Chương 721: Tiên thơ rơi xuống núi Tinh Thứu (2)
Mọi người khó tránh khỏi âm thầm kêu khổ.
Sự thật đúng là như thế. Ban đầu, có người phát hiện truyền thừa tại đỉnh Tinh Thứu lại không có thực lực lấy được. Cuối cùng chỉ có thể gọi những cổ sư khác đồng thời liên thủ. Nhưng lại dẫn đến kết quả khiến thiệt hại mất vài người.
Người phát hiện không cam lòng, tìm sự giúp đỡ ở xung quanh. Cuối cùng, hấp dẫn Phan Bình và Chu Tể.
Hai người vì lợi ích của bản thân, tranh giành lẫn nhau khiến cục diện trở nên căng thẳng. Cuối cùng lại thu hút Phương Nguyên.
Nay, Phương Nguyên trực tiếp hỏi đến, Phan Bình và Chu Tể không dám lừa gạt, đành mỗi người một câu thuật lại chuyện này.
“Đại nhân Lang Vương, may mà người đã đến đây. Truyền thừa này cứ bảy ngày mở ra một lần, khi nó mở ra ánh sao nở rộ lên tận trời, lộ ra cánh cửa ánh sao. Khoảng thời gian này không quá ngắn, nhưng lại có đàn côn trùng bay từ cánh cửa ánh sao ra ngăn cản chúng ta tiến vào.” Phan Bình mỉm cười, nói.
“Lúc này cách thời gian truyền thừa mở ra chỉ còn một lúc thôi. Đại nhân Thường Sơn Âm, nếu ngài đã giá lâm đến đây, ta đại diện toàn bộ cổ sư, cầu ngài hãy chủ trì công đạo.” Vẻ mặt Chu Tể thành khẩn nói.
Khóe miêng Phan Bình co rút, liếc mắt Chu Tể đầy khinh bỉ.
“Chu Tể à, uổng cho ngươi là một cao thủ Ma đạo, thế mà lại nịnh nọt như vậy.” Trong lòng Phan Bình vô cùng khinh bỉ Chu Tể.
“Tuy Lang Vương cường đại, nhưng một ngày nào đó Phan Bình ta sẽ đạt tới trình độ như hắn.” Phan Bình còn trẻ tuổi, trong lòng có ngạo khí, nhưng gã không thể hiện ra ngoài mà cúi thấp đầu, tỏ vẻ kính cẩn với Lang Vương.
Gã là cổ sư Ma đạo nên rất rõ ràng cục diện như thế nào, hiểu được đạo lý co được, dãn được.
Phương Nguyên việc nhân đức không nhường ai mà đồng ý, lập tức trở thành chủ sự của chuyện này.
Thời gian trôi qua, quả nhiên mọi người thấy có ánh sao đang dần dần tràn ngập đỉnh núi.
Đợi đến thời gian, ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng lên trời. Một cánh cửa nho nhỏ trong ánh sao chói mắt chậm rãi mở ra.
Vù vù vù....
Một lượng lớn côn trùng như thủy triều lao ra.
Đàn côn trùng này hỗn tạp, sặc sỡ đủ màu sắc. Trong đó có rất nhiều cổ hoang dã, tuy trong trạng thái hung ác, nhưng chỉ bay xung quanh cánh cửa, không tấn công mọi người.
Hiển nhiên đây là một trận khảo nghiệm.
Sau khi Phương Nguyên quan sát cẩn thận, cười thầm một tiếng, khảo nghiệm của đàn côn trùng này cũng không quá khó. Cho dù không có hắn, kết hợp lực lương của những người còn lại cũng có thể giải được.
Nhưng Phan Bình và Chu Tể lại muốn nội đấu, khiến lực lượng bị phân tán. Mỗi người lại hỗ trợ một bên, ai cũng không chịu nhượng bộ, thế mới giúp Phương Nguyên vượt qua.
Phương Nguyên liếc nhìn Phan Bình, Chu Tể. Sắc mặt hai người này đều hơi khó coi.
Phương Nguyên không thèm quan tâm những chuyện này, trực tiếp ra lệnh: “Đàn côn trùng này phát uy sẽ khó ứng phó hơn so với đàn thú thông thường. Các ngươi phải nghe theo an bài của ta, như vậy sẽ giảm bớt tổn thất, ung dung ứng phó.”
Mọi người rối rít đồng ý. Sau đó họ bị Phương Nguyên chỉ huy xung quanh, phân nhau tấn công, dẫn dắt đàn côn trùng, diệt sát không ngừng.
