Chương 694: Đại chiến (2)
Gã ta am hiểu cận chiến, nhìn rõ được thủ đoạn của Mặc Sư Cuồng.
Phối hợp cổ Bạo Khí, cổ Khí Giáp sẽ có được một lợi khí công thủ nhiều mặt. Phối hợp cổ trùng khác nhau thường sẽ hình thành hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau.
“Mặc Sư Cuồng đúng là cuồng mãnh. Lần đầu tiên ta thấy có người có thể chính diện chế trụ Chu Tể.” Biểu hiện của Cao Dương vô cùng ngưng trọng. Sau khi hai bên động thủ, hắn ta vẫn đang quan sát.
Hắn ta vô cùng hiểu rõ Chu Tể, biết Chu Tể đã toàn lực xuất thủ, nhưng đối phương thành thạo điêu luyện, rõ ràng ung dung hơn Chu Tể rất nhiều.
Bỗng nhiên, trong không khí vang lên tiếng lợn rừng kêu to.
Một hư ảnh trư lực Đế Hào to như con voi, uy thế nghiêm nghị xuất hiện giữa không trung.
Heo Đế Hào là dị thú trong số các loài heo, thú lực của nó là không thể khinh thường.
Giao chiến mười hiệp, Chu Tể rốt cuộc đã đánh ra hư ảnh lực đạo. Lập tức, lực công kích của y tuôn ra như suối, Mặc Sư Cuồng trở tay không kịp, cự lực vọt đến, lập tức bị đánh ngã xuống đất.
Chu Tể thừa thắng truy kích, thôi động cổ trùng vương bài.
Giữa không trung, hư ảnh heo Đế Hào dần dần tiêu tán một lần nữa ngưng kết, đồng thời còn xuất hiện thêm hai hư ảnh heo Đế Hào.
Ba trư lực Đế Hào.
Ầm.
Sức mạnh khổng lồ tuôn ra, Chu Tể huy quyền trực đảo đánh ra tiếng vang như sấm nổ.
Mặc Sư Cuồng lập tức có cảm giác nguy cơ ập đến. Gã điên cuồng cười to: “Lúc này mới thú vị đây. Nào, đến đi, ta sẽ khiến cho ngươi mở mang tầm mắt về sự lợi hại của ta.”
Gã thôi động cổ di chuyển, thân hình bay lên, thuận thế đánh tung ba con heo Đế Hào của Chu Tể.
Nắm đấm của Chu Tể rớt xuống đồng cỏ, lập tức đất đá tung bay, tạo thành một cái hố to.
Mặc Sư Cuồng lơ lửng giữa không trung, nhắm ngay Chu Tể trên mặt đất, quyền ảnh bay tán loạn.
Rầm rầm rầm.
Từng luồng quyền khí giống như mưa sao băng bao trùm xuống.
Chu Tể không ngừng trốn tránh, đồng thời huy quyền trực kiếp đánh nổ quyền khí. Rất nhanh, y đã rơi vào thế hạ phong.
Đối mặt với đối thủ Khí đạo, Chu Tể thân là Lực đạo, khuyết điểm lập tức hiện ra. Y không giống như Phương Nguyên có được cổ Khí lực. Chu Tể thiếu thủ đoạn tấn công từ xa, một khi Mặc Sư Cuồng thay đổi chiến thuật, y lập tức bị đối phương áp chế.
“Không ổn rồi, thủ lâu tất bất lợi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Chu Tể sẽ không chịu nổi.” Cao Dương biết nội tình của Chu Tể, nhìn thấy tình huống này, trong lòng lo lắng vô cùng, vội vàng xin chiến.
Hắc Lâu Lan cũng nhìn ra được tình huống không ổn, lập tức gật đầu đồng ý.
“Chỉ là dị nhân thôi mà, ta sẽ tiếp ngươi.” Cao Dương quát khẽ, từng luồng vân khí quanh người ngưng tụ thành dây lụa, kéo theo hắn ta bay lên.
“Đừng hòng lấy nhiều khi ít.” Bên kia, Âu Dương Bích Tang hừ lạnh một tiếng, gần như ra tay cùng lúc. Tốc độ của y cực nhanh, chặn đường Cao Dương.
Lo lắng cho Chu Tể, Cao Dương không có tâm trạng chiến đấu với Âu Dương Bích Tang, từ xa đã thôi động cổ Vân Tác.
