Chương 595: Không bất tử đều là phân (1)
Lúc này, lão ta lại biến thành thông minh.
“Anh bạn nhỏ, ngươi là người thừa kế của Đạo Thiên Ma Tôn. Ngươi có ba cơ hội ở chỗ ta, bất kể thành công hay thất bại đều tính là một lần. Nếu luyện chế phàm cổ, ta nhất định sẽ giao cổ luyện thành công đến tay ngươi. Nếu ngươi muốn cổ Tinh Môn, ta nhất định sẽ luyện chế thành công cho ngươi.”
Lúc này, Phương Nguyên giật mình, hóa ra còn có chuyện này nữa.
Thảo nào, Mã Hồng Vận chọn ba con cổ ngũ chuyển. Lúc trước, khi y lưu lạc đến đây, chỉ là một người phàm thôi, có thể còn chưa hiểu được giá trị của Tiên cổ. Vì vậy, y mới lựa chọn ba con cổ ngũ chuyển, khiến chiến lực của bản thân tăng lên. Sau khi y ra bên ngoài, ngăn cơn sóng dữ, một lần nữa gom quân đội chuyển bại thành thắng.
Sau này, khi Mã Hồng Vận trở thành cổ tiên, lúc này y mới hiểu được, cơ duyên khi xưa ở phúc địa Lang Gia đáng quý như thế nào. Đáng tiếc, đến lúc đó, y hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Sự xấu hổ của Mã Hồng Vận, cũng là sự xấu hổ của Phương Nguyên.
Hiện tại, Phương Nguyên cũng là người phàm, kể cả có Tiên cổ cũng không dùng được. Địa linh Tiểu Hồ Tiên có thể sử dụng Tiên cổ, nhưng dù là cổ Động Địa, cổ Thông Thiên hay là cổ Tinh Môn, hắn đều không có cách nào tiếp nhận được.
Nói cách khác, dù Phương Nguyên có Tiên cổ, cũng không thể mang về phúc địa Hồ Tiên.
Hơn nữa, ba cơ hội luyện Tiên cổ này cũng có điều kiện, Phương Nguyên phải cung cấp bí phương Tiên cổ.
Nếu bí phương bị lỗi sẽ không luyện thành công được. Tiên cổ duy nhất, nếu người khác đã có Tiên cổ đó, Phương Nguyên cũng không luyện thành công được.
Dựa theo lời địa linh vừa nói, nếu luyện Tiên cổ thất bại, thì cơ hội lần này cũng mất.
Năm đó, Đạo Thiên Ma Tôn có thể luyện thành Tiên cổ sau sáu lần, thứ nhất là vì Trường Mao lão tổ kiêu ngạo, khinh thường thất bại mà cố ý. Thứ hai là vì Đạo Thiên Ma Tôn tài hoa hơn người, năng lực mạnh mẽ, có sự chuẩn bị đầy đủ và tận dụng cơ hội triệt để, khiến Trường Mao lão tổ mất một lượng lớn tài liệu luyện cổ quý hiếm, hơn sáu lần xuất huyết.
Hiện tại, Trường Mao lão tổ đã chết, hóa thành địa linh, tuy không gây rắc rối khi Phương Nguyên luyện Tiên cổ, nhưng rốt cuộc lão ta là địa linh, không phải bản thân Trường Mao lão tổ, bản lĩnh luyện cổ đã bị suy giảm.
Như vậy, rốt cuộc có nên hao phí một cơ hội quý giá như vậy, để luyện một con cổ Tinh Môn không?
Phương Nguyên rơi vào trầm tư.
Nếu dựa theo lẽ thường, cần phải tận dụng trọn vẹn ba cơ hội này, nên noi theo Đạo Thiên Ma Tôn năm xưa, luyện thành ba con Tiên cổ.
Nhưng đối với Phương Nguyên mà nói, khó khăn rất lớn.
Thứ nhất, hắn không có bí phương Tiên cổ. Tiếp nữa, hắn không có năng lực như Đạo Thiên Ma Tôn, không thể đảm bảo luyện thành công Tiên cổ. Nếu luyện cổ thất bại sẽ lãng phí một cơ hội. Thà rằng luyện cổ ngũ chuyển còn hơn. Điều quan trọng nhất, hắn chỉ là người phàm, cho dù có Tiên cổ cũng không dùng được. Mặc dù, giá trị của Tiên cổ rất lớn, nhưng không giúp ích được gì cho hắn, trái lại mang ra ngoài sẽ trở thành mầm tai vạ, không bằng một con cổ ngũ chuyển.
