Chương 613: Cá Bong Bóng (2)
Ở trong đó, không chỉ có dã thú bình thường, còn có dị thú như Bạch Nhãn Lang, sói Thổ Hào, sói Tham...
Đương nhiên, sói hoang có chiến lực sánh ngang với cổ tiên là không có. Nhưng theo Phương Nguyên được biết, bên trong phúc địa Lang Gia có giấu một con sói Đào Thái.
“Trong tay ta có ba đàn sói lớn, trong đó đàn sói Đêm đã có một con Vạn Thú Vương. Nếu Sói Gió, sói Mai Rùa cũng có một con Vạn Thú Vương thống lĩnh, ta không cần khống chế nhiều con Bách Lang Vương, Thiên Lang Vương như vậy, sẽ giảm bớt được nhiều gánh nặng khi ngự thú, từ đó giảm bớt áp lực cho hồn phách, hợp nhất càng nhiều đàn sói hơn.”
Phương Nguyên cũng không tính thay đổi đàn sói. Đó chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện.
Hắn quyết định phát triển lớn mạnh đàn sói trong tay.
Tiểu Hồ Tiên đã thay hắn truyền đi thần niệm, hỏi thăm giá cả của con Vạn Lang Vương của sói Mai Rùa.
Cổ Tiên giao dịch tự xưng là Nam Hải Quy Tiên. Ông ta muốn một vạn gốc cỏ Thổi Tiêu.
Cỏ Thổi Tiêu là đặc sản của Bắc Nguyên, mỗi một cọng cỏ đều có hình dáng của một cây trường tiêu dựng đứng. Khi gió thổi, âm thanh sẽ rót vào cái lỗ trên cỏ Thổi Tiêu, khi đó sẽ phát ra tiếng tiêu rất êm tai.
Thân cỏ Thổi Tiêu là nguyên liệu phổ biến khi luyện cổ, đồng thời trong một số bụi cỏ Thổi Tiêu lớn sẽ có những loại cổ trùng Âm đạo, Mộc đạo.
Trong tay Phương Nguyên không có cỏ Thổi Tiêu. Mặc dù hắn biết vị trí cỏ Thổi Tiêu trên thảo nguyên, nhưng bây giờ đang trái mùa, cỏ Thổi Tiêu chỉ mới là hạt giống chôn dưới lòng đất, còn chưa sinh trưởng.
Phương Nguyên biết tình huống này nhưng cũng không hết hy vọng, nói với Tiểu Hồ Tiên: “Ngươi hỏi xem, đối phương có lấy tiên nguyên thạch không?”
Tiểu Hồ Tiên truyền thần niệm. Sau khi trao đổi vài câu, nó bẩm báo lại: “Chủ nhân, ông ấy nói ông ấy đang có hai vạn sói Mai Rùa có thể bán, nhưng yêu cầu hai khối tiên nguyên thạch.”
Phương Nguyên cười nhạo. Ra giá quá cao rồi đấy. Tiên nguyên thạch rất quý, sói Mai Rùa chẳng qua chỉ là dã thú bình thường, nhưng mua bán vẫn phải là một quá trình cò kè mặc cả.
Sau một phen cò kè mặc cả, Phương Nguyên đã dùng một khối tiên nguyên thạch mua ba vạn sói Mai Rùa của Nam Hải Quy Tiên, đồng thời còn mua được một con vạn lang vương của sói Mai Rùa.
Đạt thành giao dịch, Phương Nguyên lại mua thêm một vạn tám ngàn con sói Gió cộng thêm một con vạn thú vương sói Gió; hai vạn sói Đêm, năm ngàn sói Râu Độc, sáu ngàn sói Nước, tiêu tốn hết hai khối rưỡi tiên nguyên thạch.
Cái này cũng chưa hết.
Đàn sói tiến vào phúc địa Hồ Tiên vốn là một sự khảo nghiệm nghiêm trọng đối với sinh thái, sinh ra rất nhiều ảnh hưởng. Ít ra, Phương Nguyên phải bổ sung thức ăn cho đàn sói này. Nếu không, bọn chúng sẽ vì thức ăn không đủ trong phúc địa mà chết đói.
Bên trong phúc địa Hồ Tiên có không ít dã thú.
Ví dụ như thỏ rừng, gà rừng, nhưng những loại động vật đó lại là thức ăn cung cấp cho hồ ly.
