Một khi bị Vô Cực Sưu Tỏa định vị, bất luận Phương Nguyên trốn tới chỗ nào thì xiềng xích đều có thể vươn ra từ hư không bắt hắn. Nhưng không có cổ Định Tinh thì Vô Cực Sưu Tỏa chính là con ruồi không đầu, không đáng lo.
"Con cổ Định Tinh này là tứ lão Thiết gia tự giao cho ta, đồng thời huấn luyện đã được một thời gian dài. Ngươi có biết ta gieo vào người ngươi lúc nào không? Ha ha ha, là lúc ngươi truyền chân nguyên hoàng kim cho ta, thời điểm ngươi thay ta ôn tẩy Không Khiếu. Thần không biết quỷ không hay phải không?" Trong mắt Bạch Ngưng Băng lộ ra ý cười lãnh khốc.
Một chiêu này, đơn giản là rút củi dưới đáy nồi khiến hy vọng phản kích của Phương Nguyên triệt để tan nát.
"Cổ Định Tinh... Được, Bạch Ngưng Băng, ngươi thật sự là quá được" Phương Nguyên trừng mắt với Bạch Ngưng Băng, nghiến răng nghiến lợi.
Thiết Nhược Nam từ từ khuyên hàng: "Phương Nguyên, ngươi đã trúng Vô Cực Sưu Tỏa. Hiện tại, cổ trùng ở trên thân thể ngươi đã bị phong ấn lại, ngay cả chân nguyên cũng không điều động được một chút nào. Ngươi đã không còn hy vọng. Đương nhiên, ngươi còn có thể điều động ý niệm, khiến cổ trùng tự bạo. Nhưng ta khuyên ngươi không nên lựa chọn như vậy. Ngươi là người thông minh, nên biết loại lựa chọn nào mới có lợi cho ngươi.”
Phương Nguyên cúi đầu, im lặng.
Vừa mới hắn điên cuồng thôi động cổ trùng, nhưng Vô Cực Sưu Tỏa cũng không phải hư danh, chính là sát chiêu cấm đạo. Cho dù là cổ Na Di ngũ chuyển cũng bị phong ấn lại, không cách nào điều động.
"Tất cả đều kết thúc rồi, Phương Nguyên. Tháp Trấn Ma là nơi quy túc cuối cùng của ngươi. Quãng đời còn lại sau này của ngươi là ở đó." Bạch Ngưng Băng thở dài một tiếng, nhìn kẻ địch lớn nhất rốt cục đã sa lưới, tâm trạng của y hết sức phức tạp, như vui lại như buồn.
"Những năm gần đây, cảm ơn ngươi đã đem đến nhiều đặc sắc cho cuộc sống của ta. Chính vì có sự tồn tại của ngươi, cuộc sống của ta có thêm điểm sáng, để cho ta không quá buồn chán cô độc. Kế tiếp, nhân sinh của ta sẽ càng mở rộng, đặc sắc hơn. Mà ngươi sẽ có vinh hạnh trở thành một phần tạo thành đặc sắc này." Nói đến đây, Bạch Ngưng Băng hướng Phương Nguyên thi lễ một cái, vẻ mặt khẩn thiết chân thành.
Phương Nguyên chậm rãi ngửa đầu, nhìn trời thông qua lỗ hổng lớn của đại điện Thanh Đồng.
Bầu trời của phúc địa bị phá thành một lỗ hổng lớn nối liền với ngoại giới. Ở góc độ của Phương Nguyên có thể nhìn thấy mặt trời của Nam Cương.
Trời đã tắt nắng, đã sắp đến hoàng hôn.
"Giờ Thân ba khắc, giờ này, chắc hẳn Phượng Kim Hoàng cũng vừa mới kế thừa phúc địa Hồ Tiên." Phương Nguyên nghĩ.
Kiếp trước, hắn cùng cổ Tiên Ma đạo tấn công phúc địa Hồ Tiên, công chiếm núi Đãng Hồn. Cuối cùng, phải trả một cái giá vô cùng đắt mới giết chết Phượng Kim Hoàng, ngàn cân treo sợi tóc.
Sau khi Phượng Kim Hoàng chết, Chính đạo vô cùng đau xót, vì vậy mới viết lên “Phượng Kim Hoàng truyện”. Trong truyện viết rõ chuyện đời thường, ba kỳ ngộ lớn trong đời Phượng Kim Hoàng.
