểu Phượng nhi của ta..." Chủ nhân của đôi mắt đẹp trên người mặc y phục tơ tằm trắng kết hợp với dải lụa xanh biếc, đoan trang, nhã nhặn, quý khí, khuôn mặt có bảy tám phần giống như Phượng Kim Hoàng.

Chính là mẫu thân của Phượng Kim Hoàng - Bạch Tình tiên tử, cổ tiên Lục chuyển!

"Đừng nhìn nữa, trong khoảng thời gian một chén trà, nàng cũng đã nhìn bảy lần tám lượt rồi. Ta vì nàng mà chuyên tâm phà trà Bích Hải Triều Sinh, nước trà cũng đã nguội lạnh rồi, nhanh ngồi xuống uống đi." Phượng Cửu Ca ngồi ở một bên, bất đắc dĩ nói.

"Uống, uống, uống, chàng chỉ biết uống trà. Phượng Kim Hoàng có phải là con gái của chàng không vậy? Chàng là phụ thân mà không có chút lo lắng nào sao?" Bạch Tình xoay người lại, chau mày, giọng nói có chút oán giận.

"Haiz, Phượng nhi nhà chúng ta, từ nhỏ đã hơn người. Thiên phú, tài nghệ mọi thứ đều xuất sắc, tỷ thí giữa các môn phái không trận nào là không đứng đầu cả. Bây giờ đột nhiên thất bại, truyền thừa Hồ Tiên là lần thất bại đầu tiên trong đời con bé, cũng là lần thất bại thảm hại nhất. Chàng là phụ thân, thế mà còn có tâm tình ngồi đây uống trà?"

"Hơn nữa thất bại cũng coi như thôi bỏ qua đi, mấu chốt chính là Phượng nhi còn phải chịu thiệt thòi lớn! Tự nhiên lại bị người ta dùng chân đạp xuống! Chàng ngẫm lại mà xem, tính tình Phượng nhi cao ngạo như vậy, xưa nay không thèm để ý đến bất kì thanh niên bằng tuổi nào. Bây giờ lại bị đánh bại, lại còn bị người ta dùng chân đạp vào mặt. Hơn nữa, hơn nữa còn là lần đầu tiên nhìn thân thể thanh niên cùng tuổi. Việc này, việc này..."

Bạch Tình tiên tử càng nói càng gấp, quan tâm quá sẽ bị loạn, hốc mắt dần dần ửng hồng.

Phượng Cửu Ca nhìn thấy, lập tức đứng ngồi không yên, vội vàng đứng lên, bước đến bên cạnh Bạch Tình tiên tử, ôm bà ta vào lòng, từ từ an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc, Tình nhi của ta. Không phải vẫn còn vi phu ở đây sao? Thật ra theo ta thấy, chuyện này cũng có chỗ tốt."

"Hả? Chỗ tốt gì?" Bạch Tình nhìn với ánh mắt nghi hoặc.

"Haiz, Phượng nhi là tâm can bảo bối của chúng ta, cho tới nay ta đều tự hào về con bé, cũng lo lắng cho nó. Con bé quá tranh cường háo thắng, mọi thứ đều đứng nhất. Đúng là thiên phú của con bé cao hơn ta, cũng có sự hiểu biết và tài nghệ. Nhưng tài nghệ cao đến đâu, chẳng lẽ cao hơn tất cả anh hùng hào kiệt trong thiên hạ sao? Cho dù thiên phú tốt, so với Cổ Nguyệt Âm Hoang thì như thế nào?" Phượng Cửu Ca giải thích.

"Đường đường là Cổ Nguyệt Âm Hoang, con gái của Nhân Tổ cũng thất bại vô số lần. Phượng nhi luôn cảm nhận được sự chiến thắng và thành công, lại không được nếm trải qua cảm giác thất bại. Đây chính là sự thiếu hụt trong cuộc đời của con bé, cũng là nhược điểm của nó."

"Tình nhi à, nàng là cổ tiên Lục chuyển, ta là cổ tiên Thất chuyển. Nhưng cho dù là Tiên Tôn hay Ma Tôn Cửu chuyển cũng chỉ là sống lâu, không phải là bất tử. Chúng ta chỉ có thể nhất thời che chở cho Phượng nhi thôi, cũng sẽ có một ngày chúng ta cũng rời xa con bé. Đến lúc đó, con bé chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà sống. Để con bé nếm trải thất bại mới có thể khiến nó càng chín chắn, trưởng thành hơn."

