Chương 506: Bạch Ngưng Băng, ngươi diễn đủ chưa? (1)

Cừu Cửu nhìn khắp nơi, sau đó nhìn chằm chằm đàn chó. Tiêu Mang nghiêm nghị, quyết định nhắm mắt dưỡng thần. Hắn ta đường đường là Nhị tộc trưởng Tiêu gia, nhân vật thành danh trong Chính đạo, sao có thể cúi đầu trước Ma đạo? Nếu lời này truyền đi, sẽ ảnh hưởng đối với thanh danh của hắn ta.

“Chấn động lần hai đã qua đi. Bá Quy, ám kỳ của ta đã phát sinh tác dụng, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không tấn công nữa. Chúng ta tiếp tục luyện cổ.” Phương Nguyên gọi địa linh quay về.

Trong thời điểm Chính Ma giằng co, Phương Nguyên bắt đầu luyện cổ.

Lúc này, khói xanh và ánh sáng vàng rốt cuộc dung hợp thành công.

Khói xanh hóa thành cỏ xanh, sinh trưởng trong không trung. Ánh sáng màu vàng hóa thành đóa hoa, rơi xuống tô điểm bên dưới.

Phương Nguyên lấy con dao, cắt vỡ động mạch, máu từ trong người bắn ra.

Rất nhiều tinh huyết đổ vào, khói xanh ánh sáng vàng lập tức phát ra tiếng xèo xèo, hóa thành một luồng mây khói màu đỏ, giống như huyết hải phong ba.

Huyết thủy bốc lên, tạo thành một quả cầu, trôi nổi giữa không trung, cũng không khuếch tán.

Lại một lần dung hợp. Quả cầu khói cuối cùng cũng đã hình thành một đồng ruộng, mọc đầy cây lúa màu đỏ bên trong.

Phương Nguyên nhìn thấy, thở ra một hơi.

Hắn mất quá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, vội vàng dùng cổ trùng chữa lành vết thương.

“Cỏ dại phương hoa, huyết khí như biển. Ba trăm tuổi vì xuân, năm trăm tuổi thành thu...” Hắn lấy ra một con cổ Thọ.

Cổ Thọ ba trăm tuổi giống như râu sâm, hoặc giống một con rắn cuộn thành một vòng, già nua cũ kỹ.

Phương Nguyên ném nó vào trong đồng ruộng khói, lập tức mây khói bộc phát, kịch liệt sôi trào như nước sôi.

Kiếp trước, dị biến lần này suýt chút nữa khiến Phương Nguyên thất bại. Nhưng kiếp này Phương Nguyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nắm tốt cục diện trong tay. Mây khói dưới sự khống chế của Phương Nguyên, theo thời gian dần dần ổn định trở lại.

Nhưng vào lúc này, địa linh bỗng nhiên cảnh báo: “Không ổn rồi, đám cổ sư bên ngoài đồng loạt tấn công. Chúng ta luyện cổ sợ không còn kịp.”

“Yên tâm đừng vội, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của ta.” Phương Nguyên cười lạnh, thản nhiên lấy ra cổ Thọ thứ hai.

“Giết...”

“Tiến lên.”

“Đánh chết đám chó này.”

Tiếng la giết, tiếng hò hét, tiếng hét thảm, tiếng chửi rủa, tiếng chó sủa nối thành một đoàn, ồn ào náo động, chấn động thiên địa.

Thời gian khởi xướng tấn công không đến một chén trà, trên gò núi máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi.

“Cừu Cửu tiên sinh, chúng ta muộn rồi. Cứ công kích như vậy, ngày tháng năm nào mới có thể tiến vào đại điện Thanh Đồng?” Ma Vô Thiên thúc giục.

Cừu Cửu cười ha hả: “Đàn chó khổng lồ như thế, dễ xông vào sao? Chúng ta chậm một chút cũng được, để Chính đạo xông vào trước, gánh chịu phần lớn áp lực, khi đó chúng ta mới có thể ngư ông đắc lợi.”

Cừu Cửu đã là nô lệ của Phương Nguyên, chỉ ước gì thời gian kéo càng lâu càng tốt.

Chính Ma giằng co không xong, đây chính là bất lợi đối với Ma Vô Thiên. Y chủ động tìm tới Tiêu Mang nói chuyện hợp tác, Cừu Cửu không cách nào ngăn cản, chỉ tạm thời thuận thế mà làm.

Sau khi công kích, lão ta cố hết sức kéo chậm tốc độ của đội ngũ.

