Chương 604: Thủy Ma (1)
Bên trong phúc địa Hồ Tiên, Hi Nê tương đối nhiều.
Toàn bộ Hi Nê đều được tiểu Hồ Tiên loại bỏ ra khỏi núi Đãng Hồn, nhưng không đưa ra ngoài phúc địa mà chuyển đến phía tây phúc địa.
Mấy năm qua, bùn loãng trung hòa phúc địa không ngừng chuyển hóa, càng ngày càng nhiều, sắp sửa hình thành hồ bùn.
Đã từng là tai họa, bây giờ lại trở thành vốn liếng.
Bên trong Bảo Hoàng Thiên, thần niệm của các cổ tiên dần dần sôi nổi hẳn lên.
Mỗi lần xuất hiện tàn phương, Tiểu Hồ Tiên lại ném ra một cân Hi Nê. Tư thế này nói cho mọi người biết, ta đang có hàng.
Từng tàn phương lần lượt được ném ra, bảo quang cũng cao hơn lên. Từ một trượng ban đầu đã dâng lên thành hai trượng có thừa, đồng thời còn có xu hướng tăng hơn nữa.
Phương Nguyên nhìn một hồi, ý cười nơi khóe miệng càng đậm hơn.
Linh hồn của hắn đến từ địa cầu, thủ đoạn tiếp thị vượt xa thế giới này. Thương mại trên địa cầu rất phát triển, còn Bảo Hoàng Thiên, chỉ có tiên nguyên thạch mới miễn cưỡng trở thành tiền tệ, đại đa số giao dịch vẫn còn trong giai đoạn nguyên thủy dùng vật đổi vật.
Hành động này của Phương Nguyên xem như đã tạo trận thế, thu hút càng nhiều cổ tiên bán tàn phương tiên cổ Hi Nê.
Đương nhiên, đây cùng lắm chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi.
Sau đó, Phương Nguyên lại dặn dò Tiểu Hồ Tiên mang những công việc khác đến cho hắn xử lý, tất cả đều sắp xếp xong xuôi.
“Thời gian cũng không còn nhiều, đã đến lúc phải quay lại.”
Phương Nguyên vẫn luôn tranh thủ thời gian. Thời gian hắn ở phúc địa Hồ Tiên gấp năm lần bên ngoài.
“Chủ nhân, hẹn gặp lại. Ngài nhất định phải thường xuyên về thăm nhà.” Tiểu Hồ Tiên na di Phương Nguyên đến phía tây phúc địa, dưới ánh sáng chiếu rọi của cổ Tinh Huỳnh, một lần nữa thúc giục cổ Tinh Môn.
Phương Nguyên giấu rất nhiều vật liệu luyện cổ trong người, và cổ trùng thấp chuyển, bước vào trong Tinh Môn.
Không bao lâu sau, hắn lại bước ra từ một Tinh Môn khác, trở lại hồ Nguyệt Nha ở Bắc Nguyên.
So với thời gian mà hắn tính toán cũng không chênh lệch quá nhiều. Lúc này trời đã gần sáng, một tia nắng mặt trời đã bắt đầu xuất hiện cuối chân trời.
Gió mát thổi vào mặt, nước hồ tinh khiết mang theo từng gợn sóng nhỏ.
Không khí trong lành vô cùng. Hoa cỏ bên chân còn dính giọt sương, trên mặt hồ đã bắt đầu có bóng chim bay thướt tha.
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy rất vui.
Thông qua việc đoạt cơ duyên của Mã Hồng Vận, Phương Nguyên đã nhận được sự trợ giúp của địa linh Lang Gia. Bên trong phúc địa Lang Gia, hắn đã dùng một lần cơ duyên, nhận được cổ Tinh Môn.
Sau khi trở lại phúc địa Hồ Tiên, hắn dùng cổ Thông Thiên giải quyết khó khăn về tài nguyên.
“Cứ như vậy, vốn quân cờ đã đi gần hết nước, nhưng vẫn còn con đường có thể phát triển. Toàn bộ thế cuộc đã được hồi sinh.”