Bên cạnh Âu Dương Bích Tang lập tức xuất hiện vân khí cuồn cuộn. Vân khí màu trà sữa ngưng kết thành dây thừng trói buộc y lại.
Cao Dương vốn am hiểu thuật kềm chế và phòng ngự, còn Chu Tể thì am hiểu tấn công và trinh sát. Hai người phối hợp lẫn nhau mới có thể bù đắp khuyết điểm của nhau.
Âu Dương Bích Tang vùng vẫy mấy lần. Vân tác bị đánh vỡ một lần nữa ngưng tụ, sinh sôi không ngừng.
Âu Dương Bích Tang tức giận vô cùng, rót chân nguyên vào trong cổ Tu La Thi bên trong Không Khiếu, tạm thời hóa thân thành cương thi.
Khi y vừa mới hóa thành cương thi Tu La, phòng ngự lập tức tăng lên rất nhiều, đồng thời khí lực bành trướng.
Âu Dương Bích Tang gầm nhẹ một tiếng, lực đạo gấp ba lần triệt để kéo đứt vân tác, dưới chân đạp một cái bay lên giữa không trung, một lần nữa ngăn lại.
Tu La Thi là một trong năm loại cổ Phi Cương, tất nhiên có thể phi hành.
Cao Dương thật sự không muốn dây dưa với Âu Dương Bích Tang, thấy y ngăn lại đằng trước, hắn ta cau mày thật chặt, trong lòng biết đối phương muốn tranh thủ thời gian để Mặc Sư Cuồng giết chết Chu Tể, vì thế hắn ta liền thúc giục cổ trùng vương bài.
Cổ Song Mây Quỷ Quyệt ngũ chuyển.
Lập tức, mặt biển chân nguyên bên trong Không Khiếu chợt hạ xuống, tiêu hào gần một nửa.
Một đám mây màu xám trắng, kích cỡ tương đương một chiếc xe ngựa bốc lên trong tầng mây, ba quang màu đỏ sậm xuất hiện, nhanh chóng đánh về phía Âu Dương Bích Tang.
Âu Dương Bích Tang di chuyển thân hình, mấy lần trốn tránh, nhưng đám mây cứ như bóng với hình, cuối cùng bị mây xám bao lại.
Âu Dương Bích Tang bị trúng cổ Song Mây Quỷ Quyệt, lập tức mất đi phương hướng, suy nghĩ trong đầu trở nên chậm chạp vô cùng, bị trì hoãn mấy lần.
Y không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, càng đánh mất cảm ứng khoảng cách trên dưới trái phải. Khi y bị đám mây xám bao phủ, y giống như con ruồi không đầu bị giày vò.
“Mặc Sư Cuồng, ngươi đừng có mà càn rỡ.” Cao Dương liền bỏ qua Âu Dương Bích Tang, rốt cuộc kịp thời đuổi đến, trợ giúp Chu Tể.
Hai người hợp lực, phối hợp cực kỳ ăn ý. Cho dù Mặc Sư Cuồng hung mãnh không sợ cũng dần dần bị áp chế.
Nhưng ba người giao thủ chỉ hai mươi mấy hiệp, đã nghe Âu Dương Bích Tang rống to: “Tu La Biến.”
Lập tức, sáu cánh tay tráng kiện giống như được đúc từ bê trông thò ra khỏi đám mây màu xám.
Ở bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy một quả cầu đang căng phồng bên trong đám mây màu xám.
Âu Dương Bích Tang thi triển sát chiêu, chiến lực tăng vọt mấy lần, cơ thể chấn động, đám mây xám bị đánh đến xơ xác.
“Hai người các ngươi đều là loại hèn hạ, vô sỉ. Chịu chết đi.” Lửa giận bốc lên trong lòng Âu Dương Bích Tang. Y bay lên không trung, cùng với Mặc Sư Cuồng hai đầu giáp công.
Có cao thủ như vậy tham chiến, khoảng cách lập tức rút ngắn lại với hai người Chu Tể và Chu Dương, cục diện thay đổi đột ngột, trở nên nguy hiểm.
“Minh chủ, Chu Tể và Cao Dương chính là hảo thủ không thể thiếu của bên ta. Bọn họ không thể cứ như vậy mà bị giết chết.” Thái Bạch Vân Sinh thấy thời thế không ổn, vội vàng lên tiếng.
“Tiên sinh nói rất có lý.” Sắc mặt Hắc Lâu Lan ngưng trọng, bỗng dưng ngồi bật dậy.
