Chương 697: Đại chiến (5)
Tình cảm của con người trong lúc này, đứng trên bờ sinh tử mà bùng phát dữ dội, thoải mái công khai.
Nhìn thấy những người chung quanh dữ tợn, nghe bọn họ kêu thảm hoặc hò hét, Phương Nguyên chỉ cảm thấy bình tĩnh và ung dung.
Tâm của hắn yên tĩnh như đầm lầy, không hề có gợn sóng.
Đánh giết, cả đời người chỉ làm có bấy nhiêu.
Thắng hay bại, tất cả đều phải đạp trên thi thể của người khác mà tiến lên mục tiêu của mình.
Huyết dịch sôi trào, nhân sinh tùy tiện chính là lúc này.
“Tiếp theo chính là sát chiêu của ta, Khí Thôn.” Trên chiến trường, sấm sét đột nhiên xuất hiện giữa trời quang.
Âm thanh thu hút sự chú ý của vô số người. Mọi người vô thức ngưng thần nhìn lại.
“Không ổn rồi, đi mau.” Trong lòng dâng lên một nguy cơ mãnh liệt, Cao Dương kêu to. Hắn ta điên cuồng thôi động cổ trùng muốn chạy đi, nhưng không khí chung quanh giống như ngưng lại, khiến cho hắn ta di chuyển rất khó khăn.
Mặc Sư Cuồng lơ lửng giữa không trung, hai tay mở ra, mười ngón tay chậm rãi khép lại trước ngực.
Chu Tể, Cao Dương lập tức cảm nhận được áp lực rất lớn từ bốn phương tám hướng vọt đến. Sự kinh hãi hiện lên trên gương mặt của bọn họ. Dự cảm sắp chết tràn ngập trong lòng bọn họ.
“Ngươi đi đi.” Một khắc tử vong đến gần, Chu Tể đánh ra ba trư lực Đế Hào ngưng kết thành một cửa hang trong không khí.
“Huynh đệ.” Cao Dương chợt cảm thấy trời đất quay cuồng. Khi hắn ta kịp phản ứng, lúc này mới phát hiện mình đã bị Chu Tể ném ra ngoài, thoát ly khỏi chiến trường.
Còn Chu Tể, dưới sát chiêu của Mặc Sư Cuồng, lại bị khí áp kinh khủng áp chế, bị nghiền thành thịt nát và bọt máu.
“Huynh đệ.” Cao Dương gào to, tim đau như bị dao cắt, nước mắt như vỡ đê trào ra ngoài.
Mặc Sư Cuồng cũng phun ra một ngụm máu tươi.
“Tam đệ, sát chiêu của đệ chưa hoàn thiện, sau này đừng tùy tiện thôi động.” Âu Dương Bích Tang vội vàng chạy đến, đỡ lấy Mặc Sư Cuồng giữa không trung.
Mặc Sư Cuồng vừa thổ huyết vừa cười to: “Vừa nãy đánh sướng quá nên không nghĩ ngợi gì mà dùng đến, hahaha...”
Âu Dương Bích Tang bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, chúng ta tiếp tục giết tên Cao Dương kia. Sau khi giải quyết xong bên này thì đi giúp những chiến đoàn khác.”
Lưu Văn Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cười to, tuyên bố: “Từ giờ trở đi, chính là thời khắc không ngừng thắng lợi của đại quân Lưu gia ta. Lâu Lan huynh, ngươi không còn cải mệnh được nữa.”
“Thật sao?” Đáp lại lời y không phải là Hắc Lâu Lan mà là Thái Bạch Vân Sinh đang ở trong một vòng chiến khác.
Thái Bạch Vân Sinh vẫn luôn né tránh bỗng nhiên xuất hiện, kéo dài khoảng cách với đối phương, sau đó duỗi bàn tay của mình ra, tạo thành một cột sáng.
Cột sáng bao phủ huyết nhục Chu Tể trên mặt đất.
Cổ Nhân Như Cố ngũ chuyển.
Trong nháy mắt, ánh sáng bùng lên khiến cho hai người phải nhắm mắt lại.
Sau khi ánh sáng tiêu tán, Chu Tể quay lại chiến trường, cơ thể không chút tổn hại, mặt biển chân nguyên vẫn là đỉnh phong.
Dưới tác dụng của cổ Nhân Như Cố, Chu Tể đã quay lại trạng thái như ban đầu.
