Chương 622: Bình yên rút lui (1)
Cổ Quyền Thạch.
Một tảng đá rất lớn như người nắm chặt thiết quyền xông phá không khí, phát ra tiếng rít của hổ báo, sau đó nặng nề đấm vào tường thành.
Tường thành bị nện thật sâu tạo thành cái hố nhỏ, sau đó vết rách giống như mạng nhện nhanh chóng lan tràn. Mấy vị cổ sư đứng trên tường thành không vững, bị rơi ngã xuống đất.
Cổ Lưới Điện.
Một dòng điện tạo thành tấm lưới lớn bay về phía không trung, sau đó rơi xuống, bao phủ một đoạn tường thành.
Các cổ sư đứng trên tường thành bị tấm lưới điện trói buộc, người có cổ phòng ngự thì ương ngạnh chống cự, người không có thì bị nướng thành than, chết đến mức không thể chết thêm.
......
Đối kháng trong thời gian ngắn đã tạo thành thương vong rất lớn, khiến cho chân nguyên cổ sư nhanh chóng tiêu hao. Như vậy, kéo dài không được bao lâu thì ngưng lại.
Cổ sư Cát gia, Bùi gia dừng tay, lui về phía sau. Người thì ngồi xuống ngay tại chỗ, tranh thủ thời gian khôi phục chân nguyên.
“Thời cơ chính là lúc này.” Đang ngồi trên Bạch Nhãn Lang, ánh mắt Phương Nguyên sáng lên.
Trong lúc hai bên đang thở dốc, hắn bỗng nhiên ra tay.
Cổ Lang Yên.
Khói nhanh chóng bao trùm chiến trường, chữa trị thương vong, khôi phục sức chiến đấu cho đàn sói.
Cổ Sói Tru.
Phương Nguyên ngửa mặt lên trời thét dài, đàn sói ngay sau đó cũng gào thét, phát ra chiến lực điên cuồng.
Lại thêm một đàn sói gia nhập chiến trường. Đàn sói còn sót lại cũng nhanh chóng đi theo, hình thành một đợt thủy triều mới.
Thủy triều này trực chỉ tường thành Bùi gia.
Đoạn tường thành này vừa mới bị quyền thạch oanh trúng, tạo thành hố sâu, tràn ngập nguy hiểm.
Grao!
Vạn lang vương sói Mai Rùa cũng chạy đến.
Cổ sư đứng trên tường thành cố gắng phát ra thế công, nhưng công kích của vạn lang vương sói Mai Rùa quá mạnh, đã đánh sụp tường thành.
Tường thành sụp đổ, phòng tuyến rò rỉ một mảng lớn, rất nhiều sói hoang chen chúc mà vào, tạo thành sát thương rất lớn cho cổ sư Bùi gia.
“Không ổn rồi.” Vẫn luôn vờn quanh Phương Nguyên tìm cơ hội, sau khi nhìn thấy cảnh này, Bùi Yến Phi không thể bình tĩnh, nhanh chóng triển khai cổ Cánh Yến quay trở lại.
Cổ Kim Lũ Y tứ chuyển.
Toàn thân ông ta bộc phát kim quang. Sau khi kim quang ảm đạm xuống, lập tức ngưng kết thành một chiếc áo giáp.
Cổ Cánh Yến tứ chuyển.
Sau lưng ông ta mọc ra đôi cánh chim yến, tổng cộng có hai đôi, tăng tốc độ của ông ta lên gấp đôi.
Cổ Cầu Vồng Biến, tứ chuyển.
Bộp một tiếng, ông ta chắp tay dựng trên đỉnh đầu của mình, cả người thẳng tắp, giống như một mũi tên vạch phá bầu trời.
Cổ Cầu Vồng Biến biến hai đôi cánh yến và toàn bộ cơ thể ông ta thành một vầng sáng màu vàng.
Ba con cổ tứ chuyển cùng nhau thôi động, rốt cuộc cũng hình thành một sát chiêu.
Sát chiêu át chủ bài của Bùi Yến Phi, Kim Hồng Nhất Kích.
Ông ta dùng cơ thể hóa thành cầu vồng, biến thành một đạo lưu tinh màu vàng, đôi cánh phát ra ánh sáng như mảnh vỡ của mặt trời, khiến cho người ta không khỏi nheo mắt lại.
Thương Yến Phi vẽ ra một đường vòng cung cực đẹp trên không trung, sau đó dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào con vạn lang vương sói Mai Rùa.