"Chim chóc rời khỏi tổ, một mình bay lượn chung quy cũng phải chịu sự bất lợi, sau đó mới có thể giúp đôi cánh cứng cáp để đọ sức với trời cao. Tương lai, Phượng nhi xa cách chúng ta thì chúng ta cũng yên lòng."

"Phượng nhi là thịt ở tim của ta, ta cũng ước gì có thể bảo vệ con bé cả một đời ở phúc địa..." Bạch Tình tiên tử ôm lấy Phượng Cửu Ca, lau lệ nơi khóe mắt.

Bà thở dài một tiếng, nói: "Haiz, chàng nói cũng đúng. Phượng nhi một ngày nào đó sẽ rời xa chúng ta, để con bé rèn luyện nhiều cũng là phải. Nhưng lần này con bé chịu thiệt cũng quá nhiều. Truyền thừa Hồ Tiên cũng mất đi không nói, còn bị tiểu tử Tiên Hạc môn bắt nạt như thế, chàng làm phụ thân sao có thể không quan tâm được?"

"Hừ!" Phượng Cửu Ca hừ một tiếng, đôi mắt hẹp dài nheo lại, ánh lên sự lạnh lẽo: "Quả thực lần này Tiên Hạc môn đã quá phận, mặc dù chín đại phái đã hứa hẹn bồi thường cho chúng ta để bù đắp. Nhưng nữ nhi Phượng Cửu Ca ta, há lại dễ dàng bị sỉ nhục như vậy? Nói nàng biết, ta đã sớm viết một phong thư, gửi đi. Nếu như Hạc Phong Dương không biết điều, ta lập tức tự mình tới cửa tìm hắn ta tính sổ!"

Lời này khiến Bạch Tình tiên tử có chút nhẹ lòng, thì ra trượng phu sớm đã có hành động. Nhưng Bạch Tình vẫn khẩn trương nhìn ái lang của mình: "Phu quân, chàng hạ hỏa, cũng đừng làm lớn chuyện. Năm đó, chàng đánh khắp thập đại môn phái, Tiên Hạc môn cũng là một trong những khổ chủ. Nguời ta biết bản lãnh phu quân lớn, nhưng loại chuyện này, chàng cũng đừng làm lại nữa."

"Ta biết, ta biết. Ha ha, Tình nhi yên tâm đi." Phượng Cửu Ca an ủi kiều thê trong lòng, hai mắt lại không nhịn được nheo lại, hừ lạnh: "Nhìn chung, thập đại phái ở Trung Châu bây giờ còn chẳng có nổi một môn phái đáng để vi phu xuất thủ đâu."

....

Phía nam Trung Châu. Trên dãy núi cao ba mươi ngàn trượng.

Trên bầu trời, huyền phù núi Phi Hạc đang hùng tráng tung bay trên biển mây rộng lớn.

Trên núi tiếng thông reo từng cơn, vạn hạc bay vút lên. Một môn phái sinh cơ bừng bừng mang khí tức tiên gia.

Lúc này, trên đỉnh núi Thượng Thanh các lại là không khí vô cùng lo lắng.

"Phượng Cửu Ca, ngươi lấn ta hơi quá rồi đấy!" Thái Thượng đại trưởng lão dựng râu, trợn mắt, hai tay nắm chặt một bức thư, tức giận đến mức cả người run lên.

Bộp một tiếng, lão đập bức thư xuống bàn đá ngọc Hạo Thiên.

Ở trong thư, Phượng Cửu Ca đưa ra yêu cầu quá đáng. Nhưng từ đầu đến cuối, Thái Thượng đại trưởng lão cũng không dám xé rách hoặc thiêu hủy bức thư này.

Trên giấy viết thư xuất hiện màu xanh, chính là cổ Thanh Điểu báo tin ngũ chuyển biến thành. Một khi phá hủy, Phượng Cửu Ca bên kia nhất định sẽ phát giác, nếu làm Phượng Cửu Ca nổi giận, tình hình càng thêm phiền phức.