Phúc địa Hồ Tiên nuôi dưỡng rất nhiều hồ ly, có Hồng hồ, Kim hồ, Vân hồ, Phong hồ, Thu Thủy hồ, Lưu Quang hồ...
Đàn hồ ly này đã chịu tổn thất nặng nề trong lần địa tai thứ sáu nhưng vẫn duy trì được nòi giống. Trải qua rất nhiều năm nghỉ ngơi lấy lại sức, chúng đã dần dần mở rộng quy mô, khôi phục nguyên khí.
Nếu thức ăn không đủ, tất sẽ sinh ra tình huống đàn sói săn mồi hồ ly, hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, được không bù mất.
Để đảm bảo đàn hồ ly và đàn sói, Phương Nguyên tiếp tục lựa chọn thức ăn bên trong Bảo Hoàng Thiên.
“Cá chép Hoàng Kim, cá trích Thanh Ngọc, cá Mập Bùn, chọn loại nào thì tốt đây... A, có trứng cá Bong Bóng.”
Trong lúc Phương Nguyên đang chọn lựa, ngoài ý muốn phát hiện có cổ tiên bán trứng cá Bong Bóng.
Hắn lập tức mua ngay.
Nhưng trứng cá Bong Bóng vẫn khiến cho một số cổ tiên chú ý, tạo thành cảnh tượng đấu giá.
Phương Nguyên quyết định thật nhanh, tăng giá đến một khối tiên nguyên thạch.
“Số trứng cá này chẳng qua chỉ có hơn hai vạn, nhưng có người lại ra giá một khối tiên nguyên thạch.”
“Người này điên rồi. Cho dù ấp thành công, cá Bong Bóng cũng chỉ có hơn ba nghìn con mà thôi. Mặc dù rất quý nhưng cũng không đáng một khối tiên nguyên thạch.
Đám cổ tiên phát ra thần niệm trào phúng, khinh bỉ.
Nuôi ấp cá Bong Bóng rất khó, chỉ có khoảng ba mươi phần trăm tỷ lệ sống sót. Theo như bọn họ nghĩ, cái giá mà Phương Nguyên bỏ ra hơi cao.
“Nếu ta nhớ không lầm, cuối năm nay sẽ có hai vị cổ tiên đánh nhau trên biển Bong Bóng. Kịch độc ăn mòn toàn bộ cá Bong Bóng, biến nó thành tuyệt chủng. Đến lúc đó, giá của cá Bong Bóng sẽ tăng gấp mười lần.” Có được số trứng cá này, Phương Nguyên cười lạnh.
Có thể thành tựu cổ tiên, tất cả đều là nhân trung long phượng, thiên chi kiêu tử. Ngoại trừ một số tiên nhị đại không nghề không nghiệp, tuyệt đại đa số cổ tiên đều là nhân tinh trong nhân tinh. Nếu Phương Nguyên không ra giá cao như vậy, muốn chiếm số trứng cá này tuyệt đối rất khó.
“Đến hậu thế, đại chiến năm vực bộc phát, giá cả trứng cá Bong Bóng này sẽ tăng lên gấp trăm lần.”
Cá Bong Bóng là đặc sản của Nam Hải, có hình dáng rất lạ, bong bóng cá trong suốt tròn vo, căng tròn như một quả bong bong căng đầy bọt khí. Phía trước bong bóng còn điểm hai điểm to như hạt vừng, chính là mắt của cá. Vây cá, đuôi cá đều có kích thước rất nhỏ, cung cấp động lực yếu ớt.
Cá Bong Bóng khác với các loại cá khác. Cách nó di chuyển phần lớn là bởi lên bơi xuống. Khi cá Bong Bóng gặp nguy hiểm, để tránh né kẻ địch, bọn chúng sẽ nổi lên mặt nước, thậm chí bay lên không trung.
Có một số cá Bong Bóng quanh năm lơ lửng trên không trung, nuốt vi trùng trong không khí chứ không sinh sống trong nước.
Tác dụng lớn nhất của cá Bong Bóng chính là gia tăng sản xuất cổ trùng.
Khi cá Bong Bóng nuốt cổ trùng vào trong bụng, cổ trùng sẽ nhận được sự bảo vệ và dinh dưỡng, dần dần biến thành cổ, sau đó phá bong bóng cá bay ra ngoài.
Chính bởi vì như thế, xác suất luyện cổ thành công sẽ tăng lên. Trong đại chiến năm vực, cá Bong Bóng trở thành vật phẩm được các cổ tiên cạnh tranh gay gắt.