Vạn lang vương sói Mai Rùa dưới sự chỉ huy của Phương Nguyên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đem mai rùa cứng rắn nhất nhắm ngay Bùi Yến Phi.
Oành.
Bùi Yến Phi đánh trúng mai rùa, phát ra tiếng vang thật lớn, đồng thời tách ra ánh sáng màu vàng vô biên.
Nhất thời, các cổ sư trên chiến trường không khỏi nhắm mắt lại. Cho dù là vậy, mắt vẫn bị kích thích đến mức nước mắt phải chảy xuống.
Ánh sáng chợt ảm đạm, mọi người cố gắng mở hai mắt mơ hồ của mình ra.
Toàn bộ mai rùa của vạn lang vương sói Mai Rùa đã bị Bùi Yến Phi đánh thủng, tạo thành một cái lỗ như cửa hang. Nhìn từ bên trái của nó có thể nhìn thấy bên phải của nó.
Con vạn lang vương phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bị trọng thương như vậy, chiến lực của nó đã giảm xuống mức thấp nhất.
Còn Bùi Yến Phi thì sắc mặt trắng bệch, lơ lửng giữa không trung.
Tiếng kinh hô ồn ào lúc này mới vang lên.
Các cổ sư Cát gia cố kềm chế còn Bùi gia thì quân tâm đại định, hô to khẩu hiệu tộc trưởng uy vũ.
“Đại nhân, Bùi Yến Phi khổ chiến đã lâu, bây giờ lại thi triển sát chiêu, đả thương vạn lang vương, chân nguyên trong người không còn thừa bao nhiêu. Hiện tại đang là cơ hội công sát rất tốt.” Cát Quang hưng phấn quát lên.
Phương Nguyên nheo mắt lại. Cát Quang nói không sai, Bùi Yến Phi chiến đấu lâu như vậy, chân nguyên đúng là không còn lại bao nhiêu.
Điều này Phương Nguyên tất nhiên là đã biết rõ ràng.
Nhưng Phương Nguyên có ký ức của năm trăm năm kiếp trước, hắn biết trong tay Bùi Yến Phi có một con cổ tên là cổ Rút Củi Dưới Đáy Nồi. Con cổ này cao đến ngũ chuyển, có thể giúp cho cổ sư bộc phát rất nhiều chân nguyên, nhưng cảnh giới tu vi sẽ bị hao tổn.
Đương nhiên, chỉ dựa vào điều này còn chưa đủ để Phương Nguyên từ bỏ. Chỉ là...
“Doanh địa của chúng ta, doanh địa Trịnh gia, doanh địa Bối gia có tin dữ nào truyền đến không?” Phương Nguyên quay người lại hỏi.
Cát Quang vội vàng đáp: “Không có.
Phương Nguyên lập tức cười lạnh, ra lệnh: “Chiến lực tộc ta đang sa sút, Bùi gia thì thương vong rất nhiều. Mục đích đã đạt được, chúng ta rút lui.”
Bối Thảo Xuyên chăm chú nhìn cuộc chiến phát triển.
Bên cạnh ông ta còn có mười một vị cổ sư. Ngoại trừ gia lão Bối gia, còn có mấy vị gia lão Trịnh gia đều được Bối Thảo Xuyên gọi đến.
Mục đích duy nhất bọn họ đến đây chính là trảm từ Thường Sơn Âm, nghịch chuyển toàn bộ thắng bại cuộc chiến.
“Cát gia là một đám ô hợp, không đáng phải lo. Điều quan trọng chỉ có một, chính là Lang Vương Thường Sơn Âm. Chỉ cần giết chết hắn, thắng lợi chính là chúng ta. Chúng ta còn có hy vọng lật bàn.” Ánh mắt Bối Thảo Xuyên lóe lên tinh quang, vừa quan sát chiến trường, vừa không quên cổ vũ sĩ khí của người bên cạnh.
Đám gia lão Trịnh gia đã bị ông ta thuyết phục: “Tộc trưởng Bối gia nói không sai, nhưng khi nào thì chúng ta tấn công?”
