Chương 637: Lại thu được sói biến dị (2)

“Hoàn cảnh của phúc địa Hồ Tiên, nuôi bầy hồ ly là có lợi nhất. Tuy sói và hồ ly cùng loại, nhưng vẫn có điểm khác nhau.”

Phúc địa có phúc, là nơi nhận được ân trạch trời ban. Nhưng mỗi phúc địa lại khác nhau, ân trạch cũng không giống nhau hoàn toàn.

Ví dụ như phúc địa Hồ Tiên, nơi đây nuôi dưỡng hồ ly là có lợi nhất. Bầy hồ ly sinh sống ở nơi này sẽ phát triển rất tốt, khả năng sinh sản cũng rất cao. Trong phúc địa Lang Gia thì lại rất phù hợp với việc luyện cổ, càng phù hợp để người Lông sinh sống hơn.

Phúc địa Ảnh Tông lại có lợi cho các cổ sư Hồn đạo tu hành.

Từ sâu trong lòng, Nghiễn Thạch Lão Nhân có một cảm giác, hành động này của Phương Nguyên có ý nghĩa rất sâu xa.

Nhưng Trí đạo cũng không phải vạn năng, cũng có những điểm khiếm khuyết. Nếu không, cổ sư Trí đạo đã xưng bá trong thế giới cổ sư từ lâu rồi, chứ không phải như bây giờ trăm hoa đua nở, các đạo tranh nhau tạo danh tiếng.

Suy đoán của Trí đạo cần có chứng cứ, càng nhiều chứng cứ, chứng cứ càng tin cậy thì sẽ giúp cổ sư Trí đạo suy tính ra kết quả càng chính xác.

Tuy Nghiễn Thạch lão nhân là cổ tiên Trí đạo, nhưng lão ta cũng không thể dự đoán được, Phương Nguyên là người trọng sinh.

Nghiễn Thạch Lão Nhân tính ra được Phương Nguyên dùng cổ Định Tiên Du để đến phúc địa Hồ Tiên. Nhưng lão ta lại không đoán được, Phương Nguyên lại chạy đến Bắc Nguyên.

Nếu Phương Nguyên bán cổ Thần Du ở Hoàng Thiên Bảo, có lẽ lão ta sẽ nghĩ đến điều này.

Nhưng Phương Nguyên lại thận trọng, trực tiếp bán cổ Thần Du cho địa linh Lang Gia. Nghiễn Thạch Lão Nhân bị thiếu chứng có quan trọng nhất, khiến cho kết quả mà lão ta suy đoán ra không chính xác.

Lão ta tiếp tục tính toán mấy lần, kết quả vẫn như vậy.

“Chẳng lẽ ta phải tế cổ bản mạng hay sao?” Nghiễn Thạch Lão Nhân nghĩ như vậy, lỗ chân lông toàn thân nở ra, mỗi lỗ chân lông toát ra một làn khói.

Làn khói trắng lượn lờ bay lên, ngưng tụ thành một đám mây ở trên đỉnh đầu của lão ta, hình thành một đám mây chuyển động không ngừng.

Mây khói mênh mông, lan tràn khắp nơi, khí tức Tiên cổ lộ ra rất nồng đậm.

Con Tiên cổ này đã đạt đến thất chuyển, hơi thở của nó rất huyền ảo, giống như bầu trời sao mùa hạ, vô cùng huyền bí, lại giống như hương thơm của hoa sen ở xa ngàn dặm, như có như không.

Mỗi lần đám mây chuyển động đều ẩn chứa vô vàn biến hóa, không thể dùng lời nói để diễn tả được. Người ngoài cố gắng muốn tìm hiểu, cũng chỉ thấy được vẻ tốt đẹp ở bên ngoài mà thôi.

Đây chính là cổ bản mạng của Nghiễn Thạch Lão Nhân, Thiên cơ.

Tiên cổ Thiên Cơ.

Nó có thể tiết lộ toàn bộ điều bí mật của trời đất, cho dù cổ tiên không có chứng cớ gì, nó cũng có thể chỉ thẳng ra chân tướng.

Sau khi Nghiễn Thạch Lão Nhân phát hiện ra Quỷ Y Sát Nhân bị hạ cổ Nô Lệ, lão ta dựa vào cổ Thiên Cơ, tính ra ngày trong tương lai Phương Nguyên trở lại Nam Cương.

