Chương 598: Không có gì là không bán được (1)
Sau đó, hắn lấy cổ Tinh Môn, một đôi ngọc bích, đưa một con về phúc địa Hồ Tiên.
May là cổ Tinh Môn không phải Tiên cổ mà là cổ ngũ chuyển, nên Phương Nguyên có thể miễn cưỡng sử dụng cổ Nâng Ly Cạn Chén để đưa về phúc địa Hồ Tiên.
Sau khi đưa cổ Tinh Môn về phúc địa, cổ Nâng Ly Cạn Chén đã bị thương không còn hình dáng nữa, trên thân chén đầy vết nứt, sắp bị vỡ nát.
Với tình trạng này, chỉ có thể sử dụng được một lần nữa thôi.
Phương Nguyên thu chiếc ly này vào Không Khiếu, không tiếp tục sử dụng nữa.
Hắn bắt đầu chờ.
Cổ Nâng Ly Cạn Chén là hắn tự luyện, có ý chí của hắn. Nhưng hắn đã cấp quyền cho địa linh Tiểu Hồ Tiên, vì vậy Tiểu Hồ Tiên cũng có thể sử dụng.
Vài lần trước, đều là hắn dùng cổ Nâng Ly Cạn Chén.
Đó là vì tốc độ thời gian của phúc địa Hồ Tiên nhanh gấp mấy lần Bắc Nguyên. Nếu bên phía Tiểu Hồ Tiên thôi động đột ngột, hắn sẽ không kịp chuẩn bị gì cả.
“Phù tiếng thở hắt ra...Bây giờ, cần phải dựa vào Tiểu Hồ Tiên thôi. Nếu nó thất bại, lần cuối cùng này, nó sẽ truyền đến một bộ cổ Nâng Ly Cạn Chén mới. Hy vọng nó có thể thành công.”
Trước khi Phương Nguyên đi, chỉ luyện thành một bộ cổ Nâng Ly Cạn Chén mà thôi. Nhưng trước khi đi, hắn đã nhắc Tiểu Hồ Tiên.
Trong thời gian này, Tiểu Hồ Tiên đã giao dịch mấy lần với Tiên Hạc môn, đổi được khá nhiều nguyên liệu luyện cổ, đã luyện thành công bộ cổ Nâng Ly Cạn Chén thứ hai.
Thời gian trở nên hơi eo hẹp,
Bất luận cổ Thông Thiên hay cổ Thần Niệm, đều là cổ ngũ chuyển, chân nguyên tiêu hao rất lớn. Cho dù cổ sư ngũ chuyển đỉnh phong, cũng không thể trụ được lâu. Bởi vậy, thường chỉ có cổ tiên hoặc địa linh tiêu hao tiên nguyên dùng đến thôi.
Nguyên nhân mà Phương Nguyên không dùng cổ Nâng Ly Cạn Chén khi ở trong phúc địa Lang Gia, là vì Phương Nguyên không muốn cổ trùng bị lộ ra ngoài. Một khi bị lộ, địa linh Lang Gia chắc chắn sẽ đòi bí phương cổ trùng này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian trong phúc địa Hồ Tiên cũng trôi qua gấp mấy lần.
Gió đêm lạnh, Phương Nguyên lạnh đến độ đứng ngồi không yên, hắn đứng lên khỏi mặt đất, bắt đầu thong thả bước đi.
Bầu trời đầy sao, vô số ánh sao lấp lánh, trong tay Phương Nguyên cầm cổ Tinh Môn, mãi không thấy động tĩnh gì.
“Chẳng lẽ nó đã thất bại rồi? Bầy cổ Tinh Huỳnh trong Hoàng Thiên Bảo bị người khác mua mất rồi sao?” Thời gian cứ thế trôi đi, lòng Phương Nguyên cũng càng lúc càng nặng nề hơn.
Hắn không đi lại nữa, chắp hai tay sau lưng, đứng yên lặng ở trên cỏ.
Ánh mắt nhìn về phía xa xa, nhìn gợn sóng lấp la lấp lánh ở hồ Nguyệt Nha, không gian vô cùng yên tĩnh. Bầy sói ở bên cạnh, con thì đứng, con thì nằm, mỗi con một dáng vẻ.
Điều này khiến hắn nhớ lại cảnh bắt con sâu rượu ở núi Thanh Mao trước kia.
Bỗng nhiên, hắn bật cười, không lo được lo mất nữa, ánh mắt lại trở nên sáng trong.
