Chương 712: Hãm hại cổ tiên?
Hắc Bách cười nói: “Thành tựu cổ tiên sao mà khó quá. Huynh trưởng xem trọng hắn quá rồi. Như đệ đã nói, Thái Bạch Vân Sinh cũng không tệ, cũng có thể khuyên bảo quy thuận Hắc gia.”
“Ừm, chỉ là tuổi tác quá lớn.” Hắc Thành gật đầu nói.
Trong mắt cổ tiên bọn họ, minh quân Hắc gia có thể lọt vào mắt bọn họ chỉ có Thường Sơn Âm và Thái Bạch Vân Sinh.
Khi Mã Anh Kiệt tỉnh tại từ trong hôn mê, người đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt mừng như điên của Phí Tài.
Phí Tài kêu to lên: “Thiếu tộc trưởng, rốt cuộc thì ngài cũng đã tỉnh rồi.”
Giọng nói thật thà của phát triển khiến cho Mã Anh Kiệt cảm thấy ấm áp trong lòng. Y cố gắng ngồi dậy, cơn đau đớn khiến cho gương mặt của y nhăn lại, phun ra một ngụm máu, thều thào hỏi: “Đây là đâu?”
Phí Tài cào cào mái tóc, xấu hổ nói: “Nô tài cũng không biết đây là chỗ nào, nhưng chúng ta đã trốn ra khỏi chiến trường.”
“Chiến trường?” Mã Anh Kiệt giật mình, lập tức hỏi: “Chiến trường thế nào rồi?”
“Chúng ta thất bại rồi, thiếu Tộc trưởng đại nhân. Nhiều người chạy trốn, nhưng cũng có nhiều người đầu hàng.”
Sắc mặt Mã Anh Kiệt trở nên trắng bệch, cơ thể run lên, thiếu điều muốn té xuống, cũng may có Phí Tài đỡ sau lưng của y.
Triệu Liên Vân đứng bên cạnh nhìn xem, Thiếu tộc trưởng Mã gia hào quang vạn trượng ngày xưa bây giờ lại rơi vào cảnh chật vật không chịu nổi, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
“Haiz, Mã Anh Kiệt cũng được xem là tuổi trẻ tài cao. Đáng tiếc lại đụng phải Lang Vương Thường Sơn Âm. Không phải ngươi không cố gắng mà là đối thủ quá biến thái.”
Hai mắt Mã Anh Kiệt nheo lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Hơn nửa ngày, lúc này y mới mở cặp mắt đỏ bừng, quay sang nhìn Phí Tài và Triệu Liên Vân, giọng nói khàn khàn: “Là các ngươi cứu ta?”
Phí Tài và Triệu Liên Vân đồng thời gật đầu.
“Thiếu tộc trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phí Tài hỏi.
Sắc mặt Mã Anh Kiệt u ám, trầm giọng hỏi: “Chúng ta trở về. Trận này Mã gia chúng ta bị bại, nhưng ở cốc Noãn Chiếu, chúng ta vẫn còn tộc nhân.”
Lúc trước, trước khi đại hội anh hùng diễn ra, Mã gia âm mưu khiến Phí gia nổi loạn, sau đó chiếm cốc Noãn Chiếu của Phí gia.
Cao tầng Mã gia để đề phòng vạn nhất, đã bố trí một số tộc nhân già yếu, tàn tật ở lại cốc Noãn Chiếu.
Nếu Mã gia chiến thắng, bọn họ sẽ được đón về. Nếu Mã gia thất bại, bọn họ chính là hạt giống kéo dài bộ tộc.
“Về lại cốc Noãn Chiếu? Nhưng chúng ta không có nước, không có lương khô, lại còn phải đi đoạn đường xa như vậy...” Triệu Liên Vân cau mày.
“Này tiểu nha đầu, chỉ cần có ta ở đây, sẽ có lương thực và nước đầy đủ. Các ngươi không cần lo lắng.” Mã Anh Kiệt nói.
Ba người cùng nhau lên đường. Trên đường đi, bọn họ gặp được không ít tộc nhân Mã gia đào vong, được Mã Anh Kiệt thu nạp hết.
“Thiếu tộc trưởng đại nhân, không nghĩ đến Mã Do Lương ta còn có thể gặp lại ngài.” Mã Do Lương nhìn thấy Mã Anh Kiệt, khóc không thành tiếng.