Kỳ ngộ thứ nhất, khi nàng ba tuổi, trong lúc ngủ, thu được Tiên cổ Mộng Dực ở trong mộng.
Cơ duyên thứ hai chính là truyền thừa Hồ Tiên. Hôm nay, vào giờ Thân hai khắc, sẽ thành công đi lên đỉnh núi.
"Phượng Kim Hoàng có Tiên cổ Mộng Dực, tất nhiên truyền thừa Hồ Tiên sẽ là vật trong tay nàng ta. Nếu không phải bị nàng ta hạ xuống quá xa, chính mình đã có thể có được cổ Không Khiếu thứ hai. Đáng tiếc, kết quả sắp thành lại bại."
Hắn thở dài trong lòng, ánh mắt tan rã của hắn dần dần ngưng kết.
Hắn còn có hy vọng lật ngược tình thế, hắn còn chưa thua triệt để.
Bởi vì hắn còn có -- Xuân Thu Thiền.
Vô Cực Sưu Tỏa có thể phong ấn cổ ngũ chuyển, nhưng lại không giam được cổ lục chuyển.
Cuối cùng, Phương Nguyên nâng tầm mắt nhìn thoáng qua đám người Bạch Ngưng Băng. Lần này, không còn gì để nói, nếu thành công thì còn hy vọng, thất bại thì tất thảy không cần phải nói nữa.
"Làm sao hắn lại bình tĩnh như vậy?" Lúc này, đám người Bạch Ngưng Băng, Thiết Nhược Nam đều cảm thấy có gì đó không ổn.
Phanh.
Phương Nguyên hung hãn tự bạo!
Trong phút chốc, Xuân Thu Thiền toát ra hai màu ánh sáng xanh và vàng, một khí tức vô cùng huyển bí khuếch tán ra.
Tất cả cổ trùng, toàn bộ chân nguyên, máu thịt và linh hồn của Phương Nguyên đều tự bạo hết.
Mỗi một lần thôi động Xuân Thu Thiền, đều là một lần đánh cược.
Phương Nguyên đang lâm vào tuyệt cảnh, dứt khoát đem tất cả của bản thân ra đánh cược.
Tự bạo tất cả.
Tất cả đều rót vào trong Xuân Thu Thiền.
Xuân Thu Thiền hóa thành một điểm ánh sao, đem một chút ý chí còn sót lại của Phương Nguyên phá toái hư không, đi tới cấm địa bí mật nổi danh nhất trên cái thế giới này – dòng sông thời gian.
Thế giới cổ sư có năm khu vực vây quanh là Nam Cương, Bắc Nguyên, Tây Mạc, Đông Hải, Trung Châu, đây là Vũ. Lại có một nơi gọi là dòng sông thời gian, nối liền hiện tại và tương lai, đó là Trụ.
Vũ và Trụ là trụ cột cấu thành thế giới.
Ào ào xôn xao. . .
Nước sông trong dòng sông thời gian dâng trào. Sóng sau đè sóng trước, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Mỗi một giọt nước thời gian đều là màu trắng xám, thế nhưng trăm triệu giọt nước, mỗi một lần va vào nhau, quấn quýt, xoay tròn, đều sẽ lóe ra ánh sáng rực rỡ lung linh đến lóa mắt.
Ở nơi vừa thê lương vừa rực rỡ này, Xuân Thu Thiền như kẻ lãng tử lưu lạc trở lại gia hương, hai cánh dao động, chở ý thức của Phương Nguyên không ngừng đi ngược dòng nước.
Đây đã là lần thứ ba, Phương Nguyên thôi động Xuân Thu Thiền.
Lần đầu tiên, hắn tiến nhập dòng sông thời gian, không có chút kinh nghiệm nào. Lần thứ hai, hắn bất đắc dĩ phải tự bạo, thời gian quá ngắn.
Lần này, hắn có chuẩn bị tâm lý, rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác đi ngược dòng nước.
Loại cảm giác này, thực sự tươi đẹp huyền ảo. Quang ảnh nhiều vô kể, giống như thước phim điện ảnh quay ngược, hiện lên trong ý thức hiện tại của hắn.
Dường như mới chỉ qua một cái chớp mắt, lại giống như rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Sóng lớn hiểm ác, hết lần này đến lần khác đánh tới, sức sống của Xuân Thu Thiền dần dần mất đi rất nhanh, nguồn năng lượng tự bạo tiêu hao gần như không còn. Nó quẫy người một cái, lặn xuống nước, chui vào trong một giọt nước và biến mất.
