Chương 628: Giao dịch Tiên cổ (1)
Bảo quang sẽ cao ít nhất là bảy trượng, sẽ khiến các cổ tiên tranh cướp điên cuồng.
Những người Lông này, tạo nghệ vô cùng tốt, phần lớn đã đạt đến trình độ đại sư luyện cổ. Thậm chí, có vài người Lông đưa ra ý kiến sửa chữa cổ phương còn là tông sư luyện cổ.
Đến nay, Phương Nguyên cũng chỉ miễn cưỡng được xem là đại sư mà thôi.
Có đội hình trợ thủ mạnh mẽ như vậy, quá trình luyện cổ nhanh gấp mười lần so với lúc Phương Nguyên còn ở núi Tam Xoa.
Sau khi người Lông luyện thành bán thành phẩm, liền đưa đến cho một số vị người Lông già, sau đó mới giao cho địa linh Lang Gia.
Địa linh Lang Gia thu vài bán thành phẩm lại, xem xét một hồi, sau đó trực tiếp bóp nát vài cái, sai nhóm người Lông luyện lại một lần nữa.
Sau mấy lần như vậy, cuối cùng địa linh Lang Gia cũng hài lòng, tự mình xuất thủ, một lần là xong, đạt được bán thành phẩm của cổ Không Khiếu thứ hai.
Đó chính là bán thành phẩm mà Phương Nguyên đang có trong tay.
Nhưng Phương Nguyên cũng biết được rằng, phẩm chất của bán thành phẩm trong tay mình còn xa mới bằng được phẩm chất của bán thành phẩm trong tay địa linh Lang Gia.
Cuối cùng, địa linh Lang Gia cũng lấy cổ Thần Du ra trước mặt mọi người.
Bề ngoài của con cổ Thần Du đã bị tổn hại, đầy vết thương trên thân mình, khiến Phương Nguyên cảm thấy đau lòng.
“Tiểu tử, hiện tại ngươi đổi ý vẫn còn kịp đấy.” Địa linh dừng động tác lại, khuyên nhủ Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhíu mày, suy tư một lát, bỗng hắn khẽ cười: “Không, ngươi hãy tiếp tục đi.”
“Đồ giả dối, không lừa được ngươi.” Địa linh Lang Gia mắng một tiếng, bóp mũi, dịch chuyển một số con cổ trùng và nguyên liệu quý hiếm.
Hai mắt Phương Nguyên mở to, hắn chỉ nhận ra hai thứ trong đó mà thôi, đó đều là trân phẩm giúp gia tăng khả năng luyện cổ thành công. Đặt trong Hoàng Thiên Bảo, ít nhất bảo quang cũng phải sáu, bảy trượng, là bảo vật quý hiếm.
Từng cử động của địa linh Lang Gia đều thu hút vô số ánh mắt.
Người Lông xem đến mức như si như say, toàn thân run rẩy vì kích động, đôi mắt màu đồng toát ra sự sùng bái đến cực độ.
Phương Nguyên cũng cảm thấy tâm trì thần diêu*, lúc địa linh Lang Gia luyện cổ, thực sự như nước chảy mây bay, lưu loát, sinh động, khiến người ta cảm thấy như không nhiễm bụi trần.
*tâm trì thần diêu: ý chỉ bị mê hoặc đến mức không tự chủ được.
Địa linh Lang Gia điều khiển vô cùng tinh diệu, giúp ích cho Phương Nguyên không ít.
Tuy rất muốn cứ xem như thế, nhưng Phương Nguyên đành cắn đầu lưỡi, khiến bản thân tỉnh táo lại, bắt đầu vào việc chính.
Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, lấy hai con cổ đã chuẩn bị từ trước ra,
một con gọi là cổ Thần Thanh, một con là cổ Tỉnh Vân.
Hai con cổ này đều là cổ tứ chuyển. Sau khi được Phương Nguyên rót chân nguyên vào, lập tức thôi động.
Cổ Thần Thanh hóa thành một làn gió mát, trực tiếp chui vào trong óc của hắn. Còn cổ Tỉnh Vân như một cục bông, hóa thành một đám mấy trắng nhỏ, lơ lửng trên đỉnh đầu Phương Nguyên.
Phương Nguyên vừa nhìn chằm chằm địa linh Lang Gia điều khiển quầng sáng vừa lấy bốn loại rượu ngon thượng hạng ra.
