Chương 655: Cổ Tinh Niệm (1)
Mặt Phương Nguyên vẫn không biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo như núi băng. Hắn đột nhiên đưa tay phải ra, bỗng nhiên bắt lấy cổ sư tam chuyển hộ vệ đang chạy đến.
“Lang Vương đại nhân.” Cổ sư tam chuyển vô cùng kinh ngạc. Y chạy đến để bảo vệ Phương Nguyên, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Phương Nguyên lại bắt y lại như vậy.
Thừa dịp vị cổ sư này đang thất thần, Phương Nguyên chắn cơ thể của người này phía bên phải của mình, ngăn hắn và con sói Vây Cá.
Đồng thời, cổ sư tam chuyển kêu lên một tiếng, toàn thân run rẩy, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
Sợi tơ rắn thừa cơ hội, thành công chui vào lỗ tai Phương Nguyên.
Phương Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, buông vị cổ sư tam chuyển ra, song quyền nhắm ngay kiếm ảnh.
Nữ cổ sư phát hiện khí lực khổng lồ của một kích này, khẽ cười một tiếng, cũng không liều mạng, đột nhiên thu hồi cổ Kiếm Ảnh Đa Trọng, cơ thể hóa thành một bóng đen, trong phút chốc đã rời khỏi hơn hai mươi bước.
Bóng đen rơi xuống chỗ tối của lều vải, biến thành một cô gái.
Cô gái này nhìn rất xinh xắn, lanh lợi, mặc bộ quần áo màu đen, gương mặt còn đeo thêm tấm lụa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt phượng dài hẹp.
Toàn thân nàng tản ra khí tức âm lệ, khiến cho vẻ đẹp của nàng tăng thêm một phần quỷ mị, giống như ma lực tinh linh, khiến cho người nào nhìn một cái sẽ khó mà quên được.
“Vãn bối Vô Ảnh Kiếm Biên Ti Hiên xin ra mắt Lang Vương đại nhân.” Cô gái thi lễ với Phương Nguyên. Thân ở trong trại địch, nàng vẫn ung dung và bình tĩnh.
Phương Nguyên hừ một tiếng, nghiêm giọng chất vất: “Ngươi vừa mới gieo cổ gì cho ta?”
Biên Ti Hiên khẽ cười một tiếng: “Trong một lần vãn bối thám hiểm, tại một di tích ngoài ý muốn phát hiện một con cổ trùng. Một khi xâm nhập vào tai người, nó sẽ chui vào trong não. Chỉ cần người đó suy nghĩ một chút, con cổ trùng này sẽ lớn lên, cho đến khi đầu nổ tung. Bởi vậy vãn bối đặt cho nó cái tên là cổ Nổ Đầu.”
Phương Nguyên sầm mặt lại.
Biên Ti Hiên lại thi lễ tiếp, giọng nói tràn ngập sự kính nể thật sự: “Tiền bối có thể phát hiện ra cạm bẫy mà Đông Phương công tử thiết kế, thậm chí còn tránh được uy năng của bạo hồn, thật khiến vãn bối phải bội phục. Có thể lấy được tính mạng của tiền bối, đây cũng là vinh hạnh của vãn bối. Cáo từ.”
Dứt lời, nàng ta hóa thành một bóng đen bay vào trong bóng tối.
“Là Ảnh Kiếm Khách.”
“Đáng chết, ngăn ả ta lại.”
Cổ sư nghe động tĩnh chạy đến không khỏi gầm thét, công kích dày đặc đánh vào trong bóng tối, nhưng bóng đen Biên Ti Hiên đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
Nàng đã đi hay vẫn còn lưu lại? Nhất thời, tất cả đều không dám xác định.
“Thuộc hạ đến chậm, xin Lang Vương đại nhân thứ tội.”
“Lang Vương đại nhân, ngài không có chuyện gì chứ?’
Lo lắng vô cùng, mọi người nhanh chóng bao quanh Phương Nguyên.
Mặc dù Phương Nguyên không có bất kỳ vết thương nào, nhưng áo đã bị kiếm ảnh cắt khá nhiều, bộ dạng khá chật vật.
“Ta có thể có chuyện gì chứ? Một đám phế vật vô năng, bị đối phương động tay vào doanh địa quân nhu cũng không biết. Cút hết cho ta.” Phương Nguyên tức đến mức thở hổn hển nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Không nghĩ đến trải qua một đợt ám sát, lại đưa một manh mối truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn đến chỗ của hắn.
