Chương 724: Cự Dương Tiên Tôn (2)
Không chỉ có hắn, rất nhiều cổ sư có năng lực, có khát vọng đều tích cực chạy đến thánh cung.
Thánh cung là trung tâm phúc địa, là khu vực tinh túy nhất.
Thánh cung là một trong những tẩm cung của Cự Dương Tiên Tôn, cũng là tẩm cung quan trọng nhất. Những tẩm cung còn lại phân bố ở Đông Hải, Tây Mạc, Nam Cương.
Ở Trung Châu, Cự Dương Tiên Tôn có một tẩm cung quy mô hùng vĩ tọa lạc bên trong Trường Sinh Thiên.
Trong lịch sử chỉ xuất hiện mười vị cổ sư cửu chuyển, được xưng là Tiên Tôn và Ma Tôn.
Mười người này trải dài từ nam chí bắc trong dòng sông lịch sử, từ thời Viễn Cổ đến Thượng Cổ, Trung Cổ rồi Cận Cổ. Người nào cũng là cường giả của thời đại mình, tung hoành vô địch thiên hạ, đồng thời cũng có điểm khác biệt cực lớn.
U Hồn Ma Tôn thích di chuyển, Hồng Liên Ma Tôn thần bí, Tinh Tú Tiên Tôn vô cùng trí tuệ, Nhạc Thổ Tiên Tôn không tranh giành với đời...
Tương tự, Cự Dương Tiên Tôn cũng là một nhân vật mang sắc thái truyền kỳ.
Ông vốn là cổ sư Ma đạo, sinh ra ở Bắc Nguyên, cả đời phúc duyên không ngừng, vận may liên tục, gặp dữ hóa lành thì không nói, còn có thể biến họa thành phúc.
Sau khi ông trở thành cổ tiên Ma đạo, lưu luyến bụi hoa, phong lưu bốn phía, không ai có thể kềm chế. Ngay cả đệ nhất tiên tử của một trong thập đại cổ phái Trung Châu là Linh Duyên Trai cũng bị ông thu nạp làm thê thiếp.
Cũng vì vậy, ông được Linh Duyên Trai chiêu nạp làm thái thượng trưởng lão khác họ, chuyển sang Chính đạo.
Cự Dương Tiên Tôn phong lưu thành tính. Sau khi trở thành Tiên Tôn, ông lên Tiên Đình, trở thành Tiên Vương đời thứ tư. Ông tuần tự thành lập năm tẩm cung lớn, phi tần mấy chục triệu người.
Tinh lực của ông tràn đầy. Khi được hơn một ngàn tuổi, ông còn tuyển thiếu nữ các nơi để làm phong phú hậu cung của mình.
Bởi vậy, trong tất cả Tôn giả, ông là người có nhiều con cháu nhất.
Con gái của ông quá nhiều. Phần lớn con cái ông cũng không nhớ nổi cái tên.
Nòi giống này được trải rộng năm vực, bây giờ chủ yếu nhất vẫn tập trung ở Bắc Nguyên. Bộ tộc cổ sư chảy trong người dòng máu của Cự Dương Tiên Tôn được gọi chung là gia tộc hoàng kim.
“Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo.” “Độc chiếm thiên hạ.”. “Phụ nữ xinh đẹp trời sinh chỉ là đồ cưới.” “Hận không thể cưới hết phụ nữ trong thiên hạ.” Đây đều là những câu nói của ông.
Mặc dù thương hải tang điền, thời gian trôi qua, nhưng ấn tượng mà ông lưu lại trong lịch sử vẫn sáng chói như mặt trời.
Nhất là ở Bắc Nguyên, khi bộ tộc hoàng kim nắm giữ toàn bộ đại cục, Cự Dương Tiên Tôn vẫn ảnh hưởng đến từng thời đại của mỗi người.
Thánh cung, đại điện trung tâm.
Ban đêm.
Ánh sao xán lạn chiếu sáng gương mặt của Hắc Lâu Lan.
Gã ngửa đầu nhìn tấm bảng trên đại điện. Thân hình to lớn như gấu im lặng đứng im dưới ánh sao.
Là chủ của một minh quân, bên trong chảy xuôi huyết mạch hoàng kim, khi gã vừa mới tiến vào phúc địa Vương Đình, bản thân đã ở trong thánh cung.
