Chương 667: Thất Tinh Đăng (2)
“Haha, Đông Phương Dư Lượng ngươi đã có thể nghĩ ra chiêu mây xoáy khắc chế sông ngầm của ta, vậy thì ta cũng có thể thay đổi sát chiêu lúc đầu. Thế nào, ta chuẩn bị tỉ mỉ cho ngươi như thế, tư vị thế nào? Đây chính là thủ đoạn tuyết tàng của ta, ngay cả người thân của ta cũng không biết.”
Hắc Lâu Lan cất tiếng cười to, tiếng cười vang vọng toàn bộ chiến trường.
Nhất thời, khí thế của gã bao phủ chung quanh. Cho dù là cổ sư chiến đấu cũng không khỏi chú ý sang.
Khi thấy Hắc Lâu Lan chiếm thượng phong, sĩ khí cổ sư Hắc gia không khỏi dâng cao. Trái lại, cổ sư Đông Phương tộc giống như bị luồng điện đánh trúng.
Cuộc đọ sức giữa Hắc Lâu Lan và Đông Phương Dư Lượng rất quan trọng, cũng không chỉ quyết định sinh tử mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ chiến trường.
“Khụ khụ khụ...”
Hắc Lâu Lan bỗng nhiên im bặt, sau đó phun ra mấy ngụm máu đen.
Mặc dù uy lực chiêu này của hắn rất lớn, nhưng giết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Chiêu thức tự mình hại mình, mặc kệ kết quả như thế nào, một khi thôi động, cổ trùng hình thành sát chiêu sông ngầm sẽ bị diệt vong.
Cổ trùng bị diệt, cổ sư tất nhiên sẽ phải chịu phản phệ.
Nhưng như vậy cũng đủ kiếm lợi lớn rồi.
Hắc Lâu Lan không chỉ thoát khỏi, ép lại Đông Phương Dư Lượng mà còn giết chết ba người Ngụy Hâm, Khương Uyển San và Ngạc Huyền Minh đang trong trạng thái Tam Tâm Hợp Hồn.
Ba người vừa chết, đàn thú pha trộn lập tức không còn người chỉ huy, sinh ra nội chiến kịch liệt. Như lời Phương Nguyên nói trước đó, không công tự tan.
Bọn chúng chạy lung tung, khiến cho chiến trường càng thêm hỗn loạn.
Đông Phương Dư Lượng không khỏi ngưng trọng, chậm rãi đứng lên.
Công tác bảo mật của Hắc Lâu Lan vô cùng tốt. Gã không hề lộ ra bất cứ dấu hiệu nào, cứ như vậy mà thay đổi sát chiêu, đúng là nằm ngoài dự liệu của y.
Trên thực tế, y vốn vì Ngạc Huyền Minh, Ngụy Hâm và Khương Uyển San mà kín đáo chuẩn bị thủ đoạn chạy trốn, có thể trực tiếp truyền tống ba người về phía sau chiến trường.
Nhưng khi Hắc Lâu Lan thay đổi sát chiêu, gia tăng cổ trùng Vũ đạo, lúc sông ngầm nổ tung, không gian xung quanh đều bị phá, thủ đoạn của Đông Phương Dư Lượng cũng mất đi tác dụng.
“Đông Phương Dư Lượng, bây giờ ngươi nhận thua vẫn còn kịp. Chỉ cần ngươi đầu hàng, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, bất kể hiềm khích lúc trước, bổ nhiệm ngươi làm đệ nhất quân sư.” Hắc Lâu Lan trước mặt mọi người chiêu hàng Đông Phương Dư Lượng.
Đông Phương Dư Lượng cười lạnh một tiếng.
Tính háo sắc của Hắc Lâu Lan truyền khắp Bắc Nguyên, vẫn luôn ngấp nghé em gái của y là Đông Phương Tình Vũ. Cho dù Đông Phương Dư Lượng đầu hàng thế lực khác, cũng không bao giờ quy thuận Hắc Lâu Lan.
“Hắc Lâu Lan, ngươi đừng quá lạc quan. Cho dù ngươi chiếm cứ thượng phong, nhưng ngươi vẫn còn cách thắng lợi rất xa. Đến đi, chúng ta cùng nhau đọ sức một trận. Thất Tinh Đăng.”
Đông Phương Dư Lượng khẽ quát một tiếng, bên cạnh xuất hiện bảy ngọn đèn.
