Chương 676: Chỉ là một trò chơi (2)
“Xem ra tên tiểu bối may mắn này vừa lúc là một người được Đao Ma biếu tặng trước tiên."
"Kiến thức tiền bối quả nhiên rộng rãi. Hôm nay tại hạ được mở mang kiến thức." Hắc Bách vui vẻ phục tùng.
Đông Phương Trường Phàm chính là cổ Tiên Trí đạo có tiếng tại Bắc Nguyên, cuộc đời vô số chiến tích vinh quang. Biết bao nhiêu cổ Tiên đã bị ông ta tính kế.
Lúc Đông Phương Trường Phàm vừa ra đời, gia tộc Đông Phương đã như mặt trời sắp lặn. Sau khi ông thành tựu cổ Tiên, một tay nâng đỡ gia tộc, mưu tính nhiều mặt, thiết kế bẫy khiến kẻ thù đánh lẫn nhau. Thủ đoạn của ông cao siêu xảo diệu, cuối cùng giúp gia tộc Đông Phương lấy lại hùng phong.
Ông trở thành Cổ Tiên thất chuyển, hoàn toàn xứng là bá chủ Bắc Nguyên, là trụ cột của bộ tộc Đông Phương.
Nhưng hiện tại, tuổi thọ của ông đã sắp hết, không còn nhiều thời gian nên nóng lòng để lại truyền thừa. Trước đây Đông Phương Trường Phàm đặt tầm mắt cao, lần lượt chọn mấy người đều không vừa ý. Bây giờ tuy rằng Đông Phương Dư Lượng không phù hợp mọi tiêu chuẩn của ông, nhưng cũng là lựa chọn tương đối thỏa mãn.
Cổ Thọ khó tìm, dù bộ tộc Đông Phương là gia tộc lớn siêu cấp, thế lực khổng lồ nhất tại Bắc Nguyên.
Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân do cổ Tiên Chính đạo lén lút liên hợp cấm chỉ người khác bán ra cổ Thọ cho Đông Phương Trường Phàm. Tương tự, cổ Tiên Ma Đạo bị Đông Phương Trường Phàm tính kế càng hận Đông Phương Trường Phàm thấu xương.
Đông Phương Trường Phàm tính kế vô số người, đến thời khắc sống còn trong cuộc đời cuối cùng cũng bị vô số người liên hợp mưu tính.
Bản thân ông cũng rõ ràng rằng mình đã đắc tội quá nhiều cổ Tiên. Dù là Chính đạo cũng không muốn thấy ông ta sống tiếp.
Hắc Bách hiểu. Lần này ông gặp mặt Đông Phương Trường Phàm chính là lần cuối cùng ông còn nhìn thấy vị cổ Tiên truyền kỳ của Bắc Nguyên này. Bởi vậy, lòng ông càng kính nể và nhớ thương.
Khói mờ không ngừng bốc lên trên bàn đá chiếu rọi tình hình chiến trường, không một chút lắc lư, thể hiện toàn bộ trước mắt hai người.
Quân đội Đông Phương vốn bị lệch đội hình, sau khi Phan Bình giết tộc trưởng Đường gia, thế của Đông Phương gia càng yếu hơn.
Cuối cùng, Đông Phương Dư Lượng tự mình khiêu chiến Hắc Lâu Lan để kết thúc chiến cuộc.
Y muốn dùng sức một mình để lấy lại chút hi vọng.
Nhưng cuối cùng, y và Hắc Lâu Lan đánh bất phân thắng bại, hòa.
Khi màn đêm buông xuống, Hắc Lâu Lan ra lệnh phát động tổng tiến công.
Buổi tối đến, sức chiến đấu của sói Đêm tăng vọt theo. Trận thủy triều sói một làn tiếp một làn triển khai trận xung kích cuối cùng tới phòng tuyến của quân đội Đông Phương dưới sự chỉ huy của Phương Nguyên.
Sĩ khí của quân đội Đông Phương rối loạn. Mặc dù Đông Phương Dư Lượng bố trí rất nhiều, nhưng phòng tuyến chỉ chống đỡ được nửa chén trà là bị phá.
Đông Phương Dư Lượng bất đắc dĩ, chỉ đành chịu thua.