Chân trời dần sáng, đàn sói chen chúc, Phương Nguyên trở lại doanh địa Cát gia.
“Ta muốn bế quan luyện cổ, người không có phận sự thì không nên quấy rầy ta.” Sau khi dặn dò một câu, hắn nhốt mình bên trong phòng Thằn Lằn, bắt đầu luyện cổ mới.
Mặc kệ mang nguyên liệu luyện cổ đến đâu, luyện thành cổ trùng đều là cổ trùng của nơi đó. Nói cách khác, mặc dù phần lớn nguyên liệu trong tay Phương Nguyên đến từ Trung Châu, nhưng chỉ cần luyện thành ở Bắc Nguyên, nó sẽ là cổ bổn địa Bắc Nguyên, không chịu sự áp chế của dị vực.
Đầu tiên, hắn muốn luyện cổ Nâng Ly Cạn Chén.
Cổ Nâng Ly Cạn Chén là cổ ngũ chuyển. Bộ đầu tiên được luyện thành ở phúc địa Hồ Tiên, bây giờ đã sắp nát, chỉ có thể dùng được một lần. Thông qua Bảo Hoàng Thiên, bây giờ Phương Nguyên đã có nguyên liệu, tất nhiên muốn luyện thành một cặp cổ Nâng Ly Cạn Chén của Bắc Nguyên.
Cùng lúc đó, bên bờ hồ Nguyệt Nha.
Một nhóm chín người cổ sư Nghiêm gia cưỡi sói lưng còng nhanh chóng lao vụt lên.
“Ngừng, nơi này có dấu chân của đàn sói.” Tộc trưởng Nghiêm gia bỗng ghìm chặt đầu sói, nhìn rất nhiều dấu chân sói trước mặt, sắc mặt kinh nghi.
“Có nhiều sói như vậy sao? Đây là đàn sói vạn con.” Cổ sư còn lại cũng phát ra tiếng thán phục.
“Đại doanh của Cát gia cách đây không xa. Các người nói đàn sói vạn con này có phải đi về phía bọn họ hay không?”
“Không ổn rồi. Mọi người nhìn những dấu chân sói này đi, có sói Râu Độc, sói Gió, còn có sói Mai Rùa, sói Đêm...”
“Sói hoang thường hay sống đơn lẻ. Nhiều loại sói xen lẫn cùng một chỗ, chứng tỏ đàn sói này chịu sự khống chế của một cổ sư.”
Tộc trưởng Nghiêm gia cau mày, trầm giọng nói: “Cát gia đã từng là gia tộc cỡ lớn, nhưng bây giờ đã di chuyển lang thang, không còn rầm rộ như năm đó, không có khả năng nuôi nổi một đàn sói khổng lồ như vậy đâu. Rất có thể đàn sói này là tài sản của cổ sư Ma đạo. Chúng ta đang cần cậu viện Cát gia, trước phải xem tình huống cụ thể. Nếu Cát gia không ổn, chúng ta lặng lẽ rút đi. Nếu có thể thuận nước giong thuyền, vậy thì chúng ta sẽ cùng Cát gia tiền giáp hậu kích đàn sói.”
“Vâng, Tộc trưởng đại nhân.” Mọi người đồng thanh quát một tiếng.
“Nào, chúng ta đến Cát gia.”
Sói lưng còng lại chạy đi, chở một đoàn người chạy đến đại doanh Cát gia.
“Người đến dừng bước.” Cổ sư Cát gia đang đi tuần phát hiện đoàn người Nghiêm gia, lập tức quát bảo dừng lại.
Đoàn người Nghiêm gia dừng sói lưng còng, một vị gia lão lên tiếng: “Người bên cạnh ta chính là Tộc trưởng đại nhân của Nghiêm gia Nghiêm Thiên Tịch, lần này đặc biệt đến bái phỏng Tộc trưởng Cát gia.”
“Nghiêm gia?” Cổ sư Cát gia hơi biến sắc.
“Không sai, đại doanh của chúng ta đang trú đóng cách đây trăm dặm.”