Cho tới nay, tất cả sự lo lắng, áp lực, nôn nóng của hắn đều biến thành gió mát bay đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở ra một hơi dài, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống hiện tại vô cùng đẹp, tất cả vốn liếng đều tập trung vào mục tiêu cao nhất mà hắn theo đuổi cả đời, một lòng chuyên chú, quyết không hối hận với tất cả.
Trong lòng hắn đã hiểu ra, tâm sáng như gương không nhiễm bụi, sáng sủa và bình thản giống như hồ Nguyệt Nha này
Từ khi trọng sinh ở núi Thanh Mao đến bây giờ, hắn luôn phải cố gắng hết sức, hiện tại bỗng hiểu ra.
Loại lĩnh ngộ này, không nói rõ được cũng không tả rõ được, quanh quẩn trong lòng hắn, biến thành một câu thì thầm: “Bầu trời sao tối nay thật đẹp.”
Đây là cảm xúc từ tận đáy lòng hắn.
Nói xong câu này, Phương Nguyên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cảm giác như chính mình vừa dỡ bỏ được gánh nặng ngàn cân xuống vậy, đến mức muốn bay bồng bềnh như tiên.
Khí chất của bản thân hắn, dường như đã thay đổi một chút. Khí tức vốn âm u, giờ đã tiêu tán không còn, chuyển thành khí độ tươi mát, rộng lượng. Hai mắt hắn vốn tối tăm, thâm thúy, giờ đây tràn đầy ánh sáng thanh thản, dường như giống mắt của một đứa bé mới sinh, hình như lại giống sao trời.
Lúc này, cổ Tinh Môn trong tay hắn hơi chấn động, biên độ càng lúc càng lớn.
Phương Nguyên thả lòng bàn tay ra.
Cổ Tinh Môn ngọc bích, từ từ bay lên lơ lửng trên không trung, tỏa ra vô số ánh sao, ngưng tụ lại một chỗ. Tình cảnh rực rỡ như mộng, đẹp đẽ như ảo ảnh.
Sau giây lát, ánh sao hình thành một cái cổng hình tròn rất lớn.
Cuối cùng, cổ Tinh Môn đã thành công rồi.
Phương Nguyên yên lặng đứng nhìn, khóe miệng hơi mỉm cười, vui mừng, nhưng trong đôi mắt hắn lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn thong thả bước vào tinh môn, những ánh sao trước mắt tập trung lại thành lốc xoáy, kéo hắn bay vút đi.
Một lúc sau, hắn bước ra khỏi tinh môn, một lần nữa trở lại phúc địa Hồ Tiên.
“Chủ nhân, rốt cuộc người cũng trở lại rồi.” Tiểu Hồ Tiên vui mừng đến tột cùng, lao thẳng vào lòng hắn.
Phương Nguyên cười ha hả, xoa xoa cái đầu nhỏ của địa linh.
“Đúng vậy, ta đã trở lại rồi.” Hắn thản nhiên nói.
Mấy tháng đã trôi qua, cuối cùng Phương Nguyên lại trở về phúc địa Hồ Tiên.
Địa linh Tiểu Hồ Tiên rất vui mừng. Vì thời gian ở phúc địa Hồ Tiên trôi nhanh hơn bên ngoài gấp năm lần, nên Phương Nguyên ở Bắc Nguyên chỉ mất mấy tháng, còn nó đã phải trải qua hơn một năm.
Trước tiên, Phương Nguyên kiểm tra tinh môn ở phía sau.
Cái cổng ánh sáng này nhỏ hơn so với cổng ánh sáng ở Bắc Nguyên. Nó chỉ cao bằng chiều cao của một người, Phương Nguyên miễn cưỡng mới ra vào được.
Tinh môn ở ven hồ Nguyệt Nha ở Bắc Nguyên rất cao, phải đến mấy trượng.
“Tinh môn không phân biệt mẹ hay con, chân nguyên cần tiêu hao rất lớn, cổ sư ngũ chuyển đỉnh phong cũng chỉ trụ được thời gian cực ngắn, phải dùng tiên nguyên mới trụ được thời gian dài. Tiểu Hồ Tiên thôi động một con, con còn lại ở trong tay ta, cũng sẽ thôi động theo, ta không cần hao phí chân nguyên.”
“Nhưng thôi động cổ Tinh Môn không chỉ cần tiên nguyên, còn cần vô số ánh sao, mới có thể ngưng tụ thành cái cổng. Bắc Nguyên là một trong năm khu vực có nhiều sao hơn, ánh sao cũng nhiều. Nhưng ánh sao ở phúc địa Hồ Tiên quá yếu, nơi cung cấp ánh sao chính là một bầy cổ Tinh Huỳnh.”