Bảy ngọn đèn này có màu sắc khác nhau, vây quanh cơ thể của y, phát ra từng luồng ánh sáng xinh đẹp.
Đây là sát chiêu của Đông Phương Dư Lượng. Công dụng của bảy ngọn đèn khác nhau. Dưới sự gia trì của bọn chúng, Đông Phương Dư Lượng thôi động cổ Tinh Niệm.
Ào ào ào.
Vô số tinh niệm phun ra ngoài, tinh quang sáng chói. Cho dù là ban ngày cũng không che giấu được ánh sáng của chúng.
Rất nhiều tinh niệm bốc lên không. Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, Đông Phương Dư Lượng đã sinh ra mấy vạn tinh niệm.
Giữa không trung, tinh quang nối thành một mảnh, tạo thành một mảng tinh vân lớn, ầm ầm dậy sóng.
“Hắc Lâu Lan, tiếp chiêu này của ta.” Đông Phương Dư Lượng quát to một tiếng, tinh niệm nhanh chóng lao đến Hắc Lâu Lan.
Kích thước khổng lồ tạo thành cuồng phong gào thét, khí thế cực kỳ kinh người.
“Hừ.” Ánh mắt Hắc Lâu Lan hiện lên sự kiêng kỵ.
Cổ sư Trí đạo cũng không phải loại người tay không tấc sắt. Cổ sư mỗi một phái đều có thủ đoạn công phạt khác nhau.
Phái nào không có thủ đoạn công phạt, tất sẽ bị đào thải, bị tiêu diệt trong dòng sông lịch sử.
Rất nhiều năm trước, Hắc Lâu Lan và Đông Phương Dư Lượng giao thủ với nhau. Khi đó chỉ có quy mô mấy ngàn tinh niệm, nhưng vẫn đủ khiến cho Hắc Lâu Lan ăn thiệt.
Tinh niệm trực tiếp công kích đầu của kẻ địch, mở ra lối riêng, khó mà đề phòng.
“Nhiều tinh niệm như thế, xem ra Đông Phương Dư Lượng đang muốn liều mạng. Tinh niệm không chút tiết chế, không chỉ tổn thương hồn phách hoặc cơ thể một cách đơn giản. Mặc kệ kết quả của cuộc đại chiến này như thế nào, Đông Phương Dư Lượng ít nhất phải tổn thất hai năm tuổi thọ. Bây giờ trạng thái của ta không tốt, vẫn tạm thời tránh mũi nhọn này thì tốt hơn.”
Hắc Lâu Lan nhìn thấy quy mô của tinh niệm, lập tức sinh lòng thoái ý.
Vèo một tiếng, gã biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện đã cách xa ngàn bước.
Nhưng tinh niệm kinh người vẫn nhanh như sấm sét, truy sát Hắc Lâu Lan không bỏ.
Hắc Lâu Lan hừ lạnh một tiếng, vừa dùng cổ trị liệu vừa không ngừng xê dịch né tránh.
Tinh niệm tập trung thành một luồng tinh vân khổng lồ, không ngừng đuổi theo Hắc Lâu Lan trên chiến trường. Đến chỗ nào, người ngã ngựa đổ chỗ đó.
Một số cổ sư ý chí yếu kém trực tiếp bị tinh niệm tấn công, trở nên ngớ ngẩn.
Phần lớn cổ sư bị tinh niệm rót vào não, lập tức hoa mắt váng đầu đứng không vững.
Chỉ có một số cổ sư cường giả đếm trên đầu ngón tay, ý chí kiên cường, tâm tư nhanh như chớp đánh tan những tinh niệm vọt đến mình. Nhưng cũng vì vậy, các cổ sư cường giả vì chống lại tinh niệm, cuộc chiến vốn kịch liệt cũng vì thế mà dừng lại.
Cổ sư tứ chuyển có thể tung hoành chiến trường, nhưng cổ sư ngũ chuyển một khi hiển lộ uy năng, có thể ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc.
Đông Phương Dư Lượng toàn lực ra tay, Hắc Lâu Lan bị ép vào thế hạ phong. Tinh niệm bàng bạc kết thành tinh vân, trở thành lực lượng chúa tể trên chiến trường.
Mặc dù tinh niệm tiêu hao rất nhanh, nhưng độ sinh ra tinh niệm của Đông Phương Dư Lượng cũng hết sức kinh người.
Thời gian trôi qua, quy mô tinh vân không giảm, ngược lại còn lên cao.
