Chương 646: Cổ Rùa Ngọc Da Sói (1)
Lập tức, hai bóng người vọt ra, đều là cổ sư tam chuyển.
Một số cổ sư phòng ngự do dự một chút, nhưng không muốn đắc tội Hắc Lâu Lan, cũng không ngăn cản, chỉ mở vòng bảo hộ ra một chút.
“Công tử, Hắc Lâu Lan vô sỉ cực điểm, lại dám phá hỏng quy củ. Để cho ta vào đi.” Một vị gia lão Lưu gia bất bình rống to.
Nhưng Lưu Văn Vũ lại cười ha hả: “Không sao, cứ để bọn họ lãnh giáo sự lợi hại của nghĩa đệ ta một chút đi.”
“Một đám chuột nhắt.” Mặc Sư Cuồng quát lớn, mắt trợn trừng trừng, huy động cánh tay phải tráng kiện.
Cánh tay của gã giống như đang kéo một vật nặng, khiến cho người ta có cảm giác gã đang dùng sức.
Khí lưu phát ra từ cánh tay dài đến năm trượng, rộng gần một trượng, dưới cái nhìn chăm chú mọi người, nhanh chóng thành hình.
Vù.
Nhất thời, cánh tay bằng khí còn phát ra tiếng rồng ngâm hổ gầm, lại giống như gió lốc quét sạch.
Cánh tay bằng khí to lớn mãnh liệt quét ngang, núi gặp núi lở, biển gặp biển lật.
Hai cổ sư tam chuyển chạy đến trợ giúp giống như con ruồi, bị cánh tay bằng khí to lớn hung hăng quét bay ra ngoài.
Cánh tay bằng khí chợt ngừng lại, tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên.
Những cổ sư đang tham chiến chung quanh bị cánh tay bằng khí đụng thành thịt vụn. Còn đám người Hắc Lâu Lan thì cuống quýt lui lại, tránh như tránh tà.
“Muốn chết.”
“Giết, giết gã.”
“Lại dám ra tay với chúng ta, chúng ta đồng loạt ra tay đi.”
Đám người Hắc Lâu Lan né tránh cánh tay bằng khí, liên tiếp xuất thủ, lập tức đánh nát cánh tay bằng khí.
“Haha, đến hay lắm.” Mặc Sư Cuồng đối mặt với rất nhiều cổ sư, không những không e ngại, ngược lại còn thêm hưng phấn, chiến ý bừng bừng.
Gã chẳng những không lùi mà còn tiến tới, giống như mãnh hổ xuống núi, hướng đám người Hắc Lâu Lan điên cuồng công kích.
“Không ổn rồi, tam đệ điên rồi.” Lưu Văn Vũ không thể bình tĩnh được nữa, vung tay lên: “Chư vị, mau trợ giúp ta.”
Bên phía Lưu gia cũng gia nhập chiến trường. Đại hội anh hùng lập tức rối bời. Hỗn chiến trước nay chưa từng có đột nhiên được triển khai.
Mặc Sư Cuồng mạnh mẽ đâm tới trên chiến trường. Đám người Hắc Lâu Lan thuận lợi đoạt được Hắc Tú Y. Cổ sư Sài gia nhắm vào Thủy Ma Hạo Kích Lưu, không ngừng công sát, khiến Hạo Kích Lưu vốn đang bị trọng thương đành phải chạy trốn.
Cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng.
“Hỏng bét rồi. Lúc này chỉ mới là đại hội anh hùng, tuyệt không thể kịch chiến như vậy. Tổn thất nặng nề, làm sao mà tranh đoạt Vương Đình?”
“Làm sao bây giờ? Cho dù bên ta thắng, cũng tuyệt đối thắng thảm.”
Lưu Văn Vũ, Hắc Lâu Lan đều cảm thấy không ổn, muốn ngăn lại nhưng không có hiệu quả.
Húuuuuu
Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng sói tru, khí độ thú hoang.
Húuuuuuu
Sau đó, vô số tiếng sói tru đồng thanh hưởng ứng, thanh thế nối thành một mảnh, quanh quẩn giữa thiên địa, khí thế bàng bạc.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có đàn sói như thủy triều đến đây.”
“Nhiều sói lắm. Có sói Đêm, sói Gió, sói Mai Rùa, khoan đã, còn có sói Nước, sói Lửa Đỏ.”