Vốn là hai đầu đồng tiến, nhưng bởi vì Quỷ Sát Nhân Y điều khiển, tạo thành Chính đạo xâm nhập đại trận đàn chó sâu hơn, chịu nhiều đả kích hơn. Tuy Ma đạo tổn thất không bằng, nhưng tốc độ công kích càng ngày càng chậm, dần dần gặp nguy hiểm bị vây nhốt.

“Cừu Cửu, bây giờ ngươi còn tính toán cái gì nữa vậy? Ngươi có hoa mắt, ù tai, nhưng một tiếng trống xung phong cũng có thể khiến tinh thần hăng hái, tại sao ngươi lại hành quân một cách chậm chạp như thế? Ngươi có già mắt mờ, nhưng còn không nhìn ra được sao? Đội ngũ của chúng ta đã rơi vào vũng bùn, một khi không thể động thế, bị vây xung quanh, so với Chính đạo càng thêm nguy hiểm hơn.” Ma Vô Thiên tức đến dậm chân, lớn tiếng chửi mắng.

Cừu Cửu trợn mắt, rống to không chút yếu thế: “Ma Vô Thiên, tên tiểu bối ngươi đang nói bậy chuyện gì vậy, ngươi thì biết cái gì? Cách giải quyết của ngươi đã làm tổn thất rất nhiều người lúc trước. Đợi lát nữa chúng ta tranh đoạt bảo tàng cổ Tiên với chính đạo, bọn họ chính là kẻ địch của chúng ta. Ta tất nhiên là muốn suy yếu bọn họ rồi.”

Nói xong, giọng của Cừu Cửu chuyển sang ôn nhu, khuyên nhủ: ‘Chàng thanh niên à, cậy mạnh dồn sức đánh là không được đâu.”

Đã có vết xe đổ, đại đa số cổ sư Ma đạo biểu hiện ủng hộ Cừu Cửu, phản đối Ma Vô Thiên.

Ma Vô Thiên tức giận vô cùng, không khỏi ngửa đầu gầm một tiếng: “Cừu Cửu lão nhi, ngươi không đủ mưu lược. Các ngươi cứ chậm rãi rồi chết đi. Lão tử đi đoạt bảo tàng cổ Tiên trước.”

Nói xong, y một ngựa đi đầu, phóng đến đại điện Thanh Đồng.

Hồ Mị Nhi, Lý Nhàn lại cảm thấy Ma Vô Thiên nói rất đúng. Bọn họ cũng muốn công kích, nhưng thực lực không đủ, chỉ có thể phụ thuộc đám người kia.

“Trẻ tuổi thì luôn xúc động như vậy.” Cừu Cửu thở dài một hơi, lại cười: “Các người nhìn đi, bị ta khích tướng như vậy, y đã chủ động công kích. Chúng ta làm gì chắc đó, vừa vặn lợi dụng y lao ra đường, tốt biết bao nhiêu.”

Mọi người không khỏi cười to, vội vàng tán thưởng Cừu Cửu anh minh.

Rất nhiều khuyển thú hình thành dòng lũ, còn hàng nghìn hàng vạn cổ sư giống như đi ngược dòng nước.

Trên chiến trường, huyết dịch chảy ngang, tứ chi bay tán loạn. Các loại cổ trùng tranh nhau biểu diễn, băng và lửa cùng bay, thiểm điện lôi đình nổ tung.

Dực Trùng toàn thân vảy màu lam, sau lưng mọc thêm đôi vây cá màu đen, vờn quanh vòng xoáy, như một con cá mập trong biển, một ngựa đi đầu.

Dịch Hỏa giống như thần Lửa, một đường liều chết. Chỗ nào ngọn lửa lan đến, đàn chó kêu rên.

Viêm Quân thừa dịp không ai chú ý, từ thực hóa hư, tránh né tấn công, bình yên vô sự.

Lý Nhàn vận dụng cổ trùng ngũ chuyển, biến mất ngay tại chỗ.

Khổng Nhật Thiên đã sớm hóa thành hoa vũ đầy trời, phiêu tán đi mất.

Các vị cao thủ cùng nhau thi triển thần thông.

Thời gian dần trôi, bọn họ đã tiến gần đến đại điện Thanh Đồng. Trong đó có hai người vọt lên tuyến đầu, thu hút sự chú ý của người khác.

Không phải ai khác, chính là Tiêu Mang và Ma Vô Thiên.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, hai đại khuyển hoàng là Bá Hoàng và Anh Minh cùng nhau xuất động, giống như kiếp trước, ngăn cản hướng đi của hai người.

