Chương 503: Một lần nữa quyết chiến (1)
Phương Nguyên cũng không dông dài với địa linh, tranh thủ thời gian lấy cổ trùng và nuốt sạch Không Khiếu của Long Thanh Thiên.
Ở kiếp trước, bởi vì cổ độc Bích Không, Phương Nguyên giết chết Long Thanh Thiên, nhưng lại không thể lấy chiến lợi phẩm từ ông ta. Bây giờ giết chết Long Thanh Thiên trước khi ông ta sử dụng cổ Bích Không, vì thế Phương Nguyên mới không chút cố kỵ.
Vơ vét tài sản của Long Thanh Thiên, Phương Nguyên xem như có thu hoạch.
Ngoại trừ Không Khiếu thì không nói, chiến lợi phẩm lớn nhất chính là cổ Bích Không.
Con cổ này giống như một đoạn trúc màu xanh thẫm, lớn chừng bàn tay, chính giữa không thông, sờ vào tay có cảm giác trơn bóng giống như ngọc.
Cổ Bích Không ngũ chuyển có nguồn gốc từ thời Thái Cổ, cho đến bây giờ cực kỳ quý hiếm. Độc của nó mạnh vô cùng, là thủ đoạn khó mà phá giải. Nếu không cẩn thận, sẽ bị độc phát thân vong, hóa thành ánh sáng xanh tiêu tán.
Cổ này rất có tác dụng, vì thế Phương Nguyên đã cẩn thận cất kỹ.
“Bá Quy, mau truyền tống ta đến một nơi.”
Sau một khắc, Phương Nguyên xuất hiện trước mắt cổ sư Ma đạo, có danh xưng Ngự thú đại sư Chương Tam Tam.
Chương Tam Tam còn chưa kịp phản ứng đã trúng độc thủ của Phương Nguyên, chết một cách oan uổng.
Phương Nguyên giết người đoạt cổ, xe nhẹ đường quen, lại nuốt sạch Không Khiếu, khiến cho tư chất của cổ Cuống Rốn Thú Lực tăng lên nhất đẳng.
Chương Tam Tam là cổ sư tứ chuyển, nhưng lại có một con cổ Nô Lệ ngũ chuyển. Mục đích lớn nhất để Phương Nguyên giết chết gã chính là con cổ này.
Lại lóe lên, Phương Nguyên xuất hiện trước mặt Quỷ Sát Nhân Y Cừu Cửu.
“Ồ, Tiểu Thú Vương, tại sao ngươi lại...” Cừu Cửu nhìn thấy Phương Nguyên, không khỏi kinh hãi, biểu hiện chấn động vô cùng.
Sắc mặt Phương Nguyên vẫn bình thản, lấy ra cổ Nô Lệ.
Cổ Nô Lệ hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng, rơi xuống người Cừu Cửu.
Cừu Cửu kêu lên: “Cái gì, cổ Nô Lệ ngũ chuyển. Sĩ khả sát bất khả nhục. Ngươi muốn ta làm nô lệ cho ngươi, đừng có mà si tâm vọng tưởng.”
Lão ta thật sự không biết ở kiếp trước, lão ta còn cầu Phương Nguyên vận dụng cổ Nô Lệ.
Có địa linh áp chế, Cừu Cửu không cách nào thôi động cổ trùng, chỉ có thể mặc cho cổ Nô Lệ gieo xuống.
Nhưng muốn khống chế một cổ sư ngũ chuyển cũng không dễ dàng gì, liên quan đến việc đọ sức giữa hồn phách.
Cừu Cửu kiệt lực phản kháng, hồn phách Phương Nguyên chấn động, nhất thời giằng co, giống như đấu sức.
Cừu Cửu cười lạnh, đầu đổ đầu mồ hôi: “Tiểu Thú Vương, ngươi quá ngây thơ rồi. Đối với cổ sư Nô đạo mà nói, nội tình hồn phách rất mạnh. Không chế dã thú còn không dễ, huống chi muốn khống chế người. Người chính là vạn vật chi linh, ngươi muốn vượt cấp khống chế ta, quả thật si tâm vọng tưởng. Haha.... A!”
Cừu Cửu hét thảm một tiếng, tiếng cười đắc ý bị một bàn tay của Phương Nguyên ngưng lại.
Lão ta bị quấy nhiễu, lập tức bị phân tâm trong cuộc đọ sức hồn phách. Ánh sáng màu vàng dần dần dung nhập vào trong cơ thể của lão ta.
