Chương 616: Trụ cột vững vàng (2)

Bối Thảo Thằng lắc đầu, lơ đễnh cười nói: “Haha, tuy Lang Vương mạnh nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Cát gia vừa mới chiếm đoạt Nghiêm gia, ăn quá no, bành trướng quá mạnh cũng không phải chuyện tốt. Chỉ cần Uông gia gia nhập, bốn nhà chúng ta liên hợp, tại sao lại sợ một mình Cát gia chứ?”

Tộc trưởng Uông gia trầm ngâm: “Ta không sợ Cát gia, nhưng dù sao Lang Vương cũng vẫn là Lang Vương. Hắn mất tích bí ẩn nhiều năm như vậy, không biết được chuyện gì xảy ra, nói không chừng còn có kỳ ngộ. Lần này hắn xuất thế, tất có toan tính. Nhân vật như vậy, trong tay khẳng định có át chủ bài còn chưa lấy ra.”

Bối Thảo Thằng cười nhạo: “Bất kỳ thanh danh gì cũng chỉ là nói khoác. Tộc trưởng Uông gia cần chi nâng cao người khác mà diệt ý chí của mình chứ? Chúng ta không cần sợ Lang Vương. Hắn ta đã hết thời rồi, cho dù có át chủ bài, cuối cùng cũng chỉ là cổ sư Nô đạo mà thôi. Nếu là cổ sư Nô đạo, chúng ta sẽ có thủ đoạn khắc chế.”

“Nói thật, Bối gia chúng ta cũng có cổ sư Nô đạo, tộc ta cũng có quân đoàn thảo binh, cũng có chỗ cắm dùi ở Bắc Nguyên, hoàn toàn có thể ứng chiến chính diện Thường Sơn Âm. Ngoài ra, Trịnh gia có chiến trận Điện Mâu nghe tiếng gần xa. Tộc trưởng Bùi gia Bùi Yên Phi đại nhân càng là mãnh tướng trứ danh Bắc Nguyên. Bây giờ, ngài ấy đã bước vào tứ chuyển đỉnh phong. Cho dù Lang Vương có thiên quân vạn mã, Bùi Yên Phi đại nhân cũng có thể tung hoành tan tác, trực đảo hoàng long, giết chết hắn.”

Mọi người đều biết, cổ sư Nô đạo kiêng kỵ nhất chính là chiến thuật chém đầu.

Chỉ cần chém đầu thành công, đại quân nghìn vạn lập tức lâm vào hỗn loạn, chủ động sụp đổ.

Nghe Bối Thảo Thằng nói, Tộc trưởng Uông gia vẫn còn do dự nên từ chối, bảo can hệ trọng đại, cần phải cân nhắc thêm vài ngày.

Ánh mắt Bối Thảo Thằng lóe lên sự thất vọng: “Cạn hệ trọng đại, Tộc trưởng Uông gia đại nhân lo ngại cũng đúng. Nhưng việc này nên sớm không nên trễ. Nếu để Cát gia ổn định lại, từng bước tiêu hóa thành quả, khi chúng ta tái chiến, cái giá bỏ ra nhất định sẽ lớn hơn nhiều. Xin Tộc trưởng đại nhân minh xét.”

Tộc trưởng Uông gia gật đầu: “Cùng lắm là ba ngày. Trong khoảng thời gian này, mời các hạ ở lại tộc ta, tộc nhân của ta sẽ khoản đãi.”

Bối Thảo Thằng nghe Tộc trưởng Uông gia nói như vậy, đành phải chủ động từ biệt.

Ông ta vừa mới rời đi, trong phòng khách xuất hiện một người.

Người này rất gầy, da mặt vàng khè, trên cằm còn có ba sợi râu, ánh mắt tinh quang nhấp nháy, là gia lão đắc lực nhất của tộc trưởng Uông gia, am hiểu mưu lược Uông Đức Đạo.

“Tộc trưởng đại nhân, chúng ta phải đồng ý Bối gia, tham gia liên minh lần này sao?” Uông Đức Đạo lo lắng nói.

“Haha, đương nhiên là không rồi. Ngươi đừng lo.” Tộc trưởng Uông gia cười nói.

