Chương 700: Đại quyết chiến (1)
Tiếp nhận sự bức bách của hai nhà, Thường gia bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu trước Hắc Lâu Lan, trở thành tù binh của Hắc gia.
Bây giờ, tất cả mọi người đều biết ân oán giữa Thường Sơn Âm và Thường gia. Hắc Lâu Lan bắt được nhà họ Thường, tất nhiên sẽ giao Thường gia cho Phương Nguyên xử lý.
Sau khi Phương Nguyên nhận được tin tức này, hắn biểu đạt sự cảm tạ đối với Hắc Lâu Lan, nhưng trên thực tế hắn chẳng thèm để ý.
Hắn chỉ mượn thân phận Thường Sơn Âm, mạo danh thay thế để tiến vào phúc địa Vương Đình. Ân oán của Lang Vương chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng nếu xử lý qua loa, chỉ sợ sẽ không phù hợp với thân phận bây giờ của hắn, sẽ dẫn đến hoài nghi. Vì thế, Phương Nguyên đã cho gọi Tộc trưởng đương nhiệm của Thường gia là Thường Biểu đến.
Thường Biểu chờ từ chạng vạng tối đến đêm khuya.
Lúc này, Bắc Nguyên đã là ban đêm, sương lạnh phủ xuống. Ba người Thường Biểu đã mất cổ trùng, chỉ còn chân nguyên, khó mà chống lại giá lạnh.
Thường Biểu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng Nghê Tuyết Đồng có tật giật mình, không che giấu được nội tâm ưu sầu. Thường Cực Hữu tuổi còn trẻ, huyết khí tràn đầy nhưng cũng bị đông cứng đến mũi đỏ bừng, toàn thân run rẩy, tuy nhiên hai mắt vẫn sáng như cũ, biểu hiện phấn chấn.
Từ nhỏ đến lớn, y đều nghe đến cái tên Lang Vương Thường Sơn Âm mà lớn lên.
Người khác đều gọi y là con của anh hùng. Y vừa ra đời đã được trao cho vương miện độc nhất vô nhị này. Điều đó khiến cho y phải bối rối, mang đến sự kiêu ngạo, phiền phức nhưng cũng là kỳ ngộ.
Khi y nghe được Lang Vương Thường Sơn Âm tái xuất giang hồ, cũng không phải đã chết, lại còn muốn báo thù Thường gia, khi đó tâm trạng của y vô cùng phức tạp. Khi y biết mình sắp tác chiến với phụ thân, ý chí chiến đấu của y sinh ra sự dao động mãnh liệt. Trước đó định ngày hẹn, nhưng Thường Sơn Âm không chấp nhận, hung hăng đánh Tôn Thấp Hàn một trận, khiến cho Thường Cực Hữu vừa thất vọng lại kính nể. Lưu gia thất bại, y trở thành tù binh, điều này khiến cho y thả lỏng một hơi, rốt cuộc đã không cần đấu với phụ thân nữa rồi.
Bây giờ Lưu gia đại bại, y có thể chân chính gặp phụ thân của mình, tâm trạng Thường Cực Hữu vô cùng kích động.
Cho dù bị bỏ bên ngoài, chịu cảnh giá rét trời đông cũng không dập tắt được lửa nóng trong lòng của y.
“Cứ giao phó hết thảy. Phụ thân của ta, rốt cuộc người là như thế nào?” Y vừa hiếu kỳ vừa cảm thấy bối rối, hoang mang.
Sau khi sử dụng xong ba con cổ Lang Hồn, Phương Nguyên mở mắt.
Gian phòng ấm áp, từ ngoài cửa mơ hồ có thể nghe tiếng suýt xoa vì lạnh.
Phương Nguyên cố ý hạ uy Thường Biểu, nhưng tính toán thời gian, lúc này cũng đã không sai biệt lắm. Hắn truyền âm ra ngoài, đồng thời mở cửa cổ phòng đại thằn lằn.
“Lang Vương đại nhân đã tu hành xong, cho gọi ba người.” Cổ sư hộ vệ nhận được truyền âm, nói mà không có biểu cảm gì.
Hô hấp của Thường Biểu ngưng lại, trong lòng thấp thỏm không thôi, dẫn đầu bước vào, bước chân cực kỳ nặng nề.
