Chương 607: Uy Nô đạo

Gã không ngờ tình huống lại thay đổi, vừa tránh đàn sói tấn công, vừa hoảng loạn kêu to: “Lang Vương, ta không có ý đối địch với ngươi. Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.”

Phương Nguyên cười lạnh, phun ra một câu: “Nhìn dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của ngươi, trông giống như một con bọ chét, ngươi chết chung cho tốt.”

“Cái gì?” Nghe Phương Nguyên nói xong, Hạo Kích Lưu lập tức giận dữ.

Từ lúc gã xuất đạo đến nay, chưa từng có ai dám đánh giá gã như vậy, cũng chưa từng có ai miệt thị gã như thế.

“Lang Vương, ngươi quá phách lối rồi. Hôm nay, ta sẽ khiến cho ngươi phải trả một cái giá thật đắt.” Hạo Kích Lưu nổi giận gầm lên, song chưởng đột nhiên đẩy ra.

Cổ Thác Nước tứ chuyển.

Chân nguyên điên cuồng rót vào, trong không khí tràn ngập hơi nước, sau đó một tiếng ầm vang, một dòng nước khổng lồ đột nhiên hình thành.

Dòng nước chảy xiết, tựa như thác nước từ trên cao nện xuống.

Kích thủy màu bạc dùng uy thế lạnh thấu xương hung hăng nện xuống đàn sói.

Một lát sau, đàn sói tử thương hơn ngàn con. Dòng nước xiết lan ra, bao phủ toàn bộ người Hạo Kích Lưu.

Cùng lúc đó, đám cổ sư Nghiêm gia đồng thời thôi động một con cổ trùng.

Đây là cổ Phong Chướng ngũ chuyển, tạo thành một cơn gió khổng lồ. Gió như mưa sa, từng hạt xanh biếc tràn ngập bên cạnh mọi người.

Đàn sói công sát lập tức bị cơn gió vô hình ngăn cản. Rất nhiều cổ công kích trên người lang vương đánh vào tấm phên che gió, giống như đá rơi xuống biển, hoàn toàn không thấy đâu.

“Tại sao lại như vậy?” Trên hồ Nguyệt Nha, Nghiêm Thủy Nhi đang bị bắt làm con tin trợn mắt há mồm nhìn cuộc chiến trên bờ.

Nàng làm sao cũng không nghĩ đến sự việc lại phát triển thành như vậy. Nàng vốn là trung tâm được mọi người tranh đoạt, giờ phút này lại biến thành một người quan sát qua đường.

Sói lưng còng không dừng lại, chở Phương Nguyên kéo dài khoảng cách với Hạo Kích Lưu.

“Thật ngu xuẩn.” Nhìn Hạo Kích Lưu không ngừng chém tới, ý đồ tiếp cận mình và trận địa phòng thủ của đám người Nghiêm gia, Phương Nguyên cười lạnh một tiếng.

Thủy Ma Hạo Kích Lưu, cộng thêm Tộc trưởng Nghiêm gia Nghiêm Thiên Tịch là hai vị cổ sư tứ chuyển, còn có hơn mười vị cổ sư cao tầng Nghiêm gia tam chuyển, có thể nói là thực lực cường đại.

Nhưng chỗ cường đại của cổ sư Nô đạo chính là có thể lấy một địch nhiều.

Năm đó, Thường Sơn Âm suất lĩnh đàn sói, vượt cấp khiêu chiến, giết chết cổ sư ngũ chuyển Cáp Đột Cốt thì không nói, thậm chí ngay cả một bang hãn tướng dưới trướng Cáp Đột Cốt cũng bị tiêu diệt cùng một chỗ.

Vì sao?

Chính bởi vì ông ta là cổ sư Nô đạo.

Hôm nay, đàn sói trong tay Phương Nguyên đã thành hình, phát triển thành quy mô hơn ba vạn, không chỉ dưới trướng có Bách Lang Vương, Thiên Lang Vương, mà còn có một con Vạn Lang Vương sói Đêm, và một con dị thú bạch nhãn lang còn nhỏ.

Quy mô này, mặc dù còn chưa đuổi kịp đàn sói thời kỳ đỉnh phong của Thường Sơn Âm năm đó, nhưng đủ để tiêu diệt hai ba Cát gia liên hợp lại.

Bây giờ, đối phó chỉ có hai mươi mấy vị cổ sư, có thể nói là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.

