Chương 649: Đàn sói năm mươi vạn
Hắn có cổ phương cổ Nói Không Giữ Lời. Hai trăm năm sau, loại cổ này mới được một vị tù trưởng Tây Mạc nghiệm ra. Khi còn ở thành Thương Gia, Phương Nguyên đã dùng nó mà xóa đi lời thề độc với Bạch Ngưng Băng.
Hiện tại, hắn có thể câu thông Bảo Hoàng Thiên, muốn giải trừ lời thề độc, chẳng qua chỉ cần luyện cổ Nói Không Giữ Lời mà thôi.
Trong vương trướng, đèn đuốc sáng trưng, các nhà được an bài theo số ghế.
Hắc Lâu Lan ngồi ở vị trí chủ vị, ghế thứ nhất bên tay trái là Phương Nguyên, Cát Quang ngồi sau lưng hắn.
Gương mặt vị Tộc trưởng trẻ tuổi hiện lên vẻ vui mừng khó nén. Lần minh ước này, Cát gia nhờ ôm chân Phương Nguyên mà có được rất nhiều lợi ích, vượt qua các bộ tộc cỡ trung.
Sau Phương Nguyên là bộ tộc cỡ lớn như Uông gia, Phòng gia, Diệp gia.
Xuống tiếp nữa là bộ tộc cỡ trung, cuối cùng là bộ tộc cỡ nhỏ và cao thủ tứ chuyển Ma Đạo Thủy Ma Hạo Kích Lưu.
Đến tận đây, liên minh mới tính là đã được thống nhất, không còn năm bảy máng như trước.
“Haha, hiện tại tất cả đều là người một nhà. Dựa theo truyền thống cũ, vừa mới xây dựng liên minh cần phải tế cờ thắng lợi. Nhưng những truyền thống hoặc lệ cũ như vậy đều là cẩu thí. Ta đã sớm nghĩ kỹ, thay vì chiếm đoạt những thế lực nhỏ yếu, chi bằng hợp nhất sói hoang.” Hắc Lâu Lan lên tiếng.
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên mặt Phương Nguyên.
Sắc mặt Phương Nguyên lạnh nhạt, liếc nhìn chung quanh một vòng, trong lòng hiểu được chính vì có sự gia nhập của hắn mà lịch sử đã thay đổi.
Hắn nhớ mang máng, năm trăm năm trước, sau khi Hắc Lâu Lan thành lập liên minh, lập tức tấn công phía Đông, triển khai huyết chiến với các bộ tộc phía Đông.
“Nhưng cũng tốt, mặc dù Hắc gia chiến thắng bộ tộc phía Đông, nhưng đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm. Hắc Lâu Lan rõ ràng nhìn trúng con lang hoàng sói Đêm của ta, điều này cũng rất bình thường. Có lang hoàng sói Đêm, ngay cả vạn thú cũng có thể hợp nhất. Đàn sói lớn mạnh, đối với cá nhân ta cũng là một chuyện tốt.”
Phương Nguyên vừa suy nghĩ vừa gật đầu với mọi người: “Đã như vậy, vậy ta cũng không khiêm nhường nữa.”
Mọi người trong doanh trướng đều không có dị nghị.
Đàn sói càng nhiều, trợ giúp đối với bọn họ lại càng lớn, có thể giảm bớt vô số thương vong, tận khả năng bảo tồn thực lực bộ tộc.
Hắc Lâu Lan nể trọng Thường Sơn Âm, mọi người đều hiểu và cũng hoàn toàn đồng ý.
Không lợi dụng một vị đại sư Nô đạo, đó mới là sự lãng phí.
Về phần ảnh hưởng của Lang Vương sau khi thực lực tăng vọt, bọn họ cũng không có quá nhiều lo lắng.
Bọn họ không biết có cổ Nói Không Giữ Lời, cho nên rất tin tưởng vào hiệu quả chế ước của cổ Thề Độc. Minh ước đã thành, cũng không cần lo lắng Lang Vương vì thực lực phát triển mà thôn tính lợi ích của bọn họ.
Rất nhanh, sau khi thương nghị, toàn bộ liên minh Hắc gia tích cực vận chuyển. Bộ tộc lớn nhỏ, cổ sư cường giả muôn hình muôn vẻ cũng bắt đầu vì đàn sói Phương Nguyên mà cống hiến sức lực.
