Chương 664: Sông ngầm mây xoáy (2)
Chín trăm nhân hồn tất nhiên còn kém một ngàn bốn trăm nhân hồn của đối phương.
“Đáng tiếc nhiều người phức tạp, ta không cách nào thoát thân. Nếu không, ta đã trở về núi Đãng Hồn, lợi dụng cổ Can Đảm, có thể chữa lành thương thế hồn phách dễ như trở bàn tay.”
Trong lòng Phương Nguyên thở dài một hơi, đồng thời điều động đàn sói dưới trướng.
Rất nhiều sói Đêm, sói Nước, sói Gió, sói Mai Rùa ngưng tụ thành một quần thể khổng lồ, trực tiếp phóng đến chỗ quân địch.
“Lang Vương, hôm nay hãy để cho chúng ta lãnh giáo tài nghệ của ngươi một chút.” Ngụy Hâm, Ngạc Huyền Minh, Khương Uyển San ba người đồng thời lên tiếng. Bởi vì hồn phách của bọn họ tạm thời dung hợp với nhau, bởi vậy nhất cử nhất động của bọn họ cũng đồng loạt tiến hành, triệt để đồng bộ.
Dưới sự điều động của bọn họ, đầu tiên là một lượng lớn cua móng vuốt thép, cua kim cương, cua khí quyển tràn ra. Chỉ trong mấy hơi thở, bọn chúng đã nhanh chóng tổ chức thành một phòng tuyến kiên cố.
Đàn sói công kích hung hăng tấn công đạo phòng tuyến này, giống như một trận hồng thủy.
Vỏ cua cứng rắn và răng sói, vuốt sói bén nhọn va chạm kịch liệt.
Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, đứng trên lưng bò tót hai đầu, nhìn về phía xa mà điều khiển. Dưới sự chỉ huy tinh diệu của hắn, toàn bộ đàn sói hình thành một thế xông lên, trận tuyến do đàn cua tạo nên rất nhanh tràn ngập nguy hiểm.
“Đây là công kích chín tầng sóng. Mau trợ giúp, đàn cua của ta sắp không chịu nổi rồi.” Ngụy Hâm vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, hai người kia lập tức cảm nhận được ngay.
Dưới tác dụng Tam Tâm Hợp Hồn, bọn họ giống như một người, bất kỳ suy nghĩ nào, người còn lại cũng đều biết được.
“Không cần lo lắng, đàn cá sấu của ta đến ngay.” Biểu hiện Ngạc Huyền Minh cứng rắn, ánh mắt tập trung, chiến ý bừng bừng.
Đối phương là Lang Vương đại danh đỉnh đỉnh. Có thể giao thủ với nhân vật như thế, thật sự là không uổng đời này.
Dưới sự khống chế của ông ta, phòng tuyến bên trên rất nhanh xuất hiện cá sấu sáu chân, cá sấu dung nham, cá sấu đá, cá sấu ma.
Phòng tuyến suýt chút nữa sụp đổ, sau khi được rót quân lực vào, càng trở nên không thể phá vỡ.
“Mặc kệ là cua hay là cá sấu, bọn chúng đều là dã thú phòng ngự xuất chúng. Đồng thời, dưới tác dụng của Tam Tâm Hợp Hồn, bọn họ giống như ba người hợp thể, tạo nghệ điều khiển đàn thú tăng lên một mảng lớn, đuổi kịp cấp độ đại sư Nô đạo.”
Phương Nguyên nheo mắt. Mặc dù đã đánh rất lâu nhưng hắn cũng không có bất kỳ dao động nào.
Nếu đã không tấn công mạnh được, hắn đưa ra quyết định sáng suốt là chậm lại thế công.
Hắn cũng không quá chú tâm vùi đầu vào việc khống chế đàn thú, mà phân ra một nửa tinh thần quan sát toàn bộ chiến trường.
Địch nhân của hắn không chỉ có Khương, Ngụy, Ngạc ba người. Thân là nhân vật quan trọng ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc, hắn vô cùng có khả năng bị Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên ám sát.
Từ lúc khai chiến đến nay, Ảnh Kiếm Khách vẫn chưa lộ diện, rất có thể nàng ta đang ở trong bóng tối chăm chú quan sát Phương Nguyên, tìm cơ hội tốt ám sát hắn.
Nhưng bên cạnh Phương Nguyên vẫn còn cổ sư cường giả ngũ chuyển Hắc Lâu Lan. Có lẽ vì nguyên nhân này, Ảnh Kiếm Khách vẫn chưa hiện thân.
