Chương 682: Uy vọng long trọng (1)

Đàn báo may mắn còn sống lại trở nên bệnh hoạn vì bị khí độc bao phủ. Chúng hành động chậm chạp, sức chiến đấu giảm xuống.

Trái lại, bầy chuột của Giang Bạo Nha bình thản như không trong khí độc màu vàng

"Ha ha ha, cuối cùng người thắng vẫn là Giang Bạo Nha ta! Người trẻ tuổi, muốn giẫm trên thân thể ta, ngươi còn phải tu luyện năm trăm năm nữa!" Giang Bạo Nha cười lớn.

"Hừ! Vốn còn muốn cất giấu không dùng, nhưng nếu ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta." Nỗ Nhĩ Đồ hừ lạnh, cười dữ tợn.

Hắn ta rống lên: "Sát chiêu: Báo Đột!"

Gào!

Đàn báo điên cuồng gào lên, triển khai thế xung phong cuồng bạo, không gì sánh được.

"Hả?" Giang Bạo Nha trợn tròn mắt. Sức chiến đấu của đàn báo tăng vọt gấp ba có thừa, khí thế càng gấp tám lần!

Trong ánh mắt trợn trừng của mọi người, đàn báo lao mạnh ra khỏi khu vực khí độc màu vàng bao phủ, hít thở luồng khí mới mẻ, giống như biển gầm nhấn chìm tất cả, nuốt chửng tất cả!

...

Độc Giác.

Một trận đại chiến kết thúc.

Lửa bốc ngập trời, cả chiến trường bốc cháy rừng rực.

Trong biển lửa, một vị cổ sư ngạo nghễ đứng thẳng như thần lửa hạ xuống thế gian.

Y thưởng thức ngọn lửa trong tay, biến ảo ngọn lửa thành các loại hình thái. Đôi mắt dài nhỏ vẫn liếc các cổ sư xung quanh, giọng nói giữa biển lửa nóng cháy vẫn có vẻ cực kỳ lạnh lẽo: "Thua dưới Hỏa đạo đỉnh cấp của ta cũng coi như vinh hạnh cho các ngươi. Đầu hàng đi, nếu không... các ngươi sẽ hóa thành than cốc như cỏ xanh đê tiện này."

Các cổ sư xung quanh hồn bay phách lạc nhìn nhau vài lần.

Sau mấy hơi thở, họ dồn dập quỳ sụp xuống.

"Ta, chúng ta... đồng ý đầu hàng..."

...

Sau khi Hắc gia chiến thắng quân Đông Phương, đạt được thắng lợi sau khi chiến, các chiến trường khác của Bắc Nguyên cũng lần lượt triển khai đại chiến, rồi hạ màn kết thúc.

Kẻ bại vẫn chưa mất tất cả, có đầu hàng, có chạy trốn, có lựa chọn thế lực để dựa vào. Trong thời kỳ đầu của cuộc chiến Vương Đình, họ vẫn còn hi vọng và khả năng.

Kẻ thắng chiếm đoạt của kẻ yếu, thu được lượng lớn tiền bù chiến tranh để phát triển bản thân.

Vô số thi thể của đàn thú, cổ sư, người phàm hóa thành chất dinh dưỡng cho thảo nguyên. Trong cuộc sống tương lai, tất cả sẽ chìm trong băng tuyết lạnh lẽo, mãi mãi không có ngày được biết tới.

Được làm vua, thua làm giặc!

Nghỉ ngơi hơn mười ngày trong Thảo Phủ, Hắc Lâu Lan tiếp thu người đầu hàng xong, quân lực đã tăng trưởng thêm sáu phần mười, sau đó lại tiếp tục hành trình.

Lần này, gã nhắm mục tiêu ở Quan Tây.

Ở đó có quân đội Cổ gia đang trú đóng. Vì quân lực mỏng manh, cho nên Cổ gia trở thành mục tiêu mở rộng quân lực của Hắc Lâu Lan.

Sau bảy ngày, Hắc gia đã đánh với Cổ gia.

Trận chiến đầu tiên, Cổ gia không địch lại, đại bại. Minh chủ Cổ gia là Cổ Quốc Long quả quyết hạ lệnh vứt bỏ ba phòng tuyến, làm rùa rụt cổ chui vào đại bản doanh của mình.

Hắc Lâu Lan cười to, dẫn quân đội như máy xay đẩy mạnh tới.

Nhưng khi gã tới điểm cuối của chiến trường, gã trợn mắt, nói: "Tại sao nơi này lại có ngọn núi?"