Biểu hiện kinh ngạc xuất hiện trên toàn bộ gương mặt các cổ sư trên chiến trường, trong đó bao gồm Lưu Văn Vũ, Mặc Sư Cuồng và Âu Dương Bích Tang.
Hiệu quả trị liệu của cổ Nhân Như khiến tất cả mọi người cảm thấy chấn kinh.
Cổ Nhân Nhu là cổ trị liệu của Trụ đạo, có thể giúp cho mục tiêu trở lại trạng thái nào đó trong quá khứ.
“Một con cổ trị liệu thật tốt.” Hắc Lâu Lan cười ha hả. Gã không nghĩ đến Thái Bạch Vân Sinh vẫn còn che giấu một át chủ bài mạnh như thế. Chỉ cần có con cổ này, cao tầng Hắc gia có thể chiến đấu một thời gian rất dài.
“Rất tốt, chính là lúc này.” Tinh mang bùng lên trong mắt Phương Nguyên. Hắn thôi động cổ Ưng Dương tứ chuyển bay thẳng ra.
Cổ Công Bội ngũ chuyển và cổ Sói Tru tứ chuyển.
Phương Nguyên há miệng gào thét, tiếng sói tru lấn át cả âm thanh trên chiến trường.
Trong tiếng sói tru, thân hình của những con sói dị thú to lên, hai mắt đỏ bừng, sức chiến đấu tăng gấp năm lần.
“Đi thôi.” Phương Nguyên lơ lửng giữa không trung, quan sát chiến trường dưới chân, nhẹ nhàng nỉ non.
Lang triều đột nhiên nổ tung, giống như nhấc lên một ngọn sóng thần.
“Ghê tởm không chịu nổi.” Bối Thảo Xuyên liều mạng chống cự nhưng quân đoàn thảo binh dưới đợt lang triều giống như một trang giấy yếu ớt, chỉ trong mấy hơi thở đã ngăn cản không nổi, bị xé thành từng mảnh.
Bối Thảo Xuyên chưa kịp chạy đi, một con sói Cuồng đã bổ nhào về phía ông ta, hàm răng sắc bén cắn nát đằng giáp trên người ông ta, sau đó cắn nát cổ họng.
Bối Thảo Xuyên cố gắng giãy dụa, đánh bay con sói Cuồng. Ông ta ôm cổ họng đang định đứng dậy, lại bị ba con sói Mắt Trắng nhào đến, xé rách thành mấy miếng.
Quân đoàn thảo binh tan tác, Phương Nguyên lập tức khống chế đàn sói nghiền ép Bạch Hào quân.
Bạch Hào quân đang giằng co với Hắc Kỳ quân. Ngươi đến ta đi, đánh đến khó phân thắng bại. Hiện tại sau lưng còn bị đàn sói dị thú hung hăng tập kích, lập tức thương vong thảm trọng.
“Haha, Lưu Văn Vũ, xem ra ta chính là người cười cuối cùng.” Chiến cuộc bỗng nhiên chuyển hướng, Hắc Lâu Lan vừa mừng vừa sợ.
“Không, ta không có thua.” Sắc mặt Lưu Văn Vũ nhăn lại, điên cuồng kêu to, mắt đỏ như thua cờ bạc. Y hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay đến bên cạnh Âu Dương Bích Tang và Mặc Sư Cuồng.
“Nhị đệ, tam đệ.” Y quát to một tiếng.
“Vâng, đại ca.” Âu Dương Bích Tang, Mặc Sư Cuồng đồng thời hét lớn.
“Hãy để bọn họ tận mắt nhìn thấy sức mạnh chân chính của ba huynh đệ chúng ta.” Lưu Văn Vũ rống to, mức độ không giảm, trực tiếp đánh tới Mặc Sư Cuồng, Âu Dương Bích Tang.
Hai người sau đều cười to, trên người tuôn ra ánh sáng màu xanh và màu xám.
Ba luồng ánh sáng màu xanh, màu xám và màu trắng đụng thẳng vào nhau. Oành một tiếng, ánh sáng tiêu tán, chỗ cũ hiện ra một quái vật hình người.
Con quái vật này có ba đầu, sáu tay, thân cao hai trượng, cơ bắp toàn thân xoắn lại như dây xích đồng.
Ba cái đầu là Lưu Văn Vũ, Âu Dương Bích Tang và Mặc Sư Cuồng.
“Đây là...” Nhìn thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng được trước mắt, rất nhiều người đều trợn tròn mắt.
