Chương 673: Cổ Tiềm Hồn Thú Y
Cổ Tự Lực Cánh Sinh vô cùng quý giá đối với cổ sư Lực đạo. Trong số nguyên liệu khổng lồ của Hắc gia có một con cổ Tự Lực Cánh Sinh, nhưng so với con ban đầu của Phương Nguyên còn thấp hơn một chuyển, chỉ có nhị chuyển.
Cổ Tự Lực Cánh Sinh tam chuyển có giá bốn vạn năm nghìn nguyên thạch, đối ứng chiến công là bốn vạn rưỡi.
Nếu là cổ Tự Lực Cánh Sinh tứ chuyển, giá trị của nó có thể so sánh với cổ trùng ngũ chuyển, khả năng xuất hiện trong số nguyên liệu này rất thấp.
Phương Nguyên suy nghĩ, sau đó mua con cổ Tự Lực Cánh Sinh nhị chuyển. Nếu bây giờ không còn cách nào khác, hắn đành thử luyện cổ thôi.
Cổ Tự Lực Cánh Sinh đã như vậy, cổ Khí Lực càng không cần phải nói.
Cổ Khí Lực đã sớm tuyệt tích trên thị trường phàm nhân. Con cổ Khí Lực của Phương Nguyên bây giờ là do hắn thông qua cổ Phong Khí tứ chuyển mà nghịch luyện ra.
Nhưng cổ Phong Khí tứ chuyển thuộc về cổ thiên môn, khá thưa thớt.
Nếu muốn có được cổ Khí Lực, cũng chỉ có thể dùng cổ Phong Khí của Bắc Nguyên mà nghịch luyện thành cổ Khí Lực tam chuyển.
Tu vi của hắn bây giờ là ngũ chuyển. Cho dù có được cổ Khí Lực tam chuyển cũng không hợp dùng, tác dụng đối với hắn cũng cực ít.
“Cổ Phí Lực không mua được cũng không sao. Dù sao, con cổ này dùng để khắc chế Lực đạo, công dụng không nhiều. Nếu không có cổ Khí Lực, như vậy mới là hỏng bét. Cứ như vậy, ta sẽ thiếu thủ đoạn viễn chiến. Nếu bị cổ sư Lực đạo chèn ép, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
Mặc dù cổ Khí Lực không phải cổ hạch tâm, nhưng nó lại cực kỳ quan trọng đối với cổ sư Lực đạo.
“Như vậy, ta cũng chỉ có thể tận lực thu thập bí phương cổ Khí Lực tứ chuyển, ngũ chuyển. Khí đạo đã sớm bị diệt, cho dù bên trong Bảo Hoàng Thiên có, giá cũng không rẻ. Có lẽ phúc địa Lang Gia là hy vọng lớn nhất. Nhưng địa linh Lang Gia cũng không tiện đối phó. Ta muốn có được bí phương, cái giá bỏ ra cũng không ít.”
Phương Nguyên vì vấn đề khó khăn này mà âm thầm đau đầu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe.
“A, không đúng.”
Trong lòng hắn hơi chấn động.
“Cho dù ta không có thủ đoạn viễn chiến, nhưng Nô đạo có thể bù đắp. Tình huống bây giờ đã khác. Ta có hai Không Khiếu, kiêm tu Nô Lực hai đạo, hoàn toàn có thể lấy dài bổ ngắn.”
Nghĩ đến đây, đầu óc Phương Nguyên trở nên thông suốt hơn.
Tuy hắn là người trùng sinh, suy nghĩ chu đáo, nhưng nhất thời cũng có lúc lâm vào tư duy theo quán tính.
Kiếp trước của hắn chỉ có một Không Khiếu, cho dù liên quan đến phái khác, cũng phải sau khi thành tựu cổ tiên. Nhưng bây giờ, hắn vẫn là phàm nhân, vẫn có thể kiêm tu hai đạo.
“Cổ sư Nô đạo sợ nhất là chiến thuật chém đầu, ta có thể dùng Lực đạo để hộ thân. Trái lại, thiếu hụt của Lực đạo, ta có thể dùng Nô đạo để đền bù. Ta hoàn toàn không cần cổ Khí Lực.”
Bởi vì kiêm tu hai đạo, nan đề của cổ sư Lực đạo cứ như vậy mà được giải quyết dễ dàng.
Tiếp theo, Phương Nguyên dùng chiến công đổi rất nhiều nguyên liệu luyện cổ và cổ Võ đạo.
