Chương 643: Truyền thừa Địa Khâu (2)
Đây là một lá bài tẩy, một khi vận dụng trong tương lai, nhất định sẽ khiến cho thế nhân phải giật nảy cả mình.
Thường Sơn Âm mất tích vài chục năm chỉ là một cái cớ. Ai cũng không biết hắn đã gặp gỡ được cơ duyên gì mà trở thành đại sư phi hành, vì sao lại không có khả năng chứ?
Sau khi cổ Ưng Dương được luyện thành, Cát Quang đích thân đến bái kiến Phương Nguyên, mang theo tin tức mới nhất.
“Mã gia đã hoàn toàn chiếm đoạt Phí gia, trở thành nhân vật chính trong đại hội anh hùng Thiên Xuyên.”
“Trong đại hội anh hùng Mãnh Khâu, đại diện Nỗ Nhĩ gia là một vị cổ sư ngũ chuyển tên Nỗ Nhĩ Đồ.”
“Còn Triệu gia của Thảo Phủ thì sao? Ừm, Triệu Liên Vân vợ của Mã Hồng Vận, ngày sau sẽ trở thành cổ tiên Trí đạo, hiện tại chỉ mới là một đứa bé gái non nớt.”
“Bất kể thế nào, lần này Mã gia đã rất nổi tiếng, hiển nhiên là muốn làm một vố lớn cướp đoạt bảo tọa Vương Đình. Cái này cũng tương xứng với trí nhớ của kiếp trước. Cũng không biết Mã Hồng Vận có xuất hiện hay không?”
Phương Nguyên vừa suy nghĩ vừa nhớ lại.
Hắn nhớ rằng, trong cuộc chiến Vương Đình, biểu hiện của Mã gia cực kỳ cường thế, nhất là giai đoạn trước, binh phong cường thịnh, mọi người đồng tâm hiệp lực nhiều lần phá được cường địch.
Nhưng rừng tốt quá tất sẽ bị người ta đốn, chất đầy bờ sông.
Danh tiếng Mã gia quá thịnh, bị các gia tộc Hoàng Kim lâu đời để mắt đến. Trải qua ác chiến, mặc dù giành được thắng lợi nhưng lại cực kỳ thảm liệt, nguyên khí đại thương.
Cuối cùng, Mã gia bị Hắc Lâu Lan bức, tám mặt trùng vây. Hắc gia người đông thế mạnh, nhưng Mã gia phòng thủ sâm nghiêm, cố gắng tử thủ.
Hắc Lâu Lan đích thân tham chiến, đánh lâu không xong, mắt thấy bão tuyết sắp đến, cuối cùng chỉ có thể chịu hòa.
Sau khi Mã gia thần phục Hắc gia, thu được rất nhiều danh ngạch tiến vào Vương Đình. Mã Hồng Vận không biết dẫm phải vận khí cứt chó gì mà cũng được vào.
Chính nhờ kỳ ngộ đó, y thu được một phần truyền thừa của Tiên Tôn trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc làm vốn liếng quật khởi ngày sau.
Lúc này, Cát Quang lên tiếng, thỉnh giáo Phương Nguyên: “Thái thượng gia lão đại nhân, đại hội anh hùng các nơi đang tiến hành với khí thế hừng hực. Đại hội anh hùng Ngọc Điền của chúng ta bên này cũng không thua kém gì, anh hùng tầng tầng lớp lớp, cao thủ tranh chấp, gió nổi mây phun. Trong đó thực lực hai nhà Lưu Văn Vũ và Hắc Lâu Lan là hùng hậu nhất, các thế lực khác đều bị hạ thấp.”
“Bây giờ, bên bờ hồ Nguyệt Nha chỉ có thế lực nhà chúng ta còn lưu lại. Các bộ tộc cỡ lớn đều lên đường chạy đến tham gia đại hội anh hùng Ngọc Điền. Trải qua những ngày nghỉ ngơi lấy sức, chúng ta cũng đã tiêu hóa được chiến quả, ổn định cục diện. Nếu bây giờ còn không lên đường, thời gian sẽ không kịp.”
Phương Nguyên gật đầu.
Đại hội anh hùng là sự thăm dò, cũng là thế lực các nơi hợp tung liên hoành.
Mặc dù thực lực Cát gia tăng lên rất nhiều nhưng cũng chỉ là bộ tộc hạng trung. Nếu không tham gia đại hội anh hùng, thoát khỏi quy tắc trò chơi, bọn họ sẽ phải chịu sự xa lánh, ảnh hưởng rất lớn.