Màn đêm phủ xuống trên thảo nguyên, Tang Dịch đang liều mạng phi nước đại.
Gió rét thấu xương quất vào mặt gã.
“Nhanh lên, nhanh lên.” Gã không ngừng hò hét trong lòng, chân nguyên bên trong Không Khiếu điên cuồng rót vào cổ di động.
Húuuuuu
Sau lưng gã, một đàn sói Đêm đang triển khai truy sát.
Bởi vì trong tay của Tang Dịch có thi thể của sói Đêm con, dẫn đến sự truy sát kéo dài nửa chén trà nhỏ.
Nếu đổi lại là lúc trước, thời gian uống cạn nửa chén trà đối với Tang Dịch mà nói chỉ là cái chớp mắt. Nhưng sau lưng có vạn sói đuổi theo không bỏ, Tang Dịch chỉ cảm thấy từng giây từng phút dài dằng dặc.
“Rốt cuộc cũng đã đến rồi.” Nhìn thấy một sơn cốc nhỏ trước mắt, Tang Dịch phát ra sức mạnh mới, một đầu đâm vào giữa sơn cốc.
Ầm ầm.
Gần hai vạn con sói Đêm giống như một đợt hồng thủy màu đen, tốc độ không giảm cũng theo đó mà chạy vào sơn cốc.
“Vào rồi, vào rồi.” Đám cổ sư mai phục bên trong sơn cốc vui vẻ kêu to.
“Nhanh thu lưới, không được bỏ sót.” Cổ sư tam chuyển phụ trách mai phục lập tức ra lệnh.
“Chất tường đất cho ta.” Một đám cổ sư nhị chuyển liên hợp lại, đồng thời thôi động cổ Đống Đất nhị chuyển.
Nhiều cổ Đống Đất phát động cùng một lúc, lập tức khiến cho lối vào nhỏ hẹp của sơn cốc bị lấp đầy, hình thành cổ Tường Đất tam chuyển.
Đồng thời, tại một sơn cốc khác, cũng có hơn mười vị cổ sư cùng lúc phát động cổ Đá Rơi nhị chuyển.
Rất nhiều đá rơi cuồn cuộn rơi xuống, phong bế cửa ra vào.
Cửa ra của sơn cốc đã bị phong bế, hiện tại ngay cả cửa vào cũng bị đóng luôn. Đàn sói Đêm tiến vào lập tức trở thành cá trong chậu.
Vạn thú vương sói Đêm phát hiện không ổn, lập tức suất lĩnh đàn sói trèo lên sơn cốc, chuẩn bị nhảy qua.
Nhưng lúc này, một tiếng sói tru thật thê lương vang lên tận mây xanh.
Phương Nguyên cưỡi lang hoàng sói Đêm và rất nhiều sói Đêm khác triển khai công kích từ trên xuống.
Đàn sói Đêm hoang dại hai mắt đỏ bừng gầm thét liên tục, nhưng vì ngại uy thế của lang hoàng, cho nên do dự không tiến.
Cổ Thần Thanh.
Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, gọi ra một con cổ Thần Thanh.
Đây là cổ trùng tứ chuyển, được chân nguyên rót vào, lập tức hóa thành một luồng gió xanh.
Gió mát nhè nhẹ quét qua toàn trường.
Đàn sói Đêm hoang dại đang kích động, sau khi được làn gió mát thổi qua, lập tức tỉnh táo lại.
Lang hoàng gào lên một tiếng, đàn sói Đêm hoang dại phát sinh hỗn loạn to lớn, trận hình tán loạn, đấu chí bị dao động nghiêm trọng.
Phương Nguyên cười sang sảng, lúc này mới suất lĩnh đàn sói chân chính xông đến.
Có cổ sư tham gia chiến đấu, cuốn lấy vạn lang vương sói Đêm.
Phương Nguyên trước điều động đàn sói, chia đàn sói hoang thành nhiều phần, từng bước xâm chiếm, một mực khống chế toàn cục. Sau đó, hắn xoay người bước đến trước mặt vạn lang vương, nhìn đúng thời cơ, thôi động cổ ngự sói tứ chuyển.
Cuối cùng, hắn chỉ bỏ ra mấy trăm con sói Đêm đã thu được con vạn lang vương và đàn sói gần hai vạn, thuận lợi hợp nhất.