Chỉ cần triệt để hòa tan, Cừu Cửu sẽ trở thành nô lệ trung thành nhất của Phương Nguyên.
Cừu Cửu sợ hãi không thôi, vội vàng nín thở ngưng thần, cố gắng thôi động hồn phách, ý định chống lại quang ảnh màu vàng này.
Quang ảnh màu vàng do hồn lực của Phương Nguyên chèo chống, nhưng dù sao tuổi của hắn vẫn còn trẻ, nội tình hồn phách kém xa lão quái trăm năm Cừu Cửu. Muốn bắt Cừu Cửu làm nô lệ, quả không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng Phương Nguyên không nghĩ đến điều này, hắn tự có phương pháp.
Bốp bốp bốp...
“Dừng tay, ngươi dám đánh ta.”
“Ngươi lại đạp vào mặt của ta, ta nổi nóng với ngươi rồi đấy...”
“Mẹ nó, ngươi còn đạp, ta liều mạng với ngươi.”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
“Không, không thích...”
Phương Nguyên đánh Cừu Cửu lăn lộn bốn phía. Cừu Cửu không cách nào vận dụng cổ trùng, nhưng cổ trùng Lực đạo của Phương Nguyên lại có thể vận dụng.
So khí lực, Cừu Cửu tất nhiên không phải là đối thủ của Phương Nguyên. Rất nhanh, Cừu Cửu đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Lão ta nhiều lần phân tâm, khiến quang ảnh đã tiến vào cơ thể lão ta hơn phân nửa.
“Đứng cho vững vào. Cố gắng chèo chống. Một khi để nó dung nhập hoàn toàn, ta sẽ trở thành nô lệ của hắn, vĩnh viễn không thể thoát thân.” Thân hình Cừu Cửu cuộn thành một khối, mặc cho Phương Nguyên quyền đấm cước đá. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến lông tơ toàn thân lão ta dựng lên.
Chỉ còn một quang ảnh màu vàng bao phủ trên trán lão ta, từ đầu đến cuối không cách nào tiến vào.
Phương Nguyên cười lạnh, đột nhiên nói: “Tăng A Ngưu, ngươi không muốn báo thù sao? Trần Cửu ruồng bỏ ngươi, bây giờ đang sống rất tốt với Thương Yến Phi đấy.”
“Ngươi, tại sao ngươi biết?” Tinh thần Cừu Cửu lập tức thất thủ, quang ảnh rơi xuống, hoàn toàn tiến vào cơ thể lão ta.
Cừu Cửu biến sắc, vội vàng bái Phương Nguyên.
“Thuộc hạ bái kiến chủ nhân.”
Phương Nguyên cười ha hả.
Thành công rồi.
Cổ Nô Lệ ngũ chuyển tất nhiên phải dùng cho cổ sư ngũ chuyển mới có thể phát huy đầy đủ giá trị của nó.
Cho đến bây giờ, Ma Vô Thiên và Tiêu Mang còn chưa chạy đến. Thiết Mộ Bạch, Vu Quỷ, Khô Ma, Vũ Lan San đều đã bị Phương Nguyên giết chết, lựa chọn còn lại chính là chi chủ Vu sơn Vương Tiêu và Quỷ Sát Nhân Y Cừu Cửu.
Nhưng Vu sơn làm sao mà đánh đồng với Sinh Tử Môn chứ? Sinh Tử Môn là cấm địa bí mật sánh ngang với dòng sông thời gian.
Nô lệ Cừu Cửu đang nắm bí mật Sinh Tử Môn trong tay. Hơn nữa, Cừu Cửu thân là một trong tứ đại y sư Nam Cương, lực ảnh hưởng thậm chí bao trùm luôn cả Chính đạo, tuyệt đối cao hơn Ma Vô Thiên rất nhiều.
Điều duy nhất không được hoàn hảo chính là, nô lệ Cừu Cửu sẽ khiến cho hồn phách Phương Nguyên phải gánh vác rất lớn, tạo thành ảnh hưởng khá cao đối với việc luyện chế Tiên cổ.
“Cừu Cửu, năm đó có phải ngươi đã dùng cổ Thề Độc với Tố Thủ y sư, vĩnh viễn yêu quý đối phương, không rời không bỏ hay không?” Phương Nguyên nhìn Quỷ Sát Nhân Y, bắt đầu đặt vấn đề.