Ông là gia lão tam chuyển của Mã gia, bây giờ đang nằm trên cáng cứu thương, mất đi cánh tay phải, chân phải cũng bị gãy, bị thương rất nặng.
Mã Anh Kiệt nhìn thấy ông, ánh mắt hổ cũng không nhịn được mà rưng rưng nước mắt: “Mã Do Lương gia lão, có thể nhìn thấy ông là quá tốt rồi.”
Mặc dù trên đường y thu nạp không ít tộc nhân, nhưng tuyệt đại đa số đều là phàm nhân. Mặc dù Mã Do Lương đang bị trọng thương, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là một cổ sư.
Trải qua trận này, Mã gia đã thật sự thua thiệt.
Trước khi chiến đấu, Mã gia là bộ tộc cỡ lớn, nội tình thâm hậu có thể trùng kích gia tộc siêu cấp. Nhưng sau cuộc chiến, Mã gia đã hoàn toàn biến thành gia tộc cỡ nhỏ, thực lực suy giảm đến đáy cốc.
Đối với Mã gia hiện tại mà nói, mỗi một cổ sư đều là lực lượng và hy vọng quý báu nhất của bộ tộc.
“Thiếu tộc trưởng đại nhân, lão Tộc trưởng đã tử chiến sa trường.” Mã Do Lương lên tiếng khóc rống, mang đến tin dữ cho Mã Anh Kiệt.
Thân hình Mã Anh Kiệt lắc lư một cái. Mặc dù y đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe được tin tức này, trong lòng y vẫn tràn ngập bi thống và đau thương.
Y cắn chặt răng, cả người giống như hóa thân thành một tấm sắt.
Im lặng một lát, y lau khô nước mắt: “Như vậy, từ hôm nay trở đi, ta chính là Tộc trưởng Mã gia. Mã Do Lương trưởng lão, ông nhất định phải tỉnh lại. Mặc dù Mã gia chúng ta thất bại, nhưng cũng không diệt vong. Năm đó Cự Dương Tiên Tôn đã thành lập quy củ, không được tàn sát huyết mạch gia tộc hoàng kim. Mã gia vì chiến tranh mà trả giá nặng nề. Bây giờ Hắc gia không thể đuổi cùng giết tuyệt chúng ta được. Chúng ta đến cốc Noãn Chiếu, phải đứng lên từ thất bại. Ta tin rằng huy hoàng của Mã gia sẽ không bị mất đi.”
Mã Do Lương kinh ngạc nhìn vị Thiếu tộc trưởng trước mặt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Mã Thượng Phong và Mã Tôn. Ông ngừng khóc, hy vọng lại dấy lên trong lòng của ông.
Sau một khắc, ông dùng âm thanh trầm thấp nhất hồi đáp: “Tộc trưởng đại nhân, ta cũng tin tưởng.”
Được làm vua thua làm giặc.
Khi Mã Anh Kiệt thảm đạm đào vong, trong doanh trướng của Hắc gia lại là tiệc rượu mừng công. Mọi người reo hò, vây quanh đống lửa cùng với mỹ thực phong phú.
“Chúng ta thắng rồi, thắng rồi.”
“Dã tâm của Mã gia quá lớn, mưu toan trở thành gia tộc siêu cấp. Nhưng cũng chính dã tâm này đã hủy đi bọn họ.”
“Chúc mừng Hắc Lâu Lan đại nhân đã trở thành chủ Vương Đình.”
“Lang Vương tôn quý, xin cho phép kẻ hèn mọn này mời ngài một chén rượu.”
Trong vương trướng cũng là một bữa tiệc rượu linh đình. Ngoại trừ các món ngon còn có gái đẹp Bắc Nguyên dáng người uyển chuyển đang nhảy múa.
Đang ngồi đều là thủ lĩnh minh quân Hắc gia, cường giả to to nhỏ nhỏ. Tu vi ít nhất là tứ chuyển, đều là nhân kiệt của Bắc Nguyên.
Hắc Lâu Lan ngồi ở vị trí chủ vị, bên tay trái của gã chính là Phương Nguyên.
Đây là vị trí ban đầu của Phương Nguyên, nhưng vì Thái Bạch Vân Sinh và một số tộc trưởng ngũ chuyển đến nên bị đẩy ra đằng sau.