Cổ trùng và nguyên liệu Võ đạo là chuẩn bị cho việc tiến vào cốc Lạc Phách sau này.
Lúc trước, Đạo Thiên Ma Tôn đã dùng thủ đoạn phong ấn cốc Lạc Phách. Muốn vào trong đó, phương pháp bình thường là không được, nhất định phải dùng một con cổ Khai Môn ngũ chuyển.
Cổ Khai Môn phải gặp được người hữu duyên mới có thể tiến vào cốc Lạc Phách. Nhưng muốn đóng lại hành lang, hắn còn cần phải luyện chế một con cổ Bế Môn, phòng ngừa hành lang bị bại lộ, những người khác có thể tiến vào.
“Lang Vương đại nhân đổi không ít cổ Lực đạo, rất nhiều cổ trùng Võ đạo, còn có nguyên liệu luyện cổ.” Khi Phương Nguyên đưa ra yêu cầu, nữ cổ sư âm thầm ngạc nhiên.
Đổi cổ trùng Lực đạo thì còn có thể hiểu được. Mặc dù Lực đạo suy thoái, nhưng tiêu hao chân nguyên ít. Một khi chân nguyên sắp hết, đây chính là chỗ dựa cuối cùng của cổ sư.
Bởi vậy, tại Bắc Nguyên chiến sự luôn tấp nập, trong đội ngũ luôn có một số cổ sư tu Lực đạo.
Nhưng Lang Vương đại nhân cần cổ trùng Võ đạo để làm gì?
Có lẽ hắn muốn nhờ cổ trùng Võ đạo để bảo vệ bản thân? Dù sao cổ sư Nô đạo thường bị chiến thuật chém đầu khắc chế.
Còn số lượng nguyên liêu luyện cổ kinh người, chẳng lẽ Lang Vương bắt đầu có hứng thú với Luyện đạo? Hoặc hắn đang nghiên cứu phát minh ra loại cổ trùng Nô đạo mới?
Trong lòng nữ cổ sư có rất nhiều nghi vấn nhưng lại không tiện hỏi Phương Nguyên.
Nàng biết, nếu mạo muội nghe ngóng những bí mật này, đây chính là mạo phạm cực lớn đối với cổ sư.
Bởi vậy, trên gương mặt nàng hoàn toàn không có sự hiếu kỳ, chỉ vùi đầu xử lý công việc.
Rất nhanh, Phương Nguyên nhìn thấy chiến công của mình trên bảng bị giảm hơn phân nửa, từ vị trí thứ nhất xuống chính giữa.
“Lang Vương đại nhân, những thứ mà ngài cần sẽ được đưa đến cho ngài. Đến rạng sáng, tất cả sẽ được đưa đến hết.” Nữ cổ sư nhẹ nhàng nói.
Phương Nguyên gật đầu, đang định rời đi nhưng nữ cổ sư lại nhỏ giọng nói: “Lang Vương đại nhân, xin ngài chờ cho một lát. Ở đây có một cổ phương cực kỳ thích hợp với ngài, là tộc trưởng đại nhân cố ý dặn dò tiểu nữ tử giữ lại cho ngài.”
“Ồ?” Tinh mang chợt lóe trong mắt Phương Nguyên.
Không cần đoán cũng biết, nữ cổ sư này là cổ sư của Hắc gia.
Doanh địa quân nhu có vị trí quan trọng. Hắc Lâu Lan nhất định phải xếp người nhà của mình vào, lúc này mới có thể yên tâm.
Nghe nữ cổ sư nói, Phương Nguyên liền bừng tỉnh, Hắc Lâu Lan đang định lấy lòng hắn. Rất có khả năng là vì Hắc Tú Y lâm trận bỏ chạy, hy vọng Phương Nguyên có thể chuyện cũ bỏ qua mà ngầm hồi báo.
Phương Nguyên không khỏi sinh ra hứng thú. Sau khi tìm hiểu, hắn phát hiện cổ phương này quả thật rất thích hợp với hắn.
Đây là một cổ phương liên quan đến cổ Tiềm Hồn Thú Y.
Hiệu quả của cổ Tiềm Hồn Thú Y chính là che giấu hồn phách ba động.