“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng chủ nhân, tại sao ngài lại biết?” Cừu Cửu mặt mũi sưng vù quỳ trên mặt đất, thẳng thắn thừa nhận, lại kinh ngạc muốn hỏi.
“Hừ, nếu đã sử dụng cổ Thề Độc, vậy ngươi có biết Tố Thủ y sư đã làm cách nào thoát khỏi sự trói buộc của thề độc hay không?” Phương Nguyên nheo mắt lại.
“Cổ Thề Độc chính là thay thế cho vật thề non hẹn biển. Trần Cửu không có khả năng hóa giải thề độc. Ả ta vì tên tiểu bạch kiểm Thương Yến Phi kia, cam chịu mạo hiểm, để thề độc phát tác giết chết chính mình. Không còn ký chủ, sức mạnh thề độc tất nhiên biến mất. Sau đó ả ta lợi dụng thủ đoạn trị liệu của mình khởi tử hồi sinh, từ đó thoát khỏi thề độc.”
Cừu Cửu nói đến đây, gương mặt tràn ngập sự tức giận.
Lão ta rất yêu thương sư tỷ của mình. Kết quả, sư tỷ vì một tên tiểu bạch kiểm mà trở mặt với lão ta, còn không để ý nguy hiểm đến tính mạng, liều lĩnh thoát khỏi thề độc.
Phương Nguyên nghe xong, lại càng tức giận hơn, nhịn không được giơ chân đạp Cừu Cửu ngã lăn tại chỗ.
“Cái này là lỗi của ngươi đó.”
Hắn nhớ kiếp trước Cừu Cửu đã nói như vậy.
“Chúng ta hạ lời thề độc trước biển phúc địa, phải bảo vệ lẫn nhau, không rời không bỏ.”
“Nào nghĩ đến sư tỷ thay lòng đổi dạ, vi phạm lời thề độc mà chúng ta đã lập lúc trước, còn đả thương ta, bỏ trốn cùng với tên tặc tử kia.”
Cái gì là thề độc, rõ ràng là cổ Thề Độc con mẹ lão thì có.
Cừu Cửu nói như vậy chính là tránh nặng tìm nhẹ, có chỗ nói không được rõ ràng, cứ thích tô son trát phấn cho mình mà thôi. Nếu nói rõ là cổ Thề Độc, Phương Nguyên nghĩ hắn chưa hẳn sẽ không cảnh giác. Hắn nhất định sẽ biết được trong thành Thương Gia còn có một người có thể thoát khỏi sự trói buộc của cổ Thề Độc, từ đó sẽ cảnh giác Bạch Ngưng Băng hơn.
“Nhưng ta sớm nên nghĩ đến, khi Cừu Cửu nói đến dung mạo của Thương Yến Phi, chỉ nói là đẹp hơn lão một chút. Mấy lời nói vô sỉ như vậy mà cũng có thể nói một cách tự nhiên như thế, cũng khó trách khi lão ta nói đến cổ Thề Độc đã lược bớt mất từ cổ.”
Phương Nguyên khinh bỉ nhìn Cừu Cửu.
Nói chuyện yêu đương phải dùng đến cổ Thề Độc để ước thúc đối phương, có thể thấy được khía cạnh âm u trong nội tâm của Cừu Cửu. Loại người này nói chuyện dối trá, mượn cớ che đậy một điểm cũng không tính là lạ.
Chương 504: Một lần nữa quyết chiến (2)
Phương Nguyên vẫn luôn hoài nghi không biết Bạch Ngưng Băng đã làm thế nào để thoát khỏi thề độc. Ngay cả kiếp trước, Bạch Ngưng Băng cũng không nói ra đáp án rõ ràng. Bây giờ Phương Nguyên xem như đã biết, đoán chừng chính là Tố Thủ y sư đã trợ giúp Bạch Ngưng Băng thoát khỏi thề độc.
“Được rồi, chuyện đã qua hãy cho nó qua đi. Cừu Cửu, ngươi tiến vào truyền thừa Tín vương, mang cổ Trăm Trận Trăm Thắng về cho ta.” Phương Nguyên ổn định tâm trạng, tiến hành phân phó.
“Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết khả năng.” Cừu Cửu cung kính lĩnh mệnh.
Cừu Cửu là cổ sư trị liệu, cũng không phải cổ sư Luyện đạo như Phong Thiên Ngữ. Muốn lão ta trợ giúp Phương Nguyên luyện cổ Không Khiếu thứ hai là chuyện không thể nào, nhưng bảo lão ta đi đoạt cổ Trăm Trận Trăm Thắng lại là một việc quá dễ dàng.