Uông Đức Đạo thở phào một hơi: “Tộc trưởng anh minh không bị người ta mê hoặc. Tranh bá Vương Đình sắp đến, tiếp theo sẽ là thời gian chiến loạn mấy năm liên tục. Chúng ta tất nhiên phải lấy bảo tồn thực lực làm nhiệm vụ hàng đầu. Tâm tư của ba bộ tộc hạng trung là Bối gia, Bùi gia và Trịnh gia đã rõ rành rành. Nghiêm gia có quan hệ thông gia với Lưu gia. Nghiêm Thúy Nhi là hôn thê của công tử Lưu gia Lưu Văn Vũ. Xem ra bọn họ muốn làm chó săn của Lưu gia, muốn lấy lòng Lưu Văn Vũ công tử, nhưng lại muốn chia sẻ phong hiểm, vì thế lôi luôn tộc ta xuống nước.”

“Ừm.” Tộc trưởng Uông gia gật đầu: “Uông gia chúng ta là gia tộc cỡ lớn, nhất cử nhất động đều phải thận trọng. Cuộc chiến Vương Đình long xà lộn xộn, rốt cuộc ai sẽ trở thành người chiến thắng duy nhất. Chúng ta phải quan sát thật tốt, cẩn thận lựa chọn đối tượng phụ thuộc mới đúng.”

Bắc Nguyên cứ cách mười năm sẽ có một trận bão tuyết kinh khủng, uy lực kinh người, gây họa cho một vực.

Chỉ có tiến vào Vương Đình mới được sự che chở, không bị bão tuyết tác động đến.

Nhưng danh ngạch Vương Đình có hạn, người muốn vào trong lại quá nhiều, nhất định phải trải qua cuộc chém giết thảm liệt, khôn sống mống chết mới có thể quyết ra chi chủ Vương Đình.

Mặc dù Uông gia là gia tộc cỡ lớn, nhưng nội tình nông cạn, không có tâm tranh bá, chỉ muốn phụ thuộc đúng người, trở thành công thần tiến vào Vương Đình tránh thiên tai.

“Nếu chúng ta không thể tiến vào Vương Đình, sau trận bão tuyết, Uông gia tất sẽ bị tổn thất nặng nề, từ thế lực cỡ lớn rơi xuống cỡ trung, cỡ nhỏ, thậm chí bị diệt tộc cũng có khả năng rất lớn. Nhưng nếu chúng ta có thể tiến vào Vương Đình, được Vương Đình cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng, nghỉ ngơi lại sức, vận khí tốt, thậm chí có thể có tư cách cạnh tranh bá chủ Vương Đình lần tiếp theo.” Uông Đức Đạo ngưng trọng nói.

Việc này liên quan đến tồn vong hưng suy của Uông gia, từ trên xuống dưới Uông gia đều cực kỳ thận trọng.

“Như vậy, chúng ta nên xử lý Bối Thảo Thằng này như thế nào?” Tộc trưởng Uông gia hỏi.

Uông Đức Đạo vuốt râu, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Chúng ta nên tiếp đãi người này thật tốt. Ba ngày sau, chúng ta sẽ nhã nhặn từ chối lời mời liên minh của ông ta, đồng thời truyền tin cho Cát gia, lấy lòng Lang Vương, thông báo cho bọn họ biết việc này, để bọn họ chó cắn chó, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu. Nếu có cơ hội, cũng không ngại làm một lần ngư ông đắc lợi.”

“Haha, lời của Đức Đạo rất hợp với ta.” Tộc trưởng Uông gia không khỏi cười to vài tiếng.

Nhìn bức thư trong tay, Tộc trưởng Cát Quang của Cát gia cảm thấy lo lắng.

Ở bên cạnh y, gia lão Cát gia cũng im lặng.

Trong vương trướng Cát gia, không khí ngưng trọng khiến người ta phải ngạt thở.

“Bối gia, Bùi gia, Trịnh gia liên hợp muốn chế tài chúng ta. Bây giờ lại còn trắng trợn mời chào minh hữu. Hôm nay Uông gia đến mật báo, chỉ sợ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ xâm phạm chúng ta, chư vị gia lão có kế sách gì không?” Cát Quang lên tiếng hỏi.

“Việc này không ổn. Tộc ta vừa mới chiếm Nghiêm gia, mặc dù sĩ khí dâng cao, nhưng chúng ta còn chưa tiêu hóa xong chiến quả của mình.”