“Cứ chậm rãi nuôi dưỡng số cá Bong Bóng này. Mặc dù xác suất thành công chỉ có ba thành, nhưng chỉ cần cẩn thận chăm sóc, mấy chục năm sau, ta đã có thể tự cung tự cấp. Sau trăm năm nữa, ta có thể hình thành quy mô ít nhất năm mươi vạn, cùng với cổ Tinh Huỳnh, tuyệt đối là vật phẩm hút hàng trong đại chiến năm vực.”
Trứng cá Bong Bóng là thu hoạch ngoài ý muốn, mang đến cho Phương Nguyên một sự vui mừng nho nhỏ.
“Có cá Bong Bóng, ta không cần mua cá Mập Bùn nữa. Mặc dù cá Mập bùn dễ nuôi nhất, nhưng loại cá này sẽ ăn hết trứng cá Bong Bóng. Khi đói bụng, ngay cả bùn đất cũng ăn luôn.”
“So sánh với nhau, cá chép Hoàng Kim và cá trích Thanh Ngọc, một loại nuốt hoàng kim, một loại dùng ngọc thạch làm thức ăn, hoàn toàn không có hứng thú với cá Bong Bóng.”
Phương Nguyên không thiếu hoàng kim và ngọc thạch, bởi vì có rất nhiều thạch nhân sinh sống trong phúc địa Hồ Tiên.
Những thạch nhân này sinh hoạt dưới đất, lấy bùn đất làm thức ăn. Về lâu dài sẽ ngưng kết các loại kim loại, ngọc thạch, khoáng vật trên thân.
“Nhưng hoàng kim rất có hại đối với việc sinh trưởng cá Bong Bóng, làm giảm tỷ lệ gia tăng. Nhưng ngọc thạch ôn nhuận lại không có khuyết điểm này. Cho nên, ta vẫn nên lựa chọn cá trích Thanh Ngọc thì hay hơn.”
Phương Nguyên suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định chọn loại cá nào.
Năm trăm năm trước, hắn cũng đã trải qua chuyện phát triển phúc địa của mình. Chính nhờ có kinh nghiệm phong phú, cùng với việc trải qua rất nhiều cản trở và sai lầm, những lựa chọn của hắn bây giờ đều vô cùng sáng suốt.
Sau khi mua cá trích Thanh Ngọc xong, đàn sói lập tức có thức ăn. Phương Nguyên lại mua rất nhiều thỏ Phấn Hoa và hoa Thiết Xác dùng để làm thức ăn cho sói Đêm, sói Gió và sói Mai Rùa.
Còn lại sói Râu Độc, Phương Nguyên lựa chọn heo Mặt Đất. Heo này sinh sôi rất dễ dàng. Chúng có thể ăn thịt cũng có thể ăn cỏ, nuôi thả ở phía Đông phúc địa cũng có thể sinh tồn.
Cuối cùng, Phương Nguyên lại mua không ít cổ trùng và rất nhiều nguyên liệu luyện cổ. Tất cả tốn của hắn hết tám khối tiên nguyên thạch, mấy chục vạn nguyên thạch.
Chương 614: Cổ Liễm Tức ngũ chuyển
“Tiêu hết tám khối tiên nguyên thạch rồi.” Phương Nguyên không đau lòng nguyên thạch bình thường nhưng lại để ý tiên nguyên thạch.
Trước đó, hắn mua bán tàn phương trong trí nhớ một cách công khai, thu được hai mươi tám tiên nguyên thạch. Bây giờ chỉ còn lại hai mươi khối.
“Mặc dù ta còn tàn phương có thể bán, nhưng càng bán càng bất tiện. Ta lại thiếu thủ đoạn thu lợi. Liên quan đến cá Bong Bóng và cổ Tinh Huỳnh, đầu tư này phải trăm năm sau mới có thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích. Số lượng tiên nguyên thạch tiếp theo phải tính toán cẩn thận mới sử dụng.”
Phương Nguyên thở dài một hơi, giao cổ Thông Thiên cho Tiểu Hồ Tiên, để nó xử lý đàn sói, đàn cá, hoa Thiết Xác, cá Bong Bóng...
Còn hắn thì ở lì trong hành cung Đãng Hồn, lợi dụng nguyên liệu mới mua, bắt đầu luyện cổ.
Sau một ngày một đêm, gương mặt Phương Nguyên tràn đầy mệt mỏi bước ra khỏi hành cung Đãng Hồn.