Đúng lúc này, bên trên đàn sói hiện ra một đàn dơi màu đỏ.
Loại dơi này có bốn canh, cạnh cánh sắc bén giống như lưỡi đao. Khi bị đàn dơi trùng kích, đàn sói thương vong vô số.
Bầy cá sấu, bầy hồ ly thừa cơ phản công, đẩy chiến tuyến về phía trước hơn trăm bước.
“Quả nhiên là dơi máu cánh đao của Khương Uyển San.” Mắt Phương Nguyên sáng lên, cũng không giật mình.
Nhờ tin tình báo của Hắc gia, hắn cũng biết được sơ lược về cổ sư cường giả bên phía quân địch. Trước đó hắn đã có suy đoán, trong tay Đông Phương Dư Lượng nhất định sẽ có cổ sư Nô đạo. Muốn chống lại hắn, y khẳng định sẽ vận dụng Tam Tâm Hợp Hồn.
Người được chọn cho sát chiêu quan trọng này, vô cùng có khả năng là ba vị cổ sư Nô đạo mạnh nhất.
Bây giờ, dưới sự thăm dò của Phương Nguyên, quả nhiên là Khương Uyển San, Ngụy Hâm và Ngạc Huyền Minh.
Thế công đàn dơi máu cánh đao cực kỳ hung mãnh, vừa mới gia nhập đã cải tạo hướng gió cho chiến trường.
Đàn sói vốn đang ở thế thượng phong liên tục bại lui. Còn bầy cua, bầy cá sấu thì thuận thế xông lên. Cua vùng bùn, cua không khí, cua khí quyển, cua móng vuốt thép, cua kim cương, cá sấu sáu chân, cá sấu dung nham, cá sấu ma hình thành đại quân pha trộn, giống như mở rộng nấm đấm thép đánh tan đàn sói ven đường, thẳng tới vương trướng Hắc gia.
Dựa theo lẽ thường, cổ sư Nô đạo khó mà phối hợp với nhau. Đàn thú pha trộn ngược lại có sự ràng buộc không nhỏ, một cộng một lại nhỏ hơn hai.
Nhưng Ngụy Khương Ngạc ba người dưới Tam Tâm Hợp hồn, hồn phách hợp nhất giống như một người, tạo thành hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
“Sơn Âm lão đệ.” Nhìn thấy đàn thú pha trộn cường thế xung kích, Hắc Lâu Lan không nhịn được mà sầm mặt lại, cảm nhận được áp lực.
Nếu để đàn thú này chém giết đến, gã nhất định phải vận dụng Hắc Kỳ tinh binh. Nhưng cứ như vậy, trong tay Đông Phương Dư Lượng vẫn còn một Vũ Tiễn tinh binh, sẽ không cách nào ngăn chặn được.
Thắng lợi đang nghiêng về phía đối phương.
Phương Nguyên hạ thấp giọng, nói với Hắc Lâu Lan: “Đối phương có đàn dơi máu cánh đao, thế công lăng lệ, đàn sói của ta khó mà tác chiến. Quan trọng hơn, đối phương vận dụng Tam Tâm Hợp Hồn, hồn phách có đẳng cấp Thiên Nhân Hồn, dẫn đến đàn thú pha trộn giống như được người chỉ huy. Nếu có thể phá vỡ được sát chiêu này của bọn họ, đàn thú pha trộn sẽ không chiến tự tan.”
Hắc Lâu Lan cau mày thật chặt, hung quang chớp động trong ánh mắt, trong lòng đã có chủ ý.
“Sơn Âm lão đệ để ý hơn một chút, ta sẽ quyết chiến.”
Gã bỗng nhiên duỗi cánh tay to bằng bắp đùi người bình thường, tay phải nắm thành trảo, lòng bàn tay hướng lên trên. Khí tức ngũ chuyển bỗng nhiên dâng trào, biển chân nguyên bên trong Không Khiếu giảm mạnh, phân biệt rót vào bốn cổ trùng.
“Đông Phương tộc có Tam Tâm Hợp Hồn, Hắc gia ta cũng có sông ngầm vậy.” Hắc Lâu Lan cười gằn, sát ý sôi trào mãnh liệt bên trong lồng ngực.
Vù.
Một mạch nước ngầm đen nhánh xuất hiện, nhẹ nhàng xoay quanh trên không trung, sau đó chảy xuôi vào lòng tay phải của gã.
