Chương 709: Kiêm tu hai đạo
Nhưng mọi người từ trong lời nói của hắn cảm nhận được một sự khí khái vô địch.
“Mã Tôn thúc thúc, ngươi đi mau. Nơi này để ta ngăn cản.” Thiếu tộc trưởng Mã Anh Kiệt của Mã gia đang đứng bên cạnh Mã Tôn kêu to.
Các cổ sư hộ vệ khác cũng đồng thời khuyên bảo: “Lang Vương hung mãnh, không thể giao phong chính diện. Đại nhân, Thiếu tộc trưởng đi đi, để chúng ta ngăn cản hắn.”
Đối mặt với lời khuyên của những người chung quanh, sắc mặt Mã Tôn tái xanh, quyết định cự tuyệt: “Không, Mã gia ta chỉ có dũng sĩ chiến tử, không có người hèn nhát chạy trốn. Ta là một trong những cờ xí của Mã gia. Nếu như ta chạy trốn, đó chính là sự đả kích đối với sĩ khí của đại quân. Ta không thể đi. Chúng ta còn chưa thua, trong tay ta vẫn còn đàn thiên mã.”
Nói xong, ông ta điều động tâm niệm, nhất thời thiên mã lao lên, giống như một đám mây trắng.
Thiên mã thần tuấn vô cùng, lông trắng như tuyết, lông bờm bay lên trong gió, đôi cánh trắng noãn thỏa thích giãn ra.
Đàn ngựa này chính là sự kiêu ngạo của Mã gia.
Nhìn thấy đàn thiên mã, một sự khí khái hào hùng dâng lên trong lòng người Mã gia, cảm giác hoảng sợ nhanh chóng được bình ổn.
“Không sai, chúng ta vẫn còn đàn thiên mã. A...” Mã Anh Kiệt vừa mới nói được nửa câu đã chuyển thành tiếng kinh hô.
Phương Nguyên giống như một ngôi sao băng bay vụt đến, không có bất kỳ ý định né tránh, hung hăng đụng vào đàn thiên mã.
Từng con thiên mã chiến lực có thể so sánh với cao thủ tứ chuyển bị nổ tung.
Đàn ngựa phát ra tiếng kêu kinh hoàng. Đôi cánh trắng noãn bị chà đạp, lông vũ theo xác ngựa rơi xuống, bất lực giữa không trung.
Tung hoành tan tác, không ai có thể ngăn cản.
Phương Nguyên không thèm nói đạo lý, xuyên qua đàn thiên mã bay đến chỗ đám người Mã Tôn.
Mã Tôn sợ ngây người. Cổ sư bên cạnh há hốc mồm nhìn Phương Nguyên, trong lòng tràn ngập sự chấn động, bất lực và khủng hoảng.
Thân ảnh như quỷ thần của Phương Nguyên đã khắc sâu ấn tượng cho bọn họ, không thể xóa nhòa.
“Không, ta không có thua.” Mã Tôn thất thố kêu to, đang định thôi động sát chiêu, lại bị Mã Anh Kiệt ngăn cản.
“Thúc thúc, nên để cho cháu. Một khi sát chiêu được thôi động, cảnh giới của thúc thúc sẽ giảm xuống. Mã gia có thể không có cháu, nhưng không thể không có thúc thúc.” Mã Anh Kiệt gào lên, ánh mắt tràn ngập quyết tâm.
“Anh Kiệt.” Cơ thể Mã Tôn chấn động. Ông ta nhìn đệ tử mà mình yêu thương nhất, cảm nhận được quyết tâm muốn chết của y.
Mã Tôn đương nhiên không muốn vì mình mà hy sinh đứa cháu này.
Nhưng đúng như Mã Anh Kiệt đã nói, Mã gia có thể không có Mã Anh Kiệt nhưng lại cần Mã Tôn ông ta chỉ huy đàn ngựa. Bây giờ bầy ưng đã sụp đổ, đàn chuột cũng không thể trông cậy vào. Nếu mất luôn đàn ngựa, Mã gia nhất định sẽ thua.
“Huống hồ cháu còn chưa nhất định sẽ chết mà. Thúc thúc đi mau đi.” Mã Anh Kiệt nói xong liền bình tĩnh lại, điên cuồng điều động chân nguyên rót vào bên trong mấy con cổ trùng.
Sát chiêu, Long Mã Tinh Thần.