Có cổ Thông Thiên nối liền Hoàng Thiên Bảo, hắn cực kì dễ dàng thu thập được rượu ngon thượng hạng. Vì giờ phút này, hắn đã chuẩn bị ít nhất mười bốn loại rượu ngon thượng hạng.
Thấy hành động vừa rồi của Phương Nguyên, địa linh Lang Gia cực kì mất hứng, hừ lạnh, nhưng cũng không động thủ với Phương Nguyên.
Phương Nguyên thầm thở phào, không để ý đến ánh sáng chói mắt khiến hai mắt mình rơi lệ, nhìn chằm chằm vào quầng sáng.
Cuối cùng, hắn thấy cổ Thần Du dần dần hóa thành một vũng nước, hòa nhập vào những nguyên liệu khác.
Phương Nguyên vội mở vò rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm to.
Bỗng chốc, một cảm giác say mãnh liệt đánh úp vào toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn.
Phương Nguyên vội vàng sử dụng cổ Thần Thanh, khiến tinh thần của mình phấn chấn hơn, thần trí lại trở về trạng thái nhẹ nhàng, khoan khoái. Đồng thời, Tỉnh Vân ở trên đầu, cuồn cuộn, khiến tinh thần của hắn luôn duy trì được trạng thái tỉnh táo.
Hắn uống liên tiếp bốn loại rượu ngon, nhưng vẫn duy trì được trạng thái tỉnh táo, hắn lại phát hiện trên người không hề biến đổi chút nào.
Quầng sáng vẫn còn đang trong quá trình biến hóa, đã lớn hơn gấp mấy lần so với lúc đầu, to hơn cả con voi.
“Xem ra cổ Thần Du không hề biến mất, Tiên cổ duy nhất, ta phải tiếp tục uống mới được.” Phương Nguyên lại lấy vò rượu khác ra, đập vỡ bùn trát bên ngoài nắp, liên tục dốc vào miệng.
Quầng sáng dần dần thu nhỏ lại, địa linh Lang Gia nâng quầng sáng trong tay, vẻ mặt càng chăm chú hơn.
Một lát sau, lúc Phương Nguyên uống đến vò rượu ngon thứ tám, hắn đã say túy lúy rồi.
Đúng lúc này, quầng sáng trong tay địa linh Lang Gia đột nhiên phồng to lên, ngay tức khắc thu nhỏ thành hạt châu, sau khi lặp lại năm lần bảy lượt, cuối cùng cổ Không Khiếu thứ hai cũng hình thành.
Sau khi cổ Không Khiếu thứ hai hình thành, toàn thân Phương Nguyên chấn động, cảm giác say tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần bỗng nhiên ào ào tụ lại như nước sông đổ ra biển, ngưng kết một chút.
Ở nơi sâu thẳm, huyền cơ hạ xuống, hoa văn ngưng kết, khiến cho nó hơi bùng lên, hóa thành một con cổ, cổ Thần Du.
Cổ Không Khiếu thứ hai, cổ Thần Du.
Cả hai con cổ này đều rơi vào tay hắn.
Cảm giác say của Phương Nguyên hoàn toàn biến mất, hắn hưng phấn đứng đậy, cười lớn.
“Ngươi tính kế vô cùng thâm sâu.” Vẻ mặt địa linh Lang Gia mệt mỏi nhìn Phương Nguyên, thân hình vốn ngưng thật trở nên hơi mờ ảo.
Phương Nguyên chính là người có cơ duyên của Đạo Thiên Ma Tôn. Tuy địa linh muốn có cổ Thần Du, cũng khó có thể ra tay với Phương Nguyên được.
Những người Lông vô cùng phẫn nộ, hai mắt trừng Phương Nguyên khinh bỉ:
Tên con người đáng giận này, thế mà lại tính kế Lang Gia Lão Tiên đại nhân mà chúng ta kính trọng nhất.
Phương Nguyên không để ý chút nào đến những ánh mắt này, hắn ngưng cười, cúi người hành lễ với địa linh Lang Gia: “Tính kế một chút, khó vào nơi thanh nhã. Hôm nay, tại hạ đã được mở rộng tầm mắt, nhận được rất nhiều lợi ích, vừa xấu hổ vừa bội phục, nguyện bái tiền bối làm sư phụ.”