Tiếng kinh hô vang lên, đám người hỗn chiến dừng lại, không khỏi quay người ngóng nhìn.
Đàn sói giống như thủy triều mãnh liệt kéo đến. Các loại sói ở Bắc Nguyên tập trung cùng một chỗ, chen chúc nhau chạy đến.
Sói Đêm đen nhánh mạnh mẽ, sói Gió phong thái yểu điệu, sói Mai Rùa phòng ngự thâm hậu, sói Nước trắng noãn như tuyết, sói Lửa Đỏ đỏ như ngọn lửa.
Mỗi một đàn sói đều có quy mô mấy vạn con. Nhất thời, đàn sói khổng lồ tràn ngập tầm mắt, khiến lòng người phát lạnh, hô hấp khó khăn.
Dưới sự chen chúc của đàn sói, một bộ tộc chậm rãi đi đến. Rất nhiều cổ Ốc Sên với lớp vỏ đen chở vật tư phong phú, cổ phòng thằn lằn di chuyển bốn chân. Cờ san sát nhau, trong đó có một lá cờ thật lớn đại diện cho vương trướng. Trên mặt cờ màu lam có viết một chữ Cát thật to.
“Là Cát gia.”
“Nói như vậy, đàn sói này là của Thường Sơn Âm?”
“Thường Sơn Âm không phải chiến liên tiếp ba nhà sao? Tại sao đàn sói trong tay hắn lại khổng lồ như thế?”
Ai nấy đều cảm thấy nghi hoặc.
“Theo tin tình báo, trong tay Lang Vương có sói Đêm, sói Gió, sói Mai Rùa. Nhưng hắn lấy ở đâu ra nhiều sói Nước, còn có sói Lửa Đỏ như vậy?” Gương mặt Lưu Văn Vũ tràn ngập sự ngưng trọng.
“Đại ca.” Mặc Sư Cuồng trở lại bên cạnh Lưu Văn Vũ, đàn sói kéo dài như nước trước mặt cũng khiến cho gã cảm thấy kinh hãi.
“Sói Nước lấy ở đâu ra thì còn có thể giải thích, dù sao Cát gia trú đóng bên hồ Nguyệt Nha cũng rất lâu, sói nhiều nhất ở đó là sói Nước. Nhưng người nào có thể nói cho ta biết, đàn sói Lửa Đỏ tám vạn con này là chuyện gì xảy ra?”
“Sói Lửa Đỏ so với sói Gió, sói Nước, sói Đêm thì thưa thớt hơn nhiều, là loại sói có tính công kích mạnh nhất trong số các sói hoang. Chúng ta điều tra rất rõ ràng, nhưng không biết tại sao trong tay Thường Sơn Âm lại có một lực lượng kinh khủng như thế? Ai có thể nói cho ta biết không?”
Nhất thời, rất nhiều tộc trưởng, gia lão đều mắng nhân viên tình báo của nhà mình đến xối máu đầu.
“Đàn sói Lửa Đỏ tạm thời không nói, nhưng nhìn hình thể con sói Đêm lớn nhất kia, sẽ không phải Lang Hoàng chứ?” Có người đưa tay chỉ ra đằng xa, hoảng sợ nói.
Trên thực tế, khi lang hoàng sói Đêm xuất hiện, đã thu hút rất nhiều ánh mắt mọi người.
“Đúng là lang hoàng sói Đêm rồi.” Sau khi Bối Thảo Xuyên nhìn kỹ, không khỏi lên tiếng.
Mọi người lại xôn xao.
Lang hoàng.
Chiến lực có thể so sánh với cổ sư ngũ chuyển.
Thường Sơn Âm chẳng qua chỉ là cổ sư tứ chuyển, nhưng lại có thể khống chế được một con lang hoàng?
Hắn đúng là nhân vật thành danh đã lâu, anh hùng Bắc Nguyên đã từng dùng sức một mình chém giết Cáp Đột Cốt và một bang mã phỉ.
“Thật ghê tởm. Tại sao thực lực của hắn lại tăng nhanh đến như vậy? Có lang hoàng trong tay, hắn có thể so sánh với Mã Tôn, Giang Bạo Nha, Dương Phá Anh.” Trong lòng Bùi Yến Phi vẫn còn tư tưởng báo thù, nắm chặt hai tay. Đàn sói lớn như vậy khiến ông ta cảm nhận được sự bất lực và thất bại.