Đây là sát chiêu mà cổ tiên Ma đạo Tuyết Tùng Tử đến từ Đại Tuyết Sơn đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.
Cộc cộc cộc...
Rất nhiều tuấn mã bên cạnh giơ móng gỗ, phát ra tiếng kêu điên cuồng.
Trên người bọn chúng đổ ra rất nhiều mồ hôi và máu. Rất nhanh, từng con ngã xuống, đánh mất sinh mệnh.
Nhưng cùng lúc đó, linh hồn bảy màu, lộng lẫy như hồng của những con ngựa bay ra ngoài.
“Hồn ngựa biến dị...” Con ngươi Phương Nguyên hơi co rụt lại.
Hồn phách bình thường, bằng mắt thường rất khó mà nhìn thấy.
Nhưng hồn của những con ngựa này, trên đầu lại mọc ra một cặp san hô giống như sừng rồng, hình thể có lớn có nhỏ, hơi tương tự như còn sống. Đồng thời hào quang bảy màu lóng lánh, trừ khi bị mù mới không nhìn thấy.
Long mã trôi nổi, tốc độ cực nhanh đánh tới Phương Nguyên.
Phương Nguyên bay lên, kéo dài khoảng cách, đồng thời không ngừng công kích thăm dò.
Đám hồn ngựa này khá khó giải quyết. Bởi vì là hồn thể, công kích bình thường vô hiệu đối với bọn chúng. Đồng thời, một khi bọn chúng tự bạo, con nào cũng có được uy lực hồn bạo của sói Vây Cá giống như lúc trước.
Mặc dù sát chiêu của Phương Nguyên cường đại, nhưng không phải sát chiêu Hồn đạo. Ba hồn ngựa tự bạo, hắn sẽ chịu không nổi.
Dù sao, hắn vẫn chỉ có thiên nhân hồn.
“Nhưng tại sao ta lại liều mạng chứ?” Phương Nguyên cười nhạo, từ không trung thản nhiên rơi xuống đất.
Hắn không chỉ có Lực đạo, hắn còn có thủ đoạn của Nô đạo.
Sau một khắc, lang yên cuồn cuộn, trị liệu đàn sói bên cạnh hắn. Tiếng sói tru lên, chiến lực đàn sói tăng vọt.
Đàn sói giống như cá mập đói khát phóng đến Mã Anh Kiệt và Mã Tôn.
“Thật ghê tởm.” Mã Anh Kiệt lập tức lĩnh giáo được sự vô sỉ âm hiểm của Phương Nguyên.
Y vì phát động sát chiêu Long Mã Tinh Thần mà hy sinh rất nhiều ngựa, hình thành hồn ngựa biến dị.
Nhưng Phương Nguyên lại không liều mạng với hồn ngựa, trực tiếp điều đàn sói đến chịu chết.
Đàn sói dùng sinh mệnh của mình để tiêu hao sức mạnh hồn ngựa. Hồn ngựa biến dị vì chống cự sự tấn công mãnh liệt của đàn sói, cơ thể ảm đạm, có tiêu tán, có tự bạo.
Sói chết rất nhiều, đổi lấy số lượng hồn ngựa giảm xuống.
Phương Nguyên phát huy tinh túy Nô đạo đến cực hạn.
Cổ sư Nô đạo phải dùng pháo hôi để hao tổn sức mạnh quý giá của kẻ địch. Ví dụ như tiêu hao chân nguyên bên trong Không Khiếu, hoặc đồng quy vu tận với hồn ngựa giống như lúc này.
Mã Anh Kiệt hoàn toàn không làm gì được đối phương.
Mặc dù hồn ngựa biến dị cường đại, trong thời gian ngắn có thể giết chết một lượng lớn đàn sói nhưng lại không thể sinh ra uy hiếp với Phương Nguyên.
“Thúc thúc, đi mau. Thúc là hy vọng của Mã gia. Đi mau đi.” Mã Anh Kiệt khàn giọng hô to, một lần nữa khuyên Mã Tôn rời đi.
Mã Tôn lệ rơi đầy mặt, trong lòng tràn ngập thống khổ, thù hận, phẫn nộ và bàng hoàng.
Cuối cùng, ông ta nghiến đến răng vỡ vụn, khó khăn xê dịch thân hình, dưới sự thôi thúc của lý trí mà mang theo đàn ngựa, rời khỏi Mã Anh Kiệt, rút lui về hướng đại quân Mã gia.
