Chương 718: Kho tàng truyền thừa mộ mãng xà U Hỏa (2)

“Kết quả như cây nến, toàn bộ da thịt đều bị tan ra, chỉ còn lại khung xương trắng bệch xếp thành một đống trên mặt đất.” Ánh mắt Phương Nguyên trầm ngâm.

Đây là sức mạnh to lớn của phúc địa, là lực lượng của mảnh đất này.

Chỉ cần là người phàm thì không thể chống lại.

Cho dù là cổ tiên cũng sẽ gặp khó khăn rất lớn.

Bài học dành cho những người chống lại cũng đủ để họ khắc sâu ghi nhớ. Cho tới bây giờ, không có cổ sư nào dám tơ tưởng đến những tháp cao này nữa.

“Nếu tìm đến ngọn nguồn của chuyện này thì phải nói đến người sáng lập ra phúc địa Vương Đình, đó là một vị cổ sư Võ đạo, danh tính không ai nhớ rõ. Bởi vậy, mảnh phúc địa này cực kì rộng lớn, vượt qua những phúc địa ngang hàng rất xa. Khi Cự Dương Tiên Tôn vẫn chưa thành tiên, may mắn được kế thừa nơi này, trở thành chủ nhân mới của phúc địa. Sau khi Cự Dương trở thành Tiên Tôn, có được sức mạnh vô thượng đã bố trí một bố cục lớn, tạo ra truyền thống tranh đấu Vương Đình. Nó cũng khiến mảnh phúc địa xa xưa này tồn tại đến ngày nay.”

Phương Nguyên vừa bay qua tường và nhớ lại.

Thủ đoạn của Tiên Tôn đã vượt ra khỏi phạm vi mà hắn có thể hiểu. Không biết là Cự Dương Tiên Tôn làm như thế nào. Tóm lại, dưới sự quản lý của ông ta, phúc địa Vương Đình không bị địa tai thiên kiếp hành hạ nữa.

Tê tê tê...tiếng rắn phì lưỡi

Bay được khoảng nửa canh giờ, bay qua vô số tháp cao, Phương Nguyên bị một con mãng xà chặn lại ở trên không tại một sơn cốc nhỏ.

Con mãng xà này màu đỏ tươi, thân hình khổng lồ, dài phải đến ba mươi trượng. Thân thể nó có thể so được với một tháp cao lớn.

Đầu của nó có một cái sừng sắc bén, một đôi mắt màu đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên đang ở trên không, liên tục phì lưỡi.

Lưỡi của nó là một màu tím quỷ dị, bên ngoài bao bọc một ngọn lửa màu lam.

“Ồ? Hóa ra là Long Mãng U Hỏa hiếm thấy.” Phương Nguyên hơi ngẩn ra.

Ngay lúc này, cự mãng mở cái miệng to như chậu máu, phun ra một ngọn lửa màu lam tím to bằng một cái xe ngựa.

Ngọn lửa bay đến một cách nhanh chóng, nhiệt độ trong không khí tăng lên nhanh chóng, chỉ còn cách Phương Nguyên mấy trăm bước, tóc và lông mi của hắn lập tức có dấu hiệu héo rũ. Từ đó có thể thấy được nhiệt độ đáng sợ của ngọn lửa lam tím này.

Phương Nguyên hơi nhướng mày, cánh chim ưng vỗ nhẹ, mang hắn bay vọt lên trời, dễ dàng tránh được sự tấn công của ngọn lửa.

Sát chiêu: Phong Vương bốn tay.

Hắn thúc dục đồng thời hơn mười con cổ trùng, chân nguyên Tinh Tử trong không khiếu đang tiêu hao mạnh liệt. Hai bên sườn của hắn mọc ra hai cánh tay đồng xanh hoàn toàn mới.

Sau đó, tinh thần của hắn dường như sụp đổ, đáp xuống một cách ngang nhiên.

Oành!

Hắn hung hăng đánh Long Mãng U Hỏa, kịch chiến với nó.

Trong phút chốc, khói bụi bay lên, ngọn lửa phun bốn phía, toàn bộ sơn cốc chấn động.

Long Mãng U Hỏa là dị thú vương, dị thú có lực chiến là tứ chuyển. Vương giả của chúng có thể sánh với cổ sư ngũ chuyển. Nhưng Phương Nguyên đã là cổ sư ngũ chuyển đỉnh phong từ lâu, sau khi thi triển sát chiêu, lực chiến càng mạnh hơn.