Bởi vì phúc địa suy sụp, không bao lâu sau, cổ trùng có thể tùy ý điều động. Cừu Cửu chỉ cần dồn sức đánh, cũng có thể thu hoạch được cổ Không Khiếu thứ hai.
Đến lúc này, việc giết chóc của Phương Nguyên đã có một kết thúc.
Hắn quay lại đại điện, bắt đầu tiếp tục luyện cổ.
So với kiếp trước, lần này hắn trùng sinh tiết kiệm được không ít thời gian. Không còn áp lực của Xuân Thu Thiền, hắn thong thả hơn nhiều.
Trước kia, mỗi ngày hắn chỉ ngủ được nửa canh giờ, điên cuồng luyện cổ, nghiền ép tiềm lực. Bây giờ, hắn có thể ngủ được ba canh giờ, hoàn thành từng bước đâu vào đấy.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, phúc địa càng lúc càng suy yếu, nhưng tiên nguyên cũng không tiêu hao nghiêm trọng như lúc trước. Kiếp trước, Phương Nguyên đã có kinh nghiệm luyện cổ. Lần này luyện cổ bớt đi rất nhiều quanh co, rất nhiều trình tự chỉ cần một lần là thành công, khiến cho địa linh phải lau mắt mà nhìn.
Hiện tượng lạ của truyền thừa tam vương đã khiến cho quần chúng chú ý.
Thời gian trôi qua, Xa gia, Tả gia dốc toàn bộ lực lượng. Tiêu Mang, Ma Vô Thiên cũng liên tiếp xuất hiện trên núi Tam Xoa.
Rốt cuộc, ngày 24 tháng 10 lại đến thêm lần nữa.
“Chủ nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh.” Cừu Cửu quỳ rạp dưới đất, hai tay dâng lên một con cổ trùng cho Phương Nguyên.
Bề ngoài của con cổ này xấu xí, giống như một cục đá tròn màu xám. Không phải thứ gì khác, chính là cổ Trăm Trận Trăm Thắng.
Ở kiếp trước, Phương Nguyên nô lệ Phong Thiên Ngữ xông qua cửa ải cuối, thu hoạch được truyền thừa Tín vương, còn có mấy trăm người lông làm tùy tùng. Kiếp này đổi lại Cừu Cửu, mà lão ta lại không phải là cổ sư Luyện đạo, bạo lực phá quan, miễn cưỡng lấy được cổ Trăm Trận Trăm Thắng, nhưng lại không có một tên người lông nào theo lão ta.
Nhưng người lông chỉ giỏi luyện cổ, không quen chiến đấu. Mấy trăm người lông có hay không cũng như vậy. Phương Nguyên cũng không thèm để ý.
Cất kỹ cổ Trăm Trận Trăm Thắng, Phương Nguyên căn dặn vài câu, sau đó phái Cừu Cửu khống chế toàn bộ quá trình sau lưng, không để Bạch Ngưng Băng phải gánh nữa.
Khi Phương Nguyên quay lại đại điện Thanh Đồng, Bạch Ngưng Băng đã chạy đến.
Sau lưng Bạch Ngưng Băng là gần một trăm nghìn khuyển thú. Con thì đứng, con thì ngồi, con thì chơi đùa, rượt giỡn nhau.
Phương Nguyên thản nhiên cười: “Bạch Ngưng Băng, mau đưa cổ trùng trong tay ngươi cho địa linh đi.”
“Cái gì?” Bạch Ngưng Băng kinh hãi: “Không phải do ta chỉ huy đàn chó này sao?”
“Địa linh cũng có thể vận dụng cổ trùng chỉ huy, tất nhiên sẽ chắc chắn hơn so với ngươi nhiều.” Phương Nguyên giải thích.
Địa linh Bá Quy xuất hiện, giọng nói lo lắng: “Chàng thanh niên, ta đã điều động tiên nguyên phụ trợ ngươi luyện cổ, bây giờ lại phân tâm chỉ huy đàn chó ngăn địch, chỉ sợ không đủ lực.”
Phương Nguyên bật cười, tự tin nói: “Không sao, ta làm việc ngươi còn lo lắng à? Bên trong quần địch, ta cũng có quân cờ. Nơi này có đủ nguyên thạch cho ngươi khống chế đàn chó.”
“Là như vậy sao...” Bá Quy do dự, nhưng ngẫm lại thân phận bí mật của Phương Nguyên, cuối cùng cũng đã đồng ý.