Phượng Cửu Ca sinh ra từ Ma đạo. Năm đó, ông ta có được kỳ duyên, cắm đầu khổ tu, vô thành vô thức luyện đến cảnh giới cổ tiên Lục chuyển. Sau khi xuất quan, một tiếng nói cũng làm kinh người, khiêu chiến anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, không người nào có thể thắng. Mười phái cử người mình ra chiến đấu nhưng liên tục bại trận, không thể không liên thủ chống lại.

Phượng Cửu Ca hiên ngang không sợ, một đường liên tục chiến đấu ở các chiến trường, ba ngàn vạn dặm, bỗng nhiên thay đổi hướng đánh, huyên náo thập đại phái khiến bụi đất bay mù mịt, hỗn loạn vô cùng, không thể làm gì.

May mà có Bạch Tình tiên tử của Linh Duyên trai, dựa vào ái tình rốt cuộc cũng cảm hóa được ma đầu kia.

"Ngày xưa, Phượng Cửu Ca dựa vào tu vi Lục chuyển huyên náo chấn động mười đại môn phái, không cách nào có thể động vào. Bây giờ tu vi của hắn ta là Thất chuyển, lại có Linh Duyên trai một trong thập đại phái chống lưng. Người này thiên tiên chi tư, mặc dù yêu cầu của hắn ta có chút quá đáng, nhưng cũng có thể đáp ứng được." Thái thượng nhị trưởng lão rút bức thư ra xem, giọng nói không nhanh không chậm.

"Hạc Phong Dương, ngươi phụ trách vấn đề này, tại sao lại để xuất hiện sơ suất lớn như thế? Phương Nguyên gì đó, căn bản cũng không phải đệ tử của Tiên Hạc môn chúng ta, ngươi có rắp tâm gì, sao lại che chở cho hắn?" Một giọng nói trầm như tiếng sấm, vang lên quanh quẩn trong Thượng Thanh các, khiến song cửa sổ cũng phải chấn động nhẹ.

Người nói câu này tên là Lôi Thản, cổ tiên Lục chuyển, chính là người đối địch với Hạc Phong Dương.

Nơi nào có người thì nơi đó có phân tranh, nội bộ Tiên Hạc môn cũng tương tự như thế, có phe phái tranh giành cấu xé lẫn nhau.

Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Hạc Phong Dương.

Gương mặt Hạc Phong Dương giống như thiếu niên, ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt màu xanh, lông mi dài nhìn xuống thắt lưng.

Chương 513: Mưu đồ của Tiên Hạc Môn (1)

Sắc mặt ông ta vẫn bình tĩnh, ánh mắt ung dung nhìn một vòng, lúc này mới chầm rãi cười một tiếng: "Tên Phương Nguyên này quả thực không phải là đệ tử của chúng ta, nhưng đệ đệ của hắn là Phương Chính lại là môn hạ của chúng ta, lại còn là đệ tử tinh anh đứng đầu."

Lôi Thản cười khẩy: "Một thân thích nhỏ bé của đệ tử tinh anh, đáng giá để Tiên Hạc môn chúng ta bao che hắn như thế sao? Hạc Phong Dương, ngươi có biết hay không, vì bảo vệ tên Phương Nguyên này, Tiên Hạc môn chúng ta phải bồi thường chín phái khác bao nhiêu đồ vật không?"

"Ta đương nhiên biết." Hạc Phong Dương liếc nhìn Lôi Thản, khinh thường cười nhạo một tiếng: "Nhưng những vật này có tăng lên gấp ba, cũng không bằng một phúc địa Hồ Tiên. Huống chi còn có một con cổ Định Tiên Du!"

Đột nhiên, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão đều có điều ngộ ra.

"Hạc Phong Dương! Câu này của ngươi là có ý gì?" Lôi Thản nhíu mày, không kiên nhẫn ép hỏi.

Đối mặt với sự chất vấn của Lôi Thản, Hạc Phong Dương mỉm cười, im lặng không đáp lại.

Trái lại, Thái Thượng tam trưởng lão cười nói: "Ý của Phong Dương trưởng lão, lão phu hiểu. Nếu như không lựa chọn bao che cho Phương Nguyên, phúc địa Hồ Tiên vẫn sẽ diễn ra việc tranh đoạt giữa mười phái. Nhưng nếu thừa nhận Phương Nguyên là người của Tiên Hạc môn ta, lập tức có thể loại trừ chín đối thủ còn lại, chỉ còn Tiên Hạc môn chúng ta cướp đoạt được phúc địa này."

