Chương 601: Âm mưu (1)

“Không Khiếu thứ hai đó, chậc chậc, người phàm chưa hiểu hết được giá trị của nó. Nhưng với cổ tiên, làm gì có ai không động tâm.”

Phương Nguyên đứng dậy, tập trung nhìn cổ Thông Thiên giữa không trung.

Trong tay hắn, thực sự có bí phương cổ Không Khiếu thứ hai, muốn đổi con cổ này vô cùng dễ dàng.

Nhưng mà,

“Vị Nghiễn Thạch Lão Nhân này bán cổ Thần Du, e rằng là nhằm vào ta. Lão ta trực tiếp yêu cầu bí phương cổ Không Khiếu thứ hai...Thời điểm lão ta bán cổ Thần Du, không sớm không muộn, lại chọn đúng lúc ta đang giao dịch. Thật lợi hại, trường phái cổ tiên này, e rằng là Trí đạo thái cổ, am hiểu suy đoán, trắc toán (bói toán). Lúc này, ta mở cổ Thông Thiên để giao dịch ở Hoàng Thiên Bảo, đã bị lão tính ra được.”

Trong cổ sư có Trí đạo, đây là trường phái vô cùng thần bí. Nó tồn tại từ thời thái cổ đến tận bây giờ, số lượng những người như vậy vô cùng ít ỏi.

Tổ sư khai phái của Trí đạo, chính là Tinh Tú Tiên Tôn thời thái cổ, đứng đầu hai Thiên Đình lớn. Bà ấy sống một vạn chín ngàn năm, là người có tuổi thọ đứng thứ hai ở cấp cổ tiên cửu chuyển.

Trước khi bà ấy qua đời, bà đã suy đoán thiên cơ tất cả những sự việc sau khi bà ấy qua đời ba trăm vạn năm. Bà ấy đã tính ra được sau khi bà ấy chết, Thiên Đình sẽ không có chủ trong thời gian dài, khi trời đất hỗn loạn sẽ xuất hiện ba vị Ma Tôn.

Bà ấy bày ra ba thiết cục, lưu chúng lại dùng để đối phó với ba vị Ma Tôn. Bà cũng căn dặn hậu nhân cứ dựa vào đó mà tiến hành, sẽ bảo vệ thiên bình có thể thái bình ba trăm năm.

Sau khi Tinh Tú Tiên Tôn chết, thực sự trời đất đã hỗn loạn, thời đại biến đổi, ba thời đại đều lần lượt xuất hiện ba vị Ma Tôn cường đại.

Ba vị Ma Tôn này vô địch vào thời đó. Bọn họ tiến đánh Thiên Đình, nhưng đều bị sự bố trí trước kia ngăn trở, thất bại trong gang tấc, bởi vậy Thiên Đình mới tồn tại vững vàng.

“Cổ tiên Trí đạo...Nghiễn Thạch Lão Nhân...” Hai mắt Phương Nguyên nheo lại, miệng thì thào. Hắn bị một vị cổ tiên Trí đạo chú ý, không phải là chuyện tốt lành gì.

Cổ tiên Trí đạo, thông hiểu thiên cơ, am hiểu nhất chính là bày mưu tính kế. Họ luôn bẫy người mà không để lại dấu vết nào, lừa người trong lặng lẽ. Đây là một loại địch nhân khó đối phó nhất.

“Danh tiếng của ta ở Nam Cương quá lớn, đã thu hút sự chú ý của cổ tiên Trí đạo. Ha ha ha, kiếp này ta cũng phát triển một cách mạnh mẽ. Ta là người phàm, suýt nữa gặp nguy hiểm ở vách núi đen nhưng vẫn tiếp tục tiến lên phía trước. Sự phát triển quá nhanh đó đã khiến cổ tiên chú ý.”

Tình hình như vậy, chẳng khác nào con kiến bị con voi nhắm trúng.

Phương Nguyên lập tức như nhìn thấy một đôi mắt đầy trí tuệ, mưu mô đang nhìn xuyên qua cổ Thông Thiên nhìn chằm chằm hắn.

Trong không khí, cảm giác áp lực vô hình tràn ngập.

Nhưng lúc này, tâm trạng của Phương Nguyên đã không giống như trước, hắn ngửa đầu cười ha ha, xua tan áp lực trong lòng.

“Được, có cổ tiên Trí đạo tính kế, thật thú vị. Hừ, dù là cổ Thần Du hay cổ Không Khiếu đi chăng nữa, cũng chẳng thể dụ hoặc được ta.”

