Chương 652: Đông Phương Dư Lượng
Nhưng nó từ nhỏ đã thông minh, sau này lớn lên, chỉ sợ thiên phú tu hành sẽ không tầm thường.
Nhìn thấy biểu hiện sợ quở trách của con gái, trong lòng Tộc trưởng Triệu gia dâng lên một sự yêu thương.
Ông vuốt đầu con gái: “Vân Vân, may mà có con. Cha rất vui khi có một đứa con gái ngoan như con.”
“Haiz, ai bảo lão nương xuyên qua bộ dạng như thế này chứ? Nhân sinh, bạn bè có thể chọn, nhưng cha mẹ là do thiên định. Nể tình bình thường ông đối với ta tốt như thế, lão nương ta đương nhiên phải có qua có lại chứ...”
Trong lòng cô bé thì nói như vậy, nhưng ngoài mặt lại chủ động ôm lấy cổ Tộc trưởng Triệu gia, hôn lên mặt ông một cái: “Cha, con gái yêu cha nhất.”
“Haha, con gái ngoan, con đúng là tâm can bảo bối của cha mà.” Tộc trưởng Triệu gia cười ha hả.
“Triệu gia nhổ trại đi trong đêm rồi sao?” Trong vương trướng, Hắc Lâu Lan nhìn tin tình báo trong tay, sau đó đặt nó lên bàn trà.
Gã cho rằng, mặc dù Triệu gia là một gia tộc cỡ lớn, nhưng lại không có tinh binh lợi hại, ngay cả một vị cổ sư cường giả cho ra dáng cũng không có. Tộc trưởng Triệu gia cũng chỉ là ngũ chuyển sơ giai, nhưng ba năm trước, ông ta đã bị Đông Pha Không dùng tu vi tứ chuyển đỉnh phong khiêu chiến thành công. Bởi vậy uy vọng không cao. Chấp chưởng Triệu gia nhiều năm như thế cũng không có thành tích quá lớn.
Nếu Triệu gia đầu nhập vào Đông Phương tộc, gã còn để ý một chút. Dù cổ sư ngũ chuyển hữu danh vô thực, nhưng cũng không thể khinh thường.
Nhưng bây giờ Triệu gia bứt trở ra, chật vật chạy trốn trong đêm, khiến Hắc Lâu Lan miệt thị trong lòng.
Người Bắc Nguyên khâm phục nhất là dũng sĩ anh dũng, xem thường nhất là hành vi chưa chiến đã e sợ, bỏ trốn mất dạng như thế này.
“Chúc mừng minh chủ, chúc mừng minh chủ, chúng ta còn chưa ra tay, đã hù một gia tộc cỡ lớn phải bỏ chạy.”
“Đông Phương Dư Lượng xem ra đã bị chọc giận. Y mất cả nửa ngày mời Triệu gia, thế mà người ta lại bỏ chạy, haha...”
“Theo ta thấy, mặc dù Triệu gia là gia tộc cỡ lớn nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy, quá nhát gan, hừ...”
Trong vương trướng, đám cổ sư cùng nhau lên tiếng, thái độ hoàn toàn không để ý đến Triệu gia.
Phương Nguyên ngồi ngay ngắn một bên, quét mắt nhìn tin tình báo trên bàn.
Triệu Liên Vân.
Cái tên này hắn vẫn luôn nhớ kỹ trong đầu, ngày sau chính là một kỳ nữ, vợ của Mã Hồng Vận, thành tựu cổ tiên Trí đạo, bây giờ vẫn còn là một cô bé.
“Xem ra lời khuyên hổ sói dê đã diễn ra...”
Phương Nguyên cười lạnh trong lòng.
Năm trăm năm kiếp trước, Triệu Liên Vân trở thành cổ tiên Trí đạo, đã có người làm truyện.
Truyền thống văn hóa này phải ngược dòng tìm hiểu trong Nhân Tổ Truyện, đệ nhất cổ đạo kinh điển, được rất nhiều cổ sư tốn hết tinh lực và thời gian cả đời để nghiên cứu. Rất nhiều người tiếp xúc với cổ tiên, để kỷ niệm bọn họ, tán tụng bọn họ, mọi người sẽ làm truyện.
Bên trong Triệu Liên Vân truyện có ghi một đoạn nội dung.