Thậm chí, cổ ngũ chuyển cũng không phù hợp với Phương Nguyên. Lấy tình huống thực tế hiện nay của Phương Nguyên ở Bắc Nguyên, chỉ có thể dùng cổ tứ chuyển mà thôi.
“Đương nhiên, ba cơ hội này, ta có thể lưu trữ, tạm thời không cần dùng. Dù sao, đã cướp được cơ duyên này trong tay, dù Mã Hồng Vận tới đây hoặc truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng hiện tại, ta thực sự cần cổ Tinh Môn.”
Phương Nguyên lâm vào tình trạng do dự, hắn cảm thấy rất khó xử.
Hiện tại, lực đạo tu hành của hắn chỉ có khí lực ba mươi quân, rất cần cổ trùng để cải tạo da thịt của bản thân. Phương diện tu hành của Nô đạo, gánh nặng nuôi dưỡng bầy sói rất nặng, không có gia tộc giúp đỡ, chỉ dựa vào bản thân hắn, chỉ có thể duy trì ở khoảng ba vạn thôi.
Trong hồn phách, hồn người sói đã luyện thành, chỉ còn thiếu việc trở về núi Đãng Hồn, một lần nữa sử dụng cổ Can Đảm Sáng Suốt để tăng cường sức mạnh mà thôi.
Tình huống hiện tại của hắn, giống như một người chơi cờ, các quân cờ năng động đều không thể đi được nữa. Hắn đã bị lâm vào một cục diện bế tắc, một bình cảnh rất sâu.
Nếu không có tác động ngoại lực, chỉ dựa vào sức của mình hắn, cần phải tích lũy từ từ, đợi đến thời cơ chín muồi mới đột phá được.
Nhưng hắn có Xuân Thu Thiền nên cần rất nhiều thời gian. Đồng thời nếu lãng phí thời gian, sẽ không cản nổi một vài cơ duyên, ưu thế trọng sinh cũng không còn nữa.
“Ba cơ hội này, đích thực vô cùng quý giá. Nhưng vì lưu lại để sau này mới dùng, tưởng chừng như có thể lợi dụng trọn vẹn ba cơ hội, nhưng lại khiến sự phát triển của mình bị chậm trễ. Tình huống cụ thể phải phân tích cụ thể, mình không thể noi theo Đạo Thiên Ma Tôn, mà lựa chọn như Mã Hồng Vận thì lại quá lãng phí ba cơ hội này.”
Suy nghĩ sâu xa một lúc lâu, Phương Nguyên mới quyết định.
“Địa linh, ta đã suy nghĩ kĩ rồi.” Phương Nguyên chậm rãi nói, “Lúc này, kính mong ngươi luyện chế cổ Tinh Môn cho ta. Còn hai lần nữa, lưu lại sau này tính sau.”
“Ngươi thực sự muốn ta luyện chế cổ Tinh Môn à? Ngươi cũng biết đấy, bây giờ ngươi đang buông bỏ một cơ hội có thể luyện thành Tiên cổ. Có lẽ, ngươi có thể đánh cuộc một lần, dùng bản bí phương Huyết Thần Tử vừa nãy để luyện.” Địa linh khuyên bảo Phương Nguyên.
Lão ta vô cùng yêu thích bí phương, mặc dù bí phương Huyết Thần Tử là một bản bí phương không trọn vẹn, nhưng lão ta vẫn muốn cất giữ.
Phương Nguyên lắc đầu, đã quyết định rồi, hắn sẽ không do dự nữa: “Không, luyện cổ Tinh Môn đi.”
“Thôi được. Trên thế giới này, không có cổ trùng mạnh nhất, chỉ có cổ trùng thích hợp với mình nhất. Ngươi không dùng được Tiên cổ, nhưng xem ra cổ Tinh Môn này có tác dụng rất lớn với ngươi. Ta sẽ nhanh chóng luyện thành con cổ này cho ngươi.”
Ông cụ địa linh nói xong, vừa thoáng động ý niệm trong đầu, đem năm cổ tiên dịch chuyển đến.
Năm cổ tiên này, một người vô cùng xấu xí, một người có diện mạo hồng hào, một người mặc quần áo màu xanh, một người mặc quần áo màu vàng, một người mặc váy hồng phấn.