“Ngươi cút đi. Lão phu mà thu ngươi làm đồ đệ, có lẽ một ngày nào đó sẽ bị ngươi tức chết mất thôi. Và để các con của ta bớt lo lắng, ngươi hãy cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Địa linh Lang Gia xua tay liên tục, từ chối yêu cầu bái sư của Phương Nguyên không chút do dự.
Lão ta vốn có thể có cổ Không Khiếu thứ hai rồi, nhưng Phương Nguyên lại tính kế lão, khiến cổ Không Khiếu thứ hai mà lão ta đã luyện thành dâng cho người khác, còn mất cả cổ Thần Du nữa.
Phương Nguyên cười ha ha ha, không để tâm đến chuyện địa linh cự tuyệt.
Địa linh là chấp niệm của cổ tiên biến thành, rất đơn thuần, cố chấp, bây giờ cự tuyệt cũng có nghĩa là sau này cũng vẫn sẽ từ chối.
“Thật đáng tiếc, ta vốn còn tính lấy cổ Thần Du làm lễ vật bái sư.”
“Hừ, lão phu không muốn gặp loại người giả dối như ngươi nhất. Người Lông ngoan ngoãn, nghe lời như thế. Nói thật cho ngươi biết, lão phu đã thu mười tám người Lông làm đồ đệ. Sau này cũng chỉ thu người Lông làm đồ đệ mà thôi.”
“Không cần nói câu này, đưa cổ Không Khiếu thứ hai cho ta đi.” Phương Nguyên chìa tay ra.
Vẻ mặt của địa linh Lang Gia cố kìm hãm, lưu luyến nhìn Tiên cổ trong tay. Đây vốn là con cổ mà lão ta muốn luyện thành, bây giờ vừa mới luyện thành, cầm chưa nóng tay đã bị đổi chủ rồi.
Nhưng ước định năm xưa đã trở thành một sự cố chấp, là một trong những phần tạo nên địa linh, lão ta không thể vi phạm, cũng chưa từng nghĩ sẽ vi phạm lời hứa.
“Tiểu tử, ngươi hãy đợi đấy.” Địa linh Lang Gia nghiến răng nghiến lợi nói, đưa cổ Không Khiếu thứ hai cho Phương Nguyên.
Cổ Không Khiếu thứ hai này, giống như bọ cánh cứng, hai đầu nhọn, ở giữa thân phình to.
Bọ cánh cứng lớn tầm nắm tay của thiếu niên, giống như thanh ngọc, cầm trong tay có cảm giác hơi man mát.
Thân nó tròn vo, có đôi mắt màu vàng, đảo tới đảo lui, vô cùng hoạt bát.
“Đây là con cổ mà năm xưa, ở núi Tam Xoa, ta mạo hiểm trăm phương nghìn kế cũng muốn luyện thành công. Không ngờ có thể lấy được bằng cách này.” Phương Nguyên thở dài cảm khái, không vội dùng mà cất vào trong túi.
Chương 629: Giao dịch Tiên cổ (2)
Tuy cổ Không Khiếu thứ hai đã thành đồ của Phương Nguyên nhờ sự chủ động phối hợp của địa linh Lang Gia, nhưng hắn chưa phải cổ tiên, không có tiên nguyên Thanh Đề, hắn không sử dụng được.
“Ngươi đã lấy được tiên cổ, nếu ngươi không muốn dùng cơ hội cuối cùng thì ngươi hãy đi ngay đi.” Địa linh Lang Gia đuổi khách.
Phương Nguyên lấy cổ Thần Du ra, vẻ mặt tươi cười, quơ quơ trước mặt địa linh Lang Gia: “Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy con Tiên cổ này sao?”
Lông mày của địa linh Lang Gia nhướng lên: “Thế nào, ngươi muốn bán à?”
Lão có cổ Thông Thiên, nối liền Hoàng Thiên Bảo, có thể mua được rất nhiều tài liệu luyện cổ. Cho dù, luyện cổ Không Khiếu thứ hai cần phải có nhân khiếu, lão cũng có thể mua cổ sư nô lệ, sau đó giết chết để lấy.
Cổ Không Khiếu là cổ tiêu hao, sau khi Phương Nguyên dùng một lần, sẽ không còn nữa.