Khi Triệu Liên Vân còn nhỏ đã có trí tuệ và sự thông minh không giống người bình thường. Trong cuộc chiến Hắc bạo quân Hắc Lâu Lan cạnh tranh chức chủ Vương Đình, Triệu gia đã bị kẹp giữa Đông Phương tộc và Hắc gia.
Trong lúc Triệu gia đang do dự, Triệu Liên Vân đã lấy hổ sói dê làm ví dụ, thuyết phục cha mình, khiến cho Tộc trưởng Triệu gia đưa ra quyết định, vượt vạn dặm đường xa đến nương tựa Mã gia. Cuối cùng, Triệu gia không những bảo toàn mà còn được Mã gia coi trọng và nhiệt tình đón nhận.
Ký ức năm trăm năm kiếp trước rất nhiều và lộn xộn, nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, ký ức này vẫn còn rất mới.
Đều là vì loạn chiến năm vực về sau, Mã Hồng Vân, Thánh Linh Nhi, Triệu Liên Vân không những thành cổ tiên Bắc Nguyên, hơn còn là nhân vật trụ cột ngăn cản Thiên Đình xâm lược.
Trong năm vực, phàm là nhân vật như vậy, truyện ký của bọn họ sẽ được lan truyền rộng rãi.
‘Hừ, Mã Hồng Vận, Triệu Liên Vân, mấy người này sớm muộn gì cũng sẽ bị ta bóp chết từ trong trứng nước. Nhưng bây giờ vẫn còn chưa đến lúc...” Phương Nguyên kềm chế sát cơ, ngoài mặt vẫn yên tĩnh.
Mặc kệ là Mã Hồng Vận hay là Triệu Liên Vân, bây giờ khoảng cách đến lúc bọn họ trở thành cổ tiên vẫn còn rất dài. Phương Nguyên vẫn còn dư thời gian để đối phó bọn họ.
Phương Nguyên còn có thể giữ lại Mã Hồng Vận để sử dụng cho việc tiến vào lầu Chân Dương tám mươi góc sau này. Còn Triệu Liên Vân, cho dù hắn có suy nghĩ muốn giết nàng ta, nhưng ngại thân phận và tình cảnh hiện tại, đúng là không tiện ra tay.
Dù sao, với vai trò Thường Sơn Âm của Phương Nguyên lúc này làm sao có thể ra tay với một đứa bé mới mấy tuổi, thậm chí còn giết chết chứ?
“Việc khẩn cấp trước mắt là đối phó với Đông Phương tộc.” Nhớ đến điều này, Phương Nguyên bừng tỉnh, một lần nữa tập trung vào nội dung chính.
Sau khi cười nhạo Triệu gia một phen, mọi người tập trung sự chú ý vào đối thủ trong cuộc đại chiến sắp tới.
Đông Phương tộc cũng giống như Hắc gia, là gia tộc siêu cấp, nội tình thâm hậu, thế lực to lớn của Thảo Phủ Bắc Nguyên.
Lần này, Đông Phương Dư Lượng đại diện cho Tộc trưởng Đông Phương gia, có thể nói là tuổi trẻ tài cao. Dựa vào tu vi của mình, y đã xử lý sự vụ của gia tộc một cách ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa còn có xu hướng không ngừng phát triển.
Măc dù quân lực Hắc gia chiếm ưu thế hơn, nhưng đối phó là cổ sư Trí đạo giỏi mưu tính, thực lực tuyệt không được phép khinh thường.
“Nếu bàn về tính uy hiếp lớn nhất của trận chiến này, khẳng định không ai hơn được Đông Phương Dư Lượng.”
“Không sai, người này tuổi còn trẻ, nhưng kiến thức rất rộng. Cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý không gì là không biết. Khi y mười một tuổi đã mất cha mẹ, không những phải duy trì cuộc sống mà còn phải chăm sóc đứa em gái mới sáu tuổi là Đông Phương Tình Vũ. Song thân của y để lại cho y một số tài sản rất lớn, nhưng tên nhóc này lại rất biết thời thế, biết mình không thể bảo vệ được, nên trực tiếp đưa tài sản cho gia lão đương quyền, còn mình chỉ giữ lại một phần rất nhỏ.”