Sau đó, luồng thứ hai, luồng thứ ba, luồng thứ tư...
Trong nháy mắt, hàng trăm mạch nước ngầm liên tiếp xuất hiện, giống như trăm sông đổ về một biển, hội tụ vào lòng bàn tay phải của Phương Nguyên.
Vù vù vù.
Rất nhiều mạch nước ngầm được sinh ra, dung hợp lẫn nhau, sinh ra âm thanh cuồng phong gào thét.
Mạch nước ngầm to bằng ngón tay trộn lẫn cùng một chỗ, hình thành một điểm sáng màu đen.
Sau đó, rất nhiều mạch nước ngầm rót vào, điểm đen dần dần to ra, hình thành một quả cầu màu đen to bằng quả đấm.
Quả cầu màu đen thâm thúy khó lường, chẳng khác nào bóng đêm dày đặc, ngay cả ánh mắt cũng muốn bị hút vào, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác kinh khủng.
Nhưng Hắc Lâu Lan lại hưng phấn nhìn quả cầu màu đen trong tay, sát ý lại càng điên cuồng.
“Đông Phương tiểu nhi, mau tiếp chiêu của ta.” Hắc Lâu Lan bỗng nhiên hét lớn, cơ thể biến mất ngay tại chỗ.
Sau một khắc, gã xuất hiện trên không vương trướng quân địch.
“Chết đi cho ta.” Hắc Lâu Lan cười thật to, cổ tay phải lật một cái, giống như đang cầm một vật rất nặng, cố hết sức đẩy quả cầu màu đen về phía Đông Phương Dư Lượng.
Theo động tác của gã, quả cầu màu đen điên cuồng tăng lên kích cỡ. Chỉ qua mấy hơi thở, nó đã to bằng ngọn núi.
Quả cầu màu đen nhanh chóng che khuất ánh mặt trời, trên mặt đất giống như có thêm một bóng ma to lớn.
Quả cầu còn chưa nện xuống, các cổ sư cường giả bên trong vương trướng đã cảm nhận được một tận thế khủng khiếp đang giáng xuống.
Bọn họ ngước nhìn quả cầu, toàn thân giống như rót chì. Bọn họ muốn rút lui, nhưng bước đi lại quá khó khăn.
“Đáng chết, là sát chiêu Sông Ngầm của Hắc gia.”
“Rút lui, mau chạy đi.”
Các cổ sư kinh hô, hoàn toàn không còn đấu chí chống cự. Gương mặt ba người Ngụy Hâm hiện lên sự tuyệt vọng. Bọn họ đang ở trong trạng thái Tam Tâm Hợp Hồn, muốn hóa giải sát chiêu này, ít ra phải cần thời gian nửa chén trà.
Chương 665: Minh hữu đáng tin
Nhưng khóe miệng Đông Phương Dư Lượng lại nhếch lên.
Y ngước nhìn bầu trời. Trong tầm mắt của y, quả cầu màu đen càng lúc càng lớn, nét mặt y vẫn cứ ung dung: “Quả nhiên không ngoài dự đoán. Hắc Lâu Lan, ta chờ chiêu này của ngươi đã lâu.”
Y nâng chân phải lên, nhẹ nhàng đạp đám mây trắng dưới chân một cái.
Đám mây trắng vốn đang yên tĩnh giống như nước sôi trào lên, mây mù cuồng bạo, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy chậm rãi hướng lên, chẳng khác nào một gã khổng lồ mở cái miệng rộng nuốt quả cầu màu đen vào trong.
“Đây là...” Hắc Lâu Lan vừa kinh vừa sợ. Nhìn thấy cảnh này, gã làm sao mà không biết mình đã trúng kế của Đông Phương Dư Lượng.
Cái bẫy được bố trí một cách tỉ mỉ, chỉ đợi Hắc Lâu Lan nhảy vào mà thôi.
“Để dạy cho ngươi bài học này, ta đã mất những ba năm, thiết kế sát chiêu Mây Xoáy, chuyên đối phó với Sông Ngầm của ngươi. Hắc Lâu Lan, ngươi bại rồi, cũng giống như nhiều năm trước đó.” Đông Phương Dư Lượng nói thẳng.
“Thật ghê tởm.” Hắc Lâu Lan nghiến răng, đầu đổ đầy mồ hôi. Gã muốn thu tay, nhưng mây xoáy vẫn hút chặt sông ngầm của gã.
