Chương 679: Trộm giày (3)

Nhưng Phí Tài lắc đầu: "Không có sự tình gì phía sau cả, chỉ là tiểu nhân muốn báo đáp thiếu tộc trưởng mà thôi. Nhưng tiểu nhân có thể làm gì đây? Tiểu nhân chỉ là một người phàm, không cách nào xông pha chiến đấu cho thiếu tộc trưởng. Tiểu nhân vụng về không thể tả, không thể bày mưu tính kế cho thiếu tộc trưởng. Tiểu nhân chỉ là nô bộc bên cạnh ngài, chỉ có thể giặt giày, xếp giày cho gọn. Tiểu nhân đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, giày này để bên ngoài lâu như vậy, thiếu tộc trưởng mà đi vào chẳng lẽ chân không lạnh sao? Cho nên tiểu nhân dùng toàn bộ tiền tích góp mua lại tấm lụa này để gói giày của thiếu tộc trưởng lại, ôm trong ngực. Cứ như vậy, thiếu tộc trưởng đi giày vào sẽ không cảm thấy lạnh."

"Ô? Lại có thể như vậy sao!" Mã Anh Kiệt nghe xong lời nói chợt kinh ngạc.

Y có bệnh thích sạch. Nếu Phí Tài nhét thẳng giày vào ngực, y sẽ càng căm ghét.

Nhưng nếu dùng tơ lụa bao quanh thì khác.

Hơn nữa, tấm lụa này là lụa thượng đẳng hàng thật giá thật. Không ai lại dùng vải quý như vậy để bọc giày.

"Phí Tài này đúng là nô tài có tâm." Tâm trạng Mã Anh Kiệt thay đổi thật nhanh, ánh mắt nhìn Phí Tài lặng lẽ chuyển biến.

Nếu như Phí Tài nói là thật, vậy lòng trung của cậu đã sáng tỏ, đúng là khiến người cảm động!

Phí Tài đột nhiên dập đầu: "Thiếu tộc trưởng, nô tài có tội!"

"Sao? Ngươi có tội gì?" Mã Anh Kiệt nhìn Phí Tài, mép hơi vểnh lên.

Phí Tài đáp: "Tiểu nhân lo làm ấm giày cho thiếu tộc trưởng, nhưng lại quên nếu ngài muốn đi ra ngoài lại cực kỳ bất tiện. Tiểu nhân có tội, xin ngài trách phạt!"

Mã Anh Kiệt thở dài: "Giày của ta cũng không chỉ có một đôi. Hôm nay chỉ vì ta không nhìn thấy đôi mà ta thường xuyên đi nên mới gọi người tới. Cũng may là vậy, suýt nữa ta trách oan một người hầu trung thành rồi."

"Thiếu tộc trưởng, ngài không thể nghe lời nói một phía của nó được!"

"Thiếu tộc trưởng, thằng nhãi này đặt điều mê hoặc người, quỷ kế đa đoan, mồm mép lươn lẹo!"

Đám lão nô phía sau nhìn thấy Phí Tài hàng ngày ngơ ngơ ngác ngác, ngốc vô cùng, vậy mà miệng lưỡi dẻo quẹo, ngay trước mắt họ như cá muối mạnh mẽ ngóc đầu dậy. Người nào cũng gấp đến độ lao nhao cả lên.

Lúc này, Phí Tài lại nói: "Xin thiếu tộc trưởng làm rõ! Chuyện trộm giày quả thực từng có, nhưng tiểu nhân chưa bao giờ làm. Ngược lại, đám lão nô sau lưng tiểu nhân từng làm rất nhiều lần. Sau khi tiểu nhân đảm nhiệm chức vụ này, đám lão nô kia đã nhiều lần ám chỉ tiểu nhân, cho nên họ sinh lòng căm ghét tiểu nhân. Tiểu nhân không sợ bị điều tra, cũng không sợ bị phạt, khẩn cầu thiếu tộc trưởng cho người đi tra xét rõ ràng, trả cho tiểu nhân thân trong sạch!"

Phí Tài đương nhiên không sợ bị điều tra, vì đây là lần đầu tiên cậu trộm giày.

Cậu làm theo lời mà đám lão nô đã ghé vào tai cậu "lơ đãng" nói rằng, nếu trộm một đôi giày đẹp nhất thì có thể bán được cái giá thật cao.