Hắn đi lên núi Đãng Hồn. Trải qua khoảng thời gian này, núi Đãng Hồn đã mọc ra rất nhiều cổ Can Đảm. Nhưng số lượng so với lần trước còn ít đi một nửa.
Phương Nguyên bóp nát từng cổ Can Đảm. Phần lớn cổ Can Đảm bị trúng cổ Hi Nê, Phương Nguyên hoàn toàn không dùng được.
Nhưng lần này Phương Nguyên tàn sát Nghiêm gia, thu hoạch được không ít hồn phách, số lượng cổ Can Đảm mọc ra cũng rất nhiều. Dựa vào số lượng khổng lồ chèo chống, hồn phách Phương Nguyên vẫn tăng lên không ít.
“So với lần trước, ta đã mạnh hơn gấp năm lần. Đáng tiếc đến Thiên Nhân Hồn vẫn còn một khoảng cách lớn.” Nhắm mắt cảm nhận một phen, Phương Nguyên mở hai mắt ra, biểu hiện hơi vui mừng.
Trình độ tiến bộ như thế này tương đối lớn. Nếu đổi lại cổ sư bình thường, ít nhất phải tích lũy mười năm trở lên.
Nhưng nhờ có cổ Can Đảm trợ giúp, Phương Nguyên một lần là xong, chỉ dùng thời gian chưa đến nửa ngày.
“Khó trách núi Đãng Hồn lại được U Hồn Ma Tôn xưng là một trong thánh địa Hồn đạo. Vật trong tay ta, giá trị của núi Đãng Hồn chỉ thấp hơn Xuân Thu Thiền. Nói cái gì cũng không thể để nó bị hủy diệt được.”
U Hồn Ma Tôn đã từng đánh giá qua, trên thế gian này, cổ sư Hồn đạo có hai thánh địa. Một là núi Đãng Hồn dùng để tráng hồn. một là cốc Nghèo Túng dùng để luyện hồn.
Hồn phách cần lớn mạnh nhưng đồng thời cũng phải cần tinh luyện.
Phương Nguyên dùng cổ Can Đảm tráng hồn, tốc độ tiến bộ cực nhanh, nhưng hắn lại không có cốc Nghèo Túng để luyện hồn. Bởi vậy, Phương Nguyên chỉ có thể dùng cổ Hồn Sói để thay thế.
Cổ Hồn Sói có thể giúp cho hồn phách của cổ sư chuyển hóa thành Lang Nhân Hồn, bản thân có tác dụng tinh luyện hồn phách.
Số lượng cổ Can Đảm được sản xuất ngày càng thấp, Phương Nguyên thu thập lần thứ ba cũng chỉ dùng trong nửa canh giờ. Phần lớn cổ Can Đảm đều là bùn nước. Dựa vào một phần nhỏ cổ Can Đảm trong đó, Phương Nguyên đã tăng hồn phách của hắn gấp năm sáu lần ban đầu.
Tiểu Hồ Tiên vẫn còn đang bận rộn.
Mở cổ Tinh Môn, Phương Nguyên trở về Bắc Nguyên.
Bước ra khỏi tinh môn, Phương Nguyên nhìn thấy đầu tiên là đàn sói của hắn vẫn còn quanh quẩn tại chỗ.
Thông qua tinh môn câu thông với phúc địa Hồ Tiên, Phương Nguyên đã đem sói Râu Độc, sói Nước vào phúc địa, rồi đưa vạn lang vương của sói Gió, vạn lang vương của sói Mai Rùa đến Bắc Nguyên. Đồng thời còn bổ sung thêm ba đàn sói, khuếch trương số lượng đến sáu vạn.
Phương Nguyên cũng không trở về Cát gia.
Hắn lấy bán thành phẩm của mình, bắt đầu luyện cổ ngay tại chỗ.
Mất nửa ngày, dưới ánh trăng chiếu sáng hồ Nguyệt Nha, hắn đã luyện thành cổ Liễm Tức ngũ chuyển.
Năm vực có sự khác biệt nhau. Mặc kệ cổ trùng hay cổ sư, đến địa vực khác đều phải chịu áp chế.
Khác với cổ trùng, người là vạn vật chi linh, linh tính mười phần, khả năng thích ứng rất mạnh. Chỉ cần qua mấy năm, cổ sư có thể thích ứng hoàn cảnh hoàn toàn, được thiên địa thừa nhận, không chịu sự áp chế lần nữa.
