Chương 715: Người nhỏ bé đi trước (2)

Cho dù phúc địa Vương Đình có diện tích rộng lớn, có thể chứa đến năm trăm vạn người. Nhưng trong suy nghĩ của Hắc Lâu Lan, những tài nguyên trong phúc địa này đều là của gã ta, vì sao lại muốn chia sẻ cho những nô lệ ti tiện chứ?

Nếu thêm một người, gã ta sẽ phải chia lợi ích thêm một phần.

Lợi dụng bão tuyết, gã ta cố ý hy sinh rất nhiều người phàm vô dụng. Đây vốn là quy tắc ngầm trong lịch sử đại Vương Đình đứng đầu.

Tính mạng của người phàm không đáng quý. Bọn họ giống như cỏ dại, sau khi tuyết tai đi qua sẽ nhanh chóng sinh trưởng. Sau đó lan tràn như châu chấu cắn phá tài nguyên đơn bạc của Bắc Nguyên đến tận đợt tuyết tai mười năm sau.

Gió lạnh lại mạnh lên, mọi người chống chọi với sức gió để đi về phía trước.

Phương Nguyên ở trong cổ phòng Đại Tích cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài.

Bên trong cổ phòng Đại Tích ấm áp như mùa xuân. Thôi động nó đi về phía trước trong hoàn cảnh này phải tiêu hao chân nguyên nhiều hơn năm, sáu lần so với bình thường.

Chẳng qua, đối với Phương Nguyên, chỉ cần một cái Không Khiếu ngũ chuyển đỉnh chín phần dư dả để chống đỡ tiêu hao như vậy.

Huống chi, gần đây, Không Khiếu thứ hai của hắn cũng đã tăng đến ngũ chuyển cao giai rồi.

Phương Nguyên đi đến trước cửa sổ, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh dày bán trong suốt, nhìn về phía bên trái.

Ở nơi đó chính là đội ngũ của Mã gia.

Mã Anh Kiệt kế thừa chức vị tộc trưởng, Mã Hồng Vận cũng xuất hiện rồi. Thậm chí Triệu Liên Vân cũng ở ngay bên cạnh y.

Điều này, Phương Nguyên đã âm thầm điều tra. Hơn nữa, cũng đã dặn dò người Cát Gia âm thầm chiếu cố Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân.

Trong trí nhớ, Mã Hồng Vận đã thu được truyền thừa hạng nhất của Cự Dương Tiên Tôn ở trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Trong kế hoạch của Phương Nguyên, y là một quân cờ vô cùng hữu dụng. Còn về Triệu Liên Vân, bây giờ vẫn là đứa trẻ, không có tính uy hiếp gì cả. Đồng thời nó lại rất thân thiết với Mã Hồng Vận. Phương Nguyên tính toán quan sát trước đã.

“Kiếp trước, Mã Hồng Vận xuất hiện. Hiện tại, dù ảnh hưởng bởi chuyện của ta, nhưng Mã Hồng Vận vẫn xuất hiện. Như vậy, trong tương lai, y và Triệu Liên Vân có thành tựu như kiếp trước không nhỉ?”.

Sau khi trải qua trọng sinh, Phương Nguyên có một loại hứng thú từ sau trong nội tâm đối với sự thay đổi lịch sử.

Nước lũ lịch sử có quán tính, cũng có biến hóa.

Lấy những kinh nghiệm mà hắn tự trải qua, lý luận hồ điệp có vẻ hơi thiên vị.

Năm trăm năm kiếp trước, Mã Hồng Vận được ban họ, cho phép trở thành cổ sư tu hành, là bởi y đoạt được cổ Xá Lợi tại vùng quê và cống hiến cho Mã Anh Kiệt.

Nhưng nay, y vẫn bị Hắc Lâu Lan bức bách, khiến Mã Anh Kiệt có một quyết định. Quyết định này, lại tạo nên Mã Hồng Vận.

Quá trình không giống, nhưng kết quả lại giống nhau.

Chuyện để ý trước mắt này, khiến Phương Nguyên trầm tư, làm cho hắn đột nhiên liên tưởng đến một từ “vận mệnh”.

Từ “vận mệnh” này, càng huyền bí hơn so với vũ và trụ.

Trong lời đồn, tựa hồ trong phái cổ sư cũng có phái Số Phận. Nhưng đến nay, không ai có thể xác định được.

