Chương 610: Đầu hàng
Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ, giúp bọn họ chống đỡ. Thủ vững, nhất định phải thủ vững. Sau lưng của ta chính là vợ con, là phụ mẫu song thân. Nếu không thủ được, bọn họ cũng sẽ tiêu đời.
Bỗng nhiên, một con Thiên Lang Vương đột phá chiến tuyến, xông vào nội bộ trận địa.
“Hỏng rồi.”
“Cẩn thận.”
“Mau tránh ra.”
Cổ sư tiền tuyến mở to mắt, không khỏi gầm thét nhưng đã cứu không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn con Thiên Lang Vương mở cái miệng máu tàn sát người già trẻ em bên trong.
“Súc sinh, ngươi muốn chết.” Đúng lúc này, một cổ sư bị thương nặng chỉ còn một tay một chân nằm trên mặt đất không biết lấy được khí lực từ chỗ nào, ra sức nhảy lên, chủ động dấn thân vào miệng sói.
Con Thiên Lang Vương cắn vào eo của hắn ta, gần như muốn cắn đứt đôi người hắn ta ra.
Cổ sư miệng sùi bọt mép, cười đắc ý một tiếng.
Hắn ta bỗng ôm lấy đầu sói, hét lớn: “Nghiệt súc, chết cùng ta đi.”
Nói xong, hắn ta tự bạo, máu bắn tung tóe, đồng quy vu tận với con Thiên Lang Vương.
Cảnh tượng này lọt vào mắt đám người Cát gia đang vây chung quanh. Có người thở dài: “Binh sĩ Nghiêm gia rất anh dũng.”
Phương Nguyên thản nhiên gật đầu.
Mặc dù Nghiêm gia tiến thủ không đủ nhưng am hiểu phòng thủ, vô cùng đoàn kết. Tiến đánh doanh địa này đã tổn thất rất nhiều sói hoang của hắn, nằm ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng Phương Nguyên cũng không đau lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Anh dũng thì như thế nào? Thất bại chỉ có vạn kiếp bất phục. Đây chính là cuộc đấu tranh tàn khốc của Vương Đình. Nếu được, chiêu hàng đi.”
Lời này khiến cổ sư Cát gia run lên. Nếu bại, kết cục của Nghiêm gia lúc này chính là tương lai của Cát gia.
Nhưng khi nhìn Phương Nguyên, trong lòng mọi người lại trấn định. Có Lang Vương ở đây, Cát gia giống như một cây cổ thụ lớn. Sau này còn phải dựa vào Lang Vương dìu dắt.
Chiến trường trải qua thời gian kịch liệt, dần dần yên tĩnh lại.
Đàn sói đã ngừng tấn công, chậm rãi lui lại, nhường ra một lối đi. Một vị gia lão Cát gia vượt qua đám người, thuận theo con đường đến trước mặt Nghiêm gia.
“Chư vị, đầu hàng đi.” Cổ sư Cát gia hô lớn: “Người thức thời mới là tuấn kiệt của Bắc Nguyên.”
“Đánh rắm.” Lão tử tuyệt không đầu hàng kẻ vô sỉ đánh lén đâu.”
“Đến đi, chém rụng đầu Cát gia.”
“Binh sĩ Nghiêm gia có gần cái chết cũng không đầu hàng.”
Một số cổ sư gào thét, nhưng cũng có một số cổ sư do dự.
Cổ sư Cát gia cười lạnh một tiếng: “Các ngươi không đầu hàng, giết các ngươi cũng không tính là chuyện uổng phí gì. Nhưng các ngươi có quan tâm đến vợ con sau lưng mình không? Bọn họ vì các ngươi dựa vào nơi hiểm yếu này mà chết thảm. Là các ngươi hại bọn họ đấy.”
Thốt ra lời này, trận địa của Nghiêm gia đột nhiên im ắng.