Bối Thảo Xuyên nheo mắt: ‘Phải kiên nhẫn. Lang Vương là người vô cùng cẩn thận, chỉ đến tiền tuyến mới điều động vạn lang vương sói Mai Rùa, nhưng luôn giữ vạn thú vương sói Gió bên cạnh. Lực phòng ngự của hắn khá đầy đủ. Tuy thực lực của chúng ta mạnh, nhưng cơ hội đột kích chỉ có một lần. Một khi không thành công, chúng ta chỉ còn lại một đường cường công. Đến lúc đó, chúng ta không còn con đường nào có thể thủ, bị hãm trong thủy triều đàn sói, cơ hội giết chết Thường Sơn Âm lại càng mong manh.”
Đến lúc này, trên chiến trường lại bộc phát một trận đối chiến kịch liệt trước nay chưa từng có.
Các loại công kích đủ mọi màu sắc, tràn ngập trên không chiến trường. Tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai.
Nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người đều thắt lại. Trên chiến trường như thế, cho dù là cổ sư tam chuyển cũng trở nên vô cùng nhỏ bé, chỉ có cổ sư tứ chuyển, ngũ chuyển mới là trụ cột.
“Đại nhân, bây giờ là thời cơ ra tay tốt nhất của chúng ta.” Một vị gia lão bỗng nhiên đề nghị.
“Không vội.” Bối Thảo Xuyên khoát tay.
Cuộc chiến kéo dài được một lúc, lúc này lại có gia lão không nhịn được: “Tộc trưởng đại nhân, đã đến lúc rồi. Thừa dịp các cổ sư Cát gia đang khôi phục chân nguyên, chúng ta tiến lên, tất có thể giết bọn chúng trở tay không kịp.”
“Không, mục tiêu của chúng ta chỉ có một, đó chính là Thường Sơn Âm. Mặc dù trận đối chiến vừa rồi rất kịch liệt, nhưng đàn sói bên cạnh Thường Sơn Âm lại càng nhiều.” Bối Thảo Xuyên lập tức bác bỏ.
Sau đó, Phương Nguyên đột nhiên ra tay, nhạy bén bắt lấy chiến cơ, đánh một đoạn tường thành đổ sụp.
Đây là phát triển mang tính then chốt.
Phòng tuyến Bùi gia rốt cuộc đã bị xé một lỗ hổng. Rất nhiều sói hoang chen chúc chạy vào, đồng thời vạn lang vương sói Mai Rùa cũng chạy theo.
“Lần này không xong rồi, phòng tuyến đã bị vỡ. Đàn sói đã triển khai thế công, cục diện Bùi gia đang gặp nguy hiểm”
“Đại nhân, chúng ta mau ra tay thôi. Nếu còn không ra tay, Bùi gia sẽ xong đời.”
“Bây giờ ra tay, chúng ta còn có thể cứu vãn cục diện này.”
“Không.” Bối Thảo Xuyên đứng dậy, ánh mắt lấp lóe tinh mang, trong lòng tràn ngập vui sướng. Chiến cơ mà ông ta đang chờ đợi rốt cuộc cũng đã xuất hiện.
Chương 623: Bình yên rút lui (2)
Chỉ cần phòng tuyến Bùi gia bị công phá, Thường Sơn Âm tất sẽ thôi động đàn sói, tấn công quy mô doanh địa Bùi gia. Cứ như vậy, lực lượng phòng ngự bên cạnh hắn sẽ giảm xuống, từ đó tạo cơ hội tập kích cho Bối Thảo Xuyên ông ta.
“Nếu bây giờ ra tay, chỉ khiến cho Thường Sơn Âm kịp thời phát hiện, thu nạp đàn sói, chiến cuộc sẽ một lần nữa lâm vào giằng co. Sau khi bại lộ, chúng ta sẽ mất đi cơ hội chém giết quý giá. Ba nhà chúng ta liên minh, dựa vào cái gì tổn thất của Bùi gia ít hơn chúng ta chứ? Lang Vương cẩn thận như vậy, tuyệt không phải là nhân vật dễ đối phó. Chỉ có dùng Bùi gia làm mồi nhử, để hắn nhấm nháp tư vị thắng lợi. Khi hắn buông lỏng cảnh giác, đó mới là cơ hội để chúng ta giết chết hắn.”
Trong nháy mắt, trong đầu Bối Thảo Xuyên suy nghĩ thật nhanh, tâm tư chuyển động vài vòng.
Nhưng ngoài miệng ông ta lại không nói thẳng như vậy: “Chờ thêm lát nữa, chúng ta tuyệt không thể rối loạn. Chúng ta hãy tin vào Bùi Yến Phi. Dù sao ông ta cũng là mãnh tướng nổi danh Bắc Nguyên. Các người cho rằng thực lực của ông ta chỉ có bấy nhiêu?”