Còn cổ trùng khác. Phương Nguyên chỉ có thể luyện cổ ở Bắc Nguyên. Không cần biết ngươi dùng nguyên liệu gì, cổ trùng nào, chỉ cần một khắc luyện cổ thành công, cổ Liễm Tức ngũ chuyển mới hoàn toàn sẽ được sinh ra ở Bắc Nguyên, được Bắc Nguyên thừa nhận, không chịu dị vực áp chế.
Năm đó, Phương Nguyên thu được cổ Liễm Tức nhị chuyển ở núi Tử U, Nam Cương. Dựa vào cổ này, một đường hợp luyện, cuối cùng tạo thành cổ Liễm Tức ngũ chuyển.
Đến ngũ chuyển, hình dáng của cổ Liễm Tức cũng không có gì thay đổi, vẫn giống như một chiếc lá cây nhỏ màu tím, chỉ là màu tím đậm hơn mà thôi, thậm chí còn mang theo chút sáng bóng của kim loại.
Lợi dụng cổ Liễm Tức, một lần nữa áp chế tu vi xuống tứ chuyển trung giai, Phương Nguyên thở ra một hơi.
Bây giờ hắn đang là ngũ chuyển đỉnh phong, chịu sự áp chế của dị vực. Khi trở lại Bắc Nguyên, hắn chỉ còn lại khí tức ngũ chuyển sơ giai.
Nếu hắn cứ như vậy mà trở về Cát gia, tất sẽ tạo nên sự hoài nghi. Đồng thời, nếu ngày nào cũng đạt đến điểm giới hạn, tu vi bỗng nhiên tăng cao, cũng sẽ dẫn đến phán đoán và hoài nghi. Hắn phải lợi dụng cổ Liễm Tức để bù lại chỗ sơ hở này.
Thống lĩnh đàn sói, Phương Nguyên trở lại Cát gia. Không ngoài sở liệu, quả nhiên đã dẫn đến sự rúng động và vui mừng của mọi người trong Cát gia.
Nhưng đàn sói Bắc Nguyên quá đông. Bên bờ hồ Nguyệt Nha lại là khu vực chung linh dục tú*, tập trung rất nhiều đàn thú. Phương Nguyên có thu hoạch này cũng không khó giải thích.
(*chung linh dục tú: Đất thiêng nảy sinh hiền tài.)
Phương Nguyên bố trí một phần đàn sói tại một nơi trong doanh địa, một phần khác thì bố trí bên ngoài doanh địa, mặc cho chúng hoạt động.
Trở lại cổ phòng, Tộc trưởng Cát Quang của Cát gia dẫn theo hai thân tín đến bái kiến.
“Chúc mừng đại nhân, lần này đi săn, thực lực tăng mạnh.” Cát Quang ngoại trừ quầng thâm trên mắt, còn lại chỉ toàn là vui vẻ và phấn chấn.
Một ngày một đêm trôi qua, y và gia lão Cát gia thu dọn chiến trường, thống kê vật tư, tiếp nhận người đầu hàng, công việc bận rộn đến mức không ngủ. Thấy thực lực Cát gia trong tay mình đột nhiên lớn mạnh, sau khi hưng phấn, Cát Quang đối với Thường Sơn Âm lại càng cảm kích nhiều hơn.
Y là người biết chuyện, biết không có Thường Sơn Âm, tuyệt không có Cát gia bây giờ.
“Vận khí tốt, chính xác là đã có chút thu hoạch.” Phương Nguyên ngồi xuống ghế, nhìn Cát Quang đang đứng, khẽ gật đầu.
Thực lực của hắn tăng lên, làm sao chỉ có thể bấy nhiêu được. Tu vi, hồn phách đều tăng vọt. Nếu nói ra, chỉ sợ sẽ dọa đám người Cát Quang kinh hãi.
Ở phúc địa Lang Gia, Phương Nguyên tốn mất một lần cơ hội luyện tiên cổ, đạt được cổ Tinh Môn, từ đó đẩy mạnh cục diện. Thực lực của hắn cũng tiến triển cực nhanh. Mỗi lần ra vào phúc địa Hồ Tiên đều có sự tiến bộ không thể tưởng tượng.
Trình độ tiến bộ này, nếu nói ra chỉ sợ khó mà có người tin được. Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, cũng cảm thấy mười phần hợp lý.