Phương Nguyên vừa im lặng suy tư vừa nhìn bầy cổ Tinh Huỳnh đang bay trên trời.
Cổ Tinh Huỳnh là cổ tam chuyển, có hình dáng nhỏ bé, giống như những con đom đóm. Nhưng ánh sáng mà chúng nó phát ra thực sự là ánh sao xanh thẳm.
Bầy cổ Tinh Huỳnh này, vốn có hơn năm trăm con. Nhưng bởi vì thôi động cổ Tinh Môn nên ba mươi hai con đã bị chết. Mà đám cổ Tinh Huỳnh đang duy trì cổ Tinh Môn thì cứ một thời gian ngắn lại chết một con.
Hơn năm trăm con cổ Tinh Huỳnh, nghe có vẻ nhiều, nhưng kỳ thực không duy trì được tinh môn quá lâu.
Vì vậy, Phương Nguyên lập tức lệnh cho Tiểu Hồ Tiên, ngừng thôi động cổ Tinh Môn.
Tinh môn biến mất, một lần nữa trở về hình dạng một viên ngọc bích hình trứng. Tiểu Hồ Tiên khẽ vẫy tay, con cổ Tinh Môn quý giá đã nằm trong tay nó.
“Chủ nhân, trả ngài này.” Hai tay của Tiểu Hồ Tiên cầm cổ Tinh Môn dâng lên, ngẩng đầu lên, hai mắt to long lanh, đưa cổ Tinh Môn cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên sờ sờ tai hồ ly của nàng ta, cười ôn nhu: “Ta để lại chỗ ngươi, bảo quản cho tốt nhé. Sau này, ta cần dùng sẽ nói, ta đã truyền tin cho ngươi thông qua cổ Nâng Ly Cạn Chén rồi.”
“Vâng, chủ nhân. Ta nhất định sẽ bảo quản tốt.” Tiểu Hồ Tiên trịnh trọng cất cổ Tinh Môn vào túi áo, còn dùng tay nhỏ vỗ vỗ túi tiền.
Còn con cổ Tinh Môn ở phía Bắc Nguyên, chắc đã rơi xuống mặt cỏ, được bầy sói vạn con canh gác nghiêm mật.
“Chủ nhân, ở đây có hai khối tiên nguyên thạch, là người ta nghe theo lệnh của ngài, sau khi dùng bí phương Tiên cổ mua cổ Tinh Huỳnh còn thừa.” Tiểu Hồ Tiên lại hiến vật quý.
Thông thường, kích thước của nguyên thạch bằng quả trứng vịt, hình dạng là tảng đá xám trắng. Còn tiên nguyên thạch cũng có kích thước bằng quả trứng vịt, nhưng hình viên châu ngọc trong suốt, trơn bóng như thủy tinh trong suốt, nhưng lại sáng bóng như ngọc.
Chương 599: Không có gì là không bán được (2)
Nếu ví nguyên thạch như người phàm thì tiên nguyên thạch sẽ là cổ tiên.
Tiên nguyên thạch vô cùng quý giá, có thể dùng để bổ sung tiên nguyên, đồng thời cũng là tiền để cổ tiên giao dịch. Trong thế giới cổ to lớn này, chỉ có thiên đình chế tạo tiên nguyên thạch mà thôi.
“Lại thấy tiên nguyên thạch.” Phương Nguyên cười, cảm thán.
Hai khối tiên nguyên thạch này vô cùng giá trị, hai mươi vạn nguyên thạch cũng không đổi được.
Năm trăm năm trước, trong tay Phương Nguyên cũng chỉ có sáu mươi mấy khối tiên nguyên thạch mà thôi.
Phương Nguyên cất tiên nguyên thạch đi: “Được rồi, chúng ta về núi Đãng Hồn thôi.”
Lập tức, Tiểu Hồ Tiên vui vẻ đồng ý, sau đó cầm tay Phương Nguyên, lập tức dịch chuyển về hành cung Đãng Hồn.
“Thôi động cổ Thông Thiên, nhanh lên.” Phương Nguyên mệnh lệnh.
Con cổ Tinh Môn còn lại đang để ở Bắc Nguyên nên hắn cũng không thực sự yên tâm.
Đêm dài lắm mộng, Phương Nguyên muốn tranh thủ thời gian xử lý xong xuôi mọi chuyện ở phúc địa Hồ Tiên.