Chăng qua, đại nhân vật có liên lụy với vận mệnh không phải ít.

Trong “Nhân Tổ Truyện” có ghi lại rõ ràng về cổ Số Mệnh.

Tiên Tôn đời thứ hai của Thiên Đình, người sáng lập Trí đạo là người nắm giữ cổ này, tính kế ba vị Ma Tôn của đời sau.

Khi Phương Nguyên ở phúc địa Tam Vương, địa linh đã nói cho hắn biết, thực ra Hồng Liên Ma Tôn là đại anh hùng, phá tan trói buộc của số mệnh, giúp thiên hạ thương sinh tự nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Thậm chí, Phương Nguyên còn loáng thoáng nghe đồn: “Cự Dương Tiên Tôn nắm giữ cổ trùng Số Phận. Bởi vậy vô cùng may mắn trên con đường tu hành, nhiều lần tai qua nạn khỏi.”

“Trên thế giới này, thực sự có một sợi tơ vận may, làm cho toàn bộ thương sinh đều liên hệ với nhau sao?” Phương Nguyên khó tránh khỏi lâm vào mơ hồ.

Năm trăm năm kiếp trước, tuy hắn trở thành cổ tiên, nhưng hắn cũng chỉ bóc trần được một góc bí ấn của thế giới này thôi.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn càng đi trước, càng trở nên mạnh mẹ, càng cảm thấy bản thân nhỏ bé và không biết gì cả.

Hắn càng cảm thấy nhỏ bé, thiếu hiểu biết thì lạc thú đi tới phía trước càng lớn hơn. Hắn càng muốn đi trước hơn.

“So sánh với thế giới này, chúng ta chỉ là con kiến hôi thôi...” Con người Phương Nguyên tồn tại đồng thời cả sự kiêu ngạo lẫn khiêm tốn, cố chấp lẫn hiểu chuyện.

Phương Nguyên không suy nghĩ lan man nữa, tập trung lực chú ý lại.

“Phúc địa Vương Đình không cho cổ tiên vào, ta đã đạt đến tu vi ngũ chuyển đỉnh, có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối tiến vào vương đình. Được tự mình tiếp xúc với Chân Dương Lâu tám mươi tám góc. Ha ha, nói không chừng ta có thể ở trong lâu tìm được truyền thừa Số Phận của Tiên Tôn.”

Nhưng lần này, Hắc Lâu Lan chủ động đến cốc Noãn Chiểu, cưỡng ép Mã gia chiêu hàng, hành động này rất cổ quái.” Ánh mắt Phương Nguyên trở nên trầm ngưng.

Mã gia đã đại bại, lại là huyết mạch hoàng kim, Hắc Lâu Lan làm như vậy là vì cái gì?

Kiếp trước có thể giải thích được.

Năm trăm năm kiếp trước, thực lực của Mã gia chưa giảm, phòng thủ kiên cố, là mai rùa khó cắn. Hắc Lâu Lan rơi vào đường cùng, không thể không chiêu hàng.

Hiện nay, Mã gia suy sụp cực độ, Hắc Lâu Lan lại điều động đại quân, không ngại khổ bức ép Mã gia phải hàng. Trăm phương ngàn kế chèn ép Mã gia, chẳng lẽ gã ta và Mã gia có thâm thù đại hận sao?

Phương Nguyên nhẹ lắc đầu.

Không có chứng cơ nào có thể duy trì suy đoán này.

“Thôi vậy, có lẽ là Hắc Lâu Lan nhất thời quật khởi, nói không chừng là gã ta muốn thể hiện chiến công mà thôi. Đây chỉ là việc nhỏ không đáng để ý, thực lực của bản thân ta mới là điều quan trọng nhất.”

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên đưa tâm thân vào trong Không Khiếu.

Thương thế do lúc trước thi triển sát chiêu Tứ Tí Địa Vương đã khôi phục rồi.

Về sát chiêu, hắn cũng tiến hành cải thiện một chút rồi.

Hắn đem cổ Bá Vương Đất chuyển thành cổ Bá Vương Gió, phối hợp với một số cố trùng khác, rồi tiến hành điều phối tỉ mỉ.

Từ đó, hắn sẽ không cần chân đạp dưới đất nước mà tác chiến tốt nhất ở trong gió. Gió càng lớn, chiến lực mà hắn có thể phát ra càng mạnh, di chứng khi thi triển sát chiêu cũng càng nhỏ.