Chỉ một lúc sau, đàn côn trùng đã bị dụ đi hơn một nửa. Phòng tuyến chặt chẽ lộ ra một lỗ hổng lớn.
Phan Bình mừng rỡ: “Quả nhiên đại nhân Lang Vương lợi hại. Chúng ta đều bị che mắt. Thực ra, tiêu diệt đàn côn trùng không quan trọng, mấu chốt là mở được một con đường. Như vậy, sẽ đủ thời gian để chúng ta làm tất cả.”
Chu Tể cũng cảm khái nói: “Có đại nhân Lang Vương dẫn dắt là phúc của chúng ta.”
Nhưng sau đó, Phương Nguyên lại nói: “Các ngươi ở lại đây kềm chế đàn côn trùng, không thể để xảy ra sai lầm. Ta đi một chút sẽ quay lại.”
Nói xong hắn liền điều khiển bầy sói bay tới cửa ánh sáng.
“Này, này, đại nhân Lang Vương...” sắc mặt Chu Tể thay đổi, không ngờ Phương Nguyên sẽ ngang nhiên ăn mảnh như thế.
Hai mắt Phan Bình trợn trừng, trong lòng rất bất bình, giận dữ.
Trước mắt bao người, Phương Nguyên dùng một con sói Thiên Lang dò đường. Khi thấy không có nguy hiểm liền cưỡi lang vương Thiên Thanh đi vào giữa cánh cửa.
Đương nhiên, hắn vẫn để lại một số con sói Thiên Thanh ở quanh cửa để phòng thủ, bảo vệ đường lui.
“Không phải Lang Vương rất cao ngạo sao? Sao da mặt lại dày như vậy chứ?”
“Truyền thừa này có tư thái rất lớn, rõ ràng là chúng ta phát hiện ra trước, bây giờ lại bị Thường Sơn Âm dành mất.”
“Đường đường là Lang Vương Thường Sơn Âm, thế mà lại gạt bỏ chúng ta ở chỗ này...”
Trong lòng mọi người đều phẫn hận, nhưng giận mà không dám nói.
“Đại nhân Phan Bình, hay là chúng ta cũng lao vào đi.” Một vị cổ sư tam chuyển tròng mắt đảo liên tục, chạy đến trước mặt Phan Bình, khuyến khích nói.
Phan Bình hừ lạnh một tiếng, giơ chân lên đạp bay gã, hung tợn nói: “Ngươi thích đi thì có thể lao vào. Như thế nào, ngươi xem ta làm kẻ hầu để sai bảo à?”
“Đại nhân hiểu lầm rồi, tiểu nhân nào dám.” Cổ sư tam chuyển vội vàng kêu oan.
“Cút.”
Phan Bình giận dữ hét lên, hai tay nắm thành nắm đấm.
Hai mắt của gã lóe sáng, nhìn chằm chằm cửa ánh sáng.
Lỗ hổng vốn đã trống, nhưng nay bị bầy sói Thiên Thanh bao vây chặt chẽ. Hai con vạn lang vương, mấy chục con thiên lang vương, hơn ba trăm con bách lang vương, giữa không trung còn hơn hai trăm con nữa.
Quy mô như vậy, Phan Bình không thể vượt qua được.
Ý niệm trong đầu gã vừa chuyển, đưa ánh mắt quét về phía Chu Tể, dùng ngữ khí trào phúng, thản nhiên nói: “Đây là kết quả mà ngươi muốn Lang Vương chủ trì công đạo à?”
Chu Tể nhìn Phan Bình bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn ta chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu tâm tư của Phan Bình.
Trong lòng hắn ta khinh thường, hừ lạnh: “Phan Bình này đúng là còn trẻ tuổi, lại mới thành danh, nên tạo thành tánh khí ương ngạnh. Thế mà lại nghĩ đến việc ta và gã liên thủ, đột phá phòng tuyến của bầy sói. Đúng là ngây thơ! Lang Vương dễ đối phó như thế sao? Cho dù Lang Vương để lại một con sói Đêm, ta cũng không dám ra tay. Tên nhãi con này quả thực không biết trời cao đất rộng.”
Phan Bình thấy Chu Tể không quan tâm đến gã, tức giận hừ lạnh, lời đến miệng cũng đành nuốt vào trong bụng.
Sau khi Phương Nguyên đi vào cửa ánh sáng, liền đi vào một đình viện.