Trước đó, Phương Nguyên đang ẩn núp tại một nơi hẻo lánh trên chiến trường, bởi vì phòng ngừa việc bị tìm kiếm, hắn cũng không toàn lực điều động đàn sói tác chiến. Nếu có loại cổ này, hắn có thể che giấu hồn phách ba động, ẩn tàng hành tung, còn có thể toàn lực điều khiển đàn sói.
Cổ phương này có từ nhất chuyển đến ngũ chuyển, bởi vậy giá cả không thấp.
Phương Nguyên sử dụng toàn bộ chiến công còn lại, mới miễn cưỡng đổi được cổ phương này.
Hắn mở cổ phương, xem qua một lần, nhận thấy muốn luyện chế được cổ trùng này, độ khó không lớn, nhưng số lượng nguyên liệu đầu tư cho nó lại cực kỳ khổng lồ, chi phí không thấp. Nhất là có một loại phải dùng rất nhiều da thú làm chủ tài luyện cổ.
“Tộc trưởng đích thân dặn dò, nếu Lang Vương cảm thấy luyện cổ quá phức tạp, có thể giao cho cổ sư Luyện đạo làm. Chỉ cần thanh toán số chiến công tương ứng cho đối phương là được. Nếu chiến công Lang Vương đại nhân không đủ, có thể ứng trước năm mươi vạn.” Nữ cổ sư đề nghị.
Nguyên thạch bình thường có thể kiêm nhiệm luôn tiền tệ.
Nhưng khi chiến đấu, bởi vì cổ sư phải vận dụng rất nhiều nguyên thạch để khôi phục chân nguyên và luyện chế các loại cổ, vì thế nguyên thạch rất khan hiếm.
Nếu vận dụng chiến công để thanh toán, nó có thể thay thế cho tiền tệ.
Điều này không chỉ riêng gì Bắc Nguyên, các vùng ở Nam Cương cũng vậy.
Nợ chiến công không phải đãi ngộ mà người bình thường có được. Nhưng Phương Nguyên là chiến lực quan trọng, sự cường đại của hắn có thể gia tăng thực lực cho đại quân Hắc gia. Vì thế Hắc Lâu Lan đã âm thầm xúc tiến việc này.
Phương Nguyên gật đầu, chấp nhận nợ năm mươi vạn chiến công.
Như vậy, chiến công của hắn đã trở thành số âm, từ vị trí thứ nhất trượt thẳng xuống cuối bảng.
Trong mười lăm đại trướng, các cổ sư nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh hô.
Trên bảng chiến công thật lớn, số lượng âm năm mươi vạn cực kỳ chướng mắt.
Từ vị trí thứ nhất trượt xuống vị trí cuối cùng, sự chênh lệch lớn như vậy khiến cho người ta phải rớt mắt kính.
Tiếng bàn tán ồn ào vang lên, sau đó dần dần lắng lại.
Thực lực và địa vị của Lang Vương khiến bọn họ không thể tiếp nhận được sự thật như vậy.
Chương 674: Nổi danh
Sau đó, một số nhiệm vụ giao đến từ Lang Vương khiến cho tiếng bàn tán vốn đã giảm xuống một lần nữa náo nhiệt lên.
Bắt giữ sói hoang, thu thập vong hồn, lột da sói và gia công sơ bộ cùng với rất nhiều nhiệm vụ luyện cổ, một khi hoàn thành có thể thu hoạch không ít chiến công.
Những nhiệm vụ này rất nhanh kích thích sự nhiệt tình của mọi người.
Mấy ngày sau, Phương Nguyên tiếp tục tu hành, chủ yếu tập trung tinh lực ở phương diện Lực đạo.
Nhờ có cổ Rùa Ngọc Da Sói, cơ thể của hắn có thể gánh chịu thêm nhiều sức mạnh hơn.
Mấy ngày tiếp theo nữa, khi sức mạnh của Phương Nguyên đột phá đến trăm quân, hắn đã thu hoạch được hàng vạn con cổ Tiềm Hồn Thú Y nhất chuyển.
Nhưng muốn đẩy lên đẳng cấp ngũ chuyển, số lượng này còn chưa đủ.
Đại quân Hắc gia nghỉ ngơi dưỡng sức bảy ngày, sau đó thống nhất nhổ trại, hướng phòng tuyến của Đông Phương tộc tiếp tục tiến tới.
Cuộc đại chiến một lần nữa mở ra.
Đông Phương Dư Lượng dựa vào tường thành kiên cố, nghiêm phòng tử thủ, nhiều lần mang đến phiền phức khá lớn cho Hắc gia.
