Chương 691: Thay đổi dung mạo cho gã (1)
“Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo.” Đây chính là câu mà Cự Dương Tiên Tôn vẫn thường hay nói. Chính một tay ông đã tạo nên sự bất bình đẳng giữa địa vị nam nữ ở Bắc Nguyên, trở thành đối tượng bị Triệu Liên Vân hận nhất cả đời.
“Khó trách chuyện xưa Tô Tiên Dạ Bôn lại ăn sâu vào lòng người như vậy, khiến cho các thiếu nữ Bắc Nguyên tranh nhau bắt chước. Bị động tiếp nhận vận mệnh sắp đặt, chi bằng chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình, cho dù hành động này tràn ngập nguy hiểm.”
Nghĩ đến đây, trình độ nhận biết của Triệu Liên Vân đối với hoàn cảnh sinh tồn ác liệt ở đây lại sâu hơn một tầng.
“Đại công tử Ngụy gia có tiếng là phế vật, mập như heo, mặt đầy sẹo mụn, tu vi cũng chỉ có nhất chuyển đỉnh phong, lại háo sắc như mệnh, bạc tình bạc nghĩa. Bởi vì gã quá bất lực, cho nên Ngụy gia mới lập đệ đệ của gã lên làm Thiếu tộc trưởng.”
“Cho dù lão nương ta chết, cũng không gả cho con lợn chết đó đâu. Nhưng ta nên làm cái gì đây? Ta chỉ là phàm nhân, còn chưa đến mười ba tuổi, không cách nào khai khiếu, không thể tu hành. Rất có thể ta cũng không có tư chất tu hành. Cừu nhân giết cha ta là Đậu Ngạc, cổ sư ngũ chuyển, bây giờ đã đầu hàng Mã gia, trở thành cao tầng minh quân.”
“Ta có thể dựa vào ai? Ta có thể đi đâu chứ?”
Mê mang, bàng hoàng, sợ hãi tràn ngập trái tim Triệu Liên Vân.
Mãi cho đến sáng ngày thứ tư, Phí Tài mới xốc màn toa xe lên, mang theo thức ăn và nước sạch bước vào. Ánh bình minh cũng thuận thế chiếu rọi trên mặt Triệu Liên Vân.
Triệu Liên Vân chậm rãi tỉnh lại, mở cặp mắt sưng vù ra.
“Mang cơm đến sao?” Cô bé cầm lấy thức ăn trong tay Phí Tài, bắt đầu ăn như hổ đói.
“Tiểu Vân cô nương, ngươi ổn rồi chứ?” Phí Tài vui mừng hỏi.
“Ừm, ta nghĩ thông suốt rồi. Dựa vào người chi bằng dựa vào mình. Mặc dù ta có hôn ước, nhưng ít ra khi ta mười sáu tuổi mới thực hiện được. Ta còn có thời gian.” Ánh mắt Triệu Liên Vân sáng lên.
“A, Tiểu Vân cô nương không muốn tiếp nhận đính hôn sao?” Phí Tài ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cậu bé, một khi con gái Bắc Nguyên bị thành lập việc hôn nhân, chỉ có con đường tiếp nhận.
Triệu Liên Vân trợn trừng mắt, dùng giọng đương nhiên: “Hừ, lão nương ta không phải phàm nhân, ta tuyệt đối không thỏa hiệp. Nhưng bây giờ ta không thể trở lại bộ tộc, trong thời gian ngắn chỉ có thể ở chỗ của ngươi, cần phải nhờ ngươi rồi, Phí Tài.”
“Không thành vấn đề.” Phí Tài vỗ ngực một cái, cười nói.
Trong lòng Triệu Liên Vân cảm thấy ấm áp, giọng nói chuyển sang nhu hòa: “Phí Tài, cha của ngươi cũng chết trên chiến trường sao?”
“Đúng vậy, chết rồi. Thời gian đó, ta đã rất thương tâm. Nhưng ở Bắc Nguyên chúng ta, chết là chuyện rất bình thường. Cha chết chính là quang vinh của đàn ông.” Phí Tài cười nói.
“Quả nhiên được làm vua, thua làm giặc. Dưới vương vị chói mắt chính là ngàn vạn xương trắng.” Trong lòng Triệu Liên Vân bùi ngùi mãi thôi, sau đó mới chửi mắng: “Đúng là bị hố, lão nương lại bị xuyên đến thế giới này, bản thân còn chưa trưởng thành đã bị người ta quyết định. Đúng là thảm thương không chịu nổi.”