Bây giờ Phương Nguyên đã có phúc địa, giống như đang bước đi trên con đường phát triển của cổ tiên. Tiên phàm có sự khác biệt, giống như cách nhau một trời một vực. Cộng thêm hắn có kinh nghiệm của năm trăm năm kiếp trước, càng khiến cho hắn có cơ sở để phát triển thực lực, lộ ra vẻ thành thạo điêu luyện.
Lúc trước, Phương Nguyên hay đánh bạc với tính mạng, đi xiếc dây trên vách núi, nhận được tài phú to lớn, hình thành tích lũy thâm hậu. Rốt cuộc, phần tích lũy này đã biến thành một cái giếng phun.
“Đại nhân, lần này chúng ta chiếm đoạt Nghiêm gia, đoạt được sáu trăm ba mươi bốn vạn nguyên thạch, một con cổ ngũ chuyển, hai mươi bảy con cổ tứ chuyển. Tam chuyển, nhị chuyển, nhất chuyển thì vô số. Ngoài ra, còn có hơn hai ngàn bí phương luyện cổ, ba trăm con sói Lưng Còng, một số ngựa đại vị, mấy ngàn cổ phòng Thằn Lằn, trên trăm cổ Nấm Rừng, thu hơn bảy ngàn tù binh...” Giọng nói của Cát Quang vô cùng hưng phấn, báo cáo lại với Phương Nguyên.
Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe. Bởi vì cao tầng Nghiêm gia bị Phương Nguyên một mẻ hốt gọn, lại bị tập kích, bởi vậy Cát gia mới có thu hoạch rất lớn.
Nhất là số lượng tù binh, đến hơn bảy nghìn người. Trong đó, rất nhiều cổ sư nhị chuyển, nhất chuyển đều nguyện ý đầu hàng. Cát gia bổ sung những thứ này, thực lực của toàn gia tộc tăng lên gấp đôi.
Chương 615: Trụ cột vững vàng (1)
“Đại nhân, đây là danh sách sau khi đã chỉnh sửa, xin mời ngài xem qua. Đồ vật bên trên, ngài có thể tùy ý sử dụng.” Cát Quang kính cẩn đưa lên cho Phương Nguyên một bản danh sách.
Số tài nguyên này đối với Phương Nguyên mà nói, có cũng được không có cũng không sao.
Bây giờ hắn đã có phúc địa Hồ Tiên, lực hấp dẫn của nguyên thạch đối với hắn đã giảm xuống bằng đáy cốc. Ở núi Thanh Mao, vì một hai khối nguyên thạch mà phải tính toán đã trở nên xa lạ đối với hắn.
Nhưng hắn lại thiếu tiên nguyên thạch. Đối với hắn mà nói, càng nhiều tiên nguyên thạch càng tốt. Đáng tiếc, Nghiêm gia chưa hề có cổ tiên, làm sao có được tiên nguyên thạch chứ?
Phương Nguyên sở dĩ trợ giúp Cát gia, chẳng qua cũng chỉ coi Cát gia là quân cờ, thay hắn đánh yểm trợ, từ đó nhúng tay vào chuyện đại hội anh hùng.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn từ bỏ thân phận Thường Sơn Âm quá sớm. Lăn lộn càng lâu, khi đến năm vực đại chiến, nhất định sẽ có chỗ hữu dụng.
“Dựa theo quy củ trên thảo nguyên, một nửa chiến lợi phẩm trong này đều thuộc về ta. Nhưng mấy món này lại không thích hợp cho ta dùng, coi như ta gửi lại Cát gia trước.” Phương Nguyên đưa bản danh sách lại cho Cát Quang.
“Vâng, đại nhân.” Cát Quang vội vàng tiếp nhận.
“Đàn sói của ta phải cần Cát gia nuôi nấng. Phí tổn trong đó, cứ dùng số chiến lợi phẩm này mà tiêu.” Phương Nguyên nói.
Cát Quang lắc đầu, biểu hiện khẩn thiết: “Đại nhân, Cát gia chúng ta có thể có được như hôm nay đều nhờ có ngài. Cát Quang ta là người có ân không báo sao? Chuyện nuôi đàn sói sẽ do Cát gia toàn quyền phụ trách, không cần đến một phân tiền của đại nhân ngài. Vãn bối vẫn còn nông cạn, cho nên mới không đủ khống chế Cát gia. Sau này, mong rằng tiền bối chỉ điểm, dạy bảo nhiều hơn.”
“Hahah.” Phương Nguyên bật cười, nhìn Cát Quang thật sâu. Chàng thanh niên trước mắt này, xem như đã có chút trưởng thành.