Gió quét qua gương mặt từng người. Các cổ sư Nghiêm gia vừa mới gầm thét, biểu hiện lập tức cứng đờ. Bọn họ nhìn sau lưng, sắc mặt phần lớn người đằng sau đều toát lên vẻ đờ đẫn.
Chỉ có gia lão Nghiêm gia, cảm nhận được đấu chí của mọi người đã sụp đổ, không khỏi hận chiến thuật công tâm của Cát gia. Nhưng sự phẫn uất này lên đến miệng chỉ có thể biến thành tiếng thở dài.
Trước mặt bao người, ông bước ra, khó khăn nói: ‘Nghiêm gia chúng ta... đồng ý đầu hàng.”
“Đại nhân.”
“Gia lão ngài...”
Cổ sư Nghiêm gia kêu lên, có người thì không tin, có người thấp giọng khóc thảm, nhưng cũng có người cảm thấy thoải mái.
Cùng lúc đó, cổ sư Cát gia cùng nhau hoan hô.
“Thắng lợi, thắng lợi rồi.”
“Đại cục đã định, chúng ta chiếm được Nghiêm gia rồi.”
Cùng một chỗ, tình cảnh hai bên khác nhau một trời một vực.
“Thu nạp tù nhân, thanh lý chiến trường.” Gương mặt Cát Quang hiện lên sự vui mừng khó có thể giấu được. Luận thực lực, Cát gia nằm dưới Nghiêm gia, nhưng lần này lại nuốt được một ngụm lớn, nhất cử công thành.
“Chỉ cần tiêu hóa được thắng lợi này, thực lực Cát gia chúng ta có thể bành trướng gấp ba, thậm chí còn vượt qua thời kỳ Hồng Viêm cốc. Hết thảy may mắn đều nhờ có Thường Sơn Âm đại nhân.” Cát Quang nghĩ đến đây, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Phương Nguyên.
Nói thật, sau khi nhận được thư của Phương Nguyên, Cát Quang cũng đã do dự.
Nhưng do dự này chỉ là chớp mắt mà thôi, sau đó chuyển thành quyết định. Sự thật nói rõ lựa chọn ban đầu của y là chính xác.
“Nếu lúc trước từ chối Lang Vương, sợ rằng kết quả Cát gia chúng ta cũng sẽ giống như Nghiêm gia.” Sự kính sợ của Cát Quang đối với Phương Nguyên không khỏi sâu thêm một tầng.
Ngồi trên sói lưng còng, Phương Nguyên đánh giá toàn bộ doanh địa Nghiêm gia.
Đập vào mắt là tường đổ, khói lửa lượn lờ, thi thể khắp nơi, còn có thể thấy được máu tươi đang chảy xuôi dưới mặt đất.
Người Nghiêm gia đang ẩn núp đều bị đội trinh sát của Cát gia lùng bắt. Cổ sư Nghiêm gia bị đeo xiềng xích, tước đoạt cổ trùng, giam cầm chân nguyên, trở thành tù binh bị giám sát chặt chẽ.
Gương mặt Phương Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn đã thấy tình huống này rất nhiều. Thời gian chiến tranh khi năm vực đại loạn năm trăm năm trước, tình huống còn khốc liệt và kinh khủng hơn thế này nhiều.
“Nghiêm gia đã bị diệt, tiếp theo chính là đại hội anh hùng. Trước khi đến đó, ta phải trở về phúc địa Hồ Tiên, đồng thời cũng phải đến phúc địa Lang Gia một lần nữa. Nếu như may mắn...”
Buổi tối ba ngày sau, là một đêm bầu trời đầy sao.
Phương Nguyên suất lĩnh đàn sói bước vào khu hoang dã, trước dùng cổ Nâng Ly Cạn Chén câu thông với Tiểu Hồ Tiên, sau đó lợi dụng cổ Tinh Môn một lần nữa trở về phúc địa Hồ Tiên.