Phí Tài hồ đồ, đi theo thiếu tộc trưởng lâu như vậy mà cũng chưa từng để tâm xem giày dưới chân thiếu tộc trưởng trông như thế nào, cho nên cậu dễ dàng rơi vào kế hoạch của đám lão nô.

May mắn là, thời khắc then chốt, cậu gặp phải người then chốt. Triệu Liên Vân trở thành cứu tinh của cậu. Dưới sự chỉ điểm của cô bé, Phí Tài thành công trở mình, chuyển nguy thành an.

Đám lão nô nghe thấy sẽ bị điều tra đều biến sắc. Mặt trắng bệch ra như giấy.

Thủ đoạn cổ sư tất nhiên muôn màu muôn vẻ. Muốn tra rõ chuyện nhỏ như hạt vừng thế này tất nhiên chỉ như ăn cháo.

Đám lão nô hối hận muốn chết, không ngờ cuối cùng lại kéo chân chính mình vào.

Mã Anh Kiệt nhìn biểu hiện thay đổi trên mặt đám lão nô, lòng đã vững tin với lời của Phí Tài đến bảy, tám phần. Nhưng y đã lập chí thành "Minh chủ", đương nhiên sẽ không chỉ vì suy nghĩ trong đầu đã vội vàng ra lệnh.

Lúc này, y gọi cổ sư trinh sát tới, lệnh điều tra chuyện này.

Cổ sư trinh sát được lệnh từ chính Mã Anh Kiệt tất nhiên dốc sức điều tra. Chỉ mất thời gian uống cạn chén trà, sự việc đã cháy nhà ra mặt chuột.

Trước mặt sự thật, đám lão nô quỳ mọp dưới đất, gào khóc, kêu rên, sợ hãi run lên cầm cập, cầu xin thiếu tộc trưởng tha thứ.

Mã Anh Kiệt hừ lạnh: "Đám nô tài các ngươi, lừa trên bắt nạt dưới, còn dám lừa ta! Vốn theo tội thì các ngươi phải bị xử tử một loạt, nhưng nể tình các ngươi hầu hạ ta nhiều năm, lại có mấy vị đã làm bạn với ta từ khi ta còn nhỏ, ta tạm tha cho mạng chó của các ngươi. Tất cả bị đày đến quân nhu doanh, phục vụ cho quân ta. Đi quét dọn hố xí đi!"

"Cảm ơn thiếu tộc trưởng tha chết, cảm ơn thiếu tộc trưởng tha chết!" Đám lão nô dập đầu như giã tỏi, luôn miệng cảm ơn.

"Còn ngươi..." Mã Anh Kiệt đưa mắt tới Phí Tài, mỉm cười trêu chọc: "Ngươi lại dám trộm ngày của bổn thiếu chủ, gan to bằng trời! Sau này ngươi bị đày đi làm nô tài trưởng, hầu hạ bổn thiếu chủ cho tốt, lập công chuộc tội!"

Phí Tài nghe xong liền sững sờ, lâu sau mới hiểu được, Mã Anh Kiệt nói là đi đày, nhưng thực ra là thăng chức.

Cậu vội vã dập đầu cảm ơn.

Mã Anh Kiệt cười ha ha, vung tay nói: "Được rồi, còn không mau cút cho ta, suy nghĩ cách hầu hạ bản thiếu tộc trưởng cho thật kỹ!"

"Vâng, thưa ngài." Phí Tài lui ra ngoài, trên đường về, biểu hiện rất hoảng hốt.

Mãi nửa ngày sau, cậu mới tỉnh hồn lại. Bản thân cậu lần này nhân họa đắc phúc, thành nô tài trưởng rồi!

"Tất cả những điều này đều phải cảm ơn cô nương Tiểu Vân... A đúng rồi, cô nương Tiểu Vân bảo, nếu ta không có chuyện gì thì phải mau mau về báo cáo cho nàng biết." Phí Tài vỗ đầu một cái, vội vã chuyển hướng đi về phía địa điểm bí mật đã hẹn.

"Cái gì, ngươi thành nô tài trưởng?" Triệu Liên Vân nghe thấy tin tức này lập tức mở to mắt, vui mừng nhìn Phí Tài.

Tuy bố trí mà cô bé tự nghĩ ra khá tinh tế, nhưng cũng có rủi ro, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của Mã Anh Kiệt.

Nếu tâm trạng Mã Anh Kiệt không tốt, chỉ cần y ra lệnh xử tử một cái, Phí Tài lập tức xong đời. Nhưng hiển nhiên, tên đại ngốc này rất may mắn, không chỉ không làm sao lại còn nhận chức nô bộc trưởng.