Nếu Lang Vương tra ra được chân tướng, như vậy ông ta sẽ chết không có chỗ chôn, đáng sợ hơn chính là thân bại danh liệt. Cho dù Lang Vương không tra ra được chân tướng, nếu hắn một lòng muốn trả thù, tàn sát toàn tộc Thường gia chẳng qua chỉ bằng một câu nói của hắn mà thôi.
Người là dao thớt, ta là thịt cá. Tình cảnh bây giờ bất đắc dĩ như vậy đấy.
Phương Nguyên nhìn ba người đang quỳ trước mặt.
Biểu hiện Thường Biểu phục tùng rũ xuống, cắn chặt răng. Nghê Tuyết Đồng gương mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Còn Thường Cực Hữu thì hô hấp dồn dập, ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm Thường Sơn Âm, thần sắc kích động.
Phương Nguyên nhẹ giọng cười một tiếng.
Tiếng cười truyền vào tai ba người, khiến cả ba không khỏi chấn động.
Hai mắt Thường Biểu nhắm lại, tâm chìm vào đáy cốc, chờ Phương Nguyên tuyên án.
Nghê Tuyết Đồng thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất, còn Thường Cực Hữu thì càng thêm kích động. Đây chính là tiếng cười của phụ thân y, bên trong tràn đầy sức mạnh ấm áp.
Phương Nguyên quan sát hết thần sắc của ba người Thường Biểu vào mắt.
Đối với quá khứ của Lang Vương Thường Sơn Âm, Phương Nguyên phần lớn thông qua Thường Sơn Âm truyện mà biết được, nhưng lại không biết hung thủ thật sự hãm hại Lang Vương.
Nhưng cho dù hắn biết, hắn cũng chẳng có tâm tư báo thù rửa hận cho Lang Vương.
Hắn tên Phương Nguyên, cái gọi là Thường Sơn Âm chẳng qua chỉ là mặt nạ mà thôi.
“Kể từ hôm nay, ta chính là Thái thượng gia lão duy nhất của Thường gia.” Phương Nguyên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Toàn thân Thường Biểu run lên, mở hai mắt, vội vàng nói: “Thường Biểu bái kiến Thái thượng gia lão đại nhân.”
“Ừm.” Phương Nguyên gật đầu: “Chuyện năm đó còn cần tra rõ, nhưng bây giờ không phải là cơ hội tốt, ít nhất phải cần chờ đến cuộc chiến Vương Đình kết thúc. Kể từ hôm nay, ta chính là Thái thượng gia lão duy nhất của Thường gia. Thường Cực Hữu, ngươi hãy đảm nhiệm chức Tộc trưởng Thường gia. Thường Biểu là gia lão thứ nhất. Nghê Tuyết Đồng, duyên phận giữa nàng và ta đã hết, nàng tiếp tục làm thê tử của Thường Biểu đi.”
Bởi vì truyền thống của Cự Dương Tiên Tôn quyết định, ở Bắc Nguyên, địa vị của phụ nữ rất thấp, thường được xem thành món hàng để giao dịch. Thậm chí có đôi khi có khách quý đến nhà, chủ nhân sẽ đưa vợ của mình cho khách quý thị tẩm.
“A?” Thường Cực Hữu kinh ngạc, đứng chết trân ngay tại chỗ.
Nghê Tuyết Đồng không nói gì.
Thường Biểu cố nhịn sự chấn động trong lòng, dập đầu nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Lui ra hết đi.” Phương Nguyên khoát tay hạ lệnh trục khách. Hắn muốn tranh thủ thời gian để tiếp tục tu hành.
Ba người hoảng hốt bước ra khỏi cổ phòng thằn lằn lớn. Cho đến khi gió lạnh thổi toàn thân họ run lên, lúc này bọn họ mới giật mình tỉnh lại.
“Ta quá quan rồi sao?” Trong lòng Thường Biểu dâng lên sự vui mừng và may mắn.
“Chuyện năm đó, ta làm đến giọt nước không lọt. Cho dù có chút dấu vết để lại, trải qua mấy năm rửa sạch, cũng đã sớm không còn. Năm đó ta cố ý tiếp cận Thường Sơn Âm, trở thành bằng hữu chẳng có gì giấu nhau với hắn. Bây giờ Thường Sơn Âm đã thay đổi, lại nhiều năm không gặp, tình cảm xa lạ cũng là chuyện bình thường.” Thường Biểu suy nghĩ trong lòng.
Tình huống bây giờ so với ông ta dự liệu còn tốt hơn gấp mấy lần.