“Khi y đi học, biểu hiện cực kỳ xuất sắc. Rời khỏi học đường, y trở thành tâm phúc của gia lão. Về sau lập được nhiều công lao, được gia lão thưởng thức và dẫn tiến, được cổ tiên trong tộc chỉ điểm, cuối cùng có được thực lực và địa vị như bây giờ.”
Mọi người biết rất rõ Đông Phương Dư Lượng, ngươi một lời ta một câu, nói ra những gì mình biết.
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe.
Kiếp trước hắn không nghe được những điều này. Bây giờ trực tiếp dính vào, hắn lập tức nhận ra Đông Phương Dư Lượng không phải là nhân vật đơn giản, rất đáng coi trọng.
“Lịch sử mênh mông nặng nề, sóng lớn đãi cát, không biết đã đãi bao nhiêu nhân vật anh hùng.”
Trong lúc mọi người đang bàn tán ầm ĩ, nhân vật tiêu điểm trong mấy lời bàn tán đó Đông Phương Dư Lượng đang ở trong thư phòng, mưu tính cuộc đại chiến cực kỳ quan trọng này.
Cộc cộc cộc.
Ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Vào đi, muội muội.” Đông Phương Dư Lượng không cần ngẩng đầu cũng biết người đến là ai.
Cánh cửa được đẩy ra, một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp mặc chiếc váy màu vàng nhạt, ôn nhu bước vào.
Làn da của nàng trắng nõn, mắt như làn thu thủy, giọng nói tràn đầy sự quan tâm: “Ca ca, hoa Ngọc Hạnh mà chúng ta lấy từ Trung Châu về đã nở. Ca ca, ca bồi muội đi đến viện ngắm hoa đi.”
Đông Phương Dư Lượng mỉm cười, biết mình ngồi trong thư phòng một ngày một đêm, khiến em gái lo lắng, cho nên mới lấy cớ này để mình được thả lỏng một chút.
“Đi thôi, Tinh Vũ.”
Hai huynh muội bước ra khỏi thư phòng, cùng nhau đến viện đằng sau.
Lúc này, bầu trời đang có mưa phùn, mây đen nặng nề.
Nhìn về phía xa, chân trời và màn mưa xối thành một mảnh, hình thành màu xanh sẫm. Đến gần thêm chút nữa, xuyên qua tường viện, có thể nhìn thấy rất nhiều lá cờ của Đông Phương gia và doanh trướng dày đặc như bánh bao trắng.
Mọi người đang qua lại giữa doanh trướng, ồn ào ầm ĩ, chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp đến.
Trong tiểu viện chỉ còn lại hai huynh muội Đông Phương.
Cách màn mưa, so với âm thanh huyên náo bên ngoài, ngược lại tiểu viện càng lộ ra sự yên tĩnh.
Chương 653: Ám sát (1)
Nhất là khi Đông Phương Dư Lượng nhìn thấy gốc hoa Ngọc Hạnh trong tiểu viện, cánh hoa được nước mưa xối xuống, ôn nhuận bóng loáng, màu vàng nhạt của nó khiến cho người ta có cảm giác ấm áp trong mưa.
“Ca ca, nghe nói người của Triệu gia đi rồi?” Im lặng thật lâu, Đông Phương Tình Vũ cẩn thận hỏi một câu.
“Yên tâm đi, muội muội, điều này ca ca đã sớm có đoán trước.” Đông Phương Dư Lượng mỉm cười, nhẹ nhàng bóp tay em gái một cái.
Đông Phương Tình vũ ngẩng đầu, nhìn thấy ca ca của mình trong làn mưa bụi, toàn thân áo trắng, mặt quan như ngọc, hai mắt thâm thúy, lộ ra khí độ ung dung bình tĩnh.
Đông Phương Dư Lượng nói tiếp: “Sở dĩ ca ca mời Triệu gia, chẳng qua chỉ muốn thu thập tất cả những lực lượng có thể thu thập được. Triệu gia rời đi cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục. Dựa vào thực lực trong tay ca ca hiện nay, vẫn có năng lực chiến thắng đại quân Hắc gia như cũ.”
Sự lo lắng trong lòng Đông Phương Tình Vũ tiêu tán hơn phân nửa: “Tất cả đều không thoát khỏi suy tính của ca ca. Nhưng đối thủ lần này không thể coi thường, không chỉ có Hắc Lâu Lan, tiểu muội nghe nói còn có anh hùng Bắc Nguyên ngày xưa Thường Sơn Âm cũng đã đầu nhập vào gã. Ca ca, ca nhất định phải cẩn thận.”