Phong cách của đình viện này khá kỳ lạ, tất cả đều dùng kim loại màu lam để chế tạo, tạo hình rất trừu tượng kỳ dị, không phải phong cách của năm vực.
Phương Nguyên đẩy cửa bước vào, đình viện mờ ảo trong một tầng ánh sáng mỏng manh, thần bí, u tĩnh và xa hoa.
Lúc đầu, Phương Nguyên vô cùng cẩn thận, nhưng qua một lúc thăm dò, hắn không phát hiện ra khảo nghiệm hay cơ quan cạm bẫy nào cả.
Trong đình viện có sáu căn phòng đều bị Phương Nguyên kiểm tra hết.
“Hóa ra nơi này là nơi ở của nhà thơ lớn Đô Mẫn Tuấn hơn một trăm năm trước.” Phương Nguyên tiếp thu toàn bộ truyền thừa của chủ nhân đình viện, lập tức biết thân phận của người này.
Đỗ Mẫn Tuấn là một vị cổ sư ngũ chuyển, cả đời độc thân không lập gia đình, chuyên độc hành, được thế nhân xưng là Lưu Lạc Cô Tinh, là tiên thơ trứ danh của Bắc Nguyên, sáng tác nhiều thi từ miêu tả trời sao, lấy những thứ này để bày tỏ nỗi nhớ quê hương, sự giãy dụa vô lực với vận mệnh.
Y cao ngạo, thanh cao, không vướng bụi trần. Trong cuộc đời, y khiến cho rất nhiều cô gái Bắc Nguyên chủ động theo đuổi, thậm chí có cả các chàng trai theo đuổi. Họ đều bị y cự tuyệt một cách vô tình.
Người đời sau đánh giá, ca ngợi y rằng: “Ngài ấy đắm chìm trong thế giới của mình, tuy đang ở Bắc Nguyên nhưng tâm lại ở trên bầu trời sao. Ngài ấy không phải người Bắc Nguyên, ngài ấy là nhà thơ, là tiên thơ trên trời giáng xuống thế gian.”
“Hóa ra Đô Mẫn Tuấn lưa chọn tự sát ở trong này.” Phương Nguyên thở dài.
Đô Mẫn Tuấn không chịu được sự u buồn trong lòng, dựng một chỗ ở cuối cùng ở đỉnh Tinh Thứu, chủ động kết thúc sinh mệnh của bản thân. Y lưu lại vô số thơ để người đời sau ngâm tụng, chiêm ngưỡng.
Đô Mẫn Tuấn vô cùng trác tuyệt, tài tình, truyền thừa mà y lưu lại cũng vô cùng phong phú.
Đầu tiên là một con cổ Tình Thơ. Cổ Tình Thơ chuyên dùng để tồn trữ tình cảm, ngang hàng với cổ Ý Họa, đều là cổ Trí đạo. Nó vô cùng hiếm thấy, có giá trị rất cao.
Chương 722: Nghiêm túc dạy dỗ
Tiếp theo là một cố lượng lớn cổ trùng Tinh đạo, vô cùng đa dạng, đầy đủ chủng loại. Trên cơ bản có thể triển lãm thành bách khoa toàn thư của cổ Tinh đạo Bắc Nguyên.
Điều này khiến Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc.
“Xem ra, Đô Mẫn Tuấn từng có kỳ ngộ, không thì sao có thể có đầy đủ cổ trùng Tinh đạo như thế được? Ồ? Thế mà y còn tự nghĩ ra bí phương trọn vẹn của cổ Ngôi Sao.”
Sau khi Phương Nguyên lật xem bí phương, phát hiện Đô Mẫn Tuấn thực sự kinh tài tuyệt diễm.
Y sáng tạo ra một bộ cổ mới, từ cổ Nhất Tinh Bán Điểm nhất chuyển đến cổ Nhị Tinh Huy Ánh nhị chuyển, cổ Tam Tinh Tại Thiên tam chuyển, cổ Tứ Tinh Lập Phương tứ chuyển. Cuối cùng là cổ Ngũ Tinh Liên Châu ngũ chuyển.
Bộ cổ trùng này, chuyên nhằm vào cổ Ngôi Sao, có thể tăng hiệu quả cho cổ Ngôi Sao rất nhiều, tương đương với cổ Thiên Môn Công Bội. Nhưng phí tổn để luyện bộ cổ trùng này rẻ hơn rất nhiều so với cổ Thiên Môn Công Bội. Tài liệu luyện chế cũng rất thường gặp. Nó đồng nghĩa với việc, nếu bộ cổ phương này truyền ra ngoài, sẽ gây ra náo động rất lớn, có ảnh hưởng đến cục diện của tất cả các lưu phái cổ sư.