Mắt thấy đàn sói dần dần tiếp cận, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng và kiêng kỵ.
Hỗn chiến đã hoàn toàn ngừng lại. Mọi người tự động tập trung bên cạnh Lưu Văn Vũ, Hắc Lâu Lan, kết thành trận hình.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phương Nguyên cưỡi Bạch Nhãn Lang, đằng sau là đám người Cát Quang bước đến trước mặt Hắc Lâu Lan.
“Lang Vương Thường Sơn Âm, ta kính đại danh của ngài đã lâu.” Hắc Lâu Lan thi lễ đầu tiên.
Thân hình Hắc Lâu Lan cồng kềnh, giống như một con gấu lớn, răng trắng cao thấp không đều như những cây chủy thủ mang đến cho người ta cảm giác dữ tợn. Trong đôi mắt hình tam giác càng không ngừng lóe ra tinh mang chấn nhiếp lòng người.
Người này háo sắc thành tính, Bắc Nguyên đã sớm có lời đồn.
Phương Nguyên mỉm cười, nhìn thoáng qua Lưu Văn Vũ bên cạnh.
Lưu Văn Vũ toàn thân áo trắng, phong độ nhẹ nhàng, như một công tử thế gia. Hai mắt của y ôn nhuận, mặt quan như ngọc. Bên cạnh còn có một hắc phu tóc trắng người cao chín thước, giống như môn thần. Người này chính là mãnh tướng thứ nhất Bắc Nguyên trong đợt cạnh tranh Vương Đình, Mặc Sư Cuồng.
Trong lòng Lưu Văn Vũ cảm thấy hơi hồi hộp một chút. Ánh mắt thâm thúy của Phương Nguyên khiến cho y cảm thấy không ổn.
Ấn oán giữa Thường Sơn Âm và Thường gia đã sớm được Cát gia truyền ra trong cuộc chiến bên hồ Nguyệt Nha.
Bây giờ, Thường gia đã sớm quy thuận Lưu Văn Vũ. Thường Sơn Âm muốn báo thù, muốn đối phó Thường gia, tất nhiên phải đối phó Lưu Văn Vũ.
Phương Nguyên thu hồi ánh mắt nhìn Hắc Lâu Lan, giọng nói bình thản nhưng âm thanh lại vang vọng bên tai tất cả mọi người: “Lần này ta tái xuất giang hồ, chính là muốn báo thù rửa hận. Đúng lúc diễn ra cuộc cạnh tranh Vương Đình, cũng có thể cho ta lĩnh giáo anh hùng hào kiệt các phe Bắc Nguyên một phen. Lâu Lan huynh, huynh không ngại liên thủ với ta chứ?”
Hắc Lâu Lan nghe xong, con mắt mở to, kềm nén sự vui mừng vượt qua đám người đến trước mặt Phương Nguyên, nắm lấy bả vai của hắn, cười ha hả: “Có Lang Vương tương trợ, đó là vinh hạnh to lớn của ta.”
Bên Hắc gia lập tức sôi trào, tiếng hoan hô vang vọng một mảnh.
Chương 647: Cổ Rùa Ngọc Da Sói (2)
“Bại tướng dưới tay Hạo Kích Lưu xin ra mắt Lang Vương đại nhân.” Thủy Ma lo sợ, hướng Phương Nguyên hành lễ.
Hắc Lâu Lan cau mày, không khỏi lo lắng. Mặc dù Hạo Kích Lưu đã lập chiến công cho gã, nhưng nếu đắc tội Thường Sơn Âm, gã cũng chỉ có thể giết Hạo Kích Lưu để lấy lòng Thường Sơn Âm mà thôi.
Nhưng Phương Nguyên lại gật đầu với Hạo Kích Lưu: “Không sao, sau này biểu hiện tốt một chút là được.”
Lúc này, Hạo Kích Lưu mới thở phào một hơi.
“Haha, ý chí Lang Vương rộng lớn, lại rộng lượng như vậy, khiến cho ta bội phục.” Hắc Lâu Lan lại cười lớn hơn. Hạo Kích Lưu chính là tứ chuyển cao giai, tuyệt đối là cao thủ. Bây giờ vẹn toàn đôi bên, khiến cho gã cảm thấy rất vui.
Hắc gia vui mừng hớn hở, trái lại bên phía Lưu gia lại cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Mặc dù Lưu Văn Vũ đã sớm có đoán trước, nhưng lúc này tâm trạng lại càng hỏng bét hơn.