“Về phần ngươi, Bạch Ngưng Băng, ngươi đi theo ta. Khi ta luyện cổ, bên cạnh cũng cần có người đáng tin cậy phòng vệ.” Phương Nguyên vỗ vai Bạch Ngưng Băng, mỉm cười ôn hòa.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lấp lóe, giọng nói cũng không nghe ra có gì bất thường: “Tùy ngươi vậy, chỉ cần ngươi không chết, luyện cổ thất bại hay thành công cũng chẳng liên quan đến ta.”
Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng cũng nhau tiến vào đại điện.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng, Bạch Ngưng Băng đứng đằng sau bảo vệ.
Hai mắt Phương Nguyên nhắm lại, bất động thật lâu.
“Ngươi còn chờ cái gì nữa? Thời gian không còn nhiều đâu.” Bạch Ngưng Băng nhẫn nại một lát, cuối cùng không chịu được phá vỡ sự im lặng.
“Ngưng Băng, yên tâm đừng vội. Có một số việc không vội vàng được đâu.” Phương Nguyên thản nhiên cười, không hề có chút khẩn trương, cứ như nước chảy mây trôi.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, không nói thêm gì nữa. Hai mắt nàng nheo lại thành một đường nhỏ, suy nghĩ trong đầu: “Phương Nguyên đang đánh chủ ý quỷ quái gì nữa vậy? Hắn tước quyền chỉ huy của ta, chẳng lẽ đã hoài nghi ta rồi? Không, hắn bảo ta vào trong điện, có thể thấy được hắn vẫn còn tin tưởng ta. Ta nhất định phải kiên nhẫn thêm một chút.”
Nàng lại nghĩ đến Thiết Nhược Nam, dần dần yên tâm lại: “Bây giờ nàng ấy đang bị đại trận đàn chó ngăn bên ngoài, không có ta âm thầm phối hợp tác chiến, chỉ có thể cưỡng ép đánh ra một con đường. Thật ghê tởm, Phương Nguyên không cho ta thống lĩnh đàn chó. Cũng may mà chúng ta còn lưu lại một tay, Thiết Bạch Kỳ đã bí mật đến núi Tam Xoa rồi.”
Qua một lát nữa, Phương Nguyên vẫn bình chân như vại, chỉ thấy nghỉ ngơi, không hề ra tay.
Lần này ngay cả địa linh cũng không nhịn được mà truyền âm thúc giục Phương Nguyên luyện cổ.
Nhưng Phương Nguyên nhiều lần trì hoãn, không chút dấu hiệu nào muốn ra tay.
Trong giọng nói của địa linh ẩn chứa sự giận dữ. Phương Nguyên đã dùng thân phận trùng sinh mà khuyên bảo nó.
Lúc này, trên đỉnh núi Tam Xoa.
Hai cột ánh sáng màu lam và đỏ đã suy yếu nhưng vẫn đứng sừng sững như cũ. Chỉ có cột sáng màu vàng đại diện cho truyền thừa Tín vương là biến mất không còn.
Ở kiếp trước chỉ còn lại cột sáng màu đỏ là vì Phong Thiên Ngữ đã đoạt được truyền thừa Tín vương. Nhưng kiếp này, Cừu Cửu không phải cổ sư Luyện đạo, không có khả năng xông đến cửa ải cuối cùng của Tín vương, vì thế mới còn sót lại hai cột sáng.
“Không biết truyền thừa Khuyển vương đã bị ai lấy đi.”
“Còn lại hai truyền thừa, tiểu nhân vật như chúng ta chỉ sợ không có cơ hội.”
“Nhưng cũng thật kỳ lạ. Chúng ta chẳng nhìn thấy mấy vị cổ sư ngũ chuyển xuất hiện người nào. Chuyện gì xảy ra thế?”
“Đúng vậy, truyền thừa Khuyển vương bị kế thừa, nhưng vì sao những người khác lại không hề xuất hiện?”
“Bọn họ đang bị cản lại bên trong phúc địa. Phúc địa này đã gần đến diệt vong. Không bao lâu nữa, cánh cửa sẽ được mở rộng, mặc cho chúng ta tùy ý ra vào.” Một giọng nói thật to truyền ra.
“Là Tiêu Mang đại nhân.” Lập tức có người reo hò, nói ra thân phận người đến.
Cổ Thái Quang.
Cổ Thiên Ý.
Cổ Không Quyền.