“Tuy rằng ta không phải cổ sư Tinh đạo, nhưng luyện bộ cổ Ngôi Sao này rất có lợi đối với việc mở Tinh Môn, nối liền với phúc địa Hồ Tiên.”
Trong lòng Phương Nguyên khó tránh khỏi sinh ra sự vui mừng.
Trước đây, hắn đã mất một khoản khá lớn để đầu tư, nuôi dưỡng cổ Tinh Huỳnh ở phúc địa Hồ Tiên. Sau đó lại nuôi rất nhiều cá Bong Bóng, nhằm gia tăng sinh sản của cổ Tinh Huỳnh.
Nhưng cổ Tinh Huỳnh vẫn tiêu hao với tốc độ quá nhanh.
Mỗi lần mở Tinh Môn đều tổn thất rất nhiều cổ Tinh Huỳnh. Mà muốn nuôi cổ Tinh Huỳnh cần rất nhiều thời gian.
Khi Phương Nguyên ở bên ngoài Bắc Nguyên còn tốt hơn một chút, ít nhất có thể nhờ vào ánh sao ban đêm để mở Tinh Môn. Nhưng vào trong phúc đia Vương Đình thì không có ánh sao để mượn. Bởi vậy, một khi mở Tinh Môn sẽ tiêu hao nhiều cổ Tinh Huỳnh hơn.
Nhưng nếu luyện được bộ cổ Tinh đạo chuyên gia tăng hiệu quả thì một con cổ Tinh Huỳnh sẽ có hiệu quả bằng rất nhiều con. Như vậy sẽ giảm được sự hao tổn đáng kể.
“Hơn nữa loại cổ mới này rất thú vị, ý tưởng tư duy khác hẳn với quan điểm chủ lưu, dường như có điểm tương tự với việc suy tính từ số liệu của khoa học trên Trái Đất. Không ngờ tiên thơ Đô Mẫn Tuấn lại có tư tưởng kì lạ, tuyệt diệu đến vậy.”
Phương Nguyên ngẫm ra được một phần trí tuệ của tiên thơ từ bản cổ phương này.
Phương Nguyên càn quét hết các phòng, sau đó thản nhiên quay về theo đường cũ.
Đô Mẫn Tuấn là cổ sư Chính đạo, truyền thừa mà y để lai thuộc truyền thừa Chính đạo. Bởi vậy chỉ có một khảo nghiệm mà thôi, khảo nghiệm này cũng không quá khó.
Khi Phương Nguyên trở lại đỉnh núi, đàn côn trùng gây khó dễ cho mọi người đã chủ động tản đi.
“Đại nhân Thường Sơn Âm, rốt cuộc ngài cũng ra rồi. Không biết đại nhân thu hoạch được gì ở bên trong vậy?” Vẻ mặt Phan Bình tối sầm, lập tức tiến lên. Ý của gã rất rõ ràng, Lang Vương ngươi ăn thịt thì cũng phải để chúng ta uống hớp canh chứ.
“Ha ha ha, chúc mừng đại nhân Lang Vương, có truyền thừa này như hổ thêm cánh.” Chu Tể chắp tay chúc mừng, không hề đề cập đến việc chia chác.
Phương Nguyên thản nhiên gật đầu: “Truyền thừa này là của tiên thơ Đô Mẫn Tuấn thiết kế, bên trong có để lại rất nhiều báu vật. Các ngươi có thể đi lấy.”
Nói xong, hắn liền ngồi lên lưng vạn lang vương Thiên Thanh, từ từ bay lên không.
Phan Bình thấy thế vội vàng gào lên: “Các hạ Thường Sơn Âm, chúng ta khổ cực giúp ngươi giữ chân đàn côn trùng, ngươi cầm hết tinh hoa trong truyền thừa, theo quy củ ít nhất cũng cho chúng ta chút bồi thường chứ.”
“Bồi thường?” Phương Nguyên đè đầu sói lại, lơ lửng giữa không trung, biểu hiện tự tiếu phi tiếu nhìn Phan Bình trước mặt.
“Ngươi muốn bồi thường cái gì?” Phương Nguyên hỏi.