“Kính thỉnh chư vị đại nhân chờ cho một lát.”
Dựa theo thời gian ở Bắc Nguyên, Cát gia vừa mới đóng quân ở bên hồ Nguyệt Nha được một ngày, nhưng đã dựng nên đại doanh khí thế ngất trời.
“Đại nhân, dấu chân đàn sói di chuyển vào bên trong doanh địa Cát gia.” Một vị gia lão nhỏ giọng nói với Tộc trưởng Nghiêm gia Nghiêm Thiên Tịch.
Nghiêm Thiên Tịch gật đầu, ánh mắt hơi ngưng lại: “Không nghĩ đến cổ sư Nô đạo này lại là người của Cát gia. Xem ra lần này đến đúng rồi. Chúng ta có thể mời được cường viện đối phó Thủy Ma Hạo Kích Lưu.”
“Nhưng Cát gia chưa chắc đã trợ giúp chúng ta.” Có gia lão lo lắng nói.
Nghiêm Thiên Tịch cười lạnh, biểu hiện ăn chắc Cát gia: “Hừ, Cát gia cũng muốn tham gia đại hội anh hùng. Con gái của ta chính là hôn thê của Lưu Văn Vũ. Ta sẽ dùng danh nghĩa Lưu gia cầu viện, còn sợ Cát gia không xuất lực sao?”
Nói xong, cánh cửa đơn sơ của doanh địa Cát gia mở ra, Tộc trưởng mới nhận chức của Cát gia là Cát Quang đích thân dẫn các vị gia lão ra nghênh đón.
“Tộc trưởng Nghiêm gia đại giá quang lâm, là vinh hạnh của Cát gia. Xin mời vào vương trướng.” Cát Quang nhiệt tình mời.
“Tại sao chỉ có một cổ sư tam chuyển?” Nhận ra tu vi của Cát Quang, những người của Nghiêm gia nhất thời hơi khinh thường.
Đoàn người Nghiêm gia được mời vào trong doanh địa dùng tiệc. Sau khi uống vài chén rượu, Tộc trưởng Nghiêm gia nhìn thoáng qua gia lão bên cạnh.
Gia lão nhân tiện nói: “Thật không dám giấu diếm, Tộc trưởng Cát gia, lần này chúng ta đến là muốn cầu viện với quý phương.”
“Cầu viện?”
Gia lão tiếp tục nói: “Không sai, đại tiểu thư của tộc ta là Nghiêm Thúy Nhi đã Hạo Kích Lưu đánh lén. Hạo Kích Lưu đúng là hèn hạ, vô sỉ, trốn bên trong hồ Nguyệt Nha bắt chẹt chúng ta. Gã là cổ sư Thủy đạo, chiến lực trong nước cực mạnh. Tộc ta xuất động mấy lần, nghĩ cách cứu viện nhưng thất bại. Lần này ta đến chính là muốn mời Cát gia trợ giúp.”
“Hạo Kích Lưu? Chẳng lẽ là người được xưng là Thủy Ma Hạo Kích Lưu đúng không?” Cát Quang vừa mới nghe thấy tên nhân vật này, mặt đã hơi biến sắc.
Người này là cổ sư tứ chuyển cao giai, tu Thủy đạo, tiếng xấu lan xa ở Bắc Nguyên, là một ma đầu âm hiểm xảo trá.
Cát Quang cau mày thật chặt, suy nghĩ một lát rồi từ chối: “Người trong Ma đạo, ai cũng có thể tru diệt. Cát gia thân là Chính đạo, vốn nên tận một phần lực, nhưng bây giờ chúng ta hữu tâm vô lực. Lão phụ thân của ta tử chiến sa trường, ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tiếp quản gia tộc. Cát gia tổn thất rất nặng nề, không còn lực để trợ giúp quý tộc diệt trừ Thủy Ma.”
Chương 605: Thủy Ma (2)
“Sao? Tộc trưởng Cát Quang không muốn đi?” Nghe Cát Quang nói, sắc mặt gia lão Nghiêm gia đều trầm xuống.
