Chương 658: Truyền thừa Đạo Thiên khiến người ta phải kinh ngạc
Người mạnh như vậy, bọn họ làm sao là đối thủ của hắn?
Ba vị cổ sư Nô đạo nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự kiêng kỵ.
Nhưng việc đã đến nước này, sợ hãi cũng vô dụng, ba người đồng thanh nói: “Tất cả đều nghe theo Đông Phương minh chủ phân phó.”
Đông Phương Dư Lượng mỉm cười, chuyển sang hỏi tình trạng tu hành của ba người.
“Tu hành Nô đạo tốn kém tài nguyên nhất. Mặc dù được sự ủng hộ của gia tộc, nhưng bầy cá sấu của tại hạ cũng chỉ duy trì được năm vạn. Thật hổ thẹn.” Ngạc Huyền Minh lên tiếng.
“Chắc minh chủ cũng biết tình huống của ta. Trước kia ta không phải cổ sư Nô đạo, chỉ là giữa đường xuất gia. Trên đường thám hiểm, ta ngoài ý muốn mở được một di tàng của Huyết Hải lão tổ, thu được không ít dơi máu cánh đao. Mấy năm qua vẫn luôn góp nhặt cổ trùng tương ứng, cho nên tiến triển khá chậm chạp.” Khương Uyển San cảm khái.
Ngụy Hâm thở dài: “Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, khó khăn nhất trong tu hành Nô đạo chính là phương diện hồn phách. Dùng cổ trùng bình thường để tráng hồn, luyện hồn, hiệu quả quá mức nhỏ bé. Ta cố gắng gần hai mươi năm, ngày nào cũng chuyên cần, cho tới đến bây giờ cũng chỉ là nhân hồn cấp tám.”
Trong ba người, tuổi tác lớn nhất, thực lực mạnh nhất là Ngụy Hâm.
Hồn đạo, Nô đạo, Trí đạo, ba phái này có mối quan hệ sâu xa. Đông Phương Dư Lượng nghe Ngụy Hâm nói xong, liên hệ với tu hành của mình, gương mặt tỏ vẻ đã hiểu.
Y lên tiếng: “Tu hành hồn phách đúng là rất gian khổ, cần tính nhẫn nại cộng tích lũy ngày tháng. Mặc dù ta dùng cổ Hoàng Liên, cổ Lăng Trì của gia tộc, bây giờ cũng đã có nội tình Thiên Nhân Hồn, nhưng trước sau cũng mất mười năm quý giá.”
Ba người nghe xong không khỏi động dung, ánh mắt nhìn Đông Phương Dư Lượng xen lẫn sự bội phục.
Bọn họ đã sớm nghe thấy cổ Hoàng Liên, cổ Lăng Trì, cái trước có thể tráng hồn nhưng cổ sư dùng sẽ phải chịu cảnh tra tấn của nhân gian, ăn cái gì cũng phải chịu đau đớn. Thời gian dài sẽ nuốt không trôi, cổ sư sẽ trở nên gầy yếu như que củi.
Cổ Lăng Trì có thể luyện hồn, loại bỏ tạp chất bên trong hồn phách. Nhưng trong quá trình sử dụng, cổ sư sẽ phải chịu sự đau đớn kịch liệt, giống như da thịt toàn bộ bị cắt thành mảnh nhỏ.
Đông Phương Dư Lượng thiên phú kinh người, tuổi còn trẻ đã có thể đạt đến ngũ chuyển, trong đó cũng đã đổ biết bao nhiêu huyết lệ, cố gắng, mồ hôi mới có được.
Sắc mặt Đông Phương Dư Lượng chuyển sang nghiêm túc: “Các vị biết Đông Phương gia ta có một sát chiêu hợp kích ba người, tên là Tam Tâm Hợp Hồn không?”
Sát chiêu, Tam Tâm Hợp Hồn.
Con ngươi ba người đột nhiên co lại. Sát chiêu Tam Tâm Hợp Hồn đại danh đỉnh đỉnh của Đông Phương gia ai mà không biết ai mà không hiểu.
Đỏ, xanh và đen điên cuồng quấn lấy nhau giữa không trung.
Ánh sáng lấp lóe không yên, chiếu rọi trong mắt Phương Nguyên. Biểu hiện của hắn hoàn toàn tập trung, chăm chú nhìn bán thành phẩm trước mắt, muốn cố gắng ổn định cục diện.
Xùy.
Trong lúc đó, một tiếng vù vù bén nhọn bỗng nhiên nổ vang.