Tấm bảng đại điện trung tâm cực kỳ to lớn, dài hai mươi trượng, rộng tám trượng, bên trên viết bốn chữ to “Độc Chiếm Thiên Hạ”.
Đại điện trung tâm rất rộng, người khổng lồ cũng có thể ở lại. Dưới tấm bảng to lớn, thân hình mập mạp của Hắc Lâu Lan cũng trở nên nhỏ bé.
“Độc chiếm thiên hạ...” Gã ngửa đầu quan sát, biểu hiện cực kỳ phức tạp, có thống hận, có ngưỡng mộ, có phẫn nộ, có lạnh lùng.
“Đại nhân.” Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn chậm rãi bước đến, nhẹ giọng kêu lên.
“Chuyện gì?” Hắc Lâu Lan quay đầu lại, biểu hiện trên gương mặt mất đi, một lần nữa trở lại sự buông thả, thô lỗ và táo bạo của ngày thường.
Tôn Thấp Hàn móc ra một phong thư, bẩm báo: “Đây là thư của Đơn Đao Phan Bình, được truyền đến cách đây không lâu. Gã ở trong thư cáo trạng Lang Vương Thường Sơn Âm, nói hắn tham ô truyền thừa, công nhiên bắt chẹt, hành vi vô cùng ác liệt, hy vọng đại nhân có thể chủ trì công đạo.”
“Ồ?” Hắc Lâu Lan duỗi bàn tay phải mập mạp ra.
Tôn Thấp Hàn vội vàng dùng hai tay dâng lên.
“Đại nhân, không phải tiểu nhân lắm mồm. Thường Sơn Âm quá thật ngày càng quá đáng, ngay cả đồng đội của mình cũng có thể ức hiếp, vũ nhục. Haiz, Phan Bình đại nhân cũng chỉ có lòng tốt. Gã có một truyền thừa, nhớ lại tình cũ, muốn chia sẻ với Thường Sơn Âm, kết quả lại bị đối xử như vậy. Lang Vương Thường Sơn Âm quả thật đã lập được công lao, nhưng cũng không thể dựa vào đó để làm bậy được. Nếu người nào cũng giống như hắn, tình huống còn không lộn xộn sao?”
Bái Quân Tử thừa dịp Hắc Lâu Lan đang đọc thư, cẩn thận cáo trạng.
Hắc Lâu Lan hừ lạnh, sau đó đưa tay ra: “Lấy ra.”
“Sao, đại nhân ngài đây là...” Tôn Thấp Hàn ngây ra.
“Thư này chỉ là lời nói phiến diện của một mình Phan Bình, hẳn còn có thư của Chu Tể nữa chứ.” Ánh mắt của Hắc Lâu Lan trở nên sắc bén.
Bái Quân Tử lập tức cười lấy lòng: “Đại nhân thật sự anh minh thần võ, tiểu nhân kính nể sát đất.”
Hắc Lâu Lan tiếp nhận phong thư thứ hai. Khi gã đọc thư, mặt không biểu cảm, khiến Tôn Thấp Hàn khó mà phỏng đoán.
Thư này đơn giản chỉ là Chu Tể khoe thành tích, nhưng kết hợp với phong thư thứ nhất, Hắc Lâu Lan đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Gã dùng tay bóp nát. Hai phong thư được phủ một tầng ánh sáng ảm đạm, ăn mòn thành bã.
“Người của Phan Bình đã đến thánh cung, ngươi hãy đến quân nhu doanh đền bù cho bọn họ một chút là được.” Hắc Lâu Lan dặn dò.
“Vâng, đại nhân.” Bái Quân Tử khom người lĩnh mệnh, nhưng chờ một lát, không nghe Hắc Lâu Lan nói thêm điều gì, không khỏi kỳ quái ngẩng đầu lên: “Đại nhân, thế không trừng phạt Lang Vương Thường Sơn Âm sao?”
“Trừng phạt? Buồn cười?” Hắc Lâu Lan cười lớn: “Tại sao ta lại trừng phạt hắn? Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ nuốt hết truyền thừa này. Chỉ là tướng ăn của hắn hơi khó coi mà thôi.”