Sau khi trải qua trận đại chiến thứ ba với Mã gia, Phương Nguyên thể hiện tu vi ngũ chuyển đỉnh phong, đồng thời lấy sức của một người đối chiến ba vị cổ sư Nô đạo, giết chết đám cường giả Thành Long, Ô Dạ.
Có thể nói, Hắc gia có thể chiến thắng Mã gia, nắm vững thắng lợi, bảy phần công lao đều nhờ Phương Nguyên.
Trên dưới Hắc gia đều rúng động trước chiến lực kinh khủng của Lang Vương. Ngay trong đêm đó, bên trong vương trướng đã được điều chỉnh lại vị trí.
Không ai dị nghị đối với điều này.
Được các cường giả mời rượu, Phương Nguyên cũng không cự tuyệt, nhưng mỗi lần hắn chỉ uống một ngụm nhỏ. Điều này hoàn toàn không giống phong phạm hào sảng của dũng sĩ Bắc Nguyên. Nhưng lúc này, đặt ở trên người Phương Nguyên, lại thể hiện được khí thế cao ngạo độc cô của Lang Vương.
Bên trong vương trướng đều là không khí vui mừng.
Cổ sư mời rượu chính là Phan Bình. Trong cuộc đại chiến, gã ta nhờ có cổ Đơn Đao, may mắn lấy được thủ cấp của Tộc trưởng Mã Thượng Phong của Mã gia. Bây giờ trên bảng chiến công, gã chỉ xếp thứ hai sau Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhấp một ngụm rượu, Phan Bình cõi lòng cảm kích lui ra.
Người Bắc Nguyên kính nể dũng sĩ. Phương Nguyên biểu hiện khủng bố như vậy, trong những cuộc chiến Vương Đình lần trước cũng rất hiếm có.
Đại sư phi hành, đại sư Nô đạo, hai danh xưng đại sư bao phủ trên người hắn. Song tu Nô Lực hai đạo, khiến cho bất kỳ một cường địch nào của hắn cũng cảm thấy đau đầu.
Thấy Phan Bình mang theo sự thỏa mãn và tâm trạng kích động, cung kính trở ra, còn ánh mắt mọi người chung quanh nhìn hắn cũng đều là sự kính ngưỡng và sùng bái, hoặc kiêng dè, Phương Nguyên im lặng đặt chén rượu xuống, trong lòng âm thầm cảm khái: “Bất tri bất giác ta đã đạt đến bước này rồi sao?”
Dựa vào ngọn gió đông cuộc chiến Vương Đình này, chiến lực của Phương Nguyên nhanh chóng bành trướng, đến bước ngày hôm nay đã xem như đỉnh phong của phàm tục.
Đối với phàm nhân mà nói, đã là đỉnh của đỉnh.
Hướng lên trên nữa chính là cảnh giới của tiên.
Trong cuộc đại chiến trước đó, hắn tàn sát thành danh, không ai có thể ngăn cản. Biểu hiện như vậy, ngay cả cổ sư ngũ chuyển đỉnh phong cũng ít khi có thể làm được. Phong thái của Hắc Lâu Lan đã bị Phương Nguyên đoạt hết.
Chương 713: Mã Hồng Vận
Nô Lực song tu, mặc dù còn có thiếu sót rất lớn. Sát chiêu Địa vương bốn tay đã được sáng lập, vẫn chưa hoàn thiện, nhưng đủ để làm nền tảng, giúp Phương Nguyên ngạo nghễ đứng trên phàm trần.
Trên núi Tam Vương, Phương Nguyên nhờ lực phúc địa mà giết chết cổ sư cường giả tứ chuyển, ngũ chuyển.
Bây giờ, hắn dựa vào thực lực của mình. Ngay cả Tộc trưởng đời trước Thiết gia hay Thiết Mộ Bạch trùng sinh, Phương Nguyên cũng có lòng tin giết chết hết.
Trong khoảng thời gian ngắn, chiến lực của Phương Nguyên tăng vọt. Thành tựu to lớn mà người bên ngoài cả đời cũng chưa chắc đạt được của hắn là được xây dựng trên kinh nghiệm năm trăm năm kiếp trước, phúc địa Hồ Tiên và khổ tâm trù tính.
“Nhưng vẫn còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều. Đỉnh phong thế tục, đáng là gì? Không thành cổ tiên, từ đầu đến cuối đều là quân cờ. Không đề cập đến mục tiêu vĩnh sinh, chỉ nói đến núi Đãng Hồn còn chưa cứu được.”