Nếu Long Mãng U Hỏa ngoan ngoãn ngủ đông, Phương Nguyên đang một lòng rời đi, chưa chắc đã phát hiện ra nó. Giờ đây, nó lại chủ động chặn đường, khiến Phương Nguyên nhìn thấy cái mà hắn đang cần nên mới thi triển sát chiêu trên người nó.

Sau một nén nhang, bụi bặm đã rơi hết xuống,

toàn thân của Phương Nguyên cháy đen, đứng ở sơn cốc sắp sụp đổ hoàn toàn.

Núi đã bị sập đã che hơn nửa thân hình của Long Mãng U Hỏa.

Phương Nguyên ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm máu tươi.

Sau khi thay đổi sát chiêu, quả nhiên di chứng nhỏ hơn so với trước đây. Đương nhiên, đây là bởi vì trí tuệ của Long Mãng U Hỏa không giống người, sẽ không phân tích sơ hở của Phương Nguyên khi chiến đấu.

Nếu như không có gió, Phương Nguyên sẽ gặp phiền phức không nhỏ.

Trận chiến này cũng không dễ dàng như vậy.

Hoàn cảnh của phúc địa Vương Đình thật tốt, phần đông là cổ trùng, vì vậy trên người Long Mãng U Hỏa có ký sinh rất nhiều cổ trùng Viêm đạo hoang dã. Trong đó có mấy con có giá trị rất cao.

Cho dù sát chiêu của Phương Nguyên vô cùng sắc bén, nhưng cũng không thể phá vỡ phòng ngự của Viêm đạo.

Nếu không có chuyện né tránh ngọn lửa, thời gian chiến đấu một nén nhang sẽ rút ngắn được ít nhất một phần ba.

Phương Nguyên bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

Toàn thân của con dị thú vương này đều có giá trị. Ví dụ như máu rắn là thức ăn tốt nhất để nuôi dưỡng một số cổ trùng Huyết đạo. Da rắn, gân rắn nếu đặt ở chợ của người phàm sẽ dẫn tới chấn động rất lớn.

Nhất là mật rắn trong cơ thể nó, vô cùng quý giá. Nó cũng có thị trường của mình ở Hoàng Thiên Bảo.

Phương Nguyên xử lý qua loa một chút, để tiết kiệm thời gian, hắn chỉ có thể đem tất cả bỏ vào trong cổ trùng để bảo quản.

“Long Mãng U Hỏa sinh sống theo hình thức gia đình trong động đất. Nếu có Long Mãng con, có lẽ có thể truyền tống về phúc địa Hồ Tiên để nuôi thả, sinh sản. Sau này coi như là một cách để kiếm tiền.” Phương Nguyên nghĩ đến điều này liền tìm kiếm xung quanh.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã phát hiện ra.

“Hừm, hóa ra ở đây có một truyền thừa của cổ sư.” Phương Nguyên không tìm được Long Mãng con, vô tình lại phát hiện ra một tảng đá lớn đỏ rực như hoa sen lửa.

Bằng ánh mắt của hắn, hắn nhanh chóng phát hiện ra, đây chỉ là một thủ pháp che mắt của cổ sư thôi.

Khi hắn gần tiếp cận đến tảng đá lớn, khối nham thạch tách ra thành từng tầng, giống như hoa sen lửa nở rộ.

Bông sen lửa bằng đá này hoàn toàn nở rộ, cổ trùng và một tấm bia đá ở giữa bông hoa bị lộ ra.

Tấm bia đá và tảng đá lớn là nhất thể, bên trên có khắc chữ Bắc Nguyên.

Phương Nguyên đọc không sót một chữ, hiểu ra được toàn bộ câu chuyện.

Người lưu lại truyền thừa là cổ sư Viêm đạo, tên là Hỏa Chính Quân, là một vị cổ sư Chính đạo tứ chuyển. Vô tình y xâm nhập vào sơn cốc này, bị Long Mãng U Hỏa đuổi giết, bị thương nặng. Lúc y gần chết, y đành lưu lại toàn bộ cổ trùng của bản thân và bày ra truyền thừa này.

Nếu sau này, có người có duyên đến được nơi này, sẽ có được toàn bộ cổ trùng mà y lưu lại.