Địa linh Lang Gia hoàn toàn có thể luyện một con nữa. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là lão ta phải có cổ Thần Du. Không có cổ Thần Du, lão có luyện vạn lần cũng sẽ thất bại.
Phương Nguyên không trả lời thẳng, mà hỏi lại: “Ngươi nói xem, nếu ta dùng một con cổ Không Khiếu thứ hai nữa thì có thể sinh ra Không Khiếu thứ ba không?”
“Hừ, ngươi cứ nằm mơ đi.” Địa linh Lang Gia lập tức cười nhạt, sau ba tiếng cười lạnh, lão lại nói tiếp: “Đây là cổ Không Khiếu thứ hai, không phải cổ Không Khiếu thứ ba. Ngươi muốn ngưng tụ thành Không Khiếu thứ ba sao? Vậy thì trước tiên ngươi phải tìm được bí phương cổ Không Khiếu thứ ba.”
Phương Nguyên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Địa linh sẽ không vì muốn mua cổ Thần Du mà lừa hắn. Đồng thời, hắn cũng biết bí phương của cổ Không Khiếu thứ hai, nên đã biết chuyện này từ lâu rồi.
Hiện tại, hắn hỏi chỉ để chắc chắn điều mình nghĩ là đúng thôi.
Cứ như thế, cổ Thần Du và bán thành phẩm cổ Không Khiếu trong tay Phương Nguyên đã mất đi tác dụng vốn có.
Phương Nguyên đã có một con cổ Không Khiếu thứ hai, hắn là người lẻ loi, không có thân tín cần hắn dẫn dắt, cũng sẽ không cần hai con cổ Không Khiếu thứ hai.
Hơn nữa, hắn vừa quan sát toàn bộ quá trình luyện cổ của địa linh, hắn biết bước cuối cùng cực kỳ hung hiểm. Quầng sáng trải qua quá trình dãn nở - thu nhỏ, cần năng lực điều khiển rất lớn, ít nhất cần Thiên Nhân Hồn mới có thể điều khiển được.
Tiên cổ đâu có dễ luyện chế như vậy. May mà khi ở núi Tam Xoa, sau khi Phương Nguyên trọng sinh, không một lòng một dạ luyện cổ Không Khiếu thứ hai. Nếu không, dựa vào thực lực lúc đó của hắn, tuyệt đối sẽ nhận kết cục thất bại. Nếu trong quá trình luyện cổ bị phản phệ sẽ chỉ còn nước hấp hối mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng có thể bán cho Hoàng Bảo Thiên, nhưng làm như thế sẽ khiến cho Nghiễn Thạch Lão Nhân chú ý, bại lộ rất nhiều con bài chưa lật. Đồng thời, những gì hắn lấy được cũng sẽ rất dễ khiến các cổ tiên khác động tay chân.
Giao dịch với địa linh Lang Gia sẽ khác, ít nhất, lão ta sẽ không dùng hàng nhái, đồng thời tài lực của lão ta cũng rất hùng hậu, rất muốn mua cổ Thần Du để luyện cổ, Phương Nguyên cũng tránh được việc bị bại lộ lần hai, vô cùng an toàn.
“Địa linh, ngươi nhìn xem, đây là cái gì?” Phương Nguyên nghĩ một chút, đem bán thành phẩm con cổ Không Khiếu thứ hai mà năm đó chính mình tự tay luyện ra.
Bán thành phẩm này, hình dáng mơ hồ, giống như một cái phôi thô điêu khắc hỗn loạn, không có sự sống.
Nó giống như một tảng đá màu xám, tạo hình con bọ cánh cứng. Chỉ có cái bụng lớn, đầu và đuôi như mũi nhọn, không có chân và râu.
Tuy rằng tương tự với hình dáng của cổ Không Khiếu thứ hai chân chính, nhưng không thể sánh bằng, còn về chất lượng thì càng chênh lệch rõ ràng hơn.
Địa linh Lang Gia nhìn bán thành phẩm này, hai mắt tỏa sáng: “Không ngờ ngươi lại có thể tiến hành đến bước này. Nhưng mà quá trình luyện chế cổ Không Khiếu thứ hai khó nhất là bước cuối. Phần phía trước, nếu đủ tiêu chuẩn là đại sư luyện cổ, cũng có thể luyện chế ra được.”
