Chương 625: Ảnh hưởng (2)

Nhưng Phương Nguyên cũng không hối hận.

So sánh với thu hoạch, những tổn thất này thật sự đáng giá.

Không nói đến số lượng chiến lợi phẩm khổng lồ, chỉ nói đến mục đích tác chiến lần này của Phương Nguyên, toàn bộ đã đạt được.

Chủ động xuất kích, lấy một chọi ba, tin rằng không bao lâu sau, danh tiếng Lang Vương Thường Sơn Âm một lần nữa vang vọng Bắc Nguyên, được người ta bàn tán khắp nơi.

Điều này sẽ có trợ giúp không nhỏ trong việc đối phó với Bạch Vân Sinh trong lần tham gia đại hội anh hùng sắp đến.

Còn nữa, đám sói hoang chết đi cũng đã được Phương Nguyên lợi dụng đầy đủ.

Hồn phách của bọn chúng, phần lớn đã được Phương Nguyên thu thập, chỉ chờ đổ vào núi Đãng Hồn mà thôi.

“Trận chiến tối nay đã triệt để tạo ra uy phong và hung danh của ta. Tin rằng nó sẽ có lực chấn nhiếp đầy đủ các thế lực khác đang rắp tâm. Cát gia có thể nghỉ ngơi lại sức, còn ta cũng có được khoảng thời gian yên tĩnh khuếch trương đàn sói, tiếp tục tu Lang Nhân Hồn, đồng thời chuẩn bị cổ trùng ngũ chuyển cho phương diện Nô đạo.”

Nằm trên giường, Phương Nguyên dần dần lên kế hoạch hết cho mọi việc.

Bên ngoài cổ phòng, tiếng hoan hô của gia tộc Cát gia vẫn còn, càng lúc càng lớn.

Phương Nguyên chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hắn cảm thấy mệt mỏi.

Một đêm chiến liền ba trận, thao túng nhiều đàn sói tiến hành đối kháng và công phạt kịch liệt đã tiêu hao rất nhiều tinh thần của hắn. Hồn phách của hắn rã rời, sự mệt mỏi tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn.

Trong lúc hắn bình yên chìm vào giấc ngủ, một trận sóng to gió lớn đã lan đến ven hồ Nguyệt Nha. Sáng sớm, tất cả thủ lĩnh của bộ tộc đang tạm thời dừng lại ven hồ để chỉnh đốn đội ngũ đều nhận được tin tức liên quan đến trận chiến này.

Người hoài nghi cũng có, người kiêng kỵ cũng có, người hoảng sợ cũng có, người phẫn nộ cũng có.

Nhưng mặc kệ là loại phản ứng nào, nhất thời, Cát gia và Lang Vương Thường Sơn Âm đã trở thành tiêu điểm thảo luận của các phương.

“Vốn cứ tưởng rằng chó mèo, không ngờ lại là đầu báo.” Hai mắt Tộc trưởng Uông gia nhìn chằm chằm vào tờ tình báo trong tay, trầm ngâm một hồi, lúc này mới cảm khái thở dài một tiếng.

Ông ta vốn muốn tọa sơn quan hổ đấu. Nếu tình huống cho phép, cũng muốn ngư ông đắc lợi một phen.

Nhưng lại không nghĩ đến Cát gia dưới sự dẫn dắt của Phương Nguyên, một đêm đánh thẳng ba nhà, diệt hai nhà trong số đó, đánh Bùi gia tổn thất nghiêm trọng. Tộc trưởng Bối gia Bối Thảo Xuyên trở thành chó nhà có tang, Tộc trưởng Trịnh gia tử chiến sa trường, còn mãnh tướng hiếm có của Bắc Nguyên Bùi Yến Phi đã rơi xuống một cảnh giới.

“Đây thật sự là cả gan làm loạn, quá mức hung tàn.” Ngay cả mưu sĩ của Tộc trưởng Uông gia là Uông Đức Đạo sau khi xem xong bản báo cáo này cũng không khỏi biến sắc, cảm khái liên tục.

“Cát gia cứ như vậy mà bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, chủ động xuất kích, ba nhà bị đánh đến trở tay không kịp, hai nhà bị diệt, một nhà bị trọng thương. Hành động này đã phá hư quy củ một cách nghiêm trọng, phá tan ranh giới cuối cùng. Bọn họ không sợ các bộ tộc khác liên hợp thảo phạt sao?” Uông Đức Đạo tức giận nói. Hành vi xâm lược điên cuồng của Cát gia, ngay cả ông ta cũng cảm thấy bất an.

