Chương 706: Lấy một đối ba
Ba vị đại sư xuất động, đặt mình vào nguy hiểm, đích thân dẫn đàn thú xuất kích. Điều này giống như ba trọng quyền. Nếu không ngăn cản thích đáng, đại quân Hắc gia rất có thể bị đánh đến choáng váng đầu óc, đại cục sụp đổ, bất lực quay đầu.
Dù sao trên chiến trường tràn ngập biến số không thể đoán được. Lấy yếu thắng mạnh nhiều không kể xiết. Huống chi lúc này Hắc gia chỉ chiếm ưu thế được một chút mà thôi.
“Sơn Âm lão đệ...” Hắc Lâu Lan không khỏi lo lắng. Mặc dù quy mô đàn sói tăng vọt, hoàn toàn áp đảo ba đàn thú, nhưng gã lo thực lực Phương Nguyên khống chế không đủ. Dù sao Phương Nguyên chưa từng điều khiển đàn sói khổng lồ như thế.
Nếu điều khiển không thỏa đáng, ngược lại tự loạn trận cước. Cho dù có thể khống chế được, nhưng dựa vào chân nguyên tứ chuyển đỉnh phong của Lang Vương, có thể kiên trì được bao lâu chứ?
Phương Nguyên đứng trên đầu bò tót, đưa lưng về phía Hắc Lâu Lan, im lặng không nói.
Ba đàn thú trùng điệp lao đến, trên trời dưới đất cùng nhau giáp công đã gần ngay trước mắt, Lang Vương vẫn không thấy động đậy, trong lòng Hắc Lâu Lan càng thêm lo lắng, bất an, không khỏi thúc giục: “Sơn Âm lão đệ, mau ra tay đi.”
Phương Nguyên vẫn không lên tiếng, giống như không nghe được.
Đàn thú ba đường mãnh liệt lao đến, chưa đủ hai trăm bước đã đến nơi. Tam quân Hắc gia chấn động. Hắc Lâu Lan khẩn trương: “Thường Sơn Âm lão đệ.”
Phương Nguyên ngửa đầu cười sang sảng một tiếng: “Cơ hội tốt đến như vậy. Đối phương muốn dùng đàn thú ép ta mà dốc hết toàn lực, nhưng không biết chính điều này lại càng hãm sâu vào tử địa. Lâu Lan minh chủ, ta xin chúc mừng ngươi.”
“Chúc mừng ta cái gì?”
“Trận chiến này đã thắng, đại cục đã định. Minh chủ nhập chủ Vương Đình cuối cùng đã thành kết cục đã định.” Phương Nguyên thản nhiên nói.
Hắc Lâu Lan mở to mắt, thiếu chút nữa muốn gầm lên: “Mẹ nó, rốt cuộc sự tự tin chó má của ngươi là từ đâu mà đến. Mau chỉ huy đàn sói cho ta. Bây giờ còn rảnh rỗi nói mấy thứ này sao, đối phương đang đến kìa.”
Nhưng sau một khắc, ánh mắt gã mở to như muốn lồi ra, giống như có người từ đằng sau đánh cho gã một cú thật mạnh.
Bởi vì gã cảm nhận được khí tức của Phương Nguyên đang thay đổi kinh người.
Tứ chuyển đỉnh phong đến ngũ chuyển sơ giai...
Từ ngũ chuyển sơ giai đến ngũ chuyển trung giai...
Tứ ngũ chuyển trung giai đến ngũ chuyển cao giai.
Từ ngũ chuyển cao giai đến ngũ chuyển đỉnh phong.
Cho đến lúc này, Phương Nguyên chậm rãi thu lại cổ Liễm Tức, không áp chế tu vi thật sự của mình nữa.
Ngũ chuyển đỉnh phong hàng thật giá thật.
Lang Vương Thường Sơn Âm lại là đại sư Nô đạo ngũ chuyển đỉnh phong.
Hắc Lâu Lan nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Nguyên đến ngẩn người. Đám cổ sư bảo vệ xung quanh vương trướng cũng rúng động, ánh mắt kinh ngạc.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phương Nguyên thôi động cổ Ưng Dương, đôi cánh chim ưng mang theo hắn chầm chậm bay lên không.
Giữa không trung, hắn ngửa mặt lên trời thét dài.
Cổ Công Bội ngũ chuyển. Cổ Tịnh, Lang Hào.
Tiếng sói tru vang tận mây xanh, trực tiếp lấn át âm thanh của ba đàn thú.