Nhưng tổn thất trước đó khó mà bù lại. Trận chiến đầu tiên đã tạo thành sự chênh lệch rất lớn.
Năm phòng tuyến do đại quân Đông Phương thành lập đã bị Hắc gia liên tiếp đột phá.
Khi đại quân Đông Phương lùi đến phòng tuyến cuối cùng, đã bị Hắc gia bao vây tại trung tâm Thảo Phủ.
“Đông Phương Dư Lượng, ngươi đã cùng đường mạt lộ, bại cục đã định, nhưng ta vẫn có câu nói kia, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chỉ cần ngươi nhận thua, vị trí quân sư thứ nhất của ta vẫn thuộc về ngươi.”
Đứng trên bò tót hai đầu, Hắc Lâu Lan ngẩng đầu đứng thẳng, âm thanh vang vọng toàn bộ chiến trường.
Đối với lời dụ hàng của Hắc Lâu Lan, Đông Phương Dư Lượng chỉ giữ im lặng.
Y đứng trên tường thành nhìn quân địch đen ngòm phía trước. Gió thổi bay vạt áo dài của y, đung đưa theo gió.
Y thở dài.
Dù y có mưu kế chồng chất, thường mưu tính trước, nhưng chênh lệch giữa hai bên quá lớn, cuối cùng vẫn phải đi tới bước cuối cùng này.
Trí đạo không phải là vô địch.
Nhìn chung trong lịch sử, lưu phái cổ sư có tầng tầng lớp lớp, trăm hoa đua nở. Dù là Khí đạo, Lực đạo đã từng có thời cực thịnh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tiêu diệt toàn bộ lưu phái khác để một mình bá chủ lưu phái giới cổ sư.
Mỗi lưu phái đều có ưu điểm của mình, cũng có sự thiếu hụt riêng.
Đặc biệt là lưu phái cổ sư đều xây dựng trên cơ sở vật tư. Sau lần đại biến thiên đó, hoàn cảnh biến hóa, vật tư cần thiết cho cổ sư tu hành bị giảm đi, sức sống của lưu phái cũng bị chết theo.
Chỉ cần cổ sư hơi hiểu một chút về lịch sử thì có thể biết được, trong dòng sông dài thời gian đã mai táng biết bao nhiêu lưu phái.
Lại nói, Trí đạo đã rất hưng thịnh, còn truyền lại tới ngày nay. Mặc dù cổ sư thuộc Trí đạo rất ít ỏi, nhưng lưu phái có sức sống lâu dài như vậy đã có thể nói là riêng một ngọn cờ.
Trên thế giới này xưa nay chưa từng có lưu phái nào vô địch, chỉ có cổ sư vô địch.
Nhưng người có thể đạt tới cảnh giới vô địch trong cả dòng lịch sử chẳng qua cũng chỉ có chín người mà thôi.
Đông Phương Dư Lượng chỉ là cổ sư ngũ chuyển Trí đạo, tuy chiếm vị trí đỉnh cao tại thế tục, nhưng vẫn còn cách vô địch xa lơ xa lắc.
Mặc dù y sở hữu sát chiêu Thất Tinh Đăng độc đáo, nhưng chân nguyên của y vì đó cũng bị tiêu hao cực lớn, chung quy không thể kéo dài. Đối mặt với quái vật khổng lồ như Hắc gia, y đã sớm có cảm giác một cây làm chẳng lên non, thế đơn lực bạc.
"Nếu như ta là cổ sư thuộc Nô đạo có lẽ còn có cơ hội ngăn cơn sóng dữ, nhưng dù là Nô đạo cũng phải lo lắng chiến thuật chém đầu. Cho dù là Lang Vương Thường Sơn Âm cũng không dám một thân một mình dẫn bầy sói thoát khỏi bộ đội. Vì vậy, chỉ khi thăng cấp thành cổ Tiên mới có thể ngự trị bên trên phàm trần." Đông Phương Dư Lượng thở dài.
Lúc này, Thủy Ma Hạo Kích Lưu tiến tới khiêu chiến.
"Phong Ma! Cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta!" Gã kêu to, chỉ mặt gọi tên.
Phong Ma giận dữ, gầm một tiếng: "Hạo Kích Lưu! Ngươi đừng vội kiêu căng!"
Nói rồi, hắn ta đột nhiên nhảy lên tường thành, đang trên không trung đã thúc giục cổ trùng. Hai lưỡi đao gió bốn mặt hình thành, bắn vụt ra.