Tuy nô bộc trưởng vẫn là nô lệ, nhưng là nhân vật quan trọng phụ trách mọi phương diện trong sinh hoạt hàng ngày của thiếu tộc trưởng Mã gia. Với chức vị như vậy, cổ sư bên dưới muốn tìm hiểu ý của tầng lớp lãnh đạo đương nhiên phải qua nô bộc trưởng.

"Kiếm bộn rồi, lại thành nô bộc trưởng. Lão nương quả nhiên là thiên tài!" Triệu Liên Vân thầm cười lớn, đúng là không uổng phí kế hoạch của cô bé một phen.

Đôi mắt cô bé lóng lánh nhìn chằm chằm Phí Tài, dịu dàng nói: "Đồ ngốc à, ngươi thành nô bộc trưởng rồi, sau này phải cố gắng biểu hiện."

Phí Tài chợt run người một cái, thành thật nói: "Cô nương Tiểu Vân, không biết tại sao nghe ngươi nói lời này xong, ta cảm thấy phát hoảng."

Triệu Liên Vân lập tức trở mặt, tàn nhẫn đá Phí Tài một phát, quát: "Đồ ngu ngốc, bây giờ ngươi đã là nô bộc trưởng, tình cảnh nguy hiểm hơn trước đây. Không biết sẽ có bao nhiêu người có ý đồ với ngươi, trong đó thậm chí còn có những cổ sư cùng hung cực ác kia."

Phí Tài sợ hết hồn: "Vậy ta nên làm gì?"

"Hừ, may mà ngươi có người bạn như ta. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe bổn cô nương, đảm bảo ngươi sẽ sống sung sướng." Triệu Liên Vân duỗi tay muốn vỗ vai Phí Tài, kết quả phát hiện mình với không tới.

Cô bé lập tức nhe răng: "Mau ngồi xổm xuống cho bổn cô nương."

Phí Tài khúm núm ngồi xổm xuống, Triệu Liên Vân thành công vỗ vỗ vai cậu, hài lòng gật đầu, như ông cụ non nói: "Ngươi biết bước kế tiếp nên làm gì không?"

Phí Tài đương nhiên lắc đầu.

"Hừ, tên ngu ngốc." Triệu Liên Vân hừ lạnh: "Nế ngươi là nô tài trưởng, đám lão nô kia đều đã bị đày đi, vậy thì trước tiên đương nhiên phải mời người. Bằng không, một mình ngươi làm sao chăm sóc chu toàn?"

"Ồ? Ngươi nói đúng cực kỳ." Phí Tài bỗng tỉnh ngộ, liên tục gật đầu.

Triệu Liên Vân lại hừ một cái: "Nhưng muốn làm những chuyện này vẫn còn thiếu nhiều. Ngươi còn phải làm quen với sở thích, quy luật sinh hoạt của thiếu tộc trưởng. Ngươi cần phải tìm tới đám lão nô kia để hỏi thăm những chuyện đó."

Chương 680: Cổ Công Bội

"Cái gì? Bảo ta đi hỏi họ? Họ có chịu không?" Phí Tài trợn mắt.

Triệu Liên Vân cười lạnh một tiếng: "Ngươi hiện giờ đã là nô bộc trưởng, thân phận địa vị đã không như trước. Họ giờ đây lại là loại thấp kém nhất trong số nô lệ. Hiện giờ họ nhất định đang sợ ngươi trả thù. Ngươi đi qua hỏi thăm, họ nhất định sẽ nói ngươi biết. Đương nhiên, nếu như họ không biết thời thế, bổn cô nương tự nhiên có cách để họ biết gì nói nấy, ngoan ngoãn nói hết!"

"Ồ."

.......

Triệu Liên Vân nhìn vẻ ngu ngơ của Phí Tài, không nhịn được trợn mắt lườm gã.

Tâm tư của nàng đã tung bay đi đâu: "Lão nương không phải người của thế giới này. Hừ, phương pháp lấy lòng lũ đàn ông thối này nhiều vô số kể. Chỉ cần quen thuộc nếp sống của Mã Anh Kiệt rồi đúng bệnh hốt thuốc, còn phải lo địa vị của Phí Tài không vững hay sao? Khà khà..."

Thảo Phủ, đại doanh của Hắc gia.