Đến đây, cuộc chiến đấu giữa Hắc gia và Đông Phương gia hạ màn. Ân oán cá nhân của Hắc Lâu Lan và Đông Phương Dư Lượng cũng tạm tới đoạn kết trước chiến thắng của Hắc Lâu Lan.
"Gã hậu sinh Đông Phương Dư Lượng này không có tật xấu gì khác, chỉ là quá lo lắng cho em gái mình. Y vì bảo vệ cho em gái chu toàn, lại chia đại quân ra một phần làm hậu quân, rồi thu xếp cho em gái bên trong. Quân Đông Phương vốn đã yếu lực hơn Hắc gia, giờ lại chia nhỏ một phần càng khiến quân lực cách biệt to lớn hơn. Nếu không như vậy, thắng bại trong trận đầu tiên đã không cách biệt nhiều như vậy. Ha ha ha, đúng là khiến Hắc Bách ngươi chê cười rồi."
Đông Phương Trường Phàm nhìn khói mờ, cười nhạt.
Sau khi quân đội Hắc gia ổn định chiến cuộc, quân nhu doanh từ từ tiến vào phòng tuyến đã bị tàn phá để bắt tay tiếp nhận tù binh, quét dọn chiến trường.
"Thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Lần này không được còn có lần sau. Ta thấy, Đông Phương Dư Lượng đã hết sức ưu tú. Y bảo tồn lực lượng của tộc ta rất hoàn hảo, còn chu toàn hơn ta. Lòng giữ gìn đối với gia tộc này đã vô cùng đáng quý." Hắc Bách nói.
"Đúng đấy." Đông Phương Trường Phàm cảm khái: "Tộc nhân khác chết thì chết, nhưng chúng ta có dòng máu của tổ tiên Cự Dương trong người. Trước kia tổ tiên xây dựng Vương Đình, một trong những mục đích chẳng phải chính là để bảo vệ dòng máu của gia tộc đã suy yếu hay sao. Đáng tiếc, dù là sự tồn tại vĩ đại như Cự Dương Tiên Tôn cũng phải tiêu hao hết tuổi thọ mà chết. Trên thế giới này nào có cái gì vĩnh hằng bất diệt..."
Hắc Bách không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
Đông Phương Trường Phàm thu lại cảm xúc, khẽ cười, xòe bàn tay ra đối với Hắc Bách: "Được rồi, tiếp theo nên nói chuyện chính."
"Vâng." Hắc Bách lấy ra một bản danh sách từ trong cổ Tồn Trữ đưa cho Đông Phương Trường Phàm.
Trên danh sách ghi chép vô số nội dung, phần lớn là rất nhiều vật tư.
Gia tộc Đông Phương thất bại trong trận chiến tranh Vương Đình lần này, trở thành tù binh của Hắc gia. Theo quy định của Cự Dương Tiên Tôn năm xưa, bộ tộc Đông Phương có thể trả lượng vật tư nhất định để chuộc bản thân.
Đông Phương gia và Hắc gia đều là gia tộc siêu cấp, không chỉ có một cổ Tiên.
Hai quái vật khổng lồ tranh đấu với nhau chẳng qua chỉ là một trò chơi tên là "cuộc chiến Vương Đình". Mục đích của cuộc chiến chủ yếu là để suy yếu tộc kia, mở rộng bản thân, sàng lọc và thu nạp nhân tài.
Bố cục hùng vĩ bao phủ cả Bắc Nguyên đương nhiên không thể là Đông Phương gia hay Hắc gia, mà tới từ một trong chín vị Chí Tôn vô địch, Cự Dương Tiên Tôn.
Đông Phương Trường Phàm xem danh sách một cách cẩn thận.
Vật tư bên trên không chỉ có quy mô khổng lồ mà còn có rất nhiều hạng mục liên quan tới cổ trùng đặc biệt của bộ tộc Đông Phương, hoặc là cổ phương nghiên cứu ra cổ mới nhất.
Nhưng Đông Phương Trường Phàm không cảm thấy có gì ngoài dự tính, đồng ý: "Được làm vua thua làm giặc. Nếu đã thất bại, trả giá một chút cũng là điều hiển nhiên. Cứ làm như vậy đi."
Kẻ thất bại phải trả giá lớn, vốn chính là quy tắc trò chơi của Cự Dương Tiên Tôn.
Trong lịch sử, đã có mấy lần một số bộ tộc thua trận không muốn trả tiền đền bù chiến tranh này, tất cả đều rơi vào kết cuộc thê lương diệt tộc.