“Đã đến lúc rồi.” Bên trong tiền tuyến, Thiết Nhược Nam toàn thân đẫm máu, dừng bước xung phong, thở hồng hộc.

Tứ lão Thiết gia hộ vệ bên cạnh nàng. Ngoài ra còn có Thiết Bạch Kỳ.

“Khoảng cách cách đại điện Thanh Đồng chỉ có mấy nghìn bước, đàn chó đông đảo, Thiết Bạch Kỳ đại nhân cũng đã nhìn thấy rồi đấy.” Thiết Nhược Nam nói.

“Haha, lão phu đã sớm nhìn thấy, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn rồi.” Thiết Bạch Kỳ tháo mũ trùm xuống, mở ra con mắt thứ ba chính giữa lông mày.

Phù.

Ông ta thôi động cổ trùng, song chưởng đẩy ra, đánh vào không trung đằng trước, hình thành một cái lỗ đen.

Lỗ đen không ngừng xoay tròn, từ đó xuất hiện vô số vượn trắng.

Đại quân vượn trắng mãnh liệt xông ra, tập trung thành binh phong cường thịnh, phóng đến đại điện Thanh Đồng.

“Thiếu chủ, các người xông lên đi. Nơi này đã có ta cản lại.” Giọng nói Thiết Bạch Kỳ âm vang hữu lực.

“Vậy phải nhờ ngài rồi. Tiên cổ rất quan trọng, vì gia tộc, chúng ta nhất định phải bắt sống Phương Nguyên.” Thiết Nhược Nam cắn chặt răng, vung tay lên, cùng với tứ lão Thiết gia triển khai công kích.

Có đại quân vượn trắng ủng hộ và hy sinh, Thiết Nhược Nam thành công vọt vào bên trong đại điện.

Phương Nguyên vẫn còn đang luyện cổ, không thể phân tâm.

Địa linh muốn ra tay, nhưng bị Phương Nguyên ngăn lại: “Bá Quy, ngươi đừng cậy mạnh. Ngươi vừa chỉ huy đàn chó vừa phải khống chế tiên nguyên, phụ trợ ta luyện cổ, sao có thể phân tâm được? Bạch Ngưng Băng, tiếp đến phải nhờ ngươi rồi. Ngươi cản nàng ta lại cho ta.”

Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, nheo mắt ngăn cản Thiết Nhược Nam, song phương kịch chiến.

Mảng không trung đằng trước Phương Nguyên, mây khói sôi trào không ngớt.

Kiếp trước, đến lúc này, Phương Nguyên đã dùng đến cổ Tam Canh. Nhưng kiếp này không có Phong Thiên Ngữ trợ giúp, tiến độ của Phương Nguyên rất chậm. Hắn chỉ vừa mới thả con cổ Thọ năm trăm tuổi.

Chương 507: Bạch Ngưng Băng, ngươi diễn đủ chưa? (2)

Không có đại sư luyện cổ Phong Thiên Ngữ trợ giúp, Phương Nguyên khống chế mây khói rất phí sức.

Mây khói sôi trào mấy lần, khiến Phương Nguyên thiếu chút nữa thất bại, từ trong nguy hiểm mà cứu vãn trở về.

Sau lưng, hai người Thiết Bạch kịch chiến với nhau. Một lát sau, tứ lão Thiết gia cũng xông vào, gia nhập vòng vây.

Bạch Ngưng Băng không địch lại, hét lớn: “Phương Chính, ta không duy trì được nữa, rốt cuộc là ngươi còn bao lâu.”

Mây khói rốt cuộc đã triệt để dung hợp cổ thọ, hóa thành ruộng máu. Bên trên ruộng máu là bông lúa màu vàng, mọc từng đống lớn. Đây chính là hình ảnh “năm trăm tuổi vì thu.”

Giọng nói của Phương Nguyên cũng hiện lên sự khẩn trương: “Cố chịu đựng giùm ta, ta cần rất nhiều thời gian.”

“Ta chết đi, ngươi cũng không sống nổi.” Bạch Ngưng Băng liên tục chửi mắng.

Sau mấy hiệp, Bạch Ngưng Băng thở hổn hển: “Ta không ổn rồi. Phương Nguyên, ta chống đỡ không nổi, chỉ có thể tự bạo.”

“Chẳng lẽ tư chất của ngươi đã trở về mười thành?” Phương Nguyên kinh ngạc hỏi.