Nhưng Phương Nguyên vẫn không hài lòng.

Đây chính là sự lấp liếm và thỏa hiệp, thực ra tác hại của sát chiêu này vẫn không thay đổi.

Nếu trong hoàn cảnh tác chiến không có gió, kết quả sau khi hắn thúc dục sát chiêu sẽ không nhẹ hơn lúc trước.

Đối với cổ sư mà nói, có rất nhiều thủ đoạn để cấm gió.

Một khi nhược điểm này của hắn bị lộ ra ngoài, sát chiêu sẽ không hề khủng bố nữa, uy hiếp đối với kẻ địch cũng sẽ giảm đến thấp nhất.

“Thực ra, cho dù chiêu này có thay đổi tốt hơn nữa, ta cũng sẽ không hài lòng. Mục đích thực sự của ta là giải quyết tác hại của Lực đạo, Nô đạo song tu. Sát chiêu Tứ Tí Địa Vương này chẳng qua chỉ là thành quả của bước đầu mà thôi.”

Nhưng thành quả này cũng khó thoát khỏi hàng rào của Biến Hóa đạo.

Phương Nguyên muốn đạt tới mục đích thì phải hoàn toàn cải tạo thân xác vĩnh cửu, mà không phải là biến hình tạm thời.

Nhưng mà, có thể đạt đến bước này, đã hao hết cả năm trăm năm tích lũy của Phương Nguyên rồi.

Dù sao, kiếp trước Phương Nguyên cũng là cổ tiên Huyết đạo. Hiểu biết của hắn về Lực đạo, Nô đạo chỉ như nói bóng nói gió, đọc lướt qua rất nhiều mà thôi.

Nếu có khả năng Phương Nguyên cũng muốn biến thành cổ tiên Huyết đạo. Nhưng từ khi hắn trọng sinh đến nay, tình huống đã không giống như trước đây nữa. Cổ bản mạng của hắn không còn là cổ trùng Huyết đạo nữa.

Để thành cổ tiên, điều quan trọng nhất là cổ bản mạng.

Đáng ra, Phương Nguyên có Không Khiếu thứ hai là có cơ hội mới. Nhưng con cổ bản mạng Huyết đạo vẫn chôn ở trong truyền thừa, chưa xuất hiện.

Phương Nguyên không thể cứ đợi như vậy được, thế cục bức người, hắn chỉ có thể chọn khiến bản thân mạnh lên trước để ứng phó với những khảo nghiệm tới liên tiếp và kẻ địch ẩn núp ở khắp nơi.

Sống sót mới chính là điều quan trọng nhất.

Chương 716: Tìm kiếm thành công

Phương Nguyên cũng ý thức được, bản thân mình với con đường Nô đạo, Lực đạo vẫn chưa đủ kiến thức. Những kiến thức mà kiếp trước đọc lướt qua giúp hắn có thể dễ dàng khống chế cổ trùng của các đạo, tinh thông cách phối hợp tinh diệu giữa các cổ trùng. Trong đó, thiên phú về Nô đạo là uyên thâm nhất.

Nhưng muốn giải quyết vấn đề khó từ ngàn năm nay, Nô – Lực song tu, phải làm người thử nghiệm, thử những cách tân lớn mật. Như vậy thì những kiến thức mà hắn có từ trước tới nay là không đủ.

Hiện tại, Phương Nguyên có trong tay manh mối về cốc Lạc Phách, có lẽ sau khi đoạt được cốc Lạc Phách, hắn có thể trực tiếp tu luyện được Hồn đạo, tương lai sáng láng được mở ra.

Nhưng Phương Nguyên chưa bao giờ đặt kỳ vọng vào một khả năng nào đó trong tương lai.

Mặc dù, sau này hắn chuyển tu Hồn đạo, những sự cố gắng về Nô – Lực cũng chính là một tài sản quý giá. Nó sẽ giúp ích rất lớn cho con đường tu hành của hắn sau này.

Hiểu được kiến thức của bản thân mình không đủ, những ngày nay, Phương Nguyên đều nghe ngóng đọc thêm kiến thức.