Mặc dù có Chu Tể và Cao Dương gia nhập, nhưng chiến lực cao tầng Hắc gia vẫn yếu hơn Lưu gia. Hắc Lâu Lan dứt khoát vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh toàn quân xuất kích.
Sau khi ra lệnh, đại quân đã bắt đầu xuất động.
Lưu Văn Vũ cười lạnh: “Chọn tướng xong rồi quần ẩu. Được, ta phụng bồi đến cùng.”
Tiếng kêu vang lên, trống trận vang tận trời xanh, đại quân Lưu gia cũng bắt đầu ra trận.
Hai bên mấy chục vạn người giống như hồ thủy điện xả lũ, hướng đến đối phương mà quét sạch.
Khoảng cách hai bên được rút ngắn. Khi còn cách khoảng mấy trăm bước, các cổ sư gần như đồng thời ra tay. Nhất thời, rất nhiều đan hỏa, băng trùy, cốt mâu, đao gió bay vụt về phía đối phương. Quang giáp, cốt thuẫn, lồng nước cũng theo đó mà xuất hiện. Chiến trường vốn chẳng có gì thu hút lập tức biến thành một bức tranh với sắc thái lộng lẫy.
Rầm rầm rầm.
Công kích của hai bên rơi vào người đối phương.
Giống như một con mưa nặng hạt rơi xuống mặt hồ, tạo thành từng cơn sóng gợn. Chỉ có một số cổ sư số phận không tốt, bị liên tiếp mấy luồng công kích mãnh liệt đánh trúng, hoặc chết hoặc bị thương. Đại đa số cổ sư vẫn tiếp tục công kích, cho đến khi đại quân hai bên hung hăng chạm vào nhau, giống như hai cơn lũ quét. Máu bắn lên, hình thành cảnh tượng hỗn chiến.
Nhất thời, cuộc chiến giữa Chu Tể, Cao Dương với Mặc Sư Cuồng, Âu Dương Bích Tang bị dòng người đảo loạn.
Đại quân hai bên quấn lấy nhau, tiếng la giết, tiếng hò hét chấn động cả trời cao.
Cổ Thác Nước.
Bên trong hỗn chiến, Thủy Ma Hạo Kích Lưu bỗng nhiên đẩy ra song chưởng, tuôn ra dòng nước xiết xanh thẳm bàng bạc, không phân địch ta cọ rửa đám cổ sư trước mặt.
Cổ Đại Long Quyển Phong.
Một vòi rồng màu xanh lá cây đậm cao đến mười trượng càn quét chiến trường. Đến chỗ nào, bất luận người hay thú đều bị vòi rồng ném ra ngoài.
Vòi rồng tản đi, hiện ra thân ảnh của Thường Biểu.
Chương 695: Đại chiến (3)
Ông ta lơ lửng giữa không trung, một thân áo bào xanh, điêu luyện bức người.
Khoảng cách giữa ông và Hạo Kích Lưu không xa. Tình cờ, ánh mắt của hai vị cường giả tứ chuyển chạm vào nhau.
Sau một khắc, hai người không hề nói bất kỳ câu nói thừa thãi nào, trực tiếp giao thủ.
Một luồng sấm sét màu vàng xen kẽ chiến trường. Các cổ sư đứng dọc đường đều mất mạng trong khoảnh khắc.
Kim quang tản đi, hóa thành một người đàn ông oai hùng, lưng sói eo ong, chính là Bùi Yến Phi.
“Thường Sơn Âm, cuộc chiến hôm nay, ta sẽ giết chết ngươi, báo thù cho lần trước. Sao?” Chiến ý của Bùi Yến Phi như lửa, cháy lên hừng hực, bỗng ánh mắt ngưng lại, kịp thời dùng cổ trùng để phòng ngự.
Ở phía sau lưng ông ta đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen tĩnh mịch, hóa thành kiếm ảnh đa trọng, trảm xuống phía sau ông ta, đánh Bùi Yến Phi lảo đảo một cái.
“Là ngươi, Ảnh Kiếm Khách?” Bùi Yến Phi điều chỉnh bước chân, nhìn cổ sư tập kích mình, ánh mắt ngưng trọng.
Biên Ti Hiên dưới tấm che mặt khẽ cười một tiếng: “Bùi Yến Phi đại nhân hữu lễ rồi.”