Trên chiến trường, toàn bộ lực chú ý của mọi người đều tập trung vào tinh vân. Tinh vân vọt đến, đại đa số cổ sư đều lựa chọn chạy tứ phía, chỉ sợ bị tấn công thành kẻ ngốc.
Nhưng gương mặt Đông Phương Dư Lượng lại không hề vui mừng, ngược lại chỉ toàn sự lo lắng.
Cổ di động của Hắc Lâu Lan vô cùng xuất sắc, tinh niệm cũng không đuổi kịp. Đông Phương Dư Lượng biết, hai người quan trọng nhất trong đại quân Hắc gia chính là Thường Sơn Âm và Hắc Lâu Lan.
Hiện tại Hắc Lâu Lan còn chạy nhanh hơn thỏ. Thường Sơn Âm cũng đang trốn ở chỗ tốt, tận lực áp chế hồn phách, chỉ dùng một phần khí lực để khống chế đàn sói. Muốn đào được hắn từ trong chiến trường hỗn loạn, hy vọng quá xa vời.
“Đã như vậy, ta sẽ tiêu diệt hết tinh binh các ngươi. Ta muốn xem các ngươi có thể nhẫn nại được hay không.” Lãnh mang lóe lên trong mắt Đông Phương Dư Lượng, tinh niệm giữa không trung đột nhiên chuyển hướng, lao xuống đoàn tinh binh đang chiến đấu.
Đám tinh binh này chỉ có tu vi nhị chuyển, trong đó xen lẫn cổ sư tam chuyển làm đầu mục.
Nhân số bọn họ đông đảo, nhưng cũng không phải đối thủ của Đông Phương Dư Lượng. Dưới sự cố ý của tinh niệm, Lam Điệp tinh binh của Hắc gia lập tức sụp đổ, tử thương vô số.
“Tinh binh tộc ta.” Nhìn thấy cảnh tượng này, Tộc trưởng Diệp gia đau lòng kêu lên.
“Còn không ra?” Đông Phương Dư Lượng cau mày, một lần nữa thôi động tinh niệm, tập kích Chiến Khuyển tinh binh.
Chiến Khuyển tinh binh lập tức ngã trái ngã phải, tinh binh chung quanh bắt lấy cơ hội tốt, vây công mà lên, thuần thục giết chết tinh binh này.
“Chiến Khuyển tinh binh của ta.” Tộc trưởng Uông gia đau lòng đến toàn thân run rẩy. Để bồi dưỡng được tinh binh này, Uông gia đã tổn hao không biết bao nhiêu tài nguyên và tinh lực.
Nhưng chiến lực như vậy lại mất sạch.
“Còn chưa ra tay cứu viện?” Đông Phương Dư Lượng cau mày chặt hơn. Liên tục tiêu diệt hai tinh binh, tinh niệm của y hao tổn rất nhiều. Nếu không phải y vẫn luôn thúc đẩy sinh trưởng tinh niệm mới, đám mây tinh niệm của y đã sớm hết sạch không còn.
Chương 668: Lang Vương tàn nhẫn (1)
Mặc dù có thất tinh đăng gia trì, nhưng Đông Phương Dư Lượng vẫn cảm nhận được một cảm giác suy yếu. Mái tóc vốn màu đen cũng bắt đầu xuất hiện sợi bạc.
“Giết đi, giết đi, ta cũng muốn xem xem sát chiêu này của ngươi có thể kiên trì đến khi nào.” Tại một góc khác, Phương Nguyên thông qua cổ Lang Cố, vừa cười lạnh vừa thưởng thức tình hình chiến đấu.
Đối với hắn mà nói, chết càng nhiều người, hắn càng đạt được nhiều hồn phách hơn nữa.
Dù sao, hắn chỉ cần chiến thắng cuối cùng, để hắn tiến vào Vương Đình là được.
Đông Phương Dư Lượng muốn thông qua việc tàn sát tinh binh để bức Phương Nguyên xuất thủ là vạn lần không xảy ra.
Đại chiến vẫn tiếp tục.
Bởi vì Đông Phương Dư Lượng toàn lực xuất thủ, liên tục tàn sát ba tinh minh, Đông Phương tộc bắt đầu chiếm cứ thượng phong.
“Giết.”
“Để chúng ta giết sạch đám chó săn Hắc gia này.”
“Giết chết đám đàn ông bên đó, bắt hết phụ nữ thảy vào doanh trướng chúng ta.”
