Chương 631: Mã Anh Kiệt (2)
Trán của Phí Thanh nổi đầy gân xanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát: “Con là đồ ngu à? Chạy về hướng Tây Bắc cơ mà. Con chạy hướng Đông Nam làm cái gì. Định về doanh địa của gia tộc chịu chết à?”
“Vâng, vâng.” Phí Tài vội đổi phương hướng.
Nhưng Phí Thanh lại hét to: “Ngu xuẩn, đó là hướng tây nam.”
Phí Tài vội vàng chuyển phương hướng khác, lúc này mới đi đúng đường, làm cho Phí Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Ai~...” trong lòng vị cổ sư trung niên bất đắc dĩ thở dài. Tuy con trai y có huyết mạch nồng đậm, nhưng từ nhỏ vụng về, hơn nữa còn là một tên mù đường. Nó thực sự có thể chạy thoát không?
Nghĩ đến Phí Trường, một kẻ đa mưu túc trí, Phí Thanh cũng hiểu được hy vọng rất mong manh, nhưng những gì có thể làm y cũng đã làm rồi, chỉ có thể đặt hy vọng vào ý trời thôi.
Một lát sau, không ngoài dự kiến của Phí Thanh, sắc mặt Phí Trường âm trầm, mang theo ba vị cổ sư, cưỡi ngựa Vuốt Nhọn trở lại nơi này.
“Phí Thanh, hừ, quả thực ngươi trốn ở chỗ này.” Giọng Phí Trường khàn khàn, âm trầm, ánh mắt sắc như đao, sát ý nồng đậm không che giấu chút nào.
“Không ngờ ta lại chết ở trong tay tiểu nhân như ngươi.” Phí Thanh khinh thường, cười nhạo. Giờ phút này toàn thân của y đã tê liệt, không thể động đậy nữa rồi.
Phí Trường cười lạnh, vẻ mặt giống như mèo vờn chuột: “Ta sẽ không giết ngươi nhanh như thế. Phí Thanh, không phải ngươi rất cao ngạo sao? Đợi ta bắt được con trai ngươi, ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy cảnh con trai ngươi bị giết như thế nào. Ha ha ha...”
Phí Thanh không bình tĩnh được nữa, hai mắt y trừng lớn: “Phí Trường, ngươi thật uổng là trưởng bối của nó, tâm địa lại độc ác như thế.”
“Hừ, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc. Người đâu, bắt Phí Thanh lại cho ta.” Phí Trường ra lệnh một tiếng, cổ sư hai bên trái, phải lập tức động thủ, túm hai tay của Phí Thanh ra sau lưng, sau đó dùng dây thừng trói lại, ném trên mặt đất.
“Ha ha ha, Phí Thanh, ngươi hãy nếm thử mùi vị của bùn trên mặt đất đi. Đuổi theo, phải đuổi giết tên tiểu tử kia đến chết cho ta.” Phí Trường cười lớn, giọng điệu tràn ngập sự thích thú.
Phí Trường cảm thấy, nếu đã bắt được Phí Thanh thì việc bắt được tên tiểu tử ngốc kia dễ như trở bàn tay.
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Phí Trường đi vào ghềnh Loạn Thạch, trong đó trừ bọn họ ra, không còn hình bóng một ai khác.
“Mẹ nó, tên nhóc này không đi vào ghềnh Loạn Thạch sao? Nói, nó đi hướng nào?” Phí Trường lạnh giọng quát hỏi.
Phí Thanh bị túm đến, sau khi bị kéo rê trên mặt đất cả quãng đường, mặt mũi y bầm dập, ngất xỉu.
Phí Trường đá mạnh khiến y tỉnh lại, nhưng chỉ đổi lại được ánh mắt châm chọc, cười nhạo của Phí Thanh.
Phí Trường cười nhăn nhở: “Ngươi cho là ngươi không nói, ta sẽ không biết à?”
Nói xong, trong mắt gã toát ra ánh sáng quỷ dị, chiếu toàn thân Phí Thanh. Toàn thân Phí Thanh run rẩy, linh hồn lập tức bị thương nặng.
Cổ Sưu Hồn.
Phí Trường giơ tay phải khô gầy như que củi, giữ chặt đầu của Phí Thanh, sau đó gã nhắm mắt lại, thôi động chân nguyên.