Bởi vậy, Nghiễn Thạch Lão Nhân mới bày ra cạm bẫy, chờ Phương Nguyên nhảy vào.

Lúc này, Nghiễn Thạch Lão Nhân đang do dự có nên sử dụng cổ Thiên Cơ hay không.

Tuy cổ Thiên cơ có năng lực mạnh mẽ, nhưng nó cũng có tác hại.

Không phải lần nào Nghiễn Thạch Lão Nhân thôi động nó cũng thành công. Mười lần thôi động cổ Thiên Cơ thì tám lần sẽ thất bại. Nếu bị thất bại, Nghiễn Thạch Lão Nhân sẽ bị Tiên cổ phản phệ.

Loại phản phệ này, nếu chỉ là bị thương bình thường thì đã đành, nhưng nó lại cực kì đáng sợ, khiến ai cũng phải kiêng kị.

Thân thể và hồn phách của Nghiễn Thạch Lão Nhân không hề bị tổn thương, phản phệ của cổ Thiên Cơ chỉ nhằm vào tuổi thọ của lão ta mà thôi.

Nếu bị phản phệ, Nghiễn Thạch Lão Nhân sẽ mất đi mười đến bảy mươi năm tuổi thọ.

Cổ sư tu hành tăng cảnh giới lên, không hề giúp tuổi thọ tăng lên. Cổ sư muốn tăng tuổi thọ, chỉ có một sự lựa chọn tốt nhất, chính là cổ Thọ.

Sử dụng cổ Thọ có thể tăng tuổi thọ cho cổ sư, nó lại không đem đến tác dụng phụ.

Ngoài ra, có thể sử dụng bàng môn tà đạo để đạt hiệu quả tăng tuổi thọ. Nhưng những pháp môn này đều bị thiếu hụt, từ đó gây nên các tác dụng phụ.

“Hiện tại, ta chỉ còn sống được tám mươi năm nữa thôi. Dù phản phệ nghiêm trọng nhất, làm ta mất bảy mươi năm tuổi thọ, ta cũng vẫn còn thời gian mười năm. Nó cũng đủ để ta hoàn thành đại kế nghịch thiên rồi. Hơn nữa, phản phệ của việc nhỏ thường sẽ không nghiêm trọng, khoảng mười ba, mười bốn năm tuổi thọ. Nhưng....”

“Chuyện này có đáng để ta dùng cổ Thiên Cơ không? Lần nghịch thiên này, đến lúc quan trọng, kẻ địch sẽ phát hiện. Sau này, ta còn cần dùng cổ Thiên cơ để tính toán, suy đoán.”

“Nếu có thể đoạt được cổ Định Tiên Du trong tay của Phương Nguyên, sẽ giúp ích rất lớn trong đại kế nghịch thiên của ta. Không nói đâu xa, việc tiến công phúc địa Lang Gia, nếu có cổ Định Tiên Du, ta có thể tiến công, lui cũng có thể thủ. Địa linh Lang Gia làm sao có thể chống lại được ta? Cũng không bị thua thiệt, đại bại như lúc này.”

Nghiễn Thạch Lão Nhân lo trái lo phải, cuối cùng bỏ ý nghĩ này khỏi đầu.

Tuy cổ Thiên Cơ rất mạnh, nhưng nó cũng là cái hố. Xác suất sử dụng nó thành công rất thấp, quan trọng hơn là kết quả của việc thất bại rất nghiêm trọng. Nghiễn Thạch Lão Nhân cũng không dám lãng phí tuổi thọ của mình một cách vô ích.

Lúc trước, lão ta đã lãng phí bảy mươi năm tuổi thọ, để suy tính xem Phương Nguyên dùng cổ Định Tiên Du để đi đâu. Kết quả mà lão ta nhận được, khiến lão há hốc mồm một thời gian.

Thế mà lại là Trung Châu.

Lại còn là phúc địa Hồ Tiên nữa chứ.

Tại sao hắn có thể truyền tống đến nơi đó chứ? Hắn đã đạt được cơ duyên gì mà lại có thể thu được phúc địa Hồ Tiên?

Cũng tốt thôi, nhưng Phương Nguyên lại ru rú ở trong phúc địa không chịu ra ngoài, khiến kế hoạch chiếm đoạt cổ Định Tiên Du của Nghiễn Thạch Lão Nhân chưa bắt đầu đã suýt nữa thì chiết kích trầm sa*.