Kinh nghiệm năm trăm năm của kiếp trước, đã giúp hắn có trực giác nhạy bén với nguy cơ tiềm ẩn.

Phương Nguyên rõ ràng cảm thấy con cổ Thần Du này, có khả năng là mồi câu mà Nghiễn Thạch Lão Nhân thả ra.

“Mặc dù Tiên cổ tốt, nhưng ta quyết chí thề sẽ bất tử, Tiên cổ cũng chỉ là công cụ để tu hành mà thôi.”

Cũng vào lúc đó, trong phúc địa Sinh Tử, ở Nam Cương,

Một ông lão mặc quần áo đen, tỏa ra nhè nhẹ khí tức cổ tiên thất chuyển, yên lặng ngồi trên bồ đoàn.

Trên mặt lão ta có rất nhiều nếp nhăn, hai mắt đen sì, không có chút lòng trắng nào.

Lão ta nhìn chằm chằm cổ Thông Thiên trên không trung, cảm nhận được vô số thần niệm ở Hoàng Thiên Bảo đang xôn xao, mặt bình tĩnh, không nhúc nhích.

Lão ta chính là Nghiễn Thạch Lão Nhân.

Quỷ Sát Nhân Y Cừu Cửu đang quỳ trước mặt lão.

Cừu Cửu nhìn cổ Thông Thiên một lúc lâu, vẻ mặt thất vọng: “Thái sư tôn, xem ra Phương Nguyên không mắc câu.”

Nghiễn Thạch Lão Nhân mỉm cười, không tức giận chút nào:”Con cá nhỏ này đúng là thú vị, có thể bỏ qua những thứ nên bỏ, chỉ là một người phàm tục mà thôi, nhưng có khí phách như vậy đã vượt qua đa số cổ tiên rồi. Chẳng qua, lá gan của hắn cũng rất lớn, dám biến ngươi thành nô lệ của hắn, động đến Ảnh Tông chúng ta. Đó chính là tội chết.”

Cừu Cửu vội vàng dập đầu: “Cũng may thái sư tôn trở về, đồ tôn mới thoát khỏi vận mệnh bi thảm trở thành nô lệ của kẻ khác.”

“Ừm...” Nghiễn Thạch Lão Nhân nhẹ gật đầu, “Tiểu đồ tôn, cổ Nô Lệ trên người ngươi, ta đã thay đổi rồi. Ta đã tính được Phương Nguyên nhất định sẽ tham dự đại chiến chính ma ở núi Nghĩa Thiên, đến lúc đó ngươi hãy nằm vùng bên cạnh hắn, chờ thời cơ để hành động.”

“Vâng, thái sư tôn.”

“Ừ, ngươi đi xuống đi, gọi sư muội Bạch Ngưng Băng của ngươi vào đây.”

“Vâng, đồ tôn cáo lui.”

Một con Tiên cổ lơ lửng trong không trung, tỏa ra hào quang thanh lệ.

Vầng sáng màu cam bao phủ toàn thân Bạch Ngưng Băng, xâm nhập vào Không Khiếu của nàng.

Một sợi dây leo phát ra sáng màu vàng xanh bám chằng chịt vào bốn vách Không Khiếu của nàng.

Một lát sau, Nghiễn Thạch Lão Nhân hít sâu một hơi, thu Tiên cổ vào Không Khiếu của mình: “Được rồi, Không Khiếu của ngươi đã bị cổ Vĩnh Cố của ta tác động, đảm bảo ba tháng này ngươi không sao cả. Dựa theo tốc độ tu hành của ngươi, ba tháng sau, ngươi đi đến chỗ ta tu luyện để gia cố Không Khiếu một lần nữa.”

Chiến dịch ở núi Tam Xoa đã trôi qua khá lâu, tư chất của Bạch Ngưng Băng đã hồi phục lại y như cũ, trở lại thành một trong thập tuyệt Bắc Minh Băng Phách Thể.

Mười phần chân nguyên khiến Không Khiếu của nàng chịu áp lực rất lớn. Nếu không có cổ Vĩnh Cố của Nghiễn Thạch Lão Nhân gia cố Không Khiếu, Bạch Ngưng Băng sẽ không tồn tại đến giờ.

Tuy Nghiễn Thạch Lão Nhân có ân cứu mạng mình, nhưng Bạch Ngưng Băng không thực sự biết ơn, nàng vẫn đứng thẳng lưng, biểu hiện lạnh lùng.