Cổ Nổ Đầu?
Ngươi cho rằng ta không kịp che chắn sao?
Hừ, đúng là một tiểu bối ngu si.
Trong trí nhớ năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên, Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên này cũng là một nhân vật quan trọng.
Nàng ta cũng là một trong những người vợ của Mã Hồng Vận, tương lai thành tựu cổ tiên lục chuyển. Bởi vì trong tay nàng có cổ Nổ Đầu, Mã Hồng Vận mới thành công trộm được truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn.
Chỉ là truyền thừa này là gì, cụ thể trải qua như thế nào, Mã Hồng Vận vẫn luôn tránh đề cập đến, vì thế Phương Nguyên cũng không biết rõ.
Nhưng hắn biết làm cách nào để mở cổ Nổ Đầu này.
“Mã Hồng Vận phát triển như vậy, có thể thấy được thu hoạch của truyền thừa này rất lớn. Cho nên, y sợ nói ra chân tướng khiến người khác phải ngấp nghé.” Phương Nguyên ngoài mặt thì tràn ngập vẻ giận dữ, nhưng trong lòng lại tỉnh táo phân tích.
“Chung quy vẫn không thành công.” Đông Phương Dư Lượng chắp hai tay sau lưng nhìn mưa phùn ngoài cửa, than nhẹ một tiếng.
Con sói Vây Cá này là y cố ý bắt sống bên ngoài, bỏ ra cái giá không nhỏ.
Sau đó, y lại động tay chân trên con sói Vây Cá. Vì sợ đối phương nhìn ra sơ hở, y đã cẩn thận chọn một con cổ Hồn Bạo ngũ chuyển bỏ lên trên mình con sói.
Cuối cùng, y lại điều động sát thủ Ma đạo tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Nguyên Ảnh Kiếm Khách đến, đưa cổ trùng tương ứng để thôi động cổ Hồn Bạo cho nàng, dặn đi dặn lại phải làm như thế nào.
Y thiết kế kế hoạch ám sát một cách tỉ mỉ, vì thế không tiếc hao tổn tinh lực, thôi diễn năm lần bảy lượt cho đến khi tất cả sơ hở đều bị loại trừ hết.
Mặc kệ là trạng thái của con sói Vây Cá, hay là địa điểm, thời gian nó xuất hiện, thậm chí là thái độ của cổ sư phát hiện sói Vây Cá, y đều cân nhắc chu đáo.
Nhưng cho dù là vậy, vẫn không thành công.
Trong thời khắc mấu chốt, Lang Vương Thường Sơn Âm lại phát hiện được sự không ổn, để người khác ra tay. Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên thấy thời cơ không ổn, không thể không khởi động cổ Hồn Bạo.
Sức mạnh hồn bạo vô hình vô sắc, mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng Thường Sơn Âm lại có thể vạch ra chân tướng.
Mặc dù đã chịu sự công kích và kềm chế của Biên Ti Hiên, nhưng Thường Sơn Âm vẫn có thể rút lui ra khỏi phạm vi công kích của hồn bạo gần sát mép. Đối mặt với nguy hiểm, hắn vẫn tỉnh táo một cách lạ thường, đưa người nhà ra làm tấm chắn, ngăn cản một phần lớn uy năng của hồn bạo.
“Quả nhiên không phải hư danh, không hổ danh là Lang Vương danh chấn Bắc Nguyên.” Sau khi nghe Biên Ti Hiên báo cáo xong, sự coi trọng Phương Nguyên trong lòng Đông Phương Dư Lượng lại càng tăng thêm một cấp bậc.
Dị thú đang ở trước mắt, nhưng hắn vẫn có thể chịu được dụ hoặc. Tính cách cẩn thận, đưa ra phán đoán chính xác trước nguy cơ, trong nháy mắt nhận ra được hồn bạo, đem người một nhà ra làm bia thịt, không mù quáng truy kích sau khi bị ám sát...
“Lang Vương...” Đông Phương Dư Lượng thì thào, trong lòng càng thêm nặng nề.
“Đông Phương minh chủ không cần lo lắng. Mặc dù trong thời khắc quan trọng nhất, Thường Sơn Âm đã đem người của mình ra làm bia thịt, nhưng hắn vẫn bị ta ngăn lại, chịu tác động của hồn bạo. Nhất là hắn còn trúng cổ Nổ Đầu của ta. Cho dù cổ này không lấy mạng của hắn, nhưng sẽ ngăn chặn chiến lực của hắn. Có thể nói, Lang Vương đã bị phế.”