Tôn Thấp Hàn không cam tâm, gấp lên: “Đại nhân, thuộc hạ lại có suy nghĩ khác. Lang Vương Thường Sơn Âm ỷ vào lập được công cao mà kiêu ngạo bất tuần, không thể để hắn kiêu căng như vậy được. Mặc dù hắn lập được đại công, nhưng không có bộ tộc của đại nhân ngài giúp đỡ, hắn sẽ có được nhiều sói như vậy sao? Hắn là anh hùng Bắc Nguyên, uy vọng rất cao. Nếu đại nhân không trừng phạt, chỉ sợ sau này hắn lại càng quá đáng hơn, thậm chí cuối cùng còn công cao đóng chủ, thế nhân đều biết Thường Sơn Âm mà không biết đến đại nhân ngài.”
“Hahaha.”
“Đại nhân cười cái gì vậy?”
“Tôn Thấp Hàn, ngươi quá lo lắng rồi. Chuyện này vừa phát sinh, Thường Sơn Âm hắn còn có mỹ danh gì nữa chứ? Lấy mạnh hiếp yếu, tham ô truyền thừa chỉ làm cho uy vọng của hắn giảm đi mà thôi. Hơn nữa hắn cũng không phải huyết mạch hoàng kim, không có khách lệnh, căn bản không vào được lầu Chân Dương.”
Ngừng lại một chút, Hắc Lâu Lan nói tiếp: “Từ trong chuyện này cũng có thể thấy được Thường Sơn Âm hắn cũng chỉ là phàm nhân mà thôi. Có dục vọng, có tư tâm, không phải rất tốt sao? Hơn nữa, trong tay ta đang nắm Thường gia, Cát gia. Hắn bây giờ đang là ngũ chuyển đỉnh phong, loại thiên tài giống như hắn, nhất định sẽ tiến thêm một bước. Nhưng tấn thăng cổ tiên, chỉ khi nào hắn gia nhập Hắc gia ta, ta mới có thể từng bước tiết lộ cho hắn.”
“Ta biết ngươi không thích Thường Sơn Âm, nhưng ta muốn xông vào lầu Chân Dương, ta còn phải cần đến hắn. Mấy chuyện nhỏ như hạt vừng này, về sau đừng làm phiền ta, nghe rõ chưa?”
“Vâng, đại nhân.” Bái Quân Tử cúi đầu, giọng nói khẽ run lên.
“Ừm, lui xuống đi.”
“Thuộc hạ cáo lui.” Tôn Thấp Hàn mang theo sự thất vọng rời khỏi đại điện trung tâm. Gió đang gào thét bên tai.
Bầu trời vàng rực rỡ.
Bầy sói Thiên Thanh dạo bước trên không trung. Phương Nguyên cưỡi trên lưng lang vương sói Thiên Thanh, gió lớn thổi mái tóc hắn bay phất phơ.
Ánh mắt của hắn trầm ngưng, gương mặt lộ vẻ suy tư. Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn lĩnh hội mật ngữ truyền thừa, đáng tiếc vẫn không tiến triển chút nào.
Một cung điện nguy nga hiện ra trước tầm mắt với đỉnh cung điện hình tròn.
Phát hiện được điểm này, ánh mắt Phương Nguyên tập trung vào hình ảnh trước mặt, gạt suy nghĩ hỗn tạp trong đầu sang một bên.
Gương mặt của hắn hiện lên vẻ cảm khái.
Thánh cung, cuối cùng cũng đã đến nơi rồi.
Chương 725: Thánh cung Vương Đình
Khi Phương Nguyên đến gần, tòa cung điện càng lúc càng rõ ràng hơn.
Nó có tám tầng, cao hơn tám trăm trượng. Tầng thứ nhất cũng là tầng dưới chót, chiếm diện tích lớn nhất.
Mỗi một tầng đều có tường thành hình tròn bao quanh.
Tường thành bằng tuyết trắng dày ba trượng, kết nối một thể, không chút khe hở. Trên tường thành, cứ cách một khoảng sẽ có tháp lâu bảy màu. Màu sắc của từng tháp lâu không đồng nhất. Đỏ cam vàng xanh lam chàm tím xen lẫn với nhau.
Từng tầng xếp chồng lên nhau, toàn bộ thánh cung giống như một ngọn núi cao vút.
Khi Phương Nguyên đến gần hơn, tòa thánh cung giống như từ dưới đất bay vụt lên, hoành không xuất thế, khí tận thương khung.
Thánh cung thật sự hoành tráng.
Cho dù Phương Nguyên kiến thức rộng rãi, lúc này nhìn thấy cũng phải sinh lòng tán thưởng.
“Trên bầu trời đang bay đến thứ gì vậy?”