Toàn thân Phí Thanh run rẩy, miệng sùi bọt mép, hai vị cổ sư đứng bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này không khỏi câm như hến.
Chỉ một lát sau, hai mắt Phí Trường mở ra, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn.
Cổ Sưu Hồn tam chuyển có thể tra xét linh hồn người khác, điều tra bộ phận trí nhớ trong hồn phách. Nhưng cũng có hạn chế, trí nhớ đầu tiên lấy được sẽ rất hỗn độn, không trọn vẹn, sau đó không thể sử dụng thường xuyên, nếu không linh hồn sẽ bị hỗn tạp, thần trí mơ hồ, rất bất lợi với bản thân.
Oán hận của Phí Trường và Phí Thanh đã chất chứa từ lâu rồi, gã cũng biết huyết mạch trên người Phí Tài rất nồng đậm, phải tự tay diệt trừ mới có thể yên tâm được. Bởi vậy gã mới không tiếc sử dụng cổ Sưu Hồn.
“Hóa ra ở phụ cận nơi này còn có một con đường nhỏ bí mật. Hừ hừ.” Phí Trường cười, gã thật may mắn, đã cướp đoạt được trí nhớ của Phí Thanh.
Gã xoay người lên ngựa, lập tức đuổi theo, tìm kiếm vị trí của con đường nhỏ bí mật kia.
Nhưng sau khi tới nơi này, gã lại không phát hiện được dấu chân của bất cứ người nào hết.
“Làm sao có thể như thế được? Tên oắt con này tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu sự đời, lại là người phàm. Không có khả năng trốn được cổ trùng trinh sát của ta. Chẳng lẽ trí nhớ mà ta cướp đoạt được chỉ là một phần quan trọng thôi sao?” Sau khi lục soát một hồi, Phí Trường nhìn cỏ dại rậm rạp ven đường, vẻ mặt gã thay đổi liên tục.
Tu tu tu....Tiếng tù và
Ngay lúc này, bỗng nhiên có tiếng tù và trầm thấp, hùng hồn truyền từ ngoài cốc Noãn Chiểu vào.
Sắc mặt đám người Phí Trường đột nhiên thay đổi.
“Gia lão đại nhân, gia lão đại nhân, mời người về viện cấp tốc. Mã gia huy động đại quân, bắt đầu chiến mà không báo trước, doanh địa gia tộc đã báo nguy.” Một vị cổ sư đưa tin vội vàng cưỡi chim bay tới.
“Cái gì?” Phí Trường vô cùng cả kinh, nay nội loạn Phí Gia vừa được dẹp xong, đã bị Mã gia xâm lược. Điều này không phải trùng hợp quá mức hay sao?
“Nếu mất Phí gia, dù ta lên được ngôi vị tộc trưởng, cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Thủ đi, tử thủ, phải bảo vệ cho tất cả. Cốc Noãn Chiểu dễ thủ khó công, không phải không có khả năng đánh lui đại quân của Mã gia. Đúng rồi, ta vẫn còn có hi vọng.” Nghĩ đến đây, Phí Trường cũng không còn nhớ đến chuyện của Phí Tài nữa, gã vô cùng hoảng loạn chạy về doanh địa của gia tộc.
Nhưng trận xâm chiếm này của Mã gia đã có dự mưu từ lâu, chủ yếu là thừa cơ Phí gia nội loạn, phát động đánh bất ngờ.
Tuy Phí gia chiếm cứ địa lợi là cốc Noãn Chiểu, nhưng cũng không ngăn được binh hùng tướng mạnh, quân tiên phong đầy nhân tài của Mã gia.
Ngay khi Phương Nguyên tiến vào phúc địa Lang gia, Bắc Nguyên cũng đã xảy ra một chuyện lớn.
Gia tộc Hoàng Kim là một thế lực rất lớn, Phí gia ở trong cốc Noãn Chiểu đã bị diệt.
Không ngờ, sự kiện này đã tạo ảnh hưởng đến toàn thế cục của Bắc Nguyên.
Trên sườn núi, các cao tầng của Mã gia cưỡi chiến mã, quan sát doang địa của Phí gia đã thành phế tích.
Những người này như chúng tinh củng nguyệt*, vây quanh một người trẻ tuổi.
*chúng tinh củng nguyệt: các ngôi sao vây quanh vầng trăng.
