Chương 688: Chân Vũ bí mật chờ trợ giúp (1)
Hắc Lâu Lan cắn răng. Số lần gã hướng gia tộc cầu xin giúp đỡ cũng có hạn. Số lần cầu xin giúp đỡ càng nhiều, đánh giá đối với gã cũng càng thấp. Nhưng cũng không còn cách nào, vì để chiến thắng Lưu Văn Vũ, gã đành phải gật đầu, nói với Phương Nguyên: “Điều này, ta sẽ nghĩ cách.”
Trong lúc đám người Hắc Lâu Lan đang trù tính, đám người Lưu Văn Vũ cũng đang suy nghĩ làm sao để chiến thắng Hắc gia.
“Trong đại quân Hắc gia, Lang Vương Thường Sơn Âm là phiền phức nhất. Trận chiến hôm nay cũng vì hắn ta dẫn đến quân ta tổn thất thảm trọng. Ít nhất đã có ba vạn cổ sư chết dưới miệng sói. Haiz, con số này khiến cho lòng ta nhỏ máu. Mọi người đầu nhập vào ta, chính là tín nhiệm ta. Nhưng bởi vì ta vô năng, mới dẫn đến thương vong quá lớn như vậy.”
Trong vương trướng, Lưu Văn Vũ rơi lệ thở dài.
“Đại ca, sao có thể trách ca được chứ? Muốn trách chỉ có thể trách đám cổ sư vô dụng đó.” Mặc Sư Cuồng suýt chút nữa nhảy dựng lên, lớn tiếng an ủi.
“Mặc dù uy danh của Lang Vương Thường Sơn Âm lớn, nhưng hắn không phải anh dùng.” Âu Dương Bích Tang ngạo nghễ hừ lạnh, giọng nói khinh thường: “Đường đường là Lang Vương, nhưng lại giống như con chuột trốn ở nơi âm u, hẻo lánh, lén lén lút lút, thật khiến người ta phải khinh thường.”
“Nhưng Lang Vương đó lại chính là phiền phức lớn nhất.” Lưu Văn Vũ thở dài, nhìn hai bên, hỏi: “Chư vị có diệu kế gì để đối phó Thường Sơn Âm không?”
Mặc Sư Cuồng, Âu Dương Bích Tang đều im lặng.
Bọn họ am hiểu chiến đầu. Mấy chuyện mưu lược này không phải khả năng của bọn họ.
“Tại hạ có một kế.” Bối Thảo Xuyên đứng ra, chậm rãi nói: “Lang Vương Thường Sơn Âm chính là người của Thường gia trước kia. Mặc dù hắn tuyên bố trả thù, nhưng huyết mạch với Thường gia vẫn không thể cắt đứt. Đương kim tộc trưởng Thường gia là Thường Biểu đại nhân đã từng là bạn tốt nhất của Thường Sơn Âm. Sau khi Thường Sơn Âm mất tích, Thường Biểu cưới vợ của hắn, nuôi đứa con trai ba tuổi của hắn trưởng thành. Bây giờ là Thiếu tộc trưởng Thường gia Thường Cực Hữu. Muốn dối phó Lang Vương, chúng ta không ngại bắt đầu từ hướng này, có khi sẽ thu được kết quả thì sao.”
“Ồ, chủ ý này không tệ.” Hai mắt Lưu Văn Vũ sáng lên.
Sau khi kết thúc buổi thương nghị, Phương Nguyên trở lại cổ phòng đại thằn lằn của mình.
Làm thế nào để luyện chế cổ Tiềm Hồn Thú Y ngũ chuyển, đây vẫn luôn là vấn đề mà hắn cảm thấy đau đầu nhất. Nếu có thể mượn nhờ lực của cổ tiên Hắc gia, xây dựng đàn sói dị thú, đồng thời luyện thành cổ Tiềm Hồn Thú Y, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Phương Nguyên cảm thấy khả năng này rất lớn. Mặc dù hắn không nhớ rõ chi tiết cuộc chiến Vương Đình, nhưng hắn biết Hắc Lâu Lan có thể nhập chủ Vương Đình, nhất định không thoát khỏi sự ủng hộ của cổ tiên sau lưng gã.
“Trải qua trận này, hai bên ít nhất phải chỉnh đốn ba ngày. Trong thời gian này, cổ tiên Hắc gia nhất định sẽ nhận được tin cầu viện của Hắc Lâu Lan. Trước đó ta cần làm chính là...”