Sau khi đại cáo công thành, hắn chỉ lưu lại những cổ sư quét dọn chiến trường, còn mình thì suất lĩnh đàn sói lớn hơn chạy đến địa điểm kế tiếp.
Ở đó còn có một đàn sói Đêm hoang dại chờ hắn hợp nhất.
“Làm rất tốt.” Thủ lĩnh tam chuyển vỗ vai Tang Dịch, đưa cho gã năm trăm nguyên thạch và một con cổ tam chuyển: “Đây là phần thưởng mà ngươi đáng có.”
Tang Dịch lau trán đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển tiếp nhận nguyên thạch và cổ trùng.
Gã kinh ngạc nhìn về phía xa, ánh mắt hâm mộ tập trung trên bóng lưng rời đi của Phương Nguyên.
“Mặc dù ta cũng là cổ sư tam chuyển, có chút uy danh trong Ma đạo, nhưng so với Lang Vương, ta hoàn toàn chẳng tính là gì. Đây mới thật sự là đại nhân vật. Đến khi nào ta mới có được thành tựu như vậy chứ?”
Một đêm, Phương Nguyên băng qua mấy ngàn dặm, hợp nhất bảy vạn sói Đêm hoang dã.
Cho đến hừng đông, sói Đêm không ra ngoài đi săn nữa, tất cả quay về tổ sói, lúc này Phương Nguyên mới suất lĩnh đàn sói mệt mỏi quay trở lại doanh địa Hắc gia.
Sau khi Hắc Lâu Lan thành lập liên minh, hết thảy có năm doanh địa lớn trú đóng gần nhau.
Đàn sói của Phương Nguyên gửi ở năm doanh địa, do nhân viên phụ trách đặc biệt nuôi nấng.
Mấy ngày qua, hắn hợp nhất được rất nhiều sói Đêm. Vốn trong tay hắn chỉ có ba vạn sói Đêm, bây giờ đã tăng vọt đến ba mươi hai vạn.
Sói Đêm trở thành lực lượng khổng lồ nhất trong tay Phương Nguyên, không có đàn thứ hai.
Cộng thêm sói Chu Viêm, sói Gió và sói Nước trước đó, số lượng đàn sói trong tay hắn đã tăng vọt đến năm mươi ba vạn con.
“Nhờ có lang hoàng sói Đêm, việc hợp nhất đàn sói Đêm mới dễ như trở bàn tay.” Sau khi sắp xếp cẩn thận đàn sói, Phương Nguyên mang theo cơ thể mệt mỏi trở về mật thất nghỉ ngơi.
Đàn sói Đêm tăng lên quá nhiều, số lượng vạn lang vương do Phương Nguyên khống chế cũng tăng lên mấy lần.
Có nhiều vạn thú vương sói Đêm, hồn phách của hắn càng nặng thêm, khiến cho hắn có cảm giác nặng nề sâu trong linh hồn.
Ngủ mấy canh giờ, Phương Nguyên mở mắt, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tiếp tục khổ tu.
Cổ Lang Hồn.
Chương 650: Triệu Liên Vân (1)
Hắn thôi động cổ Lang Hồn, Thiên Nhân Hồn dưới sức mạnh của cổ, chậm rãi biến chuyển thành Lang Nhân Hồn.
Trước kia, hắn từ Bách Nhân Hồn chuyển sang Lang Nhân Hồn, có thân người, tai sói, đuôi sói, vuốt sói. Nhưng sau khi sử dụng rất nhiều cổ Can Đảm ở núi Đãng hồn, hồn phách tăng trưởng thành Thiên Nhân Hồn, ngược lại khiến cho hiệu quả của cổ Lang Hồn bị pha loãng, khôi phục lại hình dáng của hồn phách bình thường.
Cổ Lang Hồn có hiệu quả không rõ ràng, cứ mỗi một canh giờ, tai sói trên đỉnh đầu nhân hồn Phương Nguyên mới cao hơn được một chút.
Nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, sự nặng nề trong tâm linh đã giảm bớt đi rất nhiều.
Sau khi chuyển thành Lang Nhân Hồn, hắn khống chế đàn sói nhẹ nhàng hơn. Từ trong chỗ sâu nhất của linh hồn, nó sẽ xem cổ sư Nô đạo như đồng loại.