Nhìn từng đám, từng đám nguyên liệu được chuyển lên xe, từng đội tù binh bị áp giải đi, trên mặt các cao tầng Mã gia tràn đầy vẻ vui mừng.
Trong đó, một ông lão cổ sư tam chuyển, ôm quyền hướng người trẻ tuổi ở giữa nói: “Chúc mừng thiếu chủ, chúc mừng thiếu chủ. Nhờ kế ly gián của thiếu chủ, khiến Phí gia xảy ra nội loạn. Lần này dễ dàng lấy được cốc Noãn Chiểu, chiếm đoạt được Phí gia, lập công lớn vì gia tộc.”
Người trẻ tuổi này, chính là Mã Anh Kiệt, thiếu tộc trưởng của Mã gia.
Hắn ta có lưng sói eo ong, mắt sáng, mày kiếm, anh khí bức người, tu vi đã đạt đến tứ chuyển trung giai. Hắn ta còn là cổ sư Nô đạo, rất có uy danh, được người ta xưng là Tiểu Mã Tôn.
Tuy đã thắng lớn, nhưng Mã Anh Kiệt không kiêu ngạo chút nào, hắn ta cân nhắc: “Cốc Noãn Chiểu dễ thủ khó công, có được một mảnh đất ấm áp lớn, thời điểm bão tuyết của Bắc Nguyên sắp đến rồi, nơi này chính là một chỗ trú ngụ của thiên nhiên. Tộc ta đã thắng, đã có nơi làm căn cứ, công có thể tiến lên, lui có thể thủ.”
“Nhưng ta càng vui hơn là chúng ta đã thu được hơn hai mươi vạn con ngựa Vuốt Nhọn. Những con ngựa này giao vào tay thúc thúc sẽ khiến đàn ngựa càng phong phú hơn, giúp cho Mã gia ta tăng thêm uy thế vô thượng trong đại hội anh hùng sắp tới.”
Thúc thúc của hắn ta, không phải người ngoài, mà chính là một trong tam đại sư ngự thú hiện nay của Bắc Nguyên, Mã Tôn.
Nhắc tới Mã Tôn, trên mặt của cổ sư Mã gia sẽ hiện ra sự kính trọng.
“Trước khi đi, thúc thúc đã dặn dò ta, Mã gia chúng ta muốn trở thành bộ tộc lớn không phải chuyện dễ dàng. Đó là nhờ sự tích lũy, cố gắng suốt trăm năm qua và có số phận không tầm thường mới có được ngày hôm nay. Nhưng bộ tộc lớn muốn bảo vệ cơ nghiệp cũng càng khó khăn hơn. Cho dù đã chiếm được cốc Noãn Chiểu, cũng chỉ là một sự bảo vệ tạm thời mà thôi. Để có thể bảo vệ toàn gia tộc, thậm chí càng phát triển hơn, chỉ có một cách là đứng đầu Vương Đình.”
Chương 632: Nghị luận về Thường Sơn Âm
Mã Anh Kiệt nhìn mọi người, lại tiếp tục nói: “Phúc địa Vương Đình là ân trạch mà Cự Dương Tiên Tôn lưu lại cho con cháu. Nhất là toà lầu Chân Dương tám mươi tám góc, trong đó có truyền thừa của Tiên Tôn. Thúc thúc nói, trên người ta có huyết mạch đạt tiêu chuẩn để đi vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Nếu có thể nhận được truyền thừa của Tiên Tôn, tương lai tu thành cổ tiên, Mã gia của chúng ta sẽ trở thành gia tộc siêu cấp mới của Bắc Nguyên.”
“Gia tộc siêu cấp....”
Cái tên này, phút chốc khiến sắc mặt của nhóm người Mã gia trở nên mê hoặc.
“Thiếu tộc trưởng, ngài là thiên tài trăm năm khó gặp của tộc ta. Tương lai của bộ tộc đều nằm trên vai của ngài.”
“Tuy đại nhân Mã Tôn thường khá ít nói, nhưng tâm luôn nghĩ cho gia tộc, nhìn xa trông rộng...”
“Lão phu có thể chứng kiến tất cả, đồng thời kề vai chiến đấu với thiếu tộc trưởng, quả thực là vinh hạnh cả đời của ta.”
“Thiếu tộc trưởng, ngài hãy dẫn dắt chúng ta đi lên con đường huy hoàng.”