Lần này hộ tống hắn tiến vào phúc địa Hồ Tiên còn có mấy ngàn con sói hoang.
Những con sói hoang này đều tàn tật, hoặc già yếu, chiến lực thấp.
Nếu là cổ sư Nô đạo bình thường, lựa chọn duy nhất chính là sử dụng những con sói này làm pháo hôi hy sinh cho trận chiến tiếp theo, phòng ngừa bọn chúng tiêu hao càng nhiều lương thảo. Nhưng Phương Nguyên có được phúc địa, sẽ có một lựa chọn tốt hơn.
Đó chính là chăn thả.
“Những con sói hoang này sinh sống bên trong phúc địa mấy tháng có thể sinh ra lũ sói con.” Phương Nguyên đem những con sói này về chăn thả ở phía Tây phúc địa.
Thế giới này, năng lực sinh sôi của dã thú rất mạnh, cộng thêm tốc độ chảy thời gian bên trong phúc địa Hồ Tiên gấp sáu lần tốc độ chảy thời gian của Bắc Nguyên. Nguồn sói có thể tiếp tế cho Phương Nguyên kịp thời.
Cứ như vậy, phía Tây phúc địa Hồ Tiên trở thành nơi nuôi dưỡng đàn sói. Còn phía Bắc hầu như đã bị Phương Nguyên vứt bỏ. Phía Đông bao phủ mây đen, còn có mấy chục cái hồ nước, hơi nước tràn ngập, phía Nam là nơi thạch nhân tập trung.
Trung tâm chính là núi Đãng Hồn đang dần dần chết đi sau khi trúng cổ Hi Nê.
“Chủ nhân, ta đã theo lời ngài dặn dò, đã sắp xếp xong đàn cổ trùng tinh quang. Ngài mau đến xem đi.” Khi nhìn thấy Phương Nguyên lần nữa, Tiểu Hồ Tiên cực kỳ vui vẻ, dẫn Phương Nguyên đến phía Đông phúc địa.
“Chủ nhân, ngài nhìn đi.” Tiểu Hồ Tiên gọi to.
Phương Nguyên nhìn lên bầu trời, đập vào mắt là một đám mây lớn màu lam nhạt.
Từng luồng tinh quang chiếu xuống, giống như một tấm áo sa mỏng, lắc lư nhè nhẹ theo gió, cảnh sắc ưu mỹ, chẳng khác nào bức tranh.
Phương Nguyên nhìn kỹ thêm lần nữa, phát hiện bản thân đám mây không phải màu lam, mà là phía trên trồng rất nhiều cỏ Tinh Tiết. Cỏ Tinh Tiết hiện lên màu xanh đậm, trong bụi cỏ bay lên từng con đom đóm sao, tập trung thành biển. Trong đám đom đóm sao có cổ Tinh Huỳnh, phóng ra ánh sáng tinh mang hàng thật giá thật.
“Không tệ.” Phương Nguyên đánh giá một câu.
Tiểu Hồ Tiên vui đến mức cười tít mắt, dụi đầu vào mu bàn tay Phương Nguyên, hồn nhiên nói: “Chủ nhân, ta muốn xoa.”
Phương Nguyên mỉm cười, vươn tay xoa đầu Tiểu Hồ Tiên.
Cái đuôi trắng như tuyết của Tiểu Hồ Tiên lập tức giơ lên cao, hai lỗ tai xù trên đầu cũng rũ xuống, gương mặt đỏ ửng vì hạnh phúc.
Phương Nguyên mua rất nhiều cỏ Tinh Tiết ở cổ Thông Thiên, nhưng loại cỏ này vô cùng đặc biệt, không thể trồng ở đất bình thường, chỉ có thể trồng trong mây.
Khi mua, Dao Quang Tiên Tử đã từng đề nghị Phương Nguyên mua vân thổ để trồng loại cỏ Tinh Tiết này, nhưng Phương Nguyên không tiếp nhận đề nghị đó của nàng. Bởi vì bên trong phúc địa Hồ Tiên của hắn đang có một đám mây đen khổng lồ.