Ánh mắt Phương Nguyên trầm ngưng, trong lồng ngực bốc lên ngọn lửa hùng tâm dã vọng.
Hắn nhìn lướt qua Thái Bạch Vân Sinh bên cạnh.
Muốn cứu núi Đãng Hồn, hắn cần cổ trùng của Thái Bạch Vân Sinh, cổ Giang Sơn Như Cũ.
Đây là mục tiêu chủ yếu nhất của hắn đến Bắc Nguyên lần này. Thậm chí, lầu Chân Dương tám mươi tám góc cũng chỉ là phụ.
Bên trong kế hoạch của hắn, nếu núi Đãng Hồn không cứu sống được, truyền thừa trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc cũng có thể bù đắp được tổn thất của hắn.
Nhưng muốn lấy cổ trùng của người khác là chuyện rất phiền phức.
Tồn vong của cổ trùng chỉ bằng một ý niệm của chủ nhân.
Ví dụ như Phương Nguyên, chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn, cho dù là Xuân Thu Thiền cũng sẽ tự bạo.
Chính vì như thế, khi cổ sư chiến tử, khả năng lấy được cổ trùng từ thi thể bọn họ nộp lên trên là cực kỳ bé nhỏ.
Tình huống của Thái Bạch Vân Sinh lại càng thêm phức tạp.
Tiên cổ Giang Sơn Như Cũ vẫn còn chưa có. Sau khi Thái Bạch Vân Sinh trở thành cổ tiên, ông đã dùng hai con cổ Giang Như Cố và Sơn Như Cố làm nguyên liệu chủ yếu, luyện thành tiên cổ của bản thân ông.
Thế là, bày ra trước mặt Phương Nguyên có hai phương án.
Thứ nhất chính là bắt sống Thái Bạch Vân Sinh, lợi dụng cổ trùng Sưu Hồn của Hồn đạo, sau đó lấy đi cổ phương Giang Sơn Như Cũ trong đầu ông ta, tự mình luyện chế.
Nhưng phương án này phong hiểm quá lớn.
Đầu tiên, Phương Nguyên không nhất định có thể bắt sống được Thái Bạch Vân Sinh. Bắt sống và giết chết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhất là uy vọng của Thái Bạch Vân Sinh rất cao, lại còn là cổ sư Trụ đạo. Một khi thất bại, ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Tiếp theo, cho dù có bắt sống được, có thể lấy được hai con cổ trùng Giang Như Cố và Sơn Như Cố hay không? Vạn nhất chỉ bằng một ý niệm trong đầu Thái Bạch Vân Sinh, để hai con cổ tự bạo, Phương Nguyên chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng thì sao?
Cuối cùng, trong đầu Thái Bạch Vân Sinh có cổ phương Giang Sơn Như Cũ hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Một phàm nhân có thể tưởng tượng ra cổ phương tiên cổ, khả năng này quá nhỏ. Nhất là Thái Bạch Vân Sinh cũng không phải là đại sư luyện đạo.
Trong kiếp trước, hắn mơ hồ nghe đồn, khi Thái Bạch Vân Sinh trở thành cổ tiên, thiên địa cảm ứng, đạo văn hút nhau, linh cảm bộc phát mới khiến cho hai cổ tự phát sáp nhập, luyện thành tiên cổ lục chuyển.
Nếu là như vậy, cổ phương Giang Sơn Như Cũ không hề tồn tại. Quá trình luyện chế cổ Giang Sơn Như Cũ cũng không hề diễn ra.
Phương án thứ nhất không thích hợp, vậy còn phương án thứ hai?
Thật ra, phương án thứ hai cũng không tốt hơn phương án thứ nhất chỗ nào.
Sau khi Thái Bạch Vân Sinh tiến vào phúc địa Vương Đình, thành tựu cổ tiên. Phương án thứ hai là sau khi ông ta trở thành cổ tiên, có được tiên cổ thì đối phó ông ta.
Điều này đồng nghĩa với việc Phương Nguyên dùng thân phận phàm nhân để hãm hại một vị cổ tiên.
Một phàm nhân tính toán cổ tiên, xác suất thành công lớn bao nhiêu?
Cho dù Phương Nguyên là ngũ chuyển đỉnh phong, nhưng cũng khó mà vượt qua được chênh lệch tiên phàm.
Kiếp trước Phương Nguyên là cổ tiên, chỉ sợ không một phàm nhân nào có thể khắc sâu lý giải sự chênh lệch này ngoài hắn.