Một phong thư được đặt trước mặt Phương Nguyên.
Phong thư này rất đặc biệt, xuất thân từ tay của đại tướng địch quân, công nhiên phát ra, bây giờ được Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn đưa đến.
Phương Nguyên mở ra xem, thư này do chính tay Thường Biểu viết. Tất cả đều là hoài niệm trước kia. Trước khi tử chiến, ông ta mời Lang Vương đến doanh địa nói chuyện, ôn lại chuyện xưa. Đến lúc đó sẽ có Thường Cực Hữu đi theo, để cha con gặp mặt.
“Kế hay đây.” Phương Nguyên đọc xong, trong lòng hừ lạnh, đặt phong thư xuống.
Lúc này, Tôn Thấp Hàn mới cười nói: “Đàn sói dị thú và cổ Tiềm Hồn Thú Y ngũ chuyển đã được đưa đến. Nhưng chư tướng minh quân cũng vì phong thư này mà do dự. Vẫn mong Lang Vương đại nhân đại nghĩa diệt thân, lấy lại sự trong sạch. Nếu không, đàn sói dị thú này...”
Phòng tuyến Lưu gia, trong doanh trướng.
“Mẫu thân, rốt cuộc phụ thân là dạng người như thế nào vậy?” Thường Cực Hữu do dự, môi mấp máy cả nửa ngày, sau đó mới hỏi chuyện mình muốn hỏi.
Y chưa từng gặp mặt Thường Sơn Âm. Năm đó, mẫu thân của Thường Sơn Âm bị trúng kịch độc, khi Thường Sơn Âm kịch chiến Cáp Đột Cốt, Thường Cực Hữu vẫn còn chưa ra đời.
Mẹ của y Nghê Tuyết Đồng thở dài một tiếng, giọng nói hoài niệm: “Con của ta, con đang sợ sao? Đừng quên tình huống của chúng ta bây giờ. Con không cần lo lắng chuyện của cha con. Ông ấy là truyền kỳ Bắc Nguyên, năm đó một mình chém giết bang mã phỉ Cáp Đột Cốt, là anh hùng vì dân trừ hại.”
Thường Cực Hữu cắt ngang lời của mẹ mình: “Mẹ, những lời mẹ nói con nghe chán lắm rồi. Từ lúc ra đời, con đã nghe những chuyện xưa này mà lớn lên. Con đi đến đâu, làm gì, bên cạnh chắc chắn sẽ có người nói, nhìn kìa, quả thật là con trai của Thường Sơn Âm. Phụ thân giống như hùng ưng bay trên trời, sải cái bóng quá lớn của mình xuống mặt đất. Mấy ngày nữa, con sẽ gặp ông ấy, trong lòng con cảm thấy bất ổn...”
Thường Cực Hữu còn chưa nói hết, màn cửa doanh trướng đã bị xốc lên, một người đàn ông trung niên uy thế bức người bước vào.
Đây chính là đương kim Tộc trưởng Thường gia, người đã từng là huynh đệ của Thường Sơn Âm, cường giả tứ chuyển cao giai Thường Biểu.
“Bái kiến nghĩa phụ đại nhân.” Thường Cực Hữu vội vàng thi lễ.
“Con của ta, con ra ngoài trước đi. Ta và mẹ của con có chuyện cần nói.” Thường Biểu nhẹ nhàng lên tiếng.
“Vâng.” Thường Cực Hữu đành phải rời khỏi doanh trướng.
Màn cửa buông xuống, có hộ vệ canh giữ, chỉ còn Thường Biểu và Nghê Tuyết Đồng bên trong.
“Phu quân.” Nghê Tuyết Đồng ghé vào ngực Thường Biểu, nước mắt chảy xuống, bất lực.
“Haiz, mấy ngày gần đây, ta biết trong lòng nàng rất khó chịu.” Thường Biểu ôm Nghê Tuyết Đồng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, đồng thời thôi động cổ trùng ngăn cách tiếng động vọng ra ngoài.
Nghê Tuyết Đồng khóc ròng: “Hữu nhi nghe ngóng chuyện của Thường Sơn Âm, thiếp nên trả lời như thế nào? Chàng có biết, vừa nãy, suýt chút nữa là thiếp đã nói cho nó biết chân tướng, nó căn bản không phải là cốt nhục của Thường Sơn Âm, mà là kết tinh tình yêu giữa hai chúng ta.”