Sĩ khí Đông Phương tộc tăng vọt, thế công trở nên cuồng mãnh, ép quân Hắc gia thở không nổi.
Nhưng Đông Phương Dư Lượng lại vô cùng lo lắng.
“Mặc dù lúc này đang phong quang vô hạn, nhưng bên ta đã sớm vận dụng át chủ bài. Sát chiêu thất tinh đăng cũng không duy trì được bao lâu. Nếu không bức được Hắc Lâu Lan và Thường Sơn Âm, chỉ sợ...”
Nghĩ đến đây, hàn mang trong mắt Đông Phương Dư Lượng tăng vọt.
Ánh mắt lạnh như băng của y chuyển sang trung quân Hắc gia, ở nơi đó vẫn còn tinh binh Hắc Kỳ. Thực lực của tinh binh này rất mạnh, chiến đấu cho đến bây giờ, lực lương quý giá này vẫn không ra tay, trấn áp trận cước đại quân.
Ngay sau đó, Đông Phương Dư Lượng lại chuyển ánh mắt sang một góc nào đó của chiến trường.
Ở nơi đó tập trung cổ sư Cát gia. Đám người Cát Quang đang huyết chiến.
Gương mặt Đông Phương Dư Lượng không hề hiện lên chút biểu cảm nào, chia đám mây tinh niệm thành hai nửa, một nửa xông đến tinh binh Hắc Kỳ, một nửa bay xuống Cát gia tộc.
Thấy tinh vân đột kích, tam đại thống lĩnh Hắc Kỳ quân không khỏi biến sắc.
“Chú ý phòng thủ. Toàn quân đồng loạt thôi động cổ Chiến Niệm.”
Đại thống lĩnh ra lệnh, tất cả đầu mục Hắc Kỳ quân đều ra sức thôi động cổ Chiến Niệm.
Cổ Chiến Niệm cũng là một loại cổ trùng Trí đạo giống như cổ Tinh Niệm, cổ Không Niệm. Thủ lĩnh lớn nhỏ của tinh binh Hắc Kỳ đều được trang bị cổ Chiến Niệm tam chuyển, tứ chuyển.
Cổ Chiến Niệm có tác dụng trên người tinh binh Hắc Kỳ. Khi tác chiến, cổ Chiến Niệm xông vào đầu bọn họ, giúp cho bọn họ chiến ý ngập trời, dũng cảm không sợ.
Mây tinh niệm đánh tới chớp nhoáng, trên không Hắc Kỳ quân cũng dâng lên một sợi dây xích màu đỏ.
Mặc dù chiến niệm thưa thớt, nhưng có thể bảo vệ tinh binh Hắc Kỳ, giúp bọn họ chống đỡ được mây tinh niệm trùng kích.
“Hắc gia không hổ danh là gia tộc siêu cấp, bồi dưỡng tố chất tinh binh khác với tinh binh các gia tộc khác, mạnh hơn rất nhiều.” Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Phương Nguyên cũng thầm khen trong lòng.
Tinh binh Hắc Kỳ là của Hắc gia, ngày thường không ngừng tích lũy, ngàn chọn vạn chọn trong số các cổ sư tinh nhuệ, sau đó tiến hành huấn luyện và đầu tư khổng lồ, mới tạo ra được lực lượng vương bài như thế.
Người nào cũng có ý chí kiên cường, bản thân có năng lực chống cự trùng kích suy nghĩ. Hiện tại bọn họ đang được tinh niệm bao phủ, mây tinh niệm tung hoành chiến trường, lần đầu tiên đã bị ngăn cản.
Đương nhiên trong đó vẫn còn một điểm quan trọng, chính là Đông Phương Dư Lượng không toàn lực ra tay, mà chia mây tinh niệm thành hai nửa, chỉ dùng một nửa để tấn công Hắc Kỳ quân.
Biểu hiện kinh người của Hắc Kỳ quân khiến cho người ta phải ghé mắt, tạo thành chênh lệch rõ ràng với các tinh binh đã tan tác khác.
Đổi lại bên khác, tiếng kêu rên liên tiếp vang lên từ phía Cát gia. Dưới sự đả kích của tinh niệm bàng bạc, quân lính tan rã, bị giết chết rất nhiều.
Phương Nguyên vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Cổ Lang Cố được hắn sử dụng đến đỉnh cao của sự tinh diệu, giúp cho hắn có thể nhìn thấy rõ ràng thảm trạng của Cát gia.