Cổ trùng mà Hỏa Chính Quân lưu lại có bảy con. Nhưng trải qua mấy năm, đã chết bốn con, chỉ còn lại ba con mà thôi.

Trong ba con cổ trùng, chỉ có một con hơi được Phương Nguyên để vào mắt, chính là cổ Viêm Đồng tứ chuyển.

Khi cổ sư thúc dục cổ Viêm Đồng, ánh mắt sẽ sinh ra ngọn lửa, đốt cháy kẻ địch. Thủ đoạn công kích tiện lợi như vậy, thường khiến người ta khó mà phòng bị được.

Nhưng nó cũng có khuyết điểm.

Ví dụ như liên tục thúc dục sẽ làm hai mắt của cổ sư bị đốt cháy, chỉ có sử dụng cổ trị liệu tốt nhất và phối hợp với cổ trùng tương ứng để làm giảm bớt di chứng mới được.

Con cổ Viêm Đồng này là cổ trùng chính của Hỏa Chính Quân.

Ngoài những cổ trùng mà y lưu lại, trên tấm bia đá còn có những cổ phương mà y nhớ.

Phương Nguyên đọc đi đọc lại ba lần, lưu trữ những tin tức này vào cổ Đông Song.

Tuy hắn không tu Viêm đạo, nhưng có những cổ phương này, sau này hắn luyện cổ hay tu hành sẽ giúp ích phần nào đó. Nhất là trong đó có cổ phương luyện chế cổ Viêm Đồng rất có giá trị tham khảo.

Dựa theo cổ phương này, cổ Viêm Đồng tứ chuyển là hợp luyện từ cổ Mắt Lửa tam chuyển, phối hợp với cổ Mục Kích và một số tài liệu luyện cổ tương quan mà thành.

Phương Nguyên biết cổ Mắt Lửa tam chuyển. Nó chính là cổ tiêu hao duy nhất, thường dùng để thám thính. Nó có thể cải tạo hai mắt thành mắt lửa, có khả năng nhìn xuyên sương mù. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng thành công, một khi thất bại sẽ khiến mắt bị mù.

Phương Nguyên cũng biết rất rõ cổ Mục Kích. Trong tay Hạo Kích Lưu của Hắc gia có một con. Hạo Kích Lưu từng dùng cổ Mục Kích kết hợp với cổ Hoán Vị tứ chuyển, phối hợp sử dụng đồng thời.

Phương Nguyên thu cổ Viêm Đồng lại, hắn không có dự định tu Viêm đạo.

Cổ Viêm Đồng và phái mà hắn theo không tương xứng, thủ pháp công kích tuy rất tiện lợi, nhưng cũng rất bất tiện, bởi vì nó cần sự tiếp xúc của ánh mắt.

Chương 719: Mượn lực dơi Tuyết ngự Thiên Thanh

Trên thế giới này có rất nhiều cổ trùng thiên kỳ bách quái, có vô số phương pháp để ngăn cách tầm mắt.

Không có cổ trùng mạnh nhất, chỉ có cổ sư mạnh nhất.

Cổ trùng chính là một vật dẫn của con đường lớn, nó chỉ là công cụ mà thôi. Cổ sư là người phối hợp sử dụng chúng, hình thành nên hiệu quả tốt hơn so với bình thường. Có một số cách phối hợp mang đến hiệu quả vô cùng tuyệt với, khó có thể phá giải, đó chính là sát chiêu.

“Nói như vậy, đây chính là phần truyền thừa của cổ sư đầu tiên mà ta thu được ở trong phúc địa Vương Đình.” Phương Nguyên suy nghĩ một chút, cảm giác rất thú vị.

Trong phúc địa Vương Đình chôn giấu rất nhiều truyền thừa của cổ sư.

Bởi vì nơi này có hoàn cảnh được trời ưu ái, ở bên ngoài, rất nhiều truyền thừa còn chưa đợi được người có duyên đã bị thiên tai, thú họa tàn phá mất rồi.

Hơn nữa, những cổ sư tiến vào phúc địa Vương Đình lần trước, đều phải trải qua thanh tẩy hào kiệt của chiến tranh. Cho dù không phải anh hùng hào kiệt cũng là người có chút tài năng.

