Chương 661: Bàn tay to vung lên
Vừa dứt lời, một đám cổ sư vội vàng đứng dậy, lớn tiếng kêu la hoặc vỗ ngực yêu cầu xuất chiến.
Ánh mắt Hắc Lâu Lan hiện lên vẻ do dự, nhìn một người: “Phan Bình, do ngươi xuất chiến đi.”
Phan Bình dáng người cao lớn, mái tóc màu đỏ vàng xen lẫn, hông đeo một thanh loan đao viền vàng. Nghe xong, gã không khỏi vui mừng, đang định hét to bay xuống, chỉ thấy có người hô to trước đó: “Tiểu nữ tử Đường Diệu Minh nghe uy danh hiển hách của Lang Vương Thường Sơn Âm đã lâu, đặc biệt đến đây để lĩnh giáo một phen.”
“Dũng khí của Đông Phương Dư Lượng không nhỏ, lại dám chọn trước.”
“Người đến chính là Tiểu Hồ Soái Đường Diệu Minh, tứ chuyển trung giai. Nàng ta dám khiêu chiến Lang Vương đại nhân, tất cả âm mưu.”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Phương Nguyên, muốn xem Lang Vương có phản ứng gì.
Hai quân giao đấu, Hắc gia đang định điều Phan Bình lên khiêu chiến, nhưng Đông Phương Dư Lượng đã sớm có chuẩn bị, phái ra Đường Diệu Minh trước tiên.
Đường Diệu Minh là cổ sư Nô đạo do Đường gia đặc biệt bồi dưỡng, tứ chuyển trung giai, rất thích hồ ly, khống chế tinh diệu nhưng trước giờ vẫn chưa có được thành tích nào.
Nhưng lần này Đông Phương Dư Lượng lại đặc biệt điều nàng xuất chiến, còn trực tiếp khiêu chiến Lang Vương, hiển nhiên Đông Phương Dư Lượng đã có kế hoạch đặc biệt nhắm vào Phương Nguyên. Đường Diệu Minh chẳng qua chỉ là vòng đầu tiên mà thôi.
Cổ sư Trí đạo chính là như vậy, khi đối phó địch nhân sẽ hết vòng này đến vòng khác. Người bị cổ sư Trí đạo nhắm vào, có lẽ ban đầu sẽ không có cảm giác gì, nhưng đến khi phát hiện, thường đã bị hãm sâu vào vũng bùn, lúc đó cũng đã muộn.
Đường Diệu Minh công nhiên khiêu chiến, khiến ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Phương Nguyên.
Thái độ Phương Nguyên vẫn ung dung, uống một chén rượu, sau đó chậm rãi đặt chén rượu xuống, nhìn Hắc Lâu Lan: “Minh chủ, vậy ta xin ứng chiến được chứ?”
Hắc Lâu Lan cười ha hả. Hành vi hỏi xin lâm trận của đối phương khiến gã hài lòng vô cùng: “Vậy phải xem Sơn Âm lão đệ đại triển hùng uy, chấn nhiếp quần hùng rồi.”
Phương Nguyên thản nhiên đứng dậy, thôi động cổ trùng, cất giọng quát: “Tiểu nha đầu, ngươi đến khiêu chiến ta, đúng là can đảm lắm, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta đâu. Hơn nữa, thời gian cũng không còn sớm.”
Đằng trước, Đường Diệu Minh cầm chặt dây cương, hai tay đổ đầy mồ hôi. Sau khi nghe Phương Nguyên đáp lời, thân hình mềm mại của nàng run lên, trong đầu suy nghĩ thật nhanh: “Câu trả lời của Lang Vương đủ để cho thấy ông ta vô cùng kiêu ngạo, không nằm ngoài sở liệu của Đông Phương minh chủ. Vậy ta cứ theo kế hoạch mà hành động, dùng ngôn ngữ ép buộc ông ta, để ông ta chỉ dùng một đàn bách thú, ngang hàng với số lượng bầy hồ của ta. Nhưng... câu phía sau của ông ta là có ý gì?”
Đông Phương Dư Lượng ngồi trong vương trướng, vẫn luôn chú ý thế cục trước mặt.