“Một khi địch nhân xâm phạm, khó tránh khỏi tộc nhân Nghiêm gia vừa mới đầu hàng sẽ nổi lên dị tâm.”

“Đến lúc đó bọn họ nội ứng ngoại hợp, Cát gia chúng ta bị diệt cũng không xa.”

“Chi bằng chúng ta rút lui?”

“Rút lui? Rút lui đi đâu? Bây giờ còn doanh địa thì còn có thể cố thủ. Một khi rút lui, chẳng còn cái gì để cố thủ, chẳng lẽ chờ mấy nhà kia bao vây chặn đánh sao?”

Các gia lão nghị luận ầm ĩ.

Cát Quang thất vọng nhìn một chút. Đám gia lão mỗi người một câu, nhưng không ai đưa ra được đề nghị đáng tin cậy nào.

Ngược lại, không khí trong trướng trở nên áp lực hơn, đấu chí dần dần tan rã.

“Được rồi, không cần nói nữa.” Y giơ tay, ngăn các gia lão thảo luận.

“Không dối gạt các vị, mấy ngày trước, Lang Vương Thường Sơn Âm đã đáp ứng trở thành Thái thượng gia lão của tộc ta. Việc này cần mời ngài ấy đến.” Cát Quang lên tiếng.

Việc này vốn giữ kín không nói ra, lúc này nói ra, chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim, khiến các vị gia lão giật mình.

“Lang Vương đại nhân trở thành Thái thượng gia lão tộc ta rồi sao?”

“Tốt tốt, đây chính là chuyện vui.”

“Có Lang Vương đại nhân ở đây, chúng ta sẽ có hy vọng sống sót.”

Không khí nặng nề trong trướng lập tức bị quét sạch. Sĩ khí sa sút nhanh chóng được dâng lên. Đây chính là tác dụng của cường giả, là trụ cột vững vàng chống trời đạp đất trước nguy hiểm.

Nhìn thấy cảnh này, Cát Quang rốt cuộc đã hiểu vì sao trong một bộ tộc, chỉ có cổ sư có tu vi cao mới có quyền lợi trở thành cao tầng.

Phương Nguyên được mời đến vương trướng của Cát gia.

“Sao, có ba nhà muốn liên minh đối phó chúng ta?” Phương Nguyên nghe được tin tức này, ánh mắt lóe lên, chợt hỏi: “Là ba nhà nào?”

Lúc này có gia lão hồi đáp: “Khởi bẩm Thái thượng gia lão đại nhân, theo thứ tự là Bùi gia, Bối gia và Trịnh gia.”

Dừng lại một chút, vị gia lão này bổ sung: “Tộc trưởng Bùi gia là Bùi Yên Phi có tu vi tứ chuyển đỉnh phong, mãnh tướng nổi danh Bắc Nguyên. Mặc dù Bối gia chỉ là gia tộc trung đẳng, lại nuôi dưỡng hai vị cổ sư Nô đạo. Trịnh gia thì thành lập chưa được bao lâu, nhưng chiến trận Điện Mâu lại có uy lực bất phàm.”

Chương 617: Thời tiết tốt để giết người

Phương Nguyên gật đầu. Hắn nghe được tên của một người quen, là Bùi Yên Phi.

Người này đích thật là mãnh tướng hiếm có của Bắc Nguyên, đầu nhập vào Lưu Văn Vũ, lập tức trở thành mãnh tướng thứ ba dưới trướng Lưu gia.

Sau mấy chiến dịch, ông ta thường đơn thương độc mã đánh vào, tả xung hữu đột, nhiễu loạn trận địa của địch, tung hoành bên trong, chém giết địch thủ.

Về phần Bối gia, Trịnh gia, mặc dù Phương Nguyên không có ấn tượng, nhưng cũng không cản hắn tính ra được thực lực của hai nhà kia.

Hai nhà này, bất luận nhà nào cũng đều tương đương với Cát gia khi còn ở Hồng Viêm cốc.

Bối gia có hai vị cổ sư Nô đạo, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có thể chính diện chống cự đàn sói trong tay Phương Nguyên. Còn Trịnh gia lập nghiệp dựa trên chiến trận Điện Mâu, đây là bản lĩnh giữ nhà của Trịnh gia, tất nhiên không thể khinh thường.