Khóe miệng Đông Phương Dư Lượng lại càng nhếch cao hơn: “Đông Phá Không, Biên Ti Hiên.”
Âm thanh của y không hề lớn, nhưng dưới tác dụng của cổ trùng, đều vang lên rõ ràng bên tai mọi người.
Nghe được mệnh lệnh của y, Ảnh Kiếm Khách đã ẩn núp từ lâu hóa thành một bóng đen, du tẩu trên mặt đất, trong chớp mắt đã đến dưới chân con bò tót hai đầu.
Cùng lúc đó, một luồng sấm sét bay vụt đến, xuyên qua chiến trường, trong khoảnh khắc cũng đã vọt đến trước mặt con bò tót.
Điện quang tiêu tán, ở giữa không trung hóa thành một người thanh niên oai hùng.
Phi Điện Đông Phá Không, Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên.
Nhất thời, Hắc Lâu Lan và Phương Nguyên đều rơi vào hiểm cảnh.
Đông Phương Dư Lượng không hổ danh là cổ sư Trí đạo, đã suy tính phản ứng của Hắc Lâu Lan vô cùng chính xác.
Sát chiêu Tam Tâm Hợp Hồn chỉ là một mồi nhử, dẫn dụ Hắc Lâu Lan chủ động công kích. Sau đó, Đông Phương Dư Lượng sẽ thản nhiên tung ra át chủ bài, một sát chiêu đặc biệt khắc chế sông ngầm, vây khốn Hắc Lâu Lan.
Bản thân Hắc Lâu Lan đang ở trong vương trướng, hiện tại gã đang bị khốn trụ, lực lượng bảo vệ bên cạnh Phương Nguyên giảm xuống một mảng lớn.
Thừa cơ hội tốt này, Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên đột nhiên xuất hiện, xâm nhập vương trướng, một lần nữa ám sát Phương Nguyên.
Chỉ cần Phương Nguyên chết, đàn sói sẽ lập tức tán loạn, thắng lợi sẽ nghiêng về liên quân Đông Phương.
Để đảm bảo chiến thuật chém đầu thành công, Đông Phương Dư Lượng không những an bài Ảnh Kiếm Khách mà còn bố trị một vị cổ sư cường đại hơn.
Hắn ta chính là Đông Phá Không, danh xưng Phi Điện, là đại sư phi hành đếm trên đầu ngón tay của Bắc Nguyên, cổ sư Lôi đạo, tu vi tứ chuyển cao giai. Trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, hắn ta không hề ra tay, vẫn luôn nhẫn nại đến tận bây giờ. Khi chân tướng được phơi bày, hắn ta đã một tiếng hót làm kinh người.
“Bảo vệ Lang Vương.”
“Tặc tử, các ngươi đừng hòng đạt được.”
“Lang Vương, mau chạy đi.”
Sáu vị cổ sư tam chuyển chung quanh vương trướng vọt lên, ý đồ chặn đường Đông Phá Không và Biên Ti Hiên.
“Biến đi.” Đông Phá Không quát lạnh một tiếng, lôi quang chung quanh tăng vọt.
Ba vị cổ sư ngăn trước mặt hắn ta bị lôi điện đánh trúng, cổ trùng trên thân nhanh chóng bị hủy diệt, trong khoảnh khắc hai chết một tổn thương.
“Hahah.” Biên Ti Hiên cười khẽ, hóa thành bóng đen, giống như một độc xà nhanh chóng xuyên thẳng đám cổ sư cản đường. Qua mấy hơi thở, đã đến phía sau bọn họ.
“Cái gì?”
“Trình độ này...”
“Lúc này mới là thực lực chân chính của Ảnh Kiếm Khách sao?”
Ba vị cổ sư kinh hãi. Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng Biên Ti Hiên bên cạnh.
Bọn họ muốn đuổi theo, nhưng phát hiện mình không thể động đậy. Tay chân của bọn họ đã bị trói chặt.
Đối mặt giáp công lúc lên lúc xuống của Ảnh Kiếm Khách và Đông Phá Không, sắc mặt Phương Nguyên thay đổi, ánh mắt hiện lên sự hoảng hốt.
Hắn cuống quýt lui lại, đồng thời kêu to: “Người đâu, mau đến bảo vệ ta.”