Đường Diệu Minh là cường giả cổ sư Nô đạo mà y ngoài ý muốn phát hiện ra cách đây không lâu. Sau khi y tìm hiểu, biết được Đường Diệu Minh cực kỳ am hiểu điều khiển bầy hồ ly quy mô nhỏ. Tạo nghệ của nàng ở phương diện này khá thâm hậu, nhất là bộ cổ trùng phụ trợ trên người nàng, thậm chí có thể so sánh với đại sư Nô đạo.
Đông Phương Dư Lượng lập tức nghĩ đến việc dùng Đường Diệu Minh để thăm dò Lang Vương Thường Sơn Âm một chút.
Uy vọng của Lang Vương đã xâm nhập lòng người, Khi bị vạn chúng chú mục, khiến hắn chật vật một lần, tất nhiên có thể gia tăng sĩ khí rất nhiều cho quân mình.
Hay hơn nữa chính là, Lang Vương Thường Sơn Âm rất kiêu ngạo, còn Đường Diệu Minh chẳng qua chỉ là vãn bối của hắn, lại là con gái, chỉ cần tỏ ra thái độ khiêm nhường, trước mặt vạn người, Thường Sơn Âm cũng không tiện lấy lớn hiếp nhỏ.
“Thường Sơn Âm, ngươi quả nhiên rất kiêu ngạo như trong lời đồn. Haha, chỉ cần ngươi giao thủ, Đường Diệu Minh nhất định sẽ mang đến cho ngươi một sự ngạc nhiên rất lớn.”
Đông Phương Dư Lượng hưng phấn nhưng đồng thời cũng có một sự nghi hoặc: “Thời gian cũng không còn sớm? Hắn muốn nói cái gì vậy?”
Không chỉ Đông Phương Dư Lượng nghi hoặc, những người khác cũng có cùng suy nghĩ.
Nhưng câu tiếp theo của Phương Nguyên đã giải đáp thắc mắc cho mọi người: “Thời gian cũng không còn sớm, mau tranh thủ khiêu chiến đi. Đánh xong, ta còn phải ăn trưa nữa. Nào, ai muốn khiêu chiến ta thì ra hết đi.”
Nói xong, hắn đứng trong vương trướng, vung tay lên.
Hú uuuuuuu!
Đàn sói năm mươi vạn đồng loạt tru lên.
Tiếng sói tru vang tận mây xanh, khí thế bàng bạc nhất thời khiến cho gió cũng phải ngừng lại, quần hùng chấn động.
“Sơn Âm lão đệ, ngươi đây là...” Tay Hắc Lâu Lan run lên, rượu trong chén cũng bị chấn động văng ra quần.
“Chẳng lẽ Lang Vương hắn muốn...” Con ngươi Đông Phương Dư Lượng co rụt lại, sắc mặt thay đổi.
Ngay sau đó, đàn sói năm mươi vạn con giống như biển gầm sóng lớn, triển khai xu thế, phóng nhanh đến đại quân đối phương.
“Ông trời ơi...”
“Thủy triều sói.... đây chính là thủy triều sói...”
“Thường Sơn Âm trực tiếp tấn công. Hắn đã phái hết đàn sói của mình ra.”
Đại quân Đông Phương gia rối loạn cả lên. Khí thế đàn sói đã chấn nhiếp tất cả. Rất nhiều người hoảng sợ kêu to, vô số cổ trùng phòng ngự được thôi động.
Nhất thời, đại quân Đông Phương gia sáng lên vô số lồng ánh sáng, sắc thái rực rỡ. Có người thì bao người lại, có người thì mặc giáp trụ, có người thì nhanh chóng mở mặt đất, hình thành tường đất.
Sắc mặt Đường Diệu Minh trắng bệch như tờ giấy.
Nàng đang đứng giữa hai quân, còn đàn sói thì đang xông thẳng đến chỗ của nàng.
Đối mặt với thủy triều sói kéo dài nghìn dặm, nàng có cảm giác mình giống như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi mênh mông, đối mặt là sóng biển ngập trời.
“Đáng chết, Lang Vương không tuân theo quy củ. Ta khiêu chiến hắn, chỉ mang theo đàn thú một ngàn con mà thôi.” Trong lòng Đường Diệu Minh vừa kinh vừa sợ.
Nói chung, hai quân khai chiến sẽ tiến hành chọn tướng trước trận.
Đây là lệ cũ của Bắc Nguyên.