“Để chúng ta cho các ngươi tận mắt nhìn thấy sát chiêu của ba huynh đệ chúng ta, Ba Đầu Sáu Tay. Hãy run rẩy đi, hãy thỏa thích sợ hãi đi. Đây chính là một khắc sau cùng của sinh mệnh các ngươi.”
Ba cái đầu nói cùng một lời.
“Hừ, to miệng thật đấy.” Cao Dương hừ lạnh, thôi động cổ Sóng Mây Quỷ Quyệt.
Một luồng ánh sáng màu xám trắng hướng đến gã khổng lồ ba đầu sáu tay, nhưng vừa mới đi được nửa đường, hai mắt Lưu Văn Vũ đã bắn ra hai cột sáng như dải lụa, xuyên thủng đám mây.
Vèo.
Một tiếng nổ tung, ba đầu sáu tay đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Tốc độ nhanh như vậy sao?” Con ngươi Cao Dương co rụt lại, điên cuồng thôi động cổ phòng ngự.
Quái vật vung ra hai cánh tay.
Một tay xuyên thủng lồng ánh sáng, một tay đập vào đầu Cao Dương giống như đập trái dưa hấu.
Sau một khắc, thi thể không đầu của Cao Dương từ trên không trung rơi xuống.
“Huynh đệ.” Chu Tể nhìn thấy, lửa giận công tâm, mất đi lý trí, hung hăng đánh tới con quái vật.
“Cạc cạc cạc, đúng là tiếng rên rỉ của sâu kiến.” Mặc Sư Cuồng cười to, co ngón trỏ lại, nhẹ nhàng bắn về phía Chu Tể.
Oành.
Khí lưu nổ tung.
Lực trùng kích cường đại trực tiếp tạo ra một vệt dài đến mấy ngàn bước trên chiến trường.
Chu Tể nổ tung, huyết nhục và xương rơi xuống từng mảnh. Đám cổ sư bị dư ba đánh trúng, tất cả đều thương vong thảm trọng.
“Uy lực như vậy, ít nhất gấp sáu lần một người bình thường, nhiều nhất là chín lần. Ba người hợp thể, lợi dụng Tu La Biến để gia tăng công kích, đồng thời còn có hiệu quả chỉ đạo.” Phương Nguyên nhìn thấy, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng chiến ý mãnh liệt.
“Trên người ta có cổ Toàn Lực Ứng Phó, lại có thêm cổ Công Bội ngũ chuyển, có thể đánh ra cự lực năm trăm quân. Không biết đối chiến với con quái vật này, ai sẽ kém hơn ai?”
Nhưng sau một khắc, Phương Nguyên kềm chế chiến ý của mình, phi thân xuống dưới, một lần nữa trốn vào trong đàn sói dị thú.
Cổ Nhân Như Cố.
Lúc này, hai luồng ngân quang chiếu xuống.
Chương 698: Đại chiến (6)
Chu Tể, Cao Dương lại khôi phục như lúc ban đầu.
“Lão già chết tiệt.” Sáu ánh mắt của con quái vật hoặc băng lãnh nhìn bốn phía, hoặc sát ý tràn đầy hoặc chiến ý sôi trào đều đồng loạt nhìn về phía Thái Bạch Vân Sinh.
Thái Bạch Vân Sinh cuống quýt lui lại. Mặc dù ông ta có cổ Nhân Như Cố, nhưng chỉ có thể tác dụng trên người khác, không thể tác dụng lên bản thân.
“Toàn quân có lệnh, bảo vệ Thái Bạch Vân Sinh.” Hắc Lâu Lan chạy đến rống to, nhìn ra được mấu chốt của cuộc chiến.
“Ai có thể ngăn được ta?” Âu Dương Bích Tang cười ngạo nghễ.
Sau một khắc, quái vật hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh, giống như sấm sét bắn về phía Thái Bạch Vân Sinh.
Thái Bạch Vân Sinh núp sau lưng mọi người, nhưng không ai có thể ngăn cản được con quái vật đánh đâu thắng đó, một đường va chạm. Bất kỳ ai dám chặn đường nó, là người hay thú, tất cả đều trở thành từng đống thịt nát mơ hồ.
“Ân công đi mau.” Cao Dương, Chu Tể chạy đến, ngăn Thái Bạch Vân Sinh ở đằng sau.
“Chỉ là vật ngăn cản nhỏ nhoi.” Sáu cánh tay của con quái vật cùng nhau vung lên, mức độ nhanh chóng bằng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy sáu hư ảnh thoáng qua.