Một vị gia lão cười lạnh: “Tộc trưởng Cát gia, ngươi thật sự còn quá trẻ, có một số việc không thể biết được. Ta nói cho ngươi biết, đại tiểu thư Nghiêm Thúy Nhi của tộc chúng ta đã định hôn nhân với Lưu Văn Vũ. Luận thân phận, tiểu thư là vị hôn thê của Lưu Văn Vũ. Nếu không cứu đại tiểu thư của tộc ta, ngày sau Lưu gia truy cứu, quý tộc sẽ khó mà thoát khỏi trách nhiệm.”
Cát Quang biến sắc.
Bắc Nguyên có mấy đại gia tộc siêu cấp, trong đó có Hắc gia, Lưu gia.
Tam công tử Lưu gia Lưu Văn Vũ người cũng như tên, văn võ song toàn, thiên phú xuất chúng, chí hướng bay cao. Lần này y dẫn theo một nhóm gia thần cốt cán, tách khỏi Lưu gia tự lập môn hộ, là một trong những ứng cử viên tranh chức chúa tể Vương Đình sáng giá nhất.
Thế lực của Lưu Văn Vũ rất mạnh, Nghiêm Thúy Nhi là vợ của y. Nếu Cát gia không cứu, ngày sau trong đại hội anh hùng, Lưu Văn Vũ tất sẽ làm khó Cát gia.
Nhưng bây giờ Cát gia đã mệt mỏi không chịu nổi, chiến lực cao tầng bị hao tổn rất nhiều. Hiện tại đối đầu với Thủy Ma, quả đắng trong đó sợ rằng chỉ một mình Cát gia nuốt.
Cát Quang cân nhắc đến lợi ích của nhà mình, không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc Thủy Ma, nhưng nếu khoanh tay đứng nhìn, trong tương lai sẽ khiến Lưu Văn Vũ căm thù.
Cát Quang cảm thấy rất khó xử.
Tộc trưởng Nghiêm gia nhìn thấy Cát Quang đang do dự, cười nói: “Chính đạo từ trước đến nay luôn đồng khí liên chi, ta tin rằng Cát gia sẽ không thấy chết mà không cứu. Thực lực Cát gia xuất chúng, cũng không cần quá che giấu. Khi đến, chúng ta phát hiện rất nhiều dấu chân của đàn sói, chỉ cần Cát gia xuất động cổ sư Nô đạo, Nghiêm gia chúng ta nguyện ý thanh toán ba nghìn nguyên thạch.”
Cát Quang âm thầm tức giận.
Chỉ ba nghìn nguyên thạch, đang bố thí cho ăn mày à?
Y cố kềm chế sự phẫn nộ trong lòng, cười khổ: “Các vị có điều không biết, vị cổ sư Nô đạo này không phải là người của Cát gia chúng ta, không chịu sự điều khiển của ta. Người đó chính là Thường Sơn Âm đại nhân.”
“Thường Sơn Âm?” Tộc trưởng Nghiêm gia sững sờ, âm thầm kinh ngạc vì cái tên này hơi quen tai.
Cát Quang lập tức giải thích những thông tin có liên quan đến lai lịch, thân phận của Phương Nguyên...
Đám người Nghiêm gia nghe xong, không khỏi vui mừng.
“Thường Sơn Âm, hắn còn sống sao?”
“Ta nhớ ra rồi, hắn là người cùng thế hệ với ta, danh truyền Bắc Nguyên, thiên tài Nô đạo vạn chúng chú mục.”
“Vậy thì tốt quá. Thật sự trời cũng giúp ta mà. Thường gia đã bám vào công tử Lưu Văn Vũ, nếu chúng ta nói rõ nguyên nhân với Thường Sơn Âm, chắc chắn hắn sẽ giúp đỡ.”
Tộc trưởng Nghiêm gia dứt khoát: “Tộc trưởng Cát Quang, xin dẫn kiến.”