Sóng âm khuấy động không khí, hình thành một cơn gió mãnh liệt, lật tung sách vở trong phòng. Bình hoa rớt xuống đất, nát bươm.
Khi ánh sáng ba màu hoàn toàn tiêu tán, bán thành phẩm nổ tung thành một vệt máu màu xanh lam bắn tung tóe lên vách tường.
“Lại thất bại nữa rồi...” Phương Nguyên thở dài một hơi.
Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn chăm chú luyện loại cổ có tên Dốc Hết Tâm Can, chuyên dùng để đối phó Tam Tâm Hợp Hồn.
Tam Tâm Hợp Hồn nổi danh sát chiêu của Đông Phương gia, có thể khiến cho hồn phách ba vị cổ sư tạm thời hợp nhất, từ đó ba người thành một, mặc kệ tiến thoái công thủ đều hợp tác khắng khít.
Mấy ngày qua Phương Nguyên tự mình trải nghiệm, một số trí nhớ mơ hồ cũng dần dần rõ ràng.
Hắn nhớ mang máng trong trận chiến giữa Hắc Lâu Lan và Đông Phương Dư Lượng, cũng bị quần một trận, cuối cùng thắng hiểm. Bởi vì Tam Tâm Hợp Hồn, bên phía Hắc Lâu Lan phải chịu tổn thất nặng nề.
Về sau, Mã Hồng Vận quật khởi, khi đối phó với Đông Phương gia, Tam Tâm Hợp Hồn đã nhiều lần mang đến phiền phức cực lớn cho y.
Thậm chí có một lần, y bị người ta liên thủ thiết kế, thảm bại dưới sát chiêu, bị Đông Phương tộc bắt sống.
Mã Hồng Vận trở thành tù nhân, ngoài ý muốn quen biết Đông Phương Tình Vũ, cũng bắt được tâm của nàng. Đông Phương Dư Lượng không chỉ âm thầm thả y đi, lại còn mang bí mật sát chiêu nói cho Mã Hồng Vận biết.
Mã Hồng Vận an toàn trở về, cùng với thê tử của y đã trở thành luyện đạo đại sư là Thánh Linh Nhi hợp tác, luyện chế được loại cổ Dốc Hết Tâm Can, chuyên dùng để khắc chế Tam Tâm Hợp Nhất.
Cổ Dốc Hết Tâm Can đã phát huy hiệu quả vô cùng lớn trên chiến trường. Mã Hồng Vận đại thắng, còn Đông Phương tộc thì liên tục bại lui.
Số lần thất bại nhiều, sát chiêu Tam Tâm Hợp Hồn cũng dần thối lui khỏi võ đài lịch sử.
Đến đại chiến năm vực, thiên hạ khói lửa, Tam Tâm Hợp Nhất bị cổ sư Trung Châu trộm lấy, cải tiến lại, một lần nữa tung hoành thiên hạ. Mã Hồng Vận lại tung ra bí phương cổ Dốc Hết Tâm Can, sau khi thế nhân nắm giữ, dựa trên cổ phương có sẵn, tiến hành cải tiến, một lần nữa phá giải Tam Tâm Hợp Hồn.
Đến tận đây, Tam Tâm Hợp Hồn mới thật sự mất đi tác dụng, không còn ai sử dụng nữa.
Phương Nguyên trùng sinh, có được ký ức năm trăm năm kiếp trước, tất nhiên biết được bí phương cổ Dốc Hết Tâm Can.
Nhưng cổ Dốc Hết Tâm Can là cổ tứ chuyển. Nguyên liệu luyện cổ cũng không hiếm nhưng độ khó khi luyện lại khá cao. Theo khả năng luyện đạo cấp đại sư của Phương Nguyên, thử hơn mười lần cũng vẫn thất bại.
Thở dài một hơi, Phương Nguyên đứng lên bước đến bên cạnh cửa sổ.
Song cửa sổ bị khí lưu do luyện cổ thất bại làm cháy. Tấm màng mỏng như pha lê vỡ tan thành một cái lỗ thủng lớn. Gió bên ngoài thuận theo lỗ thủng tràn vào gian phòng.
Phương Nguyên nhẹ nhàng đặt lên cửa sổ, rót một luồng chân nguyên vào.
Rất nhanh, tấm màng mỏng trên cửa sổ dần dần mọc ra, một lần nữa ngưng kết, ngăn gió lại bên ngoài.