Hắn lợi dụng những chiến công lớn kia, đổi lấy tinh thần long mã, ba tâm hợp hồn đợi sát chiêu. Đồng thời, còn có mấy chục bộ truyền thừa nhỏ của Lực đạo và tâm đắc của bốn vị đại sư Nô đạo. Trong đó bốn sát chiêu lớn: Thử Dịch, Lôi Bạo, Báo Đột, Mã Đạp càng có giá trị không nhỏ.

Phương Nguyên nhìn xa trông rộng, những ngày qua chăm chỉ đọc và suy nghĩ về Nô đạo và Lực đạo, biết và hiểu càng sâu hơn.

Không giống giới đọc lướt hời hợt của kiếp trước, kiếp này hắn tự trải qua, thực tiễn kết hợp với lý luận, khiến hắn có vô số linh cảm.

Nhưng những linh cảm này còn không đủ để hắn giải quyết vấn đề khó khăn.

“Thực ra biến hóa thân thể hình thái đã sớm được ghi lại trong Nhân Tổ Truyện. Nhân Tổ bị đình trệ ở tử cảnh, vì cứu sống cha của mình, Cổ Nguyệt Âm Hoang đã đi tới núi Thành Bại, giết chết Thạch Nhân...”

Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Phương Nguyên, hắn tiện tay mở Nhân Tổ Truyện để ở bên cạnh ra.

Bộ kinh điển đầu tiên trong thế giới cổ sư, ẩn chứa vô số điều huyền bí. Mặc dù là cổ tiên cũng vẫn dự bị một quyển, thường xuyên mở ra đọc để tìm hiểu.

Phương Nguyên mở Nhân Tổ Truyện ra, trong đó có ghi lại:

Nhân Tổ rơi vào Tử cảnh, ngã xuống cốc Lạc Phách, không thể ra được.

Vì cứu phụ thân, Cổ Nguyệt Âm Hoang đã lên núi Thành Bại, muốn trèo lên đỉnh núi, lấy được con cổ Thành Công duy nhất kia.

Chỉ cần ước nguyện với cổ Thành Công, Cổ Nguyệt Âm Hoang có thể cứu được Nhân Tổ.

Nhưng Cổ Nguyệt Âm Hoang vừa đến chân núi đã bị Thạch nhân gây trở ngại.

Hóa ra, khi con gái thứ hai của Nhân Tổ đi vào núi Thành Bại đã vô tình quấy nhiễu mộng đẹp của cổ Tình Yêu.

Cổ Tình Yêu phẫn nộ nên đã điểm hóa Thạch nhân, muốn quấy nhiễu Cổ Nguyệt Âm Hoang.

Cổ Nguyệt Âm Hoang giết Thạch nhân, leo lên giữa sườn núi.

Nhưng cổ Tình Yêu vẫn không rời đi, nó đến trước mặt Cổ Nguyệt Âm Hoang và nói: “Ngươi đã quấy nhiễu giấc ngủ của ta, còn muốn lấy cổ Thành Công ư? Bây giờ, ta sẽ làm sập toàn bộ núi Thành Bài, ngươi hãy cố mà tìm cổ Thành Công duy nhất trong hàng tỉ viên đá đi. Ha ha ha.”

Nói xong, cổ Tình Yêu liền đánh vào núi Thành Bại.

Núi Thành Bại không phải ngọn núi bình thường, nó là một ngọn núi được tạo nên từ rất nhiều viên đá nhỏ chồng lên nhau mà thành.

Bị cổ Tình Yêu đánh vào, núi Thành Công sập ầm ầm.

Cổ Tình Yêu rời đi vô cùng đắc ý, để lại Cổ Nguyệt Âm Hoang đang lâm vào tình trạng mê mang với một đống đá ngổn ngang.

Làm thế nào để có thể lấy được con cổ Thành Công duy nhất bên trong đống đá hỗn loạn này đây?

Cổ Nguyệt Âm Hoang vô cùng lúng túng, bất đắc dĩ, đành phải trở về hỏi ý kiến của cổ Tư Tưởng.

Cổ Tư Tưởng nghe tự thuật của Cổ Nguyệt Âm Hoang xong, thở dài: “Từ xưa đến nay cổ Tình Yêu vẫn luôn không phân biệt phải trái như thế, ai~, cho dù là ta hay con của ta – cổ Trí Tuệ cũng không muốn đối mặt với nó.”

“Nay, núi Thành Bại đã sập, ngươi chỉ còn cách tự lấy tay nhặt những hòn đá này, nhận ra cổ Thành Công trong đó. Trừ cách này ra, không còn phương pháp nào khác đâu.”