*chiết kích trầm sa: ngọn kích bị gãy chìm trong bãi cát.(trích trong câu “chiết kích trầm sa thiết vị tiêu”-Xích bích hoài cổ của Đỗ Mục.)

Cũng may, lão ta tiếp tục lợi dụng cổ Thiên Cơ, hao phí tám mươi năm tuổi thọ, tính ra cơ hội có khả năng ra tay nhất.

Đó chính là ngày mà Phương Nguyên trở lại Nam Cương, tham gia đại chiến núi Nghĩa Thiên.

Vì con cổ Định Tiên Du này, Nghiễn Thạch Lão Nhân đã mất một trăm năm mươi năm tuổi thọ.

“Thôi vậy, nếu đã tính được ra kết quả, thì cứ ôm cây đợi thỏ là được. Việc hắn nuôi bầy sói cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Ta là cổ tiên Trí đạo, thế cục mà ta tự tay bày ra, sao phải sợ một kẻ phàm tục như hắn chạy thoát, hừ hừ.”

Nghiễn Thạch Lão Nhân cười lạnh, chậm rãi mở hai mắt ra.

Hai mắt của lão ta giống như mắt của sói Mắt Trắng, không có đồng tử, chỉ có lòng trắng mà thôi.

Lão ta nhìn cổ Thông Thiên chằm chằm, vẻ cười lạnh nơi khóe miệng càng sâu hơn: “Một người phàm như ngươi, lại khiến ta mất một trăm năm mươi năm tuổi thọ, tương lai ngươi chết trong sự bày bố của ta, coi như là sự vinh hạnh của ngươi. Đương nhiên, nay ngươi cũng đừng tưởng sẽ được sống thoải mái.”

Sau một loạt hành động của Nghiễn Thạch Lão Nhân, Phương Nguyên ở phúc địa Hồ Tiên, liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Không ổn rồi, có người đang thu mua tài liệu luyện chế cổ Ngự Lang số lượng lớn.”

Những nguyên liệu mà Phương Nguyên đang định mua, Nghiễn Thạch Lão Nhân đã giành mua trước.

Hắn vội vàng ra tay, liền gặp phải rất nhiều chướng ngại. Rất nhiều cổ tiên cố ý nâng giá với hắn, khiến hắn tiêu tốn rất nhiều chi phí, tốc độ mua tài liệu không còn được như lúc đầu nữa.

Hai mắt Phương Nguyên nheo lại, tia sáng lạnh lóe lên: “Đây chính là hành động nhằm vào ta. Hừ, không phải là địa linh Lang Gia, mà địa linh cũng không có sức kêu gọi như vậy. Như vậy, ngoài Tiên Hạc Môn, chỉ còn Nghiễn Thạch Lão Nhân thần bí kia.”

“Ha ha.”

Bỗng nhiên, Phương Nguyên cười lớn.

Nếu như là trước đây, hắn bị một kích như vậy, chỉ có thể khóc mà không thể làm gì khác. Nhưng hiện tại đã khác rồi.

Hắn có một số lượng lớn bí phương cổ Ngự Lang trong tay. Những bí phương nay, không chỉ từ nhất chuyển đến ngũ chuyển, mà chúng còn không cùng loại.

Chương 638: Lực chiến đấu tăng vọt

Những nguyên liệu mà hắn bị đám cổ tiên làm khó dễ chỉ là cổ phương Ngự Lang rất phổ biến mà thôi. Còn rất nhiều cổ phương khác, được phân ra rất linh hoạt, mở ra một lối đi tắt khác, nhất là bí phương mà địa linh Lang Gia tự nghiên cứu. Những nguyên liệu này các cổ tiên khác làm sao mà biết được.

Chỉ một lát sau.

“Hừ...” Phương Nguyên lạnh lùng, âm thầm ghi nhớ danh hiệu của những cổ tiên này.

Điếu Tẩu, Cự Thạch Đại Tiên, Điện Hoàng Thiên Mẫu...

“Hóa ra là ngươi, Nghiễn Thạch Lão Nhân.” Rốt cuộc hắn cũng biết người nào nhằm vào hắn, trong trí nhớ năm trăm năm của kiếp trước của hắn, đa số những cổ tiên này đều là những người tấn công phúc địa Lang Gia.

“Những cổ tiên này, đa số đến từ Bắc Nguyên, cũng có người Nam Cương, Đông Hải, Tây Mạc, Trung Châu. Hơn nữa, thế lực cổ tiên của Nghiễn Thạch Lão Nhân ẩn giấu trong bóng tối thật khổng lồ.”