Cát Quang lại cười khổ: “Nếu như ta có thể dẫn kiến thì đã sớm dẫn kiến. Sáng nay Thường Sơn Âm đại nhân trở về, tuyên bố bế quan luyện cổ. Nếu quấy rầy ngài ấy luyện cổ, sợ rằng...”
Chương 606: Lang Vương, ngươi điên rồi sao?
Khi suy nghĩ của Thủy Ma tiến vào thăm dò bên trong cổ tồn trữ, phát giác có rất nhiều nguyên thạch, trong lòng vui mừng khó mà ức chế, biểu hiện hết trên gương mặt.
Đúng lúc này, từ trong đám nguyên thạch bay ra một con cổ, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào người gã.
Cổ định thân tứ chuyển.
“Ra tay.” Nghiêm Thiên Tịch đột nhiên hét lớn, một đám gia lão phản xạ như điện, trong nháy mắt bao vây Thủy Ma.
“Không ổn rồi.” Thủy Ma đang tập trung chú ý cổ tồn trữ, nhất thời không thể động đậy, trơ mắt nhìn mình bị bao vây.
“Thủy Ma, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Phương Nguyên cưỡi sói lưng còng, bước ra từ khu rừng cách đó không xa, đồng thời chỉ huy đàn sói triển khai công kích.
“Giết!” Nghiêm Thiên Tịch rống to.
Trong nháy mắt, các cổ sư Nghiêm gia đồng thời ra tay, dùng đủ phương thức công kích.
Nước, tinh hỏa, bạch cốt, hỏa điểu ... đồng loạt bắn ra, công sát Thủy Ma Hạo Kích Lưu.
Gương mặt Thủy Ma lập tức hiện lên đủ mọi sắc thái.
Những công kích này sáng lóa, huy hoàng như khói lửa, mỹ lệ mà trí mạng.
Thủy Ma thân bị hãm trong hiểm cảnh, lại không tránh không né, ngược lại còn cười lạnh.
Trong mắt gã bỗng bốc lên u quang chướng mắt. U quang đại thịnh, bao phủ một vị gia lão Nghiêm gia trước mặt Thủy Ma.
Vị gia lão Nghiêm gia lập tức kêu lên đau đớn, cảm thấy choáng váng.
Thủy Ma đang thúc giục cổ Mục Kích tam chuyển, ánh mắt chứa đầy công kích, vượt qua thủ đoạn phòng ngự bình thường, trực tiếp tấn công hồn phách cổ sư.
Gia lão Nghiêm gia bị công kích, vội vàng lui lại ba bước, cố gắng hoàn hồn.
Tuy nhiên, cổ Mục Kích tam chuyển chỉ có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp nhưng tạo thành thương tích rất nhỏ cho gia lão Nghiêm gia, cũng không thể giúp Thủy Ma thay đổi cục diện nguy hiểm trước mắt.
Tuy nhiên, nụ cười lạnh trên khóe miệng Thủy Ma lại nồng hơn mấy phần.
Gã thôi động chân nguyên Hoàng Kim tứ chuyển, rót vào người một con cổ trùng bên trong Không Khiếu.
Cổ Hoán Vị tứ chuyển.
Xoạt.
Một tiếng vang rất nhỏ vang lên. Thân ảnh của Thủy Ma Hạo Kích Lưu bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện sau lưng vị gia lão Nghiêm gia. Còn vị gia lão Nghiêm gia đang chịu sự công kích của gã thì xuất hiện tại vị trí ban đầu của gã.
“Không ổn rồi.”
“Hỏng bét, mau dừng tay.”
Các cổ sư Nghiêm gia vội kinh hô. Biến động này khiến bọn họ không kịp chuẩn bị, không khỏi chấn kinh.
Bọn họ muốn thu tay lại, nhưng thế công đã thành, khó mà thu lại được.
Vị gia lão Nghiêm gia kia sợ đến vỡ mật, điên cuồng thôi động cổ trùng phòng ngự. Nhưng cổ này chỉ chống đỡ được một nửa thì đã bị đánh tan.