Quả nhiên, chiến đấu được một lát, Thủy Ma Hạo Kích Lưu đã thở hồng hộc, thế tấn công dần dần ngừng lại.

Gã cảm thấy mệt mỏi.

“Thật ghê tởm. Thuật ngự sói này đúng là khó chơi, rõ ràng chỉ có vài con Bách Lang Vương, Thiên Lang Vương thôi mà...” Thủy Ma Hạo Kích Lưu nhìn Phương Nguyên, ánh mắt đã thay đổi.

Hắn không phải là chưa từng giao thủ qua với cổ sư Nô đạo, nhưng đám cổ sư đó làm sao có thể so sánh với Phương Nguyên?

“Đây chính là thuật ngự thú của Lang Vương. Đặt mình vào trong đó, chẳng khác nào hãm sâu vào vũng bùn, càng lún càng sâu.” Thủy Ma Hạo Kích Lưu vừa đối phó đàn sói vừa sợ hãi thầm nhủ.

Gã rót một chút tinh thần vào thăm dò bên trong Không Khiếu, sau đó âm thầm kêu khổ.

Công kích kịch liệt vừa rồi, luân phiên đánh ra sát chiêu, chân nguyên của gã tiêu hao kịch liệt. Bây giờ bên trong Không Khiếu còn chưa đủ một nửa.

Một khi chân nguyên bị tiêu hao hết, chiến lực cổ sư hoàn toàn trượt xuống đáy cốc.

Hạo Kích Lưu bắt đầu tính toán, không thể không thu lại thế công. Cứ như vậy, thế công của gã biến mất, bị đàn sói vây khốn.

“Thủy Ma Hạo Kích Lưu là cổ sư tứ chuyển, sử dụng cổ trùng Thủy đạo, thế công to lớn, am hiểu lấy một địch nhiều. Trước kia gã lăn lộn Bắc Nguyên, nhiều lần gây án, tiếng xấu đồn xa. Tù binh của gã là Nghiêm Thúy Nhi, sau khi bắt chẹt Nghiêm gia thành công, lập tức tham gia đại hội anh hùng, tặng Nghiêm Thúy Nhi cho Hắc Lâu Lan. Hắc Lâu Lan có được món quà như ý, liền phân công trách nhiệm. Sau khi Hắc Lâu Lan trở thành chúa tể Vương Đình, luận công ban thưởng, Hạo Kích Lưu trở thành hãn tướng xếp thứ ba dưới trướng Hắc Lâu Lan.”

Phương Nguyên nhớ lại ký ức có liên quan, ánh mắt nheo lại.

Năm trăm năm trước, Hạo Kích Lưu cũng là một nhân vật, về sau bị Thường Sơn Âm giết chết.

“Công kích lớn đồng nghĩa với việc chân nguyên tiêu hao rất nhiều. Hạo Kích Lưu không còn đáng lo ngại. Lúc này, trong lòng gã chắc hẳn đang suy nghĩ tìm đường chạy trốn. Gã am hiểu chạy trốn trong nước, hôm nay muốn giữ gã lại cũng không dễ dàng gì. Dù sao số lượng đàn sói Nước trong tay ta quá ít. Nhưng mục tiêu của ta không phải là gã mà là cổ sư Nghiêm gia.”

Phương Nguyên di chuyển ánh mắt nhìn đám người Nghiêm gia.

Cổ sư Nghiêm gia am hiểu phòng thủ, có tiếng ở Bắc Nguyên. Quả nhiên, đám cổ sư này phòng ngự cực kỳ đúng chỗ, dùng cổ Phong Chướng ngũ chuyển, giống như một cái mai rùa đen, giúp bảo toàn mọi người.

“Hừ, đám người Nghiêm gia thật ngây thơ. Bây giờ đang bị vây hãm, lại còn giữ dư lực, tọa sơn quan hổ đấu. Khó trách trong lịch sử có đánh giá Nghiêm Thiên Tịch, nói người này bảo thủ có thừa, tiến thủ không đủ. Bọn họ kéo dài thời gian như vậy cũng hợp với ý ta.” Phương Nguyên cười lạnh trong lòng, cố ý giảm thế công của đàn sói.

Thời gian trôi qua từng phút một, chân nguyên của Hạo Kích Lưu và đám người Nghiêm gia đều đã bị hao mòn.

Bỗng nhiên, trong rừng cây xuất hiện một số bóng người.