“Nói nhảm.” Bạch Ngưng Băng mắng to.

Lúc này, mây khói đã bắt đầu thành thục, chậm rãi tiêu tán, từ to bằng vại nước dần dần biến thành chậu rửa mặt nhỏ.

“Ngươi hãy cố gắng chèo chống. Không đến vạn bất đắc dĩ...” Phương Nguyên ngồi xếp bằng dưới đất, đưa lưng về phía chiến trường, hô to.

“Không còn kịp nữa rồi.” Tiếng thở dài của Bạch Ngưng Băng truyền đến.

Răng rắc răng rắc...

Băng sương nhanh chóng ngưng kết. Bên trong đại điện, hàn khí bốn phía, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.

“Đây là cổ gì vậy?” Tiếng kinh hô của Thiết Nhược Nam truyền vào trong tai Phương Nguyên.

Phương Nguyên miễn cưỡng quay đầu lại, chỉ thấy bên trong đại điện đã biến thành một thế giới băng tuyết. Bạch Ngưng Băng trôi nổi giữa không trung, toàn thân đã biến thành băng tinh, tình huống giống như lúc tự bạo ở núi Thanh Mao.

Hàn phong gào thét, sông băng dần dần dâng lên, khí thế mênh mông bàng bạc, nặng nề nghiền ép Thiết Nhược Nam và tứ lão Thiết gia.

“Chẳng lẽ đây chính là Bắc Minh Băng Phách Thể trong truyền thuyết?” Tứ lão Thiết gia hét lên kinh ngạc, lui lại không kịp, cùng với Thiết Nhược Nam đồng loạt bị tầng băng bao phủ.

Băng sương tiếp tục lan tràn, hướng đến Phương Nguyên.

“Bạch Ngưng Băng, Bạch Ngưng Băng.” Phương Nguyên gấp đến độ rống to, nhưng Bạch Ngưng Băng không trả lời.

Cơ thể của nàng giống như hợp thành một thể với băng sương, toàn bộ gương mặt cũng trở nên mơ hồ không rõ, ánh mắt màu lam thủy tinh cũng không còn lóa mắt như trước, hoàn toàn ảm đạm.

“Đáng chết.” Phương Nguyên lớn tiếng chửi mắng, đột nhiên đứng dậy, bắn Dương cổ về phía Bạch Ngưng Băng.

Nhưng bay được một nửa, Dương cổ đột nhiên quay trở lại, rơi xuống tay phải Phương Nguyên.

Đúng vào lúc này, mây khói cũng đã hóa thành một con cổ trùng, rơi xuống tay trái Phương Nguyên.

Con cổ có hình đóa hoa có sự sống, một màu vàng xán lạn, đường vân bên ngoài giống như tia máu đỏ tươi.

Ngụy cổ Không Khiếu thứ hai chỉ tồn tại bảy ngày bảy đêm, cũng không ổn định. Còn con cổ này có thể trường tồn bốn mươi năm.

“Haha...” Phương Nguyên ngửa đầu cười dài, thôi động con cổ, chống cự lại băng sương bên ngoài.

Sau đó, hắn nói với Bạch Ngưng Băng: “Bạch Ngưng Băng, ngươi diễn đủ chưa?”

Băng sương đang lan tràn đột nhiên ngưng lại.

Phương Nguyên vừa cười vừa nói: “Hợp tác với Thiết gia, vui quá nhỉ?”

Lần này, Bạch Ngưng Băng không cách nào diễn tiếp, khôi phục nhục thân, gương mặt chấn kinh lẫn nghi hoặc, tiến đến gần Phương Nguyên: “Ngươi làm sao vậy?”

“Trong thành Thương Gia, ngươi cố ý bại trước Viêm Đột, nhận được sự giúp đỡ của Tố Thủ y sư, thoát khỏi thề độc, cùng lúc lén lút liên lạc với Thiết Nhược Nam. Ở trên núi Tam Xoa, ngươi và tứ lão Thiết gia lại đồng loạt giăng bẫy. Tất cả mọi thứ, ngươi cho rằng ta không biết sao? Phương Nguyên vuốt hai con cổ trùng trong tay, lông mày khẽ nhướng lên.

Bạch Ngưng Băng đứng im, nhất thời không nói ra lời.

“Phương Nguyên, tại sao hắn lại phát hiện ra mọi thứ? Rõ ràng ta đã làm rất cẩn thận và bí mật. Nói như vậy, hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn ta biểu diễn sao? Khoan đã, ta rõ ràng đã thành công trồng xuống cổ Định Tinh mà...”