Đúng lúc này, ngoài cửa có một cổ sư đưa vào một phong thư.

Đây là thư Cát gia gửi cho tất cả các thế lực bên bờ hồ Nguyệt Nha.

Thư là do Cát Quang đích thân viết, nói đến ba nhà mưu đồ làm loạn, Cát gia chỉ vì bảo vệ bản thân, khi đó mới bất đắc dĩ phản kích để tự vệ. Trong thư cũng có ghi tiền căn hậu quả liên quan đến Nghiêm gia và ân oán năm đó của Thường Sơn Âm.

“Thì ra năm đó Thường Sơn Âm bị người ta hãm hại, lúc đó mới lấy sức của một người đấu với đám người Cáp Đột Cốt. Lần này hắn xuất thế chính là báo thù gia tộc. Còn Thường gia đã phụ thuộc công tử Lưu Văn Vũ, Nghiêm gia lại có quan hệ thông gia với Lưu Văn Vũ, không hiểu được ân oán này, liền đến Thường Sơn Âm cầu cứu, lúc này mới dẫn đến một loạt sự kiện về sau.” Sau khi Uông Đức Đạo đọc thư xong, gương mặt âm tình bất định, lại càng phẫn nộ hơn: “Thường Sơn Âm đang dùng ân oán cá nhân để giết hại kẻ vô tội, có đáng là anh hùng Bắc Nguyên gì chứ?”

Tộc trưởng Uông gia lại lạnh nhạt, nói trúng vào điểm mấu chốt: “Nhưng cứ như vậy, Cát gia lại có lý do chính đáng để xuất binh. Mặc dù lý do hơi gương ép nhưng lại là tấm màn che thích hợp. Cát gia có Thường Sơn Âm che chở, đại thắng ba nhà, thực lực nhất định bành trướng kịch liệt. Bộ tộc khác nhìn thảm cảnh của ba nhà như thế, khả năng liên hợp thảo phạt Cát gia sẽ không cao.”

Uông Đức Đạo gật đầu: “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm như thế nào?”

“Động tác của Lang Vương quá nhanh, bây giờ chiến cuộc đã định, chúng ta không có cơ hội nhúng tay. Haiz, ta đã đánh giá thấp Lang Vương rồi.” Tộc trưởng Uông gia thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng báo cáo, nói Tộc trưởng Bối gia Bối Thảo Xuyên cùng với một đám gia lão đến bái kiến Tộc trưởng Uông gia.

“Bối Thảo Xuyên? Hắn ta đến để làm gì?” Tộc trưởng Uông gia lập tức cau mày.

Uông Đức Đạo nhắc nhở: “Tộc trưởng đại nhân, hẳn ngài đã quên, trước đó Bối gia đã cử gia lão đến mời tộc ta tham gia liên minh. Bây giờ vị gia lão kia vẫn còn ở chỗ của chúng ta.”

Tộc trưởng Uông gia vỗ trán: “Ồ, ta suýt chút nữa quên mất. Ta có nói khoãn đãi ông ta ba ngày, hôm nay chính là ngày thứ ba. Ta không tiện gặp mặt Bối Thảo Xuyên, ngươi đi tiếp đãi hắn ta đi, nói hôm nay ta đang đến giai đoạn luyện cổ quan trọng, không thể xuất quan.”

Bối Thảo Thằng vẫn luôn được Uông gia thịnh tình khoản đãi ba ngày qua, nhưng ông ta vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Trong khoảng thời gian này, ông ta mấy lần cầu kiến, nhưng đều bị Tộc trưởng Uông gia từ chối.

Khi nhìn thấy Bối Thảo Xuyên, Bối Thảo Thằng bất ngờ: “Tộc trưởng đại nhân, còn có chư vị gia lão, tại sao các người lại đích thân đến đây?”

Không đợi bọn họ trả lời, Bối Thảo Thằng đã áy náy nói: “Các vị, tại hạ lần này đã cô phụ sự tín nhiệm của mọi người. Tộc trưởng Uông gia vẫn luôn từ chối, không chịu gia nhập liên minh. Nhưng không sao, dựa vào thực lực ba nhà chúng ta, đối phó Cát gia vẫn dư xài.”