Thân hình Thường Biểu run lên. Ông ta làm sao mà không đau đớn, không lo lắng chứ?
Ông ta trầm giọng nói: “Đây đều là sự bất lực. Năm đó chúng ta là thanh mai trúc mã, là Thường Sơn Âm chặn ngang một chân, ngấp nghé dung mạo của nàng, trong ngày chúng ta thành hôn đã cướp mất nàng. Ta không phải đối thủ của hắn, đành phải đến sau, và có đứa bé Thường Cực Hữu này. Nhưng một khi Thường Cực Hữu sinh ra, kiểm tra huyết mạch, tra ra chân tướng, vậy thì xong đời. Thế là ta và Cáp Đột Cốt đã thương lượng, cuối cùng hãm hại Thường Sơn Âm.”
“Về sau, ta lấy danh nghĩa huynh đệ Thường Sơn Âm mà cưới nàng về, thu Thường Cực Hữu làm nghĩa tử. Mấy năm qua, mặc dù bộ tộc phát triển không tốt, nhưng lại là thời gian chúng ta sống hạnh phúc nhất. Thường Cực Hữu cũng được ta lập làm Thiếu tộc trưởng, nhưng chính vì vậy, nàng mới càng không thể tiết lộ bí mật này.”
Một khi bí mật được tiết lộ, Thường Biểu và Nghê Tuyết Đồng sẽ biến thành mục tiêu công kích, gánh cái danh gian phu dâm phụ, cả đời không ngóc đầu lên được, hãm hại cường giả trong tộc, vì lợi ích cá nhân không để ý đến đại cục, có thể nói là nghiệp chướng nặng nề.
Thường Cực Hữu cũng sẽ mang cái danh “con riêng”. Cho dù y là thiếu tộc trưởng, còn Thường Biểu là tộc trưởng, cũng sẽ tràn ngập nguy hiểm, bị người có dã tâm tính toán.
Chính đạo cũng có quy tắc trò chơi của Chính đạo.
Cho đến nay, Thường Biểu luôn chăm sóc vợ người huynh đệ đã chết, xem nghĩa tử như con ruột. Nghĩa khí như vậy khiến người ta phải bội phục, phải tán tụng.
Chính vì như vậy, Thường Biểu mới dùng ưu thế yếu ớt của mình trở thành Tộc trưởng của Thường gia.
Một khi chân tướng bại lộ, ông ta sẽ không còn cái gì nữa. Những người có dã tâm ngo ngoe muốn động trong tộc sẽ không bỏ qua cho ông ta. Để mời chào Thường Sơn Âm, cho dù chỉ có một khả năng rất nhỏ, Lưu Văn Vũ cũng sẽ không bỏ qua.
Đến lúc đó, đường ra duy nhất của ông ta chính là Nghê Tuyết Đồng, mang theo con trai ruột Thường Cực Hữu cùng nhau bỏ trốn, trở thành cổ sư Ma đạo, bị Chính đạo phỉ nhổ, bị bộ tộc truy sát.
Chương 692: Thay đổi dung mạo cho gã (2)
“Vì sao chứ? Vì sao Trường Sinh Thiên lại đối đãi với chúng ta như vậy? Chúng ta rõ ràng yêu nhau thật lòng, nhưng lại luân lạc đến hoàn cảnh như thế này. Thường Sơn Âm mới là hung thủ, là ác đồ, vì sao lại nhận sự tán dương, còn chúng ta thì phải sống dưới lớp mặt nạ, ngay cả con trai mình cũng phải lừa dối?” Nghê Tuyết Đồng khóc ròng, cảm xúc vô cùng kích động.
Mấy ngày gần đây, áp lực tâm lý của bà cực lớn.
Từ khi Thường Sơn Âm xuất hiện, bà rốt cuộc ăn ngủ không ngon, lúc nào cũng gặp ác mộng, khiến bà bối rối và lo lắng vô cùng.
“Chàng nói, minh chủ Lưu gia có phải muốn mời chào Thường Sơn Âm hay không? Nếu Thường Sơn Âm đồng ý, chúng ta có còn thời gian như trước kia nữa không? Lần này Thường Sơn Âm rêu rao muốn trả thù khắp nơi, phải chăng hắn đã phát hiện năm đó chúng ta hợp lực tính toán hắn? Nếu hắn thật sự muốn quay về bộ tộc, chúng ta nên làm cái gì?” Trong ngực ái lang, Nghê Tuyết Đồng ngửa cổ lên, liên tục đặt câu hỏi.