“Thường Sơn Âm đại nhân, chúng ta đến rồi.” Tộc trưởng Cát gia Cát Quang dẫn theo cổ sư Cát gia chạy đến.

“Đến nhanh lắm.” Ánh mắt Phương Nguyên tràn đầy ý vị thâm trường.

Cát Quang bị ánh mắt của Phương Nguyên nhìn thẳng, không khỏi vô thức cúi đầu xuống, trong lòng vừa kính lại vừa sợ: “Đây chính là bản sắc anh hùng của Lang Vương, không ngờ hôm nay lại chân chính nhìn thấy.”

“Vâng, sau khi nhận thư của đại nhân, chúng ta lập tức chạy đến. Người nên biết báo đáp công ơn. Đại nhân ngài nhiều lần cứu Cát gia chúng ta, thù của đại nhân chính là thù của Cát gia chúng ta.” Cát Quang lên tiếng.

Trong doanh địa Cát gia, Phương Nguyên không thể ra tay, ngoài mặt thì đồng ý với Nghiêm gia. Sau khi hắn chỉnh hợp đàn sói, đi được nửa đường đã dùng cổ trùng gửi thư trở về.

Cát Quang nhận thư, sau khi xem qua, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và kinh ngạc.

“Thường Sơn Âm đại nhân muốn ra tay với Nghiêm gia?” Y lẩm bẩm.

Y tiếp tục xem tiếp, ở trong thư, Phương Nguyên cũng đã trình bày lý do.

Thì ra năm đó, mẫu thân của Thường Sơn Âm bị âm thầm hạ độc, Thường Sơn Âm vì tìm kiếp cổ trùng giải độc mà tiến vào thảo nguyên Hủ Độc, bị bang phái Cáp Đột Cốt mai phục. Tất cả đều là một âm mưu, là Thường gia đấu đá nội bộ, chèn ép Thường Sơn Âm mà tiến hành.

Năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên, Thường Sơn Âm được Mã Hồng Vận cứu, không hề quay về gia tộc mà trở thành người dưới trướng của Mã Hồng Vận cũng vì nguyên nhân này. Về sau, Thường Sơn Âm trợ giúp Mã Hồng Vận leo lên chức chúa tể Vương Đình, lập tức ra tay với Thường gia, thanh trừ toàn bộ cao tầng Thường gia, sau đó tự mình lên làm Tộc trưởng, báo mối thù năm đó của mình.

Bây giờ Phương Nguyên đối phó Nghiêm gia, lý do này lập tức được hắn lấy ra dùng, viết lên trên thư thuyết phục Cát Quang.

Cát gia vốn là thông gia với Thường gia. Lần đầu tiên lão tộc trưởng Cát gia gặp Phương Nguyên cũng đã nói, con gái thứ hai của ông được gả vào Thường gia.

Nhưng sau khi Cát Quang nhận được tin tức, đã quyết đoán đứng về phía Phương Nguyên.

Chương 608: Anh hùng Chính đạo (1)

“Cát Quang, ngươi trưởng thành rồi, Cát gia dưới sự quản lý của ngươi sẽ phát dương quang đại.” Phương Nguyên ngồi trên lưng sói, nhàn nhạt đánh giá một câu, sau đó khua tay: “Trận chiến này không cần các người ra tay. Ngươi hãy dẫn theo cổ sư Cát gia đứng bên ngoài. Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, ngăn cản từng vị gia lão Nghiêm gia, sau đó tấn công doanh địa Nghiêm gia, khi đó chúng ta sẽ có một phần thắng.”

“Vâng, vãn bối xin ghi nhớ lời nhắc nhở của Lang Vương.” Cát Quang vội vàng tuân mệnh, sau đó mang theo một đám cổ sư phân tán ra bên ngoài chiến trường, tạo thành trận thế vây quanh.

Nhìn thấy cổ sư Cát gia chạy đến tiếp viện, đám cổ sư Nghiêm gia vừa giận vừa sợ.

“Cát Quang, ngươi chính là tên tiểu nhân hèn hạ, vô sỉ.” Một vị gia lão Nghiêm gia giận dữ rống to.

“Cát gia, các ngươi đã đưa ra một quyết định sai lầm. Các ngươi đối nghịch với Nghiêm gia ta, chính là đối nghịch với công tử Lưu Văn Vũ. Các ngươi không có kết cục tốt đâu.” Một vị gia lão khác nguyền rủa.

Cát Quang cười lạnh, trong lòng tràn ngập khinh thường.