Gia lão Bối gia nghe xong, người thì run rẩy, người thì âm trầm.

Trong lòng Bối Thảo Xuyên cảm thấy đắng chát. Nhất thời, ông ta không biết nên mở miệng như thế nào, có nên nói rõ mọi chuyện cho vị gia lão này nghe không.

Một buổi tối tám ngày sau đó.

Sao trời lốm đốm, gió đêm phất phơ.

Phương Nguyên cưỡi Bạch Nhãn Lang, đang chờ đợi.

Cát Quang đứng bên cạnh hắn, báo cáo tình huống của những ngày gần đây: “Tám ngày qua, có rất nhiều bộ tộc cỡ vừa và nhỏ lên đường tham gia đại hội anh hùng. Bây giờ, ở lại bờ hồ Nguyệt Nha chỉ còn một số bộ tộc cỡ lớn mà thôi. Bối Thảo Xuyên, Bùi Yến Phi là những người đầu tiên rời đi.”

Phương Nguyên điều chỉnh tư thế ngồi: “Ừm, trước đó chúng ta chủ động xuất chiến, đánh bại ba nhà này, khiến bộ tộc các phương càng thêm kiêng kỵ. Cộng thêm đại hội anh hùng sắp đến, bọn họ lên đường cũng là chuyện bình thường. Còn những bộ tộc cỡ lớn, gia đại nghiệp đại, phải cần cẩn thận hơn. Thường bọn họ sẽ tham gia vào phần sau của đại hội anh hùng.”

“Thái thượng gia lão luôn nhìn rõ mọi việc, đúng là như vậy.” Cát Quang lập tức nịnh bợ.

Phương Nguyên cười lớn: “Bờ hồ Nguyệt Nha phong cảnh ưu mỹ, tộc ta cứ tạm thời lưu lại đây, không nên di chuyển, nhân dịp này tiêu hóa chiến quả mới tốt.”

“Vâng, đại nhân.” Cát Quang thở phào một hơi. Trước đó bọn họ thương lượng cũng là suy nghĩ này.

Bây giờ Cát gia đang ăn quá no, đi đường không nổi. Tám ngày qua, bọn họ đều thâu đêm suốt sáng khuếch trương doanh địa, hợp nhất tù binh, thống kê vật tư, thực lực từng bước tăng vọt.

“Đàn sói Nước vẫn còn ở chỗ cũ đúng không?” Phương Nguyên hỏi.

“Vâng, thuộc hạ điều động cổ sư trinh sát nhiều lần tìm hiểu. Đàn sói Nước có quy mô năm ngàn con. Ban đêm, bọn chúng sẽ tiến vào hồ nước nghỉ ngơi. Đại nhân, không cần cổ sư bảo vệ sao?”

Chương 626: Tính toán địa linh

Phương Nguyên hừ lạnh, kiêu ngạo lên tiếng: “Có đàn sói ở đây, Thường Sơn Âm ta còn cần người khác bảo vệ sao?”

Cát Quang nghe trong giọng nói của Phương Nguyên có chút không vui, vội vàng khom người tránh đường: “Vãn bối chúc Thái thượng gia lão thu hoạch hết đàn sói Nước, thuận buồm xuôi gió.”

“Được rồi, ngươi hãy lo chủ trì mọi việc trong tộc, không có ta tọa trấn, ngươi phải chú ý đám cổ sư đầu hàng nhiều hơn.”

“Vâng, đại nhân.”

Phương Nguyên để lại vạn lang vương sói Gió, dẫn vạn lang vương sói Mai Rùa yếu ớt và một vạn tám ngàn con sói hoang rời khỏi doanh địa, bắt đầu đi săn.

Hắn mở tấm bản đồ Cát gia đã dò xét trước đó, dựa theo chỉ dẫn đến bên cạnh hồ nước.

Sói Nước sinh hoạt trong đầm nước, lấy cá làm thức ăn.

Ngẫu nhiên khi quá đói, chúng sẽ lên bờ nuốt những con thỏ, chuột đất để no bụng.

Đàn sói đến, lập tức khiến cho đàn sói Nước phải cảnh giác.

Để bảo vệ gia viên đằng sau, đàn sói Nước kết thành đội dũng mãnh leo lên bờ, mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

Mặt Phương Nguyên vẫn không biểu cảm, ngồi ngay ngắn trên lưng Bạch Nhãn Lang, tay nhẹ vung lên, lập tức khiến cho vô số sói hoang gào thét kêu lên, lao thẳng đến sói Nước.