“Là Lang Vương đến.”
“Đó có phải là đàn sói Thiên Thanh không?”
Khi Phương Nguyên xuất hiện, dẫn đến đám cổ sư bên trong thánh cung phải chú ý.
Lúc này, bên trong thánh cung đã có hơn vạn người. Những người này có vận khí tốt, sau khi tiến vào phúc địa, vị trí đã gần sát ngay thánh cung. Bởi vậy bọn họ mới đến sớm hơn Phương Nguyên.
Hắc Lâu Lan đã sớm có dặn dò, đám cổ sư phụ trách dẫn đường rất nhanh đã có phản ứng.
Khi Phương Nguyên chầm chậm hạ xuống, sớm đã có người đứng ở cánh cửa của tầng thứ nhất.
Phương Nguyên vừa mới bước xuống khỏi lưng con lang vương sói Thiên Thanh, cổ sư tiếp đón đã nghênh tiếp: “Lang Vương đại nhân, ngài đã trở về. Tiểu nhân tam sinh hữu hạnh, đặc biệt phụ trách dẫn ngài vào thành. Chỗ ở của ngài ở tầng thứ tám, phòng cũng đã được quét dọn xong.”
“Ừm, không vội, trước mang ta đi chiêm ngưỡng một phen.” Phương Nguyên gật đầu. Vì tôn trọng Cự Dương Tiên Tôn, bên trong thánh cung không được dùng tọa kỵ, chỉ có thể đi bộ.
“Tuân lệnh đại nhân, đây chính là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Phương Nguyên đi theo cổ sư tiếp đón tiến vào thánh cung.
Bên trong thánh cung có rất nhiều lương đình, đình viện. Từ bên ngoài nhìn vào, mái của từng tòa kiến trúc này cong lên, được lợp bằng ngói mạ vàng lộng lẫy.
Từng tòa kiến trúc được xây dựng khác nhau. Có nơi thì rộng lớn, hùng vĩ. Nhưng có nơi thì hành lang giao thoa, hội trường hỗn tạp, không gian khúc chiết khó lường.
Bên trong hội trường, mặc kệ là cột đứng hay là đòn dông, tất cả đều được chạm khắc rực rỡ, tràn ngập không khí xa hoa phú quý.
“Đại nhân, nơi này là Di Nhạc cung. Khi Cự Dương Tiên Tôn còn ở thánh cung, ngày nào cũng tổ chức khánh điển âm nhạc quy mô rất lớn ở đây.”
“Theo tư liệu ghi chép của lịch sử, trong mỗi lần khách điển, rất nhiều phi tần tranh nhau nhảy múa để được Cự Dương tiên tổ ưu ái.”
“Đại nhân, nơi này là Xuân Canh điện, có nguồn suối nước nóng lớn nhất Bắc Nguyên. Cự Dương tiên tổ cứ cách bảy ngày đều sẽ mời hàng trăm hàng ngàn phi tần đến đây ngâm nước, chơi đùa.”
“Nơi này chính là Phiêu Hương viện. Cự Dương tiên tổ đã từng đem “tửu trì”, “nhục lâm” trong truyền thuyết đến đây. Cứ sáng sớm, nhục lâm sẽ sinh ra các món ăn với đủ loại khẩu vị, thơm ngon vô cùng. Đến tối, tửu trì sẽ sinh ra các loại rượu ngon với hương thơm đa dạng.”
Cổ sư dẫn đường cứ đến từng nơi đều giới thiệu một phen, kiến thức không tệ.
Phương Nguyên đi bộ cũng như đi xe, nhìn quanh bốn phía, cảm thấy rất thú vị.
Đến tầng thứ tư của thánh cung, cổ sư dẫn đường đưa Phương Nguyên vào chính điện.
“Đại nhân, nơi này là một trong những họa cung của bát đại chính cung thánh cung. Cự Dương tiên tổ đa tài đa nghệ, am hiểu nhất chính là họa mỹ nhân. Bích họa trong cung này đều do một tay ngài ấy vẽ lên. Mời ngài sang bên này.”
Cổ sư dẫn đường mở cửa hông cung điện, mời Phương Nguyên bước vào.
Bát đại chính cung của thánh cung đều có cửa chính, nhưng chỉ có một mình Cự Dương Tiên Tôn ra vào. Mặc dù Cự Dương Tiên Tôn đã mất, nhưng quy củ này vẫn được lưu truyền đến nay. Hậu nhân tuân thủ quy củ này cũng là biểu đạt lòng kính sợ của mình đối với ông.