Sắp đến chết nơi còn lôi cái tên công tử Lưu gia ra hù, có tác dụng sao?

“Chúng ta không thể đợi tiếp nữa, nhất định phải công kích, xông ra khỏi vòng vây.” Gia lão Nghiêm gia ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt tái xanh, rống to.

“Đi.”

Mọi người Nghiêm gia dắt tay cùng tiến, bắt đầu công kích, mục đích mở ra một con đường máu.

Cổ Đan Hỏa, cổ Kim Tằm, cổ Sương Tức, cổ Tuyết Cầu, cổ Long Quyển, cổ Tạc Lôi, cổ Hỏa Trảo đều được thôi động. Nhất thời, hỏa cầu tuyết cầu không ngừng bay vụt, kim tằm hóa thành tia sáng mạnh mẽ đâm tới, khí tức sương khói màu lam phun ra, vòi rồng bắn ngược đàn sói, tiếng sấm ầm ầm nổ tung bốn phía, ngọn lửa tạo thành móng vuốt không ngừng đánh ra...

Dưới thế công mãnh liệt của Nghiêm gia, đàn sói của Phương Nguyên tử thương thảm thiết, nhưng bọn chúng cứ như tre già măng mọc, không ngừng xả thân liều chết.

“Đám cổ sư này đều là cao thủ phàm tục tam chuyển tứ chuyển, nhưng như thế thì sao?” Phương Nguyên ngồi ngay ngắn trên lưng sói, trong lòng suy nghĩ điều khiển đàn sói.

Hắn có Lang Nhân Hồn, điều khiển đàn sói dễ hơn so với Bách Lang Hồn lúc trước, trôi chảy giống như Lang Vương đích thân chỉ huy.

Nhìn đàn sói chết thảm từng con, sắc mặt Phương Nguyên không đổi, lù lù bất động.

Đám sói này chỉ là dã thú bình thường, chết thì chết, chẳng có gì phải đau lòng cả.

Dùng bọn chúng làm pháo hôi hao mòn chân nguyên đám cổ sư cao giai này, ngược lại là một vụ mua bán có lời.

Nhược điểm lớn nhất của cổ sư Nghiêm gia là số người quá ít. Mặc dù đều là cao thủ, nhưng lại thiếu thuộc hạ đến chia sẻ áp lực.

Chiến trường đã nằm trong sự khống chế của Phương Nguyên, đi theo tiết tấu của hắn. Bọn họ không có thời gian khôi phục chân nguyên.

“Thật đáng sợ, trên thế gian này lại có thuật ngự sói khủng bố đến thế sao?” Một vị gia lão Nghiêm gia mặt không còn chút máu, nói.

“Chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải chết ngay tại đây?” Khí tức tử vong đã đập vào mặt.

“Thường Sơn Âm, ngươi giết chúng ta, ngươi không sợ Lưu Văn Vũ công tử báo thù sao?” Vẫn còn gia lão gửi hy vọng vào điều này tạo áp lực cho Phương Nguyên.

“Xông lên, không được dừng lại.” Nghiêm Thiên Tịch gào lớn, âm thanh đã khàn, chân nguyên bên trong Không Khiếu đã không còn đủ một nửa.

“Chính là lúc này.” Trong lòng Phương Nguyên hơi động. Dạ Lang Vạn Thú Vương suất lĩnh hơn mười Dạ Lang Thiên Thú Vương gia nhập cuộc chiến, ngăn cản trước mặt đám người Nghiêm gia.

Dưới sự công kích của đàn sói, cổ sư Nghiêm gia đã bắt đầu xuất hiện tử vong.

Cổ Sói Tru.

Phương Nguyên ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng sói gào, trong phạm vi tiếng kêu bao trùm, chiến lực đàn sói tăng vọt.

Cổ Lang Yên.

Bất chợt, hắn phóng ra khói đặc cuồn cuộn bao phủ chiến trường, nhanh chóng trị liệu thương thế cho đàn sói.

Tất cả người của Nghiêm gia đều sợ hãi.

Gương mặt Thủy Ma Hạo Kích Lưu cũng trắng bệch như tờ giấy trắng.

Lúc trước, Phương Nguyên chỉ đứng chỉ huy, bây giờ bỗng nhiên ra tay, lập tức chuyển ưu thế thành chiến thắng.