Bởi vì trận giao phong bất thường này đã giúp Phương Nguyên biết được không ít tin tình báo, cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Rốt cuộc là thế lực như thế nào? Là kẻ nào lập lên?

Kiếp trước, hắn không hay biết gì cả.

Thế lực lớn như vậy ẩn núp phía sau màn, không chỉ đơn giản là một con rắn độc nữa mà chính là một con mãnh hổ trong rừng rậm.

Thế lực này đang định làm gì? Mục tiêu của chúng là gì?

Sau này, khi năm khu vực đại chiến, nó sẽ có tác dụng gì trong đó? Nghiễn Thạch Lão Nhân có địa vị gì trong thế lực này?

Còn trận giao phong vừa rồi, giống như mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, từ đầu đến cuối bọn họ không hề xuất toàn lực, mà sắm vai đúng lúc lấy được đồ tốt.

Người xung quanh không hề phát hiện ra được, chỉ nghĩ rằng mình đang đấu giá bình thường mà thôi.

Thậm chí, nếu bản thân hắn không có trí nhớ của kiếp trước, chỉ sợ cũng chỉ nghĩ rằng vận may của mình không tốt, khi mua nguyên liệu gặp đúng lúc cạnh tranh kịch liệt mà thôi.

Bọn họ lặng lẽ ra tay, lặng lẽ quấy phá, sau khi phát hiện không thể ngăn cản được thì lặng lẽ thu tay lại.

Hành động đánh lén, giống như ném đá vào mặt nước, chỉ tạo ra gợn sóng một lát, mặt nước lại trở lại tĩnh lặng như cũ.

Trong lòng Phương Nguyên biết rõ, lần này sở dĩ có thể thoát khỏi sự ngăn chặn của đối phương, chỉ một phần dựa vào những bí phương cổ trùng lấy từ chỗ địa linh Lang Gia. Quan trọng nhất là do đối phương không muốn bị bại lộ, không muốn rước lấy sự hoài nghi, vì vậy không toàn lực ra tay.

Mặc dù kiếp trước, Phương Nguyên là cổ tiên, nhưng bây giờ hắn chỉ là một người phàm thôi.

Cho dù là chủ một phúc địa, nhưng tuyệt đối không thể địch nổi sự liên thủ của hai cổ tiên. Hơn nữa, lại còn là Tiên Hạc Môn và thế lực thần bí còn cường đại hơn Tiên Hạc Môn nữa.

“Ta khiến Nghiễn Thạch Lão Nhân chú ý, có lẽ là vì cổ Định Tiên Du.” Phương Nguyên trầm ngâm.

Lúc đầu, hắn lấy thân thể của người phàm, luyện chế ra Tiên cổ ngay trước mặt mọi người, thực sự quá huênh hoang, khiến cho người khác phải chú ý.

Cho dù là cổ tiên cũng hiếm mới có Tiên cổ. Huống chi Định Tiên Du là loại cổ lục chuyển cực phẩm. Dĩ nhiên nó sẽ khiến cổ tiên mơ ước muốn có.

Đều là do chuyện này quá huênh hoang tạo nên.

Nhưng Phương Nguyên cũng không có cách nào khác. Lúc đó, tình thế bắt buộc, hắn chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Làm như vậy chính là kết quả tốt nhất, không còn gì có thể sánh bằng.

“Đã qua thời gian dài như vậy, tin tức kia có lẽ cũng đã truyền ra ngoài rồi. Tiên Hạc Môn nhất định sẽ dốc sức điều tra, chẳng qua đó cũng là chuyện tốt.”

“Bọn họ điều tra càng rõ ràng, sẽ biết quá khứ của ta, ta chỉ mới ba mươi mấy tuổi, là một đứa trẻ lang thang sau khi một gia tộc vừa và nhỏ tan vỡ, một tán tu, nói cụ thể hơn chính là một cổ sư Ma đạo.”

“Người như vậy, tư chất vừa thấp vừa thiếu tài nguyên. Làm sao người đó có thể đoạt được phúc địa Hồ Tiên và luyện ra Tiên cổ chứ? Điều này là không có khả năng. Giống như một con kiến đột nhiên to ra nuốt chửng con voi, con lợn mập mạp bỗng nhiên mọc cánh, bay cao hơn cả chim ưng vậy.”