Hiện tại đã không còn gia tộc nào dám bất tuân.
Đây chính là quy tắc trò chơi tại Bắc Nguyên. Bộ tộc nào không nghe theo sẽ bị bài xích, trở thành mục tiêu cho tất cả những bên khác nhắm vào.
Trên bầu trời đêm tại chiến trường đột nhiên xuất hiện một vòng sáng to lớn.
Vòng sáng ổn định lại, hình thành một cánh cổng ánh sáng to cao hơn hai mươi trượng.
Cổng ánh sáng chiếu nghìn dặm, từ từ mở rộng thành một con đường sáng rực rỡ.
Trong trong cổng có một thiếu nữ cổ sư trẻ tuổi đi ra. Nàng cầm lệnh bài, từ từ hạ xuống trước Hắc Lâu Lan dưới ánh mắt của mọi người.
"Ta là sứ giả tiếp dẫn, tới đón bộ tộc Đông Phương về." Nàng không hề có cảm xúc, giọng nói lạnh lùng quạnh quẽ.
Hai người hoàn thành giao tiếp.
Sau khi kiểm tra xong tiền đền bù chiến tranh, Hắc Lâu Lan mừng tít mắt. Gã hoàn toàn phát tài rồi! Dựa vào nhiều vật tư như vậy, gã sẽ có thể trang bị càng nhiều cổ sư hơn, đặc biệt là sau khi thu nạp bộ tộc đầu hàng, quân lực của gã ít nhất mạnh thêm năm phần mười.
"Chúng ta còn gặp lại." Nếu kết quả đã xác định, Đông Phương Dư Lượng cũng có vẻ hào hiệp, phong độ ngời ngời chào tạm biệt Hắc Lâu Lan, dẫn tộc nhân đi lên con đường ánh sáng, cuối cùng tiến vào cổng ánh sáng.
Vì đã hấp thu không ít gia tộc tán loạn, quy mô bộ tộc Đông Phương đã mạnh thêm ba phần so với trước kia.
"Thật tốt, cho dù thua cũng có thể tránh họa tại vùng đất lành!"
"Không có cách nào khác, ai bảo người ta là gia tộc siêu cấp, bên trên còn có Cổ Tiên bảo hộ."
"Được rồi, phấn chấn tinh thần lên. Chúng ta đầu hàng Hắc gia cũng có khả năng chuyển biến tốt. Chỉ cần đánh thắng mấy trận, tổn thất của chúng ta có thể được bù đắp. Nếu may mắn có thể tiến vào phúc địa Vương Đình, nhận được các truyền thừa kia, vậy thì càng có thể phát tài!"
Mọi người ngước nhìn vòng sáng trên không trung, nghị luận sôi nổi.
Phương Nguyên bình tĩnh nhìn tình cảnh này.
Chương 677: Trộm giày (1)
Trận chiến mỗi mười năm một lần này lan tràn toàn bộ Bắc Nguyên, khiến vô số người tan cửa nát nhà, cũng khiến vô số người thăng tiến mau chóng trong chiến tranh. Thực chất, đây là một trò chơi săn bắn do những kẻ ăn thịt người kết hợp lại tạo ra mà thôi.
Có người chìm đắm trong đó để trục lợi, có kẻ gào khóc rên rỉ không muốn sống. Thân ở trong cuộc lại thờ ơ lạnh nhạt cũng do mình có dự định riêng.
Ha ha.
Chúng sinh bách thái chỉ đến như thế.
Kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, kỳ diệu lắm thay!
Trong doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh.
Trên bàn trà màu đỏ sậm, văn bản được xếp thành chồng.
Thỉnh thoảng, một cơn gió xuyên qua rèm cửa, mùi thơm của cỏ dại phả vào mặt, thổi lật vài tờ trên cùng của chồng văn bản.
Ngoài cửa sổ, trời trong nắng ấm. Chốc chốc lại có tiếng chiến mã hoặc sói hí lên.
Tiếng động bên ngoài càng làm tăng thêm sự yên tĩnh trong doanh trướng.
Mã Anh Kiệt là thiếu tộc trưởng của Mã gia, giờ phút này đang ngồi khoanh chân trên đệm ngồi, tựa bàn cúi đầu, giúp cha của y xử lý chuyện quan trọng trong quân.