“Lang Vương đừng lo, Hắc Tú Y chờ lệnh.” Người cuối cùng đứng bên cạnh Phương Nguyên toàn thân áo đen, biểu hiện lạnh lùng phóng ra phía trước, ngăn trước mặt Phương Nguyên.
“Muốn chết.” Đông Phá Không hét lớn một tiếng, lôi quang toàn thân tăng vọt, hình thành chiến thương, hung hăng đâm về phía Hắc Tú Y.
Biên Ti Hiên hừ lạnh, cổ tay khẽ đảo, nhanh chóng rút ra phi luân kiếm ảnh.
Đối mặt với hai cường giả hợp lực xung kích, sắc mặt Hắc Tú Y vẫn không thay đổi, hai tay chắp trước ngực, chân nguyên điên cuồng điều động.
Oành.
Sau một khắc, phòng ngự của y được triển khai toàn bộ.
Tấm chắn xương năm mươi sáu mặt đồng thời bay ra, ngăn trước người y.
Một vòng sáng màu xanh biếc bay lên đỉnh đầu, chiếu sáng phạm vi một trăm bước.
Ánh sáng màu đen như sắt thép, tạo thành một bộ giáp trụ dày, bao quanh toàn thân của y.
Quỷ chín mặt phát ra âm thanh gào khóc nghẹn ngào, xoay quanh bên cạnh y.
Đồng thời còn có một vệt dầu màu nâu đen phồng lên chính giữa tấm chắn xương.
Trường thương lôi điện của Đông Phá Không xuyên thủng tấm chắn, xuyên qua vệt dầu màu nâu, nhưng lại bị áo giáp ánh sáng màu đen ngăn cản.
Kiếm ảnh của Biên Ti Hiên đánh vào tấm chắn, đánh nát mười tám mặt, nhưng bị vệt dầu cản trở. Kiếm ảnh giống như chìm vào lớp bùn dầu, thế công không còn uy hiếp được nữa.
Hắc Tú Y là đắc lực của Hắc Lâu Lan, đồng thời còn là một trong ba thống lĩnh tinh binh Hắc Kỳ, am hiểu nhất là phòng thủ.
Đông Phá Không, Biên Ti Hiên đối mặt với phòng thủ đặc biệt của Hắc Tú Y, nhất thời bị dây dưa không cách nào đột phá.
Mặc dù Hắc Tú Y trước đó đã bị thảm bại khi đối mặt với Mặc Sư Cuồng, nhưng không thể nói rằng thực lực của y thấp, mà là thực lực của đối phương quá mạnh. Mặc Sư Cuồng là mãnh tướng số một toàn bộ Bắc Nguyên trong cuộc chiến Vương Đình này.
Hiện tại, đối mặt với hai cường giả Phi Điện và Ảnh Kiếm Khách hợp kích, y trái che phải cản, sau mười hiệp vẫn bảo vệ được Phương Nguyên sau lưng.
Bộ cổ trùng trên người y phối hợp rất chặt chẽ, chú trọng phòng thủ, cân nhắc chu đáo.
Đông Phá Không và Biên Ti Hiên nhiều lần đột phá, tất cả đều không công mà lui.
Dư ba kịch chiến ảnh hưởng đến phần dưới con bò tót hai đầu. Con bò tót kêu đau, vung móng vuốt lên không phân địch ta, giẫm đạp lung tung trên chiến trường.
Biểu hiện trên gương mặt Hắc Tú Y càng thêm nặng nề.
Cuộc chiến kịch liệt khiến chân nguyên của y giảm mạnh. Đối phương có hai người, chân nguyên tiêu hao chỉ bằng một nửa Hắc Tú Y.
Hiện tại, Hắc Tú Y đang đối mặt với lựa chọn khó khăn.
Lựa chọn thứ nhất, y tiếp tục phòng thủ nghiêm ngặt, không để ý chân nguyên tiêu hao, chờ Hắc Lâu Lan quay lại hoặc có người khác đến trợ giúp. Nhưng bây giờ con bò tót hai đầu đang phi nước đại, rời xa chỗ cũ, viện quân xuyên qua chiến trường kịp thời chạy đến có bao nhiêu khả năng chứ?
Lựa chọn thứ hai, chính là tiết kiệm chân nguyên tiêu hao, nhưng cứ như vậy, phòng ngự sẽ yếu xuống, khả năng bị đối phương xuyên thủng sẽ tăng vọt. Một khi bị xuyên phá phòng tuyến, Phương Nguyên phía sau y sẽ lâm vào hiểm cảnh.
Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào?
Trong mắt Hắc Tú Y hiện lên sự do dự, nhưng rất nhanh y đã hạ quyết tâm.
Phòng ngự của y bắt đầu co vào dần dần, đối mặt với cường công của đối phương cũng không còn tích cực như trước. Đông Phá Không và Biên Ti Hiên lập tức nhạy bén phát hiện được sự thay đổi của Hắc Tú Y, hiểm càng thêm hiểm, thiếu chút nữa đã khiến bọn họ thành công.
Cho dù thân phận Lang Vương quan trọng, nhưng liên quan đến toàn cục, cho dù Hắc Tú Y bị Hắc Lâu Lan cắt cử phải bảo vệ tốt cho Thường Sơn Âm, nhưng trong lúc nguy cấp, quan hệ đến tính mạng của mình, Hắc Tú Y vẫn không thể xả thân chém giết.
“Nếu sau lưng ta là Hắc Lâu Lan đại nhân, ta tất nhiên sẽ liều mình bảo vệ. Nhưng Thường Sơn Âm ông ta chỉ là một người ngoài, bình thường rất kiêu ngạo, hoàn toàn xem thường ta. Vì sao ta lại hy sinh vì loại người đó chứ? Cho dù Lang Vương chết, trong tay ta vẫn còn Hắc Kỳ quân, vẫn có thể bên tám lạng bên nửa cân. Ừm, ta nhất định phải giữ lại sức lực, tiếp tục đền đáp gia tộc mới đúng.”
Chương 666: Thất Tinh Đăng (1)
Hắc Tú Y suy nghĩ, tự giải thoát cho mình, dần dần cảm thấy yên tâm thoải mái hơn.
Y vốn bảo vệ Phương Nguyên sau lưng, bây giờ chỉ lo cho mình, độ tiêu hao chân nguyên lập tức giảm xuống.
“Chính là lúc này, cổ Điệp Ảnh.” Bỗng nhiên, Biên Ti Hiên phát hiện một sơ hở. Tinh mang trong mắt nàng bùng lên, bắt lấy cơ hội tốt này, bỗng nhiên thôi động cổ trùng mượn được từ Đông Phương Dư Lượng.
Cổ Điệp Ảnh là cổ trùng tứ chuyển rất quý, rất khó mua được trên thị trường, giá cả không thua gì cổ ngũ chuyển bao nhiêu.
Ban đầu, Biên Ti Hiên và Đông Phương Dư Lượng đã ước định, một khi ám sát Phương Nguyên thành công, cổ này chính là thù lao cho nàng.
Nhưng Biên Ti Hiên ám sát thất bại, cổ Nổ Đầu cũng bị Phương Nguyên giải quyết. Với tính tình kiêu ngạo của nàng, tất nhiên không chịu tiếp nhận cổ Điệp Ảnh. Nhưng trước lúc đại chiến, Đông Phương Dư Lượng đã đưa ra lý do cẩn thận, chủ động cho nàng mượn con cổ trùng này.
Cổ Điệp Ảnh đối với người khác mà nói chỉ là một con cổ tứ chuyển, nhưng đối với Biên Ti Hiên mà nói, lại có thể mang đến chiến lực tăng vọt cho nàng, so với cổ ngũ chuyển còn có giá trị hơn nhiều.
Dưới tác dụng của cổ Điệp Ảnh, Kiếm Ảnh Đa Trọng của Biên Ti Hiên chồng chất lên nhau. Chỉ trong nháy mắt, kiếm ảnh đầy trời chỉ còn lại một thanh.
Kiếm ảnh đen kịt, giống như đem tất cả thế công trộn lẫn cùng một chỗ.
Biên Ti Hiên huy kiếm đâm thẳng, hiệu quả kinh người, giống như cắt đậu hũ, dễ như trở bàn tay xuyên thẳng phòng ngự, thẳng hướng Lang Vương.
Phòng tuyến nãy giờ đánh không xong rốt cuộc bị đột phá.
Nhìn thấy tình cảnh này, Đông Phá Không thở dài một hơi, vội vàng cuốn lấy Hắc Tú Y, tranh thủ cơ hội cho Biên Ti Hiên.
Nhưng Hắc Tú Y gặp nguy hiểm, trong lòng đã sớm có thoái ý. Hiện tại Ảnh Kiếm Khách đang tập trung vào Thường Sơn Âm, đây chính là cơ hội tốt cho y rút đi, làm gì có chuyện y không tranh thủ thời gian chứ? Bởi vậy, y nhanh chóng thối lui, trực tiếp nhảy xuống khỏi con bò tót hai đầu.
