Chương 685: Tu La Âu Dương (1)
Bùi Yến Phi đánh tan dòng nước, lập tức thầm hô hỏng rồi. Ông ta không giữ lại nữa, thôi thúc toàn bộ chân nguyên rót vào cổ Cánh Yến.
Đôi cánh én sau lưng ông ta chấn động, kéo ông ta thoát khỏi chiến trường.
Hạo Kích Lưu đứng yên, toàn thân ngâm trong dòng nước. Tuy gã thắng một trận nhỏ, nhưng cũng không vui vẻ gì. Sát chiêu của đối phương có uy lực kinh người, lần này gã lợi dụng cổ Thủy Tượng lừa được đối phương, nhưng lần sau thì sao?
"Đại ca, để ta xuất chiến thôi!" Bùi Yến Phi thất bại quay về, Mặc Sư Cuồng phồng râu mép, nôn nóng xin chiến.
Lưu Văn Vũ mỉm cười, không đồng ý.
"Tam đệ bình tĩnh đừng vội, trước đại chiến sẽ cho đệ lên trận. Trận ứng chiến này để ta." Một cổ sư cực kỳ cao, vóc dáng khôi ngô, đầu trọc đứng dậy, vỗ vai Mặc Sư Cuồng.
"Nhị ca!" Mặc Sư Cuồng bất đắc dĩ kêu một tiếng.
Người này tên gọi Âu Dương Bích Tang, chính là cổ sư ma đạo, từ nhỏ gặp dịp đi tới một di tích, ở đó gặp được Lưu Văn Vũ và, Mặc Sư Cuồng. Ba người hợp lực phá cục, thu được truyền thừa, cảm thấy ý hợp tâm đầu, nên kết thành huynh đệ khác họ.
"Bỉ nhân Âu Dương Bích Tang, ai tới chỉ giáo?" Âu Dương Bích Tang chậm rãi đi tới trường đấu giữa hai quân, khẽ quát.
Lập tức, y nhìn về phía Hạo Kích Lưu: "Thủy Ma muốn giao chiến với mỗ thì đừng ngại nghỉ ngơi chốc lát, hồi phục chân nguyên hết mức."
Thủy Ma cười đắc ý nhưng không ứng chiến: "Cứ thong thả, sẽ có cơ hội giao chiến."
Nói xong, gã lui về phía sau trận.
Tranh đấu Vương Đình cho tới bây giờ, tình báo về các thế lực và cường giả khắp nơi đã lan truyền rộng rãi.
Âu Dương Bích Tang là nhị ca của Mặc Sư Cuồng, chỉ cần thân phận này thôi đã khiến người khác không dám khinh thường. Trước đây, hắn ta biểu hiện cực kỳ chói mắt trong mấy trận đại chiến của Lưu gia.
Hắn ta là cường giả Biến Hóa đạo. Cổ sư thuộc lưu phái này ít nhất cũng có một sát chiêu. Tu vi của hắn ta là tứ chuyển đỉnh phong giống Mặc Sư Cuồng, nhưng có sức chiến đấu sánh ngang cổ sư ngũ chuyển.
Trong trận chiến đầu tiên, hắn ta đã giết chết minh chủ ngũ chuyển của phe địch. Khiêu chiến vượt cấp là chiến tích chói lòa mà rất nhiều người cả đời cũng phải ngước nhìn!
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như vậy, cho dù Thủy Ma Hạo Kích Lưu ở trạng thái tốt nhất e rằng cũng chỉ có phần thắng cực nhỏ. Huống chi, trong trận chiến hôm nay, gã đã tiêu hao nhiều tinh lực vì Bùi Yến Phi. Trạng thái của cổ sư chính là dựa vào việc chân nguyên bên trong Không Khiếu còn bao nhiêu.
Nhìn thấy Âu Dương Bích Tang vào trận, Hắc Lâu Lan cảm thấy hơi đau đầu.
So với Lưu Văn Vũ, hiện giờ bên cạnh gã thiếu dũng tướng có thể dùng.
Sa khi thu nạp quân đội Cổ gia, trong vương trướng của Hắc gia hiện tại đang có ba vị cổ sư ngũ chuyển, lần lượt là Hắc Lâu Lan, Thái Bạch Vân Sinh và Cổ Quốc Long mới gia nhập.