Bọn họ tấn công phúc địa Lang Gia, thay nhau tung ra tiên nguyên Thanh Đề của bản thân để làm tiêu hao tiên nguyên Bạch Lệ của phúc địa Lang Gia.
Nhưng địa linh lại giả vờ yếu thế, dễ dàng lừa được bọn họ.
Trong phúc địa Lang Gia có thiên nguyên Bảo Hoàng Liên bát chuyển, tiên nguyên Bạch Lệ không bao giờ thiếu. Trong tay đám người Quỷ Vương không có một con Tiên cổ nào, địa linh đã dẫn dụ họ vào trong phúc địa.
Khi năm người xông đến trước cửa vân các, địa linh liền phong ấn toàn bộ cổ ngũ chuyển của bọn họ.
Nhóm người Quỷ Vương nhận thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng dùng tất cả tiên nguyên còn lại của bản thân, nhưng vẫn không đánh lại được phúc địa Lang Gia.
Ngay cả một con hoang thú, địa linh cũng không dùng đến, đã bắt sống được năm cổ Tiên.
Năm cổ Tiên có thể tu hành đến tu vi này, đều rất thức thời, lập tức chọn giữ tính mạng, thần phục làm thủ hạ của địa linh.
Sau khi phát hiện ra mình bị dịch chuyển đến đây, bọn họ nhanh chóng phản ứng, rối rít hành lễ với địa linh, đồng thanh nói: “Thuộc hạ bái kiến địa linh Lang Gia đại nhân.”
“Ừm...” Địa linh vuốt ve chòm râu trắng như tuyết, khôi phục lại dáng vẻ cao nhân thế ngoại khi Phương Nguyên thấy lão ta lúc đầu.
“Vị này là người thừa kế của Đạo Thiên Ma Tôn, Thường Sơn Âm, các ngươi bái kiến hắn đi.”
“Người thừa kế của Đạo Thiên Ma Tôn?” Năm cổ Tiên nhìn nhau, ánh mắt đều toát ra sự khiếp sợ.
Vốn trong lòng rất khinh thường thân phận phàm nhân của Phương Nguyên, bây giờ đã biến mất không còn gì. Đạo Thiên Ma Tôn là loại người nào? Đó là cổ tiên cửu chuyển đấy.
Từ Thái Cổ đến Viễn Cổ, Thượng Cổ, Trung Cổ, Cận Cổ đến bây giờ, cổ Tiên cửu chuyển xuất hiện trong lịch sử nhân loại cũng chỉ khoảng mười người mà thôi.
Người thừa kế của một vị cổ Tiên cửu chuyển...
Thân phận này, khiến năm cổ tiên khiếp sợ, sau đó lại hâm mộ ghen tị hận.
“Sao ta lại không có vận may tốt như vậy, trở thành người thừa kế nhỉ?”
Chương 596: Không bất tử đều là phân (2)
“Tên tiểu tử này quá may mắn, lại trở thành người thừa kế của Đạo Thiên Ma Tôn.”
“Đạo Thiên Ma Tôn từng để lại rất nhiều truyền thừa, nghe nói truyền thừa lớn nhất là trong Huyệt Trống. Không biết hắn đã kế thừa được mấy chỗ rồi?”
Tâm tư của năm cổ Tiên dâng trào, vội vàng hành lễ với Phương Nguyên.
Cổ tiên hành lễ với người phàm, giống như voi quỳ lạy kiến vậy, nhưng ngũ tiên cũng không cảm thấy nhục nhã.
Phương Nguyên bình chân như vại, kể cả cổ Tiên cửu chuyển quỳ lạy hắn, hắn cũng không cảm thấy quá vinh hạnh. Đổi lại là người khác, dù hắn có quỳ lạy một ăn mày người phàm, cũng không cảm thấy nhục nhã.
Trong suy nghĩ của hắn...
Ai cũng sẽ chết, đều bình đẳng, chẳng qua là chết sớm hay chết muộn mà thôi.
Thân phận và giai cấp, cao quý và thấp hèn, chẳng qua đều là một đám ngu xuẩn chờ chết thôi, trò hề bỡn cợt giả dối. Loại trò hề này thông qua so sánh, khiến một bộ phận trong những kẻ ngu xuẩn này cảm thấy bản thân mình sống tốt hơn người khác.