Vách tường mấp mô trước đó nhanh chóng được lấp đầy. Bình hoa vỡ vụn và vết máu màu xanh lam cũng bị nuốt sạch.
Đây chính là sự thuận tiện của cổ phòng thằn lằn lớn.
Cổ phòng thằn lằn lớn là cổ tam chuyển, do cổ phòng thằn lằn nhị chuyển tấn thăng lên.
Cổ phòng thằn lằn to như chiếc xe buýt, hình dáng là một con thằn lằn bốn chân lớn. Bên trong thằn lằn có một lối đi nhỏ, phòng ốc phân biệt ở hai bên.
Cổ phòng thằn lằn lớn giống như một căn nhà hai tầng, hình thể gấp năm lần cổ phòng thằn lằn.
Nó có hai tầng, cho nên phòng nhiều hơn, không gian cũng lớn hơn. Sau khi Phương Nguyên gia nhập Hắc gia, Hắc Lâu Lan đã chủ động tặng cho hắn.
Tu hành, sinh hoạt hàng ngày của hắn đều ở trong này.
Ngoại trừ Phương Nguyên, còn có sáu vị cổ sư tam chuyển bảo vệ xung quanh.
Bọn họ thay phiên nhau, trang bị cổ trinh sát nhắm vào tất cả các cổ sư ẩn núp.
Nếu Ảnh Kiếm Khách đánh tới lần nữa, còn chưa tiếp cận được trăm bước sẽ bị các cổ sư phát hiện, bại lộ hành tung. Đây cũng là sự bố trí thêm sau khi Phương Nguyên bị ám sát.
Lúc này, Phương Nguyên nhìn xuyên qua cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống thấy rất nhiều cổ sư, phàm nhân đang khẩn trương bố trí phòng.
Bọn họ có người đào cống rãnh, có người trồng cây, có người dựng tháp cao, có người đắp tường đất.... chiến tuyến phòng ngự nghiêm mật đang dần dần hình thành.
Đây đã là phòng tuyến thứ ba.
Bắc Nguyên đa số là thảo nguyên bằng phẳng, không có chướng ngại hiểm trở. Bởi vậy, nếu hai phe ở Bắc Nguyên triển khai đại chiến, một khi chiến tranh thất bại, muốn trốn cũng không cách nào để trốn, luôn bị bên thắng truy sát trắng trợn.
Một trận đại chiến thất bại thường đồng nghĩa với đại cục đã định. Bộ tộc đó sẽ suy bại nhanh chóng, thậm chí diệt vong.
Nhưng có phòng tuyến thì lại khác.
Một khi chiến tranh thất bại, mặc kệ rút lui chạy trốn hay tạm thời tránh mũi nhọn, tùy thời phản công, những phòng tuyến này đều có tác dụng cực lớn.
Chiến tranh là chuyện lớn liên quan đến sinh tử, hưng suy của bộ tộc, rất hung hiểm, lại khó mà dự đoán. Rất có thể vì một sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ hoặc một sai lầm bên phe của mình mà dẫn đến thất bại.
Chương 659: Chọn Lang Vương trước (1)
Lúc này, bộ tộc rút lui vào phòng tuyến để phòng thủ, thở dốc một hơi, ổn định trận cước thì có thể tập hợp lại.
Đây là thế giới của cổ, cá thể có được sức mạnh kỳ diệu. Xây dựng một phòng tuyến dài dằng dặc hơn cả trường thành ở trái đất là một chuyện chẳng khó khăn gì.
Mọi người rất nhanh cảm nhận được chỗ tốt do phòng tuyến mang lại.
Bởi vậy, đại chiến Bắc Nguyên cũng không phải giải quyết dứt khoát, cưỡi ngựa trùng sát mà là trận chiến giằng co.
“Theo báo cáo, Đông Phương tộc đã bố trí phòng tuyến thứ tư. Hiện tại bên ta cách đối phương ba ngàn dặm. Dựa theo lệ cũ, cứ tám trăm dặm đến một nghìn dặm sẽ bố trí một phòng tuyến mới.” Phương Nguyên nhớ lại.
Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn đóng cửa tu hành, nhưng lúc nào cũng nắm giữ tin tức bên ngoài. Hắn là cao tầng của liên quân Hắc gia, ngày nào cũng sẽ có cổ sư chủ động đưa tin tình báo đến cửa.
“Tính toán thời gian, ngày mai tiên phong phe ta sẽ tiếp xúc với tiên phong của đối phương, triển khai cuộc chiến, nhưng còn cách ta ra tay một khoảng thời gian nữa.”