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Nàng đừng nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng như vậy.” Thường Biểu nhẹ nhàng trấn an người phụ nữ mà ông ta yêu nhất đời này.
“Đầu tiên, Thường Sơn Âm không phát hiện được chúng ta là hung thủ. Bằng không, với tính cách của hắn, đã sớm trực tiếp nói thẳng ra, khiến cho danh dự của chúng ta không trong sạch. Hắn chỉ là hoài nghi Thường gia có nội ứng, nhưng không xác định được rốt cuộc là ai.”
“Nếu minh chủ Lưu gia muốn mời chào Thường Sơn Âm, hắn cuối cùng cũng chỉ là Lang Vương, đại sư Nô đạo, không có minh chủ đại quân nào mà không muốn có sự trợ giúp của hắn. Nhưng Lưu Văn Vũ công tử tuyệt không phải người bình thường. Trong lòng ngài ấy sáng như tuyết, biết muốn mời chào Thường Sơn Âm là một hy vọng xa vời. Mục đích lớn nhất của kế này chính là ly gián, còn có dao động đấu chí Lang Vương.”
“Nàng ngẫm lại xem, Thường Sơn Âm còn không biết nguồn gốc thật sự của Thường Cực Hữu, trong lòng nhất định cứ nghĩ nó là con của mình. Thân là cha, hắn sẽ có suy nghĩ gì chứ? Đây chính là máu mủ tình thân của hắn. Vừa nghĩ đến khả năng Thường Cực Hữu sẽ bị đàn sói của hắn giết chết, trong cuộc đại chiến trong tương lai, hắn sẽ còn toàn lực ứng phó sao?”
“Là như vậy sao...” Nghê Tuyết Đồng nghe xong, dần dần bình tĩnh lại.
“Được rồi, không cần lo lắng, hết thảy đều có ta.” Gương mặt Thường Biểu tràn ngập nhu tình, nhẹ nhàng vỗ lưng Nghê Tuyết Đồng.
Trong doanh trướng tràn ngập không khí ấm áp.
Nhưng thời khắc như vậy còn có thể tiếp tục trong bao lâu chứ?
Mặc kệ là Thường Biểu hay là Nghê Tuyết Đồng, trong lòng đều không còn sức lực.
Bành.
Một bóng người phá vỡ cánh cửa sổ của phòng thằn lằn lớn, bay thẳng ra ngoài.
Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập, trong sự sợ hãi xen lẫn oán độc lẫn bối rối. Gã lập tức khản giọng kêu to: “Lang Vương ra tay, Lang Vương ra tay với ta. Hắn muốn làm phản, hắn muốn giết người, cứu mạng, cứu mạng.”
Tôn Thấp Hàn là tâm phúc bên cạnh Hắc Lâu Lan, tiếng cầu cứu của gã rất nhanh thu hút rất nhiều cổ sư vây xem.
Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, thuận theo cửa sổ nhảy ra, đá cho Tôn Thấp Hàn một cước.
Tôn Thấp Hàn không dám thôi động cổ trùng, chỉ có thể trốn tránh.
Nhưng Phương Nguyên kịp thời biến chiêu, hữu quyền quét ngang, đánh vào sống mũi Tôn Thấp Hàn.
Tôn Thấp Hàn kêu thảm một tiếng, vừa mới lồm cồm bò dậy đã phải ngã xuống lần nữa. Máu me đầy mặt, mũi bị Phương Nguyên trực tiếp đánh gãy, răng cửa văng mất hai cái, thê thảm vô cùng.
Nhưng đám cổ sư nghe tiếng kêu truyền đến cũng không ra tay, ngược lại âm thầm thở dài một hơi.
Mặc kệ là Phương Nguyên hay là Tôn Thấp Hàn, cả hai đều không thôi động cổ trùng. Điều này cũng không phá hư quy củ, cùng lắm chỉ là ẩu đả nhau mà thôi.
Người với người ở chung, chắc chắn sẽ có ma sát và mâu thuẫn. Có phát sinh cãi vã cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần không thôi động cổ trùng nội đấu thì xem như không vi phạm lời thề độc.
“Thường Sơn Âm, ngươi quá phách lối rồi. Vợ con của ngươi đều đang ở trong quân địch, ta chẳng qua có lòng tốt muốn khuyên ngươi, ngươi lại thẹn quá hóa giận mà đánh ta. Trong lòng ngươi đang có quỷ.” Tôn Thấp Hàn ré lên, âm thanh bén nhọn đến chói tai.