“Phương Nguyên, tên ma đầu này, ngươi phát hiện ra thì đã sao? Hôm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát.” Thiết Nhược Nam thấy sự việc đã bị bại lộ, lập tức phá băng lao ra, tứ lão Thiết gia theo sát phía sau.

Phương Nguyên cười ha hả, giơ cẳng tay trái của mình lên: “Ngươi chỉ cổ Định Tinh sao? Nếu ta chặt đứt cánh tay này của mình thì thế nào?”

Lông mày tứ lão Thiết gia lập tức cau lại.

Một khi Phương Nguyên chặt đứt cẳng tay trái của hắn, cho dù bốn người vận dụng sát chiêu, cũng chỉ tóm được cánh tay trái của Phương Nguyên mà thôi.

Dựa theo sự hiểu biết của bọn họ đối với Phương Nguyên, có hy sinh cẳng tay trái, đối với người tâm tính tàn nhẫn như hắn mà nói, chẳng đáng kể chút nào.

“Haha....” Thiết Nhược Nam chợt cười to.

Tay nàng chỉ Phương Nguyên, quát lớn: “Phương Nguyên, ngươi đừng phô trương thanh thế. Cho dù ngươi phát hiện ra bố cục của chúng ta thì như thế nào? Đàn chó bên ngoài đại điện nhất định ngăn không được quần hùng. Không bao lâu nữa, Tiêu Mang, Cừu Cửu, Ma Vô Thiên, Dịch Hỏa, Dực Trùng các kiêu hùng anh kiệt đều xông vào đây. Ngươi có thể giữ được Tiên cổ hay sao?”

“Ngươi phát rồ rồi, giết nhiều cổ sư như vậy, cướp đoạt Không Khiếu của người khác luyện cổ. Tội ác này thiên lý bất dung. Bạch Ngưng Băng chính là nhân chứng chính xác nhất. Chỉ cần công bố ra ngoài, ngươi sẽ trở thành chuột chạy ngoài đường người người kêu đánh. Quan trọng hơn, Tiên cổ của ngươi còn chưa luyện thành.”

“Ngươi còn có cơ hội luyện thành sao? Không thể nào? Ngươi không còn thời gian. Không bao lâu nữa, đại điện này sẽ bị quần hùng phá tan. Ngươi có thể chạy trốn đi đâu chứ? Ngươi hãy chạy ra ngoài mà xem một chút? Hừ, bây giờ đường ra duy nhất của ngươi chính là đầu hàng, gia nhập vào Thiết gia chúng ta. Chỉ cần ngươi cống hiến Tiên cổ trong tay ngươi, trả lại cổ trùng của lão Tộc trưởng, tiến vào tháp Trấn Ma cải tạo, khi đó ngươi mới có thể giữ lại cái mạng của mình.”

Thiết Nhược Nam tiến tới một bước, ánh mắt như đao: "Phương Nguyên, ngươi là người thông minh nên chắc ngươi cũng phải biết rõ tình cảnh của bản thân chứ!"

"Ta đương nhiên biết rõ tình cảnh của mình." Vẻ mặt Phương Nguyên bình tĩnh: "Hơn nữa ta còn biết rõ về tình cảnh của các ngươi nữa."

Khóe miệng của hắn nhếch lên ý cười lạnh lẽo: "Quả thực Tiên cổ không luyện ra được, nhưng cũng bởi vậy mà ta vẫn còn giữ lại rất nhiều tiên nguyên, đủ để ta giết chết hết các ngươi!"

Nhưng lúc này Bá Quy hiện ra, nước mắt rơi đầy mặt, giọng nói nghẹn ngào: "Sẽ vô dụng thôi, chẳng được ích lợi gì hết. Giết bọn họ, tiên nguyên chắc chắn sẽ hao tổn quá nhiều, không thể cầm cự để tiếp tục luyện cổ. Hơn nữa thời gian cũng không còn kịp, phúc địa có quá nhiều lỗ thủng, không bao lâu nữa sẽ lập tức sụp đổ hoàn toàn, tan thành mây khói."

Đối với nó mà nói, chấp niệm lớn nhất chính là chuyện luyện thành công cổ Không Khiếu thứ hai, cho dù bản thân nó bị hủy diệt cũng chẳng sao.

Hiện tại, Phương Nguyên chỉ luyện đến mức độ này, còn thiếu một bước mấu chốt nhất, cũng là bước khó khăn nhất, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép.

