Chương 703: Chọn tướng (1)
Cuộc chiến Vương Đình đã bước vào giai đoạn sau cùng. Hai cổ tiên vẫn luôn giúp Hắc Lâu Lan đã dần có chút không chịu nổi gánh nặng.
Mặc dù cổ tiên giàu có nhưng cũng không chịu nổi thời gian dài như vậy.
Số lượng vật tư, phàm cổ vô cùng nhiều. Có một phần do phúc địa sản xuất, nhưng đa phần là phải tiêu hao tiên nguyên thạch để mua bên trong Bảo Hoàng Thiên.
Từng bó lớn tiên nguyên thạch được ném ra, mặc kệ là Hắc Bách hay là Hắc Thành, ai nấy đều âm thầm đau lòng.
Cuộc chiến Vương Đình, thực chất là một trò chơi. Nhưng không phải cổ tiên nào cũng có khả năng tham gia.
Rất nhiều cổ tiên, bởi vì muốn thu hoạch một con tiên cổ mà gia nhập trận đánh cược này. Cuối cùng, người lựa chọn lại không nhập chủ Vương Đình, bởi vậy mà thua thảm trọng, thậm chí còn táng gia bại sản.
Nhưng nếu như thắng, thu được tiên cổ bên trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc, hết thảy đầu tư đều đáng giá.
Dù sao, có nhiều tiên nguyên thạch cũng không mua được một con tiên cổ.
Mười ngày sau, hai quân Hắc gia, Mã gia một lần nữa khai chiến.
Trong vương trướng, Hắc Lâu Lan ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt nhìn xung quanh, nói: “Hai lần trước còn chưa đánh Mã gia thật đau, lần này chúng ta sẽ dạy cho bọn họ một bài học. Bộ tộc siêu cấp cũng không phải dễ dàng tấn thăng như vậy. Hừ, là ai xuất chiến trước?”
Lời còn chưa dứt, Thủy Ma Hạo Kích Lưu đã đứng dậy, thi lễ nói: “Minh chủ đại nhân, thuộc hạ nguyện làm tiên phong.”
Hắc Lâu Lan hài lòng gật đầu.
Trong đại hội anh hùng, Thủy Ma Hạo Kích Lưu là cường giả lựa chọn phụ thuộc Hắc Lâu Lan.
Một đường phụ tá, tham gia cuộc chiến Vương Đình đến nay, Hạo Kích Lưu đã chém giết vô số, lập được công danh hiển hách.
Mặc dù Bùi Yến Phi, sau khi Lưu Văn Vũ thất bại cũng đầu nhập vào Hắc gia, nhưng vị trí chiến tướng thứ nhất của Hạo Kích Lưu vẫn chưa hề dao động.
Đây là “lão tướng” đại quân Hắc gia, cộng thêm nhiều lần Hạo Kích Lưu biểu hiện quy tâm, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi Hắc gia nhập chủ Vương Đình, gã sẽ được Hắc gia thu làm gia lão khác họ.
Hắc gia là bộ tộc hoàng kim, thế lực siêu cấp của Bắc Nguyên. Nếu Hạo Kích Lưu gia nhập Hắc gia, giống như dựa vào cây lớn, tương tự như Phong Ma Đàm Vũ Phong đầu nhập vào Đông Phương tộc vậy.
Hạo Kích Lưu tiến lên chiến trường, gọi to một tiếng. Mã Thượng Phong hừ lạnh, chỉ vào Hạo Kích Lưu, nói: “Lại là cái tên Thủy Ma, ai sẽ đi dạy cho gã một bài học?”
“Minh chủ đại nhân, hãy để cho ta đi chiếu cố gã.” Một người đàn ông đứng dậy, chính là mãnh tướng Mã gia, cổ sư cường giả tứ chuyển Biến Hóa đạo, Thành Hổ.
Mã Thượng Phong gật đầu đồng ý. Thành Hổ không kịp chờ đợi, đã cùng Hạo Kích Lưu triển khai kịch chiến.
Thủ đoạn Hạo Kích Lưu cay độc, thế công to lớn, dòng nước sôi trào mãnh liệt. Bởi vì có chiến công đổi lấy không ít cổ trùng trân quý, chiến lực Hạo Kích Lưu lúc này đã cao hơn thời kỳ mới bắt đầu.
Hai bên ngươi đánh ta đi, đánh hơn mười hiệp, Hạo Kích Lưu đã dần chiếm thượng phong.