Nghĩ đến điều này, khóe miệng Phương Nguyên không khỏi nhếch lên.
Phúc địa.
Mây đen dày đặc bao phủ những cái cây đang sinh trưởng trên mặt đất.
Hình dáng của những cái cây này rất lạ, thân cây uyển chuyển, nhánh cây đu đưa giống như một cô gái trần truồng đang thực hiện các tư thế xinh đẹp.
Những cái cây như vậy kéo dài một mảnh, hình thành nên rừng rậm.
Chỗ sâu nhất trong rừng rậm là một cây lớn nhất, cao đến trăm trượng, rễ cây cắm vào đất, bao trùm phạm vi vạn dặm.
Gốc cây vương này lại không hề yêu mị, ngược lại tràn ngập khí tức thánh khiết.
Dáng cây thẳng, mang theo ý chí dâng trào. Hai nhánh cây to lớn tạo thành cánh tay, khép lại trước ngực. Từ nhánh cây phân nhánh tạo thành hai bàn tay, nở nang rộng lớn kéo lên một căn nhà xanh biếc trên cây.
Trên căn nhà mọc đầy quả chu màu đỏ tươi được những sợi dây màu đỏ nâu bao xung quanh, giống như hồng tâm.
Bên trong căn nhà có hai vị cổ tiên, đều mặc áo bào đen.
Bên trái là một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, khi còn trẻ được xưng là Thạch Nhân Hắc gia, ăn nói kém cỏi, chất phác vụng về, chính là Hắc Bách.
Vị bên phải, mắt như điểm sơn, mặt quan như ngọc, phong thần tuấn lãng, lỗi lạc tiêu sái, là Thái thượng gia lão Hắc gia Hắc Thành, cha ruột của Hắc Lâu Lan, mỹ nam tử nổi danh Bắc Nguyên, nhân vật chính trong Tô Tiên Dạ Bôn.
“Nói như vậy, đệ mới từ phúc địa Nghịch Vũ trở về, đã từng gặp qua Đông Phương Trường Phàm? Ông ta rốt cuộc như thế nào?” Hắc Thành nhấp một ngụm trà, khoan thai hỏi.
Hắc Bách gật đầu: “Đông Phương tiền bối không tìm được Thọ cổ, thọ nguyên không còn nhiều, chỉ có thể sống thêm hai ba năm nữa mà thôi. Nhưng lòng dạ của ông ấy rộng lớn, làm người lại rộng rãi, sớm đã phát hiện đại nạn sinh tử, bây giờ chỉ một lòng muốn bồi dưỡng người kế tục là Đông Phương Dư Lượng.”
“Làm người rộng rãi, lòng dạ rộng lớn?” Hắc Thành hừ lạnh một tiếng, khinh thường lắc đầu: “Hiền đệ, đệ nhìn sai rồi. Đông Phương Trường Phàm là một tên tiểu nhân. Ông ta tính toán Bắc Nguyên, âm hiểm vô cùng, bị các cổ tiên hận thấu xương. Nếu không phải như vậy, ông ta đã sớm mua được Thọ cổ, tại sao đến mức rơi vào tình cảnh như thế này chứ? Mấy năm qua, ta âm thầm điều tra cái chết của chị dâu đệ là Tô Tiên Nhi, cũng là ông ta ở sau lưng bày mưu kế.”
Hắc Thành nói ra bí mật, khiến Hắc Bách kinh ngạc vô cùng.
“Cái gì? Có chuyện như thế sao?” Hắc Bách kinh hô.
Chính thê của Hắc Thành là Tô Tiên Nhi. Hơn hai trăm năm trước, Tô Tiên Nhi chẳng qua chỉ là thứ nữ của Tô gia, đảm đương thị nữ rót rượu. Khi rót rượu cho Hắc Thành công tử, lập tức vừa gặp đã cảm mến.
Trong bữa tiệc tối đó, Hắc Thành bị Tộc trưởng Tô gia hạ độc cổ, thực lực giảm mạnh, bị người ta đuổi giết.
Tô Tiên Nhi trong lúc vô tình biết được, quyết định nửa đêm chạy ra khỏi doanh địa gia tộc, đến cứu viện Hắc Thành mà nàng gặp mặt chỉ có một lần.