Từ khi Mã gia triển khai tập kích, diệt toàn bộ Phí gia, cản trở lớn nhất trong đại hội anh hùng cũng đã mất đi.
Sau đó, trong đại hội anh hùng Thiên Xuyên, Mã gia dùng lực ép Thành gia, trở thành Minh chủ. Sau khi thề độc kết minh, quân lực của Mã gia lập tức tăng cao tới sáu mươi vạn, tinh thần cường thịnh.
Lại sau đó, Mã gia đánh đông dẹp tây, xuất phát từ Thiên Xuyên, hành quân thẳng hướng Tây Nam. Ven đường họ không ngừng tìm kiếm bầy thú hoặc xuất kích đối với thế lực ngoan cố, không ngừng luyện binh, chỉnh hợp sức chiến đấu. Vì liên tục chiến đấu, cũng có thể tiếp thu bộ tộc thất bại, cho nên bản thân không ngừng lớn mạnh, nâng cao sĩ khí cực mạnh.
Bây giờ Mã gia đã tới gần Kính hồ, cuối cùng cũng đụng đối thủ cùng cấp bậc: Liên quân Tống gia.
Hiện tại, Mã gia đang xây dựng hàng phòng ngự đầu tiên.
"Báo!" Ngoài doanh trướng vang lên tiếng thông báo của cổ sư trinh sát.
Mắt Mã Anh Kiệt lóe lên, trong lòng biết đã có thông báo, nhất định quân tình khẩn cấp hoặc rất quan trọng. Ngay lập tức, y để công việc trong tay xuống, gọi: "Vào đi."
Cổ sư trinh sát bụi bặm mệt mỏi nghe được gọi, vừa chuẩn bị bước vào doanh trướng, thủ vệ lại cản: "Ngươi có hiểu quy định không? Đổi giày, không được làm bẩn thảm trong lều."
Cổ sư trinh sát vội vàng xin lỗi, sau khi đổi giày mới đi vào doanh trướng. Thấy Mã Anh Kiệt, cổ sư lập tức quỳ một chân xuống: "Thuộc hạ ra mắt thiếu tộc trưởng. Lần này ta mang tới quân tình quan trọng về phía Ngọc Điền."
Sau khi cổ sư vắn tắt báo cáo, Mã Anh Kiệt hỏi lại cẩn thận, qua nửa nén hương mới được cho ra ngoài.
"Hắc gia chiến thắng bộ tộc Đông Phương, thắng được trận chiến then chốt đầu tiên." Mã Anh Kiệt cảm thấy nặng nề.
Chiến tranh Vương Đình đã được tiến hành vô số lần. Đến cấp bậc của y bây giờ đã sớm phán đoán gần như rõ ràng quy tắc trò chơi.
Y biết trận đầu thắng có ý nghĩa rất quan trọng. Sau khi Hắc gia đánh bại Đông Phương gia sẽ nhận được khoản bồi thường cực lớn. Khoản đền bù chiến tranh này có rất nhiều cổ phương mới nhất của bộ tộc Đông Phương, còn có lượng lớn vật liệu chiến tranh. Chỉ cần tiêu hóa xong số tài nguyên này, tiếp thu tù binh, sức chiến đấu của đại quân Hắc gia sẽ dâng lên gấp năm lần có dư.
"Xưa nay, trong chiến tranh Vương Đình, trận đầu đặc biệt then chốt. Một khi trận đầu nhận được thắng lợi thì sẽ nhận được vốn cơ sở. Nếu trận đầu không chịu nổi, phe đó hầu như sẽ bị đào thải, có rất ít ví dụ trở mình thành công. Hắc gia đã hoàn thành chiến thắng, mà Mã gia chúng ta còn đang giằng co với Tống gia..."
Phí Tài cẩn thận từng chút bước tới cửa doanh trướng, tận khả năng không gây ra chút âm thanh nào.
Hai vị cổ sư canh gác lối vào liếc mắt nhìn cậu rồi rời mắt đi.
Từ khi Phí gia bị diệt, Phí Tài sống lơ mơ được Mã Anh Kiệt điểm trúng, vận may đáp trúng đầu trở thành nô bộc thiếp thân của y, tránh khỏi thảm cảnh của các tộc nhân khác.
Công việc hàng ngày của cậu chính là sắp giày trước cửa lều trại.