Mấy chục ánh mắt tràn ngập cừu hận, sợ hãi, phẫn nộ, băng hàn cùng lúc ném về phía Phương Nguyên. Trước mắt bao người, Phương Nguyên chỉ mỉm cười, điều khiển sói lưng còng lui lại phía sau, kéo dài khoảng cách với đám người Nghiêm gia.

Để phòng ngừa chiến thuật chém đầu của đối phương, bên cạnh Phương Nguyên lúc nào cũng có rất nhiều đàn sói, còn có một con Bạch Nhãn Lang. Mặc dù nó còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng chiến lực đã vượt qua Thiên Lang Vương.

Nhìn thấy hành động này của Phương Nguyên, tâm đám cổ sư bị vây nhốt đều chìm xuống đáy cốc, đấu chí tan rã, có cảm giác giống như lọt vào ma thủ, tai kiếp khó thoát.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cổ sư Nghiêm gia chẳng khác nào bị hãm sâu vào vũng bùn, càng giãy càng bị hãm sâu.

Lúc trước, Phương Nguyên sử dụng sói hoang làm pháo hôi, tiêu hao chân nguyên của bọn họ, bây giờ đã nhìn thấy hiệu quả.

Từng gia lão Nghiêm gia chết thảm trên chiến trường. Một luồng khí tức bi phẫn bao phủ toàn bộ khu vực cuộc chiến.

“Thường Sơn Âm, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Một vị gia lão rống lên, trước khi chết phát ra lời nguyền rủa.

Nhưng âm thanh nguyền rủa này chỉ đổi lại tiếng cười gằn của Phương Nguyên: “Ngươi không có cơ hội làm quỷ đâu. Hồn phách của ngươi sẽ được ta biến thành chất dinh dưỡng nuôi núi Đãng Hồn.”

“Lang Vương, có ngon thì chiến đấu với ta.” Gia lão Chiến Đường của Nghiêm gia gào lên.

“Đến đây, ngươi là cái thứ hèn nhát.” Ông ta khiêu khích Phương Nguyên, thôi động số chân nguyên ít ỏi của mình phát động công kích lần cuối với hắn.

Mặt Phương Nguyên vẫn không thay đổi nhìn ông ta.

Suy nghĩ trong đầu hắn khẽ động, lập tức đàn sói như sóng lớn mãnh liệt tràn qua, bóp chết gia lão Chiến Đường đang bi tráng ngay trên đường.

Sau khi đàn sói tản đi, thi thể bị tàn phá của ông ta còn lưu lại trên đường. Xương trắng lộ hết ra ngoài hòa lẫn với máu tươi, tròng mắt phẫn nộ hung tợn nhìn về phía không trung.

“Gia lão Chiến Đường...” Nghiêm Thiên Tịch gào lên, toàn thân run rẩy. Từng gia lão hy sinh, sự bi thống lần lượt xâm nhập vào tim của ông ta, khiến ông ta gần như chết lặng.

“Thường Sơn Âm, ngươi chết không yên lành. Ngươi uổng công là anh hùng chính đạo, nhưng lại âm mưu ám toán chiến hữu của ngươi. Ngươi không có kết cục tốt đâu. Lưu Văn Vũ công tử nhất định sẽ báo thù cho chúng ta.” Gương mặt Nghiêm Thiên Tịch tràn đầy cừu hận, gần như vặn vẹo. Nếu có thể, ông ta hận không thể ăn hết mỗi một tấc da thịt trên người Phương Nguyên, uống cạn giọt máu cuối cùng trên người hắn.

“Hừ, kẻ thất bại gào thét chẳng khác nào chó hoang gào thét trước khi chết. Gửi hy vọng cho người khác trợ giúp báo thù càng là tâm lý của kẻ yếu.” Phương Nguyên lạnh lùng đánh giá một câu, sau đó vung tay lên. Dạ Lang Vạn Thú Vương giống như một luồng sấm sét đen nhánh vọt mạnh lên, đụng bay Nghiêm Thiên Tịch.

Chân nguyên Nghiêm Thiên Tịch bị tiêu hao hầu như không còn, cú va chạm này đụng ông ta thịt nát xương tan.

Ông ta như con diều đứt dây bị ném bay ra ngoài, vẽ ra một đường tơ máu trên không trung. Khi rơi xuống mặt đất, toàn bộ cơ thể của ông ta đã bị đụng nát, hoàn toàn không còn khí tức.

“Đại nhân.” Cát Quang dẫn theo một đám gia lão, hưng phấn chạy đến.