Lời nói rất khách sáo, nhưng động tác của nàng lại chẳng khách sáo chút nào. Kiếm ảnh đen nhánh một lần nữa xuất hiện, bao trùm Bùi Yến Phi.
“Vậy ta sẽ giết ngươi trước.” Bùi Yến Phi cười lớn, ngang nhiên nhào đến.
“Cuộc chiến giữa chúng ta còn chưa kết thúc. Hai vị muốn đi đâu?” Âu Dương Bích Tang, Mặc Sư Cuồng một lần nữa phóng đến trước mặt Ma đạo song sát.
Chu Tể, Cao Dương không ngừng kêu khổ, chỉ có thể kiên trì tiếp tục giao thủ với Âu Dương Bích Tang và Mặc Sư Cuồng.
Cổ sư cường giả chém giết từng đôi, hình thành vòng chiến cố định. Vốn chiến trường hỗn loạn, nhưng thời gian dần trôi, đã dần dần rõ ràng.
Mấy chục vòng chiến lớn đều thuộc về cường giả tứ chuyển, ngũ chuyển. Bên ngoài vòng chiến lớn là những vòng chiến nhỏ, chiến lực tam chuyển chủ trì.
Bên ngoài vòng chiến nhỏ là những nhóm cổ sư thấp chuyển tạo thành từng đội, phối hợp tác chiến lẫn nhau.
Hai chủ soái Lưu Văn Vũ, Hắc Lâu Lan thì tọa trấn bên trong vương trướng, nắm giữ toàn bộ chiến cuộc, thỉnh thoảng ra lệnh điều tinh binh trong tay đến các nơi trên chiến trường, ổn định cục diện hoặc chủ động tấn công.
Chiến trường lớn như vậy, rất nhanh đã phát ra mùi máu tanh nồng. Các cổ sư không ngừng ngã xuống, có người bị đông cứng thành băng, có người bị đốt thành than, còn có người bị gãy tứ chi, có người bị hạ độc.
Bãi cỏ đang tươi tốt, dường như biến thành quái thú, cứ mỗi một giây lại nuốt chửng những sinh mệnh tràn đầy sức sống.
Tình hình chiến đấu kịch liệt như vậy, đến mức một lát sau, trán Lưu Văn Vũ và Hắc Lâu Lan đều dần chảy mồ hôi lạnh.
Thương vong quá nhiều khiến cho lòng người nguội lạnh. Chiến trường thê thảm, người nào nhìn thấy cũng phải giật mình.
Để duy trì chiến cuộc, hai người rất nhanh đẩy lá bài tẩy tinh binh ra, chỉ còn lại tinh binh Hắc Kỳ và Bạch Hào trấn áp chiến trường.
Thời gian trôi qua, thương vong bắt đầu giảm bớt. Chân nguyên của các cổ sư cũng tiêu hao rất nhiều, dần dần có ý thức chủ động tiết kiệm chân nguyên. Cứ như vậy, trình độ chiến đấu kịch liệt đã giảm xuống rất nhiều.
Cảnh tượng lâm vào giằng co.
Đại quân hai bên giống như hai người khổng lồ đấu với nhau, cân sức ngang tài. Bên nào tích lũy được chút ưu thế, bên đó có thể chuyển sang thắng lợi trên toàn bộ chiến trường.
“Chiến lực cao tầng tạm thời có thể duy trì. Lang Vương, bây giờ ngươi đã có được cổ Tiềm Hồn Thú Y ngũ chuyển trong tay, đồng thời còn có đàn sói dị thú, tiếp theo phải nhìn ngươi rồi.” Hắc Lâu Lan lợi dụng cổ truyền âm, nói.
Từ lúc bắt đầu khai chiến, Phương Nguyên đã không ở trong vương trướng mà tiềm phục tại một nơi nào đó trên chiến trường. Vị trí cụ thể, ngay cả Hắc Lâu Lan cũng không biết rõ.
Phương Nguyên nghe được truyền âm của Hắc Lâu Lan, cũng không truyền âm trở lại, trực tiếp điều động đàn sói chạy sang hai bên.
Đám cổ sư Lưu gia triển khai truy sát, trận hình đang dày đặc lập tức rỗng ra.
Hú....
Một đàn sói dị thú với hơn tám trăm con, bao gồm sói Mắt Trắng, sói Huyết Sâm, sói Cuồng, sói Vây Cá. Đàn sói giống như mũi tên sắc bén bỗng nhiên xuất động, trực tiếp xông đến vương trướng chính giữa của Lưu gia.