“Sao?” Phương Nguyên lập tức phát giác được hành tung của Mã Tôn.
Mã Tôn chính là đại sư Nô đạo, còn quan trọng hơn Mã Anh Kiệt gấp trăm lần. Phương Nguyên vỗ đôi cánh, nhất phi trùng thiên bỏ qua Mã Anh Kiệt, triển khai truy sát Mã Tôn.
“Lang Vương chạy đi đâu.” Mã Anh Kiệt khẩn trương, vội vàng thôi động hồn ngựa bay lên ngăn cản.
Phương Nguyên khinh thường cười lạnh, cơ thể xẹt qua một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, bỏ lại đám hồn ngựa phía sau.
Hắn là đại sư phi hành. Đám hồn ngựa biến dị này chẳng qua chỉ là con rối của Mã Anh Kiệt mà thôi.
Nhìn thấy sát thần Phương Nguyên truy sát đến, đám cổ sư bảo vệ bên cạnh Mã Tôn bị dọa đến mức đái ra quần.
Rơi vào đường cùng, Mã Tôn thôi động sát chiêu Long Mã Tinh Thần.
Dưới sự chỉ huy của y, hồn ngựa biến dị hình thành phòng tuyến, phối hợp lẫn nhau, uy hiếp còn mạnh hơn so với Mã Anh Kiệt.
Cho dù Phương Nguyên có tạo nghệ đại sư phi hành cũng khó mà đột phá.
Rống.
Lúc này, một tiếng rồng gầm vang lên.
Một bóng ma to lớn bao phủ Phương Nguyên.
Một con rồng lớn ba trảo một sừng một lần nữa đánh tới sau lưng Phương Nguyên.
Thành Long bị một kích của Phương Nguyên đánh bại, ngã đến thất điên bát đảo, vất vả lắm mới đứng lên được, lại lọt vào công kích của mấy người. Thành Long tốn hết sức lực mới đánh tan được đám cổ sư này, sau đó dưới trạng thái tức giận vì muốn báo thù mà chạy đến đây.
“Tự tìm lấy cái chết.” Phương Nguyên cười lạnh, nhìn long trảo thế không thể vỡ chộp vào mình, cũng không thèm biến sắc.
Đôi cánh ưng chấn động sau lưng, va chạm với long trảo.
Dựa vào thuật phi hành vô cùng tinh diệu, hắn đã đùa nghịch xoay quanh con rồng.
“Không ổn rồi, ta đang ở trên không trung, không phải là đối thủ của Lang Vương.” Khi Thành Long ý thức được sự không ổn thì đã muộn rồi.
Phương Nguyên nắm lấy sơ hở bay đến chỗ Thành Long.
Hai cánh tay bằng đồng thau to lớn giống như lợi kiếm, hung hăng đảo qua hai mắt của con rồng.
Sau một khắc, long đồng vỡ vụn, máu văng khắp nơi.
Con rồng trở nên điên cuồng, sự đau đớn kịch liệt khiến cho nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chương 710: Thắng cục đã định (1)
Phương Nguyên nhe răng cười một tiếng. Toàn thân dính đầy máu đỏ tươi, hai cánh tay thò vào trong hốc mắt, móc lên đến não. Hai cánh tay bên ngoài giống như cây búa hung hăng đánh xuống.
Ầm ầm.
Từng tiếng vang vang lên. Phương Nguyên xem đầu con rồng giống như trống trận, không ngừng nện xuống.
Con rồng rơi xuống từ trên không trung, điên cuồng giãy dụa, giống như một con rắn màu vàng quằn quại.
Khi nó lăn lộn trên mặt đất, bất luận người hay thú đều bị đuôi rồng quất bay.
Phương Nguyên một chút cũng không dừng lại, đánh trọn hai mươi ba lần, rốt cuộc đã đánh nát đầu con rồng.
Óc, còn có máu bắn đầy người hắn.
Hắn hít sâu một hơi, mùi máu tanh nồng khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ. Nhất là thi thể con rồng lớn dưới chân như thể im lặng nhìn hắn chinh phục.
“Đàn ông, bất luận sống ở thế giới nào cũng là để chinh phục. Chinh phục kẻ địch, chinh phục chính mình.” Phương Nguyên cảm khái trong lòng một tiếng.
Mặc dù đã chết nhưng thân rồng vẫn còn, có thể thấy được tạo nghệ Biến Hóa đạo của Thành Long tinh thâm đến cỡ nào.