Sát chiêu, Thái Cổ Quang Quyền.
Tiêu Mang đứng trên đỉnh núi Tam Xoa, ngang nhiên thôi động sát chiêu, cả một mảng trời vì đó mà tối sầm.
Quang mang tạo thành nắm đấm, lớn như ngọn núi từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng màng thai phúc địa.
Một lát sau, toàn bộ phúc địa rung chuyển. Một lỗ thủng to lớn xuất hiện, nối liền từ trong ra ngoài, giúp cho cổ sư ra vào được dễ dàng.
“Xông lên, tất cả những gì bên trong phúc địa đều là của chúng ta.”
“Mau đi đoạt. Nếu không đoạt thì sẽ không kịp.”
“Đáng tiếc những thứ lớn và tinh hoa đều bị các cường giả kia lấy đi, nhưng nước để lại cho chúng ta cũng không tệ.”
“Nếu chúng ta có thể may mắn thu hoạch được truyền thừa Tín vương và Bạo vương thì tốt rồi.”
Rất nhiều người hoan hô, tràn vào phúc địa, khiến phúc địa bị áp lực phải lay động, cục diện hỗn loạn vô cùng.
“Chính là như vậy, haha, một đám ngớ ngẩn.” Tiêu Mang cười lạnh trong lòng, chậm rãi bước chân vào phúc địa.
Đại điện Thanh Đồng hơi chấn động một chút, sau đó chậm rãi ổn định trở lại.
Địa linh truyền âm cho Phương Nguyên: “Thì ra là ngươi chờ cơn chấn động này. Nguy hiểm thật. Nếu trong quá trình luyện cổ xuất hiện sự quấy nhiễu khổng lồ như thế, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Ngươi không hổ danh là cổ Tiên trùng sinh.”
Chương 505: Tất cả đều nằm trong sự khống chế của ta
Phương Nguyên khẽ cười, nói nhỏ: “Ta không chỉ là cổ Tiên, mà ta còn là chủ nhân tương lai của ngươi. Bá Quy, ngươi nên biết, chỉ có ta mới là người thích hợp luyện thành cổ Tiên nhất. Nếu ngươi phối hợp với ta, khả năng chúng ta luyện thành cổ Tiên sẽ càng cao. Tiếp theo, ta nhớ còn hai đợt chấn động nữa. Chúng ta phải tận lực phòng ngừa. Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện cổ.”
Phương Nguyên lấy ngụy cổ Không Khiếu thứ hai ném ra ngoài.
Địa linh phối hợp chặt chẽ, đỉnh đồng không lửa tự đốt. Tiên nguyên còn thừa lại không nhiều bắt đầu bị thiêu đốt kịch liệt.
Tiên nguyên hóa thành một luồng khói màu xanh, lượn lờ mềm mại bốc lên, bao trùm ngụy cổ.
Ngụy cổ lơ lửng trên không đỉnh đồng, được luồng khói xanh quấn khẽ, chậm rãi hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng xán lạn.
Phương Nguyên rót tinh thần vào, điều hòa khói xanh và ánh sáng vàng đâu vào đấy.
Ở kiếp trước, hắn và Phong Thiên Ngữ cùng nhau luyện cổ. Bây giờ chỉ còn một mình hắn chủ trì, tốc độ chậm hơn rất nhiều.
.......
Ma Vô Thiên một thân một mình đến gần mép sương mù.
Ánh mắt màu tím của y, thâm thúy thần bí, yêu dã cuồng dã. Dưới ánh mắt này, sương mù trở nên như có như không. Rất nhiều khuyển thú hiện ra trong tầm mắt của y.
“Phòng ngự sâm nghiêm nhỉ. Chỉ bằng một mình ta thì không thể xông vào. Xem ra, ta nhất định phải mượn lực rồi.”
Y dứt khoát quay người, một lát sau đã tìm được Hồ Mị Nhi.
“Ồ, Vô Thiên công tử, ngài đã tu thành ngũ chuyển rồi sao.” Hồ Mị Nhi giật mình vì tốc độ phát triển tu vi của Ma Vô Thiên.
Ma Vô Thiên nói ra tin tức bảo tàng cổ Tiên, Hồ Mị Nhi bị khơi dậy dục vọng, biểu hiện dốc toàn lực ủng hộ.
Nhưng khi bọn họ khởi hành, bọn họ phát hiện tin tức liên quan đến bảo tàng cổ Tiên đã truyền khắp phúc địa.