Mặt Phan Bình lạnh tanh, yêu cầu: “Bồi thường như thế nào, giờ cũng khó mà nói được. Đại nhân không ngại thì hãy đem truyền thừa ra đây cho chúng ta cùng nhau định giá.”
“Ha ha ha.” Phương Nguyên bật cười, nói với Phan Bình với vẻ mặt ôn hòa: “Ngươi xem bồi thường như thế này, ngươi có thích không?”
Nói xong, ý niệm trong đầu hắn vừa động, bầy sói Thiên Thanh đồng loạt nhìn thẳng Phan Bình, từ mặt đất bay lên, bao vây gã.
Mặt Phan Bình nhanh chóng biến sắc, một tay cầm đao vàng, kinh hô: “Đại nhân Lang Vương, ngươi làm cái gì vậy?”
Phương Nguyên ngồi trên lưng sói, quan sát Phan Bình dưới chân, cười lạnh.
Ngao ô tiếng sói hú
Bầy sói Thiên Thanh chạy thật nhanh, lao về phía Phan Bình.
Phan Bình vô cùng sợ hãi, trái che phải chắn, dùng toàn bộ vốn liếng để ngăn cản.
Tu vi của gã là tứ chuyển đỉnh phong, làm giàu nhờ chiến tranh, cổ trùng của gã rất hoàn mỹ và đầy đủ. Chiến lực của gã đã vượt xa so với trước đây.
Nhưng sói Thiên Thanh cũng không phải sói hoang dã thông thường. Mỗi con thấp nhất cũng là bách lang vương. Điều này có nghĩa là trên người chúng ký sinh rất nhiều cổ hoang dã.
Sau khi Phan Bình giết được mấy con sói Thiên Lang, dần dần không chống được nữa, toàn thân đẫm máu, lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
“Đai nhân Lang Vương, ngươi quá bá đạo. Ta là đồng đội của ngươi, ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết?” Gã gào lên, dùng đại nghĩa để đè ép người.
Những cổ sư khác không biết làm thế nào cho phải.
Sự bá đạo của Phương Nguyên làm cho bọn họ phản cảm. Nhưng bọn họ e ngại thực lực nên không dám phát biểu ý kiến.
“Đại nhân Lang Vương, xin ngài bớt giận. Phan Bình không biết trời cao đất rộng, nói lời mạo phạm đại nhân. Nhưng đại nhân là nhân vật lớn, cần gì so đo với hậu bối nho nhỏ như gã.” Chu Tể vội vàng khuyên giải.
Phan Bình là ái tướng của Hắc Lâu Lan, nghe nói đã được gia nhập Hắc gia. Nếu gã chết ở đây, sau này Hắc Lâu Lan truy cứu đến, khẳng định sẽ không làm gì Thường Sơn Âm, nhưng đối với Chu Tể sẽ không có chuyện tốt gì.
Nếu Chu Tể tham gia liên minh Hắc gia, đương nhiên cũng muốn gia nhập Hắc gia.
“Chu Tể, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không tức giận.” Phương Nguyên thản nhiên cười với Chu Tể, bầy sói Thiên Thanh càng tấn công mạnh hơn dưới sự điều khiển của hắn.
Trong lòng Chu Tể vô cùng sốt ruột, sự tàn nhẫn của Phương Nguyên khiến hắn ta lấy làm kinh hãi.
Bên kia, Phan Bình đã lâm vào tình huống vô cùng nguy hiểm, gã đã phải thúc dục cổ Đơn Đao, nhưng cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, không phá được vòng vây của bầy sói.
“Đại nhân Lang Vương, ngài hãy giơ cao đánh khẽ. Phan Bình sắp chết rồi.” Vẻ mặt Chu Tể hoảng loạn, hắn ta lại cầu xin một lần nữa.
Phương Nguyên thấy thế mới dần dần dừng tấn công, thở dài nói với Chu Tể: “Haiz, ta không tàn bạo mà là hậu bối này không tôn trọng trưởng bối. Hôm nay, ta không giáo huấn gã một chút, sau này để gã làm bừa hay sao?”
“Vâng, vâng, vâng. Đại nhân dạy bảo rất đúng.” Chu Tể vội gật đầu phụ họa.
Phương Nguyên giơ tay lên, bầy sói Thiên Thanh đình chỉ tấn công, chậm rãi lui về phía sau, nhưng không phá vỡ được thế vây.
Áp lực bên ngoài vừa biến mất, Phan Bình bỗng tê liệt ngã xuống đất.