Tiến vào cung điện, bích họa hùng vĩ lập tức tràn ngập tầm mắt Phương Nguyên.
Bên trong họa cung không có vật gì, chỉ có vách tường to lớn bốn phía. Bên trên vách tường vẽ rất nhiều mỹ nhân, có người vũ mị, có người thanh thuần như nước, có người đang vui cười, có người cúi đầu suy ngẫm, thần thái yêu kiều động lòng người, khoảng chừng hơn tám vạn bức tranh.
“Những cô gái được vẽ ở đây đều là những người được Cự Dương tiên tổ sủng ái nhất. Lúc đó, được Tiên Tôn thân bút đề họa, đó chính là vinh quang vô thượng của phụ nữ trong thiên hạ. Phi tần của Cự Dương tiên tổ vô số, nhưng được vẽ ở đây đều là người nổi bật nhất. Hiện tại có thể xem như trường tồn mãi mãi”
Cổ sư dẫn đường nói đến đây, vẻ mặt hoài cảm.
Phương Nguyên không nói gì, chỉ im lắng ngắm nhìn, đồng thời thầm nghĩ: “Trường tồn mãi mãi thì không đến mức. Ít ra năm trăm năm trước, phúc địa Vương Đình đã bị cổ tiên Trung Châu công phá. Thánh cung cũng trở nên thất truyền. Haiz, chân chính vĩnh sinh, cho dù mạnh như Tiên Tôn cũng vô pháp làm được.”
Người bên ngoài đến đây, không khỏi bị cảnh tượng xa hoa phú quý của thánh cung chấn nhiếp. Cho dù không quá si mê, nhưng trong lòng cũng sinh ra sự kính sợ.
Nhưng Phương Nguyên từ trong cái huy hoàng này ngẫm ra sự phai nhạt và suy tàn.
Không có vĩnh sinh, mạnh như Tiên Tôn thì như thế nào?
Thiên cổ phong lưu như Cự Dương, bây giờ cũng tan thành mây khói. Dấu vết lưu lại chỉ là sự xác minh. Nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy sự xác minh này tràn ngập thất bại, mang theo sự trào phúng và bi thương nhàn nhạt.
Hứng thú tham quan đã hết.
“Được rồi, mang ta đến tầng thứ tám đi.” Phương Nguyên thở dài, nói một câu.
Cổ sư dẫn đường vội vàng thu hồi vẻ si mê trên gương mặt, do dự nói: “Đại nhân, cảnh đẹp của thánh cung vô số, chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ngoại trừ nơi này, còn có Mỹ Phụ cung, Ấu Nữ cung, Vũ Mị điện, Thuần Chân điện. Đặc biệt là Dị Hương cung, là nơi những cô gái dị nhân ở lại năm đó. Thậm chí ngay cả người lông cũng có luôn. Còn có Ngọc Tượng cung, chuyên dùng nhuyễn ngọc chế tạo mỹ nhân, cung cấp cho tiên tổ hưởng dụng.”
Trong lòng cổ sư dẫn đường lo lắng nói. Những nơi mà y nhắc đến, chỉ dựa vào thân phận của y còn chưa thể vào được.
Y rất muốn mượn cơ hội này để mở rộng tầm mắt.
Nhưng Phương Nguyên lại không cho y nguyện vọng nho nhỏ này.
Cự Dương Tiên Tôn lúc tuổi già rất ít khi hạ giới, thường hay cư ngụ bên trong thánh cung. Ông ở lỳ bên trong Trường Sinh Thiên, không hề ra ngoài.
Bắc Nguyên hàng năm cũng sẽ vì ông mà chọn ra rất nhiều cô gái, làm phong phú thánh cung cho ông.
Lần cuối cùng Cự Dương Tiên Tôn đến thánh cung cũng không sủng hạnh những cô gái này. Sau khi ông thành lập lầu Chân Dương tám mươi tám góc, viết ra quy củ cuộc chiến Vương Đình thì bỏ đi không một dấu vết, từ đó biến mất trong mắt thế nhân.
Thánh cung vì vậy mà tàn lụi. Những cô gái xinh đẹp như hoa giống như chim hoàng yến bị giam trong lồng.