Bịch bịch hai tiếng. Chu Tể, Cao Dương một lần nữa nổ tung.
“Hãy nhìn cổ Đơn Đao của ta.” Phan Bình chạy đến, thôi động cổ Đơn Đao.
Lần này, cổ Đơn Đao thi triển thành công, thân hình con quái vật hơi chấn động một chút, trên lồng ngực xuất hiện một vết thương nhàn nhạt.
“Có chút thú vị.” Con quái vật cười lạnh. Tiếng cười vừa dứt, vết thương đã nhanh chóng khôi phục. Sau đó, con quái vật thở ra một hơi.
Hơi thở nổ tung, nổ Phan Bình thành mảnh vỡ.
“Thái Bạch Vân Sinh, ngươi trốn ở đâu?” Con quái vật cười một cách điên cuồng, âm thanh ba cái đầu dần dần hòa chung lại với nhau.
Thái Bạch Vân Sinh còn chưa di chuyển được bao xa, con quái vật đã ngăn trước mặt ông.
Xoẹt.
Thác nước dâng trào, Hạo Kích Lưu lướt đến.
Con quái vật vung sáu cánh tay lên, dòng nước xiết lập tức tiêu tan. Hạo Kích Lưu kêu thảm một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất bay ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Biên Ti Hiên nhanh chóng giảm tốc độ, không dám tiến lên.
Sông Ngầm.
Hắc Lâu Lan từ trên trời đánh xuống, một quả cầu màu đen to lớn giống như ngọn núi đè xuống.
Con quái vật hét lớn, sáu cánh tay tiếp tục vung lên, nhắm ngay quả cầu.
Sát chiêu, Khí Thôn.
Không khí ngưng lại như tường như núi. Mặt Hắc Lâu Lan biến thành màu đỏ tím, không thể thúc đẩy được nữa.
Sau đó, không khí từ bốn phương tám hướng lao đến, nuốt sạch sát chiêu của gã.
Chỉ dựa vào Mặc Sư Cuồng thì không cách nào thi triển được sát chiêu, nhưng lọt vào tay con quái vật, tất cả bỗng trở nên hoàn thiện.
Grao.
Đàn sói dị thú chen chúc lao đến. Hắc Lâu Lan đã thành công trì hoãn con quái vật. Trong nháy mắt, đàn sói dị thú đã bao quanh con quái vật.
Một trận huyết chiến tiếp tục diễn ra.
Đàn sói dị thú có chiến lực tứ chuyển không hề sợ chết mà tấn công con quái vật.
“Giết giết giết.” Con quái vật gào thét liên tục, lâm vào trạng thái điên cuồng, dây dưa cùng một chỗ với đàn sói dị thú.
Ba con cổ trùng Đạo, Khí, Lực thi triển cùng nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, giống như kiêm tu ba đạo.
Đàn sói dị thú lần lượt bỏ mạng, nhưng thế công của con quái vật vẫn mãnh liệt vô cùng.
“Minh chủ đại nhân, để ta đến giúp ngài một tay.” Lúc này, một cổ sư cường giả chạy đến trợ giúp.
Nhưng sau một khắc, hắn ta lập tức bị con quái vật đã mất đi lý tri đánh nổ.
“Lưu Văn Vũ công tử đã mất lý trí rồi.”
“Y điên rồi.”
Chiến trường xôn xao, sĩ khí đại quân Lưu gia đột nhiên giảm mạnh.
“Tộc ta thương vong thảm trọng, cổ sư tổn thất một phần ba, đây là lúc phải rút lui rồi.”
“Minh chủ như vậy, làm sao đáng ra lệnh cho chúng ta nữa chứ?”
“Rút lui trước rồi hãy nói. Thương vong đã quá nhiều, bây giờ rút lui cũng không tính vi phạm lời thề độc.”
Đại chiến đánh đến cục diện như vậy đều nằm trong dự liệu của mọi người. Hai bên Lưu gia, Hắc gia bắt đầu xuất hiện đào binh.
Hắc Kỳ quân và Bạch Hào quân đang đánh đến lửa nóng, nào còn thời gian để trấn áp những người này chứ?
“Làm sao bây giờ?” Hắc Lâu Lan hỏi chư tướng. Con quái vật trước mặt khiến gã đau đầu vô cùng.