Lời này không khỏi khiến cho đám cổ sư chung quanh phải xì xầm bàn tán. Ai cũng biết mối quan hệ giữa Thường Sơn Âm và Thường gia. Đây cũng là chủ đề mà trên dưới đại quân Hắc gia bàn tán mấy ngày nay.
Thấy Tôn Thấp Hàn nhìn mình, ánh mắt đắc ý mà âm độc, Phương Nguyên khinh thường cười một tiếng, cũng không trả lời, trực tiếp huy động nắm đấm lần nữa.
Ầm ầm ầm.
Chiêu thế của Phương Nguyên tràn đầy nội lực, cho dù Tôn Thấp Hàn có chút nội tình lực đạo, nhưng làm sao so sánh với sự đầu tư to lớn của Phương Nguyên cho lực đạo chứ?
Sau mấy lần chống đỡ, gã một lần nữa bị Phương Nguyên đánh bại, nằm trên mặt đất, bị loạn quyền của Phương Nguyên vây đánh.
“Lang Vương thật là lợi hại. Cho dù là đại sư Nô đạo, nhưng nội tình lực đạo lại rất mạnh.” Mọi người kinh hãi.
“Đánh thật hay, ta đã sớm muốn đánh tên tiện nhân Bái Quân Tử này.” Lại có cao tầng đại quân âm thầm tỏ ý vui mừng.
“Thường Sơn Âm, ngươi quá khi dễ ta rồi đấy.” Tôn Thấp Hàn bị đánh một trận, toàn thân không chỗ nào là không đau, đầu óc mê man, nhưng trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ và xấu hổ.
“Ngươi còn có sức để nói chuyện sao.” Phương Nguyên hừ lạnh, một lần nữa ra tay.
Tôn Thấp Hàn bị đánh đến mặt nở hoa, miệng phun máu tươi, toàn bộ răng cửa rơi xuống đất, còn răng hàm thì lung lay.
“Lang Vương thật hung tàn.”
“Tôn Thấp Hàn nói cho cùng cũng là cường giả tứ chuyển, thế mà bị đánh đến mức không còn lực hoàn thủ, cũng quá kém rồi.”
“Đồ đần. Đây là gã đã thề độc, không dám thôi động cổ trùng. Nếu bàn về cận chiến, Lang Vương là đại sư Nô đạo, sẽ bị Tôn Thấp Hàn áp chế.”
Tiếng bàn tán của mọi người lớn dần. Mặc kệ là Thường Sơn Âm hay là Tôn Thấp Hàn, tất cả đều là đại nhân vật quyền cao chức trọng. Bây giờ bọn họ tay không đánh nhau, cảnh tượng này đúng là hiếm có, ai xem cũng đều mắt tỏa sáng.
Tôn Thấp Hàn lờ mờ nghe được tiếng bàn tán bên tai, cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, khiến cho gã nghiến răng muốn nát.
Mặc dù răng của gã cũng không còn thừa bao nhiêu.
Gã đương nhiên muốn phản kháng, nhưng mặc kệ sức mạnh hay là chiêu số, gã đều không phải là đối thủ của Phương Nguyên, chỉ có thể bị hắn hung hăng đè xuống đất đánh tơi bời.
“Nhịn, ta nhất định phải nhịn. Nếu ta thôi động cổ trùng, ta chính là kẻ thua. Chỉ cần minh chủ đến, ngài ấy nhất định có thể chù trì công đạo cho ta, để Thường Sơn Âm phải đẹp mắt.” Tôn Thấp Hàn hò hét trong lòng.
“Minh chủ đến rồi.”
“Bái kiến minh chủ đại nhân.”
Mọi người vây xem nhanh chóng nhường một lối đi.
Hắc Lâu Lan và đám người Hạo Kích Lưu tiến vào trong sân. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hắc Lâu Lan cau mày, lạnh giọng chất vấn Phương Nguyên: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Toàn thân Tôn Thấp Hàn run lên, không biết lấy sức lực từ chỗ nào giúp cho gã giãy dụa đứng lên, hét lớn: “Minh chủ, xin ngài hãy chủ trì công đạo cho ta.”
Bịch.
Gã còn chưa nói xong đã bị một cước Phương Nguyên giẫm lên đầu. Một cước này dùng sức rất nhiều, toàn bộ gương mặt của Tôn Thấp Hàn bị chôn dưới lòng đất.