“Đáng tiếc trong tay của ta lại không có cổ Lang Hồn ngũ chuyển, cái mà ta dùng chỉ là cổ Lang Hồn tứ chuyển. Hiệu suất tác dụng lên Bách Nhân Hồn khá rõ ràng, nhưng đến Thiên Nhân Hồn thì tốc độ chậm lại.”
Thôi động thật lâu, lúc này Phương Nguyên mới thu hồi cổ Lang Hồn, trong lòng hơi tiếc nuối.
Nhưng cổ ngũ chuyển từ trước đây nay đâu dễ có được.
Luyện chế cổ Lang Hồn tứ chuyển cần hồn phách hoàn chỉnh của một con vạn lang vương. Muốn luyện chế cổ Lang Hồn ngũ chuyển, cần hồn của lang hoàng.
Hơn nữa, cho dù đại sư luyện đạo tự mình ra tay, khả năng thành công luyện chế cổ Lang Hồn ngũ chuyển cũng không đủ năm thành.
Phương Nguyên vốn muốn mua bên trong Bảo Hoàng Thiên, nhưng nghĩ đến chỉ còn lại hai khối tiên nguyên thạch và thế lực thần bí âm thầm ẩn núp kia, vì lý do ổn thỏa, hắn đành từ bỏ kế hoạch này.
“Mặc dù không thể trực tiếp mua bên trong Bảo Hoàng Thiên nhưng ta sẽ đưa ra yêu cầu này với Hắc Lâu Lan. Hắc gia là bộ tộc hoàng kim, Thái thượng gia lão là cổ tiên, nội tình cực kỳ thâm hậu. Đã qua hai ba ngày rồi, ta không ngại đi hỏi một chút.”
Nói đến đây, Phương Nguyên bước ra khỏi mật thất.
Sau khi gặp Hắc Lâu Lan, đối phương lại biểu hiện lực bất tòng tâm.
“Sơn Âm lão đệ, thật không dám giấu diếm, ta đã gửi tin cầu viện cho Thái thượng gia lão, nhưng bọn họ cho rằng, cho đệ một con cổ Lang Hồn ngũ chuyển, chi bằng cho đệ một con lang hoàng còn sống thì tốt hơn. Nhưng lang hoàng không thể tùy tiện cho người khác. Ý của bọn họ là muốn dùng chiến công để đổi. Dù sao ta cũng phải phục chúng mà.”
Hắc Lâu Lan rất giảo hoạt. Sau khi Phương Nguyên hạ lời thề độc, thái độ của gã cũng không còn nhiệt tình như trước.
Cộng thêm mấy ngày qua vận dụng rất nhiều nhân lực vật lực, thuận tiện cho Phương Nguyên hợp nhất đàn sói, gã cảm thấy mình cũng đã làm quá đủ cho Phương Nguyên rồi.
Đồng thời, đàn sói của Phương Nguyên tăng lên hơn năm mươi vạn con. Số lượng khổng lồ như vậy cũng khiến cho gã phải kiêng kỵ. Mặc dù có cổ thề độc ước thú, nhưng trong tiềm thức, Hắc Lâu Lan vẫn phải phòng bị một chút.
Phương Nguyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn ra lệnh Tiểu Hồ Tiên phải nhìn chằm chằm Bảo Hoàng Thiên. Nếu có lang hoàng bản thổ Bắc Nguyên, nhớ tận lực lấy về.
Nhưng đáng tiếc, thú hoàng rất ít khi được bán. Mấy ngày qua có một con thú hoàng được bán nhưng không phải lang hoàng mà là trư hoàng.
Lúc này, Phương Nguyên cũng nghe ra được giọng điệu của Hắc Lâu Lan, biết gã sắp kềm nén không nổi, đã mài đao xoèn xoẹt muốn mở cuộc viễn chinh.
Mấy ngày qua, chiến hỏa đã bay tán loạn, đánh túi bụi ở Thiên Xuyên, Mãnh Khâu, Thảo Phủ ở Bắc Nguyên. Lần này, trong số các nhà tranh đoạt Vương Đình, chỉ có Hắc gia là còn bất động, tích lũy đàn sói.
Bây giờ đàn sói cũng đã tích lũy đủ, Hắc Lâu Lan lòng đầy tham vọng đã sớm không chờ đợi nổi nữa.
“Như vậy, Lâu Lan lão huynh muốn công lược thế lực phương nào trước?” Phương Nguyên hỏi.