Sói Nước phản kháng, hai bên quấn thành một đoàn.

Cổ Sói Tru! Cổ Lang Yên.

Phương Nguyên ở đằng sau nhiều lần ra tay, khống chế cục diện vững vàng trong tay mình.

Quy mô đàn sói của hắn nhiều hơn, rất nhanh đã đánh bại đàn sói Nước.

Trên mặt đất có hơn một ngàn thi thể sói Nước, được Phương Nguyên dùng cổ ngự sói hợp nhất hai ngàn, còn hơn một ngàn con trốn vào chỗ sâu trong hồ Nguyệt Nha.

Phương Nguyên cũng không truy kích, chỉ phá hủy sào huyệt sói Nước, thu được mấy trăm con sói Nước con.

Sau đó, hắn tiếp tục chạy đến địa điểm tiếp theo.

Lại hủy thêm mấy sào huyệt của sói. Đến khuya, hắn chung quy hợp nhất được sáu ngàn con sói Nước, hai ngàn con sói Mai Rùa, hơn một ngàn con sói Đêm.

Bên cạnh hồ Nguyệt Nha, sói Nước là nhiều nhất, đồng thời còn có một số sói Mai Rùa, sói Đêm và sói Gió.

Nhưng sói Gió có tốc độ rất nhanh, khó mà bắt được. Thấy thời cơ bất ổn sẽ rút lui ngay. Trong mục tiêu của Phương Nguyên có một đám sói Gió, nhưng sau khi chiến đấu được một lát, bọn chúng đã bỏ chạy.

Đàn sói rất giảo hoạt, Phương Nguyên vì bắt giữ bọn chúng, thường phải trả một cái giá rất đắt. Nếu cái giá quá lớn, được không bù mất, Phương Nguyên sẽ chủ động từ bỏ.

Một số đàn sói Nước cỡ lớn có vạn lang vương, Phương Nguyên không dám tùy tiện mở ra cuộc chiến.

Nhưng lần này hắn xuất hành, đi săn sói bất quá chỉ là ngụy trang. Bây giờ đã đủ số lượng, hắn tìm một địa điểm ẩn núp, sắp xếp đàn sói, sau đó vận dụng cổ Nâng Ly Cạn Chén liên lạc với Tiểu Hồ Tiên.

Sau khi Tiểu Hồ Tiên nhận được tin tức, lập tức gọi một đám cổ Tinh Huỳnh, nhờ tinh quang và tiên nguyên Thanh Đề thôi động cổ Tinh Môn.

Cổ Tinh Môn có hai con, nhờ lực bóng đêm, có thể câu thông khác vực.

Phương Nguyên đợi một lát, chỉ thấy tinh quang trong bầu trời đêm nhanh chóng tập trung vào cổ Tinh Môn trong lòng bàn tay.

Cổ Tinh Môn như một miếng ngọc thạch chậm rãi bay lên. Sau khi bay đến giữa không trung, tinh quang tăng vọt, sau đó hóa thành một cánh cổng vòm.

Lần này Phương Nguyên không vội bước vào Tinh Môn, mà đưa vạn lang vương sói Mai Rùa và rất nhiều sói tàn tật vào Tinh Môn trước.

Rất nhiều sói hoang giống như nước sông chảy cuồn cuộn vào trong Tinh Môn, sau đó biến mất không thấy đâu.

Cứ như vậy, bên cạnh Phương Nguyên chỉ còn lại sói trai tráng, tinh nhuệ mà thôi, còn giảm bớt gánh nặng nuôi dưỡng cho hắn.

Đám sói tàn tật đó sẽ sống sung sướng trong phúc địa, sinh ra những đàn sói con khỏe mạnh. Trải qua khoảng thời gian trong phúc địa, bọn chúng sẽ nhanh chóng trưởng thành, cuối cùng trở thành nguồn lính mới cho Phương Nguyên.

Đưa đàn sói hoang này vào trong phúc địa Hồ Tiên xong, hắn mới bước vào theo.