Một đám cổ sư tam chuyển nghe xong, miễn cưỡng dừng bước.
Bối Thảo Xuyên vừa dứt lời, Bùi Yến Phi đã thi triển sát chiêu Kim Hồng Nhất Kích. Tiếng nổ mãnh liệt, hào quang sáng chói khiến cho tất cả mọi người phải giơ tay che mắt mình lại.
Đợi ánh sáng tiêu tán, vạn lang vương sói Mai Rùa bị trọng thương, Bùi Yến Phi thì lơ lửng bên trên phế tích, sắc mặt tái nhợt.
“Mạnh thật.”
“Chỉ một kích nhưng đã đả thương được vạn thú vương.”
“Đây là sát chiêu của Bùi Yến Phi, quả nhiên ghê gớm.”
“Vẫn là tộc trưởng Bối gia lợi hại, nhìn thấy rõ toàn bộ cục diện, lão phu xin lĩnh giáo.”
Các gia lão biểu hiện sự sợ hãi và thán phục đối với chiến lực của Bùi Yến Phi, đồng thời tán thưởng sự anh minh của Bối Thảo Xuyên.
Khóe miệng Bối Thảo Xuyên khẽ động, ông ta ngược lại càng muốn Bùi Yến Phi không thủ được nơi này.
“Vẫn còn cơ hội, nhưng phải chờ thêm một lát. Bùi Yến Phi thi triển sát chiêu cường đại như thế, nhất định đã hao tổn chân nguyên rất nhiều. Nhìn sắc mặt của ông ta, hiển nhiên bản thân cũng không dễ chịu. Chỉ cần vạn lang vương sói Gió ở bên cạnh Thường Sơn Âm, Lang Vương sẽ đứng ở thế bất bại, Bùi gia vẫn ở thế hạ phong. Nếu đàn sói đánh vào doanh địa Bùi gia, chúng ta sẽ có kế hoạch mới. Nếu Bùi Yến Phi chiếm ưu thế, ta sẽ bỏ đá xuống giếng, tiến hành phối hợp, cho Thường Sơn Âm một kích trí mạng.”
Bối Thảo Xuyên suy nghĩ như điện quang hỏa thạch, trong nháy mắt đã điều chỉnh kế hoạch.
“Ta còn có cơ hội, còn có hy vọng, nhưng giờ phút này không thể bối rối, phải ổn định, phải kiên nhẫn. Chỉ cần giết chết Thường Sơn Âm, lật bàn thì không nói, thanh danh của ta cũng sẽ vang dội. Sau khi đầu nhập vào Lưu Văn Vũ, ta sẽ được coi trọng nhiều hơn, giành càng nhiều cơ hội cho gia tộc.”
Bối Thảo Xuyên không ngừng động viên bản thân.
Nhưng vào lúc này, con ngươi của ông ta đột nhiên co rụt lại, chửi bậy một câu: “Mẹ kiếp.”
Các gia lão vội vàng nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc.
Cho đến nay, mặc dù thế cục không tốt, nhưng Bối Thảo Xuyên đều tính toán kỹ càng, ung dung tự tin, vì sao lại thất thố như vậy?
Bối Thảo Xuyên không chú ý đến ánh mắt của người khác. Ông ta nhìn chằm chằm vào chiến trường, lẩm bẩm: “Tại sao Thường Sơn Âm lại lựa chọn rút lui vào lúc này?”
Lang Vương rõ ràng đang ở thế thượng phong, mặc dù vạn lang vương sói Mai Rùa bị trọng thương nhưng chưa chết. Trong tay hắn vẫn còn một con vạn thú vương sói Gió.
Trái lại Bùi Yến Phi đã như nỏ mạnh hết đà. Quan trọng nhất là, phòng tuyến doanh địa Bùi gia đã bị xé thành lỗ hổng. Chỉ cần dồn sức đánh vào lỗ hổng này, áp lực phòng thủ của Bùi gia sẽ tăng lên mấy lần, rất có thể sẽ không còn phòng thủ được.
Chỉ khi nào đàn sói có quy mô xâm lấn doanh địa Bùi gia, Bối Thảo Xuyên ông ta mới có thể thừa cơ tập kích, cho Lang Vương một kích trí mạng sau lưng.