Thành Hổ bị áp đảo, trong lòng đè nén, nổi giận gầm lên, thôi động sát chiêu biến thành một con mãnh hổ.
Hổ uy hung hãn, lập tức lật được tình thế.
Mặc dù thế công của Hạo Kích Lưu cũng mãnh liệt không kém, nhưng lúc này cũng khó mà ngăn cản mãnh hổ tấn công, chỉ có thể vừa lui vừa đổi đấu pháp. Từ tấn công hết sức trước đó biến thành phòng thủ phản kích.
Rầm rầm.
Một dòng nước xiết màu lam bắn ra. Con mãnh hổ vừa kêu lên đã bộc phát tiếng vang như lôi đình.
Đây là cổ Hổ Gầm tứ chuyển.
Sóng âm hổ gầm kích đãng không khí, hình thành gợn sóng mắt trần có thể thấy được. Sóng âm đâm vào kích lưu, đánh tan kích lưu thành mưa to đầy trời.
Thành Hổ biến thân là đại hổ Điếu Tình, thế công tuyệt luân, lập tức lôi kéo khí tượng khắp nơi.
Cổ Hổ Gầm có thể bạo phát âm ba. Cổ Hổ Trảo mang đến sự sắc bén. Cổ Da Hổ có tác dụng phòng ngự trác tuyệt.
Cổ Răng Nanh bén nhọn như thương. Cổ Đuôi Hổ cứng rắn như ngà voi, tùy ý vung vẩy.
Cổ sư Biến Hóa đạo muốn hình thành sát chiêu sẽ thu thập cổ trùng tương ứng. Một khi cổ trùng thu thập đủ, có thể biến hóa hình thái, chiến lực mang theo tính chất biến to lớn.
Đương nhiên, hình thái biến hóa càng mạnh, giá trị tổ hợp cổ trùng càng cao, lại càng khó thu thập.
Cho dù cổ sư có thể biến hóa, nhưng cũng phải cần huấn luyện rất nhiều. Con người đứng trên hai chân, một đầu hai tay. Nếu biến hóa sang một hình thái khác, không quen là phản ứng tự nhiên nhất.
Phi hành chỉ có huấn luyện rất nhiều cộng thêm thiên phú mới có thể vận dụng hình thái sau khi biến hóa một cách thành thục.
Cổ sư nuôi cổ, dùng cổ và luyện cổ, đây chính là nội hàm của phương diện dùng cổ.
Ánh mắt đại quân hai bên đều tập trung trận đấu trước mặt.
Hạo Kích Lưu và Thành Hổ kích đấu đã tiến hành đến thời khắc mấu chốt.
Thành Hổ vận dụng sát chiêu biến thành đại hổ Điếu Tình, vững vàng chiếm thế thượng phong. Thủy Ma Hạo Kích Lưu chỉ có thể lấy né tránh làm chủ, thay đổi thế công buông thả trước đó, chật vật không chịu nổi.
Nhưng theo thời gian dần trôi, tình hình chiến đấu vẫn giằng co như cũ. Mặc dù Thành Hổ có ưu thế cực lớn, nhưng thủy chung vẫn không cách nào chuyển ưu thế này thành thắng thế.
Những người ngồi trong vướng trướng Mã gia đều cau mày.
“Không ổn rồi, Thủy Ma giảo hoạt vô cùng. Thành Hổ gặp nguy rồi.” Mã Anh Kiệt lên tiếng.
Không ít cường giả đang ngồi đều khẽ gật đầu tán đồng.
Mặc dù sát chiêu cường hãn nhưng trên thực tế, là thúc giục đồng thời nhiều loại cổ trùng. Cứ như vậy, chân nguyên tiêu hao sẽ tăng lên mấy lần. Bởi vậy, sát chiêu đối với cổ sư mà nói chính là một thanh kiếm hai lưỡi.
Thành Hổ thúc giục sát chiêu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Hạo Kích Lưu lại vô cùng phong phú, tấn công rất mạnh. Thành Hổ trong thời gian ngắn không làm gì được Thủy Ma. Khi chân nguyên đã gần chạm đáy, gã không thể không biến thành hình người. Đến lúc đó chính là thời điểm Hạo Kích Lưu phản kích.
Gương mặt Mã Thượng Phong bình tĩnh nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Nếu đổi lại trước đây, Thành Hổ có thất bại cũng chẳng liên quan đến ông. Nhưng bây giờ, thắng bại của Thành Hổ không phải là chuyện của cá nhân gã nữa mà liên quan đến sĩ khí toàn quân.