Tại một nơi hẻo lánh trong thư phòng, Biên Ti Hiên toàn thân áo đen đứng trong bóng tối, âm thanh lãnh khốc.
“Cổ Nổ Đầu?” Đông Phương Dư Lượng sững sờ. Lần đầu tiên y nghe nói đến loại cổ này.
Biên Ti Hiên khẽ cười, lúc này mới giải thích sự tồn tại của loại cổ trùng đó.
“Là như vậy sao?” Sau khi nghe xong, ánh mắt Đông Phương Dư Lượng sáng lên, thở phào một hơi, nói lời cảm tạ Biên Ti Hiên: “Lần này làm phiền Ảnh Kiếm Khách ra tay, chịu mất một con át chủ bài tốt.”
Biên Ti Hiên không nói gì.
Thật ra, nàng ta cũng cảm thấy đau lòng.
Từ khi nàng thí nghiệm được công dụng của cổ Nổ Đầu, con cổ này chính xác đã trở thành một trong át chủ bài của nàng. Rất nhiều lần ám sát, nàng đều dựa vào nó mà lập được kỳ công.
Nhưng khi ám sát Thường Sơn Âm, tình huống gấp gáp, nàng hoàn toàn không cách nào giết chết Thường Sơn Âm ngay tại chỗ, cũng không kịp thu về. Trước khi bị quân địch bao vây, nàng nhất định phải rút lui bảo toàn bản thân trước.
“Đây là thù lao đã đáp ứng với ngươi trước đó.” Đông Phương Dư Lượng lấy một con cổ trùng từ bên trong Không Khiếu ra.
Toàn thân con cổ màu đen nhánh, có sừng, nhỏ chừng nắm tay, mang đến cho người ta cảm giác chắc nịch nặng nề.
Đây là cổ Điệp Ảnh tứ chuyển.
Biên Ti Hiên nhìn con cổ Điệp Ảnh, ánh mắt không khỏi hiện ra sự sốt ruột.
Mặc dù nàng có cổ Kiếm Ảnh Đa Trọng, nhưng thế công phân tán, gặp phải đối thủ phòng ngự thâm sâu, cuộc chiến sẽ vô cùng gian nan.
Chương 656: Cổ Tinh Niệm (2)
Nếu có thể tổ hợp cổ Điệp Ảnh và cổ Kiếm Ảnh Đa Trọng làm một, có thể hình thành một đòn thế công lăng lệ nhất, chiến lực của nàng cũng sẽ tăng lên một biên độ lớn.
Nhưng rất nhanh, Biên Ti Hiên lại thu hồi ánh mắt, không tiếp nhận cổ Điệp Ảnh.
Trong bóng tối, giọng của nàng rất lãnh đạm, mang theo sự kiêu ngạo: “Cổ Điệp Ảnh trước gửi lại trên tay minh chủ. Đợi sau khi Lang Vương chết, ta đến lấy là được.”
Nói xong, nàng hòa vào trong bóng tối, biến mất không thấy đâu.
Đông Phương Dư Lượng sững sờ, đành phải cất cổ Điệp Ảnh vào trong Không Khiếu.
“Ảnh Kiếm Khách quả nhiên coi trọng chữ tín, khó trách lại làm cổ tu Ma đạo, có thể lẫn vào như cá gặp nước ở các bộ tộc lớn. Rất nhiều cổ sư Chính đạo không tiếc tốn hao trọng kim, đặc biệt mời nàng ra tay. Xem ra, nàng đối với cổ Nổ Đầu có lòng tin mười phần. Nếu cổ Nổ Đầu có thể giải quyết được Lang Vương, trong lòng ta sẽ mất đi một mối họa lớn, đây cũng là tình huống tốt nhất rồi.”
“Nhưng nếu không thể thì sao? Nếu cổ Nổ Đầu bị Thường Sơn Âm giải quyết thành công thì sao? Trong thời khắc mấu chốt, hắn tình nguyện lựa chọn chống cự hồn bạo, mặc cho cổ Nổ Đầu chui vào tai, điều này nói rõ hắn có lòng tin và thủ đoạn giải quyết được phiền phức này.”