Phương Nguyên chớp mắt, cảnh tượng trước mắt đã biến đổi.
"Từ từ đã, từ từ đã, tất cả đều có thể thương lượng. Ta có thể đồng ý với ngươi, nói cho ngươi biết lộ trình chính xác. Nhưng ngươi phải đảm bảo an toàn tính mạng cho ta. Trên người ta có một con cổ Thề Độc. . ."
Bên tai, tiếng cầu xin quen thuộc truyền đến, Phương Nguyên cúi đầu nhìn xuống nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy Vương Tiêu ở dưới chân.
Hắn ngây ra một lúc, tim đập thình thịch, sắc mặt thay đổi, không thể che giấu được vẻ mặt vui mừng không xiết.
"Ha ha ha, thành công, ta lại thành công, ta thắng cuộc, ta đã sống lại một lần nữa." Phương Nguyên vung tay hô to, ngửa mặt lên trời cười to.
Vương Tiêu: ". . . "
Phương Nguyên đột nhiên có biểu hiện như vậy, làm cho trong lòng y vừa sợ hãi vừa nghi hoặc.
"Cái gì mà sống lại? Cái gì mà lại thành công? Chẳng lẽ người này tinh thần không bình thường? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong cổ sư Ma đạo cũng có khối người là ma điên. Khốn kiếp thật! Ta lại gặp phải một kẻ điên như thế."
Nghĩ như vậy, Vương Tiêu càng cầu xin lớn tiếng hơn.
"Ha ha ha. . . " Tiếng cười của Phương Nguyên không dứt. Loại cảm giác chạy thoát khỏi tuyệt cảnh, thực sự quá tuyệt vời.
Đầu tiên, hắn kiểm tra lại Không Khiếu của mình.
Tại trung tâm của Không Khiếu là cổ bản mệnh Xuân Thu Thiền, một lần nữa uể oải suy yếu. Lúc này, bề ngoài của nó khô héo như lá mùa thu, không còn được trơn bóng như ban đầu.
Ý niệm trong đầu Phương Nguyên khẽ động, thân hình của Xuân Thu Thiền liền biến mất, rơi vào ngủ sâu, lại một lần nữa hấp thu sức mạnh của thời gian để khôi phục.
"Cứ như vậy, vấn đề của Xuân Thu Thiền tạm thời được giải quyết." Tiếng cười của Phương Nguyên lớn hơn, mắt sáng như sao.
Hắn lại quan sát xung quanh.
Rõ ràng đây vẫn là trong phúc địa, bị đạp dưới chân chính là Vương Tiêu, bên người còn có một cái thi thể, chính là thiếu tộc trưởng Vân gia Vân Lạc Thiên.
Chương 501: Xuân Thu Thiền! (2)
Y bị Bạch Ngưng Băng tiêu diệt, thi thể được địa linh dùng tiên nguyên dịch chuyển đến đây.
Vừa nghĩ tới Bạch Ngưng Băng, tiếng cười Phương Nguyên đột nhiên ngưng lại, không cười tiếp được.
Chính là tên này, trù mưu thời gian dài như vậy, đột nhiên làm phản, làm hắn mặc dù luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai, cũng sắp thành lại bại, rơi vào tuyệt cảnh. Nếu không phải có Xuân Thu Thiền, nếu không phải lần này vận mệnh tốt, Phương Nguyên chắc chắn sẽ xong đời. Cho dù là chết, hay là bị giam giữ vào tháp Trấn Ma, đều không có cơ hội trở mình.
Ma đạo chính là như vậy, như xiếc đi dây trên vách đá, nhất trứ bất thận*. Rơi vào đáy vực sâu, sẽ không thể cứu vãn được nữa.
(*nhất trứ bất thận : trích trong câu nhất trứ bất thận, mãn bàn gai thâu – ý chỉ đi sai một bước thua cả bàn cờ)
"Ta thực sự quá sơ suất rồi, một lòng nghĩ đến Phượng Kim Hoàng và luyện chế Tiên cổ, quên mất bên cạnh ẩn giấu một chân ma. Cũng tại tên Bạch Ngưng Băng này diễn xuất quá thật, trù mưu mấy năm, cố ý biểu hiện, khiến ta lơ là mất cảnh giác, sau đó đột nhiên bạo phát. Ah, bản thân ta chẳng qua chỉ là phàm nhân, không phải thần bách chiến bách thắng." Nghĩ tới đây, Phương Nguyên cảm thấy lòng đầy cay đắng.