Hắc Lâu Lan là minh chủ, không thể hành động bừa bãi. Thái Bạch Vân Sinh là cổ sư chữa trị, không giỏi chiến đấu. Cổ Quốc Long là cổ sư ngũ chuyển Thổ đạo, nhưng đối phương cũng chỉ mới là tứ chuyển đỉnh phong, phái Cổ Quốc Long ra sân là không hợp quy định, sẽ bị người khác châm biếm.
Nhìn xuống cổ sư tứ chuyển, chỉ có Lang Vương Thường Sơn Âm, Thủy Ma Hạo Kích Lưu, Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên, Tiểu Hồ Suất Đường Diệu Minh cùng với Đơn Đao Tướng Phan Bình.
Thường Sơn Âm, Đường Diệu Minh đều là cổ sư Nô đạo, loại trừ trước tiên. Thủy Ma Hạo Kích Lưu đã rời sân, Hắc Lâu Lan lựa chọn hai người còn lại.
Ánh mắt của gã đảo quanh Phan Bình và Biên Ti Hiên.
Phan Bình biết chỉ bằng lá bài tẩy của mình thì không phải đối thủ của Âu Dương Bích Tang, có vẻ rất bất an. Biên Ti Hiên đeo khăn che mặt, ánh mắt lành lạnh.
Hắc Lâu Lan quay đầu, đối diện với Biên Ti Hiên: "Trận này chỉ có Ảnh Kiếm Khách mới ra tay được."
"Vậy ta chỉ có thể bảo đảm không mất tính mạng, không thể bảo đảm thủ thắng." Biên Ti Hiên lạnh lùng trả lời.
Hắc Lâu Lan cười khan. Tuy gã là minh chủ, Biên Ti Hiên cũng đã thề độc, nhưng Hắc Lâu Lan cũng không thể cưỡng ép Biên Ti Hiên liều mạng.
Biên Ti Hiên bước lên trước, cũng không nhiều lời, nhanh chóng giao thủ với Âu Dương Bích Tang.
Tình huống giao thủ giữa hai người thu hút sự chú ý của vô số người.
Nếu bàn về thanh danh, Ảnh Kiếm Khách có thể bỏ xa Âu Dương Bích Tang đến mấy con phố. Nhưng luận thực lực, Âu Dương Bích Tang là tứ chuyển đỉnh phong, nhưng vẫn có thể giết chết cường giả ngũ chuyển, còn Ảnh Kiếm Khách vẫn chỉ là tứ chuyển cao giai mà thôi.
Cổ trùng trên người Ảnh Kiếm Khách phối hợp rất tốt, không hề có nhược điểm, đồng thời còn thiên về phương diện di động.
Chỉ thấy nàng hóa thành bóng đen, vòng quanh Âu Dương Bích Tang, không ngừng di chuyển, thỉnh thoảng thôi động cổ Kiếm Ảnh Đa Trọng xuất kích.
Âu Dương Bích Tang vẫn đứng im tại chỗ, bị động phòng thủ, cơ thể lù lù bất động giống như đá ngầm ngoài biển.
Chiến được một lát, huynh đệ kết nghĩa với Lưu Văn Vũ dần dần cảm thấy không kiên nhẫn: “Nếu ngươi chỉ có được bấy nhiêu, vậy thì đi chết đi.”
Hắn ta gầm nhẹ một tiếng, toàn thân phát sinh kịch biến.
Hàm răng của hắn ta nhanh chóng dài ra, trở thành lưỡi kiếm sắc bén, hai cái răng nanh còn lòi ra khỏi môi.
Đầu của hắn ta vốn trọc lóc, lúc này lại mọc lên lông xanh khiến người ta kinh hãi, mà không chỉ có đầu không, toàn thân đều có lông xanh.
Cơ thể của hắn ta run lên, huyết dịch di chuyển trở nên chậm chạp. Thân hình vốn cao gầy càng trở nên gầy hơn, nhưng khí tức nguy hiểm lại gấp mười lúc trước.
Cặp mắt của hắn ta đã không còn là mắt của người, mà biến thành một cặp u đồng tản ra ánh sáng bóng loáng.
Cổ Tu La Thi ngũ chuyển.
Cổ này vốn thuộc về cổ biến hóa, hệ liệt cổ cương thi kinh điển nhất.
Cổ cương thi được lưu truyền rộng rãi trong năm vực, từ cổ Du Cương nhị chuyển đến cổ Mao Cương tam chuyển, cổ Khiêu Cương tứ chuyển và cổ Phi Cương ngũ chuyển.