Hắc Lâu Lan nghiêm giọng quát lớn: “Dừng tay, Lang Vương, ngươi định làm cái gì vậy?”
“&%$#@...” Tôn Thấp Hàn kêu to, miệng bị dính dưới bùn đất, phát âm không rõ ràng.
Phương Nguyên cười lạnh, ra sức dưới chân, công nhiên giẫm thêm ba lần, hoàn toàn chôn vùi tiếng kêu của Tôn Thấp Hàn dưới lòng đất. Miệng mũi của Tôn Thấp Hàn đều bị ngăn lại, đầu cũng bị đập đến choáng váng, ngạt thở vô cùng, tứ chi điên cuồng giãy dụa, nhưng không còn sức để làm gì Phương Nguyên.
Mặt Hắc Lâu Lan đã hoàn toàn biến thành than đá.
Ánh mắt Phương Nguyên như lưỡi đao, lạnh lùng nhìn gã và các vị cổ sư cường giả đằng sau: “Ta làm cái gì, các ngươi còn không thấy rõ sao? Đương nhiên là đánh gã rồi.”
Hắc Lâu Lan hằm hằm nhìn Phương Nguyên, quát lớn: “Lang Vương, ngươi nhất định phải giải thích cho rõ ràng, tại sao ngươi lại đánh gã? Chẳng lẽ ngươi muốn cấu kết với kẻ địch làm phản sao?”
Chương 693: Đại chiến (1)
Phương Nguyên cười khinh thường, chậm rãi nói: “Tộc trưởng Hắc gia không cần tức giận. Nếu ta muốn làm phản, cần chi gióng trống khua chiêng như vậy?”
Nói xong, hắn buông chân ra.
Tôn Thấp Hàn mất đi áp chế, lập tức xoay người nằm ngửa, liều mạng hô hấp không khí.
Nhưng Phương Nguyên chợt đạp xuống, giẫm lên mặt bên phải của gã.
Tôn Thấp Hàn cố gắng dùng hai tay đẩy bắp chân Phương Nguyên. Nhưng gã đã mệt mỏi, hai tay bất lực. Trước mặt mọi người, gã cứ như vậy mà bị người ta giẫm lên mặt, thanh danh hơn nửa đời người bị mất hết.
Phương Nguyên chậm rãi đáp: “Mặc dù ta không nghĩ đến việc thông đồng với địch mà làm phản, nhưng cũng không muốn có âm mưu, ám toán thê tử. Ngày sau đại chiến, ta sẽ toàn lực ra tay, tận hết bổn phận của ta. Đến lúc đó, nếu bọn họ chết trên tay ta, chết trên chiến trường cũng là chuyện vinh quang. Lang Vương ta đã tham gia đại quân Hắc gia, đương nhiên sẽ không vì nữ nhi tình trường mà dao động lập trường. Nhưng...”
Nói đến đây, hắn hơi ngửa đầu, cười ngạo nghễ: “Các người hoài nghi là chuyện của các người, chẳng liên quan gì đến ta. Nếu ta có đàn sói dị thú trợ giúp, cũng là ta dùng chiến công để đổi lấy. Đây là một giao dịch công bằng. Ta xưa nay không thiếu các ngươi cái gì. Tộc trưởng Hắc gia, nếu như ngươi hoài nghi ta, ngươi có thể giữ đàn sói dị thú, không giao cho ta chỉ huy. Đại chiến trong tương lai, ta lấy danh nghĩa Lang Vương đảm bảo dốc hết toàn lực như cũ là được.”
“Ngươi...” Hắc Lâu Lan giận dữ.
Phương Nguyên không chịu sự uy hiếp của gã, còn trực tiếp quay ngược lại uy hiếp gã.
Các người nghi ngờ là chuyện của các người, không giao đàn sói dị thú cho ta cũng được, nhưng nếu đại chiến thua, đó chính là trách nhiệm của các người.
Hắc Lâu Lan có thể không cho sao?
Gã là Đại Lực Chân Vũ Thể, cho dù dùng sức mạnh của tiên cổ Ám Độ cũng dần áp chế không nổi, nhất định phải dùng lực đạo tiên cổ mới có thể thành công tấn thăng cổ tiên.