“Đầu cứng thật, nhưng chỉ là sự xúc động ngu xuẩn.” Phương Nguyên nhàn nhạt đánh giá một câu, sau đó chuyển sang nhìn Mã Tôn.
“Hắn... hắn đã giết chết Thành Long.”
“Đây là Lang Vương sao? Hắn không phải là đại sư Nô đạo à?”
Phương Nguyên chân đạp thi thể của rồng khiến cho rất nhiều người sợ ngây người.
Đại đa số người không dám tin vào mắt của mình.
Từ lúc nào Lang Vương quay người biến đổi từ đại sư Nô đạo thành mãnh sĩ hung hãn, tung hoành sa trường như vậy.
Cùng lúc đó, đàn sói kêu gào, xung đột phải trái, từng lớp công kích liên miên không ngừng cho thấy thuật ngự thú cao siêu của Phương Nguyên.
Sắc mặt Mã Tôn tái nhợt, chân nguyên dần dần khô kiệt, vất vả duy trì sát chiêu Long Mã Tinh Thần.
Hồn ngựa biến dị kết thành quân trận, hình thành phòng tuyến nghiêm mật. Đàn sói xông lên, sau đó chịu chết.
Đối với mấy vật hy sinh này, Phương Nguyên chỉ cười lạnh trong lòng: “Bây giờ ta sẽ cho ngươi xem chỗ lợi hại của Nô Lực hai đạo song tu.”
Tâm niệm vừa động, thế công đàn sói đột biến, giống như mũi nhọn tập trung đột phá, trận hình hồn ngựa biến dị không tránh khỏi bị lôi kéo.
Thấy phòng tuyến đã thưa thớt, Phương Nguyên chủ động phát động công kích.
Trong lòng Mã Tôn nghiêm lại, vội vàng khống chế hồn ngựa biến dị chặn đường, cứ như vậy khiến cho phòng tuyến hỗn loạn.
Phương Nguyên cười ha hả, thay đổi phương hướng công kích. Cùng lúc đó lại thôi động đàn sói tấn công, tiến gần ba trăm bước.
Mã Tôn trái che phải cản, rất nhanh chống đỡ không nổi.
Ông ta ngăn cản được công kích của Phương Nguyên thì bị đàn sói tấn công. Cản được đàn sói thì lại không quản được Phương Nguyên.
Sau mấy hiệp, Phương Nguyên bắt được sơ hở, bỗng nhiên vọt đến trước mặt Mã Tôn, quyền thứ nhất đánh nổ phòng ngự, quyền thứ hai khiến cho Mã Tôn trọng thương mất đi năng lực chạy trốn, quyền thứ ba đánh chết vị đại sư Nô đạo thanh danh lan xa dưới tay mình.
Mã Tôn bỏ mình.
Đàn ngựa sụp đổ, sĩ khí của đại quân Mã gia bàng hoàng vô cùng.
“Nếu ta không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt không tin tưởng cảnh tượng này.”
“Mã vương lại bị đại sư Nô đạo dùng thuật chém đầu giết chết.”
“Lang Vương ẩn tàng thật sâu. Hắn ta song tu Nô Lực, hoàn toàn không ngại chiến thuật chém đầu. Đại sư Nô đạo như vậy, làm sao mà đối phó?”
Thực lực của Phương Nguyên khiến cho đại quân trên dưới Mã gia cảm thấy không thể kềm chế.
Tuyệt vọng nhanh chóng lan tràn trong lòng bọn họ.
“Bây giờ chỉ có thể dựa vào Thử vương, chỉ có đàn chuột mới có thể đối kháng đàn sói.” Mã Thượng Phong tái xanh mặt. Mã Tôn chết khiến cho ông ta như rơi xuống hầm băng. Nhưng ông ta thân là Tộc trưởng Mã gia, đã cùng đường mạt lộ, chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Giang Bạo Nha.
Nhưng một khắc sau, chút hy vọng còn sót lại trong mắt Mã Thượng Phong đã tiêu tan không còn.
Thử Vương đã bỏ chạy.
“Trời ơi, Lang Vương chính là tên biến thái. Ưng Vương, Mã Vương, Thành Long, Thành Hổ, Ô Dạ đều bị hắn giết chết. Bây giờ còn không trốn, ta còn giữ được mạng sao?”
Giang Bạo Nha vừa chạy trốn, thất khiếu vừa chảy máu.