Lúc đó, tu vi của Tô Tiên Nhi chỉ có nhất chuyển. Ban đêm dã thú qua lại, sát cơ tứ phía, căn bản không phải nàng có khả năng chống lại.
Nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp, nàng đã tìm được Hắc Thành đang hôn mê dưới đất.
Hắc Thành nhờ vậy mà được cứu, giữ được tính mạng. Ông nghi hoặc hỏi Tô Tiên nhi: “Ta bị Tộc trưởng Tô gia ám hại, nàng là tộc nhân Tô gia, vì sao lại đến cứu cừu nhân Tô gia chứ?”
Tô Tiên Nhi liền đáp: “Công tử có khí khái anh hùng, tiểu nữ tử vừa gặp đã cảm mến. Tộc trưởng Tô gia tầm nhìn hạn hẹp, bị tiểu nhân khiêu khích ám hại công tử, nhưng không hề cân nhắc đến kết quả đắc tội Hắc gia như thế nào. Nếu ông ta cứ khư khư cố chấp như vậy, Tô gia chú định trở thành quân cờ bị hy sinh giữa hai đại gia tộc. Mọi người thường nói, công tử là người có ân tất báo. Hôm nay tiểu nữ tử cứu công tử, chỉ mong công tử có thể thu nhận. Công tử trả thù Tô gia là chuyện kinh thiên địa nghĩa, nhưng chỉ xin công tử từ bi, có thể lưu lại một huyết mạch cho Tô gia.”
Dưới ánh trăng, mỹ nhân đúng là như ngọc.
Hắc Thành nghe xong, vô cùng cảm động, nắm chặt bàn tay Tô Tiên Nhi, hạ lời thề: “Nàng tình thâm tựa như biển, Hắc Thành ta cũng không phải loại người lang tâm cẩu phế, sao có thể không báo chứ? Kể từ hôm nay, nàng chính là thê tử duy nhất của ta. Mặc cho mỹ nhân trong thiên hạ tuyệt sắc như thế nào, cũng không liên quan đến ta. Đời này, ta tất không phụ khanh.”
Tô Tiên Nhi cứu Hắc Thành, đồng nghĩa với việc phản bội gia tộc. Hắc Thành cảm ân nên đã trở thành vợ chồng với nàng.
Trong thời gian này, hai người hai bên cùng ủng hộ, cử án tề mi. Sau trăm năm, cả hai đều trở thành cổ tiên, trở thành một giai thoại của Bắc Nguyên. Câu chuyện Tô Tiên Dạ Bôn cũng được lưu truyền rộng rãi, khích lệ vô số cô gái vì tình yêu mà dũng cảm chủ động xuất kích.
Giọng nói Hắc Bách trở nên nặng nề: “Chẳng lẽ hơn hai mươi năm trước, đại tẩu không phải vì địa tai phúc địa mà mất mạng sao?”
Hắc Thành cười lạnh: “Đích thật là địa tai, nhưng địa tai cũng có thể bị người ta động tay chân. Hiền đệ đừng quên, lão tổ tông Cự Dương Tiên Tôn cũng có thủ đoạn như vậy."
Chương 689: Chân Vũ bí mật chờ trợ giúp (2)
“Đông Phương gia tộc là huyết mạch Hoàng Kim, nhiều lần nhập chủ Vương Đình, cố gắng tiến vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc, thu được truyền thừa có liên quan. Haiz, bây giờ ta cũng chỉ tra được một chút chứng cứ, chưa đủ để chứng minh Đông Phương Trường Phàm chính là thủ phạm.”
Hắc Bách kinh ngạc, im lặng cả nửa ngày mới thở dài: “Thật sự là không thể nhìn bề ngoài được.”
Hắc Thành vỗ vai y, nhẹ giọng trấn an: “Hiền đệ, đệ vừa mới thành tựu cổ tiên, còn chưa đến mười năm. Mặc dù vòng tròn cổ tiên không lớn, nhưng âm mưu quỷ quyệt bên trong so với phàm nhân chỉ nhiều chứ không ít.”
Hắc Bách đang định lên tiếng, đúng lúc này, ông chợt sững sờ: “Bên Hắc Lâu Lan có thư truyền đến.”
Hắc Thành nhẹ gật đầu, tâm niệm vừa động, mở ra một góc phòng hộ phúc địa, lập tức hư không vỡ ra, bay vào một con bướm.