Bởi vậy, truyền thừa trong phúc địa Vương Đình rất phong phú. Chỉ cần là người có duyên đều có thu hoạch.

Phương Nguyên thu cả ba con cổ trùng vào Không Khiếu, sau đó phá vỡ tấm bia đá thành nhiều mảnh.

Cuối cùng, hắn tiếp tục tìm kiếm. Quả nhiên, tìm được một hang động, hắn tiến vào cửa động đi vào sâu bên trong. Ở chỗ sâu khoảng ba mươi trượng, hắn tìm được sáu quả trứng Long Mãng U Hỏa.

Điều này khiến hắn có chút lúng túng.

Nếu là Long Mãng U Hỏa còn nhỏ, Phương Nguyên có thể đem đi, đưa về phúc địa Hồ Tiên, để chúng tự do đi săn.

Nhưng trứng Long Mãng U Hỏa không hề dễ ấp nở. Hắn phải dùng u hỏa và máu mãng xà thấm vào liên tục, để Long Mãng con có thể nở ra. Sau đó, còn phải được Long Mãng U Hỏa tự mình dạy dỗ, học được vận dụng năng lực của bản thân để đi săn.

Phương Nguyên không nhàn hạ đến mức lãng phí thời gian quý giá để đi ấp mấy quả trứng rắn này.

Không làm gì được, hắn đành phải thu những quả trứng này lại trước. Sau đó hắn chui ra khỏi động đất oi bức, không lưu luyến chút nào, bay thẳng lên trời, tiếp tục hành trình.

Phương Nguyên cứ bay như thế liên tục ba ngày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của thánh cung đâu.

Phương Nguyên thầm nghĩ: “Xem ra sau khi ta tiến vào phúc đia Vương Đình đã bị đưa đến nơi rất xa. Nếu không, với tốc độ của ta không thể ba ngày vẫn chưa đến thánh cung.”

Dọc đường đi, Phương Nguyên gặp không ít cổ sư và người phàm.

Bọn họ đều là thành viên của liên minh Hắc gia, những người có năng lực đều hội tụ đến trung tâm thánh cung. Người không có năng lực thì tìm một nơi gần đây để định cư.

Phúc đia Vương Đình không phải chỗ nào cũng an toàn. Ở đây có một số lượng lớn côn trùng hoang dã và hung cầm, mãnh thú.

Đại quân Hắc gia đã đến, đánh vỡ những quy tắc ngầm ở đây, quẫy nhiễu đến lãnh đĩa mà đàn thú hoặc đàn côn trùng đã phân chia từ trước.

Bởi vậy, những va chạm và giết chóc là không thể tránh khỏi.

Nhưng nói chung hoàn cảnh vẫn tốt hơn nhiều so với gió to, tuyết lớn ở bên ngoài Bắc Nguyên.

Dọc theo đường đi, Phương Nguyên nhìn thấy vài cảnh sau khi giết chóc, khi thì là xác của đàn thú, khi lại là cánh tay, chân, xương gãy của người.

Phúc địa Vương Đình có nội tình sâu hơn so với phúc địa Hồ Tiên rất nhiều lần. Phúc địa Hồ Tiên không có sự biến hóa của thiên tượng, nhưng phúc địa Vương Đình lại có.

Hơn nữa, phúc địa Vương Đình còn có sự phân chia giữa ngày và đêm.

Điều này, có lẽ ở trong mắt người phàm không có gì là ngạc nhiên. Bởi ở bên ngoài Bắc Nguyên cũng có ngày và đêm, bọn họ đã quen rồi.

Chỉ có Phương Nguyên biết giá trị của nó mới nhận ra sự quý giá của nó.

Trong phúc địa, có được sự biến hóa của thiên tượng là phần chúc phúc của trời hiếm thấy. Nếu có sự phân chia ngày và đêm thì chứng tỏ trời đất ở đây đã có đủ nền tảng vững chắc, ít nhất là có vẻ kiện toàn về phương diện pháp tắc Trụ đạo.

Nói chung, có được sự biến hóa của hiện tượng tự nhiên xem như là phúc địa hàng đầu. Phúc địa Hồ Tiên của Phương Nguyên vẫn chưa sinh ra sự biến hóa của hiện tượng tự nhiên.

Để có được sự phân chia giữa ngày và đêm thường là đặc thù của động trời.