Phương Nguyên ở cùng một chỗ với Hắc Lâu Lan, tọa trấn chính giữa.
Trước đó vài ngày, Hắc Lâu Lan sai người truyền lời, thông báo một kế sách quan trọng. Tổng thể mà nói, chính là muốn tương kế tựu kế, sớm dẫn xuất Đông Phương Dư Lượng bố trí, yêu cầu Phương Nguyên hậu phát chế nhân.
Phương Nguyên âm thầm cười lạnh.
Hắn có lang hoàng sói Đêm, đàn sói Đêm rất dễ bổ sung, kết quả Hắc Lâu Lan lại bỏ qua loại pháo hôi này không cần, cố nhiên nhắm vào Đông Phương Dư Lượng nhưng nhiều hơn chính là đang chèn ép Lang Vương Thường Sơn Âm.
Phương Nguyên diễn sự cao ngạo của Thường Sơn Âm ăn sâu đến ba phần. Hắc Lâu Lan vì thế mới không thích. Liên quân vừa mới xây dựng, các thế lực lớn cũng phân cao thấp với nhau. Nhất là cục diện bây giờ, rõ ràng là nghiêng về Hắc gia, cho nên cổ sư nào cũng có tâm tư tranh đoạt chiến công, chèn ép người khác, cướp đoạt càng nhiều lợi ích càng tốt.
Thủy Ma Hạo Kích Lưu vì muốn đoạt chức Đại tướng tiên phong, đứng trước vương trướng ba ngày, la hét ầm ĩ đòi khiêu chiến, lại đánh bại hơn mười người cạnh tranh, lúc này mới được như ý nguyện.
Bái Quân Tử tiến hành mưu đồ, vì trổ hết tài năng, chủ động đầu nhập vào Hắc Lâu Lan, tạm thời có được vị trí mưu thần thứ nhất của liên quân.
Đây chính là nội đấu.
Bất kỳ tổ chức, thể chế nào cũng không thể thiếu nội đấu.
Tính tình Thường Sơn Âm kiêu ngạo, trong tay lại có đàn sói năm mươi vạn, bởi vậy phải chịu sự xa lánh của mọi người. Thực lực ngươi mạnh như vậy, nếu ngươi ra tay, tất cả chiến công đều thuộc về ngươi, vậy chúng ta cần chi lăn lộn nữa?
Hắc Lâu Lan đồng ý kế sách của Bái Quân Tử, cũng là muốn duy trì vị trí thượng vị giả, là hành vi bảo vệ thể chế. Hiện tại thế lực Lang Vương mạnh như vậy, ta có chút ăn ngủ không yên, nhất định phải cân bằng, cho nên mới chèn ép.
Tâm tư nhỏ mọn của những người này, Phương Nguyên đều nhìn thấy rõ.
Tình huống của hắn khác. Cuộc chiến Vương Đình chẳng qua chỉ là một ván cầu mà thôi. Có phúc địa Hồ Tiên, nhu cầu đối với mấy chiến công này cũng giảm mạnh.
“Nếu bọn họ không muốn ta ra tay, vậy ta cũng có được thời gian tu hành, không phải tốt hơn sao?”
Phương Nguyên không thiếu tài nguyên bình thường, mà là tài nguyên trân quý cùng thời gian.
Sau một ngày, Thủy Ma Hạo Kích Lưu suất lĩnh tiền quân triển khai chém giết với quân tiên phong của Đông Phương gia.
Hạo Kích Lưu dũng mãnh tuyệt luân, liên tiếp giết chết Đại tướng và ba vị phó tướng của đối phương.
Quân địch như rắn mất đầu, sĩ khí sa sút, Hạo Kích Lưu suất lĩnh đại quân điên cuồng tấn công, dẫn đến toàn thắng. Nhưng trong quá trình truy sát, gã bị Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên đánh lén thành công, bản thân bị trọng thương.
Hạo Kích Lưu đành phải ngừng tấn công, đóng trại, vừa dưỡng thương vừa chờ trung quân đến.
Sau ba ngày, Hắc Lâu Lan suất lĩnh trung quân đến tiền tuyến.
Sau năm ngày, hai quân cánh trái, cánh phải tụ họp với nhau.
Trận địa hai phe chênh lệch chỉ mấy trăm dặm, tinh kỳ san sát, doanh trướng trùng điệp. Đại chiến hết sức căng thẳng, không khí ngưng trọng.
Đêm khuya, trăng sao thưa thớt.