Hắc Bách đưa tay phải ra, con bướm đang bay múa nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống phía trên bàn tay phải của ông ta.
Đây là cổ Điệp Tín ngũ chuyển.
Hắc Bách nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tinh thần vào trong thăm dò. Cổ Điệp Tín mang đến tin tức cầu viện của Hắc Lâu Lan.
“Thế nào, đứa con bất tài kia của ta lại cầu viện đệ?” Đợi Hắc Bách mở mắt, Hắc Thành hừ lạnh, biểu hiện không vui.
Hắc Bách cười khổ: “Lão ca, Hắc Lâu Lan là con trai của ca và Tô Tiên Nhi đại tẩu. Mặc dù Tô Tiên Nhi đại tẩu vì sinh Hắc Lâu Lan mà dẫn đến cơ thể suy yếu, bị bệnh nặng, thực lực giảm sút, vì thế mới phải bỏ mình trong địa tai phúc địa mấy năm sau, nhưng đứa nhỏ vô tội, ca cũng không thể vì vậy mà lạnh nhạt với nó, lại đưa nó làm con thừa tự cho Khương Ngọc Tiên Tử phòng hai mươi bảy, hàng năm cũng không cho nó đến tế bái mẫu thân của mình.”
Hắc Thành không vui, hừ lạnh một tiếng, nhưng không đáp lời.
Hắc Bách thở dài, lại nói: “Theo lý, đây là chuyện nhà của lão ca, tiểu đệ không tiện lắm miệng. Nhưng mấy năm qua, lão đệ đều nhìn thấy hết, lão ca đúng là dụng tâm lương khổ, đưa Hắc Lâu Lan làm con thừa tự cho Khương Ngọc Tiên Tử vốn không có con, chính là muốn mượn tiên cổ Ám Độ của Khương Ngọc Tiên Tử kéo dài tính mệnh cho Hắc Lâu Lan. Hắc Lâu Lan là Chân Vũ Thể thập tuyệt đại lực, ca vì kích ý chí chiến đấu của nó mà đưa ra yêu cầu, chỉ khi nào tấn thăng cổ tiên, khi đó ca mới cho phép nó tế bái mẹ đẻ của mình. Tiểu đệ vô cùng bái phục, nhưng lão ca, cách làm của ca sẽ chỉ làm cho hiểu lầm giữa hai cha con càng lúc càng sâu. Nếu cứ kéo dài như vậy cũng không thích hợp.”
Hắc Thành thở dài, cũng không trả lời trực tiếp Hắc Bách, chỉ hỏi: “Tiểu tử kia cầu viện cái gì?”
Hắc Bách vỗ tay một cái, cười nói: “Nhìn kìa, lão ca đúng là ngoài lạnh trong nóng, vẫn rất để ý đến an nguy của hiền chất Hắc Lâu Lan. Trong thư hiền chất gửi, hy vọng chúng ta có thể giúp nó chuẩn bị một đàn sói dị thú, đồng thời còn cần một con cổ Tiềm Hồn Thú Y ngũ chuyển.”
“Hừ, thằng nhóc này đúng là không khách sáo. Cổ Tiềm Hồn Thú Y còn chưa nói, Hắc gia chúng ta làm sao có đàn sói dị thú chứ.”
“Bây giờ Hắc gia chúng ta đang giao chiến với Lưu gia. Tộc trưởng Lưu gia đời này là Lưu Văn Vũ là một hậu sinh không thể khinh thường. Truyền thừa Hòa Hợp Tiên năm đó đã rơi vào tay của y. Y có hai huynh đệ kết nghĩa, đều là mãnh sĩ, có thể dễ dàng chiến thắng kẻ địch trong vạn quân. Nhưng thủ hạ hiền chất Lâu Lan cũng có đại tướng tên là Lang Vương Thường Sơn Âm. Lần này cầu viện chính là ký thác hy vọng lên người Thường Sơn Âm.” Hắc Bách giải thích.
Hắc Thành trầm ngâm nói: “Cổ Tiềm Hồn Thú Y ngũ chuyển thì dễ nói rồi, ở chỗ ta có một con, nhưng đàn sói dị thú phải cần đến Bảo Hoàng Thiên để mua. Cái này phải nhờ hiền đệ rồi.”
Hắc Bách vội vàng khoát tay: “Lão ca không cần khách sáo như vậy. Đệ còn phải dựa vào hiền chất nhập chủ Vương Đình, tìm được tiên cổ Gà Gỗ cho đệ trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc.”