Tiểu Hồ Tiên vội vàng thôi động cổ Thông Thiên.
Cổ Động Địa nối liền phúc địa, một khi trồng xuống sẽ không thay đổi được nữa. Cổ Thông Thiên cũng giống như vậy, nó chỉ có thể nối liền với một động tiên ở bên ngoài mà thôi.
Con cổ Thông Thiên này của Phương Nguyên, nếu nối liền Hoàng Thiên Bảo sẽ không thể thay đổi được nữa.
Do Tiểu Hồ Tiên tiêu hao một chút tiên nguyên nên cổ Thông Thiên liền biến thành một mặt gương tròn vô biên.
Trong mặt kính, hiện ra cảnh tượng của Hoàng Thiên Bảo. Động tiên này trống rỗng, lấp lóe ánh sáng cam vàng, không có sông núi, cây cối hay bầy thú thường có trong các động tiên.
Phía trên phúc địa là động tiên.
Động tiên nổi danh nhất, được ghi lại trong là thái cổ cửu thiên tiếng tăm lừng lẫy.
Thái Nhật Dương Mãng luyện cổ Định Tiên Du, bay lên chín tầng mây, ở Thanh Thiên ngắt được một khúc ngọc trúc bích không. Ở Lam Thiên, thu gom kim cương tám cạnh trong các mảnh vụn ánh sao.
Thái Cổ cửu thiên, được chia thành: Bạch Thiên, Xích Thiên, Chanh Thiên, Hoàng Thiên, Lục Thiên, Thanh Thiên, Lam Thiên, Tử Thiên, Hắc Thiên*.
*các màu theo thứ tự: trắng, đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, đen.
Nhưng sau đó, con trai của Nhân Tổ đại náo trời đất, bảy thiên: xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử lần lượt tan vỡ, cho tới bây giờ chỉ còn lại Bạch Thiên và Hắc Thiên luân phiên nhau hoạt động.
Nơi khởi nguồn của Hoàng Thiên Bảo liên quan tới Hoàng Thiên trong Thái Cổ cửu thiên.
Thời kỳ trung cổ, có một vị cổ tiên bát chuyển được xưng là Đa Bảo chân nhân, vô tình có được một mảnh nhỏ của Hoàng Thiên. Sau đó lão ta đem mảnh nhỏ này dung nhập động tiên của mình, hình thành Hoàng Thiên Bảo.
Hoàng Thiên Bảo là một động tiên vô cùng đặc biệt, nó trống rỗng, không có núi sông, cây cối, cũng không có chim, thú, côn trùng, cá, chỉ có vật báu mà thôi.
Bên trong hoàng thiên bảo có Tiên cổ bát chuyển: cổ Bảo Quang.
Cổ Bảo Quang nhất chuyển đến tam chuyển vô cùng phổ biến, cổ Bảo Quang tứ chuyển, ngũ chuyển thường chỉ có thế lực lớn mới có. Tiên cổ Bảo Quang từ ngũ chuyển trở lên chỉ có duy nhất một con, đang ở trong Hoàng Thiên Bảo.
Cổ Bảo Quang chuyên dùng để kiểm tra giá trị vật phẩm. Giá trị của vật phẩm càng cao, bảo quang càng hiện ra nhiều hơn.
Trong thành Thương gia, lúc diễn võ đều kiểm tra bảo quang trên người của hai bên để dự đoán giá trị cổ trùng trong tay cổ sư, từ đó phỏng đoán chiến lực của cổ sư.
Cổ Bảo Quang không chỉ dùng để kiểm tra mà còn dùng để tìm bảo vật.
Phạm vi mà cổ Bảo Quang có thể tìm kiếm rất nhỏ, thường phải kết hợp với cổ trùng khác để mở rộng phạm vi tìm kiếm của nó.
Năm đó, vì Đa Bảo chân nhân có cổ Bảo Quang mới tìm được vô số vật báu. Chính vì vậy mới đạt được danh hiệu “Đa Bảo” này.
Tiểu Hồ Tiên liên tục thôi động cổ Thông Thiên, mặt gương biến hóa không ngừng, hiện ra hình ảnh của các loại vật phẩm:
Cổ trùng, bầy thú, dị nhân, cây cối, mạch khoáng, đất đai, nước, rượu ngon... đủ mọi loại mặt hàng đều có để bán.
Bỗng nhiên, một hình ảnh hiện ra, là hình ảnh một bầy cổ Tinh Huỳnh.