Sau khi hai người nghe ngóng, cả hai mới biết được người phát ra tin tức này chính là Quỷ Sát Nhân Y Cừu Cửu. Bây giờ lão ta đang tập trung một lượng lớn cổ sư Ma đạo chuẩn bị tiến về đại điện Thanh Đồng.
Ma Vô Thiên cau mày. Đa phần cổ sư Ma đạo đã tập kết cùng một chỗ, bây giờ y có tập trung cũng không được bao nhiêu người.
Bàn về lực ảnh hưởng, y không phải là đối thủ của Ma Vô Thiên.
Ma Vô Thiên rốt cuộc cũng chỉ là người mới, còn Cừu Cửu đã lăn lộn Nam Cương nhiều năm, bối phận thuộc hàng lão làng, lại là một trong tứ đại y sư, rất nhiều người cần đến lão ta. Ngay cả Chính đạo cũng có lực ảnh hưởng nhất định.
Rơi vào đường cùng, Ma Vô Thiên đành phải gia nhập đội ngũ của Cừu Cửu.
“Có Ma Vô Thiên tiểu đệ trợ giúp, chúng ta xông vào đàn chó chẳng cần lo lắng chút nào.” Cừu Cửu đối với việc Ma Vô Thiên gia nhập, biểu hiện vô cùng hoan nghênh.
Ma Vô Thiên cau mày càng sâu hơn. Vừa đến đã bị Cừu Cửu đem ra làm vũ khí sử dụng. Không sao, tạm thời nhẫn nhịn, xuất ra một phần khí lực, cũng có thể mau chóng xông vào đại điện.
Quần ma trùng trùng điệp điệp, nhưng không tấn công thẳng vào đại điện mà cứ vòng vo bên ngoài.
“Cừu Cửu tiên sinh, thời gian không đợi người, vì sao chúng ta không trực đảo hoàng long, trực tiếp giết vào?” Ma Vô Thiên nôn nóng thúc giục.
Cừu Cửu cười ha hả: “Nhiều người lực lớn, còn có rất nhiều đồng đạo còn chưa gia nhập vào chúng ta. Chúng ta có được lực lượng của bọn họ, lại càng thêm cường đại. Đến lúc đó xông trận, áp lực và nguy hiểm phải gánh cũng ít hơn.”
Ma Vô Thiên lại khuyên, Cừu Cửu cười ha hả, vô cùng khách sáo, nhưng lại không chịu đi.
Ma Vô Thiên lo lắng trong lòng. Y đã cố gắng nhưng Cừu Cửu cứ kiên trì với ý kiến của lão ta.
“Lão đầu mục nát, chẳng biết trân quý thời gian gì cả.” Ma Vô Thiên kềm chế cơn giận, bắt đầu liên lạc với đám người Hồ Mị Nhi, Lý Nhàn, kích động bọn họ, khiến cho đám người này lại càng nôn nóng, không thể kiên nhẫn.
Cừu Cửu không còn cách nào. Lão ta không thể trực tiếp vi phạm ý kiến của quần chúng, đành phải suất lĩnh quần ma tiến đến mép sương mù.
Ma Vô Thiên quan sát một hồi, sau đó hiến kế, nói có thể chia ra ba đường tấn công.
Cừu Cửu lại nói không ổn. Bây giờ sương mù nồng nặc, nhìn không rõ thực hư. Lão ta thân là y sư, có tấm lòng cha mẹ, không đành lòng để mọi người mạo hiểm chịu chết.
Ma Vô Thiên tức giận giậm chân, liên lạc đám người bên dưới, tiếp tục thổi phồng sự hấp dẫn của bảo tàng cổ Tiên.
Cảm xúc quần ma lại dâng lên, Cừu Cửu thuận nước đẩy thuyền, muốn Ma Vô Thiên phụ trách việc này, chọn lựa nhân thủ công kích. Nhưng có một điều nhất định phải do cổ sư tự nguyện, không thể cưỡng bức.
Quần ma tích cực hưởng ứng. Sau khi Ma Vô Thiên bố trí xong, ba đường tiến hành tấn công.
“Không ổn rồi, bên ngoài có người tấn công.” Đang luyện cổ, địa linh đột nhiên nói.
“Không sao, ta đã sớm đoán được tình huống này. Ngươi cứ chủ trì chiến cuộc bên ngoài, ta tạm thời ổn định, chờ ngươi quay lại.” Phương Nguyên bình tĩnh nói.