Cũng may, bên trong kế hoạch của Phương Nguyên cũng không có người phàm tính toán cổ tiên. Hắn muốn dựa vào lực lượng lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Kinh nghiệm quý báu của kiếp trước đã chỉ dẫn cho hắn, còn có tin tức mà địa linh Lang Gia cung cấp, giúp cho kế hoạch của hắn thêm mấy phần tự tin.
Cứ như vậy, khả năng mưu đoạt tiên cổ Giang Sơn Như Cũ chỉ có hai thành.
Hai thành khả năng đã là cao nhất trong ba phương án cứu núi Đãng Hồn.
Có thể chống đỡ tiên cổ Hi Nê chỉ có tiên cổ mà thôi.
Dựa vào tầm nhìn xa trông rộng năm trăm năm của hắn, hắn biết, tiên cổ cứu núi Đãng Hồn chỉ có ba con.
Con thứ nhất chính là cổ Hóa Thạch lục chuyển Thổ đạo. Con cổ trùng này đang nằm trong tay cổ tiên lục chuyển Tôn Thố của Tây Mạc.
Con thứ hai cũng là tiên cổ lục chuyển Thổ đạo, tên là Đông Sơn Tái Khởi, được cất giữ bên trong phúc địa Hải Thị ở Đông Hải.
Con thứ ba chính là tiên cổ Trụ đạo Giang Sơn Như Cũ. Cổ này còn chưa sinh ra, cũng không phải tự nhiên hình thành. Chủ nhân Thái Bạch Vân Sinh trước mắt vẫn chỉ là cổ sư ngũ chuyển Bắc Nguyên.
Muốn đoạt được cổ Hóa Thạch, Phương Nguyên phải ứng phó với Tôn Thố trở thành cổ tiên đã hơn mười năm.
Nếu mưu đồ cổ Đông Sơn Tái Khởi, tình huống lại càng tệ hơn. Dưới cái nhìn của một đám cổ tiên, Phương Nguyên dùng thân phận của một phàm nhân để đổi lấy tiên cổ? Điều này chẳng khác nào mang giày hiệu mà đi dạo chợ đen.
Cho nên, phương án liên quan đến cổ Giang Sơn Như Cũ, phong hiểm nhỏ nhất nhưng khả năng cao nhất.
Cho dù Thái Bạch Vân Sinh trở thành cổ tiên, cũng chỉ là một vị cổ tiên non nớt, còn chưa quen thuộc với sự thay đổi cảnh giới và sức mạnh.
Đối thủ như vậy, so với Tôn Thổ và vị cổ tiên của phúc địa Hải Thị thì dễ đối phó hơn nhiều.
....
Tháng Mười hai, lịch Bắc Nguyên.
Gió tuyết lớn dần, số lần càng thêm tấp nập. Cho dù không có gió tuyết, sương lạnh trắng noãn vẫn trải rộng toàn bộ Bắc Nguyên. Cho dù mặt trời lên không, ánh mặt trời ngày thường nóng bỏng cũng trở nên mềm yếu bất lực.
Thời gian bão tuyết thiên tai mười năm một lần đã càng lúc càng gần.
Thiên Xuyên, cốc Noãn Chiếu.
“Tộc trưởng, đây chính là nguyên tuyền chữ Bính.” Mã Do Lương lo lắng chỉ vào nguyên tuyền khô cạn, giới thiệu với Mã Anh Kiệt.
Mã Anh Kiệt cau mày thật chặt.
Nguyên tuyền chữ Bính thuộc cốc Noãn Chiếu, là một trong ba nguyên tuyền còn sót lại.
Bây giờ nó đã khô cạn, như vậy chèo chống cho Mã gia cũng chỉ còn nguyên tuyền chữ Giáp và chữ Ất. Điều này đối với bộ tộc Mã gia mà nói là một tin dữ.
Nguyên tuyền Bắc Nguyên khác với nguyên tuyền Nam Cương.
Nguyên tuyền phía Bắc đa số thưa thớt, miệng suối chật hẹp, nhưng phun trào mãnh liệt, có thể trong thời gian ngắn cho ra sản phẩm.
Nguyên tuyền phía Đông nhiều hơn, nguyên tuyền phía Nam róc rách, nguyên tuyền phía Bắc kịch liệt, nguyên tuyền phía Tây tinh túy.