Nhưng bây giờ, hắn lại rút lui?
Vì sao Thường Sơn Âm lại rút lui, lúc này Bối Thảo Xuyên không kịp suy nghĩ nhiều.
Ông ta vô cùng khẩn trương, gương mặt vốn ung dung hiện lên sự kinh hoàng.
Bây giờ thực lực Lang Vương rất hùng hậu. Một khi rút lui, kế hoạch nhẫn nhịn của ông ta còn chưa bắt đầu đã muốn chết non.
Hỏng bét hơn chính là, doanh địa Bối gia, Trịnh gia đều đang bị Cát gia khống chế. Một khi đàn sói lui về, mang hết tù binh và vật tư trong doanh địa đi, Bối Thảo Xuyên xem như đánh mất gia tộc của mình hoàn toàn.
Ngay cả gia tộc cũng không còn, chỉ còn lại mấy gia lão bên cạnh, cái danh Tộc trưởng của Bối Thảo Xuyên sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
Xa thì không nói, sau khi đầu nhập Lưu Văn Vũ, ông ta cũng không được coi trọng.
“Không được, tuyệt không thể để Thường Sơn Âm cứ như vậy mà rút lui dễ dàng như thế. Một khi hắn rút lui, hy vọng lật bàn nào cũng không có.”
Bối Thảo Xuyên hô to trong lòng.
Ông ta bỗng đứng dậy, quát lớn: “Các vị, không thể đợi thêm được nữa. Thường Sơn Âm đã chống đỡ hết nổi, bọn chúng muốn rút lui. Bây giờ là lúc chúng ta đánh chó mù đường, giết Lang Vương, đoạt lại gia tộc.”
Đám gia lão bên cạnh ông ta cũng nhìn thấy được tình huống trên chiến trường.
Bối Thảo Xuyên đã khiến cho tinh thần bọn họ phấn chấn, chiến ý bừng bừng.
“Giết.”
“Thường Sơn Âm, ngươi chạy không thoát đâu.”
“Lang Vương, có ngon đại chiến ba trăm hiệp với ta.”
Một đám cổ sư tam chuyển dưới sự dẫn đầu của Bối Thảo Xuyên, triển khai tập kích mặt sau đại quân Cát gia.
“Hừ, quả nhiên đã xuất hiện.” Phương Nguyên đã sớm có đoán trước, nhìn thấy những người này, cũng không cảm thấy bối rối.
Hắn biết rõ, đám người Bối Thảo Xuyên không quay trở lại doanh địa nhà mình, chỉ có hai khả năng.
Một là tập kích đại bản doanh Cát gia, áp dụng trả thù. Hai là gấp rút tiếp viện Bùi gia.
Nếu cả ba doanh địa đều bình an vô sự, như vậy những người này nhất định đang tiềm phục chung quanh chiến trường.
Nếu Phương Nguyên công kích doanh địa Bùi gia, cùng chết với Bùi Yến Phi, trong lúc mấu chốt, thế tất hai mặt thụ địch. Bởi vậy rút lui mới là hành động sáng suốt.
“Chỉ là những người này rất kiên nhẫn, đến bây giờ mới bị ta bức ra, có thể thấy được bọn họ toan tính không nhỏ.” Phương Nguyên cưỡi trên người Bạch Nhãn Lang, biểu hiện bình tĩnh.
Cả đám người Cát gia không khỏi bối rối.
Mười hai người Bối Thảo Xuyên người nào cũng đều là cao thủ, công kích đến, một đường đánh đâu thắng đó, mang đến áp lực thật lớn cho bọn họ.
“Thái thượng gia lão đại nhân, bây giờ phải làm thế nào cho tốt?” Cát Quang hỏi.
“Vội cái gì chứ, cứ nghe lệnh ta rút lui là được.” Phương Nguyên cười lạnh.
Rút lui trên sa trường, mạo hiểm rất lớn, rất có thể trong lúc rút lui bị địch nhân truy sát, từ rút lui chuyển thành tan tán. Nhưng kiếp trước Phương Nguyên đã trải qua biết bao chiến trận, đàn sói trong tay thích hợp đoạn hậu nhất. Năng lực rút lui bình yên giữa áp lực hai phe, hắn vẫn phải có.
Hắn điều lang vương sói Mai Rùa đến bên cạnh mình, thu nạp đàn sói, đưa bách lang vương, thiên lang vương về lại đại quân.