Sau khi Nghiễn Thạch Lão Nhân thu hồi Tiên cổ, nàng mở đôi mắt màu lam ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững.

Từ lâu, nàng đã không còn là đứa trẻ không biết sự đời nữa rồi.

Ở bên cạnh Phương Nguyên, nàng học được rất nhiều điều.

Nghiễn Thạch Lão Nhân chủ động tìm nàng thông qua Cừu Cửu. Rõ ràng lão ta muốn lợi dụng nàng, chuyện nàng gia nhập Ảnh Tông chỉ là một giao dịch mà thôi.

Thái độ của Nghiễn Thạch Lão Nhân rất ôn hòa, cười khẽ nói: “Bạch Ngưng Băng, chỉ cần ngươi thành tâm thành ý quy thuận Ảnh Tông ta và phát hải thề một lần nữa, ta sẽ xuất thủ trả lại thân đàn ông cho ngươi.”

“Hừ, không cần. Ngươi giúp ta áp chế Không Khiếu, ta tạm thời gia nhập Ảnh Tông, giúp ngươi đối phó Phương Nguyên. Đây là giao dịch công bằng mà thôi. Thân nam nhi của ta, ta sẽ tự tìm lại, như thế mới phấn khích. Dựa vào người khác, không phải phong cách của Bạch Ngưng Băng ta.”

Nói xong câu này, Bạch Ngưng Băng xoay người bước đi.

Sau khi ra khỏi mật thất, vẻ lạnh như băng trên mặt nàng mới thay đổi một chút, hai hàng lông mày nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng.

Cổ tiên thất chuyển Trí đạo, Nguyễn Thạch Lão Nhân này, nàng không thích lão ta. Nàng luôn cảm thấy lão ta có mục đích giấu diếm người khác.

Tuy đối phương là cổ tiên, nhưng Bạch Ngưng Băng cũng không sợ chết. Một người không sợ chết thì sợ gì cổ tiên.

Nhưng nàng và đối phương có cùng một mục đích, đều muốn đối phó Phương Nguyên, nên Bạch Ngưng Băng mới chấp nhận giao dịch này, tạm thời gia nhập Ảnh Tông.

“Phương Nguyên...”

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Bạch Ngưng Băng lại nhớ đến tình hình ngày đó ở phúc địa Tam Vương.

Dưới ánh mắt của mọi người, Phương Nguyên nghịch thiên bay lên, dùng thân thể người phàm luyện thành Tiên cổ.

Sau đó, phúc địa Tam Vương tan vỡ, mọi người hỗn loạn cả lên, rối rít chạy khỏi núi Tam Xoa. Gió Đại Đồng nổi lên, cuối cùng san bằng toàn bộ núi Tam Xoa.

Danh hào Tiểu Thú Vương được vạn người nhắc đến, lưu truyền ở Nam Cương một cách nhanh chóng. Phương Nguyên mất tích, cổ tiên hạ lệnh xuống thế lực khắp nơi.

Bạch Ngưng Băng cùng đồng hành nên đã trở thành mục tiêu đuổi bắt của các thế lực lớn. Dù Chính đạo hay Ma đạo đều muốn bắt được nàng.

Chương 602: Âm mưu (2)

Nếu không phải Ngụy Ương niệm tình thả Bạch Ngưng Băng đi, khi bị thương nặng gần chết gặp được Cừu Cửu, Bạch Ngưng Băng đã trở thành tù nhân từ lâu rồi.

Sau khi Cừu Cửu trị thương cho nàng, liền đề nghị nàng gia nhập Ảnh Tông, cùng đối phó Phương Nguyên.

Bạch Ngưng Băng tính kế Phương Nguyên thất bại, càng tin rằng Phương Nguyên có Tiên cổ Trí đạo để dự đoán. Nàng nghe nói sau lưng Cừu Cửu có Tiên cổ Trí đạo có thể dự đoán, nên mới động tâm.

Tuy nàng không sợ chết, nhưng thực sự không cam lòng mình mất mạng, Phương Nguyên vẫn sống, thực sự là thất bại nhất cuộc đời, không vẻ vang gì.

Vì vậy nàng liền đồng ý với Cừu Cửu, tạm thời trở thành người của Ảnh Tông. Bạch Ngưng Băng cùng Nghiễn Thạch Lão Nhân và Cừu Cửu dùng Tiên cổ Hải thề giao ước rằng: một khi giết được Phương Nguyên, nàng sẽ rời khỏi Ảnh Tông, khôi phục tự do. Đồng thời, toàn bộ Ảnh Tông không được trực tiếp hoặc gián tiếp đối phó nàng.