Tiếng sói tru kéo dài, đàn sói hòa ứng theo sau.
Phương Nguyên bay lên không trung.
“Dương Phá Anh, Giang Bạo Nha, Mã tôn, hôm nay chính là ngày chặt đầu các ngươi.” Hắn thản nhiên nói, âm thanh rộng lớn vang vọng bên tai vạn người.
Mã Tôn: “.....”
Giang Bạo Nha cười lạnh: “Hừ, chỉ giỏi to miệng.”
“Ngũ chuyển đỉnh phong. Thường Sơn Âm, ngươi ẩn tàng sâu thật.” Sắc mặt Dương Phá Anh trầm xuống, hai mắt bắn ra ngọn lửa: “Nhưng lại càng kích phát đấu chí của ta. Chiến đấu như vậy mới thú vị.”
Nhưng sau một khắc, khi đàn sói chen chúc đến, chiến ý của hắn ta ngưng lại.
Nhiều.
Rất nhiều.
Cực kỳ nhiều.
Số lượng sói hoang giống như thủy triều biển cả, đầu tiên là một đợt vọt đến, sau đó là đợt thứ hai, đợt thứ ba... dường như nối liền trời đất, rả rích không ngớt.
Mã Tôn cũng phải động dung.
Đàn ưng bất động, sắc mặt Dương Phá Anh cứng đờ.
“Đàn sói nhiều như vậy sao, năm mươi vạn? Tám mươi vạn? Không, ít nhất phải là một trăm vạn.” Giang Bạo Nha sợ hãi vô cùng, chiến ý sụt giảm xuống đáy cốc.” Rút lui, đàn chuột của ta nhiều nhất cũng chỉ có sáu mươi vạn. Trải qua nhiều trận chiến đấu, không kịp bổ sung, lúc này còn chưa đến hai mươi vạn. Đây chính là tổ chức thành viên cuối cùng của ta, không thể tổn thất, nhất định phải rút lui.”
Giang Bạo Nha là Ma đạo, tư tâm cực nặng, lập tức quay đầu suất lĩnh đàn chuột chạy về.
Ảnh hưởng chiến lực cổ sư Nô đạo chỉ có ba phương diện. Một là quy mô đàn thú trong tay, thứ hai là phối hợp cổ trùng Nô đạo, thứ ba là nội tình hồn phách.
Nội tình hồn phách của Phương Nguyên nhờ có núi Đãng Hồn trợ giúp, cho nên mới cùng cấp bậc với ba vị đại sư Nô đạo này.
Mặc dù cổ trùng Nô đạo trên người hắn yếu hơn ba người, nhưng cũng chỉ yếu hơn một bậc.
Nhưng quy mô đàn sói trong tay hắn lại khoảng chừng một trăm năm mươi sáu vạn.
Trái lại ba người kia, bởi vì phải đại chiến liên tiếp, nhất là hai trận đại chiến trước, đàn thú tổn thất rất nhiều. Đàn chuột chỉ có hai mươi vạn, bầy ưng khoảng mười tám vạn, đàn ngựa nhiều nhất, ba mươi sáu vạn. Tổng cộng lại cũng chỉ có bảy mươi bốn vạn.
Bảy mươi bốn vạn còn chưa bằng một nửa của một trăm năm mươi sáu vạn.
Nhưng đàn thú khác biệt có thể tương trợ nhau hay không?
Người xưa đã nói, không.
Đàn thú không cùng loại, trộn lại với nhau, trừ phi có phương pháp Tam Tâm Hợp Hồn, nếu không, trận cước sẽ bị rối loạn.
Rất nhiều sói hoang đang trào lên. Trước đó, bọn chúng trốn trong những cái hố, được cổ trùng che giấu vết tích. Còn có con núp trong xe, hiện tại đều xuất hiện.
Cho dù là Mã Tôn im lặng ít nói cũng không nhịn được mà kinh hô: “Tại sao lại có nhiều sói như vậy chứ?”
Bọn họ vốn ba đường xông lên, định khi dễ một mình Phương Nguyên. Kết quả đàn sói quá nhiều, Hắc gia đang yếu thế đột nhiên trở thành một tấm sắt lớn.
Cổ sư bên cạnh ông ta kêu to: “Mã Tôn đại nhân, mau chạy đi, quân địch thế lớn, không thể ngạnh kháng được.”
Mã Tôn cũng không phải là người đầu óc ngu muội, lập tức khống chế đàn ngựa thay đổi phương hướng, tiến hành rút lui.