Nhưng Cát gia chỉ là một quân cờ, dùng để ngụy trang thân phận của hắn. Hắn thân là kỳ thủ, sao có thể vì một quân cờ mà đặt mình vào hiểm cảnh.
“Còn chưa ra tay sao?” Đông Phương Dư Lượng chỉ kiên nhẫn được một lát, âm thầm thúc giục cổ trinh sát. Chỉ cần Phương Nguyên ra tay, y có thể thông qua hồn phách ba động, chuẩn xác tìm được vị trí của Phương Nguyên.
Nhưng y chờ mãi cũng không chờ được Phương Nguyên ra tay.
Biểu hiện tuyệt tình của Phương Nguyên khiến cho Đông Phương Dư Lượng nhịn không được mà cảm thấy lạnh cả người.
Ngược lại, Hắc Lâu Lan thấy Hắc Kỳ quân nhà mình có dấu hiệu chống đỡ không nổi, vội vàng xuất hiện.
“Đông Phương Dư Lượng, chịu chết đi.” Gã hét lớn một tiếng, trung khí mười phần, hiển nhiên đã chữa lành nội thương.
Đông Phương Dư Lượng hừ lạnh, từ trong đầu bốc lên một luồng tinh niệm mới phóng đến Hắc Lâu Lan.
Hai người triển khai va chạm kịch liệt giữa không trung, đấu với nhau không ngớt, nhất thời bất phân thắng bại.
Có Hắc Lâu Lan kềm chế, tinh niệm đang tấn công Hắc Kỳ quân và Cát gia không còn gì chèo chống, sau khi bay loạn một hồi, hết thảy tiêu tán.
Chiến trường hỗn loạn một lát, sau đó trở lại trạng thái giằng co.
Mười vòng chiến giữa các cổ sư tứ chuyển, gần một nửa đã phân ra thắng bại. Cường giả tứ chuyển hoặc chết hoặc bị thương, trong đó chỉ còn Phong Ma, Thủy Ma là vẫn còn chiến đấu. Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên và Phi Điện Đông Phá Không xuyên thẳng qua chiến trường.
Hai người đều có cổ di động rất mạnh, cho dù bị cổ sư tứ chuyển chặn đường cũng sẽ dễ dàng thoát thân.
Bọn họ không ngừng tìm kiếm Phương Nguyên. Đáng tiếc, Phương Nguyên vẫn luôn ẩn núp, khiến bọn họ tốn công vô ích.
Đồng thời, tại phúc địa Nghịch Vũ, hai vị cổ tiên một nam một nữ đang ngồi, vừa thưởng thức trà vừa nhìn khói ảnh chính giữa.
Khói ảnh không ngừng thay đổi, ghi lại cuộc chiến giữa Hắc gia và Đông Phương gia một cách rõ ràng, ngay cả từng góc nhỏ cũng ghi lại một cách rõ nét.
Nữ cổ tiên Đàm Bích Nhã không nhìn nữa, nói với cổ tiên Đông Phương Trường Phàm: “Xem ra trận đại chiến này vẫn phải nhìn vào thắng bại giữa Đông Phương Dư Lượng và Hắc Lâu Lan. Bên nào thắng, bên đó có thể chiếm thượng phong. Chàng thanh niên Đông Phương Dư Lượng này không tệ, rõ ràng quân thế yếu hơn Hắc gia, nhưng vẫn có thể giằng co lâu như vậy. Xem ra Trường Phàm huynh dạy dỗ rất có hiệu quả.”
Ánh mắt Đông Phương Trường Phàm lóe lên hàng trăm ngàn loại ánh sáng. Là cổ tiên Trí đạo duy nhất của Đông Phương tộc, ông lắc đầu, giọng nói lạnh lùng.
“Trên thực tế, ta cũng chỉ dẫn cho Đông Phương Dư Lượng có hai ba câu mà thôi. Nhưng cậu thanh niên này không tệ, rất biết suy nghĩ. Sau khi trở về, y đã trắng trợn tuyên dương, dựa vào danh tiếng của ta mà thành công thượng vị. Y cũng có chút thiên tư, lại biết cố gắng. Ta đã hứa, chỉ cần y có thể làm chủ Vương Đình, ta sẽ ra tay chữa bệnh cho em gái của y, đồng thời bồi dưỡng y trở thành một trong những người kế tục ta.”