“Nhưng ta đang đúng lúc cần rất nhiều hồn phách để tưới núi Đãng Hồn, dùng để lớn mạnh hồn phách của ta. Ba nhà liên minh, có thể giết không ít người. Hahaha...”

Nghĩ đến đây, khóe miệng Phương Nguyên hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh.

“Ba nhà kết thành liên minh, tình thế nguy cấp. Thường Sơn Âm thúc thúc, Cát gia chúng ta nên làm gì đây?” Cát Quang khẩn thiết hỏi thăm.

Phương Nguyên bỗng nhướng mày, giọng nói tràn ngập sát khí: “Còn có thể làm sao? Đối phương đã muốn giết chúng ta, vậy chúng ta tiên phát chế nhân (ra tay trước chế ngự địch), trực tiếp tấn công. Mọi người cần phải biết, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.”

“Cái gì? Tấn công?”

Nghe xong, cao tầng Cát gia đều thất kinh.

Trước đó bọn họ thương nghị, có người đề nghị rút lui, có người đề nghị cố thủ, nhưng không một ai đưa ra ý nghĩ tấn công.

Suy nghĩ này thật sự quá cấp tiến, quá mạo hiểm. Dù sao thực lực ba nhà liên minh vượt xa Cát gia.

Cát gia vừa mới thu nạp thù binh Nghiêm gia, bản thân cũng có được nội tình.

“Trực tiếp tấn công có phải quá mức điên cuồng rồi không?” Các gia lão nhìn nhau, hiểu được cảm nhận của nhau, nhưng ngại uy thế của Phương Nguyên, bọn họ không dám nói rõ.

Nhất thời, mọi người đều im lặng.

Cát Quang do dự một chút, rốt cuộc lên tiếng: “Thường Sơn Âm thúc thúc, bây giờ địch mạnh ta yếu, bên ta muốn xuất kích đầu tiên, chẳng lẽ phải từ bỏ doanh địa vững chắc sao?”

Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Các người nghĩ như vậy, kẻ địch cũng sẽ nghĩ như vậy. Chính bởi vì như thế, chúng ta mới chủ động xuất kích, đánh cho đối phương trở tay không kịp.”

“Đêm nay, chúng ta sẽ tập kết tinh nhuệ cùng một chỗ, tiến hành dạ tập. Nhà nào gần chúng ta nhất?”

“Bối gia, tiếp theo là Trịnh gia. Bùi gia cách chúng ta xa nhất.” Cát Quang đáp.

Phương Nguyên cười lạnh: “Rất tốt, vậy chúng ta diệt Bối gia trước, sau đó là Trịnh gia, cuối cùng tùy thời xử lý Bùi gia. Trận chiến này rất thảm khốc, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý. Thâu tóm được ba nhà, Cát gia chúng ta sẽ tiến thêm một bước lớn mạnh.”

Các gia lão nhìn nhau, âm thầm líu lưỡi, thán phục hùng tâm của Phương Nguyên.

Với tình huống Cát gia, lại muốn tiêu diệt, thôn tính liên minh kẻ địch cường đại hơn mình gấp hai ba lần. Đây là điều mà gia lão không bao giờ dám nghĩ đến.

Thấy mọi người còn do dự, Phương Nguyên vung tay lên: “Cứ làm như vậy đi, mọi người đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.” Mọi người đành phải đồng ý.

Đêm đó, gió đêm gào thét, trăng treo trên cao.

Cánh cửa doanh địa Cát gia mở rộng, đàn sói như nước lũ, nhanh chóng dâng trào. Rất nhiều cổ sư xen lẫn bên trong, ẩn chứa sát cơ.

“Thời tiết thật là tốt. Đúng là thời tiết tốt để giết người.” Phương Nguyên ngồi trên lưng một con dị thú, cười ha hả.

Dị thú này là con Bạch Nhãn Lang, vốn còn nhỏ, nhưng được Phương Nguyên sử dụng cổ trùng Trụ đạo kích thích, tăng tốc trưởng thành. Bây giờ hình thể của Bạch Nhã Lang đã lớn mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Một thân lông trắng như tuyết, cơ thể như nước chảy, thần tuấn dị thường, chỉ là chưa bằng sói lưng còng.

Chiến lực của nó chỉ mới bằng với Bách Lang Vương bình thường. Trên người còn chưa có dã cổ ký sinh.