Cổ ngũ đại Phi Cương trong thiên hạ chia thành Tu La Thi, Thiên Ma Thi, Huyết Quỷ Thi, Ác Mộng thi, Bệnh Ôn Thi.
Rất nhiều cổ sư, tuổi thọ không nhiều, lại không có cổ tăng trưởng tuổi thọ, thường chọn trở thành cương thi, biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ để kéo dài tuổi thọ.
Phương Nguyên đã từng gặp cổ Huyết Quỷ Thi ở kiếp này. Trước đây, trên đỉnh núi Thanh Mao, Cổ Nguyệt Nhất Đại đã biến thành Huyết Quỷ Thi, ý đồ nghịch thiên cải mệnh, kết quả bị Thần Bộ Thiết Huyết Lãnh phá hư.
Hiện tại, cổ Tu La Thi của Âu Dương Bích Tang cũng chính là cổ trùng Huyết Quỷ Thi nổi danh cường đại.
Keng keng keng...
Biên Ti Hiên cắt chém trên người Âu Dương Bích Tang, chỉ bắn ra tia lửa, cắt bay một mớ lông xanh, nhưng không cách nào tổn thương được da thịt của hắn ta.
Cổ Điệp Ảnh.
Tinh mang chợt lóe trong mắt Biên Ti Hiên. Kiếm Ảnh Đa Trọng trộn lẫn cùng một chỗ, hóa thành một luồng kiếm ảnh tĩnh mịch, cực kỳ nồng đậm.
“Lúc này mới đúng nè.” Ánh sáng màu xanh trong mắt Âu Dương Bích Tang càng nhiều hơn. Nhìn thấy kiếm ảnh đánh tới, hắn ta chẳng những không sợ mà còn lấy làm mừng.
Hắn ta bỗng nhiên duỗi tay phải của mình ra, bàn tay co thành trảo, lập tức chộp lấy kiếm ảnh.
“Cái này...” Ánh mắt Biên Ti Hiên hiện lên vẻ kinh hãi, kiếm ảnh trong tay nàng không thể tiến thủ.
“Cạc cạc cạc...” Âu Dương Bích Tang phát ra tiếng cười cực kỳ khó nghe, bàn tay phải ra sức chộp một cái.
Phụt!
Một tiếng vang nhỏ.
Kiếm ảnh lại bị hắn ta bóp nát, Biên Ti Hiên bay ngược, kiếm ảnh bay tán loạn, sắc bén vô cùng, hung hăng cắt vào người Âu Dương Bích Tang.
Không chỉ lưu lại trên người Âu Dương Bích Tang mấy vết thương sâu tận xương, đồng thời toàn bộ tay phải của hắn ta cũng bị cắt nát, bốn ngón tay còn bay hẳn ra ngoài.
Cổ Điệp Ảnh của Biên Ti Hiên là chiến công vất vả lập được sau mấy cuộc chiến, đổi được từ trong đại quân Hắc gia.
Dưới tác dụng của nó, thế công Kiếm Ảnh Đa Trọng trộn lẫn cùng một chỗ, có thể sánh ngang cổ công kích ngũ chuyển.
Âu Dương Bích Tang bị kiếm ảnh cắt tổn thương, nhưng hắn ta không hề cảm thấy đau đớn. Từ lúc hắn ta chuyển hóa sang cơ thể cương thi, đau đớn cũng theo đó mà biến mất. Đồng thời, từ trong vết thương còn chảy ra chút huyết dịch màu xanh.
Chương 686: Tu La Âu Dương (2)
Vết thương sâu tận xương, chỉ trong mấy hơi thở, chúng đã tự động khép lại, một lần nữa mọc ra lông xanh bao phủ luôn cả vết thương.
Ngón tay bị gãy của hắn ta cũng mọc ra lại, khiến cho người ta có cảm giác dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Biên Ti Hiên tái đi.
Âu Dương Bích Tang chộp lấy kiếm ảnh, nhìn thì giống như lỗ mãng, thật ra lại là chiến thuật tâm lý. Hắn ta hóa thành Tu La Thi, sức phòng ngự và khôi phục đều tăng vọt mấy lần. Công kích mạnh nhất của Biên Ti Hiên cũng không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hắn ta.
Không thể tránh khỏi, Biên Ti Hiên đang dần trở nên suy yếu.