Phương Nguyên đang dần tiến bộ, tiến bộ dũng mãnh để trưởng thành, Bạch Ngưng Băng cũng giống như vậy.
Đây chính là thực tế tàn khốc, cũng là sự tuyệt vời của vận mệnh.
Ở trong trời đất này, người người đều là vai chính, cũng đều là vai phụ.
"Mỗi người đều có ưu thế riêng của mình, Bạch Ngưng Băng là Bắc Minh Băng Phách Thể, Thiết Nhược Nam có bối cảnh lớn của Thiết gia, Phượng Kim Hoàng ba tuổi tìm được Tiên cổ trong mộng, còn ta thì trăn trở vật lộn, khổ tu mấy trăm năm, luyện thành Xuân Thu Thiền."
Phương Nguyên nghĩ tới đây, bỗng tâm tình trở lên kích động, mặt giãn ra cười sang sảng, bật thốt lên ngâm:
" Khán vạn sơn hồng biến,
Tằng lâm tận nhiễm;
Mạn giang bích thấu,
Bách khả tranh lưu.
Ưng kích trường không,
Ngư tường thiển để,
Vạn vật sương thiên cạnh tự do.
Trướng liêu khuếch,
Vấn thương mang đại địa,
Thuỳ chủ trầm phù?"
(* Nhìn núi non rực đỏ
Rừng phong lá nhuộm
Sông tuôn dòng biéc
Thuyền trẩy như đua
Diều vỗ lưng trời
Cá vờn đáy nước
Vạn vật giữa thu giành tự do
Nhìn vũ trụ
Hỏi cõi đời bát ngát
Ai chủ muôn loài...? trích bài thơ “Thấm viên xuân - Trường Sa”/ bản dịch của nhà thơ Hoàng Trung Thông, Nam Trân)
"Thiên nhược hữu tình Thiên diệc lão"*, con đường của nghiệp lớn rất tàn nhẫn, nhưng cũng rất công bằng, từng người đều có cơ hội tranh đoạt ngôi báu, chẳng qua là có biết nắm chắc cơ hội không? tranh giành ra sao?
(*trích trong “kim đồng tiên nhân từ hán ca tịnh tự”- Lý Hạ)
Trên thế giới này, không có ai từ nhỏ đã là diễn viên phụ, cũng không có ai vĩnh viễn là diễn viên chính.
Vạn vật tranh chấp, khôn sống mống chết.
Cũng chính vì anh kiệt trong thiên hạ tranh phong, va chạm thực lực giữa hai bên, đọ sức ưu thế con bài chưa lật, mới thấy rõ lịch sử vô cùng đặc sắc, thế gian duyên dáng, phong phú như vậy.
Nghĩ tới chỗ này, trong lòng Phương Nguyên nhẹ nhõm hơn, buồn khổ và thù hận, sợ hãi và bi thương đều hóa thành mây khói tiêu tán.
Hắn cảm thấy trong lòng vô cùng thanh thản, nhưng sự chấp nhất lại khiến hai mắt hắn lóe lên.
Hắn bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ.
"Hóa ra ta trọng sinh đến thời điểm này. Dựa theo hướng phát triển tình huống của kiếp trước, ta sẽ hỏi Vương Tiêu đường chính xác đến Vu sơn, nhưng hắn ta có chết cũng không nói. Ta rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là giết chết, sử dụng cổ Cuống Rốn Thú Lực, cắn nuốt Không Khiếu của hắn ta và của Vân Lạc Thiên."
Phương Nguyên trầm mặc không nói, vẻ mặt nghiêm túc như băng, trong đầu nhanh chóng nhớ lại chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
"Sau đó, ta phí hết sức lực, nói ra Xuân Thu Thiền mới thuyết phục được địa linh. Sau đó, giết Quỷ Sát Nhân Y Cừu Cửu, Vũ Thần Thông, Chương Tam Tam, ngoài ý muốn thu hoạch được một con cổ Nô Lệ trên người Chương Tam Tam. Đang định tiếp tục giết người thì xảy ra tình huống ngoài ý muốn , không thể không cứu vãn mà giết Long Thanh Thiên, nhưng ngại cổ độc Bích Không nên không thu hoạch được gì."