Dã cổ ký sinh trên người thú vương phải cần có thời gian. Trong quá trình trưởng thành của thú vương, sẽ có một số dã cổ chủ động đầu nhập vào.

Do tốc độ trưởng thành của con Bạch Nhãn Lang này quá nhanh, thiếu thời gian tích lũy nội tình, lại thường ở bên cạnh Phương Nguyên, cho nên trên người mới không có dã cổ.

Phương Nguyên quyết định biến nó thành tọa kỵ đặt ở bên cạnh. Có đôi khi nhờ thị lực của nó để tiến hành điều tra.

Đại quân một đường lao thẳng đến Bối gia.

Doanh địa Bối gia nằm trên đồi núi. Trên gò núi vốn mọc một khu rừng, đã bị Bối gia đốn hầu như không còn, dựng thành một tường thành doanh địa cao lớn.

Trên tường thành có dựng tháp quan sát, ánh đèn sáng như ban ngày, chiếu rọi chung quanh doanh địa. Mặt ngoài tường thành có gai gỗ lởm chởm như đá. Một số cổ sư Bối gia đứng cách nhau, không khí phòng vệ trang nghiêm.

“Đại nhân, thật sự phải tấn công sao?” Khi đoàn người đã đến rất gần, Cát Quang đánh giá tường thành, trong lòng do dự có ý định muốn lùi bước.

Phương Nguyên mỉm cười: “Sẽ chiến thắng thôi.”

“Thái thượng gia lão đại nhân dựa vào đâu mà nói như vậy?” Có gia lão không hiểu, lập tức lên tiếng hỏi.

Phương Nguyên chỉ vào tường thành: “Chính bởi vì tường thành quá kiên cố, khiến cho cổ sư Bối gia sinh ra lười biếng, chỉ có một số cổ sư phòng thủ. Chúng ta có thể lén lút đến gần như vậy chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Còn nữa, ánh đèn quá sáng, là Bối gia muốn cho đám đạo chích nản lòng mà thối lui. Phô trương thanh thế như vậy, trong đầu thì cho rằng nhà mình đã phòng thủ sâm nghiêm, nhưng ngược lại lại bại lộ bản thân quá nhiều.”

Nghe xong, trong lòng gia lão Cát gia lập tức ổn định lại.

Phương Nguyên tiếp tục dặn dò: “Đợi chút nữa, ta sẽ dẫn đàn sói tiền trạm phá tan tường thành. Các người phái tù binh đầu hàng của Nghiêm gia công kích, cổ sư Cát gia đốc chiến. Nếu có người muốn bỏ chạy làm loạn, giết ngay tại chỗ.”

Giọng nói lạnh như băng khiến mọi người run lên trong lòng.

Vừa dứt lời, không đợi gia lão đáp lại, Phương Nguyên đã vẫy tay, hai con vạn lang vương suất lĩnh đàn sói xông ra như một bóng ma. Chỉ sau mấy giây đã xông vào bên trong ánh đèn.

“Sói, tại sao lại có nhiều sói như vậy chứ?” Cổ sư Bối gia dụi mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Có địch tập kích, có địch tập kích.” Có người kịp phản ứng, lớn tiếng gào thét, thôi động cổ trùng phát ra tín hiệu.

“Ngăn cản bọn chúng, đội trợ giúp sẽ đến ngay.” Các cổ sư ra sức hò hét.

Nhưng thế công của Phương Nguyên quá mãnh liệt, hai nắm đấm sắt như thể đã được tụ lực cả nửa ngày.

Chiến lực của vạn lang vương tuyệt không được phép khinh thường. Một con vạn lang vương cần phải có một vị cổ sư tứ chuyển, cộng thêm một đám cường giả tam chuyển mới có thể ứng đối.

Hai con vạn lang vương dưới sự điều khiển của Phương Nguyên, đã phấn đấu quên mình, phát ra trùng kích mạnh nhất.

Ầm ầm ầm.

Mỗi một lần va đập khiến cho lòng người phải run sợ. Tường thành kiên cố lúc này giống như một tờ giấy mỏng, lay động trong gió.

Nhất là vạn lang vương sói Mai Rùa, da dày thịt béo, thể trạng cường tráng, là đối tượng tạo thành nguy hại lớn nhất cho tường thành.

Cổ sư Bối gia vội vàng đánh trả, nhưng công kích thưa thớt đều bị dã cổ phòng ngự trên người vạn lang vương chống đỡ.