Dùng lời nói trên trái đất, chính là không khoa học.

“Như thế, đương nhiên bọn họ sẽ cho rằng ta có cao nhân phía sau. Cao nhân như thế, ít nhất sẽ là một vị cổ tiên thần bí, cường đại. Ta chỉ là quân cờ của người phía sau màn mà thôi.”

“Như vậy, bọn họ muốn nghĩ cách đối phó ta, sẽ phải suy nghĩ đến người giật dây này hoặc tổ chức của người phía sau màn. Nếu như phía sau màn là một tổ chức, một nhóm người như vậy, chỉ có thể là một gia tộc siêu cấp hoặc một môn phái siêu cấp mà thôi. Không ai nói rõ ràng được. Ai cũng sẽ muốn thâm nhập điều tra để tìm ra một đáp án rõ ràng.”

“Trước khi họ biết rõ ràng, chỉ cần ta vẫn ru rú ở trong phúc địa Hồ Tiên, không động đến điểm mấu chốt trong chuyện của họ, họ cũng chỉ thử dò xét mà không thực sự trở mặt.”

Những suy nghĩ cứ liên tiếp lóe lên trong đầu Phương Nguyên với tốc độ ánh sáng, phân tích thấu triệt thế cục hiện tại.

“Đương nhiên, tình huống này chỉ là tạm thời thôi. Giấy không gói được lửa, một khi bọn họ phát hiện ra sự thật hoặc không còn kiên nhẫn nữa, lúc đó ta sẽ gặp phiền toái.”

Nếu Tiên Hạc Môn tiến công phúc địa Hồ Tiên, kết quả tốt nhất mà Phương Nguyên có thể làm chính là tự bạo phúc địa, lưỡng bại câu thương, không ai chiếm được núi Đãng Hồn cả.

Mất đi sự che chở của phúc địa, Phương Nguyên sẽ trở thành con chuột chạy qua đường mà người người đuổi đánh.

Sở dĩ hắn tạo dựng thân phận Thường Sơn Âm, cũng là để phòng ngừa chu đáo, lưu lại một đường lui cho tương lai.

Thỏ khôn có ba hang, Phương Nguyên là nhân vật trí dũng kiệt xuất của Ma đạo, đương nhiên hắn sẽ thấm nhuần đạo lý này.

Dọn dẹp những suy nghĩ lan man, Phương Nguyên thở dài.

Hắn phải nhanh chóng tu hành trở thành cổ tiên, tốt nhất là trước lúc Tiên Hạc Môn và thế lực thần bí ra tay. Nhưng như vậy cũng là tai nạn lớn. Kết quả thực sự đáng buồn là không độ được sẽ tan xương nát thịt, thân tử đạo tiêu*.

*Thân tử đạo tiêu: không còn gì cả.

“Áp lực thực sự nặng nề...”

Mặc dù Phương Nguyên đạt được lợi ích lớn nhất trong phúc địa Tam Vương, nhưng qua chiến dịch lần này, hắn đã mất sự chủ động.

Xuân Thu Thiền, Tiên Hạc Môn, núi Đãng Hồn, thế lực thần bí, địa tai của phúc địa...

Mặc dù, hắn chiếm được phúc địa Hồ Tiên, vì thế thực lực cũng tăng vọt, nhưng hắn càng gặp nhiều nguy cơ hơn.

Đủ loại tình thế kịch liệt, cục diện hiểm ác, đang dần dần áp bách hắn, giống như roi hoặc lưỡi hái đang đuổi phía sau, khiến hắn phải đi về phía trước.

Chỉ cần hắn chậm một bước, kết quả sẽ cực kì nghiêm trọng.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã trí cùng lực kiệt, bị thế cục sụp đổ nghiền thành mảnh vụn rồi. Chỉ có Phương Nguyên mới vắt óc suy nghĩ, dốc lòng dốc sức, mở ra một đường sống trong tình thế nguy hiểm.

Nhưng cho dù hắn không ngừng nỗ lực, cục diện vẫn không chuyển biến tốt đẹp chút nào.

Giống như lúc này, hắn vừa gặp được một vấn đề khó.

Tiên nguyên thạch quá ít.

Ban đầu, hắn bán tống bán tháo một số lượng lớn bí phương Tiên cổ, lấy được hai mươi tám viên tiên nguyên thạch. Nhưng sau mấy lần dùng, nhất là sau lần giao dịch này, đã dùng quá nhiều tiên thạch, sắp hết rồi.