Lôi Thản nghe xong, sắc mặt hơi đổi, ánh mắt lấp lóe, không còn tiếp tục chất vấn nữa.

Lúc này, Hạc Phong Dương đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Đầu tiên, ông ta chắp tay, nói với Thái Thượng tam trưởng lão đã nói đỡ cho mình: "Tam trưởng lão anh minh! Lúc ấy chuyện xảy ra đột ngột, ai cũng không ngờ rằng sẽ có một phàm nhân, thông qua cổ Định Tiên Du truyền tống đến đỉnh núi Đãng Hồn. Đồng thời còn trước mắt bao người trực tiếp cướp truyền thừa Hồ Tiên."

Sau đó ông ta nói tiếp: "Truyền thừa Hồ Tiên nằm trên núi Thiên Thê. Chư vị đại nhân chắc hẳn đều đã rõ, phía trên núi Thiên Thê chính là thang Thiên Đình, cho dù đã hư hỏng, bao nhiêu năm bỏ đấy không dùng, nhưng vẫn đại diện cho sự uy nghi của thiên đình. Ở một khía cảnh nào đó mà nói, tiến đánh truyền thừa Hồ Tiên chính là tiến đánh núi Thiên Thê. Mà tấn công núi Thiên Thê chính là tấn công thiên đình."

"Cho nên, mặc dù số lượng phúc địa trên núi Thiên Thê không ít, nhưng chưa hề có người nào can đảm dám đến đó thảo phạt. Lần này phúc địa Hồ Tiên cũng phải chờ đến thời điểm mở ra, mười người chúng ta mới đồng loạt ra tay trợ giúp địa linh Hồ Tiên mở rộng lối ra vào, cũng không tính là thảo phạt."

"Cho dù là động thủ thật, tiến công đánh phúc địa Hồ Tiên, trong phúc địa có địa linh, không có ít nhất ba vị cổ tiên Lục chuyển liên thủ, chỉ sợ không thể xông vào được. Hơn nữa, ở trung tâm phúc địa còn có núi Đãng Hồn thủ hộ. Không có năm đến sáu vị cổ Tiên thật lòng hợp tác, ai dám nói mình có thể leo lên được đỉnh núi đây? Lôi Thản, ngươi có thể sao?"

Lôi Thản hừ một tiếng, định lên tiếng phản bác, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Bên trong phúc địa, Địa linh có thể tự do tùy ý điều động tất cả tài nguyên, chiến lực có thể sánh với cổ Tiên. Mấu chốt nhất, địa linh có thể áp chế tất cả cổ trùng từ Nhất chuyển đến Ngũ chuyển.

Cổ tiên muốn tiến công phúc địa, lợi khí mạnh nhất chính là Tiên cổ. Bởi vì phúc địa không có cách nào có thể cấm chế Tiên cổ.

Nhưng Tiên cổ khó tìm, rất nhiều cổ Tiên không có lấy một con Tiên cổ. Cho dù là có cũng chưa chắc là cổ Công Phạt.

Đây là điển hình cho cục diện công yếu thủ mạnh.

Nếu như cứng rắn muốn tiến công phúc địa, thường thường đều là mấy vị cổ Tiên liên thủ, tạo ra ưu thế về số lượng, sau đó tiến hành làm hao tổn Tiên Nguyên. Khi Tiên Nguyên phúc địa tiêu hao sạch, tiếp theo mới tiến công.

Nhưng trên thực tế, trừ khi có tình huống đặc biệt, còn bình thường rất ít cổ Tiên tấn công phúc địa.

Bởi vì hái hoa không được.

Không chỉ Tiên Nguyên trân quý, khó có thể tích trữ mà còn có nguyên nhân phúc địa tự hủy.

Một khi ra tay không thành, tự mình khiến cho phúc địa tự hủy, gió Đại Đồng nổi lên, phe tấn công căn bản sẽ không thu được chiến lợi phẩm nào.

Cổ tiên tấn công phúc địa, kết quả thường chẳng hốt được cái gì, trái lại bản thân tổn thất nặng nề. Trừ khi là thâm thù đại hận, nếu không cũng chẳng ai chịu làm ăn lỗ vốn như vậy.