Trong giọng nói của địa linh hơi mang theo vẻ vui sướng.
Phương Nguyên có cổ Thần Du và bán thành phẩm. Nếu lão ta thu mua về, chỉ cần tiến hành bước cuối cùng nữa thôi là có thể luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai một lần nữa.
Đối với sự dụ hoặc này, địa linh Lang Gia khó mà cưỡng lại được.
“Nói đi, ngươi muốn đổi cái gì.” Địa linh Lang Gia thu hồi ánh mắt nóng rực, nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn cổ Thần Du trong tay phải, lập tức thốt ra: “Tiên cổ là vô giá, dĩ nhiên là lấy cổ đổi cổ rồi. Đó là quy củ từ trước đến nay mà cổ tiên giao dịch.”
Sắc mặt địa linh Lang Gia lập tức trầm xuống: “Tuy là quy củ từ trước đến nay, nhưng không phù hợp với tình huống này của chúng ta. Thứ nhất, cổ Thần Du của ngươi không thực dụng, chỉ có thể sử dụng để chạy trốn dưới tình huống bất đắc dĩ, nếu không may dịch chuyển đến đáy núi lửa đầy dung nham hoặc sâu đến tâm trái đất, sẽ chỉ có đường chết mà thôi. Thứ hai, ta dùng cổ Thần Du chỉ để luyện cổ, cổ Không Khiếu thứ hai đối với một địa linh như ta đâu có tác dụng gì?”
Phương Nguyên lại vui mừng, khi địa linh cò kè mặc cả, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cổ Thần Du. Tuy khẩu khí cứng rắn nhưng vẻ mặt đã bán đứng nội tâm của lão ta.
“Địa linh, ngươi rất keo kiệt. Ta biết trong phúc địa Lang Gia có cất giữ không ít Tiên cổ. Cổ Thần Du là Tiên cổ lục chuyển, ta cũng không có lòng tham, chỉ cần đổi một con Tiên cổ lục chuyển của ngươi là được.”
Địa linh vội vàng lắc đầu như trống bỏi, còn nói rất nhiều điều, nhưng Phương Nguyên vẫn không nhả ra chút nào. Địa linh dần dần nóng nảy, sắc mặt giận dữ thể hiện luôn ra ngoài, nhìn Phương Nguyên với ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Phương Nguyên thấy thời cơ chín muồi đã tới, bắt đầu thu cung: “Thế này nhé, ta sẽ lui một bước, chỉ cần một con Tiên cổ tiêu hao lục chuyển của ngươi thôi. Khi ta dùng hết con cổ đó rồi, ngươi có thể luyện lại mà, đúng không?”
Sắc mặt địa linh hòa hoãn hơn, Phương Nguyên chủ động thoái nhượng khiến lão ta có cảm giác đắc thắng.
Lão ta lầm bầm vài câu, ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên đầy vẻ kiêu căng: “Được rồi, cứ làm như thế đi.”
Nói xong, hai tay lão ta mở ra, dịch chuyển năm con Tiên cổ đến.
“Nội tình của phúc địa Lang Gia, thực sự rất lớn mạnh.” trong lòng Phương Nguyên cảm thán, lần lượt nhìn hết, bỗng hắn ngẩn người.
“Con Tiên cổ này đi.” Biểu tình của Phương Nguyên hơi kì lạ, ngón tay hắn chỉ một con Tiên cổ trong năm con đó.
Con Tiên cổ này chính là Tiên cổ Hi Nê, đầu sỏ gây nên sự chết héo dần dần của núi Đãng Hồn, không ngờ địa linh Lang Gia lại có thể luyện thành công.
Hai bên hoàn thành giao dịch một cách nhanh chóng, Phương Nguyên có được Tiên cổ Hi Nê, liền cất vào trong túi chứ không thu vào Không Khiếu.
“Bán thành phẩm này là tất cả tâm lực lúc trước của ta, ngươi có nó có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí. Chúng ta là người quen, ta bán lỗ cho ngươi, ngươi hãy chuyển một ngàn người Lông cho ta nhé. Ta cũng không tham lam, sẽ chỉ huy tốt những người Lông này như lúc này ngươi luyện cổ.” Phương Nguyên nói.