Khi bóng dáng Bạch Ngưng Băng biến mất, sắc mặt Nghiễn Thạch Lão Nhân mới dần dần chuyển sang âm trầm.

Trên người Bạch Ngưng Băng có ma tính, khiến cổ tiên Trí đạo như Nghiễn Thạch Lão Nhân cũng cảm thấy khó nắm trong tay.

“Tên này vô pháp vô thiên, chẳng qua là do tình thế bắt buộc nên mới liên hợp cùng ta, không phải người lưu lại lâu.” Ánh mắt của Nghiễn Thạch Lão Nhân cực kỳ thâm trầm.

“Chẳng qua, cũng không quan trọng lắm, ta vì đại kế bất tử, trù tính nhiều năm như thế, sợ gì sóng gió mà con cá nhỏ này tạo nên, hừ.”

Nghiễn Thạch Lão Nhân hừ lạnh, ánh mắt lại chuyển đến mặt gương của cổ Thông Thiên.

Đúng lúc này, có một thần niệm truyền đến cho lão ta: “Chỗ ta có bí phương cổ Không Khiếu thứ hai, đổi cổ Thần Du của ngươi.”

Chủ nhân thần niệm, tự xưng là Lang Gia Lão Tiên

“Ha ha ha ha...” Nghiễn Thạch Lão Nhân cười ha hả.

Cá mắc câu rồi.

Ai nói mồi câu cá này chỉ câu mỗi Phương Nguyên? Phương Nguyên chỉ là một con cá nhỏ, địa linh Lang Gia mới là con cá lớn.

“Phúc địa Lang Gia, nơi trong truyền thuyết cất chứa vô số bí phương. Từ động tiên bị hạ xuống thành phúc địa, có thể nói là phúc địa thiên hạ đệ nhất thời nay, càng quan trọng hơn là, nơi này còn chứa vô số Tiên cổ, Thiên Nguyên Hoàng Bảo Liên là mạnh nhất, tất nhiên ta muốn lấy.”

Trong mắt Nghiễn Thạch Lão Nhân toát ra ánh sáng nóng rực, tràn đầy dục vọng tham lam.

Lão ta đã bắt đầu tính toán mưu kế từ rất lâu rồi.

Thậm chí, trong tay địa linh Lang Gia có bí phương cổ Không Khiếu thứ hai cũng là do lão ta âm thầm an bài, cố ý để nó trôi dạt đến tay của địa linh.

Với tính ham cất giữ bí phương của địa linh, bản tính yêu thích luyện chế cổ trùng, nhất định địa linh sẽ luyện cổ Không Khiếu thứ hai.

“Tiếp theo, chính là cơ hội mà ta đã chờ từ lâu.” Nghiễn Thạch Lão Nhân vừa cười lạnh vừa truyền ra thần niệm, chấp nhận giao dịch của địa linh Lang Gia, tiến hành giao dịch trong Hoàng Thiên Bảo.

Cổ Thần Du rơi từ trong gương ra, cho dù có rất nhiều cổ trùng giúp tăng hiệu quả cho cổ Thông Thiên, nhưng nó vẫn xuất hiện vô số vết nứt, chỉ một lát sau đã hoàn toàn bị hỏng.

Địa linh Lang Gia không quan tâm đến con cổ Thông Thiên này, bởi trong phúc địa còn con cổ Thông Thiên khác.

Ánh mắt địa linh nhìn chằm chằm cổ Thần Du trong tay, cười ha ha:”Ta đã muốn luyện cổ Không Khiếu thứ hai từ lâu lắm rồi, ha ha, như thế này thực sự tốt quá rồi.”

Lúc này, Địa linh Lang Gia lấy ra một con cổ Thông Thiên khác, nối liền với Hoàng Thiên Bảo, bắt đầu sưu tầm tài liệu luyện cổ ở khắp nơi.

“Ha ha ha, rơi vào hũ của ta rồi.” Nghiên Thạch Lão Nhân nhìn thấy cảnh này thông qua cổ Thông Thiên, cười to.

Chuyện liên quan đến Tiên cổ, giao dịch quan trọng như vậy, tất nhiên đã bị nhiều cổ tiên biết.

Phương Nguyên cũng luôn luôn chú ý mọi biến chuyển của tình hình.

“Là ai đã mua cổ Thần Du vậy?” Ánh mắt Phương Nguyên lóe lên, lập tức hỏi Tiểu Hồ Tiên.