Hạc Phong Dương thấy Lôi Thản không nói lời nào, lại tiếp tục: "Phương Nguyên kia leo lên đỉnh núi, dựa vào truyền thừa có thể lập tức lệnh cho địa linh đóng lại phúc địa. Dáng dấp Phương Nguyên và Phương Chính gần như giống nhau như đúc, sau khi cổ Tiên chín phái biết được, theo bản năng đều sẽ nghĩ rằng Tiên Hạc môn ta động tay chân, lập tức chất vấn ta. Lúc ấy ta liền nghĩ, nếu như nói ra chân tướng, chỉ sợ truyền thừa Hồ Tiên không giải quyết được. Mười phái vẫn phải đọ sức với nhau, vất vả tranh đoạt. Chi bằng dứt khoát thừa nhận, cho dù phải trả giá một chút, nhưng có thể loại trừ chín đại phái khác cạnh tranh. Cứ như vậy, sau này Tiên Hạc môn chúng ta có thể âm thầm công lược phúc địa Hồ Tiên, mà không cần lo lắng thế lực khác."

Hạc Phong Dương nói rõ ngọn nguồn, Lôi Thản hừ một tiếng, lại ép hỏi: "Kế này rất có vấn đề! Phúc địa Hồ Tiên ngay trên núi Thiên Thê, bây giờ đã đóng lại, không tấn công tạo ra vết nứt, chúng ta đi vào như thế nào?"

Dường như Hạc Phong Dương sớm chờ có người gây khó dễ như vậy, cười ha ha, nói: "Ta sao có thể không có tính toán được chứ? Phúc địa có tai kiếp, Hồ Tiên chết ở tai kiếp thứ năm. Ta đã tính qua, bây giờ phúc địa Hồ Tiên còn ba tháng nữa là đến tai kiếp thứ sáu. Phương Nguyên kia chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể biết cách chống lại tai kiếp được? Cho dù có địa linh hỗ trợ mà không có môn phái giúp, đến lúc đó, phúc địa tất nhiên sẽ tổn hại thê thảm, dẫn đến xuất hiện lỗ thủng."

Lôi Thản cười nhạo, nói: "Cứ coi như là xuất hiện lỗ thủng, ngươi có thật sự dám tấn công không? Vừa rồi ngươi cũng đã nói, truyền thừa Hồ Tiên kia ở trên núi Thiên Thê!"

Hạc Phong Dương không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp: "Tấn công bằng sức mạnh là hạ sách, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên áp dụng. Phương Nguyên kia chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, chỉ cần có vết nứt hiện ra, sau đó ngấm ngầm ám toán, còn sợ không bắt được hắn sao? Ha ha, sau khi trải qua tai kiếp, hắn nhất định sẽ nản lòng thoái chí, đối với trợ giúp bên ngoài giống như đại hạn chờ mưa. Ta đã nghĩ tới, trước lấy Phương Chính dùng tình cảm thuyết phục hắn, để hắn hợp tác, tiến hành giao dịch với chúng ta. Số lần giao dịch càng nhiều, tự nhiên hắn sẽ buông lỏng cảnh giác, sau đó dùng lý, dùng tình đả động, nói không chừng có thể thuyết phục hắn gia nhập Tiên Hạc môn chúng ta!"

"Nếu như hắn ngu xuẩn mất khôn, chúng ta sẽ bí mật động thủ. Dùng cổ Nô Lệ chính là một cách tốt. Địa linh khó đối phó, nhưng nhằm vào một kẻ phàm nhân như hắn thì thủ đoạn có thừa. Nếu như có thể vì đó mà thu được cổ Định Tiên Du, chắc chắn đó là một kết quả quá hoàn mỹ."

Vừa nghe đến cổ Định Tiên Du, các Trưởng lão ở đây cũng không khỏi động tâm. Rất nhiều người bắt đầu khẽ bàn luận, Hạc Phong Dương mô tả kế hoạch quả thực hoàn hảo vô cùng. Quan trọng chính là kế hoạch này của ông ta rất có khả năng sẽ thành công.