“Sớm biết như vậy, ta đã không đồng ý Thường gia phụ thuộc. Một Thường gia làm sao có thể so sánh với Thường Sơn Âm được chứ? Haiz, đáng tiếc việc đã đến nước này, ta cũng vô lực vãn hồi cục diện.”
Y thở dài trong lòng.
Nghiêm Thúy Nhi là vị hôn thê của y, nhưng y có thể bỏ qua, không chỉ là vì truyền thống nam nữ tôn ty, hơn nữa còn vì Nghiêm gia đã bị diệt vong.
Nhưng thực lực của Thường gia lại hoàn chỉnh.
Nếu từ bỏ Thường gia, cũng sẽ khiến cho các thế lực phụ thuộc y lạnh lòng. Lưu Văn Vũ y tuyệt đối không thể làm như vậy.
“Tộc trưởng Hắc gia, Uông gia ta xin gia nhập phương của ngài, không biết ý của ngài như thế nào?”
“Hắc Lâu Lan, Phòng gia chúng ta đem toàn bộ tiền đặt cược đặt lên hết người ngươi.”
“Diệp gia nguyện phụ thuộc Hắc gia.”
Nhất thời, một số gia tộc cỡ lớn còn chưa quyết định đã vội vàng lựa chọn đầu nhập vào Hắc Lâu Lan ngay trước mặt mọi người.
Mặc dù bên cạnh Lưu Văn Vũ có Mặc Sư Cuồng, nhưng Lang Vương Thường Sơn Âm lại chọn liên thủ với Hắc Lâu Lan.
Có được đàn sói khổng lồ làm tiên phong, tương lai trên chiến trường sẽ giảm bớt không biết bao nhiêu thương vong cho tộc nhân.
Cứ như vậy, trong đại hội anh hùng Ngọc Điền, các bộ tộc lớn đã đưa ra lựa chọn của mình. Một phần lớn đi theo Hắc Lâu Lan, bộ tộc còn lại thì đi theo Lưu Văn Vũ.
“Haha, tên nhóc Lưu gia kia, chúng ta hẹn gặp nhau trên chiến trường sắp đến.”
“Lâu Lan huynh, sau này còn gặp lại.”
Bây giờ còn chưa phải là lúc liều mạng với nhau. Bên ngoài Ngọc Điền còn có vô số cường giả. Nhân mã hai bên đề phòng lẫn nhau. Sau khi kéo dài khoảng cách, đã hướng về đại bản doanh của mình mà nghênh ngang rời đi.
Trên đường trở về, Lưu Văn Vũ gọi gia lão phụ trách tình báo đến, khiển trách ngay trước mặt mọi người: “Đàn sói của Thường Sơn Âm rốt cuộc là từ đâu mà ra? Mau tra rõ cho ta, tra cho đến cùng.”
“Vâng, công tử, tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức toàn lực lấy công chuộc tội.” Trán gia lão đổ đầy mồ hôi, vội vàng lui ra.
“Đại ca, ca không cần lo lắng. Dù ông ta có nhiều sói hơn nữa, có đệ ở đây, đệ sẽ giết chết tên Thường Sơn Âm kia.” Mặc Sư Cuồng ồm ồm lên tiếng.
Tâm trạng của Lưu Văn Vũ vô cùng nặng nề.
Đối phó đại sư Nô đạo, đương nhiên sử dụng chiến thuật chém đầu là tốt nhất. Nhưng bây giờ Thường Sơn Âm đã phụ thuộc Hắc Lâu Lan, ngày sau còn gặp lại trên chiến trường, Hắc gia tất nhiên sẽ tiến hành phòng hộ nghiêm ngặt.
Đến lúc đó, muốn chém đầu, khó khăn sẽ rất lớn.
Nhưng huynh đệ kết tâm cũng không thể lạnh lùng được.
Lưu Văn Vũ mỉm cười, vỗ vai Mặc Sư Cuồng: “Haha, tam đệ, đệ là mãnh sĩ vô song, ta tất nhiên là tin tưởng đệ.”
“Đại ca, ca quên mất nhị ca sao? Chỉ cần nhị ca xuất quan, ba huynh đệ chúng ta liên thủ, Bắc Nguyên có lớn hơn nữa, có gì phải sợ chứ?” Mặc Sư Cuồng cười lớn.