Các cổ sư Mã gia hưng phấn la to.
Mã Anh Kiệt mỉm cười.
Trên thực tế, Mã Tôn chưa bao giờ nói lời này, lời này là hắn ta tự biên tự diễn mà thôi.
Mã Anh Kiệt dùng uy tín của Mã Tôn, thành công khiến hình tượng của bản thân càng thêm rạng danh. Thử nghĩ xem, ngay cả Mã Tôn còn coi trọng Mã Anh Kiệt như thế, những người khác không coi trọng hắn ta, chẳng phải là có mắt không tròng sao?
Mã Anh Kiệt cũng không lo lắng, sau khi Mã Tôn biết chuyện này sẽ lật tẩy mình.
Mã Tôn là một kỳ nhân, khi còn nhỏ đã rất ít nói chuyện, trầm mặc ít nói đến mức cha mẹ của Mã Tôn suýt nữa thì nghĩ ông ta là người câm điếc.
Mã Tôn yêu ngựa thành si, khi còn là thiếu niên thường bị những người trong tộc đặt cho biệt danh là “Mã si”, “Mã ngốc tử”.
Tính cách của ông ta quái gở, đến nay vẫn chưa lập gia đình, chỉ yêu thích ngựa tốt, sinh sống cả năm với đàn ngựa, không quan tâm chút nào đến quyền lực thế tục, chuyện hồng trần cũng không có chút hứng thú nào.
Ánh mắt của Mã Anh Kiệt sáng ngời như sao: “Chư vị đều là rường cột của Mã gia ta, bản thân mỗi người đều có sự ưu tú riêng, Mã Anh Kiệt nên học tập. Ta còn rất trẻ tuổi, ta không thể một mình duy trì Mã gia được. Sau này còn phải dựa vào sự giúp đỡ của các vị.”
“Thiếu tộc trưởng, ngài nói cái gì vậy?”
“Lời nói của thiếu tộc trưởng khiến chúng ta thấy xấu hổ.”
“Những năm gần đây, biểu hiện của thiếu tộc trưởng chúng ta đều ghi trong lòng. Chúng ta nhất định sẽ luôn đi theo thiếu tộc trưởng.”
Mọi người đều rối rít đáp lại.
Mã Anh Kiệt lại nói: “Thúc thúc Mã Tôn tuy gửi gắm hy vọng vào ta, nhưng muốn đạt được truyền thừa của Tiên Tôn trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc, còn phải xem cơ duyên nữa. Cho dù ta có phụ sự kì vọng này, thì ở trong phúc địa Vương Đình, ngoài lầu Chân Dương còn rất nhiều truyền thừa mà các cổ sư trong lịch sử để lại. Bởi vậy, thực lực của những gia tộc trước đây gia nhập Vương Đình đều thăng cấp toàn diện. Mỗi khi nghĩ đến điều này, ta đều không kìm nén được, tim đập thình thịch.”
Mọi người cười ha ha.
“Chưa nói đến động tâm, mỗi lần lão phu nghĩ đến cũng không tự chủ mà chảy nước miếng.”
“Ha ha, thiếu tộc trưởng, không cần quá áp lực. Thất bại một lần thì lại bắt đầu lại lần nữa là được. Mỗi người của Mã gia chúng ta đều là hảo hán không chịu khuất phục.”
Phúc địa Vương Đình hơi giống núi Thiên Thê, các cổ sư thường lưu lại truyền thừa ở bên trong.
Hoàn cảnh ở Bắc Nguyên rất khắc nghiệt, cứ mười năm lại có một đợt bão tuyết, tuyết tai (thiên tai do tuyết gây ra) cuốn sạch Bắc Nguyên. Gió mạnh như đao, cướp đoạt tất cả. Rất nhiều truyền thừa thiết lập ở bên ngoài vì điều này mà bị tổn hại.
Bởi vậy, nên họ thường thiết lập truyền thừa ở trong phúc địa Vương Đình, nó đã trở thành truyền thống của Bắc Nguyên.
Trong phúc địa Vương Đình, ngoại trừ lầu Chân Dương tám mươi tám góc có truyền thừa của Tiên Tôn, còn rất nhiều truyền thừa khác đang chờ người có duyên.
Đương nhiên, người có duyên đầu tiên vào được trung tâm của phúc địa Vương Đình, mới có cơ hội thu hoạch được kỳ duyên.