“Chủ nhân, vẫn là Vạn Tượng Tinh Quân bán.” Tiểu Hồ Tiên dùng cổ Thần Niệm để tìm hiểu thông tin, sau đó nói với Phương Nguyên.
“Cổ Tinh Huỳnh không thể tự sinh sản, ta cần số lượng lớn cổ trùng Tinh Huỳnh. Ngươi hỏi giá xem thế nào.” Phương Nguyên gật đầu, nói.
Tiểu Hồ Tiên lại tiếp tục bàn bạc giao dịch, quay qua báo cáo với Phương Nguyên: “Chủ nhân, Vạn Tượng Tinh Quân nói không bán.”
Phương Nguyên cũng không thất vọng, trái lại nở nụ cười:”Ha ha ha, trên thế giới này không có gì không thể bán. Không bán thường do giá cả không đủ hấp dẫn, không khiến người ta động tâm mà thôi.”
Nói xong, hắn liền viết vài bản tàn phương Tiên cổ lên da trâu, sau đó ném hết vào trong cổ Thông Thiên.
Da trâu này vô cùng phổ thông, nhưng bởi vì ghi lại tàn phương Tiên cổ nên giá trị liên thành.
Sau khi được đưa đến Hoàng Thiên Bảo thông qua cổ Thông Thiên, trên mỗi mảnh da trâu đều hiện lên bảo quang một trượng đến ba trượng, tùy từng mảnh. Những bảo quang này đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía, vô cùng đẹp mắt.
“Nói với Vạn Tượng Tinh Quân, giá có thể thương lượng.” Phương Nguyên cười nhạt, nói với Tiểu Hồ Tiên.
Hắn không tin Vạn Tượng Tinh Quân không động tâm.
Sức hấp dẫn của Tiên cổ với cổ Tiên vô cùng lớn. Tuy đó chỉ là những tàn phương, nhưng nó cũng là thương phẩm bán rất chạy.
Cổ tiên luôn cố gắng tích góp nhiều năm để đổi tên cấp bậc, trong tay ai mà không có một vài bản, mười mấy bản tàn phương Tiên cổ?
Nhưng những bản tàn phương này, thường bọn họ sẽ không bán ra ngoài.
Những tàn phương Tiên cổ tương tự nhau, có thể kết hợp với nhau, sẽ tạo ra bản bí phương chính xác. Sau đó dựa theo những bí phương này luyện thành Tiên cổ, người khác sẽ không thể luyện được nữa.
Vì những hệ lụy đó, tàn phương Tiên cổ rất hiếm khi xuất hiện trong những cuộc giao dịch. Cho dù có, cũng chỉ là tàn phương đổi tàn phương mà thôi.
Lúc trước, Phương Nguyên đã dùng một bí phương bị thiếu nhiều nhất trong trí nhớ, bảo quang chỉ cao ba thước, đã có thể đổi được một bầy cổ Tinh Huỳnh của Vạn Tượng Tinh Quân, ông ta còn trả thêm hai khối tiên nguyên thạch cho Phương Nguyên nữa.
Hiện tại, nhiều bí phương như thế, bảo quang thấp nhất là hơn một trượng, Vạn Tượng Tinh Quân không thể không động tâm.
Những tàn phương này vừa xuất hiện, lập tức thu hút vô số ánh mắt ở Hoàng Thiên Bảo.
Vô số thần niệm dồn dập được gửi tới, Tiểu Hồ Tiên sử dụng cổ Thần Niệm tiếp nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.
“Chủ nhân, có rất nhiều cổ tiên truyền thần niệm đến, hỏi chúng ta bán những tàn phương kia như thế nào?”
Phương Nguyên nở nụ cười: “Ngươi truyền thần niệm đi, nói với bọn họ rằng: những tàn phương này đều bán, nhưng sẽ bán từng bản một. Đầu tiên, nói đến côn trùng Tinh Huỳnh, nhưng bầy Tinh Huỳnh này phải có tối thiểu mười vạn con.”
Tiểu Hồ Tiên truyền thần niệm truyền đi, lập tức có một vị nữ cổ tiên được xưng là “Diêu Quang tiên tử” kêu lên, nàng ta nói trong phúc địa của nàng ta nuôi vô số côn trùng Tinh Huỳnh, đồng ý trao đổi.
Phương Nguyên cười ha ha.
Quả nhiên, Vạn Tượng Tinh Quân cũng không thể ngồi yên nữa, thái độ lập tức thay đổi.