"Ngươi chơi thế nào cũng chỉ có mấy chiêu cũ rích này!" Thủy Ma cười ha hả, không tránh né mà hung hãn đón đỡ.
Rầm rầm rầm!
Phong Thủy song ma đã đấu với nhau hơn mười lần, cực kỳ quen thuộc lẫn nhau. Giờ phút này đôi bên vừa giao chiến lập tức tiến vào tình trạng gay cấn tột độ.
Đao gió và đạn nước bắn loạn, va chạm trên không trung, nổ ầm ầm.
Thế công của Phong Ma sắc bén, am hiểu di chuyển khắp nơi. Thủy Ma lại dùng chiêu thức cuồng dã, phóng khoáng, cuồn cuộn mênh mông.
Hai bên đều nổi danh đã lâu, nhất thời dây dưa bất phân thắng bại. Dù thanh thế to lớn nhưng vẫn giằng co.
Hai đội quân cổ sư mênh mông đều dõi mắt nhìn theo hai người này.
Cổ sư tứ chuyển mạnh mẽ là điều mà nhiều người đều có nhận biết sâu sắc, nhưng bây giờ tận mắt nhìn vẫn có cảm giác run sợ từ trong lòng.
Chiến đấu chốc lát, Thủy Ma dần dần chiếm thượng phong.
Trạng thái của Phong Ma cũng không tốt. Sức chiến đấu của cổ sư cũng có lúc lên lúc xuống.
Lại như lúc này, đại cục đã định. Bộ tộc Đông Phương bị Hắc gia bao vây tầng tầng lớp lớp, tất nhiên Phong Ma cũng bị ảnh hưởng.
Nhận thấy đối thủ cũ vốn ngang ngửa với mình lại bị mình đẩy vào thế hạ phong, Thủy Ma vui mừng hò hét, thế công càng thêm hùng tráng.
Thấy cảnh này, tinh thần của quân đội Hắc gia càng cao hơn. Quân đội Đông Phương trên tường thành lại rơi vào cảnh im ắng như chết.
Trong vương trướng, Hắc Lâu Lan cười ha ha, chỉ định một cường giả tứ chuyển xuất trận khiêu chiến.
Đông Phương Dư Lượng phái một người ứng phó.
Tuy vậy, hai vị cổ sư tứ chuyển này chiến đấu kém kịch liệt hơn hai ma Phong Thủy rất nhiều.
Hai người này đấu với nhau không chỉ không gây ra bao nhiêu sấm sét mưa rào, thậm chí còn trò chuyện với nhau, nói tới vị tổ tiên nào đó của hai tộc, lại còn có quan hệ thông gia.
Sắc mặt Đông Phương Dư Lượng càng khó coi hơn. Vẻ vui sướng của Hắc Lâu Lan lại càng dày thêm vài phần.
Tinh thần quân đội Đông Phương hạ thấp, lòng người tan rã. Thế lực liên minh khắp nơi hầu như cũng đang bắt đầu tìm đường lui.
Sĩ khí quân Hắc gia tăng vọt. Cổ sư cường giả tứ chuyển dồn dập xin chiến.
Hắc Lâu Lan cười, lần lượt đồng ý.
Rất nhanh, giữa hai quân mở ra mười hai vòng chiến.
"Mỗ là Phan Bình, người phương nào đánh với ta một trận?" Phan Bình hùng hổ vô cùng. Sau khi được Hắc Lâu Lan gật đầu, gã trở thành người thứ mười ba xuất chiến.
Đông Phương Dư Lượng yên lặng một hồi.
Từ đầu cuộc chiến tới giờ, cổ sư tứ chuyển trong tay y đã ngã xuống rất nhiều người. Các cường giả trông trước trông sau, tinh thần rệu rã, âm phụng dương vi.
Tuy rằng tại thời điểm kết minh, các cường giả nổi danh đều dùng cổ Thề Độc, nhưng nội dung lời thề lại không hà khắc, còn có rất nhiều sơ hở để lợi dụng.
Đông Phương gia là gia tộc minh chủ, tuy muốn quấn chặt chẽ các bộ tộc lớn vào chiến xa của mình, nhưng các thế lực cũng không phải kẻ ngu. Vì vậy, nội dung lời thề đã được truyền thừa rất nhiều năm này đã bị nghiên cứu ra rất nhiều cách chống chế.