Đủ loại lều trại, cổ phòng bao trùm khắp bề mặt thảo nguyên. Cờ bay phần phật trong gió. Cổ sư lít nha lít nhít ra ra vào vào. Nhìn từ trên cao xuống, nơi này giống như một đàn kiến khổng lồ.

Trong doanh trại của doanh quân nhu, Phương Nguyên nắm cổ Đông Song lẳng lặng kiểm tra vật tư.

Nữ cổ sư phụ trách tiếp đón nín thở ngưng thần, đứng thẳng một bên, sẵn sàng chờ Phương Nguyên quyết định.

Sau khi tiếp nhận tiền đền bù chiến tranh từ bộ tộc Đông Phương, vật tư dùng để đổi bằng chiến công trong quân nhu doanh tăng vọt gấp mười mấy lần.

Đương nhiên ở đây không hoàn toàn là tiền đền bù chiến tranh. Trừ tích lũy trước đó của Hắc gia, trong này còn có rất nhiều vật tư do các bộ tộc lớn nhỏ công hiến sau khi được chiêu hàng, gia nhập vào Minh quân của Hắc gia.

Mấy ngày trước, Hắc Lâu Lan lại tổ chức một đại hội kiến minh, bắt các đầu não của các bộ tộc mới gia nhập đều phải thề độc.

Để phòng ngừa đồ tốt bị những người khác đổi lấy, sau khi vật tư vừa được thống kê, Phương Nguyên tiến vào quân nhu doanh đầu tiên.

Cho dù là Ảnh Kiếm Khách gia nhập quân Hắc gia cũng khó có thể dao động địa vị chỉ đứng sau Hắc Lâu Lan của hắn.

Phương Nguyên có đặc quyền như vậy, những người khác đương nhiên có ý kiến, có điều không ai dám ngang nhiên chỉ trích.

"A, lại có cổ Tự Lực Cánh Sinh tứ chuyển?" Phương Nguyên chợt nhận ra, mau chóng phát hiện loại cổ trùng mà hắn luôn ham muốn trong số vật tư này.

Cổ Tự Lực Cánh Sinh khá hiếm. Vốn Phương Nguyên có một con cổ Nam Cương tam chuyển, sau khi đến Bắc Nguyên bị áp chế thành nhị chuyển. Hắn không có cổ phương tương ứng, khó có thể phát triển lên.

Trước đây, tuy hắn cũng từng đổi được một con cổ Tự Lực Cánh Sinh trong kho vật tư của Hắc gia, nhưng chỉ có nhị chuyển. Bất đắc dĩ, hắn dự tính thu thập cổ phương, sau đó tiến hành luyện cổ dựa trên hai con cổ trùng cơ sở.

Nhưng nếu làm vậy, cổ Tự Lực Cánh Sinh cao chuyển không biết đến năm tháng nào mới chiếm được vào tay. Nếu gặp phải lúc xui xẻo thất bại mấy lần khi luyện cổ trùng, hy vọng lại càng xa vời.

Hiện giờ hắn chợt phát hiện cổ Tự Lực Cánh Sinh tứ chuyển, đương nhiên không nói nhiều, phải lấy!

Ngoài cổ Tự Lực Cánh Sinh tứ chuyển, hắn cũng phát hiện cổ Đấu Đá Lung Tung tứ chuyển. Có điều, trước đây hắn đã mua cổ Đấu Đá Lung Tung tam chuyển và cổ Đánh Thẳng, đã luyện thành công được một con cổ Đấu Đá Lung Tung tứ chuyển.

Không chú ý đến cổ Đấu Đá Lung Tung tứ chuyển nữa, Phương Nguyên phát hiện rất nhiều đồ tốt, đặc biệt là một số cổ trùng độc môn của bộ tộc Đông Phương.

Mặc dù Phương Nguyên có kinh nghiệm năm trăm năm kiếp trước, nhưng nhìn thấy những thứ này cũng phải hứng thú.

Trong đó hấp dẫn Phương Nguyên nhất chính là cổ Luyện Tinh Hóa Thần.

Nếu phân chia cổ theo công dụng, loại cổ này thuộc về loại trị liệu.

Cổ Luyện Tinh Hóa Thần có thể chuyển hóa tinh hoa của cổ sư thành một loại nguyên năng thần bí có thể tẩm bổ hồn phách, chữa trị hồn phách.

Cổ có thể trị liệu hồn phách không ít, nhưng hiệu quả kém xa cổ Luyện Tinh Hóa Thần. Trong tay Đông Phương Dư Lượng có một con cổ trùng như vậy. Nó đã mang đến sự giúp đỡ to lớn đối với việc thôi diễn Trí đạo của y.