“Mặc dù ta từ Tộc trưởng bị biếm thành gia lão, nhưng quyền lực vẫn còn. Thường Sơn Âm bảo ta đảm nhiệm chức gia lão thứ nhất, có thể thấy được hắn vẫn tin tưởng ta. Hắn lập Thường Cực Hữu làm Tộc trưởng Thường gia, có thể thấy được thực chất bên trong hắn vẫn còn nhớ tình cũ. Chỉ cần hắn còn nhớ tình cũ, tất cả đều dễ dàng rồi.”
Thường Biểu càng nghĩ càng cảm thấy phấn chấn.
Ông ta đắm chìm trong thế giới của mình, không hề chú ý đến biểu hiện phức tạp của Nghê Tuyết Đồng.
Thường Sơn Âm đã từng rất mê luyến sắc đẹp của bà, nhưng vừa rồi, Thường Sơn Âm ngay cả nhìn bà một chút cũng không có.
Trên đường đến đây, Nghê Tuyết Đồng cảm thấy lo lắng vô cùng. Một khi Thường Sơn Âm cướp bà về tay của hắn lần nữa, như vậy bà và ái lang Thường Biểu sẽ phải bị chia lìa. Đây là điều thống khổ đến cỡ nào.
Nhưng tình huống bây giờ so với trong tưởng tượng của Nghê Tuyết Đồng tốt hơn rất nhiều.
Thường Sơn Âm không chỉ tạm thời không truy cứu chuyện năm đó, hơn nữa còn bảo nàng tiếp tục làm thê tử của Thường Biểu.
Đây chính là kết quả mà trước đó Nghê Tuyết Đồng tha thiết ước mơ. Bà phải vui mới đúng chứ, nhưng không hiểu thế nào, trong lòng bà ngoại trừ nỗi khiếp sợ vẫn còn đó, còn có một cảm giác mất mát, hụt hẫng mà bà không muốn thừa nhận.
Còn Thường Cực Hữu thì đang vui vẻ, nghi hoặc và mơ hồ.
“Ta rốt cuộc đã gặp được phụ thân rồi. Ông ấy chỉ cách ta có mấy bước thôi. Ông ấy còn uy nghiêm hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều.”
“Phụ thân không thừa nhận đứa con trai là ta, mà gọi thẳng tên của ta. Chẳng lẽ ông ấy không biết ta chính là thân sinh cốt nhục của ông ấy hay sao?”
“Nhưng vì sao phụ thân lại để cho ta đảm đương chức Tộc trưởng Thường gia? Ta còn trẻ như vậy, chỉ có tu vi tam chuyển, làm sao mà làm?”
Chương 701: Đại quyết chiến (2)
“Ta hiểu rồi. Đây là sự khảo nghiệm của phụ thân dành cho ta. Ông ấy muốn khảo nghiệm đứa con trai chưa từng gặp mặt. Nếu ta có thể quản lý Thường gia thật tốt, hoàn thành xuất sắc khảo nghiệm của ông ấy, như vậy ông có vui mừng mà đón nhận đứa con trai này hay không?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Thường Cực Hữu không khỏi kích động. Y quyết tâm, nhất định phải cố gắng thật lớn, biểu hiện tốt một chút trong cuộc chiến Vương Đình sau này.
Phương Nguyên không ngờ đến, sự sắp xếp đơn giản của hắn lại mang đến sự chấn động tâm lý cho ba người Thường Biểu lớn đến như vậy.
Nhưng cho dù biết, hắn cũng sẽ không để ý.
Năm trăm năm trước, Thường Sơn Âm trợ giúp Mã Hồng Vận leo lên chức chủ Vương Đình, trọng chưởng đại quyền Thường gia.
Khác biệt với trái đất, ở đây sức mạnh càng lớn thì quyền lợi cũng càng lớn.
Cho đến ngày nay, Phương Nguyên đã không còn là cổ sư thấp giai ở núi Thanh Mao, phải chịu sự áp chế, bóc lột nữa. Hiện tại, hắn đã có thể tùy ý thao túng, khống chế quyền lợi của một bộ tộc. Có thể nói, hắn đang đứng trên đỉnh của thế tục.
Hắn biết rõ, hết thảy đều phải quy công cho sức mạnh cường đại mà hắn có trong tay.