“Nhị đệ?” Hai mắt Lưu Văn Vũ tỏa sáng, áp lực trong lòng giảm bớt một nửa. “Không sai, nhị đệ xuất quan, chúng ta liên thủ, Thường Sơn Âm hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta. Nhưng tạm thời bây giờ còn chưa phải lúc đối phó Hắc gia. Đó là một khúc xương khó gặm. Chúng ta phải quét ngang khu vực phía tây trước, góp nhặt thực lực, lớn mạnh bản thân.”
“Đại ca, ca có kế hoạch gì thì cứ làm, đệ đứng sau lưng ca là được.”
Cùng lúc đó, tại một chỗ khác, Hắc Lâu Lan cười lớn: “Haha, sau ngày hôm nay, đại hội anh hùng Ngọc Điền sẽ nhanh chóng truyền đi, chỉ sợ thế lực khắp nơi sẽ cảm thấy đau đầu. Sơn Âm lão đệ, đàn sói dưới trướng của đệ nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải kinh ngạc.”
Thực lực Phương Nguyên hùng hậu, Hắc Lâu Lan đã sớm chú ý. Lúc này chủ động đến đầu nhập, vị gia chủ Hắc gia này tất nhiên lại càng thêm muốn lung lạc Phương Nguyên.
Không chỉ đối đãi Thường Sơn Âm bình đẳng, sau khi trò chuyện được một lát, đã chủ động xưng huynh gọi đệ với Phương Nguyên.
Phương Nguyên nghe Hắc Lâu Lan nói như vậy, biết đây là một loại hỏi thăm, liền cười nhạt: “Nói thật, ta cũng không nghĩ sẽ có thu hoạch khổng lồ như vậy. Lúc trước, ta ở Thông cốc nuôi thả một đàn sói. Không nghĩ đến, trải qua nhiều năm lại có được quy mô khổng lồ như thế.”
Cát Quang ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, khi Thái thượng gia lão đại nhân từ trong Thông cốc đi ra, đã mang theo rất nhiều sói, ngay cả chúng ta nhìn thấy cũng cảm thấy choáng.”
Trên thực tế, sau khi Phương Nguyên một thân một mình xông vào Thông cốc, hắn đã mở ra Tinh Môn, câu thông với phúc địa Hồ Tiên, mang về một phần lớn đàn sói bên trong.
Khi hắn suất lĩnh đàn sói trở về Cát gia, tất cả đều chấn kinh. Như vậy, toàn bộ Cát gia đều là nhân chứng của hắn.
Đồng thời, hắn cũng đã che giấu Thông cốc.
Có thể nói bằng chứng như núi.
“Haha, vận khí của Sơn Âm lão đệ đúng là giết chết người bên ngoài. Nuôi thả đàn thú vốn là hành động bất đắc dĩ, thu hoạch cực ít. Lão đệ có thể làm được như vậy, có thể nói là thiên mệnh sở quy, ngay cả ông trời cũng hy vọng lão đệ có thể tái xuất giang hồ. Nói thật, sau khi lão đệ mất tích, toàn bộ Bắc Nguyên đều im lặng. Ông trời có mắt, không muốn nhân vật như lão đệ cứ như vậy mà quy ẩn sơn lâm.”
Lời nói của Hắc Lâu Lan tràn ngập nịnh nọt, giống như Bắc Nguyên hào hùng chỉ có một Thường Sơn Âm.
Nhưng Phương Nguyên lại nhếch miệng, cao ngạo cười một tiếng: “Lần này rời núi, một là vì báo thù, hai vì chiếu cố Mã Tôn, Dương Phá Anh, Giang Bạo Nha. Ba là muốn mượn nhờ phúc địa Vương Đình giúp cho tu vi tăng thêm một bước.”
Trong lời nói của hắn, giống như đã định Vương Đình là vật trong tay.
Ngạo khí như vậy, ngay cả loại người như Hạo Kích Lưu nghe xong cũng âm thầm líu lưỡi.
“Tốt, đây là hào tình tráng chí mà đàn ông Bắc Nguyên nên có.” Hắc Lâu Lan kêu to tán thưởng, giơ ngón tay cái lên với Phương Nguyên, sau đó móc một con cổ trùng đưa cho hắn: “Cổ tốt phải tặng anh hùng. Sơn Âm lão đệ tìm đến dựa vào ta, chính là để mắt đến ta. Cổ ngũ chuyển này xem như quà gặp mặt của lão ca, đệ nhất định phải nhận lấy.”