Ảnh hưởng chiến lực cổ sư không chỉ có chân nguyên bên trong Không Khiếu mà còn có trạng thái, thần chí của cổ sư.
“Ta là sát thủ, là thích khách, am hiểu nhất chính là di chuyển, thần không biết quỷ không hay chui vào. Bây giờ hai quân đang giao chiến, chính diện đối chiến không phải là phong cách của ta.” Biểu hiện của Âu Dương Bích Tang khiến chiến ý trong lòng Biên Ti Hiên giảm xuống.
Sau mấy hiệp, nàng không ngừng vờn quanh Âu Dương Bích Tang, nhưng so với trước đó, rõ ràng có thể thấy được số lần công kích của nàng đã giảm bớt, phần lớn đều tránh né.
Giao thủ thêm mười hiệp, Biên Ti Hiên khẽ quát, nhanh chóng kéo khoảng cách giữa nàng và Âu Dương Bích Tang, lui về đại quân Hắc gia.
Nhìn thấy tình huống này, sĩ khí đại quân Lưu gia lại nâng cao một phần.
Sĩ khí Hắc gia dao động, sắc mặt cao tầng Hắc gia hoàn toàn không tốt.
“Biên Ti Hiên thất bại rồi...”
“Âu Dương Bích Tang mạnh như vậy sao? Sát chiêu của hắn ta là Tu La Biến. Dựa vào sát chiêu này, hắn ta vừa giết chết một cường giả ngũ chuyển. Hiện tại, hắn ta chỉ lấy ra cổ Thu La Thi, cũng không vận dụng toàn lực, thế mà đã đánh bại Ảnh Kiếm Khách.”
“Đấu chí của Ảnh Kiếm Khách không mạnh, nhưng thời gian kéo dài cũng suy yếu chân nguyên Âu Dương Bích Tang không ít. Chúng ta có thể sai người khác lên, tiến hành xa luân chiến với hắn ta.”
Thương nghị một chút, đại quân Hắc gia liền phái Phan Bình lên giao chiến.
Nhưng giao thủ chưa được một lát, Phan Bình cũng chống đỡ không nổi, cuống quýt lấy loan đao bên hông, thôi động cổ Đơn Đao.
Một vòng hàn quang lóe lên, nhưng không hề có hiệu quả.
Mặc dù cổ Đơn Đao có tác dụng phòng ngự, nhưng không thể sử dụng quá nhiều lần, có xác suất nhất định. Thôi động cổ Đơn Đao một lần, phải nghỉ ngơi bốn canh giờ, không thể thôi động liên tục được.
Âu Dương Bích Tang giật nảy mình, mặc dù lúc trước hắn ta đã chú ý tin tình báo có liên quan, nhưng tốc độ cổ Đơn Đao quá nhanh, còn nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn ta, vì thế mà hắn ta mới không có thời gian phản ứng.
“Không thể để gã lại.” Âu Dương Bích Tang nổi lên sát cơ, bổ nhào qua Phan Bình.
Phan Bình thấy thủ đoạn của mình không thành, sớm biết không ổn, vội vàng rút lui. Âu Dương Bích Tang đuổi theo không bỏ, Hắc gia nhanh chóng điều động ba vị cường giả tứ chuyển ngăn Âu Dương Bích Tang lại, cứu Phan Bình trở về quân trướng.
Ba vị cường giả tứ chuyển vây quanh Âu Dương Bích Tang, tấn công thật mạnh. Âu Dương Bích Tang đang muốn lấy ra sát chiêu của mình, Tu La Biến, Mặc Sư Cuồng đã sớm không kiên nhẫn xông ra ngoài vương trướng, gào lên: “Nhị ca, đệ đến giúp huynh một tay.”
Nhưng một mình Âu Dương Bích Tang đã khiến cho đại quân Hắc gia sứt đầu mẻ trán, bây giờ Mặc Sư Cuồng cũng gia nhập chiến trường, tình thế ác liệt gấp đôi.
“Tang đệ đừng nên nhúng tay vào, nhân số nhiều thì có ích lợi gì? Hãy xem Tu La Biến của ta.” Âu Dương Bích Tang lọt vào cường công của ba người, nổi giận gầm lên một tiếng, ngang nhiên thôi động sát chiêu.
Khí thế của hắn ta tăng vọt, cơ thể biến lớn, trở thành gã khổng lồ cao hơn một trượng.