Hơn nữa, bây giờ Lang Vương đại náo trước mặt mọi người một phen, ai cũng biết nguyên nhân bên trong. Nếu không trao đàn sói dị thú, trên dưới toàn quân sẽ nghĩ như thế nào? Chỉ sợ sẽ cho rằng Hắc Lâu Lan chỉ có một mình Lang Vương mà cũng không cần. Cái gọi là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi người. Nếu đại chiến thất bại, tất cả mọi người sẽ oán hận Hắc Lâu Lan gã.
“Được, Lang Vương ngươi rất được.” Ánh mắt Hắc Lâu Lan tràn ngập hận ý, thẹn quá hóa cười: “Ta đương nhiên biết lòng trung thành của Lang Vương, nhưng ngươi đánh Tôn Thấp Hàn thành như vậy, đây được tính là gì? Gã là chiến hữu của ngươi đấy. Tình thế trước mắt đang rất nghiêm trọng, ngươi công nhiên nội đấu, ngươi muốn làm gì?”
“Hahaha.” Phương Nguyên nhẹ nhàng nhún vai một cái: “Đây đều là lỗi của ta. Do diện mạo của Tôn Thấp Hàn quá xấu, ta càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái. Cho nên mới đánh gã một trận, chỉnh sửa lại dung mạo cho gã. Quả nhiên ta thấy đẹp mắt hơn rất nhiều. Đây là hành vi cá nhân của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm. Dựa theo quy củ, ta sẽ bồi thường cho Tôn Thấp Hàn một vạn chiến công. Không sao, ta bồi.”
Tôn Thấp Hàn nghe xong, tức muốn thổ huyết, ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu ngay lập tức.
Nghe Phương Nguyên thốt ra lời này, có cổ sư nhịn không được bật cười.
Quá đã.
Sớm có người cảm thấy khó chịu khi nhìn Tôn Thấp Hàn ra vẻ đạo mạo, gian trá tiểu nhân.
Lần này Phương Nguyên ra tay, chính là xả giận cho bọn họ.
Ngay cả Thái Bạch Vân Sinh, ánh mắt nhìn Phương Nguyên cũng tỏ vẻ tán thưởng, cảm thấy mặc dù Thường Sơn Âm tàn nhẫn một chút, nhưng lại không hề ra tay với người thân, duy trì lập trường và đại nghĩa, rất có ranh giới cuối cùng, tính cách không hề sai lệch.
Sắc mặt Hắc Lâu Lan lại càng đen hơn.
Tôn Thấp Hàn là người của gã, Phương Nguyên dám đánh Tôn Thấp Hàn ở trước mặt gã, điều này cũng đồng nghĩa với việc đánh vào mặt gã.
Phương Nguyên nói rất nhẹ nhàng, trong khi chiến công của hắn đều là nợ.
Nhưng Hắc Lâu Lan có thể làm gì bây giờ?
Muốn đối phó đại quân Lưu gia, gã đích thật đều phải dựa vào Lang Vương.
Uy hiếp Lang Vương chính là muốn để hắn gánh tội danh tàn sát thân tộc, thanh danh hạ xuống, thuận tiện cho Hắc Lâu Lan gã khống chế.
Nhưng bây giờ uy hiếp không có hiệu quả, Hắc Lâu Lan chỉ có thể chọn một, đó chính là thỏa hiệp.
Sáng sớm Bắc Nguyên càng thêm rét lạnh.
Từng mảng sương trắng ngưng kết, bao phủ mặt cỏ. Khi mọi người hô hấp, làn khói trắng phả ra từ miệng mỗi người.
Hai đại quân, mấy chục vạn người giằng co lẫn nhau.
Tinh kỳ tung bay, quân sĩ như rừng.
Sau lần giao chiến thứ nhất, Lưu gia và Hắc gia nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày, sau đó hạ chiến thư, vào hôm nay sẽ khai chiến lần nữa.
“Nhị ca, lần trước ca đã xuất chiến, lần này đến phiên đệ.” Mặc Sư Cuồng đã sớm ngo ngoe muốn động, hét lớn một tiếng, không kịp chờ đợi mà xông lên.
Mái tóc trắng như tuyết của Mặc Sư Cuồng bay lên, da mực mắt báo, khí thế hùng hổ, lâm trận rống to: “Ai muốn chết thì đến đây.”
“Lại là cái tên đen thui này.” Cao tầng Hắc gia nhìn thấy Mặc Sư Cuồng, trong lòng vừa tức giận vừa kiêng kỵ. Trong cuộc đại chiến trước đó, cổ sư tứ chuyển chết trong tay Mặc Sư Cuồng cũng không ít. Phong cách chiến đấu dũng mãnh không sợ chết của gã khiến cho mọi người phải kinh ngạc.