Hắc Thành ừm một tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ mỏi mệt: “Đại Lực Chân Vũ Thể muốn tấn thăng cổ tiên, nhất định phải cần một con tiên cổ Lực đạo. Đáng tiếc tiên cổ khó tìm, Hắc gia chúng ta lại không có một con cổ Lực đạo nào. Thành bại do thiên định, chúng ta cứ tận cố gắng là được. Nên giúp thì đã giúp, hết thảy phải nhìn xem cố gắng của Hắc Lâu Lan và tạo hóa.”
“Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Hắc Bách mang theo cảm khái từ biệt Hắc Thành.
Trở lại phúc địa Khô Mộc của mình, ông lập tức câu thông Bảo Hoàng Thiên, tận lực thu mua đàn sói dị thú.
Lang Hoàng là phúc địa rất có nội tình, khó có cơ hội gặp phải cổ tiên chủ động mua bán. Nhưng sói dị thú chỉ tương đương với tứ chuyển, cái này thì dễ dàng hơn.
Hắc Bách cũng không cần lo lắng. Chỉ cần đủ tiên nguyên thạch, sói dị thú cũng chẳng phải thứ đồ trân quý gì, tất có thể mua vào một lượng lớn.
Đương nhiên, bỏ ra giá cao để mua đàn sói dị thú, đối với Hắc Bách mà nói tất nhiên là lỗ vốn. Nhưng ông ta vì mưu đồ tiên cổ lầu Chân Dương tám mươi tám góc, đầu tư trước cũng có ý nghĩa.
Ai bảo phúc địa Vương Đình là do Cự Dương Tiên Tôn bố trí, trừ phi đạt đến cửu chuyển, nếu không, bất luận cổ tiên nào cũng không vào được.
Bỏ ra cái giá cao để mua tin tức đàn sói dị thú, rất nhanh Hắc Bách thu được thần niệm từ Hồ Tiên.
Trong tay Hồ Tiên có trăm con sói dị thú, giá phải bỏ ra tương đối cao, hiển nhiên là nhìn đúng sở cầu của Hắc Bách, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Hắc Bách đã sớm có đoán trước tình huống này, chỉ là không nghĩ đến Hồ Tiên lại hét giá cao như vậy. Ông ta cắn răng mua đàn sói dị thú.
Người bán dị thú dĩ nhiên không phải ai khác, chính là địa linh Tiểu Hồ Tiên đã nhận được mệnh lệnh của Phương Nguyên.
Lần trước, Phương Nguyên đầu cơ trục lợi mua bán cổ phương tiên cổ, thu được hơn mười viên tiên nguyên thạch, sau đó dặn dò Tiểu Hồ Tiên, vừa mua cổ Tử Tinh Xá Lợi, vừa chú ý Bảo Hoàng Thiên, xem có đàn sói nào thích hợp thì mua vào.
Cho đến bây giờ, bên trong phúc địa Hồ Tiên tích lũy được hơn một trăm con sói dị thú, trong đó có sói Huyết Sâm, sói Cuồng, sói Vây Cá, sói Mắt Trắng...
Ngay sau đó, Tiểu hồ Tiên đã bán trao tay đàn sói này, quả thật kiếm lời một chuyến.
Còn Phương Nguyên thì ngồi trong doanh trướng chờ Hắc gia trợ giúp.
Di chuyển khó khăn bên trong vũng bùn, nhưng sĩ khí của đại quân Mã gia vẫn tăng cao.
Vừa mới chiếm đoạt được đại quân Tịnh Đậu gia, hưng phấn đại thắng vẫn còn lưu lại trên mặt mọi người.
Ngồi trên lưng ngựa, Mã Anh Kiệt thỏa mãn nhìn tướng sĩ bên cạnh. Lúc này, cổ sư trinh sát đưa lên tin tình báo mới nhất.
Hắn ta mở ra xem xét:
“Đại quân Hắc gia, Lưu gia khai chiến. Trận chiến đầu tiên lưỡng bại câu thương, trước mắt đang đóng quân giằng co, rơi vào cục diện bế tắc.”