Mặc dù Cát Quang là Tộc trưởng Cát gia, nhưng sau khi Phương Nguyên đảm nhiệm chức Thái thượng gia lão, quyết định của hắn thay cho hành động của Cát gia.
Mấy ngày qua, cao tầng Cát gia cũng chỉ chờ có bấy nhiêu.
Bọn họ không có trí nhớ kiếp trước như Phương Nguyên, không biết đại hội anh hùng Ngọc Điền sẽ có một trận long tranh hổ đấu đặc sắc, vì vậy thời gian kết thúc cũng trễ nhất.
Phương Nguyên đối với điều này đã sớm có an bài.
Hắn khoát tay, nói với Cát Quang: “Mặc dù tộc đã ổn định được cục diện, nhưng chỉ là ngoài mặt. Lòng người vẫn còn dao động. Nếu muốn tác chiến, cho dù có nội tình bộ tộc cỡ trung, nhưng vẫn chưa xứng với thực lực.”
Cát Quang cúi đầu, vẻ mặt cung kính lắng nghe Phương Nguyên chỉ dạy.
Phương Nguyên tiếp tục nói: “Đại hội anh hùng Ngọc Điền chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, không cần vội đến đó. Chúng ta phải đến Thông cốc trước một phen.”
“Thông cốc?” Cát Quang nghi hoặc.
Thông cốc cùng một nơi với hồ Nguyệt Nha, sơn cốc rộng lớn, mọc rất nhiều hành tây màu xanh biếc.
Ở đó sinh tồn rất nhiều đàn thú, so với hồ Nguyệt Nha chỉ có nhiều chứ không ít hơn. Đương nhiên còn có không ít cổ trùng hoang dại.
Trong đó có một con cổ nhị chuyển nghe tiếng gần xa, cổ Thông Bạo.
Loại cổ này, ngoại hình giống như quả thông, nhưng không có màu xanh mà là màu đỏ của lửa. Một khi thôi động, nó sẽ phát ra một cái mùi rất nồng.
Dã thú ngửi được mùi này sẽ trở nên cực kỳ kích động, dễ dàng công kích người khác.
Bởi vậy, Thông cốc là nơi còn nguy hiểm hơn cả hồ Nguyệt Nha.
Tại sao đại hội anh hùng tốt như vậy không tham gia, lại đi vào cái nơi nguy hiểm như thế chứ?
Nhưng ngay sau đó, Phương Nguyên đã nói ra lý do: “Cách đây rất lâu, ta có nuôi thả một đàn sói bên trong Thông cốc. Trải qua mấy năm nuôi dưỡng, hẳn đã lớn mạnh không ít.”
“Thì ra là như vậy.” Hai mắt Cát Quang lập tức tỏa sáng.
Cổ sư Nô đạo muốn nuôi thú, tài nguyên hao tốn rất khổng lồ. Lượng thức ăn nuôi dưỡng mỗi ngày là một con số kinh khủng.
Mấy ngày qua, Cát gia vì chăm sóc đàn sói của Phương Nguyên mà tiêu hao rất nhiều. Cho nên Cát Quang biết rất rõ.
Bởi vậy, rất nhiều cổ sư Nô đạo đều sẽ lựa chọn phương pháp chăn thả.
Bọn họ sẽ lựa chọn nơi có hoàn cảnh thích hợp, đưa đàn thú giống đến đó để nuôi.
Cứ cách một khoảng thời gian, bọn họ sẽ đến kiểm tra. Nếu đàn thú lớn mạnh, đó chính là lúc thu hoạch.
Đương nhiên, xác suất thu hoạch khá thấp. Đa phần tình huống là đàn thú bị cắt giảm, thậm chí là toàn quân bị diệt.
Nhưng cho dù là vậy, đa phần cổ sư Nô đạo đều vẫn lựa chọn làm như thế.
Nô đạo tu hành, gánh vác tài nguyên rất lớn. Có thể giống như Phương Nguyên, đem đàn thú thả vào phúc địa để nuôi có được mấy ai chứ?
Phương Nguyên nói như vậy, Cát Quang lập tức hiểu ra.
“Đã nhiều năm trôi qua, liên hệ với lang vương lúc trước vẫn còn, nhưng đàn sói nhiều hay ít, ta không thể biết được. Nhưng tham gia đại hội anh hùng lần này, đàn sói càng nhiều càng tốt. Có đàn sói trong tay, lực lượng chúng ta sẽ càng đủ.”