“Không sao, cái gọi là sáy chiêu, mặc dù uy lực kinh người, nhưng tiêu hao chân nguyên cũng rất nhiều. Hơn nữa, sát chiêu này cũng có khuyết điểm. Con quái vật đã mất đi lý trí. Không có sức mạnh trí tuệ, tất cả đều không đáng lo.” Phương Nguyên vô cùng tỉnh táo, truyền âm phân tích cho mọi người.
“Đúng vậy, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, trận chiến này chúng ta đã thắng.” Thái Bạch Vân Sinh bổ sung.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, sự việc phát sinh ngoài ý muốn đã diễn ra.
Con quái vật ba đầu sáu tay đột nhiên phân hóa, hình thành ba người, phân biệt nhào về ba hướng.
Lưu Văn Vũ, Mặc Sư Cuồng đều vồ hụt, nhưng hai mắt Âu Dương Bích Tang lại tỏa sáng, hét lớn: “Thường Sơn Âm, rốt cuộc ta cũng đã tìm được ngươi. Chịu chết đi.”
Thì ra, khi ba người bọn họ hợp thể, hình thành con quái vật ba đầu sáu tay, hồn phách cũng sẽ hợp lại. Mặc dù chiến lực tăng vọt nhưng lại không bền. Kéo càng lâu, ký ức sẽ trở nên hỗn loạn một cách nghiêm trọng, cuối cùng hoàn toàn đánh mất bản thân, biến thành một tên điên.
Khi bọn họ giết chết người một nhà chạy đến trợ giúp, tinh thần đám người Lưu Văn Vũ chấn động, miễn cưỡng thanh tĩnh lại.
Bọn họ muốn dựa vào một chút tỉnh táo đó mà lật bàn.
So với việc giết chết Thái Bạch Vân Sinh, giết Thường Sơn Âm có tác dụng lớn hơn nhiều.
Cổ trùng trinh sát của bọn họ đều không phải vật phàm. Thông qua tình hình chiến đấu, cẩn thận suy tính, bọn họ đã tìm ra được ba địa điểm Phương Nguyên có khả năng ẩn núp nhất.
Rốt cuộc, đã để cho Âu Dương Bích Tang tìm được chỗ ẩn thân của Phương Nguyên.
“Hỏng rồi. Nếu Lang Vương chết, đàn sói sẽ sụp đổ. Đại quân Lưu gia sẽ lật bàn nghịch chuyển, quân ta sẽ trở nên tan tác.” Nhìn thấy Âu Dương Bích Tang cười gằn nhào về phía Thường Sơn Âm, trong lòng Hắc Lâu Lan kêu to, điên cuồng lao đến trợ giúp, nhưng chung quy đã không còn kịp nữa rồi.
“Chết đi.” Âu Dương Bích Tang vẫn còn chân nguyên, một lần nữa thôi động Tu La Biến.
“Lang Vương xong đời rồi.” Tôn Thấp Hàn vừa cao hứng vừa sợ hãi.
“Hỏng thật rồi. Thường Sơn Âm sắp chết rồi.” Sắc mặt đám người Thái Bạch Vân Sinh trắng bệch.
“Phụ thân.” Dưới tình thế cấp bách, Thường Cực Hữu hét lớn một tiếng.
Nhìn thấy Âu Dương Bích Tang đánh tới, gương mặt Phương Nguyên xuất hiện nụ cười cổ quái.
Cổ Ưng Dương ngũ chuyển, cổ Công Bội ngũ chuyển.
Sau lưng Phương Nguyên đột nhiên xuất hiện một đôi cánh của chim ưng, gấp năm lần đôi cánh bình thường, chở hắn bay lên.
Âu Dương Bích Tang sửng sốt, mau chóng đuổi theo, hét lớn: “Ngươi đừng hòng chạy thoát.”
Nhưng tốc độ của hắn ta không thể bì kịp với Phương Nguyên, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn đối phương kéo dài khoảng cách.
“Để cho ta.” Lưu Văn Vũ quát to một tiếng, hóa thành bạch quang bay theo. Nhưng Phương Nguyên nhẹ nhàng linh hoạt xoay người một cái, tránh được Lưu Văn Vũ.
Lần này, Mặc Sư Cuồng cũng chạy đến, triển khai bao vây chặn đánh Phương Nguyên.
Thân hình Phương Nguyên linh hoạt vô cùng. Khi thì như con bướm, khi thì nhanh như sấm sét, khi thì nhu hòa như gió, khi thì quỷ mị đùa bỡn ba người.