Bắp thịt cả người hắn ta bành trướng, giống như một quả khinh khí cầu, nhanh chóng hình thành cơ bắp nham thạch. Dưới cánh tay vốn có mọc ra thêm hai cánh tay khác.
Toàn thân hắn ta biến thành màu xanh, bàn chân phá rách ủng da, tạo thành một cái hố sâu trên đồng cỏ.
Răng nanh biến thành màu đen, chính giữa mi tâm mọc ra con mắt thứ ba.
Rống!
Âu Dương Bích Tang há miệng hét lớn, sóng âm cuồng bạo lập tức chấn nhiếp toàn trường.
Ba vị cổ sư Hắc gia vì thế mà ngưng trệ.
Âu Dương Bích Tang huy quyền trực đảo, giống như đập ruồi, đánh bay một vị cổ sư ra ngoài.
Dưới sự tấn công của hai vị cổ sư, Âu Dương Bích Tang vẫn ương ngạnh kháng lại, cơ thể khổng lồ không chút dao động.
“Chết đi.” Sáu cánh tay của hắn ta tề công, quyền chưởng bắt lấy, chiêu số cuồng mãnh, phối hợp vô cùng ăn ý.
Hai vị cổ sư tứ chuyển không thể chống lại, chỉ có thể tránh lui.
Âu Dương Bích Tang được một tấc lại muốn tiến một thước, mỗi một quyền đánh ra đều phát ra tiếng nổ, uy danh khiến người ta nghe thấy phải biến sắc.
Một vị cổ sư tứ chuyển dưới thế công cuồng mãnh chống đỡ không nổi, chưa được một lát đã bị đánh thành thịt muối. Một vị cổ sư khác bị Âu Dương Bích Tang một phát bắt được.
“Đừng giết ta, đừng giết ta.”
Tiếng cầu xin của gã bỗng dưng im bặt, thất khiếu chảy máu, xương sườn bị bẻ gãy, cơ thể khô quắt, đã bị Âu Dương Bích Tang bóp chết bên trong hai cánh tay.
“Hung hãn như vậy sao?” Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn thất thanh kêu lên.
Sắc mặt Hắc Lâu Lan cực kỳ khó coi. Ngay cả vẻ mặt Bạch Vân Sinh cũng trở nên ngưng trọng.
Khi đại quân Lưu gia phát ra tiếng hoan hô, đám cổ sư Hắc gia hơi hỗn loạn, sĩ khí giảm mạnh.
Lưu Văn Vũ nhìn thấy tình huống này, cười to ba tiếng, sau đó vung tay lên: “Khai chiến, toàn quân tiến lên.”
Lập tức, đại quân như hồ thủy điện xả lũ, mang theo xu thế tịch quyển thiên hạ nhào lên. Mặc Sư Cuồng, Bùi Yến Phi dẫn đầu đại quân.
Hắc Lâu Lan nghiến răng, hạ lệnh toàn quân nghênh địch.
Song phương triển khai đại chiến, tiếng la giết vang vọng tận trời xanh.
Bên trong kịch chiến, mãnh nhân Lưu gia mạnh mẽ đâm tới, lôi kéo khắp nơi. Đám người Hắc Lâu Lan vừa mới giao chiến đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng tầng dưới Hắc gia lại chiếm ưu thế. Đàn sói dưới sự chỉ huy của Phương Nguyên, thỏa thích tàn sát cổ sư Lưu gia. Đại quân Lưu gia không thể không đem chân nguyên quý giá của mình lãng phí trên người sói hoang. Bởi vậy, cho dù đàn sói tử vong, đều là sự cống hiến rất lớn.
Cổ sư cường giả Lưu gia phát hiện không ổn, đều tìm kiếm bóng dáng của Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên vẫn lập lại chiêu cũ, trốn tại một góc của chiến trường. Trong tay hắn đang có ba con cổ Tiềm Hồn Thú Y tứ chuyển. Có cổ trùng này che giấu, chỉ cần Phương Nguyên không xuất lực quá tám thành, hắn có thể che giấu hồn phách ba động.
Trận đại chiến này bắt đầu từ sáng sớm đến chạng vạng tối.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu. Ánh nắng mờ nhạt chiếu rọi xác chết khắp nơi trên đồng cỏ, máu chảy đầy đất.
Hai bên lưỡng bại câu thương.