Phúc địa là một thế giới thu nhỏ, trên phúc địa là động trời, đây là môt thế giới thu nhỏ chi tiết hơn.

Phúc địa Vương Đình đã có đặc thù của động trời, đã được xem là một động trời tiêu chuẩn. Phúc địa Lang Gia là từ cấp động trời hạ xuống làm phúc địa. Cho tới ngày nay, cũng không có sự phân chia ngày và đêm.

Màn đêm buông xuống.

Phương Nguyên nhìn bầu trời, trời đã chuyển từ màu vàng huy hoàng thành một màu bạc thanh nhã.

Ban ngày của phúc địa Vương Đình là bầu trời màu vàng cẩm tú huy hoàng. Đến ban đêm thì là một màu bạc sáng như ngọc chứ không phải là màu đen kịt như sơn.

Bay trên bầu trời cao, Phương Nguyên chính mắt thấy sự biến hóa của bầu trời.

Ánh sáng bạc buông xuống, không còn sự nóng cháy như ban ngày màu vàng. Nó trở nên ôn nhu hơn, ẩn giấu trong đó là một chút nhuệ khí.

Tốc độ bay của Phương Nguyên dần dần chậm lại, hắn quan sát phía dưới, ánh mắt lưỡng lự một chút, tìm kiếm một dốc thoải.

Bằng kinh nghiệm nhiều năm, hắn biết dốc thoải này là chỗ cắm trại.

Nhưng hắn cũng không vội hạ xuống mà bay trên không chung quanh dốc thoải mấy vòng, dáng người như chim chóc đang tự do sải cánh.

Cuối cùng, hắn xác nhận con ngọn đồi này hoàn toàn an toàn mới chậm rãi hạ xuống, thu cánh chim ưng lại.

Cánh chim ứng rộng lớn, đen như sắt, biến thành vô hình, dần dần tiêu tán trong không trung khi Phương Nguyên ngừng thúc dục cổ Ưng Dương. Sau khi nó biến mất chỉ còn lại hai chiếc lông màu đen rơi trên cỏ của ngọn đồi.

Tâm niệm của Phương Nguyên vừa động, điều khiển cổ Rắn Mối.

Bỗng, một quầng sáng kỳ lạ từ Không Khiếu của hắn bắn ra, rơi xuống trước mặt.

Ánh sáng lớn dần, tăng vọt, cuối cùng biến thành một cổ Rắn Mối khổng lồ.

Rắn mối mở miệng, thè lưỡi ra ngoài, lộ ra cánh cửa.

Lưỡi của nó như được phủ thêm một tấm thảm đỏ, Phương Nguyên nhàn nhã bước lên, cửa tự động mở ra. Khi hắn tiến vào trong cổ phòng, cửa tự động đóng lại, đồng thời miệng của rắn mối cũng khép kín, không một kẽ hở.

Tuy tinh lực của Phương Nguyên rất tràn trề, nhưng thân thể vẫn là của người phàm, chỉ có thể chịu đựng mệt mỏi ở một mức độ nhất định, cần phải có chế độ nghỉ ngơi thích hợp để phục hồi, như thế mới có thể bảo đảm được hắn có đủ tinh thần và chiến lực.

Rì rầm, rì rầm...

Phương Nguyên vừa vào trong cổ phòng không lâu, đã nghe được một trận ồn ào ở bên ngoài truyền vào.

Ánh mắt hắn chợt lóe, lẩm bẩm: “Quả thực là đàn dơi Tuyết Cực Lạc sao?”

Phương Nguyên đã nắm rõ quy luật, mỗi khi chuyển đổi sang đêm, chân trời sẽ có một đàn dơi Tuyết Cực Lạc lớn bay ra.

Toàn thân của dơi Tuyệt Cực Lạc trắng noãn như tuyết, lông xù, không đáng sợ như dơi thông thường mà vô cùng đáng yêu.

Đàn thú có quy mô rất lớn, mỗi đàn có mấy chục vạn con. Trong đó có vô số thú vương. Vạn thú vương rất bình thường, thậm chí có cả dơi tuyết thú hoàng.

Cho dù Phương Nguyên đã có hai Không Khiếu, có sát chiêu Phong Vương bốn tay cũng không thể chống lại được, chỉ có thể nhượng bộ lui binh.