Lôi Thản nhận thấy không khí thay đổi, chỉ có thể tức giận ngồi xuống: "Nói thật dễ nghe, chỉ hy vọng là được như thế."

Thái Thượng Tam trưởng lão cân nhắc: "Ngoại trừ cổ Mộng Dực cần hồn phách thúc giục, trong số các Tiên cổ, đại đa số đều cần Tiên Nguyên thôi động, cổ Định Tiên Du này cũng không ngoại lệ. Phương Nguyên có được Định Tiên Du, lại có địa linh có thể thôi động Tiên Nguyên phúc địa, có thể thoát thân bất cứ lúc nào. Đối phó hắn cũng phải cực kì thận trọng. Còn có một chuyện, hắn là phàm nhân nhưng lại có được Tiên cổ, chỉ sợ bối cảnh không đơn giản."

Hạc Phong Dương gật đầu: "Điểm ấy, vãn bối cũng đã có dự liệu. Lúc trước, nói dối Phương Nguyên là đệ tử phái ta, cũng chính là thăm dò chín phái khác. Hiện tại xem ra, sau lưng hắn cũng không phải là chín phái ở Trung Châu.

Chương 514: Mưu đồ của Tiên Hạc Môn (2)

“Vãn bối suy đoán, Phương Nguyên này đến từ Nam Cương, rất có thể phía sau hắn chính là đại gia tộc nào đó ở Nam Cương. Nhưng mặc kệ là Vũ gia, Thương gia, Thiết gia, Dực gia, tất cả đều ở Nam Cương, ngoài tầm tay đối với bọn họ. Nếu thật sự tiến vào Trung Châu, chiến lực phải chịu sự áp chế. Tiên Hạc môn chúng ta chính là một trong thập đại phái ở Trung Châu, đối phó bọn họ, chúng ta nắm chắc phần thắng."

Ông ta vừa nói xong, tất cả Trưởng lão liên tục gật đầu, khe khẽ bàn luận.

"Quả thực đúng là vậy. Một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó."

"Trung Châu chính là địa bàn của Tiên Hạc môn chúng ta!"

"Nếu như thật sự đến đây khiêu chiến, hừ hừ."

"Cho dù không tính chiến lực bị áp chế, Tiên Hạc môn chúng ta so với bất cứ đại gia tộc nào ở tứ đại vực cũng đều mạnh hơn một bậc."

Lông mày cau chặt của Tam trưởng lão cũng đã giãn ra: "Hiện tại, ta còn một điểm nghi vấn. Cách dùng cổ Định Tiên Du là chỉ cần người đó hồi tưởng lại rõ ràng, cụ thể hình dạng nơi đến. Nhưng Phương Nguyên hắn chỉ là một kẻ phàm nhân, dường như còn ở Nam Cương xa xôi, tại sao lại biết được cảnh ở phúc địa Hồ Tiên? Sao có thể căn chuẩn thời gian để đến đây? Chẳng lẽ Hồ Tiên từng có bố trí gì đó ở Nam Cương sao? Hoặc là cổ Tiên Ma đạo trên núi Thiên Thê làm chuyện xấu?"

Hạc Phong Dương khom mình hành lễ: "Điểm ấy vãn bối quả thực không biết. Điều này thật sự rất là kỳ lạ, vốn chỉ là manh mối về Huyết Hải chân truyền mà thôi. Bởi vậy, năm đó môn đồ làm phản, chạy trốn đến Nam Cương. Mấy năm trước, vãn bối đã cử Thiên Hạc Thượng Nhân đến đó, thanh lý môn hộ, thu hồi chân truyền. Nhưng Thiên Hạc Thượng Nhân thất bại, bị Phương Nguyên chiếm mất chân truyền, có được cổ Huyết Lô. Kẻ này lòng dạ ác độc, nham hiểm, ngay tại chỗ đồ sát gia tộc mình, lấy cổ Huyết Lô để nâng tư chất lên. Thiên Hạc Thượng Nhân không cam lòng nhận thua, lập tức mang Phương Chính về, mưu đồ lấy lại."

Tất nhiên, Hạc Phong Dương cũng tuyệt đối không ngờ rằng, một nhân vật cỏn con không có danh tiếng, lại có một ngày dùng phương thức như vậy khiến ông ta trợn mắt há mồm, ngang nhiên nhảy ra. Đồng thời phá hư đại kế của ông ta, khiến ông ta mắc phải phiền phức lớn như thế.

