Chương 634: Không Khiếu thứ hai (2)
Trong quá trình này, lão ta cũng sẽ gặp phải rất nhiều cửa ải, chỉ dựa vào trí tuệ cua bản thân lão sẽ khó có thể giải quyết được.
“Có lẽ, trong tương lai, ta còn phải mời hắn giúp suy đoán bí phương.” Trong đầu địa linh Lang Gia lóe lên suy nghĩ này.
Có một câu nói: “Vô dục tắc cương*.”
*vô dục tắc cương: là một cảnh giới tâm linh cao thượng, con người không có dục vọng thì tâm sẽ an, giữ được sự cương trực của bản thân.
Nếu địa linh Lang Gia có điều cần cầu Phương Nguyên, dĩ nhiên thái độ sẽ thay đổi.
Lão ta gọi ra một con cổ Đông Song tứ chuyển, cầm chặt trong tay.
Con cổ này là Tín đạo tứ chuyển, hình dáng giống bọ rùa nhưng cái vỏ trên lưng là hình vuông, giống như chấn song cửa sổ, chuyên dùng để chứa tin tức.
Địa linh Lang Gia rót từng đợt ý nghĩ vào trong đó, một lát sau, lão ta buông tay ra.
Cổ Đông Song mở vỏ như cửa sổ ra, hai cánh dao động bay lên, lượn một vòng trên không trung, sau đó ngoan ngoãn bay đến chỗ Phương Nguyên.
Phương Nguyên xem những tin tức này, chỉ sau một hồi xem xét, nét vui sướng hiện lên trên mặt hắn
“Những tin tức này là những tin tức mà ngươi cần. Hiện tại, đến lượt ngươi.” Địa linh Lang Gia nhắc nhở.
Phương Nguyên cười ha ha: “Cổ Không Khiếu thứ hai đã thành hình, thứ tốt như vậy, ta đương nhiên không thể chờ đợi được. Trước khi dùng, ta sẽ truyền tin cho ngươi.”
“Đợi một chút.” Lúc này, địa linh Lang Gia cũng thông minh hơn, “Làm sao ta biết được ngươi sẽ để đến khi nào mới dùng. Ngươi là cổ sư Trí đạo, am hiểu nhất là lừa lọc mưu tính, ngươi còn định lừa ta lần thứ hai sao? Cổ Đông Song này, chúng ta còn chưa giao dịch đâu nhé. Ha ha, bây giờ, chỉ cần lão phu động ý niệm một chút, cổ Đông Song trong tay ngươi sẽ tự bạo.”
Phương Nguyên nhíu mày: “Chẳng lẽ, ngươi không tin ta sao?”
Vẻ mặt địa linh Lang Gia đầy sự nghi ngờ: “Hừ, chỉ với thân phận truyền nhân của Đạo Thiên Ma Tôn, ta đã không tin ngươi rồi. Hơn nữa, ngươi còn giả dối vô cùng và có thủ đoạn của Trí đạo. Ngươi ra khỏi phúc địa, ta có thể đuổi theo sao? Vạn nhất ngươi cố ý kéo dài, thừa cơ vơ vét tài sản của ta thì sao?”
“Vậy bây giờ ngươi nói xem, phải làm thế nào mới được?”
“Đương nhiên ngươi phải lập tức dùng cổ Không Khiếu thứ hai ngay trước mặt lão phu rồi. Như thế lão phu mới yên tâm.” Địa linh Lang Gia vuốt ve chòm râu hoa râm, rất đắc ý với việc mình có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy.
Phương Nguyên nhếch môi: “Ha ha, hiện tại ta mới đạt đến ngũ chuyển, không có tiên nguyên, làm sao mà dùng được Tiên cổ? Đợi khi ra ngoài phúc địa, ta còn phải dựa vào sự tương trợ của ông nội ta đó.”
“Ông nội của ngươi có thể giúp ngươi, chẳng lẽ lão phu không giúp được sao? Ngươi đừng nói nhảm nữa, đưa cổ Không Khiếu thứ hai cho lão phu, ta sẽ tự mình ra tay.”
“Chuyện này...” Chẳng qua chỉ là Phương Nguyên thoái thác mà thôi.
Địa linh thấy vậy, lại càng cảm thấy Phương Nguyên muốn giở trò lừa bịp, thái độ càng ương ngạnh hơn.