"Sau đó, chính là luyện cổ, phòng thủ đại điện, Bạch Ngưng Băng phản bội. . ."
Phương Nguyên trong đầu tư duy như điện, nhanh như chớp nhớ lại kiếp trước. Sau đó, hai mắt hắn híp thành một đường, hai cái tay không tự chủ được nắm chặt thành quyền.
"Tình huống thật nguy cấp." Đứng ở phương diện trọng sinh khiến hắn nhìn thấy rõ cục diện, kiếp trước sơ sẩy thành ra kiếp này cảnh giác.
Đầu tiên, đại khái tình huống luyện chế Tiên cổ, Bạch Ngưng Băng đã biết được.
Nàng ta và Thiết Nhược Nam đã bí mật cấu kết, Thiết gia cũng đã sớm có chuẩn bị. Nói không chừng, Thiết Bạch Kỳ cũng đã trốn trong núi Tam Xoa, chuẩn bị hành động ở thời khắc mấu chốt.
Địch trong tối ta ngoài sáng, không ổn!
Thứ hai, trong vài ngày cuối cùng luyện cổ, Tiêu Mang biết chuyện chạy tới đây. Lại không ngờ tu vi của Ma Vô Thiên đã đạt tới ngũ chuyển, cũng sẽ tham gia đấu võ.
Kiếp trước, Phương Nguyên giết mấy vị ma đầu, làm cho Ma đạo như rắn mất đầu. Ma Vô Thiên vừa đến, dùng tu vi ngũ chuyển, dễ dàng chỉnh đốn lực lượng cổ sư Ma đạo. Có thể nói, bởi vì y, tốc độ vây công đại điện của quần hùng mới tăng vọt.
Địch mạnh ta yếu, lại càng không ổn!
Cuối cùng, còn có một điểm nghiêm trọng nhất. . .
Phương Nguyên nâng cánh tay trái lên.
Kiếp trước hắn chẳng hay biết gì, đời này hắn đã biết: Bạch Ngưng Băng đã lén gieo cổ Định Tinh vào người hắn, chính là bên trong cẳng tay trái. Một khi tứ lão Thiết gia phát động Vô Cực Sưu Tỏa, hắn không còn chỗ nào để trốn, chạy trốn tới chân trời góc biển, đều sẽ bị xiềng xích từ hư không bắt lấy.
"Bây giờ suy nghĩ một chút, Thiết gia sở dĩ không sớm ra tay, thứ nhất là bởi vì ta giết chết Thiết Mộ Bạch, tình thế biến hóa nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Thứ hai, là muốn làm ngư ông đắc lợi, mơ ước thành quả thắng lợi. Thứ ba, càng thấy bọn họ cẩn thận. Tuy Vô Cực Sưu Tỏa có thể phong ấn cổ trùng ngũ chuyển, nhưng cũng có thủ đoạn để khắc chế. Ngộ nhỡ bắt được ta, nhưng không tìm được Dương cổ thì làm thế nào? Vì thế nên lưu nó lại làm lá bài tẩy sau cùng."
Cổ Định Tinh thần không biết quỷ không hay gieo xuống, Phương Nguyên giống như cá trong chậu, trốn kiểu gì cũng trốn không thoát, chẳng khác nào thân trong ngục tù.
(ai, thế giới của quyển sách này, cùng hiện thực không khác nhau là mấy, người người đều có khả năng trở thành nhân vật chính. E rằng, sau khi Phương Nguyên chết, tôi sẽ có miêu tả về Phương Chính, Bạch Ngưng Băng hoặc Thiết Nhược Nam. Bởi vì, trên người của họ cũng ẩn chứa các loại các dạng ma tính. Ai nói nhân vật chính luôn phải là một người? Mọi người phải chuẩn bị tâm lý đó. Ai không muốn đọc thì không nên miễn cưỡng chính mình. Sách nhiều như vậy, không chỉ có cuốn này của tôi. Ai thích đọc thì xin tận lực ủng hộ tôi, dù sao viết quyển sách này thực sự không kiếm được cái gì. Phải bỏ nhiều thời gian và tinh lực, viết quyển sách này, đương nhiên tôi cũng hy vọng có thể ít nhất có cái ăn cặp lồng đựng cơm tiền.)