Chương 611: Tu vi bay vọt
Mây đen này được hình thành khi Phương Nguyên giải quyết ảnh hưởng của địa tai, thủy hỏa tương xung mà tạo thành.
Mây đen kéo dài không tan, bao phủ toàn bộ phía Đông phúc địa, vốn là một phiền phức không lớn không nhỏ. Nhưng dần dà, nó sẽ che chắn toàn bộ ánh sáng, ảnh hưởng đến sinh thái của toàn bộ phía Đông.
Bây giờ, Phương Nguyên dùng nó để trồng cỏ Tinh Tiết, ngược lại chuyển họa thành phúc. Không chỉ lợi dụng phế vật, hơn nữa còn tiết kiệm tiền mua vân thổ cho Phương Nguyên.
Bây giờ, bên trên mây đen đã trồng rất nhiều cỏ Tinh Tiết. Đàn đom đóm sao sinh hoạt bên trong, giúp cho phía Đông phúc địa được chiếu sáng lộng lẫy.
“Chỉ cần nuôi dưỡng cỏ Tinh Tiết này thật tốt, bầy đom đóm sao sinh sôi nảy nở, tương lai sẽ ngày càng có nhiều cổ Tinh Huỳnh có thể cung cấp cho chúng ta sử dụng. Nếu có thể bồi dưỡng đến trình độ thượng giai, số lượng cổ Tinh Huỳnh quá nhiều, chúng ta có thể bán lại cho Bảo Hoàng Thiên. Khi năm vực xảy ra chiến tranh, cổ Tinh Huỳnh là một trong những cổ trùng hút hàng nhất.”
Phương Nguyên vẽ ra một tương lai tốt đẹp, sau đó dẫn Tiểu Hồ Tiên về lại núi Đãng Hồn.
Đứng trên đỉnh núi, hắn lấy cổ cóc Táng Hồn ra.
Khi hắn vây giết cao tầng Nghiêm gia, trong quá trình công chiếm toàn bộ doanh địa Nghiêm gia, hắn đã dùng cóc Táng Hồn để thu thập hồn phách trên chiến trường.
Hắn thả tất cả hồn phách bên trong cóc Táng Hồn ra ngoài.
Số hồn phách đáng thương này vừa mới ra ngoài, lập tức bị sức mạnh kỳ diệu của núi Đãng Hồn hóa thành chất dinh dưỡng tinh túy nhất, tẩm bổ cho toàn bộ núi Đãng Hồn.
“Đến ngày mai, trên núi Đãng Hồn sẽ một lần nữa mọc đầy cổ Can Đảm.” Phương Nguyên thỏa mãn gật đầu.
Hắn sở dĩ thôn tính Nghiêm gia, thu thập hồn phách chính là một trong số những nguyên nhân.
“Đêm nay sẽ là lúc ta trùng kích ngũ chuyển.” Trở lại phúc địa Hồ Tiên, tu vi của Phương Nguyên không bị dị vực áp chế, trở lại thành tứ chuyển đỉnh phong.
Hắn đã ở tu vi này lâu như vậy, cộng thêm tư chất loại Giáp hiện tại, thời cơ trùng kích ngũ chuyển xem như đã chín muồi.
Ào ào ào...
Bên trong Không Khiếu, biển chân nguyên chín thành lật lên bọt nước ngập trời, sắc thái chân kim lóa mắt, chiếu rọi vách tường Không Khiếu xung quanh.
Vách tường Không Khiếu này không tầm thường, óng ánh long lanh, oánh nhuận sung mãn, ẩn chứa sinh cơ. Đây chính là tinh màng cảnh giới tứ chuyển đỉnh phong.
Trên mặt biển chân kim không ngừng nhấc lên sóng lớn ngập trời, sau đó từng đợt từng đợt cọ rửa tinh màng bên trên.