Những loại sói bình thường lưu lại bọc hậu, tiêu hao chân nguyên của truy binh.
Quả nhiên, một lát sau, thế xông lên của đám người Bối Thảo Xuyên chậm lại, bắt đầu sử dụng chân nguyên bên trong Không Khiếu.
“Thật ghê tởm, chẳng lẽ cứ như vậy nhìn Thường Sơn Âm rút đi sao?” Bối Thảo Xuyên cắn nát môi, mở to mắt đỏ bừng, vạn phần không cam lòng.
“Bùi Yến Phi, ngươi còn chưa xuất thủ sao? Nếu tối nay không giữ lại được tính mạng của Lang Vương, ba nhà chúng ta làm sao còn mặt mũi tham gia đại hội anh hùng?” Bối Thảo Xuyên gọi.
Bùi Yến Phi hừ lạnh. Ông ta không phải mãng phu. Ông ta biết Bối Thảo Xuyên bây giờ mới tập kích, chính là muốn đem Bùi gia ra làm mồi nhử.
Nhưng ông ta thật sự không muốn buông tha cho Lang Vương Thường Sơn Âm.
Trận chiến này, Cát gia lấy một địch ba. Nếu toàn thân trở ra, đây là sự kiện nhất chiến thành danh, đạp ba nhà bọn họ xuống dưới chân.
Còn nữa, Bùi gia thương vong thảm trọng. Thâm cừu đại hận này làm sao mà không báo được?
Nghĩ đến đây, Bùi Yến Phi lập tức có quyết định.
Chương 624: Ảnh hưởng (1)
Cổ Đập Nồi Dìm Thuyền ngũ chuyển.
Ào ào ào.
Rất nhiều chân nguyên đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng bổ sung cho Không Khiếu đã khô cạn của ông ta.
“Thường Sơn Âm, ngươi nạp mạng đi.” Ông ta hét lớn một tiếng rồi chạy đến.
Đám người Cát gia nhất thời bối rối.
Phương Nguyên mỉm cười, hỏi xung quanh: “Người này là ai?”
Cát Quang thật sự bội phục sự trấn định của Phương Nguyên trong lòng, sự bối rối tiêu tán hơn phân nửa, trầm giọng đáp: “Tộc trưởng Bối gia Bối Thảo Xuyên.”
“Bối Thảo Xuyên, Bùi Yến Phi.... Haha, loạn thế xuất anh hùng, đúng là không tệ, không tệ.” Phương Nguyên cao giọng đánh giá, âm thanh vang vọng cả bầu trời đêm.
Sau đó, hắn nhảy xuống Bạch Nhãn Lang, chuyển sang một con sói lưng còng.
Bạch Nhãn Lang nhảy vọt mấy bước, cùng với vạn thú vương sói Gió, vạn lang vương sói Mai Rùa sóng vai đứng chung cùng một chỗ.
“Đó là...” Bối Thảo Xuyên ngừng lại, con ngươi đột nhiên co rụt.
Sắc mặt Bùi Yến Phi tái xanh, cực kỳ khó coi.
Bạch Nhãn Lang chính là dị thú, chiến lực có thể sánh ngang với vạn thú vương. Trước đó bọn họ quá chú ý Phương Nguyên, không để ý đến Bạch Nhãn Lang. Bây giờ Bạch Nhãn Lang chủ động đứng ra, thân phận lập tức bại lộ.
“Đúng là ghê tởm.” Bùi Yến Phi nghiến răng ken két, bất đắc dĩ ngừng truy kích.
Nếu Phương Nguyên chỉ còn con vạn thú vương sói Gió thì còn dễ nói, nhưng bây giờ lại xuất hiện một con Bạch Nhãn Lang, thực lực như vậy đủ để ngăn chặn truy kích, thậm chí còn có khả năng phản công.
Bùi Yến Phi không dám mạo hiểm, đẩy Bùi gia vào hiểm cảnh.
Ông ta lựa chọn dừng tay.
Bên này, Bối Thảo Xuyên cũng bất đắc dĩ dừng lại.
Ông ta nhìn đại quân rút lui trong bình yên, trong lòng ngoại trừ sa sút tinh thần còn có một cảm giác lạnh: “Lang Vương Thường Sơn Âm, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu át chủ bài?”
Gió đêm gào thét dần dần ổn định lại, sương mù nồng đậm bắt đầu phủ đầy bụi cỏ dại bên chân.