Trong phòng, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng thúc giục cổ Không Niệm.
Cổ Không Niệm là cổ ngũ chuyển, mua được bên trong Bảo Hoàng Thiên, thông qua cổ Nâng Ly Cạn Chén truyền từ phúc địa Hồ Tiên đến tay Phương Nguyên.
Dưới tác dụng của cổ Không Niệm, Phương Nguyên sinh ra từng luồng suy nghĩ hơi mờ, giống như bọt khí, chậm rãi tiếp cận cổ Nổ Đầu trong đầu hắn.
Cổ Nổ Đầu là cổ tứ chuyển. Khi Phương Nguyên có được nó, đã dùng khí tức của Xuân Thu Thiền cưỡng ép thu phục.
Nhưng hắn vẫn lưu cổ Nổ Đầu trong đầu mình như cũ.
Mấy ngày qua, cổ Nổ Đầu hút dịch não của hắn, nhưng lại không ngừng bị Không Niệm ăn mòn, cuối cùng biến chất.
Trong nháy mắt, cổ Nổ Đầu phân giải thành một luồng ánh sáng màu đen, một luồng khói trắng và một viên Không Niệm to như nắm đấm.
“Nghịch luyện thành công.” Nhìn thấy tình huống này, Phương Nguyên thở ra một hơi, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Hắn loại luồng ánh sáng màu đen và khói trắng ra khỏi đầu, hóa thành hai con cổ tam chuyển.
Hai con cổ này chỉ là loại bình thường, được Phương Nguyên cất sang một bên không để ý đến.
Quan trọng vẫn là cổ Không Niệm.
Phương Nguyên đặt cổ Không Niệm vào trong đầu mình, tiếp tục đọc suy nghĩ.
Rất nhanh cơ thể của hắn hơi chấn động, con ngươi bỗng mở to hơn nhiều lần, gương mặt toát lên vẻ kinh hỉ khó mà che giấu.
“Truyền thừa Đạo Thiên Ma Tôn lại ở cốc Nghèo Túng?”
Người khai sáng Hồn đạo, nhân vật truyền kỳ cổ sư cửu chuyển đỉnh phong, U Hồn Ma Tôn đã từng đánh giá qua:
“Trong thiên hạ rộng lớn, tráng hồn có núi Đãng Hồn, luyện hồn có cốc Lạc Phách. Nếu có được một cốc một núi như vậy, Hồn đạo tất có thể đại thành, tung hoành thế gian không đáng kể.”
Bởi vậy, núi Đãng Hồn và cốc Lạc Phách được xưng là hai thánh địa tu hồn.
Hai đại thánh địa này rốt cuộc mang đến sự trợ giúp lớn đến mức nào cho cổ sư, sau khi Phương Nguyên nắm giữ núi Đãng Hồn, thấm sâu vào người, biết được rất rõ.
Thiên Nhân Hồn của hắn nhờ có cổ Can Đảm trên núi Đãng Hồn mới tu luyện thành.
Cổ Can Đảm là đệ nhất cổ cực phẩm dùng để tráng hồn, giúp tăng trưởng nội tình, không có bất kỳ tác dụng phụ, hiệu suất cực cao.
Nếu cổ sư bình thường tích lũy hồn phách của mình đến cấp Thiên Nhân, bình thường phải mất hai mươi năm. Một số thiên tài có gia tộc trợ giúp, trưởng bối chiếu cố, có thể rút ngắn thời gian hai mươi năm xuống còn một nửa.
Nhưng Phương Nguyên thì sao?
Hắn lợi dụng số cổ Can Đảm trên núi Đãng Hồn, giúp hồn phách của hắn lớn mạnh đến cấp Thiên Nhân, chỉ tốn chưa đến thời gian nửa năm.
Đừng quên, đây là dựa trên cơ sở núi Đãng Hồn đang bị tiên cổ Hi Nê ăn mòn, dần dần tử vong.
Phương Nguyên nhờ có núi Đãng Hồn, hồn phách tích lũy đến cấp Thiên Nhân dễ như trở bàn tay, độ đơn giản có thể sánh bằng ngồi hỏa tiễn bay thẳng lên chín tầng mây. Nhưng tu hành hồn phách, ngoại trừ tráng hồn còn phải luyện hồn, chiết xuất hồn phách.
Về phương diện này, Phương Nguyên tiến triển rất chậm.
So với độ tráng hồn, độ luyện hồn của hắn có thể so sánh với rùa đen đang bò.