Hắc Lâu Lan cười ha hả, vỗ vai Phương Nguyên: “Ánh mắt lão đệ đúng là sắc bén, đã nhìn ra được. Không dối gạt lão đệ, ta muốn trực tiếp tấn công Thảo phủ, diệt trừ bộ tộc phía Đông. Bộ tộc phía Đông rất nhiều mỹ nữ, nhất là cô gái tên Đông Phương Tinh Vũ, là đại mỹ nhân nổi danh Bắc Nguyên. Ta muốn giết sạch đàn ông ở đó, đoạt hết phụ nữ vào tay. Haha...”
Phương Nguyên hơi sững sờ. Lịch sử phát trển vẫn có quán tính sao? Lượn quanh một vòng lại quay về các bộ tộc phía Đông.
“Nhưng bây giờ ta có đàn sói năm mươi vạn con, khác với kiếp trước. Đông Phương gia... Haha...” Phương Nguyên cười lạnh trong lòng.
Đến trình độ như hắn, đã có thể ảnh hưởng đến lịch sử phát triển.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Phải để lịch sử thay đổi hoàn toàn.
Chỉ cần lợi ích trước mắt, hắn cũng chẳng quan tâm trời đất sụp đổ, hồng thủy ngập trời, ngàn người chỉ trỏ, tiếng xấu muôn đời.
Ngày kế tiếp, Hắc gia nhổ trại lên đường, một đường tiến về Thảo Phủ.
Tin tức truyền ra, lập tức khiến thế lực các nơi chú ý.
Phong vân nổi lên, Thảo Phủ giống như lâm đại địch.
Cũng giống như đại hội anh hùng Ngọc Điền, thế lực hai nhà Lưu Hắc khác biệt nhau. Còn đại hội anh hùng Thảo Phủ, các bộ tộc phía Đông chiếm cứ ưu thế lớn nhất, lực áp quần hùng, còn hợp nhất rất nhiều gia tộc. Chỉ còn Triệu gia là gánh chịu áp lực vẫn không đồng ý điều kiện nhập minh hà khắc của Đông Phương gia.
Đại quân Hắc gia đến, thu hút toàn bộ lực chú ý của các bộ tộc phía Đông. Triệu gia lập tức thở phào một hơi, bắt đầu có ý định di chuyển doanh địa.
Đại diện Tộc trưởng Đông Phương tộc là cổ sư Trí đạo ngũ chuyển Đông Phương Dư Lượng.
Y một đêm không ngủ, sau khi đo lường tính toán, lập tức thay đổi thái độ cường ngạnh trước giờ, điều kiện nhập minh không còn hà khắc mà trở nên cực kỳ khoan dung, độ lượng.
Đông Phương Dư Lượng đích thân du thuyết, lên tiếng mời Triệu gia nhập minh.
Tộc trưởng Triệu gia do dự.
Triệu gia và Đông Phương gia sớm có thù hận. Mấy năm qua càng kết càng sâu. Nhưng lần này thành ý Đông Phương gia rất rõ ràng, điều kiện gia nhập lại dụ người như thế.
Có lẽ đây là một cơ hội tốt giúp cho Triệu gia vứt bỏ hiềm khích, hóa giải thù cũ với Đông Phương tộc?
Trong thư phòng, Tộc trưởng Triệu gia mệt mỏi buông tờ văn thư trong tay xuống.
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào gương mặt của ông.
Vị cổ sư ngũ chuyển sơ giai hơn năm mươi tuổi, bởi vì lúc nào cũng vất vả trong sự vụ của gia tộc mà trở nên xanh xao, mặt mũi nhăn nheo.
Mấy ngày qua, bởi vì Hắc gia kéo theo đội ngũ quy mô tiến tới, Đông Phương Dư Lượng chủ động mời chào, dẫn đến trong tộc chia ra thành hai phe.
Hai phe này tranh cãi không ngớt, một bên chủ trương đầu nhập Đông Phương tộc, hóa giải thù cũ. Một bên khác thì đề nghị phụ thuộc Hắc gia. Dù sao thế lực Hắc gia vẫn lớn hơn.
Nhưng đầu nhập vào Đông Phương tộc thật sự có thể hóa giải thù cũ hay sao? Vừa nghĩ đến thù hận tích lũy rất sâu giữa bổn gia và Đông Phương tộc, Tộc trưởng Triệu gia lập tức không còn niềm tin.
Nhưng phụ thuộc Hắc gia cũng không ổn.