Cổ Tư Tưởng lại nói: “Nhưng ngươi phải cẩn thận, trên núi Thành Bại thực ra có hai cổ. Một con là cổ Thành Công ở đỉnh núi, một cổ Thất Bại ở chân núi. Thất Bại là mẹ Thành Công, nhưng nó có rất nhiều con. Những viên đá này chính là huynh, đệ, tỷ, muội của Thành Công. Khi ngươi nhặt viên đá này, có thể phát sinh rất nhiều tình huống nguy hiểm. Ta dạy ngươi một bí quyết, chỉ cần ngươi kiên trì niệm “Ta” ở trong lòng, những tình huống nguy hiểm này sẽ dần dần biến mất.”

Cổ Nguyệt Âm Hoang nghe xong câu này, trong lòng nàng ta không khỏi nặng nề hơn, nàng ta lại hỏi: “Như vậy ta phải làm như thế nào để phân biệt được tảng đá trong tay là cổ Thành Công hay cổ Thất Bại? Hình dáng của nó như thế nào?”

Cổ Tư Tưởng thở dài: “Chúng nó đều gần như là giống nhau, nhưng mà phân biệt cũng rất dễ. Ngươi chỉ cần tự tay cầm chúng, từ khắc sẽ phát hiện ra thân phận thật của chúng.”

“Ngươi muốn tìm được cổ Thành Công, con cổ Thất Bại kia là uy hiếp lớn nhất của ngươi. Ngươi ngàn lần vạn lần không thể cầm cổ Thất Bại. Nếu như cầm phải, ngươi sẽ hoàn toàn bị lạc, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.”

Cổ Nguyệt Âm Hoang gật đầu, bày tỏ sự cảm ơn.

Trước khi nàng ta đi, cổ Tư Tưởng lại dặn dò: “Ngươi đừng nói là ta giúp ngươi, nhỡ đâu cổ Tình Yêu tìm ta sẽ rất phiền phức. Trước mặt sự cuồng nhiệt, bướng bỉnh của Tình Yêu, Tư Tưởng và Trí Tuệ đều phải nhượng bộ lui binh.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không tiết lộ đâu.” Cổ Nguyệt Âm Hoang đồng ý, lại tiếp tục đến núi Thành Bại.

Nhìn một đống than đá lớn, tâm trạng của nàng ta vô cùng nặng nề.

Không dễ gì mà lấy được Thành Công, muốn lấy được Thành Công phải cúi gập thắt lưng, chấp nhận mạo hiểm, cố gắng tìm kiếm.

Cổ Nguyệt Âm Hoàng hít một hơi thật sâu, nhặt lên viên đá thứ nhất.

Viên đá này rất bình thường, khi Cổ Nguyệt Âm Hoang nắm nó trong lòng bàn tay, nó hơi chấn động.

Trên tay của Cổ Nguyệt Âm Hoang liền xuất hiện một vết thương nhẹ.

Đây không phải cổ Thành Công, mà là huynh – đệ - tỷ - muội của nó, một đứa con của cổ Thất Bại.

Trong lòng Cổ Nguyệt Âm Hoang rất hoảng hốt, xoa miệng vết thương trên tay, trong lòng nhớ lại lời cổ Tư Tưởng nói: “Khi ngươi nhặt viên đá lên sẽ phát sinh ra những tình huống không tưởng được, trong lòng ngươi phải luôn niệm ‘Ta’.”

“Hóa ra, đây chính là tình huống xấu.” Cổ Nguyệt Âm Hoang giật mình

Bà ta mặc niệm trong lòng: “Ta, ta, ta, ta....”

Bà ta không ngừng mặc niệm, vết thương ở mu bàn tay cũng khép lại theo như kỳ tích, chỉ còn lại một vết sẹo nhạt.

Nàng ta ném hòn đá sang một bên, lại nhặt viên đá thứ hai lên.

Khi nắm viên đá này trong tay, trong lòng Cổ Nguyệt Âm Hoang run lên, một nỗi sợ hãi tập kích đầu và trong lòng của nàng.

Cổ Nguyệt Âm Hoang sợ hãi đến mức phát run, suýt chút nữa chạy trối chết, rời xa nơi này.

Nhưng nàng ta vẫn kiên trì được, không ngừng niệm “Ta”.