Ánh mắt Đông Phương Dư Lượng trở nên ủ dột: “Nhưng Lang Vương hoàn toàn đã chịu sự ảnh hưởng của hồn bạo. Bây giờ biến số đã tăng lên, xem ra ta phải suy tính lại một phen.”
Nghĩ đến đây, y bước đến bên cạnh tủ sách, vặn nắp lư hương, mở ra một mật đạo.
Dọc theo mật đạo, y đi thẳng xuống lòng đất.
Nơi này đã sớm được y gieo xuống một con cổ Nang Khuẩn Vương.
Đây là một loại cổ phòng, không gian bên trong nhỏ hẹp nhưng đủ cho một người tu hành. Quan trọng là, cổ Nang Khuẩn Vương có tác dụng phòng ngự rất tốt, có thể đảm bảo an toàn cho Đông Phương Dư Lượng.
Sau khi tiến vào bên trong cổ, Đông Phương Dư Lượng liền đóng cửa phòng lại. Toàn bộ cổ Nang Khuẩn Vương biến thành một quả cầu lăn sâu xuống lòng đất thêm mấy trượng, lúc này mới dừng lại.
Bên trong cổ Nang Khuẩn Vương mềm mại, giống như một tấm thảm. Đông Phương Dư Lượng ngồi xếp bằng, hai mắt khép kín.
Tinh thần của y rót vào bên trong Không Khiếu, điều động chân nguyên ngũ chuyển rót vào bên trong cổ Tinh Niệm.
Y bắt đầu suy nghĩ.
“Nếu Lang Vương Thường Sơn Âm có thể giải quyết được cổ Nổ Đầu, ta nên ứng phó như thế nào?”
Vấn đề này vừa mới phát sinh trong đầu y, dưới tác dụng của cổ Tinh Niệm, nó được ngưng kết thành một ý niệm trong đầu.
Suy nghĩ bình thường vô hình vô chất chỉ có thể tồn tại trong đầu.
Nhưng suy nghĩ của y lại tản ra ánh sáng màu xanh, không những có thể nhìn bằng mắt thường, hơn nữa nó còn thoát ra khỏi não bộ, bay thẳng lên đỉnh đầu Đông Phương Dư Lượng.
Đông Phương Dư Lượng rất nhanh nghĩ đến: “Muốn đối phó cổ sư Nô đạo, đại thể có ba phương pháp.”
“Phương pháp thứ nhất là Vương đạo, dùng đại sư Nô đạo đối phó đại sư Nô đạo.” Tinh niệm thứ hai tản ra ánh sáng bay ra khỏi đầu Đông Phương Dư Lượng, hòa cùng một chỗ với tinh niệm thứ nhất.
“Phương pháp thứ hai là phương pháp bá đạo, dùng chiến thuật chém đầu, lấy mãnh tướng xông trận, trong vạn quân cứng rắn lấy tính mạng kẻ địch.” Một tinh niệm thứ ba bay ra, xoay quanh tinh niệm thứ nhất.
“Phương pháp thứ ba là quỷ đạo, ám sát Thường Sơn Âm hoặc mua chuộc, hoặc động tình.” Tinh niệm thứ tư cũng bay ra ngoài, dây dưa cùng một chỗ với tinh niệm trước đó, đồng thời va chạm nhau. Nhưng bất kể va chạm như thế nào, bốn tinh niệm vẫn là bốn tinh niệm, không có sự thay đổi.
Ngay sau đó, Đông Phương Dư Lượng nhớ lại: “Quân lực bổn phương, quân lực đối phương, lương thảo hai bên, tính cách Thường Sơn Âm, động cơ, tin tức cổ sư cường giả bổn phương và đối phương, dự đoán thời tiết và xu thế biến hóa gần đây, hoàn cảnh địa lý trên chiến trường, có bao nhiêu gò núi, bao nhiêu hồ nước, bao nhiêu đàn thú xung quanh, khả năng các thế lực lớn tham gia...”
Bình!
Trong nháy mắt, trăm ngàn tinh niệm đồng thời sinh ra, sau đó bay ra khỏi đầu, bay thẳng đến đỉnh đầu Đông Phương Dư Lượng.
Nhất thời, tinh quang xán lạn.
Sắc mặt Đông Phương Dư Lượng đột nhiên trắng bệch. Chân nguyên bên trong Không Khiếu hạ xuống một mảng lớn.