Ngay sau đó, có một vị cổ tiên thứ ba, tự xưng là “Đế Uyên”, nói trong tay cũng có côn trùng Tinh Huỳnh.
Phương Nguyên lại đợi thêm một chút nữa, không thấy cổ Tiên nào lên tiếng nữa, trong lòng khó nén cảm khái: “Côn trùng Tinh Huỳnh này không hổ là côn trùng thời Thái Cổ.”
Có người cạnh tranh sẽ dễ làm hơn.
Phương Nguyên Lã Vọng buông cần*, khiến cho ba người cạnh tranh giá, đây là dương mưu trắng trợn, nhưng tu hành đến cấp cổ Tiên làm gì có ai là người ngu. Ba người vẫn chưa cạnh tranh giá đến mức ác liệt, trái lại thương lượng thỏa đáng, mỗi bên ra hơn ba vạn ba nghìn côn trùng Tinh Huỳnh.
*Lã Vọng buông cần: dựa vào điển tích Khương Bá Nha câu cá, ở đây là chỉ việc nhẩn nha chờ thời, chờ “cá” cắn câu.
Ba đàn Tinh Huỳnh lần lượt tiến vào trong cổ Thông Thiên, mỗi đàn lần lượt hiện ra bảo quang.
Trong đó, bảo quang của đàn côn trùng của Diêu Quang tiên tử yếu nhất, chỉ cao một trượng tám thước. Đàn côn trùng của Đế Uyên có bảo quang cao hai trượng.
Chương 600: Trí đạo
Đàn côn trùng của Vạn Tượng Tinh Quân có bảo quang mạnh nhất, cao hai trượng ba, đó là vì trong đàn côn trùng này có lẫn rất nhiều cổ Tinh Huỳnh.
“Xem ra trong tay Vạn Tượng Tinh Quân nuôi dưỡng đàn côn trùng Tinh Huỳnh rất lớn. Ta nhớ ra rồi, sau khi cổ Tinh Môn xuất hiện, Vạn Tượng Tinh Quân chỉ dựa vào bán cổ Tinh Huỳnh, lãi rất nhiều tiên nguyên thạch.”
Bỗng nhiên, Phương Nguyên nhớ lại một chuyện.
Trí nhớ năm trăm năm quá nhiều, Phương Nguyên đã quên khá nhiều chi tiết, hiện tại gặp chuyện này, trí nhớ vốn mơ hồ lại rõ ràng hơn.
Sau khi cổ Tinh Môn xuất hiện, khiến cổ Tinh Huỳnh cũng nước lên thuyền lên*. Người kế nghiệp Hoàng Thiên Bảo không bán đàn côn trùng Tinh Huỳnh nữa mà chỉ bán cổ Tinh Huỳnh thôi.
*nước lên thuyền lên: ý chỉ giá trị của vật này tăng lên theo giá trị của vật có liên quan khác.
Cổ không thể sinh sản, chỉ có đàn côn trùng bình thường mới có khả năng này thôi.
Lúc này, Phương Nguyên dùng ba bản bí phương, đổi lấy mười vạn con côn trùng Tinh Huỳnh. Chỉ cần nuôi dưỡng từ từ, sau này Phương Nguyên sẽ không cần dùng nhiều tiền để mua cổ Tinh Huỳnh nữa, tự mình cũng có thể tự sản tự tiêu.
Tuy đã mua mười vạn con côn trùng Tinh Huỳnh, nhưng giao dịch vẫn chưa chấm dứt.
Phương Nguyên còn cần giải quyết vấn đề nuôi dưỡng những con côn trùng này.
“Côn trùng Tinh Huỳnh ăn cỏ Tinh Tiết, chỗ ta có rất nhiều cỏ Tinh Tiết, ta có thể bán cho ngươi.” Vạn Tượng Tinh Quân gửi thần niệm đến đầu tiên.
“Ta cần hạt giống cỏ và cũng cần bí quyết chăm sóc của các ngươi. Trước hết, xem độ mạnh yếu của bảo quang đã.” Phương Nguyên nhờ Tiểu Hồ Tiên gửi thần niệm đến Vạn Tượng Tinh Quân, Diêu Quang Tiên Tử và Đế Uyên.
Ba cuốn sách nhanh chóng tiến vào Hoàng Thiên Bảo, bảo quang hiện lên.
Lần này, cuốn sách của Diêu Quang Tiên Tử có bảo quang cao nhất, khoảng sáu thước, chứ không phải Vạn Tượng Tinh Quân.