Hiện tại, trong tay Phương Nguyên chỉ còn có bốn khối tiên nguyên thạch mà thôi. Nhưng hắn còn cần đầu tư rất nhiều thứ.

Vạn bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì hơn là tạm thời ngưng đầu tư cho bầy sói.

Kế hoạch của Phương Nguyên là song tu Nô đạo và Lực đạo, hôm nay hắn đã có Không Khiếu thứ hai, kế hoạch này càng dễ tiến hành hơn.

Thường sẽ có ba phương diện quyết định thực lực của cổ sư Nô đạo.

Phương diện đầu tiên là quy mô bầy thú.

Phương diện thứ hai là cổ trùng trong Không Khiếu của cổ sư Nô đạo.

Phương diện thứ ba là hồn phách của cổ sư Nô đạo. Hồn phách càng mạnh thì sẽ khống chế được càng nhiều bầy thú, có thể thu nạp được thú vương mạnh hơn. Thời gian có thể chỉ huy bầy thú chiến đấu cũng dài hơn.

“Sau khi ta dốc sức thu mua, quy mô bầy sói của ta đã được liệt vào nhóm thứ hai rồi. Quan trọng hơn là tam đại đại sư Nô đạo: Mã Tôn, Giang Bá Nha, Dương Phá Anh.”

Chương 639: Cút hết cho ta (1)

“Nhưng cổ trùng Nô đạo của ta, vốn là của Thường Sơn Âm, chỉ có tứ chuyển mà thôi. Phải tăng lên ngũ chuyển mới có thể ứng phó với đại chiến của Bắc Nguyên.”

“May mà núi Đang Hồn đang tiêu vong, nhưng vẫn có thể sử dụng được. Có cổ Can Đảm giúp ta giảm thiểu chi tiêu. Nhưng ngoài điều này ra, ta còn cần một số lượng lớn cổ Lang Hồn, tiếp tục chuyển hóa Lang Nhân Hồn.”

Đối diện với nhu cầu tu hành cấp tốc, tiên nguyên thạch trong tay Phương Nguyên thực sự là như trứng chọi đá. Dốc sức mua bầy sói, chẳng qua là lần đầu tăng ba phương diện của Nô đạo mà thôi.

Tiếp theo, hắn lại mua vài loại cổ, rất nhiều tài liệu luyện cổ và cổ Lang Hồn ngũ chuyển không thể thiếu cho việc tu luyện sau này, tổng cộng có mười tám con.

Như vậy, hắn đã tiêu hết một khối tiên nguyên thạch rồi, trong tay hắn giờ chỉ còn ba khối mà thôi.

Phương Nguyên liếc nhìn cổ Xá Lợi.

Không Khiếu thứ hai của hắn vừa mới tạo thành, chỉ là nhất chuyển sơ giai, cần phải cố gắng tu hành.

Nhưng Phương Nguyên đâu còn thời gian? Trực tiếp dùng cổ Xá Lợi để tăng lên tu vi trong thời gian ngắn, trợ giúp hắn.

Mặc dù rất muốn, nhưng vì tiên nguyên thạch không còn nhiều nữa, Phương Nguyên đành phải lấy lui làm tiến, chỉ mua cổ Xá Lợi: Thanh Đồng, Xích Thiết, Bạch Ngân, Hoàng Kim mà thôi.

Sau đó, lại tiếp tục lựa chọn cổ trùng cải tạo thân thể.

Thân thể như túi da chuyên bao bọc linh hồn. Hồn phách mạnh mẽ nhưng cường độ của thân thể không tốt, sẽ trở thành bình cảnh, hạn chế sự tăng trưởng của hồn phách.

Đồng thời, nếu cường độ thân thể không đủ, khi dùng cổ trùng Lực đạo phải cẩn thận. Nếu dùng sức quá độ, còn chưa kịp đánh trúng kẻ địch sẽ bị rách cơ, xương tự gãy.

Khi Phương Nguyên kết thúc lần giao dịch này, trong tay hắn chỉ còn lại hai khối tiên nguyên thạch mà thôi.

Hai khối tiên nguyên thạch này, là đồ mà hắn để lại làm dự bị, để có thể ứng phó với tình huống đột phát.

Hai ngày sau, Phương Nguyên vẫn ở lại phúc địa Hồ Tiên, tu hành ở trên núi Đãng Hồn.