Nhưng ngựa khác chuột. Hình thể đàn chuột nhỏ, dễ dàng chuyển hướng. Còn đàn ngựa đã chạy thì khó mà dừng lại.
Nhất là lúc trước Phương Nguyên cố tình không phát, chờ đàn ngựa và đàn chuột vọt đến gần đại quân Hắc gia, lúc này mới điều động đàn sói, dụng tâm có thể nói là hiểm ác.
Nhưng dù sao Mã Tôn cũng là đại sư Nô đạo, tạo nghệ kinh người. Ông ta hoàn toàn hiểu rõ trạng thái của đàn ngựa bên dưới như lòng bàn tay. Ông ta cẩn thận điều động, đàn ngựa xẹt qua một đường vòng cung, áp sát một bên đại quân Hắc gia, sau đó chạy ra ngoài, ý đồ xông khỏi vòng vây.
Nhưng Phương Nguyên làm sao có thể bỏ qua miếng thịt mỡ này?
Mã Tôn là đại sư Nô đạo, hắn cũng là đại sư Nô đạo.
Tâm niệm điều động, đàn sói dị thú gào thét xông lên, triển khai truy kích.
“Đàn sói dị thú? Nhiều như vậy sao?” Cổ sư hộ vệ bên cạnh Mã Tôn nhìn thấy, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Trong tay Mã Tôn cũng có một đàn dị thú, gọi là Thiên mã, nhưng số lượng kém xa đàn sói dị thú.
Đại đa số đều là ngựa bình thường. Loài ngựa này làm sao chạy thoát khỏi đàn sói dị thú chứ?
Mã Tôn nhiều lần điều khiển thay đổi phương hướng đàn ngựa, ý đồ hất cẳng đàn sói.
Nhưng đàn sói dị thú bỗng nhiên chia thành hai bộ, tả hữu giáp công, cuối cùng chặn được đàn ngựa lại.
Sau đó, rất nhiều sói bình thường nhào đến, bao quanh đàn ngựa.
“Cảnh chặn đường thật đặc sắc, không hổ là cấp bậc đại sư.” Nhìn thấy cảnh tượng này, Hắc Lâu Lan vui mừng quá đỗi, rốt cuộc buông xuống hết thảy mọi lo lắng đối với Thường Sơn Âm.
Thử Vương chạy trốn, sau lưng cũng có một đàn sói dị thú một đường truy sát, không ngừng cắn nuốt đàn chuột chậm chân, giống như cự thú chà đạp, từng ngụm nuốt sạch đàn chuột.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua, cũng không quan tâm đến Thử Vương mà chuyển ánh mắt lên không trung.
Đàn sói dưới đất, còn đàn ưng thì bay lượn trên không trung. Muốn đối phó với đàn ưng, quả là nằm ngoài khả năng của bầy sói.
Chương 707: Địa Vương bốn cánh tay (1)
Bởi vậy, trong ba đường, mặc dù thực lực của bầy ưng yếu hơn đàn ngựa, nhưng tình huống lại tốt hơn nhiều.
“Thật ghê tởm. Hiện tại hai đàn thú đã bị khắc chế, đàn ngựa đang bị bao vây. Thử Vương trực tiếp chạy trốn, chỉ còn lại đường chính giữa của ta mà thôi.” Dương Phá Anh cảm thấy trách nhiệm trên vai thật lớn.
Hắn ta biết, nếu muốn đánh thắng trận đại chiến này, đàn ngựa, đàn chuột là chiến lực cực kỳ quý giá, tổn thất bất luận một đàn nào, hy vọng chiến thắng của Mã gia sẽ bị thu nhỏ gấp đôi.
“Bây giờ cứu vãn cục diện cũng chỉ có ta. Ta nhất định phải vận dụng đàn ưng tấn công mạnh để kềm chế tinh thần của Thường Sơn Âm. Sao?”
Trong lúc Dương Phá Anh còn đang suy nghĩ, Phương Nguyên đã điều khiển đàn sói mấy chục vạn, một đường trùng điệp, trực tiếp lao về vương trướng Mã gia.
Dương Phá Anh không khỏi lâm vào tình cảnh lưỡng nan.
“Nếu như một chọi một, đàn sói của ta đối chiến đàn ưng của ngươi, tất nhiên sẽ thua thiệt. Nhưng bây giờ là hai phe đại chiến, nếu để cho đàn sói tàn sát rất nhiều cổ sư, không, cho dù có tiêu hao chân nguyên của các cổ sư, cũng là thắng thảm. Dương Phá Anh, ngươi nên làm thế nào đây?”