"Chàng thanh niên, ngươi tính toán sai sót nghiêm trọng, chúng ta luyện chế Tiên cổ thất bại rồi!" Địa linh lớn tiếng kêu rên.

"Luyện chế Tiên cổ? Không nghĩ tới lại có thể náo nhiệt như vậy." Viêm Quân thản nhiên đi vào đại điện.

Ở kiếp trước, hắn ta bị Phong Thiên Ngữ ngăn cản. Kiếp này, hắn ta thẳng đường tiến vào đại điện Thanh Đồng.

"Ha ha ha, Phương Nguyên, ngươi không phải là chủ nhân Phúc Địa, địa linh sẽ không nghe lệnh của ngươi hoàn toàn đâu. Thiếu tộc trưởng Viêm Quân đã đến, những người khác sao có thể sánh bằng? Hôm nay đã định là ngươi sẽ thua rồi." Thiết Nhược Nam vẫn còn kiêng dè địa linh, chỉ có thể tiếp tục chiến tranh tâm lý.

"Không, ta vẫn còn hy vọng, lần này luyện cổ cũng không thể nói là thất bại." Phương Nguyên thoáng cười.

Mắt hắn nhìn về phía Bạch Ngưng Băng.

Trong lòng Bạch Ngưng Băng lập tức căng thẳng, nếu như Phương Nguyên lấy Dương cổ bức bách nàng, bắt nàng phải liều chết chiến đấu, nàng phải làm gì đây?

Nhưng ánh mắt Phương Nguyên chỉ nhìn lướt qua Bạch Ngưng Băng, rồi lập tức nhìn sang địa linh Bá Quy.

Chương 508: Lại luyện Tiên cổ!

Bá Quy già nua, uy nghiêm, lúc này khóc trông rất thê thảm, tuyệt vọng và đau lòng vô cùng.

"Bá Quy, ngươi còn muốn luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai không?" Trong đầu Phương Nguyên truyền âm.

"Chẳng... Chẳng lẽ ngươi có cách?" Trong lòng Bá Quy đột nhiên dấy lên ngọn lửa hy vọng: "Ừ nhỉ, ngươi là cổ Tiên trùng sinh, đã trải qua kiếp trước, chắc hẳn sớm đoán được cục diện bây giờ rồi!"

"Không, tình hình vượt qua dự liệu của ta. Hiện tại, ta chỉ là một người phàm phu tục tử, không có cách nào xoay chuyển tình thế." Phương Nguyên tiếp tục nói: "Bá Quy, ta có lỗi với ngươi, luyện cổ lần này quả thực đã thất bại."

Tiếng khóc của địa linh càng lớn hơn.

Nhưng câu ngay sau đó Phương Nguyên lại thay đổi: "Nhưng chuyện này chỉ là thất bại tạm thời, chúng ta vẫn có thể giữ lại hi vọng."

Tiếng khóc của địa linh nhỏ dần, truyền âm hỏi: "Lời này là ý gì?"

"Sau khi ngươi chết, ta chính là người duy nhất biết rõ bí phương. Cộng thêm bán thành phẩm cổ Không Khiếu thứ hai cũng ở trong tay ta, cho nên địa linh ngươi phải bảo vệ ta." Phương Nguyên nói.

"Đương nhiên ta phải bảo vệ ngươi rồi! Ngươi là người duy nhất thỏa mãn tiêu chuẩn tuyển người của Phúc Địa, lại là cổ Tiên trùng sinh, cứ cho là lần này thất bại, tương lai có khả năng lớn sẽ luyện chế thành công cổ Không Khiếu thứ hai." Địa linh nghĩ đây là chuyện đương nhiên.

"Được, địa linh, ngươi có giác ngộ như này là vô cùng tốt. Nhưng ngươi chỉ có thể bảo vệ ta trong nhất thời, lại không thể bảo vệ ta cả đời được. Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ bị tan biến mất. Với số tiên nguyên còn lại, cũng không thể diệt trừ hết tất cả kẻ thù bên trong phúc địa. Cho dù ngươi dịch chuyển ta ra ngoài, trên núi Tam Xoa cũng có nhóm cổ sư ở đấy." Khóe miệng Phương Nguyên dần dần nhếch lên một nụ cười âm hiểm.

Từ lúc trùng sinh đến nay, tất cả tiến hành đều hết sức thuận lợi, càng ngày càng tiến gần tới sự thành công, khiến hắn thầm vui mừng.

"Vậy ngươi muốn ta bảo vệ ngươi như thế nào đây?" Địa linh hỏi ngược lại.