“Bây giờ, Không Khiếu thứ nhất của ta đã hoàn toàn thích ứng với Bắc Nguyên, có thể vận dụng chân nguyên ngũ chuyển đỉnh phong. Không Khiếu thứ hai cũng đã đạt đến tình trạng ngũ chuyển trung giai. Tư chất của hai Không Khiếu đều là loại Giáp chín thành, muốn sử dụng hai bộ cổ trùng hiện tại, chân nguyên cực kỳ dồi dào.”
“Nhưng cổ trùng hai đạo Nô, Lực cũng không tính là quá mạnh. Về Lực đạo, từ lúc có cổ Công Bội, sức mạnh đã trở nên đầy đủ, nhưng cơ thể của ta lại khó mà gánh được.”
Trước đó, khi đối chiến sát chiêu hợp thể Ba Đầu Sáu Tay của ba huynh đệ Lưu Văn Vũ, Phương Nguyên hoàn toàn có thể dựa vào chiến lực Lực đạo để so sánh.
Nhưng hắn biết rõ, một khi hắn đánh ra sức mạnh năm trăm quân, không nói đối thủ như thế nào, chỉ nói bản thân hắn khó mà chịu đựng được.
“Xương cốt của ta là Vô Thường Cốt. Da ngoài toàn thân là rùa ngọc da sói. Muốn thừa nhận được sức mạnh năm trăm quân, quả là còn thiếu rất nhiều. Nhưng nếu ta muốn cải tạo cơ bắp, thích hợp Lực đạo thì lại không thích hợp Nô đạo. Thích hợp Nô đạo thì lại không thích hợp Lực đạo. Cuối cùng, vẫn là Nô Lực hai đạo tương hỗ bổ sung cho nhau, nhưng trình độ bao quát lại quá thấp, không giống như Hồn đạo và Nô đạo, hoặc Hồn đạo và Trí đạo.”
Vấn đề này, thật ra đã quấy nhiều Phương Nguyên từ lâu.
Nếu không giải quyết được, Nô Lực hai đạo của Phương Nguyên chỉ có thể đạt đến tinh thâm, chứ chưa thể đạt đến đỉnh phong.
Tuy bây giờ Phương Nguyên đã nắm được tin tức truyền thừa cốc Lạc Phách, nhưng tương lai không cho phép, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Phương Nguyên suy tính rất cẩn thận, trước khi chưa có được cốc Lạc Phách, hắn không chuyển sang tu Hồn đạo, vì thế, hắn cần phải hoàn thiện Nô Lực hai đạo.
Phương Nguyên nhắm mắt trầm tư, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, lấy cổ Đông Song bên trong Không Khiếu.
Cổ này là cổ tồn trữ, chuyên lưu trữ tin tức, có được từ trong tay địa linh Lang Gia.
Bên trong cổ Đông Song có tin tức liên quan chặt chẽ với sát chiêu Ba Đầu Sáu Tay. Sát chiêu này cực kỳ cường đại, có thể biến Lưu Văn Vũ, Âu Dương Bích Tang và Mặc Sư Cuồng thành quái vật hình người to lớn, chiến lực tăng vọt đến tình trạng kinh khủng.
Sau khi Hắc gia chiến thắng Lưu gia, Hắc gia đã đưa ra yêu cầu sát chiêu này. Vì thế, bên trong khoản bồi thường chiến tranh mới có thứ này, sau đó được Phương Nguyên dùng chiến công để đổi lấy.
Mấy ngày qua, khi Phương Nguyên không bận rộn gì cả, hắn suy nghĩ về sát chiêu này.
Cổ sư đồng thời thôi động nhiều cổ trùng, hiệu quả cổ trùng phối hợp lẫn nhau, tạo nên sức mạnh cường đại hơn. Đây chính là sát chiêu mà cổ sư hay gọi.
Sát chiêu Ba Đầu Sáu Tay còn cần thôi động mười tám con cổ trùng. Cổ trùng từ tam chuyển đến ngũ chuyển tiêu hao chân nguyên rất nhiều. Đồng thời còn cần ba vị cổ sư kết hợp, chứ một cá nhân không thể làm được.
Sát chiêu này, Phương Nguyên không thể sử dụng, nhưng không phải là không có giá trị đối với Phương Nguyên.
Sát chiêu hoặc cổ phương đều sử dụng tinh túy của cổ.