Đối với Phương Nguyên mà nói, cổ này càng có nhiều tác dụng hơn.

Khác với Đông Phương Dư Lượng, Phương Nguyên song tu Nô Lực, thân thể cường tráng, tinh lực dồi dào, còn về hồn phách thì vì chỉ huy bầy thú nên thường xuyên bị suy yếu và tổn hao. Cổ Luyện Tinh Hóa Thần vừa hay là cầu nối dẫn thông giữa hai đạo.

Trong số vật tư không chỉ có cổ Luyện Tinh Hóa Thần mà còn có cổ phương cổ Luyện Tinh Hóa Thần, Phương Nguyên lấy hết.

Có người nói, cổ phương này là do cổ tiên Đông Phương Trường Phàm của Đông Phương gia cố ý nghiên cứu ra để tu hành Trí đạo. Thứ này đại diện cho trình độ dẫn trước thời đại của bộ tộc Đông Phương về mặt Trí đạo.

Phương Nguyên đã có cổ phương và cổ Luyện Tinh Hóa Thần, tương đương đã chiếm được thành quả của bộ tộc Đông Phương.

Chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua của cổ sư, cổ trùng sẽ lập tức tự nổ. Đổi lại lúc bình thường, Phương Nguyên muốn lấy được cổ Luyện Tinh Hóa Thần này nào có dễ dàng.

Tranh đấu Vương đình mười năm một lần không chỉ tinh lọc chất lượng, mà lúc này còn là thời gian giao lưu thay đổi hướng của các thế lực lớn.

Đạo dùng cổ bắt nguồn từ thời Thái Cổ. Nhân Tổ chính là cổ sư đầu tiên sử dụng cổ. Sau đó đến thời Viễn Cổ, rồi thời Thượng Cổ. Sau thời đại Thượng Cổ chính là Trung Cổ. Sau Trung Cổ là Cận Cổ.

Truyền thừa đến nay, đạo dùng cổ đã phát triển rất phồn thịnh, có thể nói là trăm hoa đua nở, vạn nhà đua tiếng. Vô số lưu phái như bọt nước trên sông dài, vô số nở tung, lại có vô số vỡ vụn.

Nhưng bởi vì hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc dẫn đến khái niệm mậu dịch không cách nào xâm nhập vào lòng người, cho nên các thế lực lớn một mình nghiên cứu, mèo khen mèo dài đuôi.

Năm đó, một trong các Chí Tôn vô địch là Cự Dương chợt nảy sinh cảm xúc, cho nên cố ý bố cục. Chính vì có tiền đề chiến tranh này mới khiến các bộ tộc hoàng kim sinh sôi liên tục, vững vàng chiếm cứ địa vị bá chủ Bắc Nguyên, kéo dài không suy.

Trải qua vô số lần tranh đấu Vương Đình tẩy rửa, Bắc Nguyên đã được công nhận là vị trí có vũ lực cực thịnh trong số năm vực lớn.

"Nếu dựa theo thực lực tổng hợp, Trung Châu là mạnh nhất, sau đó tới Bắc Nguyên." Phương Nguyên có trí nhớ kiếp trước nên rất rõ ràng đối với sự sắp xếp thực lực các khu vực lớn.

Thời kỳ năm khu vực đại chiến, Bắc Nguyên là nơi kháng cự sự xâm lăng của Trung Châu kịch liệt nhất. Ba khu vực còn lại cũng tương tự với Bắc Nguyên, đều chiếm ưu thế địa lợi to lớn, nhưng trước sau vẫn bị Trung Châu ép không ngóc đầu lên được.

Chỉ có Bắc Nguyên thậm chí còn thành lập quân đội phản kích, xâm nhập vào Trung Châu.

"Bắc Nguyên có thể có thực lực như thế là nhờ bố cục của Cự Dương Tiên Tôn. Chính vì ông ta lợi dụng chiến tranh, hạn chế ở mức độ nhất định, mới khiến vũ lực của Bắc Nguyên hùng mạnh. Đáng tiếc, bố cục của ông ta cuối cùng vẫn quá nhỏ, chỉ biết làm lợi cho nhà mình. Ngược lại, sự cường thịnh của Trung Châu là nhờ cải cách thể chế, ưu thế về mặt căn bản."