Ban đầu, tinh màng như tảng đá ngầm nằm bên cạnh biển, lù lù bất động. Nhưng thời gian dần trôi, tinh màng không chịu nổi gánh nặng, bị sóng chân nguyên cọ rửa, bắt đầu xuất hiện từng vết rách.
Dần dà, vết rách càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Mặt biển chân nguyên chầm chậm hạ xuống, vết rách bên trên tinh màng cũng quá nhiều, yếu ớt vô cùng, nhưng khoảng cách trùng kích lại còn thiếu một chút.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tập trung toàn bộ tinh thần bên trong Không Khiếu.
Hắn có tư chất chín thành, thuộc loại Giáp, lại tích lũy khá nhiều. Lần này trùng kích cảnh giới ngũ chuyển chỉ cần dựa vào nội tình bản thân là được.
Khi biển chân nguyên chỉ còn lại hai thành, sóng trên mặt biển cũng dần dần suy giảm, dường như đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng trong lúc đó, trên mặt biển chân kim đột nhiên bộc phát một cơn thủy triều trùng thiên.
Thủy triều bàng bạc hung mãnh, siêu việt hơn bất kỳ cơn thủy triều nào trước đó, giống như biển gầm, ầm ầm bốc lên, sau đó hung hăng nện vào vách tường Không Khiếu.
Ầm.
Một tiếng vang nhỏ, vách tường Không Khiếu rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, bị cơn thủy triều to lớn này nện vỡ vụn.
Mảnh vỡ thủy tinh của vách tường Không Khiếu giống như núi băng vỡ vụn rơi xuống biển, hóa thành tinh túy, chậm rãi tan rã.
Một lát sau, mảnh vỡ thủy tinh của vách tường đã tan hết, chỉ còn lại một màng ánh sáng bao vây bốn phía bên dưới.
Màng ánh sáng chiếu sáng rực rỡ, khí tức cường thịnh, là tinh màng tứ chuyển đỉnh phong siêu việt, dấu hiệu của ngũ chuyển sơ giai thật sự.
Một luồng chân nguyên màu tím nhạt sinh ra dưới đáy biển.
Cổ sư nhất chuyển có chân nguyên Thanh Đồng, nhị chuyển có chân nguyên Xích Thiết, tam chuyển có chân nguyên Bạch Ngân, tứ chuyển có chân nguyên Hoàng Kim, đến ngũ chuyển chính là chân nguyên Tử Tinh.
Tuy chỉ là một luồng chân nguyên tím nhạt, nhưng chất lượng có sự chênh lệch.
Từ nay về sau, chân nguyên của Phương Nguyên chính là chân nguyên màu tím nhạt.
“Từ lúc trùng sinh đến nay, vất vả bốn phía, lang bạt kỳ hồ, rốt cuộc ta cũng đã trở thành cổ sư ngũ chuyển.” Bên trong cung điện Đãng Hồn, Phương Nguyên chậm rãi mở mắt, vui mừng thở phào.
Cổ sư ngũ chuyển tuyệt đối là chúa tể một phương ở phàm trần, cảnh giới đỉnh điểm. Người có thể tu hành đến cảnh giới này có thể nói là vạn người chỉ có một.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ lúc này đã mừng như điên. Nhưng Phương Nguyên đã từng trải qua chuyện tương tự ở kiếp trước, lúc này không phải quá vui mà chỉ là vui và hy vọng.
“So sánh với kiếp trước, kiếp này tuổi của ta vẫn còn trẻ mà đã bước vào ngũ chuyển, quả thật là kỳ tích.”
Bây giờ Phương Nguyên chỉ mới ba mươi. Tuổi tác như vậy đã tu đến ngũ chuyển, tuyệt đối là thiên tài đứng nhất trong năm đại vực.