“Đại quân Gia Luật gặp minh quân Thất Lộ tiến đánh trong đêm. Gia Luật Tang một cây chẳng chống nổi cả nhà. Cho dù thực lực cường thịnh, liên tiếp đánh bại sáu vị cường giả ngũ chuyển nhưng vẫn không thể vãn hồi bại cục. Trước mắt tàn quân Gia Luật gia đang chạy trốn đến địa khu Thanh Ngạn.”
“Thử vương Giang Bạo Nha đáp ứng thỉnh cầu Dương gia, chính thức gia nhập minh quân Dương gia.”
“Đại quân Nỗ Nhĩ không tiếp tục chinh phạt, nghỉ ngơi lấy sức, trắng trợn bắt giữ đàn báo hoang dại.”
....
Chiến báo này khiến Mã Anh Kiệt mặt mày hớn hở, mừng thầm trong lòng: “Hắc Lâu Lan, Lưu Văn Vũ là nhân vật có khả năng nhập chủ Vương Đình năm nay, không nghĩ đến bọn họ đã sớm đánh nhau. Lưỡng bại câu thương đúng là tốt. Từ khi Gia Luật Tang có được tiên cổ, đã tự kềm chế vũ lực cá nhân. Nhưng đại quân Gia Luật bỗng nhiên bị Thất Lộ vây công, chỉ sợ phía sau có bóng dáng của Đại Tuyết Sơn.”
Mã gia vì tấn thăng gia tộc siêu cấp, cũng ngấp nghé lầu Chân Dương tám mươi tám góc, vì thế đã cấu kết với cổ tiên Ma đạo. Mã Anh Kiệt chính là thiếu tộc trưởng Mã gia, cho nên biết rõ chuyện ẩn bên trong.
Bắc Nguyên giống như một bàn cờ lớn, còn cổ tiên chính là kỳ thủ đánh cờ.
Chương 690: Xuyên qua rồi mà vẫn khổ
Ngoại trừ cổ tiên Chính đạo, cổ tiên Ma đạo cũng nâng đỡ quân cờ của mình. Thân là bộ tộc huyết mạch Hoàng Kim, để có thể sinh tồn tốt hơn, bọn họ cam tâm hợp tác với cổ tiên Ma đạo. Sau khi tranh đoạt phúc địa Vương Đình thất bại, các bộ tộc này thường sẽ đến phúc địa của cổ tiên Ma đạo để tránh bão tuyết.
Tiên cổ rất khó có được.
Thái thượng gia lão Da Luật gia đã ký thác tiên cổ lên người Gia Luật Tang, điều này giống như đặt tiền cá cược vào bàn cờ.
Dựa theo quy củ của Cự Dương Tiên Tôn, chỉ cần tiên cổ trong Vương Đình bị phàm nhân cướp đi, cổ tiên cũng không được đổi ý.
Đạ hạ trọng chú, tất phải có phong hiểm tương ứng.
Tiên cổ trên người Gia Luật Tang đã biến hắn ta thành đối tượng mơ ước của các cổ tiên. Vì vậy bọn họ đã âm thầm cổ động đại quân Thất Lộ vây công đội ngũ Dạ Luật gia.
“Thử vương gia nhập Dương gia, điều này đồng nghĩa với việc Thử vương và Ưng vương Dương Phá Anh liên thủ với nhau, khiến cho Dương gia vốn không được coi trọng trở thành đối tượng có tiềm năng tranh đoạt Vương Đình. Nhưng nội tình Dương gia kém xa Mã gia chúng ta. Thử vương cũng bị đánh tàn phế, tính uy hiếp không cao.”
“Mặc dù Nỗ Nhĩ danh xưng Báo vương, nhưng đàn báo dưới trướng tử thương thảm trọng. Ông ta cũng không cầu viện cổ tiên sau lưng, đích thân ra tay vơ vét đàn báo hoang, điều này có chút kỳ lạ...”
Nhưng tổng thể mà nói, tình thế này rất tốt cho Mã gia chúng ta. Đối thủ tiếp theo, thực lực đều thua kém chúng ta. Chỉ cần chúng ta một đường thắng liên tiếp, không ngừng chiếm đoạt, không ngừng lớn mạnh, hy vọng nhập chủ Vương Đình sẽ càng lúc càng lớn.”
Nghĩ đến đây, Mã Anh Kiệt không khỏi nắm chặt hai tay, ánh mắt hổ tỏa sáng. Nam nhi hùng tâm tráng chí không ngừng cổ động hắn ta thành lập sự nghĩ phong quang.