Đại quân Cát gia chậm rãi đi dọc bờ hồ Nguyệt Nha.
Từ trong chiến trường thuận lợi rút lui, trong lòng bọn họ vẫn còn lưu lại chiến ý nóng rực.
Mặc dù cuối cùng vẫn không đánh hạ Bùi gia, nhưng trận chiến này đã triệt để tạo ra uy phong. Người nào của Cát gia cũng hưng phấn trò chuyện với nhau.
“Trận chiến này thật sự đánh quá sung sướng. Ba nhà cẩu thí kia lại muốn tìm Cát gia chúng ta gây phiền phức, thật sự là muốn chết.”
“Hừ, cái gì Trịnh gia, Bối gia, Bùi gia, chẳng qua cũng chỉ thế thôi.”
“Bây giờ doanh địa Bối gia, Trịnh gia đều bị chúng ta công chiến. Bùi gia thương vong cũng rất thảm trọng. Trận chiến tối nay đã giúp Cát gia chúng ta danh dương Bắc Nguyên.”
Lấy lực của một nhà đánh liền ba nhà, chiến tích hào hùng như vậy đủ để đám cổ sư Cát gia cảm thấy tự hào, kiêu ngạo.
“Cũng may chúng ta có Lang Vương Thường Sơn Âm đại nhân.” Một vị cổ sư cảm khái nói.
Lời này lập tức dẫn đến sự hưởng ứng của những người chung quanh.
“Ừm, đúng vậy. Nếu không có đàn sói liều mạng đằng trước, Cát gia chúng ta nhất định sẽ thương vong thảm trọng.”
“Đây chính là chỗ lợi hại của cổ sư Nô đạo. Khó trách rất nhiều thế lực cho dù phải thắt lưng buộc bụng cũng phải bồi dưỡng được một hai vị cổ sư Nô đạo.”
“Lang Vương đại nhân đã trở thành Thái thượng gia lão của tộc ta. Bây giờ đã trở thành người một nhà với chúng ta rồi.”
“Ừm, thật sự là vinh hạnh khi có Lang vương đại nhân bên cạnh chúng ta.”
Trận chiến này khiến cho uy vọng của Phương Nguyên bay vụt lên một trình độ tương đối cao trong lòng người Cát gia.
Phương Nguyên một lần nữa cưỡi trên lưng Bạch Nhãn Lang, bên cạnh là Tộc trưởng và một đám gia lão Cát gia.
Là Thái thượng gia lão, Phương Nguyên thậm chí có quyền bãi nhiệm chức Tộc trưởng của Cát Quang. Đương nhiên, Cát Quang là một quân cờ rất biết nghe lời, Phương Nguyên cũng không định thay thế y.
Đại quân trở lại doanh địa Trịnh gia đầu tiên. Ở đó, cổ sư Cát gia đã sắp xếp xong xuôi, do ba mươi con ốc sên Lam Điền xếp thành một hàng dài vận chuyển
Những con sên này được gọi là cổ Ốc Sên, giống như ốc sên thoát xác.
Nó là cổ tam chuyển, hình thể còn gấp ba lần một con voi, toàn thân màu lam trong suốt như nước, bên ngoài còn có những hạt thủy tinh tròn màu lam, là loại cổ vận chuyển tốt nhất.
Sử dụng những con cổ ốc sên Lam Điền này để vận chuyển vô cùng thuận tiện.
Bọn chúng tiêu hao rất ít chân nguyên. Cổ sư chỉ cần nhét vật phẩm vảo trong cơ thể bọn chúng là được.
Cổ ốc sên Lam Điền không có năng lực công kích. Sau khi nuốt vật phẩm, hình thể của nó cũng sẽ to lớn hơn.
Hiện tại hình dáng của ba mươi con ốc sên Lam Điền đã to gấp năm lần ban đầu, ngay cả vạn lang vương cũng không bằng một nửa của bọn chúng.
Nhưng cho dù vậy, bên trong doanh địa Trịnh gia vẫn còn lại một phần vật tư nhỏ chưa trang bị xong, chỉ có thể tạm thời lưu lại trong doanh địa.
Gia lão ở lại đã đưa lên một bảng danh sách thống kê.
Phương Nguyên xem qua, đúng là phong phú vô cùng.
“Chúng ta phát tài rồi.” Đám người Cát Quang vui mừng nói.