Vì sao những loại cổ trùng như vậy phối hợp với nhau lại mang đén hiệu quả như thế? Vì sao những con cổ trùng khác lại không thể? Nếu thay một trong những con cổ trùng này bằng những con khác, hiệu quả sẽ như thế nào? Nếu địch nhân sử dụng sát chiêu này lần nữa, nên dùng phương pháp gì để phá giải?
Người là vạn vật chi linh, cổ là thiên địa thật tinh.
Trên người cổ trùng ẩn chứa một số pháp tắc của thiên địa, hay tàn phiến đại đạo.
Biết rõ cổ, có thể lý giải được đại đạo, lý giải được pháp tắc tự nhiên của thế giới này. Giống như trên trái đất, mọi người thường hay lợi dụng thí nghiệm để thu được những định luật khoa học.
Cổ phương này mang đến ý nghĩa rất lớn đối với Phương Nguyên.
“Nếu ta mọc ra ba cái đầu, sáu cánh tay thì như thế nào?”
Linh quang lóe lên trong đầu hắn, giống như mở ra một cánh cửa sổ mới.
Hắn giống như một nền tảng. Nô Lực hai đạo là lầu các đứng sừng sững trên nền tảng đó. Bây giờ, nền tảng này không lớn. Hai tòa lầu các chỉ có thể xây dựng rất thấp. Nếu mở rộng nền tảng này, có phải có thể đồng thời gánh chịu hai tòa lâu cao hay không?
Phương Nguyên trước giờ hoàn toàn không để ý đến tướng mạo của mình.
Cái gì là đẹp xấu, chẳng qua chỉ là ánh mắt người ngoài. Cái nhìn của người ngoài có liên quan gì đến hắn?
Chỉ cần chiến lực mạnh, bị coi là quái vật thì tính là gì.
Tháng Bảy, theo lịch Bắc Nguyên.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, sương ngưng kết thành từng cục, mưa dầm rả rích không ngớt.
Đại quân các lộ trải qua nhiều lần kịch chiến, số lượng đã giảm mạnh, còn chưa đến năm mươi đường.
Mặc dù Hắc gia chiến thắng Lưu gia, nhưng nguyên khí bị đả thương, giống như mãnh thú bị thương, tranh thủ thời gian ở lại doanh địa để thở dốc và tịnh dưỡng.
Trung tuần tháng Bảy.
Địa khu Độc Giác, đại quân Gia Luật đánh bại đại quân Thất Lộ vây công. Ngày phản kích, Gia Luật Tang đã giết chết ba cổ sư ngũ chuyển.
Nhưng bên trong chiến dịch này, công thần lớn nhất chính là nghĩa tử của tộc trưởng Kỳ Liên tộc, Vô Danh.
Vô Danh là cổ sư Ám đạo ngũ chuyển trung giai. Trong lúc đại quân giằng co, y nhiều lần tiến vào trại địch, ám sát thủ lĩnh quân địch, thành công ám sát hai vị cường giả ngũ chuyển, mười ba vị cổ sư tứ chuyển, khiến cho đại quân Thất Lộ lòng người bàng hoàng, sĩ khí sa sút.
Tháng Tám, theo lịch Bắc Nguyên.
Sau khi Dương gia chiêu mộ được đại sư Nô đạo Giang Bạo Nha, thực lực tăng mạnh, một đường chiến thắng, trở thành ứng cử viên cho cuộc chiến Vương Đình hậu kỳ.
Nô đạo đại sư vừa mới tấn thăng, Báo Vương Nỗ Nhĩ Đồ suất lĩnh đại quân uy hiếp Đào gia. Minh quân Đào gia liên tiếp gặp khó. Minh chủ Đào U Thẩm nhìn thấy thời thế, biết rõ hy vọng leo lên chức chủ Vương Đình đã vô vọng, liền lựa chọn phụ thuộc Nỗ Nhĩ Đồ. Đại quân Nỗ Nhĩ chiếm đoạt Đào gia xong, quân lực tăng mạnh.
Trung tuần tháng Tám, Hắc Lâu Lan hạ quân lệnh, toàn quân tiếp tục lên đường.
Đến tháng Chín, cuộc chiến Vương Đình đã dần sáng tỏ, chỉ còn lại năm đại quân có hy vọng nhất.
Hắc gia có Lang Vương Thường Sơn Âm, Thái Bạch Vân Sinh. Báo Vương lãnh đạo Nỗ Nhĩ gia. Dương gia có Thử vương, Ưng vương. Mã gia có Mã vương. Gia Luật Tang thân có tiên cổ suất lĩnh đại quân Gia Luật.