Trên thực tế, những kẻ tự nhận là cao quý này có thân phận đê hèn, chẳng qua chỉ lừa mình dối người mà thôi. Những kẻ ngu xuẩn tự nhận mình nhỏ bé, thấp hèn, lại càng đáng thương hơn. Vương hầu cũng vậy, không phải sinh ra đã có địa vị cao quý. Vạn vật sinh ra đều bình đẳng, không cần cúi đầu với người khác.
“Chỉ có bất tử, cũng chỉ có bất tử mới là điều đáng theo đuổi. Không thể bất tử thì cổ Tiên cửu chuyển có khác gì cục phân trong hầm cầu đâu? Ta cũng là một đại siêu cấp ngu xuẩn, nhưng ta, kẻ ngu xuẩn lại không muốn làm phân...”
Hoạt động tâm lý này, chí hướng trong lòng, thực sự không đủ để nói với người ngoài, lại càng không đáng để nói ra.
Đối mặt với bái lễ của ngũ tiên, Phương Nguyên lãnh đạm nhận lấy, sau đó quay qua nhìn địa linh Lang Gia: “Địa linh, chẳng lẽ không phải tự ngươi luyện cổ à?”
“Đương nhiên là ta tự mình luyện cổ, chẳng qua dùng năm người này làm trợ thủ thôi, coi như tận dụng phế vật.” Địa linh cười ha ha.
Bị người khác gọi là phế vật, lại bị Phương Nguyên làm ngơ, sắc mặt của ngũ tiên rất khó coi.
Trong lòng bọn họ tràn ngập phẫn nộ, bây giờ lại bị giam trong tù, không thể nổi giận, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu, nghe theo sự sai khiến của địa linh.
Lần đầu luyện cổ có địa linh do Trường Mao lão tổ biến thành tự mình ra tay cùng ngũ tiên hỗ trợ, nhưng kết quả vẫn thất bại.
“Hừ, cổ Tinh Môn này thật khó luyện. Không phải do bọn ta mắc sai lầm, mà là nó có một xác suất thành công nhất định.” Địa linh giải thích, lại nói với Phương Nguyên: “Ngươi yên tâm, cổ Tinh Môn là cổ trùng ngũ chuyển, ta nhất định sẽ luyện thành công cho ngươi.”
“Ha ha, vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ.” Phương Nguyên nửa nằm nửa ngồi trên giường mây, tỏ vẻ không sốt ruột cho lắm.
Thời gian trong phúc địa Lang gia chậm hơn so với bên ngoài ba mươi sáu lần. Một tháng ở nơi đây còn chưa bằng một ngày ở Bắc Nguyên.
Địa linh kế thừa ngạo khí của Trường Mao lão tổ, thất bại một lần, tính tình trở nên nóng nảy hơn.
Lão ta liếc mắt nhìn Phương Nguyên, thấy hắn đã uống hết trà vân yên, liền tiện tay sai một cổ Tiên ra: “Ngươi, chân tay vụng về, ngực to não nhỏ, không cần ngươi luyện cổ, còn không đi rót trà cho anh bạn nhỏ đi.”
Nữ tiên bị sai khiến chính là Hoàng Sa tiên tử.
Trong lòng nàng ta rất tức giận, nhưng không dám phát tác, tính mạng của bản thân đang ở trong tay địa linh Lang Gia, đành cắn môi, cố nén oán hận, đi pha trà cho Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên lại nói: “Ta không thích uống trà, chỗ ngươi có rượu không? Ta chỉ thích uống rượu ngon thượng hạng thôi, chỗ ngươi đường đường là phúc địa Lang Gia, đừng nói là không có nhé?”
“Hừ, làm sao lại không có? Rượu Thiên Mã, rượu Thanh Bần đều là rượu ngon thượng hạng, ngươi muốn uống loại nào?”
“Lấy hết đến đây cho ta nếm thử đi.” Sắc mặt Phương Nguyên không thay đổi chút nào.
Vì thế, Hoàng Sa tiên tử đành trở thành thị nữ rót rượu cho Phương Nguyên.
Rượu Thiên Mã này, chất rượu trắng sữa, tỏa ra mùi sữa thơm nồng đậm, uống vào miệng càng mềm mại, thuần hương. Rượu Thanh Bần thì có màu sắc bình thường, giống như canh suông quả thủy, không có chút mùi rượu nào, uống vào miệng cũng nhạt nhẽo vô vị. Nhưng rượu này ngấm cực chậm, bình thường uống một ngụm có thể say như chết bảy, tám ngày liền.