Mã gia đã thất bại liên tục hai trận, Mã Thượng Phong biết rõ, các bộ tộc đầu nhập vào Mã gia đã sinh ra sự dao động.
Đại quân Mã gia lấy Mã gia làm chủ, các bộ tộc khác làm liên minh. Một khi lòng người dao động, tình thế sẽ rất nguy hiểm.
Mã Thượng Phong tất nhiên không muốn nhìn thấy Thành Hổ thất bại.
Mắt thấy tình hình chiến đấu vẫn giằng co như cũ, khả năng thất bại của Thành Hổ lại càng lớn, Mã Thượng Phong đành phải thầm than trong lòng một tiếng, sau đó kêu lên: “Phí Sinh Thành.”
Phí Sinh Thành lập tức bước ra khỏi hàng, tay trái đặt lên ngực, thi lễ nói: “Có thuộc hạ.”
“Trận thứ hai do ngươi chiến.” Mã Thượng Phong nói. Để loại trừ chút ảnh hưởng do Thành Hổ thất bại tạo ra, ông ta đem hy vọng ký thác lên người Phí Sinh Thành.
Phí Sinh Thành cũng là một mãnh tướng.
Lúc trước y chịu sự xa lánh của Phí gia, sự nghiệp thất bại. Mã gia liền tiến hành ly gián, biến y thành nội ứng. Thừa dịp Phí gia nội loạn mà suy yếu, lập tức phát động tập kích chiếm đoạt Phí gia.
Sau khi Phí Sinh Thành đầu nhập Mã gia, cũng coi như gặp được minh chủ, nhiều lần lập chiến công, nhận được sự tài bồi.
Lúc này, y nhảy xuống chiến trận, lớn tiếng chửi rủa:
“Người đến là Phí Sinh Thành, từ lúc cuộc chiến Vương Đình bắt đầu đến nay, y đã giết chết tám vị cường giả tứ chuyển. Trong trận đại chiến trước, y dùng cổ Ma Mộc lấy sức của một người mà độc chiến ba vị cường giả đồng cấp, biểu hiện rất đáng kinh ngạc.”
Gương mặt Gia Luật Tang bên cạnh vẫn lạnh lùng.
“Đại chiến” mà Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn nói chính là cuộc chiến giữa Mã gia và minh quân Gia Luật của y. Kết quả Gia Luật Tang bại trận, một đường bị Mã gia truy sát, biến thành kẻ cô độc. Các bộ tộc lớn nhỏ quy thuận Gia Luật Tang cũng thuộc về Mã gia.
Cổ Ma Mộc là cổ tứ chuyển rất trân quý, giá trị có thể sánh ngang với cổ ngũ chuyển. Một khi cổ sư trúng chiêu, toàn thân tê liệt, hầu như không thể động đậy.
Chương 704: Chọn tướng (2)
Mặc dù thời gian kéo dài ngắn nhưng trong cuộc chiến kịch liệt, đây lại là thủ đoạn mười phần lấy mạng.
Hắc Lâu Lan ừm một tiếng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hỏi: “Ai có thể xuất chiến?”
Vừa dứt lời, lập tức có người cười lên sang sảng, vượt qua mọi người, nói: “Phí Sinh Thành cũng chẳng có gì hơn. Tại hạ nguyện ý xuất chiến, vì bá nghiệp của ngài mà dọn sạch hết thảy mọi chướng ngại.”
Hắc Lâu Lan tập trung nhìn, không phải ai khác mà chính là Phan Bình.
Lúc trước, Phan Bình bị sát chiêu của ba huynh đệ Lưu gia đánh nổ, về sau được Thái Bạch Vân Sinh dùng cổ Nhân Như Cố cứu sống. Không chỉ có mình gã, ngay cả Chu Tể, Cao Dương cũng được cứu luôn.
“Được, để ngươi đi.” Hắc Lâu Lan gật đầu đồng ý.
Lúc ban đầu, gã hoàn toàn không coi trọng Phan Bình. Nhưng sau khi trải qua mười trận chiến, Phan Bình xưa đâu bằng nay, nhanh chóng trưởng thành, ngang bằng với cường giả như Bùi Yến Phi.