(buồn vô cớ. . . Đối với tôi mà nói, thanh xuân đã dần dần qua đi, sự cuồng nhiệt thì cái này giữ rồi. Xin mọi người hiểu tôi ly kinh phản đạo thôi. ừm, từ ngày mai trở đi, bắt đầu đôi canh)(chưa xong còn nữa. Nếu như bạn thích bộ tác phẩm này, chào mừng bạn tới mở đầu bỏ phiếu đề cử, vé tháng, ủng hộ của bạn chính là động lực lớn nhất của tôi. Người sử dụng điện thoại di động mời xem.)
“Cổ Định Tinh giống như một sợi dây treo trên cổ ta. Tuy ta có cách để phá giải, nhưng cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Muốn lập tức giải trừ cổ Định Tinh, trừ phi Bạch Ngưng Băng tự mình thu về.”
“Hay là ta chặt cẳng tay trái của mình...” Trong đầu Phương Nguyên xuất hiện một suy nghĩ.
Cổ Định Tinh giấu trong cẳng tay trái của Phương Nguyên. Một khi Phương Nguyên chặt tay trái của mình, bị tứ lão Thiết gia bắt được, chỉ cho rằng Phương Nguyên bị gãy tay.
Nhưng nếu như vậy, Phương Nguyên sẽ mất đi cánh tay trái.
Sau này, muốn trị liệu để cánh tay mọc lại, xem ra cần phải vất vả một phen.
Chương 502: Nhân sinh vội vàng trăm năm, chẳng qua chỉ là một trận đánh cược
Không nói đến phiền phức khi trị liệu, quan trọng là một khi hắn chém đứt cánh tay của mình, chẳng khác nào đánh rắn động cỏ. Người của Thiết gia, Bạch Ngưng Băng lập tức biết được Phương Nguyên đã phát hiện được chuyện gì, khả năng sẽ phát động thế công thật lớn.
Cứ như vậy, đội hình quần hùng sẽ có thêm Thiết gia và Bạch Ngưng Băng.
Đối với Phương Nguyên mà nói, tình huống này so với kiếp trước càng thêm hỏng bét.
“Không thể đánh rắn động cỏ được. Ta may mắn trùng sinh, so với kiếp trước, ưu thế duy nhất chính là biết được sự việc phát triển như thế nào. Nếu ta tương kế tựu kế, ta có thể tạm thời sử dụng Thiết gia và Bạch Ngưng Băng. Nhưng một khi cánh tay bị cụt, không chỉ đẩy đám người Thiết Bạch về phía đối lập, sự việc còn phát sinh thay đổi, vượt qua quỹ tích của kiếp trước. Như vậy, ta sẽ đánh mất ưu thế trùng sinh chẳng còn gì cả.”
Nhưng nếu không chặt cụt tay, ta nên làm thế nào để giải quyết tuyệt cảnh trước mắt, triển khai phản kích chứ?
Phương Nguyên suy nghĩ đủ đường, đủ loại nhân vật, sự kiện, nhân tố.
Vương Tiêu, Cừu Cửu, Vũ Thần Thông, Chương Tam Tam, Long Thanh Thiên, Tiêu Mang, Thiết Nhược Nam, Bạch Ngưng Băng, Ma Vô Thiên, Viêm Quân, Phong Thiên Ngữ...
Cổ Nô Lệ, cổ độc Bích Không, địa linh, đại điện Thanh Đồng, tiên nguyên, cổ Định Tinh, cổ Không Khiếu thứ hai, cổ Trăm Trận Trăm Thắng...
Vô số lựa chọn sẽ sinh ra vô số khả năng. Vô số khả năng sẽ ảnh hưởng đến nhau.
Trong đầu Phương Nguyên chuyển động một cách nhanh chóng, linh quang như đá lửa va chạm với nhau trong bóng tối.
Làm như thế nào mới có thể giữ gìn được bản thân, đảm bảo được lợi ích to lớn nhất?
Hắn vắt hết óc, cạn kiệt tinh thần. Qua một thời gian ngắn, hai lỗ tai hắn ù lên.
“Khoan đã.” Đột nhiên, thân hình Phương Nguyên chấn động.
“Có lẽ... lui một bước là trời cao biển rộng? Ta có nên nhìn xa một chút hay không?” Một suy nghĩ không tưởng hình thành trong đầu hắn.
“Không được, làm như vậy, nguy hiểm lại càng lớn.” Hắn chợt lắc đầu, miệng lẩm bẩm, loại bỏ suy nghĩ này.