“Thí” chửi thề địa linh giận tím mặt, “Ngươi nghĩ ta là trẻ con ba tuổi à? Những người Lông này thấp nhất cũng là đại sư luyện cổ, đưa đến Hoàng Bảo Thiên, bảo quang cũng phải cao ít nhất là bảy trượng.”
Phương Nguyên cười ha ha, hắn vô cùng muốn có những ngừơi Lông này. Có bọn họ trong tay, hắn sẽ có được sự trợ giúp rất lớn.
“Như thế này nhé, ta không cần một ngàn, chỉ lấy tám trăm thôi được không?”
“Tám trăm cái rắm, những người Lông này đều là con của ta, ta sẽ không bán một người nào hết.” Địa linh Lang Gia hét lên giận dữ.
“Mọi thứ đều có giá khác nhau mà thôi. Chúng ta có thể thương lượng lại.”
“Không bán là không bán. Ngươi còn nói đến chuyện này nữa thì bán thành phẩm này ngươi cầm lại đi, ta không mua nữa.”
Địa linh Lang Gia có thái độ vô cùng kiên quyết, Phương Nguyên âm thầm cả kinh. Hắn nghĩ giá cả là điều quan trọng nhất, rõ ràng địa linh Lang Gia có lãi, nhưng lại không bán, xem ra thực sự có tình cảm.
Loại tình huống này cũng không có gì kì lạ.
Chương 630: Mã Anh Kiệt (1)
Có rất nhiều cổ tiên nuôi dị nhân trong phúc địa của mình, giống như nuôi thú cưng vậy, bọn họ nhìn những dị nhân này lớn lên, thậm chí mất rất nhiều công sức và tiền của để bồi dưỡng. Nếu những dị nhân này chết, các cổ tiên cũng sẽ đau lòng đến mức rơi lệ.
Đương nhiên, tình huống này sẽ không phát sinh với Phương Nguyên.
Phương Nguyên thấy không mua được những người Lông, trong lòng âm thầm tiếc, đành phải lui một bước để yêu cầu điều khác: “Một khi đã như vậy, ta sẽ đổi thành bí phương Ngự Lang.”
Trong phúc địa Lang Gia cất giữ một số lượng lớn các bí phương, tích lũy từ xưa đến nay, có thể nói là vô cùng phong phú.
Loại cổ Ngự Lang này là cổ phương thông thường, không có khả năng ở đây sẽ không có.
Phương Nguyên luôn muốn mua bí phương này, nhưng từ khi hắn phát hiện sự tồn tại của Nghiễn Thạch Lão Nhân ở Hoàng Thiên Bảo, hắn liền thu liễm hành động lại.
Cổ sư Trí đạo am hiểu tính toán, nhưng không phải tự dưng mà ra, cũng phải thu thập một lượng tình báo lớn. Trụ cột tình báo này là kết quả từ việc tiến hành tính toán.
Nếu Phương Nguyên ở Hoàng Thiên Bảo gióng trống khua chiêng muốn mua bí phương cổ Ngự Lang, khó đảm bảo Nghiễn Thạch Lão Nhân sẽ không đoán được điều gì đó.
“Cầm lấy, đây là bí phương cổ Ngự Lang từ nhất chuyển đến ngũ chuyển.” Địa linh Lang Gia giao cho Phương Nguyên một xấp bí phương dày.
Phương Nguyên lật lật, phát hiện bí phương cổ Ngự Lang ngũ chuyển cũng đã có tám loại, dùng tài liệu không giống nhau, phương pháp luyện chế cũng khác nhau, nhưng kết quả lại ra cùng một loại cổ trùng. Bí phương cổ Ngự Lang từ nhất chuyển đến tứ chuyển còn nhiều hơn.
“Giao dịch này rất đáng giá.” Phương Nguyên mừng thầm trong lòng.
“Giao dịch đã xong, ngươi có thể đi rồi đó.” Địa linh Lang Gia không kiên nhẫn, ra lệnh đuổi khách.
Phương Nguyên lại xua tay, cười nói: “Đừng vội, đưng vội, ta còn một giao dịch nữa, khẳng định ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Hừ, người trẻ tuổi không nên ăn nói khoa trương như vậy. Trên thế giới này, chuyện có thể khiến lão phu cảm thấy hứng thú cũng không nhiều.” Địa linh Lang Gia vuốt vuốt chòm râu, kiêu ngạo nói.