“Lang Vương uy vũ. Trải qua trận chiến này, cao tầng Nghiêm gia không còn, bên trong doanh địa của Nghiêm gia chỉ còn lại một vị gia lão tam chuyển chủ trì cục diện. Cổ truyền tin mà Nghiêm Thiên Tịch phát đi đã bị chúng ta chặn ngay trên đường. Từ trên xuống dưới nhà họ Nghiêm còn đang mơ hồ, đây chính là cơ hội tập kích rất tốt.” Gia lão Chiến Đường Cát gia reo hò.

“Chỉ tiếc là đã để cho Thủy Ma Hạo Kích Lưu chạy trốn. Lang Vương đại nhân, bây giờ chúng ta tiếp tục truy sát Thủy Ma hay là tập kích doanh địa Nghiêm gia chứ?” Cát Quang hỏi.

Phương Nguyên lơ đễnh cười một tiếng: “Đương nhiên là trực tiếp tấn công doanh địa Nghiêm gia rồi.”

Một con cổ trai đang xoay tròn cơ thể, nhanh chóng chìm xuống hồ Nguyệt Nha.

Phụt.

Con trai bỗng nhiên chui ra khỏi mặt nước, vỏ sò mở ra, phun ra hai người đang ẩn núp bên trong.

Chương 609: Anh hùng Chính đạo (2)

Hai người này một nam một nữ. Nam là Thủy Ma Hạo Kích Lưu, nữ là đại tiểu thư Nghiêm gia Nghiêm Thúy Nhi.

Phù phù phù. Hạo Kích Lưu thở hổn hển, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn sau lưng. Không nhìn thấy truy binh, lúc này gã mới thả lỏng được một chút.

Nơi này là một phù đảo bên trong hồ Nguyệt Nha. Hạo Kích Lưu thăm dò hoàn cảnh một lúc, sau đó lựa chọn con đường đào thoát thứ ba.

“Lang Vương Thường Sơn Âm...” Hạo Kích Lưu không ngừng lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt lóe lên cừu hận, giận dữ, sợ hãi, kiêng kỵ.

Từ lúc xuất đạo cho đến nay, đây là lần đầu tiên gã ngã đau nhất.

Tu vi tứ chuyển cao giai đủ để cho gã tung hoành Bắc Nguyên. Nhưng hôm nay đụng phải Phương Nguyên, khiến cho gã có cảm giác bất lực, cô độc trước nay chưa từng có.

“Đây chính là sự cường đại của cổ sư Nô đạo sao? Lại còn không phải là thời kỳ đỉnh phong của ông ta. Năm đó, Thường Sơn Âm có thể vượt cấp giết chết Cáp Đột Cốt, tiêu diệt toàn bộ bang mã phỉ, sức mạnh của ông ta cường đại đến cỡ nào chứ?”

Hạo Kích Lưu nghĩ đến đây, cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Thuật ngự sói của Phương Nguyên khiến cho gã liên tưởng đến Giang Bạo Nha, Dương Phá Anh, Mã Tôn.

“Xem ra, trong số các đại sư Nô đạo nhất lưu Bắc Nguyên sau này, sẽ không còn là thế chân vạc nữa, mà là giằng co bốn phía. Cũng may mà số lượng sói Nước trong tay ông ta không nhiều. Nếu không, sợ rằng hôm nay ta đã không còn còn mạng.”

Nghĩ đến tình huống mạo hiểm khi chạy thoát, Hạo Kích Lưu không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

“Nhưng tại sao ta lại có cảm giác Thường Sơn Âm dường như cố ý thả cho ta một con đường sống nhỉ?” Tâm tư Hạo Kích Lưu khá nhạy cảm, lúc này nhớ lại tình cảnh lúc trước, lập tức phát hiện được điểm kỳ lạ.

“Đáng tiếc cao tầng Nghiêm gia cơ hồ bị Thường Sơn Âm một mẻ hốt gọn, ta muốn làm khó tiếp cũng không được. Nhưng cũng may, cổ Tử Chiến Đến Cùng cũng đã đến tay, lần hành động này xem như thành công. Tiếp theo cứ dựa theo kế hoạch đã định, đưa đại tiểu thư Nghiêm gia cho Hắc Lâu Lan công tử, xem như quà gặp mặt.” Tính đến đây, ánh mắt Hạo Kích Lưu lóe lên tinh mang.