Thừa dịp địa linh luyện cổ, Phương Nguyên nếm qua liền dừng lại, sau đó công khai đem hai vò rượu này cất vào trong cổ Lang Thôn.
Lần thứ hai luyện cổ cũng thất bại.
Sắc mặt địa linh càng khó coi, quát: “Hừ, ta không tin, tiếp tục luyện cho ta.”
Hành động cất rượu của Phương Nguyên, tất nhiên địa linh biết, nhưng lúc này sợ mất thể diện, nên lựa chọn không để ý đến.
“Công tử, xin ngài mở lòng từ bi, cứu ta với.” Nhìn đám người địa linh luyện cổ lần thứ ba, Hoàng Sa tiên tử đứng bên cạnh, lã chã chực khóc, thì thầm cầu xin Phương Nguyên.
Da thịt nàng ta vừa trắng vừa mềm mịn, giống như quả vải vừa bóc vỏ. Mi, tóc đen nhánh, hai mắt như hồ nước ẩn giấu sóng thu. Ngực rất lớn, eo thon tinh tế, thân thể không chỉ yểu điệu không thôi, có thể nói là động phách kinh tâm.
Lúc này, đôi mắt đẹp ứa lệ, đừng nói đàn ông, thậm chí phụ nữ thấy thế cũng sẽ mủi lòng.
“Nếu ngài cứu được ta, ta nguyện cả đời hầu hạ công tử, tùy công tử sai khiến.” Hoàng Sa tiên tử lại nhu nhược cầu xin.
Đây là nữ cổ tiên cầu xin đó.
Nếu là nam tử người phàm khác, chắc là đã kích động vạn phần từ lâu, chân thứ ba đã mạnh mẽ dựng thẳng lên rồi. Đàn ông đều có một loại dục vọng chinh phục, nhất là chinh phục nữ tử cao quý.
Nhưng Phương Nguyên không thèm liếc nhìn nàng ta. Kiếp trước, ngũ tiên đều là vật hi sinh, chết vì phúc địa Lang Gia, không ai may mắn sống sót. Bọn họ phải trả một cái giá rất lớn vì sự tham lam và xúc động của mình.
Hoàng Sa tiên tử tuy đẹp, nhưng trong lòng Phương Nguyên, nàng ta chẳng khác nào đống phân trong hầm cầu.
“Nếu không thể bất tử, bản thân cũng chỉ là một đống phân trong hầm cầu thôi...ha ha ha.” Phương Nguyên cười lạnh trong lòng.
Hoàng Sa tiên tử lại tiếp tục cầu xin, nàng ta vô cùng tự tin vào nhan sắc của mình, lúc này nắm được linh cơ trong chỗ u minh, cảm thấy có lẽ người này là cơ hội chạy trốn duy nhất của mình.
Nhưng nàng ta không biết, Phương Nguyên còn biến thái hơn địa linh Lang Gia nhiều.
“Ngươi quá ồn ào rồi, cút.” Phương Nguyên duỗi chân ra, đạp ngã thân thể yêu kiều của Hoàng Sa tiên tử đang dựa nửa người dưới chân.
Hoàng Sa tiên tử bị đạp ngã trên mặt đất, vẻ mặt run sợ, một lúc lâu sau mới hồi phục lại được. Mình bị cự tuyệt ư? Rốt cuộc hắn có phải đàn ông không?
Cảm giác xấu hổ khiến trái tim kiêu ngạo của nàng ta bị chấn động mạnh, làm cho sắc mặt nàng ta trở nên vặn vẹo, ánh mắt nhìn Phương Nguyên tràn đầy oán độc.
“Ha ha” Phương Nguyên cười lạnh, đứng lên khỏi giường mây, đi đến trước mặt Hoàng Sa tiên tử, giơ chân lên nhằm vào mặt nàng ta.
Một tiếng trầm đục vang lên, Hoàng Sa tiên tử lại bị đá ngã lăn quay, đầu đập xuống sàn, lại phát ra một tiếng va chạm nặng nề.
Tất cả cổ trùng ngũ chuyển của nàng ta đều bị tịch thu, tiên nguyên cũng đã hao hết, lại bị phúc địa Lang Gia áp chế, sao có thể là đối thủ của Phương Nguyên?