“Nhưng cảnh giới ngũ chuyển không phải là điểm cuối của ta, mà chỉ là một điểm xuất phát. Tiếp theo chính là một lần nữa tấn thăng cổ tiên.”
Đổi lại những cổ sư thiên tài khác, muốn trùng kích cổ tiên, trong lòng nhất định sẽ có sự do dự. Nhưng Phương Nguyên có kinh nghiệm của kiếp trước, đối với việc tấn thăng cổ tiên sau này, hắn có đủ lòng tin.
“Sau khi tấn thăng cổ tiên, nguy cơ tử vong của Xuân Thu Thiền sẽ được giải quyết hoàn toàn.”
Phương Nguyên lại nhìn Xuân Thu Thiền.
Sau khi trùng sinh vào lần trước, Xuân Thu Thiền đã chìm vào ngủ say, không ngừng hấp thu dòng sông thời gian, tự mình khôi phục.
Lúc này, nó đã khôi phục hơn phân nửa. Một sự uy áp nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập toàn bộ Không Khiếu của Phương Nguyên.
Cho đến nay, Xuân Thu Thiền chính là một thanh đao gác lên cổ Phương Nguyên. Theo thời gian dần trôi, thanh đao này sẽ càng lún sâu vào xương cổ của hắn.
Xuân Thu Thiền mang đến cho Phương Nguyên uy hiếp tử vong rất lớn, bức hắn không ngừng mạo hiểm, phải dồn hết khả năng để trùng kích tu vi.
Chỉ khi đạt đến cảnh giới cổ tiên lục chuyển, Không Khiếu của Phương Nguyên mới có thể gánh nổi Xuân Thu Thiền.
Đến lúc đó, Phương Nguyên sẽ được tự do và ung dung hơn, không gấp gáp và đè nén như lúc này.
Chân nguyên tím nhạt không ngừng sinh ra bên trong Không Khiếu, lặng đọng chân nguyên Hoàng Kim còn sót lại bên dưới.
Phương Nguyên thu lại tinh thần, chậm rãi đứng lên bước ra khỏi mật thất, tiến vào một gian phòng khác.
Trong gian phòng đó đặt mấy cái hũ lớn.
Trong hủ tràn ngập một thứ chất lỏng màu xanh, bên trong có một con cổ Tử Tinh Xá Lợi chìm nổi.
Cổ Tử Tinh Xá Lợi tổng cộng có sáu con. Đa phần là do Phương Nguyên hoặc Tiểu Hồ Tiên mua được ở Bảo Hoàng Thiên trong thời gian gần đây.
Cổ Tử Tinh Xá Lợi có thể giúp cổ sư trùng kích ngũ chuyển, trọn vẹn một tầng cảnh giới. Phương Nguyên vì số cổ Tử Tinh Xá Lợi này mà tốn hao không ít.
Phương Nguyên chỉ cần ba cổ Tử Tinh Xá Lợi đã có thể giúp tu vi của hắn tăng lên cảnh giới đỉnh phong. Nhưng lúc này, hắn nhìn sang những hũ khác, thấy màu sắc của nước bên trong khác nhau.
Nước bên trong một hũ đục ngàu, một hũ thì có màu vàng xanh, còn có hai hũ có cổ Tử Tinh Xá Lợi lại có lông tơ màu tím đen.
Còn lại hai hũ vẫn là màu xanh biếc, không hề có chút thay đổi nào.
Phương Nguyên hừ một tiếng. Sáu viên cổ Tử Tinh Xá Lợi này, đa phần đều bị người ta động tay chân qua.
Phương Nguyên dựa vào kinh nghiệm năm trăm năm trước mà tìm được vấn đề bên trong số cổ Tử Tinh Xá Lợi này.
Trong số sáu hũ nước có chứa cổ Tử Tinh Xá Lợi, chỉ có hai hũ là có thể sử dụng được. Lúc này, Phương Nguyên thò tay lấy cổ Tử Tinh Xá Lợi từ trong hai hũ có màu xanh biếc ra.