Phương Nguyên không thể làm gì hơn, đã phóng lao thì phải theo lao, để cho địa linh Lang Gia ra tay.
Địa linh Lang Gia nhận lấy cổ Không Khiếu thứ hai, rót tiên nguyên vào, ném về hướng Phương Nguyên.
Cổ Không Khiếu thứ hai biến thành một đốm sáng màu xanh lục bằng hạt đậu, nhảy vào trong cơ thể Phương Nguyên.
Toàn thân Phương Nguyên chấn động kịch liệt.
Hạt đậu ánh sáng đánh thẳng vào chỗ rốn của hắn.
Nhưng ở nơi này, nó bị Không Khiếu của Phương Nguyên xa lánh, đành phải nhảy lên trên, dừng lại ở ngực của Phương Nguyên.
Sau đó, một âm thanh nổ vang, giống như sấm sét giữa trời quang.
Ánh sáng màu xanh lục nổ mạnh, hình thành Không Khiếu mới tinh, giống y như thật.
Không Khiếu thứ hai.
“Đây là Không Khiếu thứ hai sao?” Phương Nguyên sờ sờ ngực của chính mình, bỗng chốc thất thần, lẩm bẩm.
“Nói thừa, không phải Không Khiếu thứ hai, thì còn là cái gì nữa?” Địa linh Lang Gia nhìn Phương Nguyên với vẻ vô cùng khinh thường, “Không Khiếu thứ hai rất có ích đối với tu hành của ngươi, khi nào trở thành cổ tiên cũng sẽ có lợi ích vô cùng lớn. Chẳng qua, nếu ngươi muốn có cổ Không Khiếu thứ ba, lại không được rồi. Bí phương cổ Không Khiếu thứ ba còn cần nghiên cứu, suy đoán nữa.”
Vẻ mặt của Phương Nguyên khôi phục lại bình thường, nhìn địa linh Lang Gia tràn đầy thâm ý. Đối phương đã cố ý nói đến chuyện này, chắc chắn là muốn sau này phối hợp với hắn suy đoán cổ phương.
Địa linh Lang Gia bị Phương Nguyên nhìn với ánh mắt tỏ ra hiểu rõ, làm cho mặt của lão ta đỏ lên.
Phương Nguyên mỉm cười, thi lễ với địa linh Lang Gia: “Việc này để sau này rồi nói, cáo từ.”
“Mau biến đi, mau biến đi.” Địa linh Lang Gia phất tay liên tục.
Nhìn Phương Nguyên hoàn toàn biến mất trước mắt mình, địa linh Lang Gia mới nhẹ nhõm thở dài, trên mặt của lão ta hiện lên vẻ xấu hổ vì bị đoán đúng ý đồ, mắng to: “Tên tiểu tử giả dối này.”
Nhưng nghĩ đến lời cuối của Phương Nguyên, hình như có ý hợp tác, đôi mắt của địa linh Lang Gia cũng lóe lên vài tia sáng.
Lão ta vuốt vuốt chòm râu, bỗng lâm vào trạng thái mơ màng, trong đầu lão ta đọng lại mấy chục bản cổ phương dở dang từ rất lâu rồi.
“Nếu tên nhóc kia có thể đoán được bí mật như vậy, có lẽ thiên phú Trí đạo cũng không tầm thường. Được hắn giúp đỡ, mấy chục bản cổ phương này, ít nhất hơn một nửa sẽ có khả năng đột phá, trong đó mười ba bản cổ phương chắc hẳn sẽ được hoàn thiện. Nhưng còn bảy bản cổ phương còn lại, chỉ với sức lực của hai người thì vẫn chưa đủ.”
“Chẳng qua, trong tương lai, khi giao tiếp với tên nhóc này nên đề phòng một chút, tránh bị hắn tính kế. May mà hôm nay lão phu thận trọng, bảo hắn dùng cổ Không Khiếu thứ hai ngay, nếu không sẽ bị hắn vơ vét tài sản. Ah, có gì đó không đúng cho lắm... thôi động cổ Không Khiếu thứ hai, ta bị hao tiên nguyên.”
Sau khi ra khỏi phúc địa Lang Gia, Phương Nguyên liền trở lại phúc địa Hồ Tiên bằng cổ Tinh Môn.
Phúc địa Hồ Tiên, dưới sự quản lý của hắn đã có rất nhiều biến hóa đáng mừng.