Nhưng suy nghĩ này lại giống như cây già cắm rễ, nhất thời không thể gạt đi được.
“Nếu làm như vậy, một khi thành công, thu hoạch của ta lại càng lớn.” Hai mắt Phương Nguyên sáng lên.
Nhưng sau một khắc, hắn lại không tự giác lắc đầu: “Phương pháp này, một khi tính toán có chút sơ hở, ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, còn thảm hơn so với việc rơi vào tay Thiết Nhược Nam. Dù sao Xuân Thu Thiền cũng đã sử dụng một lần, muốn trùng sinh trong thời gian ngắn là không có khả năng...”
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Phương Nguyên dần dần thâm thúy.
Bỗng nhiên hắn cười khẽ: “Đường đường là nhất định ma đầu như ta, từ lúc nào lại sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau như thế? Chỉ cần có một chút hy vọng, ta cứ dũng cảm ra tay. Chỉ cần lợi ích ngập trời, cứ phấn đấu quên mình. Cầu phú quý trong nguy hiểm, ta cứ chậm rãi tích lũy, về sau ta sẽ một bước lên trời.”
“Không sai, chính là phương án này. Thất bại sẽ chết không có chỗ chôn, nhưng một khi thành công, ta sẽ như giao long thăng thiên, càng thêm có lợi cho đại kế sau này. Haha, nhân sinh vội vàng trăm năm, chẳng qua chỉ là một trận đánh cược.”
“Tiểu Thú Vương, ngươi không nên vọng động, có gì còn có thể thương lượng với nhau. Ngươi muốn biết đường đến Vu sơn, chúng ta từ từ nói chuyện.” Vương Tiêu dưới chân cầu xin tha thứ.
Phương Nguyên khi thì cười to, khi thì im lặng, khi thì cau mày, khi thì cười vui thích, khiến chi chủ Vu sơn là Vương Tiêu, đường đường cổ sư Ngũ chuyển, kiêu hùng nhất đại ma đầu cũng bị dọa.
Trong lòng ông ta, ông ta đã định Phương Nguyên là tên điên, tinh thần không được bình thường.
Ma đạo cực đoan, không có gia tộc ủng hộ, tu hành rất khó, lại thường xuyên giãy dụa giữa đường ranh sinh tử, áp lực tâm lý rất lớn. Bởi vậy, người bị bệnh tâm thần trong số các cổ sư Ma đạo cũng không phải là hiếm.
Nhất là Phương Nguyên, khi thì nói một mình, lại còn ngâm thơ, khiến Vương Tiêu cảm thấy lo lắng trong lòng.
Đối phó với người bình thường, Vương Tiêu còn có phương pháp. Nhưng đối phó với tên điên, ngay cả cổ Tiên cũng không chắc chắn trong lòng.
“Ồ, ngươi dự định nói cho ta biết đường đến Vu sơn sao?” Phương Nguyên nhướng mày nhìn Vương Tiêu.
“Đương nhiên, nhưng ngươi phải tha cho ta một con đường sống.” Vương Tiêu nhìn thấy Phương Nguyên rốt cuộc đã có phản ứng, lại càng gấp hơn.
“Hừ! Ánh mắt Phương Nguyên đột nhiên trở nên ác độc, nhún chân giẫm mạnh, rắc một cái, dẫm đầu Vương Tiêu nát bấy.
Vương Tiêu một đời kiêu hùng, hung ác nham hiểm, tàn nhẫn vô tình. Muốn ông ta nói ra đường đến Vu sơn, trừ phi vận dụng cổ Nô Lệ của Chương Tam Tam.
Trong kế hoạch của Phương Nguyên, Vương Tiêu đã bị bỏ sang một bên, tất nhiên không cần nói nhảm với ông ta, trực tiếp giết chết cho rồi.
Đáng thương cho Vương Tiêu, đường đường chi chủ Vu sơn, một lần nữa chết trong tay Phương Nguyên.
Sau khi giết chết Vương Tiêu, Phương Nguyên tất nhiên lấy sạch cổ trùng, lại dùng cổ Cuống Rốn Thú Lực nuốt sạch Không Khiếu của Vân Lạc Thiên và Vương Tiêu.