“Tiến vào Vương Đình?” Đàm Bích Nhã khẽ cười: “Xin thứ cho tiểu muội nói thẳng, trong cuộc chiến Vương Đình này, chỉ sợ hy vọng của Đông Phương tộc không lớn. Trong số những bộ tộc đứng đầu, Gia Luật Tang của Gia Luật gia được người ta xem trọng hơn cả. Lần này, Thái thượng gia lão của Gia Luật gia là Gia Luật Lai đã âm thầm ký thác tiên cổ vào người Gia Luật Tang. Ai trong giới cũng đều biết bí mật này.”
“Mặc dù Da Luật gia là huyết mạch Hoàng Kim, một trong những gia tộc siêu cấp hiếm có của Bắc Nguyên, nhưng đã liên tục tám giới vẫn chưa nhập chủ Vương Đình. Thậm chí, trước đó vài ngày Gia Luật Lai còn bị Hắc Thành của Hắc gia giễu cợt trước mặt mọi người. Lần này vận dụng tiên cổ, chỉ sợ tìm chết mà thôi.” Đông Phương Trường Phàm nói xong, khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười còn có sự khinh thường.
Đàm Bích Nhã nhấp một ngụm trà: “Ừm, nói đến Hắc Thành, đây là đứa con thứ hai mươi bảy của Hắc Lâu Lan. Đã là con, về tình về lý, gã cũng sẽ ở sau lưng ủng hộ. Bởi vậy, Hắc Lâu Lan cũng là một trong những người có tiềm năng nhất. Trong những cuộc chiến Vương Đình trước đây, đây chẳng qua chỉ là trò chơi giữa các gia tộc Hoàng Kim.
Chương 669: Lang Vương tàn nhẫn (2)
Ai có thể trở thành chủ Vương Đình, thế lực ủng hộ sau lưng cực kỳ quan trọng. Theo như ta đã nói, phần thắng của Hắc Lâu Lan cao hơn Đông Phương Dư Lượng của Đông Phương gia huynh rất nhiều.”
Đông Phương Trường Phàm lắc đầu.
Đàm Bích Nhã nhìn thấy, ánh mắt lóe lên sự hứng thú: “Làm sao? Chẳng lẽ Trường Phàm huynh cũng đã bí mật hạ tiên cổ hộ thân cho Đông Phương Dư Lượng? Hoặc đã có bố trí gì khác, có thể bảo vệ Đông Phương Dư Lượng nhập chủ Vương Đình?”
Khả năng mưu tính của cổ sư Trí đạo, các cổ tiên đều thấm sâu vào người, hiểu biết rất rõ, cũng sớm có nghe thấy. Số lượng cổ sư Trí đạo rất thưa thớt, Đông Phương Trường Phàm là cổ tiên Trí đạo nổi tiếng Bắc Nguyên. Nếu như ông âm thầm bố trí, chỉ cần không phá hỏng quy tắc trò chơi Vương Đình, Đông Phương Dư Lượng sẽ rất có triển vọng.
Nhưng Đông Phương Trường Phàm lại phủ nhận suy đoán của Đàm Bích Nhã: “Cũng không phải. Tranh đoạt Vương Đình, Mã gia thế lớn, có thể nói đã bước một chân vào chủ vị Vương Đình. Tại sao Đông Phương Trường Phàm ta lại đi làm chuyện uổng công chứ?”
Đông Phương Trường Phàm ông đã dần dần già đi, tuổi thọ cũng không còn nhiều.
Ngày chết của ông sắp đến, vì gia tộc, cũng vì truyền thừa không đoạn của mình, việc cấp bách đầu tiên của ông là chọn lựa người kế thừa. Cuộc chiến Vương Đình chỉ nằm ở hàng thứ hai.
Không phải cổ sư nào chỉ cần có bộ cổ trùng Trí đạo là có thể trở thành cổ sư Trí đạo. Thiên phú của Đông Phương Dư Lượng khiến cho Đông Phương Trường Phàm vô cùng hài lòng, thậm chí còn có chút kiêng kỵ. Mà điều khiến cho ông ta hài lòng hơn nữa là Đông Phương Dư Lượng có một đứa em gái bệnh tật, không cách nào tu hành.
Đây chính là uy hiếp của Đông Phương Dư Lượng. Chỉ cần nắm chắc điểm này, cũng không cần lo lắng y không trung thành.
Cuộc chiến Vương Đình chỉ là một cái bẫy dành cho Đông Phương Dư Lượng.