Ở phía tây phúc địa, dưới ánh nắng, đàn sói có quy mô lớn và một ít đàn hồ ly đang cùng chung sống.
Tuy đàn sói đến đây phá vỡ cuộc sống an nhàn của đàn hồ ly, nhưng cũng chưa khiến đàn hồ ly bị thương vong quá lớn.
Toàn bộ chuyện này, phần lớn công lao thuộc về hoa Vỏ Sắt được cấy thành công trên đất.
Biển hoa Vỏ Sắt có vô số thỏ Phấn Hoa sinh sống.
Thỏ Phấn Hoa sinh sản rất nhanh, trở thành nguồn thức ăn chính của đàn sói và đàn hồ ly.
Ở phía đông, ánh sao tràn ngập như ảo ảnh, tất cả các hồ nước lớn, nhỏ như tấm lưới sao dày đặc.
Cỏ Tinh Tiết được trồng trên một đám mây đen lớn. Cỏ Tinh tiết mọc rất tốt, ban đầu chỉ trồng ở giữa đám mây đen, bây giờ đã lan đến đám mây bên cạnh.
“Kinh nghiệm trồng trọt của Dao Quang Tiên Tử quả thật rất tốt. Cỏ Tinh Tiết là thức ăn của đàn côn trùng Tinh Huỳnh, đồng thời đám cỏ cũng lan rất nhanh nhờ sự trợ giúp của Tinh Huỳnh.”
Phương Nguyên nhìn thấy, không khỏi gật đầu. Đúng là nhờ bí quyết nuôi dưỡng đàn Tinh Huỳnh mà hắn lấy được trong giao dịch với nhóm người Vạn Tượng Tinh Quân, Quang Dao Tiên Tử, hắn đỡ phải đi đường vòng, thu hoạch lại còn rất phong phú.
“Đàn côn trùng Tinh Huỳnh đang ngày một phát triển, nhưng cổ Tinh Huỳnh lại ngày càng giảm bớt. Những ngày qua, ta vận dụng cổ Tinh Môn năm lần bảy lượt, tốc độ tiêu hao cổ Tinh Huỳnh đã vượt rất xa so với tốc độ hình thành của chúng.”
Phương Nguyên lại chuyển ánh mắt về phía hồ nước trên mặt đất.
Những hồ nước này đều là hắn kéo nước chảy ngược mà thành.
Hiện tại, trong hồ nước, rất nhiều Sói Nước sinh sống. Những con Sói Nước này xây tổ bên hồ, ăn cá trích Thanh Ngọc bên trong hồ, có đôi khi cũng lên bờ, ăn những con lợn Da Đất đến uống nước ở ven hồ.
Cá trích Thanh Ngọc và lợn Da Đất đều là những thứ mà Phương Nguyên thu mua lúc trước, nay đã nuôi dưỡng rất nhiều. Dưới sự lo liệu của Tiểu Hồ Tiên, chúng đều thích ứng hoàn cảnh mới rất nhanh, thành công trở thành một trong những thức ăn của phúc địa Hồ Tiên.
Nhất là dã thú như lợn Da Đất, tốc độ sinh sản của nó còn hơn cả thỏ Phấn Hoa, cái gì cũng có thể ăn, thậm chí là bùn đất. Quy mô của toàn bộ đàn lợn đang dần dần mở rộng. Nếu không có Sói Nước và Sói Râu Độc săn bắt, số lượng lợn Da Đất còn nhiều hơn ba bốn phần nữa.
Chương 635: Đàn sói tăng cực nhanh
Phương Nguyên quan tâm nhất vẫn là tình hình của cá Bong Bóng.
Tiểu Hồ Tiên đã tỉ mỉ lựa chọn cá Bong Bóng để nuôi thả trong hồ nước. Ba cái hồ trên không giữa đám mây sao, nơi đó có cỏ Tinh Tiết tươi tốt nhất và đàn cổ Tinh Huỳnh rất đông.
Trong hồ mà cá Bong Bóng sinh sống, không có sói Nước, thậm chí ngay cả cá trích Thanh Ngọc cũng rất ít.
Ba hồ nước này được Tiểu Hồ Tiên chăm sóc rất kĩ lưỡng, giúp cho cá Bong Bóng quý hiếm có thể sinh sống tốt nhất, có thể thuận lợi trưởng thành từ những chú cá con.