“Chủ nhân, ngài dặn dò người ta ngày nào cũng phải theo dõi cổ Thông Thiên, người ta rất ngoan, đều nghe lời làm theo. Lang Gia lão tiên quả nhiên lại ló đầu, còn thu mua rất nhiều nguyên liệu luyện cổ bên trong Bảo Hoàng Thiên.” Tiểu Hồ Tiên nhìn Phương Nguyên, vô cùng vui mừng, ôm chặt lấy bắp đùi của hắn, cọ cọ gương mặt đầy phấn nộn của nó vào đùi hắn, nói ra một tin tức quan trọng.

“Ồ, ông ta đã mua những thứ gì?” Phương Nguyên nghe xong, tinh thần phấn chấn, vội vàng hỏi.

Tiểu Hồ Tiên lấy một tờ giấy nhỏ trong túi áo đưa cho Phương Nguyên.

Phương Nguyên cầm lấy, cẩn thận xem qua. Cổ trùng và nguyên liệu này, hắn có ấn tượng rất sâu, đều là dùng để luyện cổ Không Khiếu thứ hai.

Điều này nói rõ cái gì?

Lang Gia lão tiên chính là địa linh Lang Gia. Ông ta muốn bắt đầu luyện chế cổ Không Khiếu thứ hai, và cổ Không Khiếu thứ hai này còn là cổ bất tử.

Đồng thời, con cổ Thần Du kia nhất định đang nằm trong tay ông ta.

Bằng không, tại sao sau lần tấn công thứ hai, ông ta lại gấp rút, trắng trợn mua sắm những nguyên liệu này được chứ?

“Địa linh Lang Gia đã bị Nghiễn Thạch lão nhân tính toán, bây giờ hẳn đang giữ vững phúc địa Lang Gia. Mặc dù trí lực của địa linh này khá cao nhưng lại không có khả năng ám toán. Ta còn chờ cái gì nữa chứ?”

Phương Nguyên nghĩ đến đây, tim đập thình thịch.

Hắn lập tức rời khỏi phúc địa Hồ Tiên, trở lại bên hồ Nguyệt Nha của Bắc Nguyên.

Sau đó, hắn suất lĩnh đàn sói, ngựa không dừng vó bước vào khu rừng đá. Nhờ bố trí của Đạo Thiên Ma Tôn lúc trước, hắn một lần nữa bước vào phúc địa Lang Gia.

Phúc địa Lang Gia có rất nhiều thay đổi. Thập nhị vân các phải hứng chịu công kích, rất nhiều vị trí đều là tường đổ, có ngọn lửa thiêu đốt, sấm sét oanh kích, băng sương đông kết.

Đều là dấu vết đại chiến lưu lại.

Nhất là bên ngoài lầu các, trên bầu trời trắng noãn còn lưu lại một vết máu khá lớn. Một con hươu hình thể như ngọn núi nhỏ đã chết trên đó.

Cho dù đã mất đi sinh mạng nhưng lông của nó vẫn sáng bóng như cũ, lóng lánh đủ màu sắc, khiến cho người ta có cảm giác thần thánh sáng chói.

“Sao ngươi lại đến đây?” Địa linh Lang Gia không kiên nhẫn tiếp đón Phương Nguyên,

“Chuyện gì xảy ra thế?” Phương Nguyên cũng không trả lời ông ta mà hỏi ngược lại một câu, vẻ mặt nghi hoặc.

“Hừ, một đám tiểu bối gan to bằng trời lại dám có chủ ý đánh vào nhà của ta, đều bị ta giết sạch.” Sắc mặt địa linh Lang Gia âm trầm, sát khí bốn phía.

Phương Nguyên tò mò hỏi địa linh: “Không phải phúc địa Lang Gia rất bí ẩn sao? Tại sao bọn họ lại vào được? Chẳng lẽ là do ngươi chủ động mở cửa...”

“Cút! Ta ngu như vậy sao?” Địa linh nổi giận gầm lên một tiếng: “Là cái đám đáng chết kia dám tính toán ta, động tay động chân lên thứ bán cho ta. Ta vốn mua cổ Thần Du, muốn luyện ra tiên cổ Không Khiếu thứ hai. Kết quả bên trong quá trình luyện cổ, bỗng hình thành thông đạo, xông ra mấy con chuột nhắt.”

Chuột nhắt mà địa linh nói, khi Phương Nguyên nhìn kỹ tình huống của thập nhị vân các bây giờ, đã có thể suy đoán ra bộ dạng chật vật lúc đó.