“Haha, tiểu muội, muội vẫn không yên tâm ca ca của muội sao? Nhưng...” Đông Phương Dư Lượng nhẹ giọng trấn an em gái, ánh mắt hiện lên ánh sáng: “Lúc trước chúng ta mạo hiểm làm quen với Hắc Lâu Lan, người này lập tức có ý đồ xấu với muội ngay, bị ca ca giáo huấn cho một trận. Nhưng bây giờ xem ra, người này vẫn chưa từ bỏ ý định đâu. Lần này ca ca sẽ dạy cho gã một bài học nhớ mãi cả đời. Còn Thường Sơn Âm, ca ca đã bắt đầu đối phó ông ta. Điều này ca ca đã sớm có đoán trước, muội cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Sức khỏe của muội từ nhỏ đã yếu, đừng nên quá lo lắng. Muội bị bệnh liệt giường mới khiến cho ca ca phân tâm đấy.”
Đông Phương Tình Vũ nhẹ gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn đều là ca ca chăm sóc nàng, quan tâm nàng, vì nàng mà làm hết mọi thứ.
Nàng giống như một đóa hoa yếu ớt, được cây đại thụ là ca ca che chở.
Qua nhiều năm như vậy, nàng và ca ca dắt tay nhau vượt qua mưa gió, lần này nhất định cũng sẽ bình an vượt qua.
“Từ nhỏ đến lớn, ca ca lúc nào cũng bình tĩnh, ung dung như vậy. Nếu ta không bị bệnh, nếu ta có tư chất tu hành của cổ sư thì tốt biết bao nhiêu.” Đông Phương Tình Vũ thở dài thật sâu.
Hai huynh muội cứ như vậy, lẳng lặng đứng cùng một chỗ ngắm hoa Ngọc Hạnh trước mặt.
“Muội muội, mưa ẩm ướt, mùi mốc cũng nặng, không tốt cho sức khỏe của muội. Muội nên về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Một lát sau, Đông Phương Dư Lượng nói.
“Vâng, ca ca không nên vất vả quá.” Đông Phương Tình Vũ đồng ý.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của em gái rồi biến mất khỏi khúc cua, sắc mặt Đông Phương Dư Lượng không còn che giấu nữa, lộ ra vẻ lo lắng.
Trận chiến này tuyệt không nhẹ nhàng như y đã nói.
“Một Hắc Lâu Lan đã khó đối phó, bây giờ lại thêm một Thường Sơn Âm. Đàn sói năm mươi vạn, thật không hổ danh là đại sư Nô đạo. Chỉ dựa vào người này cũng đủ thay đổi chiến cuộc, khiến cho Hắc gia vốn đang ở ưu thế yếu lập tức vượt xa bổn gia.”
“Cuộc đại chiến tiếp theo, bên ta phải giải quyết chính là đàn sói năm mươi vạn này. Nếu không, hy vọng thắng lợi sẽ cực kỳ mong manh.”
“Ta không thể thua được. Cổ tiên lão tổ vất vả lắm mới đồng ý, nếu ta hoàn thành nhiệm vụ bí mật lần này, lão tổ sẽ ra tay, đích thân giải quyết căn bệnh cho muội muội. Vì muội muội, ta nhất định sẽ trở thành chủ Vương Đình, tiến thẳng vào lầu Chân Dương tám mươi góc.”
“Trước đó, bất kỳ người nào dám cản đường của ta, đều phải chết. Cho nên, Lang Vương Thường Sơn Âm, ngươi hãy chết trong đêm mưa trước khi chiến đấu này cho ta.”
Đông Phương Dư Lượng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ lãnh khốc.
Cổ Thập Quân Lực đang lơ lửng trên đỉnh đầu Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhắm mắt ngồi xếp bằng, toàn thân được bao phủ bên trong ánh sáng cổ Thập Quân Lực.
Thật lâu sau.
Phương Nguyên mở mắt, ánh sáng chậm rãi tiêu tán, cổ Thập Quân Lực chỉ bằng một nửa trước kia.
“Còn có thể dùng thêm hai lần nữa.” Phương Nguyên im lặng tính toán.