Hiện tại, trong hồ có rất nhiều cá con đang bơi lội.
Những con cá giống này hơi giống với cá Kim, bụng cá tròn xoe, hai đầu nhỏ, nhọn. Nó không có màu sắc sặc sỡ như cá vàng, đa số có màu trắng ngà. Nó cũng không có vây và đuôi như làn váy của cá Kim, đuôi và vây cá của nó rất nhỏ và tinh xảo.
Hơn nữa, cách bơi của chúng cũng không giống những loại cá khác. Những con cá Bong Bóng giống này phần lớn đều nửa chìm nửa nổi trên mặt nước.
"Nếu không có sự thay đổi quá lớn, cuối năm nay, biển Bong Bóng trong biển Đông sẽ bị kịch độc ăn mòn do sự tranh đấu của cổ tiên. Bầy cá Bong Bóng trong Hoàng Thiên Bảo cũng tăng giá rất mạnh. Chẳng qua, đàn cá Bong Bóng này ta còn không đủ dùng, trong thời gian ngắn, không thể buôn bán được." Phương Nguyên tự cân nhắc trong lòng.
Cho dù là cổ Tinh Huynh hay cá Bong Bóng đều là sự đầu tư lâu dài của hắn, ít nhất là trăm năm sau mới có thể thu được lợi ích và hiệu quả trên thị trường.
Bí quyết nuôi cá Bong Bóng cũng không phải Phương Nguyên mua ở ngoài.
Hắn có bí quyết nuôi cá từ trong trí nhớ của kiếp trước, nó có thể tăng khả năng sinh sản của cá Bọt Nước lên hơn ba phần. Có thể nói là đứng đầu trong giới cổ tiên.
Kết quả của việc thị sát làm Phương Nguyên vô cùng hài lòng.
Hắn khen Tiểu Hồ Tiên vài câu, khiến nó vô cùng vui vẻ, mặt đỏ ửng lên, cái đuôi hồ ly trắng như tuyết ở phía sau không ngừng vẫy, thể hiện sự hưng phấn.
Nhưng núi Đãng Hồn vẫn đang chuyển biến xấu.
Đứng trên núi Đãng Hồn, Phương Nguyên có thể cảm nhận được một sự chết khô đang lan tràn. Điều này làm cho tâm trạng của Phương Nguyên cũng nặng nề theo.
Núi Đãng Hồn mới là nơi có giá trị nhất trong toàn bộ phúc địa Hồ Tiên. Cổ Tinh Huỳnh hay cá Bong Bóng hoàn toàn không thể so sánh với nó.
Trở lại hành cung trong núi Đãng Hồn, Phương Nguyên lệnh cho Tiểu Hồ Tiên mở cổ Thông Thiên, kết nối với Hoàng Thiên Bảo một lần nữa.
Mới vừa mở ra, ngay lập tức đã có mấy thần niệm truyền tới,
"Hi Nê của ngươi rốt cuộc có bán hay không?"
"Ngoài cổ phương căn bản, ta đồng ý tăng thêm một đôi cổ Động Địa"
"Tuy bảo quang tàn phương của ta chỉ có sáu trượng năm thước, nhưng có thể kèm thêm một vài người Lông, mọi chuyện đều có thể thương lượng."
...
Những thần niệm này, đều liên quan đến việc buôn bán Hi Nê.
Lúc trước, Phương Nguyên bán Hi Nê với số lượng lớn, nói thẳng yêu cầu trao đổi là bí phương Tiên cổ Hi Nê. Do giao dịch này có liên quan đến Tiên cổ nên khiến rất nhiều người quan tâm.
"Tuy rằng Hi Nê là một trong những nguyên liệu buộc phải có trong quá trình luyện Tiên cổ, nhưng giá trị của cổ phương có giá trị hơn so với Hi Nê rất nhiều. Những cổ phương hiện tại, thực sự đã đạt đến giá trị tốt nhất rồi."
Phương Nguyên nhìn thoáng qua, liền biết sự chuẩn bị trải qua mấy ngày nay, giờ đã đến lúc có thể hoàn thành giao dịch này.
Giá cả của các phe đã đạt đến mức cao nhất, không chênh nhau là mấy. Phương Nguyên chọn trái chọn phải, cuối cùng cũng chọn được một nhà.