Sau khi Đông Phương Dư Lượng thất bại, vì em gái của y, y nhất định sẽ đến cửa cầu cứu, chẳng khác nào đưa cán dao vào trong tay ông.
Nếu Đông Phương Dư Lượng may mắn thành công, đó là chuyện vui mừng ngoài ý muốn. Mặc dù ông đã đồng ý cứu chữa cho em gái của Đông Phương Dư Lượng, nhưng kết quả cũng chưa chắc thành công.
Đàm Bích Nhã cảm thấy kinh ngạc: “Tại sao? Trường Phàm huynh, tại sao huynh lại xem trọng Mã gia như thế? Mặc dù Mã gia là gia tộc cỡ lớn, quân thế bên ngoài đúng là không tầm thường, nhưng Mã gia lại không có Thái thượng gia lão nào thành tựu cổ tiên.”
Đông Phương Trường Phàm đã sớm đợi câu hỏi này của bà, thản nhiên đáp: “Bích Nhã tiểu muội, muội có chỗ không biết, phúc địa Đại Tuyết Sơn đã bí mật liên lạc với Mã gia, lén lút ủng hộ bọn họ.”
“Phúc địa Đại Tuyết Sơn, đám cổ tiên Ma đạo?” Sắc mặt Đàm Bích Nhã trầm xuống. Tin tức này khiến cho bà phải giật mình.
Bà nhìn thẳng vào Đông Phương Trường Phàm: “Trường Phàm huynh trưởng, tại sao huynh lại biết được tin tức này?”
Đông Phương Trường Phàm cười ngạo nghễ: “Đây đều là ta tự mình suy tính. Muội là người đầu tiên biết được tin tức này.”
Đàm Bích Nhã không khỏi tin tưởng bảy tám phần. Đông Phương Trường Phàm là cổ tiên Trí đạo, tự mình suy tính ra kết quả dường như cũng là sự thật. Tình huống của ông, Đàm Bích Nhã cũng biết, ông không có động cơ lừa dối bà.
Còn nữa, đám cổ tiên Ma đạo của phúc địa Đại Tuyết Sơn từ trước đến nay vẫn luôn ngấp nghé lầu Chân Dương tám mươi góc. Lần này bọn họ âm thầm nâng đỡ Mã gia, xuống tay với truyền thừa Cự Dương Tiên Tôn, chuyện như vậy đã sớm phát sinh rất nhiều lần trước đó.
Nghĩ đến đây, bà cũng không ngồi yên nữa.
Bà là Thái thượng gia lão khác họ của Lưu gia, âm thầm nâng đỡ Lưu Văn Vũ. Một khi Lưu Văn Vũ có được chức chủ Vương Đình, điều này sẽ có trợ giúp vô cùng lớn cho địa vị của bà ở Lưu gia.
Sự tồn tại của Mã gia đã phá hỏng nghiêm trọng bố cục của bà. Bà đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Bà đứng dậy: “Trường Phàm huynh, việc này can hệ trọng đại, cổ tiên Ma đạo toàn là sói, các đồng đạo khác vẫn còn đang mơ màng. Tiểu muội xin phép đi thông báo cho bọn họ biết. Xin thứ cho tiểu muội cáo từ.”
“Đi đi, đi đi.” Đông Phương Dư Lượng chậm rãi gật đầu, đồng thời mở cửa phúc địa.
Sau khi Đàm Bích Nhã rời đi, Đông Phương Trường Phàm không còn gì bận tâm, lúc này mới mỉm cười.
Câu chuyện kia chẳng qua chỉ là cái bẫy của ông đối với Đàm Bích Nhã.
Đàm Bích Nhã cũng là một vị cổ tiên thông minh, nhưng là người trong cuộc, tất có sở cầu, tất nhiên sẽ bị tùy tiện tính kế.
Đông Phương Trường Phàm nhìn vào hình ảnh trong khói ảnh, lúc này chiến trường đã có sự thay đổi.
Đông Phương Dư Lượng đánh lâu, dần dần chống đỡ hết nổi, đành phải lựa chọn rút lui. Chủ soái vừa lui, sĩ khí đại quân chợt hạ xuống. Dưới mệnh lệnh của Đông Phương Dư Lượng, đại quân cũng bắt đầu rút lui.
Rút lui nhanh nhưng không loạn, hiển nhiên đã có huấn luyện từ trước.