Phương Nguyên luyện hồn vẫn luôn áp dụng cổ Lang Hồn, chiết xuất cải tạo hồn phách, cuối cùng hình thành Lang Nhân Hồn.
Nhưng cổ Lang Hồn mà hắn sử dụng chưa đạt đến đẳng cấp ngũ chuyển, cao nhất cũng chỉ có tứ chuyển. Cổ Lang Hồn tứ chuyển chiết xuất Thiên Nhân Hồn giống như bình nước mực đổ vào trong hồ. Muốn tẩy sạch nguồn nước bị nhiễm mực, hiệu suất cổ Lang Hồn thật sự quá thấp.
Trước đó Phương Nguyên đã cố gắng tìm cổ Lang Hồn ngũ chuyển. Đáng tiếc đã không thành công.
Không có cổ Lang Hồn ngũ chuyển, thật ra vẫn còn một phương pháp.
Đó chính là lợi dụng cổ Nhị Canh, cổ Tam Canh để gia tăng thời gian cho bản thân, hoặc tiến vào phúc địa, từ đó đạt được mục đích tu hành của bản thân.
Nhưng phương pháp này, người ngoài có thể sử dụng, còn Phương Nguyên thì không.
Cổ bổn mệnh thứ nhất của Phương Nguyên là Xuân Thu Thiền đang hồi phục theo thời gian.
Chương 660: Chọn Lang Vương trước (2)
Trước khi Phương Nguyên thành tựu cổ tiên, nó chính là một con dao lấy mạng, một mực lơ lửng trên cổ của hắn.
“Thiên Nhân Hồn của ta hoàn toàn là nhờ núi Đãng Hồn. Cốc Lạc Phách và núi Đãng Hồn sánh vai với nhau, nếu như ta có được nó...”
Nhất thời, trong lòng Phương Nguyên thậm chí dâng lên một sự kích động muốn chuyển sang tu Hồn đạo.
“Nếu cứu sống được núi Đãng Hồn, lại khống chế cốc Lạc Phách trong tay, dựa vào vốn liếng hùng hậu của hai đại thánh địa này, đổi sang tu Hồn đạo là một hành động sáng suốt. Thậm chí tu Huyết đạo kiếp trước cũng có được một tương lai tươi sáng, rộng lớn hơn.”
Nhưng Phương Nguyên chợt bình tĩnh lại.
“Dựa theo chỉ thị bên trong suy nghĩ, cốc Lạc Phách cách đây rất xa, việc cấp bách bây giờ là cứu sống núi Đãng Hồn, còn chưa phải lúc đến cốc Lạc Phách. Đại chiến sắp đến, tích lũy về Lực đạo, Nô đạo của ta cũng không thể tùy tiện vứt bỏ.”
Phương Nguyên dựa vào tu vi Nô, Lực hai đạo mà trở thành nhân vật phong vân của Bắc Nguyên.
Nhưng với thực lực của hắn hôm nay, so với việc tung hoành vô địch thế gian vẫn còn một lộ trình rất xa.
Một Ảnh Kiếm Khách cũng đã khiến hắn mình dính đầy bụi đất.
Mặc dù đã có Không Khiếu thứ hai, kiêm tu Lực Nô hai đạo, tu vi ngũ chuyển đỉnh phong, nhưng Phương Nguyên đặt mình dưới cuộc chiến Vương Đình, hắn vẫn nhỏ bé như cũ.
Trận chiến này tác động đến toàn bộ Bắc Nguyên, chỉ cần không cẩn thận, cho dù là cổ sư ngũ chuyển cũng có nguy cơ táng mệnh.
“Bây giờ Nô đạo của ta đã thành, có thể ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc, nhưng rõ ràng công mạnh thủ yếu. Phương diện Lực đạo còn chưa đủ để tự vệ. Một khi bị Mặc Sư Cuồng, Biên Ti Hiên tiến đến gần, vậy thì phiền phức rồi. Chiến đấu với Đông Phương gia, ta nhất định phải cẩn thận.”
Nghĩ đến cuộc đại chiến sắp được triển khai, Phương Nguyên cũng không có chiến ý sôi trào như những người khác.
Bái Quân Tử có thể nói là đã giúp hắn một vấn đề nhỏ, để hắn đứng đằng sau, có thêm nhiều thời gian tu hành, tăng trưởng chiến lực.
Trong khoảng thời gian này, Phương Nguyên vừa ôn dưỡng Không Khiếu thứ hai, vừa luyện chế cổ Dốc Hết Tâm Can, đồng thời câu thông với Tiểu Hồ Tiên, chủ trì xử lý chuyện lớn nhỏ bên trong phúc địa Hồ Tiên.