Phương Nguyên vừa ra tay là một kích trí mạng, tàn nhẫn vô cùng.
“Quả nhiên quân chi viện là đàn sói dị thú.” Lưu Văn Vũ nhìn thấy đàn sói công kích khiến cho trận hình bên quân mình đại loạn, rất nhiều cổ sư chết thảm dưới miệng sói, không khỏi cau mày thật sâu.
Tin tức cổ tiên Hắc gia trợ giúp đàn sói dị thú rất dễ thăm dò ra được, cũng chẳng phải bí mật gì.
Nhưng y không sợ. Sau lưng y cũng có cổ tiên Lưu gia trợ giúp. Đã biết được có đàn sói dị thú, y đương nhiên cũng có cách để ngăn cản.
“Bối Thảo Xuyên, đến lượt ngươi ra tay.” Lưu Văn Vũ phân phó cổ sư bên cạnh.
Gương mặt Bối Thảo Xuyên không chút biểu cảm, đứng dậy, cau mày nói: “Ta chỉ có thể kiên trì được nửa chén trà mà thôi.”
Lưu Văn Vũ gật đầu: “Không sao, ngươi cứ đi đi.”
Bối Thảo Xuyên bước ra khỏi vương trướng, chân nguyên bên trong Không Khiếu không ngừng tiêu hao, thúc giục cổ trùng vừa mới có được không bao lâu.
Một luồng khí tức tươi mát của cỏ cây tràn ngập khắp người ông ta, lan khắp phạm vi trăm dặm.
Bên trong khí tức tràn ngập đó, cỏ xanh điên cuồng sinh trưởng. Chỉ sau mấy hơi thở, bọn chúng đã cao bằng một người bình thường. Rất nhiều cây cỏ xoắn lại với nhau, kết thành thảo binh khôi lỗi nhị chuyển.
Rất nhanh, số lượng thảo binh khôi lỗi tăng vọt lên ngàn con.
Bối Thảo Xuyên thôi động cổ trùng, một luồng mưa như ngọc phỉ thủy trong khoảnh khắc phủ xuống. Thảo binh khôi lỗi hấp thu nước mưa sáu màu, một phần chuyển thành Đằng giáp thảo binh tam chuyển. Đồng thời còn có rất nhiều thảo binh nhị chuyển tiếp tục được tạo ra.
Bối Thảo Xuyên thúc giục cổ trùng, một luồng gió mát màu cam xoay quanh đồng cỏ chiến trường. Chỗ nào gió cam thổi qua, Đằng giáp thảo binh tam chuyển lại tấn thăng thành Thảo kiếm tinh binh.
Trận địa chính giữa vốn thưa thớt, trong nháy mắt đã được lấp đầy quân đoàn thảo binh, trở thành địa phương dày đặc nhất trên chiến trường.
Công kích của đàn sói vì thế mà bị cản trở.
Phương Nguyên cau mày, toàn lực thao túng. Hắn trốn trên lưng sói Huyết Sâm, khoác trên người cổ Tiềm Hồn Thú Y ngũ chuyển, giống như một chiếc áo choàng da sói màu nâu xanh.
Cổ Tiềm Hồn Thú Y đúng là lợi hại, có thể che giấu hồn phách ba động, giúp cho hắn có thể toàn lực xuất thủ.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên có cảm giác giống như mình đang đối chiến với một đại sư Nô đạo.
Bối Thảo Xuyên vừa thao túng quân đoàn thảo binh, vừa lệ rơi đầy mặt.
Bây giờ ông ta là một thể hai hồn. Để chiến thắng Lang Vương Thường Sơn Âm, gia lão Bối gia Bối Thảo Thằng đã chủ động hy sinh, ký thác hồn phách lên người ông. Dựa trên cổ trùng thỉnh cầu được từ Lưu Văn Vũ, Bối Thảo Xuyên hấp thu sức mạnh bên trong hồn phách của Bối Thảo Thằng, giúp cho ông trong thời gian ngắn có được tạo nghệ của đại sư Nô đạo.
Bản thân Bối Thảo Xuyên là cổ sư Nô đạo tứ chuyển, là Tộc trưởng Bối gia, có được tài nguyên của tộc, nội tình hồn phách cũng không yếu. Bây giờ được hồn phách của Bối Thảo Thằng giúp đỡ, lại càng như hổ thêm cánh, chiến lực Nô đạo tăng vọt.