Tính của Mã Anh Kiệt là thích sạch. Mỗi lần khách ra ra vào vào doanh trướng của y đều phải đổi giày để tránh giẫm bẩn tấm thảm hoa lệ của y.
Mỗi vị khách mời thay giày xong, Phí Tài đều phải phụ trách tẩy rửa sạch, sau đó lại bày ra.
Nhưng lần này khác với trước kia.
Phí Tài cầm lấy đôi giày của cổ sư trinh sát, bóp bóp, do dự một lúc, cuối cùng cũng nhét một đôi giày khác vào ngực.
Không ai nhìn kỹ động tác nhỏ của cậu. Phí Tài vô kinh vô hiểm rời đi, sau khi vòng qua hơn mười lều trại, đi tới bờ ao.
Gã ngồi xổm bên cạnh ao, bắt đầu tẩy rửa đôi giày kia, thái độ vô cùng chăm chú, đến tận khi có người tới phía sau cậu mà cậu cũng không chú ý tới.
"Này, dưa ngốc, giặt giày làm sao phải nghiêm túc vậy!" Một cánh tay nhỏ bé đột nhiên đánh lên vai Phí Tài.
Phí Tài sợ hết hồn, quay đầu lại, thấy một bé gái như phấn như ngọc, đôi mắt sáng như sao, chính là Triệu Liên Vân.
Từ khi Triệu Liên Vân dùng "Hổ Lang Dương" ba lần thuyết phục tộc trưởng Triệu gia, Triệu gia đã di chuyển đường dài, sau vài lần khúc chiết đã an toàn tới nơi đóng quân của Mã gia, cũng được tộc trưởng Mã gia tự mình đón tiếp.
Triệu gia thành công gia nhập vào quân đội của Mã gia, được tầng lớp lãnh đạo của Mã gia coi trọng và khoản đãi nhiệt tình.
"Là ngươi à, cô nương Tiểu Vân." Phí Tài nhìn Triệu Liên Vân cười ngây ngô. Phụ thân chết khiến cậu rơi vào bi thương vô tận. Nhờ số trời run rủi, cậu trở thành nô bộc bên cạnh Mã Anh Kiệt, bị các lão nô xa lánh, không có một người bạn.
Sau khi Triệu Liên Vân đùa cợt cậu mấy lần lại được cậu coi là người bạn duy nhất. Bởi vậy, cậu vừa thấy cô bé con này thì trong lòng vui mừng vô cùng.
"Cô nương Tiểu Vân, ta có thứ muốn tặng cho ngươi." Phí Tài hạ giọng, ghé sát đầu vào tai Triệu Liên Vân.
Triệu Liên Vân đẩy đầu cậu ra, không vui la lên: "Này, cái đầu to của ngươi đừng có áp sát như thế, không biết trai gái khác biệt à?"
Phí Tài bị cô bé đẩy một cái suýt ngã xuống nước, nhưng gã không để ý, lén lén lút lút mở vạt áo, để lộ ra đôi giày bị cậu giấu trong lòng, vẻ tranh công nói: "Ngươi xem đây là gì?"
Triệu Liên Vân khinh bỉ lườm: "Hóa ra là đôi giày thối à, vừa thấy đã biết là có người đi rồi. Đầu to, ngươi ngu chết đi, lại đưa ta món quà thế này à? Ta vốn không đi được, cũng sẽ không đi đôi giày thối này!"
Phí Tài lại nói: "Cô nương tiểu Vân, mấy ngày trước không phải ngươi nói thiếu nguyên thạch để tiêu xài sao? Đôi giày này chế tác đẹp như thế, chúng ta có thể lén bán cho chợ đêm, đổi chút nguyên thạch tiêu xài."
Triệu Liên Vân nhướng mày, ánh mắt nhìn Phí Tài khác với lúc trước: "Được đó, đầu to ngốc nghếch, ngươi lại muốn lạm dụng chức quyền để ăn chặn của công à? Thường ngày nhìn không ra ngươi còn có ngón này. Nhưng đôi giày này thì bán được bao nhiêu tiền? Tiền tiêu vặt hàng ngày của ta đều gấp mười lần đôi giày này rồi. Ngươi thật có lòng, ừm, ngươi cứ bán đi thôi. Bộ quần áo của ngươi đã rách quá rồi, nên thay đi."