Có thể tránh được bão tuyết, sống bình yên trong phúc địa và các truyền thừa lớn nhỏ trải rộng khắp nơi. Mỗi lần xảy ra tranh đấu Vương Đình đều khiến các bộ tộc ở thảo nguyên đấu đá kịch liệt.
Trận đấu võ này lan khắp Bắc Nguyên, quy mô rất lớn. Các bộ tộc nhỏ cần sinh tồn, các gia tộc cỡ trung càng muốn phát triển thêm, còn các gia tộc lớn thì muốn bảo vệ cơ nghiệp của mình. Không chỉ Chính đạo, các cổ sư Ma đạo cũng muốn tiến vào phúc địa, muốn đoạt được truyền thừa cổ sư ở trong đó.
Vì có thể tung hoành ngang dọc với nhau, đại hội anh hùng cũng vì thế mà ra đời. Cách đây rất lâu đã dần dần hình thành, giờ đã trở thành truyền thống mà người Bắc Nguyên không thể bỏ.
Mỗi khi đến hạn bão tuyết mười năm, ở các danh lam thắng cảnh của Bắc Nguyên đều chuẩn bị tổ chức đại hội anh hùng.
“Lần này, chúng ta diệt Phí gia, đối với gia tộc ta rất có ích. Trong đại hội anh hùng, chúng ta chỉ cần áp đảo Thành gia, Mã gia ta sẽ trở thành gia tộc lớn đứng đầu.”
“Đúng vậy, chỉ có dành thắng lợi trong đại hội anh hùng, mới có thể mời chào được nhiều cường giả, khiến nhiều bộ tộc khác phụ thuộc. Đây là bước đầu tiên của đại chiến Bắc Nguyên, cũng là bước quan trọng nhất.”
“Lần này chúng ta muốn đứng đầu phúc địa Vương Đình, còn cần để ý đến các nơi khác nữa. Đại hội anh hùng Ngọc Điền, đại hội anh hùng Mãnh Khâu, đại hội anh hùng Thảo Phủ, đều cần chú ý chặt chẽ.”
Trong lúc các cao tầng Mã gia đang nghị luận sôi nổi, một vị cổ sư đưa tin nhanh chóng chạy tới, truyền một tin tình báo mới nhất cho Mã Anh Kiệt.
Mã Anh Kiệt vừa mở ra đọc, sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức đưa tin tình báo này cho những người bên cạnh.
Mọi người lần lượt truyền nhau đọc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kinh hô nhỏ, thở dài hoặc suy đoán.
“Bộ tộc Đông Phương lại áp đảo Triệu gia trước, nếu cứ như vậy, bọn họ chính là bá chủ của đại hội anh hùng Thảo Phủ.”
“Lần này bên Mãnh Khâu, Nỗ Nhĩ gia lại phái Nỗ Nhĩ Đề ra, thế công rất hung mãnh, chỉ sợ Lữ gia khó mà ngăn cản được.”
“Về phần đại hội anh hùng Ngọc Điền, cũng là gió thổi mây phun. Đột nhiên Lang Vương ngày xưa, Thường Sơn Âm lại xuất hiện.”
“Thường Sơn Âm này rất hung mãnh, dẫn đầu Cát gia lấy một địch ba, ngay cả Bùi Yến Phi cũng bị đánh bại.”
“Về phía Ngọc Điền, Hắc Lâu Lan của Hắc gia, Lưu Văn Vũ của Lưu gia đều là hào kiệt, hiện tại Lang Vương vừa xuất hiện đã khiến thế cục bị ảnh hưởng. Bên Ngọc Điền thế cục có vẻ rất mơ hồ.”
Chỉ một lát sau, tiêu điểm mà mọi người nghị luận đều dồn về Phương Nguyên.
Thân phận của Thường Sơn Âm đã truyền bá rất nhiều năm ở Bắc Nguyên. Hiện tại, bỗng nhiên không chỉ xác chết sống lại mà còn tạo thành chấn động lớn thế này.
Lúc trước, Cát gia chỉ là một gia tộc cỡ trung bình thường mà thôi, nhưng nhờ sự nhúng tay của Thường Sơn Âm, mạnh mẽ đánh ba nhà một lúc, ngay cả mãnh tướng như Bùi Yến Phi cũng bị bại trận.