Dơi Tuyết chỉ đi săn ở trên không, cắn nuốt phù du hoặc côn trùng bay trong gió. Cổ Rắn Mối lớn không phải thức ăn của chúng. Nhưng Phương Nguyên từ trước đến nay vô cùng thận trọng, điều con cổ Rắn Mối đến phía bên trái của ngọn đồi.

Con rắn mối lớn cúi đầu nhận lệnh, cuộn cái đuôi thành một vòng, nhìn từ trên cao xuống như một tảng đá lớn.

Phương Nguyên nằm trên giường, ngủ một lúc, không biết vì sao tiếng kêu của dơi Tuyết Cực Lạc ở bên ngoài trở nên dồn dập. Trong đó, dường như còn nghe thấy tiếng sói tru.

“Có chuyện gì thế nhỉ?” Phương Nguyên bị những âm thanh này đánh thức. Hắn mở mắt, từ trên giường đứng lên, đi đến bên cửa sổ.

Hắn thấy trong màn đêm màu bạc, hai đàn thú đang quần chiến.

Đám màu trắng như tuyết có quy mô khổng lồ là đàn dơi Tuyết Cực Lạc. Còn nhóm màu đen kia là một bầy sói Thiên Thanh. Tuy số lượng không bằng đàn dơi, nhưng lại vô cùng dũng mãnh, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

Chương 720: Tiên thơ rơi xuống núi Tinh Thứu (1)

Tuy đàn dơi Tuyết đông, nhưng dưới sự công kích của bầy sói đã chết vô số.

Phương Nguyên hơi nhướng mày, có chút giật mình.

Sói Thiên Thanh có huyết mạch của thú hoang Thiên Lang. Bởi vậy từ khi mới sinh ra đã có thể trôi nổi trong không trung. Sói Thiên Thanh trưởng thành sẽ phát huy thiên phú này vô cùng hoàn hảo, có thể tùy ý chạy nhảy trong không trung.

Sói Thiên Lang cực kì tinh nhuệ, khác hẳn với những bầy sói thông thường khác. Mỗi con sói Thiên Thanh trong bầy ít nhất đều là bách thú vương.

Bầy sói Thiên Thanh thường có quy mô không lớn, nhưng có lực chiến đấu rất mạnh. Cho dù đàn thú có mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi được sự thanh tẩy của thời gian, sự chấn động của hồng trần.

Ở trên bầu trời Bắc Nguyên, rất hiếm khi nhìn thấy hình dáng của sói Thiên Thanh. Sói Thiên Thanh ngày càng ít hơn, đã trở thành động vật quý hiếm.

Chẳng qua, phúc địa Vương Đình là phúc địa lớn nhất của Bắc Nguyên, trong đây có bầy sói Thiên Thanh lớn như vậy sinh sống cũng không có gì kì lạ.

Bầy sói càng đánh càng hăng, đàn dơi dần dần không chống lại được nữa, để lại mấy vạn xác dơi chật vật bay đi.

Bầy Sói Thiên Thanh bị thiệt hại rất nhỏ, phần lớn sói Thiên Lang hạ xuống mặt đất, ăn những xác dơi Tuyết còn ấm. Còn một số con sói Thiên Thanh vẫn lơ lửng trong không trung, quan sát xung quanh, tiếp tục canh gác.

Phương Nguyên động lòng: “Sau khi tiến vào phúc địa Vương Đình, bầy sói của ta phân tán ở nhiều nơi. Diện tích của phúc địa Vương Đình quá lớn, ta không thể đem bầy sói triệu tập trong chốc lát được. Những con sói Thiên Thanh này đến thật đúng lúc. Không chỉ bay được ngang với tốc độ của ta mà còn có thể bảo vệ ta chu toàn. Sau này có chạm mặt với đàn dơi cũng có thể trực tiếp xung đột.”

Đúng lúc này, có vài con sói Thiên Thanh phát hiện ra cổ Rắn Mối của Phương Nguyên,nhanh chóng bao vây lại.

Phương Nguyên ra khỏi cổ phòng, thu cổ Rắn Mối lại, bay vút về phía vạn lang vương trên trời.

Bầy sói lập tức nhốn nháo, tập kích Phương Nguyên từ bốn phương tám hướng.

Hững con sói Thiên Thanh vừa ăn no nên tốc độ bị giảm, ý chí chiến đấu cũng giảm một bậc. Đây chính là thời cơ tốt để thu phục vạn lang vương của Phương Nguyên.