Đông Phá Không kinh ngạc nhìn Hắc Tú Y chạy trốn. Hắn ta do dự một chút, cảm thấy vẫn nên tranh thủ thời gian giết chết Lang Vương, đành phải buông tha cho Hắc Tú Y.
Nhưng khi hắn ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ảnh kiếm của Biên Ti Hiên đã cắm vào tim Thường Sơn Âm.
Biên Ti Hiên cắm sâu như vậy, toàn bộ ảnh kiếm chỉ còn lại chuôi kiếm, dán trước ngực Phương Nguyên. Còn lưỡi kiếm thì chui ra phía sau lưng Phương Nguyên, lòi cả một đoạn dài.
“Lang Vương, ngươi nhớ kỹ, người giết ngươi chính là Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên ta.” Hai mắt Biên Ti Hiên đỏ bừng, gương mặt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Lang Vương danh truyền Bắc Nguyên, tiếng tăm lừng lẫy đã chết trong tay nàng. Vinh quang, chiến tích lừng lẫy này khiến cho toàn thân nàng run lên nhè nhẹ.
“Thành công rồi.” Nhìn thấy cảnh tượng này, Đông Phá Không cũng vui mừng nhướng mày lên.
“Lang Vương vừa chết, quân ta nhất định sẽ chiếm thượng phong, chúng ta cách thắng lợi không còn xa.” Từ xa, vẫn luôn dùng cổ trinh sát quan sát tình hình chiến đấu, Đông Phương Dư Lượng hưng phấn nắm chặt song quyền.
Y ngẩng đầu lên nhìn Hắc Lâu Lan đang so tài với mây xoắn trên đỉnh đầu, gương mặt lộ vẻ ung dung: “Hắc Lâu Lan, Thường Sơn Âm đã thua rồi, bây giờ ngươi thu tay lại, thừa nhận thất bại, ta sẽ đồng ý cho ngươi vị trí Đại tướng, ngươi còn có cơ hội tiến vào Vương Đình.”
Nhưng điều khiến cho y ngoài ý muốn chính là, Hắc Lâu Lan không chỉ không thẹn quá hóa giận rống to, ngược lại còn cười dữ tợn: “Đông Phương Dư Lượng, ngươi mở to mắt chó của ngươi ra nhìn cho kỹ.”
Cùng lúc đó, trên lưng con bò tót hai đầu cũng truyền đến tiếng kinh hô của Đông Phá Không và Biên Ti Hiên.
“Cái gì?” Đông Phương Dư Lượng đột nhiên sinh ra cảm giác không ổn. Y vội vàng thôi động cổ trinh sát nhìn lại.
Chỉ thấy Thường Sơn Âm đã hóa thành một vũng nước, mấy con cổ trung nhanh chóng chạy đi. Bên trong vũng nước chỉ còn lưu lại một con cổ Thủy Tượng, cơ hồ bị kiếm ảnh đâm thành hai nửa, đầu đuôi chỉ còn một lớp da kết nối.
Con cổ Thủy Tượng này là của Hạo Kích Lưu.
Lúc trước, ở đại hội anh hùng, gã đã sử dụng con cổ Thủy Tượng này dĩ giả loạn chân, lừa gạt tất cả mọi người giết chết Hỏa Lãng Tử Sài Minh.
Trước cuộc đại chiến, Phương Nguyên nhìn trúng thủ đoạn này của gã, liền tìm đến Hắc Lâu Lan mưu đồ bí mật. Để phòng ngừa bị tiết lộ, chỉ có ba đương sự biết rõ mà thôi.
Chân thân Phương Nguyên không hề ở trong vương trướng, mà đang trốn tại một góc nào đó ở chiến trường. Hắn thông qua cổ Lang Cố quan sát chiến trường, chỉ huy đàn thú chiến đấu. Cuộc đối thoại với Hắc Lâu Lan trước đó cũng thông qua một loạt cổ trùng để lừa gạt mọi người.
“Đáng chết, đây là giả.”
“Thường Sơn Âm thật sự đang ở đâu?”
Sắc mặt của Biên Ti Hiên và Đông Phá Không vô cùng khó coi. Bọn họ chiến cả nửa ngày, kết quả lại bị người ta trêu đùa.