“Lần này, ta muốn bán một tin tức. Tin tức này chính là thời điểm ta dùng cổ Không Khiếu thứ hai.”
Vẻ mặt địa linh Lang Gia cứng đờ, lão ta ngơ ngác liếc mắt nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó nhăn mày, dùng ánh mắt vô cùng chán ghét và khinh bỉ nhìn Phương Nguyên: “Sao lại có loại người ti tiện vô sỉ như ngươi vậy chứ? Ngươi có còn điểm mấu chốt để làm người không?”
“Ha ha ha.” Phương Nguyên ngửa đầu cười to, “Chẳng lẽ ngươi không có chút hứng thú nào với tin tức này sao?”
Địa linh Lang Gia nhất thời có cảm giác khuất nhục, giống như sau khi bị cưỡng hiếp còn phải xin lỗi kẻ gây tội.
Lão ta có thể không cảm thấy hứng thú sao?
Cổ Không Khiếu thứ hai là tiên cổ, lại còn là Tiên cổ duy nhất. Nếu Phương Nguyên vẫn lưu trữ không dùng, lão ta sẽ vĩnh viễn không thể luyện được con cổ Không Khiếu thứ hai một lần nữa.
“Ngươi muốn bán như thế nào?” Địa linh cố kềm ý muốn đánh Phương Nguyên một trận tơi bời, cuối cùng nén giận hỏi.
Hai mắt sáng như sao của Phương Nguyên nheo lại: “Ta cũng không bắt nạt ngươi, dùng tin tức để đổi tin tức đi. Ta muốn biết tất cả thông tin về toà lầu Chân Dương có tám mươi tám góc trong phúc địa Vương Đình.”
“Lầu Chân Dương tám mươi tám góc? Ngươi cũng biết tòa Tiên cổ phòng này có quan hệ với lão phu?” địa linh rất kinh ngạc.
Lộc cộc, lộc cộc...
Âm thanh dồn dập liên tiếp vang lên từ xa tới gần.
Chỉ một lát sau, một đội cổ sư cưỡi ngựa Vuốt Nhọn chạy đến vũng lầy.
Ngựa Vuốt Nhọn có hai mắt đỏ sậm, răng nanh dài, ăn thịt không ăn cỏ.
Da thịt toàn thân nó rất rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, có lực chiến đấu không thể khinh thường. Kỳ lạ nhất là, nó không có vó ngựa như thông thường mà bốn chân là bốn vuốt sắc nhọn.
Giữa những vuốt nhọn còn có màng thịt, giúp cho ngựa Vuốt Nhọn có thể leo trèo và tự do đi lại trong vũng lầy.
“Gia lão đại nhân, bọn họ đã đi qua nơi này, đi về hướng bên kia.” Hai mắt của một cổ sư trinh sát lóe lên ánh sáng đỏ quét khắp nơi, sau đó bẩm báo.
Một vị cổ sư trẻ ở bên cạnh lập tức nhíu mày, giọng điệu sốt ruột: “Không tốt rồi, thúc thúc, nếu tiếp tục đi ra ngoài sẽ đến ghềnh Loạn Thạch. Đi qua ghềnh Loạn Thạch, bọn họ sẽ ra khỏi cốc Noãn Chiểu. Đến lúc đó muốn đuổi giết bọn họ sẽ rất khó.”
“Yên tâm đi, Phí Thanh trúng cổ độc của cha cháu, ngàn cân treo sợi tóc, y còn mang theo con của y nữa. Y càng thôi động đám mây quỷ của y chạy trốn, y sẽ càng trúng độc sâu hơn. Ha ha, y chạy không xa được đâu. Chúng ta tiếp tục đuổi theo.”
Gia lão cười lạnh, vung tay lên, mang theo mọi người tiếp tục đuổi theo.
Chờ bọn họ đuổi đến gần rừng cây khô thưa thớt, vũng bùn dưới chân bọn họ lúc nãy bỗng cuồn cuộn, một con nhộng màu vàng đất chui ra.
Con nhộng bị vỡ, bên trong có hai người, một vị cổ sư trung niên và một đứa con nít chui ra.
Hai người vô cùng chật vật, mệt mỏi, há to miệng để thở, không còn sức lực ngã trên mặt đất.