Y thuần thục điều khiển những tinh niệm này.
Từng viên tinh niệm có lớn có nhỏ, lớn không cao hơn ngón chân cái, nhỏ cũng không nhỏ hơn ngón tay út. Bên trong không gian thu hẹp, những tinh niệm này va chạm vào nhau.
Tinh niệm đụng vào nhau, sinh ra ba bốn, thậm chí là năm sáu tinh niệm hoàn toàn mới.
Có tinh niệm dung hợp lẫn nhau, có tinh niệm thì phân hóa thành số tròn.
Trăm ngàn tinh niệm tràn ngập toàn bộ không gian, dày đặc vô cùng, vờn quanh bên cạnh Đông Phương Dư Lượng.
Mặt biển chân nguyên chầm chậm hạ xuống. Đông Phương Dư Lượng tập trung toàn bộ tinh thần, điều khiển tinh niệm không ngừng dung hợp, không ngừng va chạm và không ngừng phân hóa.
Theo sự cố gắng không ngừng của y, thỉnh thoảng vận dụng cổ trùng Trí đạo hỗ trợ, số lượng tinh niệm dần dần giảm bớt.
Kéo dài hai canh giờ, vốn đang có hàng trăm tinh niệm, bây giờ chỉ còn lại tám viên.
Tám viên tinh niệm mỗi viên to bằng nắm tay, tinh quang nhấp nháy, bao hàm những suy nghĩ phức tạp.
Sau khi những viên tinh niệm bay vào trong đầu Đông Phương Dư Lượng, ánh mắt của y lóe lên sợi ánh sáng trí tuệ.
Y thành công suy tính ra rất nhiều phương pháp ứng phó Lang Vương. Những phương pháp này đều trật tự, cấp độ rõ ràng.
Nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ suy tính một hai tháng cũng chưa chắc có thể làm rõ vô số những nhân tố dày đặc tạp nham như thế, càng không nói từ trong cục diện rối thành đay tìm ra được phương pháp giải quyết.
Nhưng dựa vào thủ đoạn Trí đạo, Đông Phương Dư Lượng chỉ tốn hai canh giờ đã tìm ra được đáp án.
Nhưng đáp án này vẫn chưa là duy nhất.
Lấy nguyên thạch khôi phục chân nguyên, nghỉ dưỡng sức một lát, Đông Phương Dư Lượng lại thôi diễn, đo lường tính toán cùng một vấn đề.
Lần này, y chỉ tốn nửa canh giờ đã có được bảy viên tinh niệm.
Tinh niệm chui vào đầu y. Sau khi đọc xong, y đã có được một số đáp án. Những đáp án này giống hệt trước kia, chỉ có chút khác biệt nhỏ ở phần chi tiết.
Đông Phương Dư Lượng thở dài một hơi, cuối cùng ngừng lại.
Qua một hồi dựa vào nguyên thạch bổ sung chân nguyên, y mới khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Nhưng từ sâu trong hồn phách vẫn còn cảm giác suy yếu mỏi mệt, từ đầu đến cuối vẫn quẩn quanh xua tan không hết.
Thôi diễn trí đạo không chỉ thôi động cổ trùng, tiêu hao chân nguyên, hơn nữa còn tiêu hao sức mạnh hồn phách. Số lần suy tính càng nhiều, quy mô vận chuyển suy nghĩ càng khổng lồ, thời gian suy tính càng dài, hồn phách tiêu hao lại càng lớn.
Suy yếu là trạng thái bình thường. Nếu độ khó thôi diễn lớn, hồn phách sẽ chịu tổn thương, thậm chí là tiêu vong.
Đương nhiên, là cổ sư Trí đạo, được cổ tiên chỉ điểm, Đông Phương Dư Lượng tất nhiên có được một bộ tổ hợp cổ trùng Trí đạo hoàn chỉnh.
Cổ Luyện Tinh Hóa Thần tứ chuyển.
Nhục thân Đông Phương Dư Lượng lập tức gầy hơn, tinh lực nhục thể dưới sự chuyển hóa của cổ Luyện Tinh Hóa Thần trở thành thức ăn cho hồn phách.
Hồn phách được tẩm bổ, cảm giác suy yếu rất nhanh tiêu tán.
Nhưng một cảm giác cực kỳ đói bụng lại truyền đến.