Cổ sư cường giả giao đấu từng cặp, thắng lợi không những đem đến sĩ khí cho quân mình, mà còn có thể thăm dò nội tình của đối phương, về sau sẽ tiến hành phòng bị. Đồng thời, chọn tướng cũng là để lôi kéo tình cảm. Một khi cuộc chiến kết thúc, bên phía cổ sư thất bại đầu hàng cũng còn bậc thang để leo xuống.
Nhưng đã chọn tướng đâu?
Phương Nguyên vừa mới ra tay, đã vận dụng toàn bộ đàn sói, nhảy qua khâu chọn tướng, trực tiếp đánh tới.
Lang Vương, ngươi có biết nói quy củ hay không vậy?
Nhất thời, mặc kệ phe địch hay ta, rất nhiều người đều điên cuồng gào thét trong lòng.
Hai quân cách nhau không xa, đàn sói chạy như bay, rất nhanh đã vượt qua khoảng cách này, triển khai kịch chiến với đại quân của Đông Phương Dư Lượng.
“Mau ra tay, đừng ngồi lỳ ở đó, đàn sói đến rồi.”
“Giết, mau giết chết đám sói đáng chết này.”
“Các huynh đệ, chúng ta đồng loạt ra tay, kề vai chiến đấu.”
Tiếng ồn ào la giết phát ra từ đại quân Đông Phương gia. Ánh sáng đủ màu rực rỡ sáng lên, cổn thạch, kim quang, gai gỗ, hơi nước, đao gió các loại rơi xuống đàn sói. Trong nháy mắt đã tạo thành thương vong to lớn cho đàn sói.
Đại quân Hắc gia còn đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn cuộc chiến khí thế ngất trời phía đối diện.
“Sơn Âm lão đệ!” Trong vương trướng, Hắc Lâu Lan trừng mắt nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên mỉm cười nhìn gã vừa đen vừa béo trước mặt: “Đông Phương Dư Lượng là cổ sư Trí đạo ngũ chuyển. Nếu để tiến hành chọn tướng, tất sẽ để cho y thu thập được nhiều tin tình báo hơn, cổ vũ cho y thi triển tài năng. Vẫn là minh chủ đại tài, trực tiếp kêu ta ra tay.”
Con mắt Hắc Lâu Lan càng mở lớn hơn.
Gã ra lệnh cho Phương Nguyên ra tay, nhưng không phải bảo Phương Nguyên động can qua lớn như vậy. Rõ ràng, Phương Nguyên đang xuyên tạc ý của gã, nhưng bây giờ đang là lúc quan trọng, gã cũng không tiện so đo với Phương Nguyên.
“Lên, toàn quân đột kích, tấn công, tấn công.” Hắc Lâu Lan nuốt nước bọt, quay mặt hướng về phía trước, hung hăng phất tay, lớn tiếng gào thét.
“Minh chủ có lệnh, toàn quân đột kích.”
“Minh chủ có lệnh, toàn quân đột kích.”
........
Mệnh lệnh được truyền xuống từng tầng, đại quân chậm rãi khởi động, mấy chục vạn người lao tới đàn sói.
Chương 662: Đại chiến
Đường Diệu Minh dựa vào đàn hồ ly trong tay, thay nhau biến trận, bảo vệ bản thân thật chặt chẽ.
Nàng không hổ danh là nhân vật Đông Phương Dư Lượng nhìn trúng. Khi thủy triều sói trùng kích vào, nàng dựa vào đàn thú một ngàn của mình, không ngừng thay đổi trận thế, liều mạng chống lại.
Đàn hồ ly kết thành trận bao quanh nàng. Trận hình không ngừng biến chuyển, nước chảy mây trôi, giống như một cái cối xay. Đàn sói như thủy triều xông đến nhưng vẫn không phá được trận thế của đàn hồ ly.
Nhưng Đường Diệu Minh không hề tự đắc, nàng đang điên cuồng hò hét trong lòng.
“Lang Vương đáng chết, hắn chính là một kẻ điên.”
“Thật ghê tởm, mặc dù ta có thể chống đỡ tạm thời nhưng không thể động đậy được.”
“Ai đến cứu ta với, ai đến cứu ta...A!”
Đột nhiên, toàn thân Đường Diệu Minh cứng đờ, sắc mặt bỗng nhiên trắng xanh, hai mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, tuyệt vọng.
Ở trước mặt nàng, đại quân Hắc gia nhanh chóng khởi động, dưới sự yểm hộ của đàn sói, bọn họ đã triển khai xu thế tấn công phô thiên cái địa.