Phương Nguyên nói, khiến Cát Quang liên tục gật đầu tán thành: “Thái thượng gia lão nói rất có lý, vậy khi nào chúng ta lên đường?”
“Ngay hôm nay.” Phương Nguyên đáp.
Bầu trời xanh thẳm, mặt đất kéo dài ngàn dặm.
Thổ địa nơi này rất phì nhiêu, cây rong tươi tốt.
Đây chính là Ngọc Điền nổi danh Bắc Nguyên, được vinh dự xếp vào một trong những đồng cỏ đẹp nhất. Bây giờ, người người nhốn nháo, tinh kỳ tung bay.
Đại hội anh hùng Ngọc Điền đã kéo dài được nửa tháng.
Bảy ngày trước, bộ tộc nào cũng ồn ào, thanh âm náo loạn, bụi bay hỗn loạn. Nhưng thời gian dần trôi, trải qua hợp tung liên hoành, đến bây giờ chỉ còn lại hai thế lực mạnh nhất.
Một là Lưu Văn Vũ của Lưu gia, một là Hắc Lâu Lan của Hắc gia.
Lúc này, nhân mã hai phe điêu luyện bức người, giằng co lẫn nhau.
Chính giữa hai bên là một đài đấu rất lớn.
Bên trên đài đấu, hai vị cổ sư Bắc Nguyên đang triển khai đối chiến kịch liệt, cả hai đều có tu vi tứ chuyển.
Mọi người dưới đài nhìn không chuyển mắt. Cuộc chiến cấp Tộc trưởng, người bình thường sẽ không có cơ hội quan sát.
Nhất là hai người trên đài, một chính một ma, đều là nhân vật thành danh, hình như ở giữa còn có thù hận riêng.
“Thủy Ma, nạp mạng đi.” Một vị cổ sư trung niên hét lớn, bỗng nhiên dẫm chân nhảy lên trời.
Trên không trung, ông ta hít một hơi thật sâu, sau đó há miệng phun ra một ngọn lửa xuống đối thủ bên dưới.
Trong lòng Thủy Ma Hạo Kích Lưu dâng lên một sự báo động.
Lam mang lóe lên trong mắt gã, chân nguyên Tuyết Ngân bên trong Không Khiếu điên cuồng rót vào cổ Thủy Bích.
“Lên.”
Gã giơ hai tay từ dưới lên trên, động tác nặng nề, giống như đang nhấc một thứ gì đó vô cùng nặng.
Theo động tác của gã, hơi nước bàng bạc hình thành một thác nước màu lam từ trên mặt đất dâng lên.
Thác nước lao ngược lên trên, quét sạch không trung, hình thành một bức tường nước hình vòm dày đặc.
Ngọn lửa ảm đạm chậm rãi va vào vách tường nước, lập tức bị dập tắt.
“Cái gì?” Đám người quan chiến kinh ngạc kêu lên.
Chương 644: Mặc Sư Cuồng
Bọn họ còn đang định châm chọc chế nhạo Thủy Ma chuyện bé xé ra to, bỗng nhiên một tia lửa còn sót lại nổ tung.
Oành.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc như sấm sét giữa trời quang.
Rất nhiều hỏa khí nổ tung, biến bức tường nước dày đặc trong nháy mắt nổ thành hơi nước.
Dư ba cường lực hình thành gió cuồng bạo, nhanh chóng lan tràn bốn phía.
Nhưng cuối cùng, phong bạo cũng không lan đến gần đấu trường. Xung quanh đấu trường, cổ sư các trạm đứng thẳng thi triển cổ phòng ngự, hình thành quả cầu ánh sáng, bảo vệ đấu trường.
“Thủ đoạn thật lợi hại.”
“Vụ nổ mãnh liệt như vậy, đây chính là hiệu quả của cổ trùng tứ chuyển Đuổi Sát. Hiển nhiên, đây chính là sát chiêu mà Lãng Tử Sài Minh vẫn luôn che giấu.”
“Mặc dù Thủy Ma đã nhận ra nhưng vẫn đánh giá thấp một kích này của Sài đại nhân.”
Sau khi vụ nổ dịu xuống, mọi người vội vàng bàn tán, ầm ĩ khắp nơi.
Rất nhiều ánh mắt đều tập trung trên đấu trường.
Ngay cả Hắc Lâu Lan, Lưu Văn Vũ cũng nhìn không chuyển mắt.
Nhưng bên trong quả cầu ánh sáng, hơi nước bốc lên, một mảnh trắng xóa khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ.