Thượng tuần tháng Chín, đại quân Nỗ Nhĩ và Dương gia tiếp chiến. Đàn báo không chịu nổi bầy ưng và đàn chuột tấn công cùng lúc. Thủ vững được nửa tháng, Nỗ Nhĩ Đồ thất bại.
Đầu tháng Mười, thừa dịp Dương gia tiêu hóa xong phần bồi thường chiến tranh, Gia Luật Tang thừa cơ làm khó.
Đại quân Dương gia có người xin chiến, có người xin thủ vững, có người đề nghị rút lui. Bởi vì ý kiến không hợp, dẫn đến đại quân tiến thoái lưỡng nan, bị Gia Luật Tang chiếm đoạt.
Sau khi Gia Luật Tang giành được thắng lợi, nhưng không đắc ý được bao lâu đã bị Mã gia để mắt đến.
Mã gia đi vội ba ngày ba đêm, đánh Gia Luật Tang trở tay không kịp.
Chương 702: Tuyết Tùng Tử
Cảnh tượng cũ diễn ra trên người của mình. Đại quân Gia Luật còn chưa tiêu hóa được chiến quả, đã bị Mã gia đánh tan.
Gia Luật Tang dẫn tàn binh trốn xa, chủ động đầu nhập vào đại quân Hắc gia.
Đầu tháng Mười một, đại quân Hắc gia nhanh chóng Bắc thượng, một đường xây dựng tám đạo phòng tuyến. Giữa tháng, Hắc gia đã triển khai quyết chiến với Mã gia.
Chỉ có bên thắng mới có thể vào cư trú bên trong phúc địa Vương Đình. Bên bại phải bồi thường, đồng thời còn phải nghênh đón trận gió tuyết mười năm của Bắc Nguyên.
Nhất thời, cuộc chiến đã thu hút rất nhiều ánh mắt đằng sau.
Mấy trận kịch chiến trước, Hắc gia chiếm cứ thượng phong. Mã gia mất hai phòng tuyến, thối lui đến phòng tuyến thứ ba.
Trong lòng Gia Luật Tang vẫn còn mối thù, không ngừng chọn tướng, giết đến đại quân Mã gia đóng cửa không ra, sĩ khí sa sút.
Mã gia bất đắc dĩ, không thể không hướng phúc địa Đại Tuyết Sơn cầu viện.
Ngọn núi tuyết chủ phong nguy nga cao vút trong mây.
Chung quanh nó là những thứ phong, vây quanh như quần tinh củng nguyệt.
Trên bầu trời sáng màu lam nhạt, tuyết mịn bay lả tả.
Đây là một nơi thanh khiết, ngay cả kiến trúc trên núi tuyết cũng được điêu khắc bằng băng.
Nơi này chính là phúc địa Đại Tuyết Sơn.
Cổ tiên Ma đạo Bắc Nguyên có hơn mười người, phân biệt chiếm những ngọn núi xung quanh.
Trên đỉnh ngọn núi tuyết mọc đầy cây cối màu xanh là một lầu các bảy tầng bằng băng tinh. Bên trên bảng hiệu lầu các có ba chữ to “Tuyết Tùng Các”.
Tuyết Tùng Tử, chủ nhân nơi này, chính là cổ tiên Ma đạo Lục chuyển tiếng tăm lừng lẫy Bắc Nguyên.
Dáng người hắn ta cao gầy, một thân trường sam màu lam nhạt, mái tóc dài trắng như tuyết rũ xuống dưới đất. Lúc này, hắn ta đang đứng trên tầng cao nhất của Tuyết Tùng Các nhìn xuống chân ngọn núi duy nhất thuộc về hắn ta.
Hai mắt hắn ta xanh thẳm, ánh mắt thâm thúy, xuyên qua ngàn dặm dò xét lãnh địa của mình.
“Tuyết Tùng mọc rất đẹp. Tuyết liễu gặp hạn năm ngoái đã tăng hơn vạn gốc. Cổ trùng năm nay cũng sản xuất gần ba trăm con cổ ngũ chuyển. Ngoài những cổ trùng Băng đạo, Thủy đạo dùng để nghiên cứu, số còn lại có thể bán ra ngoài, đổi được hai ba khối tiên nguyên thạch.”
“Đương nhiên, nguồn thu chủ yếu nhất của ta bây giờ vẫn là buôn bán nô lệ người tuyết.”