“Tiểu nhi Phí gia, ngươi chẳng qua chỉ là một tên phản bội gia tộc, thứ vô sỉ chỉ biết vinh quang. Ngươi còn sống chính là một sự sỉ nhục, mau đến chịu chết đi.” Phan Bình mắng to, chiến ý sôi trào.
Phí Sinh Thành tức giận. Y ghét nhất là người khác nói y như vậy: “Chỉ là thứ con hoang Ma đạo, trước đó để cho ngươi phách lối là vì ngươi không gặp phải ta.”
Lúc này, hai người đã đến hồi sống mái với nhau.
Nhất thời, không khí nóng lên, bất phân cao thấp. Có thể nói là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài.
Thật ra, cảnh ngộ của hai người giống hệt nhau. Khi cuộc chiến Vương Đình vừa mới bắt đầu, hai người bọn họ đều là kẻ thất bại. Phan Bình là cổ sư Ma đạo lang bạt kỳ hồ. Phí Sinh Thành thì bị gia tộc chèn ép, chi khí khó bung ra.
Nhưng nhờ có cuộc chiến Vương Đình, thanh danh hai người vang dội, từ trong chiến tranh mà làm giàu, thực lực đều có sự tiến bộ cực lớn.
Phan Bình trước đó chỉ có một con cổ Đơn Đao duy nhất. Nhưng bây giờ, thông qua chiến công, hắn ta đã đổi được rất nhiều cổ trùng tinh phẩm, chiến lực tăng mạnh, không còn như lúc trước, chỉ biết mang cổ Đơn Đao ra trận.
Phí Sinh Thành cũng tương tự như vậy.
Trước đó, y chịu sự xa lánh của gia tộc. Mặc dù có bộ cổ trùng đầy đủ nhưng lại thiếu thủ đoạn cường đại. Y cũng thu được lợi từ trên chiến trường, tích lũy chiến công, đổi được cổ Ma Mộc ngũ chuyển, phối hợp với cổ trùng của bản thân, chiến lực lập tức tăng vọt.
Bóng hai người dây dưa không ngớt nhưng lại có sự kiêng kỵ của riêng mình.
Phan Bình kiêng kỵ cổ Ma Mộc của Phí Sinh Thành, còn Phí Sinh Thành thì vẫn luôn phòng bị cổ Đơn Đao của Phan Bình.
Nói đến cổ Đơn Đao, đây cũng là vận may của Phan Bình. Bởi vì cổ này ký thác vào loan đao mà không phải Không Khiếu hoặc cơ thể của cổ sư.
Sau khi Phan Bình bị nổ thành mảnh vỡ, cổ Đơn Đao vẫn may mắn còn sống.
Về sau Thái Bạch Vân Sinh cứu sống Phan Bình, cổ trùng trước đó đều bị hủy diệt, chỉ còn lại cổ Đơn Đao. Cũng may mà chiến công trước đó Phan Bình lập được vẫn chưa dùng đến.
Về phần Cao Dương và Chu Tể thì không được may mắn như vậy.
Sau khi bọn họ nổ tung, cổ trùng bị tổn thất hầu như không còn. Điều làm cho người ta tiếc nuối nhất chính là cổ Sóng Mây Quỷ Quyệt cũng vì thế mà bị diệt vong.
Cổ Nhân Như Cố ngũ chuyển chỉ có thể cứu người, không cứu được cổ trùng.
Nhưng tâm trạng của hai người vẫn rất bình thản. Có thể phục sinh là may mắn lắm rồi.
Về sau, hai người thông qua việc nợ chiến công, bổ sung lại đầy đủ cổ trùng. Mấy trận đại chiến sau, không chỉ trả sạch chiến công đã nợ mà còn tích lũy được thêm.
Hai cặp cường giả tứ chuyển kịch đấu, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Mã gia thấy Phí Sinh Thành đánh với Phan Bình khó mà cho ra kết quả, lại trước sau phái ra sáu vị mãnh tướng.
Hắc Lâu Lan cũng phái Bùi Yến Phi, Chu Tể, Cao Dương ra trận.
Khi cặp cường giả thứ sáu vừa mới giao phong, Thành Hổ rốt cuộc thua trận. Thủy Ma Hạo Kích Lưu không thể truy kích, chỉ có thể nhìn gã bình yên rút lui.
Sĩ khí Hắc gia tăng cao, nhưng rất nhanh, trận quyết chiến thứ ba, Mã gia chiến thắng, lật lại được cục diện.