“Gia lão Học Đường.” Tộc trưởng Nghiêm gia Nghiêm Thiên Tịch gào lên một tiếng.
Sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà của mình bị công quyền sáng như pháo hoa nuốt sạch, cuối cùng trở thành một đống thịt vụn.
“Haha, kỳ diệu thay, kỳ diệu thay. Xem ra cổ sư Nghiêm gia đều là một đám lợn ngu si, lại nội chiến giết người mình trước. Haha...” Thủy Ma Hạo Kích Lưu ngửa đầu cười to, cực kỳ trào phúng.
“Thủy Ma, Nghiêm gia ta không đội trời chung với ngươi.”
“Hạo Kích Lưu, ta nhất định phải rút gân lột da ngươi, khi đó mới giải được mối hận trong lòng của ta.”
“Giết, mau chém ma đầu kia thành từng mảnh.”
Cổ sư Nghiêm gia tức giận đến đỏ mặt, không khỏi rống giận.
Nhưng bọn họ chỉ biết kêu gào, không có hành động tiếp theo.
Trong tay Thủy Ma có một con cổ Hoán Vị tứ chuyển, điều này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Cổ Hoán Vị tứ chuyển là một loại cổ di chuyển hơi kỳ lạ, phải tiếp xúc với đối phương thì mới có thể trao đổi vị trí. Vận dụng cổ trùng không chỉ chọn được cổ trùng thích hợp với bản thân, quan trọng hơn là sự phối hợp tương quan tinh túy giữa các cổ trùng.
Thủy Ma Hạo Kích Lưu dùng cổ Mục Kích tam chuyển phối hợp với cổ Hoán Vị, chỉ cần cổ Mục Kích của gã thành công, đồng nghĩa với việc đã tiếp xúc được với đối phương, từ trên cơ sở đó sử dụng cổ Hoán Vị.
Có cổ trùng này, Hạo Kích Lưu hoàn toàn không sợ vây công. Khó trách gã có can đảm khiêu chiến toàn bộ cao tầng Nghiêm gia, bắt cóc đại tiểu thư Nghiêm gia Nghiêm Thúy Nhi, lại còn bắt chẹt được Nghiêm gia.
Tuy số lượng cổ sư Nghiêm gia nhiều hơn, nhưng sau cái chết của gia lão Học Đường của Nghiêm gia, mọi người nhất thời có chút luống cuống.
“Thủy Ma, cho dù ngươi có cổ Hoán Vị thì sao? Sử dụng cổ này, chân nguyên tiêu hao rất nhiều, ngươi còn có thể sử dụng bao nhiêu lần chứ? Nói cho ngươi biết, hôm nay chúng ta đã mời được anh hùng vừa tái xuất Lang Vương Thường Sơn Âm. Bây giờ ngươi đã bị đàn sói vây quanh, đã cùng đường mạt lộ rồi.” Trong thời khắc mấu chốt, Nghiêm Thiên Tịch đứng lên nói, bơm một liều thuốc trợ tim cho mọi người, nâng cao sĩ khí.
“Lang Vương Thường Sơn Âm?” Ánh mắt Hạo Kích Lưu ngưng lại, quay đầu nhìn Phương Nguyên trên lưng sói.
Phương Nguyên lưng sói eo ong, mắt đầy thần quang. Hắn cưỡi một con sói lưng còng, đàn sói bao quanh bên cạnh, giống như một ngọn núi sừng sững. Mặc dù hắn không lên tiếng, nhưng vẫn khiến cho Hạo Kích Lưu cảm thấy áp lực trong lòng.
“Lang Vương Thường Sơn Âm, khi ta còn bé đã từng nghe nói qua đại danh của ngươi. Ngươi không chết sao?” Thủy Ma Hạo Kích Lưu vừa ngưng thần phòng bị cổ sư Nghiêm gia, vừa thăm dò Phương Nguyên.
Phương Nguyên đứng cách Thủy Ma ba trăm bước, từ xa đánh giá gã, gương mặt vẫn bình tĩnh.