Toàn thân gã đẫm máu, đấy vết thương, thở hổn hền, gã nhìn Phương Nguyên tràn đầy oán hận.
Phương Nguyên thấy biểu tình của gã như vậy, mỉm cười nói: “Xem ra ngươi không phục? Có lẽ ta giáo huấn vẫn chưa đủ, Chu Tể ngươi thấy sao?”
Toàn thân Chu Tể run lên, hắn ta nhìn thấy rõ trong ánh mắt bình tĩnh của Phương Nguyên ẩn giấu sát khí, vội xua tay nói: “Đủ rồi, đủ rồi, Phan Bình đã nhận đủ giáo huấn rồi. Phan Bình, ngươi không mau nhận lỗi với đại nhân Lang Vương đi.”
Phan Bình nắm chặt tay, cắn chặt răng, im lặng giây lát. Cuối cùng gã nhắm chặt hai mắt, khó khăn nói: “Đại nhân Lang Vương, ta...sai rồi.”
Nhưng trong lòng gã lại gào lên: “Sỉ nhục hôm nay, sau này ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi. Lang Vương, ngươi cứ đợi đó. Không phải ai cũng có thể vũ nhục ta.”
Vốn Phan Bình là người thận trọng, thấp điệu. Nhưng trải qua tranh đấu Vương Đình, sự kiêu ngạo từ sâu trong nội tâm của gã được kích phát. Nhất là sau khi gã đại chiến với Lưu gia đã bị sát chiêu Ba Đầu Sáu Tay giết chết, sau đó lại được Thái Bạch Vân Sinh sử dụng cổ Nhân Như Cố để cứu sống.
Chương 723: Cự Dương Tiên Tôn (1)
Trải qua quá trình chết đi sống lại, khiến tính tình gã biến đổi, trong lòng sinh ra một loại cảm giác “Thiên Mệnh Sở Quy”.
“Dựa theo quy củ, vốn ta nên xem xét thu hoạch truyền thừa. Lang Vương, ngươi quá bá đạo, ngươi sẽ vì những chuyện ngươi làm hôm nay mà hối hận. Tuy bây giờ ngươi rất lớn mạnh, nhưng chẳng qua là tu hành trước ta vài năm thôi. Một ngày nào đó, ta sẽ đuổi kịp ngươi, vượt qua ngươi. Ta sẽ đem sỉ nhục hôm nay trả lại cho ngươi.” Trong lòng Phan Bình gào thét.
Đương nhiên, Phương Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng gã, nhưng Phương Nguyên cũng không có hứng thú biết gã suy nghĩ cái gì.
“Nếu ta lập tức giết gã ở đây, Hắc Lâu Lan cũng không làm gì ta. Nhưng đây là hành vi của Ma đạo, không hợp với thân phận của ta. Hơn nữa, cũng không có ích với kế hoạch của ta. Không bằng lưu lại Phan Bình này....”
Trên người Phan Bình cũng chỉ có con cổ Đơn Đao kia là có thể lọt vào mắt xanh của Phương Nguyên.
Chẳng qua, bây giờ giết gã cũng không chiếm được con cổ này.
Vì thế, Phương Nguyên nói: “Ngươi nhận sai là được rồi, chứng tỏ ngươi đã hiểu dụng tâm lương khổ của ta. Hậu bối nên có dáng vẻ của hậu bối, ngươi biết chưa?”
“Hiểu, hiểu rồi...” Phan Bình nhắm chặt hai mắt, trong lòng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Nguyên cười lạnh, biết rõ ràng cảm xúc trong lòng gã, nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ gật đầu: “Tốt rồi. Một khi đã như vây, ngươi hãy bồi thường cho ta đi. Để giáo dục ngươi trở nên tốt hơn, ta đã tổn thất không nhỏ, ngươi nhìn những thi thể sói trên mặt đất xem, ước chừng cũng phải mười lăm con.”
“Cái gì?” Phan Bình giận dữ, đột nhiên mở hai mắt.
“Thế nào? Ngươi không muốn à?” Phương Nguyên thản nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn Phan Bình không hề che dấu sự đùa cợt, giống như diễn mèo vờn chuột.
“Ta, ta đồng ý.” Phan Bình hít sâu mấy hơi, gật đầu đồng ý.
“Ừm, đây mới là thái độ mà hậu bối nên có.” Phương Nguyên cười ha ha, nụ cười vô cùng hiền lành, từ ái. Nhưng trong mắt mọi người, như thế lại càng đáng sợ hơn.