Khi đội ngũ cứu viện Bối gia chạy đến, vừa lúc nhìn thấy tường thành đổ sụp, hai con vạn lang vương suất lĩnh đàn sói xông vào doanh địa.

“Vạn thú vương sói Đêm, vạn lang vương sói Mai Rùa.” Tộc trưởng Bối gia đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt hiện lên sự cả kinh.

Đây là hai loại sói khác biệt nhau, chưa từng có chuyện liên hiệp lại. Nếu có, chỉ có một trường hợp, đang có người khống chế đằng sau.

Rốt cuộc ai là người đứng đằng sau khống chế?

Tộc trưởng Bối gia cũng không suy nghĩ nhiều, trong đầu đã hiện lên tên của một người, Lang Vương Thường Sơn Âm.

“Thường Sơn Âm...” Tộc trưởng Bối gia nghiến răng, hai mắt muốn phun lửa.

Nhưng lửa giận của ông ta cũng không ngăn cản đàn sói tấn công.

Dã thú bình thường thì coi như không để ý, nhưng dưới sự chỉ huy của Phương Nguyên, sức mạnh và trí tuệ đã được phối hợp với nhau.

Chương 618: Chết đi, chết đi! (1)

Bối gia cực lực ngăn cản, tạo thành mấy đạo phòng tuyến. Nhưng đàn sói của Phương Nguyên vẫn công thành, còn Phương Nguyên thì bất kể thương vong, cứ thế mà tấn công.

Các cổ sư Cát gia đi theo sau lưng đàn sói gần như trở thành quần chúng.

Tứ chuyển, cổ Thảo Khôi.

Tộc trưởng Bối gia điên cuồng rót chân nguyên, rót xuống đồng cỏ dưới chân.

Cỏ xanh trong phút chốc dài cao cỡ một người, hóa thành một hàng khôi lỗi bằng tre, cầm trường kiếm lá xanh trong tay.

Đây là thảo kiếm tinh binh.

Rất nhiều thảo kiếm tinh binh trợ giúp tiền tuyến, xông giết đàn sói.

Có sự trợ giúp của thảo kiếm tinh binh, quả nhiên thành công ngăn cản thế công của đàn sói. Bọn chúng kết thành trận chung quanh vương trướng, giống như bàn thạch màu xanh, ngăn cản xung kích như thủy triều của đàn sói.

Nhưng tình huống này cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Chân nguyên Tộc trưởng Bối gia tiêu hào hầu như không còn, thảo kiếm tinh binh không được bổ sung, bàn thạch dần dần thu nhỏ, cuối cùng bị đàn sói bao phủ dưới chân.

“Rút lui, chúng ta rút lui về phía Trịnh gia. Chỉ cần chúng ta còn sống, Bối gia sẽ lưu lại hỏa chủng, còn có ngày trùng kiến.” Tộc trưởng Bối gia thấy đại thế đã mất, quả quyết rút lui.

“Haha.” Phương Nguyên cưỡi Bạch Nhãn Lang nhìn cao tầng Bối gia chạy trối chết, cất tiếng cười to.

“Đại nhân, chúng ta thắng rồi.” Cát Quang vô cùng kích động.

“Chỉ thắng được một phần ba thôi. Để lại một số nhân thủ quét sạch chiến trường, còn chúng ta tiếp tục truy sát.” Phương Nguyên vung tay lên, ngàn vạn đàn sói gào thét, thay đổi phương hướng, phóng đến hướng Trịnh gia.

“Bọn chúng đang truy sát chúng ta.” Cổ sư Bối gia đang chạy trốn nhìn thấy quân thế như vậy, bị dọa đến vãi cả linh hồn.

“Không đúng, mục tiêu kế tiếp của Thường Sơn Âm chính là Trịnh gia.” Có người bừng tỉnh.

“Hắn công chiếm nhà ta thì không nói, còn muốn tiến đánh Trịnh gia?” Có người giận dữ hét lớn.

“Tộc trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chân nguyên của ta sắp tiêu hao hết rồi. Không bao lâu nữa sẽ bị đuổi kịp.” Có người sốt ruột kêu to.

Tộc trưởng Bối gia do dự một lát. Chân nguyên của ông ta cũng không còn nhiều, đành phải thay đổi phương hướng, chui vào rừng rậm bên cạnh.