“Đây là thuật phi hành cấp đại sư.” Mọi người ngửa đầu, trợn mắt há mồm.
Cổ sư nuôi cổ, dùng cổ, luyện cổ. Mặc kệ là phương diện nào, tất cả đều tinh thâm uyên bác. Rõ ràng là dùng cùng một cổ trùng, nhưng lại có một số cổ sư sử dụng vô cùng xuất sắc. Mọi người thường gọi những người đó là đại sư.
“Không nghĩ đến Lang Vương không những là đại sư Nô đạo, hơn nữa còn là đại sư phi hành.” Mọi người nhìn nhau, tất cả đều buông bỏ lo lắng, người nào cũng sợ hãi thán phục.
“Lang Vương, ngươi đừng chạy.” Âu Dương Bích Tang kêu to.
“Thường Sơn Âm, có ngon thì đại chiến ba trăm hiệp với ta.” Mặc Sư Cuồng rống to.
“Thật ghê tởm.” Lưu Văn Vũ nghiến răng, tâm đã chìm vào đáy cốc.
Thuật phi hành của Phương Nguyên khiến cả ba theo không kịp. Điều khiến cho cả ba nhụt chí chính là, Phương Nguyên vừa tránh né bọn họ, vừa phân tâm thao túng đàn sói tiêu diệt toàn bộ đại quân Lưu gia.
Chương 699: “Cha con” gặp nhau
“Mẹ nó, sớm biết ngươi bay được, cần chi đánh tới mức này chứ?” Nhìn thấy Phương Nguyên thành thạo điêu luyện như vậy, trong lòng đám người Hắc Lâu Lan không khỏi bốc lên một sự ai oán.
Về phần ba huynh đệ Lưu gia, bọn họ đã hoàn toàn bó tay.
Lưu Văn Vũ bại rồi.
Bại một cách không cam tâm nhưng đó là sự thật, cũng không phải theo ý của y mà thay đổi.
Lưu Văn Vũ, Âu Dương Bích Tang, Mặc Sư Cuồng đều có thủ đoạn phi hành. Nhưng nếu bàn về tạo nghệ, đương nhiên là kém xa Phương Nguyên.
Bầu trời khác mặt đất. Người trên bầu trời có thể tự do bay lượn, lên lên xuống xuống. Nhưng không gian tránh né của người trên mặt đất nhỏ hơn rất nhiều.
Mặc kệ ba huynh đệ Lưu Văn Vũ có bao vây chặn đánh như thế nào cũng không thể làm gì được Phương Nguyên.
Phương Nguyên vừa né tránh, vừa điều động đại quân đàn sói tàn sát đại quân Lưu gia.
Ba người Lưu Văn Vũ rơi vào đường cùng, đành phải từ bỏ truy sát Phương Nguyên, trợ giúp cổ sư bên mình đồ sát đàn sói.
Nhưng điều này lại hợp tâm ý của Hắc Lâu Lan và Phương Nguyên.
Dùng Lang Vương hoặc đàn sói dị thú để tiêu hao chân nguyên quý giá của ba huynh đệ Lưu gia, tất cả đều rất có lời, đồng có lợi đối với Phương Nguyên.
Một vị cổ sư, chỉ cần chưa tấn thăng thành tiên, chân nguyên của người đó chung quy có hạn. Một khi cổ sư tiêu hao hết chân nguyên, sức chiến đấu của người đó sẽ trượt xuống đáy cốc.
Lang triều mãnh liệt không ngừng. Ba huynh đệ Lưu gia càng giết nhiều sói, chân nguyên của bọn họ càng thêm tiêu hao kịch liệt.
Quy mô đàn sói khổng lồ, rả rích không ngừng. Ba huynh đệ Lưu gia giết đến mềm tay, chân nguyên cũng chạm đáy.
Khi bọn họ quyết định giữ chân nguyên lại, bọn họ rốt cuộc đã không thể tùy tâm sở dục để chiến đấu. Chiến lực cao tầng Hắc gia cuối cùng đã áp chế được bọn họ.
“Hắc Lâu Lan, hôm nay ta không phải bại trong tay ngươi, mà là bại trong tay Thái Bạch Vân Sinh và Thường Sơn Âm.” Tóc tai Lưu Văn Vũ rối bù, vết thương chồng chất, phong độ không còn, nhưng vẫn không cam lòng hò hét.