Loại cảm giác này khá là quái lạ.

Giống như ngươi đang đi trên đường, bỗng có một con kiến nhỏ nhảy lên mũi ngươi, giương nanh múa vuốt.

Con kiến này từ đâu tới vậy? Thật là to gan!

Ngươi giơ hai tay ra lập tức có thể bóp chết nó. Nhưng hết lần này tới lần khác cục diện có chút đặc biệt, ngươi không thể bóp chết nó được, chỉ có thể tạm thời để con kiến nhỏ đó tùy ý diễu võ giương oai.

"Tại sao lại là Huyết Hải truyền thừa..." Nghe Hạc Phong Dương tự thuật ngọn nguồn, ở đây có nhiều Trưởng lão nhíu mày, cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Huyết Hải truyền thừa có nguồn gốc từ người đứng đầu Ma đạo Huyết Hải lão tổ.

Ông ta giết người như ngóe, để lại tiếng xấu muôn đời. Dựa vào sức mạnh của cổ sư Thất chuyển bố trí mấy trăm ngàn mật địa truyền thừa khắp ngũ địa vực: Trung Châu, Nam Cương, Bắc Nguyên, Tây Mạc, Đông Hải.

Trước khi ông ta chết, ông ta đã cười rất quái dị: " Huyết đạo bất cô, di độc vạn thế!"

Bây giờ, quả thật như lời ông ta nói, không biết bao nhiêu phàm nhân bởi vì vậy mà được hưởng lợi. Huyết Hải truyền thừa đã được công nhận phổ biến nhất thiên hạ, số lượng truyền thừa nhiều nhất, không có cái thứ hai! Vô số Chính đạo vì điều đó mà đau đầu.

"Huyết đồ kia, vốn chỉ là một tên đồ tể, không phải chỉ đạt được Huyết Hải truyền thừa mà trở thành ma tu nổi danh Trung Châu sao?"

"Năm đó, Vạn Long Ổ Tống Tử Tinh đạt được một trong những Huyết Hải truyền thừa, phản bội môn phái rồi chạy trốn, thập đại phái chúng ta vì điều này mà hổ thẹn. Bây giờ người ta đã là cổ tiên Thất chuyển, danh xưng Huyết Long. Vạn Long Ổ vì tiêu diệt tên phản đồ này, rửa sạch nỗi nhục, lần lượt xuất động tám vị cổ Tiên, năm vị Lục chuyển, ba vị Thất chuyển. Kết quả bị hắn ta giết bốn người, đánh tàn phế ba người, đánh đuổi một người!"

"Nghe nói Huyết Hải có chín đạo chân truyền, chia ra là cổ Huyết Lô, cổ Huyết Thủ Ấn, cổ Huyết Khí, cổ Huyết Hãn, cổ Kinh Huyết, cổ Huyết Ảnh, cổ Huyết Chiến, Hoang Thú Thượng Cổ - Lệ Huyết Long Bức và tiên cổ Lục chuyển - Huyết Thần Tử, có thể nói huyết đạo đại thành.”

"Nói như vậy, chân truyền Huyết Hải đã có bốn đạo hiện thế. Một đạo cổ Huyết Lô trong tay Phương Nguyên. Một đạo cổ Huyết Thủ Ấn đang nằm trong tay tộc trưởng Thương gia. Một đạo Huyết Lệ Long Bức trong tay Tống Tử Tinh."

"Nghe nói, tộc trưởng Thương gia kia đã thu được đạo chân truyền Huyết Hải thứ hai rồi..."

"Đây là lời đồn, chưa được chứng thực, không đủ căn cứ."

Tất cả Trưởng lão đều thì thầm với nhau, khẽ bàn luận.

"Được rồi, không nói Huyết Hải chân truyền nữa. Tìm nhiều năm như vậy, giống như mò kim đáy biển, các kiểu lời đồn ngày càng nhiều. Lão phu nghe đến mức lỗ tai cũng đóng kén rồi." Thái Thượng đại trưởng lão vung tay, tiếng bàn tán lập tức ngừng lại.