Phương Nguyên suất lĩnh đại quân, không để ý đến bọn họ, mà thẳng hướng Trịnh gia.

“Hắn không có đuổi theo, quả nhiên là đến Trịnh gia.” Cao tầng Bối gia thở hổn hển, đứng trong rừng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn đàn sói chạy qua.

Sắc mặt Tộc trưởng Bối gia tái xanh, hai tay nắm chặt đến gân xanh nổi lên. Cừu hận và tức giận như ngọn lửa thiêu đốt ông ta muốn bùng nổ, nhưng ông ta lại không thể làm gì.

“Điện mâu chuẩn bị.” Tộc trưởng Trịnh gia đích thân ra trận, lớn tiếng gầm lên.

Sau khi Phương Nguyên suất lĩnh đại quân nghiền ép Bối gia xong, đã ngựa không dừng vó, thẳng đánh doanh địa Trịnh gia.

Phòng chiến thảm liệt trong nháy mắt bộc phát.

Phương Nguyên vận dụng hai con vạn lang vương tấn công, một hơi đột phá hai đạo phòng tuyến của Trịnh gia, nhưng đến đạo thứ ba thì bị chặn lại.

Ngăn lại đợt tấn công như thủy triều của đàn sói chính là quân đoàn Điện Mâu, vương bài nghe tiếng của Trịnh gia ở Bắc Nguyên.

Những cổ sư nhị chuyển đứng trên tường thành thứ ba, xếp thành một hàng, ngưng kết thành một luồng khí thế mãnh liệt, đúc thành huyết nhục trường thành.

Nghe tiếng rống của Tộc trưởng, đám cổ sư lập tức đưa tay phải ra, rút chân nguyên từ bên trong Không Khiếu tưới vào ấn ký thiểm điện lòng bàn tay phải.

Đây là cổ Điện Mâu ký sinh.

Sau đó, đám người Cát gia nhìn thấy lòng bàn tay các cổ sư phát ra điện quang, trong nháy mắt hình thành trường mâu màu xanh bạc.

Mỗi thanh trường mâu dài bốn thước, hoàn toàn được ngưng kết từ thiểm điện. Điện quang nhấp nháy, đồng thời phát ra âm thanh xì xì.

“Bắn!” Tộc trưởng Trịnh gia rống to một tiếng.

Ông.

Nháy mắt, năm trăm tám mươi điện mâu đồng loạt bắn ra, vẽ thành một đường vòng cung dày đặc trên không trung.

Điện quang lóe sáng, nhất thời chiếu sáng cả chiến trường. Màu xanh ánh lên gương mặt của mỗi người.

Điểm khác biệt chính là, sắc mặt đám người Cát Quang tái xanh, còn Tộc trưởng Trịnh gia thì cười ngạo nghễ.

Điện mâu bay vụt xuống giống như mưa to, công kích đàn sói bên dưới.

Ngay cả phần lưng cứng như giáp của sói Mai Rùa cũng bị điện mâu xuyên thủng, càng không nói đến phòng ngự yếu kém như sói Gió, sói Đêm.

Điện mâu bắn ra, uy lực phi phàm, trong nháy mắt đã dọn sạch một mảng lớn chiến trường.

Đàn sói vốn đang dày đặc lập tức trở nên thưa thớt.

Hơn năm trăm con sói đồng loạt ngã xuống, thế công của đàn sói vì thế mà trì trệ.

“Haha, xem đi, đây chính là quân đoàn Điện Mâu của tộc ta.”

“Có quân đoàn cường đại này, ai dám khinh thường tộc ta?”

“Đây là tường thành huyết nhục mạnh nhất của chúng ta, cho dù có nhiều sói hơn nữa thì làm được gì?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám cổ sư Trịnh gia hưng phấn gào thét, sĩ khí mãnh liệt, trái lại sắc mặt đám người Cát gia vô cùng nặng nề.

“Thường Sơn Âm.” Tộc trưởng Trịnh gia vận dụng cổ khuếch đại âm thanh, âm thanh được phóng đại mấy lần, lấn áp chiến trường đang hỗn loạn.