Mặc dù thời gian y đảm nhiệm chức Tộc trưởng hơi ngắn, nhưng trải qua sinh tử trắc trở, mạo hiểm đưa ra lựa chọn, đã có sự tiến bộ rất lớn.
Tục ngữ có nói, loạn thế xuất anh hùng.
Hoàn cảnh thế giới cổ sư rất tàn khốc, sinh tồn rất khó. Cũng chính vì vậy mới khiến cho anh tài trong tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nối liền không dứt.
“Cát Quang, ngươi đúng là không tệ. Đã như vậy, ta sẽ trở thành gia lão khác họ của Cát gia.”
Lời này của Phương Nguyên khiến Cát Quang chấn động toàn thân, tiếp theo là mừng như điên.
Y vội vàng quỳ xuống đất, nói: “Vãn bối cả gan, khẩn cầu tiền bối đảm nhiệm chức Thái thượng gia lão Cát gia.”
“Thái thượng gia lão?” Phương Nguyên trầm ngâm.
Cát Quang quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Phương Nguyên. Y biết Cát gia đến tình huống này, chỉ có thể dựa vào Thường Sơn Âm mới có thể tiến xa được, mới thu được nhiều lợi ích hơn nữa.
Nếu không có Thường Sơn Âm, chỉ dựa vào tu vi tam chuyển của y sẽ không đủ trấn áp Cát gia đang bành trướng.
“Thôi được, ta sẽ cố mà làm.” Phương Nguyên đồng ý.
Cát gia đạt đến hoàn cảnh như bây giờ không phải là không nằm trong tính toán của hắn. Cát Quang chỉ là cổ sư tam chuyển, lại vừa mới nhậm chức. Phương Nguyên bảo Cát gia chiếm đoạt Nghiêm gia, chính là muốn khống chế Cát Quang.
Mà khống chế Cát Quang chính là khống chế toàn bộ Cát gia.
“Cái gì? Nghiêm gia đã bị Cát gia tiêu diệt?” Tại một chỗ khác bên bờ hồ Nguyệt Nha, Tộc trưởng Uông gia nghe được tin này, giật mình nhìn sứ giả Bối gia.
Sứ giả Bối gia là một ông cụ cổ sư tam chuyển, gương mặt nhăn nheo, tóc muối tiêu, ánh mắt ủ dột, là một đại cao thủ Nô đạo có tiếng ở Bắc Nguyên, tên là Bối Thảo Thằng.
“Đúng là như vậy. Việc này rất nhiều gia tộc đã biết. Không bao lâu sẽ truyền khắp Bắc Nguyên. Quý tộc nằm chỗ vắng vẻ, chung quanh lại có mấy đàn thú lớn bao phủ, vì thế mới không nghe được tin tức này.”
Bối Thảo Thằng nói tiếp: “Lần này tại hạ đến đây chính là đại diện cho Bối gia, Trịnh gia và Bùi gia liên minh, mời Uông gia gia nhập đến khống chế Cát gia.”
“Ồ?” Nghe Bối gia, Trịnh gia và Bùi gia kết minh, Tộc trưởng Uông gia hơi cau mày.
Ở Bắc Nguyên, việc bộ tộc kết minh với nhau cũng chẳng có gì lạ. Cuộc chiến Vương Đình sắp đến, mấy chuyện liên minh với nhau phát sinh cũng ngày càng nhiều.
“Ta có một nghi ngờ. Thực lực Cát gia vốn yếu hơn Nghiêm gia, tại sao có chuyện nhỏ nuốt to được chứ?” Tộc trưởng Uông gia dò hỏi.
Bối Thảo Thằng cười đáp: “Cát gia có thể thôn tính tiêu diệt Nghiêm gia đều nhờ một người. Không biết Tộc trưởng Uông gia đã từng nghe qua cái tên Thường Sơn Âm chưa?”
“Thường Sơn Âm?” Tộc trưởng Uông gia hơi cau mày. Đột nhiên nghe được cái tên này, trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác quen thuộc, giống như đã nghe qua ở chỗ nào đó.
Chợt lông mày ông ta giãn ra, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc: “Thường Sơn Âm, chẳng lẽ là Lang Vương tru sát Cáp Đột Cốt ngày xưa?”