“Là Lang Gia Lão Tiên mua.” Tiểu Hồ Tiên trả lời giòn giã.

“Địa linh Lang Gia à? Quả nhiên đúng như ta đã dự liệu.” Hai mắt Phương Nguyên nheo lại, chăm chú nhìn cổ Thông Thiên.

Một lát sau, hắn thấy địa linh Lang Gia bắt đầu đi thu mua tài liệu luyện cổ khắp nơi, hai mắt hắn lóe ra tia sáng lạnh.

“Hừ, nhiều cổ tiên đồng thời bán tống bán tháo tài liệu luyện cổ quý giá như vậy, hơn nữa còn đặc biệt bán cho địa linh Lang Gia, rõ ràng đây là cạm bẫy. Mặc dù địa linh có trí, nhưng chấp niệm càng sâu càng dễ bị cổ tiên lợi dụng. Chờ một chút....”

Trong lòng Phương Nguyên bỗng chấn động.

Cổ tiên Kim đạo Thiết Giáp Tử, cổ tiên Hồn đạo Vương Cảm Ngưỡng, cổ tiên Mộc đạo Đàn Hương Tiên Tử, cổ tiên Nô đạo Tuyết Hùng Đại Tiên...là những người bán nguyên liệu luyện cổ. Tên những người này nghe rất quen. Đó không phải là những cổ tiên tham gia đợt công triều thứ hai vào phúc địa Lang Gian sao?

Bỗng chốc, trong mắt Phương Nguyên lấp lánh như sao, hắn ý thức được một âm mưu lớn bị chôn giấu trong lịch sử.

“Thì ra là thế, năm trăm năm trước, phúc địa Lang Gia phải chịu bảy đợt công triều, cuối cùng vẫn bị diệt vong. Hóa ra đằng sau có một bàn tay thao túng, luôn mưu đồ gây rối.”

Lúc trước, Phương Nguyên chỉ là quần chúng, hiện tại hắn nằm trong bố cục này, lại phát hiện được sự thật.

“Nghiễn Thạch Lão Nhân bán cổ Thần Du, đối tượng bị nhằm đến không chỉ có mình mình, mục tiêu lớn hơn là phúc địa Lang Gia. Bảy đợt công triều, rốt cuộc lão ta đã sắp đặt bao nhiêu đợt?”

“Nếu lão ta là cổ tiên Nam Cương, vì sao những cổ tiên Bắc Nguyên này lại nghe lời lão? Chỉ đơn giản là lợi dụng hay là nghe mệnh lệnh trực tiếp?”

Không ngờ, cổ tiên Trí đạo Nghiễn Thạch Lão Nhân rất có thế lực. Một cổ tiên có thế lực, chỉ cần tin tức này thôi cũng tạo ra áp lực vô hình rồi.

Trước mắt, Phương Nguyên vẫn chưa biết, thế lực này chính là Ảnh Tông mà hắn đã từng nghe qua.

Nhưng điều này cũng không cản trở hắn đoán được thế lực này rất lớn mạnh và thần bí.

Một thế lực có thể kéo dài từ Nam Cương đến Bắc Nguyên sẽ khổng lồ như thế nào? Nhưng thế lực như vậy, Phương Nguyên vẫn chưa nghe qua bao giờ, kể cả năm trăm năm trước cũng thế. Thế lực như thế vô cùng thần bí.

“Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán mà thôi, mọi thứ đều được suy đoán dựa trên cơ sở Nghiễn Thạch Lão Nhân là cổ tiên Nam Cương. Có lẽ do ta gặp đúng lúc nên mới biết.”

“Nhớ lại, đợt công triều lần một, có phải do Nghiễn Thạch Lão Nhân bày ra hay không nhỉ? Mấy đợt công kích còn lại, có phải cũng là do lão ta sắp đặt hay không? Đợt tấn công thứ bảy là do Thiên Đình ra tay, tuyệt đối không phải là sự sắp đặt của Nghiễn Thạch Lão Nhân.”

Điều này, Phương Nguyên có thể khẳng định.

Thiên Đình cao cao tại thượng, có gốc từ Trung Châu, đức cao trọng vọng, không phải địa tiên ở Nam Cương có thể nhúng tay vào.

Từ trước đến nay, trong năm khu vực lớn, tổ chức cổ tiên lớn nhất chỉ có Thiên Đình mà thôi.

Thiên Đình mạnh đến mức khiến người ta khiếp sợ, chỉ có cổ tiên bát chuyển hoặc cửu chuyển mới có thể sống ở đó.