Tuyết Tùng Tử nuôi sáu bộ tộc dị nhân, đều là người tuyết.
Người tuyết là một trong những dị nhân, sinh sống trong hoàn cảnh băng lãnh. Làn da bọn họ trắng như tuyết, hai tròng mắt màu lam, tóc cũng màu lam. Sau khi chết đi, huyết nhục của bọn họ sẽ biến thành băng điêu.
Người tuyết bình thường không khóc cũng không cười, nước mắt càng khó có được. Đa số người tuyết, đến cuối đời cũng chưa từng mừng quá hay bi thương quá mà khóc.
Nhưng người tuyết có thể lưu lại nước mắt, trong nháy mắt ngưng kết thành lệ băng. Lệ băng là một vật liệu luyện cổ rất quý, rất được các cổ sư yêu thích.
Sau khi Tuyết Tùng Tử thị sát một phen, không khỏi thỏa mãn gật đầu.
Người tuyết nhìn thì giống như không có biểu cảm gì, nhưng Tuyết Tùng Tử xem ra, người tuyết lại là dị nhân tộc có linh tính nhất. Rất nhiều cổ tiên nuôi dưỡng người tuyết, để thu hoạch được lệ băng, bọn họ thường xuyên nghiêm hình tra tấn cực kỳ tàn ác.
Vật liệu luyện cổ lệ băng, rất nhiều nơi đều muốn dùng đến. Bên trong Bảo Hoàng Thiên, giao dịch liên quan đến lệ băng lúc nào cũng nóng nảy.
Rất nhiều cổ tiên vì muốn thu hoạch được lệ băng, đạt được lợi nhuận mà dùng hết thủ đoạn tra tấn người tuyết.
Trước đó, Tuyết Tùng Tử đã từng làm qua chuyện này, nhưng hắn ta rất nhanh phát hiện, lệ băng mà các cổ tiên thu hoạch, giá trị không bằng người tuyết.
Từ đó về sau, hắn bắt đầu nuôi dưỡng người tuyết, sau đó bán đến Bảo Hoàng Thiên, để các cổ tiên khác tra tấn.
Trong cuộc đời của người tuyết, nhiều nhất cũng chỉ ba lần lưu được lệ băng. Cộng lại cũng không quá sáu mươi viên. Mỗi lần lưu lệ băng, thọ nguyên của người tuyết sẽ giảm đi rất nhiều, tinh hoa bổn mệnh cũng hao tốn không ít.
Người tuyết chảy xuống lệ băng quá nhiều, sẽ nhanh chóng biến chất, chết ngay lập tức.
Nhưng chi phí nuôi người tuyết lại rẻ hơn rất nhiều.
Cộng thêm Tuyết Tùng Tử có được ngọn núi tuyết này, có được lợi ích khi trồng tuyết tùng, tuyết thụ, nuôi dưỡng người tuyết cũng tiện hơn. Bởi vậy, hắn ta buôn bán người tuyết còn kiếm lời nhiều hơn so với việc bán lệ băng trước đây.
Hắn ta biết cách làm giàu. Mấy năm gần đây làm ăn khá giả, tích lũy được rất nhiều tiên nguyên thạch, được xem là phú ông trong các cổ tiên.
Nhưng hắn ta có một tiếc nuối rất lớn. Hắn ta trở thành cổ tiên đã mấy chục năm, nhưng chưa có một con tiên cổ nào.
Mặc cho tiên nguyên thạch của hắn ta có nhiều đến cỡ nào, cũng không mua được tiên cổ. Bởi vì tiên cổ là duy nhất, cho dù người bên ngoài có cũng sẽ không bán, cùng lắm là dùng tiên cổ đổi tiên cổ.
“Bây giờ Mã gia đã đến một bước cuối cùng. Nếu như có thể chiến thắng Hắc gia, tiến vào chiếm giữ Vương đình, con tiên cổ đầu tiên của ta có thể lấy được trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc.... Sao?”
Trong lúc Tuyết Tùng Tử đang suy nghĩ, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, đưa tay chộp đến.
Không gian bị phá vỡ, một con cổ truyền tin bay đến.
Tuyết Tùng Tử mở ra xem, chính là tin cầu viện của Mã gia.
“Rốt cuộc vẫn không chống đỡ nổi.” Khóe miệng Tuyết Tùng Tử nhếch lên.