Phí Tài sờ mũi, lắc đầu nói: "Không cần, quần áo của ta còn mặc được. Thực ra cũng không phải ta không nghĩ tới. Các lão nô kia đều làm vậy, mà số lượng giày lớn lắm, thường được các đại nhân cổ sư mang. Thiếu tộc trưởng đại nhân thích sạch sẽ, qua mỗi quãng thời gian là sẽ gọi người thay mới một loạt giày."
Triệu Liên Vân gật gù.
Rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột. Thân phận của nô bộc thấp kém nhất, nhưng kẻ thấp kém cũng có đường sinh tồn riêng.
Đặc biệt là người như Phí Tài. Dù gã là nô tài thấp kém, mất tự do riêng, nhưng cũng được hầu hạ ngay cạnh Mã Anh Kiệt, bình thường cực có khả năng nhận được tình báo từ cao tầng Mã gia trước tiên.
Bây giờ, Triệu gia tham gia vào quân đội Mã gia, Triệu Liên Vân cố ý tiếp cận Phí Tài thực ra là có ý về mặt tình báo này.
Đúng lúc này, có tiếng náo động vang lên.
"Phí Tài ở nơi nào? Mau mau cút ra đây!"
"Phí Tài, ngươi gây họa lớn rồi, lại dám trộm giày của thiếu tộc trưởng."
Chương 678: Trộm giày (2)
"Thiếu tộc trưởng muốn đi ra khỏi doanh trướng một chút lại phát hiện không thấy giày đâu. Phí Tài, ngươi đúng là gan to bằng trời, tội không thể tha thứ!"
Một nhóm lão nô rêu rao từ lối đi tràn vào, tìm kiếm bóng dáng Phí Tài.
Sắc mặt Phí Tài đột nhiên trắng bệch: "Gay rồi, ta bị phát hiện rồi. Cô nương Tiểu Vân, đi mau đi, chuyện này không lien gì đến ngươi. Ta không thể để liên lụy tới ngươi. Ta đi xin tội với thiếu tộc trưởng thôi."
"Xin tội cái rắm á!" Triệu Liên Vân gầm lên một tiếng, sắc mặt khó coi: "Tên ngốc này, bị người ta mưu hại còn không biết! Mau chạy với ta."
"A?" Phí Tài hồ đồ khó hiểu, nhưng vẫn bị Triệu Liên Vân kéo đi, luồn lách một lượt, chui vào con ngách nhỏ.
"Đáng ghét, ngã rẽ bên này bị người chặn rồi." Triệu Liên Vân ỷ vào sự quen thuộc địa hình dẫn Phí Tài không ngừng vòng vèo, kết quả phát hiện bốn lối vào thì có ba cửa bị người chặn kín.
"Cô nương Tiểu Vân, ngươi đi nhanh đi, không đi thì không kịp đâu!" Phí Tài bị Triệu Liên Vân kéo đi đến độ váng cả đầu, không còn cảm giác phương hướng nữa. Ngữ khí của cậu đầy lo lắng, không muốn liên lụy đến người bạn duy nhất Triệu Liên Vân của cậu.
Triệu Liên Vân giận dỗi giậm chân, trong lòng gào lên: "Lão nương tìm tên tay trong dễ lắm sao? Thời đại này, đi đâu tìm thằng ngốc như Phí Tài chứ? Đám lão nô kia tên nào cũng láu cá như thế, bảo họ nói cho ta chút tin tức, bọn họ lập tức chìa tay vòi tiền, còn nói kiểu nửa nọ nửa kia, thật thật giả giả. Hừ! Bọn chúng ghét người mới như Phí Tài nên muốn trừ bỏ gã mà thôi. Quả nhiên nơi nào có người thì có giang hồ, thì có lừa lọc. Không được! Lão nương không nuốt được cơn giận này. Dám động vào người của lão nương, chết!"
Sắc mặt Triệu Liên Vân suy tư trầm trọng, vắt hết óc nghĩ ngợi, bên tai vang lên tiếng nói chuyện của đám lão nô.
"Chỗ này không có, cũng tìm ao bên kia rồi, không có!"
"Có phải đã bỏ đi rồi không?"
"Làm sao có thể? Người của chúng ta liên tục nhìn chằm chằm nơi này, thực sự nhìn thấy thằng nhãi kia đi vào."
"Vậy sao còn không đi tìm, đi!"