Cổ Thập Quân Lực là cổ tiêu hao. Sau khi sử dụng hết lần này, hắn đã có được lực đạo bảy mươi quân. Nội tình này, nếu đặt ở cổ sư Lực đạo tứ chuyển sơ giai, cũng có thể nói là tạm ổn.
Nhưng cổ Toàn Lực Ứng Phó đã bị áp chế xuống nhị chuyển. Nếu một ngày không giải quyết vấn đề, tu hành Lực đạo sẽ không có khả năng thay đổi chất lượng. Có thể nói, trong thời gian ngắn, sức chiến đấu của tu vi Lực đạo vẫn còn chưa lấy ra được.
Hắn theo thứ tự kiểm tra Không Khiếu thứ nhất, Không Khiếu thứ hai.
Cổ bổn mệnh Không Khiếu thứ nhất là Xuân Thu Thiền. Nó vẫn đang ngủ say tĩnh dưỡng.
Chân nguyên Tinh Tử chín thành, sóng nước lấp loáng, bức tình trong suốt phát ra màu tím mê ly của ngũ chuyển đỉnh phong.
Trên mặt biển, cổ Lang Yên giống như một đám mây đen hình sói.
Nổi lơ lửng là Chiến Cốt Xa Luân đã được chữa trị hoàn toàn và cổ Tuyết Tẩy lá trắng noãn.
Cổ Để Lại Dấu Vết ngũ chuyển giống như con mực, khi thì lặn xuống, khi thì chơi cùng với cổ Sói Nuốt và cá Bong Bóng.
Đáy biển chân nguyên là rất nhiều cổ ngự sói, cổ Thập Quân Lực và cổ Lang Hồn.
Đồng thời, còn có cổ Tinh Môn quan trọng nhất với Phương Nguyên bây giờ, cổ Nâng Ly Cạn Chén, cổ Đông Song, cổ Táng Hồn, cổ Mã Đáo Thành Công.
Cổ Sói Tru, Cổ Lang Cố, cổ Ưng Dương, cổ Sói Chạy, cổ Liễm Tức đều ký thác vào các vị trí trong cơ thể.
Thời gian Phương Nguyên ở Bắc Nguyên càng dài, cơ thể của hắn càng thích ứng với hoàn cảnh của Bắc Nguyên. Tu vi Không Khiếu thứ nhất đã đạt đến tình trạng ngũ chuyển trung giai.
Nhưng Phương Nguyên vẫn dùng cổ Liễm Tức, áp chế khí tức bản thân xuống còn tứ chuyển đỉnh phong.
Bên trong Không Khiếu thứ hai lại là một cảnh tượng khác.
Tinh màng xung quanh đang chiếu sáng Không Khiếu.
Trên biển chân nguyên Chân Kim chín thành, ba quang dập dờn.
Trải qua mấy ngày tu hành, Không Khiếu thứ hai của Phương Nguyên cũng từ tam chuyển đỉnh phong đạt đến tứ chuyển đỉnh phong.
Chính giữa Không Khiếu là cổ Toàn Lực Ứng Phó tam chuyển.
Ngoài ra còn có hư ảnh thú lực chuyển hóa thành cổ Khí Lực tam chuyển. Cơ thể càng bị thương, sức mạnh sẽ chuyển sang cổ Khổ Lực tứ chuyển.
Cổ Mạnh Mẽ Đâm Tới tứ chuyển, hoa Đâu Suất tam chuyển, cổ Nguyên Lão, cổ Phí Sức tứ chuyển, và cổ Tự Lực Cánh Sinh có tác dụng trị liệu tam chuyển.
Về phần cổ Kim Cương Trừng Mắt, cổ Điểm Kim, cổ Ô Thất, cổ Huyết Sọ, cổ Cốt Nhục Đoàn Viên, cổ Âm Dương Chuyển Thân tạm thời không dùng đến, đều để hết ở phúc địa Hồ Tiên.
Bởi vì từ trong phúc địa Lang Gia bước ra, nơi Phương Nguyên xuất hiện đầu tiên là Bắc Nguyên. Nhờ thế Không Khiếu thứ hai đã được Bắc Nguyên thừa nhận, tu vi tứ chuyển đỉnh phong, không hề bị dị vực áp chế.
Tu vi Không Khiếu thứ hai có thể tiến triển như vậy, cũng may trước đó Phương Nguyên đã mua được những con cổ Xá Lợi.