Phương Nguyên nhìn qua, đây là cổ Rùa Ngọc Da Sói, cổ phòng ngự cực mạnh. Kiếp trước, Phương Nguyên đã từng nghe thấy bí phương về loại cổ này. Cổ Rùa Ngọc Da Sói, chủ tài chính là lang hoàng mai rùa còn sống.
Nếu có một con lang hoàng mai rùa còn sống, Phương Nguyên tình nguyện biến nó trở thành chiến lực trong tay mình cũng không muốn hy sinh nó để luyện thành cổ.
Mặc dù Phương Nguyên có thể câu thông Bảo Hoàng Thiên, cổ ngũ chuyển cũng có thể lấy được vào tay.
Nhưng cổ Rùa Ngọc Da Sói lại khá phù hợp với Nô đạo của hắn. Muốn luyện được cổ này cũng phải hao phí thời gian, tinh lực nhất định. Quan trọng hơn chính là phải có tiên nguyên thạch.
Nên biết rằng, trong tay Phương Nguyên chỉ còn lại hai khối tiên nguyên thạch.
Bây giờ có người chủ động đưa đến cửa, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
“Được, vậy ta sẽ không khách sáo.” Phương Nguyên nói, không chút khách sáo nhận lấy con cổ.
Mười hai ngày sau đó.
Trong mật thất, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt khép kín, bắp thịt cả người vừa lỏng vừa chặt, tinh thần bình thản quan sát cổ Rùa Ngọc Da Sói bên trong Không Khiếu.
Chương 648: Trảm bụi gai trong ngoài đều khốn đốn
Lúc này, con cổ đang lơ lửng bên trên mặt biển chân nguyên, không ngừng được chân nguyên rót vào, tản ra ánh sáng của ngọc thúy.
Ánh sáng xuyên thấu Không Khiếu từ trong ra ngoài, chiếu rọi toàn bộ làn da của Phương Nguyên.
Thời gian dần trôi, ánh sáng ảm đạm đi, toàn bộ cổ Rùa Ngọc Da Sói tan thành từng điểm huỳnh quang, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị tâm lý. Cổ Rùa Ngọc Da Sói là cổ tiêu hao, dấu vết sẽ ghi lại trên cơ thể cổ sư, cùng loại với cổ Da Đồng, cổ Thiết Cốt mà hắn đã từng dùng qua.
“Mấy ngày qua, ta không ngừng tiềm tu, rốt cuộc đã luyện da của mình thành rùa ngọc da sói.”
Phương Nguyên chậm rãi mở mắt, kéo ống tay áo lên nhìn làn da trên cánh tay.
Làn da của hắn vẫn giống làn da bình thường. Nhưng khi hắn lấy ra con dao găm cắt mạnh một cái vào tay, lập tức kích thích hiệu quả cổ Rùa Ngọc Da Sói.
Làn da bị dao găm cắt xuống nhanh chóng biến thành màu xanh đậm, mơ hồ còn hiện lên đường vân mai rùa.
Con dao cắt xuống da giống như chạm phải sắt hoặc ngọc nhưng cũng có một cảm giác mềm dẻo.
Phương Nguyên hài lòng gật đầu: “Cổ Rùa Ngọc Da Sói cao đến ngũ chuyển, lực phòng ngự vô cùng xuất sắc. Quan trọng hơn, nó không cần chủ động thôi động, chỉ cần chịu công kích là có thể phát huy hiệu quả phòng ngự, lại không cần tiêu hao chân nguyên, cực kỳ hữu dụng.”
Cổ ngũ chuyển đối với cổ tiên mà nói cũng không khó tìm, nhưng đối với cổ sư phàm tục, đương nhiên là hiếm có.
Rất nhiều cổ sư ngũ chuyển, trong tay chỉ có một con cổ ngũ chuyển. Có một số thậm chí còn không có con cổ ngũ chuyển nào, chỉ có thể dùng cổ tứ chuyển để chống đỡ cục diện.
Hắc Lâu Lan vừa gặp mặt đã dùng cổ Rùa Ngọc Da Sói lung lạc Phương Nguyên, trong mắt người ngoài, đây chính là một món quà lớn.