“Đây là con cổ Can Đảm cuối cùng.” Phương Nguyên đang leo trên một vách đá dựng đứng, hắn đưa tay ra bắt lấy con cổ này.

Bụp.

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, một dòng nước bùn màu vàng nâu chảy ra.

Đây là một con cổ bị hỏng, nó đã bị lực lượng của Tiên cổ Hi Nê ăn mòn, không còn tác dụng giúp hồn phách tăng trưởng nữa.

“Sức sống của núi Đãng Hồn đang yếu dần, cổ Can Đảm tốt đang dần dần ít đi... nhưng trải qua sự thu thập của ta những ngày qua, bởi có một lượng lớn cổ Đảm Thức, hồn phách của ta cũng đạt đến Thiên Nhân Hồn rồi.”

Phương Nguyên nhắm hai mắt lại, cảm nhận hồn phách trong cơ thể.

Thiên Nhân Hồn ngày càng trở lên chân thực hơn, có thể cảm nhận rõ ràng hơn. Nó giống như bị cưỡng ép nhét vào trong cơ thể của Phương Nguyên, dường như đang muốn lao ra ngoài.

Thiên Nhân Hồn là một trong những dấu hiệu cao thủ Nô đạo. Lúc trước, Thường Sơn Âm cũng có Thiên Nhân Hồn.

Phương Nguyên chậm rãi mở hai mắt, một ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu, hắn gọi Tiểu Hồ Tiên, lệnh cho nó dịch chuyển hắn vào trong hành cung Đãng Hồn.

Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lấy ra một con cổ Xá Lợi Bạch Ngân.

Trải qua sự kiểm tra lúc trước, con cổ Xá Lợi Bạch Ngân này không có vấn đề gì, Phương Nguyên liền rót chân nguyên vào.

Chỉ chốc lát sau, hắn mở hai mắt ra, kiểm tra Không Khiếu thứ hai một chút, hài lòng gật đầu.

“Không Khiếu thứ hai cũng đã đạt đến tam chuyển đỉnh phong rồi.”

Không Khiếu thứ nhất của Phương Nguyên là ngũ chuyển đỉnh phong, chân nguyên Tinh Tử. Không Khiếu thứ hai là tam chuyển đỉnh phong, chân nguyên Tuyết Ngân.

Mặc dù chân nguyên Tuyết Ngân không thể sánh bằng chân nguyên Tinh Tử, nhưng nhất định nó có thể trợ giúp cho Phương Nguyên một chút.

Dù sao, trong sự tranh đoạt Vương Đình Bắc Nguyên, cổ sư tam chuyển là lực lượng tuyệt đối trung thành.

“Đợi sau khi ta sử dụng cổ Xá Lợi Hoàng Kim sẽ đạt đến tứ chuyển đỉnh, như vậy càng tuyệt vời hơn. Đương nhiên, điều làm ta vui nhất là Không Khiếu thứ hai cho phép ta có thêm một con cổ bản mạng nữa. Như vậy, một mình ta sẽ có hai con cổ bản mạng.”

Ngoài cổ tiêu hao ra, cổ trùng mà cổ sư lựa chọn đầu tiên sẽ trở thành cổ bản mạng của người đó.

Cổ bản mạng có quan hệ rất mật thiết với cổ sư, có thể nói là liên quan đến mạng sống của nhau.

Cho dù một bên chịu trọng thương thì bên kia cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Cổ bản mạng có một ưu điểm lớn mà các cổ trùng khác không thể có được, đó chính là sau khi luyện cổ thất bại, cho dù có bị phản phệ nghiêm trọng đến đâu cũng có thể bảo lưu lại cổ trùng ban đầu.

Vì vậy, đa số cố sư đều coi cổ bản mạng là cổ rất quan trọng. Thông thường, cổ trùng mạnh nhất trong tay cổ sư sẽ là cổ bản mạng của cổ sư đó.

Một khi hình thành cổ bản mạng sẽ khó có thể thay đổi được.

Nhưng tình huống như vậy cũng không phải tuyệt đối.

Nếu cổ sư có cổ trùng vô cùng tốt, muốn bồi dưỡng thành cổ bản mạng của bản thân, thì có thể phá hủy cổ bản mạng ban đầu.

Nhưng hành động này vô cùng nguy hiểm.