Nhưng vì tiên nguyên thạch còn lại không nhiều, hắn cũng không cách nào mua thêm cổ Tử Tinh Xá Lợi. Bởi vậy tiếp theo, tu vi Không Khiếu thứ hai chỉ có thể dựa vào lực của Phương Nguyên mà tu hành.
“Từ tứ chuyển đến ngũ chuyển là một quá trình thay đổi về chất, chênh lệch khá lớn. Đêm nay, ta nhất quyết đột phá tu vi Không Khiếu đến nhất chuyển sơ giai.” Phương Nguyên thấy thời gian vẫn còn dài, quyết định ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, gia tăng cảnh giới lên ngũ chuyển.
Tu vi Không Khiếu thứ hai đã đạt đến tứ chuyển đỉnh phong, nội tình đã tích lũy đầy đủ. Tư chất không cao hơn Không Khiếu thứ nhất, nhưng vì do địa linh Lang Gia đích thân luyện chế, tư chất cũng được chín thành.
Cổ sư bình thường chỉ cần hai điều kiện này là có thể gia tăng vốn liếng lên ngũ chuyển.
Sau khi thất bại mấy lần, kinh nghiệm đầy đủ, nhất định sẽ thành công tấn thăng.
Nhưng kinh nghiệm về phương diện này, Phương Nguyên từ trước đến nay có thể nói là cao thủ. Cửa ải này không tồn tại đối với hắn.
Chương 654: Ám sát (2)
Quan trọng hơn, chân nguyên Không Khiếu thứ nhất và thứ hai có thể dùng chung với nhau.
Thiên hạ này không có hai chiếc lá giống nhau, giữa cổ sư cũng vậy, chân nguyên cũng không giống nhau. Nếu không, cũng sẽ không có loại cổ Cốt Nhục Đoàn Viên. Nếu cổ sư rót chân nguyên khác vào sẽ dẫn đến chân nguyên cũ bị thay đổi, cuối cùng Không Khiếu sẽ bị nổ tung.
Nhưng mặc kệ Không Khiếu thứ nhất hay thứ hai, tất cả đều thuộc sở hữu của một mình Phương Nguyên. Chân nguyên bên trong Không Khiếu có thể sử dụng xen lẫn, bản chất hoàn toàn giống nhau.
“Lên.”
Trong lòng Phương Nguyên mặc niệm một tiếng, chân nguyên Tinh Tử bên trong Không Khiếu thứ nhất liền lao ra, xông vào Không Khiếu thứ hai bên trong lồng ngực.
Chân nguyên ngũ chuyển đỉnh phong xung kích bức tường tứ chuyển, quả nhiên có hiệu quả mãnh liệt.
Tờ mờ sáng, Phương Nguyên thành công đột phá ngũ chuyển sơ giai.
Lần trùng kích ngũ chuyển này có thể là lần thoải mái duy nhất từ trước đến nay của hắn.
“Bởi vì dùng chân nguyên bên trong Không Khiếu thứ nhất, dẫn đến Không Khiếu thứ hai cũng chịu sự áp chế của dị vực.” Phương Nguyên cảm nhận một chút. Mặc dù bên trong Không Khiếu thứ hai có chân nguyên màu tím nhạt, nhưng hiệu quả thúc giục vẫn tương đương với chân nguyên Chân Kim ban đầu.
“Nhưng nửa tháng sau, Không Khiếu thứ hai bị dị vực áp chế sẽ tiêu tán. Sau ba tháng, Không Khiếu thứ nhất cũng hoàn toàn dung nhập hoàn cảnh Bắc Nguyên, không chịu dị vực áp chế nữa. Đến lúc đó, cuộc chiến Vương Đình cũng đã bước vào hồi cuối...”
Phương Nguyên thở ra một hơi, sau đó đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút.
Một đêm tu hành không ngủ không nghỉ, khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi.
Hắn mở cửa mật thất, hai vị cổ sư tam chuyển trước cửa lập tức phản ứng, hành lễ vấn an hắn.
Một vị trong đó còn thông báo cho Phương Nguyên một tin tức tốt: “Lang Vương đại nhân, cổ sư bên ngoài của chúng ta bắt được một con sói Vây Cá, hiện đang giam giữ trong lồng. Tộc trưởng dặn dò xuống, nếu đại nhân đã tu hành xong, có thể đó để thu phục nó.”