Nhưng di chứng của chiêu này cũng khá lớn. Bởi vì sử dụng hồn phách của người khác, dẫn đến hồn phách của Bối Thảo Xuyên trở nên hỗn tạp, ký ức có lỗ hổng, phải cần rất nhiều tinh lực và vật lực, tiêu hao cổ trùng Hồn đạo đặc biệt để tu dưỡng bản thân, khi đó mới có thể chữa trị được di chứng này.
Nhưng lúc này, để có thể chiến thắng đại quân Hắc gia, báo thù rửa hận, Bối Thảo Xuyên cũng không quan tâm đến di chứng đó.
Hắc gia muốn bù đắp sự chênh lệch chiến lực cao tầng, cho nên mới mời hai người Chu Tể, Cao Dương. Còn Lưu gia muốn bù đắp chênh lệch chiến lực tầng dưới, mới nghĩ đến cách này, tạm thời gia tăng chiến lực của Bối Thảo Xuyên lên cấp đại sư Nô đạo, dùng để ngăn cản Phương Nguyên.
Nhất thời, đàn dị thú của Phương Nguyên bị quân đoàn thảo binh của đối phương miễn cưỡng ngăn cản.
“Chặn sao? Haha, Hắc Lâu Lan, hôm nay ngươi nhất định sẽ phải thua.” Lưu Văn Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, lo lắng trong lòng lập tức giảm xuống một nửa, cười ha hả, tiếng cười vang vọng toàn bộ chiến trường.
Chương 696: Đại chiến (4)
“Thật ghê tởm.” Hắc Lâu Lan xiết chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng. Tình huống hoàn toàn không ổn đối với gã, cộng thêm bên phía Chu Tể, Cao Dương đang rất nguy hiểm. Đàn sói dị thú cũng đang bị kềm chế chính giữa, bùn đúng là hãm đủ sâu.
Bất đắc dĩ, gã đành phải hạ lệnh Hắc Kỳ quân xuất động.
“Các huynh đệ, rốt cuộc cũng đến phiên Hắc Kỳ chúng ta ra tay.” Đại thống lĩnh Hắc Kỳ quân tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức hưng phấn kêu to.
Hắc Kỳ quân không hổ danh là đội quân do Hắc gia bồi dưỡng, hao phí rất nhiều tài nguyên mới xây dựng nên được. Vừa mới ra tay, lập tức như một thanh đao nhọn màu đen cắm thẳng vào chiến trường, cắt mọi người giống như cắt đậu hũ, dễ như trở bàn tay.
Trên dưới Hắc Kỳ quân đều có cổ Chiến Niệm chống đỡ, người nào cũng dũng mãnh vô song, không ai sợ chết. Chiến lực một trăm điểm được tăng lên thành một trăm hai mươi điểm.
“Rốt cuộc không nhịn được nữa sao?” Hai mắt Lưu Văn Vũ phát ra tinh mang, nhìn chằm chằm động tĩnh của Hắc Kỳ quân trên chiến trường.
Khi y nhìn thấy Hắc Kỳ quân vòng một đường vòng cung qua cánh phải của chiến trường, đánh tới trung quân của y, y lập tức hiểu được suy nghĩ của Hắc Lâu Lan.
“Thì ra ngươi muốn đánh cược, tập trung ưu thế, xuyên qua quân đoàn thảo binh. Hừ, Bối Thảo Xuyên ngăn cản Thường Sơn Âm đã rất khó khăn. Nếu bị Hắc Kỳ quân giáp công, thế tất sụp đổ. Đến lúc đó, Hắc gia sẽ chiếm được ưu thế, đàn sói dị thú là lực lượng mấu chốt cũng sẽ được giải phóng ra ngoài.”
Nghĩ đến chỗ này, Lưu Văn Vũ cười ngạo nghễ: “Hắc gia ngươi có Hắc Kỳ quân danh chấn Bắc Nguyên, nhưng Lưu gia ta cũng có Bạch Hào quân nghe tiếng gần xa. Cuộc chiến giữa Hắc Kỳ, Bạch Hào đã kéo dài mấy trăm năm. Hôm nay rốt cuộc cũng tái hiện thêm lần nữa.”
Dưới sự ra lệnh của y, Bạch Hào quân đã sớm chuẩn bị trực tiếp điều động một trong tam đại sát chiêu.