Hai mắt Phương Nguyên bình tĩnh như mặt hồ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Đầu óc Dương Phá Anh chuyển động, nhưng hắn ta càng suy nghĩ, lại càng cảm thấy phát lạnh trong lòng. Chiêu này của Thường Sơn Âm thật sự quá tàn nhẫn.
Nhưng Dương Phá Anh chỉ do dự một lát, sau đó cắn răng, quyết định kềm chế Lang Vương.
Nhưng cứ như vậy, đàn sói không còn đàn ưng cản trở, thuận lợi trùng sát đến đại quân Mã gia.
Sắc mặt Mã Thượng Phong tái xanh, vội vàng điều động cổ sư Nô đạo, thành lập phòng tuyến tạm thời.
Nhưng quy mô đàn sói khổng lồ, công kích lại khác thường, phòng tuyến như vậy giống như tờ giấy, bị tùy tiện đột phá.
“Đây là sai lầm trọng đại trong quyết sách của ta. Nhưng chúng ta vẫn còn chưa thua. Chư vị, tình thế hiểm ác, hãy theo ta xuất chinh, chúng ta vẫn còn át chủ bài.” Mã Thượng Phong hét lớn một tiếng, ba cường giả ngũ chuyển Tuyết Ngõa xuất hiện, đồng thời còn có một binh tinh do người tuyết tạo thành.
Nhìn thấy viện binh mạnh như vậy, sĩ khí đại quân Mã gia chấn động, từ trong bối rối trấn định lại, vội vàng kêu gào, đi theo Mã Thượng Phong lao xuống chiến trường.
Nhất thời, đàn sói gào thét, máu bắn tung tóe.
Đầu tiên là trung quân tiếp chiến, sau đó là cánh trái, cánh phải Mã gia cũng lần lượt phát động công kích.
Hắc Lâu Lan cười ha hả, vung tay lên, chỉ huy tinh binh dưới trướng xông lên. Tiếp theo là Tộc trưởng gia tộc các phương dẫn theo bổn tộc của mình xông vào chiến trường.
Hai quân triển khai giao chiến toàn diện.
Người và thú dây dưa với nhau. Các cổ sư Viêm đạo, Băng đạo, Ám đạo, Quang đạo tranh phong với nhau.
Cường giả cười gằn, đồ sát địch nhân. Còn người yếu thì trợ giúp lẫn nhau hình thành đội ngũ, liều mạng chống lại, tranh thủ cơ hội sống sót.
Bầy ưng rít lên rồi lao xuống, tấn công mạnh mẽ Phương Nguyên.
Nhưng bên cạnh Phương Nguyên còn có Hắc Lâu Lan bảo vệ, đồng thời còn điều thêm Gia Luật Tang, Hạo Kích Lưu, Biên Ti Hiên, Phan Bình đến trấn giữ, kín không kẽ hở.
Thế công của bầy ưng vẫn không thấy hiệu quả, còn Phương Nguyên thì linh hoạt vận dụng cổ Lang Cố, tầm mắt trở nên thoáng đạt, điều động đàn sói cường công, không ngừng tàn sát đàn ngựa, đàn chuột.
“Quân tình khẩn cấp. Ô Dạ, các ngươi hãy xuất kích, quấy nhiễu cường giả bên cạnh Thường Sơn Âm.” Trên lưng chim ưng, Dương Phá Anh gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, vội vàng hạ lệnh.
Ô Dạ danh xưng Thanh Bức, chính là một trong tam đại đại sư phi hành của Bắc Nguyên.
Trong số ba vị đại sư phi hành, Phi Điện Đông Phá Không là con thứ của một bộ tộc phương đông, đã quay về phúc địa. Thủy Tiên Tống Thanh Ngâm đã tử chiến sa trường.
Chỉ còn lại Thanh Bức Ô Dạ là được Mã gia mời chào, chuyên đối phó với đại sư phi hành Thường Sơn Âm.
Ô Dạ nghe xong, cau mày nói: “Nếu như ta xuất động, một khi đối phương công kích, an nguy của các hạ nên làm thế nào cho phải?”