Đông Phương Dư Lượng sờ cái bụng, cười khổ: “Mặc dù cổ Luyện Tinh Hóa Thần là cổ bí truyền Đông Phương gia, có tác dụng trị liệu hiệu quả đối với hồn phách. Đáng tiếc chỉ trị ngọn không trị gốc. Hồn đạo Trí đạo có quan hệ chặt chẽ. Nếu trong tay ta có cổ Can Đảm trong truyền thuyết, ta muốn làm sao thì làm. Cho dù hồn phách có bị thương, vẫn có thể hồi phục nhanh chóng như cũ. Đáng tiếc, cổ Can Đảm chỉ có núi Đãng Hồn mới có.”
Mấy ngày mưa dầm liên tiếp, rốt cuộc cũng đã ngừng lại.
Mây đen trên bầu trời tan đi. Từng cột sáng rộng lớn xuyên qua đám mây, chiếu sáng đồng cỏ ướt át.
Trời cao đất rộng mặc cho chim bay.
Đại quân Hắc minh hình thành một dòng lũ lớn hướng đến Thảo Phủ.
Trước nhìn dòng người tụ họp về phía chân trời, sau ngắm đội ngũ giống như cái đuôi, kéo dài ngoài tầm mắt. Nhưng đây chỉ là trung quân, ngoài ra còn có đội quân tiên phong, đội quân hậu cần, đội quân cánh trái, đội quân cánh phải. Quân thế liên minh Hắc gia khổng lồ có thể thấy được lốm đốm.
Chương 657: Tam Tâm Hợp Hồn
Một con bò tót hai đầu to lớn, toàn thân thiết giáp, giống như một tòa thành nhỏ đang di chuyển. Mười sáu bàn chân như những trụ thép thay phiên nhau di chuyển, giẫm trên đồng cỏ. Mỗi lần nhấc chân đều để lại một cái hố sâu.
Đây là cự thú Thiết Tê hai đầu, được cổ sư Nô đạo điều khiển, hiển thị uy vũ bá khí. Trên bờ lưng rộng lớn của nó là vương trướng của liên quân Hắc gia. Hắc Lâu Lan đang ngồi ngay ngắn trong vương trướng, màn bốn phía được vén lên thật cao, tầm mắt thoáng đạt vô cùng.
Gã vừa đen lại vừa béo, gương mặt râu ria, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dựa lớn, hơi ngửa cổ nốc cạn chén rượu ngon.
“Haha, nhìn đội ngũ của ta như thế, tiểu nhi Đông Phương đó có đáng sợ gì chứ?” Gã liếc nhìn xung quanh một vòng, lửa cháy hừng hực trên lồng ngực, trong tiếng cười lớn tràn ngập khí tức bạo ngược.
“Minh chủ đại nhân nói cực phải.”
“Hiện tại chỉ sợ tiểu nhi Đông Phương kia đang bị dọa đến tè ra quần?”
“Haha, có chư vị anh hào ở đây, trận chiến này quân ta nhất định có thể dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai quét ngang quân địch.”
Trong vương trướng, một số cao tầng đang ngồi, phần lớn đều là cường giả tứ chuyển. Cổ sư tam chuyển đỉnh phong rất ít. Bọn họ cường vang, vô cùng lạc quan, nhao nhao phụ họa Hắc Lâu Lan.
Chỉ có một người ngồi vị trí cao bên tay trái, mặt không biểu cảm, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, giống như người ngoài cuộc, hoàn toàn thờ ơ với tiếng bàn tán bên tai.
Nhưng mọi người cũng không cảm thấy phản cảm, ngược lại cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Hắc Lâu Lan rót đầy chén rượu trong tay, chủ động mời rượu người này: “Sơn Âm lão đệ, nào, chúng ta cạn chén.”
Phương Nguyên chậm rãi mở mắt, giơ tay cầm cái chén trên bàn, ra hiệu với Hắc Lâu Lan một chút, sau đó uống cạn chén rượu.
“Sơn Âm lão đệ, lão đệ còn suy nghĩ chuyện ám sát mấy ngày hôm trước sao?”
“Haha, Ảnh Kiếm Khách kia đúng là mỹ nhân. Ta đã đặc biệt sai người đi đối phó nàng ta. Tiểu nhi Đông Phương hèn hạ vô sỉ, lại dám đến ám sát, chúng ta không thể yếu thế. Chờ chúng ta chiến thắng, bắt sống ả ta, ta sẽ giao cho tiểu đệ bào chế.” Hắc Lâu Lan nhỏ giọng khuyên bảo.