Cũng không còn cách nào, gã đã thề độc quy thuận đại quân Mã gia. Bây giờ lâm trận bỏ chạy, tất nhiên phải chịu sự phản phệ của lời thề.
Nhưng cho dù bị phản phệ, Giang Bạo Nha cũng muốn rút lui.
Biểu hiện kinh khủng của Phương Nguyên đã hoàn toàn đánh tan đấu chí còn sót lại không nhiều của gã.
“Thử Vương, mau quay trở lại cho ta.” Mã Thượng Phong kêu to.
Giang Bạo Nha vẫn cắm đầu mà chạy, không chút để ý.
Thất khiếu của gã chảy máu, nhưng gã vẫn không ngừng lại, cho thấy rõ ràng quyết ý không gì sánh nổi của gã.
Gã chạy trốn, kéo theo người bên cạnh. Rất nhanh, khá nhiều cổ sư Mã gia bắt đầu rút lui. Rất nhiều bộ tộc hợp nhất lực lượng lui khỏi chiến trường.
“Người ngoài đúng là không đáng tin cậy.” Mã Thượng Phong thở ra một hơi, sau đó phun ra một ngụm máu, hai mắt tối đen, ngất ngay tại chỗ.
Mã gia tan tác, đại cục đã định.
Mặc dù có tinh binh người tuyết nhưng cũng vô pháp ngăn cơn sóng dữ.
Cổ sư cường giả lần lượt rút lui.
“Thiếu chút nữa phá vỡ phong ấn, dùng chân thân tác chiến rồi. May thay, may thay.” Bên trong vòng chiến, vẫn đang bị người khác vây công, Hắc Lâu Lan thở hồng hộc nói. Chân nguyên của gã vẫn đang tiêu hao kịch liệt, hung mang trong mắt lại càng lăng lệ.
Dưới mệnh lệnh của gã, đại quân Hắc gia triển khai truy sát.
Giết càng nhiều người thì lấy được càng nhiều chiến công. Có ngốc cũng hiểu được đạo lý này.
Công danh lợi lộc đã kích thích trên dưới Hắc gia, chẳng khác nào đàn sói đói.
Thoạt đầu còn có tinh binh các lộ trấn áp trận, nhưng rất nhanh, tinh binh Hắc gia trở về kềm chế tinh binh đối phương, đại quân Mã gia rốt cuộc tan tác, rất nhiều người chạy trốn tứ tán.
Phương Nguyên không hề động thân, gọi đàn sói đến bên cạnh bảo vệ.
“Nội tạng xuất huyết, hồn phách suy yếu xuống còn ngũ bách nhân hồn.” Phương Nguyên kiểm tra cơ thể, âm thầm nuốt xuống ngụm máu tươi, cảm giác đầu váng mắt hoa không ngừng tập kích.
Hai cánh tay đồng thau lặng yên biến mất. Di chứng do sát chiêu Địa Vương bốn tay còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.
“Những lần thí nghiệm trước đó đều chỉ là lướt qua. Lần này thôi động đến cực hạn, thậm chí còn vượt qua lý luận thời gian, lập tức xuất hiện vấn đề. Quả nhiên, thực tiễn chính là sự hiểu biết chính xác nhất.”
Sát chiêu chính là sự phối hợp cổ trùng tuyệt diệu.
Nhưng không phải sát chiêu nào tưởng tượng ra cũng đều hoàn thiện.
Chỉ có không ngừng trải qua thực tiễn, không ngừng điều chỉnh mới có thể hoàn thiện sát chiêu. Quá trình hoàn thiện khả năng phải trải qua thời gian rất dài, có khi mấy đời người, thậm chí mấy chục đời người không ngừng thôi diễn, không ngừng điều chỉnh.
Địa Vương bốn tay chỉ là Phương Nguyên lợi dụng kinh nghiệm năm trăm năm kiếp trước và sự tưởng tượng ra.
Phương Nguyên rất nhanh hiểu được một điều, di chứng nghiệm trọng như vậy là xuất phát từ khâu nào.
“Là cổ Thổ Bá Vương ngũ chuyển. Vốn sát chiêu này là căn cứ vào mặt đất mà tác chiến. Đứng trên mặt đất càng lâu, di chứng càng nhỏ. Nhưng trận đấu lần này hầu như đều phi hành. Vì thế mới xảy ra vấn đề.”