Mọi người đành phải kiên nhẫn chờ đợi. Đợi hơi nước dần dần tiêu tán, Sài Minh đứng thẳng trên đấu trường, thở hồng hộc nhìn chằm chằm thi thể dưới chân, hét lớn: “Thủy Ma, năm đó ngươi giết chết phụ thân của ta, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Thủy Ma Hạo Kích Lưu miệng trào máu, bị Sài Minh giẫm dưới chân, gương mặt tràn đầy đau đớn.
“Haha, chúng ta thắng rồi.”
“Sài Minh đại nhân uy vũ.”
Nhìn thấy cảnh này, người quan chiến đều ngây ra, chợt phía Lưu Văn Vũ vang lên tiếng hoan hô.
Trái lại bên phía Hắc Lâu Lan, người thì trầm mặc hoặc bĩu môi.
“Lâu Lan huynh, đa tạ.” Lưu Văn Vũ đứng dậy, mỉm cười chắp tay với Hắc Lâu Lan, phong độ nhẹ nhàng.
Sắc mặt Hắc Lâu Lan vẫn không chút biểu cảm, đang định nói vài câu để giữ thể diện, đúng lúc này...
Xoẹt.
Một tiếng vang nhỏ, Sài Minh kinh ngạc cúi đầu nhìn lồng ngực của mình.
Ngực của ông ta đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao bằng nước.
Ông ta khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy cừu nhân giết cha Thủy Ma Hạo Kích Lưu đang nhìn ông ta cười lạnh.
“Đây mới là chân thân của gã, còn dưới chân ta là...” Sài Minh nghi hoặc vô cùng.
Bành.
Đúng lúc này, “Hạo Kích Lưu” dưới chân ông ta bỗng nhiên biến thành một vũng nước.
“Là cổ Thủy Tượng.” Có người kinh hô.
“Cổ Thủy Tượng vốn là cổ tứ chuyển rất quý. Nhưng Thủy Ma hiển nhiên đã dùng thủ đoạn này, vì thế mới khiến cho gã giống y như thật.”
Bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán, khiến Sài Minh hiểu ra được nguyên nhân thất bại của mình.
“Hèn hạ.” Ông ta nói ra câu sau cùng của cuộc đời mình, sau đó mang theo sự không cam lòng bỏ mình ngay tại chỗ.
“Sài Minh đại nhân.” Nhất thời, rất nhiều người bi thiết kêu lên.
“Ngô đệ.” Tộc trưởng Sài gia mặt rơi đầy lệ.
“Hahaha.” Hắc Lâu Lan ngửa đầu cười to, không chút che giấu tâm trạng vui sướng. Gã giơ ngón tay cái lên với Hạo Kích Lưu: “Hạo Kích Lưu, ngươi làm rất tốt. Nào, uống chén rượu này đi.”
“Đa tạ đại nhân ban thưởng.” Thủy Ma bước xuống đài, toàn thân bị bỏng khiến gã đau đến nhe răng trợn mắt nhưng gã vẫn tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Đúng là rượu ngon.” Gã cười nịnh, đưa chén rượu lại cho Hắc Lâu Lan.
Mặc dù mọi người chán ghét sự nịnh nọt trơ trẽn của gã, nhưng thực lực gã bày ra đó, còn có tiếng xấu lan xa, cho nên cũng không tiện châm chọc, khiêu khích.
Hắc Lâu Lan khoát tay, giọng nói khàn khàn: “Rượu và chén đều thưởng cho ngươi. Nào, Nghiêm Thúy Nhi, mau đổi cái chén khác cho ta, rót cho ta loại rượu ngon nhất.”
Nghe tiếng gã gọi, một cô gái xinh đẹp như hoa khéo léo bước lên phía trước, đặt một chén rượu trước mặt Hắc Lâu Lan, sau đó ưu nhã châm rượu.
Đây là đại tiểu thư Nghiêm gia, vị hôn thê của Lưu Văn Vũ, bị Thủy Ma Hạo Kích Lưu bắt cóc, hiến cho Hắc Lâu Lan như quà gặp mặt.
Hắc Lâu Lan không kịp chờ đợi, bên trong đại hội anh hùng đã mang theo Nghiêm Thúy Nhi, mục đích dùng để đả kích Lưu Văn Vũ.
“Tiểu công tử Lưu gia, ngươi đánh không thắng ta đâu. Chi bằng nhận thua, ta sẽ trả lại vị hôn thê cho ngươi?” Hắc Lâu Lan hớp một ngụm rượu, bên trên sợi râu còn vương lại vết rượu.