“Ta thích trồng cỏ nhất, côn trùng Tinh Huỳnh vì cỏ Tinh Tiết, mới chuyển đến đây một đàn nhỏ. Chọn bí quyết này của ta, ngươi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.” Diêu Quang Tiên Tử truyền thần niệm đến.
Phương Nguyên trầm tư.
Vốn hắn đã quên mất, dù sao kiếp trước hắn cũng chưa dùng bao giờ, cũng không cần cổ Tinh Môn.
Hiện tại, liên tục gặp được địa linh Lang Gia, cổ Thông Thiên, đám người Vạn Tượng Tinh Quân, trí nhớ trong đầu hắn, càng ngày càng rõ ràng hơn.
Trong trí nhớ, cổ Tinh Môn vừa xuất hiện, những điều liên quan đến cổ Tinh Huỳnh cũng đều trở thành cơ mật, tuyệt nhiên không có người đem ra giao dịch.
“Địa linh Lang Gia có được bí phương của cổ Tinh Môn, không chừng sẽ luyện thành cổ Tinh Môn, đem bán ở Hoàng Thiên Bảo. Một khi cổ Tinh Môn được đưa đến Hoàng Thiên Bảo, muốn lấy được những điều cơ mật này sẽ trở nên khó vô cùng.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên liền quyết định, sai Tiểu Hồ Tiên truyền thần niệm đi: “Ba bí kíp của các ngươi, ta đều lấy, sẽ dùng tiên nguyên thạch để mua.”
Sức mạnh mua bán của tiên nguyên thạch khá mạnh mẽ.
Phương Nguyên tách một khối tiên nguyên thạch ra làm bốn phần, dùng ba phần mua ba bí kíp kia, còn dư lại một phần tư khối.
Phương Nguyên mở ba cuốn bí kíp này ra, trong đó viết rất nhiều hạng mục công việc khác nhau.
“Cỏ Tinh Tiết chỉ có thể trồng trên trời, sinh trưởng trên những đám mây. Vì vậy, cần phải lựa chọn đất mây thật tốt để trồng...”
“Cỏ Tinh Tiết thích âm ghét dương, nếu ánh nắng quá gắt chiếu vào, có thể khiến cỏ Tinh Tiết bị chết héo. Nhưng cũng không thể thiếu ánh sáng, cần phải ước lượng phù hợp...”
“Nếu cỏ Tinh Tiết có côn trùng Tinh Huỳnh trú ngụ sẽ giúp hạt giống được tán ra, sẽ lan nhanh hơn, mọc tốt hơn...”
Ba cuốn bí kíp, cuốn của Đế Uyên là tối giản và đáng tin nhất, cuốn của Vạn Tượng Tinh Quân cũng có những điều mới mẻ hơn, còn cuốn của Diêu Quang Tiên Tử thì vô cùng tỉ mỉ, chi tiết. Phương Nguyên lấy thừa bù thiếu, kết hợp, so sánh chúng với nhau, tất cả đã được hắn ghi nhớ một cách nhanh chóng,
Hắn cười thầm trong lòng: “Có những thứ này, sau này ta có thể trở thành nhà bán cổ Tinh Huỳnh lớn nhất rồi. Tương lai, cổ Tinh Môn trở nên thịnh hành, nhất định ta sẽ kiếm được một khoản lớn.”
“Nên mua rượu.” Phương Nguyên vẫn không quên vấn đề về rượu ngon.
Hắn đã sưu tầm được ba loại rượu ngon cực phẩm, chỉ còn một loại cuối cùng nữa thôi.
Trong Hoàng Thiên Bảo, đương nhiên cũng có bán rượu ngon cực phẩm, chủ yếu là bán cho cổ tiên dùng để luyện cổ, sau đó mới là đồ uống cao cấp để hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng đúng lúc Phương Nguyên muốn mua rượu ngon thì bất chợt toàn bộ Hoàng Thiên Bảo xôn xao, vô số thần niệm điên cuồng kích động.
“Tiên cổ, có người bán Tiên cổ.” Tiểu Hồ Tiên sợ hãi kêu lên.
Hình ảnh trên mặt kính chợt lóe lên, xuất hiện hình ảnh một con Tiên cổ.
“Cổ Thần Du.” Con ngươi của Phương Nguyên hơi co rụt lại.
Con Tiên cổ này, rõ ràng là con cổ Thần Du mà hắn cần. Có người đã nhanh chân hơn hắn, lấy được cổ Thần Du.