Đường Diệu Minh chỉ phân tâm một chút, trận thế hồ ly trong nháy mắt sụp đổ.
Con bò tót hai đầu ầm ầm chạy đến. Hắc Lâu Lan từ trên cao nhìn xuống. Sắc đẹp của Đường Diệu Minh khiến cho gã hơi động tâm.
“Ai đến bắt ả ta lại cho ta.” Gã vừa mới lên tiếng, lập tức có Phan Bình bắn nhanh như điện.
Gã xông đến bên cạnh Đường Diệu Minh, ra tay như sấm sét. Qua mấy hơi, Đường Diệu Minh đã bị hắn ta thuận lợi bắt sống.
Nhìn thấy cảnh này, Hắc Lâu Lan hài lòng gật đầu, chuyển hướng nhìn phía trước.
“Đông Phương tiểu nhi...” Gã dữ tợn cười một tiếng, hai mắt bốc lên ngọn lửa trả thù.
Một lát sau, hai quân chính thức tiếp chiến, cuộc chiến được triển khai toàn diện.
Dưới sự thúc đẩy của Phương Nguyên, trận đại chiến vừa mới bắt đầu đã bước vào giai đoạn gay cấn.
“Súc sinh.”
Đối mặt với sói Đêm nhào lên, Đường Phương nổi giận gầm một tiếng, điều động chân nguyên bên trong Không Khiếu rót vào cổ Đan Hỏa.
Vù!
Một quả cầu to chừng quả đấm bắn ra, kích thích một trận cuồng phong.
Quả cầu lửa màu vỏ quýt trực tiếp đánh vào người con sói Đêm.
Con sói Đêm gào lên một tiếng, bị đánh ngã xuống đất, toàn thân bị ngọn lửa thiêu đốt không nhúc nhích.
“Giết!” Đường Phương thở hổn hển, còn đang định xông về phía trước, lại bị gia lão Đường gia ngăn lại.
“Tam thiếu, không được xông về phía trước. Tộc trưởng lệnh cho ngài mau trở về.”
“Nhưng đại tỷ đã bị đối phương bắt rồi.” Đường Phương không muốn quay lại. Đại tỷ của y chính là Đường Diệu Minh.
“Nhưng Tam thiếu, ngài không xông qua được đâu. Nếu xông lên là chịu chết đấy.” Vị gia lão vội vàng khuyên.
“Thật ghê tởm.” Đường Phương nghiến răng, hai tay nắm chặt, cảm thấy bất lực vô cùng.
Y là thiên tài Đường gia, chỉ mới hai mươi đã có tu vi tam chuyển. Tuy nhiên, tu vi tam chuyển có thể khống chế thế cục ngày xưa, bây giờ trên chiến trường rộng lớn này, y lại trở nên nhỏ bé.
Bình thường cũng khó mà gặp chiến lực tam chuyển, còn ở đây thì nhìn qua chỗ nào cũng có.
Cổ sư tam chuyển đã trở thành lực lượng trung kiên. Trên bọn họ là cường giả cổ sư tứ chuyển. Trên nữa là cổ sư ngũ chuyển.
“Tỷ tỷ, tỷ chờ đi, đệ nhất định sẽ cứu tỷ trở về.” Đường Phương bình tĩnh lại, trong lòng âm thầm thề, sau đó rút lui trở về.
“Hừ, muốn đi thì đi sao? Mau để lại mạng cho ta.” Lúc này, một vị cổ sư Uông gia tam chuyển nhào đến.
“Là Uông Cương. Tam thiếu, ngài mau chạy đi, để ta chặn hắn ta lại cho.” Gia lão Đường gia trong nháy mắt đã nhận ra thân phận người đến.
Vị hôn thê của Uông Cương là La Dục Phụng đã bị Đường gia cướp đi, thù hận rất sâu. Hiện tại là thời khắc đại chiến, là cơ hội tuyệt hảo cho hắn ta báo thù. Hắn ta đương nhiên sẽ không buông tha.
Tình huống cùng loại như thế cũng không ít.
Có người thì có giang hồ, có người thì sẽ có ân oán tình cừu.
Hiện tại, có oán báo oán, có thù báo thù.
“Đường gia, mối nhục năm đó, hôm nay ta sẽ đòi lại gấp đôi.” Sắc mặt Uông Cương dữ tợn, khẽ quát một tiếng, thân hình bỗng nhiên bành trướng giống như một con gấu đen, hung hăng đánh tới Đường Phương.