Dùng hai viên Tử Tinh Xá Lợi, tu vi của Phương Nguyên lập tức tăng vọt lên ngũ chuyển cao giai.
Chương 612: Cá Bong Bóng (1)
Phương Nguyên lại tiếp tục lấy hai con cổ Tử Tinh Xá Lợi mọc lông tơ toàn thân ra.
Hai con cổ Xá Lợi hợp lại, rốt cuộc cũng giúp tu vi Phương Nguyên tăng lên ngũ chuyển đỉnh phong.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Phương Nguyên đã từ ngũ chuyển sơ giai trở thành cổ sư ngũ chuyển đỉnh phong, hoàn thành một nhiệm vụ lớn cần phải vượt qua. Cổ Xá Lợi rất huyền bí, khiến cho hắn không hề phát hiện được bất kỳ dấu hiệu căn cơ bất ổn nào.
Cổ sư tu hành, cực kỳ ỷ lại vào tài nguyên. Chỉ cần tài nguyên đủ, tu vi có thể tăng lên một cách nhanh chóng.
Xét trên lý thuyết, chỉ cần chuẩn bị đủ cổ Xá Lợi, tu vi của cổ sư có thể bay vọt. Nhưng trên thực tế, lại có rất ít cổ sư làm như vậy.
Thứ nhất, cổ Xá Lợi chỉ có thể giúp cổ sư tăng lên một cảnh giới nhỏ. Mỗi lần trùng kích cảnh giới lớn, đều cần cổ sư tự mình đột phá. Dùng nhiều cổ Xá Lợi, tu vi đột phá dễ dàng nhưng ngược lại sẽ khiến cho cổ sư bình thường phải chịu sự bất công, đột phá cảnh giới lớn lại càng khó.
Thứ hai, cổ sư tu hành cũng không phải là cảnh giới cao thì có thể đại diện cho hết thảy. Muốn sinh tồn bên trong thế giới tàn khốc này, còn cần sự tính toán, trí tuệ, cơ duyên, kinh nghiệm và huấn luyện. Sức mạnh tăng vọt, nếu không khống chế tâm trí đầy đủ, giống như đứa bé chỉ biết vung đại con dao, chẳng khác nào hại người hại mình.
Thứ ba, cổ Xá Lợi có giá bán khá cao, không phải cổ sư nào cũng có điều kiện tu hành xa xỉ như vậy. Ngay cả con cháu đời sau của cổ tiên, cho dù có điều kiện, trưởng bối của bọn họ cũng không muốn đốt cháy giai đoạn này.
Cuối cùng, còn có một điểm quan trọng hơn, đó chính là tư chất. Tư chất không đủ, có nhiểu cổ Xá Lợi cũng không có tác dụng. Phương Nguyên có thể thuận lợi tấn thăng ngũ chuyển, kinh nghiệm nhiều chính là một phần, tư chất loại Giáp thật sự đã mang đến sự trợ giúp rất lớn cho hắn.
Phương thức nuốt cổ Xá Lợi liên tục để tu vi tăng vọt, chỉ sợ cũng chỉ có Phương Nguyên mới làm như vậy.
Đổi lại là cổ sư ngũ chuyển khác, cho dù là thiên tài đi chăng nữa, ngay cả gia tộc Thương gia cũng phải thực hiện từng bước một. Dù sao cổ sư tu hành còn phải huấn luyện rất nhiều cổ trùng. Tu vi cao hơn mà không chuyển được thành sức chiến đấu, chẳng qua cũng chỉ là bia thịt cho người ta mà thôi.
Kinh nghiệm kiếp trước chính là nguồn tài sản lớn nhất của Phương Nguyên, giúp cho hắn thuận lợi khống chế được luồng sức mạnh này.