Dù sao đại bản doanh Triệu gia cũng là một phương của Thảo Phủ, còn Hắc gia đại diện cho hào cường của Ngọc Điền. Sau khi phụ thuộc, bổn tộc của ông cũng khó tránh khỏi bị người khác liên hợp làm nhục, lợi ích lấy được có thể bao nhiêu chứ? Nói không chừng còn bị xem là pháo hôi mà đẩy ra trước.
Bởi vậy, Tộc trưởng Triệu gia luôn cảm thấy mâu thuẫn và do dự.
Nhất là mấy ngày gần đây, cao tầng trong tộc tranh chấp gay gắt, Tộc trưởng Triệu gia vừa phải đối ngoại, phòng ngừa âm mưu quỷ kế của Đông Phương Dư Lượng, vừa phải đối nội, trấn áp cục diện. Tộc trưởng Triệu gia cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
“Haiz.”
Ông thở dài một hơi, dựa lưng vào ghế, hai mắt vô thần nhìn bụi pha lẫn trong ánh nắng mặt trời.
Dưới ánh mặt trời, tro bụi có thể nhìn thấy. Tộc trưởng Triệu gia cảm thấy mình giống như một hạt bụi trong đó, mơ hồ không có phương hướng. Hiện tại hạt bụi đang lơ lửng giữa không trung, nhưng nói không chừng một trận gió thổi qua, nó sẽ rơi xuống đống bụi dưới mặt đất.
Đại chiến giữa Hắc gia và Đông Phương gia chính là một trận cuồng phoong sắp cuốn đến.
Đối mặt với trận cuồng phong đó, gia tộc của ông nên đi con đường nào đây?
Trong lúc Tộc trưởng Triệu gia đang tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng khóc.
Chương 651: Triệu Liên Vân (2)
Nghe được tiếng khóc quen thuộc này, Tộc trưởng Triệu gia cau mày, hỏi vọng ra ngoài: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Thị vệ ngoài cửa lập tức trả lời: “Tộc trưởng đại nhân, là đại tiểu thư vừa mới chạy đến, không cẩn thận trượt chân trên bậc thang, bị rách da đầu.”
“Sao?” Tộc trưởng Triệu gia đứng phắt dậy, gương mặt đau lòng: “Tại sao tiểu tâm can của ta lại đến đây? Chảy máu nhiều không? Mau, mau mang nó vào đây.”
Mặc dù Tộc trưởng Triệu gia có đến mấy đứa con trai, nhưng đều bị Đông Phương Dư Lượng ám toán giết chết, bây giờ dưới gối chỉ còn lại một cô con gái.
Đứa con gái này chỉ mới năm sáu tuổi, trời sinh tính tình nghịch ngợm, nhưng lại cực kỳ giống người vợ trước, vì thế rất được Tộc trưởng Triệu gia yêu thương.
Rất nhanh, cửa thư phòng mở ra.
Thị vệ ôm một đứa bé gái vào phòng.
Đứa bé mặc áo gấm, gương mặt xinh xắn đáng yêu vô cùng, lúc này cô bé đang ôm chân mày, khóc thút thít.
“Tiểu tâm can của cha, Tiểu Vân Vân của cha, con bị té ở đâu?” Tộc trưởng Triệu gia vội vàng bước đến ôm con gái vào lòng, lo lắng hỏi thăm.
“Cha, mắt của cha mù rồi sao? Vết thương ngay trên trán này.” Cô bé gào lên, ngồi trên cánh tay của Tộc trưởng Triệu gia, thuận thế nằm trong lòng ông, nũng nịu nói: “Cha, Vân Vân đau đầu.”
“Nào nào để cha xem một chút.” Tộc trưởng Triệu gia nhẹ nhàng vuốt trán con gái, thấy trên trán có vết trầy nhỏ, hơi đỏ và rướm chút máu.
Cho dù là vậy, Tộc trưởng Triệu gia vẫn cảm thấy đau lòng ghê gớm.
Ông nhẹ nhàng an ủi đứa con gái, sau đó lạnh lùng quát ma ma: “Ngô mụ, bà làm việc như thế nào vậy? Ta bảo bà theo sát tiểu thư, lúc nào cũng phải để mắt, bà xem trán con bé bị thương như thế này đây.”