Binh lực Lưu gia thương vong thảm trọng, đàn sói lập được đại công. Sau khi Lưu gia tìm không ra tung tích của Phương Nguyên, đã chuyển đầu mâu sang cổ sư cường giả Hắc gia.
Cổ sư cường giả Hắc gia hao tổn nghiêm trọng. Mặc Sư Cuồng, Âu Dương Bích Tang khó mà ngăn chặn. Cường giả Hắc gia cơ hồ bị bọn họ giết đến kinh hồn táng đảm.
Đấu chí Hắc gia tan rã, miễn cưỡng chống đỡ. Đợi màn đêm buông xuống, sói Đêm trở nên hung mãnh. Lưu Văn Vũ không muốn cổ sư tầng dưới thương vong quá nhiều, cũng đã có suy nghĩ muốn rút lui.
Hai bên giao chiến ngang tay, đánh đến đêm khuya, sát ý dần dần giảm bớt, ai nấy đều rút lui về phòng tuyến của mình để nghỉ ngơi và chữa trị.
Trong vương trướng, không khí rất nặng nề, bao gồm Hắc Lâu Lan, người nào cũng bị thương.
Các cường giả bình thường ngạo nghễ phong quang, lúc này lại có vẻ chật vật không chịu nổi.
“Thế công của Lưu gia thật sự quá mạnh. Lưu Văn Vũ, La Bá Quân, Nhiếp Á Khanh đều là cường giả ngũ chuyển. Mặc Sư Cuồng, Âu Dương Bích Tang đều là tứ chuyển đỉnh phong, chiến lực có thể so sánh với ngũ chuyển. Còn có Bùi Yến Phi, Thường Biểu... Đội hình như vậy, trong mười vị trí đầu cạnh tranh chủ Vương Đình đều khá hiếm thấy.” Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn thở dài nói.
Cổ sư tứ chuyển đã rất hiếm thấy, thường sẽ là thủ lĩnh của một thế lực nhỏ hoặc gia lão thế lực lớn nào đó.
Chương 687: Lang Vương một lòng cầu thắng
Ngũ chuyển thì càng hiếm thấy, yêu cầu đối với tư chất rất cao. Cho dù là thế lực siêu cấp, cổ sư ngũ chuyển thi hành bên ngoài cũng chỉ có hai ba người mà thôi.
Thật ra, cao tầng Hắc gia bây giờ đã khá mạnh.
Hắc Lâu Lan, Thái Bạch Vân Sinh, Cổ Quốc Long là ba vị cường giả ngũ chuyển. Cường giả tứ chuyển như Thường Sơn Âm, Đường Diệu Minh, Hạo Kích Lưu, Biên Ti Hiên, Phan Bình cũng có hơn hai mươi người.
Nhưng cho dù là cổ sư đồng cấp, chiến lực cũng có sự chênh lệch lẫn nhau. Cổ sư là một quần thể chiến đấu áp đảo. Ví dụ như, chỉ dựa vào một mình Phương Nguyên cũng có thể tàn sát một bộ tộc cỡ trung. Trong cuộc chiến hôm nay, một mình Âu Dương Bích Tang đã giết năm vị cổ sư tứ chuyển, mười hai vị gia lão tam chuyển.
Không phải Hắc gia yếu, mà là chiến lực cao tầng phía Lưu gia quá mạnh.
Nhất là sau khi trải qua trận chiến đầu tiên, rất nhiều cổ sư cao giai bị Lưu gia giết chết. Cổ sư tứ chuyển hầu như giảm một nửa, dẫn đến sự chênh lệch càng lớn hơn.
Ứng đối với ưu thế khổng lồ của Lưu gia, nhu cầu cấp bách của mọi người bây giờ là giải quyết nan đề này.
“Nếu cho ta thời gian, chiếm đoạt thêm mấy đại quân, lại nhờ uy vong của lão tiên sinh thu phục một số cường giả, cố gắng một chút là có thể chống lại chiến lực cao tầng cùa bọn họ.” Hắc Lâu Lan thở dài, thầm hận Lưu Văn Vũ lựa chọn thời gian này để khai chiến, không cho gã không gian phát triển.
Thái Bạch Vân Sinh lập tức hiểu được ý trong lời nói của Hắc Lâu Lan: “Lão phu đã từng cứu Cao Dương, Chu Tề. Bọn họ cũng đã nói sẽ báo ân. Để lão phu gửi một phong thư, cố gắng nhất có thể gọi bọn họ đến.”