Nghe thấy tiếng bước chân của các lão nô, Triệu Liên Vân chợt nhanh trí trong tình thế cấp bách, bỗng nghĩ ra một biện pháp.
"Dưa ngốc, đúng là trời không tiệt đường người. May mà ta vừa từ chợ về, có mua một thớt lụa." Triệu Liên Vân nói rồi móc ra một đoạn tơ lụa mềm nhẵn thượng đẳng.
Vốn cô bé muốn dùng tơ lụa này để may quần áo.
"Dưa ngốc, chỉ cần ngươi nghe kỹ lời ta nói, làm theo lời ta, không chừng lần này lại là một chuyện tốt đối với ngươi!" Triệu Liên Vân nhét đoạn tơ lụa vào tay Phí Tài.
"Hả?" Phí Tài ngơ ngác.
Triệu Liên Vân cấp tốc nói cho Phí Tài kế hoạch của cô bé.
Mười mấy hơi thở sau, Phí Tài chủ động đi ra ngoài, để đám lão nô phát hiện.
Bọn họ vui mừng khôn xiết, vây quanh lại. Phí Tài nắm chặt nắm đấm, như nổi điên đánh ngã mấy tên lão nô xuống đất.
"Phản, phản rồi, tên cẩu tài này lại dám đánh lão tiền bối chúng ta!"
"Phí Tài, ngươi gây họa lớn rồi. Thiếu tộc trưởng đang tìm ngươi. Chúng ta tới bắt ngươi, ngươi lại dám phản kháng sao?"
Phí Tài hét lớn: "Thiếu tộc trưởng tìm ta, tự ta sẽ đi. Đám tiểu nhân các ngươi không được chạm bàn tay dơ bẩn vào người ta!"
Những lão nô này đều đã già, Phí Tài lại có cái vẻ điên cuồng quyết ngọc đá cùng vỡ, nhất thời không thể làm gì khác hơn là phải bao vây Phí Tài, không dám xông lên.
Phí Tài trợn mắt trừng trừng, đá bay một lão nô phía trước: "Thứ bẩn thỉu, tiểu gia ta muốn đi gặp thiếu tộc trưởng, đừng cản đường ta."
Đám lão nô nổi giận bừng bừng, mắt lóe lên sự độc ác giả dối, nhưng cũng không dám xông lên.
Họ đã nhận ra chỗ ngực Phí Tài đang phồng lên. Rất nhiều người thầm cười gằn: "Thằng đần này, đúng là dám trộm thật! Trộm giày thì thôi, vậy mà lại trộm giày của thiếu tộc trưởng. Ha ha ha, thật xui xẻo. Vốn muốn vặn ngã nó để nó đi quét dọn hố xí, kết quả lần này e cái mạng cũng chẳng còn. Đáng đời! Nô bộc thiếp thân của thiếu tộc trưởng dễ làm như vậy sao?"
Phí Tài cất bước đi tới doanh trướng của thiếu tộc trưởng trong vòng vây của đám lão nô.
Hai vị cổ sư bảo vệ doanh trướng nhìn thấy Phí Tài, ánh mắt như đang nhìn người chết.
Mã Anh Kiệt đứng trước cửa doanh trướng, mặt trầm như nước. Y làm việc mệt mỏi, muốn ra ngoài đi dạo một chút, vậy mà lại phát hiện giày của mình không còn.
Y gọi lão nô thiếp thân, lão nô nói cho y, rất có khả năng bị tên nô bộc trẻ tuổi mới tới trộm mất đi rồi, cũng có khả năng bị mang đi bán lấy tiền. Lão nô nói cho Mã Anh Kiệt, thực ra không phải lần đầu tiên Phí Tài trộm cắp.
Tất nhiên Mã Anh Kiệt đã giận dữ. Y không ngờ được, mình chợt nhân từ một lần lại rước lấy một tên trộm vặt.
Phí Tài lo sợ bất an, khủng hoảng loạn cả lên. Nhưng gã vẫn nhớ kỹ lời Triệu Liên Vân căn dặn nên ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước Mã Anh Kiệt, tỏ vẻ hung hăng, rất hiên ngang.
Mã Anh Kiệt nhìn gã, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Đám lão nô áp giải Phí Tài đi theo sau Phí Tài lại có vẻ giống như theo đuôi cậu tới. Càng quan trọng là, Phí Tài không hề hoang mang. Chẳng lẽ kẻ trộm không phải cậu?