Đồng thời, trong lúc sĩ khí đại quân đang phấn chấn, một cô bé trốn trong xe ngựa khóc lóc.
“Tiểu Vân cô nương, xin đừng thương tâm. Phụ thân cô nương chết khiến người khác đau lòng. Nhưng tốt xấu gì cô nương cũng phải ăn cơm. Nếu không, cô nương sẽ bị chóng mặt vì đói.” Phí Tài bên cạnh cô bé phải phí hết lời để khuyên bảo.
Cô bé đang khóc thút thít này không phải ai khác chính là Triệu Liên Vân.
Phụ thân của cô bé, Tộc trưởng Triệu gia đã hy sinh trong trận đại chiến vừa rồi.
Không còn phụ thân yêu thương che chở, Triệu Liên Vân lập tức cảm thấy bấp bênh. Mẹ kế của cô bé tái giá với Tộc trưởng tân nhiệm của Triệu gia tộc ngay đêm cha cô bé chết, khiến địa vị của Triệu Liên Vân rớt xuống ngàn trượng.
“Chiến tranh kiểu gì cũng sẽ có người chết. Đây là chuyện thường hay xảy ra. Cha của ta cũng bị người ta giết chết đấy.” Phí Tài thấy Triệu Liên Vân vẫn khóc như cũ, đành tiếp tục khuyên bảo.
Triệu Liên Vân đang nức nở, bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt đỏ bừng vì khóc hung hăng trừng mắt với Phí Tài, sau đó còn chưa hết hận, dùng chân đạp cậu một cái: “Cái tên ngu ngốc này, ngay cả một câu an ủi ngươi cũng không biết nói à.”
Bi thương trong lòng cô bé cũng không phải giả bộ. Mặc dù thời gian đến thế giới này chưa được bao lâu, nhưng sự yêu thương của cha cô bé là chân thành, phát ra từ nội tâm khiến cô bé cảm kích, dần dần ỷ lại và kính yêu.
Nhưng bây giờ phụ thân của cô bé tử trận sa trường, cô bé lập tức trở nên hiu quạnh.
“Tiểu thư, cô trốn ở đây, làm hại ta tìm muốn chết. Mau đi cùng ta, mẹ cô gọi, cô mau qua đó đi.” Lúc này, màn cửa xe bị xốc lên, một lão ma ma bước vào, nắm lấy cánh tay bé nhỏ của Triệu Liên Vân.
Triệu Liên Vân ra sức giãy dụa, hét lớn: “Mẹ ta chết sớm, bà ấy không phải mẹ của ta. Ta không đi.”
“Cái này không phải do cô quyết định.” Lão ma ma cười lạnh, cưỡng ép kéo Triệu Liên Vân ra ngoài thùng xe.
Bà ta chính là người đã từng chăm sóc Triệu Liên Vân, bị Triệu Liên Vân trêu đùa nhiều lần. Bây giờ nhìn thấy Triệu Liên Vân thê thảm như vậy, trong lòng bà ta có cảm giác thật hả hê.
“Buông Tiểu Vân cô nương ra.” Phí Tài quát lớn, một quyền đánh bại lão ma ma.
Lão ma ma bị một quyền đánh trúng, lăn ra ngoài toa xe. Bà ta đứng dậy, sờ hốc mắt bầm tím, rít lên: “Ngươi đánh ta, cái tên nô lệ này dám đánh ta? Ngươi thật to gan. Ai cho ngươi cả gan như vậy chứ. Ta nhất định sẽ tố giác ngươi, ngươi nhất định sẽ phải chết. Dựa theo quy củ, ngươi sẽ bị rút gân lột da, thi thể bị treo lên, phơi đến khi thành thây khô.”
Lão ma ma cực kỳ giận dữ, tóc rối tung, ánh mắt thâm độc, khiến bà ta giống như một con gà mái đang giơ chân.
Nhưng tiếng hét của bà ta quả thật khiến mọi người chung quanh chú ý.
Phí Tài siết chặt hai tay, tức giận trừng mắt, bảo vệ Triệu Liên Vân ở đằng sau.