“Ngươi”
Hoàng Sa tiên tử tức bể phổi, răng cửa bị đá gãy, miệng đầy máu tươi. Nàng ta phát ra tiếng rống giận trầm thấp, vẻ mặt đầy dữ tợn, so với vẻ mặt lã chã chực khóc vừa rồi như hai người hoàn toàn khác nhau.
“Hừ, chỉ dựa vào sắc đẹp mà đòi mê hoặc ta? Ngươi thử nhìn ta một lần nữa xem, có tin ta đạp gãy hết răng của ngươi không?” Con ngươi Phương Nguyên đen nhánh, sâu thẳm, tràn đầy vẻ lãnh khốc.
Thân thể yêu kiều của Hoàng Sa tiên tử run rẩy không ngừng, hai nắm đấm xiết chặt, dường như dùng hết khí lực bình sinh.
Nhưng nàng ta vẫn cúi đầu xuống, không nhìn Phương Nguyên nữa.
Bên kia, luyện chế cổ Tinh Môn lại thất bại.
Địa linh tức giận đến dậm chân, sắc mặt lại càng khó coi hơn. Chuyện của Hoàng Sa tiên tử ở bên này, lão ta cũng biết.
Địa linh đi đến, cười nói với Phương Nguyên: “Anh bạn nhỏ, đừng tức giận. Ả ta vừa mới bị ta bắt làm tù nhân, còn chưa dạy dỗ đến nơi đến chốn.
Chương 597: Bầu trời sao tối nay thật đẹp
“Ngươi không ngại thì cứ chơi đùa với nàng ta trước, khiến nàng ta nhảy múa, nhảy thoát y, thích chơi thế nào thì chơi. Ha ha ha, nguyên liệu dùng hết rồi, ta phải đi mua đã.”
Nghe lời này, Hoàng Sa tiên tử như rơi vào hầm băng, cảm giác nhục nhã mạnh mẽ như sóng thần đánh mạnh vào lòng nàng ta.
“Bắt ta nhảy thoát y ư?”
Đề nghị này khiến trái tim nàng ta băng giá vô cùng, sợ hãi cũng vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa bị đối đãi như vậy bao giờ. Một thế hệ cổ Tiên bị đùa bỡn như vậy, Hoàng Sa tiên tử cảm thấy mình sống không bằng chết.
Bên kia, đám người Quỷ Vương, Hồng Ngọc, dường như bị khơi dậy dục vọng, liếm liếm môi, nhìn chằm chằm Hoàng Sa tiên tử với ánh mắt nóng rực.
Phấn Mộng tiên tử, Thanh Tác tiên tử ngày thường tình như tỉ muội với Hoàng Sa tiên tử, giờ phút này im lặng không nói gì, tựa như không nghe thấy gì hết.
Mắt thấy thảm kịch nhân gian sẽ phát sinh, nhưng Phương Nguyên lại cười lạnh: “Nhảy thoát y? Không cần làm chuyện này, không có gì thú vị cả, sắc dục? Dục vọng chinh phục? Hừ, tất cả những thứ này quá nhàm chán. Hiện tại, ta chỉ cảm thấy hứng thú với cổ Tinh Môn thôi.”
Đám người Quỷ Vương, Hồng Ngọc chợt vô cùng thất vọng.
Thanh Tác tiên tử, Phấn Mộng tiên tử thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt phức tạp.
Hoàng Sa tiên tử như trút được tảng đá trong lòng, hoàn toàn im lặng, suýt nữa nhu nhược hơn, trong lòng nàng ta càng hận Phương Nguyên hơn.
“Chỉ cần ta chạy trốn được ra ngoài, chỉ cần ta ngóc được đầu dậy, ta nhất định sẽ bầm thây các ngươi thành vạn đoạn để giải mối hận trong lòng ta.”
“Ha ha ha, anh bạn nhỏ không hổ là người thừa kế của Ma Tôn.” Địa linh cười khan, lấy cổ Thông Thiên ra.
Con cổ Thông Thiên này được thôi động liền hóa thành một mặt gương, bay lên đỉnh đầu địa linh, khảm trên không trung.
Trong gương toàn một màu đen kịt, bỗng nhiên hình ảnh biến đổi, tỏa ra luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Địa linh thôi động cổ thần niệm, thần niệm bay thẳng vào trong gương, sau đó lại xảy ra quá trình tiếp nhận.
Đồng thời, trên mặt kính không ngừng biến hóa, lần lượt xuất hiện hình ảnh của từng kiện nguyên liệu.