“Như vậy, tư chất cổ Cuống Rốn Thú Lực đã được tám thành ba. Tiêu hao tiên nguyên thêm một phần, chỉ còn lại hai phần. Bá Quy, ngươi muốn khuyên ta thu tay lại hay sao?” Phương Nguyên bỗng nhiên lên tiếng.
Địa linh nói: “Ồ, tại sao ngươi lại biết suy nghĩ trong đầu ta?”
“Ta đương nhiên biết rồi.” Phương Nguyên hừ lạnh, chợt thả ra khí tức Xuân Thu Thiền: “Bá Quy, ngươi hãy cảm nhận một chút, đây là cái gì?”
Địa linh quả nhiên chấn kinh lần nữa.
“Đây chính là khí tức của Tiên cổ lục chuyển. Hình như là Xuân Thu Thiền... kỳ cổ đứng hàng thứ bảy trong thiên hạ kỳ cổ. Ngươi chỉ là một phàm nhân, tại sao lại có được Tiên cổ này?”
Ở kiếp trước, Phương Nguyên dây dưa với địa linh cả nửa ngày, cuối cùng phát hiện không cách nào thuyết phục được địa linh, chỉ có thể đánh cược một lần, lộ ra át chủ bài lớn nhất, cuối cùng cũng đã thuyết phục được nó.
Bây giờ Phương Nguyên vừa đến là đã lộ ra khí tức Xuân Thu Thiền, đi thẳng vào vấn đề: “Bá Quy, ta không giấu ngươi, ta chính là cổ Tiên trong tương lai, thông qua Xuân Thu Thiền trùng sinh trở về.”
“Cái gì?” Địa linh giật mình á khẩu. Tin tức này quá kinh người, khiến nó tạm thời không tiếp nhận nổi.
Biểu hiện của Phương Nguyên trở nên ngạo nghễ: “Ta trở lại quá khứ, biết được hết thảy. Bá Quy, ta chính là chủ nhân tương lai của ngươi. Ở kiếp trước, ta đã thành công luyện chế được cổ Không Khiếu thứ hai.”
Phương Nguyên chậm rãi nói.
Kiếp trước, hắn còn có thể thuyết phúc địa linh. Bây giờ, hắn có cảm giác tiên tri, còn có kinh nghiệm thực tiễn khi luyện chế cổ Không Khiếu thứ hai làm chứng cứ, địa linh rất nhanh bị thuyết phục lần nữa.
“Chàng thanh niên, ngươi thật sự là chủ nhân tương lai của ta? Nghe lời của ngươi, hình như đã thành công luyện được cổ Không Khiếu thứ hai. Mặc kệ ngươi có gạt ta hay không, ta cũng cảm thấy rất vui. Như vậy, khả năng thành công của cổ Không Khiếu thứ hai lại cao hơn ba thành.” Địa linh vui vẻ nói.
“Bớt nói nhảm lại. Bá Quy, ta trùng sinh trở về, biết được tình huống lúc này đang nguy hiểm. Đầu tiên, ta muốn giết một người.”
Một lát sau, Long Thanh Thiên chết thảm trong tay Phương Nguyên.
Ở kiếp trước, Long Thanh Thiên gặp được một khu vực yếu ớt, lợi dụng cổ độc Bích Không độc nát thiên địa, hình thành lỗ thủng, tạo thành thương tích rất lớn cho phúc địa, đồng thời mang lại sự quấy nhiễu cho Phương Nguyên.
Hiện tại, khi Phương Nguyên vừa mới trùng sinh, hắn lập tức ra tay. Trước khi Long Thanh Thiên tiến vào khu vực yếu kém đó, hắn đã lợi dụng thiên địa áp chế, không cần tốn nhiều công sức xử lý Long Thanh Thiên.
“Chàng thanh niên, bây giờ ta càng lúc càng tin tưởng ngươi. Ngươi đã bóp chết nguy hiểm này khi còn đang trong trứng nước. Haiz, tam vương cải tạo phúc địa, khiến cho lực khống chế của ta đối với khu vực này không cao. Bây giờ ngươi đã sớm phát hiện được nguy cơ, lại còn có Xuân Thu Thiền, ngươi thật sự là người đến từ tương lai.” Địa linh cảm khái.
Phương Nguyên thở dài. Địa linh già nua suy sụp, giống như ông lão gần đất xa trời, hoàn toàn thua kém những địa linh trẻ tuổi.
Đơn cử, cổ Định Tinh trong cẳng tay trái của hắn, nó không hề phát giác được chút nào.