Phương Nguyên cười ha ha, ý tứ sâu xa: Bá Quy à, ngươi còn nhớ rõ chương hai đoạn ba trong Nhân Tổ Truyện không?"

Đia linh sửng sốt , nó đoán được ý của Phương Nguyên, nhưng giọng nói hơi lưỡng lự: "Ngươi nói là... không, không được, còn thiếu hai điều kiện, nó không thể thỏa mãn. Đầu tiên, người cần có ánh sáng vinh quang của Thái Cổ."

"Ha ha ha!" Phương Nguyên nghe đến đó, nhịn không được đắc ý cười to, hắn giơ tay chỉ vào đỉnh điện Thanh Đồng, hô lên: "Ngươi nhìn đi, ánh sáng đến rồi!"

Lúc hắn từ dưới đất đứng lên, hắn lập tức âm thầm dặn dò địa linh, cùng nhau cộng hưởng tầm nhìn, bởi vậy liếc mắt là nhìn thấy tình hình bên ngoài điện.

Khi đó, hắn nói chuyện với đám người Thiết gia chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian, chờ đợi cơ hội tốt.

Đây đã là lần thứ ba Phương Nguyên sử dụng Xuân Thu Thiền, đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm, khiến hắn đối với việc trùng sinh càng hiểu rõ một cách sâu sắc hơn.

Ảnh hưởng sau khi trùng sinh, quả thực tồn tại hiệu ứng cánh bướm, có thể khiến một vài thứ thay đổi hoàn toàn. Nhưng lịch sử cũng có quán tính, rất nhiều sự kiện lớn xảy ra. Ngày hôm đó đã tích đủ lửa, chỉ còn thiếu một mồi dẫn lửa nữa mà thôi. Không có mồi lửa này thì cũng còn mồi lửa khác, không phải chỉ dựa vào ảnh hưởng của bản thân mà có thể tùy ý thay đổi.

Bên ngoài đại điện.

Tiêu Mang bị Khuyển Hoàng Anh Minh quấn lấy, mất hết kiên nhẫn, bay thẳng lên không trung.

Tứ chuyển, cổ Tụ Quang.

Ngũ chuyển, cổ Thái Quang.

Ngũ chuyển, cổ Giang Hà Nhật Hạ.

Sát chiêu - Thiên Bộc Quang Hà!

Quang hà cuồn cuộn, sóng lớn bốc lên, chảy ngược vào trong phúc địa.

Ánh sáng lóa mắt, dấy lên một trận sóng to gió lớn, chiếu rọi đến gò núi sáng rực một mảnh, vô số người phải nheo mắt lại.

"Không ổn!" Nhóm người Thiết Nhược Nam đang ở bên trong đại điện, Thiết Bạch Kỳ nhìn thấy, vội vàng ra sức ngăn cản, nhưng đại thế quang hà đã mất, không gian xao động mãnh liệt, chỉ có thể suy yếu từng phần.

Quang hà rộng lớn, giống như thác nước, ầm ầm đánh vào đại điện Thanh Đồng.

Nóc đại điện lập tức bị phá vỡ, lộ ra một lỗ thủng lớn, thác ánh sáng dội thẳng xuống chỗ Phương Nguyên.

"Ánh sáng vinh quang Thái Cổ!" Địa linh kinh ngạc thốt lên.

Phương Nguyên cười ha ha, điên cuồng thúc giục chân nguyên, điều động cổ Cốt Dực tứ chuyển, cổ Kim Thang ngũ chuyển.

Sau lưng hắn mọc lên một đôi cách màu đen rộng và dài, kiên cố như nước, bao bọc cả người hắn, lan ra cả đôi cách vừa xuất hiện, nhuộm cả người hắn thành màu hoàng kim sáng chói.

"Hắn... Hắn muốn làm gì?"

"Phương Nguyên!"

Trong ánh mắt kinh ngạc tột cùng của đám người Bạch Ngưng Băng, đôi cánh của Phương Nguyên chuyển động bay lên, đón nhận thác nước sông trời, như diều gặp gió!

Oành!

Bên tai không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm, lực đánh vào mạnh mẽ khiến Phương Nguyên bay ngược khó khăn vô cùng.

Nhưng trước đó hắn giết rất nhiều cổ sư ngũ chuyển, thu được không ít cổ Di Chuyển, ví dụ như cổ Kim Hà. Lúc này, hắn thôi động, ngược quang hà bay lên trời.