Tin tức này mang đến cho Phương Nguyên một sự kinh ngạc và vui mừng ngoài ý muốn.
Sói Vây Cá là một dị thú, chiến lực tương đương cổ sư tứ chuyển. Mặc dù Phương Nguyên đã mua một số dị thú bên trong Bảo Hoàng Thiên, nhưng vì không tiện giải thích, cho nên hắn không lấy ra.
Nếu có một con sói Vây Cá ở bên cạnh hộ vệ, trên chiến trường, Phương Nguyên lại càng thêm an toàn.
Một lát sau, Phương Nguyên bước vào doanh địa quân nhu.
“Thổ Ba tham kiến Lang Vương đại nhân.” Một vị cổ sư tam chuyển vội vàng nghênh tiếp.
Dáng người gã ta béo núc nhích, gương mặt phì nộn bóng loáng, không khỏi nịnh hót: “Lang Vương đại nhân, tiểu nhân chờ ngài đã lâu, tiểu nhân xin dẫn ngài sang đó.”
Dưới sự dẫn đường của Thổ Ba, một lát sau, đám người Phương Nguyên đã đến trước một cái lồng gỗ, nhìn thấy con sói Vây Cá.
Hình thể con sói Vây Cá to như con voi, lúc này nó đang dựa vào lồng, toàn thân bao phủ một lớp da cứng cáp như da cá sấu.
Phần lưng của nó là một loạt vây cá màu xanh đen giống như vây cá mập, từ đầu sói kéo dài đến đuôi sói.
Ánh sáng ban mai chiếu sáng trên người nó. Con sói Vây Cá đang nhắm mắt. Dưới tác dụng của cổ Mê Man, nó đã mất đi tri giác.
“Chúc mừng đại nhân, sói Vây Cá là sói dị thú có lực phòng ngự mạnh nhất. Có con sói này bảo vệ, đại nhân giống như hổ thêm cánh.”
“Càng khó hơn, cá Vây Sói không chỉ tác chiến trên lục địa mà còn có thể lặn xuống nước, chiến lực càng mạnh.”
Hai vị cổ sư tam chuyển nhìn thấy con sói Vây Cá thần tuấn như vậy, không khỏi lên tiếng chúc mừng Phương Nguyên.
Phương Nguyên mỉm cười nhìn con sói Vây Cá trước mặt, mắt nheo lại, hờ hững hỏi: “Bắt được con dị thú này, chắc hy sinh không ít người nhỉ?”
Thổ Ba biết Phương Nguyên đang hỏi thăm mình, lập tức đáp: “Đúng vậy, hy sinh mất bốn vị cổ sư tam chuyển, hơn hai trăm cổ sư nhị chuyển. Nếu không có hai vị Tộc trưởng Uông gia, Phòng gia kịp thời trợ giúp, con sói Vây Cá này đã chạy mất.”
Phương Nguyên gật đầu, mắt nheo lại thành một đường nhỏ: “Trên người con sói Vây Cá này vết thương chồng chất, nhưng theo ta thấy, hình như nó còn có vết thương cũ?”
“Vâng, đúng vậy. Nếu không phải đã có vết thương cũ, cổ sư trinh sát sẽ khó mà chạy thoát trở về báo tin. Có thể thấy được Lang Vương đại nhân được Trường Sinh Thiên chiếu cố, trong cuộc đại chiến sắp đến lại mang một con sói Vây Cá bị thương đến trước mặt ngài.” Thổ Ba không ngừng vuốt mông ngựa.
“May mắn...” Phương Nguyên lẩm bẩm, cảm giác không ổn trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Hắn cũng không nói rõ cảm giác không ổn này từ đâu mà đến, chỉ là hắn cảm nhận được nguy hiểm mà thôi.
Hắn hỏi thăm vài câu, cũng không phát hiện ra được chỗ nào không ổn.
Sói Vây Cá là dị thú, chiến lực tương đương cổ sư tứ chuyển. Bởi vì trên người có vết thương cũ, cho nên mới bị bắt sống.
Tất cả đều rất hợp lý.
Điều duy nhất không hợp lý chính là cảm giác bất an trong lòng Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên rất coi trọng cảm giác này.