“Xem ra sát chiêu Địa Vương bốn tay còn có rất nhiều chỗ thiếu hụt. Từ trận chiến hôm nay xem ra, phi hành thuận tiện hơn so với cổ Mạnh Mẽ Đâm Tới nhiều, uy hiếp đối với địch nhân cũng lớn hơn. Ta đang phi hành, lại có tạo nghệ đại sư, hẳn phải phát triển ưu thế này mới đúng.”
Hắn không muốn từ bỏ phi hành. Nếu là như vậy, sát chiêu Địa Vương bốn tay phải được chỉnh sửa lại một phen.
Phương Nguyên ngồi trên lưng lang hoàng sói Đêm già nua, vừa nhìn đại quân Hắc gia truy sát vừa lẳng lặng suy nghĩ.
“Thật ghê tởm. Đúng là rất cảnh giác, hoàn toàn không cho ta một cơ hội nhỏ nhoi nào.” Sát thủ Vô Danh đang tiềm phục nơi xa thăm dò Phương Nguyên.
Y vốn thừa dịp Lang Vương truy sát sinh ra sự lơ là, triển khai đánh lén.
Một khi y đắc thủ, giết chết Lang Vương, Mã gia sẽ có cơ hội tập hợp lại.
Nhưng Phương Nguyên không cho y bất cứ cơ hội nào, hình như đã khám phá ra tính toán của y.
Vô Danh thậm chí đợi thêm một lát, rốt cuộc không chịu đựng nổi cường giả Hắc gia đến gần càng nhiều hơn, đã lặng yên rút lui.
Chương 711: Thắng cục đã định (2)
Mã gia chạy trốn, bên trong quá trình đào thoát, Tộc trưởng Mã gia Mã Thượng Phong đã tỉnh lại.
Ông ta vẫn chưa hết hy vọng, trốn vào phòng tuyến phía sau, ý định cố thụ bên trong phòng tuyến.
Nhưng cổ Nhân Như Cố của Thái Bạch Vân Sinh đã khiến cho kế hoạch này của ông ta bị phá sản. Đại quân Hắc gia xông phá phòng tuyến, Phan Bình dùng cổ Đơn Đao, trong cuộc hỗn chiến may mắn lấy được đầu của Mã Thượng Phong.
Tộc trưởng Mã gia vừa chết, từ trên xuống dưới Mã gia đã không còn đấu chí.
Đào gia, Dương gia, Kỳ Liên gia lần lượt đầu hàng. Bên trong quá trình tiếp nhận đầu hàng không thể tránh khỏi Hắc gia chú ý.
“Chạy mau, nhanh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa.” Triệu Liên Vân ngồi bên trong xe, thúc giục người bên ngoài.
Phí Tài đảm nhận xa phu, dốc hết toàn lực quất con ngựa. Hai bánh xe ngựa nhanh chóng chuyển động.
Phí Tài là nô bộc bên cạnh Mã Anh Kiệt, phụ trách cuộc sống hàng ngày của Thiếu tộc trưởng Mã gia, tất nhiên phải theo đại quân xuất chinh. Triệu Liên Vân không có nhà để về, chỉ có thể đi theo bên cạnh cậu ta.
Mã gia tan tác, hai người bọn họ vẫn còn là phàm nhân, chỉ có thể đào vong.
Nhưng chỉ dựa vào sức ngựa, tốc độ của chiếc xe hoàn toàn không sánh được với cổ sư. Khi mới bắt đầu đào vong đã bị các cổ sư bỏ xa.
Nhưng chính bởi vì Triệu Liên Vân và Phí Tài là phàm nhân, ngược lại mới khiến cho Hắc gia bỏ qua hai người.
Chiến công giết chết phàm nhân cực kỳ nhỏ bé.
Đương nhiên, nếu gặp phải cổ sư đang tâm trạng không vui hoặc trời sinh tính thích chém giết hoặc sói hoang không phân biệt phàm nhân, khi đi ngang qua tiện tay chém cho bọn họ hai nhát, sẽ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn.
Nhưng số phận của Phí Tài và Triệu Liên Vân không tệ, không chỉ không gặp phải tình huống này, mà còn thuận lợi dưới ánh mắt của vô số cổ sư chạy ra khỏi chiến trường.
Hai người một đường liều mạng đào vong.
Con ngựa kéo xe mệt đến sùi bọt mép, cuối cùng té ngã trên bãi cỏ.