Bắc Nguyên cứ mười năm sẽ có một trận bão tuyết lớn, đối với cổ sư Ma đạo độc lai độc vãng mà nói, cũng là một sự khảo nghiệm khó khăn.

Cộng thêm tài nguyên tu hành thiếu thốn, Hạo Kích Lưu muốn thông qua đại hội anh hùng phụ thuộc dưới trướng một thế lực nào đó. Tương lai, nếu có may mắn tiến vào Vương Đình, Hạo Kích Lưu không những giữ được tính mạng, tu hành còn được nâng cao thêm một bước.

Lần này tranh đoạt chúa tể Vương Đình có mấy thế lực lớn.

Hạo Kích Lưu suy đi nghĩ lại, quyết định đem tất cả vốn liếng của mình đặt cho người có ưu thế lớn nhất, Hắc Lâu Lan công tử.

Hắc Lâu Lan nổi tiếng háo sắc, sớm đã lưu truyền rộng rãi. Nếu Hạo Kích Lưu dâng Nghiêm Thúy Nhi cho Hắc Lâu Lan, nhất định sẽ được nhận. Bởi vì bản thân Nghiêm Thúy Nhi không chỉ xinh đẹp như hoa, mà còn có thân phận đặc biệt, là vị hôn thê của Lưu Văn Vũ.

Lưu Văn Vũ là một trong những đối thủ lớn nhất của Hắc Lâu Lan trong lần tranh bá Vương Đình này.

Nếu đưa vị hôn thê của đối thủ vào hậu cung của mình, điều này đối với Hắc Lâu Lan mà nói, tuyệt đối là mê hoặc không thể cưỡng lại được.

“Nếu Nghiêm gia vẫn còn, phân lượng của phần lễ này còn nặng hơn nhiều. Đáng tiếc Lang Vương đã giết Nghiêm gia, tất sẽ đối phó với toàn bộ Nghiêm gia còn lại.” Nghĩ đến đây, Hạo Kích Lưu trào phúng nhìn Nghiêm Thúy Nhi thần sắc đờ đẫn, chu môi huýt sao một tiếng.

Gã ngả ngớn trêu đùa: “Tiểu mỹ nhân, nói đến ngươi phải cảm ơn ta đấy. Nếu không phải ta cứu ngươi, giờ đây ngươi đã chết trong tay Thường Sơn Âm.”

Lông mi dày của Nghiêm Thúy Nhi chớp một cái, giống như tỉnh lại từ trong cơn ác mộng: “Ngươi có ý gì?”

“Hừ, còn có ý gì nữa? Thường Sơn Âm giết phụ thân của ngươi, cộng thêm một đám gia lão. Tiếp theo nhất định sẽ chiếm đoạt Nghiêm gia. Bây giờ đàn sói của ông ta đang chạy về doanh địa Nghiêm gia. Hahaha, một đại tiểu thư như ngươi, không bao lâu nữa sẽ trở thành một người cô độc.”

“Không, nhất định là không.” Nghiêm Thúy Nhi lắc đầu liên tục, sắc mặt tái nhợt. Nàng cực lực phủ nhận, nhưng lý trí trong lòng lại nói cho nàng biết, suy đoán của Hạo Kích Lưu là chính xác.

“Thường Sơn Âm là anh hùng Chính đạo, tại sao lại làm ra chuyện tàn khốc như vậy chứ?” Nàng không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc như thế, nước mắt như trân châu chảy xuống, thuận theo gương mặt trắng nõn từng giọt rơi xuống. Mỹ nhân rơi lệ như hoa đào gặp mưa, nhìn thấy mà yêu.

“Anh hùng Chính đạo?” Hạo Kích Lưu cười lạnh không thôi: “Có đôi khi anh hùng Chính đạo còn đáng sợ hơn Ma đạo chúng ta nhiều. Hạo Kích Lưu ta bất quá chỉ muốn làm khó, bắt cóc tống tiền mà thôi, nhưng Thường Sơn Âm vừa ra tay chính là tiêu diệt Nghiêm gia các ngươi. Nhưng ông ta lại có lý do, có khẩu hiệu báo thù, lại là người thắng. Nghiêm gia bị diệt, còn ai có thể phản bác chứ? Hừ, đây chỉ là thế đạo chó má mà thôi.”