Trên dưới Bạch Hào quân tách ra ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng trắng ngưng kết cùng một chỗ, hình thành cột sáng to lớn, xuyên thẳng trời cao.
Cột sáng nghịch không, sau đó từ trên bầu trời bắn xuống Hắc Kỳ quân. Tam đại thống lĩnh Hắc Kỳ quân nhìn thấy sát chiêu một kích tất sát, lập tức ra lệnh cho toàn quân đề phòng.
Cột sáng tiêu tán, hiện ra đội hình Bạch Hào quân.
Bạch Hào quân lấy bộ binh làm chủ, Hắc Kỳ quân thì người người cưỡi chiến mã. Nhưng nếu bàn về tính cơ động, Bạch Hào quân lại thắng thế. Xét về nguyên nhân, đây chính là một sát chiêu công lao hàng đầu.
Hắc Kỳ quân và Bạch Hào quân triển khai giao phong chính diện. Quân đội hai bên chính thức đối đầu. Cạnh tranh với nhau mấy trăm năm, hai bên đều có thắng bại. Giờ phút này hai quân giao chiến, thi triển sát chiêu, bất phân cao thấp.
Nhìn thấy lá bài tẩy cuối cùng của mình bị kềm chế, sắc mặt Hắc Lâu Lan tái xanh.
“Hahaha.” Lưu Văn Vũ cười sang sảng, tràn đầy cảm giác thoải mái. Bây giờ đối phương đã hết cách, phía bên y cũng tương tự như vậy.
Nhưng quân đoàn thảo binh miễn cưỡng có thể ngăn cản đàn sói dị thú, còn có thể duy trì được một lát. Chiến lực cao tầng Hắc gia đã lộ ra xu thế tan tác, nhất là cuộc chiến giữa Chu Tể, Cao Dương với Mặc Sư Cuồng, Âu Dương Bích Tang, tình hình chiến đấu đã vô cùng rõ ràng.
Mặc dù Mặc Sư Cuồng và Âu Dương Bích Tang không am hiểu hợp tác với nhau, nhưng thực lực mỗi người đều mạnh hơn đối phương.
Nếu Chu Tể và Cao Dương có thể liên kết hai đánh một, dựa vào sự phối hợp vô cùng ăn ý, may ra còn có chút ưu thế. Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể ở thế hạ phong, phòng thủ mệt mỏi, bị động đến cực điểm.
Bất kể là ai cũng có thể nhìn ra, Chu Tể và Cao Dương đã gần thất bại trong gang tấc. Một khi bọn họ thua trận, Âu Dương Bích Tang, Mặc Sư Cuồng không còn vướng bận, bắt đầu tiếp viện các vòng chiến khác.
Cứ như vậy, ưu thế vốn rất nhỏ từng bước được tích lũy, cuối cùng biến thành thượng phong trong toàn bộ chiến cuộc.
Một khi đại quân Lưu gia chiếm thượng phong, Hắc gia vốn không còn quân dự bị, cũng không có bất kỳ biện pháp nào vãn hồi kết cục, chỉ có thể mặc cho đối phương càng ngày càng chiếm ưu thế, còn bên mình thì càng lúc càng yếu đuối.
Cuối cùng, ưu thế của đối phương chuyển thành thắng thế, còn đại quân Hắc gia chỉ có thể tan tác.
Hắc Lâu Lan cũng nhìn ra được sự không ổn, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi. Bên trong vương trướng chỉ còn lại một mình gã. Đến tình cảnh như bây giờ, gã cũng chỉ có thể dựa vào sức của một mình mình.
Thân ảnh của gã bỗng nhiên biến mất trong vương trướng, sau một khắc đã xuất hiện bên trên quân đoàn thảo binh.
Gã muốn giết Bối Thảo Xuyên. Bối Thảo Xuyên không có cổ Tiềm Hồn Thú Y, vị trí rất dễ nhìn thấy. Chỉ cần giết ông ta, quân đoàn thảo binh sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt.
Như vậy, trận kịch chiến này sẽ một lần nữa hình thành cục diện giằng co lẫn nhau. Cuối cùng sẽ giống như trận chiến đầu tiên, không thể không ngừng chiến để chỉnh đốn.
Sát chiêu, Sông Ngầm.
Hắc Lâu Lan vừa mới thi triển sát chiêu, một luồng ánh sáng trắng đã vọt đến trước mặt gã, hiện ra chân thân của Lưu Văn Vũ.