Tâm Thủy Ma run lên. Mặc dù phạm vi cổ Mục Kích khá rộng, chỉ cần ánh mắt chiếu đến chỗ nào cũng đều có thể công kích, nhưng khoảng cách càng xa, công kích lại càng yếu. Ba trăm bước là phạm vi công kích hữu hiệu nhất của cổ Mục Kích. Vượt quá ba trăm bước, hiệu lực của cổ Mục Kích sẽ không còn.
Phương Nguyên đứng ở vị trí đó, khiến Thủy Ma cảm thấy khó chịu mười phần.
Khoảng cách như vậy thật sự rất huyền diệu. Thủy Ma tiến thêm một bước là có thể công kích Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên dường như đang tùy ý để cho gã làm như vậy.
Áp lực trong lòng Hạo Kích Lưu lại tăng thêm một phần. “Nếu người này thật sự là Thường Sơn Âm, ta không thể dùng cổ Mục Kích đối phó ông ta. Thuật của cổ Mục Kích là trực tiếp đọ sức hồn phách hai bên. Hồn phách cổ sư Nô đạo trước giờ rất mạnh.”
“Ngươi thật sự là Thường Sơn Âm sao? Ngươi có bằng chứng gì? Hừ, Nghiêm gia các người tùy ý lôi một người đến giả mạo Lang Vương, coi ta là đồ ngốc sao?” Hạo Kích Lưu cười nhạo.
Nghiêm Thiên Tịch lập tức cười lạnh: “Thủy Ma, ngươi có mắt mà không biết chân nhân. Lang Vương dễ giả mạo lắm sao? Lát nữa giao thủ, ngươi sẽ tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Lang Vương.”
“Thường Sơn Âm đại nhân, phải xem huynh rồi.”
“Ngươi hãy xử lý tên Thủy Ma này, vì dân trừ hại.”
Các gia lão Nghiêm gia kêu lên, ý đồ biến Phương Nguyên thành vũ khí sử dụng.
Phương Nguyên ngồi ngay ngắn trên lưng sói, nhìn quanh một vòng. Hắn nhìn thấy đàn sói đã vào chỗ, vây quanh chiến trường chật như nêm cối, lúc này biết thời cơ đã chín mùi.
Khóe miệng của hắn nhếch lên, phát ra tiếng cười gằn.
Hắn hơi gật đầu, sát cơ bùng lên trong mắt: “Hoàn toàn chính xác, ngươi nhắc nhở đúng đấy, phải ra tay thôi.”
Vừa dứt lời, đàn sói cùng nhau kêu gào, mở cái miệng máu với nanh vuốt sắc bén, triển khai công kích.
Một lát sau, vạn sói lao nhanh, nhắm ngay một đám cổ sư giết tới.
Quân thế bàng bạc khiến mọi người không khỏi biến sắc.
“Thường Sơn Âm, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại ra tay với ta?” Nghiêm Thiên Tịch giận dữ gào thét.
“Mau dừng tay, chúng ta đều là người một nhà.”
“Lang Vương, ngươi điên rồi sao? Tại sao lại ra tay với chúng ta? Nghiêm gia chúng ta và Thường gia các người đều đã quy thuận công tử Lưu Văn Vũ rồi mà.”
Bọn họ vừa ngăn cản đàn sói tấn công vừa điên cuồng kêu to.
“Chính vì như vậy ta mới đối phó các ngươi. Các ngươi yên tâm đi, trong tương lai ta sẽ đưa tộc nhân Thường gia xuống làm bạn với các ngươi.” Phương Nguyên căm hận nói, gương mặt của hắn trở nên vặn vẹo.
Ngay sau đó, hắn lại gầm lên: “Hừ, ta đã sớm có lời thề, ta sẽ báo thù từng người một vào năm đó.”
“Năm đó, Thường Sơn Âm một mình đối phó Cáp Đột Cốt, Thường gia không hề có một người cứu viện. Vấn đề này quả nhiên có ẩn tình bên trong.” Thủy Ma chấn động, trong lòng liên tưởng đến cái gì đó.