Mọi người đều mừng rỡ.
Cao Dương, Chu Tể xưng là ma đạo song sát ở Bắc Nguyên, phối hợp với nhau rất ăn ý, hành động cùng một chỗ. Hai người đều là cổ sư cường giả tứ chuyển đỉnh phong, đã từng hợp lực vượt cấp giết chết một cường giả ngũ chuyển.
Áp lực trong lòng Hắc Lâu Lan giảm đi một chút: “Nếu ta có thể nhận được sự trợ giúp lớn hơn, Cao Dương Chu Tể ngược lại có thể bù đắp được chênh lệch giữa hai quân. Nhưng chuyện đại sự trong quân liên quan đến tính mệnh của các vị, cũng không thể ký thác vào việc người khác báo ân. Trận chiến hôm nay còn nhờ Lang Vương ra tay, tàn sát một phần lớn cổ sư thấp chuyển, khiến cho Lưu gia thương vong to lớn. Nếu Lưu Văn Vũ không cố kỵ, tại sao lại tùy tiện lui binh?”
Mọi người đều nhìn về phía Phương Nguyên, muốn lắng nghe ý kiến của hắn.
Sắc mặt Phương Nguyên hoàn toàn bình tĩnh, toàn thân hắn không hề có vết thương. Trước đó hắn trốn trong đại quân chỉ huy đàn sói, thu hoạch được chiến công lớn nhất.
Tình huống này khiến cho những người có mặt trong vương trướng phải đỏ mắt, sinh lòng ganh ghét. Nhưng trở ngại đại cục, mọi người còn không dám phát tác.
Phía sau, Phương Nguyên vẫn luôn đào móc ký ức, muốn tìm ra Hắc Lâu Lan đã chiến thắng Lưu Văn Vũ như thế nào, nhưng hắn cố gắng suy nghĩ vẫn không nghĩ ra được cái gì.
Ký ức năm trăm năm quá nhiều, có nhiều thứ đã quên mất. Bây giờ xem ra, đây là vấn đề khiến người ta phải bối rối. Nhưng trong năm trăm năm kiếp trước, đây chẳng qua chỉ là một chi tiết nhỏ trong dòng sông lịch sử mà thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Phương Nguyên mở mắt ra, thản nhiên nói: “Tuy Lưu gia có cổ sư Nô đạo, nhưng người mạnh nhất lại là Bối Thảo Xuyên. Quân đoàn thảo binh của ông ta vô cùng lợi hại. Hiện tại hai phe địch ta đều có điểm cường thế. Giống như hai người khổng lồ cầm trường mâu trong tay, cùng lúc đâm về phía đối phương. Đại quân Lưu gia có cổ sư cao giai hỗ trợ, còn bên ta thì có đàn sói trợ giúp, có thể tàn sát rất nhiều cổ sư thấp giai. Bởi vậy, đây chính là kết quả lưỡng bại câu thương.”
“Đạo thủ thắng, đơn giản chỉ là khắc chế sở trường kẻ địch, đồng thời tăng cường sở trưởng bản thân. Muốn khắc chế cổ sư cường giả của đối phương cũng không phải là không có khả năng. Chỉ cần trong tay ta có một đàn sói vương bài, nhất định có thể ngăn cản được đối phương. Nhưng cứ như vậy, ta nhất định phải toàn lực thao túng, chỉ dựa vào cổ Tiềm Hồn Thú Y tứ chuyển trong tay là không thể che giấu hành tung, sẽ bị đối phương trùng sát.”
Nghe Phương Nguyên nói, ánh mắt mọi người sáng lên.
“Đàn sói vương bài...” Hắc Lâu Lan im lặng trầm ngâm.
Hiện tại, ngũ đại đại sư Nô đạo Bắc Nguyên được người ta gọi là ngũ thú vương. Trong đó Mã vương Mã Tôn có được bầy thiên mã dị thú. Ưng vương Dương Phá Anh có được bầy dị thú lôi ưng. Thử vương Giang Bạo Nha có được đàn chuột dị thú đào núi. Gần đây đại sư Nô đạo Báo vương Nỗ Nhĩ Đồ có được đàn báo dị thú. Chỉ có Lang Vương Thường Sơn Âm là trong tay không có bầy dị thú nào cả.