Trong lúc vô tình, cơn giận trong lòng Mã Anh Kiệt bị sự hiếu kỳ và nghi hoặc thay thế.
"Tiểu nhân ra mắt thiếu tộc trưởng." Phí Tài quỳ xuống đất, giọng nói vang dội.
Mã Anh Kiệt nhìn xuống Phí Tài bên chân, không vui quát khẽ: "Có phải giày của ta bị ngươi trộm?"
"Tiểu nhân chưa bao giờ trộm cắp giày của ngài. Cho tiểu nhân một trăm lá gan cũng không dám làm." Phí Tài thề thốt phủ nhận.
"Nó đang nói láo. Ngực của nó phồng lên thế kia chắc phải có thứ gì, nhìn một cái là biết!"
Đằng sau lập tức có lão nô kêu lên.
Phí Tài hừ lạnh, mở rộng vạt áo để lộ một tấm lụa cao cấp trắng như tuyết.
Gã cẩn thận từng tí lấy tấm lụa ra, từ từ mở rộng để lộ đôi giày bên trong.
Mã Anh Kiệt thấy đúng là đôi giày mình đi, lập tức y cười gằn: "Hay, cực kỳ hay. Chứng cứ ở ngay đây, một tên trộm mà có thể khảng khái hùng hồn như ngươi thật đúng là hiếm thấy."
"Xin thiếu tộc trưởng làm rõ." Phí Tài không phản bác, chỉ dùng hai tay nâng đôi giày với vẻ rất cung kính đặt xuống đất, sau đó gục trán chạm sát mặt đất, tỏ vẻ mặc cho xử lý.
"Thiếu tộc trưởng, chứng cứ đã xác thực. Xin ngài trừng phạt tên chó đáng chết này thật nặng!"
"Đúng đấy. Nó lại dám trộm giày của thiếu tộc trưởng, tương lai nó còn có thể trộm nhiều thứ hơn."
"Tay chân của nó không yên, theo lão nô, cứ thẳng thắn chặt luôn tay của nó đi!"
Đám lão nô dồn dập nói, nội dung ác độc tàn nhẫn đến độ Phí Tài nghe mà lòng run rẩy. Nhưng cậu vẫn nhớ lời Triệu Liên Vân, không hề có bất kỳ lời phản bác nào.
Tình cảnh như thế khiến Mã Anh Kiệt nảy sinh chút hứng thú.
Xử tử một tên đầy tớ không phải chuyện to tát, nhưng xưa nay Mã Anh Kiệt đều lấy tiêu chí "Anh minh nhân ái" đại diện cho mình, ràng buộc mình, hi vọng tương lai mình có thể tiếp nhận gia tộc, trở thành đại minh chủ.
Đặc biệt là hiện tại, Mã gia đang là bộ tộc thủ lĩnh của đại quân, mọi cử động đều được người khác theo dõi. Bởi vì chuyện trộm giày nhỏ xíu mà vội vã xử tử một tên đầy tớ liệu có thể bị người khác nói thành kẻ tàn bạo hay không?
Mã Anh Kiệt cũng có lo lắng trong lòng.
Danh tiếng thật sự xây thì dễ, nhưng muốn giữ gìn lại gian nan.
Y hỏi: "Ta luôn luôn xử sự công chính. Phí Tài, ta cho ngươi cơ hội tự giải thích."
Phí Tài thở ra một hơi. Cậu làm theo lời dặn dò của Triệu Liên Vân quả thực đã đợi được câu nói này của Mã Anh Kiệt. Điều này mang lại tự tin to lớn cho cậu. Lúc này cậu ngầm quyết định, tất cả đều trả lời như Triệu Liên Vân dặn.
Cậu lập tức đáp: "Phụ thân tiểu nhân chết vì gia tộc tranh đấu. Thiếu tộc trưởng diệt Phí gia chính là đã báo thù giết cha cho tiểu nhân. Thiếu tộc trưởng anh minh nhân ái như vậy, tiểu nhân sao có thể làm chuyện ân đền oán trả như thế?"
Mã Anh Kiệt nghe thấy bốn chữ "Anh minh nhân ái", tâm trạng rõ ràng chuyển biến tốt hơn. Y dịu giọng hỏi: "Ồ? Vậy chẳng lẽ ngươi còn sự tình gì phía sau sao?"