“Lão thân đáng chết, xin Tộc trưởng đại nhân thứ tội.” Lão ma ma lập tức quỳ xuống, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng kêu khổ. Đứa bé này là Tiểu Ma Vương điêu ngoa, khó chịu nhất mà bà đã từng gặp. Bình thường, chỉ cần không để ý một chút là nó lại trêu chọc bà. Nhưng trước mặt Tộc trưởng, nó lại tỏ ra nhu thuận, đáng thương, đúng là tài hoa biểu diễn bẩm sinh. Bà lại không thể bắt được khuyết điểm của tiểu quỷ này.
“Cha, cha đừng trách ma ma, là Vân Vân đi đường không cẩn thận.” Cô bé nhẹ giọng nói.
Nhưng trong lòng thì bổ sung thêm một câu: “Lão thái bà này phiền chết đi được, cả ngày theo lão nương vòng tới vòng lui. Để vào thư phòng này, lão nương đã tự hại mình đấy.”
Tộc trưởng Triệu gia lập tức thở dài, vuốt ve mái tóc đen nhánh của con gái, gương mặt tràn ngập vẻ vui mừng: “Con gái, con và mẹ con đều thiện lương như nhau.”
Lão ma ma gào thét trong lòng: “Tộc trưởng, ngài đang bị lừa đấy. Đứa con gái này của ngài tuyệt đối là một tiểu quỷ.”
Nhưng bà cũng chỉ có thể hò hét trong lòng, bởi vì bà biết, ngoại trừ bà ra, có rất ít người chịu tin sự thật này. Bà đương nhiên không dám nói ra miệng. Nếu nói ra, nói không chừng sau này còn bị con bé này ngược đãi nhiều hơn.
“Đồ vô dụng, nếu không phải hôm nay có Vân Vân xin tha cho ngươi... Hừ, đi xuống đi.” Tộc trưởng Triệu gia vẫy tay cho lão ma ma lui xuống, sau đó nhìn con gái: “Tại sao hôm nay con lại chạy đến chỗ của cha vậy?”
“Cha, Vân Vân lo lắng cho cha. Nghe những người khác nói, mấy ngày qua các gia lão đều ồn ã bên tai cha. Cha bị bọn họ làm cho tâm phiền, tự nhốt mình trong thư phòng.” Cô bé mở đôi mắt to lúng liếng, lo lắng nhìn Tộc trưởng Triệu gia.
Nhưng trên thực tế, trong lòng cô bé lại nói: “Nói nhảm, lão nương không đến, tính mệnh sẽ nguy hiểm. Lão cha tiện nghi này, ông đúng là không quả quyết gì cả. Cục diện bây giờ còn không chịu tranh thủ đường đi, còn ở đó lề mề gì nữa?”
Tộc trưởng Triệu gia nghe con gái nói, sống mũi cảm thấy cay cay, hai mắt phiếm hồng, thiếu chút nữa nước mắt chảy ra: “Con gái ngoan biết đau lòng cha, cũng không uổng cha ngày thường yêu thương con. Nhưng con yên tâm đi, sức khỏe của cha rất tốt. Khi cha nhìn thấy con, tâm trạng cũng tốt hơn.”
“Lão cha tiện nghi, bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong, ông còn lạc quan như vậy là không được. Được rồi, ta vì cuộc sống hạnh phúc sau này, lần này ta không tiếc biểu hiện chút khác người của mình.”
Cô bé vừa gào thét trong lòng vừa vung cánh tay trắng nõn của mình lên: “Cha, Vân Vân cho rằng, mấy người cãi lộn đều là kẻ ngu cả. Triệu gia chúng ta giống như một con dê, Đông Phương tộc là một con sói. Bây giờ mãnh hổ Ngọc Điền đến, sói đánh không lại, tất muốn tìm dê hỗ trợ. Nhưng dê mặc kệ giúp bên nào, đến cuối cùng, hổ và sói cũng không buông tha cho dê.”
Lời nói của con gái khiến cho Tộc trưởng Triệu gia chấn động trong lòng. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê; trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Có đôi khi, đương sự chỉ cần mấy câu nói của người bên ngoài là có thể đánh thức.
Đúng vậy, mặc kệ phụ thuộc Hắc gia hay là Đông Phương gia, tất cả đều là bảo hổ lột gia. Triệu gia chúng ta chẳng lẽ còn có thể không đếm xỉa đến sao?