Lần này Phan Bình xin chiến, Đông Phương Dư Lượng càng phát hiện trong tay không còn ai để dùng.
Y trầm ngâm chốc lát, rốt cục hạ xuống một mệnh lệnh.
"Cái gì? Đông Phương minh chủ hạ lệnh để phụ thân ta xuất chiến?" Trong doanh trướng sau tường thành, Đường Phương nhìn sứ giả truyền tin trước mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi, hai mắt tóe ra lửa.
Trong cuộc chiến đấu lúc trước, tộc trưởng Đường gia vì yểm trợ cho tộc nhân rút lui nên bị hai cổ sư tứ chuyển của Hắc gia vây công, trọng thương. Sau đó ông ta vẫn trị bệnh trên giường, chưa tĩnh dưỡng tốt.
"Đây là lệnh của minh chủ, lẽ nào Đường gia ngươi muốn kháng lệnh hay sao? Ta biết quý tộc trưởng bị thương nặng liệt giường, nhưng tộc trưởng bị thương nặng có nhiều lắm, lại nhận được lệnh của minh chủ xong chẳng phải vẫn một lượt xông lên tham chiến?" Sứ giả nói rất cứng rắn. Sứ giả nhìn Đường Phương không hề che giấu vẻ xem thường chút nào.
Chương 675: Chỉ là một trò chơi (1)
"Ngươi!" Đường Phương giận dữ, gầm nhẹ nói: "Bọn họ đều giả vờ bệnh, còn cha ta bị thương thật sự!"
"Được rồi, Tiểu Tam, không nên nói nữa. Trận chiến này, tộc trưởng Đường gia là ta phải tự mình tham chiến, bụng làm dạ chịu." Chợt, tộc trưởng Đường gia sắc mặt tái nhợt đi ra.
"Hừ, nhận lệnh là tốt rồi." Sứ giả Đông Phương gia hừ lạnh, phất tay áo rời đi.
"Nhưng cha, sức khỏe của cha..." Đương Phương vô cùng lo lắng.
"Không sao." Tộc trưởng Đường gia vỗ vỗ vai con trai. "Những ngày qua, ta vẫn luôn tĩnh dưỡng. Thương thế của ta đã khỏi bảy tám phần. Sau trận chiến ngày hôm nay, cực kỳ có khả năng hai phe sẽ chiến trận cuối cùng. Nếu ta không xuất chiến, tình cảnh sẽ càng bết bát hơn. Hơn nữa, đối với gia tộc chính là hại lớn hơn lợi."
Đường Phương cắn chặt răng: "Vậy cha cẩn thận. Tỉ còn trên tay đối phương, nếu có cơ hội..."
"Ừm. Cha sẽ cố hết sức." Tộc trưởng Đường gia nhíu mày, đi ra khỏi doanh trướng.
Ông ta tới tường thành, gặp Đông Phương Dư Lượng, sau đó nhảy xuống chiến trường triển khai ác chiến với Phan Bình.
Đường Phương đứng trên tường, mắt nhìn đăm đăm theo cha.
"Thiếu tộc trưởng, không sao! Tuy tộc trưởng còn độc chưa trừ, nhưng trận chiến hôm nay không giống trước kia, mọi người đều nương tay." Một vị gia lão của Đường gia trấn an.
Đường Phương nhìn cha và Phan Bình chiến đấu khó phân thắng bại, lòng không nóng không lạnh, cảm giác lo âu cũng tiêu tan nhiều.
Nhưng chợt, Phan Bình đột nhiên bùng nổ, rút thanh loan đao vẫn đeo bên hông ra.
Trước mắt mọi người chợt lóe lên luồng sáng trắng, loáng cái trôi qua.
Khi mọi người định thần nhìn lại, tộc trưởng Đường gia đã đầu thân chia lìa.
"A, cha!" Đường Phương run lên một cái, sau đó gào lên thảm thiết.
Biến cố phát sinh quá nhanh, song phương kinh ngạc mất mấy hơi rồi chợt nổ ầm lên tiếng bàn luận.
"Tộc trưởng Đường gia Đương U đã bị Phan Bình ta chém đầu rồi!" Mắt Phan Bình tỏa ra sự khát máu. Gã một tay nhấc đầu tộc trưởng Đường gia lên, hưng phấn kêu la.
Mắt Đường Phương tối sầm lại, ngất đi tại chỗ.
"Vừa rồi là cái gì?"