Theo điều này, có thể khẳng định, sau khi Thiên Đình ra tay đã thu hết bí phương của phúc địa Lang Gia.

“Lúc đó, ở kiếp trước, Nghiễn Thạch Lão Nhân đang ở đâu?”

Nghiễn Thạch Lão Nhân là một nhân vật thần bí ẩn giấu sâu trong lịch sử, sau lưng lão ta có một thế lực cũng vô cùng thần bí, ít nhất kéo dài từ Bắc Nguyên đến Nam Cương.

“Cổ Tiên Trí đạo, tổ chức thần bí, Thiên Đình... Quả nhiên, con đường bất tử vô cùng gian nan, nguy hiểm. Đợi ta lần lượt dẹp hết những trở ngại này, có lẽ sẽ vô cùng thoải mái.”

Càng nhiều khó khăn, kẻ địch mạnh, ý chí chiến đầu của Phương nguyên càng sôi sục.

Con đường mà hắn đi, ngay từ đầu đã xác định rằng sẽ cô đơn lẻ loi, nhất định đối địch với thế nhân. Thiên Đình, tổ chức thần bí giống như hai con thú lớn chặn con đường này của hắn lại. Đồng thời trên con đường hắc ám đó trải đầy bụi gai cạm bẫy và âm mưu ám toán.

Đây là một con đường vô cùng gian nan.

Từ xưa tới nay, chưa có ai có thể đi đến cuối cùng.

Phương Nguyên chỉ có một mình hăng say chiến đấu, hắn chỉ viễn chinh có một mình, một mình thánh chiến.

Chương 603: Thuận lợi

Tất cả nguồn gốc của động lực chỉ là một điều giản dị nhất, cũng là một sự tham lam đến vô cùng, bị người ta khinh thường cười nhạo, khiến người ta khó mà hiểu được...giấc mộng.

Về sự bất tử, dường như là một ảo ảnh trong giấc mộng không thực tế.

Cho đến lúc này, Phương Nguyên cũng chưa bao giờ nghĩ đến nó có thể thành công hay không.

Hắn chỉ biết rằng, cho dù thất bại đến mất mạng, bản thân hắn cũng không hối hận chút nào.

Hôm nay, hắn đã phát hiện ra một sự thật được ẩn giấu rất sâu thông qua một cuộc giao dịch. Sau đó, hắn bỗng dự đoán về con đường của mình, đó là vô cùng tối tăm, vô cùng gian nan, nguy hiểm, từng bước đi đều là đường cùng.

“Nếu không có đường, tự mình sẽ xây một con đường để đi.”

Phương Nguyên cười nhẹ, mắt sáng lên, bỏ qua tất cả những suy nghĩ hỗn loạn, lại ngẩng đầu lên nhìn cổ Thông Thiên.

Đã đến thời điểm mua cổ Xá Lợi rồi.

Cổ Xá Lợi có thể gia tăng nội tình Không Khiếu, phát triển cảnh giới cổ trùng cho cổ sư.

Từ nhất chuyển đến tứ chuyển có cổ Thanh Đồng, Xích Thiết, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Tử Tinh. Cổ Xá Lợi đều là phàm cổ, không có lục chuyển và tiên cổ.

Trong đó, cổ Xá Lợi Thanh Đồng, Xích Thiết, Bạch Ngân đều bán rất nhiều trong nhân gian. Nhưng đến cổ Xá Lợi Hoàng Kim, cổ Xá Lợi Tử Tinh, bởi vì có thể ảnh hưởng trực tiếp đến chiến lực của cổ sư tứ chuyển, ngũ chuyển, ảnh hưởng gián tiếp đến cách cục của các thế lực, cho nên các tổ chức lớn đều nghiêm cấm, rất ít khi được bày bán trên thị trường.

Nhưng đến Bảo Hoàng Thiên, cổ Hoàng Kim Xá Lợi, Tử Tinh Xá Lợi đều có đủ.

Cổ tiên dùng nhiều cổ Tử Tinh Xá Lợi, tu vi cũng không tăng lên, nhưng số lượng cổ Tử Tinh Xá Lợi vẫn khá ít.

Bởi vì cổ Hoàng Kim hay Tử Tinh Xá Lợi, ngoại trừ tăng trưởng tu vi, bản thân nó cũng được dùng để luyện chế tiên cổ, có tác dụng xúc tác quan trọng trong bí phương tiên cổ.

Ngoại trừ luyện cổ, nếu cổ Tiên có hậu bối, cũng sẽ cất giữ rất nhiều cổ Xá Lợi, để hậu bối hoặc gia tộc sử dụng.