Mặc dù phúc địa Vương Đình lớn, nhưng không có tự do, giống như một cái lồng giam mà thôi.
Cuối cùng, các cô gái thành thật ở lại, mặc cho thanh xuân trôi qua. Bọn họ không cách nào chạy đi, cũng không ai có can đảm cứu bọn họ đi.
Dưới vinh quang vĩ đại của Cự Dương Tiên Tôn, không biết đã mai táng bao nhiêu thiếu nữ.
Trong mắt Phương Nguyên, giá trị của thánh cung cũng không cao.
Nó chỉ là di tích của Cự Dương Tiên Tôn mà thôi, không có cổ sư nào dám can đảm lưu lại truyền thừa ở đây. Những vật phẩm quý giá để lại năm đó đã sớm bị các cổ sư lấy hết. Cho dù về sau cổ tiên Trung Châu đồng loạt ra tay cũng không thu hoạch được gì.
Thứ duy nhất có giá trị bên trong thánh cung, cũng là toàn bộ phúc địa Vương Đình, không, chuẩn xác mà nói, là nơi có giá trị nhất toàn bộ Bắc Nguyên.
Chính là lầu Chân Dương tám mươi tám góc trên đỉnh tầng tám.
Dưới đề nghị của Cự Dương Tiên Tôn, Trường Mao Lão Tổ đã đích thân luyện chế ra một cổ phòng.
Tiên cổ bát chuyển.
Nhưng bây giờ vẫn chưa đến thời cơ.
Đỉnh tầng tám vẫn còn trống rỗng. Chỉ khi nào bão tuyết triệt để bộc phát, lầu Chân Dương tám mươi tám góc mới có thể xuất hiện.
Chương 726: Mưu tính gian nan, sống không dễ
Thời gian sau đó, Phương Nguyên chỉ trốn trong phòng không ra ngoài, vừa tiếp tục tu hành, vừa chờ đợi lầu Chân Dương mở ra.
Đàn sói Thiên Thanh được giao cho người khác quản lý, không cần Phương Nguyên phải lo lắng.
Trong thời gian này, Hắc Lâu Lan cho người gọi hắn, lộ ra ý mời chào.
Gia nhập Hắc gia, trở thành gia lão khác họ?
Đối mặt với đề nghị này, Phương Nguyên nói sẽ cân nhắc, nhưng trên thực tế, hắn tuyệt sẽ không làm như vậy.
Cổ Da Người có thể giúp hắn ngụy trang thành Lang Vương, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là phàm cổ. Khi bị tiên cổ dò xét, khả năng sẽ bị phát hiện.
Mời chào làm gia lão khác họ rất phổ biến trong các gia tộc siêu cấp Bắc Nguyên. Như vậy, cổ tiên Ma đạo sẽ chuyển thành thực lực Chính đạo, có tác dụng rất lớn cho gia tộc hoàng kim nắm giữ đại cục Bắc Nguyên.
Đối với việc trên đỉnh Tinh Thứu, Hắc Lâu Lan không nhắc đến một câu, nhưng ngược lại lời đồn lại lan truyền, nói Lang Vương bá đạo, biểu hiện của hắn trên đỉnh Tinh Thứu ác liệt đến cỡ nào, lấy mạnh hiếp yếu đến cỡ nào. Miêu tả khuếch đại ba lần, lại lộ ra sự chân thực có thể tin.
Phương Nguyên chỉ cười lạnh trong lòng. Rõ ràng có người đang đẩy mạnh tay ở đằng sau, phá hỏng danh dự của hắn.
“Phan Bình rất có khả năng, đám người Tôn Thấp Hàn cũng có động cơ, thậm chí có thể là Hắc Lâu Lan. Nhưng danh dự ta có sạch hay không thì như thế nào?”
Năm đó, Cự Dương Tiên Tôn thanh danh ác liệt, Ma đạo cổ sư bốn phía tìm hoa. Bây giờ thì thế nào? Là Tiên Tôn người người kính ngưỡng.
Ông thành lập hậu cung, giẫm đạp lên rất nhiều thiếu nữ, phá hoại đi bao nhiêu hạnh phúc.
Nhưng đến nay, cũng không có ai dám công nhiên chỉ trích ông.
Trên thế gian này, sức mạnh mới là căn bản.
Trên trái đất, lời đồn rất đáng sợ, ba người thành hổ. Điều này là vì người nào cũng là phàm phu tục tử, quy tắc thế giới khác biệt, không để cho cá thể có được sức mạnh của quần thể.