Hai bên lần lượt cử cường giả ra, trước quân trận hai bên hình thành hơn ba mươi vòng chiến.
Nói cách khác, có gần bảy mươi vị cổ sư tứ chuyển đối chiến nhau.
Đây là tràng diện khá lớn. Bắc Nguyên có mấy chục tỷ nhân khẩu, phàm nhân chiếm cứ rất nhiều, cổ sư tứ chuyển chỉ có mấy trăm người, cổ sư ngũ chuyển thì chưa đến năm mươi.
Trong cuộc chiến Vương Đình này, những người này tập trung cùng một chỗ, cạnh tranh với nhau. Trong cuộc chiến sinh tử sẽ sinh ra cổ sư cường đại, còn người nhỏ yếu thì bị loại ra ngoài.
Cuộc chiến Vương Đình đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng. Mặc kệ là Hắc gia hay là Mã gia, tất cả đều là quái vật khổng lồ.
Không tính cổ tiên, bất kỳ đại quân bên nào, quy mô của bọn họ đều là thế lực siêu việt.
Chỉ có Phương Nguyên là vẫn còn tỉnh táo. Kiếp trước, hắn còn nhìn qua cảnh tượng quy mô hơn nữa, chính là năm vực hỗn chiến.
“Minh chủ đại nhân, thuộc hạ xin chiến.” Một cổ sư tứ chuyển trẻ tuổi băng qua đám người, nhịn không được chiến ý trong lòng.
Người này không phải ai khác, chính là Cát Quang.
Cát Quang là Tộc trưởng Cát gia, trước kia chỉ là cổ sư tam chuyển, nhưng trải qua chiến tranh gột rửa, y vẫn còn sống sót, thực lực tăng lên rất nhiều, cách đây không lâu đã thành công tấn thăng tứ chuyển.
Hắc Lâu Lan sững sờ, đưa mắt nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên chính là Thái thượng gia lão của Cát gia, Thường gia. Cả hai tộc này đều chịu sự quản lý của hắn.
Phương Nguyên phát hiện ánh mắt hỏi thăm của Hắc Lâu Lan, không khỏi ra lệnh: “Cát Quang lui ra, ngươi là Tộc trưởng, sao có thể tùy tiện mạo hiểm?”
Cát Quang lên tiếng rồi trở về.
Phương Nguyên lại hỏi: “Thường Biểu đâu?”
“Đại nhân, có thuộc hạ.” Sắc mặt của Thường Biểu không được tốt, thương thế của cuộc chiến trước đó vẫn chưa ổn định.
Nhưng Phương Nguyên không quan tâm, chỉ nói: “Ngươi ra trận đi.”
Thường Biểu há miệng nói muốn, trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Từ khi gia nhập đại quân Hắc gia, mỗi khi đại chiến, ông ta đều bị Phương Nguyên nhiều lần hạ lệnh xuất chiến.
Cho dù ông ta là cường giả nổi tiếng, cũng không chịu được cường độ tác chiến liên tục như thế.
“Thật ghê tởm. Cái tên Thường Sơn Âm này coi ta là súc sinh mà sai khiến sao? Đáng hận ta bây giờ thế yếu, không thể công nhiên kháng mệnh. Ta tạm thời nhẫn nại, vẫn còn nhiều thời gian mà. Mười mấy năm trước ta có thể hãm hại ngươi, mười mấy năm sau, ta sẽ chân chính đẩy ngươi vào tử địa.”
Thường Biểu rít gào trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể lựa chọn nghe theo mệnh lệnh của Phương Nguyên, kéo cơ thể bệnh tật của mình lên chiến trường.
Thấy Thường Biểu lên chiến trường, Mã gia lập tức phái một vị nữ cường giả.
Người này tên Hề Tuyết, tu vi tứ chuyển đỉnh phong, cường giả Băng đạo trứ danh, có được một con cổ Tuyết Bay Đầy Trời tứ chuyển. Một khi thôi động, tuyết lông ngỗng bay múa, trong phạm vi mấy ngàn bước sẽ hóa thành băng vực rét lạnh.
Thường Biểu nhìn thấy người này, thì thầm một tiếng: “Khổ thật.”
Nếu đổi lại trạng thái đỉnh phong của ông ta, khi đối đầu với nàng ta, cũng phải cẩn thận từng li từng tý. Bây giờ trên người ông ta đang có thương thế, lại càng không địch lại.