Phương Nguyên xuất thân từ Trái Đất, tầm mắt độc đáo, lại từng trải năm trăm năm, có nhận thức rõ ràng đối với bản chất xã hội.

"Ồ, lại còn có hơn mười con cổ Công Bội?" Phương Nguyên thu hồi tư duy tản mạn, tiếp tục kiểm tra, lại có phát hiện đáng mừng.

Cổ Công Bội thuộc về Luật đạo, chuyên phụ trợ cổ trùng khác, tăng hiệu quả của cổ trùng lên gấp bội.

Còn về gấp lên bội số bao nhiêu thì phải xem cổ Công Bội đạt tới mấy chuyển. Số chuyển càng cao, hiệu quả tăng cường càng lớn. Đương nhiên, có được có mất, chân nguyên tiêu hao của cổ sư sẽ càng lớn.

Cổ Công Bội rất được cổ sư hoan nghênh. Bất kỳ cổ sư lưu phái nào cũng có thể vận dụng nó.

Cổ sư Viêm đạo khả dĩ có thể dùng, cổ sư Thủy đạo cũng có thể. Đối với Phương Nguyên, hai đạo Nô và Lực đều có thể tăng cường bởi cổ Công Bội.

Trong vật tư của Hắc gia còn có một con cổ Công Bội ngũ chuyển, một con tứ chuyển, ba con tam chuyển, còn lại là nhị chuyển.

Chương 681: Lão phu Thái Bạch Vân Sinh

Đương nhiên Phương Nguyên muốn chọn con tốt nhất. Hắn thẳng tay chọn cổ Công Bội ngũ chuyển kia, có thể tăng cường hiệu của của cổ trùng lên năm lần!

Nhưng như vậy cũng xuất hiện vấn đề.

"Lang Vương đại nhân, ngài muốn đổi nhiều cổ như vậy, e rằng chiến công của ngài không đủ..." Nữ cổ sư phụ trách tiếp đón châm chước từ ngữ, nhắc nhở.

"A, ta biết. Dù sao có một con cổ ngũ chuyển, còn là cổ Công Bội, lại thêm cổ Luyện Tinh Hóa Thần là cổ độc môn của bộ tộc Đông Phương." Phương Nguyên rất thông tình đạt lý.

Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại không như vậy: "Chiến công không đủ cũng chẳng sao, nợ tiếp năm mươi vạn là được."

"Hả?" Nữ cổ sư ngạc nhiên. Nàng ta cẩn thận nói: "Lần trước ngài đã nợ năm mươi vạn chiến công, vẫn còn hơn ba mươi vạn chưa trả. Dựa theo quy định, chỉ khi trả hết nợ nần mới có thể nợ tiếp."

Phương Nguyên nhướn mày, dừng dưng như không: "Chuyện này thì đã sao. Quy định do người tạo ra. Nếu có thể tạo ra, đương nhiên có thể thay đổi. Nợ tiếp năm mươi vạn, à không, tám mươi vạn! Ta sẽ đích thân giải thích cho Hắc Lâu Lan. Ngươi đi lấy đồ cho ta đi!"

Khí trời dần dần lạnh giá, gió mạnh thổi cỏ cây chập trùng, bầy thú nôn nóng bất an.

Dấu hiệu của trận bão tuyết kéo dài mười năm đã dần xuất hiện.

Bắc Nguyên to lớn bị quần hùng tranh giành, khói lửa bốn phương.

Kính hồ.

Quân đội Mã gia chính thức khai chiến với Tống gia.

Sau khi mỗi bên dựng xong ba, bốn phòng tuyến, hai quân lập tức giao chiến.

Trong vương trướng của Mã gia, tộc trưởng Mã gia Mã Thượng Phong ngồi ở vị trí chủ nhân, ánh mắt ủ dột nhìn ra xa. Phía trước là quân đội Tống gia, đội hình chỉnh tề, ý chí chiến đấu sục sôi. Tuy quân lực Tống gia hơi yếu hơn Mã gia của ông ta, nhưng muốn chiến thắng tuyệt đối không dễ dàng.

"Minh chủ đại nhân, xin hãy cho ta xuất chiến, chém giết tướng địch, tăng cường quân uy!"

"Minh chủ, Phí Sinh xin được chiến."

"Trận chiến đầu tiên này không phải ta thì không còn ai khác, không ai được tranh với ta!"

Trong vương trướng, các cổ sư mạnh mẽ dồn dập xin được chiến. Họ đã rất nóng người, vội vã khó nhịn nổi.