Cổ ngũ chuyển lọt vào tay Phương Nguyên, mặc dù địa vị không cao nhưng có thể nhìn ra được thành ý của Hắc Lâu Lan.
“Cổ Rùa Ngọc Da Sói đại cáo công thành, tiếp theo chính là lúc tu hành Lực đạo.” Phương Nguyên vẫn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tranh thủ thời gian, không ngừng gia tăng thực lực.
Hắn lấy ra một con cổ Thập Quân Lực.
Loại cổ này giống như một quả cân sắt. Sau khi được chân nguyên rót vào, nó bay đến đỉnh đầu Phương Nguyên, sau đó tách ra ánh sáng huyền diệu, chiếu sáng toàn bộ thân hình của hắn, khắc một đoạn đạo văn nào đó lên người hắn.
Thời gian dần trôi, sức mạnh của Phương Nguyên dần dần tăng trưởng.
Cho đến nay, hắn chưa từng ngừng tu luyện Lực đạo.
Trước đó, năm con cổ Thập Quân Lực mà hắn mua đã dùng hết. Bây giờ dùng là cổ Thập Quân Lực mang đến từ trong kho của Hắc gia.
Hiện tại, bên trong thể nội của Phương Nguyên đã có sức mạnh của sáu mươi quân lực, lắng đọng tại chỗ sâu nhất bên trong cơ thể của hắn.
Mười quân chính là ba trăm cân khí lực. Sáu mươi quân chính là một ngàn tám trăm cân Lực đạo.
Trên trái đất, Thanh Long Yến Nguyệt Đao bất quá cũng chỉ có tám mươi cân mà thôi.
“Bây giờ ta đã đem túi da toàn thân luyện thành rùa ngọc da sói. Cứ như vậy, ta có thể gánh được một trăm cân quân lực. Khí lực một trăm cân trở lên chính là cấp bậc ngũ chuyển.”
Bí phương cổ Cân Lực, cổ Quân Lực chính là một sự sáng tạo độc đáo của một vị cổ tiên thất chuyển, rất dễ hợp luyện hơn so với cổ Thú Lực truyền thống, đồng thời chi phí lại rẻ. Vì thế nó được truyền lưu một cách rộng rãi ở Bắc Nguyên.
Phương Nguyên bỏ qua cổ Thú Ảnh, lựa chọn cổ Quân Lực không chỉ vì nó nhanh mà còn thuận tiện cho việc tu hành sau này, có thể ngụy trang thân phận của hắn.
Nhưng cổ Quân Lực vẫn không giải quyết được vấn đề lực đạo hạch tâm nhất.
Phương Nguyên có khí lực sáu mươi quân, nhưng chân chính có thể dùng được chỉ là một phần rất nhỏ bên trong nội tình Lực đạo.
Muốn giải quyết vấn đề này, tất cả phải dựa vào cổ Toàn Lực Ứng Phó.
Cổ Toàn Lực Ứng Phó có thể giúp cho sức mạnh của cổ sư được tự do thi triển, không thẹn là cổ hạch tâm của Lực đạo.
Cho nên, Phương Nguyên đã đem nó thành cổ bổn mệnh của Không Khiếu thứ hai.
Nhưng cổ Toàn Lực Ứng Phó chỉ có tam chuyển. Đến Bắc Nguyên, chịu sự áp chế của dị vực, nó chỉ còn hiệu quả nhị chuyển.
Bây giờ Phương Nguyên còn thiếu bí phương hợp luyện cổ Toàn Lực Ứng Phó tứ chuyển. Chỉ cần luyện cổ này thành tứ chuyển ở Bắc Nguyên, hắn giống như thu hoạch được cổ mới, không bị Bắc Nguyên áp chế.
“Chỉ là... nếu tích lũy nữa sẽ không tiện xử lý. Cổ Rùa Ngọc Da Sói có thể giúp gánh chịu khí lực nhưng lại không có tác dụng với Nô đạo. Mặc dù ta có hai Không Khiếu, nhưng cơ thể cũng chỉ có một.”
Trên thế giới này, có rất ít việc có thể vẹn cả đôi đường.
Đầu tư Lực đạo thì không thể đầu tư Nô đạo.
Nếu muốn đầu tư Nô đạo, Phương Nguyên không thể sử dụng cổ Rùa Ngọc Da Sói, mà là một cổ ngũ chuyển khác, tên là cổ Sói Đồ.