Triệu Liên Vân gạt cánh tay Phí Tài, đứng trên bậc thang toa xe, gương mặt trắng nõn của cô bé vẫn còn lưu lại nước mắt. Cô bé cười lạnh với lão ma ma: “Làm sao? Ngươi muốn buộc tội Phí Tài? Tốt, rất tốt. Ngươi đi tố giác cậu ấy đi. Nhưng dựa theo quy củ, ngươi phải đến nói chuyện với chủ nhân của cậu ấy trước, yêu cầu bồi thường. Đã như vậy, ngươi đi tìm Thiếu tộc trưởng. Phí Tài là nô lệ của Mã Anh Kiệt đại nhân đấy.”
“Cái gì?” Lão ma ma giật nảy mình. Tiếng thét chói tai im bặt, phẫn nộ trong lòng giống như cơn thủy triều tiêu tán, chỉ còn lại sự sợ hãi khó tin.
Một kẻ ngốc thiếu não lại là nô lệ thiếp thân của Mã Anh Kiệt đại nhân? Là nô lệ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Mã Anh Kiệt đại nhân?
Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân.
Lão ma ma là phàm nhân, mặc dù thân phận cao hơn nô lệ một bậc, nhưng nếu Phí Tài là nô lệ của Mã Anh Kiệt, đó lại là chuyện khác.
Nếu bà ta không biết mà đi tố giác, chỉ sợ sẽ bị Triệu tộc hy sinh.
Sau khi khiếp sợ và mất mặt, sắc mặt lão ma ma trầm xuống. Bà ta nhìn chằm chằm Triệu Liên Vân: “Tiểu nha đầu, cho dù ngươi được nô lệ của thiếu tộc trưởng Mã Anh Kiệt bảo vệ, nhưng cũng không bảo vệ được ngươi mãi đâu. Ngươi là người của Triệu gia, chết cũng là quỷ của Triệu gia. Mẹ của ngươi chính là Tộc mẫu Triệu gia. Ngươi nghe kỹ cho ta, tộc mẫu đại nhân đã định hôn nhân cho ngươi, gả ngươi cho đại công tử Phan gia. Ngươi hãy tự giải quyết cho tốt.”
“Cái gì?” Triệu Liên Vân kêu lên thất thanh.
“Gả cho đại công tử Phan gia cũng được xem là phúc phận của ngươi rồi đấy.” Lão ma ma âm hiểm cười liên tục.
Toàn thân Triệu Liên Vân mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi xuống ván gỗ trên xe ngựa.
“Tiểu Vân cô nương.” Phí Tài vội vàng đỡ lấy cô bé.
Lão ma ma nhìn thấy tình huống như thế, trong lòng khoái trá vô cùng, dương dương tự đắc quay người rời đi. Bà ta còn phải đi phục mệnh với tộc mẫu Triệu gia.
Gương mặt Triệu Liên Vân vẫn không chút biểu cảm. Đả kích cực lớn nhất thời khiến tâm cô bé nguội lạnh như tro, mặc cho Phí Tài ôm vào toa xe. Ba ngày kế tiếp, cô bé đều co đầu rụt cổ tại một góc bên trong toa xe, không nói một lời, cũng không nhúc nhích.
Phí Tài khuyên hết lời cũng không có kết quả, rơi vào đường cùng, chỉ có thể mang cho cô bé chút thức ăn.
Triệu Liên Vân giống như con rối, mặc cho Phí Tài muốn làm gì thì làm.
Phí Tài cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh cô bé. Mỗi khi Mã Anh Kiệt gọi, cậu bé phải lập tức chạy đến nơi.
Kịch biến xảy ra khiến cho Triệu Liên Vân vốn luôn kiêu ngạo vì mình là người xuyên việt bị đánh vỡ nát.
Lúc đó, cô bé đã hiểu ra, cho dù là người xuyên việt, chẳng qua cũng chỉ như vậy. Dựa vào cái gì mà thế giới cũ bình thường vô cùng, đến thế giới này thì có thể hô phong hoán vũ chứ?
Thân là con gái, bên trong Bắc Nguyên phải chịu sự bài bố, trời sinh là hàng hóa cho hôn nhân chính trị. Phụ nữ Bắc Nguyên chỉ có thể phụ thuộc đàn ông, không thể từ chối việc bị ép hôn. Đây là quy củ do Cự Dương Tiên Tôn quyết định.
Trước kia, khi cô bé nghe sự tích của Cự Dương Tiên Tôn, cảm giác giống như nghe một truyền kỳ anh hùng. Nhưng bây giờ, bản thân cô bé cảm nhận được Cự Dương Tiên Tôn đã mang đến trắc trở cho mình biết bao nhiêu.