Nhưng phúc địa Lang Gia cũng là gia viên của Trường Mao lão tổ năm đó. Trường Mao lão tổ được người ta xưng là “đệ nhất tiên luyện đạo cổ hướng”, kết giao với Tôn giả hai đời, lưu lại nội tình cực kỳ thâm hậu.

Đợt tấn công thứ hai cũng khó mà rung chuyển được nội tình này. Ít nhất Phương Nguyên biết, bên trong phúc địa Lang Gia có mười hai con hoang thú, hiện tại chỉ mới chết có một con mà thôi.

Những Nghiễn Thạch lão nhân là người còn sống. Đợt tấn công thứ hai này cũng không phải là kết thúc mà chỉ là bắt đầu. Tiếp theo còn có trò hay để xem.

Phương Nguyên mỉm cười: “Ta đoán quả nhiên không sai. Ngươi chính là Lang Gia lão tiên đã mua cổ Thần Du ở Bảo Hoàng Thiên. Xem ra, ngươi muốn bảo vệ cổ Thần Du.”

Địa linh Lang Gia đắc ý cười một tiếng: “Đương nhiên rồi, bằng không, con linh lộc cửu sắc kia cũng sẽ không chết.”

Bỗng nhiên, ông ta ngưng cười, nghĩ đến điều gì đó, cảnh giác nhìn Phương Nguyên: “Tiểu tử ngươi đến đây làm gì?”

Phương Nguyên thi lễ với địa linh một cái, thản nhiên nói: “Còn có thể là gì nữa? Đương nhiên là muốn mời ngươi ra tay, luyện chế cổ Không Khiếu thứ hai.”

Chương 627: Hai Tiên cổ đến tay

“Cái gì?” Địa linh quát to một tiếng, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, hai mắt như phun lửa.

Năm đó, Trường Mao lão tổ vì luyện cổ thất bại cho Đạo Thiên Ma Tôn mà đưa ra lời hứa, sẽ luyện chín cổ trùng cho Đạo Thiên Ma Tôn, bất luận là tiên cổ hay phàm cổ.

Đạo Thiên Ma Tôn đã sử dụng sáu lần, được sáu tiên cổ. Còn ba lần cơ hội làm thành truyền thừa, để lại cho người hữu duyên sau này.

Kiếp trước của Phương Nguyên, cơ duyên này thuộc về Mã Hồng Vận. Kiếp này, Phương Nguyên đến trước, cướp được phần tiên duyên.

Trước đó, hắn đã lợi dụng một lần cơ hội, nhờ địa linh Lang Gia luyện được một con cổ Tinh Môn. Bây giờ trở lại, hắn muốn dùng cơ hội lần hai luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai.

Địa linh Lang Gia do chấp niệm của Trường Mao lão tổ biến thành, hoàn toàn không thể nào cự tuyệt yêu cầu này của Phương Nguyên.

Nhưng vì để bảo vệ cổ Thần Du, ông cũng đã phải bỏ ra cái giá khá đắt. Mắt thấy sắp có hy vọng luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai, kết quả lại bị Phương Nguyên cướp lấy.

Địa linh Lang Gia dựng râu trừng mắt, quát hỏi Phương Nguyên: “Tiểu tử ngươi không phải đang tính toán ta chứ? Ngươi chính là chủ mưu sau lưng cuộc tấn công phúc địa của ta?”

Phương Nguyên sờ mũi, làm như vô tội: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chỉ là một phàm nhân lại có thể chỉ huy được đám cổ tiên đó sao? Ta thấy ngươi mua được cổ Thần Du, mà lúc trước cũng đã biết trong tay ngươi có cổ phương cổ Không Khiếu thứ hai, bây giờ lại nhìn thấy ngươi mua phần nguyên liệu thứ hai này, vì thế mới đến đây.”

Địa linh Lang Gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào Phương Nguyên: “Đám nhân loại các ngươi, người nào cũng gian trá xảo hoạt. Lão phu đánh chết đám cổ tiên kia, không nghĩ đến hôm nay lại bị lật thuyền trong mương, bị tiểu tử ngươi chơi hố một cú.”

Phương Nguyên bật cười: “Ngươi không phải bị ta hố, mà là vì lời hứa năm đó với Đạo Thiên Ma Tôn. Thế nào, có luyện cho ta cổ Không Khiếu thứ hai không?”