Loại cổ này dùng để cất giữ đàn sói, có thể ký thác vào da của hắn. Mỗi lần cất một con sói hoang, trên da của hắn sẽ xuất hiện hình xăm của một con sói.
Rất nhiều cổ sư Nô đạo đều lựa chọn cổ Thú Đồ tương ứng, dùng để cất giữ đội ngũ vương bài lên người mình.
Đến thời khắc mang tính then chốt, cổ sư chỉ cần lắc người một cái, có thể triệu hoán lực lượng vương bài này ra ngoài, chiến đấu cho mình.
Giống như trước đó, Phương Nguyên sử dụng cổ Vô Thường Cốt tứ chuyển, giúp cho nhục thân có thể gánh được hồn phách mạnh hơn.
Nhưng cổ Vô Thường Cốt lại không có ích đối với Lực đạo.
Phương Nguyên kiêm tu Lực đạo, Nô đạo cũng không phải chuyện dễ dàng, rất dễ tạo thành phân tán tinh lực, cái nào cũng không xong.
Nan đề mà Phương Nguyên đối mặt không chỉ có bấy nhiêu.
Xuân Thu Thiền dần dần khôi phục, một lần nữa mang đến áp lực tử vong cho hắn.
Trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên trở về phúc địa, khiến cho cổ Tinh Huỳnh trở nên khan hiếm.
Tiên Hạc Môn vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phúc địa Hồ Tiên, bởi vì cổ Định Tiên Du đã dẫn đến sự chú ý của các thế lực thần bí. Địa tai phúc địa Hồ Tiên, nguy cơ núi Đãng Hồn tử vong và ngụy trang Thường Sơn Âm, lúc nào cũng phải chú ý, không được để lộ ra áp lực tâm lý.
Thế cục thối nát, có thể nói trong ngoài đều khốn đốn.
“Nhưng cứ như vậy, ngược lại càng làm cho ta cảm thấy chờ mong một khắc khi vượt mọi chông gai, xông ra khỏi vòng vây.”
Phương Nguyên lạnh lùng cười một tiếng, thu lại tinh thần, bước ra khỏi mật thất.
Bên ngoài mật thất, hai vị cổ sư tam chuyển đang đứng, chẳng khác nào môn thần.
Thân phận Lang Vương liên quan đến đại cục, sau khi đến doanh địa Hắc gia, lập tức được bảo hộ nghiêm mật.
“Xin chào Lang Vương đại nhân.” Hai vị cổ sư nhìn thấy Phương Nguyên, lập tức hành lễ, đồng thời báo cáo: “Hắc Lâu Lan đại nhân mời đại nhân đến dự tiệc, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Sau khi trở lại doanh địa Hắc gia, Hắc Lâu Lan cứ ba ngày một tiệc lớn, năm ngày một tiệc nhỏ. Mấy lần mời Phương Nguyên, nhưng đều bị Phương Nguyên lấy lý do tu hành để từ chối.
Phương Nguyên muốn tranh thủ từng giây từng phút tăng lên thực lực của mình. Hành động này cũng phù hợp với ngạo khí của Thường Sơn Âm, cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng bữa tiệc lần này lại không tầm thường.
“Có chuyện quan trọng cần thương lượng?” Phương Nguyên dừng bước, thay đổi thái độ: “Vậy thì đi một chuyến thôi.”
Mật thất tu hành được xây dưới lòng đất.
Phương Nguyên bước ra khỏi mật thất, lên mặt đất, màn đêm đã bao phủ, trên trời đã lốm đốm ngôi sao.
Bữa tiệc quả nhiên là dùng để cắt máu ăn thề.
Những bữa tiệc lần trước cũng không phải Hắc Lâu Lan chơi sang mà tổ chức, chỉ là để dùng định minh ước cụ thể với Tộc trưởng các phương.
Đại hội anh hùng chỉ là phụ thuộc sơ bộ. Chỉ có xây dựng chân chính mới có thể tập hợp các lực lượng lại cùng một chỗ.
Minh ước định ra từng phương diện, cam đoan lợi ích các bên. Phương Nguyên nhìn nội dung, thấy không có vấn đề gì, liền cùng mọi người sử dụng cổ Thề Độc.
Cổ Thể Độc có tác dụng chế ước hữu hiệu, cũng là để tín nhiệm lẫn nhau.
Nhưng Phương Nguyên thì lại khác.