Hai người giao thủ. Thế công Hề Tuyết lăng lệ, Thường Biểu lại hay trốn tránh. Cứ kéo dài như vậy, Thường Biểu không thể tránh khỏi việc rơi vào thế hạ phong.
Đại chiến vẫn tiếp tục, không ngừng có cổ sư tứ chuyển chiến bại, hoặc bị thương trở ra, hoặc bị chết bởi kẻ địch.
Hai bên đều có thương vong. Tổng thể mà nói, hiện tại hai bên đang hòa.
Thời gian dần trôi, số lượng cổ sư tứ chuyển bên trong vương trướng đã thưa thớt, không đủ điều động.
“Tộc trưởng Cổ gia, bây giờ đến phiên ngươi xuất lực.” Hắc Lâu Lan đưa ánh mắt sang một người vẫn luôn ngồi thẳng bên trong vương trướng.
Tộc trưởng Cổ gia Cổ Quốc Long là cổ sư Thổ đạo, đã từng chồng đá thành núi, mang đến phiền phức cho đại quân Hắc gia, cũng từng một lần khiến cho Hắc Lâu Lan phải sinh ra suy nghĩ muốn rút lui. Nhưng cuối cùng Thái Bạch Vân Sinh đến kịp, giúp cho Hắc gia chiến thăng, Cổ gia là bên bại, được gộp vào đại quân Hắc gia.
Chương 705: Ngũ chuyển đỉnh phong
Cổ Quốc Long lên chiến trường khiến cho đại quân Mã gia chấn động.
Đây là vị cường giả ngũ chuyển đầu tiên ra trận. Mã Thượng Phong lập tức đáp lại, phái Tộc trưởng Thành Long của Thành gia ra trận.
Người này là cường giả Biến Hóa đạo ngũ chuyển, anh trai ruột của Thành Hổ.
Sau khi nhìn thấy Thành Long, Cổ Quốc Long hơi thi lễ, khách sáo nói: “Thì ra là tộc trưởng Thành gia, còn xin chỉ giáo.”
Thành Long cười ha hả: “Không dám chỉ giáo Tộc trưởng Cổ gia, chúng ta chỉ luận bàn một phen thôi.”
Hai người giao phong, thanh thế to lớn, lập tức vượt qua mọi người, trở thành tiêu điểm.
Cổ Quốc Long công thủ nhiều mặt, đôn hậu trầm ổn. Thành Long thì tiêu dao hành không, mãnh liệt nhưng ung dung.
Sau khi hai người giao thủ được mười hai hiệp, Hắc Lâu Lan lại phá cường giả ngũ chuyển La Bá Quân ra trận.
La Bá Quân đầu nhập Lưu Văn Vũ, nhưng sau khi Lưu gia bại trong tay Hắc gia, ông ta đã trở thành một trong những cao tầng đại quân Hắc gia.
Mã gia lập tức phái một cường giả ngũ chuyển ứng chiến.
Nói đến đội hình cường giả ngũ chuyển, Mã gia không chút thua kém. Trước đó, đại quân Nỗ Nhĩ chiếm đoạt Đào gia, Dương gia đánh bại Nỗ Nhĩ, Gia Luật đánh bại Dương gia, cuối cùng Mã gia đánh tan đại quân Gia Luật, trở thành người chiến thắng cuối cùng. Qua một trận chiến, bộ tộc cỡ lớn của đại quân Mã gia không phải ít, có được Kỳ Liên gia, Thành gia, Triệu gia, Lữ gia, Đào gia, Dương gia và rất nhiều thế lực cường đại khác.
Đồng thời, còn có ba vị cổ sư Giang Bạo Nha, Dương Phá Ánh và Mã Tôn.
Các cổ sư ngũ chuyển phần lớn đều quyền cao chức trọng, thái độ đằng đằng sát khí hơn so với cổ sư tứ chuyển, sự thân thiết ít hơn rất nhiều. Bọn họ ra tay cũng chỉ giữ lại ba phần khí lực, hai điểm thể diện mà thôi.
Một khi bọn họ bỏ mình, bộ tộc sẽ giống như quần long không đầu, bị Hắc gia hoặc Mã gia chiếm đoạt.
Mặc dù bọn họ đối địch, nhưng thật lòng mà nói cũng chỉ muốn bảo vệ lợi ích gia tộc. Cho dù có lời thề độc minh ước trói buộc, nhưng vẫn có quy tắc ngầm.