Hơn nửa ngày, nàng ta mới bình tĩnh lại được, sự sợ hãi trong lòng cũng vơi đi một nửa, nàng ta lại tiếp tục nhặt viên đá thứ ba.

Cục đá này khiến nàng ta vô cùng chán nản, thất vọng. Nàng không nhịn được nghĩ: “Ta muốn nhặt được con cổ Thành Công duy nhất trong hàng tỉ hòn đá này là một chuyện rất khó. Ta phải làm đến khi nào đây?”

Nàng ta dường như không nhấc nổi chân, cảm thấy tương lai rất mù mịt. Muốn tìm được cổ Thành Công rất khó.

Suýt chút nữa nàng ta đã buông bỏ rồi. Nhưng lại nghĩ đến phụ thân đang bị vây trong cửa sinh tử.

“Nếu ta buông bỏ, ai sẽ cứu phụ thân?” Cổ Nguyệt Âm Hoang vô cùng sợ hãi, “Không được rồi, suýt nữa ta quên niệm ‘ta’.”

Cổ Nguyệt Âm Hoang lại tiếp tục mặc niệm, tận lực loại bỏ sự chán nản trong lòng, lại tiếp tục cúi xuống nhặt đá.

Nắm viên thứ tư trong tay, Cổ Nguyệt Âm Hoang hoảng sợ phát hiện, mũi của mình xảy ra biến hóa, nó biến thành một cái mũi lớn.

Nàng ta lại niệm “Ta” để cái mũi khôi phục lại như cũ.

Chương 717: Kho tàng truyền thừa mộ mãng xà U Hỏa (1)

Mất rất lâu, nàng ta đã làm hết khả năng để cái mũi lớn biến mất. Nhưng cái mũi chỉ nhỏ hơn ban đầu một chút thôi.

Cứ như thế, Cổ Nguyệt Âm Hoang không ngừng nhặt đá, hy vọng tìm được cổ Thành Công trong đó.

Nhưng rất nhiều ngày trôi qua, nàng ta đều chỉ tìm thấy con của cổ Thất Bại.

Những hòn đá này khiến nàng có vô số vết thương, khiến trong lòng nàng rất tức giận, tuyệt vọng, sợ hãi. Nó còn khiến đầu nàng biến thành đầu heo, đằng sau mọc ra đuôi chuột.

Cho dù Cổ Nguyệt Âm Hoang không ngừng niệm “Ta”, nhưng chung quy vẫn để lại dấu vết trên thân thể nàng. Tích lũy qua ngày tháng, những dấu vết này biến nàng thành một con quái vật.

Nàng ta mọc ra sáu cái đầu, ba cánh tay, năm cái đuôi, đầu người thân ngựa. Mười sáu chân, đùi thì mọc đầy lông mềm mại, đùi thì đầy vảy rắn, đùi thì có móng vuốt sắc nhọn, còn lại là chân cứng.

Trong quá trình tìm Thành Công, con người thường trở nên hoàn toàn thay đổi.

Nhưng cũng vì vậy, Cổ Nguyệt Âm Hoang càng mạnh mẽ hơn.

Đã trải qua nhiều việc như vậy, nàng ta đã mạnh gấp mấy trăm lần so với trước đây rồi. Những viên đá này đã không thể ảnh hưởng đến nàng ta nữa.

“Thành Công à, Thành Công, người rốt cuộc ở đâu?” Bảy cái miệng của bà ta đồng loạt nói. Có cái thì kêu gào, cái thì hét lên, có cái thì khẽ nói, cái thì thầm.

Trong lòng nàng ta thất bại càng nhiều thì khát vọng thành công lại càng lớn.

Trải qua sự cố gắng không ngừng của bà ta, số lượng đá chưa nhặt ngày càng ít đi.

Cuối cùng, những viên đá này chỉ còn hai viên. Cổ Nguyệt Âm Hoang đang lâm vào tình trạng chần chừ.

Không thể nghi ngờ, hai viên đá này, có một viên là cổ Thành Công, một viên là cổ Thất Bại.

Nếu nàng ta nhặt được cổ Thành Công thì thực sự là việc vui mừng lớn. Nếu nhặt được cổ Thất Bại thì Cổ Nguyệt Âm Hoang sẽ hoàn toàn bị lạc, nguy hiểm đến tính mạng.

Cho dù Cổ Nguyệt Âm Hoang biến thành quái vật, nhưng cũng đã trở nên cường đại.