Dương Phá Anh cười ngạo nghễ: “Ta có đàn lôi ưng che chở, cực kỳ an toàn. Cho dù là Hắc Lâu Lan, cũng không thể trong nháy mắt đột phá phòng tuyến lôi ưng của ta. Các ngươi yên tâm đi, đừng quên chúng ta còn có sát thủ Vô Danh.”
Đám người Ô Dạ nghe xong, lập tức chấn động trong lòng.
Những người này đều có thuật phi hành, nhao nhao công kích xuống dưới, khiến cho áp lực phòng thủ của đám người Hắc Lâu Lan gia tăng mãnh liệt.
“Cẩn thận, bọn họ muốn quấy nhiễu chúng ta, đừng tùy tiện xuất động. Đừng quên đối phương còn có Vô Danh.” Hắc Lâu Lan hừ lạnh, căn dặn.
Vô Danh là cổ sư Ám đạo ngũ chuyển. Gia Luật Tang có thể chiến thắng đại quân Thất Lộ, nhiều nhất chính là dựa vào Vô Danh ám sát nhiều vị thủ lĩnh quân địch, khiến cho lòng người bàng hoàng, sĩ khí rơi xuống.
Về sau, biểu hiện Vô Danh không tầm thường, cổ sư ngũ chuyển chết trong tay y không ít, tứ chuyển lại càng nhiều.
Y được vinh dự tôn làm đệ nhất sát thủ đương thời. Danh vọng cái sau vượt cái trước, vượt qua cả Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên.
Hiện tại, y không hiện thân, cũng không biết đang tiềm phục tại chỗ nào trên chiến trường.
Hắc Lâu Lan tuyệt không dám chủ quan.
Một khi để Vô Danh ám sát Phương Nguyên thành công, đàn sói sẽ sụp đổ, cục diện tốt đẹp sẽ bị xoay chuyển.
“Xông lên, giết chết Lang Vương Thường Sơn Âm.” Không chỉ Hắc Lâu Lan, Dương Phá Anh, đám chi sĩ Mã gia cũng nhanh chóng nhận ra mấu chốt của trận chiến.
Nhất thời, rất nhiều cổ sư cường giả lao về phía vương trướng Hắc gia.
“Ai có thể giết chết Thường Sơn Âm, ta sẽ thưởng cho người đó năm trăm vạn chiến công, chức vị Thái thượng gia lão Mã gia, cả đời hưởng thụ sự cung phụng của Mã gia.” Mã Thượng Phong vừa chém giết đàn sói vừa khản giọng kêu to.
Phần thưởng phong phú như vậy khiến các cổ sư đánh đến hai mắt đỏ bừng, thúc đẩy bọn họ chỉa đầu mâu vào Phương Nguyên.
Rất nhanh, đám người Hắc Lâu Lan lập tức cảm nhận được áp lực như núi.
“Không ổn rồi, đối phương nổi điên, ta sắp không chịu nổi rồi.”
“Hắc Kỳ quân, mau đến trợ giúp.”
“Bùi Yến Phi, Trọng Phí Vưu, Đường Diệu Minh, các ngươi mau đến bảo vệ Lang Vương.”
“Không thể bị động phòng thủ như vậy được nữa. Chúng ta nhất định phải chủ động xuất kích. Nếu không, dư ba của cuộc chiến sẽ tạo thành nguy hại cho Lang Vương.”
Mã gia tuyệt không cam tâm thất bại.
Một khi thất bại, bọn họ xem như xong đời.
Bọn họ bắt đầu liều mạng, càng nhiều hơn chính là trọng thưởng cho dũng phu bên dưới. Thế là cục diện nhanh chóng thoát ly khỏi sự khống chế của Hắc Lâu Lan, rất nhanh nhằm vào Phương Nguyên.
An nguy sinh mệnh của Phương Nguyên liên quan trực tiếp đến thắng bại.
Cổ sư tứ chuyển, ngũ chuyển trong đại quân của hai bên đều chen chúc một chỗ, hình thành cuộc chiến đại loạn.
Đây là cuộc chiến trước Vương Đình, cũng là cảnh tượng hùng vĩ hiếm thấy.
Trong vòng chiến này, các cổ sư tứ chuyển biến thành vai phụ. Cho dù là cường giả ngũ chuyển cũng thân bất do kỷ, lâm vào vũng bùn.
Đám người Gia Luật Tang, Hắc Lâu Lan thoạt đầu còn có thể chiếu cố Lang Vương một chút. Rất nhanh, bản thân bọn họ còn khó mà đảm bảo. Chung quanh đều là lửa, băng sương, sóng âm... các loại công kích tạp nhanh, bay múa lung tung bên trong vòng chiến. Đối thủ không chút cố định, bắt được ai thì chiến với người đó. Có đôi khi, thậm chí người một nhà còn đánh trúng người một nhà.