Bởi vậy, trong Bảo Hoàng Thiên, cổ Xá Lợi từ nhất chuyển đến tam chuyển bán rất nhiều, từ cổ Hoàng Kim Xá Lợi tứ chuyển thì ít hơn một chút, số lượng cổ Tử Tinh Xá Lợi thì ít đến thê thảm.

Cổ Hoàng Kim, Tử Tinh Xá Lợi được sử dụng rộng rãi trong các bí phương Tiên cổ. Phương Nguyên đã từng dùng nó để luyện chế Xuân Thu Thiền, khi luyện chế cổ Không Khiếu thứ hai cũng đã dùng qua. Bên trong tàn phương tiên cổ Huyết Thần Tử cũng cần rất nhiều cổ Xá Lợi.

Phàm là Tiên cổ, giá cả vẫn cao không bao giờ hạ. Nhưng trong tình huống này, dù sao cũng còn tốt hơn so với việc nghiêm cấm ở thế gian.

Phương Nguyên mua ba con cổ Tử Tinh Xá Lợi, tốn thêm một mớ tiền mua một con cổ Mã Đáo Thành Công.

Con cổ này còn đắt hơn cổ Tử Tinh Xá Lợi rất nhiều, có thể gia tăng xác suất thành công khi luyện cổ.

Về sau, Phương Nguyên lại mua thêm rất nhiều cổ thấp chuyển và nguyên liệu luyện cổ, chuẩn bị luyện cổ Liễm Tức ngũ chuyển.

Mặc dù Bảo Hoàng Thiên có thể kiểm tra bảo quang, nhưng chỉ nhìn độ cao đơn thuần của bảo quang cũng không thể phát hiện được có ai giở trò trên người cổ trùng hay không. Bởi vậy, phương thức này cũng không được an toàn. Cho nên Phương Nguyên vẫn tự mình luyện chế, khi đó sẽ thỏa đáng hơn.

Bán hết tàn phương có trong tay, mua lại rất nhiều nguyên liệu, khấu trừ phí tổn thủ tục ở Bảo Hoàng Thiên, sau lần mua bán này, trong tay Phương Nguyên có thêm hai mươi tám tiên nguyên thạch.

Đương nhiên, tàn phương tiên cổ cũng có thể mua bán lặp lại, nhưng bảo quang sẽ hạ xuống, phải cách một khoảng thời gian, bảo quang mới có thể khôi phục.

Giao dịch bên trong Bảo Hoàng Thiên, đầu tiên là phải nhìn bảo quang. Bảo quang mạnh, giá sẽ cao. Bảo quang ít, đại diện cho giá bán hạ xuống.

Dù sao, càng nhiều người biết tàn phương, giá trị sẽ càng thấp. Nếu cứ tiếp tục đem ra bán, Phương Nguyên sẽ kiếm được càng ít. Các vị cổ Tiên mua trước đó cũng sẽ cảm thấy thua thiệt. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa lại bán, hai bên đều có lợi.

Người bán giá bán vẫn như cũ, nhưng người mua lại cần rất nhiều thời gian để nghiên cứu tàn phương. Dù sao tiên cổ cũng là thứ duy nhất.

“Cứ như vậy, bí phương quý giá nhất trong tay ta cũng chỉ còn lại bí pháp Xuân Thu Thiền, bí phương cổ Không Khiếu thứ hai và tàn phương Huyết Thần Tử. Những tàn phương còn lại đều sẽ mang ra bán. Đương nhiên, cũng phải chờ thời gian.”

Thời gian này dĩ nhiên là chỉ thời gian của năm vực.

Về phần bí phương khác như Thần Du luyện thành Định Tiên Du, mọi người đều biết cả. Nếu ném vào Bảo Hoàng Thiên, một tấc bảo quang cũng không có.

“Thạch nhân vẫn phải tận lực cung cấp cho Tiên Hạc môn, để Tiên Hạc môn không nhìn ra được mánh khóe gì, hòa hoãn mâu thuẫn, tận lực kéo dài.”

Núi Đãng Hồn đang chết dần, số lượng cổ Can Đảm càng lúc càng thấp. Mỗi lần giao dịch đều khiến cho số lượng thạch nhân giảm mạnh. Sự kiên nhẫn của Tiên Hạc môn đang dần hao mòn, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến.

Phương Nguyên chỉ có thể tận lực kéo dài.