Tính toán thời gian, lần trùng kích tu vi này đã qua một đêm. Phương Nguyên bước ra khỏi hành cung Đãng Hồn, bước lên núi Đãng Hồn.
Quả nhiên như hắn đã dự đoán, trên núi mọc ra rất nhiều cổ Can Đảm.
Hắn bước qua mấy bước, sau đó ngồi xổm xuống, tay bóp nát một con, lại là một đống bùn đất.
Sau khi núi Đãng Hồn trúng phải cổ Hi Nê, dần dần suy yếu, cổ Can Đảm kết xuất ra, phần lớn đều biến thành bùn nhão màu vàng.
Mặt Phương Nguyên vẫn không đổi sắc, liên tiếp bóp nát bảy tám cổ Can Đảm.
Nhưng trong quá trình này, hắn tìm được hai con cổ Can Đảm hoàn chỉnh. Thông qua sức mạnh cổ trùng, Lang Nhân Hồn của hắn một lần nữa được tăng mạnh.
“Sức mạnh tiên cổ Hi Nê đã ăn mòn sâu hơn. Nhớ lại lúc trước, bên trong mười viên cổ Can Đảm, ít nhất cũng có được bốn năm viên hoàn chỉnh, nhưng bây giờ chỉ còn lại ba bốn viên.” Phương Nguyên thở dài.
Mặc dù loại bùn này đều là bùn Hi Nê, có thể mang đến Bảo Hoàng Thiên để bán, nhưng so với cổ Can Đảm hoàn chỉnh, giá trị khác biệt một trời một vực, có thể nói là tổn thất rất to lớn.
Nhưng cũng may, cổ Can Đảm khắp ngọn núi này đều là của một mình Phương Nguyên.
Mặc dù mười sáu mười bảy con cổ Can Đảm đều là phế cổ, nhưng dựa vào số lượng khổng lồ trên núi, vẫn có thể giúp cho hồn phách của Phương Nguyên tiến bộ rất lớn.
“Bây giờ ta đã là ngũ chuyển đỉnh phong, bước kế tiếp chính là trùng kích cảnh giới cổ tiên. Nhưng việc này rất khó khăn, còn phải chuẩn bị rất nhiều, từ từ tính toán.” Phương Nguyên âm thầm mưu tính.
Không khiếu ngũ chuyển đỉnh phong sẽ giúp hóa giải áp lực rất lớn của Xuân Thu Thiền.
Việc cấp bách bây giờ là chữa trị núi Đãng Hồn.
Không thể nhìn núi Đãng Hồn diệt vong được. Bảo toàn núi Đãng Hồn sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với việc tu hành của Phương Nguyên, ngay cả việc tấn thăng cổ tiên của Phương Nguyên sau này cũng có tác dụng.
Sau khi hái hết cổ Can Đảm trên núi Đãng Hồn, Phương Nguyên bước vào bên trong hành cung, dưới sự hợp tác của Tiểu Hồ Tiên, không ngừng thúc giục cổ Thông Thiên.
Bên trong Bảo Hoàng Thiên, các thần niệm đang dây dưa với nhau.
Vừa mới mở cổ Thông Thiên, lập tức có rất nhiều luồng thần niệm lao tới Tiểu Hồ Tiên, đều là ra giá liên quan đến Hi Nê.
Phương Nguyên bán rất nhiều Hi Nê bên trong Bảo Hoàng Thiên, khiến rất nhiều cổ tiên cảm thấy hứng thú.
Sử dụng Hi Nê, dựa vào bí phương tiên cổ, bọn họ sẽ luyện thành tiên cổ Hi Nê. Mặc dù chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng nó vẫn là tiên cổ hàng thật giá thật. Trong hoàn cảnh tiên cổ vô cùng khan hiếm, các cổ tiên đã chạy theo Hi Nê của Phương Nguyên như vịt.
Đối với việc bán Hi Nê, Phương Nguyên ra giá chính là bí phương luyện chế cổ Hi Nê.