Hắc Lâu Lan cười lạnh, biểu hiện vẫn ung dung. Gã quay sang nhìn hai gương mặt mới trong vương trướng: “Không biết hai vị do ai ra tay trước?”
Hai người này chính là Cao Dương và Chu Tể, đều có tu vi tứ chuyển đỉnh phong, danh xưng Ma đạo song sát, danh truyền Bắc Nguyên.
Trước kia, Ma đạo song sát đã chịu ân huệ của Thái Bạch Vân Sinh, thề phải báo đáp ông. Cách đây không lâu, Thái Bạch Vân Sinh đã dùng cổ truyền tin gửi thư đi. Mấy ngày trước, hai người bọn họ chủ động đến, quy thuận đại quân Hắc gia.
Có hai người bọn họ gia nhập, lập tức bù đắp được sự chênh lệch với minh quân Lưu gia, khiến cho chiến lực cao tầng Hắc gia không còn giật gấu vá vai nữa.
Ma đạo song sát trước giờ Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu. Nhưng quy củ chỉ chọn một người, đơn độc đối chiến.
Hai người nhìn nhau một chút. Dựa theo tin tức mà Hắc gia cung cấp, bọn họ đã thương lượng trước đó. Lúc này, Chu Tể bước ra thi lễ: “Vậy tại hạ xin xuất mã trước.”
Hắc Lâu Lan gật đầu đồng ý.
Chu Tể bước lên chiến trường, Mặc Sư Cuồng trừng to cặp mắt, biểu hiện vui sướng.
“Tứ chuyển đỉnh phong? Tốt, rất tốt. Nhưng ngươi cũng đừng trông thì ngon mà không dùng được, đánh mấy hiệp thì bị ta làm thịt đấy nhé.”
Chu Tể hừ lạnh, thôi động cổ trùng, cơ thể như đạn pháo trực tiếp phóng đi.
Mặc Sư Cuồng vẫn không nhúc nhích, liếm cặp môi khô ráo của mình, đứng ngay tại chỗ chống đỡ.
Oành.
Chu Tể hung hăng vọt đến chỗ Mặc Sư Cuồng, thế như lôi đình nổ vang. Sức mạnh cuồng bạo hỗ trợ lẫn nhau. Chu Tể lui lại mấy bước, còn Mặc Sư Cuồng thì bị đánh bay ra ngoài.
“Tam đệ cẩn thận. Người này là Chu Tể, một trong Ma đạo song sát, Tu Lực đạo.” Bên trong vương trướng, Lưu Văn Vũ lớn tiếng nhắc nhở.
“Haha, cổ sư Lực đạo? Rất tốt. Ta thích chiến đấu với đối thủ hăng hái như vậy.” Mặc Sư Cuồng thổ huyết nhưng lại rất sung sướng, từ dưới đất nhảy lên một cái, vết thương đau nhức trên người lại càng khiến gã thêm hưng phấn.
Sắc mặt đen nhánh của gã lại càng hiện lên sự điên cuồng. Một tiếng nổ, khí lưu dâng trào, Mặc Sư Cuồng công kích thật mạnh đến Chu Tể.
“Muốn chết.” Chu Tể dữ tợn cười một tiếng, cả người nhào đến.
Ầm ầm ầm.
Hai bên tiến hành vật lộn sát người, ra đòn tấn công rất mạnh, phát ra tiếng động liên tiếp. Mặc Sư Cuồng lấy ngắn kích dài, vốn là cổ sư Khí đạo, bây giờ cùng cổ sư Lực đạo Chu Tể kịch chiến, cũng không rơi vào thế hạ phong.
“Quái lạ, chẳng lẽ Mặc Sư Cuồng song tu Khí Lực sao?” Tất cả mọi người bên trong vương trướng đều chấn động.
“Cũng không phải như vậy. Mặc Sư Cuồng nhìn thì giống như đánh sát, nhưng thật ra mỗi lần xuất thủ, quyền cũng không chạm đến thịt. Thân hình của gã được bao phủ bên trong một lớp áo giáp trong suốt, đồng thời lợi dụng cổ Bạo Khí, trong nháy mắt khiến cho khí giáp nổ tung, hình thành nên sức mạnh có thể so sánh với Lực đạo.” Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn trầm giọng giải thích.