Nhưng chỗ này lại khác.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Phương Nguyên thích thế giới này.
Sau hơn nửa tháng, bầu trời màu vàng bỗng nhiên rung nhẹ.
Toàn bộ đại địa hơi chấn động.
Một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên phóng đến đỉnh thánh cung.
Ánh sáng kéo dài ba chung trà, sau đó dần dần tan đi. Trên đỉnh vốn không có vật gì lại hiện ra một tháp lâu.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc.
Đây là một tòa tháp lâu.
Hình dáng như măng mùa xuân, thẳng tắp thon gầy.
Thân tháp lờ mờ, màu sắc lộng lẫy. Tòa tháp giống như được tạo thành từ chất lỏng, đang không ngừng lắc lư.
“Đây là hình dáng ban đầu của lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Chờ bên ngoài bão tuyết vạn dặm, che phủ Bắc Nguyên, tháp lâu chìm vào bên trong phúc địa Vương Đình, lầu Chân Dương tám mưới tám góc mới ổn đỉnh lại. Đến lúc đó, mọi người mới có thể vào bên trong, tiến hành thăm dò.” Phương Nguyên đứng ngay cửa, ngửa đầu nhìn mái vòm.
Lúc này, người bên trong thánh cung vừa vui mừng, sợ hãi lẫn thánh phục. Các cổ sư nhảy cẫng lên, rất nhiều phàm nhân quỳ trên mặt đất, đầu rạp xuống đất, miệng tán tụng sự vĩ đại của Cự Dương Tiên Tôn.
“Cho dù lầu Chân Dương tám mươi góc thành hình, ta cũng vô pháp tiến vào, bởi vì ta không phải là hậu nhân của Cự Dương Tiên Tôn, trên người không có huyết mạch của ông ta. Muốn tiến vào bên trong, còn cần có khách lệnh của Hắc Lâu Lan. Nhưng cũng không vội, lầu Chân Dương dễ dàng xông vào như vậy sao? Hắc Lâu Lan vẫn còn cần đến người ngoài như ta.”
Một lát sau, Phương Nguyên thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay về phòng.
Hắn đóng chặt cửa, tiếng hoan hô bên ngoài lập tức yếu đi.
Hắn bước vào mật thất dành để tu hành, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn.
“Bây giờ, hai Không Khiếu của ta đều đã tấn thăng ngũ chuyển đỉnh phong. Phương diện Nô đạo có đàn sói Thiên Thanh, phương diện Lực đạo có sát chiêu Phong Vương bốn tay, phối hợp với kinh nghiệm chiến đấu của ta, đã xem như đỉnh phong của phàm nhân. Nhưng muốn đối phó cổ tiên...
Lông mày Phương Nguyên dần dần cau lại.
Hắn biết rõ sự chênh lệch giữa tiên phàm rất lớn, muồn dùng phàm đối phó tiên, khó như lên trời.
Hiện tại đối với hắn mà nói, tình huống tốt nhất là trong đầu Thái Bạch Vân Sinh đã có cổ phương tiên cổ Giang Sơn Như Cũ.
Phương Nguyên không tiện động tay bên ngoài Bắc Nguyên, nhưng tương lai, ra tay trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc vô cùng tiện lợi. Hắn có thể lợi dụng cổ trùng ăn cắp cổ Giang Như Cố, Sơn Như Cố của Thái Bạch Vân Sinh, sau đó trộm luôn cổ phương trong đầu ông ta.
Có điều kiện thuận lợi này, Phương Nguyên hoàn toàn có thể nhảy ra khỏi bàn cờ, bóp chết Thái Bạch Vân Sinh còn chưa thành tiên, lợi dụng thỉnh cầu thứ ba với địa linh Lang Gia, yêu cầu ông ta luyện cho hắn cổ Giang Sơn Như Cũ.
Nhưng Thái Bạch Vân Sinh còn là phàm nhân, khả năng trong đầu có cổ phương tiên cổ Giang Sơn Như Cũ cực kỳ bé nhỏ.
Nghe đồn kiếp trước, khi Thái Bạch Vân Sinh thành tựu cổ tiên, trong lúc thiên địa cảm ứng, đạo văn hút nhau, hai cổ trùng tự động sát nhập, hình thành tiên cổ Giang Sơn Như Cũ.