Dường như địa linh đã thỏa thuận xong, lấy ra hai khối tiên nguyên thạch, ném vào trong cổ Thông Thiên.
Ngoài mặt gương, tựa như có một làn sóng lăn tăn, tiên nguyên thạch chui vào trong đó, lập tức một phần nguyên liệu được gương phun ra.
“Lần này ta mua khoảng hai mươi phần nguyên liệu, ta không tin luyện không thành công.” Địa linh tức giận nói.
Lúc này đã đến giai đoạn cuối của quá trình luyện cổ, ánh sáng rực rỡ hội tụ thành hai tảng đá.
“Thành công rồi.” Địa linh cười ha ha, cầm con cổ trùng có hình dạng như hai viên ngọc bích, tự tay giao cho Phương Nguyên: “Đây là cổ Tinh Môn, xem như đã hoàn thành một lời ước hẹn.”
“Làm sao mà ta biết được nó có dùng được hay không?” Tay Phương Nguyên vuốt ve hai con cổ Tinh Môn, hỏi lại một câu.
Lập tức, địa linh thổi râu trừng mắt, giống như bị vũ nhục rất lớn: “Ngươi đang hoài nghi năng lực luyện cổ của ta phải không? Nếu không thành công, ngươi có thể đến đây đổi.”
“Cũng được, vậy ta cáo từ trước.” Phương Nguyên vô cùng dứt khoát, tỏ ý muốn đi.
Hai mắt địa linh nhìn chằm chằm hắn: “Nói đi là đi? Thế còn hai cơ hội kia thì sao, hiện tại ngươi không cần nữa à?”
“Cứ giữ lại đã, cửa ra ở đâu?”
Địa linh vung tay áo, dịch chuyển ngũ tiên, sắc mặt dịu xuống rất nhiều: “Chỗ ngươi còn có bí phương cổ trùng khác không? Viết hết ra đi, để ta xem một chút.”
“Không còn nữa. Nếu có, đương nhiên sẽ trao đổi với ngươi.” Phương Nguyên từ chối.
“Ta cảm thấy trong bụng của anh bạn nhỏ vẫn còn trữ hàng.” Địa linh hoài nghi nhìn Phương Nguyên, miệng than thở: “Thôi được rồi, ta sẽ chờ ngươi đến.”
Nói xong lời này, địa linh lại vung tay áo lên một lần nữa.
Phương Nguyên thấy hoa mắt, lúc nhìn lại được như bình thường đã phát hiện mình đang đứng trong rừng đá. Bên cạnh là ghế đá mà lúc trước mình đã ngồi, sau lưng chính là cột đá màu tím kia.
Trời đêm đầy sao, nhiệt độ giảm xuống thấp, khiến người ta thở ra sương.
Tất cả những chuyện vừa rồi, giống như một giấc mộng mà thôi, khiến Phương Nguyên có cảm giác như trải qua mộng ảo, không phải sự thật.
Nhìn bóng đêm một chút, mặc dù hắn ở trong phúc địa Lang Gia rất lâu, nhưng ở ngoài chỉ trải qua một phần ba mươi sáu thời gian ở trong đó.
Cổ Tinh Môn ở trong Không Khiếu, cổ Thần Niệm, cổ Thông Thiên và hai vò rượu ngon thượng hạng thì cất giấu trong cổ Lang Thôn, chứng cứ còn lại rất rõ ràng, khiến Phương Nguyên giật mình nhớ lại lần kỳ ngộ này.
“Ta vốn tính dùng ba lần cơ hội này, đâu biết rằng chỗ địa linh có thể dùng bí phương đổi cổ. Bởi vậy vẫn còn hai lần cơ hội nữa. Nếu lần này, cổ Tinh Môn có thể sử dụng tốt, phí một lần luyện cổ cũng đáng.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên cũng không lưu lại nữa, thực sự rời khỏi chỗ này, trở về bên bầy sói.
Đây là tranh thủ thời gian, để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên cỏ bên hồ, dưới sự bảo vệ của lang vương, bắt đầu viết thư.
Thư được viết xong một cách nhanh chóng, hắn liền thôi động cổ Nâng Ly Cạn Chén. Sau một lát, hắn đã nâng ly cạn chén thành công, thông qua Huyệt Trống, hắn lấy từ trong chén ra một con cổ tứ chuyển và một phong thư.