Một bước thiên đường, một bước địa ngục, nên chọn như thế nào đây? Cổ Nguyệt Âm Hoang không thể tránh né, lâm vào tình trạng do dự.

“Nếu người sợ hãi thất bại mà không dám buông tay một lần, ta vĩnh viễn sẽ không thành công. Ta đã cường đại như thế này, thành công đã gần trong gang tấc. Cho dù lấy được cổ Thất Bại thì chỉ cần ta không ngừng niệm “Ta”, hẳn có thể miễn cưỡng qua ải.” Cuối cùng nàng ta lấy hết dùng khí, vươn tay, nhặt một viên.

Nhưng bất hạnh là nàng ta nhặt đúng con cổ Thất Bại.

Một nỗi mê mang trước nay chưa từng có, hoài nghi chính bản thân mình đánh sâu vào tâm trí bà ta.

“Ta, ta, ta...”

Cổ Nguyệt Âm Hoang không ngừng niệm “Ta”, nhưng âm thanh dần dần thấp xuống, cuối cùng bảy cái miệng của nàng ta ngừng mấp máy, ánh mắt dại ra.

Nàng ta lâm vào tình trạng mê võng vô tận, hoàn toàn mất đi chính mình.

Con người thất bại nhất là mất đi chính bản thân mình

“Ai~” Đọc đến đây, Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, gấp lại Nhân Tổ Truyện.

Chợt suy nghĩ cua hắn tràn ra, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Ngoài cửa sổ, tuyết lớn vẫn đang rơi, bay bay trong không trung.

Kì mười năm đang đến gần, bão tuyết cũng không có dấu hiệu yếu bớt mà càng lúc càng lớn.

Lịch Bắc Nguyên, cuối tháng mười hai.

Hắc Lâu Lan suất lĩnh đại quân, đạp đến đuôi của kỳ hạn, bước vào phúc địa Vương Đình. Minh quân đã giảm hơn một nửa so với ban đầu.

Một lượng lớn người phàm đã bị chết cóng ctrên đường.

Thậm chí có nhiều cổ sư đã chết khi bị đàn thú tấn công.

Lấy ra tín vật phúc địa Vương Đình, chính là bản thân Hắc Lâu Lan.

Khi gã ta đứng ra, giữa không trung liền nở rộ một ánh sáng màu vàng nhạt.

Chợt ánh sáng màu vàng đậm lên, hình thành một vòng sáng.

Vòng sáng nhanh chóng lớn lên, tạo thành một cửa thành rất lớn.

Trên cửa thành màu đỏ thắm có những hoa văn màu bạc rất tinh mỹ, phức tạp. Từng viên thô to như nắm tay màu đồng, đầy trên mặt trước.

Ầm ầm....

Phía sau cửa như có một bàn tay vô hình khổng lồ, chậm rãi mở cánh cửa màu đỏ nặng trịch ra.

Chợt mùi đàn hương rất nồng phả vào mặt.

Tuyết lớn đang bay trong không trung chợt dừng lại. Một luồng sức mạnh huyền diệu ảnh hưởng khiến tuyết lớn đang bay tán loạn trong không trung như bị tụ lại, ngưng kết thành cầu thang băng chắc nịch.

Đầu trên của cầu thang thì đến cửa vào phúc địa Vương Đình, đầu dưới thì chạm đất.

“Phúc địa Vương Đình” Hắc Lâu Lan khó kìm được thần sắc kích động, hắn bước ba bước thành một bước, đi lên cầu thang băng, trở thành người đầu tiên vào Vương Đình.

“Lầu Chân Dương tám mươi tám Góc...” Phương Nguyên là người thứ hai, ánh mắt thâm thúy, bước chân vững vàng.

Theo sau là Thái Bạch Vân Sinh, Hạo Kích Lưu..v.v. cường giả cao tầng.

Khoảng nửa canh giờ sau, đại quân Hắc gia đã tiến hết vào phúc địa Vương Đình. Cầu thang băng tan ra, cửa thành màu đỏ thắm chậm rãi khép lại.

Vòng sáng màu vàng cũng nhỏ dần rồi biến mất.

“Vào hết rồi.” Các cổ tiên âm thầm chú ý, rối rít thu lại ánh mắt lưu luyến.