Ở Nam Cương, một bộ tộc cỡ nhỏ có thể sử dụng một nguyên tuyền liên tục trong vài chục năm. Chỉ cần không khai thác quá độ, có thể tiếp tục sử dụng trong một thời gian dài.
Nhưng Bắc Nguyên thì khác.
Nguyên tuyền Bắc Nguyên hình thành nhanh nhưng tán loạn cũng nhanh. Cộng thêm chiến sự ở Bắc Nguyên rất nhiều, một bộ tộc cỡ nhỏ phải cần đến ba bốn nguyên tuyền mới có thể chèo chống được.
Sau khi Mã Anh Kiệt trở lại bộ tộc, nhận chức Tộc trưởng Mã gia. Mã gia trùng kích thế lực siêu cấp thất bại, bây giờ trở thành bộ tộc cỡ nhỏ. Cốc Noãn Chiếu lớn như vậy đột nhiên trở nên trống trải.
Lương thảo, nguồn nước của Mã gia đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng nguyên tuyền lại là tiền tệ, là nguyên liệu quan trọng cho cổ sư tu hành. Một khi bão tuyết đến, cốc Noãn Chiếu trở thành chỗ tránh nạn sau cùng.
Không chỉ đàn thú mà các cổ sư khác cũng đến đây nghỉ lại.
Mã gia là chủ, không những muốn chống lại bão tuyết, mà còn muốn thương lượng với những người này.
Nguyên tuyền sản xuất nguyên thạch, chính là sống lưng chiến lực chèo chống cho cổ sư. Bây giờ ba sống lưng của Mã gia đã bị gãy một cái. Mã gia yếu ớt chỉ còn lại ba thành sức mạnh.
Chương 714: Người nhỏ bé đi trước (1)
Nhưng vì nguyên tuyền chữ Bính khô cạn, sức mạnh lập tức giảm đi một thành.
Nhưng đối mặt với nan đề như thế, Mã Anh Kiệt lại không có đối sách.
Nếu y có một con cổ Giang Như Cố, y có thể giúp cho nguyên tuyền chữ Bính trở lại hình dáng ban đầu, vấn đề lập tức được giải quyết, nhưng y lại không có.
“Tộc trưởng đại nhân, nguyên tuyền quan trọng như vậy sao?” Phí Tài hỏi.
Sau khi cậu trở về gia tộc, vì là ân nhân cứu mạng của Mã Anh Kiệt, vì thế được giải trừ thân phận nô lệ, trở thành người tự do.
Đồng thời, cậu vẫn là tùy tùng thiếp thân của Mã Anh Kiệt như cũ.
Mã Anh Kiệt lo lắng gật đầu: “Nguyên tuyền khô cạn, ảnh hưởng đối với cổ sư rất lớn. Mà cổ sư lại là trụ cột của bộ tộc. Mã gia chúng ta không những phải dùng cổ sư làm lực lượng chủ yếu, chống đỡ bão tuyết, mà sau khi bão tuyết rời đi, lại càng phải dựa vào chiến lực cổ sư để cướp đoạt tài nguyên, phát triển bộ tộc.”
Phí Tài ồ một tiếng, vừa đi bên cạnh vừa hỏi: “Chúng ta có thể tìm nguyên tuyền mới hay không? Ý của thuộc hạ là ngài nhìn xem, cốc Noãn Chiếu của chúng ta lớn như vậy, nói không chừng còn có ba nguyên tuyền khác thì sao.”
Trong giọng nói của Phí Tài tràn đầy tinh thần lạc quan.
Mã Anh Kiệt cười khổ: “Nguyên tuyền Bắc Nguyên có thể hình thành trong thời gian ngắn, cốc Noãn Chiếu có lẽ cũng có nguyên tuyền thứ tư. Nhưng khả năng này quá thấp, gần như không có khả năng. Ngươi nên biết rằng, khi trận bão tuyết mười năm kéo đến, nguyên tuyền các nơi trên Bắc Nguyên sẽ lần lượt khô cạn. Đợi bão tuyết đi rồi, nguyên tuyền mới mới xuất hiện. Đến lúc đó, các nơi ở Bắc Nguyên đều có cây rong tươi tốt. Cứ cách trăm dặm sẽ có một nguyên tuyền. Đó chính là thời cơ tốt để mỗi bộ tộc, mỗi đàn thú phát triển lớn mạnh.”