Bên trong phúc địa Hồ Tiên, tình huống núi Đãng Hồn vẫn đang tiếp tục chuyển biến xấu. Ngọn núi đang ngày càng bị thu nhỏ. Ngày nào Tiểu Hồ Tiên cũng phải thanh lý rất nhiều Hi Nê trên núi Đãng Hồn, tận hết sức mình, kéo dài sinh cơ cho ngọn núi.
Tinh vân bao trùm phía đông phúc địa, đàn tinh huỳnh tăng lên gấp ba so với quy mô ban đầu. Căn cứ theo tính toán sơ bộ của Tiểu Hồ Tiên, bây giờ đã có nhiều hơn năm mươi, sáu mươi con cổ tinh huỳnh.
Có thể trong thời gian ngắn có được nhiều cổ tinh huỳnh như vậy, tất cả là nhờ có cá Bong Bóng.
Đám cá Bong Bóng này đã dần dần sinh ra tác dụng.
Trước đó, Phương Nguyên ra vào phúc địa Hồ Tiên liên tục, duy trì cổ Tinh Môn thời gian dài, dẫn đến số lượng cổ Tinh Huỳnh giảm mạnh. Hiện tại số lượng cổ Tinh Huỳnh đã tăng lên, có thể hóa giải áp lực cho hắn.
Phía Tây phúc địa, thỏ Phấn Hoa sinh sản với số lượng rất lớn.
Phương Nguyên đưa một phần đàn sói từ phúc địa đến Bắc Nguyên, vì thế áp lực cho thỏ Phấn Hoa giảm mạnh, bởi vậy quy mô của đàn thỏ tăng lên rất nhanh.
Sau khi Tiểu Hồ Tiên báo cáo tình huống xong, Phương Nguyên lập tức đưa sói Nước đến phía Tây để bù vào chỗ trống của chuỗi thức ăn, nhưng cho dù là vậy, quy mô bầy thỏ vẫn tăng lên như cũ.
Để phòng ngừa sinh sôi quá nhiều, mấy ngày trước, Tiểu Hồ Tiên đã bán một số lượng thỏ Phấn Hoa với giá thấp bên trong Bảo Hoàng Thiên.
Thứ mà Phương Nguyên quan tâm nhất là số lượng người Lông đang định cư ở phía Nam phúc địa.
Nơi này vốn là quê hương của Thạch nhân. Bây giờ bỗng nhiên có thêm người Lông, hai bên tranh đoạt không gian sinh tồn, cho nên đã phát sinh mấy trận xung đột nhỏ.
Tiểu Hồ Tiên dưới sự căn dặn của Phương Nguyên, âm thầm trợ giúp người Lông chiến thắng Thạch nhân, sau đó bán Thạch nhân tù binh cho Tiên Hạc môn.
Tiên Hạc môn luôn đưa ra giao dịch nhằm vào cổ Can Đảm, nhưng đều bị Tiểu Hồ Tiên từ chối. Phương Chính đại diện đàm phán, mấy lần yêu cầu gặp mặt Phương Nguyên đều bị từ chối ngay ngoài cửa.
Về phần Bảo Hoàng Thiên, Hi Nê đã được bán một lần, thu được cổ phương Hi Nê thứ hai.
Trước đó, Phương Nguyên bán ra một lượng lớn tàn phương liên quan đến tiên cổ. Cách nhiều ngày như vậy, Tiểu Hồ Tiên lại bán trao tay một lần, thu được mười một khối tiên nguyên thạch.
Cổ phương giống nhau bán ra càng nhiều bên trong Bảo Hoàng Thiên, càng nhiều cổ tiên mua được, bảo quang sẽ càng thấp. Vì thế, đây không phải là một vụ làm ăn lâu dài.
Cái này giống như một mỏ vàng đã được khai thác phân nửa, lợi ích mang đến sau này sẽ rất ít, cũng không đáng phải chờ mong quá nhiều.
Đợi thêm ba ngày, Đông Phương Dư Lượng tự tay viết một phong chiến thư truyền đến tay Hắc Lâu Lan.
Điều này khiến cho Hắc Lâu Lan kinh ngạc, hỏi xung quanh: “Chẳng lẽ đại quân sau cùng của Đông Phương gia đã chạy đến rồi sao?”