Địa linh Lang Gia oán hận không thôi, muốn tháo Phương Nguyên thành tám khối nhưng cũng không còn cách nào, đành phải luyện cổ cho hắn mà thôi.

“Ta muốn đích thân nhìn ngươi luyện cổ.” Phương Nguyên suy nghĩ một chút, lại thử thăm dò bằng cách đưa ra yêu cầu mới.

Toàn bộ quá trình cổ sư luyện cổ đều là bí mật của họ. Một khi bị người khác nhìn thấy, sẽ khiến bí phương cổ trùng hoặc thủ pháp độc hữu của cổ sư sẽ bị lộ ra ngoài.

“Đương nhiên, đây là nội dung ước định lúc trước.” Địa linh Lang Gia liền đồng ý ngay, ngoài dự kiến của Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhíu mày, hiểu ra một chút.

Trước đây, Trường Mao Lão Tổ luyện cổ Độn Không thất bại, lãng phí tất cả nguyên liệu luyện cổ mà Đạo Thiên Ma Tôn khổ cực tích lũy cả đời. Trong đó có rất nhiều nguyên liệu luyện cổ quý hiếm, cho dù là Ma Tôn cũng phải may mắn lắm mới sưu tầm được.

Nhưng Đạo Thiên Ma Tôn là cửu chuyển Ma Tôn, vì bù lại những gì ông ta làm tổn thất và cứu vãn danh dự của mình, Trường Mão Lão Tổ đồng ý sẽ luyện Tiên cổ cho Đạo Thiên Ma Tôn để bù đắp lại.

Cho phép Đạo Thiên Ma Tôn có thể quan sát toàn bộ quá trình, cũng là cố ý tiết lộ bí phương, vừa là đền bù cho Ma Tôn vừa là cách chứng minh cho bản thân: Ngươi đã thấy toàn bộ quá trình luyện cổ rồi đó. Nếu luyện cổ thất bại, cũng không phải do ta cố ý làm như thế.

Nhưng Phương Nguyên không hề băn khoăn vấn đề này.

Bởi địa linh là sức mạnh trời đất của phúc địa kết hợp với chấp niệm của cổ tiên lúc sắp chết biến thành, không có tâm tư ác độc, rất thành thật, thản nhiên, công bằng.

Chẳng qua, địa linh Lang Gia là luyện đạo đệ nhất tiên, do Trường Mao Lão Tổ biến thành, tuy trí nhớ đã bị mất một nửa nhưng vẫn còn lại phần lớn thiên phú luyện đạo và tạo nghệ của Trường Mao Lão Tổ năm xưa.

Quan sát địa linh luyện cổ rất có lợi cho Phương Nguyên.

“Cổ Không Khiếu thứ hai, ta cũng từng luyện chế rồi. Lần này, thử xem bí quyết của địa linh Lang Gia xem thế nào. Tích lũy thêm kinh nghiệm, bù thêm vào những thứ bản thân ta còn thiếu. Có lẽ cũng có thể học trộm được một chút phong thái chước diệu thiên cổ của Trường Mao Lão Tổ năm xưa.” Đối với lần luyện cổ này, Phương Nguyên rất chờ mong.

Địa linh Lang Gia nhẹ nhàng phất tay, lập tức dịch chuyển hắn đến một đại sảnh.

Sảnh này rất rộng rãi, ít nhất diện tích cũng phải đến mười dặm. Bên trong rất tiện nghi, có đại đỉnh bằng đồng xanh, có đan lô bằng sắt đỏ, có đồ sứ đựng nước, thậm chí có cả hầm trú ẩn nữa.

Cổ sư luyện cổ, có đôi khi cũng cần dụng cụ hỗ trợ.

Những đồ bày biện ở đại sảnh này, quả thực như một cuộc triển lãm toàn diện, khiến Phương Nguyên có cảm giác được mở rộng tầm mắt.

Mặc dù hắn có kinh nghiệm năm trăm năm của kiếp trước, trọng sinh liên tục, nhưng trên thực tế là lang bạt khắp nơi suốt ba trăm năm, chỉ có hai trăm năm là tung hoành thiên hạ, thành tựu to lớn mà thôi.

Trong thời gian này, tuy hắn đã đọc qua rất nhiều cổ đạo khắp nơi, nhưng vừa muốn chống được địa tai vừa muốn xây dựng thế lực và luyện chế Tiên cổ, tinh lực phân tán, tích lũy luyện đạo, có thể ngạo thị phàm tục, nhưng trong giới cổ tiên chỉ là nhị lưu, tam lưu mà thôi. Muốn so sánh với Trường Mao Lão Tổ là điều không thể.