Đệ nhất sát thủ Vô Danh đứng đằng xa, bất đắc dĩ nhìn vòng chiến hỗn loạn trước mặt.
Y là sát thủ, am hiểu tiếp cận tiềm ẩn, sau đó một kích trí mạng.
Nhưng lúc này, các cổ sư bên trong chiến đoàn điên cuồng loạn chiến, cổ điều tra quét ngang bốn phía, bắt được ai thì giết người đó. Cục diện đã mất đi khống chế, thế công khiến cho người ta đáp ứng không xuể. Một số cường giả tứ chuyển vì tự vệ mà trở nên cuồng loạn.
Vô Danh hoài nghi, chỉ cần y tiềm hành tiến vào, chưa đến mấy hơi thở sẽ bị phát hiện ngay. Nói không chừng người ra tay với y chính là người một nhà đang đánh đến hoa mắt, không kịp suy nghĩ.
“Tình huống này, cho dù ta không ra tay, Lang Vương cũng khó mà đảm bảo.” Vô Danh cười lạnh, ngồi xem trò hay.
Chương 708: Địa Vương bốn cánh tay (2)
Rất nhanh, ánh mắt của y sáng lên, thấy một vị cổ sư tứ chuyển bên phe mình đang tiến đến bên cạnh Lang Vương.
“Là Thành Hổ.” Đợi đến khi nhìn rõ người này, Vô Danh thiếu chút nữa hưng phấn kêu thành tiếng.
Thành Hổ không biết bị ai tập kích từ sau lưng, bị đánh bay xuống dưới chân Phương Nguyên.
Vốn bên cạnh Phương Nguyên còn có Biên Ti Hiên bảo vệ.
Nhưng trước đó Biên Ti Hiên chủ động dẫn dụ Phí Sinh Thành ra. Nàng không phải cổ sư phòng ngự, cũng không có dự định hy sinh tính mạng cho Phương Nguyên. Điều này đối với nàng mà nói, là lựa chọn sáng suốt nhất.
“Tên khốn kiếp này đánh lén lão tử.” Thành Hổ vừa ngã xuống đất lập tức bò dậy, nổi giận gầm lên, quay người giết trở về.
“Cái này...” Vô Danh nhìn thấy, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng Thành Hổ chỉ đi năm sáu bước, bỗng dưng trúng định thân pháp, đứng im tại chỗ. Sau đó, gã bỗng nhiên quay đầu, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Phương Nguyên đang đến gần trong gang tấc.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, gã rốt cuộc cũng phản ứng lại được.
“Tên khốn kiếp này đánh lén lão tử. Lão tử sẽ giết chết ngươi. Haha.” Thành Hổ hưng phấn đến mức lỗ chân lông giãn ra, nhìn Phương Nguyên, giống như nhìn thấy chiến công năm trăm vạn, còn có công danh lợi lộc vô tận.
Grao!
Gã bổ nhào về phía trước, tứ chi chạm đất, trong nháy mắt hóa thân thành mãnh hổ.
Sát chiêu Biến Hóa đạo.
Mãnh hổ Điếu Tình gào thét một tiếng, mang theo một luồng gió tanh vồ giết Phương Nguyên.
“Hỏng rồi, mau tránh thôi.” Biên Ti Hiên ngoái nhìn, nghẹn ngào gào lên.
“Đắc thủ rồi.” Vô Danh nhìn thấy, huyết mạch căng lên, hưng phấn đến toàn thân run rẩy.
Mãnh hổ mở cái miệng máu, nhảy vọt giữa không trung, lăng không đập xuống. Thân ảnh to lớn che kín gương mặt Phương Nguyên. Bên trong cái miệng là hàm răng bén nhọn như muốn cắn nát đầu Phương Nguyên.
“Nghĩ không ra công lao kinh thiên này lại rơi vào tay của ta. A!” Anh mắt mãnh hổ lóe lên sự kinh ngạc.
Hai bàn tay bóp lấy cổ của nó, khiến cho nó không thể động đậy.
“Hừ.” Trong lòng Thành Hổ hừ lạnh. Nhiều năm dưỡng thành ý thức chiến đấu khiến cho gã không cần thông qua đại não đã huy động hai hổ trảo sắc bén.