Đối phương được xưng là Nê Cước Tiên, bảo quang của cổ phương Hi Nê trong tay Nê Cước Tiên chỉ có sáu trượng năm thước.
Với mức bảo quang này, kém hơn một bậc so với những người cạnh tranh khác. Nhưng ông ta lại nhắn đến rằng, sẽ bán một ít người Lông cho Phương Nguyên để bù lại sự chênh lệch này.
Thông thường, các cổ tiên đều nuôi những người Lông để giúp mình luyện cổ.
Có số lượng lớn người Lông hỗ trợ, trong tay cổ tiên không hề thiếu cổ ngũ chuyển, chỉ cần chăm chỉ là có thể lấy được Tiên cổ.
Nô lệ được mua bán ở Hoàng Thiên Bảo, người Lông là loại nô lệ người đắt khách nhất, giá cả cũng luôn cao hơn so với giá của nô lệ loài người. Ngay cả Thạch nhân cũng không so sánh được với người Lông.
Phương Nguyên đã muốn chuyển một ít người Lông đến phúc địa Hồ Tiên từ lâu rồi.
Vì vậy, khi ở phúc địa Lang Gia, tim hắn đập thình thịch khi nhìn thấy người Lông. Đáng tiếc địa linh Lang Gia đến chết cũng không nhả ra, không muốn bán, Phương Nguyên cũng không thể làm gì được.
Hiện tại hắn cần một số lượng lớn cổ Ngự sói.
Bây giờ, hắn đã đoạt được cổ phương cổ Ngự sói từ nhất chuyển đến ngũ chuyển từ tay của địa linh Lang Gia. Chỉ thiếu người Lông giúp hắn luyện cổ mà thôi.
Nếu chỉ có hắn và Tiểu Hồ Tiên luyện cổ, có lẽ hai, ba tháng cũng không luyện đủ số lượng cổ mà Phương Nguyên cần.
Lúc này, Tiểu Hồ Tiên thay Phương Nguyên truyền thần niệm đi.
Trùng hợp là Nê Cước Tiên cũng đang kết nối, lập tức đáp lại: “Ta đồng ý bổ sung thêm một vạn người Lông để bù.”
Nhưng Phương Nguyên nhìn hàng, tỏ ra thất vọng: "Tuy số lượng người Lông nhiều, nhưng đều là người Lông nhỏ tuổi, không giúp ích quá nhiều cho việc luyện cổ của ta. Ta cần những người Lông già cơ."
"Người Lông già? Số lượng sẽ giảm xuống được chứ?" Nê Cước Tiên suy nghĩ một lát, sau đó trả lời. Mấy năm nay, người Lông ở trong phúc địa của ông ta sinh sôi quá nhiều, đang cần xử lý một nhóm, vì thế mới bán tống bán tháo như thế này.
Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Nê Cước Tiên cũng đồng ý bán cho Phương Nguyên hơn ba ngàn người Lông già và hơn bảy ngàn người Lông trẻ.
Vì thế, Phương Nguyên còn phải bù thêm hơn nửa khối tiên nguyên thạch.
Sau khi giao dịch thành công, Phương Nguyên lập tức kiểm tra bí phương Tiên cổ Hi Nê.
Đương nhiên, bí phương này không được trọn vẹn, chỉ có sáu phần thôi. Ước chừng nội dung bên trong đã bị Nê Cước Tiên bóp méo rất nhiều, Phương Nguyên cần nghiên cứu để trau chuốt cho đúng.
Chuyện này cũng không ngoài dự liệu của Phương Nguyên.
Bí phương Tiên cổ vô cùng quý báu, nếu đổi lại là hắn bán, hắn cũng sẽ làm như thế. Tuy sau khi làm xáo trộn sẽ khiến bảo quang của cổ phương bị thấp xuống, nhưng sự cạnh tranh giữa các cổ tiên vẫn luôn như thế.
"Có bản tàn phương này, ta sẽ có căn bản, sau này có thể nghiên cứu ra bí phương cổ Hi Nê, sẽ dễ dàng hơn so với việc suy đoán khi không có gì cả. Quan trọng hơn là, Tiên cổ Hi Nê ở trong tay ta. Nếu như ta không dùng thì người khác cũng không thể luyện thành được con cổ này. Hi Nê của ta vẫn sẽ thu lợi được từ việc buôn bán như thường."