"Ta chỉ nhìn thấy một vệt sáng, thực sự quá nhanh! Căn bản không nhìn rõ được."
"Không biết là cổ gì, hoặc là sát chiêu của Phan Bình?"
Phan Bình đột nhiên chém giết cường giả đồng cấp, nhất thời khiến danh tiếng của gã vang vọng. Ngay cả Phương Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần cũng hơi hé mắt, nhìn kỹ về phía gã.
Vùng Bắc Nguyên rộng lớn là nơi thích hợp để chiến đấu. Vô số trận chiến mài giũa tầng tầng lớp lớp cường giả. Những cường giả này hầu như đều có một vài thủ đoạn ẩn giấu làm lá bài tẩy, không muốn người biết.
Mặc dù Phan Bình là cổ sư tứ chuyển, nhưng thực ra danh tiếng không cao, không được biết tới trong số tất cả các cổ sư tứ chuyển. Nhưng trải qua trận chém giết này, gã giẫm lên thi thể của tộc trưởng Đường gia, gã đã hoàn toàn nổi danh.
Phan Bình vui như được gió xuân, đắc thắng mà về.
Hắc Lâu Lan cười ha ha, sai người mang chén rượu của mình, ban thưởng rượu ngon cho Phan Bình.
"Cảm ơn minh chủ đại nhân đã ban thưởng!" Phan Bình đứng thẳng trong vương trướng, một hơi uống cạn chén rượu, mắt đảo quanh, tinh thần phấn chấn.
Gã có được con cổ trùng này chỉ là tình cờ. Có lần, mấy bộ tộc lớn mở một phiên chợ, gã nhìn thấy thanh loan đao này rất tinh xảo và đẹp nên mua về coi như vật sưu tập.
Nhưng gã không ngờ, trong lúc gã đang thưởng thức, gã lại phát hiện bí mật trong loan đao.
Trên lưỡi thanh đao có một vệt hàn quang, lại chính là một loại cổ trùng thần bí.
Phan Bình lao lực cực kỳ cuối cùng mới luyện hóa được con cổ này. Tuy không biết có tên là gì, nhưng đã nhiều lần chém giết kẻ địch mạnh cho gã, công kích cực kỳ sắc bén.
Trong trận tranh đấu vương đình này, gã vẫn luôn chờ mong cực kỳ.
Vốn khi Hắc gia và quân đội Đông Phương vừa chiến trận đầu, gã đã chủ động chờ lệnh, muốn là người xuất chiến đầu tiên. Lúc đó, gã sẽ lợi dụng cổ trùng này để chém giết kẻ mạnh trước mắt mọi người, có ý dương danh sau một trận chiến.
Nhưng Đường Diệu Minh người ta chỉ mặt gọi tên muốn khiêu chiến Lang Vương Thường Sơn Âm khiến Phan Bình rất phiền muộn.
Điều khiến gã buồn bực chính là, Phương Nguyên căn bản không hề ra bài theo lẽ thường. Hắn thẳng thắn ra tay, bỏ qua phân đoạn này, khiến hai quân đại chiến.
Cơ hội mà Phan Bình khổ sở chờ đợi một lúc lâu không còn nữa. Sau đó tuy cũng có ác chiến, nhưng không phải hoàn cảnh mà Phan Bình muốn.
"Có điều, qua trận chiến hôm nay, ta rốt cuộc đã nắm được cơ hội. Tộc trưởng Đường gia Đường U là nhân vật thành danh lâu năm. Qua trận chiến này, địa vị của ta lập tức tăng vọt, hầu như có thể trở thành chiến tướng số một của Hắc gia. Dù sao, tuy Thủy Ma Hạo Kích Lưu có danh tiếng lớn hơn, nhưng hắn ta vẫn không làm gì được Phong Ma. Còn về Lang Vương Thường Sơn Âm, hắn là Cổ Sư Nô đạo, ta không so với y..."
Phan Bình nhìn bốn phía, cảm giác ánh mắt mọi người nhìn gã đều thay đổi, gã càng vui vẻ hơn.
"Đây chính là cảm giác người hơn người. Khà khà, một ngày nào đó, danh tiếng Phan Bình sẽ vang khắp Bắc Nguyên!" Gã thầm hô hào.
Phúc địa Nghịch Vũ.
Một con đường bằng ngọc bích rất tinh tế kéo dài trên mặt hồ tới một mái đình cô quạnh.
Ngoài đình, mưa phùn lất phất, gió mát khẽ thổi.