Phương Nguyên cười lạnh, rẽ trái quẹo phải linh hoạt di chuyển trên không trung. Hắn có thiên phú phi hành ở bậc đại sư khiến cho những con sói Thiên Lang này chỉ có thể hít bụi phía sau hắn.

Con vạn lang vương mà hắn để ý khác với hai con vạn lang vương khác. Cuộc tác chiến lúc nãy, nó xông lên phía trước nên đã bị thương, cổ hoang dã cũng bị tổn thất không ít. Lúc trước, Phương Nguyên âm thầm chú ý nên biết rất chi tiết cổ hoang dã trên người nó.

Phương Nguyên vọt đến trước mặt nó, trực tiếp sử dụng sát chiêu Phong Vương bốn tay, đánh cho vạn lang vương tơi bời hoa lá.

Con vạn thú vương xui xẻo này bị Phương Nguyên đánh cho ngơ ngác.

Phương Nguyên nhân cơ hội thúc dục cổ Ngự Lang ngũ chuyển, thu phục nó.

Khi nó trở thành quân dưới trướng của Phương Nguyên, lập tức hú dài, có một phần ba bầy sói Thiên Thanh cũng làm phản, đi theo Phương Nguyên.

Phương Nguyên cười dài, hắn đã mạo hiểm thu phục vạn lang vương trong lúc bị bầy sói vây công. Nhưng giờ phút này thành công đã là chuyện khác rồi.

Có bầy sói, cục diện nghịch chuyển tức khắc.

Dưới sự điều khiển của Phương Nguyên, bầy sói tả xung hữu đột, phối hợp với hắn, chẳng mấy chốc đã bao vây được con vạn lang vương thứ hai của bầy sói.

Bầy sói hoang giận dữ công kích, Phương Nguyên liền điều khiển bầy sói dưới trướng, tạo thành một vòng phòng tuyến bảo vệ bản thân. Bản thân hắn thì tự động thủ, chiến đấu với vạn lang vương.

Chỉ với thời gian một chén trà, Phương Nguyên đã thành công thu phuc con vạn thú vương thứ hai của bầy sói Thiên Thanh.

Đại cục đã định.

Con vạn lang vương cuối cùng của bầy sói thấy tình cảnh như vậy, mang theo những con sói dưới trướng của nó vội bỏ chạy.

Phương Nguyên cầm máu trước, sơ cứu thương thế toàn thân. Hắn dọn dẹp chiến trường, thu hồi cổ Rắn Mối, dời địa điểm cắm trại.

Mảnh đồi này đầy mùi máu tươi, chẳng mấy chốc sẽ hấp dẫn những đàn thú khác. Nếu Phương Nguyên còn ở nơi này, nhất định sẽ không chịu nổi sự quấy nhiễu.

Hắn nghỉ ngơi hai canh giờ ở cách đó khoảng mười dặm, sau đó mới tiếp tục chắp cánh, tiếp tục lên đường.

Nhưng lần này không giống với mấy hôm trước, bên cạnh Phương Nguyên còn có hai con vạn lang vương Thiên Thanh, ba mươi tám con thiên thú vương, hai trăm năm mươi sáu con bách thú vương. Thanh thế của hắn lúc này rất lớn.

Hắn cứ tiếp tuc đi như vậy, chẳng mấy chốc đã sáu ngày trôi qua.

Trong hành trình này, Phương Nguyên liên tục phát hiện ba truyền thừa nữa. Chẳng qua đều là truyền thừa nhỏ. Trong mắt hắn, đó chỉ là những thu hoạch không đáng kể.

Đáng kể chỉ có bầy sói lớn mạnh thôi.

Hai con vạn lang vương Thiên Thanh làm trụ cột, giờ lại thêm một con nữa. Kể từ đó, dưới trướng của Phương Nguyên có đến ba con vạn lang vương Thiên Thanh.

Phúc địa Vương Đình chính là bảo địa hàng thật giá thật. Bên trong có vô số đàn thú, ở bên ngoài Bắc Nguyên rất hiếm sói Thiên Thanh, nhưng ở đây chỉ là vật thông thường mà thôi.

Ngoài sói Thiên Thanh, Phương Nguyên còn thu được một đám sói Đêm, sói Gió, sói Mai Rùa, sói Lửa Đỏ.