Bái Tử Quân Tôn Thấp Hàn liền đáp: “Hậu quân đối phương còn bên ngoài năm ngàn dặm, vẫn còn đang xây dựng phòng tuyến thứ năm.”
Hắc Lâu Lan cười dữ tợn: “Quân lực của Đông Phương gia còn thấp hơn chúng ta, thế mà dám còn chia binh.”
Tôn Thấp Hàn cũng cười nói: “Đông Phương Dư Lượng đang đùa với lửa. Chúng ta không ngại chờ một lát. Chờ đại quân sau cùng tập trung lại, chúng ta sẽ đem quân lực thật to của mình đến trước đối phương. Lúc đó, chúng ta sẽ giết cho đối phương người ngã ngựa đổ.”
Hung quang chợt lóe trong mắt Hắc Lâu Lan. Gã và Đông Phương Dư Lượng có thù riêng. Khi tuổi còn trẻ hành tẩu thiên hạ, gia tăng lịch duyệt, gã đã thèm rõ dãi sắc đẹp của Đông Phương Tình Vũ, nhưng bị Đông Phương Dư Lượng dạy cho một bài học, chịu rất nhiều đau khổ.
Mặc dù gã muốn báo thù rửa hận, nhưng cũng không phải loại người tùy tiện bị cảm xúc chi phối.
“Ý đồ Phương Đông tiểu nhi, ngay cả tên ngốc cũng nhìn thấy rõ ràng. Y muốn chiến, ta lại không cho y cơ hội. Đội quân cuối cùng của chúng ta bao giờ mới có thể chạy đến?” Hắc Lâu Lan lại hỏi.
“Khoảng chừng ba ngày nữa.” Tộc trưởng Uông gia đáp.
“Được, để ta viết một lá thư ước chiến Đông Phương Dư Lượng, sẽ đại chiến sau bốn ngày.” Hắc Lâu Lan cười ha hả.
Đông Phương Dư Lượng nhận được tin, liền giao cho văn võ chư tướng.
Cao tầng Đông Phương liên quân tức giận không ít.
Hắc Lâu Lan trong thư phát ngôn bừa bãi, tùy tiện trương dương, tuyên bố gã đại từ đại bi, cho Đông Phương Dư Lượng thêm ba ngày, hy vọng Đông Phương Dư Lượng không phụ ý tốt của gã, cố gắng hưởng thụ chút ngày cuối cùng của cuộc sống.
Chúng tướng vội vàng xin chiến, nhưng Đông Phương Dư Lượng lại cười nhạt: “Chư vị yên tâm chớ vội, điều này đã sớm nằm trong dự liệu của ta. Mấy ngày qua, ta đã thôi diễn rất nhiều lần, có được một kế, xin chư vị lắng nghe ta kỹ càng...”
Bốn ngày trôi qua thật nhanh.
Trong ngày quyết chiến, trời trong gió nhẹ, bầu trời xanh vạn dặm không mây.
Cỏ xanh mọc thành bụi, hai bên triển khai quân trận, kéo dài trăm dặm. Tinh kỳ như rừng, binh mã như kiến.
Con bò tót hai đầu giống như ngọn núi nhỏ, trên lưng gánh vương trướng. Hắc Lâu Lan, Phương Nguyên, Hạo Kích Lưu, Tộc trưởng Uông gia, Tộc trưởng Phòng gia, Tộc trưởng Diệp gia đang ngồi bên trong.
Vị trí của Phương Nguyên đương nhiên là thứ nhất bên trái.
Còn Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn thì đứng sau lưng Hắc Lâu Lan, vẻ mặt trung thành, nghiễm nhiên đã trở thành tâm phúc của Hắc Lâu Lan.
Tiếng gió gào thét bên tai, chiến kỳ bay phấp phới. Phương Nguyên ngồi nhìn, chỉ thấy quân dung đối phương chỉnh tề, vương trướng đặt trên một đám mây trắng trôi nổi giữa không trung.
Trong vương trướng lờ mờ có thể thấy được Đông Phương Dư Lượng đang ngồi ngay ngắn chính giữa. Văn thần võ tướng ngồi hai bên, khí thế không hề thua kém Hắc Lâu Lan.
Lúc này, bên tai Phương Nguyên bỗng vang lên tiếng cười to của Hắc Lâu Lan: “Haha, trận chiến hôm nay chính là Hắc gia ta tung hoành Bắc Nguyên, đạp chân đầu tiên vào Vương Đình. Chư vị, ai cùng ta tiến lên, kích động trận chiến đầu tiên?”