Nếu như cổ bản mạng bị phá hủy, cổ sư cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì sẽ tử vong.

Sau khi trọng sinh, cổ bản mạng của Phương Nguyên là Xuân Thu Thiền, đang ngủ say ở trong Không Khiếu thứ nhất của hắn, không thay đổi vị trí được.

Hiện tại, hắn có Không Khiếu thứ hai, lại có cơ hội lựa chọn cổ bản mạng thứ hai.

Mặc dù có thể suy đoán từ cổ phương, nhưng khi phát hiện thực sự có cơ hội lựa chọn, cũng khiến Phương Nguyên rất vui mừng.

Rốt cuộc nên chọn cổ nào để đảm nhiệm làm cổ bản mệnh thứ hai đây?

Tiên cổ đã xếp vào danh sách loại trừ rồi.

Không Khiếu thứ hai mới là phàm khiếu tam chuyển thôi, khó có thể chứa Tiên cổ được, Xuân Thu Thiền là trường hợp đặc biệt.

Ngoài Xuân Thu Thiền, Phương Nguyên còn có hai con Tiên cổ là Định Tiên Du và Hi Nê.

Nhưng Tiên cổ Hi Nê chỉ có thể sử dụng một lần thôi, nếu sử dụng làm cổ bản mạng, sau khi Tiên cổ Hi Nê biến mất, Phương Nguyên nhất định sẽ bị thương nặng. Chuyện ngốc như vậy, dĩ nhiên Phương Nguyên sẽ không làm.

Còn Định Tiên Du thì ở xa tận thảo nguyên Hủ Độc, không cần đề cập cũng được.

Không do dự quá lâu, Phương Nguyên liền quyết định.

Dùng cổ Toàn Lực Ứng Phó tam chuyển.

Hắn muốn đi con đường song tu Lực đạo và Nô đạo, cổ Toàn Lực Ứng Phó vô cùng cần thiết, nó cũng là nòng cốt của Lực đạo.

Trước đây, Phương Nguyên mưu tính cổ Trăm Trận Trăm Thắng là muốn đảm bảo an toàn trong quá trình luyện cổ Toàn Lực Ứng Phó.

Nhưng thần xui quỷ khiến, dưới tình thế bắt buộc, Phương Nguyên phải dùng cổ Trăm Trận Trăm Thắng để luyện cổ Định Tiên Du.

Chỉ cần cổ Toàn Lực Ứng Phó trở thành cổ bản mạng thứ hai, Phương Nguyên sẽ không cần lo lắng chuyện luyện cổ thất bại sẽ mất đi con cổ trùng quý giá này.

Thoáng một cái, hai ngày đã trôi qua.

Một lần nữa, Phương Nguyên rời khỏi phúc địa Hồ Tiên, trở lại Bắc Nguyên, thông qua cổ Tinh Môn.

Phúc địa Hồ Tiên khác biệt với bên ngoài, tốc độ thời gia trôi đi nhanh gấp năm lần. Phương Nguyên ở trong phúc địa Hồ Tiên hai ngày, nhưng ở Bắc Nguyên chỉ là một đêm mà thôi.

Lúc này chỉ mới là tờ mờ sáng.

Chân trời đang ánh lên vầng sáng màu tím nhạt và màu trắng bạc.

Theo ánh nắng chiếu xuống, cỏ dại ở nơi xa, dần dần chuyển từ màu đen sang màu xanh bóng.

Trên hồ Nguyệt Nha, gợn sóng lăn tăn, long lanh vô cùng đẹp mắt.

Nắng sớm chiếu trên khuôn mặt Phương Nguyên, hắn cười nhẹ, nhìn về phía bên cạnh.

Bầy sói vốn thưa thớt, nay lại được bổ sung rất nhiều sói màu trắng.

Tất cả những con sói này đều là sói Nước, quy mô đã vượt qua một vạn, được thống lĩnh bởi một con Vạn Thú Vương sói Nước, dưới trướng còn có sáu con Thiên Lang Vương.

Còn bầy sói Lửa Đỏ, sói Đêm, các loại sói biến dị... Phương Nguyên không mang ra ngoài.

Nếu mang hết ra, thực sự quá gây sự chú ý, quá đột ngột.

Phương Nguyên ngụy trang thành Thường Sơn Âm là muốn tạo dựng thân phận này thật tốt, vì vậy phải tránh khỏi hành động bị bại lộ.

Nhưng sói Nước lại không giống như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play