Những con sói này vốn là thủ hạ của hắn, khi tiến vào phúc địa Vương Đình đã bị phân tán khắp nơi. Phương Nguyên thu nạp lại chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó thôi.

Hai ngày sau, một ngọn núi cao chót vót đột nhiên hiện ra trước mắt Phương Nguyên.

Ngọn núi màu xanh sẫm giống như một con kền kền, hình thù rất quái dị.

Nó khiến Phương Nguyên hơi kinh ngạc một chút, ánh mắt hắn hơi vui mừng: “Đây chính là ngọn núi Tinh Thứu. Xem ra ta đi đúng hướng rồi, dựa theo tự thuật của cổ tiên Thiên Khốc ở kiếp trước, mắt của kền kền chính là thánh cung.”

Phúc địa Vương Đình, có địa vị cao như thần thánh trong lòng của người Bắc Nguyên, là biểu tượng tinh thần. Nó cũng là cái nôi bồi dưỡng ra các cổ tiên của Bắc Nguyên.

Khi Trung Châu xâm lược Bắc Nguyên, đầu tiên họ muốn đánh chiếm chính là nơi đóng vai trò quan trọng này.

Lúc vô tình hay cố ý, phúc địa Vương Đình bị liên quân cổ tiên Trung Châu công phá, vô tình thánh cung bị phá hủy, trở thành một mảnh phế tích. Lầu Chân Dương tám mươi tám góc cũng bị thất truyền, biến mất khỏi dòng chảy lịch sử, khiến người đời sau chỉ có thể thở dài.

Thiên Khốc Thượng Nhân chính là một trong những cổ tiên tập kích phúc địa Vương Đình. Kế hoạch của Phương Nguyên phần lớn là tham khảo thủ pháp tập kích của các cổ tiên Trung Châu.

“Ồ? Đỉnh Tinh Thứu có người ư?” Khi Phương Nguyên đang định khống chế bầy sói lướt qua đỉnh Tinh Thứu thì bỗng dừng lại. Trên đỉnh Tinh Thứu, hắn phát hiện ra có rất nhiều cổ sư, thậm chí còn có cả người quen.

Hắn chợt nảy ra một ý, không vội đi nữa mà khống chế bầy sói, hạ xuống đỉnh Tinh Thứu

“Phan Bình bái kiến đại nhân Lang Vương.”

“Sơn Âm huynh, chúng ta lại gặp rồi.”

Nhìn thấy Lang Vương, các cổ sư đều tập trung tinh thần cao độ. Trong đó có hai vị cổ sư đứng đầu đi ra, một người là Phan Bình, phát tài nhờ cuộc chiến Vương Đình. Một người khác là một trong song sát của Ma đạo, Chu Tể.

Phan Bình đã đạt đến tu vi tứ chuyển đỉnh, có cổ Đơn Đao, lực chiến đấu có thể so với một vài cổ sư ngũ chuyển.

Chu Tể là cổ sư Lực đạo ngũ chuyển, am hiểu cận chiến. Bởi vậy, hắn ta càng kiêng kị cổ Đơn Đao hơn so với người bình thường. Sau khi hắn ta vào Vương Đình đã bị chia cách với Cao Dương, đi thẳng đến thánh cung. Nửa đường hắn ta và Phan Bình xảy ra tranh chấp.

“Bọn tiểu nhân bái kiến Lang Vương.” Các cổ sư ở phía sau Phan Bình và Chu Tể rối rít hành lễ, nhất thời cả đám ào ào quỳ xuống đất.

Đại chiến Mã gia khiến uy vọng của Phương Nguyên được tăng cao đến tột đỉnh. Hắn được công nhận là người đứng đầu thời nay, nổi hơn cả Hắc Lâu Lan, thậm chí là Gia Luật Tang, người có Tiên cổ Viêm đạo.

Nếu không phải Thường Sơn Âm không có huyết mạch Hoàng Kim, Hắc Lâu Lan là minh chủ thì có khi có người đã hô to đổi minh chủ rồi.

“Đứng lên hết đi, không cần câu nệ như thế đâu.” Phương Nguyên ngồi trên lưng của một con vạn lang hoàng Thiên Thanh, thản nhiên gật đầu, sau đó nói: “Các ngươi tụ tập như thế này là do phát hiện được truyền thừa nào sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play