Phương Nguyên ngồi ngay ngắn, lẳng lặng mà nhìn.
Mặc dù hắn chỉ là tu vi tứ chuyển đỉnh phong, nhưng bản thân là đại sư Nô đạo, là nhân vật mấu chốt ảnh hưởng chiến cuộc. Bởi vậy địa vị còn cao hơn cả Tộc trưởng ngũ chuyển.
“Cự Dương Tiên Tôn đúng là rộng rãi, tính toán thật tốt.” Đích thân tham gia cuộc chiến Vương Đình, cảm khái trong lòng Phương Nguyên càng lúc càng nhiều.
Cự Dương Tiên Tôn lưu lại truyền thừa cho hậu nhân, thành lập lầu Chân Dương tám mươi tám góc, đồng thời định ra truyền thống cuộc chiến Vương Đình, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Không nói đến lầu Chân Dương tám mươi tám góc, chỉ nói cuộc chiến Vương Đình, cứ mỗi lần cử hành là một trận càn quét. Bộ tộc hoàng kim chiếm đoạt bộ tộc khác, lớn mạnh bản thân.
Đồng thời, tập trung vật liệu, hình thành kinh tế chiến tranh cũng là một dạng phồn vinh. Lại thông qua bồi thường chiến tranh tạo nên kỹ thuật giao lưu, giúp cho nội tình của bộ tộc hoàng kim càng thêm sâu sắc.
Quan trọng là, khôn sống mống chết. Các cổ sư đang bên bờ sinh tử, sẽ kích thích suy nghĩ, trở thành cường giả, giúp bộ tộc hoàng kim sàng lọc ra hạt giống cổ tiên.
Mặc dù Cự Dương Tiên Tôn đã không còn ở nhân thế, nhưng tầm ảnh hưởng của ông vẫn thống trị toàn bộ Bắc Nguyên.
“So sánh với Tiên Tôn, ta nhỏ bé giống như một con kiến. Nhưng cũng nhờ vào cuộc chiến Vương Đình này, nếu không thực lực của ta cũng không tăng mạnh như vậy.”
Phương Nguyên nghĩ đến đây, hơi phân thần, rót tinh thần vào trong Không Khiếu.
Bên trong Không Khiếu có mấy con cổ trùng mới, phần lớn là tứ chuyển, một con tam chuyển, còn có một con cổ Tu La Thi ngũ chuyển, một con cổ Thổ Bá Vương ngũ chuyển.
Sau khi Phương Nguyên có được linh cảm trong sát chiêu Ba Đầu Sáu Tay, hắn liền kết hợp với nội tình bản thân và suy nghĩ, nghiên cứu ra được một ít thành quả.
Hắn đem thành quả này ngưng tụ thành sát chiêu, đặt tên là Địa Vương bốn tay.
Một khi hắn thôi động sát chiêu, hai bên cơ thể sẽ mọc ra hai cánh tay hoàn toàn mới. Khi hắn sử dụng bốn tay cùng một lúc, chiến lực sẽ tăng vọt, có thể so sánh với sát chiêu Ba Đầu Sáu Tay của ba huynh đệ Lưu gia.
“Nhưng, so với Ba Đầu Sáu Tay, thời gian kéo dài của Địa Vương bốn tay ngắn hơn. Khi chân đạp đất mới có thể phát huy toàn bộ chiến lực. Một khi bay lên trời, chiến lực sẽ bị hạ xuống một nửa.”
Phương Nguyên chỉ vừa mới tạo ra sát chiêu này, vẫn còn chưa hoàn thiện. Chỉ có trải qua chiến đấu kiểm nghiệm, cộng thêm một số cổ trùng, thay cổ trùng cũ không cần thiết hoặc trực tiếp cắt giảm, như vậy mới có thể hoàn thiện được sát chiêu.
Mặt trời dần dần nhô lên cao. Khi bão tuyết sắp đến, ánh mặt trời bình thường rất nóng lúc này cũng trở nên ảm đạm.
Trên chiến trường, sát khí sôi trào dần được nâng lên đến cực điểm.
Mấy chục vòng chiến được tô điểm bằng ngọn lửa rực rỡ, đánh đến khó phân thắng bại.
Trong vương trướng Hắc gia, các cổ sư còn ở lại không có đến mấy người. Không phải đang giao chiến thì rút xuống tịnh dưỡng khôi phục, hoặc đã chết trên chiến trường.