Mã Thượng Phong nhìn quanh một vòng, ánh mắt qua lại giữa hai người Phí Sinh và Thành Hổ.

Hai người đều là cổ sư tứ chuyển. Phí Sinh theo Mộc đạo. Khi Mã gia chiếm đoạt Phí gia đã chiêu hàng người này. Thành Hổ theo Biến Hóa đạo, đến từ Thành gia. Thành gia bị Mã gia áp đảo trong đại hội anh hùng, hiện nay là thế lực quan trọng thứ hai trong quân đội Mã gia.

Mã Thượng Phong suy nghĩ một lát, mỉm cười nói với Thành Hổ: "Trước tiên để Thành Hổ xuất chiến, phấn chấn quân tâm ta."

Thành Hổ vui mừng khôn xiết, vội vã thi lễ, đi thẳng tới trước trận giữa hai quân.

"Này, ta chính là Thành Hổ, ai dám đi ra chịu chết?" Thành Hổ hét lớn.

"Ngông cuồng! Để Tô Nghị giáo huấn ngươi một phen!" Một cường giả tứ chuyển chạy như bay từ quân Tống gia ra.

Thành Hổ không nói hai lời, lập tức nhào lên.

Rầm rầm rầm...

Đấu pháp của hai người đều dũng mãnh vô song, thanh thế lẫy lừng, nhất thời không phân cao thấp. Hai bóng người giao nhau, hất văng đất cát trong vòng chiến.

Quân đội hai phe đều tập trung tinh thần nhìn.

Cổ sư cấp thấp chấn động ngây ngẩn.

Cường giả cổ sư cấp cao nhiệt huyết sôi trào.

Bắc Nguyên có nhiều anh hùng, trong xương các cổ sư đều chảy dòng máu chiến sĩ.

"Minh chủ, Phí Sinh xin chiến!" Phí Sinh rống lớn, mắt hổ sáng rực, sức mạnh đã kìm nén lâu, muốn biểu hiện lòng trung thành của mình.

Mã Thượng Phong mỉm cười gật đầu, đồng ý với y.

Phí Sinh vào sân đấu. Bên quân Tống gia cũng phái ra một đại tướng đối đầu với Phí Sinh.

Hai người vừa giao chiến được ba hiệp, bên Thành Hổ bỗng có tiếng hét lớn. Toàn thân Thành Hổ tỏa ra ánh sáng màu chanh chói mắt.

Sau khi ánh sáng màu chanh tản đi, Thành Hổ hóa thành một con hổ vương lớn bằng con voi, màu sắc sặc sỡ.

Thành Hổ chính là cổ sư Biến Hóa đạo, bình thường tác chiến chỉ biến hóa cục bộ, biến ra đuôi, móng vuốt, da hổ tương tự. Một khi Thành Hổ biến hóa toàn bộ, đó chính là sát chiêu.

Đây cũng là ưu thế của Biến Hóa đạo. Mỗi cổ sư Biến Hóa đạo chỉ cần tích góp cổ Toàn Tề là có thể nắm giữ ít nhất một sát chiêu.

Tô Nghị kinh hãi biến sắc, cuống quýt lùi về sau.

Hổ vương mạnh mẽ vồ tới. Tô Nghị thúc cổ Di Động, thời điểm nghìn cân treo sợi tóc mới suýt soát tránh được.

Hổ vương không xoay người, thuận thế vung đuôi cọp một phát.

Đuôi cọp như roi thép bỗng vụt một cái, lập tức có tiếng nổ đanh gọn.

Tô Nghị vội vã thôi động cổ phòng ngự, toàn thân bao phủ trong lồng ánh sáng.

Nhưng thế tấn công của đuôi hổ mạnh tuyệt luân, đập vào lồng ánh sáng, lập tức phá nát.

Cổ phòng ngự bị phá hủy, Tô Nghị bị cổ phản phệ phun ra một ngụm máu tươi. Tô Nghị cuống quýt lùi về sau nhưng không còn kịp.

Một trận gió giật mãnh liệt đập vào mặt, Tô Nghị lập tức nhìn thấy một cái miệng hổ to tướng bao lên đầu mình.

Rắc.

Hổ vương ngoạm một phát cắn nát đầu Tô Nghị.

Thành Hổ thắng lợi, thắng được ván đầu tiên cho Mã gia.

Trong lúc nhất thời, cao tầng Tống gia đều biến sắc, còn Mã gia hoan hô vang dội.