Nhất là khi bọn họ tìm hiểu thêm, tộc trưởng mới nhậm chức của Cát gia mới chỉ là cổ sư tam chuyển, trong lòng bọn họ đánh giá Thường Sơn Âm lại tăng thêm mấy bậc.
“Cứ mười năm một lần, quần hùng tranh đấu, sẽ có yêu ma quỷ quái từ xó xỉnh chui ra, lần này lại xuất hiện một đối thủ lớn.”
“Thiếu tộc trưởng, ngài nói xem, nếu Lang Vương Thường Sơn Âm và đại nhân Mã Tôn của tộc ta đối chiến, kết quả sẽ như thế nào?”
Trong lòng mọi người không khỏi sinh ra lo lắng.
Mã Anh Kiệt nhíu mày.
Nếu là cổ sư của phái khác cũng không lo, nhưng Thường Sơn Âm là cổ sư Nô đạo, am hiểu nhất là lấy một địch vạn.
Hơn nữa, hắn chỉ có một người, dẫn đầu đại quân dưới trướng lại có thể thay đổi chiến cuộc.
“Tình báo vừa rồi, mọi người đều đã xem qua. Thực lực của cổ sư Nô đạo như thế nào, phải phụ thuộc vào quy mô đàn thú trong tay. Thường Sơn Âm vừa mới nhậm chức, trong tay chỉ có một vài con sói Mai Rùa, sói Đêm hoặc sói Gió mà thôi, chẳng qua là ba con vạn thú vương. Nay đã chết một con, một con thì bị thương nặng, sao hắn có thể so sánh với thúc thúc Mã Tôn của ta được.”
Chương 633: Không Khiếu thứ hai (1)
Mã Anh Kiệt hừ lạnh, tiếp tục nâng cao sĩ khí: “Trong tay thúc thúc Mã Tôn của ta có đàn ngựa ba mươi vạn con, hiện tại lại tăng thêm nhóm ngựa Vuốt Nhọn này, quy mô có thể tăng lên năm mươi vạn. Ngoài ra, trong tay thúc ấy còn có một con mã vương, thú vương của chín vạn con thú và còn có năm con ngựa dị biến. Các ngươi nói xem, Lang Vương có thể so sánh với thúc ấy sao?”
Cổ sư xung quanh hít một hơi khí lạnh, vừa mừng vừa sợ.
“Không ngờ, đại nhân Mã Tôn lại có thực lực mạnh đến vậy.”
“Cho dù Lang Vương so sánh với đại nhân Mã Tôn trong tộc ta, cũng chỉ là trẻ con mà thôi.”
“Năm mươi vạn đó, quy mô này lớn vô cùng. Nó đủ để diệt bảy, tám gia tộc cỡ trung rồi.”
Mã Anh Kiệt lại chuyển đề tài: “Nhưng cũng không thể khinh thường Lang Vương Thường Sơn Âm. Tộc ta muốn đứng đầu Vương Đình, không sớm thì muộn cũng phải gặp người này. Càng quan trọng hơn, một khi hắn tham gia đại hội anh hùng, dựa vào gia tộc Hoàng Kim, chắc chắn sẽ được trợ giúp. Vô số cổ sư sẽ giúp hắn thu phục sói, hiến kế sách.”
Sắc mặt vui mừng của mọi người dần dần biến mất.
Vị cổ sư thanh niên nói tới đây, thở dài thườn thượt: “Chúng ta đã thu phục được Phí gia, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch lâu dài. Kế tiếp, nhất định sẽ có nhiều đối thủ mạnh hơn nữa. Chúng ta phải đoàn kết nhất trí, mới có khả năng đánh bại bọn họ, từ đó mới đứng đầu được Vương Đình.”
“Vâng, thiếu tộc trưởng nói rất đúng.”
“Thiếu tộc trưởng anh minh thần võ, lão phu bội phục vạn phần.”
“Mã gia chúng ta có tộc trưởng và thiếu tộc trưởng lãnh đạo, nhất định có thể độc bá Bắc Nguyên.”
Mọi người bất tri bất giác bị ảnh hưởng bởi vài ba câu nói của Mã Anh Kiệt, càng đoàn kết, trung thành với Mã Anh Kiệt hơn.
Ở sâu trong lòng của vị thiếu tộc trưởng Mã gia này, đang mỉm cười tự đắc.