“Lần này đúng là phất nhanh thật.”
“Cướp đoạt nhiều tài sản như thế, Cát gia chúng ta đã sắp sửa trở thành gia tộc cỡ lớn rồi.”
“Những ngày này, chúng ta nhất định phải để cao cảnh giác, tăng cường đề phòng, phòng ngừa thế lực chung quanh đỏ mắt.”
“Nhưng chúng ta xử lý đám cổ sư đầu hàng như thế nào đây? Dựa theo lệ cũ, bọn họ chính là cổ sư nô lệ. Nhưng chúng ta không có nhiều cổ nô lệ như thế.”
Đám người Cát gia không khỏi buồn rầu.
Cát gia chỉ là gia tộc cỡ trung, nội tình yếu kém. Nếu là gia tộc cỡ lớn, năng lực tiêu hóa chiến quả sẽ mạnh hơn nhiều.
Một nhóm người ở lại hiệp trợ phòng thủ. Phương Nguyên căn dặn, nếu đại quân Bùi gia chạy đến, cứ từ bỏ doanh địa Trịnh gia, chủ động rút lui bảo tồn thực lực.
Đại quân Cát gia mang theo ba mươi con cổ ốc sên Lam Điền cùng rất nhiều tù binh tiếp tục trở về.
Sau khi đến doanh địa Bối gia, đội ngũ dừng lại. Khi lên đường, quy mô của đội ngũ lại khổng lồ thêm mấy lần.
Trở lại doanh địa Cát gia, các chiến sĩ của Cát gia được gia tộc Cát gia nhiệt liệt hoan nghênh chào đón.
Tiếng hoan hô vang tận mây xanh, ánh sáng bình minh chiếu sáng trên mỗi gương mặt người Cát gia. Trái lại, gương mặt của những tù binh, người thì như chết cha chết mẹ, người thì chết lặng. Hai bên hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một đường lui về, hắn cũng lo lắng Bùi gia sẽ truy kích.
“Xem ra Bùi Yến Phi vẫn cố kỵ an nguy của gia tộc, tiếc rẻ binh lực, không tiếp tục chủ động xuất kích. Nếu không, trên đường trở về, ta nhất định sẽ gặp nhiều phiền phức. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do ta thả con Bạch Nhãn Lang ra, cho thấy thực lực, để bọn họ nghĩ rằng ta vẫn còn một chiến lực ngang ngửa vạn thú vương.”
Nhưng trên thực tế, Bạch Nhãn Lang của Phương Nguyên chỉ là do hắn dùng cổ Tam Canh thúc lớn mà thôi. Trên người nó hoàn toàn không có một con dã cổ ký sinh nào.
Đây là thế giới của cổ. Không có dã cổ, Bạch Nhãn Lang thậm chí ngay cả thiên lang vương cũng đánh không lại.
Nếu chiến đấu chân chính, Bạch Nhãn Lang cũng chỉ là một con sói hoang mà thôi.
Nếu Bùi Yến Phi, Bối Thảo Xuyên không bị hù sợ, tiếp tục triển khai truy sát, Phương Nguyên sợ rằng sẽ gặp phiền phức.
Hắn đã phát huy một trăm hai mươi phần chiến lực của đàn sói trong tay. Tu hành Lực đạo cũng chỉ vừa mới cất bước, toàn thân trên dưới chỉ có ba mươi quân Lực đạo. Phương diện hồn phách còn chưa đạt đến trình độ Thiên Nhân Hồn.
“Thực lực trong tay ta vẫn còn khá yếu kém. Tối nay chiến liên tục ba trận, lại càng giật gấu vá vai.”
Bây giờ đã tạm thời an toàn, Phương Nguyên kiểm tra lại đàn sói một chút.
Đàn sói vốn từ sáu vạn, tử thương thảm trọng, số lượng còn lại chưa đầy một nửa. Tổn thất lớn nhất là hắn đã mất một con vạn thú vương.
Phương Nguyên có ba con vạn lang vương, nhưng sau trận chiến tối nay, vạn thú vương sói Đêm tử chiến sa trường, vạn lang vương sói Mai Rùa bị thương cực nặng. Mặc dù thương thế đã ổn định lại nhưng đã hôn mê. Toàn thân vạn thú vương sói Gió vết thương chồng chất, dã cổ trên người mất đi cũng không ít, chiến lực trượt dài thảm hại.