Cảm giác này, khi hắn mới xuyên qua kiếp trước không hề có. Là hắn gặp trắc trở mấy trăm năm, vô số lần gặp phải cảnh thập tử nhất sinh, từ nhân sinh phong phú tích lũy được một loại trực giác mà thôi.
Người ta thường nói, người già thành tinh. Một người cho dù có ngu đi chăng nữa, chịu thiệt, chịu tổn hại, chịu bất lợi, chịu trắc trở, thấy qua nhiều thứ, tự nhiên sẽ hình thành trí tuệ sinh tồn.
Trên thực tế, không chỉ là người, ngay cả dã thú bình thường cũng có sự mẫn cảm đối với nguy hiểm.
Bên trong ánh mắt chờ mong của các cổ sư chung quanh, Phương Nguyên móc ra một con cổ ngự sói tứ chuyển.
“Cho ngươi, ngươi hãy thu phục con dị thú này đi.” Điều khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, Phương Nguyên không đích thân ra tay, mà đưa cổ ngự sói cho Thổ Ba.
“Cho tiểu nhân sử dụng?” Thổ Ba kinh ngạc: “Nhưng tại hạ chỉ có tu vi tam chuyển...”
“Bớt nói nhảm, mau dùng đi.” Phương Nguyên không kiên nhẫn quát một tiếng chói tai, ép đưa cổ ngự sói cho Thổ Ba.
Thổ Ba bất đắc dĩ, không biết tại sao Lang Vương đại nhân lại có tính tình cổ quái như thế, nhưng ngại uy thế của Phương Nguyên, đành phải rót chân nguyên vào.
Gã thúc lục một hồi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc này mới chậm rãi thôi động được con cổ ngự sói tứ chuyển.
Cổ ngự sói hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh, run rẩy rơi xuống người sói Vây Cá.
“Haiz!” Một tiếng thở dài tiếc nuối của nữ đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
Một lát sau, báo động trong lòng Phương Nguyên tăng vọt, hắn không hề nghĩ ngợi, vội vọt ra đằng sau.
Một cảm giác run rẩy trong nháy mắt quét sạch linh hồn của mọi người.
Trong cùng một thời khắc, Thổ Ba đột nhiên há to miệng, miệng phát ra tiếng thét bi thảm, sau đó mất mạng ngay tại chỗ.
Hai vị cổ sư tam chuyển hộ vệ sợ hãi không hiểu chuyện gì. Bọn họ hoàn toàn không biết Thổ Ba mất mạng như thế nào. Nhất thời, bọn họ vô thức bay ngược ra đằng sau theo Phương Nguyên.
Nhưng một người trong đó chợt run lẩy bẩy, cơ thể còn đang ở giữa không trung thì không còn khí tức.
“Là hồn bạo...” Trong đầu Phương Nguyên lóe lên, bật thốt.
“Lang Vương đại nhân quả nhiên kiến thức phi phàm.” Một giọng nữ vang lên bên tai hắn, sau đó là bóng đen phun trào.
Bóng đen như kiếm, như Khổng Tước màu đen giang đôi cánh rộng, âm tàn sắc bén bao phủ Phương Nguyên.
Cổ Kiếm Ảnh Đa Trọng tứ chuyển.
Đinh đinh đang đang.
Lập tức âm thanh dày đặc vang lên liên tiếp.
Kiếm ảnh đa trọng chém vào cơ thể Phương Nguyên giống như sắt thép chạm vào nhau, phát ra tia lửa chói mắt.
Làn da Phương Nguyên biến thành một màu xanh sẫm. Nếu cẩn thận quan sát còn có đường vân mai rùa kéo dài một mảnh.
Cổ Rùa Ngọc Da Sói ngũ chuyển.
“Nữ tặc tử.” Một vị cổ sư tam chuyển còn lại, nhìn thấy Phương Nguyên đang bị công kích, lập tức hét lớn, chuyển hướng chạy đến hỗ trợ.
Nữ cổ sư đánh lén Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, cũng không quan tâm, thôi động kiến ảnh đa trọng cuồng bạo.
Đồng thời, nàng ta há miệng phun ra một sợi tơ giống như con rắn.
Sợi dây đen giống như con rắn này dường như không nhìn thấy kiếm ảnh chung quanh, chui thẳng vào lỗ tai Phương Nguyên.