Nhưng tổng thể mà nói, Hắc gia vẫn chiếm cứ ưu thế yếu ớt.
Cho đến nay, Hắc Lâu Lan đã nhận được sự giúp đỡ rất lớn của hai vị cổ tiên Hắc gia là Hắc Thành và Hắc Bách. Mã gia đến trận đại chiến này mới cầu viện Tuyết Tùng Tử.
“Hừ, Mã gia này đúng là muốn ăn đòn.” Hắc Lâu Lan hừ lạnh, ánh mắt dữ tợn, dần dần không còn kiên nhẫn được nữa.
Gã quay sang nhìn Phương Nguyên, đang định lên tiếng, bên trong Mã gia đột nhiên vọt ra ba đàn thú.
Vạn mã lao nhanh bên cánh trái, móng ngựa đạp trên đại địa như sấm rền.
Đàn chuột lít nhít bên cánh phải, tiếng xột xoạt khiến cho người nhìn phải lạnh tim.
Chính giữa là một đàn ưng bay lên như diều gặp gió, giống như mây đen bốc lên.
Mã Vương Mã Tôn, Thử Vương Giang Bạo Nha, Ưng Vương Dương Phá Anh, ba vị đại sư Nô đạo đồng thời ra tay.
Đàn thú trùng sát lao đến, lập tức tách ra rất nhiều chiến đoàn.
Vốn Mã Thượng Phong thấy khi chọn tướng, Mã gia hơi bị thất bại, liền muốn ỷ vào ưu thế của đại sư Nô đạo áp chế đại quân Hắc gia, thay đổi chiến cuộc không ổn.
Đối mặt với đàn thú ba đường, Hắc Lâu Lan không khỏi khẩn trương. Gã nhìn Phương Nguyên: “Lang Vương, bây giờ phải xem ngươi rồi.”
Phương Nguyên gật đầu, thản nhiên đứng dậy.
Hắn chậm rãi bước đến đầu bò tót, từ trên cao nhìn xuống ba đàn thú bên dưới. Không chỗ nào là không có quy mô to lớn, dữ tợn.
Mặc kệ đại sư Nô đạo nào, tạo nghệ đều ngang ngửa với hắn, phương diện Nô đạo đều là một đối thủ cường đại.
Thậm chí trên người bọn họ còn có cổ trùng Nô đạo, so sánh với cổ trùng nô sói của Phương Nguyên còn toàn diện và ưu tú hơn.
Dưới tình huống không thể bại lộ Lực đạo, Phương Nguyên song quyền nan địch tứ thủ. Hai trận giao phong trước, đàn sói bị ba đàn thú tấn công, tổn thất nặng nề. Mã gia cũng dựa vào ưu thế này mà lưu đàn thú đoạn hậu, khi đó mới có thể hai lần bình yên rút lui vào trong phòng tuyến.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên cười lạnh, trong lòng tràn đầy chiến ý.
Mặc dù cổ trùng Nô đạo của hắn yếu hơn ba vị đại sư Nô đạo này, nhưng trước trận chiến, hắn được sự giúp đỡ của cổ tiên Hắc gia, quy mô đàn sói tăng vọt hơn mười lần.
Đàn sói này đang ẩn núp trong đại quân, lợi dụng sức mạnh cổ trùng khiến địch nhân không phát giác ra.
“Lang Vương, Dương Phá Anh ở đây, ngươi có dám đánh một trận không?” Trên bầu trời, Dương Phá Anh chân đạp chim ưng, dáng người đứng thẳng, giống như một thanh trường thương trùng thiên.
Gã chủ động khiêu chiến, muốn kềm chế đàn sói Phương Nguyên.
Quần ưng từ trên cao đánh xuống, chiếm ưu thế mười phần.
“Haha, lão Dương ngươi nhẹ tay thôi. Dù sao huynh đệ Thường Sơn Âm cũng là đại sư Nô đạo giống như chúng ta. Ngươi cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi chứ.” Bên cánh phải, tiếng cười nhạo của Thử Vương truyền đến.
Bên trong đàn ngựa cánh trái, Mã Tôn vốn kiệm lời đột nhiên tiến lên. Bên cạnh ông ta có rất nhiều cổ sư cường giả, cưỡi chiến mã của riêng mình bảo vệ sự an toàn của ông.
Đại sư Nô đạo, thân lâm kỳ cảnh chỉ huy đàn thú mới có thể xuất ra được mười hai phần chiến lực.