“Đây là đại sảnh luyện cổ chữ Địa, số Bính của ta.” Địa linh Lang Gia thản nhiên giới thiệu, nghe vậy, sắc mặt Phương Nguyên hơi đổi một chút.

Địa linh sẽ không lừa hắn, đại sảnh như vậy, chính là đại sảnh đứng đầu trong phúc địa Lang Gia.

Chữ Địa, số Bính... trong phúc địa này, rốt cuộc có bao nhiêu nơi như vậy?

Lúc này, địa linh lại vung tay lên, giữa đại sảnh đột nhiên xuất hiện mấy ngàn người Lông.

Những người Lông này bị dịch chuyển đến đây, ngây ra một lúc, sau đó rối rít quỳ gối trên mặt đất, cùng kêu lớn: “Người Lông bái kiến Lang Gia Lão Tiên.”

Giọng đồng thanh của họ vang vọng trong đại sảnh.

Trên mặt địa linh Lang Gia toát ra một chút ý cười từ ái: “Các ngươi đứng hết lên đi.”

Địa linh lại vung tay lên lần nữa, những nguyên liệu luyện cổ đã chuẩn bị từ trước đều được phân ra: “Hôm nay, ta muốn luyện một con Tiên cổ, hãy dựa theo cổ phương mà ta đưa cho các ngươi để luyện chế.”

Có lẽ, người Lông đã trải qua chuyện này rất nhiều lần rồi.

Khi nghe được là luyện Tiên cổ, những người Lông này hơi giật mình một chút, sau đó vẻ mặt của họ toát ra vẻ vô cùng hưng phấn.

Đột nhiên, bọn họ im lặng trở lại, bắt đầu nghiên cứu cổ phương trong tay, sau đó tiến hành luyện cổ.

Tình huống mấy ngàn người Lông đồng thời luyện cổ, Phương Nguyên đã từng nhìn thấy rồi.

Trong dị nhân, người Lông am hiểu luyện cổ nhất, trời sinh đã có tài hoa luyện cổ. Căn cứ vào những ghi chép trong , trong năm thái cổ, người Lông bắt đầu luyện cổ ở khắp nơi, thậm chí còn muốn bắt cóc Thái Nhật Dương Mãng – con cả của Nhân Tổ, định giết y để luyện cổ Bất Tử.

Người Lông luyện cổ, phần lớn dựa vào thiên phú và linh cảm, thuận theo tự nhiên, không có sự cứng nhắc của cổ sư con người.

Đến cấp cổ tiên này, đã vĩnh viễn siêu thoát phàm tục, thường sẽ nuôi dưỡng một số người Lông để luyện cổ, kiếp trước Phương Nguyên cũng đã từng nuôi dưỡng người Lông.

Nhưng đó là do phúc địa Huyết Hải của hắn, hoàn cảnh khắc nghiệt, sau khi mấy nhóm người Lông bị chết, hứng thú nuôi dưỡng người Lông của hắn cũng mất dần.

Sau khi thành cổ tiên, Phương Nguyên liền triệu tập người Lông trong tay mình, luyện chế rất nhiều cổ trùng cho thế lực Ma Giáo của hắn.

Bởi hắn đã từng trải qua, nên lúc này mới phát hiện được sự không tầm thường của những người Lông.

Những người Lông này, được bồi dưỡng rất tốt.

Nhìn lông của bọn họ sáng bóng, sạch sẽ, hai mắt hữu thần, sắc mặt hồng nhuận, có thể thấy hoàn cảnh sống của họ vô cùng tốt, không bị địa linh Lang Gia tra tấn.

Quan trọng hơn, bọn họ rất linh hoạt, động tác dứt khoát, một nhóm đều luyện cổ rất thành thạo.

Trong quá trình luyện cổ, thậm chí có một vài vị người Lông già còn đưa ra ý kiến, sửa chữa bí phương.

Nhìn bộ dáng tự nhiên của họ, Phương Nguyên không tránh khỏi động tâm.

Một nhóm người Lông như vậy, đem bán ở Hoàng Thiên Bảo, tuyệt đối là nô lệ thượng hạng trong thượng hạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play