Khác với bên ngoài, mưa nơi này từ dưới lên trên. Cái tên Nghịch Vũ chính vì vậy mà ra.
Sau nữ Cổ tiên Đàm Bích Nhã, phúc địa lại nghênh đón vị khách mới.
"Vãn bối Hắc Bách ra mắt tiền bối Đông Phương." Người tới là một người đàn ông trung niên bình thường, nhưng là cổ Tiên lục chuyển hàng thật giá thật.
"Ngươi và ta đã bảy mươi năm chưa gặp. Khi đó, ta nhớ ngươi vẫn còn là tộc trường Hắc gia, suýt nữa đã làm chủ Vương đình." Phương Đông Trường Phàm râu tóc trắng như tuyết, cười ha ha, mắt ra hiệu: "Ngồi đi."
Hắc Bách ngồi trên ghế đá, hơi khom mình: "Nói ra thật xấu hổ, vãn bối khi đó còn được gia tộc ủng hộ cực nhiều, cuối cùng lại thiếu một chiêu bị Lưu gia đánh bại."
"Ha ha ha." Đông Phương Trường Phàm cười: "Không sai, tộc trưởng Lưu gia năm đó là Lưu Nhất Phong tài năng tuyệt vời, có thể nói là kỳ tài trăm năm khó có một."
"Tiền bối nhớ thật không sai, vãn bối bội phục."
Đông Phương Trường Phàm chậm rãi lắc đầu: "Cổ sư Trí đạo chúng ta muốn tính toán thì phải chú ý tới mỗi một tình báo. Có điều, tuy Lưu Nhất Phong tỏa sáng rực rỡ, nhưng sau đó lại xung kích cảnh giới cổ Tiên thất bại. Lần mưa gió bão bùng kia, kẻ cười đến cuối thực sự trái lại là kẻ được gọi bằng tên “thạch nhân Hắc gia” ngươi."
"Tiền bối quá khen, vãn bối cũng chỉ may mắn."
"Ngươi không cần phải khiêm tốn. Thành tựu cổ Tiên khó như lên trời. Thường thường cứ mười nghìn cổ sư ngũ chuyển chưa chắc đã có người thành công. Haiz, không nói gạt ngươi, những năm qua ta lần lượt khảo sát rất nhiều hậu bối, hiện giờ hi vọng gửi gắm ở tên nhóc này." Đông Phương Trường Phàm nói rồi, ngón trỏ tay phải chỉ về một phía. Chính giữa bàn đá bỗng dưng bốc lên một luồng khói mờ, sau đó từ làn khói phản chiếu ra tình hình trận chiến tại Bắc Nguyên Thảo Phủ.
Vừa vặn, hai vị cổ Tiên nhìn thấy Phan Bình vung loan đao chém giết tộc trưởng Đường gia.
Hắc Bách nhướng mày, khẽ ồ một tiếng: "Cảnh này thật thú vị. Nếu vừa nãy vãn bối không nhìn lầm, cổ này hẳn là cổ Đơn Đao. Uy lực của cổ Đơn Đao khá độc đáo. Một khi nó được thúc giục, chủ nhân sẽ có khả năng bỏ qua phòng ngự cùng cấp. Thứ này do cổ Tiên Đao Ma sáng chế, hình thể đặc biệt, chỉ là một vệt hàn quang hình lưỡi đao, cần phải sống nhờ trên thân đao. Cổ này dùng đao làm thức ăn. Đao bị nó ký sinh sẽ dần bị ăn mòn, cuối cùng tiêu tan sạch sẽ."
Đông Phương Trường Phàm gật gù: "Đúng vậy. Cổ Đơn Đao cao nhất có thể đạt tới lục chuyển. Trước kia Đao Ma dựa vào cổ Đơn Đao lục chuyển đã dựng riêng một ngọn cờ."
"Không ai dám trêu chọc ông ta. Nhưng cuối cùng, ông ta bại trong tay Điệp Kiếm Tiên. Đao Ma chết trận ngay tại chỗ, phúc địa cũng bị Điệp Kiếm Tiên chiếm đoạt. Cổ Đơn Đao lục chuyển không còn được lưu truyền cổ phương. Có điều, trên thế gian bây giờ không thiếu cổ Đơn Đao. Những thứ này đều do Đao Ma ngày xưa khi ngụy trang thành người phàm đi du lịch thiên hạ đã tùy ý tặng người.