Lúc Phương Nguyên mở hai mắt ra, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Bầu trời màu vàng nhạt, mặt đất như mùa xuân, có ruộng bậc thang xanh thẳm, có con sông lẳng lặng chảy xuôi, có những quả đồi thấp, tầm nhìn rất rộng.

Đây là một thế giới yên tĩnh, đối lập hẳn với thế giới bão tuyết lẫn lộn ở bên ngoài.

Đây là nơi trú ngụ lớn nhất của Bắc Nguyên, phúc địa Vương Đình, mỗi năm mở một lần, phần thưởng đặc biệt cho vương giả Bắc Nguyên.

Phương Nguyên nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một mình hắn.

Tuy mọi người tiến vào cùng một cửa, nhưng khi bước chân vào cửa thì đám người đã bị chia ra, truyền tống đến các nơi khác nhau trong phúc địa.

Đây là điều rất bình thường nên Phương Nguyên cũng không thấy kinh ngạc. Dựa theo ước định lúc trước, tiếp theo hắn sẽ xuất phát đi đến trung tâm của phúc địa. Ở nơi đó, có tẩm cung mà Cự Dương Tiên Tôn từng ở - thánh cung Bắc Nguyên.

“Rốt cục ta cũng vào được.” Phương Nguyên điều chỉnh lại hô hấp, tranh đấu Vương Đình chỉ là trước màn kịch mà thôi, sau đó mới là điểm quan trọng.

Hắn thử thúc dục cổ Ưng Dương, chân nguyên Tinh Tử rót vào cổ Ưng Dương theo ý nghĩ của hắn.

Soạt

Một âm thanh nhỏ vang lên, đau nhức ập đến, sau lưng hắn mọc ra hai cái cánh chim ưng lớn màu đen, khoảng hơn một trượng.

Trong phúc địa Vương Đình, không cấm sử dụng cổ Phàm. Với Tiên cổ thì không phúc địa nào có thể phong ấn được.

Cánh chim ưng mạnh mẽ, vỗ nhẹ nhàng, mang theo Phương Nguyên bay lên trên trời.

Bay trên bầu trời, gió nhẹ nhàng thổi, một mùi hương đặc biệt theo gió tràn ngập toàn bộ phúc địa Vương Đình.

So với bên ngoài Bắc Nguyên, nơi này vô cùng yên tĩnh, quả thực là thiên đường.

Phương Nguyên không sốt ruột, bay một cách chậm rãi, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh

Đất của phúc địa Vương Đình và đất của Bắc Nguyên rất giống nhau, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy một mảnh bình nguyên. Ngay cả đồi núi ở đây cũng là dạng dốc thoải, đường cong rất mềm mại tuyệt mỹ, giống như những đường cong xanh biếc, uyển chuyển liền mạch.

Nhưng nó có điểm khác với Bắc Nguyên là cứ tám dặm lại dựng một tháp cao.

Những tháp cao này khiến Phương Nguyên liên tưởng đến bức tranh những cây cột. Mỗi tháp đều cao đến tám trượng, đứng thẳng tắp, bên ngoài được nạm vàng, bạc, chạm các loại đá quý, mã não vô cùng tinh tế.

Trong tháp được chia ra thành nhiều không gian, giống như tổ ong. Bên trong là những con cổ trùng.

Đó là những con cổ được sinh ra từ đàn côn trùng trong phúc địa. Những con cổ trùng này sẽ rời khỏi đàn côn trùng và vào ở trong tháp cao.

Tháp cao là do Cự Dương bố trí, cho dù là cổ gì cũng có thể tìm được thức ăn của mình trong tháp cao.

Trong mỗi tháp cao đều có mấy vạn cổ trùng. Những con cổ này chủng loại vô cùng đa dạng. Số lượng của những con cổ thông thường rất khổng lồ, còn những con cổ quý hiếm thì rất ít.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mỗi toà tháp chính là một tài sản rất lớn. Mặc dù là Phương Nguyên cũng nhìn thấy mà thèm. Thậm chí hắn còn thấy ở trong toà tháp nào đó một đàn cổ trùng Tinh Huỳnh có quy mô lên đến hơn một ngàn con.

“Đáng tiếc, những cổ trùng này không thể tự tiện sử dụng. Cuộc chiến Vương Đình lúc trước thường có cổ sư to gan lớn mật muốn lấy trộm, thậm chí tấn công tháp cao, cướp những cổ trùng hoang dã bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play