“Đều do công dạy bảo của đại nhân.” Chu Tể cười nịnh bợ.
“Ừm, đương nhiên rồi.” Phương Nguyên việc nhân đức không nhường ai, nhận toàn bộ sự nịnh hót dối trá này. Sau đó, hắn nhìn tất cả mọi người, “Các ngươi thì sao? Có muốn nhận sự dạy dỗ của ta không?”
Mọi người vội vàng nói “không dám”, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, bị dọa không nhẹ.
Phương Nguyên cười lớn, vơ vét cổ phương và mấy con cổ trùng của Phan Bình trước mặt mọi người.
Phan Bình tức đến run người, Phương Nguyên chọn mấy con cổ trùng, đều là những con đóng vai trò mấu chốt khi phối hợp với nhau. Thiếu chúng, chiến lực của Phan Bình đã bị giảm xuống hai cấp.
Sau khi đùa giỡn Phan Bình xong, Phương Nguyên cũng hết hứng, liền vỗ đầu sói, từ từ bay lên không: “Cứ như thế đi, nơi này còn rất nhiều đồ tốt, đều là độc nhất vô nhị. Các ngươi tùy ý lấy đi.”
Mọi người nghe xong, tinh thần chấn động. Rất nhiều người còn nghĩ: “Đại nhân Lang Vương vẫn còn có tình nghĩa, hắn dẫn đầu là đúng, đại nhân Phan Bình quá nông nổi.”
Đến khi Phương Nguyên và bầy sói Thiên Thanh không còn bóng dáng nữa, biến mất ở chân trời, mọi người mới dám nhấc chân tiến đến cửa ánh sáng.
Theo thứ tự sắp xếp, đương nhiên Chu Tể và Phan Bình là hai người đi đầu.
Hai người bước vào viện nhỏ đầu tiên, chỉ phát hiện thơ mà Đô Mẫn Tuấn sáng tác. Còn về cổ trùng, cổ phương đã bị Phương Nguyên quét sạch, không còn lưu lại chút nào.
“Đại nhân Lang Vương nói không sai, những thứ này quả nhiên là báu vật độc nhất vô nhị.” Chu Tể giơ tập thơ trong tay lên, liên tục cười khổ.
Sắc mặt Phan Bình xanh mét, lúc trước hy vọng sẽ lấy được chút gì đó để bù đắp tổn thất đã vỡ tan.
Phụt.
Bỗng nhiên, gã phun ra một ngụm máu, tức đến bất tỉnh.
Vài ngày sau,
“Dựa theo tốc độ của ta, chắc hẳn đã sắp đến thánh cung rồi.” Phương Nguyên cưỡi trên lưng vạn lang vương, âm thầm tính toán.
Bỗng dưng, ánh mắt hắn ngưng lại, nhìn chằm chằm dưới mặt đất.
“Ồ, bề mặt đất này thật quen thuộc, chẳng lẽ là...”
Phương Nguyên quan sát mặt đất.
Chỉ thấy một gò đất cao nổi lên trên mặt đất.
Gò đất không có gió tuyết. Bên trên có một cái khe, bên trong là một cái động lớn, giống như thông xuống lòng đất.
Bốn phía gò đất là đầm lầy.
Trong đầm lầy thưa thớt rừng cây nhỏ.
Tại góc tây nam có một con sông, nước sông không hề thanh tịnh, bắt nguồn từ xa, dòng chảy dài, kéo ra khỏi tầm mắt của Phương Nguyên.
“Ánh sáng dưới đất cao đến vạn trượng, bách lý thiên du, vịnh mai tuyết hương.” Nhìn thấy hình dạng mặt đất này, trong đầu Phương Nguyên không tự chủ nhớ đến câu mật ngữ.
“Chẳng lẽ nơi này chính là truyền thừa Địa Khâu?” Linh quang trong đầu Phương Nguyên lóe lên, hơi giật mình.
Lúc trước, hắn từ một cục đá màu xám trắng thu được tin tức về truyền thừa Địa Khâu. Cổ Họa Ý bên trên cục đá đã đưa toàn bộ bản đồ địa hình vào sâu trong đầu hắn.
Bởi vậy, hắn đã khắc sâu ấn tượng, có muốn quên cũng quên không được.
Hắn vỗ cánh, bay lượn một vòng giữa không trung, xác nhận khu đất này và hình dạng mặt đất trong đầu hắn hoàn toàn giống nhau.