“Haha, đại trượng phu sợ gì không lấy được vợ. Tuy nàng ta là mỹ nhân, nhưng sao có thể thay thế được chí hướng nam nhi tốt đẹp trong lòng ta? Lâu Lan huynh, huynh không nghe phụ nữ như quần áo, huynh đệ như tay chân sao? Nếu Lâu Lan huynh đã thích, vậy thì để cho ngươi.” Lưu Văn Vũ cười ha hả, không chút tức giận.
“Chí hướng của Lưu công tử rất tốt.”
“Lưu Văn Vũ công tử mới là đàn ông chân chính của Bắc Nguyên ta.”
Không sai, nhân vật như vậy mới đáng cho chúng ta đi theo.”
Phía Lưu gia, ai nấy cũng đều mở miệng tán dương Lưu Văn Vũ. Cho dù là nữ cũng không động dung hay phản bác.
Bắc Nguyên từ trước đến giờ nam tôn nữ ti, phụ nữ như quần áo, huynh đệ như tay chân, cũng không phải ai nói mà chính là lời của Cự Dương Tiên Tôn.
Huyết mạch Cự Dương Tiên Tôn lưu truyền, ở Bắc Nguyên gọi chung là gia tộc Hoàng Kim.
Các đại gia tộc Hoàng Kim nắm giữ quyền lợi tối cao ở Bắc Nguyên, tuần hoàn theo truyền thống của lão tổ tông.
Địa vị của Lưu Văn Vũ và Hắc Lâu Lan ngang nhau, tất nhiên không phải đèn cạn dầu. Lời nói này ngược lại ngầm trào phúng Hắc Lâu Lan háo sắc, còn bản thân y không hề mê luyến hồng trần.
Hắc Lâu Lan tức giận hừ một tiếng: “Lưu gia các người từ trước đến giờ chỉ biết ăn nói, miệng lưỡi ba tấc không nát, nhưng thì sao? Nào, đến đi, chúng ta lại sai người lên đấu trường đại chiến thêm lần nữa.”
Lưu Văn Vũ hơi biến sắc.
So sánh với Nghiêm Thúy Nhi, đây mới là uy hiếp lớn nhất đối với y.
Chín trận trước, y chỉ thắng được có ba trận, mất rất nhiều hảo thủ. Trận vừa rồi càng khiến cho cường giả tứ chuyển Lãng Tử Sài Minh phải táng mệnh.
Bây giờ Hắc Lâu Lan lại tiếp tục khiêu chiến, y không thể không đáp ứng.
Nếu không đáp ứng, chứng tỏ y nhu nhược. Đàn ông Bắc Nguyên xem thường nhất chính là chúa công hèn yếu.
Nhưng nếu đồng ý, y sẽ thua nhiều hơn thắng.
“Thật ghê tởm. Tên đen thui kia cố ý khiêu chiến, rõ ràng muốn suy yếu chiến lực cao tầng của ta. Nhưng trong đại hội anh hùng, ta không thể yếu thế được. Lần này nên phái ai đây?”
Lưu Văn Vũ âm thầm nghiến răng, ánh mắt do dự nhìn chung quanh.
Đầu nhập vào y, chính đạo có, ma đạo cũng có, không thiếu nhân vật thành danh. Nhưng lúc này, đối mặt với ánh mắt của Lưu Văn Vũ, ai nấy đều cúi xuống, hoặc trốn tránh nhìn về phía xa.
Trong lúc Lưu Văn Vũ đang khó xử, một giọng nói vang lên: “Đại ca đừng buồn, để đệ lên.”
“Là tam đệ đến.” Lưu Văn Vũ nghe xong, không khỏi vui mừng.
Mọi người tránh một lối đi, một người đi đến, tất cả đều ghé mắt nhìn.
Người này dáng vóc khôi ngô khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, miệng sư mũi ưng, làn da đen nhánh như mực, tóc rất nhiều nối thành một mảnh với râu, trắng noãn như tuyết, giống như sư tông.
Vừa trắng vừa đen, tướng mạo kỳ lạ như vậy khiến mọi người ngẩn ra. Chợt có người lên tiếng: “Người này... chính là Mặc nhân.”
Người Đá, người Trứng, người Lông, người Mặc đều không phải loài người mà là dị nhân.
Mặc nhân trong Nhân Tổ Truyện đã sớm có ghi chép. Nhà của bọn họ chính là ở Thư Sơn.
Trong Thư Sơn có một thác nước đen như mực chảy xuống suối bên dưới, tạo ra nước mực, rơi vào núi đá, hình thành nên Mặc nhân.
“Đại ca, tiểu đệ đến chậm.” Mặc nhân vừa mới bước vào, đã khom người thi lễ với Lưu Văn Vũ.
“Không chậm, không chậm, đến là tốt rồi.” Lưu Văn Vũ vỗ vai người đến, giới thiệu với mọi người: “Chư vị, vị này chính là huynh đệ kết nghĩa của ta khi ta còn hành tẩu thiên hạ, Mặc Sư Cuồng.”
“Mặc Sư Cuồng... Ánh mắt công tử Lưu gia đúng là tốt, lại còn thông đồng với cả dị nhân. Cũng được, vậy để Độc Xà Lang Quân ta thử cân lượng người được xưng là huynh đệ của ngươi.”
Một vị cổ sư mắt tam giác bên phía Hắc Lâu Lan chủ động bước ra.
“Đến đây đi.” Khi Độc Xà Lang Quân bước vào đấu trường, gã ngả ngớn ngoắc ngoắc ngón tay với Mặc Sư Cuồng.
Mặc Sư Cuồng bị động tác này khiêu khích, giận tím mặt, hét lớn một tiếng, nhảy lên đài đấu: “Chết đi.”
Nói xong, hai tay gã vỗ mạnh.
Chương 645: Tiếng sói tru
Ầm ầm.
Một sức mạnh vô hình đánh đâu thắng đó, cản cũng không thể cản nghiền ép đến Độc Xà Lang Quân.
“Cái gì? Giận rồi sao? Tứ chuyển đỉnh phong? Hỏng bét rồi.” Độc Xà Lang Quân còn chưa nói xong, đã bị đánh thành thịt muối, bay tán loạn bốn phía.
Một chiêu phân ra thắng bại.
Hizz!
Âm thanh hít lãnh khí vang lên.
Hắc Lâu Lan nhìn Mặc Sư Cuồng trên đấu trường, sắc mặt âm trầm.
Từ lúc Mặc Sư Cuồng đăng tràng, trong lòng gã đã có một dự cảm không tốt. Khi Mặc Sư Cuồng một kích đánh Độc Xà Lang Quân thành thịt muối, trong lòng Hắc Lâu Lan lại càng trầm xuống hơn.
Đối phương là cường giả tứ chuyển đỉnh phong, lại còn là cổ sư Khí đạo.
Người là vạn vật chi linh, có thể thông qua cổ Hy Vọng khai khiếu.
Dị nhân, đã dính vào một chữ “nhân”, tất nhiên cũng có linh tinh mà dã thú không thể sánh kịp. Nhưng linh tính này rất thấp. Bởi vậy, có rất ít dị nhân có được thành quả trong tu hành.
Rất nhiều dị nhân, đến cuối đời, ngay cả Không Khiếu cũng chưa từng mở ra, nhưng lại có một số bộ phận may mắn mở được Không Khiếu.
Dị nhân may mắn hơn nữa sẽ có thể tu luyện thành công.
Vị Mặc Sư Cuồng trước mắt mọi người chính là người đặc biệt như vậy.
“Khó trách Lưu Văn Vũ lại kết giao với Mặc Sư Cuồng, chiến lực tứ chuyển đỉnh phong, đổi lại là ta cũng muốn làm.” Nhất thời, không ít người bừng tỉnh.
“Này, tên mập đen thui đối diện kia, ngay cả ngươi cũng muốn đối nghịch với đại ca ta? Nào đến đi, có tên nào giỏi thì cứ thảy ra, để một chưởng của ta dẹp sạch đám chó săn của ngươi.”Mặc Sư Cuồng vỗ ngực, lớn tiếng hô to, trong sự thô lỗ cũng có vẻ phóng khoáng.
“Tên mập đen thui...” Khóe mắt Hắc Lâu Lan nhướng lên, trong lòng vô cùng tức giận: “Cho dù ta có béo, nhưng ta đen bằng ngươi sao? Đúng là đáng hận mà.”
“Hắc Tú Y.” Hắc Lâu Lan khẽ gọi, giọng nói bình tĩnh ẩn chứa lửa giận hừng hực.
“Có.” Một người thanh niên dáng thon gầy lập tức trả lời.
“Đi dạy cho tên khốn kia một bài học.” Hắc Lâu Lan ra lệnh.
“Vâng, Tộc trưởng đại nhân.” Hắc Tú Y mặt không đổi sắc lên tiếng, sau đó chậm rãi phóng ra.
Ánh mắt của hắn ta lạnh như băng. Trong quá trình bay ra, toàn thân phun trào ánh sáng màu đen. Ánh sáng màu đen ngưng kết thành giáp trụ, bao trùm hắn ta lại.
Sau đó, lại có thêm một vòng sáng màu xanh bay trên đỉnh đầu.
Một tấm chắn xương năm mươi sáu mặt bay ra, lơ lửng bên cạnh hắn ta, bảo vệ toàn bộ phương vị.
Đồng thời, quỷ chín mặt màu lam xám nghẹn ngào gào khóc vờn xung quanh hắn ta.
Khi hắn ta bước lên đài đấu, hắn ta đã vũ trang toàn diện.
Mọi người lại ồn ào. Hắc Lâu Lan nói thật khí thế, nhưng trên thực tế lại điều động một vị cổ sư phòng ngự, đặc biệt dùng để thăm dò nội tình của Mặc Sư Cuồng.
“Hahaha.” Mặc Sư Cuồng cười rộ lên: “Vừa thấy ngươi là biết ngươi chuyên để cho người ta đánh mà. Nào, đến ăn của gia đây một quyền.”
Lời còn chưa nói xong, tay phải của gã đã nắm thành quyền đảo một cái.
Trong nháy mắt, quyền kình của gã biến thành một quyền khí nặng nề, bay qua khoảng cách mấy chục bước, đánh thẳng vào người Hắc Tú Y.
Đổi lại người bên ngoài, chỉ một kích này không chết cũng tàn phế.
Nhưng Hắc Tú Y vẫn đón đỡ một quyền, thân trên lắc lư vài cái, còn thân dưới lại không nhúc nhích chút nào.
“Tốt.” Mặc Sư Cuồng nhìn thấy, lại càng thêm vui mừng. Hắn khác biệt với Mặc nhân bình thường, cực kỳ hiếu chiến, trong lòng không đợi được hô to: “Đến đây.”
Nói xong, gã chậm rãi bay lên, lông tuyết trắng phiêu bồng. Sau khi kéo dài khoảng cách với Hắc Tú Y, gã nhanh chóng ra quyền.
Quyền ảnh như mưa, từng luồng quyền khí bay vụt về phía Hắc Tú Y.
Rầm rầm rầm.
Quyền khí đập vào tấm áo giáp của Hắc Tú Y, phát ra tiếng nổ vang như sấm sét.
Nhưng Hắc Tú Y giống như một tảng đá ngầm lớn, mặc cho sóng biển cọ rửa bao nhiêu cũng sừng sững không ngã.
Tám chắn xương năm mươi sáu mặt đã gánh một phần áp lực cho hắn ta.
Quyền khí vụn vặt nện vào giáp trụ hắc thiết, không hề có chút hiệu quả nào.
Khí lưu phân tán bị quỷ chín mặt hấp thu hầu như không còn.
Sau khi công kích điên cuồng của Mặc Sư Cuồng dừng lại, vòng sáng trên đỉnh đầu Hắc Tú Y tản ra ánh sáng màu xanh lục, chiếu rọi tấm chắn xương, chữa trị vết rách trên tấm chắn.
“Đồ của ngươi, trả cho ngươi.” Hắc Tú Y cười lạnh, quỷ chín mặt đồng loạt mở cái miệng rộng, liên tục phun ra mấy chục luồng quyền khí.
Rõ ràng đã đem công kích của Mặc Sư Cuồng trả về cho gã không thiếu chút nào.
Mặc Sư Cuồng nhìn thấy mấy chục quyền khí đập vào mặt, ngây ra một lúc, sau đó liên tục bị đánh trúng rơi thẳng xuống đất.
“Haha, tứ chuyển đỉnh phong chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu.” Lập tức có người ở bên ngoài la ầm lên.
“Công tử.” Người bên cạnh Lưu Văn Vũ khẩn trương kêu lên: “Hắc Tú Y chính là một trong tam đại thống lĩnh Hắc Kỳ Quân, cổ sư tứ chuyển cao giai, am hiểu nhất là phòng ngự. Chúng ta có cần gọi Mặc Sư Cuồng trở về hay không?”
“Không sai.” Lưu Văn Vũ không hề khẩn trương, ngược lại còn cười trên nỗi đau của người khác, nhìn Hắc Lâu Lan và Hắc Tú Y trong sân: “Tính tình tam đệ vẫn hiếu chiến như vậy. Càng là đối thủ cường đại, gã lại càng hưng phấn. Haha, lát nữa, các người chờ xem kịch vui đi.”
“Haha, thoải mái, thật thoải mái.” Mặc Sư Cuồng bỗng nhiên cười một cách buông thả, thản nhiên bò dậy từ dưới đất.
Mắt của gã chuyển thành màu đỏ của ngọn lửa, nhìn chằm chằm Hắc Tú Y, ánh mắt sáng rực bức người.
“Ngươi khá thú vị đấy, đáng cho ta sử dụng một nửa sức mạnh.” Mặc Sư Cuồng nghiêm túc nói.
Hắc Tú Y tất nhiên không vui: “Hừ, tên khốn to miệng kia, cứ phóng ngựa đến đây đi.”
“Hây!” Thân hình Mặc Sư Cuồng chấn động, một luồng khí thế mãnh liệt như hổ như gấu tuôn ra, áp bách nội tâm mọi người.
Vèo.
Gã bỗng nhiên bay lên không trung, uy thế ngập trời, giống như Ma Thần, nâng chân phải của mình lên.
“Tiếp lấy.” Gã hưng phấn hét lớn, chân phải đạp mạnh về phía Hắc Tú Y.
Phù.
Gió lớn nổi lên, không khí bàng bạc ngưng tụ thành một bàn chân khổng lồ.
Bàn chân này to như gò núi, trong suốt, khí thế hung hãn không gì sánh nổi bay xuống.
“Công kích gì vậy?” Nhất thời, không chỉ Hắc Tú Y mà còn đám người Hắc Lâu Lan đều trợn tròn mắt.
“Phòng ngự, toàn lực phòng ngự.” Mấy vị cổ sư tam chuyển phụ trách phòng ngự, giữ gìn sân bãi không khỏi gầm thét.
Bàn chân khổng lồ đạp xuống, Hắc Tú Y cắn răng, vội vàng thúc đẩy tấm chắn xương năm mươi sáu mặt trên đỉnh đầu.
Nhưng tấm chắn trong nháy mắt không chống đỡ nổi, bị bàn chân khổng lồ giẫm xuống, tất cả đều vỡ nát.
Sau đó, bàn chân tiếp tục như ngọn núi đè xuống.
Vòng sáng màu xanh lục trong khoảnh khắc bị đánh tan. Quỷ chín mặt liều mạng phun ra nuốt vào nhưng chỉ suy yếu được một phần mười sức mạnh, sau đó chỉ biết tan rã.
Khí lưu hỗn loạn còn chưa kịp khuếch tán bốn phía đã bị bàn chân khổng lồ hung hăng trấn áp.
Hắc Tú Y cảm nhận được một luồng sức mạnh không cách nào ngăn cản đang đặt trên lưng của hắn ta. Hắn ta muốn chống đỡ nhưng hữu tâm vô lực. Sau mấy giây đã bị áp đảo trên mặt đất.
Hắn ta dựa vào giáp trụ hắc thiết mà thành danh, nhưng lúc này nó đã bị áp lực cực lớn ép thành mảnh vỡ.
Răng rắc răng rắc....
Âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên không dứt bên tai. Rất nhiều máu từ trong thất khiếu của Hắc Tú Y chảy ra ngoài.
Sức mạnh khổng lồ còn lan tràn bốn phía. Các vị cổ sư phòng ngự cố gắng chèo chống lồng ánh sáng, không đến mức băng tán.
Sau khi bụi mù tản đi, Hắc Tú Y giống như con chó chết nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đang hấp hối.
Sắc mặt Hắc Lâu Lan thay đổi, đứng phắt dậy. Hắc Tú Y chính là dòng chính của gã, một trong tam đại thống lĩnh Hắc Kỳ Quân. Thiếu Hắc Tú Y, chiến lực Hắc Kỳ Quân sẽ bị giảm ít nhất hai thành. Đồng thời, Hắc Tú Y còn là cháu trai út một vị Thái thượng gia lão Hắc gia, quan hệ trọng đại.
Hắc Lâu Lan vạn lần không ngờ đến Mặc Sư Cuồng lại cường đại như thế. Một kích vừa rồi cơ hồ có thể khiêu chiến cổ sư ngũ chuyển.
Hắc Tú Y không thể xảy ra mệnh gì, Hắc Lâu Lan vội vàng chỉ tay, hạ lệnh: “Người đâu, đưa Hắc Tú Y về cho ta.”