Đường Phương nhìn thấy khí thế ào ạt lao đến, càng kinh sợ thì lại càng có tâm tư muốn chém giết.
Cổ Đan Hỏa.
Y đẩy tay phải một cái, một ngọn lửa màu vỏ quýt nhắm ngay Uông Cương bay đến.
Ngọn lửa xẹt qua không trung một vệt sáng, nhanh chóng tiếp cận gương mặt Uông Cương. Còn chưa bắn trúng, Uông Cương đã cảm nhận một cơn nóng rát.
Nhưng hắn ta vẫn nhe răng cười, không chút tránh né, trực tiếp há miệng ra.
Ực!
Hắn ta há miệng, một ngụm nuốt đan hỏa vào trong bụng.
“Đây là cổ Nuốt Lửa tứ chuyển.” Đường Phương chấn động.
Cổ Nuốt Lửa không phải là cổ công kích, mà là cổ tồn trữ. Cổ sư dùng cổ, trước giờ vẫn luôn có cổ tồn trữ. Ai bảo cổ tồn trữ thì không thể dùng để chiến đấu?
Cổ trùng Đường gia lấy cổ trùng Hỏa đạo làm chủ. Uông Cương đã bỏ ra cái giá khá đắt để mua một con cổ Nuốt Lửa, chính là để một ngày nào đó đối phó với Đường gia.
“Uông Cương, chúng ta đến giúp ngươi.” Lúc này có thêm hai vị cổ sư chạy đến, đều là cổ sư tam chuyển.
Đường Phương và gia lão Đường gia biến sắc. Cổ Nuốt Lửa đã khắc chế bọn họ, bây giờ đối phương lại là ba đánh hai, chiếm cứ ưu thế rất lớn.
“Tam thiếu, mau đi đi, để ta chặn bọn họ lại cho.” Gia lão Đường gia thấy tình thế nguy cấp, chủ động đứng ra, tranh thủ cơ hội rút lui cho Đường Phương.
Đường Phương cũng không phải thiếu gia chỉ biết ăn chơi. Y cắn răng xoay người rời đi: “Gia lão cố gắng cầm cự, ta lập tức gọi viện binh đến ngay.”
“Đuổi theo.” Ba người Uông Cương tất nhiên không để cho Đường Phương an toàn rút lui, nhưng gia lão Đường gia là cổ sư phòng ngự, có một con cổ trùng rất quý tên là cổ Chậm Rãi.
Cổ tên cũng như ý nghĩa, có thể làm cho tốc độ cổ sư chậm lại một khoảng thời gian.
Ba người Uông Cương bị chặn, chỉ có thể bỏ qua Đường Phương, mang theo lửa giận ngập trời, toàn lực vây công gia lão Đường gia.
Gia lão Đường gia song quyền nan địch tứ thủ. Tuy có cổ Chậm Rãi, nhưng vẫn ngăn không nổi. Đầu tiên là trúng một quyền của Uông Cương, sau đó bị lưỡi đao gió đánh trúng cắt mất một cánh tay.
Cuối cùng bị một quả cầu tuyết đánh thành băng côn, táng mệnh ngay tại chỗ.
“Gia lão.” Đường Phương mở to mắt. Khi y mang theo viện quân đến, chỉ có thể nhặt xác vị gia lão này.
Ngọn lửa báo thù bốc cháy hừng hực trong lòng y, nhưng nhất thời y không thể tìm được cừu địch.
Chiến trường hỗn loạn tưng bừng. Rất nhiều đàn sói lao nhanh, ngoài ra còn có hồ ly, cua, dơi... Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, sấm sét, ánh sáng... đủ loại công kích vạch phá bầu trời, rơi xuống đất hoặc nện bùn đất bay tứ tung, hoặc thiêu đốt, hoặc đóng băng, hoặc lôi quang chướng mắt...
Các cổ sư la lớn, gào thét, có người tấn công, có người lùi lại, có người cứu viện, có người tử thủ...
Mấy chục vạn người đại chiến, kéo dài phạm vi mấy ngàn dặm.
Rầm rầm.
Bỗng nhiên, một con sóng lớn màu lam mang theo uy thế sóng gió ngập trời ào ào giáng xuống.
Rất nhiều sói, cổ sư đều bị sóng lớn quét sạch.