Hắn bay ra khỏi đại điện Thanh Đồng, lập tức tạo ra một cơn sợ hãi, thán phục và nghi vấn trên chiến trường.

"Đó là vật gì vậy?"

"Kim quang chói lọi, hình như là một con chim lớn!"

"Không, kia là người, hình như là chiến sĩ Hoàng Kim Kiêu Trúc!"

Bên trong tầm mắt của Phương Nguyên là một mảng trắng xóa. Vì thôi động rất nhiều cổ Di Chuyển và cổ Phòng Ngự nên chân nguyên của hắn tiêu hao cực nhanh.

"Lúc này ta cần trợ giúp, địa linh giúp ta, cổ Thần Du!"

Tiên cổ Thần Du rơi vào lòng bàn tay hắn.

"Cổ Bích Không!"

Một luồng ánh sáng xanh lục từ bên trong Không Khiếu bắn ra, rơi xuống tay bên kia, hóa thành một đoạn trúc xanh nối liền ở giữa.

"Rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Tại sao lại trực tiếp bay lên nghênh đón sát chiêu như thế!" Thiết Nhược Nam mở to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ.

"Tiểu Thú Vương nghĩ quẩn muốn tìm cái chết sao?" Viêm Quân há to miệng, ngửa đầu ngơ ngác nhìn.

"Không đúng, ta hiểu rõ hắn! Mỗi một chuyện Phương Nguyên làm đều có mục đích sâu xa! Bất kể thế nào, chúng ta không thể cho hắn đạt được, nhất định phải phá hư!" Giọng nói Bạch Ngưng Băng gấp gáp, không biết tại sao, cảm giác bất an trong lòng nàng càng lúc càng nhiều.

Thiết Nhược Nam gật đầu, có phần đồng ý với Bạch Ngưng Băng.

"Tứ lão!" Nàng gào to.

"Đã rõ!" Tứ lão lập tức phân tán tứ phương đông, tây, nam, bắc, quỳ một chân trên đất, vươn tay trái ra đỡ lấy cổ tay phải, tay phải thành vuốt, hai tay đối lập nhau.

Sát chiêu - Vô Cực Sưu Tỏa!

Gần như đồng thời, bên trong cẳng tay trái của Phương Nguyên, ánh sáng màu xanh lam dần dần hiện ra, mơ hồ có thể nhìn thấy cổ Định Tinh bên trong.

Cổ này chính là mảnh sao Thái Cổ, giống như kim cương tám cạnh, óng ánh và sáng long lanh!

Đồng thời, xung quanh Phương Nguyên, không gian vỡ vụn, bốn đạo xiềng xích như mãng xà nhô ra.

"Bây giờ mới phản ứng lại? Hừ, quá muộn rồi!" Phương Nguyên lạnh lùng nói.

Cổ Thần Du chợt bay lên, đâm một vào bên cẳng tay trái của hắn, một hơi nuốt mất cổ Định Tinh.

Tứ lão phụt một tiếng, bốn người đều ói máu, bọn họ và cổ Định Tinh đã mất liên hệ.

Bốn sợi dây xiềng xích xung quanh Phương Nguyên đã mất đi mục tiêu, bay lung tung, lập tức bị thác nước ánh sáng ăn mòn, phá hủy.

Sau khi cổ Thần Du ăn cổ Định Tinh, lập tức tiến vào cổ Bích Không, nhanh chóng kết thành một cái kén tằm.

"Hả? Tại sao lại có tên quái nhân bay lên đỡ lấy sát chiêu của ta?" Tiêu Mang kinh ngạc không hiểu. Sát chiêu của hắn ta người khác trốn còn không kịp, lúc này lại có kẻ ngốc, lấy cứng đối cứng!

"Hắn là thần thánh phương nào? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Nhóm người Dịch Hỏa, Dực Trùng ngửa đầu nhìn, trợn mắt há hốc mồm.

"Đợi một chút, tình huống như thế này hình như đã thấy ở đâu rồi!" Lý Nhàn nhíu chặt mày, người nhanh trí như gã, trong đầu như có điều gì đó lóe lên.

"Làm sao có thể, hắn giống như đang... đang luyện cổ?" Sau khi Phong Thiên Ngữ ngửa đầu nhìn một lúc, nhìn thấy rõ ràng, lập tức kinh ngạc vô cùng.

"Có thể luyện cổ bên trong sát chiêu, thật sự là gan to bằng trời mà!" Hai mắt Ma Vô Thiên lóe lên tia sáng tím sắc bén dài đến hai tấc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play