Ở ngoài mặt, hắn ta vẫn lãnh đạm như thường, tính trước rât kĩ càng.
“Cha, người chết thảm quá...” lúc này, một tiếng khóc bi thương truyền đến từ triền núi.
Âm thanh này, hấp dẫn ánh nhìn của nhóm người Mã gia.
Mã Anh Kiệt đứa mắt nhìn về phía âm thanh, xa xa trong đống xác chết trên chiến trường, một đứa trẻ nhào vào một thi thể đầy vết thương, khóc vô cùng thương tâm.
“Tên nhãi thối tha, lăn lại đây. Ngươi đã là nô lệ của Mã gia ta.” Một người đàn ông ở bên cạnh đấm đá đứa nhỏ, sau đó mạnh mẽ lôi nó đứng dậy.
Nhưng đứa trẻ này giãy dụa cực lực, cắn vào cổ tay của người đàn ông.
Người đàn ông này kêu thảm thiết, không thể không buông tay.
Đứa nhỏ bị lăn đi một đoạn, sau đó lại bổ nhào đến thi thể khóc to.
“Ai~...” Mã Anh Kiệt thở dài từ nội tâm, “Sinh linh đồ thán, ta cũng không mong muốn. Nhưng trong thời thế loạn lạc, ai cũng chỉ có thể lo cho bản thân mình. Không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Sức người nhỏ bé, ta có thể làm là bảo vệ gia tộc của mình mà thôi, giúp cho những đứa trẻ của Mã gia không phải gặp cảnh này.”
“Thiếu tộc trưởng rất nhân từ.” Những người xung quanh cũng thở dài theo.
Mã Anh Kiệt chỉ tay: “Đứa nhỏ này cũng là người trung hiếu, vì chúng ta mà gặp nạn. Một người đến, ngăn tên kia lại, đem đứa nhỏ đến bên đây, sau này nó chỉ là nô bộc của mình ta.”
“Vâng, đại nhân.”
Bọn họ không khuyên can, ở Bắc Nguyên thu dưỡng nô bộc là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, một đứa trẻ chưa được mười ba tuổi, căn bản còn chưa hiểu chuyện gì, làm sao có thể trở thành uy hiếp của thiếu tộc trưởng nhà mình.
“Đứa nhỏ, mau đứng lên đi.” Một vị cao tầng của Mã gia ngăn người đàn ông đang đấm đá đứa trẻ lại, nắm cổ đứa trẻ lên.
Đứa nhỏ giãy dụa cực lực: “Không, ta muốn ở cùng cha ta.”
“Đứa nhỏ, cha ngươi đã chết rồi. Hôm nay, vận số của ngươi rất tốt, được thiếu tộc trưởng của ta nhìn trúng, thu ngươi làm nô bộc.” Cao tầng Mã gia ngữ khí ôn hòa.
Nhưng đứa bé này không chịu nghe, nó càng khóc to: “Cha, cha.”
Bỗng nó ngừng lại, vẻ mặt nhìn về phía thi thể của cha nó dại ra.
“Ah, ngươi không phải cha ta, da của cha ta đen hơn ngươi, mũi cao hơn ngươi, tóc có màu trắng...” đứa nhỏ lầm bầm lầu bầu, sau đó giận dữ, đá vào thi thể một cái, sau đó lại gào khóc: “Cha, người ở đâu rồi?”
Nhóm người Mã gia không biết nói gì hơn.
Ngay khi Bắc Nguyên đang bước vào tình cảnh gió thổi mây phun, giao dịch bên trong phúc địa Lang gia cũng đến hồi kết thúc.
“Ngươi muốn biết tin tức của lầu Chân Dương tám mươi tám góc? ừm....không phải không thể nói với ngươi.” Địa linh Lang Gia trầm ngâm, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Chấp niệm của địa linh Lang Gia liên quan đến cổ Độn Không và Đại Mộng Tiên Tôn.
Dù sao, Cự Dương Tiên Tôn đã đi về cõi tiên từ lâu rồi, địa linh Lang Gia cũng không phải Trường Mao Lão Tổ, mà là một kiểu sinh mệnh khác.
“Chỉ là lúc trước luyện chế con Tiên cổ phòng này, chỉ có một mình Cự Dương Tiên Tôn chứng kiến thôi. Làm sao ngươi lại biết được bí mật này?” Địa linh Lang Gia hỏi.