Mọi người lại cười ha hả.
“Có Lang Vương đại nhân ra tay tương trợ, bất kỳ phòng tuyến nào cũng có thể xé rách.” Lập tức có cổ sư vuốt mông ngựa.
“Nghe nói Ảnh Kiếm Khách kia xinh đẹp như hoa. Nếu ném lên trên giường thưởng thức, nhất định sẽ rất ngon.” Một cổ sư nam nháy mắt ra hiệu, trên mặt đám đàn ông đều hiện ra nụ cười có thể hiểu được.
“Ám sát nào có thể lấy được tính mạng của Lang Vương đại nhân của chúng ta chứ? Hừ, thế mà Đông Phương tiểu nhi lại si tâm vọng tưởng. Bất luận có bao nhiêu ám sát, chúng ta cũng không sợ.” Cổ sư phụ trách doanh địa quân nhu cười nịnh nọt.
Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ nhìn người nói chuyện: “Người còn muốn có bao nhiêu người đến ám sát nữa? Bị người ta động tay vào doanh địa quân nhu, sau đó nghênh ngang rời đi, các ngươi không cảm thấy thẹn à?”
Vương trướng đột nhiên yên tĩnh lại.
Hắc Lâu Lan vội hòa giải: “Haiz, Sơn Âm lão đệ không cần tức giận...”
Còn chưa nói xong, gã đã bị Phương Nguyên ngắt lời: “Cái khác thì không nói, Tộc trưởng Hắc gia, nguyên liệu và cổ trùng mà ta cần đâu?”
Ỷ vào việc bị ám sát, Phương Nguyên nổi trận lôi đình, nhờ vào đó mà yêu cầu được chút “phí an ủi”.
Trong mắt Hắc Lâu Lan hiện lên vẻ không vui, cười nói: “Đều đã đưa đến doanh trướng của lão đệ rồi.”
Lúc này Phương Nguyên mới thỏa mãn gật đầu, đứng dậy: “Đã như vậy, vậy ta đi tu hành trước. Đợi khi nào đại chiến bắt đầu, hãy đến gọi ta.”
Nói xong, không đợi Hắc Lâu Lan đồng ý, Phương Nguyên đã nhảy khỏi đầu con bò tót, rời khỏi tầm mắt mọi người.
“Hừ.” Hắc Lâu Lan hừ mũi, nặng nề đặt chén rượu lên bàn trà.
Gã đã thành công xây dựng liên minh, đảm đương vị trí minh chủ, quyền lợi trên vạn người khiến gã có thể vui vẻ chịu đựng, nhưng cũng chính vì thế, gã mới không chịu nổi thái độ cao ngạo của Phương Nguyên.
Người bên trong vương trướng đều im lặng.
Nhưng rất nhanh, một âm thanh trầm đục vang lên: “Xem ra, bây giờ ta đã hiểu tên Lang Vương đại nhân này. Khó trách năm đó Thường gia lại không dễ dàng tha thứ cho hắn.”
Mọi người nghe xong, mặc dù không biểu hiện gì nhưng trên gương mặt lại là sự tán đồng.
Bản tính Thường Sơn Âm kiêu ngạo nhưng bất kỳ tổ chức nào, từ trước đến nay đều tôn trọng kẻ ngồi cao. Phàm là thượng vị giả, không cho phép hạ vị giả mạo phạm.
“A, là Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn.”Hắc Lâu Lan liếc nhìn qua, thấy rõ là ai đã lên tiếng, ngón tay của gã chỉ vào chỗ của Phương Nguyên vừa ngồi: “Nào, Thường Sơn Âm đã đi, ngươi đến ngồi đây đi.”
Tôn Thấp Hàn không khỏi vui mừng. Gã nói xấu Phương Nguyên sau lưng, chính là muốn lấy lòng Hắc Lâu Lan.
Hắc Lâu Lan tiếp nhận sự lấy lòng của gã. Nên biết rằng, vị trí của Phương Nguyên là gần Hắc Lâu Lan nhất. Nhưng cũng chính vì vậy, vị trí này không phải nhân vật tầm thường có thể ngồi.