Dù quân Cổ gia bất lực, nhưng họ cũng có thủ đoạn độc đáo. Họ đắp đất thành núi, đóng quân bên trên, trải vô số cạm bẫy dưới chân núi, thân đứng trên cao nhìn xuống, chiếm địa lợi lớn. Ý đồ nghiêm phòng tử thủ của bọn họ rất rõ ràng.

Quân đội Hắc gia công kích mấy lần đều bị đánh lui, để lại rất nhiều thi thể.

Phương Nguyên thờ ơ lạnh nhạt, không cố hết sức, chỉ vận dụng bầy sói vòng vòng bên ngoài. Hơn nữa, trên núi rất nhiều cây cối rậm rạp, bầy sói khó có thể triển khai, trái lại bị chia cách, sẽ bị giết lần lượt. Bởi vậy, tuy tình hình trận chiến có tiến triển nhưng khá chậm.

Đặc biệt, quân Cổ gia còn không ngừng tiếp tục vun đắp ngọn núi, khiến ngọn núi càng ngày càng cao.

Hắc Lâu Lan giận tím mặt: "Cổ Quốc Long quả nhiên ngoan cố như lời đồn. Sau khi ta chiến thắng, nhất định ta phải giẫm tên đó dưới chân!"

Nhưng quân tình vẫn không lạc quan.

Chỉ cần người phàm dùng tay không lăn đá, đá rơi xuống sẽ có lực công kích ngang ngửa một cổ trùng nhất chuyển.

"Sớm biết như vậy, ta đã không gặm cục xương cứng này!" Hắc Lâu Lan đã có ý lui binh, đúng lúc này, bên ngoài doanh trại có người tới.

Người này dựa vào tín vật tới trước mặt Hắc Lâu Lan: "Lão phu là Thái Bạch Vân Sinh, được ân nhân gửi thư nhờ vả, tới đây giúp ngài một tay."

Hắc Lâu Lan vui mừng, bắt lấy hai tay người tới: "Có lão tiên sinh ra tay, việc lớn thành rồi!"

Thái Bạch Vân Sinh rất cao lớn, tướng mạo cổ điển, tóc mai trắng như tuyết, mặt mũi nhăn nheo hằn sâu.

Ông ta đã hơn tám mươi tuổi, nhưng đôi mắt không hề mờ đi chút nào, vẫn chứa đầy sự hiền lành thương người từ trong thiên tính cùng với sự bình thản có thể nhìn thấu cuộc đời.

Từ lúc ông ta bảy tuổi, ông ta đã lập chí cất bước khắp Bắc Nguyên, cứu trợ muôn dân.

Cuộc đời ông ta đầy sóng gió, vận mệnh khốn cùng. Gia tộc ông ta bị tiêu diệt, bản thân trở thành nô cho cổ sư, sau còn bị vợ ngầm hại, phản bội. Ông ta trở thành tù binh dị nhân, gặp kỳ ngộ nhận được truyền thừa Trụ đạo của cổ tiên, lúc gần chết được huynh đệ liều mình cứu chữa...

Bây giờ, ông ta đã trở thành một truyền kỳ còn sống.

Mặc dù một thân một mình, nhưng ông ta được công nhận là đại cổ sư chính đạo. Danh tiếng nhân đạo đã thâm nhập vào lòng người dân Bắc Nguyên, uy vọng cao vời, vượt xa Thường Sơn Âm, Hắc Lâu Lan, Lưu Văn Vũ.

Ngay lúc Hắc Lâu Lan đã hết đường xoay chuyển chiến cuộc, sinh lòng lui bước, Thái Bạch Vân Sinh đã tới ngoài doanh trại, tay cầm một lá thư.

Hắc Lâu Lan mở thư ra xem mới biết nguyên do.

Thì ra năm xưa Thái thượng gia lão Hắc Bách của Hắc gia vừa mắt với Thái Bạch Vân Sinh nên đã từng nhiều lần dạy bảo, cứu giúp Thái Bạch Vân Sinh. Bây giờ quân đội Hắc gia rơi vào cục diện khó khăn, Hắc Bách vẫn đang ngầm theo dõi lập tức viết một lá thư truyền cho Thái Bạch Vân Sinh, nhờ ông tới đây trợ giúp.

Hắc Lâu Lan biết khả năng của Thái Bạch Vân Sinh nên vui mừng khôn xiết. Đêm đó, gã mở tiệc chiêu đãi rộng rãi.

Đến ngày thứ hai, trời vừa sáng, Hắc Lâu Lan đã không chờ đợi được, sắp xếp trận thế rồi mời Thái Bạch Vân Sinh ra tay.

Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Thái Bạch Vân Sinh ung dung đi tới trước trận, ngước mắt nhìn lên núi cao.

Cổ gia am hiểu Thổ đạo, danh tiếng nổi khắp Bắc Nguyên. Đắp đá thành núi là chuyện mà trên Trái Đất không thể tưởng tượng nổi, là chiến thuật không cách nào đạt thành. Thế nhưng, ở trên thế giới này, ngọn núi mới được xây dựng chỉ trong mười mấy ngày kia đã chứng tỏ cho tất cả rằng không có cái gì không thể.

Minh chủ Cổ Quốc Long đứng trên đỉnh núi nhìn xuống.

Ông ta nhìn thấy một ông lão tóc trắng, y phục trắng xuất trận. Cổ sư chung quanh Cổ Quốc Long bùng lên tiếng cười đầy xem thường và trào phúng, nhưng Cổ Quốc Long chợt nảy sinh cảm giác không ổn.

Ông ta biết rõ, ngọn núi đắp từ đất đá của mình xây dựng trên cơ sở số lượng cổ sư Thổ đạo rất đông đảo. Thế lực khác khó mà mô phỏng, nhưng nếu muốn phá giải cũng không phải không có cách.

Cổ Quốc Long bị quân của Hắc gia đánh bại mấy trận, quân lực hao tổn, dã tâm tranh hùng trước kia đã sớm phai nhạt. Cổ Quốc Long trái lo phải nghĩ mới quyết định nương nhờ Lưu gia.

Lưu gia Lưu Văn Vũ làm người sáng suốt, khoan dung với người ngoài, nghiêm khắc với bản thân, danh tiếng tốt hơn Hắc Lâu Lan nhiều lắm. Nhiều ngày trước, Cổ Quốc Long đã ngầm dâng thư biểu đạt ý nương nhờ Lưu Văn Vũ.

"Công tử Lưu Văn Vũ đã trả lời thư, đồng ý cho tộc ta nương nhờ. Bây giờ bên họ đã suất quân tới trợ giúp. Ta chỉ cần cố thủ trong nhà, chống đỡ thêm bảy ngày nữa là có thể đẩy tan mây mù thấy trời xanh, thoát ly cảnh khốn khó."

Cổ Quốc Long thầm an ủi bản thân, nhưng đúng lúc này, Thái Bạch Vân Sinh chậm rãi duỗi hai tay.

Bàn tay của ông ta rất lớn, vết chai sần sùi, nếp nhăn trải rộng khiến người ta liên tưởng tới vỏ của cổ thụ lâu năm.

Thái Bạch Vân Sinh chậm rãi điều động chân nguyên, hai tay phóng ra ánh bạc yếu ớt. Ban đầu ánh bạc rất nhạt, nhưng mau chóng mạnh lên chỉ trong mấy chớp mắt. Ánh bạc chói lòa khiến mắt người không thể nhìn thẳng.

Chương 683: Uy vọng long trọng (2)

"Sơn Như Cố." Tiếng ngâm tụng của Thái Bạch Vân Sinh như từ nơi xa xôi vọng về, vang vọng khắp nơi.

Trên đỉnh núi, Cổ Quốc Long nghe thấy tiếng ngâm tụng, gương mặt lập tức hiện vẻ hoảng sợ: "Không được, ông ta là Thái Bạch Vân Sinh!"

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh!

Ánh bạc bùng nổ.

Ánh sáng hóa thành một cột sáng bắn thẳng tới đỉnh núi.

Vô số cổ sư thấy bất ổn, lập tức thúc giục cổ phòng ngự hoặc phóng ra công kích để chặn lại.

Nhưng ánh bạc không hề bị ngăn cản, chiếu khắp đỉnh núi.

Người và thú đều bình yên vô sự, nhưng ngọn núi đá dưới chân Cổ gia dù cứng rắn, khổng lồ cỡ nào, bị ánh bạc soi sáng cũng dần hóa thành hư vô như tuyết đọng dưới mặt trời chói chang, bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được hóa thành hư vô, giống như chưa từng tồn tại.

Dưới chân quân Cổ gia mất đi chỗ đứng, lập tức rơi xuống.

Nhất thời người ngã ngựa đổ. Vô số người rơi từ chiều cao năm, sáu trượng xuống núi đá, thương vong.

Cổ sư của Cổ gia dù có ngốc mấy cũng đã nhận ra nguy cơ.

Họ thi nhau thốt lên.

"Sức mạnh này, chính là Sơn Như Cố của Thái Bạch Vân Sinh!"

"Trời ơi, vì sao lão tiên sinh Thái Bạch lại trợ giúp bạo quân Hắc Lâu Lan?"

"Thái Bạch Vân Sinh năm xưa khôi phục nguyên tuyền cho tộc ta, là ân nhân cứu mạng của tộc ta. Bây giờ lại bảo ta giao chiến với ông ấy sao?"

Ngọn núi đá dưới chân quân đội Cổ gia, là cơ sở chống đỡ sâu xa nhất trong tâm họ, đã ầm ầm tan vỡ, mà uy vọng cá nhân Thái Bạch Vân Sinh lại càng là nhân tố dao động đấu chí của họ.

"Ha ha ha, quả nhiên không hổ danh Thái Bạch Vân Sinh, ra tay không hề tầm thường." Hắc Lâu Lan ngồi trong vương trướng, nhìn thấy tình cảnh này, lập tức cười ha hả.

Gã cũng không ngờ gia tộc còn có một đòn bí mật nhường này.

Chẳng qua là, các Thái thượng gia lão trong các bộ tộc lớn siêu cấp đều sẽ thỉnh thoảng chọn lựa ra hạt giống mà mình đánh giá cao từ các cổ sư phàm nhân của cả ma đạo lẫn chính đạo để bồi dưỡng.

Một khi những hạt giống này ngày sau thành tựu Cổ tiên, họ sẽ được các bộ tộc lớn siêu cấp đó thu nạp thành Thái thượng gia lão khác họ.

Đây chính là một trong các sách lược giữ gìn địa vị và phát triển của bộ tộc siêu cấp.

Hiển nhiên, Thái Bạch Vân Sinh được Cổ tiên lục chuyển Hắc Bách đánh giá cao, cho là hạt giống tốt ngày sau có thể đạt đến cảnh giới Cổ tiên.

Nhìn quân địch khốn khổ, sĩ khí của quân đội Hắc gia phấn chấn vô cùng. Nhiều người hò hét vang dội, gào lên đòi tàn sát toàn bộ già trẻ quân địch.

Trong vương trướng, các cường giả cổ sư cũng vui mừng khôn xiết, chỉ có Phương Nguyên là bình tĩnh. Sự xuất hiện của Thái Bạch Vân Sinh đã sớm nằm trong dự tính của hắn.

Trong ký ức năm trăm năm trước của hắn, Thái Bạch Vân Sinh bắt đầu từ cửa này tham gia quân đội Hắc gia, đồng thời đi theo phụ trợ suốt chặng đường, mang tới sự trợ giúp to lớn cho Hắc Lâu Lan.

Hắc Lâu Lan cuối cùng chiến thắng được chư hùng, ở một mức độ rất lớn phải nhờ công lao của Thái Bạch Vân Sinh.

Nhưng tính cách Thái Bạch Vân Sinh nhân từ, trên đường phụ tá đã nhận biết rõ ràng tính tình tàn bạo, hung ác của Hắc Lâu Lan. Do đó, sau khi ông ta tiến vào phúc địa Vương Đình, thăng cấp thành Cổ tiên tại đó, đã không đồng ý với yêu cầu của Hắc Bách trở thành Thái thượng gia lão khác họ của Hắc gia.

"Giết! Giết chết chúng! Đám chó ghẻ này, dám đắp đất thành núi chống cự!" Hắc Lâu Lan hưng phấn rống lên.

Thái Bạch Vân Sinh đứng trước trận nghe Hắc Lâu Lan nói liền nhíu mày. Ông ta thở dài một hơi, không tiếp tục ra tay mà truyền âm cho Hắc Lâu Lan để khuyên bảo: "Minh chủ, trời cao có đức hiếu sinh, cần gì phải đại khai sát giới? Xưa nay tranh đấu Vương Đình đều đổ máu thảm trọng, thương vong nặng nề. Minh chủ đã muốn vào Vương Đình, không bằng chiêu hàng quân đội Cổ gia, lão phu nguyện làm thuyết khách!"

Quân đội Cổ gia đắp đất thành núi để đối kháng với Hắc gia, nhưng đối mặt với Thái Bạch Vân Sinh, ngọn núi này lại thành cạm bẫy trí mạng của họ.

Theo tình hình hiện tại, quân đội Hắc gia vẫn vững vàng vây quanh Cổ gia, gió thổi không lọt.

Thái Bạch Vân Sinh chỉ tiện tay một chiêu đã khiến Cổ gia tổn hại quá nửa. Tất nhiên Cổ gia sẽ không ngồi yên chờ chết, nhưng khi ngọn núi biến mất hoàn toàn, quân lực của họ tất nhiên cũng không còn lại bao nhiêu. Cho dù họ phát động lần xung phong cuối cùng cũng không hề có lực uy hiếp nào.

Nhưng Thái Bạch Vân Sinh không làm như thế.

Vẻ hung ác lóe lên trong mắt Hắc Lâu Lan. Tuy trong lòng gã đã sớm sục sôi sát ý, nhưng vẫn lo lắng tới thể diện của Thái Bạch Vân Sinh.

Thái Bạch Vân Sinh không phải là cổ sư thông thường.

Bản thân Thái Bạch Vân Sinh đã là cổ sư Trụ đạo cực kỳ ít ỏi, tu vi lại đã tới đỉnh cao ngũ chuyển, uy vọng tại Bắc Nguyên như mặt trời ban trưa, sức ảnh hưởng lan khắp thảo nguyên.

Hắc Lâu Lan trầm ngâm một phen, sau đó trả lời: "Vậy thì nghe lão tiên sinh một lần. Có điều, lão tiên sinh một mình lên núi thực sự quá nguy hiểm. Ta sẽ điều sáu vị cường giả tứ chuyển hộ tống cho lão tiên sinh!"

Thái Bạch Vân Sinh gật gù, sau đó đi lên núi giữa tầng tầng hộ vệ.

Uy vọng của ông cực cao, danh tiếng nhân từ đã đi vào lòng người, cho nên quân địch tự động tách sang bên, dẹp đường cho đi.

"Không nghĩ lại gặp ân công vào giờ phút này." Cổ Quốc Long cười khổ, tiến lên chào.

Năm xưa, nguyên tuyền của Cổ gia khô héo, bị bộ tộc lớn xa lánh, di chuyển vô cùng nguy hiểm, mới phải mời Thái Bạch Vân Sinh đến đây cứu trị. Thái Bạch Vân Sinh không thu bất kỳ phí dụng nào, chính là ân nhân từ trên xuống dưới của cả Cổ gia.

Dưới sự khuyên bảo của Thái Bạch Vân Sinh, dù Cổ Quốc Long đã nghiêng về phía Lưu Văn Vũ, nhưng đứng dưới hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.

Thái Bạch Vân Sinh lên núi chỉ một khắc đã đi xuống.

Lúc ông ta lên núi chỉ có bảy người, lúc xuống núi lại dẫn hơn mười vạn người.

Chứng tỏ, Thái Bạch Vân Sinh thuyết phục thành công. Quân đội Cổ gia đã hoàn toàn nương nhờ Hắc Lâu Lan. Quân đội Hắc gia lại tăng vọt quân lực.

Thái Bạch Vân Sinh bằng sức một người thay đổi chiến cuộc, bằng vào uy vọng sâu dày giải cứu hơn mười vạn tính mạng, đồng thời lập công to cho Hắc gia.

Thái Bạch Vân Sinh tới quân đội Hắc gia ngày đầu tiên đã vinh hạnh đứng đầu bảng chiến công. Đứng đối lập với ông ta là Phương Nguyên.

Cái danh Lang Vương – Thường Sơn Âm đã ở vào hàng cuối cùng của bảng chiến công. Con số âm đỏ chót mà lại to đùng hình thành sự chênh lệch rõ ràng với Thái Bạch Vân Sinh.

Đêm đó, Hắc Lâu Lan ra lệnh tổ chức tiệc mừng khánh công, cũng để đón gió tẩy trần cho Thái Bạch Vân Sinh.

Trăng sáng sao thưa, lửa bếp trùng thiên.

Tiếng đàn tiếng bếp đan xen, âm nhạc vang tận mây xanh. Mấy thiếu nữ xinh đẹp mặc áo choàng Bắc Nguyên, đeo trang sức bằng vàng bạc ngọc quý uyển chuyển nhảy múa chung quanh lửa trại.

Hắc Lâu Lan liên tục chúc rượu Thái Bạch Vân Sinh: "Có lão tiên sinh ở đây, bất kỳ phòng tuyến nào cũng chỉ là thùng rỗng kêu to!"

Thái Bạch Vân Sinh có trong tay hai con cổ ngũ chuyển mà cả Bắc Nguyên đều biết.

Một con tên là "Sơn Như Cố", một con tên là "Giang Như Cũ", đều là cổ trùng Trụ đạo.

Con trước có thể khiến mặt đất, núi non, hang hẻm khôi phục lại diện mạo vốn có. Con sau có thể làm cho sông lớn, hồ nước, suối chảy trở về như trước.

Ngọn núi mới đắp bằng đất đá của Cổ Quốc Long vốn là vùng đồng bằng thảo nguyên, cho nên khi cổ Sơn như Cố bộc phát ảnh hưởng, nơi này đã quay về nguyên trạng địa hình.

Nguyên tuyền của Cổ gia trước kia được cổ Giang Như Cũ khôi phục trạng thái ban đầu, lại có thể sản xuất nguyên thạch.

Khi quân đội giao tranh, phòng tuyến thường được xây dựng bằng cổ thuộc về Thổ đạo là chính, xây dựng nên tường thành cao lớn dài nghìn dặm. Những bức tường này bị cổ Sơn Như Cố ảnh hưởng đều sẽ hóa trở lại thành đất đai bằng phẳng. Bởi vậy, Hắc Lâu Lan nói rằng "Bất kỳ phòng tuyến nào cũng chỉ là thùng rỗng kêu to" quả thực rất có đạo lý.

Chương 684: Phong vân biến đổi đột ngột, thiếu dũng tướng

Lịch Bắc Nguyên, giữa tháng Sáu.

Vốn đang mùa hè, nhưng không khí đã nồng nặc mùi vị của trận bão tuyết mười năm. Bầu trời thường xuyên đầy mây đen, gió lạnh thổi, sương lạnh ngày càng dày.

Cuộc tranh đấu Vương Đình trải rộng Bắc Nguyên đang tiến hành hừng hực khí thế.

Ở phía Kính hồ, quân đội Mã gia và minh quân Tống gia đang khai chiến. Mã gia có ưu thế to lớn, liên tục đánh tan hai phòng tuyến của Tống gia.

Trong khi đó, Minh chủ của Tống gia là Tống Thanh Ngâm đã đích thân dẫn quân phản công. Mã gia bị mai phục, không thể không nhường ra một phòng tuyến.

Nhưng sau đó, đại sư Nô đạo của Mã gia là Mã Tôn ra tay, điều động bầy Thiên Mã vương bài, từ trên không trung vây giết Tống Thanh Ngâm. Quân đội Tống gia như rồng mất đầu, bị Mã gia ngầm ly gián, cuối cùng sụp đổ.

Phần lớn bộ tộc bị Mã gia chiếm đoạt, chỉ còn lại một ít tàn chúng bỏ chạy tứ phía.

Trải qua chiến dịch lần này, sau khi đại sư có thể bay trên trời có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Bắc Nguyên, cổ sư ngũ chuyển cấp thấp Thủy Tiên Tống Thanh Ngâm ngã xuống, uy danh của đại sư Nô đạo Mã Tôn được thành lập.

Thực lực Mã Tôn bày ra khiến người khác thán phục. Đã có người đặt cho ông danh hiệu: "Đại sư Nô đạo hạng nhất Bắc Nguyên".

Về phía Mãnh Khâu, Nỗ Nhĩ Đồ đại chiến Giang Bạo Nha.

Nỗ Nhĩ Đồ vốn không phải cổ sư thuộc Nô đạo mà là đổi giữa chừng. Hắn ta dẫn dắt đàn báo có thể lấy lực chèn ép đại sư Nô đạo lâu năm Giang Bạo Nha, cuối cùng đánh bại.

Chỉ bằng chiến tích này, Nỗ Nhĩ Đồ bước vào hàng ngũ đại sư Nô đạo tại Bắc Nguyên, cùng với bốn người Giang Bạo Nha, Dương Phá Anh, Mã Tôn, Thường Sơn Âm được xưng là năm vị Thú Vương.

Tuy Nỗ Nhĩ Đồ đánh một trận thành danh, cái giá phải trả lại không nhỏ.

Giang Bạo Nha phản công khiến quân đội của Nỗ Nhĩ Đồ thương vong nặng nề. Cho dù chiến thắng, Nỗ Nhĩ Đồ chiếm đoạt tàn chúng của đối phương, lại có tiền đền bù chiến tranh, nhưng thế quân của Nỗ Nhĩ Đồ vẫn gặp trở ngại.

Thử Vương Giang Bạo Nha may mắn bỏ chạy giữ được mạng, thu nạp tàn quân. Trước đó đàn chuột của ông ta đạt tới sáu trăm nghìn con, bây giờ chỉ còn chưa tới ba mươi nghìn.

Cho dù vậy, dù ông ta thuộc bên thua cuộc, ông ta vẫn được các thế lực lớn ưu ái. Đã có hơn mười thế lực lớn gửi thư mời cho ông ta.

Tại khu vực Độc Giác, Da Luật Tang nhận được tiên cổ hỗ trợ, dùng thực lực đỉnh cao ngũ chuyển, lực lượng cá nhân mạnh mẽ ép mạnh quần hùng, quét dọn cản trở cuối cùng, thành công trở thành bá chủ khu vực Độc Giác.

Nhưng giữa lúc quân đội của Da Luật Tang giống như ngọn lửa hừng hực đốt cháy đồng hoang lan tràn xung quanh, họ lại bị đại quân bảy lộ không hẹn mà cùng giáp công.

Đại quân bảy lộ, mỗi một lộ có ít nhất một trăm nghìn quân. Tuy không có đội quân nào đạt đến đẳng cấp gia tộc, nhưng cũng có cổ sư cường giả nổi tiếng.

Bảy đội quân liên hợp, khí thế hùng hổ. Quân đội Da Luật vừa mở rộng được cục diện, đang muốn làm vố lớn, lại rơi vào tình thế nguy cấp.

Đồng thời, quân đội Hắc gia cũng gặp phải đại địch, khó tự lo thân.

Lưu gia, Lưu Văn Vũ tự mình dẫn đại quân ngày càng áp sát Hắc gia.

Thì ra vốn Cổ Quốc Long đã cầu viện Lưu Văn Vũ. Lưu Văn Vũ nhận được tin rất mừng, biết là cơ hội hiếm có. Chỉ cần Cổ Quốc Long có thể trụ vững, quân đội Lưu gia của y sẽ giáp công từ sau lưng Hắc gia, tất nhiên có thể chiếm thượng phong, ngay từ đầu đã có thể đẩy Hắc gia vào cục diện bị động.

Nhưng thế sự biến hóa quá nhanh. Quân đội Lưu gia vừa đi được nửa đường đã có chiến báo từ phía trước truyền về. Cổ gia chiến bại, bất đắc dĩ phụ thuộc vào Hắc gia. Nhân vật then chốt tạo ra tất cả thay đổi này chính là Thái Bạch Vân Sinh.

Sau khi Lưu Văn Vũ nhận được chiến báo đã giật nảy cả mình.

Nhân vật huyền thoại như Thái Bạch Vân Sinh lại chủ động xuất hiện, giúp Hắc Lâu Lan tiến lên. Hắc Lâu Lan được người này giống như được thiên quân vạn mã!

Lưu Văn Vũ rất nhanh hiểu ra, đây là lực lượng cổ tiên sau lưng Hắc gia.

Dựa theo quy định mà Cự Dương tiên tổ đã đặt ra, Cổ tiên có thể cung cấp một ít trợ giúp cho người phàm ở mức độ nhất định trong cuộc tranh đấu Vương Đình. Đương nhiên, sự trợ giúp này có hạn mức tối đa. Ít nhất, Cổ tiên tuyệt đối không được tự mình ra tay.

Cho dù là tiên cổ trên người Da Luật Tang hay Thái Bạch Vân Sinh nhận được thư nên đến trợ giúp Hắc Lâu Lan, tất cả đều là tác phẩm của Cổ tiên.

Lưu Văn Vũ tất nhiên cũng có quyền lợi cầu viện Cổ tiên ủng hộ phía sau y.

Hắc Lâu Lan được Thái Bạch Vân Sinh giúp đỡ, theo Lưu Văn Vũ, còn đáng sợ hơn Lang VươngThường Sơn Âm!

Danh vọng của Thái Bạch Vân Sinh vô cùng sâu dày, dù chính đạo hay ma đạo đều có rất nhiều người chịu ơn ông ta. Trong những người này, chỉ cần một phần nhỏ giữ tâm báo ơn, đó đã là một nguồn lực cực kỳ đáng sợ.

Huống chi, một khi Hắc gia lớn mạnh, các cổ sư ma đạo vẫn tản mạn bên ngoài để quan sát sẽ nhìn thấy hi vọng đi vào Vương Đình, rồi sẽ chủ động tiếp cận.

Sự tồn tại của Thái Bạch Vân Sinh khiến họ càng nghiêng về phía Hắc Lâu Lan hơn.

Cứ như vậy, Hắc gia càng ngày càng mạnh. Theo thời gian trôi đi, sớm muộn Hắc gia cũng sẽ bỏ xa các đối thủ cạnh tranh khác ra sau.

"Hắc Lâu Lan đánh bại Đông Phương Dư Lượng, thu được tiền đền bù chiến tranh cấp bộ tộc, bản thân gã đã kiếm bộn. Trái lại, bên ta quả thực đánh bại mấy lộ minh quân, nhưng đều là bộ tộc cỡ lớn, tiền đền bù chiến tranh vẫn kém hơn Hắc gia. Hiện giờ Hắc gia lại có bảng hiệu di động Thái Bạch Vân Sinh, nếu để gã có thời gian phát triển, e rằng tương lai khó có thể đối phó."

Lưu Văn Vũ trầm tư, cuối cùng quyết đoán ra lệnh. Quân đội Lưu gia không thay đổi kế hoạch, đẩy mạnh về hướng Hắc gia.

Hắc Lâu Lan nhận được tin này liền cười ha hả: "Đến hay lắm!", sau đó ra lệnh lập phòng tuyến tại chỗ.

Sau khi phòng tuyến thứ nhất xây dựng xong, quân đội chậm rãi di chuyển về hướng quân Lưu gia. Mỗi lần đi được một khoảng nghìn dặm, quân Hắc gia sẽ dừng lại, đóng quân mấy ngày để xây dựng phòng tuyến mới.

Sau mười hai ngày, quân Hắc gia đã xây dựng xong phòng tuyến thứ tư, hành quân năm trăm dặm, giao chiến với quân Lưu gia.

Hai quân bày trận thế, bắt đầu chọn tướng.

Đại tướng của Hắc gia là Hạo Kích Lưu việc nghĩa chẳng từ ai, xông lên trước tiên.

Lưu Văn Vũ thấy vậy lập tức sai Bùi Yến Phi vào trận.

Hạo Kích Lưu có tu vi tứ chuyển cấp cao, nhưng Bùi Yến Phi cũng thế. Hai bên giao chiến hai mươi hiệp, không phân cao thấp.

Thế công của Hạo Kích Lưu rất hùng hồn khiến người xem hưng phấn. Bùi Yến Phi lại sắc bén và nhanh nhẹn, qua lại công kích như dòng lũ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Chiến đấu trong chốc lát, chân nguyên của hai người dồn dập báo cạn.

Cổ sư không thiện tác chiến kéo dài. Một khi chân nguyên khô kiệt, sức chiến đấu chắc chắn sẽ hạ xuống kịch liệt.

"Không thể tiếp tục như vậy nữa!" Trong lòng hai người cùng có một suy nghĩ.

Cổ Thủy Bộc!

Hạo Kích Lưu ra tay trước. Hai tay gã đẩy ra một cái, một dòng thác to lớn bỗng dưng xuất hiện, ầm ầm đập tới Bùi Yến Phi.

Bùi Yến Phi không liều mạng, thôi thúc cổ Di Động đạp đất bay vút lên trời, tránh khỏi công kích của thác nước.

Tứ chuyển, cổ Kim Lũ Y.

Tứ chuyển, cổ Cánh Yến.

Tứ chuyển, cổ Hồng Biến.

Sát chiêu: Kim Hồng Nhất Kích.

Bùi Yến Phi được ăn cả ngã về không, hung hãn sử dụng sát chiêu bảng hiệu của mình.

Trong phút chốc, ông ta hóa thân thành một luồng cầu vồng lóa mắt xẹt ngang chân trời, tư thế sét đánh không kịp bưng tai, dễ dàng phá tan dòng lũ, công kích chính xác Hạo Kích Lưu, lập tức đánh nổ gã ta.

Tuy Hạo Kích Lưu bị đánh tan thành nước nhưng lại không phải máu thịt thực sự.

Cổ Thủy Tượng!

Hạo Kích Lưu chiến đấu một lúc lâu, lại thêm tình báo trước đó, đã biết cổ Trinh Sát của Bùi Yến Phi không mạnh, cho nên mới dùng thác nước, nhân dịp dòng lũ cực lớn che khuất tầm mắt của Bùi Yến Phi, sau đó lặng lẽ dùng cổ Thủy Tượng. Người thật của Hạo Kích Lưu ẩn trong dòng thác lũ, có thể nói thần không biết quỷ không hay, qua mắt được hầu hết các cổ sư của hai quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play