Một mảnh chiến trường trong nháy mắt được dọn dẹp, trên cỏ xanh ẩm ướt còn đọng lại mấy vũng nước to. Một vị cổ sư cười lớn, ngạo nghễ đứng giữa sân.
“Là Thủy Ma Hạo Kích Lưu.” Con ngươi Đường Phương co rụt lại, nhận ra người này.
“Rút lui, người này là cường giả tứ chuyển cao giai, là lão ma đầu danh tiếng xấu.” Rất nhiều cổ sư tam chuyển may mắn còn sống, lập tức đưa ra lựa chọn rút lui.
Thủy Ma trợn mắt, nhanh chóng liếc một vòng, cuối cùng rơi xuống đám người Đường Phương.
Đám cổ sư tam chuyển trong mắt Hạo Kích Lưu chính là một chiến công biết di động, đại diện cho phần thưởng phong phú.
Thủy Ma thè cái lưỡi đỏ tươi liếm cặp môi khô ráo, gương mặt tràn ngập sát cơ.
“Gặp phải ta coi như các ngươi không may.” Thủy Ma cười ha hả, bỗng đẩy hai tay ra.
Cổ Thác Nước tứ chuyển.
Oành.
Chỉ một thoáng, một dòng nước xiết khổng lồ phun ra ngoài, mang theo lực trùng kích không gì sánh nổi phóng đến đám người Đường Phương.
Đối mặt với thế công bàng bạc như vậy, Đường Phương chỉ cảm thấy mình lẻ loi vô cùng, có cảm giác đại nạn lâm đầu, tứ cố vô thân.
Chương 663: Sông ngầm mây xoáy (1)
“Tam thiếu, để chúng ta ngăn lại, ngài mau chạy đi.” Mấy vị gia lão đi cùng vội cắn răng, bảo vệ Đường Phương sau lưng.
Bọn họ hợp lực xuất thủ, rốt cuộc cũng đã ngăn được thác nước lại.
“Đi mau.” Các gia lão thúc giục, để Đường Phương nén giận chạy đi.
“Mọi người cố gắng chống đỡ, ta đi tìm phụ thân đến cứu mọi người.” Y nghiến răng, cũng không còn cách nào, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Cạc cạc cạc.
Thủy Ma cười rộ lên, chiến thành một đoàn với các vị gia lão Đường gia. Thế công của gã lăng lệ, thủy thế bàng bạc, dùng thế đè người. Mặc dù số lượng gia lão Đường gia đông đảo nhưng lại rơi vào hạ phong, ngăn cản cũng khá gian nan.
Sau mấy hiệp, đã có gia lão mất mạng trong tay Thủy Ma.
Sau mười hiệp, chỉ còn lại một vị gia lão, những người còn lại đều hy sinh tính mạng.
Thủy Ma cười gằn, đang định ra tay, bỗng nhiên cảm nhận được sát cơ lạnh thấu xương đập vào mặt.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú đã sớm giúp cho Thủy Ma Hạo Kích Lưu hình thành một trực giác mẫn cảm đối với nguy cơ. Gã nhìn cũng không nhìn, lập tức bay lui lại, gọn gàng linh hoạt, bỏ qua chiến công sắp đến tay không một chút do dự.
Xoẹt.
Một tiếng vang nhỏ, ngay một khắc gã vừa mới rời đi, bốn lưỡi đao vạch phá không khí xẹt qua người gã.
Đao gió xoay tròn không ngớt, một kích không trúng, để lại một đường vòng cung thật dài trên chiến trường. Chỗ nào lướt qua, mặc kệ là người hay thú, tất cả đều bị cắt chém, máu văng tung tóe, tứ chi văng lên trời.
Lưỡi đao gió màu xanh nhạt kéo một đường vòng cung thật dài trên không trung, sau đó bay về tay chủ nhân.
“Là ngươi? Phong Ma Đàm Vũ Phong.” Nụ cười tắt dần trên gương mặt Thủy Ma, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.
Đàm Vũ Phong và gã được xưng là Phong Thủy Song Ma, đều là tu vi tứ chuyển cao giai.
Thủy Ma tung hoành phía Đông Bắc Nguyên, Phong Ma tứ ngược phía Tây Bắc Nguyên, hô ứng lẫn nhau. Nhưng về sau, Đông Phương Dư Lượng sử dụng kế tam cầm tam túng, thu phục Phong Ma. Đàm Vũ Phong trở thành tùy tùng của Đông Phương Dư Lượng, phụ thuộc Đông Phương gia tộc.