Y cảm thấy, với sát chiêu Ba Đầu Sáu Tay của ba huynh đệ bọn họ, chiến lực cực mạnh, có thể nghiền ép toàn chiến trường. Nhưng nếu lúc đó tìm được Phương Nguyên, dựa vào tốc độ tuyệt đối của bọn họ, nhất định có thể giết chết được Phương Nguyên, từ đó khiến cho đàn sói sụp đổ, chiến thắng đại quân Hắc gia.
Nhưng cổ Nhân Như Cố ngũ chuyển có tác dụng chữa trị của Thái Bạch Vân Sinh, hiệu quả thật sự quá tuyệt, hoàn toàn suy yếu hiệu quả sát chiêu của bọn họ.
Khi bọn họ mất bò mới lo làm chuồng, truy sát Phương Nguyên, cứ tưởng sẽ giết chết được cổ sư Nô đạo Thường Sơn Âm, nhưng con mẹ nó, hắn lại là đại sư phi hành.
Ba huynh đệ đuổi không kịp, chỉ có thể ngồi nhìn đại cục sụp đổ, cuối cùng Lưu gia tan tác, bị Hắc gia truy sát, thương vong thảm trọng, người đầu hàng vô số kể.
Thân là minh chủ, đám người Lưu Văn Vũ cũng bởi vì chân nguyên bị tiêu hao hết mà bị bắt giữ.
Hắc gia, Lưu gia vẫn luôn cạnh tranh nhau. Quan hệ giữa hai gia tộc cũng vô cùng căng thẳng, là chuyện mà người Bắc Nguyên đều biết. Mặc dù Hắc Lâu Lan bắt được đám người Lưu Văn Vũ, nhưng cũng không giết bọn họ, mà sáng suốt đưa ra rất nhiều bồi thường chiến tranh với Lưu gia.
Lưu Văn Vũ là một trong những hạt giống cổ tiên Lưu gia bồi dưỡng. Giết y chính là xúc phạm ranh giới cuối cùng trong trò chơi Vương Đình này.
Quan trọng hơn, trận chiến này Hắc gia thắng thảm, bản thân cũng bị tổn thất nặng nề. Nếu không có Lưu Văn Vũ làm thẻ đánh bạc yêu cầu bồi thường, chỉ dựa vào bồi thường chiến tranh bình thường, rất khó mà khôi phục được thực lực cho Hắc gia, Dùng nó để tiếp tục cuộc chiến Vương Đình, hẳn sẽ vô cùng bất lợi.
Ba ngày sau, tiếp dẫn sứ của Lưu gia đến, mang theo Lưu gia tộc cùng với gia tộc đầu nhập vào trong phúc địa.
Đại quân Hắc gia thương vong thảm trọng, mỏi mệt vô cùng hạ trại ngay tại chỗ để chỉnh lý lại, một lần nữa thống kê chiến công, ban vật tư, đổi chiến quả...
Bên trong cổ phòng thằn lằn lớn, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt khổ tu.
Một con cổ Lang Hồn tứ chuyển, theo tâm niệm khẽ động của hắn mà bay ra khỏi cơ thể.
Cổ Lang Hồn chỉ lớn chừng ngón cái, giống như một con thú bông hình sói màu xám, lúc này lơ lửng giữa không trung, toàn thân bao phủ một vầng ánh sáng màu u lam.
Chân nguyên bên trong Không Khiếu của Phương Nguyên giảm xuống một đoạn nhỏ. Cổ Lang Hồn được chân nguyên rót vào, nhanh chóng bành trướng.
Grao!
Cổ Lang Hồn biến lớn, hóa thành một con lang hồn màu xám to bằng một bức tượng.
Ngay sau đó, Lang hồn há miệng, phát ra tiếng gào thét im ắng đánh tới Phương Nguyên.
Phương Nguyên mỉm cười, Thiên Nhân Hồn há có thể dễ dàng bị rung chuyển như thế sao? Khi lang hồn trực tiếp đụng vào Thiên Nhân Hồn của hắn, lập tức bị Thiên Nhân Hồn áp chế chặt chẽ.
Hai hồn phách va chạm, hình thành hồn vụ. Một lát sau, Thiên Nhân Hồn dung hợp Lang Nhân Hồn một lần nữa hiện ra.
Lúc này, trên đỉnh đầu Thiên Nhân Hồn đã xuất hiện một cặp tai sói thon dài, thân hình so với Phương Nguyên càng thêm gầy gò, sống mũi cũng cao thẳng hơn trước. Chỉ là eo, đồng tử và đuôi chưa giống sói.