Hắc Lâu Lan là ngũ chuyển Ám đạo, còn Lưu Văn Vũ là ngũ chuyển Quang đạo. Hai người mấy lần giao thủ đều không phân thắng bại.
Nhưng lần này, Lưu Văn Vũ vốn hào hoa phong nhã lại đứng thẳng, mỉm cười nói:
“Lâu Lan huynh, cuộc chiến hôm nay chính là chọn ra một người. Quân đoàn thảo binh của ta sớm muộn gì cũng thất bại, nhưng chiến lực cao tầng của ngươi lại thua quá nhanh. Thật sự đáng tiếc. Rõ ràng thực lực hai bên không thua kém gì nhau.”
“Ngươi muốn chết.” Hắc Lâu Lan giận dữ gào thét, phóng đến Lưu Văn Vũ.
Hai người tiến hành kịch chiến. Ngươi đến ta đi, thỉnh thoảng bắn ra ánh sáng chói mắt, hoặc sấm sét trên phạm vi lớn.
“Thật kỳ lạ, kiếp trước rõ ràng Hắc gia chiến thắng Lưu gia, nhưng bây giờ xem ra, là Lưu gia chiếm cứ ưu thế. Chẳng lẽ bởi vì liên quan đến ta mà xảy ra một số thay đổi sao?” Phương Nguyên núp tại một nơi hẻo lánh, âm thầm suy nghĩ.
Hắn song tu Nô Lực hai đạo, tất nhiên không thể xuất ra toàn bộ chiến lực.
Thậm chí, ngay cả phương diện thực lực Nô đạo, hắn cũng không thi triển toàn bộ.
Lúc này, quân đoàn thảo binh nguy như chồng trứng. Chỉ cần hắn xuất hiện, thi triển cổ Sói Tru và cổ Công Bội ngũ chuyển, trong khoảnh khắc có thể đánh tan Bối Thảo Xuyên.
Nhưng Phương Nguyên vẫn không nhúc nhích, lựa chọn quan sát.
Sự chú ý của hắn tập trung trên người Âu Dương Bích Tang và Mặc Sư Cuồng.
Một khi hắn xuất hiện, thôi động cổ Sói Tru và cổ Công Bội ngũ chuyển, rất có khả năng hai người Mặc Sư Cuồng và Âu Dương Bích Tang sẽ từ bỏ cuộc chiến với Chu Tể và Cao Dương, chuyển sang truy đuổi hắn.
Nói thật, bây giờ Phương Nguyên đã có thành tựu về Lực đạo, hoàn toàn không sợ Âu Dương Bích Tang và Mặc Sư Cuồng cận chiến.
Nhưng...
“Ánh mắt của ta tuyệt không thể giới hạn trong trận chiến trước mắt được. Cuộc chiến Vương Đình là sự cạnh tranh giữa các gia tộc, là trò chơi do các cổ tiên thao túng. Một khi ta bộc lộ toàn bộ thực lực, cho dù thắng lợi, trong tương lại cổ tiên trợ giúp đối phương sẽ nhằm vào ta. Đến lúc đó, ta không còn át chủ bài, việc khổng chế cục diện sẽ bị rơi xuống đáy cốc.”
Phương Nguyên luôn hướng về Vương Đình, lúc nào cũng duy trì tỉnh táo, không hề bị chiến cuộc nguy hiểm trước mặt quấy nhiễu.
“Kiếp trước, Hắc gia làm thế nào chiến thắng Lưu gia? Bây giờ, mặc dù tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, nhưng hai bên đều có át chủ bài chưa xuất. Ít ra ta biết trong tay Thái Bạch Vân Sinh có một con cổ Nhân Như Cố ngũ chuyển. Thực lực của ta càng ít bại lộ càng tốt. Bởi vậy, một khi ta ra tay, ta sẽ bị một kích trí mạng. Bây giờ còn chưa đến lúc...”
Trong lòng Phương Nguyên không hề rúng động.
Trên chiến trường, thi thể trải rộng, máu chảy thành biển, nhưng trong mắt hắn, đây chẳng qua chỉ là con số thương vong mà thôi.
Trên chiến trường này, rất nhiều người vì người thân, bạn bè tử vong mà gầm thét. Rất nhiều người sau khi giết chết được cường địch thì kêu lên vui mừng. Có cổ sư đang sợ hãi, đang chật vật chạy trốn. Còn có một số cổ sư muốn thực hiện dã tâm của mình, trở thành người trên cao.