Nghiêm Thúy Nhi nghe nói đến thất thần, bỗng nhiên nàng quỳ xuống đất, nắm lấy ống quần Hạo Kích Lưu, cầu khẩn: “Ta van ngươi, xin hãy cứu lấy Nghiêm gia ta. Cổ truyền tin của phụ thân ta đã bị bọn họ chặn giữa đường. Bây giờ Nghiêm gia như rắn mất đầu, không biết nguy hiểm đang sắp sửa giáng xuống.”

Thế sự kỳ diệu mà tàn khốc. Nghiêm Thúy Nhi chưa hề nghĩ đến lại có một ngày nàng quỳ xuống đất cầu xin người mà nàng căm hận nhất.

“Phụ thân ta chết rồi, ta chính là Tộc trưởng đời sau của Nghiêm gia. Hạo Kích Lưu, ngươi hãy giúp ta truyền tin, sớm thông báo cho bọn họ. Chỉ cần Nghiêm gia chúng ta không bị tiêu diệt, ta chính là Tộc trưởng của Nghiêm gia, ta có thể làm chủ, sẽ phong cho ngươi làm gia lão khác họ của Nghiêm gia. Tài nguyên của Nghiêm gia sẽ mở rộng cho ngươi, tạo điều kiện cho ngươi tu hành.” Nghiêm Thúy Nhi đưa ra giá cả.

Lời nói này khiến tim Hạo Kích Lưu đập thình thịch. Gia lão khác họ? Tài nguyên Nghiêm gia?”

Hình như là một đề nghị không tệ.

Nhưng sau khi trong đầu Hạo Kích Lưu hiện lên hình ảnh của Phương Nguyên, cả người không khỏi giật mình.

“Hừ, ngươi muốn dụ ta à?” Sắc mặt của gã thay đổi, vung tay tát cho Nghiêm Thúy Nhi một cái.

Nghiêm Thúy Nhi ôm mặt, đôi mắt đẹp rưng rưng, nhất thời bị đánh đến phát mộng, ngơ ngác nhìn Hạo Kích Lưu.

“Yên tâm đi, ta đã tìm cho ngươi một kết cục khác. Hahaha...” Hạo Kích Lưu cười lạnh, nhấc Nghiêm Thúy Nhi biểu hiện đờ đẫn ném vào cổ con trai.

Hai vỏ sò con trai khép lại, Hạo Kích Lưu giẫm lên mặt nước, nhìn lên bờ một lần cuối.

Vị trí doanh địa Nghiêm gia đã dấy lên khói lửa trùng thiên.

“Nghiêm gia tiêu đời rồi.” Hạo Kích Lưu cười trên nỗi đau của người khác, giọng nói lạnh lùng.

Thế giới này mạnh được yếu thua. Núi này còn có núi khác cao hơn. Cao nhân còn có cao nhân khác cao hơn. Nghiêm gia đối với gã mà nói là một con quái vật khổng lồ, nhưng đối với Thường Sơn Âm mà nói, bất quá chỉ là tảng mỡ dày mà thôi.

“Cuộc tranh đấu Vương Đình tiếp theo, Bắc Nguyên rung chuyển, quần hùng tranh giành, không biết còn có bao nhiêu người mất mạng?”

Hạo Kích Lưu cảm khái một câu, sau đó mang theo cổ con trai đi về phía Tây.

Chiến hỏa bay tán loạn, đàn sói giống như thủy triều lao nhanh.

Vây công doanh địa Nghiêm gia đã kéo dài hai canh giờ. Nghiêm gia am hiểu phòng thủ, nhưng vì tập kích thành công, cộng thêm Nghiêm gia như rắn mất đầu, lúc này doanh địa Nghiêm gia đã rách nát không chịu nổi, khắp nơi đều là tường đổ, thi thể người, thi thể sói...

“Các huynh đệ, thủ vững, thủ vững cho ta.” Chính giữa doanh địa, một số ít người Nghiêm gia còn sót lại đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ.

Nhưng đàn sói kéo đến rất mãnh liệt, rả rích không dứt, toàn bộ chiến tuyến phòng ngự đã chống đỡ hết nổi, lung lay muốn bại.

“Giết, giết sạch đám xâm lược này.”

“Cát gia hèn hạ vô sỉ, ta nguyền rủa các ngươi bị diệt tộc, diệt chủng.”

Ngoại trừ tiếng chửi rủa, còn có tiếng khóc thút thít của người già và trẻ em.

Nhìn thân nhân, bằng hữu sau lưng mình đã mệt mỏi không chịu nổi, các cổ sư Nghiêm gia cố ép ra chút sức mạnh cuối cùng bên trong cơ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play