Năm trăm năm trước, Mã Hồng Vận tiến vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc, lấy được truyền thừa của Cự Dương Tiên Tôn.
Sau này, Mã Hồng Vận bị người đuổi giết vì bại trận, vô tình chạy vào phúc địa Lang Gia, đạt được cơ duyên của Đạo Thiên Ma Tôn. Địa linh Lang Gia biết được lai lịch của y, liền nói ra bí mật này trong khi nói chuyện với nhau.
Sau này Mã Hồng Vận đạt đến cổ tiên, trở thành trụ cột vững vàng của Bắc Nguyên, chống lại các hào kiệt xâm nhập từ Trung Châu.
Trong một lần tán gẫu, y đã nói ra bí mật này, sau đó đã bị tiết lộ, lưu truyền khắp nơi.
Đương nhiên, lúc này đối mặt với sự truy vấn của địa linh Lang Gia, Phương Nguyên cũng không thể trực tiếp nói thật về chuyện này.
“Ta nhận được truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn, đối với những chuyện liên quan đến Cự Dương Tiên Tôn, ta cũng biết khá nhiều. Sở dĩ ta biết được bí mật này, kỳ thật cũng do suy đoán.” Phương Nguyên đáp, trên miệng mang theo ý cười ngạo nghễ.
Địa linh Lang Gia thấy vẻ mặt này của Phương Nguyên, trong mắt chợt lóe lên tia sáng linh hoạt, bật hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là?”
“Đúng vậy, vãn bối có chút thủ đoạn của cổ sư Trí đạo.” Phương Nguyên thuận miệng nói dối, vẻ mặt thì lại tỏ ra vô cùng chân thành tha thiết.
Địa linh Lang Gia thở dài, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đầy phức tạp.
Trí đạo có khởi nguồn từ rất lâu, nếu tính đến nguồn gốc, có lẽ là từ những năm viễn cổ, nó được một vị đại năng cửu chuyển sáng tạo ra từ khoảng ba trăm vạn năm trước.
Người này là một trong những nữ Tôn Giả hiếm thấy trong giới Tôn Giả.
Bà ấy có danh hào Tinh Túc Tiên Tôn, quản lý thiên đình, là nhị đại Tiên Vương.
Theo lời đồn, bà ấy từng có cổ Trí Tuệ, vì vậy đã mở ra phái Trí đạo.
Trước khi bà ấy chết đã suy đoán ý trời, sắp đặt ba thế cục cho ba trăm vạn năm sau.
Sau khi bà chết, loài người xuất hiện ba vị Ma Tôn, liên tục tiến công thiên đình, nhưng cuối cùng lại bị ba thế cục ngăn trở.
Sau khi chết, bà vẫn có thể tính kế được ba vị cổ tôn cùng chuyển, vô cùng hiếm thấy trong Trí đạo.
“Tên nhóc kia, ngươi có thể suy tính đến mức này, xem ra ngươi đã nắm được tinh túy của Trí đạo.” Sau khi biết Phương Nguyên cũng là cổ sư Trí đạo, giọng điệu của địa linh dịu hơn.
Trí đạo có thể lưu truyền đến nay, người thực sự kế thừa được vô cùng ít, nhưng không có ai sẽ vì thế mà khinh thường cổ sư Trí đạo. Cổ sư Trí đạo giỏi suy tính, mưu hoa, rất nhiều người đối địch với cổ sư Trí đạo, chết cũng không biết vì sao lại chết.
Hơn nữa, từ xưa Luyện đạo và Trí đạo cũng không phân biệt rạch ròi. Cổ sư tìm hiểu trời đất, suy đoán bí phương luyện cổ, đều phải dựa vào rất nhiều kiến thức của Trí đạo. Có rất nhiều đại sư luyện cổ, tông sư luyện cổ gặp phải bình cảnh khi nghiên cứu bí phương, đều mời cổ sư Trí đạo ra tay tương trợ.
Địa linh Lang Gia rất phản cảm với sự giả dối của Phương Nguyên, nhưng khi lão ta biết Phương Nguyên có thiên phú Trí đạo không hề tầm thường, thái độ của lão cũng dịu đi đôi chút.
Địa linh Lang Gia thích luyện cổ, đương nhiên cũng thích nghiên cứu, cách tân cổ phương.