“Là như vậy sao?” Lúc này Phí Tài mới hiểu được. Cậu sống đến từng tuổi này, vẫn cứ tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn không quá quen thuộc với tình huống như thế.
“A!” Bỗng dưng cậu kêu lên một tiếng, ngã sấp xuống ven đường.
Hai người bọn họ đang đi trên con đường bên cạnh vách núi, cũng may không phải vách đá mà là dốc thoải. Phí Tài ngã xuống, thuận theo dốc thoải một đường lăn xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
“Cái tên nhóc này...” Mã Anh Kiệt bị tiếng kêu thảm thiết nghe rất khôi hài của Phí Tài chọc cười, lông mày đang cau chặt không khỏi giãn ra được một chút.
“Cái tên mù đường này, hiện tại ngay cả đường cũng không đi cho ổn sao? Mau tranh thủ bò lên cho ta. Hả?” Mã Anh Kiệt bỗng dừng lại, hai mắt trợn tròn, khó tin nhìn một nguyên tuyền mới đang phun ra ngoài trên dốc thoải.
Miệng nguyên tuyền vốn bị một tảng đá che kín.
Tảng đá này bị Phí Tài lăn xuống đụng phải, vì thế miệng nguyên tuyền mới lộ ra.
Hiển nhiên, đây là nguyên tuyền mới được hình thành gần đây. Nếu không, trước đó Mã gia không thể không dò ra.
Nguyên tuyền này khá lớn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi sẽ cho ra một trăm nguyên thạch, thuận theo nước suối phun đầy mặt đất chung quanh.
“Cái này, nguyên tuyền này còn vượt qua cả nguyên tuyền chữ Giáp.” Mã Anh Kiệt vui mừng quá đỗi, thậm chí hốc mắt cũng hơi đỏ lên: “Đây chính là khổ tận cam lai sao? Đây nhất định là tổ tiên ở Trường Sinh Thiên phù hộ.”
“Tộc trưởng, thuộc hạ lên đến rồi.” Lúc này, Phí Tài mới nhếch nhác chạy lên. Sau khi nhìn thấy nguyên tuyền, hai mắt cậu bé mở to: “Thật kỳ lạ, tại sao nơi này lại có một dòng suối?”
Mã Anh Kiệt cười ha hả: “Phí Tài, ngươi chính là ngôi sao may mắn mà ông trời ban cho ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy thay bằng tên mới, đừng gọi Phí Tài nữa. Phí Tài là phế vật, người bên cạnh Mã Anh Kiệt ta làm sao là phế vật được chứ? Từ nay về sau, ngươi hãy gọi là Hồng Vận. Phí Hồng Vận, biểu đạt vận may của Mã gia chúng ta, khổ tận cam lai.”
Nhưng Mã Anh Kiệt cũng không cao hứng quá lâu. Bảy ngày sau, đại quân Hắc gia đã đến, bao vây cốc Noãn Chiếu.
Ngay trong đêm đại quân Hắc gia đóng trại, ba nguyên tuyền của cốc Noãn Chiếu đồng thời hóa thành dòng nước màu đen, hoàn toàn ô nhiễm.
Một phong tin chiêu hàng được đưa đến tay Mã Anh Kiệt.
Mã Anh Kiệt không ngờ rằng, Hắc Lâu Lan rõ ràng đã là kẻ thắng lợi cuối cùng, nhưng lại không buông tha cho y.
Nguyên tuyền đã bị cổ trùng làm cho ô nhiễm, không thể sản xuất nguyên thạch, tất cả bị phế. Mặc dù vẫn còn nguyên thạch tồn kho, nhưng Mã gia đã mất đi khả năng tiếp tục ở lại cốc Noãn Chiếu.
“Nghĩ không ra Hắc Lâu Lan có thù tất báo. Trong thư của gã yêu cầu Mã gia chúng ta quy hàng gã. Điều này cũng không tính vi phạm quy củ do Cự Dương Tiên Tôn năm đó đặt ra. Thật ghê tởm và đáng hận.” Mã Anh Kiệt xiết chặt hai tay, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và bất đắc dĩ.
“Hắc Lâu Lan danh xưng hắc bạo quân, lúc nào cũng bạo ngược, thô lỗ. Xem ra, trong cuộc đại chiến trước đó, gã đã sinh lòng kiêng kỵ Mã gia chúng ta, nhưng vì ngại quy củ của Chu Tể, cho nên muốn đặt Mã gia dưới mắt của mình, tiếp tục chèn ép.” Mã Do Lương ngồi trên ghế, giọng điệu trầm thấp phân tích.