“Thủy Ma, tiếng cười của ngươi nghe chói tai quá, công tử lệnh cho ta đến đây kết thúc ngươi.” Phong Ma Đàm Vũ Phong một thân áo xanh bay phần phật giữa không trung, trong tay nắm lưỡi đao vừa mới bay về.
Một đường bay qua, trong tay chỉ còn ba lưỡi đao gió. Phong Ma rót chân nguyên, chậm rãi chữa trị, cuối cùng khôi phục lại bốn lá như trước.
Nói chung, sau khi lưỡi đao gió bay ra ngoài, liền không cách nào thu về. Phong Ma cầm lưỡi đao gió vuốt ve giống như món đồ chơi nhỏ, cho thấy y nắm giữ thuật khống chế gió cao siêu hơn người bình thường.
“Hừ, xem ra mấy năm qua chủ nhân của ngươi dạy ngươi rất khá, cho nên ngươi mới coi trời bằng vung như thế.” Thủy Ma nhe răng cười một tiếng, ánh mắt như chim ưng hung hăng tiếp cận Phong Ma.
Sắc mặt Phong Ma trở nên âm trầm, bàn tay vung lên, bốn lưỡi đao gió bắn ra như mũi tên, thẳng tắp lao đến chỗ Thủy Ma.
“Đến đi.” Thủy Ma không hề sợ hãi, dưới chân nhấc lên con sóng lớn. Gã lướt sóng mà đi, va chạm giữa không trung.
Oành.
Bên trong tiếng nổ kịch liệt, cuồng phong gào thét, sóng nước ngập trời, mở ra cuộc chiến của cường giả tứ chuyển.
Các cổ sư chung quanh vội vàng lui lại, kéo dài khoảng cách, rất nhanh chỉ còn lại chiến trường dành cho Thủy Ma và Phong Ma.
Không chỉ hai người bọn họ, chỉ một lát sau, các cường giả cổ sư tứ chuyển đã vội tìm đối thủ cho mình.
Bên trong chiến trường hỗn loạn liên tiếp mở ra mười vòng chiến. Vòng chiến cũng không cố định mà theo song phương giao chiến chậm chạp tới lui.
Chiến lực cao tầng cố định, toàn bộ chiến trường cũng dần dần rõ ràng.
Đầu tiên là cường giả tứ chuyển từng cặp chém giết nhau, mở ra vòng đại chiến. Chung quanh vòng đại chiến là những vòng chiến cỡ nhỏ. Các cổ sư tam chuyển đang liều mạng chém giết nhau. Bên ngoài nữa là cổ sư nhị chuyển, nhất chuyển, tạo thành từng đội tiến hành phối hợp tác chiến với nhau.
Phương Nguyên mượn cơ hội này không ngừng thu nạp đàn sói.
Hai quân đối chọi, sinh ra giằng co.
Thông thường, bên nào phá được thế cân bằng trước, chiếm cứ chủ động thì có thể tích lũy ưu thế. Sau khi ưu thế được tích lũy đầy đủ, có thể tiến thẳng một bước chuyển thành thắng thế.
Mặc kệ Hắc Lâu Lan hay là Đông Phương Dư Lượng, ai cũng biết được điều này.
Cho nên, bọn họ đều tập trung vào tinh binh trong tay mình.
Những tinh binh này, hoặc là ba bốn trăm người, hoặc là năm sáu trăm người đều có cổ trùng phối trí thống nhất, tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc giống nhau, có thể trong nháy mắt bộc phát sức mạnh cường đại, là lợi khí tung hoành chiến trường, át chủ bài trong tay thống soái hai bên.
Mỗi gia tộc đều có năng lực xây dựng tinh binh cho mình.
Hắc Lâu Lan có năm tinh binh. Trong tay Đông Phương Dư Lượng thì có sáu.
Đông Phương Dư Lượng xuất động Bách Hoa tinh binh đầu tiên.
Bách Hoa tinh binh yếu tấn công và phòng ngự, am hiểu là trị liệu.
Khi tinh binh này xuất động, lập tức trị liệu được một lượng lớn thương binh, ổn định thế cục, mang đến sự trợ giúp rất lớn cho cổ sư Đông Phương tộc.