Con cổ này, giống như một con cá nhỏ chết khô, tên là cổ Hạc Trạch, là một con cổ trùng Thủy đạo, có công dụng rất kì diệu, chuyên dùng để tăng hiệu lực của cổ trùng khác.
Con cổ này vừa đến Bắc Nguyên, lập tức bị hạ xuống thành tam chuyển.
Phương Nguyên lấy thư ra, mắt đảo qua thư, vui mừng gật đầu: “Xem ra những ngày ta không có ở phúc địa, Tiểu Hồ Tiên càng chăm chỉ hơn, không quên những điều ta nhắc nhở trước khi đi, luyện thành hai mươi con cổ Hạc Trạch, rất tốt.”
Lúc này, Phương Nguyên lại gửi thư hồi âm về, trong thư khen Tiểu Hồ Tiên vài câu.
“Chủ nhân khen ta, vui quá.” Sau khi nhận được thư, Tiểu Hồ Tiên vui mừng đến mức trên mặt ửng đỏ lên.
“Chủ nhân, người ta nhớ ngài quá....” Tiểu Hồ Tiên chợt nằm xoài ra bàn, chăm chú viết: “Chủ nhân đi vắng, trong lòng người ta rất hoảng loạn. Chủ nhân, ngài có khỏe không? Chủ nhân, ta đã truyền một con cổ Hạc Trạch cho ngài đó.”
Tiểu Hồ Tiên dùng tay nhỏ trắng mịn nõn nà gấp lá thư lại, sau đó lại để vào trong cổ Nâng Ly Cạn Chén.
Đồng thời, lại bỏ một con cổ Hạc Trạch vào trong đó.
Qua một lúc lâu, cổ Nâng Ly Cạn Chén từ từ bay lên, tiến vào Huyệt Trống, hoàn thành giao tiếp với con cổ còn lại, đến tay Phương Nguyên.
Phương Nguyên lấy cổ Hạc Trạch ra, đọc thư. Sau đó hắn hấp thu nguyên thạch, bổ sung chân nguyên, lại tiếp tục thôi động cổ Nâng Ly Cạn Chén.
Cứ tiếp tục năm, bảy lần như vậy, hắn lấy được tổng cộng tám con cổ Hạc Trạch.
“Dùng đồng thời tám con cổ Hạc Trạch, hiệu quả cộng dồn, chắc hẳn sẽ có hiệu quả như tứ chuyển.”
Lúc này, tất cả cổ Hạc Trạch đều bị Phương Nguyên bóp nát, hóa thành tám cái vòng sáng, quấn quanh cổ Nâng Ly Cạn Chén. Cùng lúc đó, trong phúc địa Hồ Tiên, Tiểu Hồ Tiên cũng bóp nát tám con cổ Hạc Trạch, quấn quanh cổ Nâng Ly Cạn Chén.
Cổ Nâng Ly Cạn Chén vốn là cổ ngũ chuyển, nhưng khi đến Bắc Nguyên đã bị áp chế xuống tứ chuyển. Bởi vậy nó chỉ có thể truyền cổ trùng tứ chuyển mà thôi.
Sau khi dùng tám con cổ Hạc Trạch, cổ Nâng Ly Cạn Chén đã tăng lên ngũ chuyển, như vậy mới có thể truyền cổ ngũ chuyển được.
Một lát sau, Phương Nguyên lấy ra cổ Thông Thiên, trịnh trọng để vào trong cổ Nâng Ly Cạn Chén, sau đó rót chân nguyên vào.
Thôi động thành công, hai cái chén và ly hoán đổi ở trong Huyệt Trống, chuyển cổ Thông Thiên về phúc địa Hồ Tiên.
Tiểu Hồ Tiên hoan hô, lập tức lấy cổ Thông Thiên ra.
Cổ Nâng Ly Cạn Chén bị xuất hiện vết nứt nhỏ.
Tuy cổ Hạc Trạch tăng hiệu dụng của cổ trùng lên gấp bội, nhưng chỉ là lợi ích trước mắt đốt rừng để săn. Tuy uy lực tăng vọt, nhưng sau đó cổ trùng sẽ bị nổ tung do quá tải.
Sau đó, hắn lại đưa cổ Thần Niệm về phúc địa Hồ Tiên, vết nứt của cổ Nâng Ly Cạn Chén lại tăng lên.
Phương Nguyên im lặng không nói gì, lấy nguyên thạch ra, cầm trong tay, nhanh chóng bổ sung chân nguyên.