Địa linh tiến hành phân tinh thần, chỉ huy đàn chó, dựa theo Phương Nguyên dặn dò, đánh lui quần ma giống như kiếp trước.
Ma Vô Thiên không cam tâm, lại tổ chức đợt công kích thứ hai, nhưng vẫn bị đánh bại, tan tác quay về.
Lúc này, Cừu Cửu bước đến: “Mọi người đều biết quy củ của ta, cứu một người nhất định phải giết một người. Lúc này, ta cứu mọi người trước, hy vọng chư vị thực hiện lời hứa của mình ngày sau.”
Nói xong, lão ta tiến hành trị liệu cho mọi người.
Quần ma cảm kích đến rơi nước mắt. Uy vọng của Cừu Cửu tăng vọt, càng lúc càng có nhiều người rời khỏi đội ngũ của Ma Vô Thiên, gia nhập bên cạnh Cừu Cửu.
Cừu Cửu vỗ vai Ma Vô Thiên, ôn hòa nói: “Vô Thiên lão đệ, chúng ta nên xem lại một chút. Vừa nãy ta đã khuyên ngươi không nên quá liều lĩnh. Bây giờ hao tổn nhiều đồng đạo như vậy, khiến lòng ta chua xót.”
Giọng nói rất lớn, khiến khóe mắt Ma Vô Thiên run rẩy, tức giận đến cực điểm.
“Lão đầu này âm hiểm vô cùng. Nếu ta xông phá trùng vây cũng có công lão của lão. Ta thất bại, lão lại trốn tránh trách nhiệm. Hừ, cũng là do ta đánh giá thấp đại trận khuyển thú. Ta vốn cho rằng đây là tử trận, không nghĩ đến còn có cổ sư thao túng đằng sau. Tốc độ ứng biến và thủ đoạn như vậy, tuyệt đối là cao thủ trong Nô đạo. Ghê tởm, thật đáng hận.”
Ma Vô Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì hơn.
Kiếp trước, y có thể cưỡng ép uy hiếp, để quần ma bán mạng. Nhưng bây giờ có lão cổ sư ngũ chuyển Cừu Cửu, y tất nhiên không thể không kiêng kỵ như kiếp trước được.
“Chúng ta hãy chờ một lát. Chính đạo lát nữa sẽ tập trung lại, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút. Dù sao mạng cũng chỉ có một, nếu chẳng may chúng ta xông lên, để Chính đạo kiếm được tiện nghi cũng không tốt.” Cừu Cửu an bài.
“Quỷ Y đại nhân nói rất đúng.”
“Vẫn là Quỷ Y đại nhân làm người ổn trọng, bảo vệ tính mạng cho tiểu nhân vật chúng ta.”
“Thầy thuốc luôn có tấm lòng cha mẹ. Quỷ Y đại nhân chung quy vẫn là lão tiền bối Ma đạo chúng ta.”
Ma Vô Thiên nghiến răng ken két, hận không thể ra tay giết chết lão bất tử này.
Trì hoãn một hồi lâu, đám cổ sư Chính đạo cũng tập trung đến, do Tiêu Mang thống lĩnh.
Bọn họ xung phong mấy lần đều thất bại quay về. Tiêu Mang còn chưa mở ra được truyền thừa Bạo vương, trong lòng lo lắng, một lần nữa đánh ra sát chiêu.
Cổ Thái Quang.
Cổ Ngã Ý.
Cổ Minh Thương.
Sát chiêu, Vinh Diệu Ngô Thương.
Một luồng ánh sáng dài sáu trượng, rộng hai trượng rơi xuống gò núi.
Vụ nổ kịch liệt, sóng gió bốn phía. Sau khi ánh sáng chướng mắt tiêu tán, gò núi vốn được sương mù bao phủ cũng theo đó mà tan đi.
Đại điện Thanh Đồng, đàn chó chi chít hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.
Quần hùng Chính Ma nhìn thấy, trong lòng lạnh buốt. Bảo tàng cổ Tiên đang ở trước mắt, nhưng đàn chó khổng lồ như vậy, sao có thể xông lên?
Chỉ có thể Chính Ma liên thủ.
Tất cả chi sĩ có tri thức đều nghĩ đến điều này.
Tiêu Mang nhìn Ma đạo. Ma Vô Thiên cũng liếc mắt nhìn sang Chính đạo.
Xu thế liên thủ đã rất rõ ràng, chỉ xem bên nào thỏa hiệp trước.
Từng giây từng phút một trôi qua.