Xe ngựa theo đó mà lật úp.
Phí Tài, Triệu Liên Vân chật vật không chịu nổi, từ trong chiếc xe rách nát chui ra ngoài. Mặc dù trên người bọn họ bị thương, nhưng bãi cỏ mềm mại khiến thương thế bọn họ không lớn.
“Tiếp theo, chúng ta nên chạy đi đâu?” Không còn truy binh, không có cổ sư, đối mặt với thiên địa mênh mông, Phí Tài mới cảm thấy bàng hoàng.
Triệu Liên Vân chỉ lo thở, cũng không lên tiếng. Cô bé cũng cảm thấy bối rối và bất lực.
“Lang Vương Thường Sơn Âm... Trên thế giới này lại có tên biến thái như vậy sao? Thật ghê tởm, sớm biết ngươi mạnh như vậy, lão nương ta cần chi thuyết phục cha ta đầu nhập vào Mã gia chứ?”
Vừa nghĩ đến biểu hiện tung hoành vô địch của Phương Nguyên trong vạn quân, thể xác và tinh thần của Triệu Liên Vân đều run lên.
Nhớ đến phụ thân tử chiến sa trường và tình cảnh phiêu linh, vận mệnh vô cùng tàn khốc của mình bây giờ, Triệu Liên Vân lại bật khóc.
“Tiểu Vân, đừng khóc, đừng khóc. Ngươi yên tâm đi, còn có ta ở đây.” Phí Tài vội vàng an ủi cô bé.
Triệu Liên Vân đầu tựa vào đầu gối, khóc càng lớn hơn.
Phí Tài luống cuống tay chân, liên tục an ủi, xin lỗi, miệng lưỡi vụng về không chịu nổi.
Triệu Liên Vân khóc một trận, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ngươi nói xin lỗi thì có ích gì. Lão nương ta thật sự khổ cực mà. Tại sao lại đến thế giới này cơ chứ? Bây giờ chúng ta bị hãm sâu trong tuyệt cảnh, không có cái gì để ăn, cũng chẳng có nước để uống. Ban đêm, mùi máu tanh trên chiến trường sẽ thu hút dã thú đến kiếm ăn. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị chết đói, chết khát, thậm chí là trực tiếp chết cóng.”
“A? Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phí Tài dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Triệu Liên Vân.
Triệu Liên Vân mở to mắt, tức giận gầm thét: “Ngươi đúng là phế nhân. Ngươi lớn hơn ta mà, tại sao ngươi lại không nghĩ ra được biện pháp nào tốt thế? Cái gì cũng phải dựa vào ta suy nghĩ, ngươi tưởng ta là Đông Phương Dư Lượng à?”
Phí Tài bị mắng đến cúi đầu, chỉ dám nhìn mũi chân của mình.
Bỗng nhiên, cậu ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bừng: “Ta nghĩ ra được một biện pháp.”
“Ồ? Biện pháp gì?” Triệu Liên Vân nhướng mày kinh ngạc. Cái tên ngốc này có thể nghĩ ra được biện pháp?
“Ta thấy chúng ta chỉ cần có con ngựa, chúng ta có thể rời xa khỏi chiến trường. Không có mùi máu tanh, chúng ta có thể tránh được mấy con dã thú.”
Triệu Liên Vân hận đến mức đá mạnh vào chân Phí Tài: “Ngươi tưởng ta không biết à? Cái tên ngu ngốc này, đúng là ngớ ngẩn. Đây là biện pháp tốt sao?”
Phí Tài bị Triệu Liên Vân đá nhảy nhót tưng bừng.
Bỗng nhiên, cậu chỉ về một phía, kêu to: “Mau nhìn kìa, có một con ngựa.”
Triệu Liên Vân nhìn lại, sợ ngây người, thất thanh kêu lên: “Mẹ nó, thế mà có một con ngựa hoang thật.”
Nhưng cô bé rất nhanh phản ứng lại được: “Thật ra Bắc Nguyên không hề thiếu ngựa hoang, nhưng cái chúng ta thiếu chính là bắt giữ, thuần phục ngựa hoang. Phí Tài, ngươi có cách gì không?”
Phí Tài a một tiếng, tay chỉ về đằng trước kêu lên: “Mau nhìn kìa, có một người đang ngồi trên lưng ngựa.”
Triệu Liên Vân ngưng thần nhìn lại, đúng là có một người.