Đông Phương Dư Lượng đã sớm dự liệu được điều này. Bởi vậy trước đó y đã tốn rất nhiều tâm huyết cho việc rút lui này.
Đại quân Đông Phương tộc chầm chậm trở ra, bí mật mang theo phản kích. Cổ sư Hắc gia quá khinh thường, có người đã mất mạng trong phản kích âm thầm đó.
“Phong Ma, tên chuột nhắt nhát gan kia, ngươi muốn chạy sao?” Thủy Ma Hạo Kích Lưu rống lên giận dữ, toàn thân vết thương chồng chất, máu me đầm đìa.
Phong Ma hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời, chỉ im lặng triệt thoái về phía sau, kiên trì thi hành quân lệnh của Đông Phương Dư Lượng.
Phòng tuyến mà đại quân thành lập trước đó nằm ngay sau lưng khoảng mấy trăm dặm. Chỉ cần rút lui vào phòng tuyến, nghỉ ngơi một lát, chiến lực của Đông Phương Dư Lượng sẽ hồi phục như cũ.
Đến lúc đó sẽ đến phiên đại quân Hắc gia đau đầu, trận chiến mở màn bất lợi chẳng qua chỉ là tiểu tiết mà thôi.
Nhưng lúc này, đàn sói bỗng nhiên tập trung lại, kêu gào, một lần nữa hình thành thủy triều công kích đại quân Đông Phương.
Đàn sói và cổ sư khác nhau. Cổ sư tiếc mệnh nhưng sói lại hung hãn không sợ chết.
“Thật ghê tởm.” Đông Phương Dư Lượng quát lớn. Dưới sự công kích của đàn sói, đại quân Đông Phương tộc tử thương vô số. Một cảm xúc hốt hoảng rất nhanh lan tràn toàn quân, hình thành xu thế tan tác.
Phương Nguyên xuất ra tám phần khí lực, tạo nghệ Nô đạo cấp đại sư nhìn cho người ta nhìn thấy đến hoa mắt thần mê. Từng lớp từng lớp xông lên, đại quân Đông Phương giống như bùn đất, dưới sự cọ rửa của thủy triều đàn sói, từng lớp người ngã xuống.
Hồn phách ba động mãnh liệt khiến phương vị của Phương Nguyên lộ rõ.
Nhưng Phương Nguyên đã sớm công khai hiện thân. Hắn một lần nữa đứng yên trên lưng bò tót hai đầu, bên cạnh là rất nhiều cổ sư cường giả.
“Lang Vương Thường Sơn Âm...” Đông Phương Dư Lượng nghiến răng, hai mắt muốn phun lửa.
Trận chiến này, y xem như hoàn toàn lĩnh giáo được sự tàn nhẫn và ác độc của Phương Nguyên.
Nói đến, trận chiến này Phương Nguyên chỉ mới ra tay có hai lần.
Lần thứ nhất ra tay là trực tiếp dẫn động đại quân khai chiến, khiến rất nhiều bố trí của Đông Phương Dư Lượng không còn đất dụng võ.
Lần ra tay thứ hai chính là đuổi kịp đại quân Đông Phương trong thời khắc yếu ớt nhất, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà bỏ đá xuống giếng. Nên biết rằng, cổ sư chém giết lâu như vậy, chân nguyên bên trong Không Khiếu không còn bao nhiêu. Mặc dù vẫn có thể đánh một trận nữa, nhưng thường là đồng quy vu tận với sói hoang.
Đàn sói của Phương Nguyên cũng tổn thất nặng nề. Nhưng hắn vẫn có thể bổ sung được nguồn sói hoang. Sói hoang của Bắc Nguyên vẫn còn rất nhiều. Nhưng đối phương hy sinh lại là tính mệnh quý giá của cổ sư.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đại quân Đông Phương tổn thất nặng nề, trên đường rút lui để lại rất nhiều thi thể.
“Trốn thôi.”
“Chạy mau, nếu không chạy thì không còn kịp nữa.”
Tình huống Đông Phương Dư Lượng lo lắng nhất đã xuất hiện, minh quân Đông Phương tan tác. Các tướng sĩ không còn đấu chí, một lòng muốn chạy trốn. Đại quân Hắc gia nhìn ra được thời cơ, không khỏi gọi nhau, triển khai tàn sát lãnh khốc.
Đông Phương Dư Lượng nghiến răng, vội vàng điều động cổ sư cường giả tứ chuyển đồng loại xuất động ngăn cản trận cước.