Đứng trên lưng bò tót hai đầu, hai vị cường giả Ảnh Kiếm Khách và Phi Điện do dự nhìn chung quanh.
Chiến trường hỗn loạn tưng bừng, vốn có mười chiến đoàn cổ sư tứ chuyển, nhưng đã có ba đoàn phân ra thắng bại. Trong đó Hắc gia thắng hai, Đông Phương gia thắng một.
Các tinh binh còn lại vẫn dây dưa lẫn nhau. Nhờ tính toán của Đông Phương Dư Lượng, về phương diện này, Hắc gia vẫn đang ở thế hạ phong.
Đàn sói vẫn đang giằng co với bầy cua, bầy cá sấu và đàn dơi.
Phương Nguyên vẫn không thấy tăm hơi, không biết là đang trốn ở góc nào.
Biên Ti Hiên, Đông Phá Không tìm không thấy, sắc mặt không khỏi đen lại.
Đông Phương Dư Lượng rất nhanh tiếp nhận sự thật thất bại, y cao giọng cười: “Lúc này mới thú vị đây, nhưng điều này ta cũng đã sớm có đoán trước. Chỉ cần Lang Vương tiếp tục chỉ huy đàn sói, ba động hồn phách của hắn sẽ không che giấu được, sớm muộn gì cũng sẽ hiện lên phương vị của hắn. Hắc Lâu Lan, thất bại của ngươi chỉ là tạm thời kéo dài mà thôi.”
“Haha.” Hắc Lâu Lan ngửa đầu cười to, trong tiếng cười tràn ngập sự khinh thường: “Đông Phương tiểu nhi, ngươi cho rằng ta thật sự bị ngươi khắc chế sao?”
Nói xong, làn da của gã biến thành một màu đen nhánh. Đồng thời, lỗ chân lông còn bốc lên khói đen.
Khói đen cuồn cuộn, rất nhanh bao phủ toàn thân của gã.
Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, Hắc Lâu Lan đã hóa thành khói đen, sương khói lượn lờ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một cặp mắt đỏ bừng khát máu.
Trong lòng Đông Phương Dư Lượng lập tức dâng lên một cảm giác không ổn.
Suy nghĩ rút lui không khỏi xẹt qua đầu của y.
Mặc dù mây xoáy có thể khống chế sông ngầm, chế trụ Hắc Lâu Lan, nhưng xét từ một phương diện khác mà nói, không phải sông ngầm không thể kềm chế lại mây xoáy.
Sau một khắc, Hắc Lâu Lan hóa thành khói đen, vùi đầu vào trong sông ngầm.
“Không ổn rồi.” Đông Phương Dư Lượng không khỏi rùng mình.
Nhưng đã quá muộn.
Quả cầu màu đen to như ngọn núi nhỏ vốn đang bị mây xoáy nuốt vào, nhưng lúc này, sông ngầm một lần nữa co lại.
Mây xoáy không kịp phản ứng, vội vàng thu lại.
Nhưng sau một khắc.
Sông ngầm đột nhiên bành trướng kịch liệt.
“Không, nói là bành trướng, chi bằng nói là nổ.” Đông Phương Dư Lượng giật mình.
Không có bất kỳ tiếng vang nào, đây chỉ là một vụ nổ im ắng.
Mây xoáy chống đỡ được ba hô hấp, sau đó bị sông ngầm làm nứt vỡ. Quả cầu màu đen không ngừng thổi phồng lên, giống như một con quái vật tiền sử đang mở cái miệng rộng nuốt sạch mọi thứ, bao gồm cả người và thú.
Chiến trường trong phạm vi mười dặm đều bị che kín. Lúc này, một nửa quả cầu màu đen bỗng nhiên biến mất.
Không có sóng âm sinh ra sau vụ nổ, cũng không có khí sóng nhưng vụ nổ kỳ lạ này lại có tính ăn mòn rất cao, có thể làm tan rã hết mọi thứ.
Sau khi sông ngầm tiêu tán, trong phạm vi mười dặm chẳng còn gì cả, chỉ còn lại một mình Hắc Lâu Lan và Đông Phương Dư Lượng bên dưới hố sâu.
Những người còn lại đều bị sông ngầm nổ tung, ăn mòn thành hư vô.
Hắc Lâu Lan nhìn Đông Phương Dư Lượng dưới chân, thở hồng hộc, vô cùng mệt mỏi, toàn thân trên dưới đều thấm đầy máu.
Nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười điên cuồng.