“Thì ra là thế. Trước đó ta cũng đã có nghi hoặc. Hình dạng truyền thừa Địa Khâu, bình thường đúng là không đáng tin cậy. Nếu truyền thừa này nằm bên ngoài Bắc Nguyên, rất dễ bị ngoại lực phá hủy dẫn đến thay đổi hình dạng. Nhưng trong phúc địa Vương Đình thì lại khác.” Phương Nguyên thầm nghĩ.
Phúc địa Vương Đình cứ cách mười năm lại mở ra một lần. Người thắng trong cuộc chiến Vương Đình sẽ chen chúc tiến vào. Có lẽ vì nguyên nhân chiến đấu, mặt đất nơi này đã bị thay đổi.
Nhưng sau khi phúc địa Vương Đình đóng lại, hình dạng mặt đất sẽ phục hồi lại như cũ.
Đợi đến mười năm sau, phúc địa Vương Đình mở ra, tất cả đều đã trở lại như lúc ban đầu.
“Truyền thừa Địa Khâu... nếu đã thiết lập bên trong phúc địa Vương Đình, hơn nữa còn có suy nghĩ khác người, nhất định đã có người động tay chân trên cục đá xám trắng đó. Chủ nhân truyền thừa đã hao tổn công phu và tâm tư như thế, truyền thừa chắc chắn sẽ không tệ.”
Mang theo suy nghĩ như vậy, Phương Nguyên chậm rãi bay đến miệng hang bên trên gò đất. Quan sát một lát, hắn triệu hoán mấy con sói Thiên Thanh tiến vào lỗ hang dò xét.
Sau thời gian một chén trà, sói Thiên Thanh không tổn hao gì trở về bên cạnh Phương Nguyên.
Từ ngoài nhìn vào, lỗ hang đen nhánh, nhưng sau khi tiến vào, bên trong mọc đầy rêu cỏ xỉ phát ra ánh sáng, không hề tối tăm.
Trong động chẳng có thứ gì cả, không khí ẩm ướt, chỉ có đất đá và rêu cỏ xỉ.
Phương Nguyên cũng đích thân xuống dưới dò xét, nhưng cũng không phát hiện được điều gì.
Hắn khẽ cau mày. Đối với kết quả này, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý: “Truyền thừa này đúng là không đơn giản. Nếu quả thật dễ dàng lấy được, chỉ sợ đã sớm bị người khác chiếm đi. Đương nhiên, cũng không loại trừ truyền thừa này bị người khác nhanh chân đến trước.”
Nhưng sau khi phân tích, Phương Nguyên cảm thấy khả năng này khá nhỏ.
“Muốn đến được nơi này, ít nhất phải phù hợp hai điều kiện. Thứ nhất, phải thu được manh mối truyền thừa. Muốn nhìn ra được cục đá xám trắng, chỉ sợ phải là cổ sư am hiểu giám định mới có thể làm được. Thứ hai, cổ sư cần phải tiến vào phúc địa. Điều này đồng nghĩa với việc cổ sư phải sống sót trong cuộc chiến Vương Đình, đồng thời phải có ánh mắt, khi đó mới có thể trở thành người chiến thắng.”
“Truyền thừa này thật không đơn giản. Xem ra, muốn lấy được truyền thừa, nhất định phải khám phá ra được mật ngữ.”
Cuối cùng, Phương Nguyên đã đưa ra được một kết luận.
Ánh sáng dưới đất cao đến vạn trượng, bách lý thiên du, vịnh mai tuyết hương.
Mật ngữ này rốt cuộc muốn biểu đạt hàm nghĩa gì?
Phương Nguyên cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả. Hắn có suy nghĩ bao nhiêu cũng không có được bất kỳ manh mối nào.
“Thôi, trước cứ như vậy. Thời gian ở bên trong phúc địa Vương Đình vẫn còn.”
Phương Nguyên vỗ cánh, suất lĩnh đàn sói tiếp tục chạy đến thành cung chính giữa phúc địa. Nơi đó mới là kế hoạch của hắn. Hắn ẩn núp thời gian dài như vậy chính là muốn tiến vào phúc địa Vương Đình.
Thu hoạch được cổ Giang Sơn Như Cũ là mục tiêu hàng đầu. Ngoài ra là truyền thừa của Cự Dương Tiên Tôn ở lầu Chân Dương tám mươi tám góc.