Bịch!
Một tiếng vang trầm đục. Sau một khắc, hổ trảo của con hổ cũng bị một cặp thiết thủ bắt lấy.
“Tại sao hắn còn có tay chứ?” Thành Hổ kinh nghi nhìn sang, chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Phương Nguyên, gương mặt bình tĩnh giống như băng, hai bên cơ thể chẳng biết từ lúc nào mọc ra hai cánh tay bắng đồng thau.
Hai cánh tay đồng thau vững vàng bắt lấy hổ trảo của gã.
“Hừ.” Thành Hổ hừ lạnh, lập tức điều động đuôi hổ. Đuôi hổ vung phá không khí, hình thành một bóng roi, linh hoạt xảo trá quét đến đầu Phương Nguyên.
Bốp.
Một tiếng vang giòn, đầu Phương Nguyên không thấy vết thương, nhưng ngược lại đuôi hổ đau đến chết lặng, mất đi tri giác.
Thành Hổ có sát chiêu, Phương Nguyên cũng có sát chiêu.
Sát chiêu, Địa Vương Bốn Tay.
Cổ trùng mà hắn thúc giục có đến mười bốn con, trong đó bao gồm luôn cổ Công Bội ngũ chuyển.
Trạng thái lúc này, phòng ngự của Phương Nguyên gấp bốn lần ban đầu, lực đạo đạt đến tám trăn quân. Hơn nữa, một khi hắn giẫm lên mặt đất, sức mạnh cuồn cuộn không dứt.
“Chơi chán chưa?” Phương Nguyên cười lạnh, bình tĩnh nhìn Thành Hổ, ánh mắt hiện lên sự trêu tức.
Một luồng hàn ý nhanh chóng xuất hiện trong lòng Thành Hổ, sau đó lan khắp toàn thân.
Sợ hãi.
Cho dù Thành Hổ bình thường tùy tiện nhưng lại lấy dũng làm vinh. Tuy nhiên, đối mặt với hai mắt băng lãnh của hắn, gã đã cảm nhận được sự sợ hãi.
Sự sợ hãi mãnh liệt khiến gã bộc phát.
Cổ họng mãnh hổ nhấp nhô, thế công âm ba chuẩn bị phóng ra.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại nhẹ nhàng thở dài.
“Trò xiếc đúng là nhàm chán. Haiz, ngươi nên chết đi thì hơn.”
Giọng nói của hắn bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như đang kể đến một chuyện không đáng kể.
Xoẹt.
Một khắc sau, hai cánh tay bằng đồng thau dùng sức xé ra.
Mảnh hổ bị xé thành hai nửa, máu tươi bắn ra ngoài, nội tạng văng tứ phía.
Hai miếng thi thể hổ không theo bất kỳ quy tắc nào rơi xuống mặt đất, hóa thành hai nửa thi thể người.
Đầu mãnh hổ thì biến thành đầu Thành Hổ. Gã hoảng sợ mở to mắt, sợ hãi trước tử vong đang đến.
Một trảo của Phương Nguyên bóp nát đầu của gã, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt băng qua đám người rơi xuống người Dương Phá Anh.
Lông tơ toàn thân Dương Phá Anh dựng lên, cảm giác nguy cơ nổi lên trong lòng hắn ta.
Phương Nguyên vỗ đôi cánh ưng đằng sau lưng, nhất phi trùng thiên.
Con ngươi Dương Phá Anh đột nhiên co rụt lại, vội vàng điều động đàn lôi ưng bảo vệ mình.
Phương Nguyên cười khinh thường. Chỉ dựa vào chiến lực tứ chuyển này mà muốn ngăn hắn sao?
Haha.
Rầm rầm.
Một đường vọt thẳng, lôi ưng ngăn cản dọc đường bị hắn đụng nổ tung.
Khi đám cổ sư đang trong cuộc hỗn chiến kịp thời phản ứng, Phương Nguyên đã thế như chẻ tre xông phá đàn lôi ưng, thẳng đến Dương Phá Anh.
“Ngươi.” Gương mặt Dương Phá Anh không còn chút máu, kinh sợ vạn phần nhìn Phương Nguyên.
Đầu của hắn ta bị Phương Nguyên nắm trong lòng bàn tay, cả người bị Phương Nguyên nhấc lên, không chút phản kháng.
Phương Nguyên nhẹ nhàng bóp.
Bụp.
Đầu Dương Phá Anh giống như quả dưa hấu, bị hắn tùy tiện bóp nát.