Chẳng qua, Tiên cổ Hi Nê tạm thời chưa mang về phúc địa Hồ Tiên. Sau khi Phương Nguyên ra khỏi phúc địa Lang Gia, đã dùng phương pháp đã chuẩn bị từ trước, che dấu hơi thở của Tiên cổ, sau đó chôn xuống ngay tại chỗ.
Đây là chuyện bất đắc dĩ phải làm.
Trước khi Phương Nguyên đạt đến cảnh giới cổ tiên, hắn chỉ có thể tạm thời xử lý như vậy thôi.
Phần lớn những cổ tiên thu mua Hi Nê, đều muốn luyện thành Tiên cổ Hi Nê. Đáng tiếc, mục đích của bọn họ không thể đạt được.
Phương Nguyên vừa tiếp tục buôn bán Hi Nê vừa tìm xem có bầy sói nào vừa ý không.
Loại sói hoang dã này có sức sinh sản rất mạnh, cứ cách một khoảng thời gian, nhiều phúc địa phải bán một ít sói dư thừa để cân bằng phúc địa.
Vì vậy trong Hoàng Thiên Bảo có rất nhiều cổ tiên chào bán đàn sói.
"Lúc trước, chiến đấu kịch liệt với ba nhà, bầy sói đã bị tổn thất không ít, nhất là cần phải bổ sung vạn thú vương. Ồ! Có người lại đem Lang Hoàng ra bán."
Phương Nguyên phát hiện ra một chuyện vui bất ngờ.
Cơ cấu của đàn thú cũng rất đơn giản, theo thứ tự là dã thú bình thường, bách thú vương, thiên thú vương, vạn thú vương, trên vạn thú vương là thú hoàng.
Trên người thú hoàng có cổ hoang dại ngũ chuyển kí sinh, có thể sánh ngang với chiến lực của ngũ chuyển, thống ngự vạn thú vương.
Trước đây, ở trong phúc địa Tam Vương, Phương Nguyên đã từng thu nạp hai con khuyển hoàng là Anh Minh và Phách Hoàng.
Chương 636: Lại thu được sói biến dị (1)
Hai con khuyển hoàng này trợ giúp hắn tạm thời chống lại sự tấn công của cổ sư ngũ chuyển, đáng tiếc sau đó Phương Nguyên vội vàng bỏ trốn, không rảnh bận tâm đến chúng, không biết chúng đã chết trận hay là bị người khác cướp đi rồi.
Nói chung, rất hiếm có cổ tiên nào lại đem thú hoàng ra bán. Nó đã trở thành một sự thể hiện thực lực của một phúc địa.
Sau khi Phương Nguyên tìm hiểu tình hình cụ thế mới hiểu được nguyên nhân.
Thì ra đây là một con thú hoàng đã già, trên người đầy vết thương, cổ hoang dã trên người nó cũng không còn trọn vẹn, chỉ còn lại hai, ba con mà thôi.
"Xem ra trong đàn sói đã sinh ra lang hoàng mới, lang hoàng già chiến đấu thất bại, đáng nhẽ đã bị lang hoàng trẻ giết chết. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, cổ tiên lại xuất thủ, bắt lang hoàng già đem đến Hoàng Thiên Bảo để bán." Phương Nguyên đoán trúng nguyên nhân.
Nhưng dù vậy, con lang hoàng già nua này cũng khiến ba người tranh mua.
Sau một hồi trao đổi thần niệm nhốn nháo, cuối cùng Phương Nguyên mua con Dạ lang hoàng (lang hoàng của sói Đêm) với giá hai khối tiên nguyên thạch. Đồng thời, còn mua thêm hơn một vạn tám ngàn con sói Đêm nữa.
Sau đó, Phương Nguyên lại mua thêm ba vạn Sói Lưng Rùa, một vạn con Phong Lang, trong đó có hai con vạn thú vương của Sói Lưng Rùa, một con vạn thú vương của Phong Lang.
Từng này con sói kết hợp với bầy sói trước đây của Phương Nguyên, khiến quy mô của bầy sói tăng vọt lên mười vạn.