Ngừng lại một chút, Mã Do Lương nói tiếp: “Thật ra điều này cũng không tệ. Mã gia quy hàng Hắc Lâu Lan, chúng ta cũng có thể tiến vào phúc địa Vương Đình.”
Mã Anh Kiệt lắc đầu: “Đây chính là dụng tâm âm hiểm của Hắc Lâu Lan. Mã gia cố nhiên có thể tiến vào chiếm giữ Vương Đình, nhưng những người khác thì sao? Ta hỏi ông, trong bộ tộc, thân tộc họ Mã có được bao nhiêu chứ?”
Sắc mặt Mã Do Lương trở nên tái nhợt: “Chỉ có hơn một trăm ba mươi người.”
“Đúng là như vậy.” Mã Anh Kiệt gật đầu: “Mã gia chúng ta muốn phát triển lớn mạnh, nhất định phải thu nạp người ngoài, trắng trợn kết thân, sinh sôi thật nhiều. Nhưng Hắc Lâu Lan chỉ cần một mệnh lệnh, không cho Mã gia chúng ta tiếp cận người ngoài, thậm chí chỉ cho phép tộc ta thông hôn nội bộ. Đến lúc đó, Mã gia chúng ta muốn lớn mạnh là chuyện của ngày tháng năm nào chứ?”
Sắc mặt Mã Do Lương càng trắng hơn một phần.
Ông ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chính trị là bẩn thỉu, không cho phép cưới người ngoài tộc rất dễ làm được. Hắc Lâu Lan chỉ cần lấy lý do duy trì huyết mạch hoàng kim thì có thể danh chính ngôn thuận ngăn chặn Mã gia lớn mạnh.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Mã Do Lương đã mất đi chủ ý.
Mã Anh Kiệt im lặng một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Chúng ta hãy ban cho người ngoài họ Mã, tiếp nhận làm người của bổn gia.”
“Tộc trưởng đại nhân, làm như vậy, huyết mạch hoàng kim của Mã gia chúng ta chỉ sợ thật sự...” Mã Do Lương do dự.
“Chúng ta nhất định phải đề phòng. Huyết mạch hoàng kim là niềm kiêu ngạo của chúng ta, tuyệt sẽ không bị ô nhiễm. Nếu cục diện chuyển biến tốt đẹp, chúng ta đoạt lại họ Mã của bọn họ, bài xích bọn họ ra ngoài là được.” Mã Anh Kiệt nói.
Lúc này, Mã Do Lương mới yên tâm, chậm rãi gật đầu, tiếp nhận sách lược của Tộc trưởng.
Tiếng xe lộc cộc, tiếng ngựa hí vang.
Đội ngũ cuồn cuộn lên đến trăm vạn đi thẳng về phía Vương Đình, trung tâm của Bắc Nguyên.
Bão tuyết ở bên ngoài đang tàn phá mọi thứ, khiến ngựa Đại Vị cũng không ngẩng đầu lên được.
Tuyết trên đất dày đến tận đầu gối, khiến mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, mất rất nhiều thời gian so với bình thường.
Từng con cổ Ốc Sên Lam Điền đang lảo đảo di chuyển. Trong bụng của chúng có vô số vật tư, khiến hình thể của chúng nguyên bản chỉ to gấp ba con voi, biến thành một ngọn núi nhỏ.
Từng hàng xe ngựa đi theo phía sau cổ Ốc Sên Lam Điền. Phía sau có một số người phàm che mặt đi trong bão tuyết, trên người đầy băng tuyết.
Vì phòng ngừa cổ Ốc Sên bị chết cóng, cứ ba vị cổ sư sẽ phụ trách một con cổ Ốc Sên, chuyên loại bỏ băng mỏng trên người chúng, đồng thời dùng cổ trùng Viêm đạo để sưởi ấm và duy trì nhiệt độ cơ thể.
Đại quân đi thẳng hướng Vương Đình. Bão tuyết ngày càng lớn khiến tốc độ của đại quân ngày càng chậm hơn.
Vô số nô lệ người phàm bị ngã xuống đường, không thể đứng dậy được.
Tuy Hắc Lâu Lan có thể hạ lệnh cho cổ sư cứu họ, nhưng gã ta không làm như vậy.