Mỗi một con dị thú trưởng thành đều có được chiến lực cổ sư tứ chuyển. Một khi dị thú hình thành quy mô, sức chiến đấu còn kinh khủng hơn rất nhiều cổ sư. Bởi vì đàn thú dưới sự chỉ huy của cổ sư Nô đạo, bọn chúng đều hung hãn không sợ chết. còn các cổ sư thì đều có tâm tư riêng, cho dù có thề độc cũng không thể khiến bọn họ không để ý đến tính mạng mà liều mạng chiến đấu.
Nếu có đàn dị thú trong tay, việc giết chết cường giả ngũ chuyển sẽ có khả năng rất lớn.
Dù sao, cho dù cổ sư ngũ chuyển, cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân, chân nguyên có hạn.
Nhưng việc xây dựng đàn dị thú tiêu tốn thời gian rất dài, tiêu hao tinh lực và vật tư cũng là một con số khổng lồ.
Trong thời gian ngắn như vậy, muốn tìm một đàn sói dị thú cho Phương Nguyên, chỉ có một con đường tắt, chính là tìm kiếm sự giúp đỡ của tổ tiên Hắc gia.
Người bên trong vương trướng, cho dù không biết được sự tồn tại của Bảo Hoàng Thiên, nhưng cũng hiểu được vĩ lực của cổ tiên.
Trong lịch sử Bắc Nguyên cũng đã có một số ví dụ, đều là cổ tiên tìm kiếm, gầy dựng đàn dị thú, trợ giúp cho thế lực của riêng mình.
“Đàn sói dị thú cũng là một chủ ý, để ta xem thử trước.” Hắc Lâu Lan suy nghĩ một lát, sau đó trả lời.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, hàm nghĩ trong lời nói của Hắc Lâu Lan chính là muốn cầu viện cổ tiên sau lưng.
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Phương Nguyên có sự thay đổi.
Tại sao vận khí của Lang Vương Thường Sơn Âm lại tốt như vậy? Có thể khiến cho cổ tiên ra tay, trợ giúp hắn gầy dựng đàn sói dị thú. Để cho hắn tự mình ra tay, chỉ sợ hai ba chục năm cũng chưa chắc có thể tích lũy được. Tại sao bọn họ lại không có được sự đầu tư như thế chứ?
Ai nấy đều đỏ mắt, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Cuối cùng, vẫn là Phương Nguyên dính được tên tuổi của Thường Sơn Âm. Đại sư Nô đạo đúng là có năng lực xoay chuyển tình thế. Hắc gia muốn chiến thắng Lưu gia, cách làm sáng suốt chính là thiên về chiếu cố Phương Nguyên, đầu tư tài nguyên cho hắn.
“Nếu ta nhớ không lầm, cho dù có đàn sói dị thú, chiến công của Lang Vương đại nhân vẫn là thứ nhất từ dưới đếm lên, hạng chót trong bảng chiến công.” Trong lòng Tôn Thấp Hàn tràn đầy ghen ghét, giả bộ như chợt nhớ đến, “có lòng tốt” nhắc nhở.
“Ta đương nhiên là không thể nhận đàn dị thú một cách không công được.” Phương Nguyên gật đầu: “Chúng ta không thể phá hư quy củ. Ta sẽ dùng chiến công để đổi lấy. Đương nhiên, bây giờ chiến công không đủ, chỉ có thể nợ điểm. Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.”
Mọi người im lặng.
Rất nhiều người đồng thời kêu to trong lòng.
“Ngươi nói lời này không biết xấu hổ sao?”
“Đúng là không biết giữ thể diện. Ngươi trước sau đã nợ một trăm ba mươi vạn điểm chiến công, bây giờ lại còn muốn nợ?”
“Toàn bộ đại quân Hắc gia chỉ có một mình ngươi nợ chiến công. Ngươi cầm cổ Công Bội ngũ chuyển trong tay mà không cảm thấy lương tâm bất an sao?”
Trên thực tế, Phương Nguyên không chỉ không cảm thấy lương tâm bất an, ngược lại còn “được một tấc lại muốn tiến thêm một thước”: “Có đàn sói dị thú không thì không đủ, ta còn cần cổ Tiềm Hồn Thú Y ngũ chuyển. Đáng tiếc, luyện chế cổ trùng ngũ chuyển, khả năng thành công quá thấp. Trong tay ta có ba con cổ tứ chuyển, nhưng không dám trùng kích ngũ chuyển.”