"Đây chính là cái lợi khi có phúc địa, nó giúp ta có thể đứng ngang hàng với cổ tiên, có thể tùy ý mua bán đàn thú, phục hồi quy mô đàn thú chỉ trong chốc lát và cũng không cần quan tâm đến các vấn đề sau khi nuôi chúng. Chẳng qua, đàn thú có quy mô mười vạn vẫn còn hơi ít một chút. Trong tay nhóm người Mã Tôn, Dương Phá Anh, Giang Bạo Nha, bầy thú của mỗi người ít nhất cũng đến bốn mươi vạn con. Giang Bạo Nha có nhiều nhất, thời kì đỉnh phong, quân lực đạt đến hơn sáu mươi lăm vạn con."
Đại hội anh hùng sắp tới, quần hùng tranh bá.
Phương Nguyên biết rõ rằng, dùng thân phận Thường Sơn Âm, không thể tránh khỏi phải tranh đấu với mấy người này.
Vì vậy, cần phải mở rộng quy mô bầy sói hơn nữa.
Phương Nguyên lại mua thêm một vạn con sói Nước, trong đó có một con vạn thú vương của sói Nước, sáu con thiên lang vương.
Sau đó, hắn lại chọn trái chọn phải, suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, rốt cục quyết định sói Lửa Đỏ sẽ là chủ lực của bầy sói.
Hắn mua liền một lúc tám vạn con sói Lửa Đỏ từ các cổ tiên.
Ở Bắc Nguyên, Sói Lửa Đỏ hiếm thấy hơn so với sói Mai Rùa, sói Gió, sói Đêm.
Toàn thân của sói Lửa Đỏ là bộ lông đỏ rực như lửa. Lực công kích của loài sói này rất mạnh, trên người nó có cổ trùng Viêm đạo ký sinh. Nó rất dễ khiến thảo nguyên bị phá hoại, hình thành hỏa hoạn khắp nơi. Nếu biết lợi dụng điều này, nó sẽ trở thành ưu thế khiến kẻ địch bị thương vong rất lớn.
Kế hoạch của Phương Nguyên là thu mua mười vạn con sói Lửa Đỏ. Hiện tại, mới chỉ có tám vạn con thôi. Vì vậy, nhiệm vụ mua hai vạn con còn lại sẽ giao cho Tiểu Hồ Tiên.
"Sáu con vạn thú vương sói Lửa Đỏ, một con vạn thú vương sói Nước, ba con vạn thú vương sói Mai Rùa, hai con vạn thú vương sói Gió, một con dị thú Bạch Nhãn Lang và một con thú hoàng Sói Đêm."
Phương Nguyên tính toán một chút, chiến lực của bầy sói đã tăng vọt gấp mười lần.
Nếu đổi lại là một cổ sư bình thường khác, không có thủ đoạn của cổ tiên, muốn đạt được trình độ như vậy, cần phải có đại tộc giúp đỡ, cực khổ tích lũy ở Bắc Nguyên tầm sáu, bảy năm mới có thể hoàn thành.
Ở Bắc Nguyên, bầy sói hoang có quy mô rất đa dạng. Bầy nhỏ chỉ có khoảng mấy trăm con, lại không thèm để ý. Còn bầy sói lớn có đến mấy vạn con, lại nuốt không trôi.
Muốn bắt đàn sói, cần phải cân nhắc xem có đánh thắng được hay không. Nếu thắng mà bị tổn thất lớn thì không nên làm, chỉ có đại thắng mới có thể có thu hoạch.
Hiện tại, Phương Nguyên chỉ cần làm một lần là xong, nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng thực ra là nhờ thủ đoạn của cổ tiên.
“Từ đó, số lượng của bầy sói đạt đến hai mươi vạn. Nhưng mà...vẫn chưa đủ.” Trong mắt Phương Nguyên ánh lên sự suy tư, “Sói hoang bình thường, không cần vội vàng tích lũy, sẽ có lúc có người chủ động dâng lên tận nơi. Bây giờ ưu tiên mở rộng chiến lực cao trước đã.”
Trong Hoang Thiên Bảo, tuy thường có người bán thú hoàng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị các cổ tiên mua rồi.
Phương Nguyên biết, bản thân không thể mua được liền lúc mấy con lang hoàng. Vì vậy, hắn để mắt đến dị thú hơn.
Mỗi con dị thú trưởng thành đều có chiến lực ngang ngửa với vạn thú vương.
Phàm là cổ sư Nô đạo, trong tay đều có một nhóm dị thú, chúng sẽ là đội ngũ át chủ bài.