Hắc Lâu Lan ngồi trên vương trướng, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hừ lạnh, ra lệnh cho Lam Điệp tinh binh xuất kích, muốn tập sát Bách Hoa tinh binh.
Lam Điệp tinh binh có năm trăm người. Sau khi né được vòng chiến cổ sư tứ chuyển, tùy tiện xuyên qua chiến trường dày đặc, đánh tới Bách Hoa tinh binh.
Mắt thấy sắp sửa đạt được mục đích, bỗng nhiên từ ba hướng Đông Tây Nam nhảy ra ba đội ngũ tinh binh, hình thành xu thế vây kín Lam Điệp tinh binh.
Thì ra Đông Phương Dư Lượng đã sớm có bố trí, đem Bách Hoa tinh binh ra làm mồi nhử, sau đó tiến hành mai phục.
Hắc Lâu Lan tất nhiên không muốn nhìn thấy Lam Điệp tinh binh bị diệt, lập tức điều động đội ngũ tinh binh còn lại đến cứu viện.
Tinh binh hai bên rất nhanh tập trung cùng một chỗ, hình thành từng lớp vòng vây. Tình hình chiến đấu một lần nữa rơi vào giai đoạn giằng co.
“Tộc trưởng đại nhân, để ta dẫn quân xuất kích giết chết bọn chúng.” Đông Phương Xạ không kềm chế được, hô to xin chiến.
Đông Phương Dư Lượng chậm rãi lắc đầu.
Đông Phương Xạ là thống soái tinh binh Vũ Tiễn của Đông Phương tộc, tu vi tứ chuyển cao giai.
Chỉ cần Hắc gia không xuất động Hắc Kỳ tinh binh, Vũ Tiễn tinh binh cũng chỉ có thể trấn áp cục diện.
Đông Phương Dư Lượng chậm rãi liếc nhìn chiến trường, sau đó trấn an Đông Phương Xạ: “Xạ gia lão yên tâm đừng vội, lúc này không cần ngài ra sân. Cục diện bây giờ vẫn còn nằm trong dự liệu của ta.”
Nói xong, y cười nhạt một tiếng, chuyển sang hướng khác nói với ba vị cổ sư Nô đạo: “Ba vị, đây là thời điểm các người thi triển sức mạnh.”
Ba người này chính là Ngạc Huyền Minh, Ngụy Hâm và Khương Uyển San.
Nghe Đông Phương Dư Lượng phân phó, Ngạc Huyền Minh, Khương Uyển San, Ngụy Hâm nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu, đồng loạt thôi động cổ trùng.
Cổ Cự Linh Tâm tam chuyển có tác dụng lớn mạnh tâm linh.
Cổ Tâm Âm nhị chuyển có tác dụng thôi phát tâm thanh.
Cổ Ôn Tồn nhị chuyển có tác dụng tương hợp tâm thanh.
Cổ Phi Hồn tam chuyển có tác dụng giúp hồn phách rời khỏi cơ thể.
Cổ Hồn Liên tam chuyển có tác dụng liên kết xiềng xích.
Cổ Hợp Hồn tứ chuyển có ba hồn phách giống nhau, phách thể hợp nhất.
Sát chiêu Tam Tâm Hợp Hồn.
Oành.
Một tiếng nổ như có như không, hồn phách ba vị cổ sư bay ra khỏi nhục thân mỗi người, tạm thời dung hợp thành một chỉnh thể giữa đỉnh đầu cả ba.
Nhất thời, trong phạm vi hai trăm dặm, phàm là cổ sư có hồn phách Ngũ Bách Nhân đều cảm nhận được một sự uy nghiêm tràn ngập trong linh hồn mình.
Còn cổ sư có đằng cấp dưới Ngũ Nhân Hồn thì không hề phát giác chút nào.
“Luồng uy áp này đã đạt đến trình độ một ngàn bốn trăm nhân hồn, không hổ danh là Tam Tâm Hợp Hồn.” Phương Nguyên lập tức nhìn về phía vương trướng Đông Phương gia.
Hắn vốn có Thiên Nhân Hồn, nhưng trước đó chịu ảnh hưởng của cổ Hồn Bạo, mặc dù đã tránh được một phần lớn trùng kích, nhưng vẫn còn tổn thương. Vừa mới bắt đầu đã rơi xuống Bát Bách Nhân Hồn. Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, hắn đã khôi phục được đẳng cấp Cửu Bách Nhân Hồn.