Ông ta nhìn về phía Hạc Phong Dương: "Phong Dương trưởng lão, chuyện này từ ngươi mà ra, ngươi phải chịu trách nhiệm tới cùng. Chiếm phúc địa, lập công lao, môn phái sẽ không keo kiệt mà ban thưởng cho ngươi."

"Vãn bối tuân mệnh!" Hạc Phong Dương mỉm cười, lĩnh mệnh.

Thấy Hạc Phong Dương vớ được chuyện tốt như thế, Lôi Thản bên cạnh định lên tiếng cản trở, nhưng nếu Thái Thượng đại trưởng lão đã lên tiếng, ông ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thầm hận.

Nhưng tiếp theo, Thái Thượng đại trưởng lão lại nói: "Phong Dương trưởng lão, ta đã để ngươi phụ trách chuyện này, vậy ngươi hãy giao cổ ra đi. Phượng Cửu Ca đã gửi thư đòi bồi thường, yêu cầu một con Tiên cổ. Ngươi là người chịu trách nhiệm cho việc này, vậy thì lập tức làm ngay đi."

Lôi Thản không khỏi mừng rỡ.

Hạc Phong Dương cười khổ lĩnh mệnh.

Phương Nguyên chậm rãi mở hai mắt.

Trước mắt là một màu hồng phấn mơ hồ. Đợi tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, nó đã trở thành một tấm màn sa mỏng như cũ.

Gió nhẹ thổi tới, có tiếng chuông gió vang lên, tấm màn màu hồng chậm rãi lay động, giống như ảo mộng.

Phương Nguyên ngồi dậy từ trên giường.

Chiếc giường hình tròn, rộng lớn vô cùng, nằm bốn năm chục người cũng không thành vấn đề.

Trên giường còn đặt thêm một tấm chăn tơ lụa viền đỏ, rất ấm áp.

Phương Nguyên nhìn quanh một vòng, phát hiện hắn đang ở trong một phòng ngủ rất rộng rãi.

Bên cạnh giường có đốt một đỉnh lô, bên trong là hương liệu. Mùi hương lan tràn trong không khí, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng quyến rũ.

Phòng ngủ được xây bằng gạch vàng, dưới đất lót gạch màu bạc. Bên cạnh giường, ngay góc là một bàn trang điểm được khảm rất nhiều trân châu, mã não, kim cương và đá màu khác nhau.

Vàng son lộng lẫy, xa hoa trang nhã, chứng tỏ khí thế của chủ nhân Hồ Tiên lúc trước.

Đây chính là hành cung Đãng Hồn của Hồ Tiên.

“Đúng là không gian ôn nhu.” Phương Nguyên đánh giá một câu, từ trên giường bước xuống.

Cơ thể của hắn không tự giác lung lay một cái, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Phương Nguyên cũng không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại trong lòng hắn biết rất rõ. Hắn đã ép bản thân mình quá mức độc ác ở núi Tam Xoa.

Bạch Ngưng Băng phản bội, quần hùng bức ép, còn muốn tính toán địa linh, trước luyện cổ Không Khiếu thứ hai, về sau ở thác nước Thiên Hà, luyện thành cổ Định Tiên Du. Toàn bộ quá trình, hắn phải gánh chịu mạo hiểm và áp lực đánh cược rất lớn. Đối với Phương Nguyên mà nói, mặc kệ là cơ thể hay là tinh thần, hắn đều đạt đến cực hạn.

Khi hắn lợi dụng cổ Định Tiên Du tiến vào đỉnh núi Đãng Hồn, Phượng Kim Hoàng, Phương Chính đã như nỏ mạnh hết đà, nào phải là đối thủ của Phương Nguyên hắn?

So với bọn họ, Phương Nguyên tiếp nhận áp lực tâm lý lớn hơn. Xuân Thu Thiền đã không thể vận dụng liên tục hai lần. Hắn cướp truyền thừa Hồ Tiên trước mặt mười phái cổ Tiên chẳng khác nào nhổ răng cọp, lấy hạt dẻ trong lò lửa, nguy hiểm vô cùng.

Phương Nguyên là người đầu tiên tiến lên đỉnh núi. Địa linh liền đuổi những người cạnh tranh khác đi. Sau khi Phương Nguyên chính thức trở thành chúa tể của phúc địa, lập tức ra lệnh địa linh đóng toàn bộ phúc địa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play