Máu và óc văng khắp nơi, đàn chim ưng cũng lập tức giải tán.
Bầy ưng chạy trốn, bầu trời sáng sủa trở lại.
Động tĩnh quá lớn khiến tất cả phải nhìn sang.
“Cái gì? Lang Vương đích thân xử lý Ưng Vương?” Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, khó có thể tin.
“Bây giờ đến phiên ngươi.” Phương Nguyên cũng không dừng lại, ánh mắt lãnh khốc nhìn Mã Tôn.
Còn cách một vạn bước, Mã Tôn được đàn ngựa bảo vệ, nhưng vẫn cảm nhận được đại nạn sắp giáng xuống.
“Ngăn hắn lại.”
“Giết chết Lang Vương.”
Ô Dạ, Hề Tuyết cùng nhau bay đến, giáp công Phương Nguyên.
“Chỉ là một đám hỗn tạp, làm sao có thể ngăn được ta?” Phương Nguyên khinh thường hừ lạnh, hai cánh đập mạnh, dễ dàng hất tung Hề Tuyết, trực tiếp đụng vào Ô Dạ.
“Cái này...” Ô Dạ không ngờ được Phương Nguyên lại mạnh như thế. Gã đã đánh giá cao phòng ngự của mình, đồng thời đánh giá thấp thế công cuồng mãnh của Phương Nguyên.
Lồng ánh sáng phòng ngự chỉ có thể chống đỡ nửa hô hấp, sau đó hoàn toàn sụp đổ. Ô Dạ trong nháy mắt phát hiện sự không ổn. Tạo nghệ của đại sư phi hành khiến cho gã không cách nào lẩn tránh được.
Đổi lại là người bên ngoài, có thể không công mà lui. Nhưng Phương Nguyên lại là đại sư phi hành.
Ầm.
Một tiếng vang thật lớn, nửa cơ thể của Ô Dạ bị đụng thành bột phấn, xương cổ đứt gãy thành từng mảnh, nội tang nửa bên lòi ra cả ngoài.
Gã bất lực mở mắt, rơi xuống giữa không trung.
Đại sư phi hành, cường giả Ma đạo, cứ như vậy mà bỏ mình.
Phương Nguyên nhìn cũng không nhìn, lao thẳng đến Mã Tôn.
Rống.
Một tiếng nổ vang như rồng gầm. Một con rồng khổng lồ ngăn cản đường Phương Nguyên.
Con rồng này có sừng vàng, ba trảo, con ngươi to như đèn lồng, tản ra ánh sáng báo thù nóng như lửa: “Thường Sơn Âm, ngươi dám giết đệ đệ của ta. Ngươi nhất định sẽ phải trả một cái giá thảm thiết nhất.”
Đây chính là cổ sư ngũ chuyển Biến Hóa đạo, anh ruột của Thành Hổ, Thành Long.
“Ồn ào cái con khỉ.” Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, tốc độ tăng lên, cơ thể vẽ ra một đường vòng cung hung hăng đụng vào con cự long.
Ầm.
Tiếng vang to lớn, đinh tai nhức óc.
Sóng âm quét sạch bốn phương tám hướng, toàn bộ thiên địa đều chấn động.
Trong lòng mọi người run lên, chăm chú nhìn lại, nhìn thấy cơ thể Phương Nguyên to gấp hai lần, toàn thân được phủ một lớp đồng thau, bốn cánh tay còn to hơn cả đùi người trưởng thành.
Hắn đứng ngạo nghễ giữa không trung, trong tay nắm sừng rồng bị đứt gãy.
Còn con rồng tam trảo ngã xuống giống như diều đứt dây, nện xuống thành một cái hố to dưới đất, máu và vảy rồng văng khắp nơi.
“Cái gì?” Đằng xa, con ngươi Mã Phong đột nhiên co lại, không dám tin, nghẹn ngào kêu lên: “Ngay cả Thành Long cũng không địch nổi một chiêu của hắn.
“Sát chiêu này..” Hắc Lâu Lan thất thần. Gã từ trên người Phương Nguyên nhìn ra được cái bóng “Ba Đầu Sáu Tay” của ba anh em Lưu gia.
“Mã Tôn, tính mạng của ngươi đang nằm trong tay Lang Vương ta.” Phương Nguyên nhàn nhạt nói một câu, âm thanh nối liền trời đất, ngữ điệu bình tĩnh giống như đang nói đến một việc không đáng kể.