Tôn Thấp Hàn danh xưng Bái Quân Tử, nhưng làm người lại giảo hoạt gian trá, giỏi về âm mưu ám toán, nhưng hết lần này đến lần khác đều có được thu hoạch tốt, mọi thứ đều có thể tìm được cái cớ đàng hoàng, am hiểu quy tắc trò chơi Chính đạo. Bởi vậy, tuy người ta cảm thấy trơ trẽn nhưng lại không làm gì được gã.
Tôn Thấp Hàn có tu vi tứ chuyển sơ giai, nhưng cũng biết mình còn chưa đủ tư cách ngồi vào vị trí của Phương Nguyên.
Nhưng gã đã sớm có tính toán. Gã đứng dậy, thi lễ với Hắc Lâu Lan thật sâu: “Tạ minh chủ ban thưởng, nhưng vô công bất thụ lộc. Đại chiến lần này, tại hạ suy nghĩ bảy ngày bảy đêm, có hai mươi ba sách lược muốn dâng lên.”
“Ồ?”
Tôn Thấp Hàn đề cập đến hai mươi ba sách lược vào lúc này, ngược lại vô cùng thiết thực, đều nhằm vào minh quân Đông Phương, nhất là gã cực kỳ quen thuộc với các cổ sư cường giả, đích thật là đã khổ công nghiên cứu.
Nhất thời, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.
Tôn Thấp Hàn nói xong, Hắc Lâu Lan vỗ tay cười to: “Không hổ danh là Bái Quân Tử, tính toán rất tốt.”
Tôn Thấp Hàn cười một tiếng, sau đó nói tiếp: “Khởi bẩm minh chủ, vừa rồi tại hạ vừa mới nghĩ ra một kế sách, gọi là kỳ địch lấy nhược. Đông Phương Dư Lượng ám sát Lang Vương Thường Sơn Âm, Lang Vương đã bị hồn bạo ảnh hưởng nhưng không mất mạng. Đông Phương Dư Lượng tất sẽ có kế sách khác, bố trí rất nhiều thủ đoạn nhằm vào Lang Vương đại nhân. Chúng ta không ngại hậu phát chế nhân, cùng Lang Vương kềm chế không phát. Đợi đến khi đại chiến chính thức bắt đầu, chúng ta phá hỏng kế sách của Đông Phương Dư Lượng, để cho Lang Vương xuất thủ, giải quyết dứt khoát, minh chủ nghĩ như thế nào?”
Mọi người nghe xong, hơi nhướng mày, trầm ngâm không nói.
Ánh mắt Hắc Lâu Lan lấp lóe mấy lần, suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói: “Kế này của Tôn Thấp Hàn không tệ, cứ để xem sao.”
Đáp án lập lờ nước đôi nhưng lại khiến cho Tôn Thấp Hàn mỉm cười vui vẻ.
“Ngồi đi.” Hắc Lâu Lan lại chỉ chỗ ngồi.
“Tạ đại nhân ban thưởng ghế ngồi, tiểu nhân khấu ân.” Nói xong, Tôn Thấp Hàn quỳ mọp xuống đất, dập đầu với Hắc Lâu Lan.
Rất nhiều cổ sư đang ngồi thì khinh thường, còn mấy lão Tộc trưởng thì suy tư.
.......
“Tại hạ Ngạc Huyền Minh, Khương Uyển San, Ngụy Hâm xin ra mắt Đông Phương minh chủ.”
Trong thư phòng, ba vị cổ sư Nô đạo, hai nam một nữ đồng loạt hành lễ với Đông Phương Dư Lượng.
Trong liên minh Đông Phương, mặc dù không có đại sư Nô đạo giống Phương Nguyên, nhưng cổ sư các bộ tộc lớn nhỏ bồi dưỡng cũng không ít. Ba người này là giỏi nhất trong số đó.
Đông Phương Dư Lượng hơi gật đầu với ba người, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lần này gọi ba vị đến đây chỉ có một chuyện, chính là thương lượng ứng phó với Lang Vương Thường Sơn Âm như thế nào?”
Lang Vương Thường Sơn Âm.
Ba người nghe xong, hơi biến sắc.
Người có tên, cây có bóng.
Đây chính là nhân vật cấp đại sư, mấy chục năm trước danh chấn Bắc Nguyên, lần này tái xuất giang hồ, một đêm đánh bại ba bộ tộc cỡ trung, thực lực không giảm, lại có thú hoàng sói Đêm, dưới sự trợ giúp của Hắc gia, nắm giữ đàn sói năm mươi vạn, dùng sức một người ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc.