Chương 640: Cút hết cho ta (2)
Phương Nguyên đã tuyên bố với bên ngoài là chuyến này muốn thu sói Nước hoang dã, nên rất dễ giải thích vì sao sói Nước xuất hiện. Nhưng nếu thú hoàng sói Đêm hoặc những con sói biến dị kia xuất hiện sẽ khó mà giải thích được.
“Kế tiếp, cần tiếp tục thu nạp bầy sói Nước hoang dã.” Phương Nguyên cưỡi sói Lưng Gù, vừa suy nghĩ trong đầu, cả bầy sói lại tiếp tục lên đường, trùng trùng điệp điệp chạy như điên về phía một mục tiêu ở bên dưới.
Ba ngày sau, bên bờ của hồ Nguyệt Nha, hai cổ sư trừng mắt với nhau.
“Trọng Phí Vưu, Trọng gia các ngươi thật quá đáng, năm con gia trùng Hắc Bì Phì này rõ ràng thuộc sở hữu của tộc ta, giữa ban ngày ban mặt các ngươi lại cướp đoạt công khai như thế.” Tộc trưởng Sài Chương ở một bên hét lên giận dữ.
“Nói dóc, ngay từ đầu đã có quy định rồi, hai nhà là láng giếng, mốc giới là hang của sói Nước. Cho nên, nơi này là địa bàn của Trọng gia chúng ta. Năm con gia trùng Hắc Bì Phì này của Sài gia đến địa bàn của Trọng gia chúng ta, dĩ nhiên sẽ là của Trọng gia ta.” Tộc trưởng Trọng gia, Trọng Phí Vưu cười lạnh.
Nhóm cổ sư Sài gia nghe được lời này cảm thấy vô cùng tức giận.
Sài Chương tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, trách cứ nói: “Vô liêm sỉ. Hôm nay, Sài gia chúng ta nhổ trại để đi đại hội anh hùng, dĩ nhiên sẽ đi qua nhà các ngươi.”
Trong mắt Trọng Phí Vưu lóe ra ánh sáng lạnh, lên tiếng: “Cho nên, đây chính là sai lầm của Sài gia các ngươi. Các ngươi hoàn toàn có thể đi vòng qua nơi này. Ai bảo các ngươi cứ đi qua trước của doanh địa nhà ta cơ.”
Tất cả cổ sư của Sài gia vô cùng tức giận. Vị trí doanh địa của Trọng gia vô cùng xảo quyệt, chiếm đóng ngay con đường chính. Nếu Sài gia đi đường vòng sẽ càng phiền hà hơn, trên đường có ít nhất ba vạn bầy thú. Hành động lần này của Trọng gia, thực tế là cố ý lừa gạt tài sản.
“Trọng Phí Vưu, ngươi không thấy lối ăn của ngươi quá xấu xa sao?” Sài Chương tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
Trọng Phí Vưu nhún vai, hờ hững, cười lạnh nói: “Nếu Sài gia các ngươi không phục, hai nhà chúng ta có thể đấu xem sao.”
Khí thế của các cổ sư Sài gia chìm xuống.
Sài gia chỉ là bộ tộc nhỏ, còn Trọng gia đã đạt đến bộ tộc cỡ trung vào hai năm trước rồi.
Trọng gia rất mạnh, nếu muốn đấu thì dĩ nhiên Sài gia sẽ ở thế yếu.
Thân là tộc trưởng Sài gia, tất nhiên Sài Chương rõ ràng điều này và muốn thoái lui. Nhưng trên người ba con gia trùng Hắc Bì Phì chở vật liệu quý giá nhất trong tộc.
Những vật liệu này cũng là đồ mà Sài gia tỉ mỉ thu thập để đầu nhập với Lưu Văn Vũ. Nếu như buông bỏ, Sài Chương rất không cam lòng.
Rốt cuộc nên chiến hay nên lui?
Hai bên đang giằng co, lúc Sài Chương đang do dự thì từ xa xa truyền đến tiếng sói hú.
Ngao ô ô...tiếng sói hú
Tiếng sói tru liên tục không ngừng nghỉ, đồng thời tiếng chân chạy ào ào của bầy thú khổng lồ cũng vang lên.
“Đội hình như vậy...”
“Là bầy sói.”
“Bây giờ đang giữa ban ngày ban mặt, nơi đây lại giáp với sào huyệt của sói Nước, tại sao lại có bầy sói hoang tìm đến?”
Phút chốc, Trọng gia và Sài gia như phải đổi mặt với kẻ địch lớn, rối rít chuyển dời ánh mắt, nhìn về hướng thảo nguyên xanh.
Chỉ thấy bầy sói trùng trùng điệp điệp, giống như một dòng sông dài, chảy qua rừng rậm thưa thớt, ào ào lao đến phía nhóm người.
Bầy sói này, có sói Đêm mạnh mẽ, có sói Lưng Rùa phòng ngự cực tốt, có bầy Phong Lang trác tuyệt. Hơn nữa còn có vô số sói Nước lông trắng.
Nhiều loại sói khác nhau lại có thể tụ tập cùng một chỗ, tạo thành đại quân. Chỉ có một nguyên nhân có thể tạo ra tình huống này.
Trong lòng Sài Chương cảm thấy chột dạ, trong nháy mắt nghĩ tới một người – Thường Sơn Âm.
Sắc mặt của Trọng Phí Vưu cũng cực kì khó coi.
Trọng gia bọn họ muốn đầu nhập vào phía công tử Lưu Văn Vũ, vì vậy mới muốn cướp những vật liệu này của Sài gia, không ngờ vào thời điểm quan trọng lại nhảy ra một người làm đảo lộn thế cục.
Khi bầy sói đến gần, cổ sư hai nhà cũng không thể yên tĩnh được.
“Một bầy sói thật khổng lồ.” Có người không kìm được hô lên.
“Hí... Với quy mô này bầy sói Mai Rùa chí ít cũng hai vạn tám ngàn con, sói Đêm cũng phải đến một vạn năm ngàn con, sói Gió nhiều hơn so với sói Đêm. Sói Nước là nhiều nhất, xem chừng phải đến ba vạn hai ngàn con.” Có người cũng hít khí lạnh, đánh giá bằng kinh nghiệm phong phú của bản thân.
Bầy sói thực sự quá nhiều, trùng trùng điệp điệp trải rộng, tạo thành vòng vây hình bán nguyệt, bao vây nhóm cổ sư của hai nhà.
Nhất thời, nhóm cổ sư Trọng gia và Sài gia đã bị bầy sói bao vây, sau lưng là hồ Nguyệt Nha, rơi vào tình cảnh bất lợi.
“Không phải nghe đồn là Thường Sơn Âm tấn công ba nhà Bùi, Bối, Trịnh bị tổn thất rất nghiêm trọng sao? Làm sao hắn lại còn nhiều sói như vậy?” Miệng Sài Chương trở nên khô khốc, bầy sói quá nhiều,, không chỉ bao vây bọn họ mà còn ẩn núp rất nhiều trong rừng, lờ mờ nhìn không rõ.
Trọng Phí Vưu đã không còn tư tháo ỷ mạnh hiếp yếu như lúc nãy nữa. Gã nhìn vô số thiên thú vương, vạn thú vương, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nô đạo không giống những phải khác, luôn có thể dùng sức một mình để thay đổi cuộc chiến.
Cổ sư Nô đạo tầm thường đã không thể khinh thường rồi, huống chi là Thường Sơn Âm.
Trong lòng Trọng Phí Vưu vô cùng rõ ràng, bầy sói trước mắt có thể tiêu diệt Trọng gia hai, ba lần cũng dư sức.
Bởi vì nhóm người bọn họ đều ở theo kiểu du dân, xung quanh không có núi dựa, doanh địa không có tường thành, bọn họ cũng không quân đội, không có thời gian nghỉ ngơi. Vì thế họ còn chưa có thời gian để khôi phục chân nguyên.
Phương Nguyên cưỡi một con sói Lưng Gù, lững thững từ rừng cây nhỏ đi ra, xuất hiện trước mặt nhóm người.
“Thường Sơn Âm.” Trọng Phí Vưu và Sài Chương cùng lên tiếng.
Bỗng biên, vô số ánh mắt tập trung vào mặt Phương Nguyên.
Mặt Phương Nguyên không thay đổi chút nào, cưỡi trên lưng sói Lưng Gù, lưng thẳng tắp như thói quen năm xưa của Thường Sơn Âm.
Ánh mắt của hắn như mũi tên, quét nhìn nhóm người một lượt, không nói gì. Nhưng khóe miệng hắn nhếch lên, tỏ rõ khí chất cao ngạo của Thường Sơn Âm, diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Đám cổ sư của Trọng gia và Sài gia cũng im lặng, trong lòng lại cảm thấy như có một tảng đá lớn đè ép, dường như không khí cũng ngưng lại, rất khó hít thở.
Nhất là nghĩ đến chiến tích diệt ba nhà trong một đêm của Lang Vương Thường Sơn Âm, cơ thể của nhiều người còn khẽ run rẩy.
Bùi Gia, Bối Gia, Trịnh gia là ba bộ tộc cỡ trung rất nhiều năm rồi. Sài gia chỉ là bộ tộc nhỏ thôi, Trọng gia cũng mới lên bộ tộc tầm trung không lâu.
Trọng Phí Vưu và Sài Chương liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự ngưng trọng và ý hợp tác trong mắt nhau.
Trong lòng hai người cũng rất khổ, hai bên vừa rồi còn muốn đấu đá, bây giờ lại có lòng liên hiệp. Đúng là vận mệnh trêu ngươi, thật khiến con người ta dở khóc dở cười.
“Đại nhân Thường Sơn Âm, uy danh của ngài như sấm bên tai Trọng Phí Vưu...” Trọng Phí Vưu cắn răng, bước ra khỏi nhóm người, vái sâu thi lễ với Phương Nguyên.
Không có ai cảm thấy hành động của Trọng Phí Vưu, đường đường một người đứng đầu cả tộc, như thế là không ổn. Đối phương là Thường Sơn Âm đó.
Nhưng lời của Trọng Phí Vưu còn chưa nói xong đã bị Phương Nguyên gạt phắt đi, nhàn nhạt nói: “Cút hết đi cho ta, đừng làm cản trở việc của ta.”
Hai mắt Trọng Phí Vưu trợn trừng, vẻ xấu hổ trong mắt khó có thể che dấu được.
Nhưng gã cũng không phản bác gì mà cúi đầu, thi lễ với Phương Nguyên, sau đó xoay người triệu tập cổ sư Trọng gia rút lui.
Sài Chương thấy vậy, cũng vội vàng hô: “Chúng ta cũng rút lui thôi.”
Chỉ chốc lát, nhóm cổ sư rối rít rút lui về hướng xa.
Chỉ lát sau, vốn ven hồ đứng đầy người, nay chỉ con một mình Phương Nguyên và bầy sói mà thôi.
Đương nhiên còn ba con gia trùng Hắc Bì Phì di chuyển chậm chạp, không kịp mang đi.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua ba con gia trùng Hắc Bì Phì, cũng không để ý. Hai bộ tộc tranh đoạt đồ, hắn thấy, nhưng không đủ lực hấp dẫn với hắn.
Hắn vung tay lên, bầy sói Nước nhanh chóng lao về sào huyệt sói Nước bên hồ.
Chương 641: Phiến đá màu xám
Trong sào huyệt của sói Nước có hơn bốn ngàn sói Nước ở lại. Đây là một bầy thú có hàng ngàn con.
Mặc dù sói Nước rất ít khi đặt chân lên trên cạn, nhưng khi hang ổ của chúng bị kẻ ngoại lai xâm lấn thì lại là chuyện khác.
Nhận thấy bầy sói của Phương Nguyên lao đến mãnh liệt, bầy sói Nước hoang dã đồng loạt xuất kích từ trong hang ra, lao vào chiến với bầy sói của Phương Nguyên.
Gặp phải chướng ngại vật, thế tấn công của đàn sói dưới trướng Phương Nguyên bị chậm lại.
Hắn hừ lạnh, thúc dục cổ Sói Tru, đồng thời điều động ba nhóm viện binh tới trợ giúp.
Bầy sói Nước hoang dã chỉ chống đỡ được chốc lát, sau đó lập tức bị tách ra do không chịu nổi áp lực, đại thế đã mất.
Ở một nơi xa,
“Tộc trưởng, đồ của chúng ta vẫn còn ở nơi đó.” Một vị gia lão của Sài gia không cam lòng, nhìn chằm chằm.
Tộc trưởng Sài gia, Sài Chương thở dài: “Thôi, mất thì cũng mất rồi, chung quy vẫn tốt hơn là mất mạng.”
“Hay là chúng ta ở lại xem một chút? Nhân vật như Thường Sơn Âm, có lẽ không nhìn trúng ba con gia trùng Hắc Bì Phì đâu.” Một vị gia lão Sài gia ôm tâm lý may mắn.
Sài Chương lại hiểu rất rõ, hừ lạnh: “Nếu ngươi không lo rằng sẽ mạo phạm Thường Sơn Âm, chuốc lấy sự tru diệt của hắn, ngươi cứ ở lại đi.”
Sắc mặt của vị gia lão Sài gia này chợt cứng đờ.
“Hừ, ngươi nghĩ rằng Trọng gia sẽ không nghĩ đến điều này sao? Cho dù Thường Sơn Âm không để vào mắt, chúng ta cũng không lấy lại được những vật liệu này. Ai~, có cường giả như Thường Sơn Âm ở đây, hồ Nguyệt Nha cũng không phải nơi chúng ta có thể dừng chân, tiếp tục lên đường, mau đi thôi.” Sài Chương khoát tay, trong giọng nói đầy sự bất đắc dĩ, phẫn hận, vô lực.
Sài gia chỉ là bộ tộc có quy mô nhỏ, thực lực yếu kém. Nhất là khi bão tuyết mười năm sắp xảy ra, tranh bá Vương Đình, long xà khởi lục, toàn bộ Bắc Nguyên tranh đấu không ngừng, nơi nơi đều loạn lạc.
Bộ tộc như Sài gia, giống như cái thuyền nhỏ ba mảnh trong xoáy nước loạn thế, bấp bênh, nước chảy bèo trôi. Chỉ có thể dựa vào thế lực lớn mạnh hơn mới có thể tăng xác suất sống sót của bản thân.
Sài gia nhổ trại, đi vô cùng dứt khoát.
Chỉ một lát sau, cổ sư trinh sát của Trọng gia hồi báo với Trọng Phí Vưu với vẻ mặt vẫn còn nỗi khiếp sợ: “Đại nhân, Lang Vương toàn thắng, chỉ lật tay một cái đã tiêu diệt hang sói nơi này. Hắn thu được hơn ba nghìn con trong hơn bốn ngàn con sói Nước, hắn chỉ tổn thất có ba trăm con mà thôi.”
Trọng Phí Vưu và cao tầng của Trọng gia nghe xong vô cùng chấn động.
Chiến tổn như vậy, thực quá khủng khiếp. Khó trách lang vương trong bầy sói của hắn lại được bổ sung nhanh như vậy.
“Đại nhân tộc trưởng, ngài không tận mắt nhìn thấy thôi, Thường Sơn Âm chỉ huy vô cùng siêu phàm, quả thực là một nghệ thuật.” Cổ sư trinh sát lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói bổ sung.
Trọng Phí Vưu hừ lạnh, không muốn hạ thấp khí thế của mình, cường ngạnh nói: “Trong tay Thường Sơn Âm có một con vạn thú vương sói Nước. Mà thủ lĩnh của bầy sói hoang này chỉ là một con thiên thú vương thôi. Khi giao chiến, bầy sói Nước này sẽ bị áp chế bởi vạn lang vương, lực chiến sẽ bị giảm xuống. Hợp nhất cũng dễ hơn. Ba con gia trùng Hắc Bì Phì kia, đi về phía nào?”
Cổ sư trinh sát liền đáp: “Cũng bị Thường Sơn Âm đem theo rồi.”
Sắc mặt của Trọng Phí Vưu chợt biến đổi khó coi.
Lần này, gã trộm gà không được còn mất nắm gạo. Không chỉ không cướp được vật liệu còn khiến Sài gia căm ghét.
Thực ra, Sài Gia và Trọng Gia vẫn còn quan hệ thông gia, lúc trước rất thân thiết. Nếu không cũng không di chuyển cùng nhau, doanh địa cạnh nhau, lựa chọn làm láng giềng, hỗ trợ canh gác.
Nhưng thực tế quá tàn khốc.
Tranh đoạt Vương Đình ngày nay, đối với Trọng gia và Sài gia không chỉ liên quan đến ích lợi mà còn liên quan đến sự sinh tử, tồn vong của cả hai tộc.
Những tình nghĩa trong quá khứ, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để duy trì lợi ích thôi. Đến lúc cần vứt bỏ sẽ vứt bỏ không chút do dự.
Trong vương trướng, một không khí áp lực tràn lan.
Một lúc lâu sau, Trọng Phí Vưu mới thở ra: “Nhân vật như Thường Sơn Âm, chỉ sợ toàn bộ Trọng gia ta toàn lực ứng phó cũng không địch nổi. Nhưng ở Bắc Nguyên không phải chỉ hắn độc bá, đại sư Nô đạo mạnh hơn hắn có hơn ba người. Thù này chúng ta ghi nhớ, chờ sau khi chúng ta đầu phục công tử Lưu Văn Vũ, không sớm thì muộn cũng sẽ trả được mối thù hôm nay.”
Các gia lão của Trọng gia rối rít gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, toàn bộ Trọng gia cũng nhổ trại lên đường.
Thoáng một cái đã qua chín ngày, bầy sói mà Phương Nguyên suất lõnh đã lớn mạnh gấp mấy lần, trở lại doanh địa Cát gia.
Cát Quang dẫn theo cao tầng Cát gia, chủ động ra mười dặm nghênh đón.
“Đại nhân thái thượng gia lão, tu vi của ngài đã hồi phục rồi sao?” Khi Cát Quang nhận thấy hơi thở tứ chuyển đỉnh của Phương Nguyên thì vừa mừng vừa sợ.
Phương Nguyên gật đầu, nhàn nhạt đáp lại: “Đã hồi phục rồi, cũng nên trở lại.”
Tu vi năm xưa của Thường Sơn Âm chính là tứ chuyển đỉnh. Sau khi đại chiến với đám mã phỉ Cáp Đột Cốt, bị thương nặng hấp hối, chui vào đất ngủ đông.
Chẳng qua, Không Khiếu thứ nhất của Phương Nguyên đã đạt đến ngũ chuyển đỉnh. Mặc dù vẫn bị Bắc Nguyên áp chế nhưng vẫn có hơi thở ngũ chuyển sơ giai.
Hiện tại đang dùng cổ Liễm Tức để ngụy trang nên mới có hơi thở tứ chuyển đỉnh mà thôi.
Đến khi hắn có Không Khiếu thứ hai, bởi vì lần đầu xuất nhập Bắc Nguyên nên được Bắc Nguyên thừa nhận, không bị áp chế bởi dị vực, vẫn là tam chuyển đỉnh phong.
Cứ thu liễm như vậy, sau đó dần dần buông lỏng khí tức, không những giữ được lá bài tẩy còn có thể tạo nên một quá trình để người khác dần dần có thể tiếp nhận được.
Phương Nguyên đi theo cao tầng của Cát gia, đi thẳng vào trong doanh địa.
Doanh địa của Cát gia đang xây rộng hơn, dọc đường đi cũng nhìn thấy cảnh tượng thi công vô cùng khí thế. Rất nhiều nô lệ người phàm, thậm chí nô lệ là cổ sư cũng bị tộc nhân của Cát gia mặc sức sai khiến.
Được làm vua thua làm giặc, đây là sự tàn khốc của chiến tranh, cũng là nét đẹp của chiến tranh.
Vẻ mặt cao tầng Cát gia đều tràn đầy vẻ vui mừng, Cát gia thâu tóm Bối gia, Trịnh gia, thực lực được tăng lên rất nhiều. Mấy ngày qua luôn cố gắng tiêu hóa, thực lực của toàn gia tộc tăng lên rất nhiều.
“Hiện tại, phiền toái lớn nhất là cổ Nô Lệ đang khan hiếm. Nếu có một số lượng lớn cổ Nô Lệ, chúng ta có thể đưa những nô lệ cổ sư này ra chiến trường. nó sẽ giúp lực chiến đấu của Cát gia chúng ta tăng lên đến cực đại.” Cát Quang cảm khái nói.
Cổ Nô Lệ là cổ trùng có thể khống chế người.
Nhưng người là linh của vạn vật, khó thao túng hơn nhiều so với dã thú. Là một thử thách với hồn phách, nhất là muốn biến những cổ sư mạnh trở thành nô lệ.
Vì vậy, về cơ bản, một cổ sư thường thao túng năm nô lệ trở xuống. Số lượng nô lệ cổ sư cũng rất ít, thường thì một vị cổ sư khống chế một nô lệ cổ sư, nếu nhiều hơn thì sẽ gây khó khăn cho hồn phách.
Với những hồn phách của những nô lệ cổ sư mạnh mẽ, muốn thao túng bọn họ cần phải có hồn phách cường đại hơn so với hồn phách của họ.
Đương nhiên, Phương Nguyên có năng lực có thể tạo ra một lượng lớn cổ Nô Lệ.
Nhưng như vậy, hắn sẽ bị bại lộ rất nhiều thứ. Trong kế hoạch của hắn, Cát gia chỉ là một con cờ mà thôi, suy nghĩ cho bọn họ như thế rất không đáng.
“Tiếp theo, ta sẽ tiếp tục bế quan tu hành. Những bầy sói này, các ngươi hãy thay ta chăm sóc.” Phương Nguyên nói.
“Vâng.” Cát Quang vội kính cẩn đáp, nhưng trong lòng thì lại âm thầm kêu khổ.
Hienj tại, Cát gia đang phát triển, chính là lúc cần dùng người, sức lao động khan hiếm. Bầy sói quá lớn, chăm sóc sẽ rất khó khăn, tiêu hao rất nhiều sức lao động của Cát gia.
Nhưng câu nói tiếp theo của Phương Nguyên khiến vị tộc trưởng trẻ tuổi của Cát gia vô cùng vui mừng.
“Lần này, ta mang đến rất nhiều thứ, là lúc thu sói hoang, nhân tiện thu hết. Các ngươi dùng đi, nhưng phải nhớ kĩ, những thứ trên người ba con gia trùng Hắc Bì Phì kia, phải bảo quản kĩ cho ta.”
“Vâng, Thái thượng gia lão đại nhân.”
Chương 642: Truyền thừa Địa Khâu (1)
Trong những ngày kế tiếp, Phương Nguyên ở trong doanh trại của Cát gia, ở sâu bên trong rất ít ra ngoài, tu hành khắc khổ.
Không Khiếu thứ hai của hắn cần phải tiếp tục tăng tu vi. Mặc dù có Thiên Nhân Hồn, nhưng vẫn cần cổ Lang Hồn, phải cường hóa liên tục, đến khi cường hóa Lang Nhân Hồn đến cấp thiên nhân thì thôi.
Đồng thời Lực đạo của hắn cũng phải tiếp tục đề thăng, liên tục sử dụng cổ Quân Lực.
Thời điểm cần phải buông lỏng, hắn liền lấy ra những thứ trên người ba con gia trùng Hắc Bì Phì, tiến hành kiểm tra, nghiên cứu.
Những vật tư mà Sài gia khổ cực sưu tầm này, hết sức kì lạ, đều là những phiến đá màu xám.
Nhưng mặt ngoài của những phiến đá này nổi đầy những đường chỉ mực đen nhánh, có thẳng có cong, có lớn có nhỏ. Những đường chỉ mực này xoắn xuýt lấy nhau, giống như một kiểu chữ viết, lại giống như một bức tranh sơn thủy.
Nếu những phiến đá này là thật, có thể nó sẽ có nguồn gốc sâu xa lắm. Nếu theo ngọn nguồn thì có thể tìm tận đến thời kỳ thái cổ, con gái thứ chín của Nhân Tổ, Tiêu Dao Trí Tâm.
Trong “Nhân Tổ Truyện” có ghi lại, vì cứu sống cổ Trí Tuệ, Tiêu Dao Trí Tâm liền đến Càn Khôn Tinh Bích.
Càn Khôn Tinh Bích đứng thẳng, vững vàng trong không trung, giống như một mặt gương khổng lồ.
Trong gương có một ngọn núi Sách.
Trên núi Sách, có một thác Mực đổ xuống, chảy đập vào núi đá, tạo thành suối Văn.
Thác Mực chảy không ngừng, nện mạnh vào suối Văn, tạo nên hàng ngàn hàng vạn bọt nước. Những bọt nước màu đen này văng lên không trung, vô số giọt nước biến thành vô số chữ viết.
Đây chính là nơi bắt nguồn của chữ viết trăm họ trong thế giới cổ sư.
Sau này, Càn Khôn Tinh Bích bị phá, biến thành vô số phiến đá màu xám.
Có lời đồn rằng, khi tập hợp đủ số phiến đá lại một chỗ có thể tạo lại Càn Khôn Tinh Bích, cổ sư có thể vào núi Sách một lần nữa.
Đọc lịch sử của con người sẽ phát hiện, cổ sư từ xưa đến nay, cổ tiên cho tới Tiên Tôn, Ma Tôn đều thu thập những ghi chép về những phiến đá này.
Chính vì vậy, những chế phẩm giả của những phiến đá này xuất hiện với số lượng lớn.
Những phiến đá dởm này rất khó phân biệt với những phiến đá thật, trừ khi là cổ sư giám bảo có kinh nghiệm phong phú mới làm được.
Trong lịch sử, cổ tiên giám bảo quyền uy nhất, thành tựu nhất, chính là chủ nhân của Hoàng Thiên Bảo, có cổ Bảo Quang, Đa Bảo Chân Nhân.
Nhưng ông ta cũng chỉ phân biệt được bảy, tám phần.
Những phiến đá giả thực sự quá nhiều, có quá nhiều cổ sư bắt chước làm giả. Thậm chí trong đó có cả Đạo Thiên Ma Tôn.
Đạo Thiên Ma Tôn cố ý tạo ra rất nhiều phiến đá dởm, lừa gạt được rất nhiều cổ tiên. Ông ta chế những phiến đá dởm nhìn vô cùng thật, thậm chí có thể so sánh với chính phẩm.
Phương Nguyên chẳng bao giờ nghĩ đến, thu thập hoàn toàn những phiến đá này, sau đó tạo dựng lại núi Sách.
Cho dù cổ tôn cửu chuyển, cũng chưa làm thành công chuyện này, Phương Nguyên tuyệt không làm chuyện không tự lượng sức này.
Chẳng qua, hắn tranh thủ lúc nghỉ ngơi, cố phân biệt những phiến đá này thôi.
Kiếp trước, hắn làm ăn buôn bán nên có ánh mắt rất sắc bén, hắn cũng từng buôn bán những phiến đá màu xám giả rồi.
Hôm nay, hắn ngồi phân loại những phiến đá này, phân rõ thật – giả, loại bỏ hết những hàng dởm, đây cũng là một thú tiêu khiển khi nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ, khi hắn vuốt một phiến đá, bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phiến đá này, hắn đã cho là đồ dởm, khi Phương Nguyên rót chân nguyên vào, đường chỉ ở mặt ngoài bỗng biến đổi.
Dây mực không ngừng thay đổi, kéo dài một lát, lúc này mới dần dần ổn định, tạo thành một tấm bản đồ địa hình.
Chính giữa tấm bản đồ là một vùng đất cao, nhưng lại không có độ dốc của núi, bên trên có một cái khe, giống như thông xuống lòng đất.
Ở chỗ này ghi chú hai chữ, Địa Khâu.
Xung quanh Địa Khâu là đầm lầy và rừng cây hỗn tạp. Tại góc tây nam còn có một con sông.
Phía dưới toàn bộ tấm bản đồ địa hình còn có bốn câu: “Trong đất có ánh sáng, ánh sáng cao vạn trượng, di chuyển trăm dặm, vịnh mai tuyết hương.”
Phương Nguyên thì thầm trong miệng, mất cả nửa ngày cũng không lĩnh hội ra.
Bốn câu này, nói là thơ cũng chỉ là bề ngoài. Nói là cổ phương thì giống hơn.
Nhưng Phương Nguyên có thể xác nhận, đây chính là bốn câu đố, hiển nhiên là manh mối cố ý lưu lại.
Kỳ lạ hơn chính là, sau khi tấm bản đồ được hình thành, theo thời gian dần trôi, nó dần dần biến mất trên viên đá xám trắng.
Rất nhanh, viên đá trong tay Phương Nguyên trở lại như cũ, không còn vật gì.
Nhưng Phương Nguyên vẫn nhắm mắt, nhớ lại từng chi tiết nhỏ trên tấm bản đồ địa hình một cách dễ dàng, không thiếu một chút nào.
Đây cũng không phải là do trí nhớ của hắn kinh người, mà là...
“Cổ Họa Ý. Cục đá này đã bị người ta cố tình gieo xuống cổ Họa Ý. Cổ này có thể hình thành bức họa, xâm nhập vào trong ký ức của cổ sư, khiến cho cổ sư vĩnh viễn không quên.”
Hai mắt Phương Nguyên hiện lên ánh sáng.
Hiển nhiên, đây là truyền thừa do một cổ sư lưu lại.
Để kiểm tra những cục đá xám trắng này, Phương Nguyên đã từ trong kho của Cát gia lấy rất nhiều cổ Nhất Thanh Nhị Sở, cổ Ánh Nắng, cổ Ánh Trăng.
Vừa nãy, hắn đã vận dụng những cổ trùng này, sau đó rất có kỹ xảo rót chân nguyên vào bên trong dò xét.
Những thủ pháp này là phương pháp đặc biệt dùng để giám định những viên đá xám trắng.
Kết quả, phương pháp này đã mở ra được chìa khóa bí mật trên những viên đá xám trắng.
“Cổ sư cố ý làm ra những viên đá xám trắng này, không những dùng cổ Họa Ý mà còn dùng những con cổ trùng khác mới hình thành được hiệu quả này. Cổ sư lưu lại truyền thừa, để sàng lọc người thừa kế mà hao tốn tâm tư một phen.”
Phương Nguyên mỉm cười, không nghĩ đến trong tình huống như vậy lại thu được manh mối truyền thừa của một vị cổ sư.
Truyền thừa là một trong những nét đặc biệt của nền văn hóa này.
Mặc kệ là cổ sư Chính đạo hay Ma đạo, đều lựa chọn lưu lại truyền thừa, để lại ấn ký thuộc về mình trong thế giới này.
Mặc dù may mắn thu được manh mối truyền thừa, nhưng Phương Nguyên cũng không quá vui mừng.
Năm trăm năm kiếp trước, hắn đã gặp qua rất nhiều tình huống tương tự. Bây giờ đã không còn kinh ngạc như lúc ban đầu.
Đa số cổ sư đều sẽ lưu lại truyền thừa.
Cứ như vậy, truyền thừa sẽ trở nên vàng thau lẫn lộn. Có truyền thừa cổ tiên, có truyền thừa cổ sư tứ chuyển ngũ chuyển. Đây đều rất đáng xem. Nhưng cũng có rất nhiều truyền thừa nhị chuyển, tam chuyển, thậm chí cổ sư nhất chuyển cũng lưu lại truyền thừa.
Cộng thêm thời gian hao mòn, thiên tai các loại, rất nhiều cổ sư thăm dò truyền thừa đều nhận được kết quả rất đáng thất vọng.
Có một số truyền thừa đã sớm bị hủy diệt tiêu vong. Có một số truyền thừa bị người ta nhanh chân đến trước. Còn có một số truyền thừa của cổ sư Ma đạo, bị người ta cố ý thiết kế cạm bẫy, đa phần là cổ sư có tâm lý u uất lúc sắp chết mà tạo ra.
“Bây giờ ta đang loay hoay không thoát thân ra được. Không có thời gian vì một truyền thừa không rõ ràng mà từ bỏ kế hoạch trong tay, chạy đến chỗ xa. Còn nữa, chỉ dựa vào một tấm bản đồ, ta cũng không biết cái gọi là “Địa Khâu” này rốt cuộc ở chỗ nào.”
Có được tấm bản đồ truyền thừa Địa Khâu chỉ là một sự ngoài ý muốn nho nhỏ, rất nhanh Phương Nguyên đã ném nó ra sau đầu.
Thời gian sau đó, hắn tiếp tục tu hành, đồng thời bắt đầu luyện cổ.
Trong số những thành quả lấy được từ hai nhà trước đó, hắn tìm được một cổ phương đã được cải tiến một phần, cảm thấy có chút thú vị.
Trong kho của Cát gia tộc, hắn lấy ra một số cổ trùng, tốn mất mấy ngày, sau hai lần thất bại, cổ Ưng Dực tam chuyển trong tay đã được thăng lên làm cổ Ưng Dương tứ chuyển.
Nói đến, hắn gần như chưa từng dùng qua cổ Ưng Dực. Khi hắn ra khỏi thảo nguyên Hủ Độc đến gần Hồng Viêm cốc, khi ở doanh địa Cát gia gặp phải mấy nhà tập trung lại mở chợ nên mua được.
Lang Vương Thường Sơn Âm không phải là tay phi hành thiện nghệ. Phương Nguyên đương nhiên sẽ không tùy tiện sử dụng kỹ năng cấp đại sư này.