Không, bão tuyết mười năm một lần đã sớm quyết định Bắc Nguyên sẽ không còn thế ngoại đào viên nào cả. Vương Đình chính là một nhân vật quan trọng. Chỉ cần chen được chân vào phúc địa Vương Đình, lợi ích bên trong sẽ kinh người. Nhưng Triệu gia nên hướng về đâu chứ?
Đứa bé vẫn biết nhìn mặt mà nói chuyện, cảm thấy hỏa hầu đã đủ, lập tức bổ sung: “Cha, con nghe nói Mã gia rất cường đại, đối xử với mọi người cũng rất tốt. Dê và ngựa đều ăn chay, hổ và sói lại ăn thịt. Chi bằng chúng ta đến làm bạn với Mã gia đi.”
Tộc trưởng Triệu gia chấn động.
Đúng vậy, tại sao lại không chứ?
Mã gia khác Hắc gia và Đông Phương gia. Cả hai nhà kia đều có cổ tiên lão tổ, đằng sau còn có phúc địa chèo chống. Bọn họ đều là gia tộc có lịch sử lâu đời, nội tình thâm hậu.
Mã gia cũng là gia tộc hoàng kim, nhưng bọn họ lại không có cổ tiên chống đỡ, bọn họ cũng đang từng bước tiến lên gia tộc siêu cấp. Tộc trưởng Mã gia và thiếu tộc trưởng đều là anh hùng hào kiệt. Mã gia tuyệt đối hoan nghênh Triệu gia đến gia nhập. Chỉ là bôn ba đến Thiên Xuyên, đường xá hơi xa.
“Lão cha tiện nghi, ông còn do dự sao? Mau hạ quyết tâm đi.” Thấy biểu hiện thay đổi của cha, trong lòng cô bé không khỏi nôn nóng.
Nhưng Tộc trưởng Triệu gia vừa nghĩ đến phải lặn lội đường xa đến Thiên Xuyên đầu nhập Mã gia, nguy hiểm trên đường khiến ông phải do dự.
Rơi vào đường cùng, cô bé đành phải cho một mồi lửa cuối cùng: “Cha, chúng ta đi nhanh đi. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để đi. Lang hổ giằng co, ai cũng không đủ dư lực để ý chúng ta đâu.”
Tộc trưởng Triệu gia run lên.
“Đúng vậy, ta còn do dự gì chứ? Nếu còn do dự, ngay cả cơ hội thoát thân tốt nhất cũng không còn. Mặc kệ là Hắc gia, Đông Phương gia, tất cả đều không phải kẻ lương thiện. Bổn gia muốn kiếm một chén canh trong cuộc chiến Vương Đình, đặt cược trên người bọn họ mười phần không ổn.”
“Con gái ngoan, con nói rất đúng. Trận đại chiến này, Triệu gia chúng ta không thể nhúng tay. Vốn liếng của chúng ta cũng không thể ném vào trong vòng xoáy này được. Đúng, chúng ta phải đi vào lúc này.” Tộc trưởng Triệu gia hạ quyết tâm.
Đứa bé trong lòng ông vui đến phát khóc, cảm khái lẩm bẩm: “Lão cha, rốt cuộc thì ông cũng được khai khiếu rồi, không uổng công lão nương ta nhọc lòng chạy đến khuyên ông.”
“Nhưng, Vân Vân ngoan, những điều này là do con nghĩ ra sao? Hay có người dạy cho con nói như vậy? Là ai dạy con, con nói cho cha biết đi.” Tộc trưởng Triệu gia kịp phản ứng, rốt cuộc phát giác được chỗ không ổn, lập tức dò hỏi con gái.
Đứa bé đánh bộp trong lòng, vội vàng mở to mắt, tỏ vẻ vô tội: “Không có ai dạy cả. Cha, đây đều là do Vân Vân tự nghĩ. Ngày nào cha cũng khổ cực như vậy, Vân Vân không muốn cha cực khổ, Vân Vân muốn giúp cha.”
Nói xong, cô bé lại lí nhí, tỏ ra đáng thương: “Cha, có phải Vân Vân nghĩ sai rồi không?”
Ánh mắt Tộc trưởng Triệu gia hiện lên sự kinh ngạc. Ông không cho rằng tiểu thiên sứ trước mắt sẽ lừa gạt ông.
Đứa bé mới bao lớn chứ?
Là đứa bé mà ông nhìn nó lớn lên từng ngày.