“Từ cuộc chiến Vương Đình đến nay, ngày nào ta cũng sử dụng cổ Lang Hồn để rèn luyện hồn phách của mình. Bây giờ đã có được chút thành tựu, ước chừng đã có được ba thành Lang Nhân Hồn.”
Một khi hắn hoàn toàn hóa thành Lang Nhân Hồn, việc khống chế của hắn đối với đàn sói sẽ một lần nữa có sự thay đổi về chất. Không chỉ số lượng đàn sói bị khống chế tăng vọt, đồng thời còn có thể điều khiển một cách tùy tâm sở dục.
Sau một trận kịch chiến, mức độ thương tổn hồn phách của hắn cũng giảm xuống rất nhiều.
“Nhưng dựa theo tiến độ này, khi Lang Nhân Hồn của ta hoàn thiện, cuộc chiến Vương Đình đã sớm kết thúc rồi. Ta chỉ có cổ Lang Hồn tứ chuyển, hiệu suất rèn luyện hồn phách thật sự quá thấp.” Phương Nguyên thở dài.
Nếu có cổ Lang Hồn ngũ chuyển thì tốt rồi, hoàn toàn phù hợp với tình huống của Phương Nguyên bây giờ. Còn cổ Lang Hồn tứ chuyển chẳng khác nào đại hán cầm dao nhỏ chặt đại thụ.
Thật ra, hiệu suất tu hành hồn phách của Phương Nguyên đã rất nhanh rồi.
Cổ sư bình thường phải mất hai ba chục năm mới có thể đạt đến trình độ như hắn. Cho dù là cổ sư thiên tài, có gia tộc trợ giúp, cùng lắm chỉ rút ngắn thời gian mười năm giống như Đông Phương Dư Lượng.
Phương Nguyên có núi Đãng Hồn, nội tình hồn phách tiến triển cực nhanh.
“Nếu ta có thể thông qua truyền thừa Đạo Thiên, có được cốc Lạc Phách...” Suy nghĩ của Phương Nguyên trôi đi, không khỏi mơ màng một chút.
Nhưng một lát sau, hắn đã thu hồi suy nghĩ.
Bên trong phúc địa Hồ Tiên, núi Đãng Hồn không ngừng bị ăn mòn, bây giờ chỉ còn gần nửa ngọn núi.
Việc cấp bách của hắn bây giờ là cứu núi Đãng Hồn, còn cốc Lạc Phách, chờ khi nào cuộc chiến Vương Đình kết thúc, hắn sẽ thăm dò sau.
Khi Phương Nguyên tu hành, Thường Biểu dẫn Nghê Tuyết Đồng, Thường Cực Hữu đến trước cửa phòng đại thằn lằn.
“Tại hạ Thường Biểu được Lang Vương đại nhân triệu kiến.” Giọng nói Thường Biểu trầm thấp, thái độ kính cẩn, nói rõ với cổ sư thủ vệ.
Hai vị cổ sư tam chuyển, biểu hiện lãnh đạm, một người trong đó lên tiếng: “Lang Vương đang tu hành, chúng ta không thể vào trong thông truyền. Các người chỉ có thể đợi.”
“Haha, chờ một chút cũng đúng mà.” Thường Biểu cười nói, trong giọng nói ẩn chứa sự chua xót và thê lương.
Ông ta có thâm cừu đại hận với Thường Sơn Âm, đương nhiên sẽ không quy thuận Hắc gia. Ban đầu ông ta muốn đầu nhập vào Lưu gia, nhưng Lưu gia muốn ông ta từ bỏ tên gia tộc, trực tiếp nhập vào Lưu gia. Yêu cầu này, Thường gia khó mà tiếp nhận.
Thường gia là một bộ tộc cỡ lớn. Một khi bỏ tên, trực tiếp trở thành người Lưu gia, Thường gia xem như tiêu vong hoàn toàn.
Cộng thêm Hắc Lâu Lan bắt sống Lưu Văn Vũ. Vì để lấy lòng công thần lớn nhất trong trận chiến này là Thường Sơn Âm, bên trong danh sách bồi thường chiến tranh đã đưa ra yêu cầu Thường gia tiếp nhận đầu hàng.
Cho nên, Thường gia trở thành vật hy sinh trong giao dịch của Hắc gia và Lưu gia. Nếu Thường gia không quy thuận Hắc gia, chắc chắn sẽ bị đại quân Hắc gia truy sát.