“Cũng may bọn họ vẫn còn nghĩ ta ở lì bên trong phúc địa Hồ Tiên, muốn biến ta thành cá chậu chim lồng, sao cũng không ngờ tới ta đã đến Bắc Nguyên, thậm chí còn có thể trở về. Cho dù Nghiễn Thạch lão nhân cũng không nghĩ đến.”

Cổ tiên Trí đạo, mặc dù am hiểu thôi diễn, nhưng không phải lúc nào cũng đúng được một trăm phần trăm. Tất cả đều phải căn cứ vào dấu vết để lại, thôi căn tố nguyên để tiến hành cân nhắc.

Cổ hạch tâm của Phương Nguyên là Xuân Thu Thiền, ưu thế lớn nhất chính là trùng sinh. Ký ức năm trăm năm kiếp trước, cổ Tinh Môn, cổ Nâng Ly Cạn Chén đều là cổ trùng dẫn trước thời đại của năm vực.

“Tạm thời không mua bán tàn phương nữa. Thạch nhân cũng chỉ cung cấp cho Tiên Hạc môn, nhưng ta vẫn còn đồ có thể bán.”

Phương Nguyên đã sớm có kế hoạch. Vật này không phải thứ nào khác, chính là Nê Thổ.

Nê Thổ bên trong Bảo Hoàng Thiên đều là vật trân quý, ví dụ như Vân Thổ, Hủ Thổ, Diêm Thổ.... Rất nhiều phúc địa sản xuất thổ nhưỡng bán cho Bảo Hoàng Thiên, bù đắp cho các cổ sư khác.

Phương Nguyên bán Nê Thổ đương nhiên không phải đất bình thường mà là Hi Nê.

Lần trước, khi địa tai giáng xuống, núi Đãng Hồn bị trúng ám toán, bị sức mạnh của Tiên cổ Hi Nê ô nhiễm, cả ngọn núi dần dần biến thành bùn nhão.

Nhưng trên thế gian này, phúc họa tương đương.

Núi Đãng Hồn bị biến thành bùn nhão là do sức mạnh của tiên cổ Hi Nê ảnh hưởng. Nhưng trong mắt cổ tiên, đây chính là vật liệu cần thiết để luyện tiên cổ Hi Nê.

Quả nhiên, sau khi Phương Nguyên đưa loại đất này vào Bảo Hoàng Thiên, lập tức dẫn đến sự chú ý rất lớn.

“Hôm nay là ngày gì vậy, tại sao lại có nhiều hàng tốt như thế?”

“Hi Nê, đây mới chính xác là Hi Nê, khí tức tiên cổ rất mạnh.”

“Đáng tiếc ta không có bí phương tiên cổ Hi Nê, có mua số đất này cũng không có tác dụng.”

Các cổ tiên bắt đầu phát ra thần niệm, tiến hành đấu giá.

“Ta cần bí phương tiên cổ Hi Nê. Ngoài ra, ta không đổi cái khác.” Tiểu Hồ Tiên dưới mệnh lệnh của Phương Nguyên đã truyền đi thần niệm.

Yêu cầu quá đáng này nhất thời khiến cho các cổ tiên cười nhạo.

“Dùng một đống bùn để đổi bí phương tiên cổ? Suy nghĩ này của ngươi hơi bị tham lam rồi đấy.”

“Cổ Hi Nê là cổ chỉ dùng một lần, vì thế bí phương còn muốn quan trọng hơn so với cổ trùng, lại còn dõng dạc đòi đổi bí phương?”

“Điều này không được thực tế. Ta khuyên ngươi nên đổi cái khác. Nếu không, đống bùn nhão Hi Nê này chỉ nằm mãi trong Bảo Hoàng Thiên mà không ai thèm hỏi đến.

Nhưng Tiểu Hồ Tiên lại nói: “Ta đương nhiên không cần bí phương hoàn chỉnh, bảo quang tàn phương của ai cao hơn, ta lấy của người đó.”

Các cổ tiên không nói thêm lời nào, bắt đầu quan sát.

Một lát sau, một cổ tiên lấy ra tàn phương, bảo quang cao một trượng hai thước.

Đương nhiên không thể lọt vào pháp nhãn của Phương Nguyên. Hắn nhìn chằm chằm mặt kính, dặn dò Tiểu Hồ Tiên: “Chỉ cần mỗi cổ tiên lấy ra một tàn phương, chúng ta sẽ tăng thêm một cân Hi Nê.”

“Vâng, chủ nhân.” Tiểu Hồ Tiên giòn giã trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play