Phương Nguyên trời sinh tính cẩn thận, chưa bao giờ ký thác toàn bộ hy vọng vào tương lai mờ mịt.
“Nếu tình huống hỏng bét, ta sẽ đối phó với cổ tiên Thái Bạch Vân Sinh. Đến lúc đó, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Đàn sói Thiên Thanh, Phong Vương bốn tay hiển nhiên là không đủ rồi.”
Thực lực Phương Nguyên đã là đỉnh phong phàm nhân. Mặc dù kiêm tu Nô Lực hai đạo, vẫn không giải quyết được vấn đề khó khăn này. Nhưng cho dù là vậy, hắn đã là hạng nhất trong số cường giả ngũ chuyển.
Ở Nam Cương, hắn ngang tầm với Tộc trưởng thiên tài Thương gia Thương Yến Phi, Tộc trưởng Võ gia Võ Cơ Nương nương...
Lợi dụng kinh nghiệm kiếp trước cùng ưu thế trùng sinh, cộng thêm một loạt mạo hiểm, trải qua việc giãy dụa giữa đường ranh sinh tử, tốc độ trưởng thành của Phương Nguyên có thể nói là kinh hãi thiên hạ.
Nhưng thực lực này đối mặt với cổ tiên, cho dù là một cổ tiên vừa mới tấn thăng cũng không đáng chú ý.
“Muốn giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ trước mắt này, ước chừng chỉ có ba phương pháp.”
“Thứ nhất, tìm được lầu Chân Dương tám mươi tám góc, từ đó tìm kiếm cổ trùng cường đại hoặc thủ đoạn đặc biệt.”
“Thứ hai, âm thầm bố trí, tận lực mưu tính Thái Bạch Vân Sinh, một khắc thật sự ra tay phải được chuẩn bị đầy đủ.”
“Thứ ba, giải quyết nan đề Nô Lực song tu, dùng hết chiến lực bản thân để tăng trưởng.”
Phương Nguyên im lặng tính toán.
Hắn biết rất rõ, Phong Vương bốn tay đã tiêu hao hết nội tình kiếp trước của hắn hầu như không còn. Dù sao, kiếp trước hắn am hiểu là Huyết đạo, còn Nô đạo và Lực đạo cũng chỉ học lướt qua.
Cái gọi là thủ đoạn và bố cục mưu tính cổ tiên, phần lớn không coi là gì, cũng không đáng tin cậy. Kiếp trước Phương Nguyên thành công tấn thăng cổ tiên, biết phàm nhân trở thành cổ tiên, sẽ tẩy lễ từ đầu đến chân một lần, thậm chí tướng mạo cũng sẽ phát sinh thay đổi.
Chân chính có thể ký thác hy vọng cũng chỉ có lầu Chân Dương tám mươi tám góc.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, kim quang và ngân huy xen lẫn trên bầu trời.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc không ngừng thành hình, màu sắc cũng đậm hơn, cuối cùng tắm hơn phân nửa thánh cung trong hào quang.
Bên trong phúc địa Vương Đình, chim hót hoa nở. Còn bên ngoài Bắc Nguyên đã là hơn một tháng đổ tuyết.
Gió tuyết cuồng bạo, hơi lạnh thấu xương, tuyết lớn tung bay.
Trời và đất một mảnh trắng xóa, tầm mắt mông lung.
Cây cối đã sớm khô cằn, bị đông cứng thành cây băng. Đồi núi được phủ thêm một lớp áo tuyết thật dày, ngay cả sơn cốc cũng lấp đầy một đống tuyết.
Đàn thú tử thương vô số, ngay cả cỏ dại vốn có lực sinh mệnh tràn đầy cũng bị sương giá thành băng.
Người chỉ cần phun ra một ngụm nước miếng, trong khoảnh khắc đã biến thành khối băng.
Nhưng trời không tuyệt đường người, trong cõi u minh, kiểu gì cũng có được một chút hy vọng sống.
Tại một số địa phương cũng có bộ tộc lưu lại. Bộ tộc này hoặc lớn hoặc nhỏ sẽ dựa vào những nơi như cốc Noãn Chiếu để chống lại bão tuyết, kéo dài hơi tàn.
Man gia có Hồng Viêm cốc chính là một trong số đó.
Nghị sự đường.
Gia lão phân biệt ngồi hai bên. Tộc trưởng Man gia là Man Đồ ngồi ở vị trí trên cao.