Ví dụ như, trong tay đội quân Sư Ngao có khuyển vương của Nam Cương, đội quân chuột Đào Núi dưới trướng của Giang Bạo Nha, đàn Ưng Lôi Điện của Dương Phá Anh, đàn Ngựa Trời của Mã Tôn.
Sói dị biến có rất nhiều loại. Lúc này, Hoàng Thiên Bảo công khai bán ra ngoài có bốn loại thôi.
Loại đầu tiên là sói Huyết Sâm.
Loại sói này có hình thể khổng lồ, ngang với một quả đồi. Người trưởng thành đứng dưới chân nó, như hồ ly đứng dưới chân voi.
Toàn bộ sói Huyết Sâm có bộ lông màu đỏ, lông sói rất khô cằn, giống như cây ngải. Trên lưng sói có một mảng “Rừng cây màu trắng”.
Những cái “cây” này, thực ra là xương của sói Huyết Sâm, mọc thẳng trên lưng. Trên những “cây” xương màu trắng này có đầy lá phong màu đỏ. Từng cây, từng cây gom thành một mảnh, tục xưng là “Huyết Sâm”.
Sau khi sói Huyết Sâm sinh con sẽ đem con bỏ lên huyết sâm trên lưng, đó là không gian rộng lớn để sói con vui chơi. Huyết Quả trong Huyết Sâm còn là thức ăn của sói con.
Sói Huyết Sâm giống như một tòa thành di động, tuy tốc độ không nhanh, nhưng có năng lực nghiền áp rất mạnh. Đây là khả năng mà rất nhiều vạn thú vương không có.
Loại thứ hai là sói Vây Cá.
Đây là dị thú vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước, trên người có lớp da cá sấu bóng loáng. Đồng thời, hai bên sườn còn có vây cá sắc nhọn màu lam sẫm. Trên lưng của nó cũng có một hàng vây giống vây cá mập. Những vây cá này liên kết với nhau thành một đường kéo dài từ đầu đến đuôi sói.
Sói Vây Cá là loài sói biến dị có lực phòng ngự mạnh nhất, đồng thời nó còn có khả năng tác chiến ở dưới nước.
Loại thứ ba là sói Điên.
Bộ lông toàn thân của sói Điên là lông màu muối tiêu, nó có ba con mắt, thân hình không lớn, giống với thiên thú vương bình thường.
Nhưng đừng ai xem thường nó vì hình thể của nó, bởi những người đó sẽ phải trả một cái giá đắt.
Một khi sói Điên trong trạng thái chiến đấu sẽ vô cùng điên cuồng, động tác tấn công cũng cực kì mãnh liệt, không giết chết đối thủ quyết không bỏ qua. Nhất là khi con mắt thứ ba của nó mở ra, chiến lực của nó sẽ tăng gấp năm lần.
Khi ba con mắt đồng thời mở, cho dù kết quả chiến đấu thế nào, nó cũng sẽ chết trận sa trường.
Đây là một loài sói đáng sợ khi không thể tự kiểm soát được sự cuồng nhiệt khi chiến đấu.
Loại thứ tư là sói Mắt Trắng.
Mắt của sói Mắt Trắng chỉ có một màu trắng mà thôi. Thị lực của chúng rất mạnh, cho dù trong đêm tối, thị lực của chúng cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Một con sói Huyết Sâm, ba con sói Vây Cá, hai con sói Điên và năm con sói Mắt Trắng đang rao bán trong Hoàng Thiên Bảo đều được Phương Nguyên mua hết.
Mà cùng lúc đó, trong phúc địa Ảnh Tông ở Nam Cương xa xôi, hai mắt Nghiễn Thạch Lão Nhân híp lại, nhìn chằm chằm cổ Thông Thiên trên không trung.
Phương Nguyên thu mua sói ở khắp nơi, liên tục mua được lang hoàng và sói dị biến, khiến cho vị cổ tiên Trí đạo này chú ý.
“Bỗng nhiên, Phương Nguyên mua nhiều sói như vậy là muốn làm gì?”
Vị trùm cuối cổ tiên Trí đạo thất chuyển có lai lịch thần bí này cau mày lại
Lão ta đã thử dùng cổ trùng để tiến hành suy tính.
Nhưng kết quả thu được vẫn là Phương Nguyên muốn nuôi bầy sói để mưu lợi kinh doanh.
Kết quả này không hề làm lão ta vừa lòng.