“Cuối cùng cũng lừa được bọn họ đi.” Sắc mặt cổ sư trung niên Phí Thanh xanh tím, trúng độc rất sâu.
Cổ Tật Quỷ Vân mà y dùng đã bị người ta động tay chân. Phí Thanh bị đuổi giết suốt dọc đường nên đã phát hiện có sự kì lạ, lập tức bỏ cổ Tật Quỷ Vân, để nó tự bay đi. Còn y và con của y cùng nhau trốn ở trong vũng bùn.
Nhưng cũng vì vậy, y mất cổ Di Động, bản thân bị trúng kịch độc, đã không còn hy vọng chạy trốn nữa.
“Phí Trường, ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Vì vị trí tộc trường, lại thực thi thủ đoạn ám toán giết ta - em họ của ngươi. Thật đáng giận...”
Phí Thanh càng nghĩ càng giận, dưới sự tuyệt vọng, lửa giận công tâm, ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi màu xanh lét.
“Cha, cha, người không sao chứ, người hãy tỉnh lại đi.” Đứa trẻ bị vũng máu tươi này dọa sợ tới mức khóc to, bổ nhào vào trong lòng Phí Thanh.
“Con của ta...” Hai mắt của Phí Thanh tràn đầy tuyệt vọng, nhưng cũng vẫn có một tia hy vọng và kiên quyết đang giãy dụa.
Y nhìn về phía đứa con nối dòng duy nhất của mình đầy vẻ từ ái, yêu thương xoa cái đầu nhỏ của đứa trẻ: “Tiểu Tài, cha không đi được nữa. Phí Trường mưu tính rất thâm sâu, cha chỉ có thể lừa gã được nhất thời thôi. Chẳng bao lâu nữa, gã nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta, quay lại đuổi giết. Con mau đi đi, cha sẽ ngăn cản những người này cho con. Con hãy đi theo con đường nhỏ mà cha nói cho con, có lẽ có thể chạy thoát.”
“Không, cha, con muốn đi cùng cha. Chúng ta hãy cùng nhau trốn đi...cha, con xin người...” Phí Tài vô cùng đau lòng, khóc không thành tiếng.
Trong lòng Phí Thanh vô cùng khẩn trương, sức sống vùng lên, vươn hai tay chộp lấy hai vai của Phí Tài: “Tiểu Tài, đừng khóc, nam nhi Bắc Nguyên đổ máu không đổ lệ. Con phải có tự tin, trên người con chảy dòng máu của Cự Dương Tiên Tôn, con là thành viên của gia tộc Hoàng Kim. Huyết mạch trên người con rất nồng đậm, vô cùng hiếm thấy. Con là người có tư cách gia nhập lầu Chân Dương tám mươi tám góc.”
“Khụ khụ....” miệng và mũi của Phí Thanh liên tục tràn ra máu màu xanh lục, “Tiểu Tài, con phải giữ lấy tính mạng. tương lai nếu có khả năng tiến vào phúc địa Vương Đình hãy đi vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc, nhận lấy ân trạch mà tổ tiên Cự Dương lưu lại cho hậu nhân. Chỉ có như vậy, con mới có thể báo thù rửa hận cho ta.”
“Cha...”
“Đi nhanh đi, không đi sẽ không kịp đâu.”
Phí Thanh đẩy con trai mình, Phí Tài lùi về phía sau vài bước, nhìn phụ thân đầy bất lực, trên mặt giàn dụa nước mắt.
“Đi mau.” Phí Thanh quát.
Phí Tài vươn tay lau hết nước mắt, nhưng nước mắt lại tiếp tục đua nhau rơi. Nó cắn chặt răng, quay đầu bỏ chạy.
“Con của ta, cha đã cố hết sức rồi, chỉ mong con có thể chạy thoát khỏi ma chưởng.” Phí Thanh ngồi dưới đất, nhìn Phí Tài càng chạy càng xa, hai mắt y dần dần mở lớn.
“Ngu ngốc, con đứng lại cho ta.” Phí Thanh không kìm nén được bật thẳng dậy, hét to với con trai.
“Ah, cha...” sau khi Phí Tài chạy được vài bước, nghe thấy tiếng hô của Phí Thanh, chần chừ quay lại.