Đợi con ngựa đến gần hai người, Triệu Liên Vân trợn tròn mắt, nhìn ra thân phận người bị thương trên lưng ngựa: “Là Mã Anh Kiệt.”
“Chúc mừng huynh trưởng, chúc mừng huynh trưởng. Trận chiến này Hắc gia đại thắng, cho dù Mã gia có cổ tiên giúp đỡ, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.” Hắc Bách vẫn luôn chú ý cuộc đại chiến, lúc này thông qua cổ điều tra nhìn thấy Hắc gia bắt đầu chỉnh lý chiến trường, rốt cuộc không nhịn được nội tâm kích động, chúc mừng Hắc Thành ở một bên.
Hắc Thành cười nhạt: “Cùng vui, cùng vui. Tên nhóc Hắc Lâu Lan này cuối cùng cũng không cô phụ kỳ vọng của ta. A, đúng rồi, đã điều tra ra cổ tiên Ma đạo ủng hộ Mã gia. Là Tuyết Tùng Tử ngọn núi thứ sáu của Đại Tuyết Sơn.”
Sắc mặt Hắc Bạch lập tức trầm xuống: “Hừ, thì ra là hắn ta. Nếu không phải hắn ta chắn ngang một bước, tranh đoạt cổ Gà Gỗ với đệ, kết quả dẫn đến tiên cổ cởi bỏ trói buộc, bay mất không thấy tăm hơi, đệ đã sớm chiếm được cổ Gà Gỗ rồi.”
Hắc Thành mỉm cười trấn an: “Hiền đệ đừng lo lắng. Nếu lần này có thể nhờ vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc thu hoạch cổ Gà Gỗ, cũng giống như nhau thôi. Bởi vì cái gọi là làm việc tốt thường gian nan, một khi đệ có được cổ Gà Gỗ trong tay, đệ có thể trở thành cường giả trong cổ tiên.”
“Hổ thẹn, hổ thẹn.” Hắc Bách nghe xong, vội vàng thi lễ thật sâu với Hắc Thành, thành khẩn nói: “Nếu không nhờ huynh trưởng chỉ điểm giúp đỡ, Hắc Bách đệ làm sao có được tài lực hùng hậu như Tuyết Tùng Tử chứ? Huynh trưởng đúng là cơ trí anh minh, bỏ ra rất nhiều tiên nguyên thạch khiến người ta phải động dung. Lại trữ hàng đàn sói, viện trợ ra ngoài, quả thật đánh Tuyết Tùng Tử trở tay không kịp. Cho dù Tuyết Tùng Tử có muốn tiếp tục giúp đỡ cũng không còn đối tượng.”
“Haha.” Hắc Thành cười lên sang sảng, cảm thán nói: “Không có đầu nhập, làm sao có được lợi ích chứ.”
Dừng lại một chút, ông ta nói tiếp: “Cũng may trong cuộc chiến Vương Đình này, các bộ tộc siêu cấp khác không chân chính ra tay. Trước đó ta cũng đã nhận được thông báo của Đàm Bích Nhã tiên tử, biết được Mã gia có liên quan đến Đại Tuyết sơn. Còn nữa, Lang Vương Thường Sơn Âm cũng là một hậu bối rất có tài năng. Biểu hiện kinh diễm của hắn nhất định có thể che phủ toàn bộ thế hệ Bắc Nguyên này.”
Hắc Bách gật đầu tán thành: “Đệ đã điều tra kỹ càng người này, chính là người của Thường gia, thanh danh hiển hách. Cho dù chúng ta là cổ tiên cũng có nghe thấy. Về sau mất tích một cách bí ẩn hơn mười năm, hiển nhiên đã gặp được kỳ ngộ. Bây giờ song tu Nô Lực hai đạo. Vừa rồi đệ cũng đã nhìn thấy sát chiêu đó, di chứng không nhỏ, nhưng đúng là thú vị.”
Thương thế của Phương Nguyên có thể giấu diếm người chung quanh, nhưng không giấu diếm được cổ tiên.
Hắc Thành im lặng một chút, nói: “Đây là hạt giống cổ tiên, ta nhất định phải thu nhận hắn vào Hắc gia. Chờ sau khi hắn tiến vào phúc địa Vương Đình, chúng ta sẽ khảo sát hắn. Nếu hắn nguyện ý quy thuận, kính dâng lòng trung thành của mình, nói không chừng ngày sau có thể trở thành thái thượng gia lão khác họ.”