"Thắng lợi rồi! Khởi đầu tốt là đã thành công một nửa! Hôm nay quân ta tất thắng!" Trong vương trướng, Mã Anh Kiệt nắm chặt tay, mắt lóe sáng, phấn chấn vô cùng.

Tại chiến trường khác...

Chiến trường rộng lớn, một bên tiếng hò hét chém giết vang tận mây xanh, cờ quạt bay phần phật. Bên khác, quân trận dao động, sĩ khí mờ mịt, có dấu hiệu tan tác.

"La minh chủ, thế của đối phương quá mạnh, chúng ta không ngăn được rồi!"

"Mau bỏ đi thôi..."

"Người làm soái phải quan tâm tới thời thế. Giờ phút này Lưu gia dũng tướng như hổ, quân ta thật khó đối đầu."

Mấy cổ sư cao tầng tranh luận, người nào cũng hoảng loạn.

La Bá Quân nhìn trái nhìn phải, cay đắng cười: "Lùi? Các vị, chúng ta còn có thể lùi đi nơi nào? Đây đã là phòng tuyến cuối cùng của chúng ta. Ôi... thôi, thôi, từ lúc chúng ta khai chiến với Lưu Văn Vũ tới nay, có phòng tuyến nào chống đỡ quá ba ngày? Thực lực đối phương quá mạnh mẽ, đầu hàng đi thôi!"

La Bá Quân đã bị Lưu Văn Vũ, Mặc Sư Cuồng đánh trọng thương ngay trong trận chiến đầu tiên, vẫn chưa lấy lại được sức.

Những ngày gần đây, quân La gia tan tác không ngừng, mặc kệ La Bá Quân nỗ lực bao nhiêu cũng không thể cứu vãn. La Bá Quân đã hoàn toàn nhận ra sự chênh lệch to lớn giữa thực lực đôi bên, nản lòng thoái chí, đã không còn ý chí chiến đấu nữa.

Nghe La Bá Quân nói, các cổ sư cấp cao đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vướng lời thề độc nên không dễ nói ra, nhưng nếu La Bá Quân đã chủ động đầu hàng thì không vấn đề gì.

Lệnh đầu hàng mau chóng được truyền xuống, chiến cuộc được bình định.

"Ha ha ha, ta nói mà. Chỉ cần ba anh em ta chung sức là có thể san bằng thiên hạ!" Mặc Sư Cuồng ngửa đầu cười to, dương dương tự đắc.

Lưu Văn Vũ mỉm cười, trong lòng vui sướng vô cùng.

Minh quân Lưu gia chiến thắng rồi!

Sau đó chính là thời gian chiếm đoạt quân địch, thu tù binh đầu hàng, mở rộng quân lực, lại tiếp tục hành trình!

...

Mãnh Khâu.

Đàn báo gào thét đại chiến tóe máu với đàn chuột.

Các cổ sư trong quân đội hai bên lại trở thành nền.

Nỗ Nhĩ Đồ chắp hai tay sau lưng, đứng ngạo nghễ. Dị thú báo vờn quanh chân hắn ta, khí độ uy nghiêm.

Trái lại, đối thủ của hắn ta Giang Bạo Nha, một trong các đại sư Nô đạo được Bắc Nguyên công nhận lại đổ mồ hôi đầm đìa, mặt trắng bệch.

"Giang Bạo Nha, ngươi đã thất bại. Ngươi biết ngươi bại ở đâu không? Bầy chuột của ngươi quá đông, tới tận sáu trăm nghìn. Binh quý tinh chứ không quý nhiều, bầy thú cũng thế. Trận chiến hôm nay, ngươi ngoan ngoãn trở thành bàn đạp cho ta danh chấn Bắc Nguyên đi!" Nỗ Nhĩ Đồ bình thản nói, giọng nói vang vọng bên tai mọi người.

"Không, ta vẫn chưa thua! Ta còn có lá bài tẩy!" Giang Bạo Nha cuồng loạn gào lên: "Cho ngươi mở rộng kiến thức xem sát chiêu Nô đạo ta tích lũy đã lâu: Dịch chuột!"

Vừa dứt lời, bầy chuột quy mô hơn trăm nghìn con đồng loạt tự nổ tung.

Đàn báo rơi vào giữa vô số vụ nổ, tử thương nặng nề.

Mặt đất rung chuyển, cỏ cây bay tung tóe, đất cát mù mịt. Khí độc màu vàng sinh ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play