Hắn ta vẫn luôn duy trì chú ý đối với cuộc chiến Vương Đình, cũng sớm biết thất bại của Mã gia. Lúc trước, khi hắn ta liên lạc với Mã gia, Mã gia vẫn luôn không hạ quyết tâm. Bây giờ chiến cuộc căng thẳng, Mã gia đưa tin cầu viện, gần như đã đáp ứng yêu cầu lúc trước của hắn ta.
“Cứ như vậy, đây chính là lúc ta ra tay.” Tuyết Tùng Tử ngưng cười, thôi động cổ Thần Niệm.
Ba đạo thần niệm bắn ra xa, bắn về ba bộ lạc người tuyết.
Sau khi tiếp nhận thần niệm, ba vị cổ sư người tuyết lập tức chạy lên đỉnh núi.
Một lát sau, bọn họ cùng nhau quỳ xuống trước cửa Tuyết Tùng Các, đồng thanh nói: “Tuyết Ngõa, Tuyết Bí, Tuyết Minh bái kiến tiên nhân.”
Tuyết Tùng Tử cũng không lộ diện, bắn một số cổ trùng vào trong ba người tuyết.
“Các ngươi mang theo số cổ trùng này, còn có chiến bộ chữ Đinh xuống núi, tiến về ngoại giới tìm Mã gia, trợ giúp bọn họ chiến thắng trong cuộc đại chiến.” Tuyết Tùng Tử lại truyền thần niệm ra ngoài.
“Vâng.” Ba vị cổ sư người tuyết vội vàng lĩnh mệnh.
Trong tay Tuyết Tùng Tử có tứ đại chiến bộ Giáp Ất Bính Đinh, đều là cao thủ được chọn lựa trong số người tuyết, tạo thành đội ngũ tinh binh.
Ba vị cổ sư người tuyết mang theo tinh binh chữ Đinh rời khỏi phúc địa Đại Tuyết Sơn, còn chưa đến Mã gia đã bị cổ tiên Hắc gia phát giác.
“Huynh trưởng, Mã gia quả nhiên có cấu kết với cổ tiên Ma đạo ở Đại Tuyết Sơn. Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực. Vị cổ tiên khác họ của Lưu gia Đàm Bích Nhã nói không sai.” Bên trong phúc địa, Hắc Bách nói với Hắc Thành.
Hai vị này đều là cổ tiên Hắc gia.
Hắc Bách tướng mạo bình thường, tuổi tác trung niên, bên ngoài có vẻ thật thà. Còn Hắc Thành, lúc còn trẻ đã được Hắc gia công nhận thiên tài, tuấn tú tiêu sái, đồng thời còn là cha ruột của Hắc Lâu Lan.
Hắc Thành nhìn Hắc Bách, bình tĩnh nói: “Hiền đệ không cần lo lắng. Cổ tiên Ma đạo trước giờ vẫn luôn độc lai độc vãng. Mặc dù Đại Tuyết Sơn cường đại, có hơn mười vị cổ tiên, nhưng chân chính ủng hộ Mã gia, cùng lắm cũng chỉ có hai ba vị mà thôi.”
Hắc Bách gật đầu: “Huynh trưởng khuyên rất đúng. Nhưng thực lực Mã gia hiện tại đúng là rất mạnh. Trước đó không có cổ tiên Ma đạo trợ giúp, chỉ dựa vào bản thân đã tiến vào cuộc đại quyết chiến. Một khi nhận được sự trợ giúp của cổ tiên, tất nhiên sẽ càng cường đại hơn.”
Hắc Thành ừm một tiếng, hỏi: “Có tra ra được cổ tiên Ma đạo ủng hộ Mã gia là ai không?”
“Còn chưa tra ra, nhưng cũng sắp rồi.”
“Hãy đi giao năm mươi vạn sói hoang, ba trăm sói dị thú, hai con lang hoàng, còn có mấy ngàn cổ trùng mà chúng ta thu mua mấy ngày nay cho Hắc Lâu Lan đi.”
“Vâng, huynh trưởng.”
“Ngoài ra, đệ hãy căn dặn Hắc Lâu Lan, bảo nó tốc chiến tốc thắng, tránh để phức tạp.”
Hắc Bách hơi giật mình nhưng vẫn gật đầu, cũng không nhiều lời rời khỏi phúc địa.
Chiến tranh không chỉ tiêu hao nhân mạng mà còn là nội tình.