“Haha, Tộc trưởng đúng là kiến thức uyên bác, tại hạ bội phục.” Bối Thảo Thằng chắp tay: “Chính vì có người này nhúng tay, mới giúp cho Cát gia chiến thắng. Ai có thể ngờ đến, anh hùng Bắc Nguyên lúc trước vẫn còn sống. Không ai biết mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì. Hắn xuất thế rất thấp điệu, dùng sức một mình thúc đẩy Cát gia dùng nhỏ nuốt lớn. Đương nhiên, đây cũng là vì cao tầng Nghiêm gia bị Thường Sơn Âm tính toán, một mẻ hốt gọn. Từ đó mới khiến cho Cát gia khi tấn công Nghiêm gia chiếm được ưu thế.”
Bối Thảo Thằng chậm rãi nói, hoàn toàn biết rõ tình huống bên trong.
Trên thực tế, sau khi Nghiêm gia bị diệt, tất nhiên vẫn có cá lọt lưới, chạy đến Bối gia tìm kiếm che chở. Có người thông báo như vậy, Bối gia hẳn phải nắm giữ tin tức một cách thấu triệt.
Tộc trưởng Uông gia cau mày sâu hơn: “Ngày xưa, Lang Vương có thể dùng sức một mình vượt cấp giết chết cổ sư ngũ chuyển Cáp Đột Cốt, đồng thời còn giết sạch mã phỉ. Thực lực như vậy khiến cho người ta phải sinh ra sợ hãi. Với lực của chúng ta, làm sao mà đối phó được với người mạnh như vậy?”
Cổ sư tứ chuyển đã là nhân vật đầu não thế lực cỡ vừa và nhỏ. Cổ sư ngũ chuyển là đỉnh phong phàm tục.
Năm đó, Thường Sơn Âm giết chết Cáp Đột Cốt đã tạo thành sự oanh động đối với toàn bộ Bắc Nguyên.
Sự tích Thường Sơn Âm truyền lưu ở Bắc Nguyên nhiều năm như thế, Tộc trưởng Uông gia tất nhiên lại càng kiêng kỵ.
Bối Thảo Thằng cười to: “Haha, tộc trưởng đại nhân lo lắng cũng là chuyện thường tình. Lang Vương đúng là nhân vật khó lường. Nhưng trước khác nay khác. Lang Vương ngày nay không còn cường hãn như xưa.”
“Ồ, xin rửa tai lắng nghe.”
“Mọi người đều biết, thế mạnh của cổ sư Nô đạo chính là đội hình trong tay.
Lang Vương vừa mới tái xuất, đàn sói còn chưa có quy mô, thậm chí một con dị thú cũng không có. Bây giờ trong tay hắn chỉ có sói Gió, sói Đêm và sói Mai Rùa bình thường. Trước đó chiến một trận với Nghiêm gia, tổn thất rất nhiều, chiến lực cũng không còn mạnh nữa.”
Bối Thảo Thằng tiếp tục nói: “Còn nữa, Lang Vương vô cớ tấn công Nghiêm gia, đây là hành vi Ma đạo, tàn sát bách tính, quả thật làm hỏng quy củ Bắc Nguyên. Hắn không còn là anh hùng Bắc Nguyên chúng ta nữa, mà là ma đầu người người có thể tru diệt. Lần chế tài này của chúng ta, chính là xử lý tội nhân tự tiện phát động chiến tranh, lưu manh tùy ý xâm lược. Chúng ta chiếm đại nghĩa, còn Cát gia lại làm nhiều chuyện bất nghĩa, cùng hưng cực ác. Đại hội anh hùng còn chưa cử hành, cuộc chiến Vương Đình còn chưa bắt đầu, bọn họ đã công nhiên phát động chiến tranh giữa các bộ tộc, chính là gan to bằng trời, tội không thể tha. Nhìn vào lịch sử Bắc Nguyên, người đụng vào ranh giới cuối cùng như vậy, có ai trước sau vẹn toàn được chứ?”
Bối Thảo Thằng sục sôi nhiệt huyết nói. Không hổ là thuyết khách của Bối gia, lời nói tràn ngập sức mạnh kích thích lòng người.
Nhưng Tộc trưởng Uông gia cũng là nhân vật tuổi già thành tinh, cũng không phải nhân vật có thể tùy ý bị đánh động. Ánh mắt ông ta lấp lóe không yên, do dự nói: “Tuy là như vậy, nhưng Lang Vương chung quy vẫn là Lang Vương. Long tranh hổ đấu, tất có một bên bị thương. Sau khi cuộc chiến kết thúc, tất nhiên sẽ có sự thương vong to lớn.”