“Hả, mình đã chậm một bước rồi sao?” Phương Nguyên ngây ra một lúc, sau đó cười khẽ.
Hắn muốn luyện chế cổ Không Khiếu thứ hai, nhất định phải có cổ Thần Du. Nhưng trong phúc địa Tam Vương, tình thế bắt buộc, đành phải luyện cổ Thần Du thành cổ Định Tiên Du.
Dựa theo những gì ghi lại trong , cần uống bốn loại rượu ngon cực phẩm, mới có thể có được cổ Thần Du. Phương Nguyên luôn đi sưu tầm rượu ngon, nhưng nay lại có người đã nhanh chân hơn hắn một bước.
“Nếu như không có cổ Thần Du, cổ Không Khiếu thứ hai sẽ thiếu một bước cuối, không thể hoàn thành. Cũng may còn mấy chục năm nữa.”
“Nói đi cũng phải nói lại, khi ta còn ở núi Tam Xoa luyện cổ quá huênh hoang, khiến mọi người ở Nam Cương biết hết. Ha ha ha, vì vậy mới bị người ta nhanh chân hơn một bước, cũng không có gì là kì lạ.”
Phương Nguyên nhún vai, hắn đã đoán trước được chuyện này từ lâu.
Quá trình hắn dùng cổ Thần Du luyện thành cổ Định Tiên Du, rất nhiều cổ sư đã nhìn thấy. Việc này nhất định đã gây nên sóng gió lớn, cổ tiên Nam Cương không phải kẻ ngốc, làm sao có khả năng không bắt đầu hành động?
Chẳng qua là, trước đây, Phương Nguyên đặt kỳ vọng vào nội đấu lúc đó của cổ tiên, tự bọn họ gây cản trở cho nhau, bởi vậy hắn vẫn luôn cố gắng sưu tầm.
Khi còn sống, con người luôn có một số việc, tuy không có hy vọng quá lớn, nhưng vẫn cố gắng phấn đấu để không hối hận. Nếu không cố gắng phấn đấu, những việc đó không có một chút hi vọng nào cả.
“Những việc trên thế gian, luôn không được như ý muốn, ta đã quen từ lâu rồi. Chẳng qua, nếu đối phương đã để cổ Thần Du vào đây, là đã có ý bán. Trước tiên cứ xem tình hình đã.”
Phương Nguyên vô cùng bình tĩnh, không lo được lo mất, cảm xúc cũng duy trì bình thản.
Mặc dù Hoàng Thiên Bảo là thị trường giao dịch lớn nhất của cổ tiên, cũng rất hiếm khi xuất hiện giao dịch mua bán Tiên cổ. Số lần đã từng giao dịch Tiên cổ từ trước đến nay, có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa phần lớn là do các cổ tiên đã bàn bạc từ trước rồi mới thông qua đại lý Hoàng Bảo thiên để nghiệm chứng thật giả bằng bảo quang, đảm bảo tính an toàn của giao dịch.
Những giao dịch đó, phần lớn là lấy Tiên cổ đổi Tiên cổ. Nhưng cổ tiên Nghiễn Thạch Lão Nhân lại đưa ra yêu cầu trao đổi cổ Thần Du cũng không tầm thường.
“Ta muốn dùng con cổ Thần Du này, đổi lấy bí phương cổ Không Khiếu thứ hai.”
Lượng tin tức bao hàm trong yêu cầu này quá lớn, khiến tất cả mọi người đều chú ý. Trong Hoàng Bảo Thiên, thần niệm của các cổ tiên đều trở nên kích động.
“Cổ Thần Du, không thể ngờ được, hôm nay lại có thể nhìn thấy con cổ trùng trong truyền thuyết này.”
“Tuy rằng thực sự là Tiên cổ, nhưng dùng cổ Thần Du như thế này cũng quá nghênh ngang rồi. Năm xưa, thái tử Nhân Tổ cũng vì thế mà khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, những cổ tiên nho nhỏ như chúng ta lại càng nguy hiểm hơn.”
“Nhưng dù sao cổ Thần Du cũng là Tiên cổ, mang theo bên người, lúc lâm vào đường cùng, cũng có thể chống cự một chút.”
“Ta càng muốn biết bí phương cổ Không Khiếu thứ hai hơn là bàn luận về cổ Thần Du.”
“Đúng vậy, ta đã từng nghe nói đến cổ Không Khiếu thứ hai từ lâu rồi, không ngờ lại thực sự có loại cổ phương này.”