“Ngươi tự dưng xâm phạm tộc ta, đại hội anh hùng còn chưa bắt đầu, ngươi đã cố tình làm bậy, mở ra chiến sự, quả thật vô pháp vô thiên. Ngươi điên cuồng giết chóc, chắc chắn sẽ phải chịu chế tài của các tộc Bắc Nguyên liên hợp lại. Bây giờ, nhân lúc ngươi còn chưa tạo thành sai lầm quá lớn, hối hận vẫn còn kịp, nhanh chóng thối lui. Nếu không, ta sẽ công khai chuyện ác của ngươi, biến ngươi thành con chuột người người kêu đánh ở Bắc Nguyên.” Tộc trưởng Trịnh gia cảnh cáo.

“Thái thượng gia lão đại nhân...” Gia lão Cát gia vội vã nhìn Phương Nguyên, biểu hiện do dự.

Phương Nguyên điên cuồng tấn công như vậy, đích thật đã phạm vào quy củ. Mặc dù ba nhà liên minh muốn đối phó Cát gia, nhưng vẫn chưa thành sự thật. Chứng cứ mà Cát gia thu thập chưa đủ để chứng minh điều gì.

Mặc dù cổ sư Bắc Nguyên rất thiện chiến, nhưng không phải đánh điên đánh loạn, mọi thứ đều phải nói lý do.

Lý do càng đúng, càng nghiêm túc tất nhiên lại càng tốt.

Cuộc chiến Vương Đình còn chưa bắt đầu, các bộ tộc đã khắc chế lẫn nhau. Lúc trước Cát gia còn ở Hồng Viêm cốc, thực lực của Man gia cao hơn Cát gia, nhưng vẫn không trực tiếp ra tay, mà là dùng âm mưu thủ đoạn, kích thích đàn sói tấn công. Điều này là do Man gia vẫn không tìm được lý do chính đáng chiếm đoạt Cát gia.

Đây chính là quy củ Chính đạo, quy tắc trò chơi giữa các bộ tộc ở Bắc Nguyên.

Lần này Phương Nguyên dẫn đầu Cát gia đánh thẳng ba nhà liên minh, hiển nhiên là đã phá hỏng quy củ này. Không có lý do chính đáng, chính là không có đại nghĩa.

Hành vi xâm lược ác liệt của Cát gia như vậy, khiến cho Cát gia bị cô lập. Làm không tốt, Cát gia sẽ bị các tộc lớn đề phòng và chán ghét, thậm chí còn là đối tượng bị thảo phạt.

Vì thế, cao tầng Cát gia rất lo lắng, nhưng vì ngại thực lực và uy vọng của Thường Sơn Âm, cho nên mới không công khai phản đối.

Bây giờ thế công của đàn sói đã bị ngăn cản, mọi người Cát gia đều cảm thấy lo lắng.

Gương mặt Phương Nguyên vẫn không có biểu hiện gì, ngồi trên Bạch Nhãn Lang, nhìn chằm chằm tường thành cổ sư bên trên.

“Quân đoàn Điện Mâu đúng là không tầm thường.”

Ánh mắt của hắn lấp lóe không yên, nhìn ra được mánh khóe trong đó.

Trong toàn bộ quân đoàn Điện Mâu Trịnh gia, có hơn năm trăm người thi triển công kích, nhưng nhân vật mấu chốt lại trốn trong góc, là hơn một trăm cổ sư được bảo vệ chặt chẽ.

Đám cổ sư này lợi dụng cổ trùng trong tay, tăng cường uy lực cho điện mâu, hoặc ngưng kết sức mạnh điện mâu, tập trung thành thủ đoạn công ích rất mạnh.

Phương Nguyên chuyển ánh mắt đến vạn thú vương sói Đêm và vạn lang vương sói Mai Rùa.

Hai con lang vương này do Tộc trưởng Trịnh gia đích thân ra tay, cùng với quân đoàn điện mâu hợp lực chặn đánh, không thể không bại lui.

Trên người bọn chúng toàn là vết thương. Vạn lang vương sói Mai Rìa còn đỡ được một chút, chứ cổ phòng ngự của vạn thú vương sói Đêm đã bị đánh chết, toàn thân máu me đầm đìa, có vài chỗ vết thương sâu đủ thấy xương.

Mặc dù những vết thương này đã được Phương Nguyên vận dụng cổ Lang Yên chữa trị hơn phân nửa, nhưng chiến lực của vạn thú vương sói Đêm đã giảm xuống một cấp độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play